-
Chương 463-467
Chương 463: Tìm kiếm đầu trọc
Lúc này trong nơi tiếp đãi khách quý của Đan Dương Tông, Lữ Khinh Nga vừa hối hận vừa tức giận.
Bà tận mắt chứng kiến Lục Vân nghiền ép Ông Chính Nguyên, rung động trong lòng cực kỳ mãnh liệt.
Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi mà có thực lực đạt tới mức độ kinh khủng như thế, thật sự có một không hai trên Côn Luân này.
Đây chính là một thiên tài tuyệt đỉnh!
Hơn nữa Lữ Khinh Nga còn biết được từ những lời bàn tán của các đệ tử Đan Dương Tông chung quanh, thì ra vị thanh niên đầu trọc này chính là người kế thừa ý chí của Thanh Đế mà bà muốn gặp.
Các đệ tử Đan Dương Tông đoán được chuyện này dựa vào linh hỏa trên người Lục Vân.
Xác suất chính xác đạt tới tám chín phần.
Làm sao Lữ Khinh Nga có thể không hối hận?
Bà hối hận đồng thời còn tức giận.
Giận Cốc Thanh Sơn không sớm nói thân phận của Lục Vân cho mình biết.
Nếu bà sớm biết thanh niên đầu trọc đánh mông con gái mình chính là người kế thừa ý chí của Thanh Đế thì Lữ Khinh Nga có thể dùng thái độ ác liệt kia đối đãi với Lục Vân hay sao?
Bà chỉ nói đánh tốt lắm.
Hận Lục Vân không thể đánh thêm mấy bàn tay, ngày ngày đánh, đêm đêm đánh, dù sao đánh xong nhớ chịu trách nhiệm là được.
Đáng tiếc đã bỏ lỡ.
Lữ Khinh Nga đành phải thỉnh cầu Cốc Thanh Sơn để mình gặp lại Lục Vân một lần, bà phải nhận lỗi trước mặt hắn, nhưng Cốc Thanh Sơn lại nói là hắn không muốn gặp bà.
Lữ Khinh Nga lập tức tiếc hận không thôi.
Trầm ngâm thật lâu, Lữ Khinh Nga không cam lòng nói với Mạc Thanh Uyển: "Thanh Uyển, tạm thời con đừng về Vân Sơn Thư Viện, khoảng thời gian tiếp theo cứ ở lại Đan Dương Tông, học một ít thuật luyện đan cũng rất tốt."
Tâm tình của Mạc Thanh Uyển phức tạp, nhưng cô chỉ chần chờ chốc lát rồi khẽ gật đầu.
Đương nhiên cô hiểu ý mẹ mình, mặt ngoài nói là để cô ở lại nơi này học tập thuật luyện đan, kỳ thật là muốn cô tìm cơ hội đi tiếp xúc thêm với Lục Vân.
Dù sao cô đã ghi nhớ đầu trọc kia, chỉ cần gặp lại lần nữa thì nhất định có thể nhận ra hắn.
Kỳ thật Mạc Thanh Uyển cũng không có cảm giác gì nhiều với Lục Vân, lúc trước xin tha cho hắn chỉ vì áy náy mà thôi.
Nhưng cô sùng bái cường giả.
Phải nói là không có cô gái nào không sùng bái cường giả, mà còn là một cường giả tuổi trẻ đẹp trai.
Nếu như có thể kết một đoạn duyên phận với Lục Vân thì Mạc Thanh Uyển cũng không cảm thấy bài xích gì.
Tôn Hiểu Tuyết đứng bên cạnh nói: "Sư phụ, hay con cũng ở lại với Thanh Uyển được không!"
Cô biết rõ mình và em trai đầu trọc đẹp trai kia không có duyên, bởi vì cô không có dũng khí cạnh tranh với Mạc Thanh Uyển.
Đàn ông bình thường sẽ ưu tiên suy xét Mạc Thanh Uyển dung mạo khí chất càng tốt.
Mà nguyên nhân Tôn Hiểu Tuyết ở lại chỉ vì cô và Mạc Thanh Uyển có quan hệ tốt, nếu Mạc Thanh Uyển ở lại đây mà một mình cô trở lại Vân Sơn Thư Viện thì sẽ rất nhàm chán.
Hơn nữa nếu Lục Vân chịu tiếp nhận mua một tặng một thì sao?
Nếu được thì rất tuyệt đúng không?
Tôn Hiểu Tuyết cũng không ngại cùng hầu hạ một người đàn ông với Mạc Thanh Uyển.
Suy nghĩ của cô không bàn mà cùng thống nhất với Lữ Khinh Nga.
Lữ Khinh Nga ngẫm nghĩ rồi nói: "Cũng tốt, con ở lại Đan Dương Tông thì Thanh Uyển cũng có người làm bạn."
Tiếp đó Lữ Khinh Nga nhìn về phía Cốc Thanh Sơn mà hỏi: "Cốc Tông Chủ, hai học sinh của tôi ngưỡng mộ quý tông đã lâu, muốn ở lại quý tông tham quan học tập một thời gian, hẳn Cốc Tông Chủ sẽ không để tâm chứ?"
"Ha ha!" Cốc Thanh Sơn thầm mắng thứ tâm cơ, chẳng qua mặt ngoài lại cười hì hì và nói: "Đó là vinh hạnh của Đan Dương Tông chúng tôi, về sau hai cô cứ ở lại Đan Dương Tông học tập đi, tôi sẽ cho người an bài chỗ dừng chân."
Sao ông ta có thể không biết tâm tư của Lữ Khinh Nga.
Nhưng hữu dụng sao?
Lục Vân đã sớm thần không biết quỷ không hay rời khỏi Đan Dương Tông, rời đi Côn Luân, chạy ra bên ngoài tiêu dao vui sướng.
Hắn vốn đến từ bên ngoài.
Các người ở lại nơi này có thể gặp được hắn mới là lạ.
Cốc Thanh Sơn cũng rất gian manh, kiên quyết không nói bí mật này cho mấy người Lữ Khinh Nga, để các cô ở đây chơi đùa lung tung.
Lữ Khinh Nga còn không biết mình đã trúng kế mà nói: "Vậy làm phiền Cốc Tông Chủ hao tâm tổn trí, ngày khác tôi sẽ trở lại quý tông thăm hỏi."
Lữ Khinh Nga lại kéo Mạc Thanh Uyển qua một bên dặn dò vài câu, sau đó liền một mình rời khỏi Đan Dương Tông.
Mấy ngày trôi qua.
Chuyện về thanh niên đầu trọc đã trở thành chủ đề cuốn hút mấy ngày gần đây của Đan Dương Tông, trên cơ bản tất cả mọi người nói ba câu là không rời khỏi đầu trọc.
Bởi vì họ thực sự quá rung động.
Cảnh thanh niên đầu trọc đánh bại Ông Chính Nguyên đã khắc sâu vào đầu các đệ tử Đan Dương Tông, làm mỗi lần họ hồi tưởng lại đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đó là sự kiêu ngạo của Đan Dương Tông họ.
Đồng thời họ cũng nghi hoặc, bởi vì trước kia họ chưa từng biết Đan Dương Tông ẩn giấu một cao thủ như vậy, cũng không ai biết rốt cuộc cao thủ đó là đệ tử của vị trưởng lão nào.
Rất nhanh có tin tức truyền ra, thanh niên đầu trọc đó là chân truyền duy nhất của Lưu Lão.
Đám người bỗng tỉnh ngộ.
Hóa ra là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, khó trách thực lực mạnh như vậy, khó trách thần bí như vậy.
"Thanh Uyển, chúng ta đã ở đây mấy ngày, ngày nào cũng đi ra tản bộ mà sao lại chẳng gặp được em trai bảnh trai kia lần nào vậy, cô nghĩ có phải cậu ta đang cố ý tránh né chúng ta không?"
Hai bóng hình yểu điệu thon dài nhàm chán đi dạo trên đường đi.
Tôn Hiểu Tuyết nhịn không được phàn nàn một câu.
Trên dung nhan xinh đẹp của Mạc Thanh Uyển hiện ra một tia đắng chát, nhưng sau đó đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên vẻ quật cường: "Thời gian còn dài mà, chỉ cần cậu ta còn ở Đan Dương Tông thì nhất định sẽ gặp mặt."
Cô vốn không có cảm giác gì nhiều với Lục Vân, nhưng mấy ngày tản bộ vẫn không nhìn thấy hắn làm tính bướng bỉnh trong máu của Mạc Thanh Uyển cũng bị kích thích ra.
Cô sẽ không nổi giận bỏ đi, nhất định sẽ tìm thấy tên đầu trọc kia lần nữa.
Dù hai người không có kết quả thì cô cũng phải tìm ra hắn!
Đây là lời thề Mạc Thanh Uyển tự lập cho mình.
"Tìm được rồi!"
Ngay khi Mạc Thanh Uyển siết chặt đôi tay trắng như phấn, âm thầm hạ quyết tâm thì Tôn Hiểu Tuyết bên cạnh bỗng hét lên một tiếng, phấn khởi chạy ra ngoài: "Ha ha, em trai đầu trọc, xem cậu còn trốn đi đâu!"
Chỉ thấy một cái đầu trọc bóng lưỡng từ từ hiện ra trước mặt hai cô gái.
Chương 464: Xu hướng thời thượng mới
Một cái đầu trụi lủi xuất hiện trước mặt hai cô gái.
Mạc Thanh Uyển vừa định nhắc nhở Tôn Hiểu Tuyết không được vô lễ, trước đó do không biết thân phận và thực lực của Lục Vân nên cô gọi hắn là em trai đầu trọc thì cũng không có gì.
Nhưng bây giờ thì khác.
Đầu trọc đã không còn là đầu trọc trước kia, nên tôn trọng một chút, gọi hắn là đầu trọc tiền bối hoặc là Lục tiền bối.
Lúc đầu Lục Vân đã trốn tránh không muốn gặp mặt các cô, Tôn Hiểu Tuyết còn càn quấy như vậy nữa sẽ càng dễ làm hắn bất mãn.
Mạc Thanh Uyển muốn nhắc nhở đã không kịp rồi, Tôn Hiểu Tuyết hưng phấn vọt tới rồi quát to một tiếng: "Em trai đầu trọc, rốt cục cũng bắt được cậu rồi."
Đầu trọc quay đầu rồi lộ ra một gương mặt lấm la lấm lét, méo miệng cười nói: "Mỹ nữ, cô đang gọi tôi sao?"
"Ây..." Tôn Hiểu Tuyết lập tức sững sờ.
Nhận lầm người rồi.
Đầu trọc đúng là đầu trọc, nhưng lại không phải đầu trọc các cô quen biết kia.
Tôn Hiểu Tuyết lập tức xấu hổ, nhưng sau đó liền tức giận nói: "Học cái gì không tốt lại học người ta cạo trọc, anh có khí chất của người ta à? Anh có khuôn mặt đẹp trai bằng người ta sao? Không có cái gì cả thì đừng học người ta cạo trọc! Phi —— "
Nhân lúc tên đầu trọc này còn chưa kịp phản ứng thì Tôn Hiểu Tuyết đã chửi loạn cả lên, sau đó vội vàng xoay người chạy đến bên cạnh Mạc Thanh Uyển.
Chỉ cần tôi chạy nhanh thì xấu hổ sẽ không đuổi kịp tôi.
Đầu trọc không hiểu gì lại đột nhiên bị mắng một trận, anh ta đứng ngơ ra thật lâu rồi mới mắng lại một câu: "Bị điên rồi, tôi cạo trọc làm phiền gì đến cô chứ?"
Tôi đầu trọc tôi quang vinh.
Đầu trọc buồn bực sờ đầu rồi hùng hùng hổ hổ rời đi.
Tôn Hiểu Tuyết cực kỳ buồn bực, đi dạo nhiều ngày như vậy, thật vất vả mới gặp được một người đầu trọc, kết quả lại không phải Lục Vân, thật là khó chịu.
Mạc Thanh Uyển thở dài một hơi nói: "Hiểu Tuyết, cũng may anh ta không phải Lục Vân, không thì cô lỗ mãng xông lên như vậy nhất định sẽ làm Lục Vân cảm thấy bị mạo phạm, đến lúc đó càng không chào đón chúng ta."
"Lỗi của tôi lỗi của tôi, lần sau sẽ chú ý." Tôn Hiểu Tuyết thè chiếc lưỡi thơm ra.
Hai người tiếp tục đi dạo, quỷ dị là trên đường lại gặp mấy người đầu trọc, nhưng đều không phải Lục Vân.
Thật là gặp quỷ.
"Trương sư huynh, sao cả anh cũng..."
Hai người cứ đi mãi đi mãi rồi gặp được đại đệ tử của Đan Dương Tông - Trương Vận, ly kỳ là cả Trương Vận cũng cạo đầu.
Hai cô gái trực tiếp mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt muốn bao nhiêu quái dị có bấy nhiêu quái dị.
Trương Vận sờ đầu nói: "Hóa ra là cô Mạc và cô Tôn, kỳ thật là như vậy, hiện tại tạo hình đầu trọc này đã trở thành xu hướng thời thượng mới của Đan Dương Tông, các người không cần cảm thấy kinh ngạc."
Hiện tại đông đảo tông môn Côn Luân đều biết Đan Dương Tông xuất hiện một thanh niên đầu trọc rất mạnh, không thể tuỳ tiện đi trêu chọc.
Cho nên các nam đệ tử Đan Dương Tông học theo, nhao nhao bắt chước tạo hình đầu trọc, không vì cái gì khác, chỉ để về sau khi đi ra ngoài sẽ làm người khác kiêng kị thêm mấy phần.
Đệ tử tông môn khác chỉ cần nhìn thấy đối phương là đầu trọc, lại hỏi một chút, hóa ra là đệ tử của Đan Dương Tông, sau đó không dám tuỳ tiện đắc tội, thậm chí còn chủ động chạy tới nịnh bợ.
Vậy nở mặt nở mày biết chừng nào!
Mạc Thanh Uyển và Tôn Hiểu Tuyết nghe xong thật câm nín.
Lần này tìm kiếm đầu trọc Lục Vân càng khó hơn nữa.
Có lẽ cả Lục Vân cũng không ngờ chỉ một hành động vô thức của mình đã khiến Đan Dương Tông nổi lên phong trào cạo đầu này.
Cả Tông Chủ Cốc Thanh Sơn cũng lên tiếng tán dương hành vi cạo trọc, đồng thời còn nói trọc đầu quang vinh hiếm thấy, làm đám người kinh ngạc đến ngây người.
Mà những người hói đầu trời sinh lập tức tìm về tự tin.
Mọi chuyện đều là nhờ Lục Vân ban tặng.
Tôi không ở Côn Luân, nhưng Côn Luân luôn có truyền thuyết đầu trọc của tôi.
...
Lục Vân cũng không biết tình hình này, hắn đã về đến nhà, khi nhìn thấy tạo hình này của hắn thì mấy người chị mỹ nữ đều giật mình kêu lên.
Vương Băng Ngưng còn suýt nghĩ hắn là một tên trộm đầu trọc vào nhà ăn cắp, dao phay đã vung đến bên cổ Lục Vân thì mới phát hiện là em trai của họ trở về.
Lục Vân cũng không tiện giải thích lông mày và tóc của mình bị linh hỏa đốt rụi, muốn giải thích thì nhất định phải nói từ chuyện hắn bị Cốc Thanh Sơn giật dây tiến vào Đan Dương Tháp.
Rất phí nước bọt.
Cho nên Lục Vân oán giận nói: "Các chị không biết Tông Chủ Đan Dương Tông kia là lão già hói đầu tâm lý biến thái lại không có tố chất, nhất quyết cạo trọc đầu em mới bằng lòng để chị hai đi vào lĩnh ngộ tâm pháp."
"Em có thể làm sao đây, đương nhiên là chịu nhục, ai bảo em yêu các chị như vậy, chỉ cần tốt cho các chị thì rơi mấy cọng tóc đã đáng là gì."
"..."
Làm sao các chị tin được lý do hiếm thấy như thế, nhưng họ cũng không hỏi rõ mà không chút lưu tình trắng trợn chế giễu Lục Vân một hồi.
Vương Băng Ngưng cười đau bụng, cởi giày lăn lộn trên ghế sa lon.
Rất nhanh Diệp Khuynh Thành đã thu lại ý cười, cô sẽ không làm mất hình tượng như Vương Băng Ngưng, dù chế giễu Lục Vân cũng phải duy trì dáng vẻ tao nhã.
Ai bảo người ta là nữ thần cao ngạo chứ!
Diệp Khuynh Thành thu lại nụ cười mà hỏi: "Tại sao Lâm Thanh Đàn không cùng về với em?"
"Tâm pháp Thanh Đế rất khó lĩnh ngộ, tương đối tốn thời gian, cho nên chị hai bảo em trở về trước, chị ấy ở lại nơi đó rất an toàn, mọi người không cần lo lắng."
Lục Vân không kể lại chuyện Lâm Thanh Đàn bị cắt ngang hai lần, không thì phải giải thích thật lâu, nhất là Vương Băng Ngưng, cô nhất định sẽ gặn hỏi như nả súng máy.
"Cái người lăn lộn trên ghế sa lon kia, đừng cười, không biết cổ áo mình đã mở rộng ra sao, còn mặc viền ren màu đen, có phải mấy cô gái bề ngoài nhìn càng nghiêm chỉnh thì trong lòng càng..."
Nếu như Vương Băng Ngưng không há miệng nói bậy bạ thì nhất định là dạng hot girl trong trẻo, cả khuôn mặt đầy collagen, đáng tiếc lại mọc ra cái miệng.
Lục Vân thực sự chịu không được tiếng cười nhạo của cô nên không nhịn được phản kích một câu, nhưng rất nhanh đã ngậm miệng lại.
Bởi vì hắn phát hiện gương mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành đã lạnh xuống.
Nếu hỏi nhìn từ bên ngoài ai trong tất cả các chị đứng đắn nhất thì đương nhiên là chị Khuynh Thành cao ngạo, vừa rồi Lục Vân muốn nói càng đứng đắn càng sổ sàng, cũng không phải là...
"Ha ha, em lỡ miệng, lỡ miệng!"
Lục Vân vội vàng cười làm lành, chạy đến sau lưng Diệp Khuynh Thành bóp vai cho cô, nhưng trong lòng lại hừ lạnh: Em nói có sai đâu, chị là sổ sàng nhất đó, chỉ là làm ra vẻ nhất thôi.
Đương nhiên hắn không dám nói ra lời này, nếu không đầu chó khó giữ được.
Chương 465: Thân phận của Vương Băng Ngưng
Lục Vân xum xoe, vừa bóp vai vừa bóp chân, lúc này vẻ mặt Diệp Khuynh Thành mới hòa hoãn một chút, nhưng Vương Băng Ngưng vẫn đang cười.
Lục Vân không nhịn được nữa, đi tới đánh một cái lên cái mông vểnh của cô, nói: “Vương Băng Ngưng chị đừng có cười, chú ý một chút, em có chuyện rất nghiêm túc cần nói với chị.”
Haiz, cái tay đánh người này càng lúc càng thuần thục rồi, đều do các chị chiều thành quen.
Vương Băng Ngưng xoa xoa cái mông vểnh, giận dỗi nói: “Em nói thì nói đi, đánh chị làm gì, hơn nữa còn réo cả tên người ta, đúng là quá đáng!”
Cô cau mũi.
Lục Vân không có tâm trạng cãi nhau với cô, nghiêm túc nói: “Ở Côn Lôn, em gặp được một cô gái có vẻ ngoài giống chị đến chín phần, có thể nói là giống như đúc.”
“Vớ vẩn, trên thế giới này ngoại trừ Vương Băng Ngưng chị thì làm gì còn đệ nhất mỹ nữ nào nữa…”
Vương Băng Ngưng cho rằng Lục Vân đang nói đùa, tự khen mình một câu.
Lục Vân không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng.
Vương Băng Ngưng bò dậy khỏi ghế salon, ngồi thẳng người lên, hỏi dò: “Tiểu Lục Vân, em không đùa đấy chứ?”
“Không đùa.” Giọng nói của Lục Vân cực kì nghiêm chỉnh.
Cuối cùng Vương Băng Ngưng cũng tin tưởng mấy phần: “Nói mau đi, có chuyện gì hả?”
Diệp Khuynh Thành cũng cảm thấy hứng thú, ánh mắt tò mò nhìn Lục Vân.
“Cô gái kia tên là Mạc Thanh Uyển, sinh ra ở một nơi gọi là thư viện Vân Sơn ở trên núi Côn Lôn…”
Lục Vân kể lại chuyện mình đã trải qua một lượt.
Sau khi nói xong, phòng khách lại rơi vào im lặng.
Lục Vân nói cực kì cụ thể, có tên có họ, còn có cả lai lịch. Mà quan trọng là, tuy hắn thích trêu các chị, nhưng một khi gặp phải vấn đề gì, sẽ không bao giờ nói đùa.
Đứa trẻ lớn lên trong viện mồ côi, phần lớn đều có tâm tư mẫn cảm hơn người bình thường, nhất là dính đến vấn đề lai lịch, chắc chắn sẽ không đem ra đùa giỡn.
Các cô tin rằng Lục Vân sẽ biết chừng mực.
Cho nên sau khi Lục Vân nói xong, trong phòng khách lập tức rơi vào im lặng.
Cuối cùng là Lục Vân lên tiếng:
“Chị, em chưa nói với bọn họ về sự tồn tại của chị, vì em muốn trưng cầu ý kiến của chị. Nếu như chị không muốn, em cũng không ép chị được.”
Vương Băng Ngưng vẫn im lặng không nói, suy nghĩ cực kì phức tạp.
Cảm giác này giống hệt như trước kia khi Diệp Khuynh Thành biết mình là người nhà họ Diệp ở tỉnh Giang Nam, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Núi Côn Lôn, thư viện Vân Sơn, thế giới của người tu luyện.
Vương Băng Ngưng nằm mơ cũng không ngờ mình lại được sinh ra ở một nơi như thế.
Vậy vì sao bọn họ lại vứt bỏ cô?
Cô muốn biết đáp án, nhưng sợ khi biết rồi, một ngày nào đó mình xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, cũng có nghĩa là cuộc sống hiện tại của mình sẽ bị phá vỡ.
Hiện tại tâm trạng của Vương Băng Ngưng giống hệt Diệp Khuynh Thành khi trước.
Diệp Khuynh Thành cũng từng như vậy, sau khi thân thế được công bố, vợ chồng Diệp Hướng Vinh muốn đưa cô về nhà họ Diêp, bắt cô rời xa Tiểu Lục Vân, sao Diệp Khuynh Thành có thể đồng ý được?
May mắn là, cuối cùng Lục Vân đã dùng thực lực để khiến vợ chồng Diệp Hướng Vinh chấp nhận, để vợ chồng bọn họ biết hắn có năng lực bảo vệ Diệp Khuynh Thành.
Sau đó vợ chồng Diệp Hướng Vinh cũng kiêu ngạo vì Lục Vân.
Nhất là sau khi biết Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân, tin tức chấn động này khiến bọn họ hận không thể khắc mấy chữ lên mặt mình: Vân Thiên Thần Quân sắp là con rể tôi.
Hiện giờ tình cảnh này lại xuất hiện với Vương Băng Ngưng.
Hơn nữa, lai lịch của cô so với nhà họ Diệp ở Giang Nam còn kinh khủng hợn gấp vạn lần, đây là gia tộc tu tiên đấy! Nếu bọn họ biết được sự tồn tại của Vương Băng Ngưng, bọn họ còn chịu để cô ở lại bên cạnh Tiểu Lục Vân và các chị em ư?
Vương Băng Ngưng rất bối rối.
Dường như Lục Vân hiểu được suy nghĩ của cô, cười thoải mái nói: “Chị đừng lo lắng, nếu như bọn họ biết chị là chị của em, chắc chắn sẽ không dám ép buộc chị làm gì cả.”
Tình huống lần này không giống với Diệp Khuynh Thành lần trước.
Lần đó là do vợ chồng Diệp Hướng Vinh không rõ về thực lực của Lục Vân, nghĩ hắn chỉ là một đứa lớn lên từ cô nhi viện, không xứng với Diệp Khuynh Thành, còn tự mình giới thiệu cho Diệp Khuynh Thành một Âu Dương Minh Hạo để làm quen.
Cuối cùng không phải vẫn bị Lục Vân giải quyết sao?
Lần này đơn giản hơn, người phụ nữ Lữ Khinh Nga kia, bây giờ chắc chắn đang hối hận vì không có quan hệ tốt với Lục Vân.
Nếu để Lữ Khinh Nga biết một đứa con gái của mình có quan hệ chị em nuôi thân mật với Lục Vân, có lẽ bà không chỉ không ép Vương Băng Ngưng rời đi, mà còn cực kì muốn Vương Băng Ngưng ở lại. tốt nhất là từ quan hệ “chị em nuôi”, bỏ chữ “chị em” đi, còn lại nuôi là được.
Dù sao thì một người như Lữ Khinh Nga, cũng chỉ có mục đích là ké cơ duyên của Lục Vân, còn để Mạc Uyển Thanh ké hay Vương Băng Ngưng ké cũng đều được cả. Đây là lý do vì sao Lục Vân chẳng lo lắng chút nào, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của Vương Băng Ngưng trước.
Vương Băng Ngưng không trả lời, không phải cô không tin Lục Vân mà vì tâm trạng đang quá phức tạp.
Sống bên ngoài hơn hai mươi năm, thậm chí sắp quên mất mình là cô nhi thì đột nhiên tìm được manh mối về thân phận của mình, dù là ai cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Diệp Khuynh Thành rất xúc động, ngồi xuống cầm lấy tay của Vương Băng Ngưng nói: “Em tư, chị hiểu cảm giác của em bây giờ, nhưng em không cần lo lắng nhiều làm gì. Chúng ta là chị em, còn thân hơn cả chị em ruột, dù em có quyết định thế nào cũng không thay đổi được sự thật này. Hơn nữa Tiểu Lục Vân cũng nói rồi, nó có thể bảo đảm cho dù là người của thư viện Vân Sơn thì nó cũng không ép em làm bất cứ chuyện gì, chúng ta nên tin tưởng Tiểu Lục Vân. Em nhìn chị một chút, trước kia cũng giống em, không phải bây giờ vẫn vui vẻ ở chung với mọi người sao…”
Diệp Khuynh Thành an ủi Vương Băng Ngưng với tư cách người từng trải. Cô biết rõ, nếu không đến thư viện Vân Sơn để nhận đáp án, thì Vương Băng Ngưng nhất định sẽ hối hận cả đời.
Có một số việc, bắt buộc phải đối mặt, không thể tránh.
Chương 466: Xoa đầu
Đối với cuộc sống bây giờ, Vương Băng Ngưng đang rất hài lòng, cô có sáu người chị em thân thiết, có Lục Vân luôn muốn bảo vệ cô, không để cô chịu chút uất ức nào.
Vậy là đủ.
Nhưng chị cả nói cũng đúng, nếu như không đi hỏi đáp án, có lẽ sẽ hối hận cả đời.
Hơn nữa Vương Băng Ngưng nhớ lại trước kia Diệp Khuynh Thành và Lâm Thanh Đàn kéo cô vào trong phòng, nói rằng Tiểu Lục Vân không phải vật trong ao, các cô sao có thể đuổi kịp bước chân Tiểu Lục Vân?
Chẳng cần đuổi kịp, chỉ cần không làm vướng chân Tiểu Lục Vân là đủ rồi.
Ngay cả chị hai Lâm Thanh Đàn cũng chạy tới Côn Lôn, bắt đầu lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế, còn có Thanh Đỉnh hỗ trợ, bây giờ cô là người có khả năng đi theo Tiểu Lục Vân nhất.
Vương Băng Ngưng nghĩ, nếu mình cứ an phận thế này thì ích kỷ quá, không thể để Lục Vân cứ luôn phải bảo vệ mình được, nên làm gì đó vì Tiểu Lục Vân, mà muốn như vậy thì cần có thực lực chống đỡ.
Thư viện Vân Sơn có thể cung cấp điều này.
Vương Băng Ngưng tự thuyết phục chính mình xong, cuối cùng nhìn Lục Vân đầy chân thành: “Tiểu Lục Vân, em chắc chắn dù thư viện Vân Sơn biết thân phận của chị, cũng sẽ không ép chị làm bất cứ điều gì chị không muốn đúng không?”
Lục Vân sờ cái đầu bóng loáng, cười nói: “Có thể sẽ không, lấy cái đầu bóng loáng này của em để đảm bảo, cho dù gặp phiền phức gì em cũng sẽ đứng lên đòi công bằng cho chị.”
Những lời thế này không phải đang nói đùa.
Ngoại trừ thực lực của Lục Vân thì ngón tay cắn nuốt linh hỏa của hắn cũng có uy lực không hề nhỏ.
Huống chi, trong lòng bàn tay của Lục Vân còn giấu hai kiếm ý kinh người, ai dám gây khó dễ cho chị của hắn, hắn không ngại đến Côn Lôn chém kẻ đó thành hai khúc.
Gì mà thánh địa cho người tu luyện, trở thành phế tích cũng không có gì phải tiếc.
Lục Vân là kẻ bá đạo như thế.
“Tiểu Lục Vân…”
Vương Băng Ngưng cảm động vô cùng, vươn hai tay muốn ôm một cái, Lục Vân vừa bước lên trước, cô đã như con lười đu lên người hắn, mãi không chịu buông ra.
Diệp Khuynh Thành nhìn theo, ánh mắt cực kì phức tạp.
Cô vừa khuyên bảo Vương Băng Ngưng, có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại không vui.
Trước kia giữa các chị em, Diệp Khuynh Thành là người có uy vọng nhất, dù sao cô cũng là chị cả lạnh lùng gương mẫu, có em gái nào không nể mặt cô chứ.
Nhưng bây giờ Lâm Thanh Đàn vào Côn Lôn, Vương Băng Ngưng cũng chuẩn bị vào thư viện Vân Sơn, đây đều là những cơ duyên to lớn, nói rõ các cô ấy ngày càng gần ltv hơn.
Diệp Khuynh Thành không ngừng hâm mộ, đồng thời cũng hơi tự ti, không ngờ một chị cả như cô lại chậm hơn các em. Chỉ là Diệp Khuynh Thành cũng không thể hiện ra ngoài.
Khi Diệp Khuynh Thành đang thất thần nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy trên đầu mình có thêm một bàn tay to ấm áp, dịu dàng xoa đầu cô.
Diệp Khuynh Thành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Vân.
“Chị Khuynh Thành, em biết trong số các chị em, chị hay ghen nhất. Bất kể ra sao em cũng vĩnh viễn không phụ lòng chị.”
Trên người Lục Vân còn có Vương Băng Ngưng, nhưng hắn lại không hề tốn sức khi đưa tay ra xoa đầu Diệp Khuynh Thành, ánh mắt cưng chiều nói.
Diệp Khuynh Thành muốn giả vờ lạnh lùng bác bỏ Lục Vân, ai hay ghen nhất chứ, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Lục Vân, cô như mềm nhũn ra.
Cơ thể mềm mại hơi run lên, cuối cùng bất ngờ gật đầu, đáp lại một tiếng nhỏ như muỗi kêu:
“Ừ…”
Lần đầu tiên cô phát hiện thì ra Tiểu Lục Vân đã biến thành một cậu trai trưởng thành rồi.
Cảm giác này chưa từng xuất hiện, bao gồm trước kia biết Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân, Diệp Khuynh Thành cũng không cảm thấy thế này, chỉ yên lặng tự hào vì Tiểu Lục Vân.
Trong đáy lòng cô vẫn coi hắn như em trai, muốn che chở hắn.
Tới bây giờ, bàn tay Lục Vân chạm vào đầu Diệp Khuynh Thành, cùng với vẻ mặt cưng chiều của hắn, Diệp Khuynh Thành chợt phát hiện, thì ra Tiểu Lục Vân đã lớn như vậy rồi.
Đương nhiên điều này cũng do Lục Vân trước kia luôn tỏ vẻ không đứng đắn trước mặt Diệp Khuynh Thành, giống một thằng nhóc chưa trưởng thành.
Cho dù có vài lần, Lục Vân đứng ra che trước mặt Diệp Khuynh Thành, không để cô bị kẻ nào bắt nạt, Diệp Khuynh Thành sẽ cảm thấy hắn đã trở thành người có thể dựa vào.
Nhưng không lâu sau khi giải quyết đám người xấu xong, hắn lại cà lơ phất phơ tiếp.
Diệp Khuynh Thành nghĩ chắc mình đã gặp ảo giác, thì ra Tiểu Lục Vân còn chưa lớn.
Nhưng hôm nay khác rồi, Lục Vân lại nghiêm túc lạ thường, hơn nữa cực kì nghiêm túc nói ra những lời này, đã đụng thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng Diệp Khuynh Thành.
Cho nên Diệp Khuynh Thành không phản bác, không phản kháng, không giả vờ lạnh lùng kiêu ngạo mà như một cô gái dịu dàng, để mặc cho người đàn ông mình yêu xoa đầu mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Xoa đầu là một cách cực kì có ảnh hưởng với các cô gái, dù có kiêu ngạo tới đâu thì cũng vậy.
Đương nhiên tiền đề là người xoa đầu phải là người đàn ông cô ấy thích, nếu không chắc chắn sẽ có thêm một cái còng trên tay.
Nhìn Diệp Khuynh Thành thay đổi vẻ mặt, Lục Vân thầm thở dài.
Đương nhiên khi nãy hắn đã thấy vẻ mất mát trong mắt Diệp Khuynh Thành, chị cả xa cách này từ trước tới nay đã vậy, tự cho rằng mình rất kiên cường nhưng lại không biết mọi suy nghĩ của cô đều bị viết lên mặt hết rồi.
Lục Vân nhìn thấu.
“Tiểu Lục Vân!”
Hình ảnh ấm áp này không kéo dài được lâu, đột nhiên có một giọng nói đầy nghiêm trọng vang lên phá tan bầu không khí.
Liễu Yên Nhi hấp tấp xông vào.
Vừa nãy Lục Vân về nhà, Lục Yên Nhi cũng có mặt, còn đang chê cười bóng lưng hắn cùng với Vương Băng Ngưng, thế nhưng không biết cô ra ngoài từ bao giờ.
Khi đó sự chú ý của Lục Vân đều dồn vào Vương Băng Ngưng, nên cũng không để ý lắm, cũng không thể để các chị gái muốn ra cửa còn phải có sự cho phép của mình đúng không?
Lúc này hắn phát hiện vẻ mặt Liễu Yên Nhi có gì đó sai sai.
Chương 467: Có ai đó đang theo dõi
Liễu Yên Nhi đột nhiên xông tới, Diệp Khuynh Thành lập tức không còn vẻ nhu thuận nữa, khôi phục lại hình tượng chị cả xa cách.
Lục Vân hơi tiếc.
Mãi mới có thể khiến chị Khuynh Thành không rụt rè nữa, biến thành một cô gái ngoan ngoãn, nhưng vì Liễu Yên Nhi xông vào mà bầu không khí hài hòa này hoàn toàn bị phá vỡ.
Lục Vân trừng mắt nhìn Liễu Yên Nhi một cái, nhưng thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng, bèn hỏi:
“Chị Yên Nhi, vừa nãy chị ra ngoài làm gì, sao lại nghiêm túc như thế, chẳng lẽ có ai chọc giận chị à?”
Lục Vân cảm thấy kì lạ, dù sao bây giờ Liễu Yên Nhi cũng là một người tu luyện rồi, dù mới Luyện Khí kỳ nhưng người bình thường làm gì có ai dám chọc cô nổi giận như thế.
Có chuyện rồi.
Liễu Yên Nhi cũng không giấu diếm, nói: “Tiểu Lục Vân, chị nói thật vớ em nhé, mấy ngày nay em không ở nhà, cuối cùng chị cũng cảm thấy được có gì sai sai rồi.”
“Chị ba đừng làm em sợ.”
Vương Băng Ngưng đang treo trên người Lục Vân, nghe thấy Liễu Yên Nhi nói vậy, lập tức ôm chặt hắn hơn, cái đầu nhỏ tựa lên vai hắn, lấm lét nhìn xung quanh, lo lắng cực kì.
Liễu Yên Nhi nói tiếp: “Vương Băng Ngưng em bớt giả vờ đi, muốn gần gũi với tLục Vân thì cứ nói thẳng, dù sao em cũng là một phóng viên ngoài chiến trường, có nhát gan như vậy sao?”
“Cái gì mà miễn cưỡng coi như, người ta vốn tốt mà…”
Vương Băng Ngưng bất mãn lầm bầm một câu, sau đó còn nói thêm: “Trước đây người ta chỉ tiếp xúc với người, nhưng chị nói tới quỷ, em sợ không phải rất bình thường sao?”
“Chị nói có quỷ bao giờ?” Liễu Yên Nhi lườm.
“Chị nói sai sai không phải là đang nói có quỷ sao?”
“Vương Băng Ngưng, em tự tưởng tượng ra còn dám nói xấu chị, không phải trong lòng em có quỷ đấy chứ? Có phải em định chiếm tLục Vân làm của riêng không? Nói mau!”
Lục Vân thấy hai người bọn họ chuẩn bị cãi nhau, nhức đầu nói: “Được rồi, chị Yên Nhi vừa bảo có gì sai sai là có ý gì?”
“Ui, suýt nữa đã quên chuyện chính, đều do Vương Băng Ngưng cắt ngang.”
“Nói bậy, em cắt lời lúc nào, rõ ràng chị làm em sợ, em bảo sợ thì làm sao? Người ta sợ ma mà!”
Lục Vân: “…”
“Bà đây lười so đo.”
Liễu Yên Nhi lườm Vương Băng Ngưng một cái, sau đó nhìn Lục Vân, nói: “Tiểu Lục Vân, trog khoảng thời gian em không ở nhà, chị luôn cảm thấy như có người đang trông chừng bọn chị.”
“Có người ở ngoài theo dõi mọi người?”
Thấy vẻ mặt Liễu Yên Nhi không giống như đang đùa, vẻ mặt Lục Vân lập tức u ám.
Như vậy không được, các chị đều là mỹ nữ sống trong căn biệt thự này, dù mình đã biến bọn họ thành người tu luyện, nhưng đụng phải kẻ cuồng theo dõi thì không phải chuyện gì tốt.
Ví dụ như mấy món đồ lót đang được phơi ở trên ban công chẳng hạn, sao có thể để người đàn ông khác nhìn thấy chứ?
Tuyệt đối không được!
Liễu Yên Nhi tiếp tục nói:
“Chính là cảm giác này, mấy ngày hôm trước chỉ mơ hồ cảm thấy thôi, nhưng hôm nay hình như lại mạnh hơn cho nên chị mới ra ngoài kiểm tra một lượt.”
“Kết quả sao rồi?” Vương Băng Ngưng sốt ruột hỏi.
“Đương nhiên là không phát hiện ra rồi, nếu không bà đây đã cho kẻ cuồng rình trộm đó một trận.”
“Cho nên chị chỉ đang dọa người khác thôi, Liễu Yên Nhi chị quá đáng!”
“Vương Băng Ngưng em nói gì?”
“Gọi chị là Liễu Yên Nhi đấy, làm sao? Liễu Yên Nhi Liễu Yên Nhi!”
“Được đấy Vương Băng Ngưng, Lâm Thanh Đàn không có ở nhà, em lại muốn cãi nhau với chị đúng không, có tin bà đây lấy băng dính dán mồm em lại không?”
“tLục Vân em xem, Liễu Yên Nhi dữ dằn quá, sau này không thể cưới một người vợ như chị ấy được.” Vương Băng Ngưng buồn rầu nói.
Liễu Yên Nhi nổi giật, quát to một tiếng: “Vương Băng Ngưng, đừng tưởng em ôm Tiểu Lục Vân thì chị sẽ bỏ qua cho em, có bản lĩnh xuống đấu một mình đi!”
“Một mình thìm một mình, em sợ chị chắc?”
Vương Băng Ngưng rời khỏi người Lục Vân, khí thế hừng hực lao tới chỗ Liễu Yên Nhi.
Hai người đều là Luyện Khí kỳ, ai sợ ai chứ!
Lục Vân không nói thêm gì, lười quản, hắn quay đầu nhìn Diệp Khuynh Thành đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, dáng người yểu điệu, đôi chân dài tinh tế vắt chéo lên nhau, duy trì tư thế tao nhã và xinh đẹp.
Cô đã khôi phục trạng thái bình thường.
Vì sao Lục Vân nhìn về phía cô, rất đơn giản, giữa các chị, Diệp Khuynh Thành có giác quan thứ sáu mạnh nhất. Nếu như mấy ngày nay có người lảng vảng bên ngoài khu biệt thự, Liễu Yên Nhi có thể phát hiện ra được, vậy chắc chắn Diệp Khuynh Thành cũng cảm nhận được.
Diệp Khuyên Thành hiểu ý hắn, nhưng lại hờ hững lắc đầu.
Lẽ nào Liễu Yên Nhi chỉ đang dọa người ta?
Lục Vân nghi hoặc, quay đầu nhìn qua hai cô gái đang đánh nhau, bỗng dưng cảm thấy chẳng biết nói gì
Dù sao các cô cũng là người tu luyện, sao lúc đánh nhau lại như mấy đứa trẻ con thế. Họ giật tóc, sẽ xé quần áo, nếu không thì sẽ cắn người.
Ôi, dù sao các chị cũng là mỹ nữ siêu cấp đấy, sao có thể thô lỗ như vậy được, thật sự quá ảnh hưởng đến hình tượng.
Lục Vân lại cực kì đau đầu, muốn khuyên can, nói chuyện với Liễu Yên Nhi một chút, bảo cô ấy đừng lạc đề nữa.
Nhưng lúc này ánh mắt Lục Vân đột nhiên nghiêm túc lại.
Cùng lúc đó, cơ thể Diệp Khuynh Thành cũng căng cứng lên, trên mặt cô ấy là vẻ lạnh lùng như băng.
Hiển nhiên hai người đã nhận ra điều gì không đúng.
Có hơi thở của một người tu luyện đang tới đây, thực lực không thấp.
Liễu Yên Nhi không nói đùa, đúng là có người canh chừng bọn họ, chỉ có điều người đó cách bọn họ rất xa nên Diệp Khuynh Thành cũng không phát hiện gì.
Cuối cùng là Liễu Yên Nhi đã nhận ra.
Lúc này, luồng hơi thở kia tới gần, bất kể là Diệp Khuynh Thành hay Liễu Yên Nhi cũng như Vương Băng Ngưng đã trở thành người tu luyện đều cảm thấy nên hai người họ đều dừng tay, đưa mắt nhìn ra ngoài như gặp phải kẻ địch mạnh!
Lúc này trong nơi tiếp đãi khách quý của Đan Dương Tông, Lữ Khinh Nga vừa hối hận vừa tức giận.
Bà tận mắt chứng kiến Lục Vân nghiền ép Ông Chính Nguyên, rung động trong lòng cực kỳ mãnh liệt.
Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi mà có thực lực đạt tới mức độ kinh khủng như thế, thật sự có một không hai trên Côn Luân này.
Đây chính là một thiên tài tuyệt đỉnh!
Hơn nữa Lữ Khinh Nga còn biết được từ những lời bàn tán của các đệ tử Đan Dương Tông chung quanh, thì ra vị thanh niên đầu trọc này chính là người kế thừa ý chí của Thanh Đế mà bà muốn gặp.
Các đệ tử Đan Dương Tông đoán được chuyện này dựa vào linh hỏa trên người Lục Vân.
Xác suất chính xác đạt tới tám chín phần.
Làm sao Lữ Khinh Nga có thể không hối hận?
Bà hối hận đồng thời còn tức giận.
Giận Cốc Thanh Sơn không sớm nói thân phận của Lục Vân cho mình biết.
Nếu bà sớm biết thanh niên đầu trọc đánh mông con gái mình chính là người kế thừa ý chí của Thanh Đế thì Lữ Khinh Nga có thể dùng thái độ ác liệt kia đối đãi với Lục Vân hay sao?
Bà chỉ nói đánh tốt lắm.
Hận Lục Vân không thể đánh thêm mấy bàn tay, ngày ngày đánh, đêm đêm đánh, dù sao đánh xong nhớ chịu trách nhiệm là được.
Đáng tiếc đã bỏ lỡ.
Lữ Khinh Nga đành phải thỉnh cầu Cốc Thanh Sơn để mình gặp lại Lục Vân một lần, bà phải nhận lỗi trước mặt hắn, nhưng Cốc Thanh Sơn lại nói là hắn không muốn gặp bà.
Lữ Khinh Nga lập tức tiếc hận không thôi.
Trầm ngâm thật lâu, Lữ Khinh Nga không cam lòng nói với Mạc Thanh Uyển: "Thanh Uyển, tạm thời con đừng về Vân Sơn Thư Viện, khoảng thời gian tiếp theo cứ ở lại Đan Dương Tông, học một ít thuật luyện đan cũng rất tốt."
Tâm tình của Mạc Thanh Uyển phức tạp, nhưng cô chỉ chần chờ chốc lát rồi khẽ gật đầu.
Đương nhiên cô hiểu ý mẹ mình, mặt ngoài nói là để cô ở lại nơi này học tập thuật luyện đan, kỳ thật là muốn cô tìm cơ hội đi tiếp xúc thêm với Lục Vân.
Dù sao cô đã ghi nhớ đầu trọc kia, chỉ cần gặp lại lần nữa thì nhất định có thể nhận ra hắn.
Kỳ thật Mạc Thanh Uyển cũng không có cảm giác gì nhiều với Lục Vân, lúc trước xin tha cho hắn chỉ vì áy náy mà thôi.
Nhưng cô sùng bái cường giả.
Phải nói là không có cô gái nào không sùng bái cường giả, mà còn là một cường giả tuổi trẻ đẹp trai.
Nếu như có thể kết một đoạn duyên phận với Lục Vân thì Mạc Thanh Uyển cũng không cảm thấy bài xích gì.
Tôn Hiểu Tuyết đứng bên cạnh nói: "Sư phụ, hay con cũng ở lại với Thanh Uyển được không!"
Cô biết rõ mình và em trai đầu trọc đẹp trai kia không có duyên, bởi vì cô không có dũng khí cạnh tranh với Mạc Thanh Uyển.
Đàn ông bình thường sẽ ưu tiên suy xét Mạc Thanh Uyển dung mạo khí chất càng tốt.
Mà nguyên nhân Tôn Hiểu Tuyết ở lại chỉ vì cô và Mạc Thanh Uyển có quan hệ tốt, nếu Mạc Thanh Uyển ở lại đây mà một mình cô trở lại Vân Sơn Thư Viện thì sẽ rất nhàm chán.
Hơn nữa nếu Lục Vân chịu tiếp nhận mua một tặng một thì sao?
Nếu được thì rất tuyệt đúng không?
Tôn Hiểu Tuyết cũng không ngại cùng hầu hạ một người đàn ông với Mạc Thanh Uyển.
Suy nghĩ của cô không bàn mà cùng thống nhất với Lữ Khinh Nga.
Lữ Khinh Nga ngẫm nghĩ rồi nói: "Cũng tốt, con ở lại Đan Dương Tông thì Thanh Uyển cũng có người làm bạn."
Tiếp đó Lữ Khinh Nga nhìn về phía Cốc Thanh Sơn mà hỏi: "Cốc Tông Chủ, hai học sinh của tôi ngưỡng mộ quý tông đã lâu, muốn ở lại quý tông tham quan học tập một thời gian, hẳn Cốc Tông Chủ sẽ không để tâm chứ?"
"Ha ha!" Cốc Thanh Sơn thầm mắng thứ tâm cơ, chẳng qua mặt ngoài lại cười hì hì và nói: "Đó là vinh hạnh của Đan Dương Tông chúng tôi, về sau hai cô cứ ở lại Đan Dương Tông học tập đi, tôi sẽ cho người an bài chỗ dừng chân."
Sao ông ta có thể không biết tâm tư của Lữ Khinh Nga.
Nhưng hữu dụng sao?
Lục Vân đã sớm thần không biết quỷ không hay rời khỏi Đan Dương Tông, rời đi Côn Luân, chạy ra bên ngoài tiêu dao vui sướng.
Hắn vốn đến từ bên ngoài.
Các người ở lại nơi này có thể gặp được hắn mới là lạ.
Cốc Thanh Sơn cũng rất gian manh, kiên quyết không nói bí mật này cho mấy người Lữ Khinh Nga, để các cô ở đây chơi đùa lung tung.
Lữ Khinh Nga còn không biết mình đã trúng kế mà nói: "Vậy làm phiền Cốc Tông Chủ hao tâm tổn trí, ngày khác tôi sẽ trở lại quý tông thăm hỏi."
Lữ Khinh Nga lại kéo Mạc Thanh Uyển qua một bên dặn dò vài câu, sau đó liền một mình rời khỏi Đan Dương Tông.
Mấy ngày trôi qua.
Chuyện về thanh niên đầu trọc đã trở thành chủ đề cuốn hút mấy ngày gần đây của Đan Dương Tông, trên cơ bản tất cả mọi người nói ba câu là không rời khỏi đầu trọc.
Bởi vì họ thực sự quá rung động.
Cảnh thanh niên đầu trọc đánh bại Ông Chính Nguyên đã khắc sâu vào đầu các đệ tử Đan Dương Tông, làm mỗi lần họ hồi tưởng lại đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đó là sự kiêu ngạo của Đan Dương Tông họ.
Đồng thời họ cũng nghi hoặc, bởi vì trước kia họ chưa từng biết Đan Dương Tông ẩn giấu một cao thủ như vậy, cũng không ai biết rốt cuộc cao thủ đó là đệ tử của vị trưởng lão nào.
Rất nhanh có tin tức truyền ra, thanh niên đầu trọc đó là chân truyền duy nhất của Lưu Lão.
Đám người bỗng tỉnh ngộ.
Hóa ra là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, khó trách thực lực mạnh như vậy, khó trách thần bí như vậy.
"Thanh Uyển, chúng ta đã ở đây mấy ngày, ngày nào cũng đi ra tản bộ mà sao lại chẳng gặp được em trai bảnh trai kia lần nào vậy, cô nghĩ có phải cậu ta đang cố ý tránh né chúng ta không?"
Hai bóng hình yểu điệu thon dài nhàm chán đi dạo trên đường đi.
Tôn Hiểu Tuyết nhịn không được phàn nàn một câu.
Trên dung nhan xinh đẹp của Mạc Thanh Uyển hiện ra một tia đắng chát, nhưng sau đó đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên vẻ quật cường: "Thời gian còn dài mà, chỉ cần cậu ta còn ở Đan Dương Tông thì nhất định sẽ gặp mặt."
Cô vốn không có cảm giác gì nhiều với Lục Vân, nhưng mấy ngày tản bộ vẫn không nhìn thấy hắn làm tính bướng bỉnh trong máu của Mạc Thanh Uyển cũng bị kích thích ra.
Cô sẽ không nổi giận bỏ đi, nhất định sẽ tìm thấy tên đầu trọc kia lần nữa.
Dù hai người không có kết quả thì cô cũng phải tìm ra hắn!
Đây là lời thề Mạc Thanh Uyển tự lập cho mình.
"Tìm được rồi!"
Ngay khi Mạc Thanh Uyển siết chặt đôi tay trắng như phấn, âm thầm hạ quyết tâm thì Tôn Hiểu Tuyết bên cạnh bỗng hét lên một tiếng, phấn khởi chạy ra ngoài: "Ha ha, em trai đầu trọc, xem cậu còn trốn đi đâu!"
Chỉ thấy một cái đầu trọc bóng lưỡng từ từ hiện ra trước mặt hai cô gái.
Chương 464: Xu hướng thời thượng mới
Một cái đầu trụi lủi xuất hiện trước mặt hai cô gái.
Mạc Thanh Uyển vừa định nhắc nhở Tôn Hiểu Tuyết không được vô lễ, trước đó do không biết thân phận và thực lực của Lục Vân nên cô gọi hắn là em trai đầu trọc thì cũng không có gì.
Nhưng bây giờ thì khác.
Đầu trọc đã không còn là đầu trọc trước kia, nên tôn trọng một chút, gọi hắn là đầu trọc tiền bối hoặc là Lục tiền bối.
Lúc đầu Lục Vân đã trốn tránh không muốn gặp mặt các cô, Tôn Hiểu Tuyết còn càn quấy như vậy nữa sẽ càng dễ làm hắn bất mãn.
Mạc Thanh Uyển muốn nhắc nhở đã không kịp rồi, Tôn Hiểu Tuyết hưng phấn vọt tới rồi quát to một tiếng: "Em trai đầu trọc, rốt cục cũng bắt được cậu rồi."
Đầu trọc quay đầu rồi lộ ra một gương mặt lấm la lấm lét, méo miệng cười nói: "Mỹ nữ, cô đang gọi tôi sao?"
"Ây..." Tôn Hiểu Tuyết lập tức sững sờ.
Nhận lầm người rồi.
Đầu trọc đúng là đầu trọc, nhưng lại không phải đầu trọc các cô quen biết kia.
Tôn Hiểu Tuyết lập tức xấu hổ, nhưng sau đó liền tức giận nói: "Học cái gì không tốt lại học người ta cạo trọc, anh có khí chất của người ta à? Anh có khuôn mặt đẹp trai bằng người ta sao? Không có cái gì cả thì đừng học người ta cạo trọc! Phi —— "
Nhân lúc tên đầu trọc này còn chưa kịp phản ứng thì Tôn Hiểu Tuyết đã chửi loạn cả lên, sau đó vội vàng xoay người chạy đến bên cạnh Mạc Thanh Uyển.
Chỉ cần tôi chạy nhanh thì xấu hổ sẽ không đuổi kịp tôi.
Đầu trọc không hiểu gì lại đột nhiên bị mắng một trận, anh ta đứng ngơ ra thật lâu rồi mới mắng lại một câu: "Bị điên rồi, tôi cạo trọc làm phiền gì đến cô chứ?"
Tôi đầu trọc tôi quang vinh.
Đầu trọc buồn bực sờ đầu rồi hùng hùng hổ hổ rời đi.
Tôn Hiểu Tuyết cực kỳ buồn bực, đi dạo nhiều ngày như vậy, thật vất vả mới gặp được một người đầu trọc, kết quả lại không phải Lục Vân, thật là khó chịu.
Mạc Thanh Uyển thở dài một hơi nói: "Hiểu Tuyết, cũng may anh ta không phải Lục Vân, không thì cô lỗ mãng xông lên như vậy nhất định sẽ làm Lục Vân cảm thấy bị mạo phạm, đến lúc đó càng không chào đón chúng ta."
"Lỗi của tôi lỗi của tôi, lần sau sẽ chú ý." Tôn Hiểu Tuyết thè chiếc lưỡi thơm ra.
Hai người tiếp tục đi dạo, quỷ dị là trên đường lại gặp mấy người đầu trọc, nhưng đều không phải Lục Vân.
Thật là gặp quỷ.
"Trương sư huynh, sao cả anh cũng..."
Hai người cứ đi mãi đi mãi rồi gặp được đại đệ tử của Đan Dương Tông - Trương Vận, ly kỳ là cả Trương Vận cũng cạo đầu.
Hai cô gái trực tiếp mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt muốn bao nhiêu quái dị có bấy nhiêu quái dị.
Trương Vận sờ đầu nói: "Hóa ra là cô Mạc và cô Tôn, kỳ thật là như vậy, hiện tại tạo hình đầu trọc này đã trở thành xu hướng thời thượng mới của Đan Dương Tông, các người không cần cảm thấy kinh ngạc."
Hiện tại đông đảo tông môn Côn Luân đều biết Đan Dương Tông xuất hiện một thanh niên đầu trọc rất mạnh, không thể tuỳ tiện đi trêu chọc.
Cho nên các nam đệ tử Đan Dương Tông học theo, nhao nhao bắt chước tạo hình đầu trọc, không vì cái gì khác, chỉ để về sau khi đi ra ngoài sẽ làm người khác kiêng kị thêm mấy phần.
Đệ tử tông môn khác chỉ cần nhìn thấy đối phương là đầu trọc, lại hỏi một chút, hóa ra là đệ tử của Đan Dương Tông, sau đó không dám tuỳ tiện đắc tội, thậm chí còn chủ động chạy tới nịnh bợ.
Vậy nở mặt nở mày biết chừng nào!
Mạc Thanh Uyển và Tôn Hiểu Tuyết nghe xong thật câm nín.
Lần này tìm kiếm đầu trọc Lục Vân càng khó hơn nữa.
Có lẽ cả Lục Vân cũng không ngờ chỉ một hành động vô thức của mình đã khiến Đan Dương Tông nổi lên phong trào cạo đầu này.
Cả Tông Chủ Cốc Thanh Sơn cũng lên tiếng tán dương hành vi cạo trọc, đồng thời còn nói trọc đầu quang vinh hiếm thấy, làm đám người kinh ngạc đến ngây người.
Mà những người hói đầu trời sinh lập tức tìm về tự tin.
Mọi chuyện đều là nhờ Lục Vân ban tặng.
Tôi không ở Côn Luân, nhưng Côn Luân luôn có truyền thuyết đầu trọc của tôi.
...
Lục Vân cũng không biết tình hình này, hắn đã về đến nhà, khi nhìn thấy tạo hình này của hắn thì mấy người chị mỹ nữ đều giật mình kêu lên.
Vương Băng Ngưng còn suýt nghĩ hắn là một tên trộm đầu trọc vào nhà ăn cắp, dao phay đã vung đến bên cổ Lục Vân thì mới phát hiện là em trai của họ trở về.
Lục Vân cũng không tiện giải thích lông mày và tóc của mình bị linh hỏa đốt rụi, muốn giải thích thì nhất định phải nói từ chuyện hắn bị Cốc Thanh Sơn giật dây tiến vào Đan Dương Tháp.
Rất phí nước bọt.
Cho nên Lục Vân oán giận nói: "Các chị không biết Tông Chủ Đan Dương Tông kia là lão già hói đầu tâm lý biến thái lại không có tố chất, nhất quyết cạo trọc đầu em mới bằng lòng để chị hai đi vào lĩnh ngộ tâm pháp."
"Em có thể làm sao đây, đương nhiên là chịu nhục, ai bảo em yêu các chị như vậy, chỉ cần tốt cho các chị thì rơi mấy cọng tóc đã đáng là gì."
"..."
Làm sao các chị tin được lý do hiếm thấy như thế, nhưng họ cũng không hỏi rõ mà không chút lưu tình trắng trợn chế giễu Lục Vân một hồi.
Vương Băng Ngưng cười đau bụng, cởi giày lăn lộn trên ghế sa lon.
Rất nhanh Diệp Khuynh Thành đã thu lại ý cười, cô sẽ không làm mất hình tượng như Vương Băng Ngưng, dù chế giễu Lục Vân cũng phải duy trì dáng vẻ tao nhã.
Ai bảo người ta là nữ thần cao ngạo chứ!
Diệp Khuynh Thành thu lại nụ cười mà hỏi: "Tại sao Lâm Thanh Đàn không cùng về với em?"
"Tâm pháp Thanh Đế rất khó lĩnh ngộ, tương đối tốn thời gian, cho nên chị hai bảo em trở về trước, chị ấy ở lại nơi đó rất an toàn, mọi người không cần lo lắng."
Lục Vân không kể lại chuyện Lâm Thanh Đàn bị cắt ngang hai lần, không thì phải giải thích thật lâu, nhất là Vương Băng Ngưng, cô nhất định sẽ gặn hỏi như nả súng máy.
"Cái người lăn lộn trên ghế sa lon kia, đừng cười, không biết cổ áo mình đã mở rộng ra sao, còn mặc viền ren màu đen, có phải mấy cô gái bề ngoài nhìn càng nghiêm chỉnh thì trong lòng càng..."
Nếu như Vương Băng Ngưng không há miệng nói bậy bạ thì nhất định là dạng hot girl trong trẻo, cả khuôn mặt đầy collagen, đáng tiếc lại mọc ra cái miệng.
Lục Vân thực sự chịu không được tiếng cười nhạo của cô nên không nhịn được phản kích một câu, nhưng rất nhanh đã ngậm miệng lại.
Bởi vì hắn phát hiện gương mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành đã lạnh xuống.
Nếu hỏi nhìn từ bên ngoài ai trong tất cả các chị đứng đắn nhất thì đương nhiên là chị Khuynh Thành cao ngạo, vừa rồi Lục Vân muốn nói càng đứng đắn càng sổ sàng, cũng không phải là...
"Ha ha, em lỡ miệng, lỡ miệng!"
Lục Vân vội vàng cười làm lành, chạy đến sau lưng Diệp Khuynh Thành bóp vai cho cô, nhưng trong lòng lại hừ lạnh: Em nói có sai đâu, chị là sổ sàng nhất đó, chỉ là làm ra vẻ nhất thôi.
Đương nhiên hắn không dám nói ra lời này, nếu không đầu chó khó giữ được.
Chương 465: Thân phận của Vương Băng Ngưng
Lục Vân xum xoe, vừa bóp vai vừa bóp chân, lúc này vẻ mặt Diệp Khuynh Thành mới hòa hoãn một chút, nhưng Vương Băng Ngưng vẫn đang cười.
Lục Vân không nhịn được nữa, đi tới đánh một cái lên cái mông vểnh của cô, nói: “Vương Băng Ngưng chị đừng có cười, chú ý một chút, em có chuyện rất nghiêm túc cần nói với chị.”
Haiz, cái tay đánh người này càng lúc càng thuần thục rồi, đều do các chị chiều thành quen.
Vương Băng Ngưng xoa xoa cái mông vểnh, giận dỗi nói: “Em nói thì nói đi, đánh chị làm gì, hơn nữa còn réo cả tên người ta, đúng là quá đáng!”
Cô cau mũi.
Lục Vân không có tâm trạng cãi nhau với cô, nghiêm túc nói: “Ở Côn Lôn, em gặp được một cô gái có vẻ ngoài giống chị đến chín phần, có thể nói là giống như đúc.”
“Vớ vẩn, trên thế giới này ngoại trừ Vương Băng Ngưng chị thì làm gì còn đệ nhất mỹ nữ nào nữa…”
Vương Băng Ngưng cho rằng Lục Vân đang nói đùa, tự khen mình một câu.
Lục Vân không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng.
Vương Băng Ngưng bò dậy khỏi ghế salon, ngồi thẳng người lên, hỏi dò: “Tiểu Lục Vân, em không đùa đấy chứ?”
“Không đùa.” Giọng nói của Lục Vân cực kì nghiêm chỉnh.
Cuối cùng Vương Băng Ngưng cũng tin tưởng mấy phần: “Nói mau đi, có chuyện gì hả?”
Diệp Khuynh Thành cũng cảm thấy hứng thú, ánh mắt tò mò nhìn Lục Vân.
“Cô gái kia tên là Mạc Thanh Uyển, sinh ra ở một nơi gọi là thư viện Vân Sơn ở trên núi Côn Lôn…”
Lục Vân kể lại chuyện mình đã trải qua một lượt.
Sau khi nói xong, phòng khách lại rơi vào im lặng.
Lục Vân nói cực kì cụ thể, có tên có họ, còn có cả lai lịch. Mà quan trọng là, tuy hắn thích trêu các chị, nhưng một khi gặp phải vấn đề gì, sẽ không bao giờ nói đùa.
Đứa trẻ lớn lên trong viện mồ côi, phần lớn đều có tâm tư mẫn cảm hơn người bình thường, nhất là dính đến vấn đề lai lịch, chắc chắn sẽ không đem ra đùa giỡn.
Các cô tin rằng Lục Vân sẽ biết chừng mực.
Cho nên sau khi Lục Vân nói xong, trong phòng khách lập tức rơi vào im lặng.
Cuối cùng là Lục Vân lên tiếng:
“Chị, em chưa nói với bọn họ về sự tồn tại của chị, vì em muốn trưng cầu ý kiến của chị. Nếu như chị không muốn, em cũng không ép chị được.”
Vương Băng Ngưng vẫn im lặng không nói, suy nghĩ cực kì phức tạp.
Cảm giác này giống hệt như trước kia khi Diệp Khuynh Thành biết mình là người nhà họ Diệp ở tỉnh Giang Nam, thậm chí còn mãnh liệt hơn.
Núi Côn Lôn, thư viện Vân Sơn, thế giới của người tu luyện.
Vương Băng Ngưng nằm mơ cũng không ngờ mình lại được sinh ra ở một nơi như thế.
Vậy vì sao bọn họ lại vứt bỏ cô?
Cô muốn biết đáp án, nhưng sợ khi biết rồi, một ngày nào đó mình xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, cũng có nghĩa là cuộc sống hiện tại của mình sẽ bị phá vỡ.
Hiện tại tâm trạng của Vương Băng Ngưng giống hệt Diệp Khuynh Thành khi trước.
Diệp Khuynh Thành cũng từng như vậy, sau khi thân thế được công bố, vợ chồng Diệp Hướng Vinh muốn đưa cô về nhà họ Diêp, bắt cô rời xa Tiểu Lục Vân, sao Diệp Khuynh Thành có thể đồng ý được?
May mắn là, cuối cùng Lục Vân đã dùng thực lực để khiến vợ chồng Diệp Hướng Vinh chấp nhận, để vợ chồng bọn họ biết hắn có năng lực bảo vệ Diệp Khuynh Thành.
Sau đó vợ chồng Diệp Hướng Vinh cũng kiêu ngạo vì Lục Vân.
Nhất là sau khi biết Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân, tin tức chấn động này khiến bọn họ hận không thể khắc mấy chữ lên mặt mình: Vân Thiên Thần Quân sắp là con rể tôi.
Hiện giờ tình cảnh này lại xuất hiện với Vương Băng Ngưng.
Hơn nữa, lai lịch của cô so với nhà họ Diệp ở Giang Nam còn kinh khủng hợn gấp vạn lần, đây là gia tộc tu tiên đấy! Nếu bọn họ biết được sự tồn tại của Vương Băng Ngưng, bọn họ còn chịu để cô ở lại bên cạnh Tiểu Lục Vân và các chị em ư?
Vương Băng Ngưng rất bối rối.
Dường như Lục Vân hiểu được suy nghĩ của cô, cười thoải mái nói: “Chị đừng lo lắng, nếu như bọn họ biết chị là chị của em, chắc chắn sẽ không dám ép buộc chị làm gì cả.”
Tình huống lần này không giống với Diệp Khuynh Thành lần trước.
Lần đó là do vợ chồng Diệp Hướng Vinh không rõ về thực lực của Lục Vân, nghĩ hắn chỉ là một đứa lớn lên từ cô nhi viện, không xứng với Diệp Khuynh Thành, còn tự mình giới thiệu cho Diệp Khuynh Thành một Âu Dương Minh Hạo để làm quen.
Cuối cùng không phải vẫn bị Lục Vân giải quyết sao?
Lần này đơn giản hơn, người phụ nữ Lữ Khinh Nga kia, bây giờ chắc chắn đang hối hận vì không có quan hệ tốt với Lục Vân.
Nếu để Lữ Khinh Nga biết một đứa con gái của mình có quan hệ chị em nuôi thân mật với Lục Vân, có lẽ bà không chỉ không ép Vương Băng Ngưng rời đi, mà còn cực kì muốn Vương Băng Ngưng ở lại. tốt nhất là từ quan hệ “chị em nuôi”, bỏ chữ “chị em” đi, còn lại nuôi là được.
Dù sao thì một người như Lữ Khinh Nga, cũng chỉ có mục đích là ké cơ duyên của Lục Vân, còn để Mạc Uyển Thanh ké hay Vương Băng Ngưng ké cũng đều được cả. Đây là lý do vì sao Lục Vân chẳng lo lắng chút nào, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của Vương Băng Ngưng trước.
Vương Băng Ngưng không trả lời, không phải cô không tin Lục Vân mà vì tâm trạng đang quá phức tạp.
Sống bên ngoài hơn hai mươi năm, thậm chí sắp quên mất mình là cô nhi thì đột nhiên tìm được manh mối về thân phận của mình, dù là ai cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Diệp Khuynh Thành rất xúc động, ngồi xuống cầm lấy tay của Vương Băng Ngưng nói: “Em tư, chị hiểu cảm giác của em bây giờ, nhưng em không cần lo lắng nhiều làm gì. Chúng ta là chị em, còn thân hơn cả chị em ruột, dù em có quyết định thế nào cũng không thay đổi được sự thật này. Hơn nữa Tiểu Lục Vân cũng nói rồi, nó có thể bảo đảm cho dù là người của thư viện Vân Sơn thì nó cũng không ép em làm bất cứ chuyện gì, chúng ta nên tin tưởng Tiểu Lục Vân. Em nhìn chị một chút, trước kia cũng giống em, không phải bây giờ vẫn vui vẻ ở chung với mọi người sao…”
Diệp Khuynh Thành an ủi Vương Băng Ngưng với tư cách người từng trải. Cô biết rõ, nếu không đến thư viện Vân Sơn để nhận đáp án, thì Vương Băng Ngưng nhất định sẽ hối hận cả đời.
Có một số việc, bắt buộc phải đối mặt, không thể tránh.
Chương 466: Xoa đầu
Đối với cuộc sống bây giờ, Vương Băng Ngưng đang rất hài lòng, cô có sáu người chị em thân thiết, có Lục Vân luôn muốn bảo vệ cô, không để cô chịu chút uất ức nào.
Vậy là đủ.
Nhưng chị cả nói cũng đúng, nếu như không đi hỏi đáp án, có lẽ sẽ hối hận cả đời.
Hơn nữa Vương Băng Ngưng nhớ lại trước kia Diệp Khuynh Thành và Lâm Thanh Đàn kéo cô vào trong phòng, nói rằng Tiểu Lục Vân không phải vật trong ao, các cô sao có thể đuổi kịp bước chân Tiểu Lục Vân?
Chẳng cần đuổi kịp, chỉ cần không làm vướng chân Tiểu Lục Vân là đủ rồi.
Ngay cả chị hai Lâm Thanh Đàn cũng chạy tới Côn Lôn, bắt đầu lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế, còn có Thanh Đỉnh hỗ trợ, bây giờ cô là người có khả năng đi theo Tiểu Lục Vân nhất.
Vương Băng Ngưng nghĩ, nếu mình cứ an phận thế này thì ích kỷ quá, không thể để Lục Vân cứ luôn phải bảo vệ mình được, nên làm gì đó vì Tiểu Lục Vân, mà muốn như vậy thì cần có thực lực chống đỡ.
Thư viện Vân Sơn có thể cung cấp điều này.
Vương Băng Ngưng tự thuyết phục chính mình xong, cuối cùng nhìn Lục Vân đầy chân thành: “Tiểu Lục Vân, em chắc chắn dù thư viện Vân Sơn biết thân phận của chị, cũng sẽ không ép chị làm bất cứ điều gì chị không muốn đúng không?”
Lục Vân sờ cái đầu bóng loáng, cười nói: “Có thể sẽ không, lấy cái đầu bóng loáng này của em để đảm bảo, cho dù gặp phiền phức gì em cũng sẽ đứng lên đòi công bằng cho chị.”
Những lời thế này không phải đang nói đùa.
Ngoại trừ thực lực của Lục Vân thì ngón tay cắn nuốt linh hỏa của hắn cũng có uy lực không hề nhỏ.
Huống chi, trong lòng bàn tay của Lục Vân còn giấu hai kiếm ý kinh người, ai dám gây khó dễ cho chị của hắn, hắn không ngại đến Côn Lôn chém kẻ đó thành hai khúc.
Gì mà thánh địa cho người tu luyện, trở thành phế tích cũng không có gì phải tiếc.
Lục Vân là kẻ bá đạo như thế.
“Tiểu Lục Vân…”
Vương Băng Ngưng cảm động vô cùng, vươn hai tay muốn ôm một cái, Lục Vân vừa bước lên trước, cô đã như con lười đu lên người hắn, mãi không chịu buông ra.
Diệp Khuynh Thành nhìn theo, ánh mắt cực kì phức tạp.
Cô vừa khuyên bảo Vương Băng Ngưng, có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại không vui.
Trước kia giữa các chị em, Diệp Khuynh Thành là người có uy vọng nhất, dù sao cô cũng là chị cả lạnh lùng gương mẫu, có em gái nào không nể mặt cô chứ.
Nhưng bây giờ Lâm Thanh Đàn vào Côn Lôn, Vương Băng Ngưng cũng chuẩn bị vào thư viện Vân Sơn, đây đều là những cơ duyên to lớn, nói rõ các cô ấy ngày càng gần ltv hơn.
Diệp Khuynh Thành không ngừng hâm mộ, đồng thời cũng hơi tự ti, không ngờ một chị cả như cô lại chậm hơn các em. Chỉ là Diệp Khuynh Thành cũng không thể hiện ra ngoài.
Khi Diệp Khuynh Thành đang thất thần nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy trên đầu mình có thêm một bàn tay to ấm áp, dịu dàng xoa đầu cô.
Diệp Khuynh Thành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Vân.
“Chị Khuynh Thành, em biết trong số các chị em, chị hay ghen nhất. Bất kể ra sao em cũng vĩnh viễn không phụ lòng chị.”
Trên người Lục Vân còn có Vương Băng Ngưng, nhưng hắn lại không hề tốn sức khi đưa tay ra xoa đầu Diệp Khuynh Thành, ánh mắt cưng chiều nói.
Diệp Khuynh Thành muốn giả vờ lạnh lùng bác bỏ Lục Vân, ai hay ghen nhất chứ, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Lục Vân, cô như mềm nhũn ra.
Cơ thể mềm mại hơi run lên, cuối cùng bất ngờ gật đầu, đáp lại một tiếng nhỏ như muỗi kêu:
“Ừ…”
Lần đầu tiên cô phát hiện thì ra Tiểu Lục Vân đã biến thành một cậu trai trưởng thành rồi.
Cảm giác này chưa từng xuất hiện, bao gồm trước kia biết Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân, Diệp Khuynh Thành cũng không cảm thấy thế này, chỉ yên lặng tự hào vì Tiểu Lục Vân.
Trong đáy lòng cô vẫn coi hắn như em trai, muốn che chở hắn.
Tới bây giờ, bàn tay Lục Vân chạm vào đầu Diệp Khuynh Thành, cùng với vẻ mặt cưng chiều của hắn, Diệp Khuynh Thành chợt phát hiện, thì ra Tiểu Lục Vân đã lớn như vậy rồi.
Đương nhiên điều này cũng do Lục Vân trước kia luôn tỏ vẻ không đứng đắn trước mặt Diệp Khuynh Thành, giống một thằng nhóc chưa trưởng thành.
Cho dù có vài lần, Lục Vân đứng ra che trước mặt Diệp Khuynh Thành, không để cô bị kẻ nào bắt nạt, Diệp Khuynh Thành sẽ cảm thấy hắn đã trở thành người có thể dựa vào.
Nhưng không lâu sau khi giải quyết đám người xấu xong, hắn lại cà lơ phất phơ tiếp.
Diệp Khuynh Thành nghĩ chắc mình đã gặp ảo giác, thì ra Tiểu Lục Vân còn chưa lớn.
Nhưng hôm nay khác rồi, Lục Vân lại nghiêm túc lạ thường, hơn nữa cực kì nghiêm túc nói ra những lời này, đã đụng thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng Diệp Khuynh Thành.
Cho nên Diệp Khuynh Thành không phản bác, không phản kháng, không giả vờ lạnh lùng kiêu ngạo mà như một cô gái dịu dàng, để mặc cho người đàn ông mình yêu xoa đầu mình, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Xoa đầu là một cách cực kì có ảnh hưởng với các cô gái, dù có kiêu ngạo tới đâu thì cũng vậy.
Đương nhiên tiền đề là người xoa đầu phải là người đàn ông cô ấy thích, nếu không chắc chắn sẽ có thêm một cái còng trên tay.
Nhìn Diệp Khuynh Thành thay đổi vẻ mặt, Lục Vân thầm thở dài.
Đương nhiên khi nãy hắn đã thấy vẻ mất mát trong mắt Diệp Khuynh Thành, chị cả xa cách này từ trước tới nay đã vậy, tự cho rằng mình rất kiên cường nhưng lại không biết mọi suy nghĩ của cô đều bị viết lên mặt hết rồi.
Lục Vân nhìn thấu.
“Tiểu Lục Vân!”
Hình ảnh ấm áp này không kéo dài được lâu, đột nhiên có một giọng nói đầy nghiêm trọng vang lên phá tan bầu không khí.
Liễu Yên Nhi hấp tấp xông vào.
Vừa nãy Lục Vân về nhà, Lục Yên Nhi cũng có mặt, còn đang chê cười bóng lưng hắn cùng với Vương Băng Ngưng, thế nhưng không biết cô ra ngoài từ bao giờ.
Khi đó sự chú ý của Lục Vân đều dồn vào Vương Băng Ngưng, nên cũng không để ý lắm, cũng không thể để các chị gái muốn ra cửa còn phải có sự cho phép của mình đúng không?
Lúc này hắn phát hiện vẻ mặt Liễu Yên Nhi có gì đó sai sai.
Chương 467: Có ai đó đang theo dõi
Liễu Yên Nhi đột nhiên xông tới, Diệp Khuynh Thành lập tức không còn vẻ nhu thuận nữa, khôi phục lại hình tượng chị cả xa cách.
Lục Vân hơi tiếc.
Mãi mới có thể khiến chị Khuynh Thành không rụt rè nữa, biến thành một cô gái ngoan ngoãn, nhưng vì Liễu Yên Nhi xông vào mà bầu không khí hài hòa này hoàn toàn bị phá vỡ.
Lục Vân trừng mắt nhìn Liễu Yên Nhi một cái, nhưng thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng, bèn hỏi:
“Chị Yên Nhi, vừa nãy chị ra ngoài làm gì, sao lại nghiêm túc như thế, chẳng lẽ có ai chọc giận chị à?”
Lục Vân cảm thấy kì lạ, dù sao bây giờ Liễu Yên Nhi cũng là một người tu luyện rồi, dù mới Luyện Khí kỳ nhưng người bình thường làm gì có ai dám chọc cô nổi giận như thế.
Có chuyện rồi.
Liễu Yên Nhi cũng không giấu diếm, nói: “Tiểu Lục Vân, chị nói thật vớ em nhé, mấy ngày nay em không ở nhà, cuối cùng chị cũng cảm thấy được có gì sai sai rồi.”
“Chị ba đừng làm em sợ.”
Vương Băng Ngưng đang treo trên người Lục Vân, nghe thấy Liễu Yên Nhi nói vậy, lập tức ôm chặt hắn hơn, cái đầu nhỏ tựa lên vai hắn, lấm lét nhìn xung quanh, lo lắng cực kì.
Liễu Yên Nhi nói tiếp: “Vương Băng Ngưng em bớt giả vờ đi, muốn gần gũi với tLục Vân thì cứ nói thẳng, dù sao em cũng là một phóng viên ngoài chiến trường, có nhát gan như vậy sao?”
“Cái gì mà miễn cưỡng coi như, người ta vốn tốt mà…”
Vương Băng Ngưng bất mãn lầm bầm một câu, sau đó còn nói thêm: “Trước đây người ta chỉ tiếp xúc với người, nhưng chị nói tới quỷ, em sợ không phải rất bình thường sao?”
“Chị nói có quỷ bao giờ?” Liễu Yên Nhi lườm.
“Chị nói sai sai không phải là đang nói có quỷ sao?”
“Vương Băng Ngưng, em tự tưởng tượng ra còn dám nói xấu chị, không phải trong lòng em có quỷ đấy chứ? Có phải em định chiếm tLục Vân làm của riêng không? Nói mau!”
Lục Vân thấy hai người bọn họ chuẩn bị cãi nhau, nhức đầu nói: “Được rồi, chị Yên Nhi vừa bảo có gì sai sai là có ý gì?”
“Ui, suýt nữa đã quên chuyện chính, đều do Vương Băng Ngưng cắt ngang.”
“Nói bậy, em cắt lời lúc nào, rõ ràng chị làm em sợ, em bảo sợ thì làm sao? Người ta sợ ma mà!”
Lục Vân: “…”
“Bà đây lười so đo.”
Liễu Yên Nhi lườm Vương Băng Ngưng một cái, sau đó nhìn Lục Vân, nói: “Tiểu Lục Vân, trog khoảng thời gian em không ở nhà, chị luôn cảm thấy như có người đang trông chừng bọn chị.”
“Có người ở ngoài theo dõi mọi người?”
Thấy vẻ mặt Liễu Yên Nhi không giống như đang đùa, vẻ mặt Lục Vân lập tức u ám.
Như vậy không được, các chị đều là mỹ nữ sống trong căn biệt thự này, dù mình đã biến bọn họ thành người tu luyện, nhưng đụng phải kẻ cuồng theo dõi thì không phải chuyện gì tốt.
Ví dụ như mấy món đồ lót đang được phơi ở trên ban công chẳng hạn, sao có thể để người đàn ông khác nhìn thấy chứ?
Tuyệt đối không được!
Liễu Yên Nhi tiếp tục nói:
“Chính là cảm giác này, mấy ngày hôm trước chỉ mơ hồ cảm thấy thôi, nhưng hôm nay hình như lại mạnh hơn cho nên chị mới ra ngoài kiểm tra một lượt.”
“Kết quả sao rồi?” Vương Băng Ngưng sốt ruột hỏi.
“Đương nhiên là không phát hiện ra rồi, nếu không bà đây đã cho kẻ cuồng rình trộm đó một trận.”
“Cho nên chị chỉ đang dọa người khác thôi, Liễu Yên Nhi chị quá đáng!”
“Vương Băng Ngưng em nói gì?”
“Gọi chị là Liễu Yên Nhi đấy, làm sao? Liễu Yên Nhi Liễu Yên Nhi!”
“Được đấy Vương Băng Ngưng, Lâm Thanh Đàn không có ở nhà, em lại muốn cãi nhau với chị đúng không, có tin bà đây lấy băng dính dán mồm em lại không?”
“tLục Vân em xem, Liễu Yên Nhi dữ dằn quá, sau này không thể cưới một người vợ như chị ấy được.” Vương Băng Ngưng buồn rầu nói.
Liễu Yên Nhi nổi giật, quát to một tiếng: “Vương Băng Ngưng, đừng tưởng em ôm Tiểu Lục Vân thì chị sẽ bỏ qua cho em, có bản lĩnh xuống đấu một mình đi!”
“Một mình thìm một mình, em sợ chị chắc?”
Vương Băng Ngưng rời khỏi người Lục Vân, khí thế hừng hực lao tới chỗ Liễu Yên Nhi.
Hai người đều là Luyện Khí kỳ, ai sợ ai chứ!
Lục Vân không nói thêm gì, lười quản, hắn quay đầu nhìn Diệp Khuynh Thành đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, dáng người yểu điệu, đôi chân dài tinh tế vắt chéo lên nhau, duy trì tư thế tao nhã và xinh đẹp.
Cô đã khôi phục trạng thái bình thường.
Vì sao Lục Vân nhìn về phía cô, rất đơn giản, giữa các chị, Diệp Khuynh Thành có giác quan thứ sáu mạnh nhất. Nếu như mấy ngày nay có người lảng vảng bên ngoài khu biệt thự, Liễu Yên Nhi có thể phát hiện ra được, vậy chắc chắn Diệp Khuynh Thành cũng cảm nhận được.
Diệp Khuyên Thành hiểu ý hắn, nhưng lại hờ hững lắc đầu.
Lẽ nào Liễu Yên Nhi chỉ đang dọa người ta?
Lục Vân nghi hoặc, quay đầu nhìn qua hai cô gái đang đánh nhau, bỗng dưng cảm thấy chẳng biết nói gì
Dù sao các cô cũng là người tu luyện, sao lúc đánh nhau lại như mấy đứa trẻ con thế. Họ giật tóc, sẽ xé quần áo, nếu không thì sẽ cắn người.
Ôi, dù sao các chị cũng là mỹ nữ siêu cấp đấy, sao có thể thô lỗ như vậy được, thật sự quá ảnh hưởng đến hình tượng.
Lục Vân lại cực kì đau đầu, muốn khuyên can, nói chuyện với Liễu Yên Nhi một chút, bảo cô ấy đừng lạc đề nữa.
Nhưng lúc này ánh mắt Lục Vân đột nhiên nghiêm túc lại.
Cùng lúc đó, cơ thể Diệp Khuynh Thành cũng căng cứng lên, trên mặt cô ấy là vẻ lạnh lùng như băng.
Hiển nhiên hai người đã nhận ra điều gì không đúng.
Có hơi thở của một người tu luyện đang tới đây, thực lực không thấp.
Liễu Yên Nhi không nói đùa, đúng là có người canh chừng bọn họ, chỉ có điều người đó cách bọn họ rất xa nên Diệp Khuynh Thành cũng không phát hiện gì.
Cuối cùng là Liễu Yên Nhi đã nhận ra.
Lúc này, luồng hơi thở kia tới gần, bất kể là Diệp Khuynh Thành hay Liễu Yên Nhi cũng như Vương Băng Ngưng đã trở thành người tu luyện đều cảm thấy nên hai người họ đều dừng tay, đưa mắt nhìn ra ngoài như gặp phải kẻ địch mạnh!
Bình luận facebook