-
Chương 208-211
Chương 208 Ông tiên đoán thật chuẩn
Oanh!
Một quyền của Hầu Dũng tràn ngập sức mạnh vô cùng cuồng bạo, mang đến cho mọi người cảm giác chính là một chữ: Tàn nhẫn!
Hắn ta căn bản không tính để lại chút cơ hội nào cho Khương gia.
Tất cả mọi người có thể nhìn ra được điều này, bởi vì lúc Tạ Trừ chuẩn bị hô lên ‘Dừng luận võ’, Hầu Dũng không những không dừng tay, ngược lại càng điên cuồng mà phát động công kích.
Điều này càng làm mọi người cảm thấy Hầu gia không dễ chọc.
Về sau ở Kim Lăng nhất định phải chiều theo ý của Hầu gia, bằng không kết cục còn thê thảm hơn Khương Thiên Viễn.
Khi mọi người ở đây đều cho rằng sắp có máu bắn ngay hiện trường thì một bóng người bỗng lao ra từ hướng Khương gia, xông lên đài đá, sau đó giơ một tay túm Khương Thiên Viễn ra, đòn công kích của Hầu Dũng cũng thất bại.
Nơi này lập tức trở nên yên tĩnh.
Thanh niên kia là ai?
Khương Thiên Viễn ho ra máu, còn tưởng rằng mình thật sự phải chết dưới nắm đấm của Hầu Dũng, nhìn thấy người cứu mình là ai thì suy yếu nói: “Tạ… n cứu mạng…. của tiền bối.”
“Đừng nói chuyện!” Đầu tiên Lục Vân lấy kim châm cứu ra phong bế tâm mạch của Khương Thiên Viễn, khống chế khí huyết đang trôi đi trong thân thể ông, sau đó mới đứng dậy nhìn về phía Hầu Dũng, nói: “Ông muốn giết người?”
Sau khi Hầu Dũng tấn công thất bại thì ngây ngẩn cả người.
Bởi vì tình huống vừa rồi là cục diện Khương Thiên Viễn nhất định phải chết, Hầu Dũng không tin nổi có người cứu được Khương Thiên Viễn vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đó.
Khi nghe thấy Lục Vân chất vấn, trong lòng hắn ta càng kinh hãi, người cứu Khương Thiên Viễn còn trẻ như vậy sao?
Sau khi ổn định tinh thần, Hầu Dũng cố ra vẻ trấn định mà nói: “Quyền cước không có mắt, có sống có chết rất bình thường.”
“Ông không nghe thấy Khương gia đã nhận thua?”
“Xin lỗi, khi chiến đấu tôi không thể phân tâm, không nghe thấy âm thanh dưới đài, chỉ cần trọng tài chưa tuyên bố ngừng thi đấu thì tôi không có khả năng dừng tay.” Hầu Dũng nói có sách mách có chứng.
Lục Vân không hỏi lại hắn ta, mà đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Tạ Trừ, cười lạnh và nói: “Con sâu mọt Võ Minh này thật đủ công bằng công chính!”
Sắc mặt Tạ Trừ biến đổi, quát: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói cái gì?” Lục Vân tiếp tục cười lạnh: “Mặt ngoài anh như đang đoạt lại ám khí của Hầu Dũng, kỳ thật là lén đưa một viên đan dược có thể gia tăng tu vi trong nháy mắt cho ông ta, chẳng lẽ đây là cái gọi là công bằng công chính?”
Tiếng nói của hắn chấn động cả quảng trường, mọi người lập tức sôi trào.
Kỳ thật họ đã sớm cảm thấy không thích hợp, nếu Hầu Dũng thật là đỉnh cao Hoá Cảnh, mới đầu chỉ áp chế tu vi chơi đùa với Khương Thiên Viễn thì vì sao lúc đánh trả lại sử dụng ám khí? Trực tiếp tung ra thực lực chân chính không phải được rồi à?
Rất nhiều người đã suy đoán có thể Hầu Dũng ăn đan dược nào đó, nhưng dù đoán được thì họ cũng không dám nói ra, thậm chí còn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Bởi vì cả họ cũng nhìn ra vấn đề, Tạ Trừ không có khả năng không phát hiện, nhưng hắn ta lại làm bộ không có chuyện gì phát sinh, điều này chứng minh Tạ Trừ căn bản là một bọn với Hầu Dũng.
Cả chấp sự Võ Minh cũng thiên vị như vậy thì làm sao họ dám nhảy ra nghi ngờ, làm vậy không phải chê mình sống lâu quá à.
Nhưng Khương gia thì khác, họ đã phẫn nộ tới cực điểm.
Trong mắt Khương Chính Hồng tràn đầy lửa giận, lớn tiếng nói: “Tạ chấp sự, làm phiền cậu giải thích cho chúng tôi nghe, ba tôi không thể bị Hầu Dũng đánh oan uổng thành như vậy được!”
Tạ Trừ chột dạ, nhưng lại lập tức cắn răng nói: “Quả thực là nói bậy nói bạ, anh nói tôi đưa đan dược cho Hầu Dũng, anh có chứng cứ gì? Huống chi anh còn tùy tiện xông lên làm nhiễu loạn trật tự khi buổi luận võ chưa kết thúc, anh có biết tội hay không?”
Giỏi cho một chiêu đánh trống lãng, tránh nặng tìm nhẹ. Rõ ràng là Lục Vân đang chất vấn Tạ Trừ, kết quả lại bị Tạ Trừ chụp mũ ngược lại, nói hắn nhiễu loạn trật tự, thật là cao minh.
Hầu Dũng cũng nói: “Tạ chấp sự nói không sai, cậu hoài nghi Tạ chấp sự đưa đan dược cho tôi thì xin lấy chứng cứ ra trước rồi nói, nếu không tôi có thể kiện cậu phỉ báng, còn bôi nhọ nhân viên Võ Minh nữa.”
Hai người bắt đầu phản kích.
Lục Vân trầm mặc một lát, sau đó bỗng ngẩng đầu liếc nhìn Hầu Dũng một cái, nói: “Cái tôi thấy chính là chứng cứ.”
“Ha ha, thật là buồn cười, nếu tôi nói cậu là hung thủ giết người, tuy rằng không có chứng cứ thực tế, nhưng tôi lại nói thấy cậu giết người, vậy có phải cũng có thể làm chứng cứ để Võ Minh truy nã cậu hay không?” Hầu Dũng hài hước nhìn Lục Vân và nói
Vốn tưởng rằng Lục Vân sẽ á khẩu không trả lời được, ai biết bên tai lại đột nhiên truyền đến một tiếng nói đầy thâm ý: “Tôi rất bội phục dũng khí của ông, ngoài ra phải nói thêm một câu nữa, lời tiên đoán của ông thật chuẩn.”
Tiên đoán thật chuẩn?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lời này có ý gì?
Hầu Dũng sửng sốt, giây tiếp theo hắn ta đã biết câu nói này có ý gì, bởi vì hắn ta đã cảm giác được cổ mình đột nhiên bị một bàn tay cứng như kìm sắt bóp chặt.
Hầu Dũng lập tức kinh hãi, nội kình trong cơ thể điên cuồng dâng trào, muốn thoát khỏi tay Lục Vân, nhưng căn bản không có tác dụng gì.
Nội kình của hắn ta như bị một sức mạnh khủng bố áp chế.
Răng rắc!
Hầu Dũng trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, thậm chí còn nghe thấy rõ tiếng cổ mình đứt gãy, nhưng miệng hắn ta lại nói không ra lời.
“...”
Nhìn thi thể Hầu Dũng lăn xuống, toàn trường là một mảnh tĩnh mịch.
Thanh niên này dám giết Hầu Dũng!
Hơn nữa còn giết ngay trước mặt chấp sự Võ Minh!!
Hắn điên rồi sao?
Chương 209 Một kẻ điên rõ đầu rõ đuôi
Kỳ thật ngay khi Hầu Dũng quyết định muốn thẳng tay giết Khương Thiên Viễn thì Lục Vân cũng đã nổi lên sát tâm với hắn ta.
Người này quá tàn nhẫn quá tuyệt tình, vừa thấy là biết không phải thứ gì tốt lành, vậy thì Lục Vân chỉ có thể càng ác độc càng tuyệt tình hơn hắn ta.
Giết hắn ta không cần thương lượng!
Bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, hai mắt mọi người cũng trừng thật lớn giống như Hầu Dũng đã chết đi.
Nhưng trong mắt Hầu Dũng tràn ngập hoảng sợ, mà trong mắt họ lại đầy kinh hãi. Thật là nằm mơ cũng không dám tin chuyện xảy ra trước mắt.
Thanh niên không biết từ đâu chui ra này lại trực tiếp giết chết Hầu Dũng như vậy! Hơn nữa còn giết ngay trước mặt chấp sự Võ Minh!
Không thể dùng từ cuồng vọng mà phải dùng kẻ điên để hình dung hắn, một kẻ điên rõ đầu rõ đuôi!
Bọn họ đã xem nhẹ một điều, đó chính là vì sao Lục Vân còn trẻ như vậy lại có thể giết chết Hầu Dũng tu vi Hoá Cảnh dễ như trở bàn tay, cảm giác đơn giản giống như bóp chết một con kiến.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ chính là thằng ranh này điên rồi! Làm vậy là đối nghịch với Võ Minh!
“Nhãi ranh! Lão phu muốn bầm thây mày ra vạn mảnh!!” Ở hướng Hầu gia, một bóng người bỗng gào rống xông lên đài đá, toàn thân tràn ngập sát ý khủng bố.
Đó là Hầu Vân Sơn, lão tổ tông của Hầu gia.
Ông ta sắp điên rồi, nhưng là tức đến điên, hai mắt đã phủ kín tơ máu đỏ tươi, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Lục Vân.
Hầu Dũng là hy vọng của Hầu gia bọn họ, họ nghỉ ngơi dưỡng sức mấy chục năm là vì chờ có ngày quay trở lại Kim Lăng.
Nhưng ngay hôm nay, hy vọng của Hầu gia bị một tên côn đồ cả gan làm loạn không biết từ đâu xuất hiện bóp chết.
Sao Hầu Vân Sơn có thể không điên?
Ông ta gào rống lao về hướng Lục Vân, nhưng lúc này lại thấy Lục Vân lạnh nhạt nhìn quét tới, căn bản không thấy hắn có hành động gì, nhưng Hầu Vân Sơn bỗng kêu thảm thiết một tiếng, còn chưa chạm vào góc áo của Lục Vân thì đã văng mạnh ra ngoài.
Thật là khí thế khủng khiếp!
Tạ Trừ thấy cảnh này thì đồng tử đột nhiên rung mạnh, nhưng thân phận của hắn ta là chấp sự Võ Minh, không thể không cố gượng mà nói: “Các hạ, anh có biết hành vi hiện tại của mình sẽ mang đến hậu quả gì không?”
“À? Hậu quả gì?” Lục Vân lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái.
Trái tim Tạ Trừ như ngừng đập vào giờ khắc này, nhưng rất nhanh lại đè nén sợ hãi trong lòng xuống, nói: “Anh đang đối nghịch với Võ Minh, anh sẽ bị Võ Minh truy nã.”
Hắn ta nói xong thì yên lặng nhìn Lục Vân, hy vọng Lục Vân lạc đường biết quay lại.
Ai ngờ Lục Vân lại khẽ cười một tiếng và nói: “Chỉ là một Võ Minh, tôi cũng chẳng để vào mắt, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, công bằng công chính mà các người luôn miệng nói đang ở đâu?”
Hắn lại trở về tới đề tài trước đó lần nữa.
Tạ Trừ trầm mặc một lát, nhưng lần này không giải thích mà lại phức tạp nói: “Người anh vừa giết chết là đệ tử của Hàn hộ pháp.”
Hàn Khải, lãnh đạo trực tiếp của Tạ Trừ, hộ pháp của Võ Minh khu Đông Hải - Đây là nguyên nhân khiến Tạ Trừ thiên vị.
Đám người chung quanh nghe thấy lời này thì thân thể lại run lên kịch liệt lần nữa.
Thì ra Hầu gia trở về Kim Lăng còn có Võ Minh đừng sau lưng ủng hộ, khó trách thế tới rào rạt như vậy.
Lần này thanh niên không biết lai lịch kia thật sự gây đại họa rồi.
Mọi người trong Khương gia nghe thấy những lời này thì lập tức mặt xám như tro tàn.
Vốn tưởng rằng lão tổ tông đột phá đến đỉnh cao Hoá Cảnh là trời phù hộ Khương gia bọn họ, lại không nghĩ rằng đây chỉ là bắt đầu kiếp nạn, so với Hầu gia, Võ Minh mới là thế lực khủng bố nhất.
Chẳng lẽ lần này thật là trời muốn Khương gia chết?
Giờ khắc này, mọi người dán mắt nhìn lên đài đá, dừng trên thanh niên cả gan làm loạn kia, bọn họ rất muốn biết, sau khi biết được Hầu Dũng là đệ tử của hộ pháp Võ Minh thì hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Là hoảng sợ? Hay quỳ xuống đất xin tha?
Đều không phải!
Lục Vân vẫn bình tĩnh nói: “Hộ pháp Võ Minh đúng không, tôi cũng muốn xem ông ta có thể làm gì tôi, nể tình anh bị người ta sai khiến, cái tát này coi như trừng phạt đối với chuyện anh thiên vị.”
Tiếng nói vừa dứt.
Chát ——
Một cái tát lanh lảnh vang dội trực tiếp đánh cho Tạ Trừ xoay tròn tại chỗ, căn bản không thể né tránh.
Ồ ——
Bốn phía lại vang lên tiếng hít ngược lần nữa.
Hai mắt mọi người đều như căng nứt vào giờ phút này, kinh hãi trong lòng như sóng gió động trời hoàn toàn bao phủ họ, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt điên cuồng đánh úp lại.
Sau khi biết rõ hậu trường của Hầu gia là hộ pháp Võ Minh, hắn không những không thu lại mà còn tát một cái vào mặt Tạ Trừ, còn nói đây là trừng phạt.
Thanh niên này thật sự là kẻ điên rõ đầu rõ đuôi!
Lục Vân căn bản không có để ý tới suy nghĩ của mọi người chung quanh, tát xong Tạ Trừ thì hắn nhảy xuống đài đá, nói với Khương Chính Hồng: “Bế ba của ông lên, chúng ta về Khương gia trước, tôi phải châm cứu cho ông ấy.”
Khương Thiên Viễn bị nội thương, hơn nữa đã lớn tuổi, nếu không kịp thời tiến hành trị liệu thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Khương Chính Hồng còn chưa tỉnh táo lại từ tình cảnh vừa rồi, trong đầu đang ong ong gọi bậy, nghe Lục Vân nói vậy thì giống như con rối mà gật gật đầu, sau đó ôm ba mình rời đi theo Lục Vân.
Bốn phía lập tức vang lên từng tiếng nói nhỏ khe khẽ.
“Thì ra thằng nhãi này là người của Khương gia, khó trách che chở Khương gia như vậy.”
“Khương gia bọn họ có cao thủ như vậy thì vì sao ban đầu không trực tiếp để hắn lên sân khấu?”
“Phỏng chừng là Khương Thiên Viễn đạt tới đỉnh cao Hoá Cảnh, bọn họ cho rằng nhất định sẽ thắng, ai biết lại to chuyện như vậy, chỉ có thể trách Khương gia xui xẻo.”
“Khương gia thật sự xui xẻo, thằng nhãi kia phạm tội lớn như vậy, thật cho rằng Khương gia họ có thể thoát được trách nhiệm sao?”
“...”
Những tiếng bàn tán này nhanh chóng truyền tới tai đám người Khương Thừa Nghiệp Khương Thừa Nghĩa, sắc mặt họ lập tức thay đổi.
Sao họ không biết tuy đã giải quyết vấn đề của Hầu gia, nhưng Khương gia lại rước lấy một kẻ địch càng khủng bố —— Võ Minh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 210 Khương gia tuyệt vọng
Căn cứ Võ Minh khu Đông Hải, phòng hội nghị.
Một hội nghị bàn tròn đang được tiến hành.
Minh chủ Cố Trường Hưng nói: “Lạc minh chủ, chúng ta đã hiểu đại khái tình huống về tội phạm truy nã này, hắn là người biến dị, độ nguy hiểm thuộc cấp S, sau khi chạy trốn từ khu Hoa Trung các cô tới khu Đông Hải thì liên tục giết hại ba người, thân thể ba nạn nhân đều bị xé thành mảnh nhỏ, chỉ còn cái đầu còn hoàn chỉnh.”
Đối diện anh ấy có một cô gái mặt mộc ngồi ngay ngắn.
Cô không trang điểm nhưng không ảnh hưởng đến dung nhan tuyệt sắc của mình, mặc dù đang ngồi nhưng vẫn có thể lập tức nhìn ra tỉ lệ dáng người của cô rất hoàn mỹ, từ bộ ngực sữa đến vòng eo liễu, lại đến hai chiếc đùi khép lại dưới bàn, mỗi bộ phận đều hết sức cân đối.
Cô gái này chính là chị bảy của Lục Vân - Lạc Ly.
Chỉ thấy vẻ mặt cô rất nặng nề, nhíu chặt mày liễu, xoa xoa giữa mày và nói: “Thủ đoạn của tội phạm truy nã lần này rất hung tàn, không bắt được hắn ở khu Hoa Trung là do tôi thất trách.”
Cố Trường Hưng nói: “Chúng ta sẽ dùng hết toàn lực trợ giúp Lạc minh chủ bắt lấy hung đồ, căn cứ vào chấp pháp giả phía dưới báo cáo, cơ bản đã khoá lại khu vực mà hung đồ có khả năng hoạt động, sắp bắt giữ hắn về điều tra rồi.”
Lạc Ly thở dài và nói: “Hy vọng như thế đi, chỉ mong đừng xuất hiện nạn nhân nào nữa.”
Hội nghị tiến hành được một nửa thì một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đột nhiên đứng lên và nói: “Xin lỗi, minh chủ, Lạc minh chủ, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Cố Trường Hưng gật gật đầu.
Ông ta bước nhanh rời khỏi phòng hội nghị, đi ra hành lang bên ngoài rồi nhấn nút nghe: “Tôi đang mở họp, anh gọi điện thoại đến vào lúc này là có chuyện gì?”
Giọng nói ông ta rất nghiêm túc.
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói rất vội vàng: “Hàn hộ pháp, trận luận võ giữa Hầu gia và Khương gia xảy ra chuyện rồi.”
Người gọi đến chính là Tạ Trừ.
Mà người nghe máy lại là hộ pháp Võ Minh của căn cứ khu Đông Hải, Hàn Khải.
“Chuyện gì mà còn nghiêm trọng hơn sự kiện người biến dị lần này, anh không biết động não giải quyết sao?” Trong thanh âm Hàn Khải lộ ra một tia phẫn nộ, ông ta quát.
Tạ Trừ cười khổ: “Chuyện lần này tôi thật sự không thể giải quyết... Đệ tử của ngài - Hầu Dũng, đã chết, cả tôi cũng suýt chết trong tay đối phương.”
“Cái gì!” m lượng của Hàn Khải đột nhiên tăng lên vài phần, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng họp rồi vội vàng bước đi xa một chút, sắc mặt âm trầm nói: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ là Khương Thiên Viễn làm? Khương gia lấy lá gan từ đâu ra mà dám khiêu khích Võ Minh?”
“Không phải, hung thủ là người khác...”
Tạ Trừ nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra, Hàn Khải nghe xong thì cả người run rẩy, cả giận quát: “Anh nhìn chằm chằm ở đó, tôi lập tức dẫn người qua, tôi cũng muốn xem lai lịch của thằng nhãi kia thế nào mà dám đối nghịch với Võ Minh!”
Ông ta tắt máy, do dự một chút rồi quyết định tạm thời không cần quấy nhiễu minh chủ, ông ta tự động dẫn một đám chấp pháp giả hoả tốc chạy tới Khương gia.
Hầu Dũng là đệ tử của ông ta, tuy không có chức vụ ở Võ Minh, nhưng Hàn Khải lại rất coi trọng hắn ta, lúc trước thu Hầu Dũng làm đồ đệ là vì nhìn trúng thiên phú tu võ của hắn. Mà Hầu Dũng cũng không phụ kỳ vọng của ông ta, không đến 40 tuổi đã đạt tới Hoá Cảnh hậu kỳ.
Có thể nói đây là đệ tử làm ông ta đắc ý nhất.
Lần này Hầu gia và Khương gia luận võ, vì tránh hiềm nghi mà ông ta không đích thân đi đến quảng trường luận võ, chỉ phái Tạ Trừ đi qua, ai biết lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Hung thủ giết chết Hầu Dũng là đang vả mặt Hàn Khải này!
...
Khương gia đã bị một đám người vây quanh chật như nêm cối.
Trừ chấp sự Võ Minh Tạ Trừ và thủ hạ chấp pháp giả của hắn ta ra, còn có một ít thành viên gia tộc hào môn Kim Lăng, họ đang chờ xem kịch vui, hơn nữa trong lòng trừ vui sướng khi người gặp họa ra thì còn mừng thầm.
Lần này Hầu gia trở lại Kim Lăng thật sự quá cứng rắn, đặc biệt là tin về một nhà hai Tông Sư đã làm mọi người sợ nát gan.
Cách làm sáng suốt nhất của bọn họ chính là kịp thời đầu quân vào Hầu gia, nhưng đây thật sự là điều bọn họ muốn nhìn thấy nhất sao?
Chưa chắc.
Nếu có cơ hội làm chủ nhân thì ai muốn chạy đi làm nô lệ cho người khác?
Hầu Dũng chết cũng là chuyện tốt đối với những hào môn chỉ phụ trách chọn phe như bọn họ, hơn nữa lần này Khương gia trêu chọc Võ Minh tuyệt đối sẽ gặp phải chế tài nghiêm khắc.
Có nghĩa là lần này hai nhà Khương Hầu luận võ đã trực tiếp làm tổn hại cả hai bên, đây là chuyện các gia tộc hào môn khác rất thích nhìn thấy.
Giờ phút này ở đại sảnh Khương gia, mọi người đều mang tâm tình áp lực, vẻ mặt nặng nề. Tình huống này còn tuyệt vọng hơn lúc trước Khương Thiên Viễn chưa đột phá đến đỉnh cao Hoá Cảnh mà lại phải đối mặt với sự khiêu khích của Hầu gia.
Thua luận võ thì hậu quả nghiêm trọng nhất chính là Khương gia giao ra chín phần tài sản, từ đây rời khỏi Kim Lăng. Nhưng lần này đắc tội hộ pháp Võ Minh, kết cục thật sự rất khó dự đoán trước được.
“Ba, rốt cuộc người giết chết Hầu Dũng từ đâu tới, lần này hắn giết Hầu Dũng, còn tát chấp sự Võ Minh một cái, thật là gây chuyện thị phi mà.” Người nói chuyện là con trai cả của Khương Chính Hồng - Khương Thừa Nghiệp, trong giọng nói tràn ngập ý trách cứ.
Cậu hai Khương Thừa Nghĩa cũng nói: “Đúng vậy, ba, người này xuống tay thật không biết nặng nhẹ, cho nên mới trêu chọc phiền phức lớn như vậy cho Khương gia chúng ta... Hay con đi ra ngoài nói với chấp sự Võ Minh là hắn không liên quan gì đến Khương gia.”
Khương Dung thở dài và nói: “Hiện tại tên khốn Ngô Quế kia nhất định cười thực vui vẻ, nghĩ đến cái mồm của anh ta là con đã cảm thấy ghê tởm.”
“...”
Mấy hậu bối còn lại của Khương gia cũng mồm năm miệng mười, đại khái là muốn đểy Lục Vân ra, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hắn, xem có thể tìm được con đường sống hay không.
Khương Chính Hồng ngồi trên chủ vị đại sảnh, nghe đám người phía dưới ríu rít thì sắc mặt xanh mét, sau đó đột nhiên vỗ mạnh bàn rồi cả giận quát: “Đều câm miệng cho tôi! Lục tiền bối là ân nhân của Khương gia, nếu không có Lục tiền bối thì lão tổ tông sớm đã chết trong tay Hầu Dũng!”
“Cho dù là hiện tại, Lục tiền bối cũng đang chữa thương cho lão tổ tông ở sân sau, nhưng đám vong ân phụ nghĩa tụi bây còn muốn đẩy Lục tiền bối ra để tự bảo vệ mình, nếu Lục tiền bối nghe thấy lời này thì sẽ thất vọng buồn lòng đến mức nào? Tụi bây không xứng làm hậu bối của Khương gia!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 211 Ông chính là Hàn hộ pháp?
Ở sân sau Khương gia, Lục Vân đã châm cứu xong cho Khương Thiên Viễn
Sắc mặt Khương Thiên Viễn đỡ hơn một chút, nhưng sau đó lại cười khổ và nói: “Tiền bối, cảm ơn ân cứu mạng của ngài, nhưng lần này ngài thật sự không cần làm như thế.”
Lục Vân không nói gì.
Khương Thiên Viễn tiếp tục nói: “Tôi đã già rồi, cũng đã sống đủ, chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng tiền bối, ngài còn trẻ như vậy, tôi thật sự không muốn nhìn thấy... Khụ khụ ——”
Hình như ông đã nhận định Lục Vân không trốn khỏi kiếp nạn này, vẻ mặt vô cùng bi ai, nói xong lời cuối cùng thì ho khan dữ dội.
Lúc này rốt cuộc Lục Vân cũng nói chuyện: “Yên tâm đi, một hộ pháp Võ Minh còn không làm gì được tôi, lần này không chỉ tôi không có việc gì, Khương gia các người cũng không sao, hiện tại kẻ nên cảm thấy hoảng loạn là hộ pháp họ Hàn kia.”
Lục Vân trông có vẻ rất trấn định, thậm chí trong mắt còn lập loè một tia sắc bén.
Khương Thiên Viễn không rõ nguyên do.
Lục Vân lại không giải thích thêm mà vỗ vỗ bờ vai ông và nói: “Ông bị nội thương, tuy tôi đã châm cứu nhưng vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian mới khôi phục được, chờ ông ngủ một giấc dậy thì tất cả đều kết thúc.”
Nói xong thì hắn rời khỏi sân sau Khương gia, đi vào đại sảnh, vừa vặn gặp phải Khương Chính Hồng đang nổi trận lôi đình.
Thấy hắn xuất hiện ở đại sảnh, những tiểu bối Khương gia đều rụt cổ lại, không dám đối diện với Lục Vân, bởi vì họ biết những lời nói vừa rồi nhất định đều bị Lục Vân nghe thấy.
Khương Chính Hồng cũng ngừng tức giận mắng, cung kính đi đến trước mặt Lục Vân và nói: “Lục tiền bối, sức khoẻ ba tôi thế nào rồi?”
“Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì cơ bản sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Lục tiền bối, vừa rồi đám tiểu bối chỉ ăn nói bậy bạ, ngài đừng để trong lòng, ngài vì Khương gia mới đắc tội Võ Minh, lần này dù thế nào thì Khương gia cũng đứng về phía ngài.”
Lục Vân nhìn thật sâu vào mắt Khương Chính Hồng, vui mừng nói: “Ông lão chết tiệt ông nhìn như rất ngoan cố, không ngờ lại khá nghĩa khí, cũng coi như lần này không giúp sai người.”
“Lục tiền bối quá khen, tôi vẫn phải có chút nguyên tắc làm người này... Lục tiền bối, ngài muốn đi đâu?”
Khương Chính Hồng còn chưa nói xong thì đã thấy Lục Vân đi ra ngoài cửa Khương gia, trong lòng lập tức quýnh lên, cũng đi theo.
Lục Vân lạnh nhạt nói: “Tôi đi ra ngoài gặp hộ pháp Võ Minh kia, ông lão, ông an tâm ở lại phòng khách đi, chỉ cần có tôi ở đây thì không ai dám khai đao với Khương gia các người.”
“Không được, Lục tiền bối tôi đi với ngài.”
“Ba, không thể...”
Khương Thừa Nghiệp vừa mở miệng thì đã bị Khương Chính Hồng tát một cái lên mặt, phẫn nộ quát: “Câm miệng, thằng hèn mày!”
Nói xong, ông ấy đi theo Lục Vân ra khỏi Khương gia.
Bên ngoài, đám đông chen chúc.
Hàn Khải dẫn số lượng lớn chấp pháp giả nổi giận đùng đùng đi tới, mọi người thấy dáng vẻ lửa giận ngập trời của ông ta thì trái tim run rẩy, sau đó liền vui sướng khi người gặp họa.
Lần này Khương gia thật sự xong rồi.
Ngô Quế cũng cười rất vui vẻ, may mà mình kịp thời phân rõ giới hạn với Khương gia, bằng không Ngô gia thật sự không chịu nổi lửa giận của Võ Minh.
Tạ Trừ cung kính chạy qua và nói: “Hộ pháp, hung đồ còn ở Khương gia, người của chúng ta đã nhìn chằm chằm hắn.”
Hàn Khải âm trầm gật gật đầu, vẫy tay quát với các chấp pháp giả phía sau: “Đi vào bắt người, nếu ai dám phản kháng thì giết chết không hỏi tội!”
“Tuân lệnh!”
Trong lúc chấp pháp giả chuẩn bị vọt vào Khương gia thì một bóng người tuấn tú bỗng bước ra: “Không cần, tôi tự đi ra.”
Lục Vân trấn định tự nhiên, bước chân thong dong bình thản.
Mọi người thấy vậy thì không khỏi kinh hãi, thầm nói thằng nhãi này thật sự can đảm hơn người, cho dù đối mặt với hộ pháp Võ Minh vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhưng có ích lợi gì đâu?
Cái này không đơn giản là đối mặt với một hộ pháp Võ Minh, mà là trực diện với căn cứ Võ Minh khu Đông Hải, thậm chí là toàn bộ Võ Minh Long quốc, nếu chọc giận những cao thủ tuyệt đỉnh tổng minh kinh thành thì thật sự hết cứu.
Thấy Lục Vân bình tĩnh đi ra, Hàn Khải hơi nheo mắt lại, lập loè ra tia sáng lạnh lẽo, tiếp theo ra lệnh cho chấp pháp giả bốn phía: “Bắt lấy hung đồ này!”
Tạch!
Hơi lạnh đột nhiên bùng nổ, tất cả chấp pháp giả Võ Minh đều lao tới gần Lục Vân, nhưng lúc này lại thấy Lục Vân khinh miệt cười, miệng quát một tiếng: “Làm càn!”
Oanh!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trong phút chốc, tất cả chấp pháp giả đều run lên, mà những hào môn Kim Lăng xem diễn đang lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa thì khí huyết đảo ngược, trực tiếp phun máu, hoảng sợ lui ra phía sau.
Khương Chính Hồng vừa bước ra khỏi ngạch cửa Khương gia thì lập tức bị tiếng rống này dọa ngã nhào.
Uy thế của một tiếng rống lại đáng sợ như thế!
Đây rốt cuộc là người khủng bố như thế nào??
Khóe mắt mọi người như muốn nứt ra.
Lục Vân chậm rãi đi qua đông đảo chấp pháp giả như bước vào chốn không người, căn bản không ai dám ra tay, hoặc có thể nói những chấp pháp giả bọn họ đều bị khí thế của Lục Vân dọa choáng váng.
Trong nháy mắt, Lục Vân đã chạy tới trước mặt Hàn Khải, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú vào ông ta, lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Ông chính là Hàn hộ pháp?”
Chỉ một câu lơ lỏng bình thường như vậy lại đột nhiên làm Hàn Khải biến sắc, kinh hãi nói: “Sao lại có khí thế khủng bố như vậy, chẳng lẽ cậu là... Một tôn giả?”
Một tôn giả, hoặc có thể gọi là tôn giả cảnh, là cấp bậc cao hơn tông sư Hoá Cảnh một tầng.
Vừa rồi Lục Vân chỉ khẽ quát một tiếng đã làm khí huyết của mọi người cuộn trào, ngay cả Hàn Khải đã Hoá Cảnh cũng không thể nhúc nhích.
Nếu Lục Vân không phải tôn giả thì sao có thể phóng ra khí thế khủng bố như vậy?
Chỉ là… Sao lại có tôn giả tuổi trẻ như vậy được!
Hàn Khải cảm thấy kinh hãi, trái tim ông ta như muốn căng nổ!
“Tôi hỏi, ông có phải là Hàn hộ pháp không?”
Lục Vân lại là nhàn nhạt mở miệng hỏi một câu, rõ ràng giọng điệu không có biến hóa gì, nhưng lại làm Hàn Khải run lên, hô hấp như ngừng lại vào thời khắc này.
Oanh!
Một quyền của Hầu Dũng tràn ngập sức mạnh vô cùng cuồng bạo, mang đến cho mọi người cảm giác chính là một chữ: Tàn nhẫn!
Hắn ta căn bản không tính để lại chút cơ hội nào cho Khương gia.
Tất cả mọi người có thể nhìn ra được điều này, bởi vì lúc Tạ Trừ chuẩn bị hô lên ‘Dừng luận võ’, Hầu Dũng không những không dừng tay, ngược lại càng điên cuồng mà phát động công kích.
Điều này càng làm mọi người cảm thấy Hầu gia không dễ chọc.
Về sau ở Kim Lăng nhất định phải chiều theo ý của Hầu gia, bằng không kết cục còn thê thảm hơn Khương Thiên Viễn.
Khi mọi người ở đây đều cho rằng sắp có máu bắn ngay hiện trường thì một bóng người bỗng lao ra từ hướng Khương gia, xông lên đài đá, sau đó giơ một tay túm Khương Thiên Viễn ra, đòn công kích của Hầu Dũng cũng thất bại.
Nơi này lập tức trở nên yên tĩnh.
Thanh niên kia là ai?
Khương Thiên Viễn ho ra máu, còn tưởng rằng mình thật sự phải chết dưới nắm đấm của Hầu Dũng, nhìn thấy người cứu mình là ai thì suy yếu nói: “Tạ… n cứu mạng…. của tiền bối.”
“Đừng nói chuyện!” Đầu tiên Lục Vân lấy kim châm cứu ra phong bế tâm mạch của Khương Thiên Viễn, khống chế khí huyết đang trôi đi trong thân thể ông, sau đó mới đứng dậy nhìn về phía Hầu Dũng, nói: “Ông muốn giết người?”
Sau khi Hầu Dũng tấn công thất bại thì ngây ngẩn cả người.
Bởi vì tình huống vừa rồi là cục diện Khương Thiên Viễn nhất định phải chết, Hầu Dũng không tin nổi có người cứu được Khương Thiên Viễn vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đó.
Khi nghe thấy Lục Vân chất vấn, trong lòng hắn ta càng kinh hãi, người cứu Khương Thiên Viễn còn trẻ như vậy sao?
Sau khi ổn định tinh thần, Hầu Dũng cố ra vẻ trấn định mà nói: “Quyền cước không có mắt, có sống có chết rất bình thường.”
“Ông không nghe thấy Khương gia đã nhận thua?”
“Xin lỗi, khi chiến đấu tôi không thể phân tâm, không nghe thấy âm thanh dưới đài, chỉ cần trọng tài chưa tuyên bố ngừng thi đấu thì tôi không có khả năng dừng tay.” Hầu Dũng nói có sách mách có chứng.
Lục Vân không hỏi lại hắn ta, mà đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Tạ Trừ, cười lạnh và nói: “Con sâu mọt Võ Minh này thật đủ công bằng công chính!”
Sắc mặt Tạ Trừ biến đổi, quát: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói cái gì?” Lục Vân tiếp tục cười lạnh: “Mặt ngoài anh như đang đoạt lại ám khí của Hầu Dũng, kỳ thật là lén đưa một viên đan dược có thể gia tăng tu vi trong nháy mắt cho ông ta, chẳng lẽ đây là cái gọi là công bằng công chính?”
Tiếng nói của hắn chấn động cả quảng trường, mọi người lập tức sôi trào.
Kỳ thật họ đã sớm cảm thấy không thích hợp, nếu Hầu Dũng thật là đỉnh cao Hoá Cảnh, mới đầu chỉ áp chế tu vi chơi đùa với Khương Thiên Viễn thì vì sao lúc đánh trả lại sử dụng ám khí? Trực tiếp tung ra thực lực chân chính không phải được rồi à?
Rất nhiều người đã suy đoán có thể Hầu Dũng ăn đan dược nào đó, nhưng dù đoán được thì họ cũng không dám nói ra, thậm chí còn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Bởi vì cả họ cũng nhìn ra vấn đề, Tạ Trừ không có khả năng không phát hiện, nhưng hắn ta lại làm bộ không có chuyện gì phát sinh, điều này chứng minh Tạ Trừ căn bản là một bọn với Hầu Dũng.
Cả chấp sự Võ Minh cũng thiên vị như vậy thì làm sao họ dám nhảy ra nghi ngờ, làm vậy không phải chê mình sống lâu quá à.
Nhưng Khương gia thì khác, họ đã phẫn nộ tới cực điểm.
Trong mắt Khương Chính Hồng tràn đầy lửa giận, lớn tiếng nói: “Tạ chấp sự, làm phiền cậu giải thích cho chúng tôi nghe, ba tôi không thể bị Hầu Dũng đánh oan uổng thành như vậy được!”
Tạ Trừ chột dạ, nhưng lại lập tức cắn răng nói: “Quả thực là nói bậy nói bạ, anh nói tôi đưa đan dược cho Hầu Dũng, anh có chứng cứ gì? Huống chi anh còn tùy tiện xông lên làm nhiễu loạn trật tự khi buổi luận võ chưa kết thúc, anh có biết tội hay không?”
Giỏi cho một chiêu đánh trống lãng, tránh nặng tìm nhẹ. Rõ ràng là Lục Vân đang chất vấn Tạ Trừ, kết quả lại bị Tạ Trừ chụp mũ ngược lại, nói hắn nhiễu loạn trật tự, thật là cao minh.
Hầu Dũng cũng nói: “Tạ chấp sự nói không sai, cậu hoài nghi Tạ chấp sự đưa đan dược cho tôi thì xin lấy chứng cứ ra trước rồi nói, nếu không tôi có thể kiện cậu phỉ báng, còn bôi nhọ nhân viên Võ Minh nữa.”
Hai người bắt đầu phản kích.
Lục Vân trầm mặc một lát, sau đó bỗng ngẩng đầu liếc nhìn Hầu Dũng một cái, nói: “Cái tôi thấy chính là chứng cứ.”
“Ha ha, thật là buồn cười, nếu tôi nói cậu là hung thủ giết người, tuy rằng không có chứng cứ thực tế, nhưng tôi lại nói thấy cậu giết người, vậy có phải cũng có thể làm chứng cứ để Võ Minh truy nã cậu hay không?” Hầu Dũng hài hước nhìn Lục Vân và nói
Vốn tưởng rằng Lục Vân sẽ á khẩu không trả lời được, ai biết bên tai lại đột nhiên truyền đến một tiếng nói đầy thâm ý: “Tôi rất bội phục dũng khí của ông, ngoài ra phải nói thêm một câu nữa, lời tiên đoán của ông thật chuẩn.”
Tiên đoán thật chuẩn?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lời này có ý gì?
Hầu Dũng sửng sốt, giây tiếp theo hắn ta đã biết câu nói này có ý gì, bởi vì hắn ta đã cảm giác được cổ mình đột nhiên bị một bàn tay cứng như kìm sắt bóp chặt.
Hầu Dũng lập tức kinh hãi, nội kình trong cơ thể điên cuồng dâng trào, muốn thoát khỏi tay Lục Vân, nhưng căn bản không có tác dụng gì.
Nội kình của hắn ta như bị một sức mạnh khủng bố áp chế.
Răng rắc!
Hầu Dũng trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, thậm chí còn nghe thấy rõ tiếng cổ mình đứt gãy, nhưng miệng hắn ta lại nói không ra lời.
“...”
Nhìn thi thể Hầu Dũng lăn xuống, toàn trường là một mảnh tĩnh mịch.
Thanh niên này dám giết Hầu Dũng!
Hơn nữa còn giết ngay trước mặt chấp sự Võ Minh!!
Hắn điên rồi sao?
Chương 209 Một kẻ điên rõ đầu rõ đuôi
Kỳ thật ngay khi Hầu Dũng quyết định muốn thẳng tay giết Khương Thiên Viễn thì Lục Vân cũng đã nổi lên sát tâm với hắn ta.
Người này quá tàn nhẫn quá tuyệt tình, vừa thấy là biết không phải thứ gì tốt lành, vậy thì Lục Vân chỉ có thể càng ác độc càng tuyệt tình hơn hắn ta.
Giết hắn ta không cần thương lượng!
Bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, hai mắt mọi người cũng trừng thật lớn giống như Hầu Dũng đã chết đi.
Nhưng trong mắt Hầu Dũng tràn ngập hoảng sợ, mà trong mắt họ lại đầy kinh hãi. Thật là nằm mơ cũng không dám tin chuyện xảy ra trước mắt.
Thanh niên không biết từ đâu chui ra này lại trực tiếp giết chết Hầu Dũng như vậy! Hơn nữa còn giết ngay trước mặt chấp sự Võ Minh!
Không thể dùng từ cuồng vọng mà phải dùng kẻ điên để hình dung hắn, một kẻ điên rõ đầu rõ đuôi!
Bọn họ đã xem nhẹ một điều, đó chính là vì sao Lục Vân còn trẻ như vậy lại có thể giết chết Hầu Dũng tu vi Hoá Cảnh dễ như trở bàn tay, cảm giác đơn giản giống như bóp chết một con kiến.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ chính là thằng ranh này điên rồi! Làm vậy là đối nghịch với Võ Minh!
“Nhãi ranh! Lão phu muốn bầm thây mày ra vạn mảnh!!” Ở hướng Hầu gia, một bóng người bỗng gào rống xông lên đài đá, toàn thân tràn ngập sát ý khủng bố.
Đó là Hầu Vân Sơn, lão tổ tông của Hầu gia.
Ông ta sắp điên rồi, nhưng là tức đến điên, hai mắt đã phủ kín tơ máu đỏ tươi, hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống Lục Vân.
Hầu Dũng là hy vọng của Hầu gia bọn họ, họ nghỉ ngơi dưỡng sức mấy chục năm là vì chờ có ngày quay trở lại Kim Lăng.
Nhưng ngay hôm nay, hy vọng của Hầu gia bị một tên côn đồ cả gan làm loạn không biết từ đâu xuất hiện bóp chết.
Sao Hầu Vân Sơn có thể không điên?
Ông ta gào rống lao về hướng Lục Vân, nhưng lúc này lại thấy Lục Vân lạnh nhạt nhìn quét tới, căn bản không thấy hắn có hành động gì, nhưng Hầu Vân Sơn bỗng kêu thảm thiết một tiếng, còn chưa chạm vào góc áo của Lục Vân thì đã văng mạnh ra ngoài.
Thật là khí thế khủng khiếp!
Tạ Trừ thấy cảnh này thì đồng tử đột nhiên rung mạnh, nhưng thân phận của hắn ta là chấp sự Võ Minh, không thể không cố gượng mà nói: “Các hạ, anh có biết hành vi hiện tại của mình sẽ mang đến hậu quả gì không?”
“À? Hậu quả gì?” Lục Vân lạnh nhạt nhìn hắn ta một cái.
Trái tim Tạ Trừ như ngừng đập vào giờ khắc này, nhưng rất nhanh lại đè nén sợ hãi trong lòng xuống, nói: “Anh đang đối nghịch với Võ Minh, anh sẽ bị Võ Minh truy nã.”
Hắn ta nói xong thì yên lặng nhìn Lục Vân, hy vọng Lục Vân lạc đường biết quay lại.
Ai ngờ Lục Vân lại khẽ cười một tiếng và nói: “Chỉ là một Võ Minh, tôi cũng chẳng để vào mắt, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, công bằng công chính mà các người luôn miệng nói đang ở đâu?”
Hắn lại trở về tới đề tài trước đó lần nữa.
Tạ Trừ trầm mặc một lát, nhưng lần này không giải thích mà lại phức tạp nói: “Người anh vừa giết chết là đệ tử của Hàn hộ pháp.”
Hàn Khải, lãnh đạo trực tiếp của Tạ Trừ, hộ pháp của Võ Minh khu Đông Hải - Đây là nguyên nhân khiến Tạ Trừ thiên vị.
Đám người chung quanh nghe thấy lời này thì thân thể lại run lên kịch liệt lần nữa.
Thì ra Hầu gia trở về Kim Lăng còn có Võ Minh đừng sau lưng ủng hộ, khó trách thế tới rào rạt như vậy.
Lần này thanh niên không biết lai lịch kia thật sự gây đại họa rồi.
Mọi người trong Khương gia nghe thấy những lời này thì lập tức mặt xám như tro tàn.
Vốn tưởng rằng lão tổ tông đột phá đến đỉnh cao Hoá Cảnh là trời phù hộ Khương gia bọn họ, lại không nghĩ rằng đây chỉ là bắt đầu kiếp nạn, so với Hầu gia, Võ Minh mới là thế lực khủng bố nhất.
Chẳng lẽ lần này thật là trời muốn Khương gia chết?
Giờ khắc này, mọi người dán mắt nhìn lên đài đá, dừng trên thanh niên cả gan làm loạn kia, bọn họ rất muốn biết, sau khi biết được Hầu Dũng là đệ tử của hộ pháp Võ Minh thì hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Là hoảng sợ? Hay quỳ xuống đất xin tha?
Đều không phải!
Lục Vân vẫn bình tĩnh nói: “Hộ pháp Võ Minh đúng không, tôi cũng muốn xem ông ta có thể làm gì tôi, nể tình anh bị người ta sai khiến, cái tát này coi như trừng phạt đối với chuyện anh thiên vị.”
Tiếng nói vừa dứt.
Chát ——
Một cái tát lanh lảnh vang dội trực tiếp đánh cho Tạ Trừ xoay tròn tại chỗ, căn bản không thể né tránh.
Ồ ——
Bốn phía lại vang lên tiếng hít ngược lần nữa.
Hai mắt mọi người đều như căng nứt vào giờ phút này, kinh hãi trong lòng như sóng gió động trời hoàn toàn bao phủ họ, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt điên cuồng đánh úp lại.
Sau khi biết rõ hậu trường của Hầu gia là hộ pháp Võ Minh, hắn không những không thu lại mà còn tát một cái vào mặt Tạ Trừ, còn nói đây là trừng phạt.
Thanh niên này thật sự là kẻ điên rõ đầu rõ đuôi!
Lục Vân căn bản không có để ý tới suy nghĩ của mọi người chung quanh, tát xong Tạ Trừ thì hắn nhảy xuống đài đá, nói với Khương Chính Hồng: “Bế ba của ông lên, chúng ta về Khương gia trước, tôi phải châm cứu cho ông ấy.”
Khương Thiên Viễn bị nội thương, hơn nữa đã lớn tuổi, nếu không kịp thời tiến hành trị liệu thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Khương Chính Hồng còn chưa tỉnh táo lại từ tình cảnh vừa rồi, trong đầu đang ong ong gọi bậy, nghe Lục Vân nói vậy thì giống như con rối mà gật gật đầu, sau đó ôm ba mình rời đi theo Lục Vân.
Bốn phía lập tức vang lên từng tiếng nói nhỏ khe khẽ.
“Thì ra thằng nhãi này là người của Khương gia, khó trách che chở Khương gia như vậy.”
“Khương gia bọn họ có cao thủ như vậy thì vì sao ban đầu không trực tiếp để hắn lên sân khấu?”
“Phỏng chừng là Khương Thiên Viễn đạt tới đỉnh cao Hoá Cảnh, bọn họ cho rằng nhất định sẽ thắng, ai biết lại to chuyện như vậy, chỉ có thể trách Khương gia xui xẻo.”
“Khương gia thật sự xui xẻo, thằng nhãi kia phạm tội lớn như vậy, thật cho rằng Khương gia họ có thể thoát được trách nhiệm sao?”
“...”
Những tiếng bàn tán này nhanh chóng truyền tới tai đám người Khương Thừa Nghiệp Khương Thừa Nghĩa, sắc mặt họ lập tức thay đổi.
Sao họ không biết tuy đã giải quyết vấn đề của Hầu gia, nhưng Khương gia lại rước lấy một kẻ địch càng khủng bố —— Võ Minh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 210 Khương gia tuyệt vọng
Căn cứ Võ Minh khu Đông Hải, phòng hội nghị.
Một hội nghị bàn tròn đang được tiến hành.
Minh chủ Cố Trường Hưng nói: “Lạc minh chủ, chúng ta đã hiểu đại khái tình huống về tội phạm truy nã này, hắn là người biến dị, độ nguy hiểm thuộc cấp S, sau khi chạy trốn từ khu Hoa Trung các cô tới khu Đông Hải thì liên tục giết hại ba người, thân thể ba nạn nhân đều bị xé thành mảnh nhỏ, chỉ còn cái đầu còn hoàn chỉnh.”
Đối diện anh ấy có một cô gái mặt mộc ngồi ngay ngắn.
Cô không trang điểm nhưng không ảnh hưởng đến dung nhan tuyệt sắc của mình, mặc dù đang ngồi nhưng vẫn có thể lập tức nhìn ra tỉ lệ dáng người của cô rất hoàn mỹ, từ bộ ngực sữa đến vòng eo liễu, lại đến hai chiếc đùi khép lại dưới bàn, mỗi bộ phận đều hết sức cân đối.
Cô gái này chính là chị bảy của Lục Vân - Lạc Ly.
Chỉ thấy vẻ mặt cô rất nặng nề, nhíu chặt mày liễu, xoa xoa giữa mày và nói: “Thủ đoạn của tội phạm truy nã lần này rất hung tàn, không bắt được hắn ở khu Hoa Trung là do tôi thất trách.”
Cố Trường Hưng nói: “Chúng ta sẽ dùng hết toàn lực trợ giúp Lạc minh chủ bắt lấy hung đồ, căn cứ vào chấp pháp giả phía dưới báo cáo, cơ bản đã khoá lại khu vực mà hung đồ có khả năng hoạt động, sắp bắt giữ hắn về điều tra rồi.”
Lạc Ly thở dài và nói: “Hy vọng như thế đi, chỉ mong đừng xuất hiện nạn nhân nào nữa.”
Hội nghị tiến hành được một nửa thì một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đột nhiên đứng lên và nói: “Xin lỗi, minh chủ, Lạc minh chủ, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Cố Trường Hưng gật gật đầu.
Ông ta bước nhanh rời khỏi phòng hội nghị, đi ra hành lang bên ngoài rồi nhấn nút nghe: “Tôi đang mở họp, anh gọi điện thoại đến vào lúc này là có chuyện gì?”
Giọng nói ông ta rất nghiêm túc.
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói rất vội vàng: “Hàn hộ pháp, trận luận võ giữa Hầu gia và Khương gia xảy ra chuyện rồi.”
Người gọi đến chính là Tạ Trừ.
Mà người nghe máy lại là hộ pháp Võ Minh của căn cứ khu Đông Hải, Hàn Khải.
“Chuyện gì mà còn nghiêm trọng hơn sự kiện người biến dị lần này, anh không biết động não giải quyết sao?” Trong thanh âm Hàn Khải lộ ra một tia phẫn nộ, ông ta quát.
Tạ Trừ cười khổ: “Chuyện lần này tôi thật sự không thể giải quyết... Đệ tử của ngài - Hầu Dũng, đã chết, cả tôi cũng suýt chết trong tay đối phương.”
“Cái gì!” m lượng của Hàn Khải đột nhiên tăng lên vài phần, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng họp rồi vội vàng bước đi xa một chút, sắc mặt âm trầm nói: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ là Khương Thiên Viễn làm? Khương gia lấy lá gan từ đâu ra mà dám khiêu khích Võ Minh?”
“Không phải, hung thủ là người khác...”
Tạ Trừ nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra, Hàn Khải nghe xong thì cả người run rẩy, cả giận quát: “Anh nhìn chằm chằm ở đó, tôi lập tức dẫn người qua, tôi cũng muốn xem lai lịch của thằng nhãi kia thế nào mà dám đối nghịch với Võ Minh!”
Ông ta tắt máy, do dự một chút rồi quyết định tạm thời không cần quấy nhiễu minh chủ, ông ta tự động dẫn một đám chấp pháp giả hoả tốc chạy tới Khương gia.
Hầu Dũng là đệ tử của ông ta, tuy không có chức vụ ở Võ Minh, nhưng Hàn Khải lại rất coi trọng hắn ta, lúc trước thu Hầu Dũng làm đồ đệ là vì nhìn trúng thiên phú tu võ của hắn. Mà Hầu Dũng cũng không phụ kỳ vọng của ông ta, không đến 40 tuổi đã đạt tới Hoá Cảnh hậu kỳ.
Có thể nói đây là đệ tử làm ông ta đắc ý nhất.
Lần này Hầu gia và Khương gia luận võ, vì tránh hiềm nghi mà ông ta không đích thân đi đến quảng trường luận võ, chỉ phái Tạ Trừ đi qua, ai biết lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Hung thủ giết chết Hầu Dũng là đang vả mặt Hàn Khải này!
...
Khương gia đã bị một đám người vây quanh chật như nêm cối.
Trừ chấp sự Võ Minh Tạ Trừ và thủ hạ chấp pháp giả của hắn ta ra, còn có một ít thành viên gia tộc hào môn Kim Lăng, họ đang chờ xem kịch vui, hơn nữa trong lòng trừ vui sướng khi người gặp họa ra thì còn mừng thầm.
Lần này Hầu gia trở lại Kim Lăng thật sự quá cứng rắn, đặc biệt là tin về một nhà hai Tông Sư đã làm mọi người sợ nát gan.
Cách làm sáng suốt nhất của bọn họ chính là kịp thời đầu quân vào Hầu gia, nhưng đây thật sự là điều bọn họ muốn nhìn thấy nhất sao?
Chưa chắc.
Nếu có cơ hội làm chủ nhân thì ai muốn chạy đi làm nô lệ cho người khác?
Hầu Dũng chết cũng là chuyện tốt đối với những hào môn chỉ phụ trách chọn phe như bọn họ, hơn nữa lần này Khương gia trêu chọc Võ Minh tuyệt đối sẽ gặp phải chế tài nghiêm khắc.
Có nghĩa là lần này hai nhà Khương Hầu luận võ đã trực tiếp làm tổn hại cả hai bên, đây là chuyện các gia tộc hào môn khác rất thích nhìn thấy.
Giờ phút này ở đại sảnh Khương gia, mọi người đều mang tâm tình áp lực, vẻ mặt nặng nề. Tình huống này còn tuyệt vọng hơn lúc trước Khương Thiên Viễn chưa đột phá đến đỉnh cao Hoá Cảnh mà lại phải đối mặt với sự khiêu khích của Hầu gia.
Thua luận võ thì hậu quả nghiêm trọng nhất chính là Khương gia giao ra chín phần tài sản, từ đây rời khỏi Kim Lăng. Nhưng lần này đắc tội hộ pháp Võ Minh, kết cục thật sự rất khó dự đoán trước được.
“Ba, rốt cuộc người giết chết Hầu Dũng từ đâu tới, lần này hắn giết Hầu Dũng, còn tát chấp sự Võ Minh một cái, thật là gây chuyện thị phi mà.” Người nói chuyện là con trai cả của Khương Chính Hồng - Khương Thừa Nghiệp, trong giọng nói tràn ngập ý trách cứ.
Cậu hai Khương Thừa Nghĩa cũng nói: “Đúng vậy, ba, người này xuống tay thật không biết nặng nhẹ, cho nên mới trêu chọc phiền phức lớn như vậy cho Khương gia chúng ta... Hay con đi ra ngoài nói với chấp sự Võ Minh là hắn không liên quan gì đến Khương gia.”
Khương Dung thở dài và nói: “Hiện tại tên khốn Ngô Quế kia nhất định cười thực vui vẻ, nghĩ đến cái mồm của anh ta là con đã cảm thấy ghê tởm.”
“...”
Mấy hậu bối còn lại của Khương gia cũng mồm năm miệng mười, đại khái là muốn đểy Lục Vân ra, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với hắn, xem có thể tìm được con đường sống hay không.
Khương Chính Hồng ngồi trên chủ vị đại sảnh, nghe đám người phía dưới ríu rít thì sắc mặt xanh mét, sau đó đột nhiên vỗ mạnh bàn rồi cả giận quát: “Đều câm miệng cho tôi! Lục tiền bối là ân nhân của Khương gia, nếu không có Lục tiền bối thì lão tổ tông sớm đã chết trong tay Hầu Dũng!”
“Cho dù là hiện tại, Lục tiền bối cũng đang chữa thương cho lão tổ tông ở sân sau, nhưng đám vong ân phụ nghĩa tụi bây còn muốn đẩy Lục tiền bối ra để tự bảo vệ mình, nếu Lục tiền bối nghe thấy lời này thì sẽ thất vọng buồn lòng đến mức nào? Tụi bây không xứng làm hậu bối của Khương gia!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 211 Ông chính là Hàn hộ pháp?
Ở sân sau Khương gia, Lục Vân đã châm cứu xong cho Khương Thiên Viễn
Sắc mặt Khương Thiên Viễn đỡ hơn một chút, nhưng sau đó lại cười khổ và nói: “Tiền bối, cảm ơn ân cứu mạng của ngài, nhưng lần này ngài thật sự không cần làm như thế.”
Lục Vân không nói gì.
Khương Thiên Viễn tiếp tục nói: “Tôi đã già rồi, cũng đã sống đủ, chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng tiền bối, ngài còn trẻ như vậy, tôi thật sự không muốn nhìn thấy... Khụ khụ ——”
Hình như ông đã nhận định Lục Vân không trốn khỏi kiếp nạn này, vẻ mặt vô cùng bi ai, nói xong lời cuối cùng thì ho khan dữ dội.
Lúc này rốt cuộc Lục Vân cũng nói chuyện: “Yên tâm đi, một hộ pháp Võ Minh còn không làm gì được tôi, lần này không chỉ tôi không có việc gì, Khương gia các người cũng không sao, hiện tại kẻ nên cảm thấy hoảng loạn là hộ pháp họ Hàn kia.”
Lục Vân trông có vẻ rất trấn định, thậm chí trong mắt còn lập loè một tia sắc bén.
Khương Thiên Viễn không rõ nguyên do.
Lục Vân lại không giải thích thêm mà vỗ vỗ bờ vai ông và nói: “Ông bị nội thương, tuy tôi đã châm cứu nhưng vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian mới khôi phục được, chờ ông ngủ một giấc dậy thì tất cả đều kết thúc.”
Nói xong thì hắn rời khỏi sân sau Khương gia, đi vào đại sảnh, vừa vặn gặp phải Khương Chính Hồng đang nổi trận lôi đình.
Thấy hắn xuất hiện ở đại sảnh, những tiểu bối Khương gia đều rụt cổ lại, không dám đối diện với Lục Vân, bởi vì họ biết những lời nói vừa rồi nhất định đều bị Lục Vân nghe thấy.
Khương Chính Hồng cũng ngừng tức giận mắng, cung kính đi đến trước mặt Lục Vân và nói: “Lục tiền bối, sức khoẻ ba tôi thế nào rồi?”
“Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì cơ bản sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Lục tiền bối, vừa rồi đám tiểu bối chỉ ăn nói bậy bạ, ngài đừng để trong lòng, ngài vì Khương gia mới đắc tội Võ Minh, lần này dù thế nào thì Khương gia cũng đứng về phía ngài.”
Lục Vân nhìn thật sâu vào mắt Khương Chính Hồng, vui mừng nói: “Ông lão chết tiệt ông nhìn như rất ngoan cố, không ngờ lại khá nghĩa khí, cũng coi như lần này không giúp sai người.”
“Lục tiền bối quá khen, tôi vẫn phải có chút nguyên tắc làm người này... Lục tiền bối, ngài muốn đi đâu?”
Khương Chính Hồng còn chưa nói xong thì đã thấy Lục Vân đi ra ngoài cửa Khương gia, trong lòng lập tức quýnh lên, cũng đi theo.
Lục Vân lạnh nhạt nói: “Tôi đi ra ngoài gặp hộ pháp Võ Minh kia, ông lão, ông an tâm ở lại phòng khách đi, chỉ cần có tôi ở đây thì không ai dám khai đao với Khương gia các người.”
“Không được, Lục tiền bối tôi đi với ngài.”
“Ba, không thể...”
Khương Thừa Nghiệp vừa mở miệng thì đã bị Khương Chính Hồng tát một cái lên mặt, phẫn nộ quát: “Câm miệng, thằng hèn mày!”
Nói xong, ông ấy đi theo Lục Vân ra khỏi Khương gia.
Bên ngoài, đám đông chen chúc.
Hàn Khải dẫn số lượng lớn chấp pháp giả nổi giận đùng đùng đi tới, mọi người thấy dáng vẻ lửa giận ngập trời của ông ta thì trái tim run rẩy, sau đó liền vui sướng khi người gặp họa.
Lần này Khương gia thật sự xong rồi.
Ngô Quế cũng cười rất vui vẻ, may mà mình kịp thời phân rõ giới hạn với Khương gia, bằng không Ngô gia thật sự không chịu nổi lửa giận của Võ Minh.
Tạ Trừ cung kính chạy qua và nói: “Hộ pháp, hung đồ còn ở Khương gia, người của chúng ta đã nhìn chằm chằm hắn.”
Hàn Khải âm trầm gật gật đầu, vẫy tay quát với các chấp pháp giả phía sau: “Đi vào bắt người, nếu ai dám phản kháng thì giết chết không hỏi tội!”
“Tuân lệnh!”
Trong lúc chấp pháp giả chuẩn bị vọt vào Khương gia thì một bóng người tuấn tú bỗng bước ra: “Không cần, tôi tự đi ra.”
Lục Vân trấn định tự nhiên, bước chân thong dong bình thản.
Mọi người thấy vậy thì không khỏi kinh hãi, thầm nói thằng nhãi này thật sự can đảm hơn người, cho dù đối mặt với hộ pháp Võ Minh vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhưng có ích lợi gì đâu?
Cái này không đơn giản là đối mặt với một hộ pháp Võ Minh, mà là trực diện với căn cứ Võ Minh khu Đông Hải, thậm chí là toàn bộ Võ Minh Long quốc, nếu chọc giận những cao thủ tuyệt đỉnh tổng minh kinh thành thì thật sự hết cứu.
Thấy Lục Vân bình tĩnh đi ra, Hàn Khải hơi nheo mắt lại, lập loè ra tia sáng lạnh lẽo, tiếp theo ra lệnh cho chấp pháp giả bốn phía: “Bắt lấy hung đồ này!”
Tạch!
Hơi lạnh đột nhiên bùng nổ, tất cả chấp pháp giả Võ Minh đều lao tới gần Lục Vân, nhưng lúc này lại thấy Lục Vân khinh miệt cười, miệng quát một tiếng: “Làm càn!”
Oanh!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trong phút chốc, tất cả chấp pháp giả đều run lên, mà những hào môn Kim Lăng xem diễn đang lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa thì khí huyết đảo ngược, trực tiếp phun máu, hoảng sợ lui ra phía sau.
Khương Chính Hồng vừa bước ra khỏi ngạch cửa Khương gia thì lập tức bị tiếng rống này dọa ngã nhào.
Uy thế của một tiếng rống lại đáng sợ như thế!
Đây rốt cuộc là người khủng bố như thế nào??
Khóe mắt mọi người như muốn nứt ra.
Lục Vân chậm rãi đi qua đông đảo chấp pháp giả như bước vào chốn không người, căn bản không ai dám ra tay, hoặc có thể nói những chấp pháp giả bọn họ đều bị khí thế của Lục Vân dọa choáng váng.
Trong nháy mắt, Lục Vân đã chạy tới trước mặt Hàn Khải, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú vào ông ta, lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Ông chính là Hàn hộ pháp?”
Chỉ một câu lơ lỏng bình thường như vậy lại đột nhiên làm Hàn Khải biến sắc, kinh hãi nói: “Sao lại có khí thế khủng bố như vậy, chẳng lẽ cậu là... Một tôn giả?”
Một tôn giả, hoặc có thể gọi là tôn giả cảnh, là cấp bậc cao hơn tông sư Hoá Cảnh một tầng.
Vừa rồi Lục Vân chỉ khẽ quát một tiếng đã làm khí huyết của mọi người cuộn trào, ngay cả Hàn Khải đã Hoá Cảnh cũng không thể nhúc nhích.
Nếu Lục Vân không phải tôn giả thì sao có thể phóng ra khí thế khủng bố như vậy?
Chỉ là… Sao lại có tôn giả tuổi trẻ như vậy được!
Hàn Khải cảm thấy kinh hãi, trái tim ông ta như muốn căng nổ!
“Tôi hỏi, ông có phải là Hàn hộ pháp không?”
Lục Vân lại là nhàn nhạt mở miệng hỏi một câu, rõ ràng giọng điệu không có biến hóa gì, nhưng lại làm Hàn Khải run lên, hô hấp như ngừng lại vào thời khắc này.
Bình luận facebook