-
Chương 224-225
Chương 224 Sải bước quá lớn
Thiên Diệu Tử nhẹ nhàng rời đi như lúc đến, vẫy vẫy ống tay áo không để lại chút bụi trần.
Lục Vân lại muốn kiếm đồ chọi bà ta, nghi hoặc trong lòng không chỉ không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng mơ hồ.
Còn không bằng không tới!
Sở Dao lắc đầu, tò mò hỏi: “Sư huynh, vừa rồi sư phụ muội đã nói nhỏ gì với huynh vậy?”
“Muội thật sự muốn biết?”
“Muốn, đương nhiên huynh có thể không trả lời.”
Hiện tại Lục Vân nghe thấy ba chữ ‘ Kông trả lời’ thì muốn phát điên, câu này không phải trêu cợt người ta sao?
Hắn không giống đạo cô không đứng đắn vừa rồi, thích khoe khoang làm ra vẻ, vì thế nghiêm túc trả lời: “Bà ta nói muốn em tìm cơ hội ngủ chị.”
“?” Sở Dao sửng sốt.
Sau đó gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nổi giận, nói: “Tiểu Lục Vân em nói bậy, sư phụ chị là người đứng đắn, sao có thể nói mấy câu lưu manh như vậy với em, em không được sỉ nhục sư phụ chị!”
“Sư phụ chị đứng đắn? Em đã gặp nhiều người như vậy rồi, chỉ có bà ta không đứng đắn nhất.”
Lục Vân nói thầm một câu trong lòng, nhưng cũng không thốt lên, bởi vì hắn biết nếu để chị năm nghe thấy lời này thì nhất định lại tức giận.
Có thể cảm nhận ra điều này từ giọng điệu của cô.
Về đến nhà, Diệp Khuynh Thành bắt chéo chân ngồi trên sô pha, dáng ngồi này không những không chướng tai gai mắt, ngược lại còn tạo nên nét quyến rũ khác thường, cái quần màu đen ôm sát đã làm cặp chân vốn tinh tế mượt mà kia càng thêm cân đối.
Thấy Lục Vân trở về, cô vui mừng ra mặt, nhích mông qua bên cạnh rồi vỗ vị trí mình vừa ngồi và nói: “Tới đây, tiểu Lục Vân em ngồi ở đây, chị có chuyện cần thương lượng với em.”
Sở Dao rất thức thời mà trở về phòng mình.
Lục Vân lại nghi hoặc đi qua ngồi xuống, còn có thể cảm giác được độ ấm do Diệp Khuynh Thành để lại trên sô pha, hắn hỏi: “Làm sao vậy chị Khuynh Thành?”
Hôm nay tâm tình Diệp Khuynh Thành rất không tồi, nghiêng người ngóng nhìn Lục Vân và nói: “Tiểu Lục Vân, phía Kim Lăng Khương nói muốn giao hết xí nghiệp gia tộc cho tập đoàn Khuynh Thành chúng ta, em nói xem chị có nên chấp nhận không?”
Từ lần trước Lục Vân đi đến Kim Lăng gây một một loạt sự kiện, Khương Chính Hồng đã cảm thấy tôn kính và bội phục hắn từ đáy lòng.
Khi đi đến tỉnh Diệp gia Giang Nam hỏi thăm thì mới biết được từ miệng Khương Lam, rất có khả năng thanh niên tên là Lục Vân này sẽ trở thành cháu rể tương lai của mình, Khương Chính Hồng lập tức cao trào ngay tại chỗ.
Lục tiền bối là nhân vật như thế nào?
Đó chính là cao nhân tuyệt thế ép cho Võ Minh khu Đông Hải cũng phải cúi đầu!
Bảo là Khương Chính Hồng tặng xí nghiệp gia tộc cho Diệp Khuynh Thành, chi bằng nói là ông gián tiếp đưa cho Lục Vân, về sau chỉ cần hai người kết hôn thì thứ của Diệp Khuynh Thành còn không phải của Lục Vân sao?
Hơn nữa có cao nhân tuyệt thế như Lục Vân trấn giữ, Khương Chính Hồng tin chắc rằng địa vị của Khương gia bọn họ ở Kim Lăng ít nhất cũng không bị ai lay động trong vòng trăm năm, cho dù muốn tiến quân kinh thành cũng chưa chắc không thể.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khiến Khương Chính Hồng quyết định làm như vậy, chuyện lúc trước làm ông quá thất vọng về đám người Khương Thừa Nghiệp, ông nghĩ so với giao tương lai của gia tộc cho họ, còn không bằng đưa cho Diệp Khuynh Thành.
Nếu Diệp Khuynh Thành không chịu nhận lấy, cho dù là giao cho Diệp Hướng Vinh trước kia ông xem thường cũng tốt hơn đám người Khương Thừa Nghiệp.
Đây là ý của Khương Chính Hồng, đương nhiên cũng là ý của lão tổ tông Khương gia - Khương Thiên Viễn.
Biết được chuyện này, Diệp Khuynh Thành lập tức tìm Lục Vân thương lượng.
Lục Vân cười nói: “Không phải chuyện tốt sao, chứng minh tương lai của tập đoàn Khuynh Thành rất có tiềm lực, sớm hay muộn gì cũng có ngày trở thành xí nghiệp nổi danh toàn bộ Long quốc, thậm chí là cả thế giới.”
Hoàn toàn có thể dự kiến được tương lai của tập đoàn Khuynh Thành.
Chỉ riêng loại mặt nạ Thần cấp ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ này, nếu tuyên truyền quảng cáo đúng cách thì chỉ cần một thời gian là danh tiếng sẽ càng ngày càng tốt, trở thành nhãn hiệu mặt nạ đỉnh cấp thế giới cũng không thành vấn đề.
Diệp Khuynh Thành nói: “Chị biết đây là chuyện tốt, chẳng qua những chuyện xảy ra gần đây làm chị cảm thấy như đang nằm mơ, trong lòng có chút không yên.”
Ba tháng trước tập đoàn Khuynh Thành chỉ là một công ty nhỏ của Giang Thành, nhưng chỉ qua hơn ba tháng đã nhảy vọt trở thành tập đoàn chục tỷ, thậm chí còn đang phát triển mạnh.
Đổi lại là ai cũng sẽ có cảm giác hoảng hốt.
Diệp Khuynh Thành lo lắng là chi nhánh công ty tỉnh thành vừa thành lập không lâu, nếu lại thâu gom sản nghiệp của Khương gia vào danh nghĩa thì sải bước này cũng quá lớn.
Lục Vân an ủi: “Chị, chị phải tin tưởng thực lực của mình, sớm muộn gì tập đoàn Khuynh Thành cũng sẽ trở thành xí nghiệp tầm cỡ thế giới, sẽ có ngày chị phải đối mặt, nếu thật sự ngại mệt thì cùng lắm làm chưởng quầy phủi tay như chị ba là được.”
“Vậy quá vô trách nhiệm...”
Diệp Khuynh Thành nhíu mày suy tư, đang tập trung thì bỗng cảm thấy hai chân bị người ta dùng tay căng ra, lập tức khiếp sợ, vội giãy giụa cho Lục Vân một đạp rồi nổi giận nói: “Tên hư hỏng này, em làm gì vậy?”
Lục Vân vô tội nói: “Không phải chị lo lắng sải bước của mình quá lớn, sợ sẽ căng háng sao, em chỉ muốn chứng minh cho chị xem hai chân chị rất mềm dẻo, hoàn toàn không cần lo lắng như vậy.”
Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì sải chân lớn hơn nữa cũng đã sao?
Gương mặt Diệp Khuynh Thành lại ửng đỏ, thở dài một hơi và nói: “Có ai chứng minh như em sao? Chị thấy em chỉ đang muốn chơi lưu manh.”
Cô trừng đôi mắt đẹp, lườm Lục Vân một cái.
Vừa rồi cô thật sự khiếp sợ, đang êm đẹp ngồi trên sô pha thì đột nhiên có một đôi tay sờ qua, cưỡng chế tách hai đầu gối của cô ra, trong nháy mắt có cảm giác nơi kia bị mở rộng ra, có thể không kinh hoảng sao?
Nhưng Diệp Khuynh Thành cũng không trách cứ thêm, cô biết rõ đứa em trai này có đức hạnh gì, một lát sau bỗng lộ ra nụ cười gian xảo và nói: “Tên hư hỏng, chị nói với em một chuyện nữa.”
“Cái gì?” Thấy dáng vẻ thần bí của cô, trong lòng Lục Vân không khỏi tăng thêm vài phần tò mò.
Diệp Khuynh Thành nói: “Chị sáu Tiêu Thấm của em đang quay phim mới, đúng lúc tập đoàn Khuynh Thành chúng ta tài trợ cho bộ phim này, em thấy chị có nên dùng thân phận người tài trợ để nhét em vào làm diễn viên quần chúng, dọa chị sáu của em không?”
Lục Vân cổ quái nhìn cô một cái và nói: “Chị Khuynh Thành, em phát hiện tuy mặt ngoài chị lạnh lùng cao ngạo, nhưng thật ra trong các chị gái thì chị là hư nhất!”
Lúc trước người nói muốn dọa chị ba cũng là cô. Lục Vân không thể không hoài nghi có phải sự cao ngạo lạnh lùng của cô đều là ngụy trang không.
“Em dám bôi nhọ chị, muốn ăn đòn!” Diệp Khuynh Thành tức giận ném đôi giày xăng đan ra, sau đó trực tiếp nhét bàn chân ngọc tuyết trắng trong trẻo của mình vào miệng Lục Vân.
“...”
Chương 225 Nước Nam Ngư, đám lính đánh thuê
Hai người ngồi trên sô pha đùa giỡn trò chị giơ chân em há miệng, đột nhiên bên tai Lục Vân vang lên một tiếng nói: “Tiểu Lục Vân, phù hộ cho chị...”
Đây không phải là giọng nói của Diệp Khuynh Thành, mà là… chị tư Vương Băng Ngưng!
Lục Vân lập tức cảnh giác, nhíu mày nói: “Chị Khuynh Thành, em ra ngoài một chuyến.”
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới hôm nay phải đi trị liệu cho một người bệnh, suýt nữa đã quên mất.”
Vì không để Diệp Khuynh Thành lo lắng, Lục Vân cũng không giải thích nhiều, mà một mình đẩy xe đạp rời khỏi biệt thự Lục Nhân.
Khi đi ra bên ngoài, Lục Vân nhắm mắt lại.
Hắn điên cuồng kích thích pháp trận ý niệm trên người Vương Băng Ngưng, tình huống đại khái bên kia lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Tuy hình ảnh mờ, nhưng mơ hồ có thể cảm giác ra Vương Băng Ngưng đang chạy trốn trong một mảnh rừng mưa.
Bên cạnh cũng có vài bóng người đang điên cuồng chạy trốn, hẳn là những đồng nghiệp phóng viên của cô.
Hơn nữa có thể nhận ra từ hướng mà pháp trận ý niệm truyền lại, chị tư Vương Băng Ngưng căn bản không ở Campuchia, mà là mảnh đất giáp ranh giữa Long quốc và nước Nam Ngư.
Chuyện điều tra vụ án bắt cóc quốc vương Cát Cát trước đó mà cô nhắc đến nhất định không đơn giản như vậy.
Phanh!
Đầu của một phóng viên đột nhiên nổ tung, đúng lúc chết ngay trước mặt Vương Băng Ngưng.
Hình ảnh đến đây thì ngưng hẳn.
Khóe mắt Lục Vân như muốn nứt ra.
“Chị tư!!”
Máu trong cơ thể Lục Vân lập tức sôi trào lên, ngọn lửa phẫn nộ cũng điên cuồng bùng nổ, cứ như muốn thiêu đốt sạch không khí bốn phía.
“Chị tư!!” Lục Vân gào rống trong lòng, hắn tuyệt đối không thể nhìn người chị nào của mình bị tổn thương.
Tốc độ của hắn tăng lên tới cực hạn, điên cuồng lao tới nước Nam Ngư.
Ở biên giới phía Nam Long quốc có tất cả chín vị thần tướng Thiên Sáp Điện tọa trấn nơi đây, tu vi đều nằm trên Tôn Giả Cảnh, khi họ nhận được tin tức thì đều hoảng sợ biến sắc.
Vương của bọn họ đang nổi giận! Đang điên cuồng lao về hướng bên này!
Chín người nhanh chóng quyết định, dẫn theo một đám bộ hạ tu võ giả mang thanh thế hùng hồn tới gần nước Nam Ngư để tạo áp lực.
Người phụ nữ của Vương tuyệt đối không thể có việc!
...
Viên đạn bắn thẳng đến, nhìn đồng bạn bên cạnh lần lượt ngã xuống, trái tim Vương Băng Ngưng đang nhỏ máu.
Cô không phải đang theo vụ án quốc vương Cát Cát bị bắt cóc ở Campuchia, mà là điều tra một tổ chức vượt biên buôn bán người ở nước Nam Ngư, bởi vì đồng nghiệp sơ sẩy nên thân phận của họ bị bại lộ.
Người đuổi giết bọn họ là lính đánh thuê do tổ chức kia mời đến, hơn nữa đội đánh thuê này đều là tu võ giả.
Vèo!
Một viên đạn bắn sượt qua thái dương của Vương Băng Ngưng, bắn trúng một cây cổ thụ phía trước cô.
Lưỡi dao gió gào thét thổi rát mặt cô, lỗ tai cũng bị tiếng xé gió bén nhọn làm chấn động kêu lên vù vù không ngừng.
Nhưng Vương Băng Ngưng làm không được gì, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn, trong tay siết chặt lá bùa bình an xấu xí treo ở trước ngực, hy vọng thật sự có thể mang đến vận may như tiểu Lục Vân đã nói.
Phụt!
Một viên đạn bắn vào vai trái Vương Băng Ngưng, đau đớn kịch liệt làm cô kêu lên sợ hãi, ánh mắt cũng trở nên hoảng hốt, cho rằng hôm nay mình sẽ chết ở đất khách quê người.
“Đám chết tiệt nước Nam Ngư tụi mày chết chắc rồi!”
Trong nháy mắt Vương Băng Ngưng sắp ngã xuống đất, một bóng người cường tráng bỗng chạy tới, bế cô lên rồi điên cuồng phóng về hướng biên cảnh hai nước.
Là Hứa Thuần.
Lúc trước ông ta phụng lệnh Vân Thiên Thần Quân âm thầm bảo hộ Vương Băng Ngưng, kết quả chuyện này xảy ra quá đột ngột, chờ ông chạy tới thì đã trễ, Vương Băng Ngưng đã trúng đạn.
Hơn nữa tuy rằng Hứa Thuần là tu võ giả, nhưng thực lực còn chưa mạnh đến mức có thể đón được đạn, chỉ có thể cố hết sức né đạn dựa vào độ linh hoạt của thân thể và địa hình phức tạp của rừng mưa.
Nhưng dù sao thể lực của con người cũng hữu hạn, mặc dù là tu võ giả cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, tuyệt đối không phải vô tận.
Rất nhanh Hứa Thuần đã cảm thấy mệt mỏi.
Phụt phụt!
Hứa Thuần trúng hai phát súng, sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng trôi đi, nhưng ông vẫn dùng thân hình cường tráng để che chở cho Vương Băng Ngưng.
Kiên trì thêm một chút.
Kiên trì thêm một chút.
Chỉ cần xuyên qua mảnh rừng mưa này, phía trước chính là mảnh đất giao nhau giữa hai nước, các vị tướng quân của Thiên Sáp Điện đang đóng quân ở nơi đó.
Hứa Thuần cắn răng, phía sau lại trúng hai phát súng, ông suýt chống đỡ không nổi nữa, sự sống sắp khô cạn.
Thẳng đến mọi người trong Thiên Sáp Điện đuổi tới, Hứa Thuần mới thình thịch một tiếng ngã xuống đất, mở cái miệng tràn đầy máu ra, cười thảm và nói: “Các vị tướng quân... Làm phiền nhắn lại với Thần Quân điện hạ, Hứa Thuần... Đã hết sức!”
“Cứu người!”
Một trong 36 thần tướng của Thiên Sáp Điện - Thiên Cô, quát to một tiếng, sau đó vô cùng phẫn nộ nhìn về phía đám lính đánh thuê kia, giận dữ hét: “Dám đả thương người phụ nữ của Vương, làm thịt đám nhãi nhép nước Nam Ngư cho tôi!”
“Giết!!” Thiên Sáp Điện mọi người giận sát mà ra.
Chín vị thần tướng Tôn Giả Cảnh dẫn đầu phóng ra nội kình hùng mạnh, hóa thành từng cái lồng sắt hộ thể kiên cố không gì phá nổi, những viên đạn kia cũng không thể bắn thủng.
Kỳ thật trong nháy mắt nhìn thấy Thiên Sáp Điện, đám lính đánh thuê nước Nam Ngư đã luống cuống, rõ ràng họ còn chưa vượt biên giới, nhưng đối mặt với Thiên Sáp Điện hùng mạnh thì chỉ có thể sợ hãi chạy trốn.
Lúc trước Thiên Sáp Vương khủng bố kia dẫn theo 36 thần tướng dưới trướng đánh thẳng một mạch đến thủ đô nước Nam Ngư bọn họ, ép họ ký kết hiệp ước, từ đây dù là tổ chức tu võ giả nào của nước Nam Ngư cũng không dám xâm lấn một tấc đất của Long quốc.
Mà lần này vì không tiết lộ bí mật, bọn họ vốn muốn mau chóng giải quyết mấy phóng viên này trước khi bọn họ quá cảnh, nào biết còn chưa qua thì đã gặp phải Thiên Sáp Điện, họ chỉ có thể nhanh chóng rút lui.
Thiên Diệu Tử nhẹ nhàng rời đi như lúc đến, vẫy vẫy ống tay áo không để lại chút bụi trần.
Lục Vân lại muốn kiếm đồ chọi bà ta, nghi hoặc trong lòng không chỉ không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng mơ hồ.
Còn không bằng không tới!
Sở Dao lắc đầu, tò mò hỏi: “Sư huynh, vừa rồi sư phụ muội đã nói nhỏ gì với huynh vậy?”
“Muội thật sự muốn biết?”
“Muốn, đương nhiên huynh có thể không trả lời.”
Hiện tại Lục Vân nghe thấy ba chữ ‘ Kông trả lời’ thì muốn phát điên, câu này không phải trêu cợt người ta sao?
Hắn không giống đạo cô không đứng đắn vừa rồi, thích khoe khoang làm ra vẻ, vì thế nghiêm túc trả lời: “Bà ta nói muốn em tìm cơ hội ngủ chị.”
“?” Sở Dao sửng sốt.
Sau đó gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nổi giận, nói: “Tiểu Lục Vân em nói bậy, sư phụ chị là người đứng đắn, sao có thể nói mấy câu lưu manh như vậy với em, em không được sỉ nhục sư phụ chị!”
“Sư phụ chị đứng đắn? Em đã gặp nhiều người như vậy rồi, chỉ có bà ta không đứng đắn nhất.”
Lục Vân nói thầm một câu trong lòng, nhưng cũng không thốt lên, bởi vì hắn biết nếu để chị năm nghe thấy lời này thì nhất định lại tức giận.
Có thể cảm nhận ra điều này từ giọng điệu của cô.
Về đến nhà, Diệp Khuynh Thành bắt chéo chân ngồi trên sô pha, dáng ngồi này không những không chướng tai gai mắt, ngược lại còn tạo nên nét quyến rũ khác thường, cái quần màu đen ôm sát đã làm cặp chân vốn tinh tế mượt mà kia càng thêm cân đối.
Thấy Lục Vân trở về, cô vui mừng ra mặt, nhích mông qua bên cạnh rồi vỗ vị trí mình vừa ngồi và nói: “Tới đây, tiểu Lục Vân em ngồi ở đây, chị có chuyện cần thương lượng với em.”
Sở Dao rất thức thời mà trở về phòng mình.
Lục Vân lại nghi hoặc đi qua ngồi xuống, còn có thể cảm giác được độ ấm do Diệp Khuynh Thành để lại trên sô pha, hắn hỏi: “Làm sao vậy chị Khuynh Thành?”
Hôm nay tâm tình Diệp Khuynh Thành rất không tồi, nghiêng người ngóng nhìn Lục Vân và nói: “Tiểu Lục Vân, phía Kim Lăng Khương nói muốn giao hết xí nghiệp gia tộc cho tập đoàn Khuynh Thành chúng ta, em nói xem chị có nên chấp nhận không?”
Từ lần trước Lục Vân đi đến Kim Lăng gây một một loạt sự kiện, Khương Chính Hồng đã cảm thấy tôn kính và bội phục hắn từ đáy lòng.
Khi đi đến tỉnh Diệp gia Giang Nam hỏi thăm thì mới biết được từ miệng Khương Lam, rất có khả năng thanh niên tên là Lục Vân này sẽ trở thành cháu rể tương lai của mình, Khương Chính Hồng lập tức cao trào ngay tại chỗ.
Lục tiền bối là nhân vật như thế nào?
Đó chính là cao nhân tuyệt thế ép cho Võ Minh khu Đông Hải cũng phải cúi đầu!
Bảo là Khương Chính Hồng tặng xí nghiệp gia tộc cho Diệp Khuynh Thành, chi bằng nói là ông gián tiếp đưa cho Lục Vân, về sau chỉ cần hai người kết hôn thì thứ của Diệp Khuynh Thành còn không phải của Lục Vân sao?
Hơn nữa có cao nhân tuyệt thế như Lục Vân trấn giữ, Khương Chính Hồng tin chắc rằng địa vị của Khương gia bọn họ ở Kim Lăng ít nhất cũng không bị ai lay động trong vòng trăm năm, cho dù muốn tiến quân kinh thành cũng chưa chắc không thể.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khiến Khương Chính Hồng quyết định làm như vậy, chuyện lúc trước làm ông quá thất vọng về đám người Khương Thừa Nghiệp, ông nghĩ so với giao tương lai của gia tộc cho họ, còn không bằng đưa cho Diệp Khuynh Thành.
Nếu Diệp Khuynh Thành không chịu nhận lấy, cho dù là giao cho Diệp Hướng Vinh trước kia ông xem thường cũng tốt hơn đám người Khương Thừa Nghiệp.
Đây là ý của Khương Chính Hồng, đương nhiên cũng là ý của lão tổ tông Khương gia - Khương Thiên Viễn.
Biết được chuyện này, Diệp Khuynh Thành lập tức tìm Lục Vân thương lượng.
Lục Vân cười nói: “Không phải chuyện tốt sao, chứng minh tương lai của tập đoàn Khuynh Thành rất có tiềm lực, sớm hay muộn gì cũng có ngày trở thành xí nghiệp nổi danh toàn bộ Long quốc, thậm chí là cả thế giới.”
Hoàn toàn có thể dự kiến được tương lai của tập đoàn Khuynh Thành.
Chỉ riêng loại mặt nạ Thần cấp ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ này, nếu tuyên truyền quảng cáo đúng cách thì chỉ cần một thời gian là danh tiếng sẽ càng ngày càng tốt, trở thành nhãn hiệu mặt nạ đỉnh cấp thế giới cũng không thành vấn đề.
Diệp Khuynh Thành nói: “Chị biết đây là chuyện tốt, chẳng qua những chuyện xảy ra gần đây làm chị cảm thấy như đang nằm mơ, trong lòng có chút không yên.”
Ba tháng trước tập đoàn Khuynh Thành chỉ là một công ty nhỏ của Giang Thành, nhưng chỉ qua hơn ba tháng đã nhảy vọt trở thành tập đoàn chục tỷ, thậm chí còn đang phát triển mạnh.
Đổi lại là ai cũng sẽ có cảm giác hoảng hốt.
Diệp Khuynh Thành lo lắng là chi nhánh công ty tỉnh thành vừa thành lập không lâu, nếu lại thâu gom sản nghiệp của Khương gia vào danh nghĩa thì sải bước này cũng quá lớn.
Lục Vân an ủi: “Chị, chị phải tin tưởng thực lực của mình, sớm muộn gì tập đoàn Khuynh Thành cũng sẽ trở thành xí nghiệp tầm cỡ thế giới, sẽ có ngày chị phải đối mặt, nếu thật sự ngại mệt thì cùng lắm làm chưởng quầy phủi tay như chị ba là được.”
“Vậy quá vô trách nhiệm...”
Diệp Khuynh Thành nhíu mày suy tư, đang tập trung thì bỗng cảm thấy hai chân bị người ta dùng tay căng ra, lập tức khiếp sợ, vội giãy giụa cho Lục Vân một đạp rồi nổi giận nói: “Tên hư hỏng này, em làm gì vậy?”
Lục Vân vô tội nói: “Không phải chị lo lắng sải bước của mình quá lớn, sợ sẽ căng háng sao, em chỉ muốn chứng minh cho chị xem hai chân chị rất mềm dẻo, hoàn toàn không cần lo lắng như vậy.”
Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì sải chân lớn hơn nữa cũng đã sao?
Gương mặt Diệp Khuynh Thành lại ửng đỏ, thở dài một hơi và nói: “Có ai chứng minh như em sao? Chị thấy em chỉ đang muốn chơi lưu manh.”
Cô trừng đôi mắt đẹp, lườm Lục Vân một cái.
Vừa rồi cô thật sự khiếp sợ, đang êm đẹp ngồi trên sô pha thì đột nhiên có một đôi tay sờ qua, cưỡng chế tách hai đầu gối của cô ra, trong nháy mắt có cảm giác nơi kia bị mở rộng ra, có thể không kinh hoảng sao?
Nhưng Diệp Khuynh Thành cũng không trách cứ thêm, cô biết rõ đứa em trai này có đức hạnh gì, một lát sau bỗng lộ ra nụ cười gian xảo và nói: “Tên hư hỏng, chị nói với em một chuyện nữa.”
“Cái gì?” Thấy dáng vẻ thần bí của cô, trong lòng Lục Vân không khỏi tăng thêm vài phần tò mò.
Diệp Khuynh Thành nói: “Chị sáu Tiêu Thấm của em đang quay phim mới, đúng lúc tập đoàn Khuynh Thành chúng ta tài trợ cho bộ phim này, em thấy chị có nên dùng thân phận người tài trợ để nhét em vào làm diễn viên quần chúng, dọa chị sáu của em không?”
Lục Vân cổ quái nhìn cô một cái và nói: “Chị Khuynh Thành, em phát hiện tuy mặt ngoài chị lạnh lùng cao ngạo, nhưng thật ra trong các chị gái thì chị là hư nhất!”
Lúc trước người nói muốn dọa chị ba cũng là cô. Lục Vân không thể không hoài nghi có phải sự cao ngạo lạnh lùng của cô đều là ngụy trang không.
“Em dám bôi nhọ chị, muốn ăn đòn!” Diệp Khuynh Thành tức giận ném đôi giày xăng đan ra, sau đó trực tiếp nhét bàn chân ngọc tuyết trắng trong trẻo của mình vào miệng Lục Vân.
“...”
Chương 225 Nước Nam Ngư, đám lính đánh thuê
Hai người ngồi trên sô pha đùa giỡn trò chị giơ chân em há miệng, đột nhiên bên tai Lục Vân vang lên một tiếng nói: “Tiểu Lục Vân, phù hộ cho chị...”
Đây không phải là giọng nói của Diệp Khuynh Thành, mà là… chị tư Vương Băng Ngưng!
Lục Vân lập tức cảnh giác, nhíu mày nói: “Chị Khuynh Thành, em ra ngoài một chuyến.”
“Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới hôm nay phải đi trị liệu cho một người bệnh, suýt nữa đã quên mất.”
Vì không để Diệp Khuynh Thành lo lắng, Lục Vân cũng không giải thích nhiều, mà một mình đẩy xe đạp rời khỏi biệt thự Lục Nhân.
Khi đi ra bên ngoài, Lục Vân nhắm mắt lại.
Hắn điên cuồng kích thích pháp trận ý niệm trên người Vương Băng Ngưng, tình huống đại khái bên kia lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Tuy hình ảnh mờ, nhưng mơ hồ có thể cảm giác ra Vương Băng Ngưng đang chạy trốn trong một mảnh rừng mưa.
Bên cạnh cũng có vài bóng người đang điên cuồng chạy trốn, hẳn là những đồng nghiệp phóng viên của cô.
Hơn nữa có thể nhận ra từ hướng mà pháp trận ý niệm truyền lại, chị tư Vương Băng Ngưng căn bản không ở Campuchia, mà là mảnh đất giáp ranh giữa Long quốc và nước Nam Ngư.
Chuyện điều tra vụ án bắt cóc quốc vương Cát Cát trước đó mà cô nhắc đến nhất định không đơn giản như vậy.
Phanh!
Đầu của một phóng viên đột nhiên nổ tung, đúng lúc chết ngay trước mặt Vương Băng Ngưng.
Hình ảnh đến đây thì ngưng hẳn.
Khóe mắt Lục Vân như muốn nứt ra.
“Chị tư!!”
Máu trong cơ thể Lục Vân lập tức sôi trào lên, ngọn lửa phẫn nộ cũng điên cuồng bùng nổ, cứ như muốn thiêu đốt sạch không khí bốn phía.
“Chị tư!!” Lục Vân gào rống trong lòng, hắn tuyệt đối không thể nhìn người chị nào của mình bị tổn thương.
Tốc độ của hắn tăng lên tới cực hạn, điên cuồng lao tới nước Nam Ngư.
Ở biên giới phía Nam Long quốc có tất cả chín vị thần tướng Thiên Sáp Điện tọa trấn nơi đây, tu vi đều nằm trên Tôn Giả Cảnh, khi họ nhận được tin tức thì đều hoảng sợ biến sắc.
Vương của bọn họ đang nổi giận! Đang điên cuồng lao về hướng bên này!
Chín người nhanh chóng quyết định, dẫn theo một đám bộ hạ tu võ giả mang thanh thế hùng hồn tới gần nước Nam Ngư để tạo áp lực.
Người phụ nữ của Vương tuyệt đối không thể có việc!
...
Viên đạn bắn thẳng đến, nhìn đồng bạn bên cạnh lần lượt ngã xuống, trái tim Vương Băng Ngưng đang nhỏ máu.
Cô không phải đang theo vụ án quốc vương Cát Cát bị bắt cóc ở Campuchia, mà là điều tra một tổ chức vượt biên buôn bán người ở nước Nam Ngư, bởi vì đồng nghiệp sơ sẩy nên thân phận của họ bị bại lộ.
Người đuổi giết bọn họ là lính đánh thuê do tổ chức kia mời đến, hơn nữa đội đánh thuê này đều là tu võ giả.
Vèo!
Một viên đạn bắn sượt qua thái dương của Vương Băng Ngưng, bắn trúng một cây cổ thụ phía trước cô.
Lưỡi dao gió gào thét thổi rát mặt cô, lỗ tai cũng bị tiếng xé gió bén nhọn làm chấn động kêu lên vù vù không ngừng.
Nhưng Vương Băng Ngưng làm không được gì, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn, trong tay siết chặt lá bùa bình an xấu xí treo ở trước ngực, hy vọng thật sự có thể mang đến vận may như tiểu Lục Vân đã nói.
Phụt!
Một viên đạn bắn vào vai trái Vương Băng Ngưng, đau đớn kịch liệt làm cô kêu lên sợ hãi, ánh mắt cũng trở nên hoảng hốt, cho rằng hôm nay mình sẽ chết ở đất khách quê người.
“Đám chết tiệt nước Nam Ngư tụi mày chết chắc rồi!”
Trong nháy mắt Vương Băng Ngưng sắp ngã xuống đất, một bóng người cường tráng bỗng chạy tới, bế cô lên rồi điên cuồng phóng về hướng biên cảnh hai nước.
Là Hứa Thuần.
Lúc trước ông ta phụng lệnh Vân Thiên Thần Quân âm thầm bảo hộ Vương Băng Ngưng, kết quả chuyện này xảy ra quá đột ngột, chờ ông chạy tới thì đã trễ, Vương Băng Ngưng đã trúng đạn.
Hơn nữa tuy rằng Hứa Thuần là tu võ giả, nhưng thực lực còn chưa mạnh đến mức có thể đón được đạn, chỉ có thể cố hết sức né đạn dựa vào độ linh hoạt của thân thể và địa hình phức tạp của rừng mưa.
Nhưng dù sao thể lực của con người cũng hữu hạn, mặc dù là tu võ giả cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, tuyệt đối không phải vô tận.
Rất nhanh Hứa Thuần đã cảm thấy mệt mỏi.
Phụt phụt!
Hứa Thuần trúng hai phát súng, sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng trôi đi, nhưng ông vẫn dùng thân hình cường tráng để che chở cho Vương Băng Ngưng.
Kiên trì thêm một chút.
Kiên trì thêm một chút.
Chỉ cần xuyên qua mảnh rừng mưa này, phía trước chính là mảnh đất giao nhau giữa hai nước, các vị tướng quân của Thiên Sáp Điện đang đóng quân ở nơi đó.
Hứa Thuần cắn răng, phía sau lại trúng hai phát súng, ông suýt chống đỡ không nổi nữa, sự sống sắp khô cạn.
Thẳng đến mọi người trong Thiên Sáp Điện đuổi tới, Hứa Thuần mới thình thịch một tiếng ngã xuống đất, mở cái miệng tràn đầy máu ra, cười thảm và nói: “Các vị tướng quân... Làm phiền nhắn lại với Thần Quân điện hạ, Hứa Thuần... Đã hết sức!”
“Cứu người!”
Một trong 36 thần tướng của Thiên Sáp Điện - Thiên Cô, quát to một tiếng, sau đó vô cùng phẫn nộ nhìn về phía đám lính đánh thuê kia, giận dữ hét: “Dám đả thương người phụ nữ của Vương, làm thịt đám nhãi nhép nước Nam Ngư cho tôi!”
“Giết!!” Thiên Sáp Điện mọi người giận sát mà ra.
Chín vị thần tướng Tôn Giả Cảnh dẫn đầu phóng ra nội kình hùng mạnh, hóa thành từng cái lồng sắt hộ thể kiên cố không gì phá nổi, những viên đạn kia cũng không thể bắn thủng.
Kỳ thật trong nháy mắt nhìn thấy Thiên Sáp Điện, đám lính đánh thuê nước Nam Ngư đã luống cuống, rõ ràng họ còn chưa vượt biên giới, nhưng đối mặt với Thiên Sáp Điện hùng mạnh thì chỉ có thể sợ hãi chạy trốn.
Lúc trước Thiên Sáp Vương khủng bố kia dẫn theo 36 thần tướng dưới trướng đánh thẳng một mạch đến thủ đô nước Nam Ngư bọn họ, ép họ ký kết hiệp ước, từ đây dù là tổ chức tu võ giả nào của nước Nam Ngư cũng không dám xâm lấn một tấc đất của Long quốc.
Mà lần này vì không tiết lộ bí mật, bọn họ vốn muốn mau chóng giải quyết mấy phóng viên này trước khi bọn họ quá cảnh, nào biết còn chưa qua thì đã gặp phải Thiên Sáp Điện, họ chỉ có thể nhanh chóng rút lui.
Bình luận facebook