-
Chương 106-107
Chương 106 Quế Hoa Viên, mỹ nữ đi cùng
"Thôi thôi, Minh Hạo, chúng ta không cần so đo với loại người này, không phải con nói có hẹn mấy người bạn đến Quế Hoa Viên thưởng thức hoa quế sao, dẫn Khuynh Thành đi ra ngoài tản bộ luôn đi!" Sau khi Âu Dương Minh Hạo bị Lục Vân trêu chọc, đang muốn phát tác thì Khương Lam đột nhiên lên tiếng hoà giải.
Ý ban đầu của Diệp Hướng Vinh là muốn thông qua bữa tiệc lần này, giới thiệu hai người quen biết, cơm nước xong xuôi thì bọn họ sẽ tự giác rời đi, để lại cơ hội cho những người trẻ tuổi.
Mà đi Quế Hoa Viên du ngoạn cũng là vợ chồng Diệp Hướng Vinh đề nghị, bảo Âu Dương Minh Hạo sắp xếp sẵn trước.
Chẳng qua Lục Vân xuất hiện là một ngoài ý muốn.
Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt kháng cự mà nói, “Thôi bỏ đi, con không đi."
"Chị Khuynh Thành, khó được có nhã hứng như vậy, đi dạo cũng không sao." Lục Vân cười nói.
Thấy hắn đã nói như vậy, Diệp Khuynh Thành đành gật gật đầu, nhưng lại khoác lên tay Lục Vân mà nói, “Em đi với chị đi."
Sắc mặt vợ chồng Diệp thị rất khó coi.
Âu Dương Minh Hạo cũng lộ ra ánh mắt âm trầm, nhưng vẫn gọi điện thoại đi, nói cho mấy người bạn đã hẹn trước là mình lập tức tới.
Quế Hoa Viên là một khu phong cảnh miễn phí, hiện giờ đã tới mùa hoa quế nở rộ, phạm vi mười dặm, quế vàng toả hương.
Quế Hoa Viên cách nơi này không xa, đi bộ mười phút là đến.
Ở cổng đã có một đám nam nữ thanh niên đang đứng, nhìn cách ăn mặc trang điểm liền biết là một đám con nhà giàu.
Một tên con ông cháu cha tên là Hải Thiếu tiến lên cho Âu Dương Minh Hạo một cái ôm, cười to nói, “Ha ha, Âu Dương đại thiếu cũng ghê gớm quá, lại để chúng ta đợi lâu ở chỗ này như vậy."
Anh ta nói lời này rõ ràng chỉ là đang đùa giỡn.
Cho nên Âu Dương Minh Hạo cũng không tức giận, mà cười nói, “Tới đây, giới thiệu cho mọi người đây là Khuynh Thành, họ Diệp."
Âu Dương Minh Hạo bày ra dáng vẻ rất quen thuộc với Diệp Khuynh Thành.
"Diệp tiểu thư thật là đẹp như thiên tiên!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đám người Hải Thiếu đã sớm chú ý tới Diệp Khuynh Thành, lúc ấy trong lòng rất giật mình, cô gái này thật sự quá đẹp, cho nên nghe Âu Dương Minh Hạo giới thiệu xong thì nhịn không được khen ngợi một câu.
Nhưng rất nhanh bọn họ lại chú ý tới Lục Vân bên cạnh Diệp Khuynh Thành, hỏi, “Vậy vị này là?"
"Người không liên quan." Âu Dương Minh Hạo lười lãng phí thời gian trên người Lục Vân, anh ta nói, “Chúng ta vào thôi!"
Hải Thiếu như suy tư gì mà liếc nhìn Lục Vân một cái, nhưng cũng không nói thêm gì, rất nhanh đám người đã tiến vào Quế Hoa Viên.
"Hoa quế là một trong mười loài hoa truyền thống của Long Quốc chúng ta, chủng loại đa dạng, đại diện có Kim Quế, Ngân Quế, Đan Quế, Nguyệt Quế… trong sạch mà tuyệt trần, hương thơm nồng nàn lan xa, bởi vậy có danh xưng là ‘Hương chín dặm’." Đi trên con đường nhỏ hai bên mọc đầy hoa quế, Âu Dương Minh Hạo vừa ngắm hoa, vừa đĩnh đạc nói.
Đông đảo tiểu thư nhà giàu đi cùng lập tức lộ ra vẻ mặt cảm mến, nghiễm nhiên đã bị sự uyên bác của Âu Dương Minh Hạo thuyết phục.
Nhưng Âu Dương Minh Hạo lại không coi trọng đám oanh oanh yến yến các cô, mà ánh mắt lại dừng trên người Diệp Khuynh Thành, hy vọng được cô khen một câu, cho dù chỉ là một ánh mắt cũng đủ.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt trong trẻo của Diệp Khuynh Thành, ảo tưởng của Âu Dương Minh Hạo lập tức tan biến.
"Lục thần y! Anh cũng tới thưởng thức hoa quế sao?" Nhưng vào lúc này, bỗng một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên, tiếp theo liền thấy một cô gái dung mạo thanh tú, dáng người cao gầy vui sướng chạy tới trước mặt Lục Vân.
Đó chính là Thẩm Tĩnh Nghi.
Lục Vân cười cười và nói, “Vừa ăn cơm xong, ra đi dạo với chị của tôi."
"À à, thì ra cô ấy là chị của anh!" Thẩm Tĩnh Nghi như thở phào nhẹ nhõm một hơi, chủ động cười chào hỏi Diệp Khuynh Thành, “Chào chị, em tên là Thẩm Tĩnh Nghi."
"Diệp Khuynh Thành, chị của tiểu Lục Vân."
Diệp Khuynh Thành cũng tự giới thiệu, không biết cố ý hay vô tình, cô cố ý cường điệu một câu mình là chị của Lục Vân, hơn nữa khi nói còn ôm khuỷu tay Lục Vân như thị uy.
Mặt Thẩm Tĩnh Nghi cứng lại, nhưng rất nhanh cô cũng không yếu thế mà ôm lấy cánh tay còn lại của Lục Vân, tươi cười ngọt ngào mà nói, “Lục thần y, tôi có thể cùng đi thưởng thức hoa quế với mọi người không?"
Lục Vân cười khổ và nói, “Cô ôm cánh tay tôi chặt như vậy, tôi dám không đồng ý sao?"
"Vậy chúng ta cùng đi!"
Thẩm Tĩnh Nghi tự chủ trương mà ôm cánh tay Lục Vân, không chịu bỏ ra.
Cảnh này lập tức làm các công tử nhà giàu bọn Hải Thiếu trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ đều cùng một tầng lớp với Thẩm Tĩnh Nghi, tất nhiên là quen biết, hơn nữa vài người trong bọn họ còn từng theo đuổi Thẩm Tĩnh Nghi, nhưng Thẩm Tĩnh Nghi rất cao ngạo, chưa từng để mắt đến bọn họ.
Nhưng cảnh xảy ra trước mắt lại đổi mới nhận thức của bọn họ đối với Thẩm Tĩnh Nghi.
Thì ra không phải Thẩm Tĩnh Nghi cao ngạo, mà vì cô không coi trọng bọn họ mà thôi, ở trước mặt người đàn ông mà cô thích, Thẩm Tĩnh Nghi đâu nào nửa phần cao ngạo nào, rõ ràng là một cô gái hám trai mà!
Biết bên người Lục Vân đã có một mỹ nữ đi cùng mà còn da mặt dày dán lên.
Đám người Hải Thiếu cảm thấy thật buồn bực, cũng rất kinh ngạc, rốt cuộc thằng ranh họ Lục này có lai lịch gì? Thẩm Tĩnh Nghi gọi hắn là ‘ Lục thần y ’, chẳng lẽ hắn thật là một vị thần y?
Hải Thiếu vốn muốn hỏi Âu Dương Minh Hạo, nhưng vừa quay đầu đã thấy mặt Âu Dương Minh Hạo âm trầm như nước, anh ta thức thời mà lựa chọn trầm mặc.
Xem ra thằng ranh họ Lục này làm Âu Dương đại thiếu tức giận không nhẹ.
Đoàn người đâu còn tâm tình ngắm hoa, buồn bực tới cực điểm, nhưng tâm tình buồn bực này cũng không liên tục bao lâu, rất nhanh bọn họ đã lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Bởi vì họ nhìn thấy một người - Mã Trạch.
Mã Trạch là người của Mã gia tỉnh Giang Nam, cha anh ta Mã Ngạc là nhân vật tàn nhẫn, xuất thân từ thế lực ngầm, có danh hiệu là ‘Mã Tam gia’ trên giang hồ.
Khủng bố nhất chính là, Mã Tam gia này là một tu võ giả.
Mà nguyên nhân đám người Hải Thiếu vui sướng khi người gặp họa là vì có tin đồn rằng gần đây Mã Trạch đang theo đuổi thiên kim Thẩm Tĩnh Nghi của Thẩm gia.
Thú vị chính là, lúc này Thẩm Tĩnh Nghi đang kéo cánh tay Lục Vân, Mã Trạch mà thấy cảnh này thì nhất định không tránh được một trận xung đột.
Chương 107 Mã Tam gia
Sự việc đúng như đám người Hải thiếu dự đoán. Nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi đang ôm cánh tay của một người đàn ông khác, Mã Trạch đột nhiên hét lên.
“Thẩm Tĩnh Nghi, thằng này là ai?”
Mã Trạch vội chạy tới với ánh mắt u ám.
Anh ta đã coi Thẩm Tĩnh Nghi là người phụ nữ của mình từ lâu nên chiếm được cô ta chỉ là vấn đề thời gian. Hiện giờ khi nhìn thấy người phụ nữ của mình khoác tay người đàn ông khác, làm sao anh ta có thể chịu được.
Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của anh ta, sắc mặt của Thẩm Tĩnh Nghi hơi thay đổi. Cô ta nói: “Tôi và Lục thần y có quan hệ gì cũng không liên quan đến anh…”
Đây là câu trả lời theo bản năng của Thẩm Tĩnh Nghi nhưng sau đó cô ta buông cánh tay của Lục Vân ra và nói thêm: “Lục thần y đã cứu mạng ba tôi nên anh ấy là ân nhân của Thẩm gia.”
Cô ta không hề sợ Mã Trạch nhưng cô ta lại sợ Lục Vân bị liên lụy.
Thẩm Tĩnh Nghi đã từng chứng kiến Lục Vân giết Hoàng Mi đại tiên và cũng biết rằng hắn không phải là người bình thường nhưng cô ta không chắc liệu Lục Vân yếu hơn hay mạnh hơn Mã Trạch. Vì thế, khi chưa chắc chắn nên cô ta không muốn Lục thần y gặp rắc rối.
“ n nhân? Tôi thấy là nhân tình thì đúng hơn!”
Tuy nhiên Thẩm Tĩnh Nghi đã đánh giá thấp sự ghen tuông của người đàn ông. Chỉ thấy Mã Trạch hừ lạnh một tiếng và ném ánh mắt dò xét về phía Lục Vân. Thế nhưng giây tiếp theo, anh ta sững sờ.
Anh ta vô tình nhìn thấy Diệp Khuynh Thành đứng sau Lục Vân. Chỉ một góc mặt thôi cũng khiến tim Mã Trạch đập loạn xạ.
Nhan sắc này đúng là thần tiên mà!
Mã Trạch di chuyển thêm vài bước và khi nhìn rõ thấy Diệp Khuynh Thành rõ hơn, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn cả Thẩm Tĩnh Nghi.
Chết tiệt, sao thằng nhãi họ Lục này may mắn vậy!
Mã Trạch càng nhìn Lục Vân lại càng cảm thấy không vui.
Đương nhiên là Lục Vân cũng cảm nhận được sự ghen tị của Mã Trạch. Hắn đột nhiên ôm Thẩm Tĩnh Nghi vào lòng và vuốt ve vòng eo mềm mại của cô ta rồi nói: “Tĩnh Nghi, em giải thích với kẻ ngốc làm gì. Chúng ta đi thôi!”
Eo của con gái là bộ phận nhạy cảm, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tĩnh Nghi đỏ lên.
Ánh mắt của Mã Trạch tràn ngập sự tức giận.
Kẻ ngốc?
Anh ta đường đường là thiếu gia của Mã gia, vậy mà lại bị kẻ khác gọi là kẻ ngốc?
Làm sao anh ta có thể chịu được cơn tức này?
“Chết tiệt, đứng lại cho ông!”
Mã Trạch gầm lên và lao tới định đấm Lục Vân nhưng Lục Vân lại chẳng hề sợ hãi chút nào. Trái ôm phải đá cho Mã Trạch một phát khiến anh ta nằm trên mặt đất như một con chó.
“A! Ông đây giết chết mày!”
Mã Trạch nằm trên mặt đất gào lên.
Một cô gái xinh đẹp vội vàng tiến lên đỡ Mã Trạch dậy rồi tức giận nói với Lục Vân: “Tên khốn, anh dám đánh Mã thiếu gia? Anh có biết Mã Tam gia là ai không? Chỉ cần dùng một ngón tay là có thể bóp chết anh!”
Ngay sau đó, một vài tên vệ sĩ lạnh lùng tiến lên.
Vốn dĩ bọn họ đi theo Mã Trạch nhưng vì không để làm phiền buổi hẹn hò của Mã Trạch nên bọn họ đã đứng cách đó khá xa. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
“Thằng nhãi kia, còn chưa quỳ xuống và dập đầu xin lỗi Mã thiếu gia đi!”
Tên vệ sĩ còn chưa nói xong thì đã thấy một bóng đen vụt tới trước mặt. Sau đó hắn ta bị đấm mạnh một phát vào quai hàm rồi ngã xuống đất.
Lục Vân đi tới bên cạnh cô gái và giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta: “Vừa rồi cô bảo ai là tên khốn?”
“Anh…”
Cô gái không dám nói nữa mà chỉ nhìn chằm chằm Lục Vân với ánh mắt tức giận.
“Tên họ Lục kia, chắc hẳn anh đã nghe đến cái tên Mã Tam gia ở Giang Nam rồi đúng không?”
Đám người u DƯơng Minh Hạo đi tới với vẻ mặt hả hê, anh ta chỉ vào Mã Trạch rồi nói: “Vị Mã thiếu gia này chính là con trai của Mã Tam gia.”
Bọn họ nhìn Lục Vân với vẻ đùa cợt, mong chờ được nhìn thấy sự hoảng sợ trên khuôn mặt hắn.
Tuy nhiên Lục Vân lại hỏi lại với vẻ nghi ngờ: “Mã Tam gia là ai? Ông ta mạnh lắm sao?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thằng nhãi này còn không biết Mã Tam gia là ai sao?
Chẳng trách hắn lại kiêu ngạo đến thế, ngay cả Mã Trạch cũng dám đánh.
Thẩm Tĩnh Nghi đi đến bên cạnh Lục Vân và giải thích cho hắn: “Lục thần y, Mã Tam gia là Long vương ngầm của Giang Nam. Ông ta là một võ giả nên giới hào môn chúng tôi đều phải nhìn mặt ông ta mà làm việc.”
“Là võ giả ư?”
Bỗng nhiên Lục Vân cảm thấy có chút hứng thú, hắn quay đầu nhìn Mã Trạch rồi nói: “Mã Tam gia đúng không? Tôi cảm thấy rất hứng thú với ba của anh, anh dẫn tôi đi gặp ông ta được không?”
Lục Vân không thích để lại những mối họa ngầm. Nếu như hôm nay hắn không tới gặp Mã Tam gia thì e rằng sau này sẽ có phiền phức kéo đến tận cửa nên tốt hơn hết là phải giải quyết ngay. Vì thế, hắn đưa ra đề nghị muốn tới gặp Mã Tam gia.
Mã Trạch đã hồi phục sau cú đá vừa rồi và anh ta cũng biết rằng Lục Vân rất lợi hại. Ngay cả những vệ sĩ bên cạnh anh ta có hợp lại cũng có thể không phải là đối thủ của hắn.
Nghe được những lời của Lục Vân, đương nhiên là anh ta nóng lóng muốn đưa hắn tới gặp ba mình để ông dạy cho hắn một bài học.
“Hừ, bây giờ biết sợ rồi sao? Không phải lúc nãy đánh người kiêu ngạo lắm hả?” Người phụ nữ vừa mới bị Lục Vân tát nói.
Theo cô ta, Lục Vân đề nghị tới gặp Mã Tam gia là để xin lỗi sau khi nghe nói Mã Tam gia là võ giả.
Lục Vân lại tát cô ta thêm một phát và bảo cô ta im lặng.
Cô gái đau đớn che mặt, ánh mắt tràn ngập sự oán hận.
“Mang hắn ta đi!”
Mã Trạch nói với vệ sĩ, sau đó đưa mắt nhìn Diệp Khuynh Thành: “Mang người phụ nữ đó đi cùng.”
Làm sao anh ta có thể buông tha một người phụ nữ ưu tú như vậy được. Sau này, hắn ta sẽ xử lý người phụ nữ đứng sau Lục Vân này để cho hắn biết rằng Mã thiếu gia không phải là người dễ đụng vào.
Về phần Thẩm Tĩnh Nghi, dù sao cô ta cũng là con gái của Thẩm Kim Hoa nên Mã Trạch cũng không muốn đi quá xa, tạm thời tha cho cô ta.
Nghe Mã Trạch nói muốn mang Diệp Khuynh Thành đi cùng, sắc mặt của u Dương Minh Hạo hơi thay đổi, anh ta vội tiến lên giải thích: “Mã thiếu gia, Diệp Khuynh Thành là con gái của Diệp gia, xin giơ cao đánh khẽ.”
“Là con gái của Diệp gia?”
Mã Trạch hơi sửng sốt nhưng sau đó tức giận nói: “Đừng có nói nhảm, đừng tưởng tao không biết Diệp Hướng Vinh chỉ có một đứa con trai đang học đại học. Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải xem người đo là ai. Mã Trạch tao dễ bị lừa lắm sao?”
Mã Trạch hoàn toàn không để tâm tới lời nói của u Dương Minh Hạo. Sau khi nhìn chằm chằm một hồi, anh ta quay người rời đi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Thôi thôi, Minh Hạo, chúng ta không cần so đo với loại người này, không phải con nói có hẹn mấy người bạn đến Quế Hoa Viên thưởng thức hoa quế sao, dẫn Khuynh Thành đi ra ngoài tản bộ luôn đi!" Sau khi Âu Dương Minh Hạo bị Lục Vân trêu chọc, đang muốn phát tác thì Khương Lam đột nhiên lên tiếng hoà giải.
Ý ban đầu của Diệp Hướng Vinh là muốn thông qua bữa tiệc lần này, giới thiệu hai người quen biết, cơm nước xong xuôi thì bọn họ sẽ tự giác rời đi, để lại cơ hội cho những người trẻ tuổi.
Mà đi Quế Hoa Viên du ngoạn cũng là vợ chồng Diệp Hướng Vinh đề nghị, bảo Âu Dương Minh Hạo sắp xếp sẵn trước.
Chẳng qua Lục Vân xuất hiện là một ngoài ý muốn.
Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt kháng cự mà nói, “Thôi bỏ đi, con không đi."
"Chị Khuynh Thành, khó được có nhã hứng như vậy, đi dạo cũng không sao." Lục Vân cười nói.
Thấy hắn đã nói như vậy, Diệp Khuynh Thành đành gật gật đầu, nhưng lại khoác lên tay Lục Vân mà nói, “Em đi với chị đi."
Sắc mặt vợ chồng Diệp thị rất khó coi.
Âu Dương Minh Hạo cũng lộ ra ánh mắt âm trầm, nhưng vẫn gọi điện thoại đi, nói cho mấy người bạn đã hẹn trước là mình lập tức tới.
Quế Hoa Viên là một khu phong cảnh miễn phí, hiện giờ đã tới mùa hoa quế nở rộ, phạm vi mười dặm, quế vàng toả hương.
Quế Hoa Viên cách nơi này không xa, đi bộ mười phút là đến.
Ở cổng đã có một đám nam nữ thanh niên đang đứng, nhìn cách ăn mặc trang điểm liền biết là một đám con nhà giàu.
Một tên con ông cháu cha tên là Hải Thiếu tiến lên cho Âu Dương Minh Hạo một cái ôm, cười to nói, “Ha ha, Âu Dương đại thiếu cũng ghê gớm quá, lại để chúng ta đợi lâu ở chỗ này như vậy."
Anh ta nói lời này rõ ràng chỉ là đang đùa giỡn.
Cho nên Âu Dương Minh Hạo cũng không tức giận, mà cười nói, “Tới đây, giới thiệu cho mọi người đây là Khuynh Thành, họ Diệp."
Âu Dương Minh Hạo bày ra dáng vẻ rất quen thuộc với Diệp Khuynh Thành.
"Diệp tiểu thư thật là đẹp như thiên tiên!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đám người Hải Thiếu đã sớm chú ý tới Diệp Khuynh Thành, lúc ấy trong lòng rất giật mình, cô gái này thật sự quá đẹp, cho nên nghe Âu Dương Minh Hạo giới thiệu xong thì nhịn không được khen ngợi một câu.
Nhưng rất nhanh bọn họ lại chú ý tới Lục Vân bên cạnh Diệp Khuynh Thành, hỏi, “Vậy vị này là?"
"Người không liên quan." Âu Dương Minh Hạo lười lãng phí thời gian trên người Lục Vân, anh ta nói, “Chúng ta vào thôi!"
Hải Thiếu như suy tư gì mà liếc nhìn Lục Vân một cái, nhưng cũng không nói thêm gì, rất nhanh đám người đã tiến vào Quế Hoa Viên.
"Hoa quế là một trong mười loài hoa truyền thống của Long Quốc chúng ta, chủng loại đa dạng, đại diện có Kim Quế, Ngân Quế, Đan Quế, Nguyệt Quế… trong sạch mà tuyệt trần, hương thơm nồng nàn lan xa, bởi vậy có danh xưng là ‘Hương chín dặm’." Đi trên con đường nhỏ hai bên mọc đầy hoa quế, Âu Dương Minh Hạo vừa ngắm hoa, vừa đĩnh đạc nói.
Đông đảo tiểu thư nhà giàu đi cùng lập tức lộ ra vẻ mặt cảm mến, nghiễm nhiên đã bị sự uyên bác của Âu Dương Minh Hạo thuyết phục.
Nhưng Âu Dương Minh Hạo lại không coi trọng đám oanh oanh yến yến các cô, mà ánh mắt lại dừng trên người Diệp Khuynh Thành, hy vọng được cô khen một câu, cho dù chỉ là một ánh mắt cũng đủ.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt trong trẻo của Diệp Khuynh Thành, ảo tưởng của Âu Dương Minh Hạo lập tức tan biến.
"Lục thần y! Anh cũng tới thưởng thức hoa quế sao?" Nhưng vào lúc này, bỗng một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên, tiếp theo liền thấy một cô gái dung mạo thanh tú, dáng người cao gầy vui sướng chạy tới trước mặt Lục Vân.
Đó chính là Thẩm Tĩnh Nghi.
Lục Vân cười cười và nói, “Vừa ăn cơm xong, ra đi dạo với chị của tôi."
"À à, thì ra cô ấy là chị của anh!" Thẩm Tĩnh Nghi như thở phào nhẹ nhõm một hơi, chủ động cười chào hỏi Diệp Khuynh Thành, “Chào chị, em tên là Thẩm Tĩnh Nghi."
"Diệp Khuynh Thành, chị của tiểu Lục Vân."
Diệp Khuynh Thành cũng tự giới thiệu, không biết cố ý hay vô tình, cô cố ý cường điệu một câu mình là chị của Lục Vân, hơn nữa khi nói còn ôm khuỷu tay Lục Vân như thị uy.
Mặt Thẩm Tĩnh Nghi cứng lại, nhưng rất nhanh cô cũng không yếu thế mà ôm lấy cánh tay còn lại của Lục Vân, tươi cười ngọt ngào mà nói, “Lục thần y, tôi có thể cùng đi thưởng thức hoa quế với mọi người không?"
Lục Vân cười khổ và nói, “Cô ôm cánh tay tôi chặt như vậy, tôi dám không đồng ý sao?"
"Vậy chúng ta cùng đi!"
Thẩm Tĩnh Nghi tự chủ trương mà ôm cánh tay Lục Vân, không chịu bỏ ra.
Cảnh này lập tức làm các công tử nhà giàu bọn Hải Thiếu trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ đều cùng một tầng lớp với Thẩm Tĩnh Nghi, tất nhiên là quen biết, hơn nữa vài người trong bọn họ còn từng theo đuổi Thẩm Tĩnh Nghi, nhưng Thẩm Tĩnh Nghi rất cao ngạo, chưa từng để mắt đến bọn họ.
Nhưng cảnh xảy ra trước mắt lại đổi mới nhận thức của bọn họ đối với Thẩm Tĩnh Nghi.
Thì ra không phải Thẩm Tĩnh Nghi cao ngạo, mà vì cô không coi trọng bọn họ mà thôi, ở trước mặt người đàn ông mà cô thích, Thẩm Tĩnh Nghi đâu nào nửa phần cao ngạo nào, rõ ràng là một cô gái hám trai mà!
Biết bên người Lục Vân đã có một mỹ nữ đi cùng mà còn da mặt dày dán lên.
Đám người Hải Thiếu cảm thấy thật buồn bực, cũng rất kinh ngạc, rốt cuộc thằng ranh họ Lục này có lai lịch gì? Thẩm Tĩnh Nghi gọi hắn là ‘ Lục thần y ’, chẳng lẽ hắn thật là một vị thần y?
Hải Thiếu vốn muốn hỏi Âu Dương Minh Hạo, nhưng vừa quay đầu đã thấy mặt Âu Dương Minh Hạo âm trầm như nước, anh ta thức thời mà lựa chọn trầm mặc.
Xem ra thằng ranh họ Lục này làm Âu Dương đại thiếu tức giận không nhẹ.
Đoàn người đâu còn tâm tình ngắm hoa, buồn bực tới cực điểm, nhưng tâm tình buồn bực này cũng không liên tục bao lâu, rất nhanh bọn họ đã lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Bởi vì họ nhìn thấy một người - Mã Trạch.
Mã Trạch là người của Mã gia tỉnh Giang Nam, cha anh ta Mã Ngạc là nhân vật tàn nhẫn, xuất thân từ thế lực ngầm, có danh hiệu là ‘Mã Tam gia’ trên giang hồ.
Khủng bố nhất chính là, Mã Tam gia này là một tu võ giả.
Mà nguyên nhân đám người Hải Thiếu vui sướng khi người gặp họa là vì có tin đồn rằng gần đây Mã Trạch đang theo đuổi thiên kim Thẩm Tĩnh Nghi của Thẩm gia.
Thú vị chính là, lúc này Thẩm Tĩnh Nghi đang kéo cánh tay Lục Vân, Mã Trạch mà thấy cảnh này thì nhất định không tránh được một trận xung đột.
Chương 107 Mã Tam gia
Sự việc đúng như đám người Hải thiếu dự đoán. Nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi đang ôm cánh tay của một người đàn ông khác, Mã Trạch đột nhiên hét lên.
“Thẩm Tĩnh Nghi, thằng này là ai?”
Mã Trạch vội chạy tới với ánh mắt u ám.
Anh ta đã coi Thẩm Tĩnh Nghi là người phụ nữ của mình từ lâu nên chiếm được cô ta chỉ là vấn đề thời gian. Hiện giờ khi nhìn thấy người phụ nữ của mình khoác tay người đàn ông khác, làm sao anh ta có thể chịu được.
Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của anh ta, sắc mặt của Thẩm Tĩnh Nghi hơi thay đổi. Cô ta nói: “Tôi và Lục thần y có quan hệ gì cũng không liên quan đến anh…”
Đây là câu trả lời theo bản năng của Thẩm Tĩnh Nghi nhưng sau đó cô ta buông cánh tay của Lục Vân ra và nói thêm: “Lục thần y đã cứu mạng ba tôi nên anh ấy là ân nhân của Thẩm gia.”
Cô ta không hề sợ Mã Trạch nhưng cô ta lại sợ Lục Vân bị liên lụy.
Thẩm Tĩnh Nghi đã từng chứng kiến Lục Vân giết Hoàng Mi đại tiên và cũng biết rằng hắn không phải là người bình thường nhưng cô ta không chắc liệu Lục Vân yếu hơn hay mạnh hơn Mã Trạch. Vì thế, khi chưa chắc chắn nên cô ta không muốn Lục thần y gặp rắc rối.
“ n nhân? Tôi thấy là nhân tình thì đúng hơn!”
Tuy nhiên Thẩm Tĩnh Nghi đã đánh giá thấp sự ghen tuông của người đàn ông. Chỉ thấy Mã Trạch hừ lạnh một tiếng và ném ánh mắt dò xét về phía Lục Vân. Thế nhưng giây tiếp theo, anh ta sững sờ.
Anh ta vô tình nhìn thấy Diệp Khuynh Thành đứng sau Lục Vân. Chỉ một góc mặt thôi cũng khiến tim Mã Trạch đập loạn xạ.
Nhan sắc này đúng là thần tiên mà!
Mã Trạch di chuyển thêm vài bước và khi nhìn rõ thấy Diệp Khuynh Thành rõ hơn, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy người phụ nữ này còn xinh đẹp hơn cả Thẩm Tĩnh Nghi.
Chết tiệt, sao thằng nhãi họ Lục này may mắn vậy!
Mã Trạch càng nhìn Lục Vân lại càng cảm thấy không vui.
Đương nhiên là Lục Vân cũng cảm nhận được sự ghen tị của Mã Trạch. Hắn đột nhiên ôm Thẩm Tĩnh Nghi vào lòng và vuốt ve vòng eo mềm mại của cô ta rồi nói: “Tĩnh Nghi, em giải thích với kẻ ngốc làm gì. Chúng ta đi thôi!”
Eo của con gái là bộ phận nhạy cảm, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tĩnh Nghi đỏ lên.
Ánh mắt của Mã Trạch tràn ngập sự tức giận.
Kẻ ngốc?
Anh ta đường đường là thiếu gia của Mã gia, vậy mà lại bị kẻ khác gọi là kẻ ngốc?
Làm sao anh ta có thể chịu được cơn tức này?
“Chết tiệt, đứng lại cho ông!”
Mã Trạch gầm lên và lao tới định đấm Lục Vân nhưng Lục Vân lại chẳng hề sợ hãi chút nào. Trái ôm phải đá cho Mã Trạch một phát khiến anh ta nằm trên mặt đất như một con chó.
“A! Ông đây giết chết mày!”
Mã Trạch nằm trên mặt đất gào lên.
Một cô gái xinh đẹp vội vàng tiến lên đỡ Mã Trạch dậy rồi tức giận nói với Lục Vân: “Tên khốn, anh dám đánh Mã thiếu gia? Anh có biết Mã Tam gia là ai không? Chỉ cần dùng một ngón tay là có thể bóp chết anh!”
Ngay sau đó, một vài tên vệ sĩ lạnh lùng tiến lên.
Vốn dĩ bọn họ đi theo Mã Trạch nhưng vì không để làm phiền buổi hẹn hò của Mã Trạch nên bọn họ đã đứng cách đó khá xa. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
“Thằng nhãi kia, còn chưa quỳ xuống và dập đầu xin lỗi Mã thiếu gia đi!”
Tên vệ sĩ còn chưa nói xong thì đã thấy một bóng đen vụt tới trước mặt. Sau đó hắn ta bị đấm mạnh một phát vào quai hàm rồi ngã xuống đất.
Lục Vân đi tới bên cạnh cô gái và giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta: “Vừa rồi cô bảo ai là tên khốn?”
“Anh…”
Cô gái không dám nói nữa mà chỉ nhìn chằm chằm Lục Vân với ánh mắt tức giận.
“Tên họ Lục kia, chắc hẳn anh đã nghe đến cái tên Mã Tam gia ở Giang Nam rồi đúng không?”
Đám người u DƯơng Minh Hạo đi tới với vẻ mặt hả hê, anh ta chỉ vào Mã Trạch rồi nói: “Vị Mã thiếu gia này chính là con trai của Mã Tam gia.”
Bọn họ nhìn Lục Vân với vẻ đùa cợt, mong chờ được nhìn thấy sự hoảng sợ trên khuôn mặt hắn.
Tuy nhiên Lục Vân lại hỏi lại với vẻ nghi ngờ: “Mã Tam gia là ai? Ông ta mạnh lắm sao?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thằng nhãi này còn không biết Mã Tam gia là ai sao?
Chẳng trách hắn lại kiêu ngạo đến thế, ngay cả Mã Trạch cũng dám đánh.
Thẩm Tĩnh Nghi đi đến bên cạnh Lục Vân và giải thích cho hắn: “Lục thần y, Mã Tam gia là Long vương ngầm của Giang Nam. Ông ta là một võ giả nên giới hào môn chúng tôi đều phải nhìn mặt ông ta mà làm việc.”
“Là võ giả ư?”
Bỗng nhiên Lục Vân cảm thấy có chút hứng thú, hắn quay đầu nhìn Mã Trạch rồi nói: “Mã Tam gia đúng không? Tôi cảm thấy rất hứng thú với ba của anh, anh dẫn tôi đi gặp ông ta được không?”
Lục Vân không thích để lại những mối họa ngầm. Nếu như hôm nay hắn không tới gặp Mã Tam gia thì e rằng sau này sẽ có phiền phức kéo đến tận cửa nên tốt hơn hết là phải giải quyết ngay. Vì thế, hắn đưa ra đề nghị muốn tới gặp Mã Tam gia.
Mã Trạch đã hồi phục sau cú đá vừa rồi và anh ta cũng biết rằng Lục Vân rất lợi hại. Ngay cả những vệ sĩ bên cạnh anh ta có hợp lại cũng có thể không phải là đối thủ của hắn.
Nghe được những lời của Lục Vân, đương nhiên là anh ta nóng lóng muốn đưa hắn tới gặp ba mình để ông dạy cho hắn một bài học.
“Hừ, bây giờ biết sợ rồi sao? Không phải lúc nãy đánh người kiêu ngạo lắm hả?” Người phụ nữ vừa mới bị Lục Vân tát nói.
Theo cô ta, Lục Vân đề nghị tới gặp Mã Tam gia là để xin lỗi sau khi nghe nói Mã Tam gia là võ giả.
Lục Vân lại tát cô ta thêm một phát và bảo cô ta im lặng.
Cô gái đau đớn che mặt, ánh mắt tràn ngập sự oán hận.
“Mang hắn ta đi!”
Mã Trạch nói với vệ sĩ, sau đó đưa mắt nhìn Diệp Khuynh Thành: “Mang người phụ nữ đó đi cùng.”
Làm sao anh ta có thể buông tha một người phụ nữ ưu tú như vậy được. Sau này, hắn ta sẽ xử lý người phụ nữ đứng sau Lục Vân này để cho hắn biết rằng Mã thiếu gia không phải là người dễ đụng vào.
Về phần Thẩm Tĩnh Nghi, dù sao cô ta cũng là con gái của Thẩm Kim Hoa nên Mã Trạch cũng không muốn đi quá xa, tạm thời tha cho cô ta.
Nghe Mã Trạch nói muốn mang Diệp Khuynh Thành đi cùng, sắc mặt của u Dương Minh Hạo hơi thay đổi, anh ta vội tiến lên giải thích: “Mã thiếu gia, Diệp Khuynh Thành là con gái của Diệp gia, xin giơ cao đánh khẽ.”
“Là con gái của Diệp gia?”
Mã Trạch hơi sửng sốt nhưng sau đó tức giận nói: “Đừng có nói nhảm, đừng tưởng tao không biết Diệp Hướng Vinh chỉ có một đứa con trai đang học đại học. Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải xem người đo là ai. Mã Trạch tao dễ bị lừa lắm sao?”
Mã Trạch hoàn toàn không để tâm tới lời nói của u Dương Minh Hạo. Sau khi nhìn chằm chằm một hồi, anh ta quay người rời đi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất