-
Chương 74-75
Chương 74 Phong bế tâm mạch
Tỉnh thành, trong đại sảnh đón khách của tập đoàn Kim thị có một đôi nam nữ đang ngồi, nam thì bảnh trai phóng khoáng, nữ thì dung mạo tuyệt đẹp.
Đó là Lục Vân và người chị xinh đẹp Diệp Khuynh Thành.
Chỉ chốc lát sau, một nữ thư ký mang vớ đen giày cao gót đẩy cửa đi đến, nói, "Rất xin lỗi hai vị, hôm nay Kim tổng của chúng tôi không gặp khách, mời hai vị trở về đi!"
"Không gặp khách? Không phải chúng tôi đã sớm hẹn trước rồi sao?" Diệp Khuynh Thành nhướng mày liễu lên.
Trước khi tới Tỉnh thành, cô cũng đã hẹn trước với ông chủ của tập đoàn Kim thị là hôm nay gặp mặt, giờ đã ngồi chờ nửa ngày, kết quả lại chờ tới một câu không gặp khách.
Qua loa đến như vậy sao?
Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt không vui, nhưng cũng không tiện nói nhiều cái gì, dù sao cũng là mình nhờ người ta làm việc.
Lúc này, ở cửa lại xuất hiện một người trung niên mặc tây trang giày da, nữ thư ký lập tức tươi cười đón tiếp, "Mời Dương tổng đi bên này, Kim tổng chúng ta đã chờ lâu rồi."
Thái độ hoàn toàn không giống vừa rồi!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Khuynh Thành cũng không vui, đứng lên chất vấn nữ thư ký nói, "Không phải hôm nay Kim tổng các người không gặp khách sao?"
Nữ thư ký không lập tức trả lời Diệp Khuynh Thành, mà đưa người trung niên tây trang tới văn phòng ông chủ trước rồi mới trở lại đại sảnh đón khách và nói, "Diệp tiểu thư, kỳ thật Kim tổng chúng ta đã xem qua tư liệu công ty của các người."
"Vậy vì sao lại kéo dài thời gian như vậy mà không gặp tôi?"
"Tôi nghĩ chắc Diệp tiểu thư hiểu rõ nguyên nhân Kim tổng không gặp các người hơn tôi."
"Cô nói vậy là có ý gì?" Diệp Khuynh Thành nhíu chặt mày lại
Thấy cô biết rõ còn cố hỏi, nữ thư ký đành nhún vai và nói, "Vốn dĩ Kim tổng của chúng ta nghĩ là ai cũng là người làm ăn, cho các người chút mặt mũi để biết khó mà lui, nhưng nếu cô đã chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, Kim tổng của chúng tôi không có khả năng hợp tác với cô đâu."
"Vì sao?" Diệp Khuynh Thành khó hiểu mà hỏi.
Nữ thư ký khinh thường nhìn cô một cái, cũng không biết người này thật sự không biết hay đang làm bộ không biết.
"Diệp tiểu thư có thể tự lên mạng tìm kiếm từ khoá tập đoàn Khuynh Thành là có thể biết nguyên nhân." Nữ thư ký không kiên nhẫn nói một câu, sau đó dẫm lên giày cao gót rời khỏi đại sảnh
Diệp Khuynh Thành đầy mặt nghi hoặc, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Mang theo đầy bụng khó hiểu, Diệp Khuynh Thành mở laptop của mình ra, nhập vào bốn chữ ‘ tập đoàn Khuynh Thành ’, khi nhìn thấy thông tin đầu tiên bắn ra thì gương mặt lập tức trắng bệch.
"Tin nóng, mỹ nữ tổng tài Diệp Khuynh Thành của tập đoàn Khuynh Thành có sinh hoạt cá nhân cực kỳ hỗn loạn, vừa thông đồng với Nam Giang Vương Lôi Áo, đồng thời còn lén nuôi trao bao."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Bài báo này đã lan truyền che trời lấp đất ở Giang Thành, nhưng so với cả tỉnh Giang Nam thì Giang Thành chỉ là một thành thị nhỏ, tốc độ dư luận cũng không nhanh như trong tưởng tượng.
Trừ phi là tìm tòi từ khoá đặc biệt, nếu không rất khó nhìn thấy những bài đăng đó. Đây là nguyên nhân tới bây giờ Diệp Khuynh Thành mới thấy bài báo này.
Nếu không phải nữ thư ký vừa rồi nhắc nhở thì có lẽ trước khi cô trở về Giang Thành cũng chẳng hay biết gì.
Lục Vân đứng phía sau Diệp Khuynh Thành, tất nhiên cũng thấy được bài đăng đó, trong mắt tức khắc tràn ra sát ý đáng sợ.
Hắn mới rời đi Giang Thành không bao lâu mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đám chó chết đó thật đáng chết!
Lục Vân lập tức đi ra bên ngoài tập đoàn Kim thị, gọi điện thoại cho Nam Giang Vương và hỏi, "Những bài đăng bôi nhọ đó rốt cuộc là như thế nào?"
"Là…. Trần gia!"
Lúc này Lôi Áo còn đang buồn bực ở Giang Bắc, nhận được cú điện thoại này thì cũng hơi ngơ ra.
Thì ra Thần Quân điện hạ còn không biết chuyện này!
"Trần gia, tìm đường chết! Lôi Áo, anh lập tức đi chuẩn bị một cái quan tài lớn một chút cho tôi, tôi muốn đi chúc thọ cho lão già sống dai Trần gia kia."
"Tuân lệnh, Lôi Áo lập tức đi làm!"
Khi Lôi Áo buông điện thoại thì cả người cũng sáng tỏ thông suốt
Đám người Tôn Thiên Lỗi nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy?"
"Ha ha, Thần Quân điện hạ tức giận, phỏng chừng hôm nay sẽ chơi chết mấy người Trần gia kia, các anh mau đi chuẩn bị quà đi, chúng ta lập tức đưa một phần quà lớn cho Trần gia."
Lôi Áo tùy ý cười lớn, vốn dĩ tâm tình còn rất buồn bực, không nghĩ tới báo ứng lại tới nhanh như vậy, căn bản không cần chờ hai ba ngày nữa, hôm nay bọn họ có thể trút hết cục tức bị đè nén trong ngực ra!
Cho nên có thể không kích động sao?
Diệp Khuynh Thành chạy về Giang Thành với tốc độ cực nhanh, vội vội vàng vàng về tới tập đoàn Khuynh Thành, thương lượng công việc xã giao với các công nhân .
Mà Lục Vân lại chuẩn bị trực tiếp đi tìm Nam Giang Vương, giữa đường lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
"Tiểu Lục Vân." Là chị Yên Nhi, giọng của chị ấy nghe rất suy yếu.
Trên mặt Lục Vân tràn đầy nôn nóng, vội hỏi, "Chị Yên Nhi, chị làm sao vậy?"
Nhưng đầu bên kia điện thoại lại không đáp lại.
"A!!" Lục Vân rít gào một tiếng, vội vàng kích động ý niệm pháp trận, nháy mắt đã biết được vị trí của Liễu Yên Nhi
Hắn vội vàng chạy đến.
Khi tìm thấy Liễu Yên Nhi, cô đã ngã xuống một mảnh cỏ, vết cắn trên mu bàn tay đã hiện ra màu tím đen. Hơn nữa còn có một dấu ấn màu tím dài mười cm hiện lên trên cánh tay cô.
Đây là độc của rết bảy màu.
Mỗi lần Liễu Yên Nhi phát tác, độc ấn màu tím sẽ kéo dài mười cm, khi kéo tới trái tim thì chắc chắn phải chết.
Lục Vân không quan tâm được nhiều, hắn quan sát mọi nơi, thấy chung quanh không có ai khác nên trực tiếp xé rách bộ đồ mặc ban đêm của Liễu Yên Nhi.
Ánh mắt Lục Vân rất thuần túy, không có chút tà niệm nào, hắn cầm kim châm cứu đâm xuống.
Phong bế tâm mạch có thể tạm thời trì hoãn tốc độ độc bộc phát của độc. Nhưng nếu muốn hoàn toàn trừ tận gốc độc tố này thì cần dùng bản thể của rết bảy màu để làm thuốc dẫn.
Lục Vân thi châm xong thì cởi quần áo của mình xuống khoác lên người Liễu Yên Nhi, sau đó ôm thân thể mềm mại của cô rồi chạy về biệt thự Lục Nhân.
Lúc hắn đi ra từ biệt thự, hai mắt hắn đã tràn ngập sát ý - Sát ý ngập trời!
Chương 75 Trần gia, tôi chờ ngày này đã lâu
Hai ngày sau là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ông cụ Trần nên mọi người trong Trần gia đang tất bật chuẩn bị.
Mặc dù việc tạp chí Giang Thành bị đập phá là sự cố nhỏ nhỏ ngoài ý muốn nhưng nó không ảnh hưởng nhiều tới niềm vui của Trần gia.
Đối với Trần gia, khoảng thời gian này có thể nói là tam hỷ lâm môn.
Không sai, chính là tam hỷ lâm môn.
Chuyện thứ nhất chính là Cố An Kỳ gả vào Trần gia.
Chuyện thứ hai chính là Trần An - người đã mất tích hơn 10 năm, đã quay trở về với tư cách là một võ giả.
Chuyện thứ 3 chính là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ông cụ Trần diễn ra vào hai ngày sau.
Tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy Trần gia ngày càng đi lên, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ có thể độc quyền tất cả các ngành công nghiệp ở Giang Thành, chiếm vị thế không thể lay chuyển ở Giang Thành.
Lúc này, Cố An Kỳ đang đứng cạnh một người thanh niên có gương mặt nữ tính, thanh âm nói chuyện có chút chói tai: “Việc tòa soạn bị đập phá ngày hôm nay không khiến em sợ hãi chứ?”
“Em không sao.”
Cố An Kỳ lắc đầu, giọng nói đầy mỉa mai: “Cũng chỉ là một đám lâu la không biết tự lượng sức mà thôi. Nếu như tạp chí Giang Thành bị đập phá thì ngày mai lại có một tạp chí Giang Thành thứ 2 xuất hiện. Bọn họ chỉ đang lãng phí công sức mà thôi.”
“Đương nhiên với thực lực hiện tại của Trần gia, muốn có bao nhiêu tạp chí Giang Thành mà chẳng được? Có sự bảo hộ của chú An, em tin rằng toàn bộ Giang Thành sẽ nhanh chóng thuộc về Trần gia chúng ta thôi.”
“Ừm, em rất hạnh phúc khi được gả cho anh.”
Cố An Kỳ dựa đầu vào vai người thanh niên một cách thân mật.
Người thanh niên có gương mặt nữ tính này chính là Trần Tử Ngang.
Vốn dĩ Cố An Kỳ gả vào Trần gia là vì muốn dựa vào thế lực Trần gia để trả thù Diệp Khuynh Thành nên cô ta không hề có kỳ vọng nào về phương diện vợ chồng.
Huống chi chồng của cô ta thậm chí còn không có thứ đó, cho nên rốt cuộc cô ta có thể mong đợi được gì đây?
Thế nhưng Cố An Kỳ đã sớm nhận ra rằng bản thân mình đã sai.
Tuy rằng Trần Tử Ngang không còn năng lực ở phương diện đó nữa nhưng dù sao anh ta cũng từng là lãng tử rong chơi chốn phồn hoa nên rất có năng khiếu trong việc dỗ dành phụ nữ.
Người xưa có câu: Giang Bắc có những người giỏi ăn nói, Trần Tử Ngang chính là một ví dụ.
Kết hợp với một số công cụ chạy bằng điện khiến cho Cố An Kỳ vui sướng tới mức không chịu nổi.
Vì thế những gì cô ta nói với Trần Tử Ngang không hề trái với lòng mình mà bởi vì sau khi kết hôn với Trần Tử Ngang, cô ta đã thực sự trải qua rất nhiều niềm vui và hạnh phúc mà trước đây cô ta chưa từng được trải qua.
Trong khi mọi người trong Trần gia vẫn còn đang vui vẻ chuẩn bị cho tiệc mừng thọ diễn ra vào hai ngày sau. Đột nhiên Giang Nam vương Lôi Áo cùng với một số người không mời mà tới, trên tay mỗi người cầm một chiếc hộp khóa.
Khi nhìn thấy bọn họ, trên gương mặt mọi người trong Trần gia đều tỏ rõ sự thù địch.
Trần Bình híp mắt nói: “Giang Nam Vương, các người thật đúng là không sợ chết. Tôi vừa mới cảnh cáo các người chiều nay, vậy mà các người lại tới tận cửa tìm chết sớm vậy sao?”
“Ha ha, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm.”
Lôi Áo xua tay, cười nói: “Không phải hai ngày nữa là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ba ông sao? Nghĩ đi nghĩ lại, chúng tôi không nhận được thư mời. Đến lúc đó không nhận được thiếp mời mà lại đến thì thật xấu hổ nên chúng tôi nhất trí quyết định đến chúc mừng ông cụ trước.”
Đến chúc mừng trước?
Mọi người trong Trần gia ngơ ngác.
Trần Bình nói với vẻ mặt âm trầm: “Tôi chưa từng nghe nói có quy tắc chúc mừng trước. Nếu như dám giở trò thì hôm nay bất cứ ai cũng đừng hòng rời khỏi Trần gia.”
“Ha ha, không không, ông không thấy chúng tôi mang quà tới sao?”
Lôi Áo mỉm cười và vỗ nhẹ vào chiếc hộp khóa màu bạc trong tay.
Thông thường, chiếc hộp khóa bạc này được sử dụng để cất giữ tiền.
Lẽ nào…
Dường như Cố An Kỳ đoán ra được điều gì đó, cô ta cười lạnh nói: “Giang Nam Vương, nếu như muốn lấy lòng Trần gia chúng ta thì cứ nói thẳng, không cần lấy cớ chúc thọ 60 tuổi của ông cụ làm cái cớ đâu.”
Lấy lòng?
Mọi người trong Trần gia nhìn Cố An Kỳ với vẻ khó hiểu.
“Không sai.”
Cố An Kỳ đẩy chiếc kính gọng vuông màu hồng trên sống mũi, phân tích đầy vẻ tự tin: “Chiều nay có một đám người đến đập phá tòa soạn của chúng ta nhưng đã bị chú An dạy cho một bài học, sợ tới mức không dám thở mạnh.”
“Sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của chú An, chắc chắn vì quá sợ hãi nên bọn họ đến đây đưa tiền nhưng lại không tìm được cách qua mặt nên kiếm cớ nói rằng tới đây tặng quà mừng thọ.”
“Hơn nữa, mục đích bọn họ làm như vậy chẳng qua là vì muốn chú An cho bọn họ một con đường sống vì dù sao trong khoảng thời gian ngắn nữa, Trần gia chúng ta nhất định có thể độc chiếm toàn bộ Giang Thành. Vì thế nếu như bây giờ bọn họ không đến lấy lòng thì trong tương lai, bọn họ sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào khác nữa.”
Lời phân tích của Cố An Kỳ rất đơn giản, nghe cũng rất hợp lý nên mọi người trong Trần gia đều gật đầu đồng ý.
Trần Bình cũng khẽ gật đầu và nhìn Cố An Kỳ với vẻ tán thưởng. Cô con dâu này rất thông minh lanh lợi, chưa từng làm ô nhục thành danh của Trần gia.
Còn Trần An đứng bên cạnh lại khinh thường cười nhạo.
Vốn tưởng rằng Giang Nam Vương này là người cứng cỏi, không ngờ mới chỉ ra tay trước mặt ông ta một chút đã khiến ông ta sợ như vậy.
Chiến đấu ở đất nước này quá dễ dàng, chẳng thú vị chút nào.
Chỉ nghe Trần An đắc ý nói: “Nếu như các người đã cầu xin tha thứ thì tôi sẽ ngoại lệ một lần vậy. Sau khi chuyển tất cả tài sản của các người cho Trần gia, tôi sẽ để các người tiếp tục ở lại Giang Thành.”
Nghe giọng điệu của Trần An, tựa hồ ông ta đã coi mình trở thành Giang Thành Vương. Cũng chính ông ta đã từng nói rằng Trần An, ông ta chính là Giang Thành Vương.
Người tu võ luôn có sự tự tin này.
Tuy nhiên vẻ mặt của Lôi Áo cùng với những người khác lại lộ vẻ kỳ quái.
Lấy lòng?
Cúi đầu xin xỏ?
Trần gia quá tự tin rồi!
Lúc này, Trần Bình đã nhận lấy những chiếc hộp khóa bạc từ Lôi Áo và những người đi cùng. Ngay khi mở ra, sắc mặt của ông ta thay đổi rõ rệt.
Minh tệ*!
* Tiền chôn theo người chết
Sáu chiếc hộp toàn là đựng minh tệ!
Đây chẳng khác nào nguyền rủa bọn họ chết đi!
“Mẹ kiếp, các người lại dám khiêu chiến với Trần gia. Nhất định tôi sẽ cho các người xuống địa ngục!”
Khi nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt vốn kiêu ngạo của Trần An lập tức chuyển sang tức giận. Năm ngón tay của ông ta đột ngột cong lại và lao về phía Lôi Áo như móng vuốt của đại bàng.
Biểu hiện của Lôi Áo lập tức thay đổi.
Tuy nhiên vào lúc này, một chiếc quan tài làm bằng gỗ đột nhiên bay vào từ ngoài sân đập thẳng vào ngực Trần An khiến cho ông ta bất tỉnh.
“Trần gia, tôi chờ ngày này đã lâu rồi!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Tỉnh thành, trong đại sảnh đón khách của tập đoàn Kim thị có một đôi nam nữ đang ngồi, nam thì bảnh trai phóng khoáng, nữ thì dung mạo tuyệt đẹp.
Đó là Lục Vân và người chị xinh đẹp Diệp Khuynh Thành.
Chỉ chốc lát sau, một nữ thư ký mang vớ đen giày cao gót đẩy cửa đi đến, nói, "Rất xin lỗi hai vị, hôm nay Kim tổng của chúng tôi không gặp khách, mời hai vị trở về đi!"
"Không gặp khách? Không phải chúng tôi đã sớm hẹn trước rồi sao?" Diệp Khuynh Thành nhướng mày liễu lên.
Trước khi tới Tỉnh thành, cô cũng đã hẹn trước với ông chủ của tập đoàn Kim thị là hôm nay gặp mặt, giờ đã ngồi chờ nửa ngày, kết quả lại chờ tới một câu không gặp khách.
Qua loa đến như vậy sao?
Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt không vui, nhưng cũng không tiện nói nhiều cái gì, dù sao cũng là mình nhờ người ta làm việc.
Lúc này, ở cửa lại xuất hiện một người trung niên mặc tây trang giày da, nữ thư ký lập tức tươi cười đón tiếp, "Mời Dương tổng đi bên này, Kim tổng chúng ta đã chờ lâu rồi."
Thái độ hoàn toàn không giống vừa rồi!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Khuynh Thành cũng không vui, đứng lên chất vấn nữ thư ký nói, "Không phải hôm nay Kim tổng các người không gặp khách sao?"
Nữ thư ký không lập tức trả lời Diệp Khuynh Thành, mà đưa người trung niên tây trang tới văn phòng ông chủ trước rồi mới trở lại đại sảnh đón khách và nói, "Diệp tiểu thư, kỳ thật Kim tổng chúng ta đã xem qua tư liệu công ty của các người."
"Vậy vì sao lại kéo dài thời gian như vậy mà không gặp tôi?"
"Tôi nghĩ chắc Diệp tiểu thư hiểu rõ nguyên nhân Kim tổng không gặp các người hơn tôi."
"Cô nói vậy là có ý gì?" Diệp Khuynh Thành nhíu chặt mày lại
Thấy cô biết rõ còn cố hỏi, nữ thư ký đành nhún vai và nói, "Vốn dĩ Kim tổng của chúng ta nghĩ là ai cũng là người làm ăn, cho các người chút mặt mũi để biết khó mà lui, nhưng nếu cô đã chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, Kim tổng của chúng tôi không có khả năng hợp tác với cô đâu."
"Vì sao?" Diệp Khuynh Thành khó hiểu mà hỏi.
Nữ thư ký khinh thường nhìn cô một cái, cũng không biết người này thật sự không biết hay đang làm bộ không biết.
"Diệp tiểu thư có thể tự lên mạng tìm kiếm từ khoá tập đoàn Khuynh Thành là có thể biết nguyên nhân." Nữ thư ký không kiên nhẫn nói một câu, sau đó dẫm lên giày cao gót rời khỏi đại sảnh
Diệp Khuynh Thành đầy mặt nghi hoặc, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Mang theo đầy bụng khó hiểu, Diệp Khuynh Thành mở laptop của mình ra, nhập vào bốn chữ ‘ tập đoàn Khuynh Thành ’, khi nhìn thấy thông tin đầu tiên bắn ra thì gương mặt lập tức trắng bệch.
"Tin nóng, mỹ nữ tổng tài Diệp Khuynh Thành của tập đoàn Khuynh Thành có sinh hoạt cá nhân cực kỳ hỗn loạn, vừa thông đồng với Nam Giang Vương Lôi Áo, đồng thời còn lén nuôi trao bao."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Bài báo này đã lan truyền che trời lấp đất ở Giang Thành, nhưng so với cả tỉnh Giang Nam thì Giang Thành chỉ là một thành thị nhỏ, tốc độ dư luận cũng không nhanh như trong tưởng tượng.
Trừ phi là tìm tòi từ khoá đặc biệt, nếu không rất khó nhìn thấy những bài đăng đó. Đây là nguyên nhân tới bây giờ Diệp Khuynh Thành mới thấy bài báo này.
Nếu không phải nữ thư ký vừa rồi nhắc nhở thì có lẽ trước khi cô trở về Giang Thành cũng chẳng hay biết gì.
Lục Vân đứng phía sau Diệp Khuynh Thành, tất nhiên cũng thấy được bài đăng đó, trong mắt tức khắc tràn ra sát ý đáng sợ.
Hắn mới rời đi Giang Thành không bao lâu mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đám chó chết đó thật đáng chết!
Lục Vân lập tức đi ra bên ngoài tập đoàn Kim thị, gọi điện thoại cho Nam Giang Vương và hỏi, "Những bài đăng bôi nhọ đó rốt cuộc là như thế nào?"
"Là…. Trần gia!"
Lúc này Lôi Áo còn đang buồn bực ở Giang Bắc, nhận được cú điện thoại này thì cũng hơi ngơ ra.
Thì ra Thần Quân điện hạ còn không biết chuyện này!
"Trần gia, tìm đường chết! Lôi Áo, anh lập tức đi chuẩn bị một cái quan tài lớn một chút cho tôi, tôi muốn đi chúc thọ cho lão già sống dai Trần gia kia."
"Tuân lệnh, Lôi Áo lập tức đi làm!"
Khi Lôi Áo buông điện thoại thì cả người cũng sáng tỏ thông suốt
Đám người Tôn Thiên Lỗi nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy?"
"Ha ha, Thần Quân điện hạ tức giận, phỏng chừng hôm nay sẽ chơi chết mấy người Trần gia kia, các anh mau đi chuẩn bị quà đi, chúng ta lập tức đưa một phần quà lớn cho Trần gia."
Lôi Áo tùy ý cười lớn, vốn dĩ tâm tình còn rất buồn bực, không nghĩ tới báo ứng lại tới nhanh như vậy, căn bản không cần chờ hai ba ngày nữa, hôm nay bọn họ có thể trút hết cục tức bị đè nén trong ngực ra!
Cho nên có thể không kích động sao?
Diệp Khuynh Thành chạy về Giang Thành với tốc độ cực nhanh, vội vội vàng vàng về tới tập đoàn Khuynh Thành, thương lượng công việc xã giao với các công nhân .
Mà Lục Vân lại chuẩn bị trực tiếp đi tìm Nam Giang Vương, giữa đường lại đột nhiên nhận được một cú điện thoại.
"Tiểu Lục Vân." Là chị Yên Nhi, giọng của chị ấy nghe rất suy yếu.
Trên mặt Lục Vân tràn đầy nôn nóng, vội hỏi, "Chị Yên Nhi, chị làm sao vậy?"
Nhưng đầu bên kia điện thoại lại không đáp lại.
"A!!" Lục Vân rít gào một tiếng, vội vàng kích động ý niệm pháp trận, nháy mắt đã biết được vị trí của Liễu Yên Nhi
Hắn vội vàng chạy đến.
Khi tìm thấy Liễu Yên Nhi, cô đã ngã xuống một mảnh cỏ, vết cắn trên mu bàn tay đã hiện ra màu tím đen. Hơn nữa còn có một dấu ấn màu tím dài mười cm hiện lên trên cánh tay cô.
Đây là độc của rết bảy màu.
Mỗi lần Liễu Yên Nhi phát tác, độc ấn màu tím sẽ kéo dài mười cm, khi kéo tới trái tim thì chắc chắn phải chết.
Lục Vân không quan tâm được nhiều, hắn quan sát mọi nơi, thấy chung quanh không có ai khác nên trực tiếp xé rách bộ đồ mặc ban đêm của Liễu Yên Nhi.
Ánh mắt Lục Vân rất thuần túy, không có chút tà niệm nào, hắn cầm kim châm cứu đâm xuống.
Phong bế tâm mạch có thể tạm thời trì hoãn tốc độ độc bộc phát của độc. Nhưng nếu muốn hoàn toàn trừ tận gốc độc tố này thì cần dùng bản thể của rết bảy màu để làm thuốc dẫn.
Lục Vân thi châm xong thì cởi quần áo của mình xuống khoác lên người Liễu Yên Nhi, sau đó ôm thân thể mềm mại của cô rồi chạy về biệt thự Lục Nhân.
Lúc hắn đi ra từ biệt thự, hai mắt hắn đã tràn ngập sát ý - Sát ý ngập trời!
Chương 75 Trần gia, tôi chờ ngày này đã lâu
Hai ngày sau là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ông cụ Trần nên mọi người trong Trần gia đang tất bật chuẩn bị.
Mặc dù việc tạp chí Giang Thành bị đập phá là sự cố nhỏ nhỏ ngoài ý muốn nhưng nó không ảnh hưởng nhiều tới niềm vui của Trần gia.
Đối với Trần gia, khoảng thời gian này có thể nói là tam hỷ lâm môn.
Không sai, chính là tam hỷ lâm môn.
Chuyện thứ nhất chính là Cố An Kỳ gả vào Trần gia.
Chuyện thứ hai chính là Trần An - người đã mất tích hơn 10 năm, đã quay trở về với tư cách là một võ giả.
Chuyện thứ 3 chính là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ông cụ Trần diễn ra vào hai ngày sau.
Tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy Trần gia ngày càng đi lên, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ có thể độc quyền tất cả các ngành công nghiệp ở Giang Thành, chiếm vị thế không thể lay chuyển ở Giang Thành.
Lúc này, Cố An Kỳ đang đứng cạnh một người thanh niên có gương mặt nữ tính, thanh âm nói chuyện có chút chói tai: “Việc tòa soạn bị đập phá ngày hôm nay không khiến em sợ hãi chứ?”
“Em không sao.”
Cố An Kỳ lắc đầu, giọng nói đầy mỉa mai: “Cũng chỉ là một đám lâu la không biết tự lượng sức mà thôi. Nếu như tạp chí Giang Thành bị đập phá thì ngày mai lại có một tạp chí Giang Thành thứ 2 xuất hiện. Bọn họ chỉ đang lãng phí công sức mà thôi.”
“Đương nhiên với thực lực hiện tại của Trần gia, muốn có bao nhiêu tạp chí Giang Thành mà chẳng được? Có sự bảo hộ của chú An, em tin rằng toàn bộ Giang Thành sẽ nhanh chóng thuộc về Trần gia chúng ta thôi.”
“Ừm, em rất hạnh phúc khi được gả cho anh.”
Cố An Kỳ dựa đầu vào vai người thanh niên một cách thân mật.
Người thanh niên có gương mặt nữ tính này chính là Trần Tử Ngang.
Vốn dĩ Cố An Kỳ gả vào Trần gia là vì muốn dựa vào thế lực Trần gia để trả thù Diệp Khuynh Thành nên cô ta không hề có kỳ vọng nào về phương diện vợ chồng.
Huống chi chồng của cô ta thậm chí còn không có thứ đó, cho nên rốt cuộc cô ta có thể mong đợi được gì đây?
Thế nhưng Cố An Kỳ đã sớm nhận ra rằng bản thân mình đã sai.
Tuy rằng Trần Tử Ngang không còn năng lực ở phương diện đó nữa nhưng dù sao anh ta cũng từng là lãng tử rong chơi chốn phồn hoa nên rất có năng khiếu trong việc dỗ dành phụ nữ.
Người xưa có câu: Giang Bắc có những người giỏi ăn nói, Trần Tử Ngang chính là một ví dụ.
Kết hợp với một số công cụ chạy bằng điện khiến cho Cố An Kỳ vui sướng tới mức không chịu nổi.
Vì thế những gì cô ta nói với Trần Tử Ngang không hề trái với lòng mình mà bởi vì sau khi kết hôn với Trần Tử Ngang, cô ta đã thực sự trải qua rất nhiều niềm vui và hạnh phúc mà trước đây cô ta chưa từng được trải qua.
Trong khi mọi người trong Trần gia vẫn còn đang vui vẻ chuẩn bị cho tiệc mừng thọ diễn ra vào hai ngày sau. Đột nhiên Giang Nam vương Lôi Áo cùng với một số người không mời mà tới, trên tay mỗi người cầm một chiếc hộp khóa.
Khi nhìn thấy bọn họ, trên gương mặt mọi người trong Trần gia đều tỏ rõ sự thù địch.
Trần Bình híp mắt nói: “Giang Nam Vương, các người thật đúng là không sợ chết. Tôi vừa mới cảnh cáo các người chiều nay, vậy mà các người lại tới tận cửa tìm chết sớm vậy sao?”
“Ha ha, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm.”
Lôi Áo xua tay, cười nói: “Không phải hai ngày nữa là tiệc mừng thọ 60 tuổi của ba ông sao? Nghĩ đi nghĩ lại, chúng tôi không nhận được thư mời. Đến lúc đó không nhận được thiếp mời mà lại đến thì thật xấu hổ nên chúng tôi nhất trí quyết định đến chúc mừng ông cụ trước.”
Đến chúc mừng trước?
Mọi người trong Trần gia ngơ ngác.
Trần Bình nói với vẻ mặt âm trầm: “Tôi chưa từng nghe nói có quy tắc chúc mừng trước. Nếu như dám giở trò thì hôm nay bất cứ ai cũng đừng hòng rời khỏi Trần gia.”
“Ha ha, không không, ông không thấy chúng tôi mang quà tới sao?”
Lôi Áo mỉm cười và vỗ nhẹ vào chiếc hộp khóa màu bạc trong tay.
Thông thường, chiếc hộp khóa bạc này được sử dụng để cất giữ tiền.
Lẽ nào…
Dường như Cố An Kỳ đoán ra được điều gì đó, cô ta cười lạnh nói: “Giang Nam Vương, nếu như muốn lấy lòng Trần gia chúng ta thì cứ nói thẳng, không cần lấy cớ chúc thọ 60 tuổi của ông cụ làm cái cớ đâu.”
Lấy lòng?
Mọi người trong Trần gia nhìn Cố An Kỳ với vẻ khó hiểu.
“Không sai.”
Cố An Kỳ đẩy chiếc kính gọng vuông màu hồng trên sống mũi, phân tích đầy vẻ tự tin: “Chiều nay có một đám người đến đập phá tòa soạn của chúng ta nhưng đã bị chú An dạy cho một bài học, sợ tới mức không dám thở mạnh.”
“Sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của chú An, chắc chắn vì quá sợ hãi nên bọn họ đến đây đưa tiền nhưng lại không tìm được cách qua mặt nên kiếm cớ nói rằng tới đây tặng quà mừng thọ.”
“Hơn nữa, mục đích bọn họ làm như vậy chẳng qua là vì muốn chú An cho bọn họ một con đường sống vì dù sao trong khoảng thời gian ngắn nữa, Trần gia chúng ta nhất định có thể độc chiếm toàn bộ Giang Thành. Vì thế nếu như bây giờ bọn họ không đến lấy lòng thì trong tương lai, bọn họ sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào khác nữa.”
Lời phân tích của Cố An Kỳ rất đơn giản, nghe cũng rất hợp lý nên mọi người trong Trần gia đều gật đầu đồng ý.
Trần Bình cũng khẽ gật đầu và nhìn Cố An Kỳ với vẻ tán thưởng. Cô con dâu này rất thông minh lanh lợi, chưa từng làm ô nhục thành danh của Trần gia.
Còn Trần An đứng bên cạnh lại khinh thường cười nhạo.
Vốn tưởng rằng Giang Nam Vương này là người cứng cỏi, không ngờ mới chỉ ra tay trước mặt ông ta một chút đã khiến ông ta sợ như vậy.
Chiến đấu ở đất nước này quá dễ dàng, chẳng thú vị chút nào.
Chỉ nghe Trần An đắc ý nói: “Nếu như các người đã cầu xin tha thứ thì tôi sẽ ngoại lệ một lần vậy. Sau khi chuyển tất cả tài sản của các người cho Trần gia, tôi sẽ để các người tiếp tục ở lại Giang Thành.”
Nghe giọng điệu của Trần An, tựa hồ ông ta đã coi mình trở thành Giang Thành Vương. Cũng chính ông ta đã từng nói rằng Trần An, ông ta chính là Giang Thành Vương.
Người tu võ luôn có sự tự tin này.
Tuy nhiên vẻ mặt của Lôi Áo cùng với những người khác lại lộ vẻ kỳ quái.
Lấy lòng?
Cúi đầu xin xỏ?
Trần gia quá tự tin rồi!
Lúc này, Trần Bình đã nhận lấy những chiếc hộp khóa bạc từ Lôi Áo và những người đi cùng. Ngay khi mở ra, sắc mặt của ông ta thay đổi rõ rệt.
Minh tệ*!
* Tiền chôn theo người chết
Sáu chiếc hộp toàn là đựng minh tệ!
Đây chẳng khác nào nguyền rủa bọn họ chết đi!
“Mẹ kiếp, các người lại dám khiêu chiến với Trần gia. Nhất định tôi sẽ cho các người xuống địa ngục!”
Khi nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt vốn kiêu ngạo của Trần An lập tức chuyển sang tức giận. Năm ngón tay của ông ta đột ngột cong lại và lao về phía Lôi Áo như móng vuốt của đại bàng.
Biểu hiện của Lôi Áo lập tức thay đổi.
Tuy nhiên vào lúc này, một chiếc quan tài làm bằng gỗ đột nhiên bay vào từ ngoài sân đập thẳng vào ngực Trần An khiến cho ông ta bất tỉnh.
“Trần gia, tôi chờ ngày này đã lâu rồi!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Bình luận facebook