-
Chương 88-89
Chương 88 Bị con cái khắc chết
Thẩm gia, tỉnh Giang Nam.
Thẩm Tĩnh Nghi đã vội đến sứt đầu mẻ trán.
Không biết xảy ra chuyện gì mà cha của cô đột nhiên ngã quỵ xuống mãi vẫn không tỉnh lại, cô đã mời tất cả danh y trong tỉnh thành đến thăm khám nhưng vẫn không có kết quả.
Giữa lúc vô cùng lo lắng, Thẩm Tĩnh Nghi chợt nhớ tới vài ngày trước, cha đã đưa cho cô một số điện thoại, nói nếu ông ấy đột nhiên xảy ra chuyện bất thường gì hãy gọi vào số này, tìm Lục thần y.
Cho nên lúc này Thẩm Tĩnh Nghi đang bấm gọi vào dãy số đó.
Thế nhưng đầu bên kia điện thoại lại truyền đến âm thanh của một thanh niên làm Thẩm Tĩnh Nghi có chút nghi ngờ.
Không phải thường thường thần y đều là lão tiền bối năm, sáu chục tuổi hơn rồi sao, làm sao giọng nói của người này có vẻ rất trẻ nha?
À, có lẽ đây là đệ tử của Lục thần y!
Giữa lúc khẩn cấp, Thẩm Tĩnh Nghi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, sau khi nói ra địa chỉ của Thẩm gia thì cung kính đứng ở cửa chờ người đến.
Chưa tới mười phút sau.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi đạp xe đạp chạy về phía này, sau đó dừng ngay trước mặt Thẩm Tĩnh Nghi, nói: "Nơi này chính nhà Thẩm Kim Hoa phải không, cô vừa mới điện cho tôi?"
Thanh niên này đúng là Lục Vân.
Hắn đánh giá Thẩm Tĩnh Nghi một lượt, cô gái này cao chừng một mét bảy, mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, trông rất giống đại đa số con gái trong thành thị, làn da của cô trắng tuyết non mịn, để lộ khí chất con cái nhà hào môn.
Mà lúc Lục Vân lái xe đạp tới, Thẩm Tĩnh Nghi cũng quan sát hắn, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn là người vừa nghe máy lúc nãy?
Sau đó lời Lục Vân nói đã trả lời câu hỏi trong đầu cô.
Thẩm Tĩnh Nghi nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Là tôi đã gọi điện thoại, tôi là con gái của Thẩm Kim Hoa, Thẩm Tĩnh Nghi, xin hỏi anh là đồ đệ của Lục thần y sao, tại sao Lục thần y không đến?"
Trong lòng cô đang rất lo lắng về bệnh tình của cha mình, rất nhiều danh y đầy kinh nghiệm vẫn không khám ra được bệnh này chữa như thế nào, bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào vị Lục thần y kia.
Thế nhưng giờ Lục thần y chỉ phái một đệ tử tới đây, như vậy là không ổn đâu!
"Đệ tử của Lục thần y?"
Nghe Thẩm Tĩnh Nghi nói vậy, Lục Vân hơi sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng lại mà cười trả lời: "Tôi chính là Lục thần y."
"Cái gì? Anh là Lục thần y?"
Lúc này đến phiên Thẩm Tĩnh Nghi ngạc nhiên.
Anh đùa à?
Làm sao Lục thần y có thể trẻ như vậy?
Hơn nữa càng kỳ lạ hơn chính là, nếu đã là 'thần y’ thì chắc chắn thân phận tôn quý, làm sao có thể lái xe đạp tới đây?
Cái này cũng quá khó tin rồi!
Nhưng mà Lục Vân không để ý đến suy nghĩ của Thẩm Tĩnh Nghi lắm, đậu xe hẳn hoi rồi nói: "Dẫn tôi đi xem Thẩm tiên sinh đi nào!"
"Ah ah, được!"
Thẩm Tĩnh Nghi lấy lại tinh thần, mặc kệ người thanh niên trước mắt này có phải Lục thần y hay không, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tin tưởng Lục Vân thôi.
Hai người vào phòng.
Một vẻ giàu có tráng lệ lập tức đập vào mặt Lục Vân, cả cầu thang và tay vịn đều được chạm khắc vô cùng tinh xảo, làm Lục Vân có cảm giác như mình đang tiến vào hoàng cung.
Ai, thì ra cuộc sống của người có tiền là đây sao!
Lục Vân thầm cảm thán một tiếng.
Hắn và các tỷ tỷ cũng sống ở biệt thự có sân vườn, tuy rằng không quá đắt đỏ, nhưng bên trong đều được trang trí thiên về hướng thanh lịch tao nhã, còn biệt thự của Thẩm gia thì ngược lại, bốn phía đều tràn đầy mùi vị giàu có.
Khách quan mà nói, Lục Vân vẫn thích căn biệt thự kia của mình hơn.
"Chị, hắn là ai vậy?"
Hai người vừa đi vào đại sảnh, thì có một thanh niên đầu đinh đi ra, cảnh giác nhìn Lục Vân.
"Vị này chính là Lục thần y chị mời đến chữa bệnh cho cha."
Thẩm Tĩnh Nghi giới thiệu một câu, sau đó lại nói với Lục Vân: "Lục thần y, hắn là em trai của tôi Thẩm Tử Hiên."
Lục Vân khẽ gật đầu.
Bên kia Thẩm Tử Hiên đột nhiên trừng to mắt, nghi ngờ hỏi: “Chị, tên này trông còn nhỏ tuổi hơn em nữa mà chị lại gọi hắn là thần y? Chị đang nói giỡn đúng không!"
Thẩm Tĩnh Nghi đáp: "Không được vô lễ với Lục thần y!"
Làm sao cô có thể không nghi ngờ chứ, nhưng mà bây giờ ngoại trừ tin tưởng Lục Vân thì cô không còn biện pháp nào khác nữa, chỉ có thể để hắn thử chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Thẩm Tử Hiên cố chấp lắc đầu: "Không được, người này vừa nhìn đã thấy giống tên lường gạt rồi, em tuyệt đối sẽ không để hắn chữa bệnh cho cha đâu! Chị, rốt cuộc là chị mời tên thần y giả này từ chỗ nào đến vậy?"
Sắc mặt Thẩm Tĩnh Nghi có chút khó coi nói: "Là cha lúc còn tỉnh táo đã dặn dò chị có gì hãy gọi cho người này.”
"Vậy chắc chắn là cha đã bị gạt."
Thẩm Tử Hiên nói vô cùng khẳng định: "Chị, chị thử nghĩ lại xem, chị mới gọi đi bao lâu mà tên thần y này đã xuất hiện rồi, chắc chắn hắn đã đợi gần nhà chúng ta, chỉ cần có cuộc gọi đến là chạy đến liền đó!"
Nghe thấy lời này Thẩm Tĩnh Nghi lập tức giật mình.
Thẩm Tử Hiên nói cũng có lý.
Dạo này lừa đảo thật sự rất nhiều, hơn nữa phần lớn còn là giả danh thần y, đại sư gì đó, chuyên môn chọn người giàu có để ra tay.
Hơn nữa, vừa rồi Thẩm Tĩnh Nghi còn thấy Lục Vân lái xe đạp tới, thật sự rất giống lời Thẩm Tử Hiên nói, chỉ có tìm chỗ chờ quanh đây rồi mới có thể chạy tới đây nhanh như vậy.
Trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi không khỏi nghi ngờ Lục Vân hơn.
Đương nhiên là do cô không biết, thực lực thật sự của Lục Vân, mười phút thôi đã đủ để hắn chạy hết nửa vòng tỉnh này rồi.
Lục Vân cũng chẳng muốn giải thích, thở dài một tiếng nói: "Nếu hai người đã không tin thì tôi đành phải cáo từ, các người cứ tự giải quyết cho tốt đi!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Sở dĩ hôm nay Lục Vân đồng ý tới chữa bệnh cho Thẩm Kim Hoa nhanh như vậy là bởi vì vừa hay hắn cũng đang ở tỉnh này, thứ hai là con người của Thẩm Kim Hoa này cũng không tệ lắm.
Nhưng nếu hai chị em Thẩm Tĩnh Nghi đã nghi ngờ, thì Lục Vân cũng chẳng muốn động tay vào nữa, chỉ có thể nói đây là do số kiếp của Thẩm Kim Hoa, mệnh đã định là ông ta sẽ bị hai đứa con này khắc chết.
Vẫn là câu nói kia, y thuật có thể nhân từ với tất cả mọi người, nhưng cũng không phải ai cũng có thể hưởng.
Lục Vân nói xong cũng chuẩn bị rời khỏi Thẩm gia.
Thẩm Tử Hiên cười lạnh nói: "Giả bộ cái gì chứ..., theo tôi thấy là anh bị vạch trần rồi đúng không, không còn mặt mũi ở lại nữa chứ gì? Tranh thủ thời gian có thể cút đi bao xa thì cút mau đi!"
Lông mày Thẩm Tĩnh Nghi khẽ nhíu lại, nhưng cũng không nói thêm gì.
Nhưng mà vào lúc này, bỗng nhiên có một gia đình nói của phụ nữ truyền từ lầu hai truyền xuống: "Để hắn ở lại chữa trị."
Chương 89 Tiền khám bằng cả nửa số tài sản của Thẩm gia
Đó là một người phụ nữ có dáng người siêu gợi cảm, tuổi mới ngoài ba mươi, rõ ràng đang ở trong độ tuổi của một phụ nữ trẻ trung nhưng lại cứ cố ăn mặc chưng diện như một quý bà từng trải, tóc dài búi cao, đeo vàng đeo bạc.
Chỉ có điều phần kẻ mắt của bà ta lại kẻ rất thô dày, cả mười ngón tay đều được sơn không thiếu ngón nào, bộ dạng kiểu vầy khiến người ta cảm thấy bà ta như đang làm quá, cố tình làm lố mình lên.
Nghe người phụ nữ đó nói muốn Lục Vân trị bệnh cho cha mình thì Thẩm Tử Hiên khó hiểu mà hỏi:
"Chị Linh à, tại sao lại muốn vậy?"
Người phụ nữ cười khẩy nói: "Cha cậu bây giờ cứ như sắp làm ma đến nơi rồi ấy, cái kiểu đó sợ rằng cũng không sống được bao lâu đâu, tình hình bệnh tật xuống dốc trầm trọng như vậy rồi, cùng lắm chúng ta không trả tiền là xong."
Lời này tuy thô nhưng thật.
Thẩm Tĩnh Nghi liếc nhìn người phụ nữ này, vẻ mặt của của bà ta chứa vài phần chán ghét.
Người phụ nữ này tên là Từ Tuệ Linh, bà ta là vợ hai của Thẩm Kim Hoa cưới về sau khi vợ cả qua đời chưa bao lâu, bà ta trên danh nghĩa cũng là mẹ kế của Thẩm Tĩnh Nghi.
Hai người họ bình thường rất không hợp nhau.
Còn về phần Thẩm Tử Hiên, vì bà ta chênh lệch tuổi tác không quá nhiều với mình cho nên anh ta vẫn thường quen gọi bà ta là chị Linh.
Từ Tuệ Linh đi dọc theo cầu thang xuống, sau đó bà ta chỉ thẳng Lục Vân bằng những ngón tay được sơn đỏ sẫm của mình và nói: "Bây giờ tôi cho phép cậu chữa bệnh cho chồng tôi, nhưng đã thỏa thuận trước rằng nếu chữa không khỏi thì chúng tôi sẽ không trả tiền khám bệnh.”
“Hở?"
Lục Vân yên lặng nhìn bà ta, khóe miệng đột nhiên dâng lên một nụ cười giễu cợt, nói: "Muốn tôi chữa là tôi phải chữa cho sao?”
Sắc mặt Từ Tuệ Linh sốc đến nỗi cứng đờ, một lúc sau mới khịt mũi nói:
"Xem ra cậu thật đúng là một tên lang băm, vừa nghe chữa không khỏi không trả tiền thăm khám đã rối cả lên không dám chữa bệnh cho chồng tôi rồi, thanh niên sức dài vai rộng làm gì không làm mà lại đi lừa người làm gì hả?”
Bà ta nhìn Lục Vân với vẻ đầy khinh bỉ.
Lục Vân vốn muốn rời đi không thèm nghe làm gì cho mệt, nhưng đột nhiên hắn có một chủ ý mới chợt lóe lên, thế là hắn mỉm cười nói:
“Muốn tôi chữa cho cũng đơn giản thôi, nhưng nếu tôi chữa khỏi được bệnh cho Thẩm Kim Hoa rồi thì phí chữa trị sẽ là một nửa tài sản của Thẩm gia mấy người, thế nào hả?”
“Cái gì, một nửa tài sản!”
Ba người đều kinh ngạc tột đột mà hét lên.
Thẩm Tử Hiên nắm chặt tay lại một cách thô bạo và gầm lên nói như quát: "Ai cho anh cái dũng khí để nói ra mấy lời đó vậy? Muốn một nửa tài sản của Thẩm gia chúng tôi sao? Nằm mơ đấy à?”
Lục Vân hoàn toàn phớt lờ anh ta, hắn chỉ tập trung nhìn Từ Tuệ Linh, ánh mắt hắn tràn đầy sự khiêu khích.
Từ Tuệ Linh biến sắc, thật không biết Lục Vân rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra mà dám mạnh miệng nói ra lời đề nghị kinh khủng như vậy.
Bà ta còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Tĩnh Nghi bên này đột nhiên nói:
"Đồng ý, nếu anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi thì tôi sẵn sàng chia cho anh một nửa gia sản của Thẩm gia.”
“Chị à!”
"Câm miệng! Lẽ nào mày muốn trơ mắt ra nhìn cha chết vì bệnh sao?”
Thẩm Tử Hiên vừa muốn nói gì tiếp thì đã bị Thẩm Tĩnh Nghi hung hăng quát át luôn cả tiếng, anh ta không dám ho he nửa lời.
Lục Vân nhìn Thẩm Tĩnh Nghi dò xét thật sâu, sau đó quay lại nhìn Từ Tuệ Linh rồi cười vẻ thích thú:
“Bà lớn bằng ngần ấy tuổi rồi mà lại không quyết đoán bằng một cô gái nhỏ.”
Từ Tuệ Linh lập tức giận, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, bà ta suy nghĩ một chút sau đó cười lạnh nói:
"Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cậu, nhưng nếu cậu thực sự không chữa được khỏi bệnh thì tôi xin mạn phép giữ lại hai tay hai chân cậu ở Thẩm gia này.”
Ba ta vừa nói ra những lời này, ngay cả hai chị em Thẩm Tĩnh Nghi cũng bị nổi cả da gà, dọa cho sợ toát mồ hôi.
Bởi vì hành động này thực sự quá ác độc.
Nếu Lục Vân thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha bọn họ, cho dù quyên luôn một nửa tài sản thì cũng đáng, nhưng nếu không chữa được thì cùng lắm trả cho hắn chút tiền thăm khám là được rồi chứ hà cớ gì phải chặt chân chặt tay người ta xuống.
Ấy vậy mà.
Lục Vân khi đứng trước sự gây khó dễ đến phát sợ kia của Từ Tuệ Linh vẫn có thể cười tủm tỉm nói:
"Không thành vấn đề, nếu chữa không được, tôi tình nguyện chặt đứt tay chân."
"Ha ha, hy vọng cậu nhớ kỹ câu nói này."
Hứa Tuệ Linh cười lạnh nói, sau đó đưa Lục Vân lên lầu, đi tới phòng của Thẩm Kim Hoa
Hiện tại ông ta vẫn đang nằm ở trên giường bất động, hơi thở vô cùng yếu ớt, giống như đã bước nửa chân vào quan tài rồi vậy.
Lục Vân nói: "Lúc tôi chữa trị không thích có bất luận kẻ nào đến quấy rầy, thế nên vẫn mong mọi người đi ra ngoài trước đi, cũng đừng đứng ở cửa nghe lén, bằng không, nếu như xảy ra chuyện gì thì mấy người tự chịu trách nhiệm.”
“Xí, làm màu thấy ớn!”
Thẩm Tử Hiên khinh thường cắt ngang, nhưng vẫn đi Từ Tuệ Linh và Thẩm Tĩnh Nghi rời khỏi phòng.
Lục Vân đi đến cửa và đứng một lúc, xác nhận rằng họ đã xuống lầu cả thì hắn mới quay lại và đóng cửa.
Khi đến bên giường, Lục Vân bắn ra một luồng ánh sáng màu xanh quét một vòng xung quanh phòng sau đó cuối cùng ánh sáng đó đáp xuống người Thẩm Kim Hoa.
Khi cơ thể được quét dưới con mắt huyền pháp, Lục Vân thấy rằng giữa lông mày của Thẩm Kim Hoa có tà khí, nó còn đậm hơn so với trước kia, phỏng chừng chỉ cần thêm vài tiếng nữa thôi là ông ta phải trút hơi thở cuối cùng rồi.
"Gặp được tôi coi như ông còn có phước đấy!”
Lục Vân lấy một tờ giấy màu vàng từ trong túi ra, đây chính là giấy hắn đã mua được ở cửa hàng sau khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Tĩnh Nghi.
Ngay sau đó, hắn dán tờ giấy màu vàng lên hàng lên lông mày của Thẩm Kim Hoa.
Đầu ngón tay của Lục Vân khẽ chuyển động, thoáng chốc đã thấy một đạo phù ngưng tụ hiện ra trong không trung và hòa vào lá bùa.
Ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng thở hổn hển, lá bùa cũng theo đó biến mất trong nháy mắt, cùng lúc đó ngay mũi xuất hiện một mùi hôi khét khét và vô cùng khó chịu tỏa ra.
Lục Vân nhìn một cách chuyên tâm mà ghim vào huyệt đạo trên đầu của Thẩm Kim Hoa vài nhát kim.
Mười lăm phút sau, Thẩm Kim Hoa mở mắt ra , giọng nói vẫn còn có chút yếu ớt nói:
"Lục thần y…”
"Đừng nói gì cả, nghe tôi nói trước!"
Lục Vân ngắt lời ông ta nói: "Ông không phải bị bệnh gì quá lớn, mà là do sát khí từ tà linh. Có người cố ý dùng tà thuật làm hại ông, và cái thứ tà vật đó đang được giấu trong gối của ông đấy."
Nghe thấy điều này, mặt mày Thẩm Kim Hoa sợ hãi tái nhợt, ngay sau đó ông ta vội vàng chống cơ thể của mình ngồi dậy để kéo chiếc gối ra, xé chiếc gối bông ra và tìm thấy một miếng ngọc màu đỏ máu.
Miếng huyết ngọc đó chỉ to bằng lòng bàn tay, lại được giấu trong gối bông rất kỹ nên hoàn toàn không cảm nhận được nó.
Thẩm Kim Hoa vẻ mặt u ám nói:
“Chả trách lúc trước Lục thần y đã nói với tôi là nên để ý đến những người xung quanh mình, hóa ra có người thật sự muốn giết tôi, nhưng người đó là ai chứ?”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Người duy nhất có thể chạm vào gối của ông ta là bảo mẫu ở nhà và một vài người thân thiết trong nhà thôi.
Lục Vân mỉm cười và nói: “Không khó để tìm ra người đó là ai, chỉ cần ông Thẩm chịu hợp tác với tôi để diễn một vở kịch là đủ rồi.”
“Vậy đành làm phiền Lục thần y rồi.”
Thẩm Kim Hoa vô cùng cảm kích và biết ơn.
Thẩm gia, tỉnh Giang Nam.
Thẩm Tĩnh Nghi đã vội đến sứt đầu mẻ trán.
Không biết xảy ra chuyện gì mà cha của cô đột nhiên ngã quỵ xuống mãi vẫn không tỉnh lại, cô đã mời tất cả danh y trong tỉnh thành đến thăm khám nhưng vẫn không có kết quả.
Giữa lúc vô cùng lo lắng, Thẩm Tĩnh Nghi chợt nhớ tới vài ngày trước, cha đã đưa cho cô một số điện thoại, nói nếu ông ấy đột nhiên xảy ra chuyện bất thường gì hãy gọi vào số này, tìm Lục thần y.
Cho nên lúc này Thẩm Tĩnh Nghi đang bấm gọi vào dãy số đó.
Thế nhưng đầu bên kia điện thoại lại truyền đến âm thanh của một thanh niên làm Thẩm Tĩnh Nghi có chút nghi ngờ.
Không phải thường thường thần y đều là lão tiền bối năm, sáu chục tuổi hơn rồi sao, làm sao giọng nói của người này có vẻ rất trẻ nha?
À, có lẽ đây là đệ tử của Lục thần y!
Giữa lúc khẩn cấp, Thẩm Tĩnh Nghi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, sau khi nói ra địa chỉ của Thẩm gia thì cung kính đứng ở cửa chờ người đến.
Chưa tới mười phút sau.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi đạp xe đạp chạy về phía này, sau đó dừng ngay trước mặt Thẩm Tĩnh Nghi, nói: "Nơi này chính nhà Thẩm Kim Hoa phải không, cô vừa mới điện cho tôi?"
Thanh niên này đúng là Lục Vân.
Hắn đánh giá Thẩm Tĩnh Nghi một lượt, cô gái này cao chừng một mét bảy, mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, trông rất giống đại đa số con gái trong thành thị, làn da của cô trắng tuyết non mịn, để lộ khí chất con cái nhà hào môn.
Mà lúc Lục Vân lái xe đạp tới, Thẩm Tĩnh Nghi cũng quan sát hắn, nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn là người vừa nghe máy lúc nãy?
Sau đó lời Lục Vân nói đã trả lời câu hỏi trong đầu cô.
Thẩm Tĩnh Nghi nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Là tôi đã gọi điện thoại, tôi là con gái của Thẩm Kim Hoa, Thẩm Tĩnh Nghi, xin hỏi anh là đồ đệ của Lục thần y sao, tại sao Lục thần y không đến?"
Trong lòng cô đang rất lo lắng về bệnh tình của cha mình, rất nhiều danh y đầy kinh nghiệm vẫn không khám ra được bệnh này chữa như thế nào, bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào vị Lục thần y kia.
Thế nhưng giờ Lục thần y chỉ phái một đệ tử tới đây, như vậy là không ổn đâu!
"Đệ tử của Lục thần y?"
Nghe Thẩm Tĩnh Nghi nói vậy, Lục Vân hơi sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng lại mà cười trả lời: "Tôi chính là Lục thần y."
"Cái gì? Anh là Lục thần y?"
Lúc này đến phiên Thẩm Tĩnh Nghi ngạc nhiên.
Anh đùa à?
Làm sao Lục thần y có thể trẻ như vậy?
Hơn nữa càng kỳ lạ hơn chính là, nếu đã là 'thần y’ thì chắc chắn thân phận tôn quý, làm sao có thể lái xe đạp tới đây?
Cái này cũng quá khó tin rồi!
Nhưng mà Lục Vân không để ý đến suy nghĩ của Thẩm Tĩnh Nghi lắm, đậu xe hẳn hoi rồi nói: "Dẫn tôi đi xem Thẩm tiên sinh đi nào!"
"Ah ah, được!"
Thẩm Tĩnh Nghi lấy lại tinh thần, mặc kệ người thanh niên trước mắt này có phải Lục thần y hay không, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tin tưởng Lục Vân thôi.
Hai người vào phòng.
Một vẻ giàu có tráng lệ lập tức đập vào mặt Lục Vân, cả cầu thang và tay vịn đều được chạm khắc vô cùng tinh xảo, làm Lục Vân có cảm giác như mình đang tiến vào hoàng cung.
Ai, thì ra cuộc sống của người có tiền là đây sao!
Lục Vân thầm cảm thán một tiếng.
Hắn và các tỷ tỷ cũng sống ở biệt thự có sân vườn, tuy rằng không quá đắt đỏ, nhưng bên trong đều được trang trí thiên về hướng thanh lịch tao nhã, còn biệt thự của Thẩm gia thì ngược lại, bốn phía đều tràn đầy mùi vị giàu có.
Khách quan mà nói, Lục Vân vẫn thích căn biệt thự kia của mình hơn.
"Chị, hắn là ai vậy?"
Hai người vừa đi vào đại sảnh, thì có một thanh niên đầu đinh đi ra, cảnh giác nhìn Lục Vân.
"Vị này chính là Lục thần y chị mời đến chữa bệnh cho cha."
Thẩm Tĩnh Nghi giới thiệu một câu, sau đó lại nói với Lục Vân: "Lục thần y, hắn là em trai của tôi Thẩm Tử Hiên."
Lục Vân khẽ gật đầu.
Bên kia Thẩm Tử Hiên đột nhiên trừng to mắt, nghi ngờ hỏi: “Chị, tên này trông còn nhỏ tuổi hơn em nữa mà chị lại gọi hắn là thần y? Chị đang nói giỡn đúng không!"
Thẩm Tĩnh Nghi đáp: "Không được vô lễ với Lục thần y!"
Làm sao cô có thể không nghi ngờ chứ, nhưng mà bây giờ ngoại trừ tin tưởng Lục Vân thì cô không còn biện pháp nào khác nữa, chỉ có thể để hắn thử chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Thẩm Tử Hiên cố chấp lắc đầu: "Không được, người này vừa nhìn đã thấy giống tên lường gạt rồi, em tuyệt đối sẽ không để hắn chữa bệnh cho cha đâu! Chị, rốt cuộc là chị mời tên thần y giả này từ chỗ nào đến vậy?"
Sắc mặt Thẩm Tĩnh Nghi có chút khó coi nói: "Là cha lúc còn tỉnh táo đã dặn dò chị có gì hãy gọi cho người này.”
"Vậy chắc chắn là cha đã bị gạt."
Thẩm Tử Hiên nói vô cùng khẳng định: "Chị, chị thử nghĩ lại xem, chị mới gọi đi bao lâu mà tên thần y này đã xuất hiện rồi, chắc chắn hắn đã đợi gần nhà chúng ta, chỉ cần có cuộc gọi đến là chạy đến liền đó!"
Nghe thấy lời này Thẩm Tĩnh Nghi lập tức giật mình.
Thẩm Tử Hiên nói cũng có lý.
Dạo này lừa đảo thật sự rất nhiều, hơn nữa phần lớn còn là giả danh thần y, đại sư gì đó, chuyên môn chọn người giàu có để ra tay.
Hơn nữa, vừa rồi Thẩm Tĩnh Nghi còn thấy Lục Vân lái xe đạp tới, thật sự rất giống lời Thẩm Tử Hiên nói, chỉ có tìm chỗ chờ quanh đây rồi mới có thể chạy tới đây nhanh như vậy.
Trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi không khỏi nghi ngờ Lục Vân hơn.
Đương nhiên là do cô không biết, thực lực thật sự của Lục Vân, mười phút thôi đã đủ để hắn chạy hết nửa vòng tỉnh này rồi.
Lục Vân cũng chẳng muốn giải thích, thở dài một tiếng nói: "Nếu hai người đã không tin thì tôi đành phải cáo từ, các người cứ tự giải quyết cho tốt đi!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Sở dĩ hôm nay Lục Vân đồng ý tới chữa bệnh cho Thẩm Kim Hoa nhanh như vậy là bởi vì vừa hay hắn cũng đang ở tỉnh này, thứ hai là con người của Thẩm Kim Hoa này cũng không tệ lắm.
Nhưng nếu hai chị em Thẩm Tĩnh Nghi đã nghi ngờ, thì Lục Vân cũng chẳng muốn động tay vào nữa, chỉ có thể nói đây là do số kiếp của Thẩm Kim Hoa, mệnh đã định là ông ta sẽ bị hai đứa con này khắc chết.
Vẫn là câu nói kia, y thuật có thể nhân từ với tất cả mọi người, nhưng cũng không phải ai cũng có thể hưởng.
Lục Vân nói xong cũng chuẩn bị rời khỏi Thẩm gia.
Thẩm Tử Hiên cười lạnh nói: "Giả bộ cái gì chứ..., theo tôi thấy là anh bị vạch trần rồi đúng không, không còn mặt mũi ở lại nữa chứ gì? Tranh thủ thời gian có thể cút đi bao xa thì cút mau đi!"
Lông mày Thẩm Tĩnh Nghi khẽ nhíu lại, nhưng cũng không nói thêm gì.
Nhưng mà vào lúc này, bỗng nhiên có một gia đình nói của phụ nữ truyền từ lầu hai truyền xuống: "Để hắn ở lại chữa trị."
Chương 89 Tiền khám bằng cả nửa số tài sản của Thẩm gia
Đó là một người phụ nữ có dáng người siêu gợi cảm, tuổi mới ngoài ba mươi, rõ ràng đang ở trong độ tuổi của một phụ nữ trẻ trung nhưng lại cứ cố ăn mặc chưng diện như một quý bà từng trải, tóc dài búi cao, đeo vàng đeo bạc.
Chỉ có điều phần kẻ mắt của bà ta lại kẻ rất thô dày, cả mười ngón tay đều được sơn không thiếu ngón nào, bộ dạng kiểu vầy khiến người ta cảm thấy bà ta như đang làm quá, cố tình làm lố mình lên.
Nghe người phụ nữ đó nói muốn Lục Vân trị bệnh cho cha mình thì Thẩm Tử Hiên khó hiểu mà hỏi:
"Chị Linh à, tại sao lại muốn vậy?"
Người phụ nữ cười khẩy nói: "Cha cậu bây giờ cứ như sắp làm ma đến nơi rồi ấy, cái kiểu đó sợ rằng cũng không sống được bao lâu đâu, tình hình bệnh tật xuống dốc trầm trọng như vậy rồi, cùng lắm chúng ta không trả tiền là xong."
Lời này tuy thô nhưng thật.
Thẩm Tĩnh Nghi liếc nhìn người phụ nữ này, vẻ mặt của của bà ta chứa vài phần chán ghét.
Người phụ nữ này tên là Từ Tuệ Linh, bà ta là vợ hai của Thẩm Kim Hoa cưới về sau khi vợ cả qua đời chưa bao lâu, bà ta trên danh nghĩa cũng là mẹ kế của Thẩm Tĩnh Nghi.
Hai người họ bình thường rất không hợp nhau.
Còn về phần Thẩm Tử Hiên, vì bà ta chênh lệch tuổi tác không quá nhiều với mình cho nên anh ta vẫn thường quen gọi bà ta là chị Linh.
Từ Tuệ Linh đi dọc theo cầu thang xuống, sau đó bà ta chỉ thẳng Lục Vân bằng những ngón tay được sơn đỏ sẫm của mình và nói: "Bây giờ tôi cho phép cậu chữa bệnh cho chồng tôi, nhưng đã thỏa thuận trước rằng nếu chữa không khỏi thì chúng tôi sẽ không trả tiền khám bệnh.”
“Hở?"
Lục Vân yên lặng nhìn bà ta, khóe miệng đột nhiên dâng lên một nụ cười giễu cợt, nói: "Muốn tôi chữa là tôi phải chữa cho sao?”
Sắc mặt Từ Tuệ Linh sốc đến nỗi cứng đờ, một lúc sau mới khịt mũi nói:
"Xem ra cậu thật đúng là một tên lang băm, vừa nghe chữa không khỏi không trả tiền thăm khám đã rối cả lên không dám chữa bệnh cho chồng tôi rồi, thanh niên sức dài vai rộng làm gì không làm mà lại đi lừa người làm gì hả?”
Bà ta nhìn Lục Vân với vẻ đầy khinh bỉ.
Lục Vân vốn muốn rời đi không thèm nghe làm gì cho mệt, nhưng đột nhiên hắn có một chủ ý mới chợt lóe lên, thế là hắn mỉm cười nói:
“Muốn tôi chữa cho cũng đơn giản thôi, nhưng nếu tôi chữa khỏi được bệnh cho Thẩm Kim Hoa rồi thì phí chữa trị sẽ là một nửa tài sản của Thẩm gia mấy người, thế nào hả?”
“Cái gì, một nửa tài sản!”
Ba người đều kinh ngạc tột đột mà hét lên.
Thẩm Tử Hiên nắm chặt tay lại một cách thô bạo và gầm lên nói như quát: "Ai cho anh cái dũng khí để nói ra mấy lời đó vậy? Muốn một nửa tài sản của Thẩm gia chúng tôi sao? Nằm mơ đấy à?”
Lục Vân hoàn toàn phớt lờ anh ta, hắn chỉ tập trung nhìn Từ Tuệ Linh, ánh mắt hắn tràn đầy sự khiêu khích.
Từ Tuệ Linh biến sắc, thật không biết Lục Vân rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra mà dám mạnh miệng nói ra lời đề nghị kinh khủng như vậy.
Bà ta còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Tĩnh Nghi bên này đột nhiên nói:
"Đồng ý, nếu anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi thì tôi sẵn sàng chia cho anh một nửa gia sản của Thẩm gia.”
“Chị à!”
"Câm miệng! Lẽ nào mày muốn trơ mắt ra nhìn cha chết vì bệnh sao?”
Thẩm Tử Hiên vừa muốn nói gì tiếp thì đã bị Thẩm Tĩnh Nghi hung hăng quát át luôn cả tiếng, anh ta không dám ho he nửa lời.
Lục Vân nhìn Thẩm Tĩnh Nghi dò xét thật sâu, sau đó quay lại nhìn Từ Tuệ Linh rồi cười vẻ thích thú:
“Bà lớn bằng ngần ấy tuổi rồi mà lại không quyết đoán bằng một cô gái nhỏ.”
Từ Tuệ Linh lập tức giận, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, bà ta suy nghĩ một chút sau đó cười lạnh nói:
"Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cậu, nhưng nếu cậu thực sự không chữa được khỏi bệnh thì tôi xin mạn phép giữ lại hai tay hai chân cậu ở Thẩm gia này.”
Ba ta vừa nói ra những lời này, ngay cả hai chị em Thẩm Tĩnh Nghi cũng bị nổi cả da gà, dọa cho sợ toát mồ hôi.
Bởi vì hành động này thực sự quá ác độc.
Nếu Lục Vân thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha bọn họ, cho dù quyên luôn một nửa tài sản thì cũng đáng, nhưng nếu không chữa được thì cùng lắm trả cho hắn chút tiền thăm khám là được rồi chứ hà cớ gì phải chặt chân chặt tay người ta xuống.
Ấy vậy mà.
Lục Vân khi đứng trước sự gây khó dễ đến phát sợ kia của Từ Tuệ Linh vẫn có thể cười tủm tỉm nói:
"Không thành vấn đề, nếu chữa không được, tôi tình nguyện chặt đứt tay chân."
"Ha ha, hy vọng cậu nhớ kỹ câu nói này."
Hứa Tuệ Linh cười lạnh nói, sau đó đưa Lục Vân lên lầu, đi tới phòng của Thẩm Kim Hoa
Hiện tại ông ta vẫn đang nằm ở trên giường bất động, hơi thở vô cùng yếu ớt, giống như đã bước nửa chân vào quan tài rồi vậy.
Lục Vân nói: "Lúc tôi chữa trị không thích có bất luận kẻ nào đến quấy rầy, thế nên vẫn mong mọi người đi ra ngoài trước đi, cũng đừng đứng ở cửa nghe lén, bằng không, nếu như xảy ra chuyện gì thì mấy người tự chịu trách nhiệm.”
“Xí, làm màu thấy ớn!”
Thẩm Tử Hiên khinh thường cắt ngang, nhưng vẫn đi Từ Tuệ Linh và Thẩm Tĩnh Nghi rời khỏi phòng.
Lục Vân đi đến cửa và đứng một lúc, xác nhận rằng họ đã xuống lầu cả thì hắn mới quay lại và đóng cửa.
Khi đến bên giường, Lục Vân bắn ra một luồng ánh sáng màu xanh quét một vòng xung quanh phòng sau đó cuối cùng ánh sáng đó đáp xuống người Thẩm Kim Hoa.
Khi cơ thể được quét dưới con mắt huyền pháp, Lục Vân thấy rằng giữa lông mày của Thẩm Kim Hoa có tà khí, nó còn đậm hơn so với trước kia, phỏng chừng chỉ cần thêm vài tiếng nữa thôi là ông ta phải trút hơi thở cuối cùng rồi.
"Gặp được tôi coi như ông còn có phước đấy!”
Lục Vân lấy một tờ giấy màu vàng từ trong túi ra, đây chính là giấy hắn đã mua được ở cửa hàng sau khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Tĩnh Nghi.
Ngay sau đó, hắn dán tờ giấy màu vàng lên hàng lên lông mày của Thẩm Kim Hoa.
Đầu ngón tay của Lục Vân khẽ chuyển động, thoáng chốc đã thấy một đạo phù ngưng tụ hiện ra trong không trung và hòa vào lá bùa.
Ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng thở hổn hển, lá bùa cũng theo đó biến mất trong nháy mắt, cùng lúc đó ngay mũi xuất hiện một mùi hôi khét khét và vô cùng khó chịu tỏa ra.
Lục Vân nhìn một cách chuyên tâm mà ghim vào huyệt đạo trên đầu của Thẩm Kim Hoa vài nhát kim.
Mười lăm phút sau, Thẩm Kim Hoa mở mắt ra , giọng nói vẫn còn có chút yếu ớt nói:
"Lục thần y…”
"Đừng nói gì cả, nghe tôi nói trước!"
Lục Vân ngắt lời ông ta nói: "Ông không phải bị bệnh gì quá lớn, mà là do sát khí từ tà linh. Có người cố ý dùng tà thuật làm hại ông, và cái thứ tà vật đó đang được giấu trong gối của ông đấy."
Nghe thấy điều này, mặt mày Thẩm Kim Hoa sợ hãi tái nhợt, ngay sau đó ông ta vội vàng chống cơ thể của mình ngồi dậy để kéo chiếc gối ra, xé chiếc gối bông ra và tìm thấy một miếng ngọc màu đỏ máu.
Miếng huyết ngọc đó chỉ to bằng lòng bàn tay, lại được giấu trong gối bông rất kỹ nên hoàn toàn không cảm nhận được nó.
Thẩm Kim Hoa vẻ mặt u ám nói:
“Chả trách lúc trước Lục thần y đã nói với tôi là nên để ý đến những người xung quanh mình, hóa ra có người thật sự muốn giết tôi, nhưng người đó là ai chứ?”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Người duy nhất có thể chạm vào gối của ông ta là bảo mẫu ở nhà và một vài người thân thiết trong nhà thôi.
Lục Vân mỉm cười và nói: “Không khó để tìm ra người đó là ai, chỉ cần ông Thẩm chịu hợp tác với tôi để diễn một vở kịch là đủ rồi.”
“Vậy đành làm phiền Lục thần y rồi.”
Thẩm Kim Hoa vô cùng cảm kích và biết ơn.
Bình luận facebook