-
Chương 471-472
Chương 471: Chu Cao Phong
Ba cô gái đều rất kinh ngạc, Lục Vân vừa cười vừa nói thêm một câu: “Chỉ là chuyện trước đây thôi, hiện giờ có lẽ đám người Võ Minh đó cũng không dám chơi kiểu thế nữa đâu.”
Sở Phán quyết của Võ Minh thành lập ra chí ít cũng khiến cho những thứ mục nát đó không lan tràn ra nữa.
Chờ đã…
Sở Phán quyết Võ Minh?
Lục Vân đột nhiên nghĩ tới cái gì.
“Sở Phán quyết Võ Minh!” Lục Vân nhỏ giọng lặp lại một lần nữa.
Trong khoảng thời gian gần đây, hành động của hắn không nhiều, quen biết các chị là một việc, nhưng chuyện này không liên quan chút nào đến U Hồn tộc.
Chuyện thứ hai là đánh tan Liên minh Thí Thần, nhưng từ lời nói của con U Hồn tộc kia có thể thấy đây cũng không phải nguyên nhân ảnh hưởng tới lợi ích của chúng nó.
Bởi vì con U Hồn tộc kia coi đám người Liên minh Thí Thần như tôm tép mà thôi, cực kì khinh thường, nên đây cũng không phải lý do.
Vậy cũng chỉ còn lại một khả năng là Sở Phán quyết Võ Minh!
Mà đối tượng mà Sở Phán quyết Võ Minh nhằm vào, cũng động tới lợi ích của Võ Minh, nói cách khác…
Lục Vân cười lạnh nói: “Xem ra Võ Minh tại Long Quốc chúng ta còn phức tạp hơn em tưởng!”
Hắn chợt nhớ trước kia Khâu Ngọc Đường đã nói, hơn hai mươi năm trước, lão Các chủ Liễu Kình thiên của Ám Ảnh các không chỉ có thực lực bí ẩn, mà thân phận lại càng thần bí hơn.
Cho dù người trong Ám Ảnh các bọn họ cũng không biết quá nhiều về Liễu Kình Thiên.
Nhưng một ngày nào đó, Liễu Kình Thiên đột nhiên bị thương nặng, sau đó Ám Ảnh các và Võ Minh xảy ra xích mích.
Chính xác mà nói, chắc là Liễu Kình Thiên và Minh chủ Võ Minh lúc đó là Tiêu Vô Hải đã có mâu thuẫn, nên mới khiến Ám Ảnh các trở thành mục tiêu truy nã của Võ Minh.
Nguyên nhân cụ thể gây ra xích mích của bọn họ, Khâu Ngọc Đường không biết rõ.
Ông ấy chỉ biết là, cuối cùng Liễu Kình Thiên bị Tiêu Vô Hải gán cho thân phận kẻ bị truy nã để nhốt vào địa lao của Võ Minh.
Tiêu Vô Hải!
Lục Vân nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cuối cùng khóa được một cái tên.
Hắn vốn định dẫn Liễu Yên Nhi đi theo tới Võ Minh ở thủ đô trước, điều tra về manh mối của Liễu Kình Thiên, có lẽ rất có khả năng liên quan đến thân phận của Liễu Yên Nhi.
Trước đó Lục Vân nghĩ mình sẽ điều tra rõ tất cả trước, sau đó nói cho Liễu Yên Nhi biết, nhưng U Hồn tộc xuất hiện khiến hắn đổi quyết định.
Liễu Yên Nhi bị U Hồn tộc theo dõi, chỉ có đi với mình mới là an toàn nhất.
Hiện tại còn có thêm lý do khác.
Đưa Liễu Yên Nhi đi gặp Tiêu Vô Hải, dựa vào năng lực nhận biết của cô mới có thể đoán được có phải Tiêu Vô Hải đã bị U Hồn tộc bám vào người không.
Về phần Vương Băng Ngưng sẽ đến thư viện Vân Sơn thì không cần vội, sau này đi cũng không sao.
Lục Vân nói lại chuyện của Liễu Kình Thiên cho Liễu Yên Nhi nghe.
Cơ thể Liễu Yên Nhi run lên.
Đương nhiên cô muốn điều tra rõ ràng về thân phận của mình, bằng không ban đầu cũng sẽ không vì một chút ký ức mà tham gia vào Ám Ảnh các.
Sau đó cô phát hiện muốn dựa vào Ám Ảnh các để điều tra thực sự quá khó khăn, nên đành bỏ qua.
Bây giờ nghe Lục Vân nói như vậy, trong lòng Liễu Yên Nhi lại dấy lên hi vọng.
Tiếp đó Lục Vân lại nói ra suy đoán của mình với Tiêu Vô Hải.
Liều Yên Nhi gật đầu đồng ý: “Tuy rằng chị không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu Tiêu Vô Hải kia thật sự là U Hồn tộc, chắc chắn chị sẽ cảm giác được.”
Cô đã nhớ kĩ cảm giác kì lạ nãy chỉ cần nó xuất hiện lại thì nhất định có thể nhận ra.
Lục Vân nói: “Chúng ta cũng đừng chậm trễ nữa, mau chóng lên đường thôi!”
Xử lý xong thì thể người đàn ông, Lục Vân nói với Diệp Khuynh Thành và Vương Băng Ngưng: “Hai chị cũng mau rời khỏi việt thự thôi.”
“Ừ bọn chị vào thành phố ở một thời gian rồi chờ em về.” Diệp Khuynh Thành nói.
…
Thue viện Vân Sơn, Côn Lôn.
Chứ Cao Phong nắm chặt một khối mã não trong tay.
Mã Não vốn sáng trong suốt, chỉ có một chút màu đỏ máu ở giữa, nhưng bây giờ màu đỏ máu đó đã lan theo mấy cái khe thành từng tơ máu nhỏ.
Đây là mã não bản mệnh, của con trai Chu Cao Phong, Chu Vũ.
Mã não vỡ nghĩa là Chu Vũ đã chết.
Mặt Chu Cao Phong tái xanh, trong mắt nồng nặc sát khí.
Nếu như biết ai là người giết Chu Vũ, kẻ đó nhất định sẽ bị bầm thây vạn đoạn.
“Gia chủ, Vương dạo trưởng tới.”
Lúc này một giống nói vang lên, Chu Cao Phong vội thu sát ý lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng, thấy một người tu đạo râu bạc đi tới.
“Vương đạo trưởng, làm phiền ngài khổ cực một chuyến.”
Chu Cao Phong khách khí đón người đó vào nhà họ Chu.
Vườn dạo trưởng vuốt râu nói: “Chu gia chủ không cần khách khí như vậy, tôi và Chu lão tiên sinh là bạn cũ, chuyện của nhà các ông cũng là chuyện của bần đạo.”
“Vậy làm phiền Vương đạo trưởng.” Chu Cao Phong không lòng vòng, giao luôn mã não vào tay ông ta, nói: “Đây là mã não của con trai tôi, mời đạo trưởng xem qua.”
Vương đạo trưởng gật đầu nói: “Cho tôi chút thời gian, nhất định có thể trả ra nơi quý công tử bị hại.”
Chu Cao Phong nói: “Tôi tin bản lĩnh của ngài.”
Nói xong ông ta không quấy rầy Vương đạo trưởng nữa, nặng nề đứng sang bên cạnh, yên lặng nhìn Vương đạo trưởng làm phép.
Chu Cao Phong vốn muốn đến Đan Dương tông, tìm người hỏi thử xem tốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng không lâu sau lại nghe đồn Lưu lão canh tháp thu nhận một đệ tử chân truyền rất mạnh.
Ngay cả Ông Chính Nguyên của Quỷ Kiếm tông muốn đến hỏi tội thay đồ đệ của mình cũng bị cái đầu bóng lưỡng kia đánh bại.
Dù Chu Cao Phong muốn tự đi, có khi cũng không hỏi được đáp án gì.
Vì vậy ông ta mời bạn cũ của ba là Vương đạo trưởng tới, với ma pháp của người này nhất định có thể tìm thấy nơi con trai ông ta bị hại qua mã não bản mệnh.
Chương 472: Tầm Khí Tín
Đạo pháp của Vương đạo trưởng quả thực rất cao cường, chỉ lát sau đã tìm được manh mối, nhưng vẻ mặt ông ta không dễ nhìn cho lắm.
“Làm sao vậy?”
Chu Cao Phong cảm thấy không ổn, nặng nề hỏi.
Vương đạo trưởng chần chờ chốc lát, vẻ mặt phức tạp nói: “Có một tình huống, tôi mong khi tôi nói ra thì Chu gia chủ sẽ không đau lòng.”
“Mời Vương đạo trưởng nói.”
Vẻ mặt Chu Cao Phong càng nặng nề hơn, cảm giác khác thường trong lòng càng mãnh liệt.
Vương đạo trưởng thở dài một hơi, nói: “Vừa nãy tôi sử dụng Tầm Tung đạo pháp, quả thực điều tra được nơi mà quý công tử bị hại, chỉ là địa điểm này không cụ thể lắm.”
Chu Cao Phong hơi sững sờ: “Có ý gì?”
“Ý là, có lẽ cả cơ thể của quý công tử cũng… Haiz.”
Vương đạo trưởng thở dài một hơi, không nói hết, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
Dù Chu Vũ chỉ còn một cái xương, Vương đạo trưởng cũng có thể tìm được vị trí cụ thể của hài cốt của hắn ta nhờ mã não bản mạng. Nhưng bây giờ nó lại rất mơ hồ. Địa điểm mơ hồ ấy là căn cứ vào một chút khí tức trước kia Chu Vũ để lại mà tìm ra.
Điều này nghĩa là gì? Là Chu Vũ không chỉ bị giết, mà thi thể của hắn ta cũng bị hung thủ xử lý xong, không dư lại chút gì.
“Đáng chết! A!”
Vẻ mặt Chu Cao Phong dữ tợn, đau khổ gào thét lên.
Thật sự không ngờ rằng con trai lão ta thậm chí chẳng còn nổi một cái xương.
Tên hung thủ đáng chết!
Chu Cao Phong nghĩ bầm thây vạn đoạn tên hung thủ kia đã tốt lắm rồi, lão ta muốn hung thủ sống không bằng chết! Cả nửa đời sau chịu đau khổ, bị hành hạ!
Không chỉ thế, lão ta còn muốn tóm hết thân nhân bạn bè của hung thủ đến cùng nhau hưởng thụ cảm giác tuyệt vọng đó!
Chu Cao Phong khàn giọng gầm thét, sát ý cuồn cuộn trên người bắt đầu khỏi động.
Ánh mắt Vương đạo trưởng run rẩy, nói:
“Chu gia chủ, bình tĩnh đã. Tôi biết bây giờ ông cực kì căm hận tên hung thủ kia, nhưng điều chúng ta cần làm bây giờ là xác định thân phận của hung thủ.”
Vương đạo trưởng nói vậy làm Chu Cao Phong tỉnh táo hơn một chút, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: “Vương đạo trưởng chờ một lát.”
Lão ta nhanh chóng đi vào nhà, lúc quay ra, trong tay có thêm một đống mã não bản mạng đã vỡ vụn.
“Làm phiền Vương đạo trưởng lại đi tìm chủ nhân của khối mã não này.”
Ban đầu Chu Cao Phong phái một cao thủ Kim Đan kỳ âm thầm bảo vệ Chu Vũ, nhưng mã não bản mạng của tên cao thủ đó cũng nứt ra rồi.
“Không thành vấn đề.”
Vương đạo trưởng nhận mã não, lại thi pháp, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Cũng vậy.”
Hiển nhiên, tên Kim Đan kỳ kia cũng không còn hài cốt.
Vẻ mặt Chu Cao Phong u ám, tơ máu trong mắt dày đặc nhưng đã tỉnh táo hơn ban nãy nhiều.
Đây là kết quả lão ta dự đoán được.
Im lặng một lúc, Chu Cao Phong khàn giọng hỏi: “Vương đạo trưởng, vị trí đại khái là ở đâu?”
“Phía nam Long Quốc, đại khái là ở vùng Giang Nam, cụ thể là thành phố nào thì xin thứ cho bần đạo bất lực.”
“Vương đạo trưởng đã hết sức rồi, không trách ngài.”
Chu Cao Phong lắc đầu, sau đó lại im lặng đến đáng sợ, ánh mắt lập lòe, không biết suy nghĩ cái gì.
Vương đạo trưởng thở dài một hơi, vỗ vai lão ta nói:
“Chu gia chủ nén bi thương, tôi tin rằng tên hung thủ kia sớm muộn cũng sẽ bị đem ra trước công lý.” Nói xong ông ta rời đi.
Cho dù ông ta còn ở đây cũng không giúp gì được cho Chu Cao Phong.
Sau khi Vương đạo trưởng rời đi, Chu Cao Phong xiết chặt mã não bản mạng của con trai trong tay.
Một lúc lâu sau, Chu Cao Phong gọi một gã Kim Đan kỳ trong tộc tới, lạnh lẽo dặn dò:
“Cậu dẫn theo vài người Kim Đan kỳ khác, đến tỉnh Giang Nam điều tra từng thành phố một, dù phải đào ba thước đất cũng phải moi được tên đó ra!”
“Vâng.”
Trên mặt người đó lộ ra vẻ khó xử, nhưng vẫn đồng ý.
Không có manh mối gì, chỉ biết một nơi là tỉnh Giang Nam, đâu dễ kiếm ra hung thủ như vậy!
Tuy rằng diệt tích tỉnh Giang Nam không lớn, nhưng muốn tìm được người chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Nhìn vẻ mặt âm u của gia chủ, người kia cũng không dám cãi lời, không thể làm gì khác ngoài đồng ý, chờ đến tỉnh Giang Nam đi một vòng, không tìm được thì tính sau!
“Chờ chút đã.”
Chu Cao Phong suy nghĩ một chút, quay vào thư phòng, lúc trở ra thì đưa cho tên kia một lá thư.
“Tầm Khứ Tín này là một món pháp khí, cậu cầm theo, trong vòng trăm dặm đổ lại, chỉ cần đối phương để lộ khi tức, Tầm Khí Tín có thể lập tức bắt được. Việc cậu cần làm là ghi chép lại hành trình của người tu luyện Kim Đan kỳ này rồi quay về báo cáo cho tôi, đừng rút dây động rừng.”
Cao thủ mà Chu Cao Phong phái đi là Kim Đan sơ kỳ, cũng bị giết theo, chứng tỏ tu vi của đối phương ít nhất cũng trên Kim Đan sơ kỳ.
Tốt nhất là nên ghi lại vị trí của mọi người, Chu Cao Phong sẽ chuẩn bị tự mình đi gặp bọn họ, sau đó tìm ra hung thủ sát hại con lão ta.
“Tôi hiểu, gia chủ.”
Người kia thầm thở dài một hơi.
Nếu như chẳng cho cái gì, cứ thế bắt hắn đi tìm, thì chắc ngày tháng năm nào cũng không tìm được manh mối. Có Tầm Khí Tín này thì dễ dàng hơn.
Mặc dù không có cách nào để xác định thân phận của hung thủ, nhưng có thể bắt được khí tức của người tu luyện Kim Đan kỳ, bình thường họ đều che giấu bản thân.
Nhưng chỉ cần họ để lộ ra chút khí tức, Tầm Khí Tín vẫn có thể đánh dấu được họ, đồng thời trói chân lại.
Bên ngoài vốn không có nhiều người tu luyện Kim Đan kỳ ẩn thân, phỏng chừng tìm cả tỉnh Giang Nam cũng tìm được cùng lắm là hai ba người, sau đó sẽ chọn ra hung thủ từ hai ba người đó, cũng không phải việc gì khó.
Người của nhà họ Chu nhìn quyển sổ trong tay, lúc này trên bìa của nó đã xuất hiện vô số điểm đó chằng chịt.
Độ sáng của điểm sáng không đồng nhất, đại diện cho tu vi cao thấp.
Đại bộ phận là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, mấy người hiếm có độ sáng rõ ràng nhất, nghĩa là Kim Đan kỳ của nhà họ Chu này.
“Gia chủ, tôi dẫn người tới Giang Nam.”
Người kia cầm Tầm Khí Tín, vội vàng rời khỏi nhà họ Chu.
Sát ý trên người Chu Cao Phong cũng không thể đè nén nữa, đập vỡ hết mọi thứ trên bàn cũng chưa đủ để hả giận.
