Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-10
Chương 10: Chương 10
Cửa phòng chậm chạp mở ra, ánh sáng mờ nhạt bắt đầu tràn vào. Người đàn ông đó đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt sửng sốt nhìn về phía tôi.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, cơ thể mềm nhũn, lồng ngực lại từng cơn co rút, tôi nhìn thấy anh ấy gương mặt ngập tràn lo lắng,vội vã lao về phía tôi.
Đó là tất cả những gì tôi có thể nhớ được cho đến khi rơi vào hôn mê.
" Hữu Dực, anh đã từng hận qua thứ gì chưa?"
"Mọi chuyện vừa mới như hôm qua, hôm kia thôi mà tựa như một giấc mộng. Tất cả những yêu thương cùng sủng nịnh bỗng chốc tan biến theo mây khói, hóa thành cơn ác mộng quấn lấy tâm trí tôi, dày vò từng chút một."
Kẻ bị tổn thương, ắt sẽ gào khóc.
Kẻ chết tâm, chỉ có im lặng, từng chút một tự bào mòn trái tim của bản thân.
"Hữu Dực, anh đã từng hận qua thứ gì chưa?"
"Hữu Dực, bao giờ thì anh mới quay đầu lại, trực tiếp đâm cho tôi một dao, đợi đến khi tâm trí tôi hoàn toàn chết đi, hay đợi đến khi tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh, sẵn sàng đem sinh mạng mà dâng đến tay anh?"
"Hữu Dực, anh đã từng hận qua thứ gì chưa?"
Tôi tỉnh lại rồi, anh ấy ngồi ở cuối giường, hình như không hề có ý định đưa tôi đến bệnh viện.
Tay quờ lên trán, phát hiện có một chiếc khăn thấm nước nóng đắp lên. Bất giác cảm thấy thật buồn cười, Hữu Dực, anh chườm khăn ướt cho một người có dấu hiệu về bệnh tim sao?
Anh ấy thấy tôi tỉnh rồi, liền vội vàng chạy đến đỡ lấy, đưa tay xoa đầu tôi, nhẹ nhàng mỉm cười.
" Em làm sao thế? Đừng sợ, có anh ở đây rồi!"
Nếu là trước đây, nghe ra lời này nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng mà bây giờ, chỉ cảm thấy một khối bi thương thống khổ.
Giống hệt như một kẻ ăn mày, những yêu thương bảo bọc trước kia đều là do người đàn ông này ban tặng. Tôi ngoan ngoãn nhận lấy, ngoan ngoãn hưởng thụ. Chỉ là không ngờ đoạn tình cảm này biến mất nhanh như vậy.
Tiếng chuông điện thoại của anh ấy vang lên, liền vội vã ra ngoài, đóng cửa lại.
Có lẽ tia lo lắng trong mắt anh ấy giả bộ quá mức chân thật, khiến cho tôi không thể ngăn bản thân níu lấy một chút hy vọng rời rạc với thứ tình cảm ấy.
Nhưng đến cuối cùng, chẳng phải vẫn là vì tôi rất giống cô ấy sao?
Hữu Dực bước vào, đưa tay kéo lớp chăn lên đắp kín cổ tôi, mà tôi trước đó đã cố gắng nhắm chặt mắt lại, ngăn cho nước mắt chảy ra.
Anh ấy vuốt tóc, đặt một nụ hôn lên trán tôi.
"Công ty lại có việc rồi, anh phải đi một lát."
Sau đó vội quay lưng bỏ đi, tôi của lúc đó tuyệt vọng đến ngây dại, đưa tay níu lấy áo của người đàn ông ấy, tầm mắt mờ mịt hơi nước.
"Anh ở lại được không? Em mệt lắm, rất mệt."
Anh ấy chậm chạp quay đầu, sau đó vuốt ve mái tóc của tôi, khe khẽ nói.
"Đừng lo, anh sẽ về sớm thôi, anh hứa."
Sau đó quay lưng mà rời đi, bóng lưng rộng lớn ấm áp ấy dần dần biến mất khỏi tầm mắt tôi, mang theo cả chút kiên cường cuối cùng.
Đến lúc này, chợt không chịu đựng được nữa.
Tôi cố gắng hít thở thật sâu, cố gắng đưa nước mắt nuốt ngược vào trong, nhưng vẫn không thể ngăn những giọt lệ trào ra. Tôi đưa tay bịt chặt miệng lại để ngăn tiếng nấc bật ra.
Co người lại trên giường, run run rẩy rẩy
Có thể làm gì nữa được đây?
Xe của anh ấy rời đi rồi, tôi gắng gượng bò xuống khỏi giường, bước ra ngoài. Gió lạnh quất vào mặt, thổi khô những giọt nước mắt.
Con mèo hoang không còn nằm trên tấm thảm nữa.
Nó đi rồi, đi tìm vùng đất của riêng nó, tìm một ngôi nhà cho nó.
Tôi quay vào,vô thức đi xung quanh, có một căn phòng nhỏ ngay cạnh phòng của tôi, trước giờ đều đóng kín.Tôi khẽ đẩy cửa, nó không khóa, bên trong phòng rất đơn giản, chỉ có một tập tài liệu để cạnh chiếc bàn bên cửa sổ.
Tôi nhẹ nhàng cầm nó lên, cái túi đựng loang lổ những vệt ố màu nâu đỏ. Đưa tay mở nó ra, bên trong là tài liệu về một người tên Giai Khiết. Khuôn mặt đó, tôi không thể quên được, chính là cô ấy. Bên dưới là thông tin cá nhân, nhưng hầu hết rất rời rạc, thông tin về cô ấy sau 15 tuổi đều không có nữa.
Chợt nhớ ra, chị tôi trước đây từng điều tra về người này.
"Tài xế đâm xe bỏ chạy, tài liệu bị cướp mất..."
Lại nhìn đến những dấu vết bên ngoài túi đựng.
Một giây sau đó, chính là sợ hãi.
Cửa phòng chậm chạp mở ra, ánh sáng mờ nhạt bắt đầu tràn vào. Người đàn ông đó đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt sửng sốt nhìn về phía tôi.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, cơ thể mềm nhũn, lồng ngực lại từng cơn co rút, tôi nhìn thấy anh ấy gương mặt ngập tràn lo lắng,vội vã lao về phía tôi.
Đó là tất cả những gì tôi có thể nhớ được cho đến khi rơi vào hôn mê.
" Hữu Dực, anh đã từng hận qua thứ gì chưa?"
"Mọi chuyện vừa mới như hôm qua, hôm kia thôi mà tựa như một giấc mộng. Tất cả những yêu thương cùng sủng nịnh bỗng chốc tan biến theo mây khói, hóa thành cơn ác mộng quấn lấy tâm trí tôi, dày vò từng chút một."
Kẻ bị tổn thương, ắt sẽ gào khóc.
Kẻ chết tâm, chỉ có im lặng, từng chút một tự bào mòn trái tim của bản thân.
"Hữu Dực, anh đã từng hận qua thứ gì chưa?"
"Hữu Dực, bao giờ thì anh mới quay đầu lại, trực tiếp đâm cho tôi một dao, đợi đến khi tâm trí tôi hoàn toàn chết đi, hay đợi đến khi tôi hoàn toàn tin tưởng vào anh, sẵn sàng đem sinh mạng mà dâng đến tay anh?"
"Hữu Dực, anh đã từng hận qua thứ gì chưa?"
Tôi tỉnh lại rồi, anh ấy ngồi ở cuối giường, hình như không hề có ý định đưa tôi đến bệnh viện.
Tay quờ lên trán, phát hiện có một chiếc khăn thấm nước nóng đắp lên. Bất giác cảm thấy thật buồn cười, Hữu Dực, anh chườm khăn ướt cho một người có dấu hiệu về bệnh tim sao?
Anh ấy thấy tôi tỉnh rồi, liền vội vàng chạy đến đỡ lấy, đưa tay xoa đầu tôi, nhẹ nhàng mỉm cười.
" Em làm sao thế? Đừng sợ, có anh ở đây rồi!"
Nếu là trước đây, nghe ra lời này nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng mà bây giờ, chỉ cảm thấy một khối bi thương thống khổ.
Giống hệt như một kẻ ăn mày, những yêu thương bảo bọc trước kia đều là do người đàn ông này ban tặng. Tôi ngoan ngoãn nhận lấy, ngoan ngoãn hưởng thụ. Chỉ là không ngờ đoạn tình cảm này biến mất nhanh như vậy.
Tiếng chuông điện thoại của anh ấy vang lên, liền vội vã ra ngoài, đóng cửa lại.
Có lẽ tia lo lắng trong mắt anh ấy giả bộ quá mức chân thật, khiến cho tôi không thể ngăn bản thân níu lấy một chút hy vọng rời rạc với thứ tình cảm ấy.
Nhưng đến cuối cùng, chẳng phải vẫn là vì tôi rất giống cô ấy sao?
Hữu Dực bước vào, đưa tay kéo lớp chăn lên đắp kín cổ tôi, mà tôi trước đó đã cố gắng nhắm chặt mắt lại, ngăn cho nước mắt chảy ra.
Anh ấy vuốt tóc, đặt một nụ hôn lên trán tôi.
"Công ty lại có việc rồi, anh phải đi một lát."
Sau đó vội quay lưng bỏ đi, tôi của lúc đó tuyệt vọng đến ngây dại, đưa tay níu lấy áo của người đàn ông ấy, tầm mắt mờ mịt hơi nước.
"Anh ở lại được không? Em mệt lắm, rất mệt."
Anh ấy chậm chạp quay đầu, sau đó vuốt ve mái tóc của tôi, khe khẽ nói.
"Đừng lo, anh sẽ về sớm thôi, anh hứa."
Sau đó quay lưng mà rời đi, bóng lưng rộng lớn ấm áp ấy dần dần biến mất khỏi tầm mắt tôi, mang theo cả chút kiên cường cuối cùng.
Đến lúc này, chợt không chịu đựng được nữa.
Tôi cố gắng hít thở thật sâu, cố gắng đưa nước mắt nuốt ngược vào trong, nhưng vẫn không thể ngăn những giọt lệ trào ra. Tôi đưa tay bịt chặt miệng lại để ngăn tiếng nấc bật ra.
Co người lại trên giường, run run rẩy rẩy
Có thể làm gì nữa được đây?
Xe của anh ấy rời đi rồi, tôi gắng gượng bò xuống khỏi giường, bước ra ngoài. Gió lạnh quất vào mặt, thổi khô những giọt nước mắt.
Con mèo hoang không còn nằm trên tấm thảm nữa.
Nó đi rồi, đi tìm vùng đất của riêng nó, tìm một ngôi nhà cho nó.
Tôi quay vào,vô thức đi xung quanh, có một căn phòng nhỏ ngay cạnh phòng của tôi, trước giờ đều đóng kín.Tôi khẽ đẩy cửa, nó không khóa, bên trong phòng rất đơn giản, chỉ có một tập tài liệu để cạnh chiếc bàn bên cửa sổ.
Tôi nhẹ nhàng cầm nó lên, cái túi đựng loang lổ những vệt ố màu nâu đỏ. Đưa tay mở nó ra, bên trong là tài liệu về một người tên Giai Khiết. Khuôn mặt đó, tôi không thể quên được, chính là cô ấy. Bên dưới là thông tin cá nhân, nhưng hầu hết rất rời rạc, thông tin về cô ấy sau 15 tuổi đều không có nữa.
Chợt nhớ ra, chị tôi trước đây từng điều tra về người này.
"Tài xế đâm xe bỏ chạy, tài liệu bị cướp mất..."
Lại nhìn đến những dấu vết bên ngoài túi đựng.
Một giây sau đó, chính là sợ hãi.
Bình luận facebook