-
Chương 420-421
Chương 420: Giết mày còn cần dùng kiếm?
"Chị Thanh Đàn!" Trông thấy Lâm Thanh Đàn đau đớn co ro trên giường, Lục Vân vội vàng chạy tới ôm cô vào lòng.
Ngón tay hắn đè lên mạch tượng của cô.
Mạch tượng của Lâm Thanh Đàn cực kỳ bất ổn, khi thì chậm chạp như dòng nước róc rách, khi thì kịch liệt như chuông đồng đập loạn, hết sức kỳ quái.
"Tại sao lại như vậy?" Lục Vân bỗng nhíu mày, nhìn thoáng qua Thanh Đỉnh bên giường rồi rơi vào trầm tư.
Giọng nói yếu ớt của Lâm Thanh Đàn vang lên: "Em trai... Mấy ngày gần đây đêm nào vào thời gian này chị cũng không khống chế nổi cái đỉnh đó..."
Mỗi lần đến thời điểm này, đan điền của cô cũng đau nhức kịch liệt, Lâm Thanh Đàn bất đắc dĩ mới lấy Thanh Đỉnh ra ngoài.
Không chỉ như thế mà Thanh Đỉnh luôn toả ra một luồng sáng thăm thẳm, Lâm Thanh Đàn cảm thấy đầu đau nhức kịch liệt như có người nào nói chuyện trong đầu cô, nhưng lại mơ hồ không rõ, căn bản không biết đối phương đang nói cái gì.
Vì không để cách chị em lo lắng nên mấy ngày nay Lâm Thanh Đàn luôn viện cớ nghiên cứu thuốc mới mà ở lại Hạnh Lâm Đường một mình chịu đựng đau đớn.
Lục Vân rất đau lòng, nhưng hắn cũng không có kinh nghiệm về tình huống này.
Đây là đau đớn do pháp bảo gây ra, hoàn toàn không giống với tật bệnh bình thường dẫn đến.
Lục Vân chỉ có thể thử châm cứu cho Lâm Thanh Đàn để làm dịu đau đớn, nhưng mà tác dụng không lớn, đầu Lâm Thanh Đàn vẫn đau như bị xé rách.
Lục Vân lòng nóng như lửa đốt.
Không lâu sau ánh mắt hắn lại phát lạnh.
Có khí tức lạ.
Khí tức của tu luyện giả đang tới gần nơi này, hiển nhiên là vì cái Thanh Đỉnh đó.
"Tìm được Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh rồi!" Bên ngoài vang lên một giọng nói kích động.
Giọng nói này khá quen tai.
Ánh mắt của Lục Vân khá rét lạnh, hắn đi đến ban công lầu hai rồi nhìn xuống phía dưới, nhờ đèn đường mà hắn thấy rõ được mấy thanh niên nam nữ.
Trong đó có một đôi nam nữ mà Lục Vân đã từng gặp ở Thiên Sáp Phong.
Chính là Lăng Phong và cô gái áo xanh kia.
Khi hai người thấy rõ diện mạo của Lục Vân thì cùng sửng sốt, Lăng Phong kinh ngạc nói: "Sao lại là tên này? Chẳng lẽ Thanh Đế Huyền Hỏa đã đỉnh nhận hắn làm chủ rồi?"
Cô gái áo xanh thu lại vẻ mặt kinh ngạc mà lắc đầu nói: "Chắc không phải đâu, sư tôn từng nói Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh chia thành hai đỉnh Âm Dương, đây là âm đỉnh nên chỉ nhận phụ nữ làm chủ, chắc trong phòng còn có một người phụ nữ."
"Vậy thì dễ thôi, để người phụ nữ kia ra nói chuyện."
Lăng Phong cười lạnh một tiếng rồi bá đạo nhảy lên, chuẩn bị nhảy lên ban công kéo người phụ nữ trong phòng ra.
Nhưng hắn ta vừa hành động thì lại nghe Lục Vân quát lạnh một tiếng: "Cút!"
Lăng Phong lơ lửng giữa không trung mà nhìn chằm chằm Lục Vân trên ban công, khóe miệng hơi nhếch lên: "Không tệ đâu thằng ranh, cũng to gan lắm, dám bảo ông đây cút, ông đây không cút đấy thì mày làm gì được ông?"
Trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ trêu tức.
Trước đó ở Thiên Sáp Phong, hắn ta đã chuẩn bị dạy cho Lục Vân một trận, nếu không phải cô gái áo xanh ngăn cản thì Lục Vân nhất định đã biến thành vong hồn dưới tay hắn ta rồi.
Không ngờ hôm nay lại trùng hợp đụng phải.
Lúc này không chỉ có thể mang Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về mà còn cướp được thanh kiếm trong tay Lục Vân, đỡ tốn thời gian công sức, thật là vẹn cả đôi đường.
Cô gái áo xanh nhíu mày quát: "Lăng Phong, anh xuống trước đi, nhất định Mộc trưởng lão cũng cảm nhận được khí tức của Huyền Hỏa đỉnh, chắc rất nhanh sẽ chạy tới, anh an phận một chút!"
Cô gái áo xanh cảm thấy khá lo lắng.
Lục Vân này có một thanh bảo kiếm mà còn có quan hệ với người nắm giữ Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, bảo sau lưng hắn không có thế lực lớn nào thì cô gái áo xanh không tin.
Lăng Phong lại không suy xét nhiều như vậy, nghe cô gái áo xanh muốn ngăn cản mình nữa thì lập tức lộ vẻ không vui.
"Chỉ dạy hắn một trận mà thôi, không ảnh hưởng gì cả." Lăng Phong không để ý đến lời khuyên can của cô gái áo xanh mà bước đi trên không trung chậm rãi tới gần ban công lầu hai: "Thằng ranh, kiếm của mày đâu, rút ra đi, đừng nói tao hà hiếp mày!"
Tâm tình lúc này của Lục Vân thật sự không tốt.
Chị hai đang đau đớn trong đó, hắn thực sự không muốn lãng phí thời gian với những người này.
"Cho các người ba giây, biến mất khỏi mắt tao, nếu không giết không tha!" Trong mắt Lục Vân hiện ra một tia sát khí.
Hắn bực bội là muốn giết người!
Cảm giác này rất kỳ quái, cứ như bẩm sinh trong máu hắn có một loại thú tính.
Lăng Phong lại cười.
Lại làm màu, thứ này nghiện khoe khoang rồi sao?
Hay là khoe khoang làm ra vẻ trước mặt một đám rác rưởi quen rồi nên bành trướng? Không nhìn rõ bản thân?
Thật là thứ bò sát đáng thương!
"Cần tao đếm giúp mày không?" Lăng Phong bày ra vẻ đùa cợt, chủ động giơ ngón tay lên: "Một giây, hai giây, ba giây, mày có thể làm gì tao n..."
Xẹt!
Lăng Phong đang châm chọc cười, đếm xong ba giây còn muốn khiêu khích Lục Vân tiếp, nhưng lời còn chưa nói hết thì bỗng nhìn thấy trước mắt hiện lên một tia sáng.
Một sợi tơ máu đột nhiên hiện lên trên cổ Lăng Phong, sự sống cấp tốc trôi qua.
Thằng ranh này, lại, thật sự, dám thẳng tay?
Lăng Phong trừng to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, chủ yếu là do hắn ta căn bản không thấy rõ Lục Vân ra tay thế nào, cũng không tin được Lục Vân có bản lĩnh giết mình.
Kiếm còn chưa rút ra...
"Giết mày còn cần dùng kiếm sao?" Lục Vân như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lăng Phong nên trước khi hắn ta tắt thở đã lạnh lùng cất tiếng nói.
Phù phù!
Thi thể của Lăng Phong rơi xuống đất.
Bọn người cô gái áo xanh ngơ ta, dường như không thể tin được chỉ mới nói chuyện một hồi mà đồng bọn của mình đã chết rồi.
Họ cũng không thấy rõ Lục Vân ra tay thế nào.
"Đáng chết! Mày có biết tụi tao là ai không mà dám tùy tiện làm thẳng tay như vậy?"
Cô gái áo xanh sững sờ thật lâu mới tiếp nhận sự thật Lăng Phong đã chết, cô ta ngẩng đầu lên ác độc nhìn chằm chằm Lục Vân.
Cô ta hận!
Lúc ở tông môn cô ta đã có thiện cảm với Lăng Phong, nhưng còn chưa kịp thổ lộ thì Lăng Phong đã chết trong tay Lục Vân.
Vì thế đương nhiên cô ta hận Lục Vân rồi.
"Tao mặc kệ tụi mày là ai, dám đến trêu chọc tao thì tụi mày đều là một đám người chết." Lục Vân cố nén sát khí trong lòng mà nói.
Chương 421: Đan Dương Tông, Mộc Bình
Trước kia sát khí sâu trong lòng Lục Vân cũng từng xuất hiện, nhưng không rõ ràng như hôm nay mà rất dễ đè nén xuống.
Hôm nay tâm tình của hắn cực kỳ bực bội.
Càng bực bội thì khí tức hung ác này càng dày đặc.
Cho nên hắn giết Lăng Phong.
Nhưng Lăng Phong chết cũng chưa hết tội, cứ thích nhảy ra chơi với lửa, nghe Lục Vân cảnh cáo xong không những không giảm bớt mà còn càng khiêu khích.
Hắn ta không chết thì ai chết?
Cô gái áo xanh thấy Lục Vân quả quyết giết người như thế thì sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong đám người bọn họ thì thực lực của Lăng Phong xem như không tệ, kết quả còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Vân đánh giết.
Ít nhất chứng tỏ Lục Vân không phải là hạng tôm tép nhãi nhép như họ nghĩ trước đó, hắn có thực lực nhất định.
Để cẩn thận, bọn người cô gái áo xanh không lập tức báo thù cho Lăng Phong mà lựa chọn mang thi thể của Lăng Phong đi, biến mất khỏi tầm mắt của Lục Vân.
Mặc dù bóng dáng của họ biến mất, nhưng khí tức lại luôn tập trung vào Hạnh Lâm Đường.
Không bao lâu sau trưởng lão của bọn họ sẽ chạy đến, đến lúc đó lại tìm Lục Vân tính sổ cũng không muộn.
"Hàn Nguyệt, các người ở đây làm gì, không phải đi lấy Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh sao?"
Một người phụ nữ trung niên mặc trường bào màu xanh nhạt bỗng xuất hiện trước mặt mọi người, lúc bà ta đến gần mới phát hiện trên mặt đất có một thi thể.
"Là ai giết Lăng Phong?" Mặt người phụ nữ trung niên trầm xuống, trong mắt toả ra sự lạnh lẽo đáng sợ.
Cô gái áo xanh tên Hàn Nguyệt nói: "Mộc trưởng lão, vừa rồi chúng tôi chuẩn bị đi lấy Huyền Hỏa đỉnh, nhưng còn chưa trông thấy Huyền Hỏa đỉnh thì Lăng Phong đã bị người ta giết rồi."
Cô ta kể lại chi tiết chuyện mới xảy ra vừa rồi cho Mộc Bình nghe.
Mộc Bình hừ lạnh một tiếng và nói: "Xưa nay Lăng Phong luôn làm việc xúc động, bị người ta dạy dỗ cũng bình thường, nhưng còn chưa không tới mức cần đánh đổi mạng sống..."
Bà ta lạnh lẽo nhìn về phía Hạnh Lâm Đường, có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.
"Ta đi chiếu cố người kia."
Thân thể Mộc Bình chớp động rồi lao thẳng về hướng Hạnh Lâm Đường.
Bọn người Hàn Nguyệt theo thật sát phía sau, chỉ để lại một người trông coi thi thể của Lăng Phong.
Hạnh Lâm Đường.
Lục Vân sớm đã cảm nhận được một khí tức mạnh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần đang cấp tốc vọt tới bên này, cho nên hắn sớm đã đứng trước cổng Hạnh Lâm Đường để chờ đợi.
Hắn cũng muốn xem đêm nay có bao nhiêu người dám nhắm vào chị hai.
Rất nhanh, trước mặt Lục Vân đã xuất hiện một người phụ nữ trung niên.
Phía sau người phụ nữ trung niên là bọn người Hàn Nguyệt vừa rời đi, cô ta đang dùng đôi mắt oán độc hung hăng nhìn chằm chằm Lục Vân.
"Đan Dương Tông, Mộc Bình."
Mộc Bình tự giới thiệu rồi dò xét nhìn Lục Vân, sau đó nhìn lên lầu hai Hạnh Lâm Đường rồi hơi nhíu mày lại.
Đây là khí tức của Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng dao động này quá kịch liệt.
Lục Vân không nói gì mà lạnh nhạt nhìn Mộc Bình.
Mộc Bình càng không vui, người thanh niên này quá không lễ phép, vì thế giọng nói của bà ta không khỏi lạnh xuống mấy phần:
"Hôm nay ta tới vốn chỉ muốn mang Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh đi, không muốn tổn thương ai, nhưng thằng ranh cậu lại không biết trời cao đất rộng, dám giết môn nhân của Đan Dương Tông, làm sao ta có thể tha cho cậu được?"
Mộc Bình đã dâng lên sát khí.
Họ đến từ Côn Luân, trong máu có sự kiêu ngạo không gì sánh bằng, từ trước đến nay không để những người tu luyện bên ngoài vào mắt.
Lục Vân giết Lăng Phong làm Mộc Bình rất khó chịu, nhưng cũng chưa quyết định muốn Lục Vân lấy mạng đền mạng, điều làm bà ta thật sự dâng lên sát khí là do vừa rồi mình chủ động báo tên họ tông môn ra mà Lục Vân lại lờ đi, thật sự quá mất mặt.
Mặt mũi của Mộc Bình quan trọng hơn mạng của Lăng Phong nhiều.
Sát ý tuôn trào.
Ánh mắt Lục Vân phát lạnh, thật vất vả mới đè nén được cảm giác hung ác xuống mà lại bị khơi gợi lại khi Mộc Bình phóng thích sát ý, tâm tình của hắn rất bực bội.
"Lão yêu bà, bà lấy tự tin từ đâu ra mà cho rằng nhất định có thể giết được tôi?" Lục Vân không chút khách khí mà mắng lại.
Người của Đan Dương Tông này cũng thật khôi hài, nói chuyện giết người đoạt bảo vật mà khí thế hùng hồn như thế.
Trước đó Lăng Phong cũng như thế, hắn ta nhìn trúng Ngự Linh Thần Kiếm của Lục Vân trên Thiên Sáp Phong rồi nói thẳng chờ hoàn thành nhiệm vụ thì hắn ta sẽ tìm Lục Vân lấy kiếm.
Hiện tại lại trưởng lão Mộc Bình vừa xuất hiện cũng thế, giật đồ mà ăn nói đương nhiên như thể Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh chính là của họ vậy.
Quá vô liêm sỉ.
Lục Vân thầm mắng trong lòng.
Câu 'Lão yêu bà' của Lục Vân làm sắc mặt Mộc Bình lập tức khó coi tới cực điểm.
Bà ta là phụ nữ, còn chưa đến năm mươi tuổi mà lại bị người ta mắng là lão yêu bà, làm sao có thể không tức giận?
Điều này càng khiến Mộc Bình kiên định muốn giết chết Lục Vân.
Vụt!
Mộc Bình quả quyết ra tay, chân khí hóa thành một cầu vồng bắn ra trong hư không rồi lao thẳng tới chỗ Lục Vân.
Vào thời khắc này, khí tức hung ác trong cơ thể Lục Vân càng trở nên nồng đậm.
Mắt hắn cũng hơi đỏ lên, hắn không tránh mà đạp mạnh xuống làm thân thể bắn ra như đạn pháo.
Oanh!
Lục Vân giơ song quyền lên đập nát cầu vồng do chân khí của Mộc Bình cô đọng thành, khí thế không chút suy giảm tiếp tục lao về phía trước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Mộc Bình.
"Tự tìm đường chết!" Mộc Bình hừ lạnh một tiếng, cũng không kinh ngạc chuyện Lục Vân có thể đánh nát cầu vồng chân khí của mình, bởi vì nó chỉ là một đòn công kích mang tính dò xét thôi.
Khi đối mặt với kẻ địch, không ai vừa ra tay đã dùng hết toàn lực, trừ phi là muốn đánh bất ngờ tập kích đối phương.
Mộc Bình khinh thường làm như thế.
Chủ yếu là Lục Vân còn chưa đủ tư cách để bà ta sử dụng thủ đoạn như vậy.
Thấy Lục Vân không biết sống chết xông lên, khóe miệng Mộc Bình hiện lên một nụ cười lạnh, điểm một ngón tay ra như đoản kiếm sắc bén doạ người ra khỏi vỏ.
"Huyền Ngọc Chỉ!" Mộc Bình quát lạnh một tiếng, trên ngón tay nhìn như mềm mại mảnh khảnh lại điên cuồng tràn ra chân khí hùng hồn giống như biển cả sôi trào.
Gần như trong nháy mắt, tất cả chân khí đã tụ tập trên ngón trỏ tay phải của bà ta, hào quang rực rỡ như một con dao găm Huyền Ngọc được chế tạo thành từ thần công, nó đột nhiên đâm ra.
"Chị Thanh Đàn!" Trông thấy Lâm Thanh Đàn đau đớn co ro trên giường, Lục Vân vội vàng chạy tới ôm cô vào lòng.
Ngón tay hắn đè lên mạch tượng của cô.
Mạch tượng của Lâm Thanh Đàn cực kỳ bất ổn, khi thì chậm chạp như dòng nước róc rách, khi thì kịch liệt như chuông đồng đập loạn, hết sức kỳ quái.
"Tại sao lại như vậy?" Lục Vân bỗng nhíu mày, nhìn thoáng qua Thanh Đỉnh bên giường rồi rơi vào trầm tư.
Giọng nói yếu ớt của Lâm Thanh Đàn vang lên: "Em trai... Mấy ngày gần đây đêm nào vào thời gian này chị cũng không khống chế nổi cái đỉnh đó..."
Mỗi lần đến thời điểm này, đan điền của cô cũng đau nhức kịch liệt, Lâm Thanh Đàn bất đắc dĩ mới lấy Thanh Đỉnh ra ngoài.
Không chỉ như thế mà Thanh Đỉnh luôn toả ra một luồng sáng thăm thẳm, Lâm Thanh Đàn cảm thấy đầu đau nhức kịch liệt như có người nào nói chuyện trong đầu cô, nhưng lại mơ hồ không rõ, căn bản không biết đối phương đang nói cái gì.
Vì không để cách chị em lo lắng nên mấy ngày nay Lâm Thanh Đàn luôn viện cớ nghiên cứu thuốc mới mà ở lại Hạnh Lâm Đường một mình chịu đựng đau đớn.
Lục Vân rất đau lòng, nhưng hắn cũng không có kinh nghiệm về tình huống này.
Đây là đau đớn do pháp bảo gây ra, hoàn toàn không giống với tật bệnh bình thường dẫn đến.
Lục Vân chỉ có thể thử châm cứu cho Lâm Thanh Đàn để làm dịu đau đớn, nhưng mà tác dụng không lớn, đầu Lâm Thanh Đàn vẫn đau như bị xé rách.
Lục Vân lòng nóng như lửa đốt.
Không lâu sau ánh mắt hắn lại phát lạnh.
Có khí tức lạ.
Khí tức của tu luyện giả đang tới gần nơi này, hiển nhiên là vì cái Thanh Đỉnh đó.
"Tìm được Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh rồi!" Bên ngoài vang lên một giọng nói kích động.
Giọng nói này khá quen tai.
Ánh mắt của Lục Vân khá rét lạnh, hắn đi đến ban công lầu hai rồi nhìn xuống phía dưới, nhờ đèn đường mà hắn thấy rõ được mấy thanh niên nam nữ.
Trong đó có một đôi nam nữ mà Lục Vân đã từng gặp ở Thiên Sáp Phong.
Chính là Lăng Phong và cô gái áo xanh kia.
Khi hai người thấy rõ diện mạo của Lục Vân thì cùng sửng sốt, Lăng Phong kinh ngạc nói: "Sao lại là tên này? Chẳng lẽ Thanh Đế Huyền Hỏa đã đỉnh nhận hắn làm chủ rồi?"
Cô gái áo xanh thu lại vẻ mặt kinh ngạc mà lắc đầu nói: "Chắc không phải đâu, sư tôn từng nói Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh chia thành hai đỉnh Âm Dương, đây là âm đỉnh nên chỉ nhận phụ nữ làm chủ, chắc trong phòng còn có một người phụ nữ."
"Vậy thì dễ thôi, để người phụ nữ kia ra nói chuyện."
Lăng Phong cười lạnh một tiếng rồi bá đạo nhảy lên, chuẩn bị nhảy lên ban công kéo người phụ nữ trong phòng ra.
Nhưng hắn ta vừa hành động thì lại nghe Lục Vân quát lạnh một tiếng: "Cút!"
Lăng Phong lơ lửng giữa không trung mà nhìn chằm chằm Lục Vân trên ban công, khóe miệng hơi nhếch lên: "Không tệ đâu thằng ranh, cũng to gan lắm, dám bảo ông đây cút, ông đây không cút đấy thì mày làm gì được ông?"
Trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ trêu tức.
Trước đó ở Thiên Sáp Phong, hắn ta đã chuẩn bị dạy cho Lục Vân một trận, nếu không phải cô gái áo xanh ngăn cản thì Lục Vân nhất định đã biến thành vong hồn dưới tay hắn ta rồi.
Không ngờ hôm nay lại trùng hợp đụng phải.
Lúc này không chỉ có thể mang Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh về mà còn cướp được thanh kiếm trong tay Lục Vân, đỡ tốn thời gian công sức, thật là vẹn cả đôi đường.
Cô gái áo xanh nhíu mày quát: "Lăng Phong, anh xuống trước đi, nhất định Mộc trưởng lão cũng cảm nhận được khí tức của Huyền Hỏa đỉnh, chắc rất nhanh sẽ chạy tới, anh an phận một chút!"
Cô gái áo xanh cảm thấy khá lo lắng.
Lục Vân này có một thanh bảo kiếm mà còn có quan hệ với người nắm giữ Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, bảo sau lưng hắn không có thế lực lớn nào thì cô gái áo xanh không tin.
Lăng Phong lại không suy xét nhiều như vậy, nghe cô gái áo xanh muốn ngăn cản mình nữa thì lập tức lộ vẻ không vui.
"Chỉ dạy hắn một trận mà thôi, không ảnh hưởng gì cả." Lăng Phong không để ý đến lời khuyên can của cô gái áo xanh mà bước đi trên không trung chậm rãi tới gần ban công lầu hai: "Thằng ranh, kiếm của mày đâu, rút ra đi, đừng nói tao hà hiếp mày!"
Tâm tình lúc này của Lục Vân thật sự không tốt.
Chị hai đang đau đớn trong đó, hắn thực sự không muốn lãng phí thời gian với những người này.
"Cho các người ba giây, biến mất khỏi mắt tao, nếu không giết không tha!" Trong mắt Lục Vân hiện ra một tia sát khí.
Hắn bực bội là muốn giết người!
Cảm giác này rất kỳ quái, cứ như bẩm sinh trong máu hắn có một loại thú tính.
Lăng Phong lại cười.
Lại làm màu, thứ này nghiện khoe khoang rồi sao?
Hay là khoe khoang làm ra vẻ trước mặt một đám rác rưởi quen rồi nên bành trướng? Không nhìn rõ bản thân?
Thật là thứ bò sát đáng thương!
"Cần tao đếm giúp mày không?" Lăng Phong bày ra vẻ đùa cợt, chủ động giơ ngón tay lên: "Một giây, hai giây, ba giây, mày có thể làm gì tao n..."
Xẹt!
Lăng Phong đang châm chọc cười, đếm xong ba giây còn muốn khiêu khích Lục Vân tiếp, nhưng lời còn chưa nói hết thì bỗng nhìn thấy trước mắt hiện lên một tia sáng.
Một sợi tơ máu đột nhiên hiện lên trên cổ Lăng Phong, sự sống cấp tốc trôi qua.
Thằng ranh này, lại, thật sự, dám thẳng tay?
Lăng Phong trừng to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, chủ yếu là do hắn ta căn bản không thấy rõ Lục Vân ra tay thế nào, cũng không tin được Lục Vân có bản lĩnh giết mình.
Kiếm còn chưa rút ra...
"Giết mày còn cần dùng kiếm sao?" Lục Vân như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lăng Phong nên trước khi hắn ta tắt thở đã lạnh lùng cất tiếng nói.
Phù phù!
Thi thể của Lăng Phong rơi xuống đất.
Bọn người cô gái áo xanh ngơ ta, dường như không thể tin được chỉ mới nói chuyện một hồi mà đồng bọn của mình đã chết rồi.
Họ cũng không thấy rõ Lục Vân ra tay thế nào.
"Đáng chết! Mày có biết tụi tao là ai không mà dám tùy tiện làm thẳng tay như vậy?"
Cô gái áo xanh sững sờ thật lâu mới tiếp nhận sự thật Lăng Phong đã chết, cô ta ngẩng đầu lên ác độc nhìn chằm chằm Lục Vân.
Cô ta hận!
Lúc ở tông môn cô ta đã có thiện cảm với Lăng Phong, nhưng còn chưa kịp thổ lộ thì Lăng Phong đã chết trong tay Lục Vân.
Vì thế đương nhiên cô ta hận Lục Vân rồi.
"Tao mặc kệ tụi mày là ai, dám đến trêu chọc tao thì tụi mày đều là một đám người chết." Lục Vân cố nén sát khí trong lòng mà nói.
Chương 421: Đan Dương Tông, Mộc Bình
Trước kia sát khí sâu trong lòng Lục Vân cũng từng xuất hiện, nhưng không rõ ràng như hôm nay mà rất dễ đè nén xuống.
Hôm nay tâm tình của hắn cực kỳ bực bội.
Càng bực bội thì khí tức hung ác này càng dày đặc.
Cho nên hắn giết Lăng Phong.
Nhưng Lăng Phong chết cũng chưa hết tội, cứ thích nhảy ra chơi với lửa, nghe Lục Vân cảnh cáo xong không những không giảm bớt mà còn càng khiêu khích.
Hắn ta không chết thì ai chết?
Cô gái áo xanh thấy Lục Vân quả quyết giết người như thế thì sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong đám người bọn họ thì thực lực của Lăng Phong xem như không tệ, kết quả còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Vân đánh giết.
Ít nhất chứng tỏ Lục Vân không phải là hạng tôm tép nhãi nhép như họ nghĩ trước đó, hắn có thực lực nhất định.
Để cẩn thận, bọn người cô gái áo xanh không lập tức báo thù cho Lăng Phong mà lựa chọn mang thi thể của Lăng Phong đi, biến mất khỏi tầm mắt của Lục Vân.
Mặc dù bóng dáng của họ biến mất, nhưng khí tức lại luôn tập trung vào Hạnh Lâm Đường.
Không bao lâu sau trưởng lão của bọn họ sẽ chạy đến, đến lúc đó lại tìm Lục Vân tính sổ cũng không muộn.
"Hàn Nguyệt, các người ở đây làm gì, không phải đi lấy Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh sao?"
Một người phụ nữ trung niên mặc trường bào màu xanh nhạt bỗng xuất hiện trước mặt mọi người, lúc bà ta đến gần mới phát hiện trên mặt đất có một thi thể.
"Là ai giết Lăng Phong?" Mặt người phụ nữ trung niên trầm xuống, trong mắt toả ra sự lạnh lẽo đáng sợ.
Cô gái áo xanh tên Hàn Nguyệt nói: "Mộc trưởng lão, vừa rồi chúng tôi chuẩn bị đi lấy Huyền Hỏa đỉnh, nhưng còn chưa trông thấy Huyền Hỏa đỉnh thì Lăng Phong đã bị người ta giết rồi."
Cô ta kể lại chi tiết chuyện mới xảy ra vừa rồi cho Mộc Bình nghe.
Mộc Bình hừ lạnh một tiếng và nói: "Xưa nay Lăng Phong luôn làm việc xúc động, bị người ta dạy dỗ cũng bình thường, nhưng còn chưa không tới mức cần đánh đổi mạng sống..."
Bà ta lạnh lẽo nhìn về phía Hạnh Lâm Đường, có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.
"Ta đi chiếu cố người kia."
Thân thể Mộc Bình chớp động rồi lao thẳng về hướng Hạnh Lâm Đường.
Bọn người Hàn Nguyệt theo thật sát phía sau, chỉ để lại một người trông coi thi thể của Lăng Phong.
Hạnh Lâm Đường.
Lục Vân sớm đã cảm nhận được một khí tức mạnh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần đang cấp tốc vọt tới bên này, cho nên hắn sớm đã đứng trước cổng Hạnh Lâm Đường để chờ đợi.
Hắn cũng muốn xem đêm nay có bao nhiêu người dám nhắm vào chị hai.
Rất nhanh, trước mặt Lục Vân đã xuất hiện một người phụ nữ trung niên.
Phía sau người phụ nữ trung niên là bọn người Hàn Nguyệt vừa rời đi, cô ta đang dùng đôi mắt oán độc hung hăng nhìn chằm chằm Lục Vân.
"Đan Dương Tông, Mộc Bình."
Mộc Bình tự giới thiệu rồi dò xét nhìn Lục Vân, sau đó nhìn lên lầu hai Hạnh Lâm Đường rồi hơi nhíu mày lại.
Đây là khí tức của Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng dao động này quá kịch liệt.
Lục Vân không nói gì mà lạnh nhạt nhìn Mộc Bình.
Mộc Bình càng không vui, người thanh niên này quá không lễ phép, vì thế giọng nói của bà ta không khỏi lạnh xuống mấy phần:
"Hôm nay ta tới vốn chỉ muốn mang Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh đi, không muốn tổn thương ai, nhưng thằng ranh cậu lại không biết trời cao đất rộng, dám giết môn nhân của Đan Dương Tông, làm sao ta có thể tha cho cậu được?"
Mộc Bình đã dâng lên sát khí.
Họ đến từ Côn Luân, trong máu có sự kiêu ngạo không gì sánh bằng, từ trước đến nay không để những người tu luyện bên ngoài vào mắt.
Lục Vân giết Lăng Phong làm Mộc Bình rất khó chịu, nhưng cũng chưa quyết định muốn Lục Vân lấy mạng đền mạng, điều làm bà ta thật sự dâng lên sát khí là do vừa rồi mình chủ động báo tên họ tông môn ra mà Lục Vân lại lờ đi, thật sự quá mất mặt.
Mặt mũi của Mộc Bình quan trọng hơn mạng của Lăng Phong nhiều.
Sát ý tuôn trào.
Ánh mắt Lục Vân phát lạnh, thật vất vả mới đè nén được cảm giác hung ác xuống mà lại bị khơi gợi lại khi Mộc Bình phóng thích sát ý, tâm tình của hắn rất bực bội.
"Lão yêu bà, bà lấy tự tin từ đâu ra mà cho rằng nhất định có thể giết được tôi?" Lục Vân không chút khách khí mà mắng lại.
Người của Đan Dương Tông này cũng thật khôi hài, nói chuyện giết người đoạt bảo vật mà khí thế hùng hồn như thế.
Trước đó Lăng Phong cũng như thế, hắn ta nhìn trúng Ngự Linh Thần Kiếm của Lục Vân trên Thiên Sáp Phong rồi nói thẳng chờ hoàn thành nhiệm vụ thì hắn ta sẽ tìm Lục Vân lấy kiếm.
Hiện tại lại trưởng lão Mộc Bình vừa xuất hiện cũng thế, giật đồ mà ăn nói đương nhiên như thể Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh chính là của họ vậy.
Quá vô liêm sỉ.
Lục Vân thầm mắng trong lòng.
Câu 'Lão yêu bà' của Lục Vân làm sắc mặt Mộc Bình lập tức khó coi tới cực điểm.
Bà ta là phụ nữ, còn chưa đến năm mươi tuổi mà lại bị người ta mắng là lão yêu bà, làm sao có thể không tức giận?
Điều này càng khiến Mộc Bình kiên định muốn giết chết Lục Vân.
Vụt!
Mộc Bình quả quyết ra tay, chân khí hóa thành một cầu vồng bắn ra trong hư không rồi lao thẳng tới chỗ Lục Vân.
Vào thời khắc này, khí tức hung ác trong cơ thể Lục Vân càng trở nên nồng đậm.
Mắt hắn cũng hơi đỏ lên, hắn không tránh mà đạp mạnh xuống làm thân thể bắn ra như đạn pháo.
Oanh!
Lục Vân giơ song quyền lên đập nát cầu vồng do chân khí của Mộc Bình cô đọng thành, khí thế không chút suy giảm tiếp tục lao về phía trước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Mộc Bình.
"Tự tìm đường chết!" Mộc Bình hừ lạnh một tiếng, cũng không kinh ngạc chuyện Lục Vân có thể đánh nát cầu vồng chân khí của mình, bởi vì nó chỉ là một đòn công kích mang tính dò xét thôi.
Khi đối mặt với kẻ địch, không ai vừa ra tay đã dùng hết toàn lực, trừ phi là muốn đánh bất ngờ tập kích đối phương.
Mộc Bình khinh thường làm như thế.
Chủ yếu là Lục Vân còn chưa đủ tư cách để bà ta sử dụng thủ đoạn như vậy.
Thấy Lục Vân không biết sống chết xông lên, khóe miệng Mộc Bình hiện lên một nụ cười lạnh, điểm một ngón tay ra như đoản kiếm sắc bén doạ người ra khỏi vỏ.
"Huyền Ngọc Chỉ!" Mộc Bình quát lạnh một tiếng, trên ngón tay nhìn như mềm mại mảnh khảnh lại điên cuồng tràn ra chân khí hùng hồn giống như biển cả sôi trào.
Gần như trong nháy mắt, tất cả chân khí đã tụ tập trên ngón trỏ tay phải của bà ta, hào quang rực rỡ như một con dao găm Huyền Ngọc được chế tạo thành từ thần công, nó đột nhiên đâm ra.
Bình luận facebook