“Chết tiệt!”
Ba cô gái đều rất kinh ngạc, Lục Vân vừa cười vừa nói thêm một câu: “Chỉ là chuyện trước đây thôi, hiện giờ có lẽ đám người Võ Minh đó cũng không dám chơi kiểu thế nữa đâu.”
Sở Phán quyết của Võ Minh thành lập ra chí ít cũng khiến cho những thứ mục nát đó không lan tràn ra nữa.
Chờ đã…
Sở Phán quyết Võ Minh?
Lục Vân đột nhiên nghĩ tới cái gì.
“Sở Phán quyết Võ Minh!” Lục Vân nhỏ giọng lặp lại một lần nữa.
Trong khoảng thời gian gần đây, hành động của hắn không nhiều, quen biết các chị là một việc, nhưng chuyện này không liên quan chút nào đến U Hồn tộc.
Chuyện thứ hai là đánh tan Liên minh Thí Thần, nhưng từ lời nói của con U Hồn tộc kia có thể thấy đây cũng không phải nguyên nhân ảnh hưởng tới lợi ích của chúng nó.
Bởi vì con U Hồn tộc kia coi đám người Liên minh Thí Thần như tôm tép mà thôi, cực kì khinh thường, nên đây cũng không phải lý do.
Vậy cũng chỉ còn lại một khả năng là Sở Phán quyết Võ Minh!
Mà đối tượng mà Sở Phán quyết Võ Minh nhằm vào, cũng động tới lợi ích của Võ Minh, nói cách khác…
Lục Vân cười lạnh nói: “Xem ra Võ Minh tại Long Quốc chúng ta còn phức tạp hơn em tưởng!”
Hắn chợt nhớ trước kia Khâu Ngọc Đường đã nói, hơn hai mươi năm trước, lão Các chủ Liễu Kình thiên của Ám Ảnh các không chỉ có thực lực bí ẩn, mà thân phận lại càng thần bí hơn.
Cho dù người trong Ám Ảnh các bọn họ cũng không biết quá nhiều về Liễu Kình Thiên.
Nhưng một ngày nào đó, Liễu Kình Thiên đột nhiên bị thương nặng, sau đó Ám Ảnh các và Võ Minh xảy ra xích mích.
Chính xác mà nói, chắc là Liễu Kình Thiên và Minh chủ Võ Minh lúc đó là Tiêu Vô Hải đã có mâu thuẫn, nên mới khiến Ám Ảnh các trở thành mục tiêu truy nã của Võ Minh.
Nguyên nhân cụ thể gây ra xích mích của bọn họ, Khâu Ngọc Đường không biết rõ.
Ông ấy chỉ biết là, cuối cùng Liễu Kình Thiên bị Tiêu Vô Hải gán cho thân phận kẻ bị truy nã để nhốt vào địa lao của Võ Minh.
Tiêu Vô Hải!
Lục Vân nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cuối cùng khóa được một cái tên.
Hắn vốn định dẫn Liễu Yên Nhi đi theo tới Võ Minh ở thủ đô trước, điều tra về manh mối của Liễu Kình Thiên, có lẽ rất có khả năng liên quan đến thân phận của Liễu Yên Nhi.
Trước đó Lục Vân nghĩ mình sẽ điều tra rõ tất cả trước, sau đó nói cho Liễu Yên Nhi biết, nhưng U Hồn tộc xuất hiện khiến hắn đổi quyết định.
Liễu Yên Nhi bị U Hồn tộc theo dõi, chỉ có đi với mình mới là an toàn nhất.
Hiện tại còn có thêm lý do khác.
Đưa Liễu Yên Nhi đi gặp Tiêu Vô Hải, dựa vào năng lực nhận biết của cô mới có thể đoán được có phải Tiêu Vô Hải đã bị U Hồn tộc bám vào người không.
Về phần Vương Băng Ngưng sẽ đến thư viện Vân Sơn thì không cần vội, sau này đi cũng không sao.
Lục Vân nói lại chuyện của Liễu Kình Thiên cho Liễu Yên Nhi nghe.
Cơ thể Liễu Yên Nhi run lên.
Đương nhiên cô muốn điều tra rõ ràng về thân phận của mình, bằng không ban đầu cũng sẽ không vì một chút ký ức mà tham gia vào Ám Ảnh các.
Sau đó cô phát hiện muốn dựa vào Ám Ảnh các để điều tra thực sự quá khó khăn, nên đành bỏ qua.
Bây giờ nghe Lục Vân nói như vậy, trong lòng Liễu Yên Nhi lại dấy lên hi vọng.
Tiếp đó Lục Vân lại nói ra suy đoán của mình với Tiêu Vô Hải.
Liều Yên Nhi gật đầu đồng ý: “Tuy rằng chị không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu Tiêu Vô Hải kia thật sự là U Hồn tộc, chắc chắn chị sẽ cảm giác được.”
Cô đã nhớ kĩ cảm giác kì lạ nãy chỉ cần nó xuất hiện lại thì nhất định có thể nhận ra.
Lục Vân nói: “Chúng ta cũng đừng chậm trễ nữa, mau chóng lên đường thôi!”
Xử lý xong thì thể người đàn ông, Lục Vân nói với Diệp Khuynh Thành và Vương Băng Ngưng: “Hai chị cũng mau rời khỏi việt thự thôi.”
“Ừ bọn chị vào thành phố ở một thời gian rồi chờ em về.” Diệp Khuynh Thành nói.
…
Thue viện Vân Sơn, Côn Lôn.
Chứ Cao Phong nắm chặt một khối mã não trong tay.
Mã Não vốn sáng trong suốt, chỉ có một chút màu đỏ máu ở giữa, nhưng bây giờ màu đỏ máu đó đã lan theo mấy cái khe thành từng tơ máu nhỏ.
Đây là mã não bản mệnh, của con trai Chu Cao Phong, Chu Vũ.
Mã não vỡ nghĩa là Chu Vũ đã chết.
Mặt Chu Cao Phong tái xanh, trong mắt nồng nặc sát khí.
Nếu như biết ai là người giết Chu Vũ, kẻ đó nhất định sẽ bị bầm thây vạn đoạn.
“Gia chủ, Vương dạo trưởng tới.”
Lúc này một giống nói vang lên, Chu Cao Phong vội thu sát ý lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng, thấy một người tu đạo râu bạc đi tới.
“Vương đạo trưởng, làm phiền ngài khổ cực một chuyến.”
Chu Cao Phong khách khí đón người đó vào nhà họ Chu.
Vườn dạo trưởng vuốt râu nói: “Chu gia chủ không cần khách khí như vậy, tôi và Chu lão tiên sinh là bạn cũ, chuyện của nhà các ông cũng là chuyện của bần đạo.”
“Vậy làm phiền Vương đạo trưởng.” Chu Cao Phong không lòng vòng, giao luôn mã não vào tay ông ta, nói: “Đây là mã não của con trai tôi, mời đạo trưởng xem qua.”
Vương đạo trưởng gật đầu nói: “Cho tôi chút thời gian, nhất định có thể trả ra nơi quý công tử bị hại.”
Chu Cao Phong nói: “Tôi tin bản lĩnh của ngài.”
Nói xong ông ta không quấy rầy Vương đạo trưởng nữa, nặng nề đứng sang bên cạnh, yên lặng nhìn Vương đạo trưởng làm phép.
Chu Cao Phong vốn muốn đến Đan Dương tông, tìm người hỏi thử xem tốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng không lâu sau lại nghe đồn Lưu lão canh tháp thu nhận một đệ tử chân truyền rất mạnh.
Ngay cả Ông Chính Nguyên của Quỷ Kiếm tông muốn đến hỏi tội thay đồ đệ của mình cũng bị cái đầu bóng lưỡng kia đánh bại.
Dù Chu Cao Phong muốn tự đi, có khi cũng không hỏi được đáp án gì.
Vì vậy ông ta mời bạn cũ của ba là Vương đạo trưởng tới, với ma pháp của người này nhất định có thể tìm thấy nơi con trai ông ta bị hại qua mã não bản mệnh.
Chương 472: Tầm Khí Tín
Đạo pháp của Vương đạo trưởng quả thực rất cao cường, chỉ lát sau đã tìm được manh mối, nhưng vẻ mặt ông ta không dễ nhìn cho lắm.
