-
Chương 448: Lưu Lão... Đi rồi
Kỳ thật Mộc Bình rất muốn nói họ không chỉ không có quyền trừng phạt Lục Vân mà còn không có thực lực này.
Bà ta cố nhịn xuống không nói.
Nhưng Vu trưởng lão lại không vui, ông ta phụ trách quản lý kỷ luật của Đan Dương Tông, Mộc Bình vượt quyền thì thôi mà còn nói ông ta không có quyền trừng phạt Lục Vân.
Đây không phải là đang bỉ mặt ông ta sao? Không phải đang nói đùa sao?
Hôm nay dù Lục Vân thật sự là đệ tử của Lưu Lão, dù ông trời hay Jesus có đến thì cũng không cứu được Lục Vân.
Ai cũng không cứu được hắn, lão Vu này nói đó!
Vu trưởng lão sầm mặt lại, nói: "Mộc trưởng lão, trừng phạt đệ tử vi phạm kỷ luật trong môn là bổn phận của tôi, bà đừng nhúng tay!"
Nhúng tay?
Bà đây đang cứu ông đấy!
Mộc Bình trừng mắt, đành đi đến bên cạnh Vu trưởng lão rồi nhỏ giọng nói một câu.
"Người..."
"Khụ khụ!"
Vu trưởng lão bỗng trừng lớn hai mắt, suýt đã nói ra mấy chữ 'người thừa kế ý chí của Thanh Đế', cũng may kịp thời bị Mộc Bình cắt ngang.
"Hiện tại ông biết vì sao chúng ta không có quyền lực xử trí Lục Vân chưa?" Mộc Bình khẽ nói.
Vu trưởng lão mang vẻ mặt phức tạp nhìn Lục Vân một cái.
Thì ra người thừa kế ý chí của Thanh Đế thần bí kia chính là tên thanh niên đầu trọc trước mắt, nói vậy là mình thật sự không có quyền xử trí hắn.
Nhưng ông ta phải trả lời cho Mạc Thanh Uyển thế nào đây?
Nói cho cô sự thật?
Nhưng Mạc Thanh Uyển là người của Vân Sơn Thư Viện, nếu nói cho cô biết Lục Vân là người thừa kế ý chí của Thanh Đế thì chẳng phải là báo cho Vân Sơn Thư Viện sao?
Không ai muốn chia sẻ ngôi sao tương lai có đại cơ duyên này ra ngoài.
Nói cụ thể hơn chính là, hiện tại chỉ có Đan Dương Tông bọn họ biết Lục Vân là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, làm thân với hắn thì về sau Lục Vân nhất định sẽ nhớ kỹ ân huệ của Đan Dương Tông.
Nhưng nếu thân phận của hắn bị truyền đi thì nhất định sẽ có càng nhiều tông môn muốn đến chấp nối quan hệ với Lục Vân.
Đến lúc đó Lục Vân còn nhớ kỹ Đan Dương Tông hay không rất khó nói.
Vu trưởng lão rơi vào xoắn xuýt.
Ông ta chưa từng xoắn xuýt như thế.
Trương Vận còn không biết điều mà xen vào một câu: "Vu trưởng lão, mặc kệ tên trọc đầu này có thân phận gì, dám xúc phạm phụ nữ trên địa bàn của Đan Dương Tông chúng ta thì nhất định phải nghiêm trị."
"Ngậm miệng!" Vu trưởng lão gầm thét.
Trị cái con mẹ gì, còn ngại không đủ phiền sao?
Trương Vận lập tức ngơ ra.
Vu trưởng lão thay đổi thái độ thực sự quá nhanh, vừa rồi Mộc trưởng lão đã nói cái gì với ông ta?
Chẳng lẽ...
Trương Vận quan sát kỹ dáng người của Lục Vân, chủ yếu là quan sát chiều cao của hắn, một lát sau hắn ta run lên bần bật, nhịn không được trừng lớn hai mắt.
Hình như hắn ta đã đoán ra đáp án.
Kỳ thật đáp án này không khó đoán.
Vừa rồi Vu trưởng lão đã nói dù Lục Vân là lão đệ tử chân truyền của Lưu trưởng thật thì cũng trừng phạt như thường, nhưng một giây sau lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh thân phận chân thật của Lục Vân còn khủng bố hơn đệ tử chân truyền của Lưu trưởng lão.
Liên hệ với những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, không khó đoán ra đầu trọc tên là Lục Vân này chính là người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Không thể không nói, đại sư huynh tông môn là Trương Vận dù thích ra vẻ ta đây, nhưng vào lúc mấu chốt thì đầu óc vẫn rất tốt.
Sau khi suy đoán ra thân phận thật sự của Lục Vân, Trương Vận rất thức thời ngậm miệng lại.
Hắn ta lập tức thận trọng từ lời nói đến hành động.
Không thấy hai vị trưởng lão đều cẩn thận như vậy sao?
Làm sao Mạc Thanh Uyển và Tôn Hiểu Tuyết có thể không phát hiện sắc mặt bọn họ đã thay đổi, lập tức lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Quá kỳ quái!
Mấy người này quá kỳ quái!
Nhìn bộ dáng của họ thì hình như tên đầu trọc này có thân phận rất lớn.
Rốt cuộc là thân phận gì kia chứ?
"Cô Mạc..."
Mạc Thanh Uyển nhíu mày liễu lại, đang suy tư thì đột nhiên lại bị Vu trưởng lão lên tiếng cắt ngang: "Thực sự xin lỗi, tôi cũng vừa biết một việc, tôi thật sự không có quyền xử trí Lục Vân này."
Vu trưởng lão cười khổ.
Mạc Thanh Uyển đanh mặt lại, hoài nghi trong lòng lại sâu thêm mấy phần, cô hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Vu trưởng lão tạm dừng rồi nói: "Có lẽ cô không biết địa vị của Lưu Lão cao đến mức nào trong Đan Dương Tông, ông ta là người giữ tháp Đan Dương Tháp, vai vế còn cao hơn Tông Chủ của chúng tôi. Mà Lục Vân là đệ tử chân truyền duy nhất của ông ta nên dù Lục Vân phạm sai lầm cũng không tới phiên tôi xử trí."
Vu trưởng lão cắt ngang suy nghĩ của Mạc Thanh Uyển là do sợ cô tiếp tục nghĩ sẽ liên tưởng đến người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Đến lúc đó sẽ không giữ được thân phận của Lục Vân.
Còn Lưu Lão gì đó thuần túy là cái cớ tìm ra để chống đỡ thôi.
"Nhưng Vu trưởng lão, không phải ông vừa nói dù tên trọc đầu này là đệ tử chân truyền của Lưu Lão thì ông vẫn trừng phạt sao? Chẳng lẽ ông cũng vừa biết được Lưu Lão là người giữ tháp?"
Rõ ràng Mạc Thanh Uyển không tin lí do thoái thác này của Vu trưởng lão bộ.
Vu trưởng lão nhất định đã sớm biết thân phận người giữ tháp của Lưu Lão.
Nếu đã sớm biết Lưu Lão có thân phận tôn quý thì ngay lúc đầu khi biết Lục Vân là đệ tử của Lưu Lão, Vu trưởng lão nên biểu thị mình không có quyền xử trí Lục Vân.
Mà không phải nói câu vẫn phải trừng phạt kia.
Vu trưởng lão thay đổi thái độ là sau khi vị nữ trưởng lão kia nói một câu thì thầm, cho nên nhất định không phải là vì Lưu Lão.
Mạc Thanh Uyển tiến hành phân tích thật nhanh, càng hoài nghi về thân phận của Lục Vân.
Trên trán Vu trưởng lão ứa ra một giọt mồ hôi lạnh, thầm nghĩ cô gái này thật khó lừa.
Mộc Bình dùng giọng điệu phức tạp nói một câu: "Nếu cô muốn biết chân tướng thì tôi cho cô biết cũng không sao, đó là bởi vì Lưu Lão của chúng tôi... Đi rồi."
Đi rồi?
Có ý gì?
Mạc Thanh Uyển sững sờ.
Lưu Lão đi rồi có liên quan gì đến chuyện hôm nay?
Mộc Bình lộ ra vẻ mặt thương cảm mà nói: "Cả đời Lưu Lão luôn bảo vệ Đan Dương Tháp, mãi đến thời gian trước mới thu Lục Vân làm đệ tử chân truyền, chuyện này rất bất thường. Về sau chúng tôi mới biết sở dĩ Lưu Lão nhận đồ đệ là bởi vì biết mình sắp đi nên muốn tìm người kế thừa y bát.
Trước khi đi, Lưu Lão đặc biệt dặn dò Tông Chủ của chúng tôi là phải chiếu cố tốt cho Lục Vân."
Bà ta cố nhịn xuống không nói.
Nhưng Vu trưởng lão lại không vui, ông ta phụ trách quản lý kỷ luật của Đan Dương Tông, Mộc Bình vượt quyền thì thôi mà còn nói ông ta không có quyền trừng phạt Lục Vân.
Đây không phải là đang bỉ mặt ông ta sao? Không phải đang nói đùa sao?
Hôm nay dù Lục Vân thật sự là đệ tử của Lưu Lão, dù ông trời hay Jesus có đến thì cũng không cứu được Lục Vân.
Ai cũng không cứu được hắn, lão Vu này nói đó!
Vu trưởng lão sầm mặt lại, nói: "Mộc trưởng lão, trừng phạt đệ tử vi phạm kỷ luật trong môn là bổn phận của tôi, bà đừng nhúng tay!"
Nhúng tay?
Bà đây đang cứu ông đấy!
Mộc Bình trừng mắt, đành đi đến bên cạnh Vu trưởng lão rồi nhỏ giọng nói một câu.
"Người..."
"Khụ khụ!"
Vu trưởng lão bỗng trừng lớn hai mắt, suýt đã nói ra mấy chữ 'người thừa kế ý chí của Thanh Đế', cũng may kịp thời bị Mộc Bình cắt ngang.
"Hiện tại ông biết vì sao chúng ta không có quyền lực xử trí Lục Vân chưa?" Mộc Bình khẽ nói.
Vu trưởng lão mang vẻ mặt phức tạp nhìn Lục Vân một cái.
Thì ra người thừa kế ý chí của Thanh Đế thần bí kia chính là tên thanh niên đầu trọc trước mắt, nói vậy là mình thật sự không có quyền xử trí hắn.
Nhưng ông ta phải trả lời cho Mạc Thanh Uyển thế nào đây?
Nói cho cô sự thật?
Nhưng Mạc Thanh Uyển là người của Vân Sơn Thư Viện, nếu nói cho cô biết Lục Vân là người thừa kế ý chí của Thanh Đế thì chẳng phải là báo cho Vân Sơn Thư Viện sao?
Không ai muốn chia sẻ ngôi sao tương lai có đại cơ duyên này ra ngoài.
Nói cụ thể hơn chính là, hiện tại chỉ có Đan Dương Tông bọn họ biết Lục Vân là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, làm thân với hắn thì về sau Lục Vân nhất định sẽ nhớ kỹ ân huệ của Đan Dương Tông.
Nhưng nếu thân phận của hắn bị truyền đi thì nhất định sẽ có càng nhiều tông môn muốn đến chấp nối quan hệ với Lục Vân.
Đến lúc đó Lục Vân còn nhớ kỹ Đan Dương Tông hay không rất khó nói.
Vu trưởng lão rơi vào xoắn xuýt.
Ông ta chưa từng xoắn xuýt như thế.
Trương Vận còn không biết điều mà xen vào một câu: "Vu trưởng lão, mặc kệ tên trọc đầu này có thân phận gì, dám xúc phạm phụ nữ trên địa bàn của Đan Dương Tông chúng ta thì nhất định phải nghiêm trị."
"Ngậm miệng!" Vu trưởng lão gầm thét.
Trị cái con mẹ gì, còn ngại không đủ phiền sao?
Trương Vận lập tức ngơ ra.
Vu trưởng lão thay đổi thái độ thực sự quá nhanh, vừa rồi Mộc trưởng lão đã nói cái gì với ông ta?
Chẳng lẽ...
Trương Vận quan sát kỹ dáng người của Lục Vân, chủ yếu là quan sát chiều cao của hắn, một lát sau hắn ta run lên bần bật, nhịn không được trừng lớn hai mắt.
Hình như hắn ta đã đoán ra đáp án.
Kỳ thật đáp án này không khó đoán.
Vừa rồi Vu trưởng lão đã nói dù Lục Vân là lão đệ tử chân truyền của Lưu trưởng thật thì cũng trừng phạt như thường, nhưng một giây sau lại đột nhiên thay đổi thái độ.
Điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh thân phận chân thật của Lục Vân còn khủng bố hơn đệ tử chân truyền của Lưu trưởng lão.
Liên hệ với những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, không khó đoán ra đầu trọc tên là Lục Vân này chính là người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Không thể không nói, đại sư huynh tông môn là Trương Vận dù thích ra vẻ ta đây, nhưng vào lúc mấu chốt thì đầu óc vẫn rất tốt.
Sau khi suy đoán ra thân phận thật sự của Lục Vân, Trương Vận rất thức thời ngậm miệng lại.
Hắn ta lập tức thận trọng từ lời nói đến hành động.
Không thấy hai vị trưởng lão đều cẩn thận như vậy sao?
Làm sao Mạc Thanh Uyển và Tôn Hiểu Tuyết có thể không phát hiện sắc mặt bọn họ đã thay đổi, lập tức lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Quá kỳ quái!
Mấy người này quá kỳ quái!
Nhìn bộ dáng của họ thì hình như tên đầu trọc này có thân phận rất lớn.
Rốt cuộc là thân phận gì kia chứ?
"Cô Mạc..."
Mạc Thanh Uyển nhíu mày liễu lại, đang suy tư thì đột nhiên lại bị Vu trưởng lão lên tiếng cắt ngang: "Thực sự xin lỗi, tôi cũng vừa biết một việc, tôi thật sự không có quyền xử trí Lục Vân này."
Vu trưởng lão cười khổ.
Mạc Thanh Uyển đanh mặt lại, hoài nghi trong lòng lại sâu thêm mấy phần, cô hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Vu trưởng lão tạm dừng rồi nói: "Có lẽ cô không biết địa vị của Lưu Lão cao đến mức nào trong Đan Dương Tông, ông ta là người giữ tháp Đan Dương Tháp, vai vế còn cao hơn Tông Chủ của chúng tôi. Mà Lục Vân là đệ tử chân truyền duy nhất của ông ta nên dù Lục Vân phạm sai lầm cũng không tới phiên tôi xử trí."
Vu trưởng lão cắt ngang suy nghĩ của Mạc Thanh Uyển là do sợ cô tiếp tục nghĩ sẽ liên tưởng đến người thừa kế ý chí của Thanh Đế.
Đến lúc đó sẽ không giữ được thân phận của Lục Vân.
Còn Lưu Lão gì đó thuần túy là cái cớ tìm ra để chống đỡ thôi.
"Nhưng Vu trưởng lão, không phải ông vừa nói dù tên trọc đầu này là đệ tử chân truyền của Lưu Lão thì ông vẫn trừng phạt sao? Chẳng lẽ ông cũng vừa biết được Lưu Lão là người giữ tháp?"
Rõ ràng Mạc Thanh Uyển không tin lí do thoái thác này của Vu trưởng lão bộ.
Vu trưởng lão nhất định đã sớm biết thân phận người giữ tháp của Lưu Lão.
Nếu đã sớm biết Lưu Lão có thân phận tôn quý thì ngay lúc đầu khi biết Lục Vân là đệ tử của Lưu Lão, Vu trưởng lão nên biểu thị mình không có quyền xử trí Lục Vân.
Mà không phải nói câu vẫn phải trừng phạt kia.
Vu trưởng lão thay đổi thái độ là sau khi vị nữ trưởng lão kia nói một câu thì thầm, cho nên nhất định không phải là vì Lưu Lão.
Mạc Thanh Uyển tiến hành phân tích thật nhanh, càng hoài nghi về thân phận của Lục Vân.
Trên trán Vu trưởng lão ứa ra một giọt mồ hôi lạnh, thầm nghĩ cô gái này thật khó lừa.
Mộc Bình dùng giọng điệu phức tạp nói một câu: "Nếu cô muốn biết chân tướng thì tôi cho cô biết cũng không sao, đó là bởi vì Lưu Lão của chúng tôi... Đi rồi."
Đi rồi?
Có ý gì?
Mạc Thanh Uyển sững sờ.
Lưu Lão đi rồi có liên quan gì đến chuyện hôm nay?
Mộc Bình lộ ra vẻ mặt thương cảm mà nói: "Cả đời Lưu Lão luôn bảo vệ Đan Dương Tháp, mãi đến thời gian trước mới thu Lục Vân làm đệ tử chân truyền, chuyện này rất bất thường. Về sau chúng tôi mới biết sở dĩ Lưu Lão nhận đồ đệ là bởi vì biết mình sắp đi nên muốn tìm người kế thừa y bát.
Trước khi đi, Lưu Lão đặc biệt dặn dò Tông Chủ của chúng tôi là phải chiếu cố tốt cho Lục Vân."
Bình luận facebook