• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (1 Viewer)

  • Chương 473-474

Chương 473: Cản đường

Võ Minh ở thủ đô.

Nhà họ Tiêu.

Tiêu Vô Hải bạc trăng đầu, còng lưng ngồi trước bàn đọc sách, bút lông sói chạm xuống giấy Tuyên, đang chăm chú vẽ cái gì đó.

Trên tờ giấy lớn là một bộ xương trắng khổng lồ.

Vì sao biết nó khổng lồ?

Bởi vì bộ xương đó nằm giữa các ngọn núi, đầu tựa Thương Sơn, tứ chi như sông dài, còn thân mình thì giống như những giãy núi bao quanh, nhấp nhô trập trùng.

Bút trong tay Tiêu Vô Hải nhấn mạnh vào cánh tay trái của bộ xương, nét mực đậm, quệt một lần rồi một lần, gần như muốn thấm rách tờ giấy Tuyên, và hoa ăn được khắc trên bàn.

Cảm thấy bên ngoài thư phòng có một luồng hơi thở đang tới gần, Tiêu Vô Hải vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng cong khóe môi: “Hồn Nghiệp, giải quyết xong con kiến hôi Thiên Sáp Vương kia thì thuận tiện đế Võ Minh cân nhắc giải quyết nốt người của Sở Phán quyết đi, được rồi…”

Tiêu Vô Hải khựng lại một lúc mới nói tiếp: “Nếu như Thiên Sáp điện không có chừng mực, dám đi tra chuyện này thì giải quyết nốt luôn đi, đỡ vướng chân vướng tay.

Chàng trai ở bên cạnh đi vào thư phòng vẫn chưa trả lời.

Tiêu Vô Hải nhíu mày, cuối cùng cũng để bút lông sói trong tay xuống, nhìn người tới, ánh mắt nghiêm túc lên.

“Sao ngươi lại đổi một cơ thể mới? Cơ thể trước đó không phải đã Kim Đan kỳ rồi sao?” Tiêu Vô Hải nghi hoặc hỏi.

“Có chút chuyện nên nó bị phá hỏng rồi.” Chàng trai nói.

“Bị hỏng?” Tiêu Vô Hải khó hiểu: “Ai hủy? Lẽ nào bên cạnh Thiên Sáp Vương còn có một người tu luyện Kim Đan kỳ ư?”

Chàng trai lắc đầu: “Không phải, thân thể kia của ta bị Thiên Sáp Vương giết chết, thực lực của hắn mạnh hơn chúng ta dự đoán.

“A?”

Tiêu Vô Hải hơi sửng sốt, bỗng cười nhạt: “Vốn tưởng chỉ là một con kiến có thể bóp chết luôn, không ngờ cũng có bản lĩnh, đúng là ngạc nhiên.”

Cường giả của thế giới này, càng mạnh lại càng ít thấy, mà những kẻ thích rêu rao ra đại đa số đều là gà mờ, si mê bới đống rác để tìm kiếm cảm giác hơn người.

Thiên Sáp Vương hay như vậy.

Nếu không phải do hắn thành lập Sở Phán quyết để giám sát Võ Minh, làm vướng chân vướng tay thì Tiêu Vô Hải cũng không thèm phản ứng gì với hắn.

Cậu hưởng thụ cảm giác hư vinh mà đám người thường mang lại, tôi mặc kệ, nhưng cậu không thể trêu vào tôi, nếu không cậu sẽ biết hành động trước đó của cậu ngu ngốc thế nào.

Đây là suy nghĩ trước kia của Tiêu Vô Hải, nên ông ta mới phái Hồn Nghiệp đi giết Thiên Sát Vương.

Kết quả Hồn Nghiệp lại mang về cho ông ta một tin như thế.

Thiên Sáp Vương đã Kim Đan kỳ mà vẫn thích kiếm cảm giác được tung hô, điều đó nằm ngoài dự đoán của Tiêu Vô Hải.

“Tuy rằng ta không thể giết Thiên Sáp Vương nhưng có thu hoạch bất ngờ, hơn hai mươi năm trước, cô gái mà Hồn Trường Thánh để sổng mất, ta tìm thấy rồi.”

Tiêu Vô Hải giật mình: “Cái người thuộc Linh Hồ tộc kia?”

“Đúng.” Chàng trai gật đầu.

Tiêu Vô Hải nhìn cánh tay trái của mình theo bản năng, lát sau ông ta thu lại tầm mắt, nói: “Tuy rằng hiện tại cô ta không tạo ra được sóng gió gì, chỉ là năng lực nhận biết của Linh Hồ tộc tương đối đặc biệt, tốt nhất là giết.”

“Có Thiên Sáp Vương ở đó, ta không giết được.” Chàng trai lắc đầu nói.

“Thiên Sáp Vương…”

Tiêu Vô Hải nheo mắt một cái, để lộ ánh mắt thâm thúy cực kì, cười lạnh nói: “Thực sự không ngờ một con kiến hôi như thế cứ luôn gây trở ngại cho chúng ta, xem ra tên này nhất định phải giết.”

“Rầm!”

Lúc hai người đang nói chuyện, Tiêu Sách đột nhiên đi vào.

Tiêu Vô Hải tối sầm mặt, quát lạnh:

“Quá lỗ mãng, đi ra ngoài gõ cửa lần nữa rồi vào.”

Vừa nãy khi chàng trai kia đi vào, Tiêu Vô Hải cũng không phản ứng mạnh như thế, Tiêu Sách là con ông ta mà lại bị quát to.

Tiêu Sách nào dám ý kiến, còn rời khỏi phòng sau đó gõ cửa, đợi Tiêu Vô Hải đồng ý mới dám vào lại thư phòng.

“Chuyện gì?” Tiêu Vô Hải nặng nề hỏi.

Tiêu Sách liếc nhìn chàng trai xa lạ kia trước, sau đó mới hơi e ngại nói với Tiêu Vô Hải: “Ba, là Vân Thiên Thần Quân tới Võ Minh, nói muốn gặp ba một lần!”

“Thiên Sáp Vương!”

Trong mắt Tiêu Vô Hải lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đang tìm Thiên Sáp Vương thì người ta tự tới cửa.

“Con ra ngoài trước, ba ra ngay.” Tiêu Vô Hải nói.

Tiêu Sách nhanh chóng rời khỏi.

Tiêu Vô Hải nhìn Hồn Nghiệp, nói: “Trước tiên ngươi cứ núp đi đã, không nên để lộ khí tức, ta sẽ đi gặp Thiên Sáp Vương kia.”

“Hiểu rồi.” Hồn Nghiệp nhanh chóng rời đi.

Tiêu Vô Hải ra khỏi thư phòng, thấy Tiêu Sách co rúm người đứng ngoài đại sảnh, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: “Sau này trước khi vào thư phòng của ba, không cần biết tình hình gì, phải gõ cửa trước.”

“Vâng.”

Dù gì Tiêu Sách cũng là Minh chủ hiện tại của Võ Minh, nhưng đối mặt với ba mình, ông ta vẫn chẳng khác gì một con chó.

Đương nhiên ông ta tò mò thân phận của chàng trai lúc nãy, nhưng ông ta dám hỏi sao? Không dám.

“Đến Võ Minh.” Tiêu Vô Hải lạnh lùng nói một câu, hai người lập tức đi tới Võ Minh, tới chỗ làm việc của Tiêu Sách thì thấy một nam một nữ ngồi ở đó.

Chính là Lục Vân và Liễu Yên Nhi.

“Thần Quân điện hạ, không biết ngài tới tìm tôi làm gì?”

Trạng thái hiện tại của Tiêu Vô Hải và ban nãy như hai người khác nhau, vẻ mặt tươi cười, dường như cực kì tôn kính Lục Vân.

Lục Vân liếc nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Tiêu Vô Hải, tôi có chuyện muốn hỏi ông, hơn là chuyện hơn hai mươi năm trước của Các chủ Ám Ảnh các Liễu Kình Thiên.”

Nói xong hắn cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Tiêu Vô Hải.

Tiêu Vô Hải kinh ngạc hỏi: “Thần Quân điện hạ, Liễu Kình Thiên đó là tội phạm truy nã nghiêm trọng của Võ Minh chúng tôi, cực kì hung ác, sao đột nhiên ngài lại cảm thấy hứng thú với hắn?”

“Được rồi, đừng giả vờ trước mặt tôi, Khâu Ngọc Đường đã nói hết cho tôi biết từ lâu rồi, trước đây Ám Ảnh các chính là thế lực ngầm mà nhà họ Tiêu các người tự bồi dưỡng ra.” Lục Vân phì cười nói.

Vẻ mặt Tiêu Vô Hải lập tức thay đổi.
Chương 474: Ngục giam Long Hồn

Vẻ mặt Tiêu Vô Hải nặng nề, hỏi dò: “Cho nên hôm nay Thần Quân điện hạ chuẩn bị tìm ông già này để hỏi tội ư?”

Trong lòng ông ta đã có sát ý, chẳng qua đây là Võ Minh, không tiện làm gì.

Lục Vân xua tay nói: “Tôi không có chút hứng thú nào với mấy mối thù cũ của các người, tôi chỉ muốn hỏi ông một chút, giờ Liễu Kình Thiên còn sống không?”

“Còn.” Tiêu Vô Hải im lặng chốc lát, gật đầu.

“Ông ấy ở đâu?” Liễu Yên Nhi vội vàng hỏi.

Liễu Kình Thiên này rất có thể có liên quan đến thân phận của cô ấy, nên mới sốt ruột như thế.

Tiêu Vô Hải như có điều suy nghĩ, nhìn Liễu Yên Nhi một cái, hỏi: “Cô gái này là?”

“Ông không cần biết là ai, chỉ cần nói cho chúng tôi giờ Liễu Kình Thiên ở đâu?” Lục Vân lạnh lùng nói.

Tiêu Vô Hải suy nghĩ một chút, nói: “Thực lực của Liễu Kình Thiên rất mạnh, địa lao không nhốt được ông ta nên tôi đã chuyển ông ta tới ngục giam Long Hồn từ lâu rồi.”

Ngục giam Long Hồn rồi.

Đây là ngục giam chặt chẽ nhất Long Quốc, có thể bị áp giải vào ngục tù này không kẻ nào không phải kẻ cực kì hung ác, hơn nữa còn có thực lực cực kì mạnh.

Tuy rằng Lục Vân không biết ngục giam Long Hồn, nhưng từ lời Tiêu Vô Hải nói, không khó để hiểu rằng ngục giam Long Hồn này chắc chắn cực kì nghiêm ngặt.

“Dẫn chúng tôi đi xem.”

“Này…”

“Có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì, chỉ là ngục giam Long Hồn này không ở thủ đô, mà nằm trong một hải vực ở phía đông Long Quốc, là một ngục giam dưới biển sâu.” Tiêu Vô Hải trả lời.

“Dưới biển sâu?”

“Ừm, nếu như Thần Quân điện hạ thực sự muốn đi, tôi có thể đi cùng ngài một chuyến, chỉ là không nên kinh động quá nhiều người, vì ngục giam Long Hồn vẫn làm một nơi bí ẩn.

“Được.” Lục Vân gật đầu đồng ý.

Dù thế nào thì cũng phải đến ngục giam Long Hồn này, có vài vấn đề phải hỏi thẳng mặt Liễu Kình Thiên, nếu không mãi mãi không lấy được đáp án.”

“Chúng ta khởi hành lúc nào?” Tiêu Vô Hải hỏi.

Lục Vân suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Một lúc nữa đi, tôi muốn đến địa lao của các ông, gặp một người.”

“Ai?”

“Doãn Phái.”

Trước khi Lục Vân đến Võ Minh tìm Tiêu Sách đã tới nhà họ Doãn trước, Doãn Thu Thủy nói vì Doãn Phái thấy hổ thẹn nên mãi không chịu rời địa lao.

Lục Vân quyết định đi gặp người ta một lần. Không phải hắn muốn khuyên Doãn Phái, chỉ muốn gặp một lần mà thôi.

Tính ra Lục Vân còn chưa thật sự nói một câu nào với Doãn Phái.

Tuy rằng Tiêu Vô Hải nghi ngờ tại sao Lục Vân đột nhiên muốn đi gặp Doãn Phái nhưng cũng không hỏi nhiều, chủ yếu là vì ông ta không thấy hứng thú.

“Tiêu Sách, con đi cùng Thần Quân điện hạ xuống địa lao đi.” Tiêu Vô Hải nói.

“Vâng, ba.”

Tiêu Sách dẫn hai người rời khỏi phòng khách, đến địa lao của Võ Minh trước.

Ánh mắt Tiêu Vô Hải thâm sâu, nhìn chằm chằm bóng dáng Liễu Yên Nhi, nở một nụ cười nhạt:

“Các người đã tới cửa vậy thì cùng nhau xuống hoàng tuyền làm bạn đi!”

Sao ông ta không nhìn ra được, cô gái đi theo Thiên Sáp Vương rất có khả năng chính là người của Linh Hồ tộc mà Hồn Nghiệp nói.

Bằng không cũng sẽ không để ý đến Liễu Kình Thiên như thế.



Trên đường tới địa lao, Lục Vân không hề e dè Tiêu Sách, hỏi thẳng Liễu Yên Nhi: “Sao rồi, cảm giác được không?”

Đương nhiên Liễu Yên Nhi hiểu lời hắn hỏi, lắc đầu nói: “Không có.”

Vừa nãy cô không phát hiện ra khí tức của U Hồn tộc trên người Tiêu Vô Hải.

Lục Vân nhíu mày. Không có gì lạ, chẳng lẽ trước đó mình đoán sai?

Vừa nãy khi đến Võ Minh, Lục Vân đã nhắc Liễu Yên Nhi để ý hơn một chút.

Trên người Tiêu Sách, Liễu Yên Nhi không cảm nhận được khí tức của U Hồn tộc, như vậy chỉ có thể là Tiêu Vô Hải mà thôi, nhưng sau khi gặp rồi Liễu Yên Nhi vẫn không thấy có gì lạ.

Quá kì lạ.

Đây là người có hiềm nghi lớn nhất trong phán đoán của Lục Vân. Sao lại không phải Tiêu Vô Hải được?

Lục Vân cực kì khó hiểu.

Tiêu Sách đi cùng không hiểu hai người đang nói gì, hỏi: “Thần Quân điện hạ cảm thấy có gì lạ sao?”

“Không có gì, chúng ta đến địa lao đi.” Lục Vân bình tĩnh nói.

Tiêu Sách không dám hỏi nhiều, nhanh chóng dẫn hai người tới nơi.

“Để các thủ vệ đi hết đi, tôi nói chuyện riêng với Doãn Phái một lúc.”

Quan hệ giữa Lục Vân và Doãn Phái không có mấy ai biết, Tiêu Sách cũng rất tò mò nhưng ông ta không dám làm trái lời Lục Vân, nhanh chóng bảo các thủ vệ lui hết.

Tiêu Sách cũng thức thời rời đi.

Liễu Yên Nhi trừng mắt hỏi: “Chị có cần đi luôn không?”

“Người một nhà thì tránh làm gì.”

“Tin tưởng bà đây thế cơ à…”

Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Liễu Yên Nhi nhìn chằm chằm vào Lục Vân, rồi hé miệng cười: “Bỏ đi, chị ra cửa đợi em.”

Tuy rằng Tiểu Lục Vân không ngại cô ở cạnh, nhưng Liễu Yên Nhi cảm thấy mình vẫn nên hiểu chuyện một chút.

Lục Vân bất đắc dĩ lắc đầu.

Cũng không phải chuyện gì quá riêng tư, chỉ là muốn tới hỏi thăm Doãn Phái một chút mà thôi, chẳng cần tránh đi.

Chỉ là nếu Liễu Yên Nhi đã đi thì Lục Vân cũng lười gọi cô về.

Căn cứ vào tin tức mà Tiêu Sách cũng cấp, Lục Vân đi thẳng qua cái hành lang tối om, tới phòng giam chữ Giáp, thấy bóng dáng tiều tụy bên trong, không nhịn được mà thốt ra:

“Ông ngoại…”

Lục Vân đã nghe được tình hình của Doãn Phái từ miệng dì nhỏ Doãn Thu Thủy của mình, biết ông ngoại này của mình tuy trước đây làm nhiều chuyện hồ đồ nhưng biết ăn năn hối hận từ lâu rồi.

Hơn nữa trước đây ông ấy bị thù hận làm mê muội đầu óc cũng vì quá yêu con gái của mình, chính là mẹ của Lục Vân.

Lục Vân thật sự không hận nổi ông ấy.

Lúc này, nhìn người từng là đại hộ pháp của Võ Minh đã thê thảm tới mức này, Lục Vân vẫn không nhịn được mà cay cay sống mũi.

Trong phòng giam, Doãn Phái nghe thấy xưng hô này, cơ thể già nua run lên bần bật, giọng nói cũng run rẩy theo: “Thần Quân điện hạ, Doãn Phái là tội nhân, không nhận nổi tiếng “Ông ngoại” này của ngài.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom