-
Chương 446-447
Chương 446: Đầu trọc phách lối
Trương Vận liên tục ra tay mấy chiêu, kết quả đều bị Lục Vân dễ dàng tránh thoát, khiến sắc mặt hắn ta âm trầm đến mức đóng băng, thậm chí đã bắt đầu dâng lên sát khí.
Đan Dương Tông cấm đệ tử trong môn phái tự giết lẫn nhau, nhưng Trương Vận nhận định tên đầu trọc Lục Vân này nhất định là giả mạo.
Cho nên hắn ta ra tay rất tàn nhẫn.
Lục Vân liên tục né tránh làm hắn ta càng không xuống đài được.
Tôn Hiểu Tuyết đứng bên cạnh nhìn hai người đột nhiên đánh nhau thì vội vàng lôi kéo cánh tay Mạc Thanh Uyển và nói: "Thanh Uyển, mau khuyên họ đi!"
Cô còn muốn làm quen với em trai đầu trọc bảnh bao này, nếu như hắn bị Trương Vận làm hỏng mặt thì đáng tiếc biết chừng nào!
Mạc Thanh Uyển nhíu mày lại và nói: "Trương sư huynh, tôi không tính toán chuyện vừa rồi với cậu ta, các người đừng vì tôi mà tổn thương hòa khí đồng môn."
Mặc dù cô là người của Vân Sơn Thư Viện, nhưng tuổi tác của Trương Vận lớn hơn cô nên cũng gọi một tiếng 'Trương sư huynh'.
Mạc Thanh Uyển nghĩ nguyên nhân hai người đánh nhau là vì vừa rồi Lục Vân xúc phạm đến cô.
Sắc mặt Trương Vận khó coi nói: "Cô Mạc, đây không phải là vấn đề cô so đo hay không, mà là vấn đề an toàn của Đan Dương Tông, tôi hoài nghi người này không phải là đệ tử của Đan Dương Tông."
Một người không rõ thân phận đột nhiên trà trộn vào tông môn, đây là vấn đề an toàn.
Nói thế nào Trương Vận cũng không bỏ qua cho Lục Vân.
Hắn ta tiếp tục ra tay.
Nhưng hắn ta còn không chạm được vào góc áo của Lục Vân, ngược lại làm mình mệt đến thở hồng hộc.
Dù sao cũng là tu luyện giả chuyên luyện đan thuật, thực lực có thể mạnh đến đâu chứ.
Hiện tại Trương Vận rất hối hận.
Vừa rồi hắn ta nên thuận theo ý Mạc Thanh Uyển thu tay lại, nếu lúc ấy dừng thì còn có thể phong độ nói một câu với Lục Vân, nể mặt của cô Mạc nên tôi tha cho cậu một mạng.
Kết quả hiện tại thật sự không xuống đài được.
Trương Vận cảm thấy vừa rồi mình nhất định là đầu óc bị lừa đá, nhưng cũng phải trách tên đầu trọc này quá lanh lẹ, thể lực cũng quá tốt.
"Cô Mạc, có thể làm phiền cô ra tay, giúp tôi bắt lấy tên đầu trọc này hay không."
Trương Vận thực sự không giả vờ được nữa, chỉ có thể hạ mình thỉnh cầu Mạc Thanh Uyển có thực lực mạnh nhất ở đây hỗ trợ.
Mạc Thanh Uyển trầm ngâm một chút rồi nói: "Được."
"Đừng đánh mặt cậu ấy."
Tôn Hiểu Tuyết vội vàng nhắc nhở một câu, cũng không biết Mạc Thanh Uyển có nghe hay không, bởi vì cô đã hóa thành một làn gió mát công kích về phía Lục Vân.
Như bướm bay qua biển hoa, bàn tay ngọc của Mạc Thanh Uyển đã đè lên ngực Lục Vân, nhìn như nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc thì bỗng phát ra một sức mạnh đáng sợ.
Ầm ầm!
Sức mạnh đáng sợ kia xuyên vào thân thể Lục Vân, khiến chân khí của hắn run lên, mặc dù không phải rất đau nhưng Lục Vân vẫn tức giận.
Mạc Thanh Uyển này nhìn rất giống với chị tư Vương Băng Ngưng của hắn.
Tình huống trước mắt giống như Vương Băng Ngưng đang liên thủ với người đàn ông khác cùng đối phó Lục Vân.
Ghen tuông trong lòng Lục Vân bộc phát, gầm thét một tiếng và nói: "Cô kia, xem ra không cho cô một bài học thì cô không biết uy phong của ông đây!"
Tiếng rống vừa dứt.
Thân hình Lục Vân lóe lên, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Mạc Thanh Uyển, cười lạnh một tiếng rồi bá đạo đánh một chưởng ra.
Chát!
Vừa nhanh vừa độc!
Vừa vặn đánh vào chỗ cong vểnh kia của Mạc Thanh Uyển, làm dấy nên từng cơn gợn sóng.
Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh đều tắt ngúm.
Trương Vận trợn tròn mắt, nhất thời quên luôn tiếp tục đánh Lục Vân.
Tôn Hiểu Tuyết trợn tròn mắt, hơi hối hận vừa rồi tại sao mình không ra tay theo, nếu vậy không chừng em trai đầu trọc này cũng tiếp xúc thân mật như vậy với mình một lần!
Mạc Thanh Uyển cũng trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng, thân thể như bị điện giật, run rẩy không thôi.
Cô lớn đến tuổi này chưa từng bị đàn ông đánh mông, đây là... Đây là sỉ nhục lớn đến mức nào!
Ngay khi Mạc Thanh Uyển mất đi khả năng suy nghĩ mấy giây….
Chát chát chát!
Lại mấy cái tát vang dội liên tục vang lên.
"A —— "
Mạc Thanh Uyển hét lên một tiếng, rốt cục cũng tỉnh táo lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như muốn nhỏ máu, đôi mắt lạnh lẽo nổi giận trừng về phía Lục Vân.
"Đầu trọc đáng chết! Tôi giết cậu! !"
Vừa rồi Mạc Thanh Uyển chỉ muốn giúp Trương Vận một tay nên cũng không đánh thật, nhưng lúc này trên người đột nhiên bắn ra hơi lạnh.
Đầu trọc đáng chết đánh một lần thì thôi đi, còn liên tục đánh mấy cái!
Từ trước tới nay Mạc Thanh Uyển chưa từng gặp ai hèn hạ hạ lưu như vậy.
Sự lạnh lẽo lập tức tuôn ra.
Phản kích!
Kết quả cô lại phát hiện tên đầu trọc này thực sự bá đạo, còn kẹp lấy eo mình để bộ phận cong vểnh kia của cô hoàn toàn nổi bật lên.
Chát chát chát chát!
Lại một loạt cái tát.
Mạc Thanh Uyển liều mạng giãy dụa, nắm đấm đập vào sau lưng Lục Vân, nhưng Lục Vân căn bản không thèm để ý mà vẫn ra sức đánh bờ mông kia.
Ai bảo chị dám liên thủ với người đàn ông khác đối phó em!
Ai bảo chị dám liên thủ với người đàn ông khác đối phó em!
Oán niệm trong lòng Lục Vân rất mãnh liệt, hoàn toàn xem Mạc Thanh Uyển là Vương Băng Ngưng, không đánh cô chịu thua thì quyết không bỏ qua.
Tôn Hiểu Tuyết và Trương Vận cực kỳ chấn động.
Lá gan của tên đầu trọc này quá lớn, dám đánh Mạc Thanh Uyển kiểu này.
Tôn Hiểu Tuyết tỉnh táo lại rồi dịu dàng quát: "Đầu trọc, mau thả Thanh Uyển nhà tôi ra, cậu có bất mãn gì thì cứ việc nhắm vào tôi này!"
"Đáng chết! Còn không mau thả cô Mạc ra! !" Trương Vận cũng gầm thét một tiếng, thấy Lục Vân không để ý đến mình thì sắc mặt trở nên cực kỳ cực kỳ khó coi, ngược lại nói với Mạc Thanh Uyển: "Cô Mạc, cô nhịn thêm một lát, tôi lập tức gọi người tới cứu cô!"
Hắn ta cũng tự hiểu lấy mình, cả Mạc Thanh Uyển cũng không phải đối thủ của Lục Vân thì hắn ta càng không được.
Chỉ có thể đi tìm người đến trừng trị tên đầu trọc phách lối này.
Trương Vận vừa chuẩn bị đi tìm người thì sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói uy nghiêm: "Chuyện gì vậy, cãi nhau còn thể thống gì?"
Hai mắt Trương Vận tỏa sáng, vội vàng chạy đến trước mặt người nói chuyện: "Vu trưởng lão, tên đầu trọc không biết từ đâu xuất hiện này mặc quần áo của Đan Dương Tông, đang hà hiếp khách đến từ Vân Sơn Thư Viện."
Chương 447: Không có quyền trừng phạt
"Cái gì!" Sắc mặt Vu trưởng lão bỗng trầm xuống.
Ông ta quản lý kỷ luật của Đan Dương Tông, là người có tu vi cao nhất trong đông đảo các trưởng lão của Đan Dương Tông ngoại trừ Tông Chủ.
Đương nhiên.
So ra thì thuật luyện đan của ông ta cũng kém hơn một chút, bằng không sẽ không được phân phối chức vụ quản lý kỷ luật.
Trương Vận nói: "Vu trưởng lão, tên đầu trọc đó nói mình là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, nhưng tôi hoài nghi hắn là người của môn phái khác trà trộn vào, cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta và Vân Sơn Thư Viện."
Mặc quần áo của Đan Dương Tông, giả thành đệ tử của Đan Dương Tông, sau đó đi xúc phạm nữ học sinh của Vân Sơn Thư Viện, đây không phải là đang khích bác quan hệ sao?
Vu trưởng lão phẫn nộ quát: "Thật là lớn gan, dám giả mạo thành đệ tử của Lưu Lão, tôi thấy cậu muốn chết rồi!"
Tiếng nói của ông ta như sấm rền, nhanh chân chạy về hướng Lục Vân, người còn chưa tới mà khí thế uy nghiêm đã lan tràn đến.
Chút khí thế ấy chỉ là trò trẻ con đối với Lục Vân, hắn căn bản không để trong lòng, nhưng vẫn buông Mạc Thanh Uyển dưới cánh tay ra.
Tóc Mạc Thanh Uyển đã lộn xộn, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, thở hồng hộc.
Quan trọng hơn chính là…
Đau!
Vị trí cong vểnh kia thực sự rất đau!
Cô hận không thể dùng ánh mắt phẫn nộ làm thịt tên đầu trọc kia.
Tôn Hiểu Tuyết vội vàng chạy tới an ủi: "Thanh Uyển, cô còn ổn không, có cần tôi tới xoa xoa giúp cô không?"
Mạc Thanh Uyển vốn đang tức giận, nghe Tôn Hiểu Tuyết nói vậy thì nhịn không được trừng cô ta một cái: "Hiện tại cô thấy chưa, tên đầu trọc đáng chết này thật là hèn hạ vô sỉ hạ lưu!"
Cô muốn nói Tôn Hiểu Tuyết mắt bị mù nên mới muốn đi quen biết người như vậy.
Tôn Hiểu Tuyết lại nói: "Nhưng tôi cảm thấy vừa rồi cậu ấy rất bá đạo!"
"..."
Lúc này Vu trưởng lão chạy tới trước mặt Lục Vân, mặt mày đanh lại muốn nghiêm túc bao nhiêu có nghiêm túc bấy nhiêu, cứ như đang tra hỏi phạm nhân.
Trong mắt ông ta, Lục Vân thật sự là phạm nhân.
"Tốt nhất thành thật khai báo cậu là ai? Giả mạo thành đệ tử của Đan Dương Tông là muốn làm gì?" Vu trưởng lão đe dọa nhìn Lục Vân, nghiêm nghị hỏi.
Lục Vân trả lời: "Tôi đã nói tôi là đệ tử chân truyền duy nhất của Lưu Lão, nếu các người không tin thì đi hỏi Lưu Lão đi, đừng đến đây làm khó dễ tôi."
Hắn lại nói những lời trước đó đã nói với Trương Vận cho Vu trưởng lão lần nữa.
"Làm khó dễ?" Trương Vận hừ lạnh một tiếng và nói: "Vừa rồi cậu xúc phạm cô Mạc, cả Vu trưởng lão cũng trông thấy, cậu còn không biết xấu hổ nói chúng tôi làm khó dễ cậu?"
Vệt đỏ ửng trên mặt Mạc Thanh Uyển chậm chạp biến mất, phẫn nộ trừng Lục Vân rồi tiến lên nói: "Vu trưởng lão, xin cho Thanh Uyển một câu trả lời."
Mặc kệ tên đầu trọc này có phải là đệ tử của Đan Dương Tông không, chỉ cần Mạc Thanh Uyển bị sỉ nhục ở Đan Dương Tông thì Đan Dương Tông phải cho cô một câu trả lời.
Vu trưởng lão gật đầu nói: "Cô Mạc yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô một kết quả vừa lòng."
Ông ta lại nhìn về phía Lục Vân.
Ánh mắt trở nên càng nghiêm khắc mấy phần.
"Vừa rồi cậu nói mình là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, thật giả tạm dừng không nói, chỉ tính đến chuyện cậu sỉ nhục cô Mạc thì nhất định phải trả giá đắt."
Trước giờ Vu trưởng lão chưa nghe nói Lưu Lão có đệ tử chân truyền, có khả năng Lục Vân là giả mạo.
Dù là thật cũng không thể ỷ vào thân phận của hắn mà muốn làm gì thì làm, vậy thì kỷ luật của Đan Dương Tông ở đâu?
Mặc dù thân phận của Lưu Lão rất tôn quý, nhưng không phải loại người không nói lý, không có khả năng dung túng đệ tử chân truyền của mình làm ra chuyện bại hoại thanh danh của Đan Dương Tông.
Lục Vân thấy Vu trưởng lão chuẩn bị động thủ thì vẻ mặt trở nên nghiền ngẫm, vừa cười vừa nói: "Vậy ông cảm thấy tôi nên trả giá gì?"
"Rất nhanh cậu sẽ biết!"
Vu trưởng lão hừ lạnh một tiếng rồi bỗng ra tay, nhưng vào lúc này lại có một giọng nói vang lên: "Vu trưởng lão, chờ một chút..."
Hả?
Vu trưởng lão nhướng mày, tạm thời thu tay lại rồi nghi ngờ nhìn về phía Mộc Bình vội vàng chạy tới, hỏi: "Mộc trưởng lão, vì sao bà ngăn cản tôi ra tay?"
Vừa rồi trùng hợp Mộc Bình đi ngang qua cách đó không xa, nghe thấy động tĩnh ở nơi này nên nhìn thoáng qua, nhìn một cái thì lập tức giật nảy mình.
Khá lắm, vị Vu trưởng lão quản lý kỷ luật này lại xung đột với Lục Vân!
Bà ta vội vàng chạy tới.
Mộc Bình cũng không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, dù sao tuyệt đối không thể để Vu trưởng lão ra tay, bởi vì dù ông ta động thủ cũng không phải đối thủ của Lục Vân.
"Ông không thể động vào người này." Mộc Bình nói.
"Vì sao không thể?" Vu trưởng lão mày nhíu chặt mày lại.
"Cái này. . ."
Mộc Bình nhất thời không biết nên giải thích thế nào, Tông Chủ đã thông báo phải giữ bí mật thân phận của Lục Vân nên bà ta cũng không tiện tiết lộ.
Nhất là còn có người của Vân Sơn Thư Viện ở đây.
Vu trưởng lão lại tự tưởng tượng rồi trầm giọng nói: "Chẳng lẽ cậu ta thật sự là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, nhưng dù là thật cũng không nên vô pháp vô thiên như thế."
Mạc Thanh Uyển vẫn chờ ông ta đưa ra một câu trả lời, nếu không làm gì thì về sau truyền ra ngoài thanh danh của Đan Dương Tông biết để đâu?
Dung túng đệ tử trong môn phái xúc phạm cô?
Nhất định sẽ mang tiếng xấu đầy mình.
Trương Vận tức giận bất bình, không kịp chờ đợi mà kể lại những tội ác vừa rồi của Lục Vân: "Mộc trưởng lão, bà không biết vừa rồi thằng ranh này quá đáng đến mức nào..."
Sau khi nghe xong, tâm tình Mộc Bình trở nên rất phức tạp.
Thì ra họ mâu thuẫn vì nguyên nhân này.
Hơn nữa người thừa kế ý chí của Thanh Đế thật sự quá to gan, nhưng vừa nghĩ tới tính cách bá đạo của Lục Vân, Mộc Bình lại cảm thấy rất hợp lý.
Lúc trước Lục Vân không chớp mắt lấy một cái đã giết bọn người Ông Lão Quỷ và Công Tử Vũ.
Cực kỳ bá đạo!
Cho nên bắt một cô gái qua rồi đánh mông đã sao chứ?
Những tông môn trong Côn Luân mà không dựa vào đại trận hộ sơn thì thật sự không làm gì được Lục Vân.
Mộc Bình trầm mặc một hồi rồi nói: "Mặc dù tôi sẽ làm cô gái đến từ Vân Sơn Thư Viện này cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi vẫn muốn nói là chúng tôi không có quyền trừng phạt Lục Vân."
Trương Vận liên tục ra tay mấy chiêu, kết quả đều bị Lục Vân dễ dàng tránh thoát, khiến sắc mặt hắn ta âm trầm đến mức đóng băng, thậm chí đã bắt đầu dâng lên sát khí.
Đan Dương Tông cấm đệ tử trong môn phái tự giết lẫn nhau, nhưng Trương Vận nhận định tên đầu trọc Lục Vân này nhất định là giả mạo.
Cho nên hắn ta ra tay rất tàn nhẫn.
Lục Vân liên tục né tránh làm hắn ta càng không xuống đài được.
Tôn Hiểu Tuyết đứng bên cạnh nhìn hai người đột nhiên đánh nhau thì vội vàng lôi kéo cánh tay Mạc Thanh Uyển và nói: "Thanh Uyển, mau khuyên họ đi!"
Cô còn muốn làm quen với em trai đầu trọc bảnh bao này, nếu như hắn bị Trương Vận làm hỏng mặt thì đáng tiếc biết chừng nào!
Mạc Thanh Uyển nhíu mày lại và nói: "Trương sư huynh, tôi không tính toán chuyện vừa rồi với cậu ta, các người đừng vì tôi mà tổn thương hòa khí đồng môn."
Mặc dù cô là người của Vân Sơn Thư Viện, nhưng tuổi tác của Trương Vận lớn hơn cô nên cũng gọi một tiếng 'Trương sư huynh'.
Mạc Thanh Uyển nghĩ nguyên nhân hai người đánh nhau là vì vừa rồi Lục Vân xúc phạm đến cô.
Sắc mặt Trương Vận khó coi nói: "Cô Mạc, đây không phải là vấn đề cô so đo hay không, mà là vấn đề an toàn của Đan Dương Tông, tôi hoài nghi người này không phải là đệ tử của Đan Dương Tông."
Một người không rõ thân phận đột nhiên trà trộn vào tông môn, đây là vấn đề an toàn.
Nói thế nào Trương Vận cũng không bỏ qua cho Lục Vân.
Hắn ta tiếp tục ra tay.
Nhưng hắn ta còn không chạm được vào góc áo của Lục Vân, ngược lại làm mình mệt đến thở hồng hộc.
Dù sao cũng là tu luyện giả chuyên luyện đan thuật, thực lực có thể mạnh đến đâu chứ.
Hiện tại Trương Vận rất hối hận.
Vừa rồi hắn ta nên thuận theo ý Mạc Thanh Uyển thu tay lại, nếu lúc ấy dừng thì còn có thể phong độ nói một câu với Lục Vân, nể mặt của cô Mạc nên tôi tha cho cậu một mạng.
Kết quả hiện tại thật sự không xuống đài được.
Trương Vận cảm thấy vừa rồi mình nhất định là đầu óc bị lừa đá, nhưng cũng phải trách tên đầu trọc này quá lanh lẹ, thể lực cũng quá tốt.
"Cô Mạc, có thể làm phiền cô ra tay, giúp tôi bắt lấy tên đầu trọc này hay không."
Trương Vận thực sự không giả vờ được nữa, chỉ có thể hạ mình thỉnh cầu Mạc Thanh Uyển có thực lực mạnh nhất ở đây hỗ trợ.
Mạc Thanh Uyển trầm ngâm một chút rồi nói: "Được."
"Đừng đánh mặt cậu ấy."
Tôn Hiểu Tuyết vội vàng nhắc nhở một câu, cũng không biết Mạc Thanh Uyển có nghe hay không, bởi vì cô đã hóa thành một làn gió mát công kích về phía Lục Vân.
Như bướm bay qua biển hoa, bàn tay ngọc của Mạc Thanh Uyển đã đè lên ngực Lục Vân, nhìn như nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc thì bỗng phát ra một sức mạnh đáng sợ.
Ầm ầm!
Sức mạnh đáng sợ kia xuyên vào thân thể Lục Vân, khiến chân khí của hắn run lên, mặc dù không phải rất đau nhưng Lục Vân vẫn tức giận.
Mạc Thanh Uyển này nhìn rất giống với chị tư Vương Băng Ngưng của hắn.
Tình huống trước mắt giống như Vương Băng Ngưng đang liên thủ với người đàn ông khác cùng đối phó Lục Vân.
Ghen tuông trong lòng Lục Vân bộc phát, gầm thét một tiếng và nói: "Cô kia, xem ra không cho cô một bài học thì cô không biết uy phong của ông đây!"
Tiếng rống vừa dứt.
Thân hình Lục Vân lóe lên, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Mạc Thanh Uyển, cười lạnh một tiếng rồi bá đạo đánh một chưởng ra.
Chát!
Vừa nhanh vừa độc!
Vừa vặn đánh vào chỗ cong vểnh kia của Mạc Thanh Uyển, làm dấy nên từng cơn gợn sóng.
Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh đều tắt ngúm.
Trương Vận trợn tròn mắt, nhất thời quên luôn tiếp tục đánh Lục Vân.
Tôn Hiểu Tuyết trợn tròn mắt, hơi hối hận vừa rồi tại sao mình không ra tay theo, nếu vậy không chừng em trai đầu trọc này cũng tiếp xúc thân mật như vậy với mình một lần!
Mạc Thanh Uyển cũng trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng, thân thể như bị điện giật, run rẩy không thôi.
Cô lớn đến tuổi này chưa từng bị đàn ông đánh mông, đây là... Đây là sỉ nhục lớn đến mức nào!
Ngay khi Mạc Thanh Uyển mất đi khả năng suy nghĩ mấy giây….
Chát chát chát!
Lại mấy cái tát vang dội liên tục vang lên.
"A —— "
Mạc Thanh Uyển hét lên một tiếng, rốt cục cũng tỉnh táo lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như muốn nhỏ máu, đôi mắt lạnh lẽo nổi giận trừng về phía Lục Vân.
"Đầu trọc đáng chết! Tôi giết cậu! !"
Vừa rồi Mạc Thanh Uyển chỉ muốn giúp Trương Vận một tay nên cũng không đánh thật, nhưng lúc này trên người đột nhiên bắn ra hơi lạnh.
Đầu trọc đáng chết đánh một lần thì thôi đi, còn liên tục đánh mấy cái!
Từ trước tới nay Mạc Thanh Uyển chưa từng gặp ai hèn hạ hạ lưu như vậy.
Sự lạnh lẽo lập tức tuôn ra.
Phản kích!
Kết quả cô lại phát hiện tên đầu trọc này thực sự bá đạo, còn kẹp lấy eo mình để bộ phận cong vểnh kia của cô hoàn toàn nổi bật lên.
Chát chát chát chát!
Lại một loạt cái tát.
Mạc Thanh Uyển liều mạng giãy dụa, nắm đấm đập vào sau lưng Lục Vân, nhưng Lục Vân căn bản không thèm để ý mà vẫn ra sức đánh bờ mông kia.
Ai bảo chị dám liên thủ với người đàn ông khác đối phó em!
Ai bảo chị dám liên thủ với người đàn ông khác đối phó em!
Oán niệm trong lòng Lục Vân rất mãnh liệt, hoàn toàn xem Mạc Thanh Uyển là Vương Băng Ngưng, không đánh cô chịu thua thì quyết không bỏ qua.
Tôn Hiểu Tuyết và Trương Vận cực kỳ chấn động.
Lá gan của tên đầu trọc này quá lớn, dám đánh Mạc Thanh Uyển kiểu này.
Tôn Hiểu Tuyết tỉnh táo lại rồi dịu dàng quát: "Đầu trọc, mau thả Thanh Uyển nhà tôi ra, cậu có bất mãn gì thì cứ việc nhắm vào tôi này!"
"Đáng chết! Còn không mau thả cô Mạc ra! !" Trương Vận cũng gầm thét một tiếng, thấy Lục Vân không để ý đến mình thì sắc mặt trở nên cực kỳ cực kỳ khó coi, ngược lại nói với Mạc Thanh Uyển: "Cô Mạc, cô nhịn thêm một lát, tôi lập tức gọi người tới cứu cô!"
Hắn ta cũng tự hiểu lấy mình, cả Mạc Thanh Uyển cũng không phải đối thủ của Lục Vân thì hắn ta càng không được.
Chỉ có thể đi tìm người đến trừng trị tên đầu trọc phách lối này.
Trương Vận vừa chuẩn bị đi tìm người thì sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói uy nghiêm: "Chuyện gì vậy, cãi nhau còn thể thống gì?"
Hai mắt Trương Vận tỏa sáng, vội vàng chạy đến trước mặt người nói chuyện: "Vu trưởng lão, tên đầu trọc không biết từ đâu xuất hiện này mặc quần áo của Đan Dương Tông, đang hà hiếp khách đến từ Vân Sơn Thư Viện."
Chương 447: Không có quyền trừng phạt
"Cái gì!" Sắc mặt Vu trưởng lão bỗng trầm xuống.
Ông ta quản lý kỷ luật của Đan Dương Tông, là người có tu vi cao nhất trong đông đảo các trưởng lão của Đan Dương Tông ngoại trừ Tông Chủ.
Đương nhiên.
So ra thì thuật luyện đan của ông ta cũng kém hơn một chút, bằng không sẽ không được phân phối chức vụ quản lý kỷ luật.
Trương Vận nói: "Vu trưởng lão, tên đầu trọc đó nói mình là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, nhưng tôi hoài nghi hắn là người của môn phái khác trà trộn vào, cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta và Vân Sơn Thư Viện."
Mặc quần áo của Đan Dương Tông, giả thành đệ tử của Đan Dương Tông, sau đó đi xúc phạm nữ học sinh của Vân Sơn Thư Viện, đây không phải là đang khích bác quan hệ sao?
Vu trưởng lão phẫn nộ quát: "Thật là lớn gan, dám giả mạo thành đệ tử của Lưu Lão, tôi thấy cậu muốn chết rồi!"
Tiếng nói của ông ta như sấm rền, nhanh chân chạy về hướng Lục Vân, người còn chưa tới mà khí thế uy nghiêm đã lan tràn đến.
Chút khí thế ấy chỉ là trò trẻ con đối với Lục Vân, hắn căn bản không để trong lòng, nhưng vẫn buông Mạc Thanh Uyển dưới cánh tay ra.
Tóc Mạc Thanh Uyển đã lộn xộn, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, thở hồng hộc.
Quan trọng hơn chính là…
Đau!
Vị trí cong vểnh kia thực sự rất đau!
Cô hận không thể dùng ánh mắt phẫn nộ làm thịt tên đầu trọc kia.
Tôn Hiểu Tuyết vội vàng chạy tới an ủi: "Thanh Uyển, cô còn ổn không, có cần tôi tới xoa xoa giúp cô không?"
Mạc Thanh Uyển vốn đang tức giận, nghe Tôn Hiểu Tuyết nói vậy thì nhịn không được trừng cô ta một cái: "Hiện tại cô thấy chưa, tên đầu trọc đáng chết này thật là hèn hạ vô sỉ hạ lưu!"
Cô muốn nói Tôn Hiểu Tuyết mắt bị mù nên mới muốn đi quen biết người như vậy.
Tôn Hiểu Tuyết lại nói: "Nhưng tôi cảm thấy vừa rồi cậu ấy rất bá đạo!"
"..."
Lúc này Vu trưởng lão chạy tới trước mặt Lục Vân, mặt mày đanh lại muốn nghiêm túc bao nhiêu có nghiêm túc bấy nhiêu, cứ như đang tra hỏi phạm nhân.
Trong mắt ông ta, Lục Vân thật sự là phạm nhân.
"Tốt nhất thành thật khai báo cậu là ai? Giả mạo thành đệ tử của Đan Dương Tông là muốn làm gì?" Vu trưởng lão đe dọa nhìn Lục Vân, nghiêm nghị hỏi.
Lục Vân trả lời: "Tôi đã nói tôi là đệ tử chân truyền duy nhất của Lưu Lão, nếu các người không tin thì đi hỏi Lưu Lão đi, đừng đến đây làm khó dễ tôi."
Hắn lại nói những lời trước đó đã nói với Trương Vận cho Vu trưởng lão lần nữa.
"Làm khó dễ?" Trương Vận hừ lạnh một tiếng và nói: "Vừa rồi cậu xúc phạm cô Mạc, cả Vu trưởng lão cũng trông thấy, cậu còn không biết xấu hổ nói chúng tôi làm khó dễ cậu?"
Vệt đỏ ửng trên mặt Mạc Thanh Uyển chậm chạp biến mất, phẫn nộ trừng Lục Vân rồi tiến lên nói: "Vu trưởng lão, xin cho Thanh Uyển một câu trả lời."
Mặc kệ tên đầu trọc này có phải là đệ tử của Đan Dương Tông không, chỉ cần Mạc Thanh Uyển bị sỉ nhục ở Đan Dương Tông thì Đan Dương Tông phải cho cô một câu trả lời.
Vu trưởng lão gật đầu nói: "Cô Mạc yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô một kết quả vừa lòng."
Ông ta lại nhìn về phía Lục Vân.
Ánh mắt trở nên càng nghiêm khắc mấy phần.
"Vừa rồi cậu nói mình là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, thật giả tạm dừng không nói, chỉ tính đến chuyện cậu sỉ nhục cô Mạc thì nhất định phải trả giá đắt."
Trước giờ Vu trưởng lão chưa nghe nói Lưu Lão có đệ tử chân truyền, có khả năng Lục Vân là giả mạo.
Dù là thật cũng không thể ỷ vào thân phận của hắn mà muốn làm gì thì làm, vậy thì kỷ luật của Đan Dương Tông ở đâu?
Mặc dù thân phận của Lưu Lão rất tôn quý, nhưng không phải loại người không nói lý, không có khả năng dung túng đệ tử chân truyền của mình làm ra chuyện bại hoại thanh danh của Đan Dương Tông.
Lục Vân thấy Vu trưởng lão chuẩn bị động thủ thì vẻ mặt trở nên nghiền ngẫm, vừa cười vừa nói: "Vậy ông cảm thấy tôi nên trả giá gì?"
"Rất nhanh cậu sẽ biết!"
Vu trưởng lão hừ lạnh một tiếng rồi bỗng ra tay, nhưng vào lúc này lại có một giọng nói vang lên: "Vu trưởng lão, chờ một chút..."
Hả?
Vu trưởng lão nhướng mày, tạm thời thu tay lại rồi nghi ngờ nhìn về phía Mộc Bình vội vàng chạy tới, hỏi: "Mộc trưởng lão, vì sao bà ngăn cản tôi ra tay?"
Vừa rồi trùng hợp Mộc Bình đi ngang qua cách đó không xa, nghe thấy động tĩnh ở nơi này nên nhìn thoáng qua, nhìn một cái thì lập tức giật nảy mình.
Khá lắm, vị Vu trưởng lão quản lý kỷ luật này lại xung đột với Lục Vân!
Bà ta vội vàng chạy tới.
Mộc Bình cũng không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, dù sao tuyệt đối không thể để Vu trưởng lão ra tay, bởi vì dù ông ta động thủ cũng không phải đối thủ của Lục Vân.
"Ông không thể động vào người này." Mộc Bình nói.
"Vì sao không thể?" Vu trưởng lão mày nhíu chặt mày lại.
"Cái này. . ."
Mộc Bình nhất thời không biết nên giải thích thế nào, Tông Chủ đã thông báo phải giữ bí mật thân phận của Lục Vân nên bà ta cũng không tiện tiết lộ.
Nhất là còn có người của Vân Sơn Thư Viện ở đây.
Vu trưởng lão lại tự tưởng tượng rồi trầm giọng nói: "Chẳng lẽ cậu ta thật sự là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, nhưng dù là thật cũng không nên vô pháp vô thiên như thế."
Mạc Thanh Uyển vẫn chờ ông ta đưa ra một câu trả lời, nếu không làm gì thì về sau truyền ra ngoài thanh danh của Đan Dương Tông biết để đâu?
Dung túng đệ tử trong môn phái xúc phạm cô?
Nhất định sẽ mang tiếng xấu đầy mình.
Trương Vận tức giận bất bình, không kịp chờ đợi mà kể lại những tội ác vừa rồi của Lục Vân: "Mộc trưởng lão, bà không biết vừa rồi thằng ranh này quá đáng đến mức nào..."
Sau khi nghe xong, tâm tình Mộc Bình trở nên rất phức tạp.
Thì ra họ mâu thuẫn vì nguyên nhân này.
Hơn nữa người thừa kế ý chí của Thanh Đế thật sự quá to gan, nhưng vừa nghĩ tới tính cách bá đạo của Lục Vân, Mộc Bình lại cảm thấy rất hợp lý.
Lúc trước Lục Vân không chớp mắt lấy một cái đã giết bọn người Ông Lão Quỷ và Công Tử Vũ.
Cực kỳ bá đạo!
Cho nên bắt một cô gái qua rồi đánh mông đã sao chứ?
Những tông môn trong Côn Luân mà không dựa vào đại trận hộ sơn thì thật sự không làm gì được Lục Vân.
Mộc Bình trầm mặc một hồi rồi nói: "Mặc dù tôi sẽ làm cô gái đến từ Vân Sơn Thư Viện này cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi vẫn muốn nói là chúng tôi không có quyền trừng phạt Lục Vân."
Bình luận facebook