• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (3 Viewers)

  • Chương 173-174

Chương 173 Chỉ là một bảng danh sách rác rưởi mà thôi

Tề Thương Lan có thể xác định, Lục Vân cũng không có mặt trên Bảng Tông Sư, đây là kết quả mà ông ta xác nhận nhiều lần.

Rốt cuộc hôm nay tâm trạng thấp thỏm, liền hỏi.

Chỉ thấy Lục Vân lắc đầu nói: "Một cái bảng rác rưởi mà thôi, lên hay không thì có gì khác nhau."

Đối với Lục Vân mà nói, bảng xếp hạng được giới võ tu coi là vinh dự này, quả thật chính là một bảng danh sách rác rưởi, chẳng lẽ gặp sinh viên đại học nào thì sẽ quan tâm đến thành tích học tiểu học của họ?

Bám vào để hạ đẳng cấp của mình xuống?

Đây là suy nghĩ chân thật của Lục Vân, nhưng khi đám người Tề Thương Lan nghe được, dường như là Thiên Linh Cái gặp phải một cái trọng chùy.

Danh sách rác rưởi?

Ý tứ lời này, chẳng phải là nói người trong bảng này, đều là rác rưởi sao?

Lục thần y thật điên!

Một câu liền đem tất cả Tông Sư Hóa Cảnh đều đắc tội đến, nếu để cho những người đó nghe thấy, cũng không thể tìm hắn gây cãi nhau?

Lục Vân lại liếc mắt nhìn A Minh đứng sau Tề Thương Lan, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi, con người tôi nói chuyện thẳng thắn, ông đừng để trong lòng, nếu cảm thấy không thoải mái, cũng đừng biểu hiện ở trên mặt, bằng không tôi sẽ cảm thấy ông không phục, đều muốn tìm tôi solo."

A Minh: "..."

Ông ta ngay cả Hóa Cảnh cũng không đạt tới, câu nói kia vừa rồi của Lục Vân, thật đúng là đả thương ông ta.

Đỉnh cao mà tôi theo đuổi trong suốt cuộc đời của tôi, trong mắt hắn chỉ là rác rưởi?

Tại sao lại muốn tàn nhẫn như vậy?

Tề Thương Lan ổn định tinh thần, thăm dò hỏi: "Lục thần y kia, cậu cảm thấy Bát Chỉ Tông Sư Hầu Dũng thế nào? ”

Bát Chỉ Tông Sư Hầu Dũng, chưa tới bốn mươi tuổi đã là Hóa Cảnh Tông Sư, xếp hạng thứ ba mươi tám trong Bảng Tông Sư.

Hai ngày trước Tề Thương Lan đang nói chuyện với Khương Lam, Lục Vân ở bên cạnh, cho nên nghe được cái tên này, từ thần thái và ngữ khí của hai người bọn họ lúc ấy mà xem, dường như là một nhân vật rất trâu bò.

Thế nhưng Lục Vân lại lắc đầu nói: "Chưa từng gặp qua ông ấy, nhưng nếu thật sự giống như lời các người nói, gần bốn mươi tuổi mới đạt tới Hóa Cảnh, thiên phú quả thật không tồi."

Chị bảy Lạc Ly tôi mới hai mươi mấy tuổi, đã Hóa Cảnh, Hầu Dũng cái kia, cũng không phải là một tên cặn bã sao?

Lục Vân chính là thành thật như vậy.

Nhưng Tề Thương Lan lại phát hiện mình đã không thể nói chuyện với hắn được nữa.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

A Minh càng như thế, nhìn cũng không muốn nhìn Lục Vân, thật sự là quá tổn thương lòng tự tôn.

Đúng lúc này vợ chồng Diệp Hướng Vinh tới, song phương mới chấm dứt đề tài này, bằng không Tề Thương Lan lo lắng tiếp tục tán gẫu, vị tu võ giả A Minh bên cạnh mình, phỏng chừng ngay cả tâm tình trùng kích Hóa Cảnh cũng không có.

Võ giả, đều rẻ mạt như vậy sao?

Lục Vân cũng không tâm tình gì với ông ta, nếu tâm tình của một võ giả dễ dàng sụp đổ như vậy, còn không bằng chuyển nghề đi vác gạch!

Sau khi giúp Diệp Hướng Vinh châm cứu xong, Lục Vân rời khỏi Hạnh Lâm Đường.

Tề Thương Lan vẫn không rời đi.

Ông ta đã nhìn ra một ít manh mối, chính là đôi vợ chồng này, quan hệ với Lục Vân dường như rất không đơn giản, nếu không làm sao có thể hưởng thụ được đãi ngộ ưu tú như vậy, cư nhiên có thể để cho Lục Vân tự mình châm cứu.

Tề Thương Lan một mình tìm Khương Lam hỏi: "Khương chất nữ, quan hệ của con với Lục thần y, rất tốt sao?"

"Đương nhiên, Lục Vân là con rể tương lai của con mà, quan hệ của chúng ta đương nhiên tốt rồi." Khương Lam trả lời.

Con rể tương lai!

Tề Thương Lan nhất thời trong lòng cả kinh, ngay sau đó liền biểu tình phức tạp nói: "Khương chất nữ, vậy tháng sau, sẽ trở về Khương gia sao?"

Tề Thương Lan lúc đầu còn tưởng rằng Khương Lam chỉ đến tìm Lục Vân chữa bệnh, nào biết được, quan hệ giữa bà ta và Lục Vân lại thân cận như vậy, chẳng phải là dễ dàng gì mời Lục Vân ra tay, trợ giúp Khương gia giải vây sao?

Nhưng kỳ quái chính là, sau khi nghe được những lời này, Khương Lam lại trầm mặc xuống.

Tề Thương Lan cho rằng bà ta còn có lời gì chưa nói, tiếp tục nói: "Lần trước con cũng nói, đã sớm tha thứ cho phụ thân con, lần này Khương gia gặp phải phiền toái lớn như vậy, con hẳn là cũng không đành lòng khoanh tay đứng nhìn chứ?"

Khương Lam trầm mặc một lát, bỗng nhiên thở dài một tiếng nói: "Ahhh, con đương nhiên không đành lòng nhìn Khương gia cứ như vậy mà suy bại, nhưng gặp phải loại chuyện này, con có thể có cách gì chứ?"

Khuôn mặt của bà ta đầy nỗi buồn.

Tề Thương Lan nghi hoặc hỏi: "Vì sao bà không mời Lục thần y ra tay?"

"Lục Vân?"

Khương Lam sửng sốt một chút, nói: "Lúc trước chú cũng đã nói qua, Hầu gia bồi dưỡng ra một vị Hóa Cảnh Tông Sư chưa tới bốn mươi tuổi, Lục Vân có thể giúp được cái gì?

Chẳng lẽ... Lục Vân cũng là võ giả?"

Khương Lam tựa hồ đã đoán được cái gì.

Giờ phút này, biểu tình của Tề Thương Lan so với bà ta còn càng thêm ngơ ngác.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Khương Lam cư nhiên còn không biết Lục Vân là võ giả?

Chẳng lẽ là Lục Vân cố ý giấu diếm?

Chuẩn bị sau này lại cho Khương Lam một chút kinh hỉ?

Lần này thật tệ, Lục thần y cố ý giấu diếm thân phận, mà mình lại ở chỗ này miệng quạ đen, không cẩn thận đem kinh hỉ này phá hỏng sớm, Lục thần y sẽ không trách tội mình chứ?

Tề Thương Lan nội tâm hoảng hốt một nhóm.

Khương Lam lại truy hỏi: "Tề bá phụ, chẳng lẽ Lục Vân thật sự là võ giả? Hắn là võ giả cảnh giới gì? Tôi nghe ý tứ vừa rồi của người, tựa hồ hắn so với Hầu Dũng còn mạnh hơn?"

Ba vấn đề này khiến Tề Thương Lan bức bối mồ hôi đều chảy xuống, đành phải chột dạ nói: "Khụ khụ. Cái này, con vẫn nên tự mình đi hỏi Lục thần y đi!"

Chuyện cho tới bây giờ, Tề Thương Lan cũng chỉ có thể đem vấn đề này đẩy cho Lục Vân, hy vọng Lục Vân không nên trách mình nhiều miệng.

Kỳ thật thông qua biểu tình của Tề Thương Lan, trong lòng Khương Lam đại khái đã biết, dù sao bà ta cũng sinh ra trong gia tộc võ giả, cũng sẽ không bởi vì người nào đó bên cạnh, đột nhiên bị bạo ra thân phận võ giả, mà cảm thấy kinh ngạc quá lớn.

Bà ta chỉ là tò mò, Lục Vân trẻ tuổi như vậy, tu vi võ đạo đến cuối cùng mạnh bao nhiêu, có thể thật sự có thể giúp Khương gia vượt qua cửa ải khó khăn này hay không?

Lúc này, Tề Thương Lan có lẽ là vì che dấu sự xấu hổ khi nói lỡ miệng của mình, mà dời đi một đề tài khác, nói: "Khương chất nữ, có thể hỏi một câu, chồng con rốt cuộc là bị bệnh gì, cư nhiên cần Lục thần y tự mình ra tay châm cứu nhiều lần như vậy?"

Khương Lam nhất thời biến sắc: "Tề bá phụ, chuyện không nên hỏi người đừng hỏi nhiều thì hơn."

"Ách..."

Chuyện này còn ngày càng lúng túng?

Tề Thương Lan không rõ nguyên nhân, mà Khương Lam đã bước nhanh rời khỏi Hạnh Lâm Đường.

Bảo đảm, bà ta quyết định tự mình đi hỏi Lục Vân một chút, về chuyện thân phận võ giả của hắn, dù sao chuyện này liên quan đến thịnh suy hưng vong của gia tộc mình.
Chương 174 Bác Khương, bác hư quá

Cầu Trường Giang.

Lục Vân nhìn người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đứng ở đầu cầu, bà ta có dáng người đầy đặn, trước sau nhô cao, mọi bộ phận trên cơ thể đều phát triển tốt nhất có thể, vẻ đẹp bất bại trước thời gian, dường như là câu nói đúng nhất về bà ta.

Thật ra ở tuổi này của Khương Lam, không còn gọi là thiếu phụ được nữa rồi, nhưng dung mạo và ngoại hình của bà ta thật sự có thể trụ vững trước khảo nghiệm của thời gian, cho nên danh hiệu "Thiếu phụ đẹp nhất tỉnh Giang Nam" hết sức phù hợp với bà ta.

Chỉ có thể nói chú Diệp quả thật rất có phúc.

Lục Vân thầm ghen tị trong lòng.

Khi đến cầu, Lục Vân cười hỏi: "Dì Khương, có chuyện gì không thể nói ở nhà sao phải mời cháu đến nơi này?"

"Lục Vân, cậu là võ giả đúng không?"

Khương Lam trực tiếp hỏi về chuyện vẫn đang nghi vấn trong lòng, hơn nữa lần này bà cũng không gọi Lục Vân là 'con rể tốt' hay 'cháu ngoan' nữa, điều này chứng tỏ bà ta đang rất nghiêm túc.

Lục Vân hơi sửng sốt: “Sao dì Khương lại hỏi chuyện này?”

“Trả lời tôi, đúng hay không?”

Khương Lam không nói lý do, chỉ nhìn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lục Vân, hy vọng sẽ nhận được câu trả lời từ biểu cảm của Lục Vân, nhưng Lục Vân lắc đầu, nói: "Không."

Không!

Làm sao có thể?

Nếu Lục Vân không phải là võ giả, thì những gì Tề Thương Lan nói là sao?

Khương Lam không tin.

Bà nghĩ Lục Vân đang nói dối mình.

Thật ra bà đâu biết rằng Lục Vân đang nói thật, bởi vì thật sự hắn không phải là võ giả, mà là một người tu luyện, hai cái này căn bản là không thuộc cùng một hệ thống.

Lục Vân vừa trả lời Khương Lam xong, đột nhiên Khương Lam chỉ vào dòng sông dưới cầu, nói: "Cậu nhìn xem, dòng sông rộng như vậy, nước cũng chảy siết nữa, nếu người bình thường rơi vào đó chắc chắn sẽ bị cuốn mất xác!"

Nói xong bà liền thả người rơi xuống.

? ? ?

Lúc ấy Lục Vân vẫn còn ngỡ ngàng.

Khương Lam thực sự tin tưởng Lục Vân là một võ giả, bởi vì những gì xảy ra với Lục Vân quá khó tin.

Thần y Giang thành, Vân Lộc đại sư...

Còn có thần thái đĩnh đạc và điềm tĩnh khi đối mặt với Tam gia.

Cũng như.

Người chỉ biết vì lợi ích như Thẩm Kim Hoa, tại sao lại nhiệt tình với Lục Vân như vậy, còn vì vấn đề tình cảm của Lục Vân mà tức giận với bà?

Kết hợp với cuộc đối thoại khó hiểu với Tề Thương Lan vừa rồi.

Mặc kệ Khương Lam có đần độn như thế nào, vẫn có thể cảm giác được ở đây có vấn đề rất lớn!

Thấy Lục Vân phủ nhận, bà ta cho rằng Lục Vân không muốn tiết lộ thân phận nên đã dùng thủ đoạn nguy hiểm này để ép Lục Vân thừa nhận, nhưng bà ta không biết chiêu này đối với Lục Vân thực sự rất ngu ngốc.

“Dì Khương, dì cũng gấp quá rồi đó, không thể đợi cháu nói xong trước sao?”

Lục Vân không khỏi bật cười, nhưng Khương Lam đã nhảy xuống rồi, hắn còn có thể làm gì được nữa, lập tức thả người nhảy theo. Trước khi Khương Lam rơi xuống nước, hắn đã đỡ được bà ta.

"Dì Khương, dì thật hư."

Lục Vân bước đi trên mặt nước, khi bước tới bờ, hắn không nhịn được mà tát vào mông Khương Lam một cái, y như hình phạt lần đó hắn phạt Liễu Yên Nhi.

Nhất thời.

Thiếu phụ xinh đẹp nhất tỉnh Giang Nam, bất ngờ trợn to đôi mắt xinh đẹp…

Đã hơn mười năm bà không ân ái với chồng!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Cái tát này suýt chút nữa đã gây ra tai họa lớn rồi, đến mức khi Lục Vân đặt bà xuống bờ, Khương Lam giả vờ lảo đảo một chút rồi ngồi xuống vùng nước nông, đè lại làn váy dài như muốn che đậy điều gì đó.

Lục Vân này quá to gan, bà ta có thể là mẹ chồng tương lai của cậu đấy...

Nhưng nói ra cũng kỳ quái, sau khi cái tát của Lục Vân vừa dứt, Khương Lam ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, oán khí tích tụ hơn mười năm tựa như cũng bị quét sạch vào giây phút này.

Đây giống như một cái giếng cổ sâu thẳm, chỉ đợi khi nước giếng đại diện cho những oán niệm bên trong tràn ra ngoài, tự nhiên oán khí cũng yếu đi nhiều.

Toàn thân Khương Lam run lên vài cái.

Mặt bà ta cũng đỏ bừng.

Nhưng dù sao bà ta cũng là người từng thấy sóng to gió lớn, nhanh chóng đứng dậy khỏi bãi nước cạn, như không có chuyện gì xảy ra đứng lên nói: “Bất cẩn quá, rõ ràng gần lên tới bờ rồi mà còn quăng dì ngã ở đây.”

Lục Vân gật đầu và nói: "Vâng, vâng, là cháu quá bất cẩn. Cháu nên đưa dì Khương ra khỏi vùng nước nông này mới đúng."

Khương Lam cảm thấy áy náy một chút, sau lại vội vàng chuyển chủ đề: "Lục Vân, dì biết cháu là một võ giả. Hơn nữa thực lực còn mạnh tới mức Hóa Cảnh Tông Sư, thành thật mà nói, tôi thực sự rất sốc."

Động tác Lục Vân đi trên mặt nước vừa rồi chỉ có nội lục cấp Hóa Cảnh Tông Sư mới đảm đương nổi.

Vì vậy, Khương Lam càng thêm chắc chắn về thân phận võ giả của Lục Vân.

Lục Vân suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu dì Khương đã tin vậy, vậy thì cứ như vậy đi!"

Thấy hắn nói vậy, Khương Lam nghĩ rằng chuyện bà tiết lộ danh tính của hắn đã làm hắn không vui, vì vậy bà xin lỗi, nói: "Lục Vân, thật xin lỗi, sở dĩ dì dùng biện pháp này để ép cháu bại lộ thân phận là bởi vì chuyện này đối rất quan trọng với dì."

"Dì muốn cháu giúp Khương gia đúng không?"

Làm sao Lục Vân không biết suy nghĩ của Khương Lam được, từ khi bà ta chủ động hỏi hắn có phải võ giả hay, Lục Vân đã đoán được suy nghĩ của bà ta.

Khương Lam chờ mong hỏi: “Có thể không?”

Lục Vân cười gật đầu: “Dì Khương, dì đừng khách sao như vậy, dì là mẹ của chị Khuynh Thành, nếu dì gặp khó khăn, cháu nhất định sẽ giúp đỡ không chút do dự, có chuyện gì dì cứ việc nói thẳng đi, không cần vòng vo nữa đâu ạ."

Khương Lam lại đỏ mặt, trông bà có nét quyến rũ riêng biệt.

Xem ra suy nghĩ của bà đã sớm bị Lục Vân nhìn thấu rồi.

Sau đó Khương Lam nói: "Đối thủ của Khương gia lần này là Hầu Dũng, người đứng thứ 38 trong danh sách cao thủ. Dì lo..."

Bà ta đang thăm dò thực lực của Lục Vân.

Lục Vân tự tin vỗ ngực: "Chuyện này cứ để cháu lo, dì Khương, cháu nghĩ tốt nhất là dì nên cùng cháu trở về biệt thự Lục Nhân trước, lấy đỡ một chiếc váy của chị Khuynh Thành thay đi, đồ của dì xuyên thấu hết rồi."

".. ."

Trên đường trở về, Khương Lam không khỏi tò mò hỏi: "Lục Vân đúng là cháu ngoan của dì, Khuynh Thành có biết chuyện cháu là võ giả không?"

"Cháu cũng không chắc."

"Cháu cũng không chắc?"

Là sao?

Khương Lam không hiểu.

Lục Vân cười cười không giải thích.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom