-
Chương 84-87
Chương 84 Hỗ trợ kinh doanh lẫn nhau
"Cao Minh, ngài thật cao minh, tại sao trước kia tôi không nghĩ ra biện pháp này kia chứ, sư phụ không hổ là sư phụ."
Hai mắt Dư Hồng Văn sáng ngời, sự ngưỡng mộ dành cho Lục Vân thậm chí còn sâu sắc hơn.
Vốn tưởng rằng sư phụ chỉ giỏi châm cứu, ai ngờ ngay cả kiến thức về dược lý cũng giỏi đến như vậy.
Dư Hồng Văn lúc này chỉ muốn hét lên: Sư phụ thật cao minh, xin hãy nhận một lạy từ kẻ hè mọn này!
Lục Vân cười nói: "Dư tiên sinh lĩnh hội cũng tốt, tôi chỉ vừa nói qua một chút mà ông đã lĩnh ngộ được điểm mấu chốt trong đó."
"Là sư phụ dạy tốt."
"Là do ông có ngộ tính tốt."
"Không, không, không, là do sư phụ dạy tốt hơn."
"..."
Hai người bọn họ cứ khen nhau một hồi, khiến Thẩm Kim Hoa ở bên cạnh mở to hai mắt như con chó ngốc.
Hai sư đồ các người thật là... thật là không biết xấu hổ…!
Sau khi uống thuốc, Thẩm Kim Hoa đưa một tấm danh thiếp mạ vàng cho Lục Vân, nói: "Lục tiên sinh, trước kia tôi không có mắt nhìn đã lỡ xúc phạm cậu. Đây là danh thiếp của tôi. Khi nào cậu có cơ hội đến thủ phủ tỉnh, cậu có thể đến tìm tôi, tôi sẽ tiếp đãi cậu chu đáo nhất có thể."
Lục Vân thản nhiên cầm lấy danh thiếp, cẩn thận nhìn sắc mặt của Thẩm Kim Hoa, nói: "Tôi vốn không định nói nhiều, nếu như Thẩm tiên sinh đã có thành ý như vậy, nên tôi sẽ nói vài lời, sắp tới hãy chú ý nhiều hơn đến những người xung quanh ông."
Thẩm Kim Hoa sững sờ một lúc: "Tại sao Lục thần y lại nói như vậy?"
"Bởi vì tôi nhìn thấy giữa lông mày của ông có tà khí."
"Tà khí!"
Thẩm Kim Hoa lập tức giật mình.
Lục Vân gật đầu nhẹ, không nhiều lời nữa, chỉ để lại số điện thoại của mình cho ông ta.
"Nếu cảm thấy có gì không ổn, ông có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, đương nhiên, chuyện tôi có nhận hay không lại là chuyện khác."
"Cám ơn, Lục thần y. "
Thẩm Kim Hoa rời khỏi Hạnh Lâm Đường với lòng đầy biết ơn.
Dư Hồng Văn lại tò mò hỏi: "Sư phụ, tà khí mà người vừa đề cập là gì vậy?"
Bản thân ông cũng là lão Trung Y, giỏi nhất là nhìn, nghe, ngửi và hỏi. Thông qua kiểm tra bệnh, ông không thấy trên mặt Thẩm Kim Hoa có gì đó không ổn, chỉ là mí mắt có chút sưng lên mà thôi.
Lục Vân nhìn ông ấy thật sâu rồi lại nói: "Chuyện này nên giải thích như thế nào đây, dù sao ông cứ hiểu nó là vận xui đi."
Dư Hồng Văn thốt lên: "Sư phụ vẫn có thể xem tướng sao, thật lợi hại!"
"Ông cũng không tệ."
"Không, không, không, sư phụ vẫn là lợi hại nhất."
...
Vài ngày tiếp theo mọi chuyện đều bình an vô sự, Lục Vân cũng có chút thời gian rảnh rỗi đến Hạnh Lâm Đường, giúp đỡ xem bệnh.
Đương nhiên.
Niềm vui lớn nhất của hắn chính là dạy châm pháp cho chị hai.
Không thể không nói, khả năng học châm pháp của Lâm Thanh Đàm thực sự rất đáng sợ, không chỉ học được Cửu Chuyển Hồi Dương Châm và Quỷ Môn Thất Thấu Kim, mà còn từ trên người Lục Vân luyện ra được hai kỹ thuật châm cứu mới.
Dư Hồng Vân ghen tị đến mức thiếu chút nữa là lật bàn.
… ...
Vài ngày sau, Diệp Khuynh Thành tìm gặp Lục Vân và nói: "Chị Bình gọi điện tới, vào lúc mười hai giờ trưa ngày mai, cô ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc tại Hương lâu ở thủ phủ tỉnh, cô ấy nói rằng muốn chị đưa em đi cùng."
"Chị ấy nói muốn mang em đi cùng?"
Lục Vân vốn có ý định đến thủ phủ tỉnh cùng với chị Khuynh Thành, khi nghe được câu này trong lòng hắn cảm thấy hơi lo lắng.
Trương Bình a…. Trương Bình, mục đích của cô cũng quá rõ ràng rồi. Bổn vương là loại người gì mà một người hâm mộ thô tục như cô có thể nghĩ đến kia chứ.
Hửm?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lục Vân kiêu ngạo cứ hất hất đầu lên và nói: "Đi thì đi, em cũng muốn gặp người phụ nữ đó, rốt cuộc chị ta muốn gì?"
Bốp!
Diệp Khuynh Thành vỗ vào sau đầu hắn một cái và tức giận nói: "Em đang phát điên cái gì vậy?"
"..."
Sáng sớm hôm sau, Lục Vân lái chiếc Bugatti Veyron của mình ra ngoài và đậu nó trong sân.
Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi: "Hôm nay lái xe của em đi à?"
"Không, chị lái chiếc Porsche của chị, chúng ta mỗi người một chiếc."
"Em lại phát bệnh gì vậy?"
Diệp Khuynh Thành lẩm bẩm, sau đó cô nhìn thấy Lục Vân trở về nhà kho với một chiếc 28 thanh*, nó sắp được nhét vào cốp của chiếc xe thể thao đang đậu kia. (*là chiếc xe đạp thời xưa có 28 thanh)
Diệp Khuynh Thành sắc mặt âm trầm hỏi: "Em lại làm sao vậy?"
"Cốp của mấy chiếc xe thể thao này đều ở phía trước, không gian quá nhỏ, không thể để vừa chiếc xe đạp của em."
"Chị đang hỏi em, rốt cuộc em muốn làm gì với chiếc xe đạp đó?"
Diệp Khuynh Thành cũng bó tay. Từ sau khi Trương Bình xuất hiện, người em trai này cũng trở nên bất thường, không biết đầu óc của hắn có bị chập mạch gì không nữa.
Nhưng Lục Vân lại cười nói: "Chiếc 28 thanh này là bảo bối của em, đương nhiên là phải mang theo."
Hắn sẽ không để chuyện như lần trước xảy ra một lần nào nữa.
Lần trước hắn đi cùng chị Khuynh Thành đến tỉnh lỵ mà có mang theo một ít thần khí để giảm sức lực, thì có thể chạy về Giang Thành sớm một chút rồi, tất nhiên cũng có thể sớm giải quyết rất nhiều phiền phức.
Đây là biện pháp để Lục Vân ứng phó với tình huống khẩn cấp.
"Được, được, đừng lái xe thể thao nữa, đem xe đạp của em đặt ở ghế sau xe Porsche của chị là được." Diệp Khuynh Thành xoa xoa trán tỏa vẻ bất lực, rồi thỏa hiệp nói.
Chương 85 Hồng Môn Yến
Từ Giang Thành lái xe lên tỉnh, nếu đi ô tô với tốc độ cao thì sẽ mất không quá hai giờ.
Vì thế hai người xuất phát lúc chín giờ sáng, lúc tìm được đến Tụ Hương Lâu thì cũng chỉ mới gần mười một giờ rưỡi thôi, nói chung cũng đến sớm nửa tiếng.
Ấy vậy mà Trương Bình đã sớm đứng đợi ở bên ngoài từ lâu.
Khi vừa nhìn thấy hai người, Trương Bình liền nhiệt tình nói:
“Tiểu Diệp à, chị đã bao trọn phòng ăn số 1 rồi, để phục vụ đưa hai người đến phòng đó trước nhé, chị phải đứng cửa đợi người một lát, giám đốc Kim cũng sắp tới rồi.”
"Vâng!"
Diệp Khuynh Thành gật đầu, hai người tiến vào phòng riêng trước.
Khoảng chừng 10 phút sau, Trương Bình cuối cùng cũng đi vào, không những thế còn đang nói chuyện và cười đùa với một người đàn ông khác.
"Tiểu Diệp à, mau lại đây để chị giới thiệu cho em, vị này chính là Kim Chí Thành, cũng là ông chủ của tập đoàn Kim Thị! Giám đốc Kim à, đây chính là chị em tốt của tôi, cô ấy tên Diệp Khuynh Thành.”
Trương Bình cười cười giới thiệu.
Kim Chí Thành liếc nhìn Diệp Khuynh Thành và nói:
"Tôi đã đọc qua hồ sơ của cô rồi."
Diệp Khuynh Thành vội vàng đứng dậy, bắt tay Kim Chí Thành một cách vô cùng lịch sự và nói:
"Xin chào giám đốc Kim, rất cảm ơn anh vì đã dành ra chút thời gian để tới gặp tôi."
“Không sao, thứ nhất, tôi đồng ý lời đề nghị này cũng là vì nể mặt Trương Bình, còn thứ hai chính là, tôi khá chú ý đến sự phát triển gần đây của công ty cô và tôi nghĩ rằng năng lực quan hệ công chúng của công ty cô thực sự rất tốt."
Mấy ngày nay không còn lướt được một tí tin xấu nào bôi nhọ tập đoàn Khuynh Thành nữa, nhìn thấy điều này Kim Chí Thành lại cho rằng đều là nhờ vào bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Khuynh Thành khá hùng hậu.
Có nghĩa là ông ta hoàn toàn tin rằng Diệp Khuynh Thành có quan hệ đặc biệt gì đó với Nam Giang Vương.
Chứ không thì làm sao cô có thể gây dựng tập đoàn Khuynh Thành trở thành một công ty hàng đầu của Giang Thành khi tuổi đời mới còn trẻ như vậy được?
Còn Diệp Khuynh Thành bên này, cô cũng hơi thay đổi sắc mặt, dường như cũng thầm biết anh ta đang nghĩ gì.
Nhưng cô không giải thích bất cứ điều gì, vì cô biết rằng vấn đề đó của cô thực sự rất phức tạp để giải thích.
Vả lại, điều quan trọng nhất là ngay cả bản thân cô còn không hiểu nổi vì sao Trần gia lại chủ động làm sáng tỏ sự thật nữa chứ đừng nói là người khác.
Hai người họ lại ngồi xuống ghế.
Trương Bình ngồi bên cạnh Diệp Khuynh Thành, nắm lấy tay cô và nói:
“Tiểu Diệp Tử à, ngày đó không phải em từng hỏi chị sao lại chia tay với người yêu sao, thực ra là do chị là người chủ động nói chia tay trước đó.”
“Chị là người đề nghị chia tay trước sao?”
“Ừ!”
Trương Bình khẽ thở dài một hơi, sau đó cả người cô ta như rơi vào những dòng hồi ức.
Cô ta cũng từng là một thiếu nữ mơ mộng những chuyện tình đẹp, cứ tưởng có thể ở bên bạn trai cũ đến hết đời, nhưng sau khi rời khỏi môi trường đại học, cô ta mới nhận ra chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Công việc, rồi kết hôn, tiền xe tiền nhà, tiền ăn….đủ thứ tiền cùng áp lực dồn dập đè nặng lên đôi vai gầy yếu khiến cho khao khát về một tình yêu của Trương Bình nhanh chóng bị cuốn trôi.
Tình yêu dù có bền chặt đến đâu cũng không là gì khi đứng trước cơm áo gạo tiền.
Vì thế trong một lần cô cùng bạn trai cũ cãi cọ vì vấn đề sính lễ, Trương Bình đã đề nghị chia tay, rồi sau đó lao vào công việc như một con thiêu thân, lao vào vòng tay của công ty, và cũng ở đây cô ta quen được chồng mình hiện tại.
“Chị rất yêu bạn trai cũ của chị, nhưng anh ấy lại không cho chị một cuộc sống mà chị muốn, với lại gia cảnh chị cũng bình thường, cho nên chị không muốn phải chịu đựng những điều như thế này một lần nữa."
Sau khi Trương Bình gả cho sếp mình, càng ngày cô ta càng cảm thấy việc mình bỏ người yêu cũ kia là vô cùng sáng suốt, hiện giờ cô ta đã là một bà chủ giàu có, muốn gì được nấy, nhìn thấy một thỏi son mình thích cũng không còn chần chừ lâu nữa.
Kể cả khi sau này phát hiện ra chồng mình nuôi rất nhiều phụ nữ bên ngoài nhưng Trương Bình cũng không quá tức giận.
Bởi vì bản thân cô ta cũng nuôi rất nhiều trai bao bên ngoài.
Vợ chồng họ bây giờ ai cũng chơi theo cách của mình, ông ăn chả bà ăn nem nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hôn nhân của bọn họ.
Sau khi nghe Trương Bình thú nhận điều này, Diệp Khuynh Thành cảm thấy khá nể nhưng cũng phải nhíu mày:
“Chị Bình à, sao tự nhiên chị lại nói với em những điều đó vào lúc này chứ?"
Vì chuyện vợ chồng họ, hay là cô ta thì cũng là vấn đề liên quan tới tam quan của Trương Bình, việc về cô ta cô cũng không phân định đúng hay sai được, cũng chẳng tiện đánh giá, nhưng điều cô không thể hiểu được chính là, sao Trương Bình có thể nói ra những điều này khi đang trong phòng riêng chứ.
Phải biết là Kim Chí Thành mới là nhân vật chính trong bữa tối hôm nay.
Nhưng Trương Bình nói năng một hồi lại trực tiếp khiến cho Kim Chí Thành gạt sang một bên, càng kỳ lạ hơn nữa chính là Kim Chí Thành lại không tức giận và mặc kệ không xen vào.
Ông chủ của tập đoàn Kim Thị lại tốt tính như vậy sao?
Trương Bình vỗ vào tay Diệp Khuynh Thành và nói đầy ẩn ý:
“Tiểu Diệp à, chị chỉ muốn nói với em là đàn bà con gái ấy mà, nhất định phải biết nắm bắt cơ hội, lựa chọn người tốt còn hơn là làm việc chăm chỉ kiếm tiền."
Diệp Khuynh Thành bấy giờ mới chán nản hiểu ra, không phải chỉ muốn nói với cô rằng hãy trân trọng cơ hội gặp mặt này thôi sao, thế cần gì phải vòng vo tam quốc làm gì cho mệt, thật kỳ cục hết sức!
Đương nhiên cô không nói ra khỏi miệng mấy lời này, vì cô sợ làm Trương Bình không vui, dù sao bữa tối hôm nay cũng là do Trương Bình tạo điều kiện để mời giám đốc Kim đến gặp mặt, cho nên Diệp Khuynh Thành vẫn rất cảm kích cô ta.
“Tôi biết hôm nay mọi người đều lái xe tới đây. Cho nên tôi nghĩ mọi người không nên uống rượu đâu, Diệp Tử à, em dùng đồ uống này thay rượu đi, mau đến nâng ly chúc rượu giám đốc Kim đi.”
Trương Bình lấy ra một chai nước cam lớn từ dưới bàn, sau đó rót cho Diệp Khuynh Thành một ly.
Diệp Khuynh Thành không mảy may nghi ngờ, cô đứng dậy và nói với Kim Chí Thành.
“Đúng là tôi nên mời giám đốc Kim trước một ly, cảm ơn giám đốc Kim đã cho tôi cơ hội để có cuộc gặp gỡ này.”
Kim Chí Thành nghiêm túc mà gật đầu, mãi cho đến khi cô một hơi dốc sạch thứ nước trong ly kia thì trong mắt anh ta bỗng hiện lên cái nhìn đầy khác lạ, trông như bất ngờ cộng hứng thú.
Lúc này, Lục Vân đột nhiên cười nói với Trương Bình: "Chị Bình à, chúng ta cũng uống một ly nhé!"
"Được!"
Trương Bình đột nhiên lộ ra vẻ phấn khích, cô ta thực sự muốn Lục Vân uống với mình.
Bởi hai chai kia chắc chắn có vấn đề.
Về phần Kim Chí Thành.
Thực sự thì khi nhìn thấy thông tin của Diệp Khuynh Thành, Kim Chí Thành đã có ý định xấu, bởi vì một người phụ nữ chụp ảnh mặt mộc thôi đã đẹp như vậy rồi thì nhất định người thật phải tuyệt vời hơn nữa.
Và sự thật đã chứng minh điều đó.
Nhưng Kim Chí Thành lại không thể hiện sự vồ vập của mình ngay lập tức mà rất khéo léo từ chối yêu cầu gặp mặt lần đầu của Diệp Khuynh Thành, anh ta quyết định dàn dựng một sự khó khăn cho cô chùn bước chút.
Sau đó, Kim Chí Thành biết Trương Bình là bạn cùng phòng thời đại học của Diệp Khuynh Thành, vì vậy anh ta đã chủ động tìm Trương Bình và nhờ cô ta tổ chức bữa tối hôm nay, trong khi bản thân anh ta sẽ giả vờ miễn cưỡng lắm mới đến đây.
Bằng cách này, Diệp Khuynh Thành sẽ càng trân trọng cơ hội khó có được này, và dễ dàng buông lỏng cảnh giác hơn.
Vừa rồi để lấy thiện cảm từ Diệp Khuynh Thành, Trương Bình đã kể cho cô nghe những trải nghiệm của cô ta đã từng trải qua.
Cốt là để kiểm tra giới hạn của Diệp Khuynh Thành, nhưng phát hiện ra rằng Diệp Khuynh Thành như thể không hiểu ý tứ trong câu chuyện của cô ta lắm, vì thế cô ta đành phải lấy đồ uống có tẩm thuốc ra cho cô uống, nói một cách dễ hiểu, đây chính là Hồng Môn Yến.
Chương 86 Ai cho mày lá gan bôi nhọ chị của tao
Đây là một vỡ Hồng Môn Yến bản hiện thực, từ chuyện Trương Bình mở tiệc đến Kim Chí Thành là hung thủ phía sau màn, còn Lục Vân chỉ thuần túy là ngoài ý muốn.
Ban đầu Trương Bình căn bản không suy xét đến nhân vật này, là ngày đó gặp được hắn ở biệt thự Lục Nhân nên mới nổi lên dục vọng.
Không sai, Trương Bình nổi lên dục vọng, cho nên trước bữa tiệc hôm nay, cô ta đã cố ý gọi điện thoại dặn dò Diệp Khuynh Thành nhất định phải dẫn Lục Vân theo.
Hiện giờ đã uống xong đồ uống, cơ bản xem như đã tóm gọn được hắn.
Trương Bình ngồi xuống bên cạnh Lục Vân, khi nói đùa còn cố ý cười run rẩy hết cả người rồi dựa sát vào Lục Vân.
Lục Vân làm bộ không biết.
Qua nửa khắc, Diệp Khuynh Thành bỗng thở nhẹ một tiếng và nói, "Kỳ quái, sao hôm nay nóng như vậy!"
Chỉ thấy trên má cô đã hiện ra hai vệt đỏ mê người, Trương Bình cũng như thế.
Vừa rồi cô ta chủ động uống một ly nước chanh với Lục Vân, vật chất bên trong đã bắt đầu phát tác.
Đôi mắt của Kim Chí Thành dán chặt vào Diệp Khuynh Thành, dáng người, khuôn mặt và hai vệt đỏ ửng tuyệt đẹp trên đó thật là quá hấp dẫn!
Rốt cuộc Kim Chí Thành cũng không diễn nổi nữa, lúc anh ta chuẩn bị ra tay lại giật mình, bởi vì đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ ra mình đã xem nhẹ một người.
Đó chính là Lục Vân
Chỉ thấy Lục Vân mang theo vẻ mặt trêu tức mà nhìn anh ta, biểu cảm kia muốn tỉnh táo bao nhiêu có tỉnh táo bấy nhiêu.
"Không phải anh đã uống nước chanh rồi sao?" Kim Chí Thành khó hiểu mà hỏi
Vừa rồi rõ ràng anh ta đã thấy Lục Vân và Trương Bình cùng uống nước chanh, sao Trương Bình đã phát tác hiệu quả của thuốc mà Lục Vân lại không chuyện gì cả?
Tất nhiên Lục Vân không có khả năng nói cho anh ta biết chút thuốc này đã sớm bị chân khí trong cơ thể mình luyện hóa.
"Kim Chí Thành, anh diễn cũng giống thật!" Lục Vân cười lạnh và nói.
Kim Chí Thành hơi biến sắc, sau đó ánh mắt bỗng chợt lóe, anh ta nói: "Người anh em, hai ta đều là đàn ông, đừng dối trá như vậy, con nhỏ này trông xinh đẹp thế này, chẳng lẽ anh không có ý gì? Huống chi, nếu nó chịu làm tình nhân cho người khác thì bản thân cũng không phải người đứng đắn gì."
Đến bây giờ anh ta còn tưởng rằng Diệp Khuynh Thành và Nam Giang Vương có quan hệ đặc thù.
Nhưng Kim Chí Thành còn chưa nói xong lại đột nhiên nghe tiếng nói lạnh như băng của Lục Vân vang lên, "Ai cho mày lá gan bôi nhọ chị của tao?"
Lục Vân không muốn nghe nhất chính là người khác bôi nhọ sự trong sạch của các chị mình, sắc mặt hắn lập tức lạnh đi, tiến lên đá Kim Chí Thành ngã lăn, sau đó giơ một cây kim châm thật dài đâm vào huyệt vị nào đó trên người anh ta.
"A! Thằng chết tiệt, mày làm gì tao vậy!" Kim Chí Thành kêu thảm thiết một tiếng, hoảng sợ nói.
Lục Vân cười lạnh và nói, "Rất nhanh mày sẽ biết."
Lúc này, Trương Bình khô nóng mà nhích lại gần Lục Vân, kết quả lại bị Lục Vân dùng ánh mắt lạnh như băng dọa lui.
"Cút!"
Ánh mắt này làm Trương Bình như rơi vào hầm băng, hơi tỉnh táo lại một lát, nhưng rất nhanh lại mất đi lý trí dưới tác dụng của dược hiệu. Cô ta không dám trêu chọc Lục Vân nữa, mà lại xé rách quần áo nhào về hướng Kim Chí Thành.
Trong giây lát, Kim Chí Thành phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng đau đớn.
"A! Mày là đồ ma quỷ!"
Kim Chí Thành dán mắt nhìn chằm chằm Lục Vân, gào rống, rốt cuộc anh ta đã biết vừa rồi Lục Vân làm gì trên người mình.
Cây kim kia phong bế một huyệt vị trên người anh ta, chỉ cần tới gần phụ nữ thì thân thể sẽ sinh ra cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Vậy thì khác gì thái giám nữa?
Không, phải nói là còn đau đớn hơn thái giám, thái giám chỉ là đau nhất thời, mà sự đau đớn của Kim Chí Thành lại là vĩnh cửu.
Trừ phi về sau anh ta không chạm vào phụ nữ, thậm chí cả nghĩ cũng không thể nghĩ đến. Đối với một người đàn ông thì sự tra tấn này còn khó chịu hơn cả cái chết.
Kim Chí Thành đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nhưng Trương Bình vẫn không chịu buông tha cho anh ta, thật là hết sức tàn nhẫn.
Lục Vân lạnh lùng nhìn mọi chuyện, vẻ mặt vốn rất lạnh nhạt, lại đột nhiên cảm thấy bên tai thổi tới một làn gió ấm, sau đó tiếng nói mềm mại của Diệp Khuynh Thành vang lên: "Tiểu Lục Vân, chị khó chịu."
"Chị Khuynh Thành!"
Lục Vân giật mình, thấy Diệp Khuynh Thành bắt đầu xé quần áo thì cười khổ rồi vội vàng chặn ngang bế cô lên, chạy như bay rời khỏi Tụ Hương Lâu.
Nơi hắn muốn tới là khách sạn Phong Lâm Vãn.
Lục Vân vội đặt một gian phòng, khi chuẩn bị đi thang máy lên lầu thì đúng lúc gặp phải một người đàn ông mặc tây trang đi ra.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Người đàn ông kia đã quá quen với chuyện này, ban đầu cũng không để ý đến, nhưng sau khi liếc nhìn mặt nghiêng của Diệp Khuynh Thành một cái thì bỗng giật mình.
Sao lại giống như vậy?
Người đàn ông đó vội vàng bước vào đại sảnh, hỏi lễ tân đang đứng ở đó, "Hai người vừa rồi tên là gì?"
Cô lễ tân nhìn thoáng qua bảng đăng ký rồi trả lời, "Nam tên là Lục Vân, nữ tên Diệp Khuynh Thành."
"Diệp Khuynh Thành." Người đàn ông mặc tây trang lặp lại cái tên này lần nữa, ánh mắt lập loè bất định.
Chương 87 Ông chết chắc rồi!
Khách sạn Phong Lâm Vãn.
Tên của khách sạn mang đậm chất thơ được lấy cảm hứng từ tên một bài thơ của Đỗ Mục, một nhà thơ thời Đường:
Đình xa tọa ái phong lâm vãn,
Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa.
(Sơn hành - Đỗ Mục)
Vừa thanh cao lại độc đáo.
Lúc này trên giường lớn của khách sạn, Diệp Khuynh Thành cởi áo ngoài lộ ra thân thể đầy kiêu ngạo…
“Tiểu Lục Vân…”
Ánh mắt của Diệp Khuynh Thành mơ màng, trong miệng thì thào gọi tên Lục Vân.
Lục Vân giật mình, hắn còn chưa kịp sử dụng kim châm truyền khí cho Diệp Khuynh Thành thì đột nhiên cô lao về phía hắn.
Tuy nhiên lúc này đã quá muộn để sử dụng kim châm nên Lục Vân quyết định truyền khí trực tiếp cho Diệp Khuynh Thành. Vì thế, hắn vội nắm lấy hai bả vai của cô và bắt đầu truyền chân khí qua.
Diệp Khuynh Thành khẽ khịt mũi rồi ngủ thiếp đi.
Lục Vân ra ngoài mua một chiếc áo sơ mi cho Diệp Khuynh Thành. Khi hắn quay trở lại, cô đã tỉnh. Hai tay nắm chặt ga giường ngồi ở đầu giường trông rất đáng thương.
Cô không mất hết toàn bộ trí nhớ. Cô vẫn nhớ rất rõ một số cảnh quan trọng. Vì vậy khi nhìn thấy Lục Vân quay trở lại, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành đỏ bừng.
Trước mặt tiểu Lục Vân mà lại làm chuyện xấu hổ như vậy, hình tượng lạnh lùng của mình đã hoàn toàn bị hủy hoại. Không biết tiểu Lục Vân sẽ nghĩ như thế nào về mình đây, a a a!
Diệp Khuynh Thành muốn sụp đổ tới nơi rồi.
“Chị Khuynh Thành, em mua cho chị một chiếc áo sơ mi mới. Chị mặc thử xem có vừa không?”
Diệp Khuynh Thành không ngờ rằng Lục Vân không những không có ý giễu cợt cô mà hắn lại còn rất chu đáo đặt chiếc áo tới trước mặt cô.
“Ừm, cảm ơn tiểu Lục Vân.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu, cô quay lưng đi thay áo.
Hai người nghỉ ngơi trong phòng thêm một lúc, sau đó trả phòng rồi rời đi.
Diệp Khuynh Thành ôm cánh tay của Lục Vân, trông hai người như thể một đôi yêu nhau.
Sau khi họ vừa rời khỏi phòng được vài phút, một người đàn ông mặc vest bước vào căn phòng mà họ ở trước đó. Anh ta mò mẫm trên giường một lúc và nhặt được vài sợi tóc dài mảnh.
Trên đường về nhà, Diệp Khuynh Thành vẫn còn cảm thấy hơi sợ một lúc.
Cô không ngờ Kim Chí Thành lại là người như vậy. Đầu tiên là từ chối yêu cầu gặp mặt của cô nhưng sau đó là bày mưu dụ cô vào bẫy, Loại người nham hiểm này thật sự vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, điều mà khiến Diệp Khuynh Thành khó chấp nhận nhất đó chính là bạn cùng phòng thời đại học của cô, Trương Bình lại bắt tay cùng Kim Chí Thành hãm hại cô.
Quả nhiên sau khi bước chân vào xã hội, ngay cả người bạn cũ cùng phòng thời đại học cũng không còn đáng tin nữa.
Diệp Khuynh Thành thật sự sợ hãi.
Nhưng ngay sau khi nhìn sang Lục Vân ở bên cạnh, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ấm áp.
Vẫn là Tiểu Lục Vân tuyệt nhất.
Nếu như hôm nay không có tiểu Lục Vân thì e rằng mưu kế của Kim Chí Thành sẽ thành công. Và nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì cô thà chết còn hơn.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Lục Vân đột nhiên vang lên. Khi hắn bắt máy, một giọng nói lo lắng truyền tới: “Xin lỗi, anh có phải là Lục thần y không? Tôi là con gái của Thẩm Kim Hoa, là bố tôi bảo tôi gọi cuộc điện thoại này…”
“Gửi địa chỉ cho tôi!”
Vừa nghe nói đối phương là con gái của Thẩm Kim Hoa, Lục Vân biết ngay là chuyện gì nên hắn hỏi luôn địa chỉ.
“Chị Khuynh Thành, chị tự lái xe về trước nhé. Hiện giờ, em đang có một ca bệnh ở tỉnh, ca này hơi nghiêm trọng.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu nói: “Cứu người là quan trọng nhất, em cũng nên chú ý an toàn.”
“Tuân lệnh.”
Cứ như vậy, Lục Vân rời khỏi từ ghế sau của chiếc Porsche dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Khuynh Thành rồi rời đi.
“Thẩm Kim Hoa, may mà hôm nay tôi ở tỉnh, nếu không ông thì ông chết chắc rồi!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Cao Minh, ngài thật cao minh, tại sao trước kia tôi không nghĩ ra biện pháp này kia chứ, sư phụ không hổ là sư phụ."
Hai mắt Dư Hồng Văn sáng ngời, sự ngưỡng mộ dành cho Lục Vân thậm chí còn sâu sắc hơn.
Vốn tưởng rằng sư phụ chỉ giỏi châm cứu, ai ngờ ngay cả kiến thức về dược lý cũng giỏi đến như vậy.
Dư Hồng Văn lúc này chỉ muốn hét lên: Sư phụ thật cao minh, xin hãy nhận một lạy từ kẻ hè mọn này!
Lục Vân cười nói: "Dư tiên sinh lĩnh hội cũng tốt, tôi chỉ vừa nói qua một chút mà ông đã lĩnh ngộ được điểm mấu chốt trong đó."
"Là sư phụ dạy tốt."
"Là do ông có ngộ tính tốt."
"Không, không, không, là do sư phụ dạy tốt hơn."
"..."
Hai người bọn họ cứ khen nhau một hồi, khiến Thẩm Kim Hoa ở bên cạnh mở to hai mắt như con chó ngốc.
Hai sư đồ các người thật là... thật là không biết xấu hổ…!
Sau khi uống thuốc, Thẩm Kim Hoa đưa một tấm danh thiếp mạ vàng cho Lục Vân, nói: "Lục tiên sinh, trước kia tôi không có mắt nhìn đã lỡ xúc phạm cậu. Đây là danh thiếp của tôi. Khi nào cậu có cơ hội đến thủ phủ tỉnh, cậu có thể đến tìm tôi, tôi sẽ tiếp đãi cậu chu đáo nhất có thể."
Lục Vân thản nhiên cầm lấy danh thiếp, cẩn thận nhìn sắc mặt của Thẩm Kim Hoa, nói: "Tôi vốn không định nói nhiều, nếu như Thẩm tiên sinh đã có thành ý như vậy, nên tôi sẽ nói vài lời, sắp tới hãy chú ý nhiều hơn đến những người xung quanh ông."
Thẩm Kim Hoa sững sờ một lúc: "Tại sao Lục thần y lại nói như vậy?"
"Bởi vì tôi nhìn thấy giữa lông mày của ông có tà khí."
"Tà khí!"
Thẩm Kim Hoa lập tức giật mình.
Lục Vân gật đầu nhẹ, không nhiều lời nữa, chỉ để lại số điện thoại của mình cho ông ta.
"Nếu cảm thấy có gì không ổn, ông có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, đương nhiên, chuyện tôi có nhận hay không lại là chuyện khác."
"Cám ơn, Lục thần y. "
Thẩm Kim Hoa rời khỏi Hạnh Lâm Đường với lòng đầy biết ơn.
Dư Hồng Văn lại tò mò hỏi: "Sư phụ, tà khí mà người vừa đề cập là gì vậy?"
Bản thân ông cũng là lão Trung Y, giỏi nhất là nhìn, nghe, ngửi và hỏi. Thông qua kiểm tra bệnh, ông không thấy trên mặt Thẩm Kim Hoa có gì đó không ổn, chỉ là mí mắt có chút sưng lên mà thôi.
Lục Vân nhìn ông ấy thật sâu rồi lại nói: "Chuyện này nên giải thích như thế nào đây, dù sao ông cứ hiểu nó là vận xui đi."
Dư Hồng Văn thốt lên: "Sư phụ vẫn có thể xem tướng sao, thật lợi hại!"
"Ông cũng không tệ."
"Không, không, không, sư phụ vẫn là lợi hại nhất."
...
Vài ngày tiếp theo mọi chuyện đều bình an vô sự, Lục Vân cũng có chút thời gian rảnh rỗi đến Hạnh Lâm Đường, giúp đỡ xem bệnh.
Đương nhiên.
Niềm vui lớn nhất của hắn chính là dạy châm pháp cho chị hai.
Không thể không nói, khả năng học châm pháp của Lâm Thanh Đàm thực sự rất đáng sợ, không chỉ học được Cửu Chuyển Hồi Dương Châm và Quỷ Môn Thất Thấu Kim, mà còn từ trên người Lục Vân luyện ra được hai kỹ thuật châm cứu mới.
Dư Hồng Vân ghen tị đến mức thiếu chút nữa là lật bàn.
… ...
Vài ngày sau, Diệp Khuynh Thành tìm gặp Lục Vân và nói: "Chị Bình gọi điện tới, vào lúc mười hai giờ trưa ngày mai, cô ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc tại Hương lâu ở thủ phủ tỉnh, cô ấy nói rằng muốn chị đưa em đi cùng."
"Chị ấy nói muốn mang em đi cùng?"
Lục Vân vốn có ý định đến thủ phủ tỉnh cùng với chị Khuynh Thành, khi nghe được câu này trong lòng hắn cảm thấy hơi lo lắng.
Trương Bình a…. Trương Bình, mục đích của cô cũng quá rõ ràng rồi. Bổn vương là loại người gì mà một người hâm mộ thô tục như cô có thể nghĩ đến kia chứ.
Hửm?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lục Vân kiêu ngạo cứ hất hất đầu lên và nói: "Đi thì đi, em cũng muốn gặp người phụ nữ đó, rốt cuộc chị ta muốn gì?"
Bốp!
Diệp Khuynh Thành vỗ vào sau đầu hắn một cái và tức giận nói: "Em đang phát điên cái gì vậy?"
"..."
Sáng sớm hôm sau, Lục Vân lái chiếc Bugatti Veyron của mình ra ngoài và đậu nó trong sân.
Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi: "Hôm nay lái xe của em đi à?"
"Không, chị lái chiếc Porsche của chị, chúng ta mỗi người một chiếc."
"Em lại phát bệnh gì vậy?"
Diệp Khuynh Thành lẩm bẩm, sau đó cô nhìn thấy Lục Vân trở về nhà kho với một chiếc 28 thanh*, nó sắp được nhét vào cốp của chiếc xe thể thao đang đậu kia. (*là chiếc xe đạp thời xưa có 28 thanh)
Diệp Khuynh Thành sắc mặt âm trầm hỏi: "Em lại làm sao vậy?"
"Cốp của mấy chiếc xe thể thao này đều ở phía trước, không gian quá nhỏ, không thể để vừa chiếc xe đạp của em."
"Chị đang hỏi em, rốt cuộc em muốn làm gì với chiếc xe đạp đó?"
Diệp Khuynh Thành cũng bó tay. Từ sau khi Trương Bình xuất hiện, người em trai này cũng trở nên bất thường, không biết đầu óc của hắn có bị chập mạch gì không nữa.
Nhưng Lục Vân lại cười nói: "Chiếc 28 thanh này là bảo bối của em, đương nhiên là phải mang theo."
Hắn sẽ không để chuyện như lần trước xảy ra một lần nào nữa.
Lần trước hắn đi cùng chị Khuynh Thành đến tỉnh lỵ mà có mang theo một ít thần khí để giảm sức lực, thì có thể chạy về Giang Thành sớm một chút rồi, tất nhiên cũng có thể sớm giải quyết rất nhiều phiền phức.
Đây là biện pháp để Lục Vân ứng phó với tình huống khẩn cấp.
"Được, được, đừng lái xe thể thao nữa, đem xe đạp của em đặt ở ghế sau xe Porsche của chị là được." Diệp Khuynh Thành xoa xoa trán tỏa vẻ bất lực, rồi thỏa hiệp nói.
Chương 85 Hồng Môn Yến
Từ Giang Thành lái xe lên tỉnh, nếu đi ô tô với tốc độ cao thì sẽ mất không quá hai giờ.
Vì thế hai người xuất phát lúc chín giờ sáng, lúc tìm được đến Tụ Hương Lâu thì cũng chỉ mới gần mười một giờ rưỡi thôi, nói chung cũng đến sớm nửa tiếng.
Ấy vậy mà Trương Bình đã sớm đứng đợi ở bên ngoài từ lâu.
Khi vừa nhìn thấy hai người, Trương Bình liền nhiệt tình nói:
“Tiểu Diệp à, chị đã bao trọn phòng ăn số 1 rồi, để phục vụ đưa hai người đến phòng đó trước nhé, chị phải đứng cửa đợi người một lát, giám đốc Kim cũng sắp tới rồi.”
"Vâng!"
Diệp Khuynh Thành gật đầu, hai người tiến vào phòng riêng trước.
Khoảng chừng 10 phút sau, Trương Bình cuối cùng cũng đi vào, không những thế còn đang nói chuyện và cười đùa với một người đàn ông khác.
"Tiểu Diệp à, mau lại đây để chị giới thiệu cho em, vị này chính là Kim Chí Thành, cũng là ông chủ của tập đoàn Kim Thị! Giám đốc Kim à, đây chính là chị em tốt của tôi, cô ấy tên Diệp Khuynh Thành.”
Trương Bình cười cười giới thiệu.
Kim Chí Thành liếc nhìn Diệp Khuynh Thành và nói:
"Tôi đã đọc qua hồ sơ của cô rồi."
Diệp Khuynh Thành vội vàng đứng dậy, bắt tay Kim Chí Thành một cách vô cùng lịch sự và nói:
"Xin chào giám đốc Kim, rất cảm ơn anh vì đã dành ra chút thời gian để tới gặp tôi."
“Không sao, thứ nhất, tôi đồng ý lời đề nghị này cũng là vì nể mặt Trương Bình, còn thứ hai chính là, tôi khá chú ý đến sự phát triển gần đây của công ty cô và tôi nghĩ rằng năng lực quan hệ công chúng của công ty cô thực sự rất tốt."
Mấy ngày nay không còn lướt được một tí tin xấu nào bôi nhọ tập đoàn Khuynh Thành nữa, nhìn thấy điều này Kim Chí Thành lại cho rằng đều là nhờ vào bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Khuynh Thành khá hùng hậu.
Có nghĩa là ông ta hoàn toàn tin rằng Diệp Khuynh Thành có quan hệ đặc biệt gì đó với Nam Giang Vương.
Chứ không thì làm sao cô có thể gây dựng tập đoàn Khuynh Thành trở thành một công ty hàng đầu của Giang Thành khi tuổi đời mới còn trẻ như vậy được?
Còn Diệp Khuynh Thành bên này, cô cũng hơi thay đổi sắc mặt, dường như cũng thầm biết anh ta đang nghĩ gì.
Nhưng cô không giải thích bất cứ điều gì, vì cô biết rằng vấn đề đó của cô thực sự rất phức tạp để giải thích.
Vả lại, điều quan trọng nhất là ngay cả bản thân cô còn không hiểu nổi vì sao Trần gia lại chủ động làm sáng tỏ sự thật nữa chứ đừng nói là người khác.
Hai người họ lại ngồi xuống ghế.
Trương Bình ngồi bên cạnh Diệp Khuynh Thành, nắm lấy tay cô và nói:
“Tiểu Diệp Tử à, ngày đó không phải em từng hỏi chị sao lại chia tay với người yêu sao, thực ra là do chị là người chủ động nói chia tay trước đó.”
“Chị là người đề nghị chia tay trước sao?”
“Ừ!”
Trương Bình khẽ thở dài một hơi, sau đó cả người cô ta như rơi vào những dòng hồi ức.
Cô ta cũng từng là một thiếu nữ mơ mộng những chuyện tình đẹp, cứ tưởng có thể ở bên bạn trai cũ đến hết đời, nhưng sau khi rời khỏi môi trường đại học, cô ta mới nhận ra chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Công việc, rồi kết hôn, tiền xe tiền nhà, tiền ăn….đủ thứ tiền cùng áp lực dồn dập đè nặng lên đôi vai gầy yếu khiến cho khao khát về một tình yêu của Trương Bình nhanh chóng bị cuốn trôi.
Tình yêu dù có bền chặt đến đâu cũng không là gì khi đứng trước cơm áo gạo tiền.
Vì thế trong một lần cô cùng bạn trai cũ cãi cọ vì vấn đề sính lễ, Trương Bình đã đề nghị chia tay, rồi sau đó lao vào công việc như một con thiêu thân, lao vào vòng tay của công ty, và cũng ở đây cô ta quen được chồng mình hiện tại.
“Chị rất yêu bạn trai cũ của chị, nhưng anh ấy lại không cho chị một cuộc sống mà chị muốn, với lại gia cảnh chị cũng bình thường, cho nên chị không muốn phải chịu đựng những điều như thế này một lần nữa."
Sau khi Trương Bình gả cho sếp mình, càng ngày cô ta càng cảm thấy việc mình bỏ người yêu cũ kia là vô cùng sáng suốt, hiện giờ cô ta đã là một bà chủ giàu có, muốn gì được nấy, nhìn thấy một thỏi son mình thích cũng không còn chần chừ lâu nữa.
Kể cả khi sau này phát hiện ra chồng mình nuôi rất nhiều phụ nữ bên ngoài nhưng Trương Bình cũng không quá tức giận.
Bởi vì bản thân cô ta cũng nuôi rất nhiều trai bao bên ngoài.
Vợ chồng họ bây giờ ai cũng chơi theo cách của mình, ông ăn chả bà ăn nem nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hôn nhân của bọn họ.
Sau khi nghe Trương Bình thú nhận điều này, Diệp Khuynh Thành cảm thấy khá nể nhưng cũng phải nhíu mày:
“Chị Bình à, sao tự nhiên chị lại nói với em những điều đó vào lúc này chứ?"
Vì chuyện vợ chồng họ, hay là cô ta thì cũng là vấn đề liên quan tới tam quan của Trương Bình, việc về cô ta cô cũng không phân định đúng hay sai được, cũng chẳng tiện đánh giá, nhưng điều cô không thể hiểu được chính là, sao Trương Bình có thể nói ra những điều này khi đang trong phòng riêng chứ.
Phải biết là Kim Chí Thành mới là nhân vật chính trong bữa tối hôm nay.
Nhưng Trương Bình nói năng một hồi lại trực tiếp khiến cho Kim Chí Thành gạt sang một bên, càng kỳ lạ hơn nữa chính là Kim Chí Thành lại không tức giận và mặc kệ không xen vào.
Ông chủ của tập đoàn Kim Thị lại tốt tính như vậy sao?
Trương Bình vỗ vào tay Diệp Khuynh Thành và nói đầy ẩn ý:
“Tiểu Diệp à, chị chỉ muốn nói với em là đàn bà con gái ấy mà, nhất định phải biết nắm bắt cơ hội, lựa chọn người tốt còn hơn là làm việc chăm chỉ kiếm tiền."
Diệp Khuynh Thành bấy giờ mới chán nản hiểu ra, không phải chỉ muốn nói với cô rằng hãy trân trọng cơ hội gặp mặt này thôi sao, thế cần gì phải vòng vo tam quốc làm gì cho mệt, thật kỳ cục hết sức!
Đương nhiên cô không nói ra khỏi miệng mấy lời này, vì cô sợ làm Trương Bình không vui, dù sao bữa tối hôm nay cũng là do Trương Bình tạo điều kiện để mời giám đốc Kim đến gặp mặt, cho nên Diệp Khuynh Thành vẫn rất cảm kích cô ta.
“Tôi biết hôm nay mọi người đều lái xe tới đây. Cho nên tôi nghĩ mọi người không nên uống rượu đâu, Diệp Tử à, em dùng đồ uống này thay rượu đi, mau đến nâng ly chúc rượu giám đốc Kim đi.”
Trương Bình lấy ra một chai nước cam lớn từ dưới bàn, sau đó rót cho Diệp Khuynh Thành một ly.
Diệp Khuynh Thành không mảy may nghi ngờ, cô đứng dậy và nói với Kim Chí Thành.
“Đúng là tôi nên mời giám đốc Kim trước một ly, cảm ơn giám đốc Kim đã cho tôi cơ hội để có cuộc gặp gỡ này.”
Kim Chí Thành nghiêm túc mà gật đầu, mãi cho đến khi cô một hơi dốc sạch thứ nước trong ly kia thì trong mắt anh ta bỗng hiện lên cái nhìn đầy khác lạ, trông như bất ngờ cộng hứng thú.
Lúc này, Lục Vân đột nhiên cười nói với Trương Bình: "Chị Bình à, chúng ta cũng uống một ly nhé!"
"Được!"
Trương Bình đột nhiên lộ ra vẻ phấn khích, cô ta thực sự muốn Lục Vân uống với mình.
Bởi hai chai kia chắc chắn có vấn đề.
Về phần Kim Chí Thành.
Thực sự thì khi nhìn thấy thông tin của Diệp Khuynh Thành, Kim Chí Thành đã có ý định xấu, bởi vì một người phụ nữ chụp ảnh mặt mộc thôi đã đẹp như vậy rồi thì nhất định người thật phải tuyệt vời hơn nữa.
Và sự thật đã chứng minh điều đó.
Nhưng Kim Chí Thành lại không thể hiện sự vồ vập của mình ngay lập tức mà rất khéo léo từ chối yêu cầu gặp mặt lần đầu của Diệp Khuynh Thành, anh ta quyết định dàn dựng một sự khó khăn cho cô chùn bước chút.
Sau đó, Kim Chí Thành biết Trương Bình là bạn cùng phòng thời đại học của Diệp Khuynh Thành, vì vậy anh ta đã chủ động tìm Trương Bình và nhờ cô ta tổ chức bữa tối hôm nay, trong khi bản thân anh ta sẽ giả vờ miễn cưỡng lắm mới đến đây.
Bằng cách này, Diệp Khuynh Thành sẽ càng trân trọng cơ hội khó có được này, và dễ dàng buông lỏng cảnh giác hơn.
Vừa rồi để lấy thiện cảm từ Diệp Khuynh Thành, Trương Bình đã kể cho cô nghe những trải nghiệm của cô ta đã từng trải qua.
Cốt là để kiểm tra giới hạn của Diệp Khuynh Thành, nhưng phát hiện ra rằng Diệp Khuynh Thành như thể không hiểu ý tứ trong câu chuyện của cô ta lắm, vì thế cô ta đành phải lấy đồ uống có tẩm thuốc ra cho cô uống, nói một cách dễ hiểu, đây chính là Hồng Môn Yến.
Chương 86 Ai cho mày lá gan bôi nhọ chị của tao
Đây là một vỡ Hồng Môn Yến bản hiện thực, từ chuyện Trương Bình mở tiệc đến Kim Chí Thành là hung thủ phía sau màn, còn Lục Vân chỉ thuần túy là ngoài ý muốn.
Ban đầu Trương Bình căn bản không suy xét đến nhân vật này, là ngày đó gặp được hắn ở biệt thự Lục Nhân nên mới nổi lên dục vọng.
Không sai, Trương Bình nổi lên dục vọng, cho nên trước bữa tiệc hôm nay, cô ta đã cố ý gọi điện thoại dặn dò Diệp Khuynh Thành nhất định phải dẫn Lục Vân theo.
Hiện giờ đã uống xong đồ uống, cơ bản xem như đã tóm gọn được hắn.
Trương Bình ngồi xuống bên cạnh Lục Vân, khi nói đùa còn cố ý cười run rẩy hết cả người rồi dựa sát vào Lục Vân.
Lục Vân làm bộ không biết.
Qua nửa khắc, Diệp Khuynh Thành bỗng thở nhẹ một tiếng và nói, "Kỳ quái, sao hôm nay nóng như vậy!"
Chỉ thấy trên má cô đã hiện ra hai vệt đỏ mê người, Trương Bình cũng như thế.
Vừa rồi cô ta chủ động uống một ly nước chanh với Lục Vân, vật chất bên trong đã bắt đầu phát tác.
Đôi mắt của Kim Chí Thành dán chặt vào Diệp Khuynh Thành, dáng người, khuôn mặt và hai vệt đỏ ửng tuyệt đẹp trên đó thật là quá hấp dẫn!
Rốt cuộc Kim Chí Thành cũng không diễn nổi nữa, lúc anh ta chuẩn bị ra tay lại giật mình, bởi vì đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ ra mình đã xem nhẹ một người.
Đó chính là Lục Vân
Chỉ thấy Lục Vân mang theo vẻ mặt trêu tức mà nhìn anh ta, biểu cảm kia muốn tỉnh táo bao nhiêu có tỉnh táo bấy nhiêu.
"Không phải anh đã uống nước chanh rồi sao?" Kim Chí Thành khó hiểu mà hỏi
Vừa rồi rõ ràng anh ta đã thấy Lục Vân và Trương Bình cùng uống nước chanh, sao Trương Bình đã phát tác hiệu quả của thuốc mà Lục Vân lại không chuyện gì cả?
Tất nhiên Lục Vân không có khả năng nói cho anh ta biết chút thuốc này đã sớm bị chân khí trong cơ thể mình luyện hóa.
"Kim Chí Thành, anh diễn cũng giống thật!" Lục Vân cười lạnh và nói.
Kim Chí Thành hơi biến sắc, sau đó ánh mắt bỗng chợt lóe, anh ta nói: "Người anh em, hai ta đều là đàn ông, đừng dối trá như vậy, con nhỏ này trông xinh đẹp thế này, chẳng lẽ anh không có ý gì? Huống chi, nếu nó chịu làm tình nhân cho người khác thì bản thân cũng không phải người đứng đắn gì."
Đến bây giờ anh ta còn tưởng rằng Diệp Khuynh Thành và Nam Giang Vương có quan hệ đặc thù.
Nhưng Kim Chí Thành còn chưa nói xong lại đột nhiên nghe tiếng nói lạnh như băng của Lục Vân vang lên, "Ai cho mày lá gan bôi nhọ chị của tao?"
Lục Vân không muốn nghe nhất chính là người khác bôi nhọ sự trong sạch của các chị mình, sắc mặt hắn lập tức lạnh đi, tiến lên đá Kim Chí Thành ngã lăn, sau đó giơ một cây kim châm thật dài đâm vào huyệt vị nào đó trên người anh ta.
"A! Thằng chết tiệt, mày làm gì tao vậy!" Kim Chí Thành kêu thảm thiết một tiếng, hoảng sợ nói.
Lục Vân cười lạnh và nói, "Rất nhanh mày sẽ biết."
Lúc này, Trương Bình khô nóng mà nhích lại gần Lục Vân, kết quả lại bị Lục Vân dùng ánh mắt lạnh như băng dọa lui.
"Cút!"
Ánh mắt này làm Trương Bình như rơi vào hầm băng, hơi tỉnh táo lại một lát, nhưng rất nhanh lại mất đi lý trí dưới tác dụng của dược hiệu. Cô ta không dám trêu chọc Lục Vân nữa, mà lại xé rách quần áo nhào về hướng Kim Chí Thành.
Trong giây lát, Kim Chí Thành phát ra một tiếng kêu thảm thiết vô cùng đau đớn.
"A! Mày là đồ ma quỷ!"
Kim Chí Thành dán mắt nhìn chằm chằm Lục Vân, gào rống, rốt cuộc anh ta đã biết vừa rồi Lục Vân làm gì trên người mình.
Cây kim kia phong bế một huyệt vị trên người anh ta, chỉ cần tới gần phụ nữ thì thân thể sẽ sinh ra cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Vậy thì khác gì thái giám nữa?
Không, phải nói là còn đau đớn hơn thái giám, thái giám chỉ là đau nhất thời, mà sự đau đớn của Kim Chí Thành lại là vĩnh cửu.
Trừ phi về sau anh ta không chạm vào phụ nữ, thậm chí cả nghĩ cũng không thể nghĩ đến. Đối với một người đàn ông thì sự tra tấn này còn khó chịu hơn cả cái chết.
Kim Chí Thành đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nhưng Trương Bình vẫn không chịu buông tha cho anh ta, thật là hết sức tàn nhẫn.
Lục Vân lạnh lùng nhìn mọi chuyện, vẻ mặt vốn rất lạnh nhạt, lại đột nhiên cảm thấy bên tai thổi tới một làn gió ấm, sau đó tiếng nói mềm mại của Diệp Khuynh Thành vang lên: "Tiểu Lục Vân, chị khó chịu."
"Chị Khuynh Thành!"
Lục Vân giật mình, thấy Diệp Khuynh Thành bắt đầu xé quần áo thì cười khổ rồi vội vàng chặn ngang bế cô lên, chạy như bay rời khỏi Tụ Hương Lâu.
Nơi hắn muốn tới là khách sạn Phong Lâm Vãn.
Lục Vân vội đặt một gian phòng, khi chuẩn bị đi thang máy lên lầu thì đúng lúc gặp phải một người đàn ông mặc tây trang đi ra.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Người đàn ông kia đã quá quen với chuyện này, ban đầu cũng không để ý đến, nhưng sau khi liếc nhìn mặt nghiêng của Diệp Khuynh Thành một cái thì bỗng giật mình.
Sao lại giống như vậy?
Người đàn ông đó vội vàng bước vào đại sảnh, hỏi lễ tân đang đứng ở đó, "Hai người vừa rồi tên là gì?"
Cô lễ tân nhìn thoáng qua bảng đăng ký rồi trả lời, "Nam tên là Lục Vân, nữ tên Diệp Khuynh Thành."
"Diệp Khuynh Thành." Người đàn ông mặc tây trang lặp lại cái tên này lần nữa, ánh mắt lập loè bất định.
Chương 87 Ông chết chắc rồi!
Khách sạn Phong Lâm Vãn.
Tên của khách sạn mang đậm chất thơ được lấy cảm hứng từ tên một bài thơ của Đỗ Mục, một nhà thơ thời Đường:
Đình xa tọa ái phong lâm vãn,
Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa.
(Sơn hành - Đỗ Mục)
Vừa thanh cao lại độc đáo.
Lúc này trên giường lớn của khách sạn, Diệp Khuynh Thành cởi áo ngoài lộ ra thân thể đầy kiêu ngạo…
“Tiểu Lục Vân…”
Ánh mắt của Diệp Khuynh Thành mơ màng, trong miệng thì thào gọi tên Lục Vân.
Lục Vân giật mình, hắn còn chưa kịp sử dụng kim châm truyền khí cho Diệp Khuynh Thành thì đột nhiên cô lao về phía hắn.
Tuy nhiên lúc này đã quá muộn để sử dụng kim châm nên Lục Vân quyết định truyền khí trực tiếp cho Diệp Khuynh Thành. Vì thế, hắn vội nắm lấy hai bả vai của cô và bắt đầu truyền chân khí qua.
Diệp Khuynh Thành khẽ khịt mũi rồi ngủ thiếp đi.
Lục Vân ra ngoài mua một chiếc áo sơ mi cho Diệp Khuynh Thành. Khi hắn quay trở lại, cô đã tỉnh. Hai tay nắm chặt ga giường ngồi ở đầu giường trông rất đáng thương.
Cô không mất hết toàn bộ trí nhớ. Cô vẫn nhớ rất rõ một số cảnh quan trọng. Vì vậy khi nhìn thấy Lục Vân quay trở lại, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành đỏ bừng.
Trước mặt tiểu Lục Vân mà lại làm chuyện xấu hổ như vậy, hình tượng lạnh lùng của mình đã hoàn toàn bị hủy hoại. Không biết tiểu Lục Vân sẽ nghĩ như thế nào về mình đây, a a a!
Diệp Khuynh Thành muốn sụp đổ tới nơi rồi.
“Chị Khuynh Thành, em mua cho chị một chiếc áo sơ mi mới. Chị mặc thử xem có vừa không?”
Diệp Khuynh Thành không ngờ rằng Lục Vân không những không có ý giễu cợt cô mà hắn lại còn rất chu đáo đặt chiếc áo tới trước mặt cô.
“Ừm, cảm ơn tiểu Lục Vân.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu, cô quay lưng đi thay áo.
Hai người nghỉ ngơi trong phòng thêm một lúc, sau đó trả phòng rồi rời đi.
Diệp Khuynh Thành ôm cánh tay của Lục Vân, trông hai người như thể một đôi yêu nhau.
Sau khi họ vừa rời khỏi phòng được vài phút, một người đàn ông mặc vest bước vào căn phòng mà họ ở trước đó. Anh ta mò mẫm trên giường một lúc và nhặt được vài sợi tóc dài mảnh.
Trên đường về nhà, Diệp Khuynh Thành vẫn còn cảm thấy hơi sợ một lúc.
Cô không ngờ Kim Chí Thành lại là người như vậy. Đầu tiên là từ chối yêu cầu gặp mặt của cô nhưng sau đó là bày mưu dụ cô vào bẫy, Loại người nham hiểm này thật sự vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, điều mà khiến Diệp Khuynh Thành khó chấp nhận nhất đó chính là bạn cùng phòng thời đại học của cô, Trương Bình lại bắt tay cùng Kim Chí Thành hãm hại cô.
Quả nhiên sau khi bước chân vào xã hội, ngay cả người bạn cũ cùng phòng thời đại học cũng không còn đáng tin nữa.
Diệp Khuynh Thành thật sự sợ hãi.
Nhưng ngay sau khi nhìn sang Lục Vân ở bên cạnh, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ấm áp.
Vẫn là Tiểu Lục Vân tuyệt nhất.
Nếu như hôm nay không có tiểu Lục Vân thì e rằng mưu kế của Kim Chí Thành sẽ thành công. Và nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì cô thà chết còn hơn.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Lục Vân đột nhiên vang lên. Khi hắn bắt máy, một giọng nói lo lắng truyền tới: “Xin lỗi, anh có phải là Lục thần y không? Tôi là con gái của Thẩm Kim Hoa, là bố tôi bảo tôi gọi cuộc điện thoại này…”
“Gửi địa chỉ cho tôi!”
Vừa nghe nói đối phương là con gái của Thẩm Kim Hoa, Lục Vân biết ngay là chuyện gì nên hắn hỏi luôn địa chỉ.
“Chị Khuynh Thành, chị tự lái xe về trước nhé. Hiện giờ, em đang có một ca bệnh ở tỉnh, ca này hơi nghiêm trọng.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu nói: “Cứu người là quan trọng nhất, em cũng nên chú ý an toàn.”
“Tuân lệnh.”
Cứ như vậy, Lục Vân rời khỏi từ ghế sau của chiếc Porsche dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Khuynh Thành rồi rời đi.
“Thẩm Kim Hoa, may mà hôm nay tôi ở tỉnh, nếu không ông thì ông chết chắc rồi!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Bình luận facebook