-
Chương 449-450
Chương 449: Nhất định phải chế tài tên đầu trọc
"Lưu Lão tận tuỵ bảo vệ Đan Dương Tháp cả đời, là người trên dưới Đan Dương Tông chúng tôi kính nể nhất."
"Bây giờ Lưu Lão đi rồi, chỉ để lại một đệ tử chân truyền là Lục Vân nên dù Lục Vân phạm sai lầm thì chúng tôi cũng không có quyền xử trí, chỉ có thể giao cho Tông Chủ."
Mộc Bình bày tỏ tình cảm dạt dào.
Vấn đề nan giải gì cứ giao cho Tông Chủ là được, tránh đau đầu.
Kỳ thật bà ta cũng không nói sai.
Lưu Lão đi rồi.
Nhưng là rời khỏi Đan Dương Tháp, chạy ra bên ngoài Côn Luân Sơn để trải nghiệm cuộc sống mới.
Giữ tháp cả đời, chờ mãi mới được người có đại cơ duyên, nhiệm vụ của lão đã hoàn thành, chạy ra bên ngoài thả bay bản thân cũng chẳng có vấn đề gì.
Chỉ là hai chữ 'Đi rồi' này phải xem Mạc Thanh Uyển lý giải ra sao.
Vu trưởng lão nhịn không được thầm vỗ tay tán dương, không thể không nói Mộc Bình là người có đầu óc linh hoạt nhất trong tất cả trưởng lão của Đan Dương Tông, lí do thoái thác này thực sự quá khéo.
Gặp cái gì khó cứ giao cho Tông Chủ!
Vu trưởng lão nói theo ý Mộc Bình: "Cụ thể là như thế đó, rất ít người trong Đan Dương Tông biết tin tức Lưu Lão đi, tôi cũng vừa biết thôi."
Câu này giải thích vì sao xuất hiện mâu thuẫn trước sau trong lời nói của ông ta.
Trong tình huống bình thường, nếu như Lưu Lão không đi rồi thì đệ tử của lão phạm sai lầm, nên trừng phạt vẫn phải trừng phạt.
Nhưng Lưu Lão đã đi, đương nhiên nên tôn trọng 'Người mất' một chút, nếu khi Lưu Lão 'Thi cốt chưa lạnh' mà đã xuống tay với đệ tử chân truyền của lão thì không khỏi quá vô tình.
Vu trưởng lão cảm thấy mình đã giải thích thông được rồi.
Cả vị đại sư huynh tông môn Trương Vận đã đoán ra chân tướng cũng suýt tin tưởng lời nói dối của họ.
Không ngờ trưởng lão của Đan Dương Tông đều là người biết diễn xuất, hay về sau mở một cái 'Lớp huấn luyện diễn xuất Đan Dương' trong tông môn luôn đi.
Trương Vận cảm thấy ý tưởng này không tệ, có thể xin Tông Chủ.
Nhưng Mạc Thanh Uyển lại là nửa tin nửa ngờ, nhíu mày nói: "Cho nên hai vị trưởng lão có ý là, chỉ có Tông Chủ Đan Dương Tông các người mới có quyền xử trí tên đầu trọc này?"
Vu trưởng lão lộ vẻ mặt khó xử, nói: "Nhìn từ tình huống trước mắt thì đúng là như vậy, nhưng cô Mạc, nghe tôi khuyên một lời, nếu Lục Vân không làm quá đáng thì các người cứ... Cứ lui một bước đi!"
Không có quá đáng?
Cái mông của cô suýt bị đánh nở hoa mà còn gọi là không quá đáng à?
Mạc Thanh Uyển thật sự câm nín.
Cô là con gái, bình thường luôn là người mà đông đảo nam học viên Vân Sơn Thư Viện muốn mà không đạt được, một là vì thân hình dung mạo của cô không phải người bình thường có thể xứng đôi.
Hai là vì mẹ cô, Lữ Khinh Nga, là sư phụ của Vân Sơn Thư Viện, hơn nữa còn dạy ngay trên học đường của Mạc Thanh Uyển, nam học viên nào dám tuỳ tiện đi cua con gái của bà?
Hơn nữa thiên phú tu luyện của Mạc Thanh Uyển lại không tệ, ngộ tính đối các các loại công pháp cực cao, cho nên bình thường lúc cô lên học đường luôn là thiên nga trắng lạnh lùng.
Phần lớn học viên đều có thể tự ti trước mặt cô.
Hôm nay Mạc Thanh Uyển đi theo sư phụ cũng chính là mẹ của cô, tới chào hỏi Đan Dương Tông, chỉ vì gặp người thừa kế ý chí của Thanh Đế đột nhiên xuất hiện kia.
Đáng tiếc không nhìn thấy người thừa kế ý chí của Thanh Đế mà lại gặp một tên đầu trọc hèn hạ vô sỉ hạ lưu, đè mông cô mà đánh liên tục một trận.
Từ nhỏ đến lớn Mạc Thanh Uyển chưa từng chịu sỉ nhục lớn như thế.
Đây đâu phải đánh mông của cô, rõ ràng là đang đánh lòng tự ái của cô.
Đáng giận nhất chính là trưởng lão của Đan Dương Tông còn bao che tên đầu trọc này, nói hành vi của đầu trọc không tính quá đáng... Nếu như cái này còn không quá đáng thì cái gì mới quá đáng?
Lột váy rồi đánh?
Hay là...
Mạc Thanh Uyển tức điên.
Cô vốn đang nghi ngờ thân phận của đầu trọc, kết quả lại vì câu 'Không quá đáng' của Vu trưởng lão mà đánh mất lý trí.
"Muốn tôi lui một bước, tuyệt đối không có khả năng!" Mạc Thanh Uyển lạnh lẽo kiên quyết nói: "Hôm nay nhất định phải tìm Tông Chủ các người, cho tôi một lời giải thích, tôi không tin trong Đan Dương Tông không ai chế tài được tên đầu trọc này!"
Chát!
Lục Vân nhớ lại chút xúc cảm, nói: "Mở miệng là mắng đầu trọc, thật quá khó nghe, tôi có tên mà, tôi tên là Lục Vân, nếu cô nhất định muốn gọi tôi là đầu trọc thì làm phiền cộng thêm hai chữ 'Đẹp trai' phía sau."
Dù sao cũng đã đánh nhiều như vậy rồi, không kém thêm một lần.
Lục Vân thầm nghĩ.
Mạc Thanh Uyển lại suýt bùng nổ.
Tên đầu trọc hèn hạ vô sỉ hạ lưu chết tiệt này quả thực là khinh người quá đáng, cứ dùng cách này để sỉ nhục cô, thật là đáng chết!
Thậm chí Mạc Thanh Uyển còn bỏ qua một vấn đề, chính là ở Vân Sơn Thư Viện chưa bao giờ thiếu công pháp võ kỹ, trong đó bao gồm rất nhiều thân pháp khinh công, Mạc Thanh Uyển từng học một thân pháp đẳng cấp không thấp.
Trước kia mỗi lần phát giác nguy hiểm tới gần, cô luôn có thể lập tức thi triển ra thân pháp để tránh né công kích, nhưng Lục Vân này lại có thể liên tục thành công.
Điều này rất quái dị.
Giống như lần nào bàn tay của hắn cũng xuất hiện không có dấu hiệu báo trước, hơn nữa có thể nhắm chính xác vào vị trí kia, cứ như đạn đạo ngắm bắn.
Mạc Thanh Uyển còn không có cơ hội thi triển thân pháp nữa.
Lục Vân: Không có gì, trăm hay không bằng tay quen!
Luyện tập nhiều trên người chị cả Diệp Khuynh Thành cao ngạo thì tất nhiên là quen tay rồi.
Lúc này Vu trưởng lão và Mộc Bình hai người liếc nhau, đều nhìn thấy bất đắc dĩ từ ánh mắt của đối phương.
Họ thầm cười khổ.
Người thừa kế ý chí của Thanh Đế thật là không an phận, đã đến lúc này mà còn dám xuống tay, đây là muốn Mạc Thanh Uyển tức chết sao?
Tôn Hiểu Tuyết cũng quái dị nhìn Lục Vân, nói: "Có thể làm Thanh Uyển nhà chúng tôi tức thành như vậy, cậu là người đầu tiên từ trước đến nay đấy, đáng kiêu ngạo lắm."
Lục Vân khiêm tốn khoát tay nói: "Quá khen quá khen, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Tôn Hiểu Tuyết: "..."
Mạc Thanh Uyển: Muốn giết người!
Chương 450: Dụng ý của Lữ Khinh Nga
Giữa Mạc Thanh Uyển và tên đầu trọc xem như triệt để hình thành ân oán sống chết.
Cùng lúc đó, trong nơi tiếp đãi khách quý của Đan Dương Tông, Lữ Khinh Nga cũng gặp phải nan đề.
Vì tìm hiểu tin tức về người thừa kế ý chí của Thanh Đế mà bà ấy suýt nói mòn cả miệng.
Nhưng dù ám chỉ hay nói rõ, dù đưa ra điều kiện trao đổi gì thì Cốc Thanh Sơn cũng không mắc lừa.
Lão già này luôn cười ha hả.
Kéo đông kéo tây, nhưng lại không kéo đến điểm mấu chốt.
Lữ Khinh Nga thực sự rất bất đắc dĩ, chỉ có thể thăm dò hỏi: "Vừa rồi lúc ở bên ngoài, tôi tình cờ nghe thấy mấy đệ tử của quý tông nói rằng người thừa kế ý chí của Thanh Đế là một thanh niên?"
"Ha ha, có lẽ là vậy, những đệ tử kia chỉ suy đoán mà thôi, không tin thật được."
Cốc Thanh Sơn cười ha hả đáp trả, trong lòng lại xem thường, cái gì mà tình cờ nghe thấy, tôi thấy bà là đặc biệt đi hỏi thăm.
Đồ âm hiểm!
Lữ Khinh Nga cắn răng nói: "Cốc Tông Chủ không cần đề phòng tôi như thế, mặc dù lập trường của chúng ta khác biệt, nhưng cũng quen biết nhiều năm, chẳng lẽ Cốc Tông Chủ không nể mặt tôi chút nào sao?"
Đan dược của Đan Dương Tông không chỉ để nội bộ Đan Dương Tông sử dụng mà còn thường xuyên bán cho các môn phái khác.
Lữ Khinh Nga từng nhiều lần đến Đan Dương Tông mua đan dược, đi nhiều lần rồi dần dần có quan hệ không tệ với Cốc Thanh Sơn, xem như có chút giao tình.
Đây cũng là nguyên nhân Vân Sơn Thư Viện phái bà đến tìm hiểu tin tức.
Cốc Thanh Sơn vẫn mang nụ cười ôn hòa mà nói: "Cô Lữ, nếu như là chuyện khác thì tôi nhất định sẽ nể mặt cô, nhưng chuyện này thì xin thứ cho tôi không cách nào bẩm báo."
Ông ta cũng không ngốc, đó là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, là người có đại cơ duyên, chỉ cần chấp nối quan hệ tốt với Lục Vân thì cũng là cơ duyên của Đan Dương Tông.
Nếu để Vân Sơn Thư Viện biết thì chẳng phải có thêm một đối thủ cạnh tranh chia cắt loại cơ duyên này sao?
Nói là tuyệt đối không thể nói.
Lữ Khinh Nga thầm hận trong lòng.
Miệng của Cốc Thanh Sơn này quá kín, thật sự là không chịu lộ ra chút tin tức nào cả.
Nhưng bà không cam tâm từ bỏ như vậy.
"Cốc Tông Chủ, không bằng như vậy đi, chúng tôi đều bỏ qua nhân tố tông môn, đứng ở góc độ cá nhân để nghiên cứu thảo luận vấn đề này." Lữ Khinh Nga ngẫm nghĩ rồi nói.
Cốc Thanh Sơn lộ ra vẻ hứng thú: "Cô Lữ nói vậy là có ý gì?"
Lữ Khinh Nga nói: "Từ giờ trở đi tôi không đại diện cho Vân Sơn Thư Viện, chỉ lấy thân phận cá nhân của mình để hỏi thăm tin tức người thừa kế ý chí của Thanh Đế, ông cũng có thể nói điều kiện để trao đổi với tôi."
"Khác nhau ở chỗ nào?"
"Khác nhau là tôi có thể cam đoan dù biết thân phận của người thừa kế thì tôi cũng không để lộ ra ngoài, chờ trở lại Vân Sơn Thư Viện thì tôi sẽ nói cho họ là không hỏi được gì."
Cốc Thanh Sơn: "..."
Người phụ nữ này thật là coi ông ta là đồ đần!
Lữ Khinh Nga còn thề thốt nói: "Nếu như Cốc Tông Chủ không tin thì tôi có thể thề..."
Bà nghĩ lại thì chắc có thề Cốc Thanh Sơn cũng không tin, thế là đổi cách khác: "Ông cũng biết tôi có đứa con gái tên là Mạc Thanh Uyển, tôi có thể để Thanh Uyển rời khỏi Vân Sơn Thư Viện rồi gia nhập Đan Dương Tông."
Vừa thốt ra lời này, Cốc Thanh Sơn lập tức hiểu dụng ý của Lữ Khinh Nga.
"Ý cô Lữ là muốn tôi làm người trung gian, giới thiệu con gái bà cho người thừa kế ý chí của Thanh Đế quen biết?" Cốc Thanh Sơn lộ ra vẻ hứng thú mà nói.
"Cốc Tông Chủ thật là người thông minh." Lữ Khinh Nga dứt khoát thừa nhận.
Khi thăm dò được từ những đệ tử của Đan Dương Tông, người thừa kế ý chí của Thanh Đế là một thanh niên tuổi tác không cao hơn ba mươi thì bà lập tức nổi lên tâm tư này.
Nếu con gái bà được người có được đại cơ duyên chọn trúng thì thật là đáng mừng.
Lữ Khinh Nga rất tự tin, lấy nhan sắc của con gái mình thì nhất định có thể làm người thừa kế thần bí kia rung động.
Cốc Thanh Sơn lại vừa cười vừa nói: "Cô không sợ người thừa kế kia đã kết hôn hoặc là có bạn gái sao?"
"Tu luyện giả chỉ cần có thực lực đủ mạnh thì tam thê tứ thiếp đáng là gì, quy tắc thế tục không áp dụng cho giới tu luyện chúng ta." Lữ Khinh Nga trả lời.
Lời này của bà là thật, ở bên ngoài Côn Luân thì hành vi này không thỏa đáng, nhưng trong giới tu luyện thì thực lực là trên hết.
Chỉ cần có đủ thực lực thì đừng nói tam thê tứ thiếp, dù xây dựng một hậu cung trăm người cũng không ai dám nói cái gì.
Mà tương tự như vậy, nữ tu luyện giả thực lực mạnh cũng có thể làm như thế.
Đặc quyền này chỉ nhằm vào người mạnh và kẻ yếu, không nhằm vào nam hay nữ.
Lời này của Lữ Khinh Nga tuy không sai, nhưng ngôn luận to gan đó lại được nói ra từ miệng một người đàn bà xinh đẹp thì khó tránh làm người ta cảm thấy là lạ.
Cốc Thanh Sơn không khỏi lộ ra vẻ mặt quái lạ.
Phát giác ánh mắt quái dị của Cốc Thanh Sơn, Lữ Khinh Nga biến sắc, nói: "Cốc Tông Chủ, tôi chỉ trình bày sự thật, dù là tôi hay con gái tôi Thanh Uyển đều rất đàng hoàng."
"Tôi tin." Cốc Thanh Sơn vừa cười vừa nói.
Đàng hoàng mà để con gái đi dụ dỗ đàn ông khi chưa biết đối phương có kết hôn chưa?
Tôi khinh!
Cốc Thanh Sơn thầm khinh bỉ, nhưng lời này không thể nói ra, nếu không nhất định sẽ tổn thương hòa khí.
"..."
Lữ Khinh Nga cứ cảm thấy lời nói hành động của lão già này mang một lớp mặt nạ dối trá, nhưng mặc kệ Cốc Thanh Sơn nghĩ thế nào, Lữ Khinh Nga cũng chỉ suy xét vì tiền đồ của con gái mình.
Tạm thời mặc kệ người thừa kế ý chí của Thanh Đế có kết hôn chưa, dù sao cũng phải tìm cơ hội để Thanh Uyển tiếp xúc với hắn trước, lỡ hai người vừa gặp đã ưng thì sao?
Chỉ cần Thanh Uyển không ngại, chỉ cần người thừa kế cũng thích Thanh Uyển thì có kết hôn chưa cũng không quan trọng.
Người đàn bà xinh đẹp tên Lữ Khinh Nga tự xưng là đàng hoàng này có tư tưởng rất cởi mở, thật là hiếm thấy.
Cạch cạch cạch!
Khi hai người đang trò chuyện thì một loạt tiếng bước chân ồn ào bỗng vang lên.
Sau đó là giọng nói oán hận của Mạc Thanh Uyển: "Mẹ, vừa rồi ở bên ngoài xảy ra một chuyện suýt làm con tức điên rồi!"
"Lưu Lão tận tuỵ bảo vệ Đan Dương Tháp cả đời, là người trên dưới Đan Dương Tông chúng tôi kính nể nhất."
"Bây giờ Lưu Lão đi rồi, chỉ để lại một đệ tử chân truyền là Lục Vân nên dù Lục Vân phạm sai lầm thì chúng tôi cũng không có quyền xử trí, chỉ có thể giao cho Tông Chủ."
Mộc Bình bày tỏ tình cảm dạt dào.
Vấn đề nan giải gì cứ giao cho Tông Chủ là được, tránh đau đầu.
Kỳ thật bà ta cũng không nói sai.
Lưu Lão đi rồi.
Nhưng là rời khỏi Đan Dương Tháp, chạy ra bên ngoài Côn Luân Sơn để trải nghiệm cuộc sống mới.
Giữ tháp cả đời, chờ mãi mới được người có đại cơ duyên, nhiệm vụ của lão đã hoàn thành, chạy ra bên ngoài thả bay bản thân cũng chẳng có vấn đề gì.
Chỉ là hai chữ 'Đi rồi' này phải xem Mạc Thanh Uyển lý giải ra sao.
Vu trưởng lão nhịn không được thầm vỗ tay tán dương, không thể không nói Mộc Bình là người có đầu óc linh hoạt nhất trong tất cả trưởng lão của Đan Dương Tông, lí do thoái thác này thực sự quá khéo.
Gặp cái gì khó cứ giao cho Tông Chủ!
Vu trưởng lão nói theo ý Mộc Bình: "Cụ thể là như thế đó, rất ít người trong Đan Dương Tông biết tin tức Lưu Lão đi, tôi cũng vừa biết thôi."
Câu này giải thích vì sao xuất hiện mâu thuẫn trước sau trong lời nói của ông ta.
Trong tình huống bình thường, nếu như Lưu Lão không đi rồi thì đệ tử của lão phạm sai lầm, nên trừng phạt vẫn phải trừng phạt.
Nhưng Lưu Lão đã đi, đương nhiên nên tôn trọng 'Người mất' một chút, nếu khi Lưu Lão 'Thi cốt chưa lạnh' mà đã xuống tay với đệ tử chân truyền của lão thì không khỏi quá vô tình.
Vu trưởng lão cảm thấy mình đã giải thích thông được rồi.
Cả vị đại sư huynh tông môn Trương Vận đã đoán ra chân tướng cũng suýt tin tưởng lời nói dối của họ.
Không ngờ trưởng lão của Đan Dương Tông đều là người biết diễn xuất, hay về sau mở một cái 'Lớp huấn luyện diễn xuất Đan Dương' trong tông môn luôn đi.
Trương Vận cảm thấy ý tưởng này không tệ, có thể xin Tông Chủ.
Nhưng Mạc Thanh Uyển lại là nửa tin nửa ngờ, nhíu mày nói: "Cho nên hai vị trưởng lão có ý là, chỉ có Tông Chủ Đan Dương Tông các người mới có quyền xử trí tên đầu trọc này?"
Vu trưởng lão lộ vẻ mặt khó xử, nói: "Nhìn từ tình huống trước mắt thì đúng là như vậy, nhưng cô Mạc, nghe tôi khuyên một lời, nếu Lục Vân không làm quá đáng thì các người cứ... Cứ lui một bước đi!"
Không có quá đáng?
Cái mông của cô suýt bị đánh nở hoa mà còn gọi là không quá đáng à?
Mạc Thanh Uyển thật sự câm nín.
Cô là con gái, bình thường luôn là người mà đông đảo nam học viên Vân Sơn Thư Viện muốn mà không đạt được, một là vì thân hình dung mạo của cô không phải người bình thường có thể xứng đôi.
Hai là vì mẹ cô, Lữ Khinh Nga, là sư phụ của Vân Sơn Thư Viện, hơn nữa còn dạy ngay trên học đường của Mạc Thanh Uyển, nam học viên nào dám tuỳ tiện đi cua con gái của bà?
Hơn nữa thiên phú tu luyện của Mạc Thanh Uyển lại không tệ, ngộ tính đối các các loại công pháp cực cao, cho nên bình thường lúc cô lên học đường luôn là thiên nga trắng lạnh lùng.
Phần lớn học viên đều có thể tự ti trước mặt cô.
Hôm nay Mạc Thanh Uyển đi theo sư phụ cũng chính là mẹ của cô, tới chào hỏi Đan Dương Tông, chỉ vì gặp người thừa kế ý chí của Thanh Đế đột nhiên xuất hiện kia.
Đáng tiếc không nhìn thấy người thừa kế ý chí của Thanh Đế mà lại gặp một tên đầu trọc hèn hạ vô sỉ hạ lưu, đè mông cô mà đánh liên tục một trận.
Từ nhỏ đến lớn Mạc Thanh Uyển chưa từng chịu sỉ nhục lớn như thế.
Đây đâu phải đánh mông của cô, rõ ràng là đang đánh lòng tự ái của cô.
Đáng giận nhất chính là trưởng lão của Đan Dương Tông còn bao che tên đầu trọc này, nói hành vi của đầu trọc không tính quá đáng... Nếu như cái này còn không quá đáng thì cái gì mới quá đáng?
Lột váy rồi đánh?
Hay là...
Mạc Thanh Uyển tức điên.
Cô vốn đang nghi ngờ thân phận của đầu trọc, kết quả lại vì câu 'Không quá đáng' của Vu trưởng lão mà đánh mất lý trí.
"Muốn tôi lui một bước, tuyệt đối không có khả năng!" Mạc Thanh Uyển lạnh lẽo kiên quyết nói: "Hôm nay nhất định phải tìm Tông Chủ các người, cho tôi một lời giải thích, tôi không tin trong Đan Dương Tông không ai chế tài được tên đầu trọc này!"
Chát!
Lục Vân nhớ lại chút xúc cảm, nói: "Mở miệng là mắng đầu trọc, thật quá khó nghe, tôi có tên mà, tôi tên là Lục Vân, nếu cô nhất định muốn gọi tôi là đầu trọc thì làm phiền cộng thêm hai chữ 'Đẹp trai' phía sau."
Dù sao cũng đã đánh nhiều như vậy rồi, không kém thêm một lần.
Lục Vân thầm nghĩ.
Mạc Thanh Uyển lại suýt bùng nổ.
Tên đầu trọc hèn hạ vô sỉ hạ lưu chết tiệt này quả thực là khinh người quá đáng, cứ dùng cách này để sỉ nhục cô, thật là đáng chết!
Thậm chí Mạc Thanh Uyển còn bỏ qua một vấn đề, chính là ở Vân Sơn Thư Viện chưa bao giờ thiếu công pháp võ kỹ, trong đó bao gồm rất nhiều thân pháp khinh công, Mạc Thanh Uyển từng học một thân pháp đẳng cấp không thấp.
Trước kia mỗi lần phát giác nguy hiểm tới gần, cô luôn có thể lập tức thi triển ra thân pháp để tránh né công kích, nhưng Lục Vân này lại có thể liên tục thành công.
Điều này rất quái dị.
Giống như lần nào bàn tay của hắn cũng xuất hiện không có dấu hiệu báo trước, hơn nữa có thể nhắm chính xác vào vị trí kia, cứ như đạn đạo ngắm bắn.
Mạc Thanh Uyển còn không có cơ hội thi triển thân pháp nữa.
Lục Vân: Không có gì, trăm hay không bằng tay quen!
Luyện tập nhiều trên người chị cả Diệp Khuynh Thành cao ngạo thì tất nhiên là quen tay rồi.
Lúc này Vu trưởng lão và Mộc Bình hai người liếc nhau, đều nhìn thấy bất đắc dĩ từ ánh mắt của đối phương.
Họ thầm cười khổ.
Người thừa kế ý chí của Thanh Đế thật là không an phận, đã đến lúc này mà còn dám xuống tay, đây là muốn Mạc Thanh Uyển tức chết sao?
Tôn Hiểu Tuyết cũng quái dị nhìn Lục Vân, nói: "Có thể làm Thanh Uyển nhà chúng tôi tức thành như vậy, cậu là người đầu tiên từ trước đến nay đấy, đáng kiêu ngạo lắm."
Lục Vân khiêm tốn khoát tay nói: "Quá khen quá khen, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Tôn Hiểu Tuyết: "..."
Mạc Thanh Uyển: Muốn giết người!
Chương 450: Dụng ý của Lữ Khinh Nga
Giữa Mạc Thanh Uyển và tên đầu trọc xem như triệt để hình thành ân oán sống chết.
Cùng lúc đó, trong nơi tiếp đãi khách quý của Đan Dương Tông, Lữ Khinh Nga cũng gặp phải nan đề.
Vì tìm hiểu tin tức về người thừa kế ý chí của Thanh Đế mà bà ấy suýt nói mòn cả miệng.
Nhưng dù ám chỉ hay nói rõ, dù đưa ra điều kiện trao đổi gì thì Cốc Thanh Sơn cũng không mắc lừa.
Lão già này luôn cười ha hả.
Kéo đông kéo tây, nhưng lại không kéo đến điểm mấu chốt.
Lữ Khinh Nga thực sự rất bất đắc dĩ, chỉ có thể thăm dò hỏi: "Vừa rồi lúc ở bên ngoài, tôi tình cờ nghe thấy mấy đệ tử của quý tông nói rằng người thừa kế ý chí của Thanh Đế là một thanh niên?"
"Ha ha, có lẽ là vậy, những đệ tử kia chỉ suy đoán mà thôi, không tin thật được."
Cốc Thanh Sơn cười ha hả đáp trả, trong lòng lại xem thường, cái gì mà tình cờ nghe thấy, tôi thấy bà là đặc biệt đi hỏi thăm.
Đồ âm hiểm!
Lữ Khinh Nga cắn răng nói: "Cốc Tông Chủ không cần đề phòng tôi như thế, mặc dù lập trường của chúng ta khác biệt, nhưng cũng quen biết nhiều năm, chẳng lẽ Cốc Tông Chủ không nể mặt tôi chút nào sao?"
Đan dược của Đan Dương Tông không chỉ để nội bộ Đan Dương Tông sử dụng mà còn thường xuyên bán cho các môn phái khác.
Lữ Khinh Nga từng nhiều lần đến Đan Dương Tông mua đan dược, đi nhiều lần rồi dần dần có quan hệ không tệ với Cốc Thanh Sơn, xem như có chút giao tình.
Đây cũng là nguyên nhân Vân Sơn Thư Viện phái bà đến tìm hiểu tin tức.
Cốc Thanh Sơn vẫn mang nụ cười ôn hòa mà nói: "Cô Lữ, nếu như là chuyện khác thì tôi nhất định sẽ nể mặt cô, nhưng chuyện này thì xin thứ cho tôi không cách nào bẩm báo."
Ông ta cũng không ngốc, đó là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, là người có đại cơ duyên, chỉ cần chấp nối quan hệ tốt với Lục Vân thì cũng là cơ duyên của Đan Dương Tông.
Nếu để Vân Sơn Thư Viện biết thì chẳng phải có thêm một đối thủ cạnh tranh chia cắt loại cơ duyên này sao?
Nói là tuyệt đối không thể nói.
Lữ Khinh Nga thầm hận trong lòng.
Miệng của Cốc Thanh Sơn này quá kín, thật sự là không chịu lộ ra chút tin tức nào cả.
Nhưng bà không cam tâm từ bỏ như vậy.
"Cốc Tông Chủ, không bằng như vậy đi, chúng tôi đều bỏ qua nhân tố tông môn, đứng ở góc độ cá nhân để nghiên cứu thảo luận vấn đề này." Lữ Khinh Nga ngẫm nghĩ rồi nói.
Cốc Thanh Sơn lộ ra vẻ hứng thú: "Cô Lữ nói vậy là có ý gì?"
Lữ Khinh Nga nói: "Từ giờ trở đi tôi không đại diện cho Vân Sơn Thư Viện, chỉ lấy thân phận cá nhân của mình để hỏi thăm tin tức người thừa kế ý chí của Thanh Đế, ông cũng có thể nói điều kiện để trao đổi với tôi."
"Khác nhau ở chỗ nào?"
"Khác nhau là tôi có thể cam đoan dù biết thân phận của người thừa kế thì tôi cũng không để lộ ra ngoài, chờ trở lại Vân Sơn Thư Viện thì tôi sẽ nói cho họ là không hỏi được gì."
Cốc Thanh Sơn: "..."
Người phụ nữ này thật là coi ông ta là đồ đần!
Lữ Khinh Nga còn thề thốt nói: "Nếu như Cốc Tông Chủ không tin thì tôi có thể thề..."
Bà nghĩ lại thì chắc có thề Cốc Thanh Sơn cũng không tin, thế là đổi cách khác: "Ông cũng biết tôi có đứa con gái tên là Mạc Thanh Uyển, tôi có thể để Thanh Uyển rời khỏi Vân Sơn Thư Viện rồi gia nhập Đan Dương Tông."
Vừa thốt ra lời này, Cốc Thanh Sơn lập tức hiểu dụng ý của Lữ Khinh Nga.
"Ý cô Lữ là muốn tôi làm người trung gian, giới thiệu con gái bà cho người thừa kế ý chí của Thanh Đế quen biết?" Cốc Thanh Sơn lộ ra vẻ hứng thú mà nói.
"Cốc Tông Chủ thật là người thông minh." Lữ Khinh Nga dứt khoát thừa nhận.
Khi thăm dò được từ những đệ tử của Đan Dương Tông, người thừa kế ý chí của Thanh Đế là một thanh niên tuổi tác không cao hơn ba mươi thì bà lập tức nổi lên tâm tư này.
Nếu con gái bà được người có được đại cơ duyên chọn trúng thì thật là đáng mừng.
Lữ Khinh Nga rất tự tin, lấy nhan sắc của con gái mình thì nhất định có thể làm người thừa kế thần bí kia rung động.
Cốc Thanh Sơn lại vừa cười vừa nói: "Cô không sợ người thừa kế kia đã kết hôn hoặc là có bạn gái sao?"
"Tu luyện giả chỉ cần có thực lực đủ mạnh thì tam thê tứ thiếp đáng là gì, quy tắc thế tục không áp dụng cho giới tu luyện chúng ta." Lữ Khinh Nga trả lời.
Lời này của bà là thật, ở bên ngoài Côn Luân thì hành vi này không thỏa đáng, nhưng trong giới tu luyện thì thực lực là trên hết.
Chỉ cần có đủ thực lực thì đừng nói tam thê tứ thiếp, dù xây dựng một hậu cung trăm người cũng không ai dám nói cái gì.
Mà tương tự như vậy, nữ tu luyện giả thực lực mạnh cũng có thể làm như thế.
Đặc quyền này chỉ nhằm vào người mạnh và kẻ yếu, không nhằm vào nam hay nữ.
Lời này của Lữ Khinh Nga tuy không sai, nhưng ngôn luận to gan đó lại được nói ra từ miệng một người đàn bà xinh đẹp thì khó tránh làm người ta cảm thấy là lạ.
Cốc Thanh Sơn không khỏi lộ ra vẻ mặt quái lạ.
Phát giác ánh mắt quái dị của Cốc Thanh Sơn, Lữ Khinh Nga biến sắc, nói: "Cốc Tông Chủ, tôi chỉ trình bày sự thật, dù là tôi hay con gái tôi Thanh Uyển đều rất đàng hoàng."
"Tôi tin." Cốc Thanh Sơn vừa cười vừa nói.
Đàng hoàng mà để con gái đi dụ dỗ đàn ông khi chưa biết đối phương có kết hôn chưa?
Tôi khinh!
Cốc Thanh Sơn thầm khinh bỉ, nhưng lời này không thể nói ra, nếu không nhất định sẽ tổn thương hòa khí.
"..."
Lữ Khinh Nga cứ cảm thấy lời nói hành động của lão già này mang một lớp mặt nạ dối trá, nhưng mặc kệ Cốc Thanh Sơn nghĩ thế nào, Lữ Khinh Nga cũng chỉ suy xét vì tiền đồ của con gái mình.
Tạm thời mặc kệ người thừa kế ý chí của Thanh Đế có kết hôn chưa, dù sao cũng phải tìm cơ hội để Thanh Uyển tiếp xúc với hắn trước, lỡ hai người vừa gặp đã ưng thì sao?
Chỉ cần Thanh Uyển không ngại, chỉ cần người thừa kế cũng thích Thanh Uyển thì có kết hôn chưa cũng không quan trọng.
Người đàn bà xinh đẹp tên Lữ Khinh Nga tự xưng là đàng hoàng này có tư tưởng rất cởi mở, thật là hiếm thấy.
Cạch cạch cạch!
Khi hai người đang trò chuyện thì một loạt tiếng bước chân ồn ào bỗng vang lên.
Sau đó là giọng nói oán hận của Mạc Thanh Uyển: "Mẹ, vừa rồi ở bên ngoài xảy ra một chuyện suýt làm con tức điên rồi!"