“Làm sao vậy?”
Chu Cao Phong cảm thấy không ổn, nặng nề hỏi.
Vương đạo trưởng chần chờ chốc lát, vẻ mặt phức tạp nói: “Có một tình huống, tôi mong khi tôi nói ra thì Chu gia chủ sẽ không đau lòng.”
“Mời Vương đạo trưởng nói.”
Vẻ mặt Chu Cao Phong càng nặng nề hơn, cảm giác khác thường trong lòng càng mãnh liệt.
Vương đạo trưởng thở dài một hơi, nói: “Vừa nãy tôi sử dụng Tầm Tung đạo pháp, quả thực điều tra được nơi mà quý công tử bị hại, chỉ là địa điểm này không cụ thể lắm.”
Chu Cao Phong hơi sững sờ: “Có ý gì?”
“Ý là, có lẽ cả cơ thể của quý công tử cũng… Haiz.”
Vương đạo trưởng thở dài một hơi, không nói hết, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
Dù Chu Vũ chỉ còn một cái xương, Vương đạo trưởng cũng có thể tìm được vị trí cụ thể của hài cốt của hắn ta nhờ mã não bản mạng. Nhưng bây giờ nó lại rất mơ hồ. Địa điểm mơ hồ ấy là căn cứ vào một chút khí tức trước kia Chu Vũ để lại mà tìm ra.
Điều này nghĩa là gì? Là Chu Vũ không chỉ bị giết, mà thi thể của hắn ta cũng bị hung thủ xử lý xong, không dư lại chút gì.
“Đáng chết! A!”
Vẻ mặt Chu Cao Phong dữ tợn, đau khổ gào thét lên.
Thật sự không ngờ rằng con trai lão ta thậm chí chẳng còn nổi một cái xương.
Tên hung thủ đáng chết!
Chu Cao Phong nghĩ bầm thây vạn đoạn tên hung thủ kia đã tốt lắm rồi, lão ta muốn hung thủ sống không bằng chết! Cả nửa đời sau chịu đau khổ, bị hành hạ!
Không chỉ thế, lão ta còn muốn tóm hết thân nhân bạn bè của hung thủ đến cùng nhau hưởng thụ cảm giác tuyệt vọng đó!
Chu Cao Phong khàn giọng gầm thét, sát ý cuồn cuộn trên người bắt đầu khỏi động.
Ánh mắt Vương đạo trưởng run rẩy, nói:
“Chu gia chủ, bình tĩnh đã. Tôi biết bây giờ ông cực kì căm hận tên hung thủ kia, nhưng điều chúng ta cần làm bây giờ là xác định thân phận của hung thủ.”
Vương đạo trưởng nói vậy làm Chu Cao Phong tỉnh táo hơn một chút, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: “Vương đạo trưởng chờ một lát.”
Lão ta nhanh chóng đi vào nhà, lúc quay ra, trong tay có thêm một đống mã não bản mạng đã vỡ vụn.
“Làm phiền Vương đạo trưởng lại đi tìm chủ nhân của khối mã não này.”
Ban đầu Chu Cao Phong phái một cao thủ Kim Đan kỳ âm thầm bảo vệ Chu Vũ, nhưng mã não bản mạng của tên cao thủ đó cũng nứt ra rồi.
“Không thành vấn đề.”
Vương đạo trưởng nhận mã não, lại thi pháp, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Cũng vậy.”
Hiển nhiên, tên Kim Đan kỳ kia cũng không còn hài cốt.
Vẻ mặt Chu Cao Phong u ám, tơ máu trong mắt dày đặc nhưng đã tỉnh táo hơn ban nãy nhiều.
Đây là kết quả lão ta dự đoán được.
Im lặng một lúc, Chu Cao Phong khàn giọng hỏi: “Vương đạo trưởng, vị trí đại khái là ở đâu?”
“Phía nam Long Quốc, đại khái là ở vùng Giang Nam, cụ thể là thành phố nào thì xin thứ cho bần đạo bất lực.”
“Vương đạo trưởng đã hết sức rồi, không trách ngài.”
Chu Cao Phong lắc đầu, sau đó lại im lặng đến đáng sợ, ánh mắt lập lòe, không biết suy nghĩ cái gì.
Vương đạo trưởng thở dài một hơi, vỗ vai lão ta nói:
“Chu gia chủ nén bi thương, tôi tin rằng tên hung thủ kia sớm muộn cũng sẽ bị đem ra trước công lý.” Nói xong ông ta rời đi.
Cho dù ông ta còn ở đây cũng không giúp gì được cho Chu Cao Phong.
Sau khi Vương đạo trưởng rời đi, Chu Cao Phong xiết chặt mã não bản mạng của con trai trong tay.
Một lúc lâu sau, Chu Cao Phong gọi một gã Kim Đan kỳ trong tộc tới, lạnh lẽo dặn dò:
“Cậu dẫn theo vài người Kim Đan kỳ khác, đến tỉnh Giang Nam điều tra từng thành phố một, dù phải đào ba thước đất cũng phải moi được tên đó ra!”
“Vâng.”
Trên mặt người đó lộ ra vẻ khó xử, nhưng vẫn đồng ý.
Không có manh mối gì, chỉ biết một nơi là tỉnh Giang Nam, đâu dễ kiếm ra hung thủ như vậy!
Tuy rằng diệt tích tỉnh Giang Nam không lớn, nhưng muốn tìm được người chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Nhìn vẻ mặt âm u của gia chủ, người kia cũng không dám cãi lời, không thể làm gì khác ngoài đồng ý, chờ đến tỉnh Giang Nam đi một vòng, không tìm được thì tính sau!
“Chờ chút đã.”
Chu Cao Phong suy nghĩ một chút, quay vào thư phòng, lúc trở ra thì đưa cho tên kia một lá thư.
“Tầm Khứ Tín này là một món pháp khí, cậu cầm theo, trong vòng trăm dặm đổ lại, chỉ cần đối phương để lộ khi tức, Tầm Khí Tín có thể lập tức bắt được. Việc cậu cần làm là ghi chép lại hành trình của người tu luyện Kim Đan kỳ này rồi quay về báo cáo cho tôi, đừng rút dây động rừng.”
Cao thủ mà Chu Cao Phong phái đi là Kim Đan sơ kỳ, cũng bị giết theo, chứng tỏ tu vi của đối phương ít nhất cũng trên Kim Đan sơ kỳ.
Tốt nhất là nên ghi lại vị trí của mọi người, Chu Cao Phong sẽ chuẩn bị tự mình đi gặp bọn họ, sau đó tìm ra hung thủ sát hại con lão ta.
“Tôi hiểu, gia chủ.”
Người kia thầm thở dài một hơi.
Nếu như chẳng cho cái gì, cứ thế bắt hắn đi tìm, thì chắc ngày tháng năm nào cũng không tìm được manh mối. Có Tầm Khí Tín này thì dễ dàng hơn.
Mặc dù không có cách nào để xác định thân phận của hung thủ, nhưng có thể bắt được khí tức của người tu luyện Kim Đan kỳ, bình thường họ đều che giấu bản thân.
Nhưng chỉ cần họ để lộ ra chút khí tức, Tầm Khí Tín vẫn có thể đánh dấu được họ, đồng thời trói chân lại.
Bên ngoài vốn không có nhiều người tu luyện Kim Đan kỳ ẩn thân, phỏng chừng tìm cả tỉnh Giang Nam cũng tìm được cùng lắm là hai ba người, sau đó sẽ chọn ra hung thủ từ hai ba người đó, cũng không phải việc gì khó.
Người của nhà họ Chu nhìn quyển sổ trong tay, lúc này trên bìa của nó đã xuất hiện vô số điểm đó chằng chịt.
Độ sáng của điểm sáng không đồng nhất, đại diện cho tu vi cao thấp.
Đại bộ phận là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, mấy người hiếm có độ sáng rõ ràng nhất, nghĩa là Kim Đan kỳ của nhà họ Chu này.
“Gia chủ, tôi dẫn người tới Giang Nam.”
Người kia cầm Tầm Khí Tín, vội vàng rời khỏi nhà họ Chu.
Sát ý trên người Chu Cao Phong cũng không thể đè nén nữa, đập vỡ hết mọi thứ trên bàn cũng chưa đủ để hả giận.
“Chết tiệt!”
Bình luận facebook