-
Chương 78-79
Chương 78 Món nợ mười lăm năm trước tính như thế nào.
Mọi người trong Trần gia đã choáng váng
Nhị đương gia của bọn họ chết dễ dàng như vậy sao?
Còn chết thê thảm, không để lại toàn thây như thế sao!
Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này!
Mấy ngày hôm trước khi Trần An trở lại Trần gia đã nói với mọi người rằng ông ta là tu võ giả, bọn họ kích động cỡ nào, thậm chí còn ảo tưởng đến chuyện sau khi làm lũng đoạn Giang Thành thì nên phân phối sản nghiệp ở Nam Giang như thế nào.
Nhưng còn chưa được mấy ngày thì hy vọng của bọn họ đã tan biến. Càng nghiêm trọng chính là, có thể bọn họ còn không giữ nổi địa vị hiện giờ, bởi vì thanh niên đứng trước mặt họ lúc này cực kỳ khủng bố.
Đều do con đàn bà đáng chết này!
Mọi người trong Trần gia đều trút hết lửa giận trong lòng lên người Cố An Kỳ.
Nếu không phải cô ta bôi nhọ Diệp Khuynh Thành, sát thủ Ám Ảnh Các sẽ không xuất hiện, sát thủ Ám Ảnh Các không xuất hiện thì sẽ không bị rết bảy màu cắn, không bị rết bảy màu cắn thì Nhị đương gia của bọn họ sẽ không chết nhanh như vậy.
Nói một câu không dễ nghe chính là, cho dù Trần An sớm hay muộn gì cũng chết bởi rết bảy màu, nhưng trong khoảng thời gian ông ta còn tồn tại thì Trần gia hoàn toàn có thể mở rộng thế lực đến mấy thành thị chung quanh Giang Thành.
Cố An Kỳ chính là tội nhân của Trần gia chúng ta!
Nhìn ánh mắt phẫn nộ của mọi người, trên mặt Cố An Kỳ đã không còn chút máu.
Cái này còn chưa phải tệ nhất, tệ nhất chính là Lục Vân đã đi về hướng cô ta, áp lực kinh khủng kia quả thực sắp khiến cô ta hít thở không thông.
"Cố An Kỳ, có phải trước đó tôi đã sớm cảnh cáo cô, đừng tới trêu chọc tôi, vì sao cô còn muốn chơi với lửa hả?" Giọng nói của Lục Vân như ác ma.
Bịch!
Cố An Kỳ bị dọa đến mềm nhũn ngã xuống đất, dưới váy ướt đẫm.
Lục Vân lạnh nhạt nhìn chăm chú cô ta và nói, "Tôi không biết cô lấy tự tin từ đâu mà dám so sánh mình với chị Khuynh Thành, nếu nói chị Khuynh Thành là ánh trăng sáng trên bầu trời thì Cố An Kỳ cô nhiều lắm chỉ có thể xem như một con đom đóm trên mặt đất, lấy đâu ra dũng khí đó?"
Sai một ly đi một dặm. Nếu lúc trước khi tập đoàn Khuynh Thành gặp nguy nan, Cố An Kỳ không bỏ đá xuống giếng thì tình cảnh của cô ta sẽ khác với hiện tại.
Nếu lúc trước không chọn cách gả vào Trần gia, nếu không trả thù Diệp Khuynh Thành, với vẻ ngoài của cô ta thì chắc chắn cuộc sống cũng không đến mức quá kém.
Nhưng rõ ràng có nhiều lựa chọn như vậy, cô lại cố tình chọn con đường sai lầm nhất.
Chỉ có thể nói lòng ghen ghét của người phụ nữ này đáng sợ đến cực điểm, đồng thời cũng ngu xuẩn đến tột độ!
"Cầu xin anh... Đừng nói nữa."
Cố An Kỳ đau khổ che đầu lại, nước mắt không ngừng lăn xuống, làm nhem nhuốc hết lớp trang điểm cầu kỳ của cô ta, muốn chật vật bao nhiêu có chật vật bấy nhiêu.
Lúc này, Trần Bình đột nhiên lạnh lùng nói, "Lục tiên sinh, tất cả mọi chuyện đều do người phụ nữ này gây nên, hiện tại tôi tuyên bố trục xuất cô ta khỏi Trần gia, Lục tiên sinh có thể tùy ý xử trí."
Trục xuất khỏi Trần gia… Cố An Kỳ đột nhiên run lên, khó có thể tin mà ngẩng đầu, dùng đôi mắt bị nước mắt phủ kín của mình đảo qua mọi người trong Trần gia.
Trần Bình, Trần Thái… và chồng của cô ta là Trần Tử Ngang
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét, rõ ràng muốn hoàn toàn phân rõ ranh giới với cô ta.
Đây là sự vô tình của hào môn sao?
Giờ phút này cảm xúc trong lòng Cố An Kỳ chỉ có thể được hình dung bằng từ thê lương và tuyệt vọng. Đặc biệt là chồng của cô ta - Trần Tử Ngang, đêm qua khi hai người chơi trên giường, Trần Tử Ngang còn nói sẽ dùng kỹ thuật miệng lưỡi của mình làm cô thích đến bay lên tận trời.
Ai ngờ không đến một ngày mà thái độ của anh ta đã thay đổi 180°, cứ như một người xa lạ.
Sự đả kích này còn nặng nề hơn những lời Lục Vân nói vừa rồi với cô ta.
"Ha ha ha, tất cả đều là một mình Cố An Kỳ này sai, chỉ có tôi mới là tên hề, ha….. Hức hức hức!"
Cố An Kỳ bi ai cười, cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười, cuối cùng không ai biết rốt cuộc cô đang khóc hay cười.
Cố An Kỳ đã điên rồi
Nhìn cô điên điên khùng khùng chạy ra khỏi Trần gia, Lục Vân chỉ thở dài.
Sớm biết như vậy thì sao lúc trước lại làm thế!
"Hiện tại con tôi đã chết, Cố An Kỳ cũng điên rồi, các người vừa lòng rồi đúng không, còn ở lại nơi đây làm gì?" Trần Thái lạnh lùng nhìn quét qua đám người Nam Giang Vương, nói với giọng khàn khàn.
Đám người Lôi Áo không lên tiếng, mà yên lặng đưa mắt nhìn về phía Lục Vân.
Giây lát sau, chỉ nghe Lục Vân lạnh nhạt mở miệng nói, "Món nợ hôm nay đã tính xong, nhưng Trần gia các người đã quên món nợ mười lăm năm trước sao?"
Nợ mười lăm năm trước?
Mọi người trong Trần gia cảm thấy khó hiểu
Lục Vân hít sâu một hơi và nói, "Ông không muốn cho tôi một lời giải thích về trận hoả hoạn ở viện mồ côi Dương Quang vào mười lăm năm trước sao? Trần Bình!"
Hắn lập tức nhìn thẳng về phía Trần Bình.
Vốn dĩ Lục Vân chuẩn bị chờ đến đại thọ 60 của Trần Thái thì mới tính món nợ này với bọn họ, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, có vẻ Trần gia đã gấp không chờ nổi muốn tìm đường chết, vậy Lục Vân chỉ có thể tính nợ trước mấy ngày.
Trần Bình bỗng nhiên run rẩy, hỏi, "Cậu và viện mồ côi Dương Quang… có quan hệ như thế nào?"
"Mười lăm năm trước, tôi chính là một thành viên trong viện mồ côi, hơn nữa suýt nữa đã chết trong trận hoả hoạn đó, ông nói xem tôi có quan hệ gì với nó?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt tất cả mọi người trong Trần gia lập tức thay đổi.
Thì ra dù không có Cố An Kỳ gây rối thì cuối cùng người thanh niên thực lực khủng bố này cũng sẽ tìm tới Trần gia bọn họ, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Rốt cuộc Trần gia họ đã tạo nghiệt gì!
Trần Bình lập tức hoảng sợ quỳ xuống trước mặt Lục Vân, khẩn cầu, "Lục tiên sinh tha mạng, là tôi phóng hoả gây ra chuyện đó, nhưng không liên quan đến Trần gia, mong Lục tiên sinh giơ cao đánh khẽ."
Ông ta căn bản không cần tranh cãi, bởi vì nếu Lục Vân hỏi ra vấn đề này thì chứng tỏ hắn đã nắm giữ chứng cứ, dù chối cãi thế nào cũng không có tác dụng
Huống chi, thủ đoạn của Lục Vân lợi hại như thế, phỏng chừng sẽ có vô số cách làm ông ta nói ra chân tướng, chối cãi chỉ tăng nhanh tốc độ tử vong, chi bằng thẳng thắn thừa nhận, nói không chừng còn có thể giữ được mấy mạng của Trần gia.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Lục Vân nhíu nhíu mày
Lôi Áo đã từng nói qua, mười lăm năm trước, thị trường địa ốc to lớn như Giang Bắc cũng đủ cho Trần gia ăn no căng, căn bản không cần mạo hiểm chạy tới Nam Giang để phóng hỏa.
Cho nên trận hỏa hoạn đó nhất định có bí ẩn khác.
Chương 79 Đã bao giờ nghe đến tên của thần quân chưa?
Nghe được câu hỏi của Lục Vân, cơ thể của Trần Bình khẽ run lên, ông ta do dự không nói.
Quả nhiên có điều gì đó kỳ lạ!
Ánh mắt của Lục Vân đột nhiên trở nên lạnh lùng, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm nghị, hắn quát: “ Nếu như ông không muốn Trần gia bị diệt thì tốt nhất ông nên giải thích rõ chuyện xảy ra vào 15 năm trước cho tôi.”
“Ngài Lục, xin hãy tha mạng cho tôi!”
Trần Bình dập đầu xuống đất và nói với giọng run run: “Người phóng hỏa 15 năm trước là tôi nhưng đó không phải là chủ ý của tôi mà là….Mà là có người đã ra lệnh cho tôi làm điều đó.”
“Tôi biết ngay là có điều gì đó mà. Rốt cuộc là ai đã ra lệnh cho ông, mau nói cho tôi biết!” Lục Vân quát lớn.
“Tôi không biết…”
Trần Bình tái mặt, ông ta lắc đầu.
Lục Vân bước tới và đá thẳng vào đầu ông ta, hắn tức giận nói: “Đã sắp chết tới nơi rồi mà ông vẫn còn muốn bao che cho kẻ đứng sau. Tôi thấy có vẻ như ông không quan tâm tới mạng sống của mọi người trong Trần gia thì phải.”
Trần Bình lăn lộn trên mặt đất và sợ hãi cầu xin sự thương xót: “Mong ngài Lục hãy bình tĩnh, không phải là tôi muốn bao che mà là vì tôi thực sự không biết danh tính của người đó!”
Bốp!
Lục Vân lại đá ông ta thêm một phát, trong mắt hắn lộ ra sát khí: “Ông dám lừa tôi sao? Nếu như ông thật sự không biết danh tính của người đó thì tại sao lại giúp người đó đốt cô nhi viện? Ông thật sự cho rằng tôi là người ngu xuẩn như vậy sao?”
“Không phải đâu ngài Lục, là bởi vì…Là bởi vì người kia cũng là một võ giả nên tôi không dám làm trái lời.”
Cũng là một võ giả sao?
Lục Vân hơi sửng sốt.
Ầm!
Đột nhiên dường như trong đầu Lục Vân có một ký ức mơ hồ đang dần dần mở ra, khung cảnh cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Hắn nhớ ra rồi.
Trong trận hỏa hoạn ở cô nhi viện năm đó, rõ ràng hắn có cơ hội chạy trốn nhưng lại bị một luồng sức mạnh thần bí nào đó giam lại nên hắn không thể động đậy.
Đúng vậy, chính là nó.
Khi ký ức được mở ra, Lục Vân càng chắc chắn rằng vốn dĩ ngọn lửa này là nhắm vào hắn. Thế nhưng điều kỳ lạ chính là nếu như có người thật sự muốn giết hắn thì người đó có thể trực tiếp ra tay, cần gì phải tạo ra một trận hỏa hoạn lớn như vậy?
Hơn nữa, tại sao phần ký ức này đột nhiên biến mất mãi cho tới hôm nay mới xuất hiện lại?
Lục Vân cau mày suy nghĩ một hồi. Hắn không biết đáp án của câu hỏi thứ nhất nhưng muốn suy luận ra được đáp án của câu hỏi thứ hai thì lại không khó.
Chắc hẳn là lão đạo sĩ đã phong ấn trí nhớ của hắn.
Lục Vân đang tu luyện một loại Thần công vô danh ở giai đoạn đầu. Trong giai đoạn này, hắn không được phép để xuất hiện tạp niệm. Vì thế, nếu như hắn chỉ nghĩ đến chuyện trả thù thì hắn sẽ không bao giờ tu luyện thành công.
Có lẽ lão đạo sĩ biết được điều gì đó về danh tính của kẻ thật sự đứng đằng sau.
Có điều hiện tại Lục Vân không có cách nào liên lạc được với lão đạo sĩ.
Sau khi trở về từ chiến trường, hắn đã đến đạo quán nhưng lão đạo sĩ đã biến mất.
Hơn nữa, lão đạo sĩ lại còn thoắt ẩn thoắt hiện nên cho dù Lục Vân có huy động đủ mọi mạng lưới thông tin của mình cũng không tìm ra được gì.
Thật là đau đầu.
Lúc này, Trần Bình nói tiếp: “Tuy tôi không biết danh tính của người đó nhưng tôi mơ hồ nhớ ra hình như người đó từng nói mình đến từ thủ đô.”
“Thủ đô?”
Ánh mắt của Lục Vân ngưng trọng, một hồi lâu sau hắn mới nói: “Tuy rằng ông không phải là kẻ chủ mưu của vụ hỏa hoạn nhưng dù sao ông cũng là người phóng hỏa. Vì thế tôi làm cho ông què chân què tay cũng không có gì là quá đáng chứ?”
Nói xong, Lục Vân ấn mạnh vào hai đầu gối của Trần Bình với tốc độ nhanh như chớp.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt bị gãy vang lên.
Trần Bình hét lên vô cùng thảm thiết nhưng ông ta không dám lộ vẻ oán hận bởi vì hình phạt này cũng là quá nhẹ, ít nhất ông ta cũng giữ được mạng sống của mình.
Sau khi giải quyết xong Trần Bình, Lục Vân đứng trong sân Trần gia nhìn về phía bầu trời xa xôi.
“Thủ đô, võ giả, đúng là càng ngày càng thú vị. Nếu đã vậy thì Lục Vân tôi sẽ nhảy vào vũng nước đục này.”
Một lúc lâu sau, Lục Vân thu hồi ánh mắt và rời khỏi Trần gia với thi thể của rết bảy màu.
Trong lòng hắn có chút vắng lặng.
Khi nào đến thủ đô, có lẽ sẽ gặp nhau.
Lôi Áo lặng lẽ liếc nhìn Trần Thái và hai cha con Trần Bình, cười lạnh nói: “Các người có biết danh tính của người đó không?”
Trần Thái nghiến răng nhìn chằm chằm Lôi Áo.
Lôi Áo không đưa ra ngay câu trả lời mà dẫn theo Tôn Thiên Lỗi cùng với những người khác rời khỏi Trần gia.
Cuối cùng, một giọng nói trầm vang lên từ tường bên ngoài nhà của Trần gia.
“Trần Thái, ông đã từng nghe đến cái tên của vị thần quân chí tôn của Long quốc chưa?”
Ầm ầm!
Giống như sấm sét trên trời giáng xuống!
Thần quân!
Vân Thiên Thần quân!
Vị thần bảo vệ Long quốc!
Lúc này, mọi người trong Trần gia đều run lên, trong con ngươi tràn ngập vẻ kinh hãi.
“A!”
Trần Thái phát ra tiếng kêu thảm thiết, vì quá sợ hãi mà ông ta phun một ngụm máu lên quan tài màu đỏ.
Tối hôm đó, Trần gia đã xóa tất cả những bài báo vu khống và bịa đặt. Họ dùng danh nghĩa của tạp chí Giang Thành làm rõ sự thật, đổ hết tất cả mọi sai lầm lần này lên đầu Cố An Kỳ, khiển trách cô ta tung tin đồn ác ý vì đố kỵ.
Làn sóng dư luận thay đổi nhanh chóng. Bọn họ không còn chửi bới Diệp Khuynh Thành nữa, thay vào đó là chửi mắng Cố An Kỳ là người phụ nữ xấu xa, tâm địa độc ác.
Ngày hôm sau, Trần gia đã tổ chức một cuộc họp báo khác. Đích thân Trần Thái và Trần Bình tham gia, giải thích rõ chân tướng và xin lỗi trước các phương tiện truyền thông. Đồng thời, Trần gia cũng tuyên bố sẽ rút khỏi Giang Thành trong vòng nửa tháng và toàn bộ tài sản của họ sẽ được bán đấu giá với giá rẻ.
Tin tức này vừa truyền ra khiến cho toàn bộ Giang Thành chấn động.
Trần gia đứng đầu Giang Bắc, thế lực cũng ngày càng mở rộng. Làm sao bọn họ có thể từ bỏ mọi thứ vào lúc này được?
Không một ai biết được đáp án.
Tất cả những người biết được chuyện xảy ra ở Trần gia tối qua đều không dám nhắc tới vì sợ nói sai sẽ mất đầu.
Lời giải thích duy nhất có thể được đưa ra lúc này chính là có lẽ Trần gia đã đắc tội với một nhân vật lớn nào đó, người này còn đáng sợ hơn cả Giang Nam Vương.
Mọi người lại càng tò mò rốt cuộc thế lực đằng sau tập đoàn Khuynh Thành như thế nào mà lại khiến Trần gia kinh hãi như vậy?
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều ý kiến khác nhau được đưa ra.
Nhưng có một điều chắc chắn đó là từ này về sau, Giang Thành sẽ trở thành Giang Thành của tập đoàn Khuynh Thành.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Mọi người trong Trần gia đã choáng váng
Nhị đương gia của bọn họ chết dễ dàng như vậy sao?
Còn chết thê thảm, không để lại toàn thây như thế sao!
Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này!
Mấy ngày hôm trước khi Trần An trở lại Trần gia đã nói với mọi người rằng ông ta là tu võ giả, bọn họ kích động cỡ nào, thậm chí còn ảo tưởng đến chuyện sau khi làm lũng đoạn Giang Thành thì nên phân phối sản nghiệp ở Nam Giang như thế nào.
Nhưng còn chưa được mấy ngày thì hy vọng của bọn họ đã tan biến. Càng nghiêm trọng chính là, có thể bọn họ còn không giữ nổi địa vị hiện giờ, bởi vì thanh niên đứng trước mặt họ lúc này cực kỳ khủng bố.
Đều do con đàn bà đáng chết này!
Mọi người trong Trần gia đều trút hết lửa giận trong lòng lên người Cố An Kỳ.
Nếu không phải cô ta bôi nhọ Diệp Khuynh Thành, sát thủ Ám Ảnh Các sẽ không xuất hiện, sát thủ Ám Ảnh Các không xuất hiện thì sẽ không bị rết bảy màu cắn, không bị rết bảy màu cắn thì Nhị đương gia của bọn họ sẽ không chết nhanh như vậy.
Nói một câu không dễ nghe chính là, cho dù Trần An sớm hay muộn gì cũng chết bởi rết bảy màu, nhưng trong khoảng thời gian ông ta còn tồn tại thì Trần gia hoàn toàn có thể mở rộng thế lực đến mấy thành thị chung quanh Giang Thành.
Cố An Kỳ chính là tội nhân của Trần gia chúng ta!
Nhìn ánh mắt phẫn nộ của mọi người, trên mặt Cố An Kỳ đã không còn chút máu.
Cái này còn chưa phải tệ nhất, tệ nhất chính là Lục Vân đã đi về hướng cô ta, áp lực kinh khủng kia quả thực sắp khiến cô ta hít thở không thông.
"Cố An Kỳ, có phải trước đó tôi đã sớm cảnh cáo cô, đừng tới trêu chọc tôi, vì sao cô còn muốn chơi với lửa hả?" Giọng nói của Lục Vân như ác ma.
Bịch!
Cố An Kỳ bị dọa đến mềm nhũn ngã xuống đất, dưới váy ướt đẫm.
Lục Vân lạnh nhạt nhìn chăm chú cô ta và nói, "Tôi không biết cô lấy tự tin từ đâu mà dám so sánh mình với chị Khuynh Thành, nếu nói chị Khuynh Thành là ánh trăng sáng trên bầu trời thì Cố An Kỳ cô nhiều lắm chỉ có thể xem như một con đom đóm trên mặt đất, lấy đâu ra dũng khí đó?"
Sai một ly đi một dặm. Nếu lúc trước khi tập đoàn Khuynh Thành gặp nguy nan, Cố An Kỳ không bỏ đá xuống giếng thì tình cảnh của cô ta sẽ khác với hiện tại.
Nếu lúc trước không chọn cách gả vào Trần gia, nếu không trả thù Diệp Khuynh Thành, với vẻ ngoài của cô ta thì chắc chắn cuộc sống cũng không đến mức quá kém.
Nhưng rõ ràng có nhiều lựa chọn như vậy, cô lại cố tình chọn con đường sai lầm nhất.
Chỉ có thể nói lòng ghen ghét của người phụ nữ này đáng sợ đến cực điểm, đồng thời cũng ngu xuẩn đến tột độ!
"Cầu xin anh... Đừng nói nữa."
Cố An Kỳ đau khổ che đầu lại, nước mắt không ngừng lăn xuống, làm nhem nhuốc hết lớp trang điểm cầu kỳ của cô ta, muốn chật vật bao nhiêu có chật vật bấy nhiêu.
Lúc này, Trần Bình đột nhiên lạnh lùng nói, "Lục tiên sinh, tất cả mọi chuyện đều do người phụ nữ này gây nên, hiện tại tôi tuyên bố trục xuất cô ta khỏi Trần gia, Lục tiên sinh có thể tùy ý xử trí."
Trục xuất khỏi Trần gia… Cố An Kỳ đột nhiên run lên, khó có thể tin mà ngẩng đầu, dùng đôi mắt bị nước mắt phủ kín của mình đảo qua mọi người trong Trần gia.
Trần Bình, Trần Thái… và chồng của cô ta là Trần Tử Ngang
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét, rõ ràng muốn hoàn toàn phân rõ ranh giới với cô ta.
Đây là sự vô tình của hào môn sao?
Giờ phút này cảm xúc trong lòng Cố An Kỳ chỉ có thể được hình dung bằng từ thê lương và tuyệt vọng. Đặc biệt là chồng của cô ta - Trần Tử Ngang, đêm qua khi hai người chơi trên giường, Trần Tử Ngang còn nói sẽ dùng kỹ thuật miệng lưỡi của mình làm cô thích đến bay lên tận trời.
Ai ngờ không đến một ngày mà thái độ của anh ta đã thay đổi 180°, cứ như một người xa lạ.
Sự đả kích này còn nặng nề hơn những lời Lục Vân nói vừa rồi với cô ta.
"Ha ha ha, tất cả đều là một mình Cố An Kỳ này sai, chỉ có tôi mới là tên hề, ha….. Hức hức hức!"
Cố An Kỳ bi ai cười, cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười, cuối cùng không ai biết rốt cuộc cô đang khóc hay cười.
Cố An Kỳ đã điên rồi
Nhìn cô điên điên khùng khùng chạy ra khỏi Trần gia, Lục Vân chỉ thở dài.
Sớm biết như vậy thì sao lúc trước lại làm thế!
"Hiện tại con tôi đã chết, Cố An Kỳ cũng điên rồi, các người vừa lòng rồi đúng không, còn ở lại nơi đây làm gì?" Trần Thái lạnh lùng nhìn quét qua đám người Nam Giang Vương, nói với giọng khàn khàn.
Đám người Lôi Áo không lên tiếng, mà yên lặng đưa mắt nhìn về phía Lục Vân.
Giây lát sau, chỉ nghe Lục Vân lạnh nhạt mở miệng nói, "Món nợ hôm nay đã tính xong, nhưng Trần gia các người đã quên món nợ mười lăm năm trước sao?"
Nợ mười lăm năm trước?
Mọi người trong Trần gia cảm thấy khó hiểu
Lục Vân hít sâu một hơi và nói, "Ông không muốn cho tôi một lời giải thích về trận hoả hoạn ở viện mồ côi Dương Quang vào mười lăm năm trước sao? Trần Bình!"
Hắn lập tức nhìn thẳng về phía Trần Bình.
Vốn dĩ Lục Vân chuẩn bị chờ đến đại thọ 60 của Trần Thái thì mới tính món nợ này với bọn họ, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, có vẻ Trần gia đã gấp không chờ nổi muốn tìm đường chết, vậy Lục Vân chỉ có thể tính nợ trước mấy ngày.
Trần Bình bỗng nhiên run rẩy, hỏi, "Cậu và viện mồ côi Dương Quang… có quan hệ như thế nào?"
"Mười lăm năm trước, tôi chính là một thành viên trong viện mồ côi, hơn nữa suýt nữa đã chết trong trận hoả hoạn đó, ông nói xem tôi có quan hệ gì với nó?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt tất cả mọi người trong Trần gia lập tức thay đổi.
Thì ra dù không có Cố An Kỳ gây rối thì cuối cùng người thanh niên thực lực khủng bố này cũng sẽ tìm tới Trần gia bọn họ, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Rốt cuộc Trần gia họ đã tạo nghiệt gì!
Trần Bình lập tức hoảng sợ quỳ xuống trước mặt Lục Vân, khẩn cầu, "Lục tiên sinh tha mạng, là tôi phóng hoả gây ra chuyện đó, nhưng không liên quan đến Trần gia, mong Lục tiên sinh giơ cao đánh khẽ."
Ông ta căn bản không cần tranh cãi, bởi vì nếu Lục Vân hỏi ra vấn đề này thì chứng tỏ hắn đã nắm giữ chứng cứ, dù chối cãi thế nào cũng không có tác dụng
Huống chi, thủ đoạn của Lục Vân lợi hại như thế, phỏng chừng sẽ có vô số cách làm ông ta nói ra chân tướng, chối cãi chỉ tăng nhanh tốc độ tử vong, chi bằng thẳng thắn thừa nhận, nói không chừng còn có thể giữ được mấy mạng của Trần gia.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Lục Vân nhíu nhíu mày
Lôi Áo đã từng nói qua, mười lăm năm trước, thị trường địa ốc to lớn như Giang Bắc cũng đủ cho Trần gia ăn no căng, căn bản không cần mạo hiểm chạy tới Nam Giang để phóng hỏa.
Cho nên trận hỏa hoạn đó nhất định có bí ẩn khác.
Chương 79 Đã bao giờ nghe đến tên của thần quân chưa?
Nghe được câu hỏi của Lục Vân, cơ thể của Trần Bình khẽ run lên, ông ta do dự không nói.
Quả nhiên có điều gì đó kỳ lạ!
Ánh mắt của Lục Vân đột nhiên trở nên lạnh lùng, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm nghị, hắn quát: “ Nếu như ông không muốn Trần gia bị diệt thì tốt nhất ông nên giải thích rõ chuyện xảy ra vào 15 năm trước cho tôi.”
“Ngài Lục, xin hãy tha mạng cho tôi!”
Trần Bình dập đầu xuống đất và nói với giọng run run: “Người phóng hỏa 15 năm trước là tôi nhưng đó không phải là chủ ý của tôi mà là….Mà là có người đã ra lệnh cho tôi làm điều đó.”
“Tôi biết ngay là có điều gì đó mà. Rốt cuộc là ai đã ra lệnh cho ông, mau nói cho tôi biết!” Lục Vân quát lớn.
“Tôi không biết…”
Trần Bình tái mặt, ông ta lắc đầu.
Lục Vân bước tới và đá thẳng vào đầu ông ta, hắn tức giận nói: “Đã sắp chết tới nơi rồi mà ông vẫn còn muốn bao che cho kẻ đứng sau. Tôi thấy có vẻ như ông không quan tâm tới mạng sống của mọi người trong Trần gia thì phải.”
Trần Bình lăn lộn trên mặt đất và sợ hãi cầu xin sự thương xót: “Mong ngài Lục hãy bình tĩnh, không phải là tôi muốn bao che mà là vì tôi thực sự không biết danh tính của người đó!”
Bốp!
Lục Vân lại đá ông ta thêm một phát, trong mắt hắn lộ ra sát khí: “Ông dám lừa tôi sao? Nếu như ông thật sự không biết danh tính của người đó thì tại sao lại giúp người đó đốt cô nhi viện? Ông thật sự cho rằng tôi là người ngu xuẩn như vậy sao?”
“Không phải đâu ngài Lục, là bởi vì…Là bởi vì người kia cũng là một võ giả nên tôi không dám làm trái lời.”
Cũng là một võ giả sao?
Lục Vân hơi sửng sốt.
Ầm!
Đột nhiên dường như trong đầu Lục Vân có một ký ức mơ hồ đang dần dần mở ra, khung cảnh cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Hắn nhớ ra rồi.
Trong trận hỏa hoạn ở cô nhi viện năm đó, rõ ràng hắn có cơ hội chạy trốn nhưng lại bị một luồng sức mạnh thần bí nào đó giam lại nên hắn không thể động đậy.
Đúng vậy, chính là nó.
Khi ký ức được mở ra, Lục Vân càng chắc chắn rằng vốn dĩ ngọn lửa này là nhắm vào hắn. Thế nhưng điều kỳ lạ chính là nếu như có người thật sự muốn giết hắn thì người đó có thể trực tiếp ra tay, cần gì phải tạo ra một trận hỏa hoạn lớn như vậy?
Hơn nữa, tại sao phần ký ức này đột nhiên biến mất mãi cho tới hôm nay mới xuất hiện lại?
Lục Vân cau mày suy nghĩ một hồi. Hắn không biết đáp án của câu hỏi thứ nhất nhưng muốn suy luận ra được đáp án của câu hỏi thứ hai thì lại không khó.
Chắc hẳn là lão đạo sĩ đã phong ấn trí nhớ của hắn.
Lục Vân đang tu luyện một loại Thần công vô danh ở giai đoạn đầu. Trong giai đoạn này, hắn không được phép để xuất hiện tạp niệm. Vì thế, nếu như hắn chỉ nghĩ đến chuyện trả thù thì hắn sẽ không bao giờ tu luyện thành công.
Có lẽ lão đạo sĩ biết được điều gì đó về danh tính của kẻ thật sự đứng đằng sau.
Có điều hiện tại Lục Vân không có cách nào liên lạc được với lão đạo sĩ.
Sau khi trở về từ chiến trường, hắn đã đến đạo quán nhưng lão đạo sĩ đã biến mất.
Hơn nữa, lão đạo sĩ lại còn thoắt ẩn thoắt hiện nên cho dù Lục Vân có huy động đủ mọi mạng lưới thông tin của mình cũng không tìm ra được gì.
Thật là đau đầu.
Lúc này, Trần Bình nói tiếp: “Tuy tôi không biết danh tính của người đó nhưng tôi mơ hồ nhớ ra hình như người đó từng nói mình đến từ thủ đô.”
“Thủ đô?”
Ánh mắt của Lục Vân ngưng trọng, một hồi lâu sau hắn mới nói: “Tuy rằng ông không phải là kẻ chủ mưu của vụ hỏa hoạn nhưng dù sao ông cũng là người phóng hỏa. Vì thế tôi làm cho ông què chân què tay cũng không có gì là quá đáng chứ?”
Nói xong, Lục Vân ấn mạnh vào hai đầu gối của Trần Bình với tốc độ nhanh như chớp.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt bị gãy vang lên.
Trần Bình hét lên vô cùng thảm thiết nhưng ông ta không dám lộ vẻ oán hận bởi vì hình phạt này cũng là quá nhẹ, ít nhất ông ta cũng giữ được mạng sống của mình.
Sau khi giải quyết xong Trần Bình, Lục Vân đứng trong sân Trần gia nhìn về phía bầu trời xa xôi.
“Thủ đô, võ giả, đúng là càng ngày càng thú vị. Nếu đã vậy thì Lục Vân tôi sẽ nhảy vào vũng nước đục này.”
Một lúc lâu sau, Lục Vân thu hồi ánh mắt và rời khỏi Trần gia với thi thể của rết bảy màu.
Trong lòng hắn có chút vắng lặng.
Khi nào đến thủ đô, có lẽ sẽ gặp nhau.
Lôi Áo lặng lẽ liếc nhìn Trần Thái và hai cha con Trần Bình, cười lạnh nói: “Các người có biết danh tính của người đó không?”
Trần Thái nghiến răng nhìn chằm chằm Lôi Áo.
Lôi Áo không đưa ra ngay câu trả lời mà dẫn theo Tôn Thiên Lỗi cùng với những người khác rời khỏi Trần gia.
Cuối cùng, một giọng nói trầm vang lên từ tường bên ngoài nhà của Trần gia.
“Trần Thái, ông đã từng nghe đến cái tên của vị thần quân chí tôn của Long quốc chưa?”
Ầm ầm!
Giống như sấm sét trên trời giáng xuống!
Thần quân!
Vân Thiên Thần quân!
Vị thần bảo vệ Long quốc!
Lúc này, mọi người trong Trần gia đều run lên, trong con ngươi tràn ngập vẻ kinh hãi.
“A!”
Trần Thái phát ra tiếng kêu thảm thiết, vì quá sợ hãi mà ông ta phun một ngụm máu lên quan tài màu đỏ.
Tối hôm đó, Trần gia đã xóa tất cả những bài báo vu khống và bịa đặt. Họ dùng danh nghĩa của tạp chí Giang Thành làm rõ sự thật, đổ hết tất cả mọi sai lầm lần này lên đầu Cố An Kỳ, khiển trách cô ta tung tin đồn ác ý vì đố kỵ.
Làn sóng dư luận thay đổi nhanh chóng. Bọn họ không còn chửi bới Diệp Khuynh Thành nữa, thay vào đó là chửi mắng Cố An Kỳ là người phụ nữ xấu xa, tâm địa độc ác.
Ngày hôm sau, Trần gia đã tổ chức một cuộc họp báo khác. Đích thân Trần Thái và Trần Bình tham gia, giải thích rõ chân tướng và xin lỗi trước các phương tiện truyền thông. Đồng thời, Trần gia cũng tuyên bố sẽ rút khỏi Giang Thành trong vòng nửa tháng và toàn bộ tài sản của họ sẽ được bán đấu giá với giá rẻ.
Tin tức này vừa truyền ra khiến cho toàn bộ Giang Thành chấn động.
Trần gia đứng đầu Giang Bắc, thế lực cũng ngày càng mở rộng. Làm sao bọn họ có thể từ bỏ mọi thứ vào lúc này được?
Không một ai biết được đáp án.
Tất cả những người biết được chuyện xảy ra ở Trần gia tối qua đều không dám nhắc tới vì sợ nói sai sẽ mất đầu.
Lời giải thích duy nhất có thể được đưa ra lúc này chính là có lẽ Trần gia đã đắc tội với một nhân vật lớn nào đó, người này còn đáng sợ hơn cả Giang Nam Vương.
Mọi người lại càng tò mò rốt cuộc thế lực đằng sau tập đoàn Khuynh Thành như thế nào mà lại khiến Trần gia kinh hãi như vậy?
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều ý kiến khác nhau được đưa ra.
Nhưng có một điều chắc chắn đó là từ này về sau, Giang Thành sẽ trở thành Giang Thành của tập đoàn Khuynh Thành.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Bình luận facebook