• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (2 Viewers)

  • Chương 76-80

Chương 76: Tự mình yêu mình

Tôi vào cửa chỉ đảo mắt nhìn một vòng, sau đó xách đồ ăn vào bếp bắt đầu bận rộn.

Quả nhiên là trong bếp nhà cô ta có đầy đủ tất cả các dụng cụ, đồ đạc, gia vị cũng đầy đủ, xem ra trước đó quả thực là đã hạ quyết tâm muốn học nấu cơm rồi đây.

Nhưng lúc mà tôi bắt đầu làm thức ăn, nói vọng ra ngoài phòng khách hỏi xem cô ta có muốn học không thì cô ta thẳng thừng ném cho tôi một câu: "Không học."

Tôi bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, rán mấy con cá vàng nhỏ, một đĩa cà tím xào thịt, một nồi canh xương sườn bí đao và một đĩa rau, vì chỉ nấu ít, đủ cho hai người ăn nên càng dễ nấu ra được món ăn có mùi vị vừa ý.

Sau khi dọn sẵn đồ ăn ra bàn ăn và gọi vài câu xong, Bạch Vi mới mặc đồ ở nhà quần dài áo dài thong dong đi ra, nhưng vừa gửi thấy mùi thơm, bỗng nhiên cô ta liền đi nhanh hơn.

"Mau ăn đi." Tôi để bát cơm đã xới sẵn trước mặt cô ta.

"Cảm ơn."

Cô ta cũng không khách sáo, liền ngồi xuống, gắp một đũa cà tím xào thịt cho vào miệng, sau đó vừa gật đầu vừa kéo dài âm cuối "Uhm".

"Phương Dương, không ngờ là đồ ăn anh nấu cũng ngon phết đấy chứ."

Tôi cũng ngồi xuống, cười và nói: "Đương nhiên rồi, vừa đẹp trai, vừa biết nấu cơm, lại cực kỳ biết quan tâm người khác, người bạn trai như thế này đi đâu tìm được, phải không."

"Xí, tự mình khen mình."

"Lẽ nào không phải sao?"

"Không phải, ngoài việc biết nấu cơm ra, hai cái kia đều không phù hợp."

"Ha ha ha......"

Cứ như vậy, tôi và Bạch Vi vừa ăn vừa mỉa mai chế nhạo lẫn nhau, ngoại trừ những lúc làm việc thì sẽ đặc biệt giả bộ làm bộ làm tịch ra, còn trong cuộc sống hàng ngày thì cô ta và đa số những người con gái khác không hề có gì khác biệt, rất nhiều đặc điểm của những người con gái nhỏ nhắn cô ta đều có đủ cả.

Ăn cơm xong, Bạch Vi nói muốn đi rửa bát, tôi bảo để tôi rửa là được rồi, cô ta không hề khách sáo mà nói luôn một câu: "Được, thế thì vất vả cho anh rồi.", sau đó đi ra khỏi phòng ăn, ra phòng khách xem tivi luôn.

Tôi có chút cạn lời và rửa bát sạch sẽ, khi đi đến phòng khách, cô ta đang khoanh hai chân lại ngồi trên ghế sofa, ngồi xem tivi với tư thế lười biếng.

Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ta, cô ta bất giác ngồi dịch sang bên cạnh.

"Làm việc cả ngày chắc mệt lắm rồi nhỉ? Hay là tôi giúp cô mát-xa?" Tôi hỏi.

"Không cần."

Cô ta lại dịch sang bên cạnh thêm một chút nữa, dường như cảm giác vẫn chưa đủ an toàn, bèn cầm chặt cây bút trên khay trà lên, nhìn tôi một cái với hàm ý sâu xa.

Tôi thấy vậy liền nhếch mép lên, ánh mắt của cô ta dường như đang nói: Nếu như tôi dám đụng vào cô ta thì cô ta sẽ cầm bút đâm tôi.

Cái thứ đồ này không thể đem ra đùa được, nó có thể khoét được thành cái lỗ trên cơ thể người.

Tôi cười mỉa mai: "Thế thì không mát xa nữa vậy, dù sao thì tôi cũng mệt lắm rồi."

"Cảm ơn bữa tối của anh, anh có thể đi được rồi."

