• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (3 Viewers)

  • Chương 171-172

Chương 171 Di chứng đáng chết này

Thẩm Tĩnh Nghi tắm rửa xong thì mặc một bộ váy ngủ mỏng manh mát lạnh, dáng người rất tuyệt, chiều cao hơn 1 mét 7, đôi chân dài trắng nõn láng mịn, bởi vì vừa đi ra từ phòng tắm nên trên đôi chân ấy còn có hơi nước mờ mịt bốc lên.

Lờ mờ mà cực kỳ mê người, có thể nói là làm Lục Vân nhìn đến no mắt.

Chỉ nghe Thẩm Tĩnh Nghi nói: “Cha, chúng ta làm như vậy có đê tiện quá không, lỡ Lục Vân tỉnh lại cảm thấy chúng ta đang tính kế anh ấy thì không vui làm sao đây?"

"Cái gì mà tính kế, rõ ràng là Lục thần y tự uống say, mơ màng hồ đồ chạy vào phòng con mà." Thẩm Kim Hoa sửa đúng lại.

Thẩm Tĩnh Nghi lập tức không nói gì nữa.

Hai cha con loay hoay một hồi, cuối cùng cũng lôi Lục Vân tới phòng.

Lục Vân không cần nhìn cũng biết đây tuyệt đối là phòng của Thẩm Tĩnh Nghi, bởi vì hắn vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương con gái thấm vào ruột gan.

Thẩm Kim Hoa nói: “Khà khà, con gái, kế tiếp giao cho con."

Nói xong ông ta lập tức rời khỏi phòng, đóng chặt cửa lại, nhìn như đầu trộm đuôi cướp.

Lục Vân nhắm mắt nằm trên giường, cười lạnh trong lòng, Thẩm Tĩnh Nghi, xem cô làm như thế nào.

Một phút trôi qua, không có động tĩnh.

Hai phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh.

Ba phút trôi qua.

Lục Vân sốt ruột, cô mau ra tay đi chứ, như vậy làm tôi rất dày vò có biết không?

Lại trôi qua một phút, Lục Vân muốn mở mắt trộm ngắm một cái, rốt cuộc cũng nghe thấy Thẩm Tĩnh Nghi nói: “Lục Vân, thật ra em không muốn dùng cách này để có được anh, nhưng những cô gái bên cạnh anh thật sự quá ưu tú, em sợ."

Cô sợ thì mau cởi đi chứ!

Lục Vân hận không thể nhảy dựng lên lột đồ Thẩm Tĩnh Nghi ra, sốt ruột chết người ta mà.

Rốt cuộc Lục Vân nghe thấy một loạt tiếng sột sột soạt soạt, hắn lén hí mắt ra xem thì chỉ thấy Thẩm Tĩnh Nghi đang đưa lưng về phía mình, váy ngủ trên người đã được cởi ra.

Mái tóc dài đen nhánh như thác nước xỏa trên đôi vai ngọc, tấm lưng tinh tế thon thả có da thịt bóng loáng tinh tế, dưới eo liễu là đồi núi tròn trịa.

Lục Vân nuốt nuốt nước miếng, đã chuẩn bị sẵn sàng khi Thẩm Tĩnh Nghi cho gậy vào động thì sẽ nhảy dựng lên vạch trần cô.

Nhưng Thẩm Tĩnh Nghi lại không làm như vậy.

Sau khi cởi váy ngủ ra, cô ngơ người một hồi rồi lại mặc vào, nhẹ giọng nói bên tai Lục Vân: “Em hy vọng sẽ trở thành bạn gái của anh trước, sau đó chúng ta lại làm chuyện này, mà không phải sử dụng thủ đoạn để ép anh chịu trách nhiệm."

Nói xong thì cô ôm Lục Vân đi ngủ.

Lục Vân nhịn không được cảm thán trong lòng, cô gái này vẫn rất lương thiện!

Một đêm trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, ánh mắt Thẩm Kim Hoa nhìn Lục Vân đã thay đổi, trở nên rất mờ ám

Trong mắt ông ta, con gái mình nhất định đã làm tới bước kia với Lục Vân, bởi vì không có người đàn ông nào chịu được dụ dỗ dưới tình huống như vậy.

Nhưng Thẩm Tĩnh Nghi lại nói với ông ta rằng, đêm qua Lục Vân uống quá say, căn bản không có năng lực kia, cho nên không xảy ra chuyện gì cả.

Nói cách khác chính là, không đưa vào được.

Đương nhiên đây chỉ là lý do thoái thác của Thẩm Tĩnh Nghi, Thẩm Kim Hoa nghe xong thì kêu to đáng tiếc, vốn dĩ có thể mượn cơ hội này khoe khoang thành quả với người đàn bà nói không giữ lời Khương Lam kia, hiện tại xem ra chỉ có thể nhịn một chút.

Thẩm Kim Hoa lo lắng con gái mình tủi thân, còn an ủi cô rằng: “Không sao, về sau có rất nhiều cơ hội, may mà cha đã có làm phương án hai, cha đã thuê một căn phòng ở chung cư Liễu Giang cho Lục thần y, về sau hai người ở kế bên nhau, sẽ có rất nhiều cơ hội."

Thẩm Tĩnh Nghi yên lặng gật đầu.

….

Hôm nay là chủ nhật, cách khoá học đầu tiên của Lục Vân còn hai ngày, cho nên hắn cưỡi xe đạp về Giang Thành trước một chuyến, ai ngờ vừa đến đã bị Liễu Yên Nhi bắt lại.

Cái mũi của Liễu Yên Nhi nhạy như con cẩu, bắt lấy Lục Vân ép hỏi: “Đêm qua vì sao em không trở về?"

Lục Vân chột dạ nói: “Không phải đưa chị tư đi sân bay sao, đưa xong thì đi dạo ở tỉnh thành, đột nhiên thấy mệt nên tìm nơi nghỉ ngơi một chút."

"Vậy em nói cho chị biết sao trên người em lại có mùi phụ nữ?"

Lại tới nữa!

Lục Vân nói: “Là chị tư."

"Nói dối, nếu em còn không thành thật khai báo thì chị sẽ nói chuyện này cho chị cả, để chị cả đến dạy dỗ em." Liễu Yên Nhi uy hiếp.

"Được rồi được rồi, chị Yên Nhi quá lợi hại, chuyện gì cũng không thể gạt được chị."

Lục Vân bất đắc dĩ, đành phải kể lại chuyện xảy ra đêm qua ở Thẩm gia, trong lòng cảm thán, chị Yên Nhi thật là chướng ngại vật trên con đường tán gái của mình, lỡ sau này em không tìm thấy bạn gái thì chị có chịu trách nhiệm không?

"Phụt…" Nghe Lục Vân miêu tả xong, Liễu Yên Nhi không những không tức giận, ngược còn cười khúc khích và nói: “Tiểu Lục Vân, chị phát hiện em chẳng menly chút nào cả, tới mức đó rồi mà còn có thể nhịn xuống, hơn nữa nếu em không chuẩn bị làm như vậy thì vì sao lại cố ý chơi xấu, giả say nhìn hết thân thể của con gái nhà người ta?"

Liễu Yên Nhi nghĩ lại những chuyện mình và Lục Vân từng trải qua, đột nhiên sinh ra chút đồng cảm với Thẩm Tĩnh Nghi.

Lục Vân cực kỳ buồn bực, còn không phải do Vô Danh Thần Công làm hại, nếu không ăn được thì em nhìn một chút không được sao?

Liễu Yên Nhi cười xong thì cảm thấy không thể vui vẻ một mình được, vì thế nói: “Chuyện thú vị thì đương nhiên không thể để một mình chị vui thôi, chị sẽ đi tìm chị cả, để chị ấy cùng vui luôn."

Nói xong, cô chuẩn bị đi tìm Diệp Khuynh Thành.

Lục Vân lập tức sốt ruột, nếu chị Khuynh Thành biết chuyện này thì phỏng chừng không phải đơn giản là cùng vui, mà là muốn nhéo đứt luôn lỗ tai hắn!

"Chị Yên Nhi, người chị tốt của em ơi, chị tạm tha cho em đi!"

"Không được không được, chỉ phải đi nói cho chị cả, để chị ấy trị em, tránh sau này em đi gây tai hoạ cho con gái người ta."

Lục Vân lập tức cảm giác càng vô tội, sao lại thành em gây tai họa cho con gái người ta, rõ ràng em mới là người bị hại, đêm qua Vô Danh Thần Công em tu luyện nhiều năm suýt đã bị phá công.

"Chị Yên Nhi, em giúp chị tu luyện!" Lục Vân đành dùng đòn sát thủ.

Liễu Yên Nhi quả nhiên dừng bước, khóe miệng đỏ tươi quyến rũ hiện ra một nụ cười đắc ý, cô nói: “Em nói sớm một chút không phải được rồi sao, mau mau mau, chúng ta lên giường đi, đã chờ không kịp rồi."

Cô vừa chạy vừa tự cởi quần áo, thật sự quá tự giác.

Vì thế nửa giờ sau, Lục Vân lại nâng mông Liễu Yên Nhi vọt vào phòng tắm.

Cái di chứng đáng chết này!
Chương 172 Bảng Tông Sư

Hạnh Lâm Đường.

Tề Thương Lan hoàn toàn bị sốc.

Ông ta đột nhiên phát hiện ra người phụ nữ kỳ lạ điều trị vết thương ở chân của ông ta, là thiên tài trăm năm khó gặp.

Tại sao lại nói như vậy?

Bởi vì, lúc đầu khi Lâm Thanh Đàn châm cứu cho Tề Thương Lan, kỹ thuật châm cứu của cô rất lạ, khiến Tề Thương Lan luôn lo lắng không biết chiếc chân gãy này có bị Lâm Thanh Đàn làm gãy thành trăm mảnh nữa hay không.

Nhưng chỉ hai ngày trôi qua.

Lâm Thanh Đàn dường như là một người hoàn toàn khác, kỹ thuật châm cứu đã vô cùng thành thạo, khi chiếc kim nhỏ được xoay tròn giữa hai ngón tay, nó nhanh đến mức gần như chỉ để lại tàn ảnh, chứ đừng nói đến mây trôi nước chảy gì nữa.

Tề Thương Lan cũng có thể cảm nhận rõ ràng đôi chân của mình đã bắt đầu có cảm giác lại.

Đây quả thực là kì tích!

Tề Thương Lan không thể không hỏi: "Cô Lâm, hai ngày trước không phải cô đang giả vờ chứ, có phải Lục thần y cố ý yêu cầu cô trừng phạt tôi, cho nên cô giả vờ không rành việc, nhưng trên thực tế, cô đã luyện tập thuật châm cứu này rất nhiều lần?"

Đôi chân của ông ta đã được rất nhiều đại sư chữa trị, có thể nói sau một thời gian dài bệnh tật ông ta gần như đã trở thành một lương y, bây giờ ồn ta chỉ cần xem qua một chút là có thể biết được trình độ châm cứu tốt như thế nào.

Đoán chừng trình độ của Lâm Thanh Đàn chắc chắn cao hơn những bậc thầy châm cứu khác, chắc hẳn đã phải nỗ lực trau dồi trong hàng thập kỷ.

Vì vậy, Tề Thương Lan mới nghi ngờ.

Sau khi Dư Hồng Văn nghe xong, hừ lạnh một tiếng nói: "Họ Tề kia, ông không biết thiên tài là cái gì sao? Nếu chưa từng gặp qua thiên tài, thì nói chuyện gì là không thể, Lâm tiểu thư của chúng ta là lợi hại nhất. Bất luận bộ châm cứu nào đưa cho cô ấy, trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ thuần thục sử dụng!"

Ánh mắt ông ta lạnh lùng, bộ dáng tức giận như con cá nóc, bụng phình to, rõ ràng là ôm hận.

Tề Thương Lan không thèm tranh luận với ông ta.

Lâm Thanh Đàn mỉm cười, khiêm tốn nói: "Không, tài năng của tôi chỉ ở mức trung bình thôi, còn kém em trai tôi nhiều lắm!"

"Y thuật của Lục thần y, rốt cuộc sẽ nghịch thiên chứ cỡ nào chứ….!" Tề Thương Lan thở dài trong lòng.

Lâm Thanh Đàn tiếp tục nói: "Những ngày này tôi cũng phải cảm ơn ông Tề, nếu ông không tình nguyện làm người để tôi thí nghiệm châm cứu, tôi sẽ không học được bộ châm cứu này nhanh như vậy."

Bộ châm pháp này tương đối khó, nếu như chỉ luyện tập trên mô hình giả thì chắc chắn không thể nhanh bằng trên người thật.

Khi Tề Thương Lan nghe vậy thì cảm thấy sao mình không nghĩ ra có chỗ nào đáng tự hào hết vậy?

Nhưng mà, ông ấy rất tích cực xách ống quần lên cao, nói: "Đây này, cô Lâm, cô muốn luyện tập bao nhiêu cũng được!"

Lâm Thanh Đàn mỉm cười: "Trong giới y học chúng tôi cần những người có nhiệt tình cống hiến như ông Tề đây, đây là động lực để hậu bối chúng tôi phát triển ngành y nhanh chóng."

Cống hiến cái rắm!

Dư Hồng Văn ở bên cạnh nghe vậy lập tức không vui, trong lòng thầm mắng, tên họ Tề này không hề cống hiến, rõ ràng đã đắc tội sư phụ, tự giác đến đây chịu phạt thì có, lại còn nhiệt tình cống hiến gì nữa, đồ không biết xấu hổ!

Hơn nữa.

Cô Lâm, cô cũng tính là hậu bối à?

Với trình độ châm cứu và với thiên phú y học của cô, thậm chí đến tôi còn phải quỳ xuống gọi cô một tiếng sư mẫu.

Vị đại sư Trung y của chúng tôi có ý kiến rất tuyệt vời!

Sau khi giúp Tề Thương Lan châm cứu, Lâm Thanh Đàn lại đến phòng châm cứu để giúp những bệnh nhân khác châm cứu, đúng lúc Lục Vân đến Hạnh Lâm Đường, Tề Thương Lan không nhịn được mà khen ngợi một lần nữa: "Lục thần y, chị hai của ngài, thực sự là thần y….!"

"Trong một y quán nhỏ ở một thành phố như Giang Thành này lại có thể xuất hiện tận hai vị thần y, chuyện này mà truyền ra ngoài làm sao người ta có thể tin được?"

Lục Vân nói: "Tôi đã nói với ông, tôi hứa sẽ chữa lành vết thương ở chân cho ông, bây giờ ông tin chưa?"

"Rồi."

Bây giờ Tề Thương Lan muốn bao nhiêu tôn kính với Lục Vân thì có bấy nhiêu tôn kính.

Lục Vân nhìn Lâm Thanh Đàn trong phòng châm cứu, cười hỏi: "Chị hai, cảm giác được gọi là thần y như thế nào?"

"Chúng ta làm thầy thuốc, vui vẻ nhất là có thể nhìn xem bệnh nhân khỏi bệnh, được người bệnh tán dương, đối với chúng ta chính là khẳng định lớn nhất, cái gì thần y với không thần y, đều là hư danh cả."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Tuy rằng Lâm Thanh Đàm nói vậy, nhưng khóe miệng rõ ràng không giấu được ý cười.

Chẳng phải cái danh thần y chính là sự khẳng định lớn nhất của bệnh nhân đối với trình độ y học của bản thân sao?

Nhìn thấy chị hai vui vẻ, Lục Vân tự nhiên cũng vui vẻ theo, hắn vốn đã biết với thiên phú của chị hai, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người đứng đầu Thánh thủ Trung y ở Long quốc... Phải nói là trình độ châm cứu hiện tại của chị hai cũng đủ chen chân vào hàng top.

Nhưng chị hai còn trẻ như vậy, muốn nhận được sự tán dương của những lão Trung Y, đó không phải là chuyện dễ dàng...!

Lục Vân lắc đầu, nhưng cũng rất nhanh đã bỏ chuyện này xuống.

Như Lâm Thanh Đàn đã nói, chỉ cần nhận được sự đồng tình của bệnh nhân là đủ, được gọi thần y hay cao thủ gì cũng chỉ là hư danh mà thôi.

Rời khỏi phòng châm cứu.

Trở lại đại sảnh, Tề Thương Lan còn chưa rời đi, đám người Tề Minh vẫn đứng bên cạnh, cũng không dám có chút bất kính nào với Lục Vân.

Dư Hồng Văn nhìn bọn họ như vậy không quen, nói: "Họ Tề kia, hôm nay các người đã châm cứu xong, còn ở lại đây làm gì nữa, đừng đứng đây làm chướng mắt sư phụ tôi."

Lão già này, chưa bao giờ cho mình chút mặt mũi nào!

Tề Thương Lan thật sự muốn đánh ông ta một trận, nhưng kìm lại được, nhìn Lục Vân, nói: "Lục sư phụ, tôi mạo muội hỏi ngài một câu, tại sao ngài không đi khiêu chiến Bảng Tông Sư?"

Bảng Tông Sư này là do Võ Minh thành lập, là một sự công nhận đối với Hóa Cảnh Tông Sư, chỉ cần đến Võ Minh tham gia đánh giá và vượt qua các cửa ải, Võ Minh sẽ căn cứ vào kết quả khảo hạch để tiến hành xếp hạng. Nếu có ý định, thậm chí có thể đến Võ Minh để xin việc.

Bởi vì, phần lớn Hóa Cảnh Tông Sư đều là bá chủ một phương, chỉ cần dựa vào danh hào Tông sư đã đủ để bọn họ hưởng đãi ngộ tốt, bọn họ cũng không thích để địa vị hạn chế bản thân.

Giống như chị bảy của Lục Vân, Lạc Ly, kể từ khi trở thành minh chủ Võ Minh Hoa Trung cô ấy đã quá bận rộn, chậm chí cô ấy không còn có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi ở nhà vài ngày.

Tự do và thoải mái?

Phải nói là, bình thường thì họ vẫn có thể hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất, vậy thì tại sao họ phải lao vào mấy vị trí cấp cao đó để hạn chế bản thân, vậy không khác nào tự đưa cổ mình vào tròng chứ?

Trừ người có ý muốn được thực thi công lý thật mạnh mẽ.

Từ đó sự tồn tại của Bảng Tông Sư chẳng khác nào đội mũ vinh quang cho những Hóa Cảnh Tông Sư, họ không những được hưởng đãi ngộ đặc biệt mà còn không phải gánh vác trách nhiệm duy trì trật tự trong giới võ lâm.

Quan trọng nhất là, Võ Minh sẽ lựa chọn nhắm mắt làm ngơ đối với những nhân vật đã từng leo lên Bảng Tông Sư, chỉ cần bình thường họ không làm gì quá đáng là được.

Vì vậy, những Hóa Cảnh Tông Sư có thể không nhất thiết phải phục vụ trong Võ Minh, nhưng hầu hết bọn họ sẽ mạnh mẽ thử sức ở Bảng Tông Sư.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom