Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
Chương 23: chương 23
#Bỗng_Dưng_Muốn_Khóc_23
Ngạn Lâm đưa tay vụng về lau nước mắt cho tôi, đút bánh kem cho tôi ăn. Sau đó đỡ tôi đứng dậy, khoảng một tháng sau khi tôi đến đây ở, toàn bộ sàn nhà đã được trải thảm lông. Tôi ngồi xuống lớp lông mềm mại ấy, trước một đống đồ lộn xộn. Tôi đưa tay sờ thử, cảm giác giống như một hộp quà vậy, liền vụng về xé lớp giấy bọc bên ngoài, sau đó mở chiếc hộp ra, bên trong là một thứ mềm mại ấm áp.
Gì thế nhỉ? Nó giống như vải len, hơn nữa lại rất dài, hình như là một cái khăn quàng. Tôi mở thử chiếc hộp thứ hai, một cái áo len, trong hộp thứ ba là một cái váy.
Phía sau còn rất nhiều hộp giống như thế, chúng nằm ngổn ngang trên sàn nhà, ngay trước tay tôi.
- Có thích không?
Ngạn Lâm ôm chặt lấy tôi từ phía sau, dùng tay vuốt ve mái tóc của tôi.
- Sau này em không phải sợ gì nữa, có anh ở đây rồi!
Sau đó còn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái. Hơi ấm từ trán dần dần di chuyển xuống sống mũi, rồi đến môi tôi.
Có hạnh phúc không?
Cảm giác của tôi lúc này không giống như đang hạnh phúc, tôi chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng. Nhịp đập của trái tim sau đó thứ rõ rệt nhất hiện ra, không phải là bánh sinh nhật, cũng không phải những món quà đẹp đẽ kia, nó là khuôn mặt của Hữu Dực.
Vô cùng rõ rệt, tôi hình như còn nghe thấy cả giọng nói ấy.
"Đừng sợ, anh ở đây rồi!"
Những âm thanh ấy giống như từ quá khứ vọng về, không ngừng vang vọng trong tâm trí tôi. Cảm giác ấm áp dịu dàng lúc nãy chẳng còn nữa, chỉ còn cảm thấy vô cùng bất an xen lẫn sợ hãi. Tôi mất bình tĩnh, đẩy mạnh Ngạn Lâm ra, anh ta bất ngờ bị hất mạnh ra sau.
- Tử Ngọc, em...
Ai cũng nói như thế.
Ai cũng nói sẽ bảo vệ tôi, nhưng không ai làm thế cả.
Tôi giật mình, chợt nhận ra bản thân vừa rồi rất quá đáng, vội vàng xin lỗi Ngạn Lâm. Anh ta liền hỏi tôi:
- Không thích sao?
- Xin... xin lỗi. Tôi không cố ý....
- Tôi hỏi em có vui không?
- Vui.. rất... rất vui..
Tôi ấp úng đáp, Ngạn Lâm cất tiếng cười, chỉ là điệu cười này vô cùng xa lạ, lại vô cùng lạnh lẽo.
- Rất vui phải không?
Tôi luống cuống gật đầu, Ngạn Lâm tiến đến bế thốc tôi lên, rời khỏi phòng khách.
- Anh... Khoan đã, anh bế tôi đi đâu vậy?
Cảm giác cơ thể bị ném xuống giường, chân của tôi bị đập vào đâu đó, đau điếng. Ngạn Lâm lao tới phủ lên người tôi, sau đó liền cúi xuống hôn tôi. Tôi chưa kịp định thần, lưỡi của anh ta đã tiến vào, lại cảm giác hô hấp bị ai đó rút cạn. Tôi cố gắng đẩy ra, thế nhưng cả cơ thể lại giữ chặt, không thể cử động. Mãi cho đến khi cảm giác hơi thở của tôi đang yếu dần đi, Ngạn Lâm mới rời khỏi môi tôi, bắt đầu để lại những nụ hôn vụn trên cổ. Tôi run rẩy nắm chặt lấy ga giường, mở miệng van xin:
- Đừng.. dừng lại... tôi không muốn. Dừng lại!!
Tôi bỗng thấy ở dưới đùi hơi lạnh, đến khi nhận thấy bàn tay anh ta luồn vào trong váy, vội vã hét lên. Ngạn Lâm đột nhiên dừng lại, sau đó hôn lên trán tôi, khẽ nói.
- Đừng lo, sẽ nhanh thôi, đừng sợ!
- Không!!
Tôi co rúm người lại, òa khóc, cả người không ngừng run bần bật. Tôi không muốn nhớ lại những ký ức đó, không muốn phải cảm nhận cảm giác đau đớn kia lần nữa.
Không muốn, không muốn chút nào.
Ngạn Lâm buông tôi ra, tôi vội vàng kéo chăn, cuộn chặt quanh người, lăn vào góc tường nằm. Ngạn Lâm không ép buộc tôi nữa, anh ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi, sau đó nắm lấy tay tôi.
- Tại sao lại sợ, em cưới tôi không phải vì việc này sao? Họ không nói em về đây để làm gì à?
- Tôi... tôi chưa sẵn sàng...
- Lâu như vậy còn chưa sẵn sàng?
-....
- Tôi đối với em không đủ tốt sao?
- Không phải... anh rất tốt...
- Vậy tại sao luôn né tránh tôi?
- Xin lỗi....
- Em rốt cuộc đang sợ hãi điều gì?
Tôi không dám trả lời, tôi không dám nghĩ đến, không dám nhớ lại.
- Đừng sợ nữa, có tôi ở đây rồi.
- Nói dối!
Tôi nghiến chặt răng, hướng về phía anh ấy hét lớn.
- Anh nói dối, tất cả các người đều nói dối!!!
- Em....
- Chẳng ai bảo vệ tôi cả....
Tôi rụt tay lại, chui sâu đầu vào trong chăn, ấm ức khóc, càng khóc càng run rẩy. Ngạn Lâm kéo tôi lại gần, ôm chặt lấy tôi, dựa cằm lên đầu tôi, chậm rãi nói.
- Anh sẽ bảo vệ em, anh hứa.
- Anh sẽ không ép buộc, sẽ chờ cho đến khi em sẵn sàng.
Tôi chui đầu khỏi chăn, cười hỏi anh ta:
- Tại sao lại đối tốt với tôi?
Tôi không xinh đẹp như những người khác, cũng không tài giỏi, không có gì nổi bật, tại sao phải đối tốt với tôi?
Tôi càng nói càng cười, tiếng cười tự giễu khản đặc trong cổ họng.
- Sao hả, nói đi chứ?
- Em rất giống... mẹ của anh...
- Nhưng tôi không phải bà ta!
- Đúng, em không phải bà ấy.
- Vậy anh đối tốt với tôi làm gì?
- Vì anh yêu em! Vậy không đủ sao?
- NÓI DỐI!!!!
Hữu Dực trước đây cũng nói ý như vậy, rõ ràng đều là nói dối.
- Tại sao lại là nói dối?
Ngạn Lâm hỏi tôi, giọng nói nhẹ như gió thoảng, tôi cảm giác vòng ôm của anh ấy ngày càng chặt. Tôi cố gắng gạt bỏ đi cảm giác ấm áp đang cố gắng len lỏi vào tim, cố gắng không để bị dao động.
Tôi sợ tất cả mọi thứ chỉ là trò đùa.
- Ngủ đi, tôi biết em mệt rồi!
Tôi khó nhọc thiếp đi, trong lúc mơ màng nghe thấy gì đó, lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Tôi yêu em, từ đầu đến cuối đều là thật.
#Bỗng_Dưng_Muốn_Khóc_23
Ngạn Lâm đưa tay vụng về lau nước mắt cho tôi, đút bánh kem cho tôi ăn. Sau đó đỡ tôi đứng dậy, khoảng một tháng sau khi tôi đến đây ở, toàn bộ sàn nhà đã được trải thảm lông. Tôi ngồi xuống lớp lông mềm mại ấy, trước một đống đồ lộn xộn. Tôi đưa tay sờ thử, cảm giác giống như một hộp quà vậy, liền vụng về xé lớp giấy bọc bên ngoài, sau đó mở chiếc hộp ra, bên trong là một thứ mềm mại ấm áp.
Gì thế nhỉ? Nó giống như vải len, hơn nữa lại rất dài, hình như là một cái khăn quàng. Tôi mở thử chiếc hộp thứ hai, một cái áo len, trong hộp thứ ba là một cái váy.
Phía sau còn rất nhiều hộp giống như thế, chúng nằm ngổn ngang trên sàn nhà, ngay trước tay tôi.
- Có thích không?
Ngạn Lâm ôm chặt lấy tôi từ phía sau, dùng tay vuốt ve mái tóc của tôi.
- Sau này em không phải sợ gì nữa, có anh ở đây rồi!
Sau đó còn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái. Hơi ấm từ trán dần dần di chuyển xuống sống mũi, rồi đến môi tôi.
Có hạnh phúc không?
Cảm giác của tôi lúc này không giống như đang hạnh phúc, tôi chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng. Nhịp đập của trái tim sau đó thứ rõ rệt nhất hiện ra, không phải là bánh sinh nhật, cũng không phải những món quà đẹp đẽ kia, nó là khuôn mặt của Hữu Dực.
Vô cùng rõ rệt, tôi hình như còn nghe thấy cả giọng nói ấy.
"Đừng sợ, anh ở đây rồi!"
Những âm thanh ấy giống như từ quá khứ vọng về, không ngừng vang vọng trong tâm trí tôi. Cảm giác ấm áp dịu dàng lúc nãy chẳng còn nữa, chỉ còn cảm thấy vô cùng bất an xen lẫn sợ hãi. Tôi mất bình tĩnh, đẩy mạnh Ngạn Lâm ra, anh ta bất ngờ bị hất mạnh ra sau.
- Tử Ngọc, em...
Ai cũng nói như thế.
Ai cũng nói sẽ bảo vệ tôi, nhưng không ai làm thế cả.
Tôi giật mình, chợt nhận ra bản thân vừa rồi rất quá đáng, vội vàng xin lỗi Ngạn Lâm. Anh ta liền hỏi tôi:
- Không thích sao?
- Xin... xin lỗi. Tôi không cố ý....
- Tôi hỏi em có vui không?
- Vui.. rất... rất vui..
Tôi ấp úng đáp, Ngạn Lâm cất tiếng cười, chỉ là điệu cười này vô cùng xa lạ, lại vô cùng lạnh lẽo.
- Rất vui phải không?
Tôi luống cuống gật đầu, Ngạn Lâm tiến đến bế thốc tôi lên, rời khỏi phòng khách.
- Anh... Khoan đã, anh bế tôi đi đâu vậy?
Cảm giác cơ thể bị ném xuống giường, chân của tôi bị đập vào đâu đó, đau điếng. Ngạn Lâm lao tới phủ lên người tôi, sau đó liền cúi xuống hôn tôi. Tôi chưa kịp định thần, lưỡi của anh ta đã tiến vào, lại cảm giác hô hấp bị ai đó rút cạn. Tôi cố gắng đẩy ra, thế nhưng cả cơ thể lại giữ chặt, không thể cử động. Mãi cho đến khi cảm giác hơi thở của tôi đang yếu dần đi, Ngạn Lâm mới rời khỏi môi tôi, bắt đầu để lại những nụ hôn vụn trên cổ. Tôi run rẩy nắm chặt lấy ga giường, mở miệng van xin:
- Đừng.. dừng lại... tôi không muốn. Dừng lại!!
Tôi bỗng thấy ở dưới đùi hơi lạnh, đến khi nhận thấy bàn tay anh ta luồn vào trong váy, vội vã hét lên. Ngạn Lâm đột nhiên dừng lại, sau đó hôn lên trán tôi, khẽ nói.
- Đừng lo, sẽ nhanh thôi, đừng sợ!
- Không!!
Tôi co rúm người lại, òa khóc, cả người không ngừng run bần bật. Tôi không muốn nhớ lại những ký ức đó, không muốn phải cảm nhận cảm giác đau đớn kia lần nữa.
Không muốn, không muốn chút nào.
Ngạn Lâm buông tôi ra, tôi vội vàng kéo chăn, cuộn chặt quanh người, lăn vào góc tường nằm. Ngạn Lâm không ép buộc tôi nữa, anh ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi, sau đó nắm lấy tay tôi.
- Tại sao lại sợ, em cưới tôi không phải vì việc này sao? Họ không nói em về đây để làm gì à?
- Tôi... tôi chưa sẵn sàng...
- Lâu như vậy còn chưa sẵn sàng?
-....
- Tôi đối với em không đủ tốt sao?
- Không phải... anh rất tốt...
- Vậy tại sao luôn né tránh tôi?
- Xin lỗi....
- Em rốt cuộc đang sợ hãi điều gì?
Tôi không dám trả lời, tôi không dám nghĩ đến, không dám nhớ lại.
- Đừng sợ nữa, có tôi ở đây rồi.
- Nói dối!
Tôi nghiến chặt răng, hướng về phía anh ấy hét lớn.
- Anh nói dối, tất cả các người đều nói dối!!!
- Em....
- Chẳng ai bảo vệ tôi cả....
Tôi rụt tay lại, chui sâu đầu vào trong chăn, ấm ức khóc, càng khóc càng run rẩy. Ngạn Lâm kéo tôi lại gần, ôm chặt lấy tôi, dựa cằm lên đầu tôi, chậm rãi nói.
- Anh sẽ bảo vệ em, anh hứa.
- Anh sẽ không ép buộc, sẽ chờ cho đến khi em sẵn sàng.
Tôi chui đầu khỏi chăn, cười hỏi anh ta:
- Tại sao lại đối tốt với tôi?
Tôi không xinh đẹp như những người khác, cũng không tài giỏi, không có gì nổi bật, tại sao phải đối tốt với tôi?
Tôi càng nói càng cười, tiếng cười tự giễu khản đặc trong cổ họng.
- Sao hả, nói đi chứ?
- Em rất giống... mẹ của anh...
- Nhưng tôi không phải bà ta!
- Đúng, em không phải bà ấy.
- Vậy anh đối tốt với tôi làm gì?
- Vì anh yêu em! Vậy không đủ sao?
- NÓI DỐI!!!!
Hữu Dực trước đây cũng nói ý như vậy, rõ ràng đều là nói dối.
- Tại sao lại là nói dối?
Ngạn Lâm hỏi tôi, giọng nói nhẹ như gió thoảng, tôi cảm giác vòng ôm của anh ấy ngày càng chặt. Tôi cố gắng gạt bỏ đi cảm giác ấm áp đang cố gắng len lỏi vào tim, cố gắng không để bị dao động.
Tôi sợ tất cả mọi thứ chỉ là trò đùa.
- Ngủ đi, tôi biết em mệt rồi!
Tôi khó nhọc thiếp đi, trong lúc mơ màng nghe thấy gì đó, lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Tôi yêu em, từ đầu đến cuối đều là thật.
Bình luận facebook