-
Chương 226-227
Chương 226 Xé thành hai mảnh
Đội lính đánh thuê nước Nam Ngư phát hiện bọn họ đã dính vào đại họa.
Theo lý thuyết, bọn họ chỉ đuổi giết mấy phóng viên trong biên giới nước Nam Ngư, căn bản không liên quan gì đến Thiên Sáp Điện cả.
Nhưng hiển nhiên tình huống trước mắt còn phức tạp hơn tưởng tượng của họ, Thiên Sáp Điện đang đuổi theo không bỏ!
Chẳng lẽ trong những người vừa rồi họ bắn chết hoặc là đả thương có ai là thành viên quan trọng của Thiên Sáp Điện sao?
Nếu không vì sao Thiên Sáp Điện lại trùng hợp đuổi đến để cứu giúp?
Chỉ có một cách giải thích, đó chính là Thiên Sáp Điện đã sớm biết tin họ đang đuổi giết mấy phóng viên này, mà đám người kia lại có tác dụng rất quan trọng đối với Thiên Sáp Điện.
Đám lính đánh thuê luống cuống.
Nếu tổ chức tu võ giả làm thế giới nghe tiếng đã sợ vỡ mật này lại đánh đến thủ đô nước Nam Ngư tiến hành tạo áp lực thì chắc không cần Thiên Sáp Vương ra tay, cao tầng nước Nam Ngư sẽ tự giải quyết luôn bọn họ.
Không ở lại nước Nam Ngư được nữa, đây là suy nghĩ nhất trí của bọn họ.
Nhưng đây là chuyện sau đó, hiện tại điều họ phải suy xét là làm sao sống sót trước đợt đuổi giết của Thiên Sáp Điện.
Đáng được ăn mừng chính là, họ rất quen thuộc với mảnh rừng mưa này, cho nên dù đối phương rất đáng sợ, họ vẫn có thể lợi dụng ưu thế địa hình để ẩn nấp.
...
Lúc này, một bóng người khủng bố đang điên cuồng lao tới.
Khoảng cách càng gần, Lục Vân càng có thể cảm ứng được dao động của pháp trận ý niệm, cuối cùng hắn thành công nhắm thẳng đến vị trí của Vương Băng Ngưng.
“Chị tư!!”
Lục Vân ném xe đạp xuống, lao thẳng đến Vương Băng Ngưng, các thành viên Thiên Sáp Điện xung quanh kích động cao giọng kêu lên: “Vương!”
Lục Vân không để ý tới bọn họ mà nghiêm túc kiểm tra thương tích của Vương Băng Ngưng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bên vai trái Băng Ngưng trúng một phát, viên đạn đã được lấy ra.
Đây không phải vết thương trí mạng, sở dĩ ngất đi là do quá đau đớn.
Lục Vân vừa thở phào một hơi thì đôi mắt bỗng nhìn thoáng qua Hứa Thuần đã ngã xuống cách đó không xa, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nói: “Hứa Thuần thế nào?”
Khi hỏi ra những lời này, hắn cũng đã bước nhanh tới bên cạnh Hứa Thuần rồi ngồi xổm xuống, kiểm tra xong thì trên mặt đã đọng lại một lớp băng.
Đã đến trễ!
“Vương, vì cứu chị tư của ngài mà trên người ông ấy đã trúng bốn phát súng, chờ chúng tôi tìm được thì chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.” Một thành viên của Thiên Sáp Điện nói.
Lục Vân không nói gì mà chỉ yên lặng cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt Hứa Thuần.
Giao tình giữa hắn và Hứa Thuần cũng không sâu, lúc trước thậm chí còn sinh ra một ít ân oán vì chuyện của Hùng gia, nhưng không thể phủ nhận Hứa Thuần là một người có cá tính.
Nếu không phải mình tìm đến ông, bảo ông đi bảo hộ chị tư thì ông sẽ không chết ở nơi này.
Là Lục Vân nợ ông ta.
“Hậu táng!” Sau một hồi, Lục Vân đứng dậy nói ra hai chữ, sau đó trong mắt tràn ngập sát ý đáng sợ, hỏi: “Thiên Cô đâu?”
“Các vị tướng quân đang đuổi giết đoàn lính đánh thuê Nam Ngư kia.”
Người này còn chưa dứt lời thì Lục Vân đã phóng lên cao, đứng sừng sững trên không rừng mưa, giống như một con chim ưng chuẩn bị săn mồi, nhìn quét qua con mồi phía dưới.
Dưới Pháp Huyền Chân Nhãn, không thứ gì có thể ẩn nấp.
Rất nhanh, mấy tên lính đánh thuê đang trốn trốn tránh tránh đã bị hắn phát hiện.
Vèo!
Thân thể Lục Vân lập tức hóa thành tàn ảnh khủng bố rồi đáp xuống, bắt lấy cổ sau một lính đánh thuê rồi bay lên không lần nữa, lập tức xé gã thành hai mảnh ở giữa không trung.
Máu rơi xuống.
Lục Vân mặt không cảm xúc, xé nát một người xong thì lập tức lao xuống, lại nắm một tên lên rồi xé nát.
“A ——” Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên không rừng mưa.
Đám người Thiên Cô ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua kẽ lá của rừng mưa, họ nhìn thấy dáng người ngạo nghễ lạnh lẽo trên không, lập tức kích động mà rống to: “Vương! Là vương của chúng ta!! vương của chúng ta tới!!!”
Mà đối lập rõ ràng với họ chính là đám lính đánh thuê nước Nam Ngư, chúng thật sự đã sợ hãi tột độ.
Chính là sát thần kia! Sát thần điên cuồng từng trực tiếp đánh đến thủ đô nước Nam Ngư!
Sát thần tới!
Xem ra lần này thật sự gây ra đại họa rồi!
“A ——”
“A ——”
Lại hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đám lính đánh thuê trơ mắt nhìn đồng lõa bị sát thần đáng sợ nọ xé thành hai mảnh.
Đồng tử lập tức co rút lại!
Phanh!
Một tiếng súng vang lên, viên đạn xoay tròn cao tốc bắn về phía sát thần ở giữa không trung.
Là lính đánh thuê nào đó quá sợ hãi và khẩn trương nên theo bản năng nã một phát súng. Tuy rằng bọn họ biết căn bản không có hiệu quả gì.
Quả nhiên, viên đạn còn chưa chạm vào Thiên Sáp Vương thì đột nhiên bị một sức mạnh khủng bố hất văng ra, sau đó Thiên Sáp Vương lao thẳng đến vị trí đạn bắn ra, giây tiếp theo lại có một lính đánh thuê bị xách lên.
Xẹt!
Thân thể chị xé thành hai mảnh, hóa thành mưa máu rồi rơi xuống. Đám lính đánh thuê còn lại sợ đến vỡ gan, hận không thể chui vào lồng đất.
Nhưng giết chóc đã bắt đầu thì nhất định phải kết thúc bằng thảm kịch.
Thẳng đến tên lính đánh thuê cuối cùng bị xé nát thì Lục Vân mới bình ổn lửa giận trong lòng.
Lúc này trong không khí đã tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, hỗn tạp với mùi bùn đất ẩm ướt làm người ta thật buồn nôn.
Chương 227 Điều tra chân tướng
Thiên Sáp Điện, phân điện Nam bộ.
Vương Băng Ngưng tỉnh lại từ cơn đau, dung nhan xinh đẹp không còn chút máu, vừa trợn mắt đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang đau lòng ngóng nhìn cô.
“Tiểu Lục Vân...” Vương Băng Ngưng khẽ lẩm bẩm một tiếng.
Tinh thần cô hơi mơ hồ, là ảo giác sao? Không phải mình đã chết rồi à?
Chẳng lẽ tiểu Lục Vân trước mắt là ảo giác mình tưởng tượng ra trong lúc hấp hối?
Vương Băng Ngưng lưu luyến mà vươn tay, vuốt ve gương mặt quen thuộc kia, nghẹn ngào nói: “Tiểu Lục Vân... Thực xin lỗi, chị mới gặp em có một lần mà đã phải rời đi... Chị thật sự luyến tiếc em.”
“Chị tư, chị nói bậy gì đó, chị còn sống, sống rất tốt, đám người làm chị bị thương đã bị em xé nát cả rồi.”
Nhìn dáng vẻ của chị tư, Lục Vân cảm thấy thật đau lòng.
“Chị còn sống?” Vương Băng Ngưng sửng sốt.
Đúng rồi!
Làm sao người chết lại cảm thấy đau chứ?
Hơn nữa gương mặt cô vuốt ve rõ ràng là chân thật, có xúc cảm, có độ ấm.
“Hức hức... Tiểu Lục Vân, chị không chết, chị còn tưởng đời này không được gặp lại em nữa...” Vương Băng Ngưng căn bản không màng đau đớn trên vai, ngồi dậy nhào vào lòng Lục Vân, thất thanh khóc rống.
Trái tim Lục Vân cũng run rẩy theo, giờ khắc này chị tư thật yếu ớt bất lực, khiến người ta thương tiếc.
Sao đám súc sinh kia lại nhẫn tâm tấn công như vậy!
“Chị tư, không có gì, về sau em sẽ không để chị bị thương nữa, dù là kẻ nào, chỉ cần dám tổn thương chị thì em nhất định sẽ xé nát chúng rồi ném xuống địa ngục.” Lục Vân an ủi.
Vương Băng Ngưng khóc thật lâu, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, cô vội kiểm tra cúc áo của mình.
Nơi đó vốn có một cái camera bí mật, nhưng hiện tại đã không thấy. Nhất định là cô không cẩn thận đánh mất trong lúc chạy trốn.
“Chị có lỗi với bọn họ...” Nước mắt của Vương Băng Ngưng lại không kiềm được mà trào ra.
Thứ mà bọn họ tốn nhiều thời gian để ẩn giấu, trăm cay ngàn đắng mới quay được đã mất, Vương Băng Ngưng cảm thấy mình thực xin lỗi những đồng nghiệp đã chết đi.
Lục Vân hỏi: “Chị tư, rốt cuộc là chuyện thế nào? Chị đang điều tra cái gì ở nước Nam Ngư?”
Nếu chỉ là điều tra bình thường thì sao lại bị lính đánh thuê đuổi giết?
Đôi mắt Vương Băng Ngưng đã khóc sưng đỏ, nhưng nghe Lục Vân dò hỏi thì chỉ lắc lắc đầu không nói lời nào.
Mặt Lục Vân trầm xuống, nói: “Nếu chị không chịu nói thì em sẽ tự đến nước Nam Ngư một chuyến, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì?”
“Đừng...”
“Vậy chị nói chân tướng cho em biết đi!” Lục Vân nghiêm túc nhìn Vương Băng Ngưng, trong mắt hiện ra sự quyết liệt không cho phép kháng cự.
Vương Băng Ngưng ngẩn ra, sau đó cô cúi đầu, do dự một lát rồi nói: “Được rồi, tiểu Lục Vân đừng xúc động, chị nói hết cho em...”
Thì ra mấy tháng gần đây Long quốc thường xuyên xuất hiện sự kiện dân cư mất tích. Vương Băng Ngưng và mấy phóng viên đồng nghiệp luôn trộm theo dõi việc này, cuối cùng phát hiện đây là vụ án buôn người vượt biên có tính chất cực kỳ nghiêm trọng.
Vì thế bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, lần theo manh mối mà theo dõi đến nước Nam Ngư.
Cuối cùng phát hiện những người mất tích đã bị đưa vào một căn cứ thực nghiệm nào đó, hơn nữa đi vào rồi không thấy ra nữa.
Một đồng nghiệp của Vương Băng Ngưng bí quá hoá liều, quyết định thâm nhập căn cứ điều tra, nhưng không ngờ bị đối phương phát hiện, bởi vậy bị đuổi giết.
Đây là tất cả những chuyện đã xảy ra.
Vương Băng Ngưng sống sót được chỉ do may mắn.
Lục Vân nghe xong thì lâm vào trầm tư.
Thực nghiệm trên cơ thể người?
Hơn nữa là thực nghiệm đặc biệt nhằm vào người Long quốc?
Nhất định phải coi trọng chuyện này.
Lục Vân nói: “Chị tư, chị có thể nói địa chỉ căn cứ thực nghiệm kia cho em không.”
“Em muốn làm gì?” Mặt Vương Băng Ngưng lập tức lạnh xuống, nói: “Chị đã nói với em là đừng xúc động, có phải em còn muốn đến Nam Ngư gây chuyện không? Chị không cho phép!”
Cô nói cho Lục Vân những chuyện này là sợ hắn làm liều, kết quả hắn biết chân tướng thì quyết tâm đi đến Nam Ngư càng kiên định.
“Em vừa không phải phóng viên, cũng không phải bộ ngành có liên quan, đi đến nơi nguy hiểm như vậy làm gì? Tìm chết sao?” Vương Băng Ngưng kiên quyết không đồng ý.
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị tư, chẳng lẽ chị không hiếu kỳ tại sao mình còn sống à?”
“...” Vương Băng Ngưng lại sửng sốt.
Đúng rồi, rõ ràng cô bị nhiều lính đánh thuê như vậy đuổi giết, làm sao cô sống được? Còn nữa, đây là nơi nào? Sao tiểu Lục Vân lại ở chỗ này?
Vừa rồi Vương Băng Ngưng không nghĩ đến mấy vấn đề này là vì đang cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết, hơn nữa sau đó còn kể lại chuyện mình điều tra, căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Hiện tại cô mới phản ứng lại, quá kỳ quái.
Lúc chuẩn bị dò hỏi thì Thiên Cô bỗng đi đến và nói: “Vương, khi nào chúng ta xuất phát?”
Vương?
Thân thể Vương Băng Ngưng run lên, tầm mắt bỗng rơi xuống tay Thiên Cô.
Đó là một cái mặt nạ, một mặt nạ đầu rồng làm Vương Băng Ngưng có cảm giác rất quen thuộc.
Bởi vì chủ nhân của mặt nạ này chính là thần tượng cô vẫn luôn muốn phỏng vấn —— Vân Thiên Thần Quân.
Chẳng lẽ... Hô hấp của Vương Băng Ngưng càng ngày càng dồn dập.
Mà giờ phút này Lục Vân đã đeo mặt nạ đầu rồng lên, xoay người đi đến mép giường, nói: “Bởi vì đó là chức trách của em!”
Nói xong, hắn dịu dàng giơ tay ra sờ sờ đầu Vương Băng Ngưng: “Hơn nữa, đám chết tiệt kia dám phái người đả thương người chị em yêu nhất, không băm chúng ra thì Vân Thiên Thần Quân này còn mặt mũi nào nói mình là em của chị.”
Vân Thiên Thần Quân...
Trái tim Vương Băng Ngưng run lên, đôi mắt lại trở nên ươn ướt.
Thì ra em trai Lục Vân của mình là vị anh hùng vô song kia, Vân Thiên Thần Quân!
Thì ra giấc mơ ngày đó trong nhà của mình không phải không có đạo lý.
Thì ra đây là cảm giác mộng ảo và hiện thực kết hợp.
Cảm giác này, gọi là yêu... là hạnh phúc!
Đội lính đánh thuê nước Nam Ngư phát hiện bọn họ đã dính vào đại họa.
Theo lý thuyết, bọn họ chỉ đuổi giết mấy phóng viên trong biên giới nước Nam Ngư, căn bản không liên quan gì đến Thiên Sáp Điện cả.
Nhưng hiển nhiên tình huống trước mắt còn phức tạp hơn tưởng tượng của họ, Thiên Sáp Điện đang đuổi theo không bỏ!
Chẳng lẽ trong những người vừa rồi họ bắn chết hoặc là đả thương có ai là thành viên quan trọng của Thiên Sáp Điện sao?
Nếu không vì sao Thiên Sáp Điện lại trùng hợp đuổi đến để cứu giúp?
Chỉ có một cách giải thích, đó chính là Thiên Sáp Điện đã sớm biết tin họ đang đuổi giết mấy phóng viên này, mà đám người kia lại có tác dụng rất quan trọng đối với Thiên Sáp Điện.
Đám lính đánh thuê luống cuống.
Nếu tổ chức tu võ giả làm thế giới nghe tiếng đã sợ vỡ mật này lại đánh đến thủ đô nước Nam Ngư tiến hành tạo áp lực thì chắc không cần Thiên Sáp Vương ra tay, cao tầng nước Nam Ngư sẽ tự giải quyết luôn bọn họ.
Không ở lại nước Nam Ngư được nữa, đây là suy nghĩ nhất trí của bọn họ.
Nhưng đây là chuyện sau đó, hiện tại điều họ phải suy xét là làm sao sống sót trước đợt đuổi giết của Thiên Sáp Điện.
Đáng được ăn mừng chính là, họ rất quen thuộc với mảnh rừng mưa này, cho nên dù đối phương rất đáng sợ, họ vẫn có thể lợi dụng ưu thế địa hình để ẩn nấp.
...
Lúc này, một bóng người khủng bố đang điên cuồng lao tới.
Khoảng cách càng gần, Lục Vân càng có thể cảm ứng được dao động của pháp trận ý niệm, cuối cùng hắn thành công nhắm thẳng đến vị trí của Vương Băng Ngưng.
“Chị tư!!”
Lục Vân ném xe đạp xuống, lao thẳng đến Vương Băng Ngưng, các thành viên Thiên Sáp Điện xung quanh kích động cao giọng kêu lên: “Vương!”
Lục Vân không để ý tới bọn họ mà nghiêm túc kiểm tra thương tích của Vương Băng Ngưng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bên vai trái Băng Ngưng trúng một phát, viên đạn đã được lấy ra.
Đây không phải vết thương trí mạng, sở dĩ ngất đi là do quá đau đớn.
Lục Vân vừa thở phào một hơi thì đôi mắt bỗng nhìn thoáng qua Hứa Thuần đã ngã xuống cách đó không xa, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nói: “Hứa Thuần thế nào?”
Khi hỏi ra những lời này, hắn cũng đã bước nhanh tới bên cạnh Hứa Thuần rồi ngồi xổm xuống, kiểm tra xong thì trên mặt đã đọng lại một lớp băng.
Đã đến trễ!
“Vương, vì cứu chị tư của ngài mà trên người ông ấy đã trúng bốn phát súng, chờ chúng tôi tìm được thì chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.” Một thành viên của Thiên Sáp Điện nói.
Lục Vân không nói gì mà chỉ yên lặng cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt Hứa Thuần.
Giao tình giữa hắn và Hứa Thuần cũng không sâu, lúc trước thậm chí còn sinh ra một ít ân oán vì chuyện của Hùng gia, nhưng không thể phủ nhận Hứa Thuần là một người có cá tính.
Nếu không phải mình tìm đến ông, bảo ông đi bảo hộ chị tư thì ông sẽ không chết ở nơi này.
Là Lục Vân nợ ông ta.
“Hậu táng!” Sau một hồi, Lục Vân đứng dậy nói ra hai chữ, sau đó trong mắt tràn ngập sát ý đáng sợ, hỏi: “Thiên Cô đâu?”
“Các vị tướng quân đang đuổi giết đoàn lính đánh thuê Nam Ngư kia.”
Người này còn chưa dứt lời thì Lục Vân đã phóng lên cao, đứng sừng sững trên không rừng mưa, giống như một con chim ưng chuẩn bị săn mồi, nhìn quét qua con mồi phía dưới.
Dưới Pháp Huyền Chân Nhãn, không thứ gì có thể ẩn nấp.
Rất nhanh, mấy tên lính đánh thuê đang trốn trốn tránh tránh đã bị hắn phát hiện.
Vèo!
Thân thể Lục Vân lập tức hóa thành tàn ảnh khủng bố rồi đáp xuống, bắt lấy cổ sau một lính đánh thuê rồi bay lên không lần nữa, lập tức xé gã thành hai mảnh ở giữa không trung.
Máu rơi xuống.
Lục Vân mặt không cảm xúc, xé nát một người xong thì lập tức lao xuống, lại nắm một tên lên rồi xé nát.
“A ——” Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên không rừng mưa.
Đám người Thiên Cô ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua kẽ lá của rừng mưa, họ nhìn thấy dáng người ngạo nghễ lạnh lẽo trên không, lập tức kích động mà rống to: “Vương! Là vương của chúng ta!! vương của chúng ta tới!!!”
Mà đối lập rõ ràng với họ chính là đám lính đánh thuê nước Nam Ngư, chúng thật sự đã sợ hãi tột độ.
Chính là sát thần kia! Sát thần điên cuồng từng trực tiếp đánh đến thủ đô nước Nam Ngư!
Sát thần tới!
Xem ra lần này thật sự gây ra đại họa rồi!
“A ——”
“A ——”
Lại hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đám lính đánh thuê trơ mắt nhìn đồng lõa bị sát thần đáng sợ nọ xé thành hai mảnh.
Đồng tử lập tức co rút lại!
Phanh!
Một tiếng súng vang lên, viên đạn xoay tròn cao tốc bắn về phía sát thần ở giữa không trung.
Là lính đánh thuê nào đó quá sợ hãi và khẩn trương nên theo bản năng nã một phát súng. Tuy rằng bọn họ biết căn bản không có hiệu quả gì.
Quả nhiên, viên đạn còn chưa chạm vào Thiên Sáp Vương thì đột nhiên bị một sức mạnh khủng bố hất văng ra, sau đó Thiên Sáp Vương lao thẳng đến vị trí đạn bắn ra, giây tiếp theo lại có một lính đánh thuê bị xách lên.
Xẹt!
Thân thể chị xé thành hai mảnh, hóa thành mưa máu rồi rơi xuống. Đám lính đánh thuê còn lại sợ đến vỡ gan, hận không thể chui vào lồng đất.
Nhưng giết chóc đã bắt đầu thì nhất định phải kết thúc bằng thảm kịch.
Thẳng đến tên lính đánh thuê cuối cùng bị xé nát thì Lục Vân mới bình ổn lửa giận trong lòng.
Lúc này trong không khí đã tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, hỗn tạp với mùi bùn đất ẩm ướt làm người ta thật buồn nôn.
Chương 227 Điều tra chân tướng
Thiên Sáp Điện, phân điện Nam bộ.
Vương Băng Ngưng tỉnh lại từ cơn đau, dung nhan xinh đẹp không còn chút máu, vừa trợn mắt đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang đau lòng ngóng nhìn cô.
“Tiểu Lục Vân...” Vương Băng Ngưng khẽ lẩm bẩm một tiếng.
Tinh thần cô hơi mơ hồ, là ảo giác sao? Không phải mình đã chết rồi à?
Chẳng lẽ tiểu Lục Vân trước mắt là ảo giác mình tưởng tượng ra trong lúc hấp hối?
Vương Băng Ngưng lưu luyến mà vươn tay, vuốt ve gương mặt quen thuộc kia, nghẹn ngào nói: “Tiểu Lục Vân... Thực xin lỗi, chị mới gặp em có một lần mà đã phải rời đi... Chị thật sự luyến tiếc em.”
“Chị tư, chị nói bậy gì đó, chị còn sống, sống rất tốt, đám người làm chị bị thương đã bị em xé nát cả rồi.”
Nhìn dáng vẻ của chị tư, Lục Vân cảm thấy thật đau lòng.
“Chị còn sống?” Vương Băng Ngưng sửng sốt.
Đúng rồi!
Làm sao người chết lại cảm thấy đau chứ?
Hơn nữa gương mặt cô vuốt ve rõ ràng là chân thật, có xúc cảm, có độ ấm.
“Hức hức... Tiểu Lục Vân, chị không chết, chị còn tưởng đời này không được gặp lại em nữa...” Vương Băng Ngưng căn bản không màng đau đớn trên vai, ngồi dậy nhào vào lòng Lục Vân, thất thanh khóc rống.
Trái tim Lục Vân cũng run rẩy theo, giờ khắc này chị tư thật yếu ớt bất lực, khiến người ta thương tiếc.
Sao đám súc sinh kia lại nhẫn tâm tấn công như vậy!
“Chị tư, không có gì, về sau em sẽ không để chị bị thương nữa, dù là kẻ nào, chỉ cần dám tổn thương chị thì em nhất định sẽ xé nát chúng rồi ném xuống địa ngục.” Lục Vân an ủi.
Vương Băng Ngưng khóc thật lâu, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, cô vội kiểm tra cúc áo của mình.
Nơi đó vốn có một cái camera bí mật, nhưng hiện tại đã không thấy. Nhất định là cô không cẩn thận đánh mất trong lúc chạy trốn.
“Chị có lỗi với bọn họ...” Nước mắt của Vương Băng Ngưng lại không kiềm được mà trào ra.
Thứ mà bọn họ tốn nhiều thời gian để ẩn giấu, trăm cay ngàn đắng mới quay được đã mất, Vương Băng Ngưng cảm thấy mình thực xin lỗi những đồng nghiệp đã chết đi.
Lục Vân hỏi: “Chị tư, rốt cuộc là chuyện thế nào? Chị đang điều tra cái gì ở nước Nam Ngư?”
Nếu chỉ là điều tra bình thường thì sao lại bị lính đánh thuê đuổi giết?
Đôi mắt Vương Băng Ngưng đã khóc sưng đỏ, nhưng nghe Lục Vân dò hỏi thì chỉ lắc lắc đầu không nói lời nào.
Mặt Lục Vân trầm xuống, nói: “Nếu chị không chịu nói thì em sẽ tự đến nước Nam Ngư một chuyến, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì?”
“Đừng...”
“Vậy chị nói chân tướng cho em biết đi!” Lục Vân nghiêm túc nhìn Vương Băng Ngưng, trong mắt hiện ra sự quyết liệt không cho phép kháng cự.
Vương Băng Ngưng ngẩn ra, sau đó cô cúi đầu, do dự một lát rồi nói: “Được rồi, tiểu Lục Vân đừng xúc động, chị nói hết cho em...”
Thì ra mấy tháng gần đây Long quốc thường xuyên xuất hiện sự kiện dân cư mất tích. Vương Băng Ngưng và mấy phóng viên đồng nghiệp luôn trộm theo dõi việc này, cuối cùng phát hiện đây là vụ án buôn người vượt biên có tính chất cực kỳ nghiêm trọng.
Vì thế bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, lần theo manh mối mà theo dõi đến nước Nam Ngư.
Cuối cùng phát hiện những người mất tích đã bị đưa vào một căn cứ thực nghiệm nào đó, hơn nữa đi vào rồi không thấy ra nữa.
Một đồng nghiệp của Vương Băng Ngưng bí quá hoá liều, quyết định thâm nhập căn cứ điều tra, nhưng không ngờ bị đối phương phát hiện, bởi vậy bị đuổi giết.
Đây là tất cả những chuyện đã xảy ra.
Vương Băng Ngưng sống sót được chỉ do may mắn.
Lục Vân nghe xong thì lâm vào trầm tư.
Thực nghiệm trên cơ thể người?
Hơn nữa là thực nghiệm đặc biệt nhằm vào người Long quốc?
Nhất định phải coi trọng chuyện này.
Lục Vân nói: “Chị tư, chị có thể nói địa chỉ căn cứ thực nghiệm kia cho em không.”
“Em muốn làm gì?” Mặt Vương Băng Ngưng lập tức lạnh xuống, nói: “Chị đã nói với em là đừng xúc động, có phải em còn muốn đến Nam Ngư gây chuyện không? Chị không cho phép!”
Cô nói cho Lục Vân những chuyện này là sợ hắn làm liều, kết quả hắn biết chân tướng thì quyết tâm đi đến Nam Ngư càng kiên định.
“Em vừa không phải phóng viên, cũng không phải bộ ngành có liên quan, đi đến nơi nguy hiểm như vậy làm gì? Tìm chết sao?” Vương Băng Ngưng kiên quyết không đồng ý.
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị tư, chẳng lẽ chị không hiếu kỳ tại sao mình còn sống à?”
“...” Vương Băng Ngưng lại sửng sốt.
Đúng rồi, rõ ràng cô bị nhiều lính đánh thuê như vậy đuổi giết, làm sao cô sống được? Còn nữa, đây là nơi nào? Sao tiểu Lục Vân lại ở chỗ này?
Vừa rồi Vương Băng Ngưng không nghĩ đến mấy vấn đề này là vì đang cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết, hơn nữa sau đó còn kể lại chuyện mình điều tra, căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Hiện tại cô mới phản ứng lại, quá kỳ quái.
Lúc chuẩn bị dò hỏi thì Thiên Cô bỗng đi đến và nói: “Vương, khi nào chúng ta xuất phát?”
Vương?
Thân thể Vương Băng Ngưng run lên, tầm mắt bỗng rơi xuống tay Thiên Cô.
Đó là một cái mặt nạ, một mặt nạ đầu rồng làm Vương Băng Ngưng có cảm giác rất quen thuộc.
Bởi vì chủ nhân của mặt nạ này chính là thần tượng cô vẫn luôn muốn phỏng vấn —— Vân Thiên Thần Quân.
Chẳng lẽ... Hô hấp của Vương Băng Ngưng càng ngày càng dồn dập.
Mà giờ phút này Lục Vân đã đeo mặt nạ đầu rồng lên, xoay người đi đến mép giường, nói: “Bởi vì đó là chức trách của em!”
Nói xong, hắn dịu dàng giơ tay ra sờ sờ đầu Vương Băng Ngưng: “Hơn nữa, đám chết tiệt kia dám phái người đả thương người chị em yêu nhất, không băm chúng ra thì Vân Thiên Thần Quân này còn mặt mũi nào nói mình là em của chị.”
Vân Thiên Thần Quân...
Trái tim Vương Băng Ngưng run lên, đôi mắt lại trở nên ươn ướt.
Thì ra em trai Lục Vân của mình là vị anh hùng vô song kia, Vân Thiên Thần Quân!
Thì ra giấc mơ ngày đó trong nhà của mình không phải không có đạo lý.
Thì ra đây là cảm giác mộng ảo và hiện thực kết hợp.
Cảm giác này, gọi là yêu... là hạnh phúc!
Bình luận facebook