-
Chương 108-109
Chương 108 Giải cứu
Sau khi vợ chồng Diệp Hướng Vinh đi theo ra khỏi khách sạn, bọn họ không đi theo đến Quế Hoa viên, để tránh tạo áp lực quá lớn cho Diệp Khuynh Thành.
Chuyện tình cảm này.
Là cha mẹ, họ chỉ cần tạo cơ hội, để những người trẻ tuổi làm tiếp phần còn lại.
"Ông, ông nói cho tôi biết, chuyện tốt này thật sự có thể thành sự thật sao? Tại sao tôi càng ngày càng cảm thấy bất an?"
Hôm nay họ cùng nhau ăn cơm, Khương Lam cảm thấy bản thân bà đã đánh giá thấp tình cảm của con gái bà dành cho Lục Vân. Tại sao u Dương Minh Hạo một đứa ưu tú như vậy, mà cô lại có thể đối xử thờ ơ như vậy.
Điều này đã vượt quá mong đợi của Khương Lam.
Diệp Hướng Vinh cười khổ, trong lòng cảm thấy không rõ, trầm mặc một lát, rồi đột nhiên hỏi: "Phu nhân, nếu như Khuynh Thành thật sự chọn thằng nhóc họ Lục kia thì làm sao?"
"Tôi tuyệt đối không đồng ý!" Khương Lam vội vàng thốt lên.
Bà có ấn tượng xấu về Lục Vân, đặc biệt là thái độ cuồng vọng vô tri của Lục Vân vào ngày hôm đó ở biệt thự Lục Nhân, mỗi lần Khương Lam nhớ lại sẽ cảm thấy tức giận.
Một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện có quyền gì mà hống hách như vậy? Hắn nói rằng hắn có thể cho Khuynh Thành một cuộc sống tốt nhất, đó là một điều viển vông.
Diệp Hướng Vinh do dự một chút, sau đó nói: "Kỳ thực, bà nên nhìn xem Khuynh Thành có tính cách như thế nào. Chúng ta nợ con bé hai mươi lăm năm, nếu như, tôi nói là nếu như, con bé vì tên nhóc họ Lục kia, mà mặc kệ Diệp gia tan nát..."
"Tuyệt đối không thể! Diệp gia chúng ta đã chọn cho con bé. Đó là lựa chọn tốt nhất với con bé rồi!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Nhưng Khuynh Thành không nghĩ như vậy."
Diệp Hướng Vinh liếc nhìn Khương Lam, ông biết rõ vợ mình, tính cách so đo, cố chấp, nhưng vẫn không thể không nói ra: "Con bé đã có mối quan hệ của riêng mình, nó rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, chúng ta nghĩ rằng chúng ta làm như vậy sẽ tốt, nhưng nói không chừng đối với con bé đó lại là gánh nặng."
"Chồng, hôm nay ông bị làm sao vậy….."
Khương Lam không thể tin mà nhìn Diệp Hướng Vinh, không hiểu làm sao ông có thể nói như vậy, trong gia tộc này, Diệp Hướng Vinh vẫn luôn chiều theo ý của bà, nhưng hôm nay, ông lại có quan điểm bất đồng với bà.
Khương Lam muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của chồng mình, bà đột nhiên nghẹn lại.
Bà im lặng không lên tiếng nữa.
"Nếu như…"
Trầm mặc một hồi lâu, Khương Lam rốt cục cũng mở nói: "Nếu Khuynh Thành thật sự không thể buông bỏ được tên nhóc kia…… Như vậy thì để hắn gả vào Diệp gia chúng ta đi."
Đây đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của Khương Lam.
Diệp Hướng Vinh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra vợ mình cũng không đến nỗi vô lý như vậy.
Chẳng qua là.
Ngay khi Diệp Hướng Vinh thở phào nhẹ nhõm, Khương Lam đột nhiên nhận được một cuộc gọi, vẻ mặt của bà lập tức trở nên cực kỳ khó coi: "Tên nhóc họ Lục đó thật đáng chết, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép nó ở cùng Khuynh Thành!"
"Làm sao vậy?"
Diệp Hướng Vinh nhíu mày, ông không hiểu vì sao Khương Lam một giây trước đã chấp nhận, một giây sau lại đột nhiên thay đổi.
Sắc mặt Khương Lam khó coi: "Minh Hạo vừa gọi điện thoại nói cái tên Lục Vân chết tiệt kia vừa đánh Mã Trạch, còn kéo Khuynh Thành vào cuộc, hiện tại bọn họ đã bị bắt đến Mã gia."
"Cái gì!"
Sắc mặt Diệp Hương Vinh lập tức thay đổi, vội vàng phanh gấp, quay xe phi thẳng đến Mã gia.
Cùng lúc đó
Thẩm Kim Hoa cũng nhận được một cuộc gọi từ con gái mình, Thẩm Tĩnh Nghi.
"Cha, không xong rồi. Lục thần y đã đắc tội với Mã Trạch, còn bị bọn họ bắt đi. Mã Tam gia nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho Lục thần y, cha mau nghĩ biện pháp đi!" Thẩm Cảnh Nghi lo lắng nói.
"Con đừng lo lắng, cha sẽ đi tìm Mã tam gia ngay bây giờ."
Thẩm Kim Hoa không chút do dự mà cúp điện thoại, vội vàng đến Mã gia.
Lục thần y có ân với Thẩm gia, ông ta tuyệt đối sẽ không để Lục thần y xảy ra chuyện gì!
Sau khi Thẩm Tĩnh Nghi gọi điện thoại xong, cô ta cũng đứng ngồi không yên, lập tức bắt một chiếc taxi đi đến Mã gia.
Khu biệt thự Mã gia.
Mã Tam gia đã nghe xong việc không quan trọng mà Mã Trạch nói.
Đúng vậy!
Việc đó không quan trọng!
Quan trọng là... con trai của ông bị người ta đánh!
Hơn nữa.
Trong suốt quá trình thuật lại câu chuyện, Mã Tam gia luôn lơ đãng, bởi vì sự chú ý của ông ta đã hoàn toàn bị vẻ đẹp của Diệp Khuynh Thành thu hút.
Với vẻ ngoài quyến rũ đó, dáng người thanh tú và mảnh mai, khí chất lạnh lùng như hoa sen, người đàn ông nào mà không yêu chứ?
Hơn nữa Mã Tam gia còn trao đổi ánh mắt với con trai mình, Mã Trạch, rõ ràng cả hai bên đều nhận ra vẻ phấn khích trong ánh mắt của đối phương.
Quả nhiên.
Cha con bọn họ có cùng sở thích.
Mã Tam gia ngồi trên ghế của Thái Gia, ngón chân gõ nhịp, phong thái vô cùng uy nghiêm mà nhìn Lục Vân, nói: "Thằng nhãi kia, cậu đã đánh con trai tôi. Theo lý mà nói tôi sẽ bẻ gãy hai tay hay hai chân của cậu, nhưng nể tình bạn gái của cậu cũng xinh đẹp, tôi có thể tha cho cậu một mạng, quỳ xuống dập đầu mấy cái rồi cút đi!"
"Sau đó thì sao?" Lục Vân hỏi.
"Sau đó..."
Mã Tam gia cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, rồi lại nhìn Lục Vân: "Sau đó thì để bạn gái của cậu ở lại, hầu hạ cha con chúng tôi một đêm, ngày mai tôi sẽ để cô ấy an toàn rời đi."
Ông ta không khỏi nhìn về phía Diệp Khuynh Thành lần nữa, nụ cười dần dần thay đổi, Mã Trạch ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cười quái dị.
Chỉ cần nghĩ đến bọn họ sắp được chạm vào một cực phẩm như vậy thì hai cha con bọn họ trở nên vô cùng phấn khích.
Thật sự không thể nào chờ đợi được nữa!
Cảm nhận được ánh mắt biến thái của hai người bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành trở nên tái nhợt, cô nắm chặt cánh tay của Lục Vân.
Đúng lúc này.
Một bóng người đột nhiên từ cửa đi vào, nói: "Chủ nhân, vợ chồng Diệp Hướng Vinh thỉnh cầu muốn gặp ngài."
"Hai người bọn họ tới đây làm gì?"
Mã Tam gia nhướng mày: "Nói với bọn họ, hiện tại ông không có ở đây."
Mã Trạch chợt nhớ tới cái gì đó, đưa miệng gần lỗ tai Lão Tam gia, nói: "Cha, vừa rồi con bắt người phụ nữ này, thì thằng nhãi nhà u Dương kia hình như có nói, cô ta là thiên kim Diệp gia. "
"Con gái của Khương Lam?"
Đôi mắt của Mã Tam gia đột nhiên chìm xuống, ông ta lại nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, trong lòng lập tức kinh ngạc, khó trách người này nhìn quen quen, hóa ra cô được thừa hưởng gen ưu tú của thiếu nữ xinh đẹp nhất Giang Nam.
Chương 109 Kim Lăng Khương Gia
“Để bọn họ vào đây!”
Sau khi cân nhắc đắn đo một hồi lâu, cuối cùng Mã Tam gia vẫn đồng ý gặp mặt vợ chồng nhà Diệp Hướng Vinh.
Khương Lam lúc này hộc tốc vội vàng mà xông vào, khi nhìn thấy Lục Vân, bà chẳng chờ đợi gì hết mà lập tức giơ một cánh tay lên tát một cái đau điếng.
Chát!
Cái tát của Khương Lam kia không thể nào chạm nổi vào mặt của Lục Vân, nó chỉ có thể bị cản lại bởi mu bàn tay hắn.
Khương Lam tức đến không lời nào diễn tả được, bà ta lập tức nói dồn dập liên tiếp như pháo rang:
“Cậu nói là sẽ chăm sóc tốt cho Khuynh Thành nhà chúng tôi? Rồi đây là sao chứ? Cuộc sống tốt mà cậu nói đây sao? Đây chính là cái gì mà thời gian sẽ chứng minh mọi chuyện của cậu sao? Có mà cậu là loại người chỉ biết đi gây họa, chẳng biết lúc nào kéo theo Khuynh Thành vào chỗ chết thì có!”
“Mẹ à, đó không phải là lỗi của tiểu Lục Vân…”
Diệp Khuynh Thành bên này đang muốn giải thích thay cho Lục Vân, chuyện rõ ràng là do Mã Trạch xuống tay trước, nhưng Khương Lam bên này như không muốn nghe gì hết, bà gạt phăng lời nói của con gái mà rống lên:
“Không phải là lỗi của nó thì là lỗi của ai, Khuynh Thành, từ nay trở đi mẹ không cho phép con được dây dưa qua lại với cái loại người này nữa, Giang Thành cũng đừng về làm gì, cứ ở Diệp gia đây, mọi người sẽ giúp con sắp xếp mọi việc trong cuộc sống.”
“Mẹ à….”
“Câm miệng!”
Bà Khương Lam bắt đầu lộ ra vẻ áp bức, ép buộc kinh khủng trước nay chưa từng có.
Bà vốn đã là một người mang bản tính đó từ trước, giờ đây lại bị chuyện này kích động khiến bà đưa ra nhận định cực kỳ kiên quyết, bà tuyệt đối không cho phép Lục Vân tiếp tục mang tai bay vạ gió lên người con gái mình nữa, giờ đây cho dù có phải khóa nhốt Khuynh Thành lại thì bà cũng quyết định giam cô cả đời trong Diệp gia.
“Ha ha ha, kịch hay đây!”
Mã Tam gia đột nhiên cười to hai tiếng, ông ta vô cùng hứng thú mà vỗ tay nói rằng:
“Một màn khuyên nhủ đầy đạo lý khi con gái đã lấy chồng, có điều nếu mấy người muốn diễn kịch ở đây thì có thể chọn địa điểm thích hợp một chút không, chứ đây là nhà họ Mã, không cho phép mấy người đến làm càn.”
Mã Tam gia hét lên một tiếng, trông ông ta thật có uy.
Sắc mặt mọi người dưới này cũng theo đó tái nhợt.
Lúc này Khương Lam cũng chẳng còn tâm trí đâu để quở trách Lục Vân nữa, bà nhanh chóng đeo lên mình một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ mà nói với Mã gia:
“Mã Tam gia à, con trai yêu quý của ông cũng là do tên chó má tên Lục Vân này đánh này, chứ chẳng liên quan gì tới Khuynh Thành nhà chúng tôi, vậy nên ông có thể châm trước….”
“Không thể!”
Khương Lam còn chưa nói dứt câu đã bị Mã Tam gia ngắt lời một cách vô tình.
Chỉ thấy ông ta đứng dậy từ chiếc ghế dài, trong thoáng chốc một bầu không khí ngột ngạt đầy quyền uy tràn ngập khắp nơi trong phòng khách.
“Này người đẹp Khương kia, tôi đây cũng chẳng vòng vo với bà làm gì, con gái của bà đã lọt vào mắt xanh của Tam gia này rồi, nếu như bà biết thức thời một chút thì mau đưa theo lão chồng mình cút về Diệp gia mấy người đi, để chuẩn bị cho sáng ngày mai…À không chính xác là trưa mai tôi sẽ mang con gái mấy người về trả lại nguyên vẹn.”
“Còn nếu như bà không chịu thức thời.”
Mã Tam gia cười lạnh một cái, ánh mắt đầy trần trụi tục tĩu lướt qua người Khương Lam, cái thân hình đã được sử dụng cả đời người của bà mà ông ta cũng phải thèm đến nhỏ dãi.
“Còn nếu như bà không biết thức thời thì tôi nay bà cũng ở lại Mã gia này với tôi đêm nay luôn, hai mẹ con cùng hầu hạ hai cha con tôi cả đêm.”
Roẹt!
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Khương Lam tái mét không còn giọt máu.
Diệp Hướng Vinh bên này nãy giờ cố gắng đè nén lại cơn lửa giận trong lòng, nhưng cũng nhịn không nổi mà mở miệng nói:
“Mã Tam gia à, ông làm ơn đừng có ức hiếp người quá đáng, đúng là Diệp gia chúng tôi không phải tu võ giả gì quá khủng khiếp, nhưng tuyệt đối không phải thích động là động đâu!”
“Ồ, thế à?”
Ánh mắt Mã Tam gia đầy sự hằn học sắc bén mà nhìn về phía Diệp Hướng Vinh.
Bắt gặp ánh mắt rét lạnh đó, Diệp Hướng Vinh không khỏi sợ hãi mà lùi về sau một bước, trên người cũng bất giác đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đúng là khí thế của một người tu võ giả nó đáng sợ hơn hẳn so với người bình thường.
Mã Tam gia cười đầy khinh miệt, sau đó ông ta chuyển ánh mắt ra chỗ khác, nói đầy ngạo nghễ:
“Chỉ là một Diệp gia cỏn con thôi, trong mắt Mã Tam gia tôi mà nói cũng chẳng là cái thá gì.”
Diệp Hướng Vinh nghe vậy cơ thể tức giận run lên bần bật, trong lòng tức giận dồn vào một cục, nhưng cũng đành bất lực.
Bởi mấy kẻ tu võ giả là bá đạo như vậy đó!
“Mã Tam gia.”
Bên này Khương Lam lên tiếng, ánh mắt của bà cũng trở lên dò xét đe dọa hơn.
“Đúng là Diệp gia chúng tôi chả là cái thá gì đối với ông, thế Kim Lăng Khương Gia thì sao hả?”
“Kim Lăng Khương Gia?”
Mã Tam gia đột nhiên đắn đo suy tư hơn nhiều, sau đó tầm mắt đột nhiên dồn về phía Khương Lam.
“Khương Lam Viễn có quan hệ gì với bà?”
“Đó là ông tôi.”
Khương Lam nói một cách rõ ràng.
“Khương Thiên Viễn là ông của bà sao?”
Nghe đến đây, con ngươi của Mã Tam gia bỗng co lại nhanh chóng, sau đó ông ta bỗng im lặng hồi lâu.
Khi nhắc tới Kim Lăng Khương gia.
Nhớ lại rất nhiều năm trước có một ông già đã gần trăm tuổi tên là Khương Thiên Viễn, nghe nói là ông ấy đã tu luyện đạt tới Hóa Cảnh Tông Sư, đến hiện tại cũng không biết ông ấy đã đột phá tới mức độ nào nữa.
Mã Tam gia nằm mơ cũng không ngờ Khương Lam lại là cháu gái của Khương Thiên Viễn.
Đó chắc cũng là do từ sau khi Khương Lam lấy Diệp Hướng Vinh, bà chưa từng đả động gì tới chuyện bên nhà mẹ đẻ của mình, cho nên chuyện này chả ai trong tỉnh Giang Nam biết cả.
Nếu như hôm nay không phải vì bà đang lo lắng gấp gáp bảo vệ con gái mình, thì chắc bà cũng không nói chuyện này ra làm gì.
Bên này, vẻ mặt Mã Tam gia hết xanh rồi lại trắng, như thể ông ta nhận ra rằng chuyện Khương Lam vừa đề cập tới là thật sự chứ không phải đùa.
Sau một hồi lâu mọi thứ rơi vào sự tĩnh lặng, cuối cùng ông ta cũng mở miệng nói rằng:
“Mang con gái mấy người, biến đi!”
“Cha à…”
“Câm miệng lại đi.”
Một mỹ nữ cực phẩm như vậy dâng đến miệng rồi mà lại để tuột mât, đương nhiên Mã Trạch không cam lòng, nhưng lời của cha mình, anh ta vẫn phải nghe theo.
Nhưng vì anh ta không phải là tu võ giả, cho nên anh ta không tài nào hiểu được mối bận tâm trong lòng của cha mình lúc này.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Còn về phần Mã Tam gia, làm gì có chuyện ông ta chịu bỏ qua được chứ?
Nhưng ông ta thực sự không dám đánh cược.
Bởi vì càng là võ giả thì càng phải hiểu rằng, trình độ Hóa Cảnh Tông Sư đáng sợ tới mức nào.
Cho dù họ chỉ dùng một tay thi triển chiêu thức từ xa thôi cũng đủ diệt cả Mã Gia rồi.
Chỉ vì ham thích dục lạc gái gú nhất thời mà phải đánh đổi một cái giá khủng khiếp như vậy, thật là không đáng chút nào.
Nên Mã Tam gia cuối cùng vẫn phải lựa chọn sự thỏa hiệp, nhưng ngay sau đó ông ta còn bồi thêm một câu:
“Con gái bà có thể đi được, nhưng cái thằng oắt con kia thì nhất định phải ở lại, tôi phải chặt đứt hai tay hai chân của nó, không thể để con trai của tôi phải chịu đòn oan được.”
Ông ta chỉ thẳng vào Lục Vân, như thể mang tất cả sự nhẫn nhục tức tối đều phát tiết hết lên người của Lục Vân.
Điều này Khương Lam cầu còn không hết, bà cười nói:
“Tôi không ý kiến gì cả, tên này vô cùng ngông cuồng phách lối, Mã Tam gia phải nên dậy cho cậu ta một bài học, dạy cách thế nào làm một người tử tế.”
"Tiểu Lục Vân không đi, con cũng không đi!"
Diệp Khuynh Thành đột nhiên ôm chặt cánh tay của Lục Vân, khăng khăng một hai không chịu đi.
“Khuynh Thành này, tên nhóc này đã đánh Mã thiếu gia, chắc chắn nó phải trả một cái giá vô cùng đắt, vậy nên con mau chóng theo mẹ về nhà, đừng vì cái thằng ranh này mà chui vào đường chết nữa!”
Khương Lam mặt mày lạnh lẽo nói.
“Con không chịu!”
Thái độ của Diệp Khuynh Thành cực kỳ kiên quyết.
Lúc này, đột nhiên Lục Vân xoa xoa đầu Diệp Khuynh Thành, sau đó vẻ mặt của hắn toát lên sự cưng chiều sủng nịnh nói”
“Hay chị cứ đi theo cha mẹ về đi, em sẽ không sao đâu, em hứa đấy!”
"Thế nhưng..."
"Nghe lời đi, nếu không đánh vào cái mông nho nhỏ của chị đấy.”
“…”
Sau khi vợ chồng Diệp Hướng Vinh đi theo ra khỏi khách sạn, bọn họ không đi theo đến Quế Hoa viên, để tránh tạo áp lực quá lớn cho Diệp Khuynh Thành.
Chuyện tình cảm này.
Là cha mẹ, họ chỉ cần tạo cơ hội, để những người trẻ tuổi làm tiếp phần còn lại.
"Ông, ông nói cho tôi biết, chuyện tốt này thật sự có thể thành sự thật sao? Tại sao tôi càng ngày càng cảm thấy bất an?"
Hôm nay họ cùng nhau ăn cơm, Khương Lam cảm thấy bản thân bà đã đánh giá thấp tình cảm của con gái bà dành cho Lục Vân. Tại sao u Dương Minh Hạo một đứa ưu tú như vậy, mà cô lại có thể đối xử thờ ơ như vậy.
Điều này đã vượt quá mong đợi của Khương Lam.
Diệp Hướng Vinh cười khổ, trong lòng cảm thấy không rõ, trầm mặc một lát, rồi đột nhiên hỏi: "Phu nhân, nếu như Khuynh Thành thật sự chọn thằng nhóc họ Lục kia thì làm sao?"
"Tôi tuyệt đối không đồng ý!" Khương Lam vội vàng thốt lên.
Bà có ấn tượng xấu về Lục Vân, đặc biệt là thái độ cuồng vọng vô tri của Lục Vân vào ngày hôm đó ở biệt thự Lục Nhân, mỗi lần Khương Lam nhớ lại sẽ cảm thấy tức giận.
Một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện có quyền gì mà hống hách như vậy? Hắn nói rằng hắn có thể cho Khuynh Thành một cuộc sống tốt nhất, đó là một điều viển vông.
Diệp Hướng Vinh do dự một chút, sau đó nói: "Kỳ thực, bà nên nhìn xem Khuynh Thành có tính cách như thế nào. Chúng ta nợ con bé hai mươi lăm năm, nếu như, tôi nói là nếu như, con bé vì tên nhóc họ Lục kia, mà mặc kệ Diệp gia tan nát..."
"Tuyệt đối không thể! Diệp gia chúng ta đã chọn cho con bé. Đó là lựa chọn tốt nhất với con bé rồi!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Nhưng Khuynh Thành không nghĩ như vậy."
Diệp Hướng Vinh liếc nhìn Khương Lam, ông biết rõ vợ mình, tính cách so đo, cố chấp, nhưng vẫn không thể không nói ra: "Con bé đã có mối quan hệ của riêng mình, nó rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, chúng ta nghĩ rằng chúng ta làm như vậy sẽ tốt, nhưng nói không chừng đối với con bé đó lại là gánh nặng."
"Chồng, hôm nay ông bị làm sao vậy….."
Khương Lam không thể tin mà nhìn Diệp Hướng Vinh, không hiểu làm sao ông có thể nói như vậy, trong gia tộc này, Diệp Hướng Vinh vẫn luôn chiều theo ý của bà, nhưng hôm nay, ông lại có quan điểm bất đồng với bà.
Khương Lam muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của chồng mình, bà đột nhiên nghẹn lại.
Bà im lặng không lên tiếng nữa.
"Nếu như…"
Trầm mặc một hồi lâu, Khương Lam rốt cục cũng mở nói: "Nếu Khuynh Thành thật sự không thể buông bỏ được tên nhóc kia…… Như vậy thì để hắn gả vào Diệp gia chúng ta đi."
Đây đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của Khương Lam.
Diệp Hướng Vinh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra vợ mình cũng không đến nỗi vô lý như vậy.
Chẳng qua là.
Ngay khi Diệp Hướng Vinh thở phào nhẹ nhõm, Khương Lam đột nhiên nhận được một cuộc gọi, vẻ mặt của bà lập tức trở nên cực kỳ khó coi: "Tên nhóc họ Lục đó thật đáng chết, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép nó ở cùng Khuynh Thành!"
"Làm sao vậy?"
Diệp Hướng Vinh nhíu mày, ông không hiểu vì sao Khương Lam một giây trước đã chấp nhận, một giây sau lại đột nhiên thay đổi.
Sắc mặt Khương Lam khó coi: "Minh Hạo vừa gọi điện thoại nói cái tên Lục Vân chết tiệt kia vừa đánh Mã Trạch, còn kéo Khuynh Thành vào cuộc, hiện tại bọn họ đã bị bắt đến Mã gia."
"Cái gì!"
Sắc mặt Diệp Hương Vinh lập tức thay đổi, vội vàng phanh gấp, quay xe phi thẳng đến Mã gia.
Cùng lúc đó
Thẩm Kim Hoa cũng nhận được một cuộc gọi từ con gái mình, Thẩm Tĩnh Nghi.
"Cha, không xong rồi. Lục thần y đã đắc tội với Mã Trạch, còn bị bọn họ bắt đi. Mã Tam gia nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho Lục thần y, cha mau nghĩ biện pháp đi!" Thẩm Cảnh Nghi lo lắng nói.
"Con đừng lo lắng, cha sẽ đi tìm Mã tam gia ngay bây giờ."
Thẩm Kim Hoa không chút do dự mà cúp điện thoại, vội vàng đến Mã gia.
Lục thần y có ân với Thẩm gia, ông ta tuyệt đối sẽ không để Lục thần y xảy ra chuyện gì!
Sau khi Thẩm Tĩnh Nghi gọi điện thoại xong, cô ta cũng đứng ngồi không yên, lập tức bắt một chiếc taxi đi đến Mã gia.
Khu biệt thự Mã gia.
Mã Tam gia đã nghe xong việc không quan trọng mà Mã Trạch nói.
Đúng vậy!
Việc đó không quan trọng!
Quan trọng là... con trai của ông bị người ta đánh!
Hơn nữa.
Trong suốt quá trình thuật lại câu chuyện, Mã Tam gia luôn lơ đãng, bởi vì sự chú ý của ông ta đã hoàn toàn bị vẻ đẹp của Diệp Khuynh Thành thu hút.
Với vẻ ngoài quyến rũ đó, dáng người thanh tú và mảnh mai, khí chất lạnh lùng như hoa sen, người đàn ông nào mà không yêu chứ?
Hơn nữa Mã Tam gia còn trao đổi ánh mắt với con trai mình, Mã Trạch, rõ ràng cả hai bên đều nhận ra vẻ phấn khích trong ánh mắt của đối phương.
Quả nhiên.
Cha con bọn họ có cùng sở thích.
Mã Tam gia ngồi trên ghế của Thái Gia, ngón chân gõ nhịp, phong thái vô cùng uy nghiêm mà nhìn Lục Vân, nói: "Thằng nhãi kia, cậu đã đánh con trai tôi. Theo lý mà nói tôi sẽ bẻ gãy hai tay hay hai chân của cậu, nhưng nể tình bạn gái của cậu cũng xinh đẹp, tôi có thể tha cho cậu một mạng, quỳ xuống dập đầu mấy cái rồi cút đi!"
"Sau đó thì sao?" Lục Vân hỏi.
"Sau đó..."
Mã Tam gia cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, rồi lại nhìn Lục Vân: "Sau đó thì để bạn gái của cậu ở lại, hầu hạ cha con chúng tôi một đêm, ngày mai tôi sẽ để cô ấy an toàn rời đi."
Ông ta không khỏi nhìn về phía Diệp Khuynh Thành lần nữa, nụ cười dần dần thay đổi, Mã Trạch ở bên cạnh cũng không nhịn được mà cười quái dị.
Chỉ cần nghĩ đến bọn họ sắp được chạm vào một cực phẩm như vậy thì hai cha con bọn họ trở nên vô cùng phấn khích.
Thật sự không thể nào chờ đợi được nữa!
Cảm nhận được ánh mắt biến thái của hai người bọn họ, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành trở nên tái nhợt, cô nắm chặt cánh tay của Lục Vân.
Đúng lúc này.
Một bóng người đột nhiên từ cửa đi vào, nói: "Chủ nhân, vợ chồng Diệp Hướng Vinh thỉnh cầu muốn gặp ngài."
"Hai người bọn họ tới đây làm gì?"
Mã Tam gia nhướng mày: "Nói với bọn họ, hiện tại ông không có ở đây."
Mã Trạch chợt nhớ tới cái gì đó, đưa miệng gần lỗ tai Lão Tam gia, nói: "Cha, vừa rồi con bắt người phụ nữ này, thì thằng nhãi nhà u Dương kia hình như có nói, cô ta là thiên kim Diệp gia. "
"Con gái của Khương Lam?"
Đôi mắt của Mã Tam gia đột nhiên chìm xuống, ông ta lại nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, trong lòng lập tức kinh ngạc, khó trách người này nhìn quen quen, hóa ra cô được thừa hưởng gen ưu tú của thiếu nữ xinh đẹp nhất Giang Nam.
Chương 109 Kim Lăng Khương Gia
“Để bọn họ vào đây!”
Sau khi cân nhắc đắn đo một hồi lâu, cuối cùng Mã Tam gia vẫn đồng ý gặp mặt vợ chồng nhà Diệp Hướng Vinh.
Khương Lam lúc này hộc tốc vội vàng mà xông vào, khi nhìn thấy Lục Vân, bà chẳng chờ đợi gì hết mà lập tức giơ một cánh tay lên tát một cái đau điếng.
Chát!
Cái tát của Khương Lam kia không thể nào chạm nổi vào mặt của Lục Vân, nó chỉ có thể bị cản lại bởi mu bàn tay hắn.
Khương Lam tức đến không lời nào diễn tả được, bà ta lập tức nói dồn dập liên tiếp như pháo rang:
“Cậu nói là sẽ chăm sóc tốt cho Khuynh Thành nhà chúng tôi? Rồi đây là sao chứ? Cuộc sống tốt mà cậu nói đây sao? Đây chính là cái gì mà thời gian sẽ chứng minh mọi chuyện của cậu sao? Có mà cậu là loại người chỉ biết đi gây họa, chẳng biết lúc nào kéo theo Khuynh Thành vào chỗ chết thì có!”
“Mẹ à, đó không phải là lỗi của tiểu Lục Vân…”
Diệp Khuynh Thành bên này đang muốn giải thích thay cho Lục Vân, chuyện rõ ràng là do Mã Trạch xuống tay trước, nhưng Khương Lam bên này như không muốn nghe gì hết, bà gạt phăng lời nói của con gái mà rống lên:
“Không phải là lỗi của nó thì là lỗi của ai, Khuynh Thành, từ nay trở đi mẹ không cho phép con được dây dưa qua lại với cái loại người này nữa, Giang Thành cũng đừng về làm gì, cứ ở Diệp gia đây, mọi người sẽ giúp con sắp xếp mọi việc trong cuộc sống.”
“Mẹ à….”
“Câm miệng!”
Bà Khương Lam bắt đầu lộ ra vẻ áp bức, ép buộc kinh khủng trước nay chưa từng có.
Bà vốn đã là một người mang bản tính đó từ trước, giờ đây lại bị chuyện này kích động khiến bà đưa ra nhận định cực kỳ kiên quyết, bà tuyệt đối không cho phép Lục Vân tiếp tục mang tai bay vạ gió lên người con gái mình nữa, giờ đây cho dù có phải khóa nhốt Khuynh Thành lại thì bà cũng quyết định giam cô cả đời trong Diệp gia.
“Ha ha ha, kịch hay đây!”
Mã Tam gia đột nhiên cười to hai tiếng, ông ta vô cùng hứng thú mà vỗ tay nói rằng:
“Một màn khuyên nhủ đầy đạo lý khi con gái đã lấy chồng, có điều nếu mấy người muốn diễn kịch ở đây thì có thể chọn địa điểm thích hợp một chút không, chứ đây là nhà họ Mã, không cho phép mấy người đến làm càn.”
Mã Tam gia hét lên một tiếng, trông ông ta thật có uy.
Sắc mặt mọi người dưới này cũng theo đó tái nhợt.
Lúc này Khương Lam cũng chẳng còn tâm trí đâu để quở trách Lục Vân nữa, bà nhanh chóng đeo lên mình một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ mà nói với Mã gia:
“Mã Tam gia à, con trai yêu quý của ông cũng là do tên chó má tên Lục Vân này đánh này, chứ chẳng liên quan gì tới Khuynh Thành nhà chúng tôi, vậy nên ông có thể châm trước….”
“Không thể!”
Khương Lam còn chưa nói dứt câu đã bị Mã Tam gia ngắt lời một cách vô tình.
Chỉ thấy ông ta đứng dậy từ chiếc ghế dài, trong thoáng chốc một bầu không khí ngột ngạt đầy quyền uy tràn ngập khắp nơi trong phòng khách.
“Này người đẹp Khương kia, tôi đây cũng chẳng vòng vo với bà làm gì, con gái của bà đã lọt vào mắt xanh của Tam gia này rồi, nếu như bà biết thức thời một chút thì mau đưa theo lão chồng mình cút về Diệp gia mấy người đi, để chuẩn bị cho sáng ngày mai…À không chính xác là trưa mai tôi sẽ mang con gái mấy người về trả lại nguyên vẹn.”
“Còn nếu như bà không chịu thức thời.”
Mã Tam gia cười lạnh một cái, ánh mắt đầy trần trụi tục tĩu lướt qua người Khương Lam, cái thân hình đã được sử dụng cả đời người của bà mà ông ta cũng phải thèm đến nhỏ dãi.
“Còn nếu như bà không biết thức thời thì tôi nay bà cũng ở lại Mã gia này với tôi đêm nay luôn, hai mẹ con cùng hầu hạ hai cha con tôi cả đêm.”
Roẹt!
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Khương Lam tái mét không còn giọt máu.
Diệp Hướng Vinh bên này nãy giờ cố gắng đè nén lại cơn lửa giận trong lòng, nhưng cũng nhịn không nổi mà mở miệng nói:
“Mã Tam gia à, ông làm ơn đừng có ức hiếp người quá đáng, đúng là Diệp gia chúng tôi không phải tu võ giả gì quá khủng khiếp, nhưng tuyệt đối không phải thích động là động đâu!”
“Ồ, thế à?”
Ánh mắt Mã Tam gia đầy sự hằn học sắc bén mà nhìn về phía Diệp Hướng Vinh.
Bắt gặp ánh mắt rét lạnh đó, Diệp Hướng Vinh không khỏi sợ hãi mà lùi về sau một bước, trên người cũng bất giác đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đúng là khí thế của một người tu võ giả nó đáng sợ hơn hẳn so với người bình thường.
Mã Tam gia cười đầy khinh miệt, sau đó ông ta chuyển ánh mắt ra chỗ khác, nói đầy ngạo nghễ:
“Chỉ là một Diệp gia cỏn con thôi, trong mắt Mã Tam gia tôi mà nói cũng chẳng là cái thá gì.”
Diệp Hướng Vinh nghe vậy cơ thể tức giận run lên bần bật, trong lòng tức giận dồn vào một cục, nhưng cũng đành bất lực.
Bởi mấy kẻ tu võ giả là bá đạo như vậy đó!
“Mã Tam gia.”
Bên này Khương Lam lên tiếng, ánh mắt của bà cũng trở lên dò xét đe dọa hơn.
“Đúng là Diệp gia chúng tôi chả là cái thá gì đối với ông, thế Kim Lăng Khương Gia thì sao hả?”
“Kim Lăng Khương Gia?”
Mã Tam gia đột nhiên đắn đo suy tư hơn nhiều, sau đó tầm mắt đột nhiên dồn về phía Khương Lam.
“Khương Lam Viễn có quan hệ gì với bà?”
“Đó là ông tôi.”
Khương Lam nói một cách rõ ràng.
“Khương Thiên Viễn là ông của bà sao?”
Nghe đến đây, con ngươi của Mã Tam gia bỗng co lại nhanh chóng, sau đó ông ta bỗng im lặng hồi lâu.
Khi nhắc tới Kim Lăng Khương gia.
Nhớ lại rất nhiều năm trước có một ông già đã gần trăm tuổi tên là Khương Thiên Viễn, nghe nói là ông ấy đã tu luyện đạt tới Hóa Cảnh Tông Sư, đến hiện tại cũng không biết ông ấy đã đột phá tới mức độ nào nữa.
Mã Tam gia nằm mơ cũng không ngờ Khương Lam lại là cháu gái của Khương Thiên Viễn.
Đó chắc cũng là do từ sau khi Khương Lam lấy Diệp Hướng Vinh, bà chưa từng đả động gì tới chuyện bên nhà mẹ đẻ của mình, cho nên chuyện này chả ai trong tỉnh Giang Nam biết cả.
Nếu như hôm nay không phải vì bà đang lo lắng gấp gáp bảo vệ con gái mình, thì chắc bà cũng không nói chuyện này ra làm gì.
Bên này, vẻ mặt Mã Tam gia hết xanh rồi lại trắng, như thể ông ta nhận ra rằng chuyện Khương Lam vừa đề cập tới là thật sự chứ không phải đùa.
Sau một hồi lâu mọi thứ rơi vào sự tĩnh lặng, cuối cùng ông ta cũng mở miệng nói rằng:
“Mang con gái mấy người, biến đi!”
“Cha à…”
“Câm miệng lại đi.”
Một mỹ nữ cực phẩm như vậy dâng đến miệng rồi mà lại để tuột mât, đương nhiên Mã Trạch không cam lòng, nhưng lời của cha mình, anh ta vẫn phải nghe theo.
Nhưng vì anh ta không phải là tu võ giả, cho nên anh ta không tài nào hiểu được mối bận tâm trong lòng của cha mình lúc này.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Còn về phần Mã Tam gia, làm gì có chuyện ông ta chịu bỏ qua được chứ?
Nhưng ông ta thực sự không dám đánh cược.
Bởi vì càng là võ giả thì càng phải hiểu rằng, trình độ Hóa Cảnh Tông Sư đáng sợ tới mức nào.
Cho dù họ chỉ dùng một tay thi triển chiêu thức từ xa thôi cũng đủ diệt cả Mã Gia rồi.
Chỉ vì ham thích dục lạc gái gú nhất thời mà phải đánh đổi một cái giá khủng khiếp như vậy, thật là không đáng chút nào.
Nên Mã Tam gia cuối cùng vẫn phải lựa chọn sự thỏa hiệp, nhưng ngay sau đó ông ta còn bồi thêm một câu:
“Con gái bà có thể đi được, nhưng cái thằng oắt con kia thì nhất định phải ở lại, tôi phải chặt đứt hai tay hai chân của nó, không thể để con trai của tôi phải chịu đòn oan được.”
Ông ta chỉ thẳng vào Lục Vân, như thể mang tất cả sự nhẫn nhục tức tối đều phát tiết hết lên người của Lục Vân.
Điều này Khương Lam cầu còn không hết, bà cười nói:
“Tôi không ý kiến gì cả, tên này vô cùng ngông cuồng phách lối, Mã Tam gia phải nên dậy cho cậu ta một bài học, dạy cách thế nào làm một người tử tế.”
"Tiểu Lục Vân không đi, con cũng không đi!"
Diệp Khuynh Thành đột nhiên ôm chặt cánh tay của Lục Vân, khăng khăng một hai không chịu đi.
“Khuynh Thành này, tên nhóc này đã đánh Mã thiếu gia, chắc chắn nó phải trả một cái giá vô cùng đắt, vậy nên con mau chóng theo mẹ về nhà, đừng vì cái thằng ranh này mà chui vào đường chết nữa!”
Khương Lam mặt mày lạnh lẽo nói.
“Con không chịu!”
Thái độ của Diệp Khuynh Thành cực kỳ kiên quyết.
Lúc này, đột nhiên Lục Vân xoa xoa đầu Diệp Khuynh Thành, sau đó vẻ mặt của hắn toát lên sự cưng chiều sủng nịnh nói”
“Hay chị cứ đi theo cha mẹ về đi, em sẽ không sao đâu, em hứa đấy!”
"Thế nhưng..."
"Nghe lời đi, nếu không đánh vào cái mông nho nhỏ của chị đấy.”
“…”
Bình luận facebook