• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bỗng dưng muốn khóc (4 Viewers)

  • Chap-22

Chương 22: Chương 22




- Nước bị đổ vào máy tính rồi, liệu có ảnh hưởng đến tài liệu bên trong không?





Tôi thở dài, Giai Khiết đúng là bị điên rồi. Ngạn Lâm không nói gì, cúi người xuống bế tôi lên, đi về phía bàn làm việc, tiếng ồn ào xung quanh dần biến mất, mọi người có lẽ đều rời đi rồi. Tôi không biết Giai Khiết đã đi hay chưa, nhưng không nghe thấy tiếng nói của cô ta nữa. Ngạn Lâm nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, vẫn ôm tôi ở trong lòng, tôi có chút khó chịu, muốn đứng dậy. Tôi thuận chân phải, theo thói quen vừa chạm chân xuống đất đã cảm thấy một cơn đau nhói truyền lên đến đỉnh đầu, vội vàng co chân lên, không dám nhúc nhích nữa.





Mắt đã mù rồi, lại còn đau chân nữa. Tôi khó chịu ngồi im, bên tai lại nghe tiếng gõ bàn phím lách cách.





- Máy tính có sao không?





- Không sao , máy chống nước! Em có đói không, xe đến rồi, anh đưa em về nhé!





- Ừm...





Ngạn Lâm đứng dậy, tôi vội vàng vòng tay ôm chặt cổ anh ta. Xe ô tô đỗ ở phía bên ngoài, khoảng một lúc sau thì về đến nhà, vừa ngồi vào bàn ăn tôi lại chợt nhớ ra gì đó.





- Khoan đã, Dưa Hấu đâu?





- Đây này.





Ngạn Lâm đáp lời, thả Dưa Hấu vào lòng tôi, nó ngồi dậy rướn người lên sau đó bám lấy cánh tay tôi. Nguyệt Kha túm lấy đưa nó đi ăn, trước khi đi còn nói với tôi, bữa tối hôm nay sẽ có muộn, vậy nên bảo tôi ăn nhiều một chút. Tôi không để ý lắm, trước giờ ít khi quan tâm giờ giấc, cắm cúi ăn. Ăn xong, tôi ngồi im, hai tay đặt lên gối, bắt đầu nghĩ xem làm cách nào đi về phòng. Biết là có thể nhờ người hầu, nhưng tôi lại muốn tự mình đi, vậy nên cứ ngồi im ở đó mất vài phút. Ngạn Lâm thấy thế liền bế tôi về phòng ngủ, tôi chưa kịp định thần đã cảm thấy cơ thể mình bị nhấc lên mang đi. Ngạn Lâm sau khi đặt tôi xuống giường thì rời đi luôn, hình như tôi còn nghe thấy loáng thoáng tiếng gì đó, hình như... anh ta chê tôi gầy thì phải. Tôi không quan tâm, lên tiếng gọi Nguyệt Kha, bảo cô ấy mang Dưa Hấu vào đây ngủ với tôi, Dưa Hấu mang cái bụng đầy thức ăn leo lên giường, chui vào lòng tôi ngủ. Sáng nay dậy hơi sớm, mà tôi dạo này lại hay ngủ nhiều, tôi ôm cục bông tròn tròn ấy ngủ một mạch đến chiều.





Loáng thoáng nghe xung quanh có tiếng ồn ào, tôi cất giọng hỏi NGuyệt Kha:





- Bây giờ là mấy giờ rồi?





- Bốn giờ, phu nhân, cô dậy ăn điểm tâm đi!





Tôi ngủ nhiều như vậy sao, thế nhưng tỉnh dậy dù sao cũng không có gì làm, tôi ngồi dậy, không may lại chạm vào cái chân đau, bất giác kêu lên:





- A!





- Sao thế?





Giọng nói trầm ấm cất lên từ phía cuối giường, tôi giật mình quay lại. Định hướng xem có phải Ngạn Lâm đang ngồi trên giường không, anh ta quả thật đang ngồi ở đó, lại còn dùng tay nắm lấy chân tôi, miệng nói:





- Mang thuốc vào đây đi!





Ngạn Lâm tự mình tháo băng cho tôi, còn tự tay sát trùng rồi băng lại, vết thương chảy máu đông lại thành cục, dính chặt lấy vết thương, khi lấy ra đau vô cùng, tôi không dám kêu lên, tay nắm chặt lấy ga giường, cầu mong mọi việc qua mau.





Thay băng xong rồi, tôi ngồi trên giường ăn bánh kem, mùi vị dịu ngọt của kem tươi tan dần trong miệng, quả thực là đang xoa dịu cho những đau đớn tôi vừa trải qua. Tôi ăn xong lại nằm nghe nhạc rồi chơi đùa với cái bụng mỡ của Dưa Hấu.





Chợt cảm thấy bản thân mình càng ngày càng hưởng thụ rồi, lại còn hưởng thụ những thứ không phải mình làm ra.





Ngạn Lâm... chẳng lẽ quên mất tôi đến đây làm gì rồi sao?





Trời có vẻ tối lắm rồi, bình thường giờ này là lúc tôi đi ăn cơm, nhưng vì Nguyệt Kha nói hôm nay ăn muộn, hơn nữa lúc nãy ăn khá nhiều, một cái bánh kem, lại còn thêm mấy cái macaron, thế nên tôi vẫn chưa cảm thấy đói. Tôi trườn người đến gần cửa sổ, ngó ra bên ngoài, Dưa Hấu leo lên cửa sổ, nó hình như vừa được Nguyệt Kha cho uống sữa, cái miệng thơm thơm mùi sữa của nó chạm vào mũi tôi, cọ cọ.





- Phu nhân, đến giờ cơm rồi!





Tiếng dép loẹt xoẹt, cơ thể tôi được nhấc bổng lên, Ngạn Lâm không nhanh không chậm đi ra ngoài, đặt tôi xuống ghế sofa, để tôi ngồi trong lòng anh ta.





- Có biết hôm nay là ngày gì không?





Tôi im lặng, trong đầu bắt đầu hiện ra một đống những ngày lễ, ngày nào cũng cảm thấy không đúng. Cho đến khi cảm giác có thứ gì đó mềm ấm chạm vào má tôi, sau đó là ca khúc chúc mừng sinh nhật vang lên.





" Happy birthday to you."





" Happy birthday to you."





Tôi chợt nhận ra, bản thân hình như quên đi cả sinh nhật của mình.





"Happy birthday, happy birthday"





Có thứ gì đó nóng nóng trước mặt, Ngạn Lâm ghé sát vào tai tôi, khẽ nói:





- Còn chờ gì nữa, em mau ước đi!





" Happy birthday to you."





Tôi không ước, cứ ngồi ngây ra đó, thất thần, trước mắt hiện ra vô số hình ảnh, chồng chéo lên nhau, chiếc bánh sinh nhật lạnh lẽo năm mười tám tuổi, cả những lần đón sinh nhật cùng chị. Tất cả mọi thứ bỗng chốc lại mờ nhòa đi, giống như bị nước mắt rửa trôi vậy.





" Happy birthday to you."





" Happy birthday to you."





Cảm giác ấm áp len lỏi vào tim tôi, nước mắt càng lúc càng chảy ra, tôi luống cuống lau đi, Ngạn Lâm nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, ôm lấy bả vai đang run lên của tôi, ôm thật chặt.





- Đừng khóc nữa, mau thổi nến đi, sinh nhật em mà sao lại khóc như thế chứ?





Tôi lau nước mắt, chậm chạp thổi nến, Ngạn Lâm cầm lấy tay tôi, giúp tôi cắt bánh, sau đó xoa xoa đầu tôi, đút bánh cho tôi ăn, vị bánh ngọt nhẹ lan dần trong miệng, lan đến cả trái tim.





- Anh đã mua rất nhiều quà, bởi vì không biết em thích thứ gì...





Nước mắt chảy ra càng lúc càng nhiều.





- Em mau ăn bánh đi, sau đó còn bóc quà nữa...





Tôi những muốn khóc òa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom