• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (1 Viewer)

  • Chương 459-460

Chương 459: Khinh thường?

Lục Vân không thi triển ra bất kỳ võ kỹ, nhưng Mạc Thanh Uyển cũng không nhìn ra công pháp của hắn là gì, thế là quay đầu nhìn về phía mẹ mình.

"Chân Khí của hắn có màu xanh, làm người ta cảm thấy là một loại công pháp ôn hòa, nhưng nhìn từ chuyện hắn đẩy lui được Ông Chính Nguyên thì kì thực bá đạo đến cực điểm!" Lữ Khinh Nga phân tích một hồi, cuối cùng lại lắc đầu: "Mẹ cũng không nhìn ra được."

Cả mẹ cũng không nhìn ra.

Kinh ngạc trong lòng Mạc Thanh Uyển sâu thêm mấy phần.

Cốc Thanh Sơn khinh thường liếc Lữ Khinh Nga một cái, nghĩ thầm nếu bà có thể nhìn ra mới có quỷ.

Mấy ngày trước khí tức hung ác chí tà và khí tức Chí Thánh Thanh Đế ôn hòa giao hoà xuất hiện trên người Lục Vân, nếu các người trông thấy cảnh đó thì mới thật sự ngoác mồm kinh ngạc.

Hiện tại có chút xíu như vậy đã là gì.

Cốc Thanh Sơn không thèm lên tiếng mà nghiêm túc quan sát Lục Vân và Ông Chính Nguyên giao thủ.

Ông Chính Nguyên liên tục kinh ngạc hai lần, trong lòng đã dâng lên sóng to gió lớn, nếu như nói lần đầu tiên là chủ quan thì lần thứ hai là thế nào?

Lần thứ hai giải thích thế nào đây?

Lần này chỉ có thể nói rõ thực lực của tên đầu trọc này thật sự rất mạnh, không liên quan gì đến chuyện Ông Chính Nguyên chủ quan lơ là cả.

"Nói xin lỗi ngay!"

Ông Chính Nguyên còn chưa kịp tỉnh táo lại từ quyền thứ hai đáng rung động thì bỗng có một giọng nói lạnh lùng lại bá đạo đến cực điểm nổ vang bên tai ông ta.

Tâm tình Ông Chính Nguyên đắng chát.

Ông ta thật sự không biết tại sao phải xin lỗi!

Chẳng lẽ vì mình không tôn trọng Cốc Thanh Sơn nên tên đầu trọc này muốn mình xin lỗi ông ta? Tên đầu trọc này trung thành với tông môn lắm hay sao mà làm gì dữ vậy?

Ông ta căn bản không nhớ trước đó Lục Vân đã nói một câu, là ông ta sủa nên quấy rầy người phụ nữ yêu mến của Lục Vân.

Chủ yếu là lúc đó Ông Chính Nguyên hoàn toàn coi Lục Vân là một tên điên tự tìm đường chết, sao lại quan tâm hắn nói cái gì, chỉ coi hắn đang đánh rắm.

Tới giờ khắc này, ông ta còn không rõ nguyên nhân Lục Vân muốn mình nói xin lỗi.

Nhưng nói thế nào thì hai lần thất bại liên tục đã làm Ông Chính Nguyên ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, chỉ có thể lấy ra toàn bộ thực lực để phản kích.

Gần như không chút do dự, Ông Chính Nguyên lập tức luyện hóa một giọt tinh huyết trong cơ thể, Chân Khí màu vàng lập tức tăng vọt, mơ hồ phủ thêm một màu đỏ nhạt.

Kiếm trong tay ông ta lập tức huyễn hóa thành mười hai kiếm ảnh.

Quỷ Kiếm Thập Nhị, tầng thứ mười hai.

Có thêm một kiếm so với Ông Lão Quỷ lúc trước.

Ông!

Kiếm ảnh rung động, nhắm thẳng vào Lục Vân.

Cảnh tượng này trông thật tương tự.

Khác biệt duy nhất chính là lúc trước Lục Vân dùng Ngự Linh Thần Kiếm tùy ý quét ra một kiếm đã phá giải Quỷ Kiếm Thập Nhất của Ông Lão Quỷ.

Nhưng lúc này hắn không kêu gọi Ngự Linh Thần Kiếm và cũng không kịp kêu gọi.

Lần này tới Côn Luân, hắn căn bản không hề mang theo Ngự Linh Thần Kiếm, chờ kêu nó tới thì tiêu tùng hết rồi.

Nhưng Lục Vân lại làm một hành động càng lớn gan.

Hắn thu lại tất cả Chân Khí, trên nắm tay không còn chút ánh sáng nào.

Cảnh này làm tất cả mọi người đều kinh hãi.

Chẳng lẽ hắn chuẩn bị tay không tấc sắt đón lấy Quỷ Kiếm Thập Nhị của Ông Chính Nguyên?

Điên rồi sao?

Gần như tất cả đệ tử Đan Dương Tông đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, mí mắt điên cuồng giật giật.

Lần này Ông Chính Nguyên tới cửa khiêu khích làm họ rất phiền muộn, rất uất ức, nhất là ông ta còn uy hiếp càng làm họ giận mà không dám nói gì.

Thẳng đến Lục Vân ra sân khiêu khích Ông Chính Nguyên, họ còn oán trách hắn ngu xuẩn, sẽ càng chọc giận Ông Chính Nguyênvà mang đến tai hoạ ngầm càng lớn cho đệ tử Đan Dương Tông bọn họ.

Nhưng sau khi Lục Vân bày ra thực lực, hai lần ra quyền bá đạo đều ngăn chặn Ông Chính Nguyên, trực tiếp bóp tắt vẻ phách lối của ông ta thì đám người Đan Dương Tông rất khiếp sợ, đồng thời cũng cực kỳ hả giận, phiền muộn và không vui lúc nãy lập tức tiêu tan.

Nhưng mọi người không nghĩ tới là vào thời điểm mấu chốt này mà Lục Vân không thừa thắng xông lên, lại đột nhiên thu lại tất cả Chân Khí.

Hắn đang làm gì?

Bành trướng sao?

Phải biết rằng lúc này Ông Chính Nguyên đã luyện hóa tinh huyết bản mệnh, hơn nữa còn thi triển ra sát chiêu Quỷ Kiếm Thập Nhị, uy lực nhất định sẽ mạnh hơn hai lần trước rất rất nhiều.

Lục Vân lại khinh địch vào thời điểm này...

Đám người Đan Dương Tông thật không biết nên cảm thấy vui mừng hay đáng buồn.

Đừng nói là họ, cả Cốc Thanh Sơn cũng nhịn không được run rẩy trong lòng.

Anh Lục à, anh đang chơi cái gì gì?

Cốc Thanh Sơn biết thực lực của Lục Vân rất mạnh, vừa rồi cũng đã chứng minh, nhưng mạnh đến mấy cũng không thể lơ là như vậy!

Chân Khí là căn bản của tu luyện giả, có thể công kích, có thể phòng ngự.

Cho dù là những cường giả đỉnh cao Kim Đan Kỳ đại viên mãn, nếu như không sử dụng Chân Khí cũng có thể sẽ chết trên tay một tu luyện giả Kim Đan Kỳ sơ kỳ.

Hành động này của Lục Vân thực sự quá lớn gan, quá hoang đường, làm người ta rất khó hiểu.

"Mẹ..."

Mạc Thanh Uyển vừa muốn mở miệng lại nghe Lữ Khinh Nga nghiêm túc nói: "Đừng nói, xem đã."

Trước đó bà rất chán ghét Lục Vân, nhưng khi thật sự chứng kiến thực lực của Lục Vân thì quan niệm này đã lặng lẽ thay đổi.

Bà cảm thấy Lục Vân không có khả năng sơ suất đến mức này.

Phải nói là không người nào dám sơ suất đến mực này, trừ phi... Lục Vân còn có thủ đoạn khác.

Chờ mong trong lòng Lữ Khinh Nga lại hiện lên.

Giữa sân, Ông Chính Nguyên cũng phát hiện Lục Vân thu hồi Chân Khí, trong mắt lập tức lóe lên tia lạnh lẽo, cảm thấy hắn đang xem thường mình, thế là ông ta không chút nương tay mà ra chiêu.

Mười hai kiếm ảnh cùng đâm ra, cắt chém không khí, phát ra tiếng rít gào chói tai.

"Ngươi dám khinh thường ta, ta cho ngươi xuống Địa ngục!"

Ông Chính Nguyên hét lớn một tiếng, oán giận hai lần trước cùng bùng nổ, muốn thông qua sát chiêu mạnh nhất lần này để cứu vãn tên tuổi.

Mà kết cục của Lục Vân cũng chỉ có —— Chết!
Chương 460: Quỳ xuống nói xin lỗi

Xùy!

Mười hai kiếm ảnh sắc bén doạ người phóng lên tận trời, hào quang màu vàng óng ánh tụ lại thành một còn chói mắt hơn cả mặt trời, chiếu sáng cả trên không Đan Dương Tông.

Thân thể Lục Vân rơi thẳng xuống đón lấy mười hai ánh kiếm, trên người không có chút Chân Khí nào cả.

Xem ra hắn thật sự không muốn sống nữa.

Tâm tình mọi người rất phức tạp.

"Phá!"

Nhưng khi mọi người đều nghĩ tên đầu trọc khinh địch kia sắp bị mười hai ánh kiếm xoắn nát thì đột nhiên lại nghe thấy một tiếng quát lớn thốt ra từ miệng Lục Vân.

Tiếp đó liền thấy Lục Vân đổi nắm đấm thành ngón tay.

Ngón trỏ tay phải của hắn đột nhiên bắn ra một hào quang màu đỏ thắm, một ngọn lửa kinh khủng lập tức tràn ra.

Phanh phanh phanh phanh!

Ngọn lửa lướt qua, kiếm ảnh vỡ vụn!

"Linh hỏa! !" Trên dưới Đan Dương Tông đều kinh hãi mở to hai mắt nhìn.

Họ đều biết nhiệt lượng ở Đan Dương Tháp biến mất, chứng tỏ linh hỏa trên tầng mười một xảy ra vấn đề.

Nhưng cụ thể xảy ra cái gì thì không ai biết.

Cho tới giờ khắc này cảm nhận được ngọn lửa bùng nổ ra từ trên người Lục Vân, họ mới tỉnh ngộ, thì ra linh hỏa bị tên đầu trọc này cướp đi.

Nói cách khác...

Giờ khắc này, tất cả mọi người ý thức được một việc.

Ngày linh hỏa xảy ra chuyện chính là hôm người kế thừa ý chí của Thanh Đế xuất hiện, bây giờ linh hỏa lại xuất hiện trên người đầu trọc, chứng tỏ hắn... Chính là người kế thừa ý chí của Thanh Đế?

Nhất định là vậy!

Chiều cao của hắn hoàn toàn nhất trí với người áo đen ngày đó!

Giờ khắc này trên dưới Đan Dương Tông, dù là đệ tử hay trưởng lão đều cảm thấy rung động.

Khó trách thực lực của tên đầu trọc này mạnh mẽ như vậy, thì ra hắn chính là người kế thừa ý chí của Thanh Đế.

Người thừa kế đã định sẵn không tầm thường!

Tâm tình của Cốc Thanh Sơn càng khó chịu.

Ông ta đã sớm hoài nghi linh hỏa nằm trên người Lục Vân, nhưng hắn không thừa nhận mà Lưu Lão còn nói chuyện thay hắn, Cốc Thanh Sơn chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.

Hôm nay xem ra quả thật là thế.

Lòng Cốc Thanh Sơn đang rỉ máu, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng đắng chát.

Ông ta vốn muốn lừa Lục Vân để hắn duy trì khiêm tốn, giúp Đan Dương Tông hưởng cái đùi này một mình, hiện tại thực lực và cả thân phận người thừa kế đều lộ rồi.

Cốc Thanh Sơn cảm thấy trong nháy mắt mình đã lỗ mất một trăm tỉ viên thần đan.

Oanh!

Uy lực của linh hỏa không phải ngọn lửa bình thường so sánh được, nhiệt độ cực nóng không chỉ đánh vỡ mười hai kiếm ảnh của Ông Chính Nguyên mà đốt trụi tóc lông mày râu ria của ông ta.

Trên sân lập tức xuất hiện hai tên đầu trọc.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt cổ quái, rốt cuộc cũng biết tại sao Lục Vân lại có tạo hình đầu trọc này, thì ra là do linh hỏa.

Ầm!

Ông Chính Nguyên quá sợ hãi, thân thể nhanh chóng rơi xuống, may mà Lục Vân không tiếp tục sử dụng linh hỏa công kích mà dùng tay không đập ông ta rơi ầm ầm xuống đất.

Còn linh hỏa vừa rồi thì không ai biết nó từ đâu tới, cũng không biết nó bị Lục Vân thu lại như thế nào.

Nó đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị rồi lại biến mất không còn tăm hơi.

Nếu không phải tạo hình đầu trọc của Ông Chính Nguyên sáng mắt như vậy thì tất cả mọi người còn tưởng rằng cảnh vừa rồi là ảo giác.

Ngón tay của Lục Vân đã khôi phục bình thường, trong lòng cũng cực kỳ mừng rỡ.

Lúc đầu hắn cũng muốn khiêm tốn kín tiếng, đáng tiếc thực lực không cho phép, vào thời khắc hắn quyết định muốn dạy cho Ông Chính Nguyên một bài học thì đã định sẵn hắn không khiêm tốn được nữa.

Hai mươi tuổi mà đánh bại cả Kim Đan Kỳ trung kỳ, đây là một chuyện cực kỳ nghịch thiên, chắc hẳn không lâu sau danh hiệu tên trọc đầu này sẽ truyền khắp cả Côn Luân.

Lục Vân nghĩ dù sao cũng đã làm lớn chuyện rồi thì dứt khoát kiêu căng thêm một chút, lợi dụng cơ hội lần này để thử uy lực linh hỏa ra sao luôn.

Hiệu quả vượt quá tưởng tượng.

Xem ra sau này phải thu gom linh hỏa nhiều hơn, dù sao với tình hình trước mắt thì hắn muốn tăng lên tu vi là rất khó, hắn kẹt cứng ở nơi đây rồi.

Lục Vân không biết người khác có tình trạng này không, dù sao hắn là như vậy, cứ như tu vi đã tới điểm tới hạn.

Rất kỳ quái, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân.

Nếu tu vi không tăng lên được thì chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế đề cao năng lực chiến đấu, ví dụ như cắn nuốt linh hỏa cũng là một cách trong đó.

Lần này Lục Vân kiêu căng phóng ra linh hỏa công kích căn bản không lo lắng thân phận người kế thừa ý chí của Thanh Đế bị bại lộ, cũng không quan tâm chút nào.

Thấy Ông Chính Nguyên rơi xuống đất, Lục Vân lại đấm một quyền nện lên trên vai lão già bắt chước tạo hình đầu trọc của mình rồi quát: "Quỳ xuống nói xin lỗi!"

Phù phù!

Ông Chính Nguyên quỳ.

Ông ta thực sự sợ rồi.

Đời này ông ta chưa từng gặp tên biến thái nào khủng bố như vậy, ông ta còn có thể làm sao, chỉ có thể làm theo ý Lục Vân mà quỳ xuống đất lớn tiếng nói: "Cốc Tông Chủ, thật xin lỗi!"

Ông ta không nên không tôn trọng Cốc Thanh Sơn, trước đó khi nói chuyện còn giẫm lên phi kiếm trên không trung làm ra vẻ.

Cho nên Ông Chính Nguyên xin lỗi.

Nhưng ai biết Lục Vân lại lộ vẻ bất mãn nói: "Cả nói xin lỗi cũng không biết nói với ai, ông còn có mặt mũi bắt chước tạo hình của tôi? Ông đầu trọc đẹp trai bằng tôi không?"

"..." Ông Chính Nguyên khóc không ra nước mắt.

Tạo hình đầu trọc này không phải do hắn tạo nên sao, ông ta bắt chước cái gì chứ?

Nói xấu tôi thì thôi mà còn sỉ nhục tôi, nói tôi trọc không bằng cậu... Được thôi, dường như thật sự không bằng, căn bản là một trời một vực.

Ông Chính Nguyên nhận.

"Đầu trọc tiền bối, thật xin lỗi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn nên mạo phạm ngài, tôi xin lỗi ngài!"

Ông Chính Nguyên đã bị Lục Vân đánh sợ nên trực tiếp gọi Lục Vân một tiếng tiền bối, sau đó nói xin lỗi.

Lục Vân vẫn bất mãn: "Ông còn chưa nói tới nguyên nhân quan trọng nhất, chẳng lẽ ông sắp quên tiếng chó sủa trước đó rồi sao?"

Ông Chính Nguyên nghiêm mặt lại, sau đó trong đầu hiện lên một tia sáng, lúc này mới hồi tưởng lại ban đầu Lục Vân mắng ông ta sủa đã từng nói một câu.

"Đầu trọc tiền bối, tôi xin lỗi người phụ nữ yêu mến của ngài, tôi không nên quấy nhiễu cô ấy."

"Vậy còn tạm được." Lục Vân từ tốn nói.

Rốt cục Ông Chính Nguyên cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng biết vì sao đầu trọc tiền bối trẻ tuổi này tức giận ép mình xin lỗi, hóa ra là vì phụ nữ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom