-
Chương 414-417
Chương 414: Người mà thiên hạ không ai không biết
Alex, thần của chúng thần, người được giới tu võ ca tụng là vị thần mới mạnh mẽ quật khởi kế thừa thời đại của Thiên Sáp Vương, nhưng lại không chống nổi một chiêu trong tay Lục Vân.
Một kiếm xuyên ngực.
Mà thanh Ngự Linh Thần Kiếm vốn không thuộc về hắn ta cũng thuận thế trở về tay Lục Vân.
"Trăm Thần Cảnh rất ghê gớm à?"
Lục Vân nhìn lướt qua bốn phía, Ngự Linh Thần Kiếm trong tay cắm thẳng xuống đất, kiếm thế lấy Thiên Sáp Phong làm trung tâm mà lan tràn ra, trong nháy mắt đã chấn vỡ gần trăm cái cầu vồng nội kình kết nối với Thiên Sáp Phong.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Gần trăm Thần Cảnh muốn giẫm lên những cầu vồng nội kình kia để leo lên Thiên Sáp Phong giống như con diều đứt dây phập phồng ở giữa không trung mấy lần rồi liên tục rơi xuống.
Họ phun ra máu tươi.
Cầu vồng do họ tạo thành từ nội kình bây giờ đã bị kiếm thế chấn vỡ, họ ít nhiều gì cũng bị dội ngược, hộc máu cũng bình thường.
Nhưng quỷ dị là ngụm máu phun ra không rơi xuống theo thân thể của họ mà bị một sức hút vô hình lượn lờ kéo đến trước mặt Lục Vân.
Lục Vân lấy mỗi phần một giọt rồi dùng ấn phù khóa lại.
Sau này sống chết của trăm tên Thần Cảnh này chỉ nằm trong một ý niệm của hắn.
Lục Vân chưa từng có ý tưởng khống chế giới tu võ, lúc trước lão đạo sĩ đưa hắn đến chiến trường biên cảnh chỉ vì rèn luyện ý chí của hắn.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ trở thành Vân Thiên Thần Quân được vạn người kính ngưỡng, càng không nghĩ đến tu võ giả các quốc gia trên thế giới lại xem hắn như Sát Thần.
Nhưng đã đến tình trạng này thì hắn cứ dứt khoát cứng rắn đến cùng, triệt để nhận lấy lực lượng này.
Liên minh Thí Thần Giả đã chiếm đoạt gần 90% tổ chức tu võ giả trên thế giới, trăm tên Thần Cảnh này đều đến từ rất nhiều quốc gia, không ngờ cuối cùng lại làm nền cho Lục Vân.
Khống chế họ tương đương với khống chế hơn 90% tổ chức tu võ giả của thế giới.
Mà cuối cùng lực lượng này đều về đến danh nghĩa của Thiên Sáp Điện.
Không cẩn thận thống trị giới tu võ làm Lục Vân rất bất đắc dĩ, ai bảo thực lực của hắn còn đó, muốn khiêm tốn cũng khó, thật là đáng ghét.
Thật phiền!
Muốn làm một phế nhân thực sự quá khó!
Lục Vân tự Flex một hồi, đáng tiếc không ai thưởng thức, bởi vì mọi người còn chưa tỉnh táo lại từ cảnh tượng vừa rồi, trong đầu còn đang vang lên ong ong.
Thần của chúng thần Alex không ai bì nổi lại chết như vậy sao?
Trăm Thần Cảnh nhân tạo khí thế ngập trời lại bị đánh tàn tạ như vậy sao?
Thanh niên dùng một chân giẫm nát tượng đá Thiên Sáp Vương chính là Thiên Sáp Vương sao?
Mọi người như con rối mất đi linh hồn mà đơ ra rất lâu, thẳng đến một tiếng hoan hô như sóng biển vang lên mãnh liệt.
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
Những tu võ giả Long Quốc hai phút trước còn miệng phun ‘tiếng thơm’, kéo mười tám đời tổ tông của Lục Vân ra khỏi mộ mà quất một lần, giờ phút này lại nước mắt rưng rưng, tâm tình kích động mà hô to Thần Quân uy vũ.
Tiếng hét kéo dài không dứt, thậm chí còn gây nên một trận tuyết lở, nhưng căn bản không ảnh hưởng đến tâm tình kích động thời khắc này của họ.
Thần Quân điện hạ không chết!
Thần Quân điện hạ vĩnh viễn là thần!
Tín ngưỡng của Long Quốc chưa từng mất đi, hắn vẫn luôn ở đó!
Trận chiến dịch thần mới thay thế thần cũ đã được các quốc gia trên thế giới chú ý ngay từ đầu, cho nên không chỉ ở Thiên Sáp Phong mà cả Long Quốc cũng triệt để sôi trào.
Họ uể oải lâu như vậy, đều cho là Thần Quân đã ngã xuống, nhưng không ngờ Thần Quân điện hạ lại dùng cách này để trở về lần nữa.
Hơn nữa lần này Vân Thiên Thần Quân không đeo mặt nạ đầu rồng, mà là dùng diện mạo thật xuất hiện trước mặt người đời.
Cho nên cái tên Lục Vân này đã điên cuồng càn quét Long Quốc.
Võ Minh kinh thành chấn động.
Thì ra người mà họ coi là con rùa tông sư lại là Vân Thiên Thần Quân.
Nhà họ Long chấn động.
Thì ra cơ hội mà họ không nắm chắc được là tổn thất trầm trọng hơn tưởng tượng của họ.
Khương gia, Tề gia của Kim Lăng chấn động.
Lúc trước họ thấy Lục Vân dễ dàng giải quyết Võ Minh khu Đông Hải còn tưởng rằng thân phận của Lục Vân liên quan đến ông lớn nào đó ở tổng minh kinh thành, lại không biết Lục Vân sớm đã là chí tôn của Long Quốc.
Diệp gia tỉnh Giang Nam, thật lâu sau vợ chồng Diệp Hướng Vinh vẫn khó bình phục tâm tình, thiếu phụ xinh đẹp vẫn còn quyến rũ là Khương Lam quá kích động nên lại ướt nhẹp.
Lúc này tất cả những người đã từng quen biết Lục Vân đều lộ ra vẻ mặt khó tin nổi, thật không dám tưởng tượng thần bảo hộ thế gian vô song của Long Quốc lại ở bên cạnh họ.
Mà bảy người chị mỹ nữ tuyệt sắc của Lục Vân thì tràn ngập tự hào, nhìn đi, người đàn ông mà các cô quan tâm nhất là anh hùng chân chính của Long Quốc.
Cảm giác tự hào vui mừng và hạnh phúc này rất tràn trề, không kiềm được mà tràn ra.
Họ kích động đến run rẩy cả người.
Mà lúc này trên Thiên Sáp Phong, những tu võ giả Long Quốc kích động reo hò, đồng thời cũng có chút nghi hoặc là vì sao Thần Quân điện hạ lại đột nhiên phá hủy tượng đá của mình?
Họ nghi hoặc, nhưng không ai dám hỏi.
Dù Thần Quân điện hạ làm cái gì cũng đúng, cũng hợp lý, họ không thể nghi ngờ.
Nhưng Lục Vân như đọc được suy nghĩ của họ mà cười giải thích: "Xưa nay tôn nghiêm và tín ngưỡng không dựa vào vật gì để duy trì, mà nên để ở trong lòng, chỉ cần trong lòng tin chắc nó tồn tại thì vĩnh viễn không có khả năng bị người ta phá hủy."
Đám người lập tức tỉnh ngộ.
Thì ra đây mới là đạo lý mà Thần Quân điện hạ muốn nói cho họ, tượng đá bị hủy thì đã sao, trong lòng có tín ngưỡng thì vĩnh viễn đứng sừng sững không ngã.
Những người ở đây tỉnh ngộ đồng thời cũng lập tức sinh ra cảm giác như mộng ảo, thì ra Vân Thiên Thần Quân không đeo mặt nạ đầu rồng lại có nụ cười ôn hòa như vậy.
Họ càng yêu hắn.
Uông Húc cứng lại tại chỗ thật lâu, nhớ lại những lời trước đó từng nói với Lục Vân thì lúng túng muốn đào cái lỗ để chui xuống.
Anh ta dám nói với Vân Thiên Thần Quân là tôi thừa nhận anh rất ưu tú?
Lúc ấy sao anh ta lại có dũng khí nói ra những lời này!
Uông Húc càng nghĩ càng xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Vân thì cứ cảm thấy hắn đang giễu cợt mình một cách thiện ý.
Anh ta không khỏi hơi đỏ mặt
Chương 415: Thể hiện xem anh giỏi đến mức nào
Chương 415: Thể hiện xem anh giỏi đến mức nào
Đây là một thời khắc mang tính lịch sử.
Ngày này Thiên Sáp Vương tháo mặt nạ đầu rồng của mình xuống, dùng một gương mặt trẻ tuổi đứng trước mặt người đời, cái tên Lục Vân này cũng theo đó mà được làn truyền ra khắp nơi.
Người mà thiên hạ không ai không biết!
Thiên hạ ai dám không phục?
Tôi không phục!
Một thanh niên đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo và nói: "Một tên tôm tép nhãi nhép, còn trẻ mà học người ta dạy đời thiên hạ, không biết ngại là gì à?"
Tiếng nói vừa dứt thì cả vạn ánh mắt lập tức nhìn lại.
Họ kinh ngạc nhìn về phía thanh niên lên tiếng.
Vừa rồi mọi người đều bị khí thế của Lục Vân đàn áp, người của Long Quốc vô cùng kính ngưỡng hắn, người nước ngoài vô cùng sợ hãi hắn, không người nào dám mạo phạm hắn.
Nhưng một thanh niên không biết từ đâu xuất hiện lại dám mắng Thiên Sáp Vương là tôm tép nhãi nhép?
Mấu chốt là không ai quen biết thanh niên này, hắn ta cứ như đột nhiên xuất hiện.
Không gian yên tĩnh quỷ dị một lát, sau đó tiếng mắng như thủy triều dâng trào lên.
"Làm càn! Tiểu bối vô tri từ đâu đến mà dám mắng Thần Quân điện hạ là tôm tép, tôi thấy cậu mới là tôm tép đấy!"
Đương nhiên các tu võ giả của Long Quốc không cho phép thần bảo hộ của mình chịu sỉ nhục nên lập tức nhao nhao mở miệng mắng lại.
Nếu bàn về bản lĩnh mắng chửi thì ai có thể thắng được Long Quốc?
Chỉ một thoáng tiếng mắng như nước thủy triều dâng lên, nước miếng văng tung tóe, trong nháy mắt đã bao phủ thanh niên lên tiếng, nhưng hắn ta lại không chút tức giận mà trên mặt tràn đầy nụ cười lạnh khinh miệt.
Chỉ thấy hắn ta nhìn quanh bốn phương rồi bỗng duỗi một tay ra, nhấc lên một cái rồi nhẹ giọng quát: "Lên!"
Một bóng người lơ lửng lên không, đó chính là minh chủ Nakamura của liên minh Ninja.
"Chết!"
Ầm!
Hắn ta chỉ hời hợt nói một chữ, vẫn mang nụ cười lạnh khinh miệt và kiêu căng kia, tiếng nói vừa dứt thì đã thấy thân thể Nakamura đột nhiên hóa thành một làn sương máu rồi biến mất tăm hơi.
"..."
Nakamura khóc.
Ở đây có nhiều người như vậy, người thanh niên này lại chọn trúng ông ta để giết gà dọa khỉ.
Độ may mắn này có thể sánh ngang với trúng số.
Trọng điểm là: Anh hai, mắng anh là những người Long Quốc kia, anh không giết họ mà bắt tôi khai đao là thế nào?
Nakamura rất muốn nói hết ra oan ức trong lòng trước khi chết, đáng tiếc không thể, ông ta chết quá nhanh, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm nào.
Thật sự là gặp vận đen tám đời!
Sao Nakamura biết được là trong mắt thanh niên kia căn bản không có phân chia quốc gia gì, đơn thuần là vì hắn ta cảm thấy trong vòng trăm mét xung quanh, thực lực của Nakamura hơi mạnh một chút nên mới bóp nát ông ta.
Chiêu giết gà dọa khỉ này có lực uy hiếp quá đủ.
Tiếng mắng chửi im bặt đi!
Tất cả mọi người bỗng nhiên trừng lớn hai mắt như chuông đồng!
Là tu luyện giả!
Thần thông thuật pháp cách không giết người mà không thấy dấu vết nội kình này chỉ có tu luyện giả mới thi triển được.
Những người Long Quốc ở đây đều kinh hãi thất sắc, vì thế ngoan ngoãn ngậm miệng lại không dám mắng nữa.
Mà những người nước ngoài thì ngơ ra, đại não đứng máy, họ căn bản không biết có hệ thống tu luyện giả này, còn tưởng rằng tu võ giả chính là mạnh nhất.
Bởi vì phần lớn tu luyện giả ở Côn Luân chưa từng lộ diện.
Khi thấy người thanh niên này đột nhiên bóp nát Nakamura thì những người nước ngoài kia chỉ cảm thấy hoảng sợ, đây cũng là một người sánh ngang với Thiên Sáp Vương.
Long Quốc quá thần bí!
Thanh niên kia tên là Lăng Phong, đến từ Côn Luân, là một tu luyện giả giống như người đời đã nhận định.
Hắn ta nghe lệnh của sư tôn xuống núi tìm kiếm Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, vô tình đi đến gần Thiên Sáp Phong, thấy nơi này náo nhiệt nên lập tức nấp qua một bên để xem trò vui.
Từ lúc trăm Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả tạo áp lực lên Thiên Sáp Phong thì hắn ta đã có mặt.
Đương nhiên trong mắt Lăng Phong thì một trăm Thần Cảnh chỉ là một trăm đống rác, có thể đánh tan thành mây khói trong nháy mắt.
Hắn ta không chút biến sắc mà yên lặng quan sát.
Mãi đến khi Lục Vân lên sàn tiêu diệt Alex, đẩy lui trăm tên Thần Cảnh thì vẻ mặt của Lăng Phong vẫn không chút thay đổi, cứ như đang nhìn một đám trẻ con đùa giỡn.
Hắn ta nhìn ra thân phận tu luyện giả của Lục Vân.
Nhưng đã sao chứ, cuối cùng hắn cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi.
Nhân vật thật sự lợi hại cơ bản đều dốc lòng tu luyện ở Côn Luân, chỉ có những người tham hư vinh mới ỷ vào chút bản lĩnh mà chạy ra xuất đầu lộ diện.
Nói cách khác chính là, chỉ kẻ nào chẳng có cảm giác tồn tại trên Côn Luân mới chạy ra bên ngoài làm màu.
Còn Vân Thiên Thần Quân?
Còn vạn người kính ngưỡng?
Trong mắt Lăng Phong, hắn chỉ là một con tôm tép nhãi nhép làm màu thích thể hiện trong một đống rác mà thôi.
Hơn nữa bàn về khoe khoang thì Lăng Phong không phục ai cả.
Cho nên khi hắn ta nghe thấy Lục Vân đứng đó bàn luận trên trời dưới biển, nói cái gì tín ngưỡng chỉ cần để ở trong lòng liền vĩnh viễn bất diệt thì thực sự nhìn không được.
Thế là hắn ta đứng dậy.
Trong lúc cười nói, hắn ta dùng tay không tiêu diệt Nakamura để thứ tôm tép nhãi nhép tên là Lục Vân kia xem ai mới là vua làm màu chân chính.
Ngoài ra Lăng Phong còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Ngự Linh Thần Kiếm.
Hắn ta đã sớm nhìn ra thanh kiếm kia không phải là phàm vật, ở Côn Luân nó cũng là thứ làm người ta ao ước, cho nên hạng tôm tép nhãi nhép này không có tư cách nắm giữ bảo kiếm đó.
Đây là chà đạp bảo vật.
Lãng phí đáng xấu hổ!
Trong nhất thời, nơi này trở nên im lặng đến đáng sợ.
Không ai ngờ được trong thời khắc mà Thiên Sáp Vương vốn nên được vạn người chú ý lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên thực lực mạnh mẽ tương đương chiếm lấy danh tiếng của Thiên Sáp Vương.
Lần này có trò hay nhìn.
Đám người rất muốn biết lúc này Thiên Sáp Vương có tâm tình gì, có biểm cảm gì, thế là đều đưa ánh mắt dời khỏi người thanh niên rồi nhìn về phía Thiên Sáp Phong lần nữa.
Lục Vân có biểu cảm gì?
Đương nhiên là mặt không cảm xúc.
Chỉ là một con chó dại mà thôi, hắn cần gì để ý tới.
Không chỉ mặt không cảm xúc mà Lục Vân còn cảm thấy hơi câm nín.
Nhất là giờ phút này, vẻ mặt trêu tức và khiêu khích của thanh niên kia làm Lục Vân thực sự không biết phải nói cái gì cho tốt, rốt cuộc hắn ta muốn biểu đạt cái gì?
Không phải chỉ giết Nakamura thôi sao?
Thể hiện xem anh giỏi đến mức nào à?
Nhàm chán!
Chương 416: Trở về rồi à, Vân Thiên Thần Quân?
Trong mắt Lăng Phong thì Lục Vân là hạng tôm tép nhãi nhép, nhưng hắn ta không biết Lục Vân cảm thấy hắn ta còn không bằng tôm tép, căn bản không cần để ý đến.
"Không có gì cả, về nhà đi ngủ." Lục Vân tùy ý nói một câu rồi bắt đầu xuống núi, không buồn nhìn Lăng Phong thêm một cái.
Dù sao hắn cũng đã giải quyết liên minh Thí Thần Giả, về sau có lẽ nước Mỹ không dám làm trò gì nữa, còn những căn cứ thí nghiệm cải tạo gen kia thì giao cho trăm tên Thần Cảnh đi xử lý.
Hiện tại sống chết của họ nằm trong một suy nghĩ của Lục Vân, họ còn dám chống lại hắn sao.
Nhìn thấy Lục Vân chuẩn bị rời đi, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Cứ đi như vậy sao?
Mặc kệ thanh niên mắng ngài là tôm tép nhãi nhép như vậy sao?
Lăng Phong cũng không nghĩ tới tên tôm tép nhãi nhép này dám không quan tâm đến sự hiện diện của mình, sắc mặt hắn ta không khỏi khó coi thêm mấy phần.
Hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng dù Lục Vân thẹn quá hoá giận hay buông lời chế giễu thì mình vẫn duy trì dáng vẻ trêu tức, như thế mới thể hiện được phong thái của vua làm màu.
Đáng tiếc.
Lăng Phong không dự đoán được Lục Vân căn bản không có chút dao động cảm xúc nào, cũng không buồn quan tâm mà hoàn toàn coi hắn ta thành không khí!
Cứ như một cú đấm nện mạnh vào lớp bông.
Khinh người quá đáng!
"Ông đây cho mày đi rồi sao?" Lăng Phong gầm thét một tiếng, sắc mặt âm trầm, hiển nhiên là không làm ra vẻ được nên trong lòng rất khó chịu.
Lục Vân dừng bước.
Hắn vốn không muốn lãng phí thời gian với loại người này, nhưng vẫn xoay người nói một câu: "Nếu anh rảnh quá thì đi tìm mấy bác gái Long Quốc nhảy ở quảng trường đi, đừng hô to nói lớn như con chó điên."
Như con chó điên?
Trong mắt Lăng Phong hiện ra một tia sát ý, đã thật sự nổi giận.
Nhưng khi hắn ta sắp bộc phát thì một giọng nói của phụ nữ bỗng vang lên: "Lăng Phong, đừng quên mục đích lần này chúng ta xuống núi!"
Người lên tiếng là một cô gái mặc áo xanh, hiển nhiên là cùng một bọn với Lăng Phong.
Lăng Phong trông thấy cô gái áo xanh thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó bĩu môi nói: "Đương nhiên tôi không quên chuyện sư tôn bảo chúng ta làm, chỉ là thứ tôm tép nhãi nhép này làm người ta khó chịu quá."
"Anh cũng biết hắn là tôm tép nhãi nhép thì cần gì phải so đo với hắn? Không phải là hạ thấp thân phận của mình sao?" Cô gái áo xanh lạnh nhạt liếc nhìn Lục Vân, rất nhanh đã dời mắt đi rồi nói với Lăng Phong.
Lăng Phong liếm môi, không chút che giấu mà nói: "Tôi nhìn trúng thanh kiếm trong tay hắn."
Cô gái áo xanh hơi nhíu mày liễu lại.
Cô ta cũng nhìn ra thanh kiếm trong tay Lục Vân có phẩm chất bất phàm, nói thật cô ta cũng muốn.
Nhưng bây giờ không phải lúc.
Cô gái áo xanh trầm ngâm nói: "Sư tôn đã thông báo chúng ta đừng gây chuyện thị phi, hoàn thành nhiệm vụ trước, chuyện khác về sau lại nói."
Lăng Phong khinh thường: "Đây không tính là gây chuyện thị phi, tôi đi đánh giết một thằng tôm tép nhãi nhép rồi đoạt kiếm của hắn cũng chỉ tốn một hai phút thôi."
"Hồ đồ!" Cô gái áo xanh khẽ quát một tiếng: "Anh giết hắn thì đơn giản, nhưng anh có nghĩ tới vì sao hắn có được thanh kiếm phẩm chất kia không? Lỡ dính dáng đến những tu luyện giả khác thì không phải rất phức tạp sao?"
Hiển nhiên cô gái áo xanh suy xét càng chu đáo hơn Lăng Phong.
Lăng Phong không nói tiếp, nhưng nét mặt của hắn ta thể hiện rõ là không phục.
Thấy hắn ta vẫn không cam tâm, cô gái áo xanh đột nhiên hừ lạnh và nói: "Sư tôn bảo chúng ta đi tìm thứ nằm ở phía Nam Long Quốc, anh lại chạy đến khu vực Tây Bắc này, đừng nghĩ tôi không biết anh đã làm gì!"
Lăng Phong thầm giật mình.
Nơi này là Tây Bắc bộ Long Quốc, mảnh núi non giao nhau của nhiều quốc gia, họ đến từ Côn Luân, dựa theo chỉ thị của sư tôn mà tiến đến phía Nam Long Quốc, làm thế nào cũng không có khả năng đến được tận Thiên Sáp Phong.
Trên thực tế, sở dĩ Lăng Phong xuất hiện ở đây là vì giết một người, một đồng môn có thù oán với hắn ta.
Lúc ở Côn Luân, tông môn của hắn ta cấm đồng môn tương tàn nên Lăng Phong đành phải mượn cơ hội xuống núi lần này để giải quyết đồng môn kia.
Ai biết đồng môn kia chạy giỏi quá, chạy một mạch đến tận Tây Bắc Long Quốc, trước đó không lâu mới vừa vặn bị Lăng Phong đánh giết.
Sau đó hắn ta tình cờ chứng kiến cảnh tượng ở Thiên Sáp Phong.
Nhưng Lăng Phong không ngờ là có một người luôn đi theo phía sau mình, đây là nguyên nhân vì sao hắn ta lại cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái áo xanh.
Hơn nữa có thể nghe ra từ lời của cô gái áo xanh rằng cô ta đã biết chuyện Lăng Phong giết chết đồng môn
Nhưng bình thường cô ta khá thân với Lăng Phong nên cũng không muốn xen vào chuyện này, ngăn cản Lăng Phong đoạt kiếm chỉ vì tránh để hắn ta gây rắc rối thôi.
"Vậy thì nghe theo cô." Lăng Phong trầm mặc một lát rồi chịu thua mà nói.
Sau đó hắn ta lại nhìn về phía Lục Vân, cười lạnh và nói: "Tôm tép nhãi nhép, tạm thời để mày tiêu dao một thời gian, chờ tao xử lý xong chính sự sẽ đến tìm mày lấy kiếm."
Hắn ta đã ghi nhớ tướng mạo của Lục Vân, hơn nữa tên tuổi của Lục Vân ở Long Quốc cũng không thấp, Lăng Phong không lo lắng không tìm thấy hắn.
Lục Vân thì triệt để câm nín.
Rõ ràng là hành vi ăn cướp mà nói ra từ miệng Lăng Phong lại như một chuyện hiển nhiên, nói 'Đoạt kiếm' thành 'Lấy kiếm' thì da mặt cũng thật dày.
Lục Vân đang nghĩ có nên dạy cho con chó dại này một bài học hay không, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy thôi bỏ đi, hắn lười phí thời gian, bởi vì hai người kia đã rời đi.
...
Hắn âm thầm trở lại Giang Thành, trở về bên cạnh các chị gái xinh đẹp.
Lục Vân đang chờ được khen ngơi.
Hắn tin các chị nhất định đã biết sự tích uy vũ của mình ở Thiên Sáp Phong, các chị sẽ cảm thấy vô cùng tự hào!
Không biết phần thưởng gì đang đợi mình nữa?
Lục Vân đắc ý nghĩ rồi đẩy cửa tiến vào phòng khách, nhưng kết quả lại làm hắn thất vọng, hoa tươi và môi thơm trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện.
Diệp Khuynh Thành tao nhã ngồi trên ghế sa lon, dáng người thon dài trông rất đoan trang, có khí chất của một mỹ nhân băng giá.
Thấy Lục Vân trở về, Diệp Khuynh Thành lập tức chanh chua nói: "Trở về rồi à, Vân Thiên Thần Quân?"
Lục Vân cười khổ, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe Diệp Khuynh Thành buông ra một câu: "Chị đã biết chuyện của em và em năm rồi."
Chương 417: Diệp Khuynh Thành này không xứng sao?
Lục Vân còn tưởng rằng Diệp Khuynh Thành đang làm bộ lạnh lẽo, cố ý bày ra dáng vẻ lạnh nhạt để chế nhạo mình, ai biết cô lại đột nhiên buông ra câu nói như vậy.
Trong lòng Lục Vân lập tức lộp bộp một cái, giả điên giả dại nói: "Chị Khuynh Thành, chị đang nói cái gì vậy?"
"Hừ, em năm đã nói bí mật của hai người cho chị biết rồi." Diệp Khuynh Thành trừng hắn một cái, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng.
Quả nhiên chị Khuynh Thành biết rồi.
Cô không phải đang làm bộ lạnh lẽo, mà là đang ghen, trước kia chỉ khi ăn dấm thì cô mới nói chuyện chanh chua như vậy.
Lục Vân đột nhiên cảm thấy không ổn.
Nhưng điều làm hắn không nghĩ tới chính là bí mật kia lại do Sở Dao nói ra.
Ai ——
Lục Vân thầm thở dài một tiếng.
Thôi vậy, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Sở Dao nói ra cũng tốt hơn bảo hắn nói, vậy thì thật sự không biết nên mở miệng thế nào nữa.
"Chị Khuynh Thành, nếu chị biết cả rồi thì em cũng không giải thích nhiều."
"Thừa nhận rồi?"
"Ừm, thừa nhận."
Lục Vân khẽ gật đầu, không giải thích bởi vì không cần thiết, mặc dù chuyện ngày đó rất thái quá, nhưng quả thật hắn và Sở Dao đã tiến hành giao lưu sâu rồi.
Hắn nhất định sẽ không phụ Sở Dao.
"Dừng lại! Nhóc con, em cho rằng chút bí mật nhỏ của em có thể giấu được đôi mắt này sao?" Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ đắc ý, cô nói tiếp: "Nếu em đã thừa nhận thì chị cũng không làm khó dễ em, nhưng chị cũng phải gia nhập."
Cái gì?
Lục Vân bỗng trợn to hai mắt, thực sự không thể tin được chị Khuynh Thành lại nói ra được lời này.
Cô ngâm mình trong bình dấm chua đến ngốc rồi sao?
"Chị Khuynh Thành, chuyện này, mặc dù em hiểu tâm ý của chị, nhưng lúc này mới bắt đầu thôi, chơi mạnh bạo như thế không thích hợp lắm đâu?" Lục Vân nuốt nước miếng một cái.
Chúng ta không thể từ từ rồi bàn lại chuyện cùng gia nhập sao?
Lục Vân không cách nào thích ứng với tiết tấu của Diệp Khuynh Thành, mặc dù hắn đã sớm nhìn ra Diệp Khuynh Thành chỉ có bề ngoài lạnh lẽo, bên trong lại nóng hầm hập...
Nhưng chuyện này quá trực tiếp!
Không được không được.
Lục Vân chỉ suy xét vì đại cục, không thì đến lúc đó dù tình cảm chị em họ tốt đến mấy cũng khó tránh khỏi lúng túng.
Nhưng ai biết Lục Vân vừa từ chối thì trên người Diệp Khuynh Thành lại đột nhiên bắn ra khí lạnh, cô lạnh lẽo nhìn chăm chú vào hắn: "Sao không thích hợp? Em nói cho chị biết không thích hợp chỗ nào? Là Diệp Khuynh Thành này không xứng à?"
Diệp Khuynh Thành lạnh lẽo nói, một giây sau đã trực tiếp đưa tay véo lỗ tai Lục Vân rồi lặp lại lần nữa: "Lớn tiếng trả lời chị, có phải Diệp Khuynh Thành này không xứng không?"
Cả Lục Vân cũng bị dọa sợ.
Chị Khuynh Thành quá bá đạo, không thể trêu vào không thể trêu vào, hắn đành xin tha mà nói: "Xứng xứng xứng, chị Khuynh Thành đương nhiên là xứng, chỉ cần chị chịu thì em trai này nhất định sẽ cố hết sức phối hợp."
Trong lòng hắn nói thầm: Là em không xứng thôi!
"Hừ, vậy còn tạm được, đừng ép chị đánh em, sẽ làm mất khí chất tao nhã của chị đây."
Lúc này Diệp Khuynh Thành mới vừa lòng thỏa mãn mà buông lỗ tai Lục Vân ra.
Lục Vân hừ lạnh trong lòng, chị đã nói ra mấy câu không biết xấu hổ như vậy mà còn nói khí chất tao nhã gì với em, chờ chị gia nhập thì xem em có xé vỏ ngoài tao nhã của chị ra không.
Để đảm bảo an toàn, Lục Vân vẫn hỏi thăm dò một câu: "Chị vợ năm của em không có ý kiến gì về chuyện này sao?"
"Nó có thể có ý kiến gì, tụi chị đã sớm thương lượng xong, hơn nữa chị là chị cả, Sở Dao dám có ý kiến gì?" Diệp Khuynh Thành bá đạo nói.
Phục!
Phục nhân đôi!
Lục Vân còn có thể nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh thôi.
"Vậy bây giờ em cho chị một danh phận đi!" Diệp Khuynh Thành mặc kệ Lục Vân nghĩ thế nào mà tiếp tục mở miệng nói.
Sao Lục Vân còn dám trêu chọc đại tỷ bá đạo này nên chỉ có thể nịnh nọt nói: "Vậy thì... Chị vợ cả?"
Chát!
Diệp Khuynh Thành trực tiếp tát một cái lên mặt Lục Vân, tức giận nói: "Chị đang nghiêm túc nói chuyện đứng đắn với em, em còn rảnh rỗi đùa giỡn? !"
Chuyện đứng đắn?
Lục Vân sửng sốt.
Em cũng đang nói chuyện đứng đắn mà, không phải chị nói muốn gia nhập sao, còn bảo em cho chị một danh phận, vậy em gọi chị là chị vợ cả có vấn đề gì?
Chẳng lẽ làm chị cả chán rồi nên muốn cảm nhận cảm giác làm nhỏ?
Lục Vân vô cùng phiền muộn, nghĩ thầm gần đây tính tình chị Khuynh Thành thật sự càng ngày càng khó dò.
Lúc này chỉ nghe Diệp Khuynh Thành lạnh lùng nói: "Dẹp dáng vẻ lưu manh của em đi, nếu em đã đồng ý cho chị gia nhập Thiên Đạo Tông thì đương nhiên phải cho chị một danh phận."
"Thiên Đạo Tông?" Lục Vân đột nhiên trừng to hai mắt, lập tức không kịp phản ứng.
"Đúng thế, chị đã biết em và Sở Dao đều gia nhập một môn phái tên là Thiên Đạo Tông, giờ chị cũng là tu luyện giả nên muốn gia nhập với tụi em."
"Không thành vấn đề không thành vấn đề, em còn tưởng rằng..."
Lục Vân ứa mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng chị Khuynh Thành đã hào phóng đến mức đó, không ngờ là hiểu lầm mà thôi.
"Em tưởng là gì?" Diệp Khuynh Thành nhạy cảm bắt được sự khác lạ của Lục Vân.
"Không có gì không có gì."
Lục Vân vội vàng nói bông đùa để che giấu: "Chị Khuynh Thành, chị trở thành tu luyện giả là nhờ em, vậy sau này em chính là sư phụ của chị trong tông môn, ngoài tông môn thì chị là chị của em, ứng phó tuỳ tình cảnh đi."
Diệp Khuynh Thành ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
"Vậy bây giờ chị gọi một tiếng kêu sư phụ nghe thử xem." Lục Vân lại nói.
"Cút!" Diệp Khuynh Thành thực sự không chịu đựng được dáng vẻ đắc ý của tên ranh này nên vừa đồng ý đã lập tức thay đổi.
Lục Vân cười khổ.
Quả nhiên vẫn quá sốt ruột, biết ngay là người phụ nữ này thích nói trái lòng, có một số câu nói thực sự không thể tin được.
Alex, thần của chúng thần, người được giới tu võ ca tụng là vị thần mới mạnh mẽ quật khởi kế thừa thời đại của Thiên Sáp Vương, nhưng lại không chống nổi một chiêu trong tay Lục Vân.
Một kiếm xuyên ngực.
Mà thanh Ngự Linh Thần Kiếm vốn không thuộc về hắn ta cũng thuận thế trở về tay Lục Vân.
"Trăm Thần Cảnh rất ghê gớm à?"
Lục Vân nhìn lướt qua bốn phía, Ngự Linh Thần Kiếm trong tay cắm thẳng xuống đất, kiếm thế lấy Thiên Sáp Phong làm trung tâm mà lan tràn ra, trong nháy mắt đã chấn vỡ gần trăm cái cầu vồng nội kình kết nối với Thiên Sáp Phong.
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Gần trăm Thần Cảnh muốn giẫm lên những cầu vồng nội kình kia để leo lên Thiên Sáp Phong giống như con diều đứt dây phập phồng ở giữa không trung mấy lần rồi liên tục rơi xuống.
Họ phun ra máu tươi.
Cầu vồng do họ tạo thành từ nội kình bây giờ đã bị kiếm thế chấn vỡ, họ ít nhiều gì cũng bị dội ngược, hộc máu cũng bình thường.
Nhưng quỷ dị là ngụm máu phun ra không rơi xuống theo thân thể của họ mà bị một sức hút vô hình lượn lờ kéo đến trước mặt Lục Vân.
Lục Vân lấy mỗi phần một giọt rồi dùng ấn phù khóa lại.
Sau này sống chết của trăm tên Thần Cảnh này chỉ nằm trong một ý niệm của hắn.
Lục Vân chưa từng có ý tưởng khống chế giới tu võ, lúc trước lão đạo sĩ đưa hắn đến chiến trường biên cảnh chỉ vì rèn luyện ý chí của hắn.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ trở thành Vân Thiên Thần Quân được vạn người kính ngưỡng, càng không nghĩ đến tu võ giả các quốc gia trên thế giới lại xem hắn như Sát Thần.
Nhưng đã đến tình trạng này thì hắn cứ dứt khoát cứng rắn đến cùng, triệt để nhận lấy lực lượng này.
Liên minh Thí Thần Giả đã chiếm đoạt gần 90% tổ chức tu võ giả trên thế giới, trăm tên Thần Cảnh này đều đến từ rất nhiều quốc gia, không ngờ cuối cùng lại làm nền cho Lục Vân.
Khống chế họ tương đương với khống chế hơn 90% tổ chức tu võ giả của thế giới.
Mà cuối cùng lực lượng này đều về đến danh nghĩa của Thiên Sáp Điện.
Không cẩn thận thống trị giới tu võ làm Lục Vân rất bất đắc dĩ, ai bảo thực lực của hắn còn đó, muốn khiêm tốn cũng khó, thật là đáng ghét.
Thật phiền!
Muốn làm một phế nhân thực sự quá khó!
Lục Vân tự Flex một hồi, đáng tiếc không ai thưởng thức, bởi vì mọi người còn chưa tỉnh táo lại từ cảnh tượng vừa rồi, trong đầu còn đang vang lên ong ong.
Thần của chúng thần Alex không ai bì nổi lại chết như vậy sao?
Trăm Thần Cảnh nhân tạo khí thế ngập trời lại bị đánh tàn tạ như vậy sao?
Thanh niên dùng một chân giẫm nát tượng đá Thiên Sáp Vương chính là Thiên Sáp Vương sao?
Mọi người như con rối mất đi linh hồn mà đơ ra rất lâu, thẳng đến một tiếng hoan hô như sóng biển vang lên mãnh liệt.
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
Những tu võ giả Long Quốc hai phút trước còn miệng phun ‘tiếng thơm’, kéo mười tám đời tổ tông của Lục Vân ra khỏi mộ mà quất một lần, giờ phút này lại nước mắt rưng rưng, tâm tình kích động mà hô to Thần Quân uy vũ.
Tiếng hét kéo dài không dứt, thậm chí còn gây nên một trận tuyết lở, nhưng căn bản không ảnh hưởng đến tâm tình kích động thời khắc này của họ.
Thần Quân điện hạ không chết!
Thần Quân điện hạ vĩnh viễn là thần!
Tín ngưỡng của Long Quốc chưa từng mất đi, hắn vẫn luôn ở đó!
Trận chiến dịch thần mới thay thế thần cũ đã được các quốc gia trên thế giới chú ý ngay từ đầu, cho nên không chỉ ở Thiên Sáp Phong mà cả Long Quốc cũng triệt để sôi trào.
Họ uể oải lâu như vậy, đều cho là Thần Quân đã ngã xuống, nhưng không ngờ Thần Quân điện hạ lại dùng cách này để trở về lần nữa.
Hơn nữa lần này Vân Thiên Thần Quân không đeo mặt nạ đầu rồng, mà là dùng diện mạo thật xuất hiện trước mặt người đời.
Cho nên cái tên Lục Vân này đã điên cuồng càn quét Long Quốc.
Võ Minh kinh thành chấn động.
Thì ra người mà họ coi là con rùa tông sư lại là Vân Thiên Thần Quân.
Nhà họ Long chấn động.
Thì ra cơ hội mà họ không nắm chắc được là tổn thất trầm trọng hơn tưởng tượng của họ.
Khương gia, Tề gia của Kim Lăng chấn động.
Lúc trước họ thấy Lục Vân dễ dàng giải quyết Võ Minh khu Đông Hải còn tưởng rằng thân phận của Lục Vân liên quan đến ông lớn nào đó ở tổng minh kinh thành, lại không biết Lục Vân sớm đã là chí tôn của Long Quốc.
Diệp gia tỉnh Giang Nam, thật lâu sau vợ chồng Diệp Hướng Vinh vẫn khó bình phục tâm tình, thiếu phụ xinh đẹp vẫn còn quyến rũ là Khương Lam quá kích động nên lại ướt nhẹp.
Lúc này tất cả những người đã từng quen biết Lục Vân đều lộ ra vẻ mặt khó tin nổi, thật không dám tưởng tượng thần bảo hộ thế gian vô song của Long Quốc lại ở bên cạnh họ.
Mà bảy người chị mỹ nữ tuyệt sắc của Lục Vân thì tràn ngập tự hào, nhìn đi, người đàn ông mà các cô quan tâm nhất là anh hùng chân chính của Long Quốc.
Cảm giác tự hào vui mừng và hạnh phúc này rất tràn trề, không kiềm được mà tràn ra.
Họ kích động đến run rẩy cả người.
Mà lúc này trên Thiên Sáp Phong, những tu võ giả Long Quốc kích động reo hò, đồng thời cũng có chút nghi hoặc là vì sao Thần Quân điện hạ lại đột nhiên phá hủy tượng đá của mình?
Họ nghi hoặc, nhưng không ai dám hỏi.
Dù Thần Quân điện hạ làm cái gì cũng đúng, cũng hợp lý, họ không thể nghi ngờ.
Nhưng Lục Vân như đọc được suy nghĩ của họ mà cười giải thích: "Xưa nay tôn nghiêm và tín ngưỡng không dựa vào vật gì để duy trì, mà nên để ở trong lòng, chỉ cần trong lòng tin chắc nó tồn tại thì vĩnh viễn không có khả năng bị người ta phá hủy."
Đám người lập tức tỉnh ngộ.
Thì ra đây mới là đạo lý mà Thần Quân điện hạ muốn nói cho họ, tượng đá bị hủy thì đã sao, trong lòng có tín ngưỡng thì vĩnh viễn đứng sừng sững không ngã.
Những người ở đây tỉnh ngộ đồng thời cũng lập tức sinh ra cảm giác như mộng ảo, thì ra Vân Thiên Thần Quân không đeo mặt nạ đầu rồng lại có nụ cười ôn hòa như vậy.
Họ càng yêu hắn.
Uông Húc cứng lại tại chỗ thật lâu, nhớ lại những lời trước đó từng nói với Lục Vân thì lúng túng muốn đào cái lỗ để chui xuống.
Anh ta dám nói với Vân Thiên Thần Quân là tôi thừa nhận anh rất ưu tú?
Lúc ấy sao anh ta lại có dũng khí nói ra những lời này!
Uông Húc càng nghĩ càng xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Vân thì cứ cảm thấy hắn đang giễu cợt mình một cách thiện ý.
Anh ta không khỏi hơi đỏ mặt
Chương 415: Thể hiện xem anh giỏi đến mức nào
Chương 415: Thể hiện xem anh giỏi đến mức nào
Đây là một thời khắc mang tính lịch sử.
Ngày này Thiên Sáp Vương tháo mặt nạ đầu rồng của mình xuống, dùng một gương mặt trẻ tuổi đứng trước mặt người đời, cái tên Lục Vân này cũng theo đó mà được làn truyền ra khắp nơi.
Người mà thiên hạ không ai không biết!
Thiên hạ ai dám không phục?
Tôi không phục!
Một thanh niên đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo và nói: "Một tên tôm tép nhãi nhép, còn trẻ mà học người ta dạy đời thiên hạ, không biết ngại là gì à?"
Tiếng nói vừa dứt thì cả vạn ánh mắt lập tức nhìn lại.
Họ kinh ngạc nhìn về phía thanh niên lên tiếng.
Vừa rồi mọi người đều bị khí thế của Lục Vân đàn áp, người của Long Quốc vô cùng kính ngưỡng hắn, người nước ngoài vô cùng sợ hãi hắn, không người nào dám mạo phạm hắn.
Nhưng một thanh niên không biết từ đâu xuất hiện lại dám mắng Thiên Sáp Vương là tôm tép nhãi nhép?
Mấu chốt là không ai quen biết thanh niên này, hắn ta cứ như đột nhiên xuất hiện.
Không gian yên tĩnh quỷ dị một lát, sau đó tiếng mắng như thủy triều dâng trào lên.
"Làm càn! Tiểu bối vô tri từ đâu đến mà dám mắng Thần Quân điện hạ là tôm tép, tôi thấy cậu mới là tôm tép đấy!"
Đương nhiên các tu võ giả của Long Quốc không cho phép thần bảo hộ của mình chịu sỉ nhục nên lập tức nhao nhao mở miệng mắng lại.
Nếu bàn về bản lĩnh mắng chửi thì ai có thể thắng được Long Quốc?
Chỉ một thoáng tiếng mắng như nước thủy triều dâng lên, nước miếng văng tung tóe, trong nháy mắt đã bao phủ thanh niên lên tiếng, nhưng hắn ta lại không chút tức giận mà trên mặt tràn đầy nụ cười lạnh khinh miệt.
Chỉ thấy hắn ta nhìn quanh bốn phương rồi bỗng duỗi một tay ra, nhấc lên một cái rồi nhẹ giọng quát: "Lên!"
Một bóng người lơ lửng lên không, đó chính là minh chủ Nakamura của liên minh Ninja.
"Chết!"
Ầm!
Hắn ta chỉ hời hợt nói một chữ, vẫn mang nụ cười lạnh khinh miệt và kiêu căng kia, tiếng nói vừa dứt thì đã thấy thân thể Nakamura đột nhiên hóa thành một làn sương máu rồi biến mất tăm hơi.
"..."
Nakamura khóc.
Ở đây có nhiều người như vậy, người thanh niên này lại chọn trúng ông ta để giết gà dọa khỉ.
Độ may mắn này có thể sánh ngang với trúng số.
Trọng điểm là: Anh hai, mắng anh là những người Long Quốc kia, anh không giết họ mà bắt tôi khai đao là thế nào?
Nakamura rất muốn nói hết ra oan ức trong lòng trước khi chết, đáng tiếc không thể, ông ta chết quá nhanh, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm nào.
Thật sự là gặp vận đen tám đời!
Sao Nakamura biết được là trong mắt thanh niên kia căn bản không có phân chia quốc gia gì, đơn thuần là vì hắn ta cảm thấy trong vòng trăm mét xung quanh, thực lực của Nakamura hơi mạnh một chút nên mới bóp nát ông ta.
Chiêu giết gà dọa khỉ này có lực uy hiếp quá đủ.
Tiếng mắng chửi im bặt đi!
Tất cả mọi người bỗng nhiên trừng lớn hai mắt như chuông đồng!
Là tu luyện giả!
Thần thông thuật pháp cách không giết người mà không thấy dấu vết nội kình này chỉ có tu luyện giả mới thi triển được.
Những người Long Quốc ở đây đều kinh hãi thất sắc, vì thế ngoan ngoãn ngậm miệng lại không dám mắng nữa.
Mà những người nước ngoài thì ngơ ra, đại não đứng máy, họ căn bản không biết có hệ thống tu luyện giả này, còn tưởng rằng tu võ giả chính là mạnh nhất.
Bởi vì phần lớn tu luyện giả ở Côn Luân chưa từng lộ diện.
Khi thấy người thanh niên này đột nhiên bóp nát Nakamura thì những người nước ngoài kia chỉ cảm thấy hoảng sợ, đây cũng là một người sánh ngang với Thiên Sáp Vương.
Long Quốc quá thần bí!
Thanh niên kia tên là Lăng Phong, đến từ Côn Luân, là một tu luyện giả giống như người đời đã nhận định.
Hắn ta nghe lệnh của sư tôn xuống núi tìm kiếm Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, vô tình đi đến gần Thiên Sáp Phong, thấy nơi này náo nhiệt nên lập tức nấp qua một bên để xem trò vui.
Từ lúc trăm Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả tạo áp lực lên Thiên Sáp Phong thì hắn ta đã có mặt.
Đương nhiên trong mắt Lăng Phong thì một trăm Thần Cảnh chỉ là một trăm đống rác, có thể đánh tan thành mây khói trong nháy mắt.
Hắn ta không chút biến sắc mà yên lặng quan sát.
Mãi đến khi Lục Vân lên sàn tiêu diệt Alex, đẩy lui trăm tên Thần Cảnh thì vẻ mặt của Lăng Phong vẫn không chút thay đổi, cứ như đang nhìn một đám trẻ con đùa giỡn.
Hắn ta nhìn ra thân phận tu luyện giả của Lục Vân.
Nhưng đã sao chứ, cuối cùng hắn cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi.
Nhân vật thật sự lợi hại cơ bản đều dốc lòng tu luyện ở Côn Luân, chỉ có những người tham hư vinh mới ỷ vào chút bản lĩnh mà chạy ra xuất đầu lộ diện.
Nói cách khác chính là, chỉ kẻ nào chẳng có cảm giác tồn tại trên Côn Luân mới chạy ra bên ngoài làm màu.
Còn Vân Thiên Thần Quân?
Còn vạn người kính ngưỡng?
Trong mắt Lăng Phong, hắn chỉ là một con tôm tép nhãi nhép làm màu thích thể hiện trong một đống rác mà thôi.
Hơn nữa bàn về khoe khoang thì Lăng Phong không phục ai cả.
Cho nên khi hắn ta nghe thấy Lục Vân đứng đó bàn luận trên trời dưới biển, nói cái gì tín ngưỡng chỉ cần để ở trong lòng liền vĩnh viễn bất diệt thì thực sự nhìn không được.
Thế là hắn ta đứng dậy.
Trong lúc cười nói, hắn ta dùng tay không tiêu diệt Nakamura để thứ tôm tép nhãi nhép tên là Lục Vân kia xem ai mới là vua làm màu chân chính.
Ngoài ra Lăng Phong còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Ngự Linh Thần Kiếm.
Hắn ta đã sớm nhìn ra thanh kiếm kia không phải là phàm vật, ở Côn Luân nó cũng là thứ làm người ta ao ước, cho nên hạng tôm tép nhãi nhép này không có tư cách nắm giữ bảo kiếm đó.
Đây là chà đạp bảo vật.
Lãng phí đáng xấu hổ!
Trong nhất thời, nơi này trở nên im lặng đến đáng sợ.
Không ai ngờ được trong thời khắc mà Thiên Sáp Vương vốn nên được vạn người chú ý lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên thực lực mạnh mẽ tương đương chiếm lấy danh tiếng của Thiên Sáp Vương.
Lần này có trò hay nhìn.
Đám người rất muốn biết lúc này Thiên Sáp Vương có tâm tình gì, có biểm cảm gì, thế là đều đưa ánh mắt dời khỏi người thanh niên rồi nhìn về phía Thiên Sáp Phong lần nữa.
Lục Vân có biểu cảm gì?
Đương nhiên là mặt không cảm xúc.
Chỉ là một con chó dại mà thôi, hắn cần gì để ý tới.
Không chỉ mặt không cảm xúc mà Lục Vân còn cảm thấy hơi câm nín.
Nhất là giờ phút này, vẻ mặt trêu tức và khiêu khích của thanh niên kia làm Lục Vân thực sự không biết phải nói cái gì cho tốt, rốt cuộc hắn ta muốn biểu đạt cái gì?
Không phải chỉ giết Nakamura thôi sao?
Thể hiện xem anh giỏi đến mức nào à?
Nhàm chán!
Chương 416: Trở về rồi à, Vân Thiên Thần Quân?
Trong mắt Lăng Phong thì Lục Vân là hạng tôm tép nhãi nhép, nhưng hắn ta không biết Lục Vân cảm thấy hắn ta còn không bằng tôm tép, căn bản không cần để ý đến.
"Không có gì cả, về nhà đi ngủ." Lục Vân tùy ý nói một câu rồi bắt đầu xuống núi, không buồn nhìn Lăng Phong thêm một cái.
Dù sao hắn cũng đã giải quyết liên minh Thí Thần Giả, về sau có lẽ nước Mỹ không dám làm trò gì nữa, còn những căn cứ thí nghiệm cải tạo gen kia thì giao cho trăm tên Thần Cảnh đi xử lý.
Hiện tại sống chết của họ nằm trong một suy nghĩ của Lục Vân, họ còn dám chống lại hắn sao.
Nhìn thấy Lục Vân chuẩn bị rời đi, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Cứ đi như vậy sao?
Mặc kệ thanh niên mắng ngài là tôm tép nhãi nhép như vậy sao?
Lăng Phong cũng không nghĩ tới tên tôm tép nhãi nhép này dám không quan tâm đến sự hiện diện của mình, sắc mặt hắn ta không khỏi khó coi thêm mấy phần.
Hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng dù Lục Vân thẹn quá hoá giận hay buông lời chế giễu thì mình vẫn duy trì dáng vẻ trêu tức, như thế mới thể hiện được phong thái của vua làm màu.
Đáng tiếc.
Lăng Phong không dự đoán được Lục Vân căn bản không có chút dao động cảm xúc nào, cũng không buồn quan tâm mà hoàn toàn coi hắn ta thành không khí!
Cứ như một cú đấm nện mạnh vào lớp bông.
Khinh người quá đáng!
"Ông đây cho mày đi rồi sao?" Lăng Phong gầm thét một tiếng, sắc mặt âm trầm, hiển nhiên là không làm ra vẻ được nên trong lòng rất khó chịu.
Lục Vân dừng bước.
Hắn vốn không muốn lãng phí thời gian với loại người này, nhưng vẫn xoay người nói một câu: "Nếu anh rảnh quá thì đi tìm mấy bác gái Long Quốc nhảy ở quảng trường đi, đừng hô to nói lớn như con chó điên."
Như con chó điên?
Trong mắt Lăng Phong hiện ra một tia sát ý, đã thật sự nổi giận.
Nhưng khi hắn ta sắp bộc phát thì một giọng nói của phụ nữ bỗng vang lên: "Lăng Phong, đừng quên mục đích lần này chúng ta xuống núi!"
Người lên tiếng là một cô gái mặc áo xanh, hiển nhiên là cùng một bọn với Lăng Phong.
Lăng Phong trông thấy cô gái áo xanh thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó bĩu môi nói: "Đương nhiên tôi không quên chuyện sư tôn bảo chúng ta làm, chỉ là thứ tôm tép nhãi nhép này làm người ta khó chịu quá."
"Anh cũng biết hắn là tôm tép nhãi nhép thì cần gì phải so đo với hắn? Không phải là hạ thấp thân phận của mình sao?" Cô gái áo xanh lạnh nhạt liếc nhìn Lục Vân, rất nhanh đã dời mắt đi rồi nói với Lăng Phong.
Lăng Phong liếm môi, không chút che giấu mà nói: "Tôi nhìn trúng thanh kiếm trong tay hắn."
Cô gái áo xanh hơi nhíu mày liễu lại.
Cô ta cũng nhìn ra thanh kiếm trong tay Lục Vân có phẩm chất bất phàm, nói thật cô ta cũng muốn.
Nhưng bây giờ không phải lúc.
Cô gái áo xanh trầm ngâm nói: "Sư tôn đã thông báo chúng ta đừng gây chuyện thị phi, hoàn thành nhiệm vụ trước, chuyện khác về sau lại nói."
Lăng Phong khinh thường: "Đây không tính là gây chuyện thị phi, tôi đi đánh giết một thằng tôm tép nhãi nhép rồi đoạt kiếm của hắn cũng chỉ tốn một hai phút thôi."
"Hồ đồ!" Cô gái áo xanh khẽ quát một tiếng: "Anh giết hắn thì đơn giản, nhưng anh có nghĩ tới vì sao hắn có được thanh kiếm phẩm chất kia không? Lỡ dính dáng đến những tu luyện giả khác thì không phải rất phức tạp sao?"
Hiển nhiên cô gái áo xanh suy xét càng chu đáo hơn Lăng Phong.
Lăng Phong không nói tiếp, nhưng nét mặt của hắn ta thể hiện rõ là không phục.
Thấy hắn ta vẫn không cam tâm, cô gái áo xanh đột nhiên hừ lạnh và nói: "Sư tôn bảo chúng ta đi tìm thứ nằm ở phía Nam Long Quốc, anh lại chạy đến khu vực Tây Bắc này, đừng nghĩ tôi không biết anh đã làm gì!"
Lăng Phong thầm giật mình.
Nơi này là Tây Bắc bộ Long Quốc, mảnh núi non giao nhau của nhiều quốc gia, họ đến từ Côn Luân, dựa theo chỉ thị của sư tôn mà tiến đến phía Nam Long Quốc, làm thế nào cũng không có khả năng đến được tận Thiên Sáp Phong.
Trên thực tế, sở dĩ Lăng Phong xuất hiện ở đây là vì giết một người, một đồng môn có thù oán với hắn ta.
Lúc ở Côn Luân, tông môn của hắn ta cấm đồng môn tương tàn nên Lăng Phong đành phải mượn cơ hội xuống núi lần này để giải quyết đồng môn kia.
Ai biết đồng môn kia chạy giỏi quá, chạy một mạch đến tận Tây Bắc Long Quốc, trước đó không lâu mới vừa vặn bị Lăng Phong đánh giết.
Sau đó hắn ta tình cờ chứng kiến cảnh tượng ở Thiên Sáp Phong.
Nhưng Lăng Phong không ngờ là có một người luôn đi theo phía sau mình, đây là nguyên nhân vì sao hắn ta lại cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái áo xanh.
Hơn nữa có thể nghe ra từ lời của cô gái áo xanh rằng cô ta đã biết chuyện Lăng Phong giết chết đồng môn
Nhưng bình thường cô ta khá thân với Lăng Phong nên cũng không muốn xen vào chuyện này, ngăn cản Lăng Phong đoạt kiếm chỉ vì tránh để hắn ta gây rắc rối thôi.
"Vậy thì nghe theo cô." Lăng Phong trầm mặc một lát rồi chịu thua mà nói.
Sau đó hắn ta lại nhìn về phía Lục Vân, cười lạnh và nói: "Tôm tép nhãi nhép, tạm thời để mày tiêu dao một thời gian, chờ tao xử lý xong chính sự sẽ đến tìm mày lấy kiếm."
Hắn ta đã ghi nhớ tướng mạo của Lục Vân, hơn nữa tên tuổi của Lục Vân ở Long Quốc cũng không thấp, Lăng Phong không lo lắng không tìm thấy hắn.
Lục Vân thì triệt để câm nín.
Rõ ràng là hành vi ăn cướp mà nói ra từ miệng Lăng Phong lại như một chuyện hiển nhiên, nói 'Đoạt kiếm' thành 'Lấy kiếm' thì da mặt cũng thật dày.
Lục Vân đang nghĩ có nên dạy cho con chó dại này một bài học hay không, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy thôi bỏ đi, hắn lười phí thời gian, bởi vì hai người kia đã rời đi.
...
Hắn âm thầm trở lại Giang Thành, trở về bên cạnh các chị gái xinh đẹp.
Lục Vân đang chờ được khen ngơi.
Hắn tin các chị nhất định đã biết sự tích uy vũ của mình ở Thiên Sáp Phong, các chị sẽ cảm thấy vô cùng tự hào!
Không biết phần thưởng gì đang đợi mình nữa?
Lục Vân đắc ý nghĩ rồi đẩy cửa tiến vào phòng khách, nhưng kết quả lại làm hắn thất vọng, hoa tươi và môi thơm trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện.
Diệp Khuynh Thành tao nhã ngồi trên ghế sa lon, dáng người thon dài trông rất đoan trang, có khí chất của một mỹ nhân băng giá.
Thấy Lục Vân trở về, Diệp Khuynh Thành lập tức chanh chua nói: "Trở về rồi à, Vân Thiên Thần Quân?"
Lục Vân cười khổ, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe Diệp Khuynh Thành buông ra một câu: "Chị đã biết chuyện của em và em năm rồi."
Chương 417: Diệp Khuynh Thành này không xứng sao?
Lục Vân còn tưởng rằng Diệp Khuynh Thành đang làm bộ lạnh lẽo, cố ý bày ra dáng vẻ lạnh nhạt để chế nhạo mình, ai biết cô lại đột nhiên buông ra câu nói như vậy.
Trong lòng Lục Vân lập tức lộp bộp một cái, giả điên giả dại nói: "Chị Khuynh Thành, chị đang nói cái gì vậy?"
"Hừ, em năm đã nói bí mật của hai người cho chị biết rồi." Diệp Khuynh Thành trừng hắn một cái, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng.
Quả nhiên chị Khuynh Thành biết rồi.
Cô không phải đang làm bộ lạnh lẽo, mà là đang ghen, trước kia chỉ khi ăn dấm thì cô mới nói chuyện chanh chua như vậy.
Lục Vân đột nhiên cảm thấy không ổn.
Nhưng điều làm hắn không nghĩ tới chính là bí mật kia lại do Sở Dao nói ra.
Ai ——
Lục Vân thầm thở dài một tiếng.
Thôi vậy, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Sở Dao nói ra cũng tốt hơn bảo hắn nói, vậy thì thật sự không biết nên mở miệng thế nào nữa.
"Chị Khuynh Thành, nếu chị biết cả rồi thì em cũng không giải thích nhiều."
"Thừa nhận rồi?"
"Ừm, thừa nhận."
Lục Vân khẽ gật đầu, không giải thích bởi vì không cần thiết, mặc dù chuyện ngày đó rất thái quá, nhưng quả thật hắn và Sở Dao đã tiến hành giao lưu sâu rồi.
Hắn nhất định sẽ không phụ Sở Dao.
"Dừng lại! Nhóc con, em cho rằng chút bí mật nhỏ của em có thể giấu được đôi mắt này sao?" Trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ đắc ý, cô nói tiếp: "Nếu em đã thừa nhận thì chị cũng không làm khó dễ em, nhưng chị cũng phải gia nhập."
Cái gì?
Lục Vân bỗng trợn to hai mắt, thực sự không thể tin được chị Khuynh Thành lại nói ra được lời này.
Cô ngâm mình trong bình dấm chua đến ngốc rồi sao?
"Chị Khuynh Thành, chuyện này, mặc dù em hiểu tâm ý của chị, nhưng lúc này mới bắt đầu thôi, chơi mạnh bạo như thế không thích hợp lắm đâu?" Lục Vân nuốt nước miếng một cái.
Chúng ta không thể từ từ rồi bàn lại chuyện cùng gia nhập sao?
Lục Vân không cách nào thích ứng với tiết tấu của Diệp Khuynh Thành, mặc dù hắn đã sớm nhìn ra Diệp Khuynh Thành chỉ có bề ngoài lạnh lẽo, bên trong lại nóng hầm hập...
Nhưng chuyện này quá trực tiếp!
Không được không được.
Lục Vân chỉ suy xét vì đại cục, không thì đến lúc đó dù tình cảm chị em họ tốt đến mấy cũng khó tránh khỏi lúng túng.
Nhưng ai biết Lục Vân vừa từ chối thì trên người Diệp Khuynh Thành lại đột nhiên bắn ra khí lạnh, cô lạnh lẽo nhìn chăm chú vào hắn: "Sao không thích hợp? Em nói cho chị biết không thích hợp chỗ nào? Là Diệp Khuynh Thành này không xứng à?"
Diệp Khuynh Thành lạnh lẽo nói, một giây sau đã trực tiếp đưa tay véo lỗ tai Lục Vân rồi lặp lại lần nữa: "Lớn tiếng trả lời chị, có phải Diệp Khuynh Thành này không xứng không?"
Cả Lục Vân cũng bị dọa sợ.
Chị Khuynh Thành quá bá đạo, không thể trêu vào không thể trêu vào, hắn đành xin tha mà nói: "Xứng xứng xứng, chị Khuynh Thành đương nhiên là xứng, chỉ cần chị chịu thì em trai này nhất định sẽ cố hết sức phối hợp."
Trong lòng hắn nói thầm: Là em không xứng thôi!
"Hừ, vậy còn tạm được, đừng ép chị đánh em, sẽ làm mất khí chất tao nhã của chị đây."
Lúc này Diệp Khuynh Thành mới vừa lòng thỏa mãn mà buông lỗ tai Lục Vân ra.
Lục Vân hừ lạnh trong lòng, chị đã nói ra mấy câu không biết xấu hổ như vậy mà còn nói khí chất tao nhã gì với em, chờ chị gia nhập thì xem em có xé vỏ ngoài tao nhã của chị ra không.
Để đảm bảo an toàn, Lục Vân vẫn hỏi thăm dò một câu: "Chị vợ năm của em không có ý kiến gì về chuyện này sao?"
"Nó có thể có ý kiến gì, tụi chị đã sớm thương lượng xong, hơn nữa chị là chị cả, Sở Dao dám có ý kiến gì?" Diệp Khuynh Thành bá đạo nói.
Phục!
Phục nhân đôi!
Lục Vân còn có thể nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh thôi.
"Vậy bây giờ em cho chị một danh phận đi!" Diệp Khuynh Thành mặc kệ Lục Vân nghĩ thế nào mà tiếp tục mở miệng nói.
Sao Lục Vân còn dám trêu chọc đại tỷ bá đạo này nên chỉ có thể nịnh nọt nói: "Vậy thì... Chị vợ cả?"
Chát!
Diệp Khuynh Thành trực tiếp tát một cái lên mặt Lục Vân, tức giận nói: "Chị đang nghiêm túc nói chuyện đứng đắn với em, em còn rảnh rỗi đùa giỡn? !"
Chuyện đứng đắn?
Lục Vân sửng sốt.
Em cũng đang nói chuyện đứng đắn mà, không phải chị nói muốn gia nhập sao, còn bảo em cho chị một danh phận, vậy em gọi chị là chị vợ cả có vấn đề gì?
Chẳng lẽ làm chị cả chán rồi nên muốn cảm nhận cảm giác làm nhỏ?
Lục Vân vô cùng phiền muộn, nghĩ thầm gần đây tính tình chị Khuynh Thành thật sự càng ngày càng khó dò.
Lúc này chỉ nghe Diệp Khuynh Thành lạnh lùng nói: "Dẹp dáng vẻ lưu manh của em đi, nếu em đã đồng ý cho chị gia nhập Thiên Đạo Tông thì đương nhiên phải cho chị một danh phận."
"Thiên Đạo Tông?" Lục Vân đột nhiên trừng to hai mắt, lập tức không kịp phản ứng.
"Đúng thế, chị đã biết em và Sở Dao đều gia nhập một môn phái tên là Thiên Đạo Tông, giờ chị cũng là tu luyện giả nên muốn gia nhập với tụi em."
"Không thành vấn đề không thành vấn đề, em còn tưởng rằng..."
Lục Vân ứa mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng chị Khuynh Thành đã hào phóng đến mức đó, không ngờ là hiểu lầm mà thôi.
"Em tưởng là gì?" Diệp Khuynh Thành nhạy cảm bắt được sự khác lạ của Lục Vân.
"Không có gì không có gì."
Lục Vân vội vàng nói bông đùa để che giấu: "Chị Khuynh Thành, chị trở thành tu luyện giả là nhờ em, vậy sau này em chính là sư phụ của chị trong tông môn, ngoài tông môn thì chị là chị của em, ứng phó tuỳ tình cảnh đi."
Diệp Khuynh Thành ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
"Vậy bây giờ chị gọi một tiếng kêu sư phụ nghe thử xem." Lục Vân lại nói.
"Cút!" Diệp Khuynh Thành thực sự không chịu đựng được dáng vẻ đắc ý của tên ranh này nên vừa đồng ý đã lập tức thay đổi.
Lục Vân cười khổ.
Quả nhiên vẫn quá sốt ruột, biết ngay là người phụ nữ này thích nói trái lòng, có một số câu nói thực sự không thể tin được.
Bình luận facebook