"Vừa ăn no, ngồi tí đã."

"Mười phút."

Tôi ngồi mười phút, trong mười phút đó thì có nói chuyện với cô ta mấy câu về chương trình trên tivi, tay cô ta vẫn cứ cầm khư khư lấy cái bút.

Vừa hết mười phút, cô ta lại nói: "Đến giờ rồi, anh có thể đi rồi."

"Một mình cô ở nhà không cô đơn à? Tôi ở lại với cô thêm một lúc nữa nhé."

"Tôi thích ở một mình, chả thấy cô đơn tẹo nào." Cô ta giơ cái bút trong tay lên.

"Được rồi, vậy thì tôi về trước đây, cô nghỉ ngơi sớm đi."

Tôi lại cười mỉa mai, nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

"Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi." Sắc mặt cô ta ôn hòa hơn, nhàn nhạt nói.

Tôi kéo cửa đi ra ngoài, rồi lại quay đầu lại nói một câu: "Tối nay tôi sẽ mơ về cô, cô nhất định cũng sẽ mơ thấy tôi, trong giấc mơ chúng ta lại quấn quýt nhau."

"Cút!"

Cô ta ném cái gối ôm về phía tôi.

Tôi kịp thời đóng cửa lại, chắn được cái gối ôm đó, sau đó rảo bước rời đi với tâm trạng vui vẻ.

Tôi bắt đầu có chút hưởng thụ kiểu quan hệ như thế này với Bạch Vi rồi, càng ngày càng thích trêu nghẹo cô ta, thích nhìn dáng vẻ giận đùng đùng của cô ta, cảm giác này thật sự là không tồi chút nào.

Lẽ nào, tôi thật sự là đã có hơi thích cô ta thật rồi sao?

Nhưng dự định ban đầu của tôi chỉ là muốn trả thù cô ta, khiến cô ta yêu tôi, sau đó tàn nhẫn vứt bỏ cô ta, khiến cho cô ta buồn tủi, khiến cho cô ta đau lòng.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của tôi có chút phức tạp, cũng nghĩ không ra nguyên do gì.

Về đến phòng trọ, tôi có chút mệt mỏi, muốn đi tắm rồi đi ngủ luôn.

Nhưng khi còn chưa kịp vào phòng, Ngô Thừa Chí chạy từ trong phòng của hắn ra, vừa có chút căng thẳng vừa có chút ngoan ngoãn nói: "Phương Dương, vừa nãy tôi cãi nhau với Chu Miểu, cô ấy chạy ra ngoài rồi, trên đường về anh có gặp cô ấy không?"

Tôi ngơ ngác một lúc và nói: "Có gặp đâu."

"Haiz......" Ngô Thừa Chí có chút luống cuống, "Phải rồi, điện thoại của tôi bị cô ấy cầm ra ngoài rồi, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh gọi cho cô ấy được không? Anh xem......phòng của Chung Lâm bọn họ đều đóng cửa rồi, không biết đã ngủ chưa nữa, tôi cũng ngại làm phiền họ, chỉ có thể hỏi mượn điện thoại của anh thôi."

Tôi có chút cạn lời: "Đừng gọi nữa, nhanh đuổi theo cô ấy đi?"

Sắc mặt Ngô Thừa Chí lộ rõ vẻ căng thẳng hơn: "Nếu đuổi theo......Tôi không biết phải đi đâu tìm cô ấy đây, vẫn cứ......nên gọi một cuộc điện thoại trước đã nhỉ, nếu như cô ấy không nghe điện thoại thì tôi sẽ đuổi theo sau."

Trong lòng tôi không thể không có chút khinh thường, một thằng đàn ông mà vâng vâng dạ dạ chả ra thể thống gì, nhưng tôi không nói ra, cũng không từ chối, lấy điện thoại ra và mở khóa xong thì đưa cho hắn.

"Cảm ơn, cảm ơn anh, Phương Dương." Ngô Thừa Chí cầm lấy điện thoại, mở bàn phím điện thoại ra nhập vào một dãy số.

Không lâu sau, điện thoại đã kết nối được, Ngô Thừa Chí nói với điện thoại bằng giọng gần như khổ sở van nài: "Alo, vợ ơi, em đi đâu rồi?"

Tôi đứng bên cạnh nghe thấy giọng của Chu Miểu trong điện thoại, tôi thấy nếu tôi vẫn đứng bên cạnh nghe thì Ngô Thừa Chí sẽ ngại, bèn đi vào phòng của mình và lấy quần áo đi tắm.

"Phương Dương, cảm ơn anh, tôi gọi điện thoại xong sẽ trả lại anh sau được không?" Ngô Thừa Chí hỏi sau lưng.

"Không sao, anh cứ dỗ Chu Miểu về trước đã."

Tôi lấy xong quần áo để thay khi tắm, đợi vài phút thấy Ngô Thừa Chí vẫn đang ở phòng khách nói chuyện điện thoại với Chu Miểu, chắc là trong chốc lát sẽ không nói chuyện xong được, tôi liền đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm cái đã rồi nói sau.

Trong lúc đó, ngoài tiếng bước chân của Chung Lâm mở cửa bước ra ngoài ra thì chỉ có mỗi tiếng của Ngô Thừa Chí đang dỗ vợ.

Tôi tắm xong, đi ra ngoài thì thấy Ngô Thừa Chí đã nói chuyện điện thoại xong rồi, đang cầm điện thoại đứng ở phòng khách với vẻ mặt căng thẳng, buổi đêm của tiết trời tháng tư ở Thịnh Hải rất mát mẻ, nhưng quần áo trên người hắn thì lại ướt nhẹp hơn nửa rồi.

"Phương Dương, điện thoại của anh, cảm ơn anh, tôi phải ra ngoài tìm Chu Miểu thôi."

Ngô Thừa Chí cầm điện thoại nhét vào tay tôi, sau đó vội vội vàng vàng kéo cửa ra và chạy ra ngoài.

"He." Tôi bất giác lắc đầu và bật cười, thật sự là chưa từng thấy một thằng đàn ông nào sợ vợ như vậy.

Vừa định đóng cửa lại, Chung Lâm và Lý Phương Phi từ trong phòng của bọn họ bước ra, tò mò hỏi: "Phương Dương, Ngô Thừa Chí và Chu Miểu làm sao thế? Cãi nhau à?"

Tôi gật đầu: "Đúng đấy, hai người ở nhà mà không nghe thấy tiếng cãi nhau à?"

Chung Lâm và Lý Phương Phi ngơ ngác nhìn nhau: "Đâu có nhỉ, bọn em đóng cửa suốt, không hề nghe thấy tiếng cãi nhau nào, có thể là bọn họ cãi nhau ở trong phòng rồi."

"Ừ, Ngô Thừa Chí đuổi theo Chu Miểu rồi, không sao đâu, yên tâm đi."

Tôi không muốn can dự quá nhiều vào những chuyện cãi vã này, liền đi vào phòng, đóng cửa lại chuẩn bị nghịch điện thoại một lát thì cũng đến giờ đi ngủ rồi.

Suốt đêm, cho đến tận lúc tôi ngủ say đều không hề nghe thấy tiếng mở cửa. Sáng ra lúc tôi ngủ dậy, những ngày bình thường thì bọn họ cũng ngủ dậy vào tầm này, nhưng tôi không hề thấy bọn họ đâu, trong phòng cũng không có động tĩnh, hình như là cả đêm hôm qua bọn họ vẫn chưa về nhà.
Chương 77: Lòng dạ hẹp hòi

Tôi chẳng buồn lo chuyện bao đồng, lập tức bước ra khỏi cửa đi làm.

Trên đường đi, tôi ghé qua hiệu thuốc mua một hộp aspirin mang đến công ty. Bạch Vi vẫn chưa đến giống hôm qua, tôi đi vào phòng cô ta nhìn ngó, bình hoa hồng đã nở rộ, tạm thời chưa có dấu hiệu héo úa.

Tôi thay nước mới cho bình hoa, sau đó mài một viên aspirin đỏ vào bên trong, ngoài ra còn dùng bình tưới phun ít nước lên cánh và lá hoa, tài liệu tôi tìm được trên mạng hôm qua đã nói làm thế này có thể khiến hoa tươi lâu hơn.

Sau khi tôi quay về vị trí của mình chưa được bao lâu, Bạch Vi đã đến. Cô ta vẫn mặc một bộ đồ công sở già dặn như mọi khi, giẫm trên đôi giày cao gót thờ ơ đi lướt qua mặt tôi. Cô ta đáp lại qua loa câu chào hỏi của tôi, sau đó đi vào phòng làm việc.

Tôi không đi vào trêu chọc đối phương, mà tập trung làm việc.

Khoảng mười giờ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, còn kèm theo tiếng kêu gào quen thuộc nhưng đầy phẫn nộ của một người đàn ông.

“Phương Dương, mày ở đâu? Lăn ra đây cho tao!”

Nghe thấy giọng nói này, tôi không nhịn được cau mày, là Tào Văn Hoài.

Gã chạy đến đây làm gì nhỉ? Còn gào thét kêu tôi lăn ra nữa, có ý gì đây?

Tôi không đăng video lên, hôm qua cũng đâu đánh gã, lại càng không động đến Lâm Lạc Thủy, gã chạy đến đây nổi cơn điên gì chứ?

Sau khi nghi hoặc suy nghĩ một lúc, tôi đứng dậy vừa định đi ra ngoài thì Bạch Vi đã mở cửa phòng làm việc rồi bước ra, cau mày hỏi: “Phương Dương, có chuyện gì vậy? Tại sao Tào Văn Hoài lại chạy đến đây tìm anh?”

“Chịu.” Tôi lắc đầu, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Đi tới khu làm việc mang phong cách mở, tôi đã nhìn thấy Tào Văn Hoài, gã đang gào to tên tôi như phát điên lên khắp nơi.

Đồng nghiệp của Phần mềm Trí Văn đang bàn tán xôn xao ở xung quanh, chỉ có hai cô tiếp tân đang đứng bên cạnh không ngừng khuyên nhủ gã, nhưng lại không dám tiến lại gần, bảo vệ hiện không có mặt ở đây.

“Tào Văn Hoài, anh làm cái trò gì đấy?” Tôi bước đến gần, lạnh giọng hỏi.

Tào Văn Hoài ngoảnh lại nhìn thấy tôi, sắc mặt gã lập tức trở nên cực kỳ phẫn nộ: “Phương Dương, mày là thằng chó!”

Vừa dứt lời, gã đã xông về phía tôi.

Tôi nhíu mày, khi nắm đấm của gã sắp đập vào mặt mình, tôi đã kịp thời nghiêng người ngửa đầu ra phía sau, đồng thời duỗi chân ngáng chân gã.

Tào Văn Hoài lảo đảo bổ nhào xuống đất, hầm hừ một tiếng.

“Mẹ kiếp, anh bị điên à?” Tôi không nhịn được mắng.

“Phương Dương, mẹ thằng chó!”

Tào Văn Hoài bò từ dưới đất dậy, sau đó lại vung nắm đấm xông tới.

Tôi bực mình, nghiêng đầu sang một bên tránh cú đấm của gã, đồng thời đấm mạnh một cú vào mặt gã.

Gã lại than lên một tiếng, ngửa cổ ngã lăn ra đất, ôm mặt lăn lộn kêu gào.

“Phương Dương, dừng lại!” Bạch Vi chạy đến.

Tôi bực bội chỉ vào Tào Văn Hoài: “Tôi có làm gì đâu? Là tên điên này xông lên đánh tôi, tôi còn có thể làm gì được?”

Bạch Vi lạnh mặt: “Tôi nhìn thấy rồi, nhưng anh cũng không nên xuống tay mạnh như vậy.”

“Hơ, một cú đấm thôi mà, huống hồ không đấm gã ngã thì gã sẽ liên tục lên cơn như thằng điên ý.”

“Được rồi, anh đứng sang một bên đi, không được động tay động chân nữa.”

Nói rồi, Bạch Vi đi đến cạnh Tào Văn Hoài, cúi xuống nhìn gã, hỏi: “Phó tổng giám đốc Tào, anh không sao chứ?”

Không đợi Tào Văn Hoài trả lời, tôi đã bước tới, kéo lấy tay Bạch Vi, đẩy cô ta sang một bên, nói: “Đừng đứng cách gã gần như vậy, gã bị điên đấy, nhỡ làm cô bị thương thì sao?”

Bạch Vi không ngừng vùng tay ra: “Buông tôi ra.”

Tôi kéo cô ta đến một vị trí cách Tào Văn Hoài mấy mét, bấy giờ mới buông tay cô ta ra.

Cô ta trợn mắt lườm tôi, rồi lại cất giọng hỏi Tào Văn Hoài đang nằm dưới đất: “Phó tổng giám đốc Tào, anh không sao chứ?”

Tào Văn Hoài bụm chỗ bị chảy máu ở khóe miệng, vừa trở mình định bò dậy, vừa ập ờ đáp: “Không sao, tôi phải đập chết tên tiểu nhân vô sỉ bỉ ổi Phương Dương này.”

Tôi cười lạnh: “Tào Văn Hoài, có mười người như anh cũng không phải đối thủ của tôi. Nếu muốn thay một bộ nhá mới thì cứ xông qua đây.”

“Phương Dương, anh im miệng cho tôi!” Bạch Vi kéo cánh tay tôi, rồi lại nhìn Tào Văn Hoài, hỏi: “Phó tổng giám đốc Tào, có chuyện gì vậy? Tại sao anh đột nhiên chạy đến công ty chúng tôi tìm Phương Dương gây sự?”

“Hừ! Nó chính là một thằng tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ, tôi hận không thể đánh chết nó.”

Tôi không nhịn được tiếp lời: “Tào Văn Hoài, nói cho rõ ra đi, tôi vô sỉ bỉ ổi thế nào?”

“Mày còn không bỉ ổi? Trưa hôm qua, mày còn nói với tao hay ho lắm, tao vốn đã định đồng ý với điều kiện của mày rồi. Không ngờ mày quay đi một cái là up video lên mạng ngay, còn tung tin ở công ty của tao nữa. Mày… Tao nói cho mày biết, Phương Dương, cả đời này tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Tôi ngẩn ra: “Anh nói gì? Video bị up lên mạng rồi ư?”

“Mẹ kiếp, mày còn giả vờ giả vịt à? Sáng nay tao vừa đến công ty, đã phát hiện tất cả mọi người trong công ty đều chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng mình. Sau đó, tao tìm một nhân viên hỏi thì mới biết video đã bị tuồn lên mạng rồi.”

“Không thể nào.” Tôi phủ định ngay tắp lự, sau đó vội vàng đi đến trước máy tính của một đồng nghiệp, nói: “Tôi vốn không up video đó lên mạng, ở trang nào? Để tôi xem.”

“Hừ! Mẹ kiếp, mày còn ngụy biện nữa.” Tào Văn Hoài tức giận chửi một câu, nhưng không nói tên trang web ra.

Có lẽ gã sợ bị người của Phần mềm Trí Văn nghe được, sau đó cũng lần lên mạng xem.

Trong lúc bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể đi về chỗ làm việc của mình, nói: “Anh đi theo tôi, vào máy tôi xem.”

Tào Văn Hoài lại chửi thêm vài câu, sau đó đi theo tôi.

“Mọi người về vị trí làm việc đi.”

Bạch Vi lạnh lùng nói với các đồng nghiệp đang đứng vây xem, chờ sau khi họ đã giải tán đi làm việc hết, bấy giờ cô ta mới đi theo chúng tôi.

Tôi quay về chỗ làm việc của mình, lấy được tên trang web và video theo lời của Tào Văn Hoài. Tìm kiếm một lúc, sau đó tôi đã nhìn thấy một video cực kỳ quen thuộc.

Tôi thầm thấy kinh ngạc, vội vàng nhấn mở video thì nhìn thấy một vũ công nam mặc quần tam giác đang ưỡn ẹo múa cột, ngoài ra còn có từng cặp nam nam đang trò chuyện thân mật, trong đó có Tào Văn Hoài và Alava.

Đây chính là đoạn video mà tôi đã quay tại quán bar đồng tính ở Xiêng La, nội dung không sai lệch chút nào.

Hơn nữa, gương mặt của Alava còn không được làm mờ.

Tôi ngẩn ngơ ngồi trên ghế, nhìn chăm chú vào đoạn video vẫn đang phát.

Bạch Vi đi đến phía sau tôi, nhìn một lúc, lập tức buột miệng hỏi: “Phương Dương, chuyện này là thế nào? Sao anh có thể đăng công khai đoạn video này?”

Tào Văn Hoài ở một bên hừ lạnh: “Vì tôi đã đắc tội với nó ở Chiêng May, nên nó đang trả thù tôi, không giữ cho tôi một chút thể diện nào, làm đến mức tuyệt tình như vậy. Nó chính là thằng tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi vô sỉ bỉ ổi!”

Bạch Vi lại hỏi: “Phương Dương, sao anh lại làm như vậy? Anh có biết chuyện này chẳng những ảnh hưởng đến phó tổng giám đốc Tào, mà còn xúc phạm tới ông Alava nữa không?”

“Đm, im miệng hết cho tôi! Chuyện này căn bản không phải ông đây làm.”

Tôi không nhịn thêm được nữa, tức giận chửi bới, sau đó tiếp tục đào nhanh suy nghĩ.

Sao lại thế này? Rõ ràng tôi không đăng clip này lên mạng, tại sao giờ lại thành thế này?

Tôi cũng không lưu video vào máy tính, đặt mã xong là tôi đăng lên trang lưu trữ trên mạng rồi.

Không lẽ mật khẩu tài khoản lưu trữ trên mạng của tôi bị hack rồi?
Chương 78: Giải quyết ổn thỏa

Nghĩ đến đây, tôi vội mở trang web lưu trữ ra, đăng nhập tài khoản, trang lưu trữ lập tức mở ra, mật khẩu vẫn đúng.



Tôi lại xem lịch sử thời gian đăng nhập, hiện thị thời gian đăng nhập lần trước chính là lúc tôi làm xong video và đăng lên tối qua.

Cũng có nghĩa là Icloud không bị lấy cắp, mà clip tôi up lên đây đã được mã hóa, điều này hoàn toàn có thể loại trừ.

Không lẽ tối qua, có người dùng phần mềm khôi phục số liệu để tìm lại clip mà tôi đã xóa trên máy tính này sao?

Là ai nhỉ? Sao đối phương lại biết tôi chỉnh sửa video trên chiếc máy tính này?

Đúng rồi, điện thoại!

Lúc ở Chiêng May, tôi đã nói với Tào Văn Hoài là tôi có video gã và Alava ở quán bar đồng tính, chắc chắn gã biết tôi dùng điện thoại quay và biết tôi lưu nó trong điện thoại.

Vả lại, ngoài Lâm Lạc Thủy có mặt ở đấy lúc đó ra, còn có vài cấp dưới của gã nữa, có khả năng những người này cũng đã nghe thấy.

Nhưng là ai đây?

Ai đã động vào điện thoại của tôi?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức nghĩ tới Ngô Thừa Chí. Tối qua, hắn mượn điện thoại của tôi gọi cho ai đó, hơn nữa vẻ mặt rất căng thẳng. Tôi tắm mất mười mấy phút, khoảng thời gian này đủ để hắn tung clip lên mạng.

Còn nữa, tối ngày hôm trước, sau khi nhìn thấy tôi đánh tên cặn bã đó, hình như Ngô Thừa Chí rất sợ tôi. Lúc đó, tôi chỉ thấy hắn rất kỳ lạ.

Nhưng tôi với hắn mới quen biết vài hôm, sao hắn lại biết chuyện của tôi? Và sao biết tôi và Tào Văn Hoài có xích mích, đồng thời tôi có video của gã?

Không lẽ là Cung Chính Văn?

Nghĩ đến đây, tôi nghiêng đầu nhìn Tào Văn Hoài vẫn đang chửi bới tức giận, nói: “Anh có quen ai tên là Ngô Thừa Chí không? Hắn rất cao, ít nhất cũng một mét tám lăm, dáng người hơi ục ịch.”

“Không.”

“Nghĩ lại đi, rốt cuộc có quen không?”

“Tao đã bảo không rồi cơ mà. Có phải mày định kiếm đại một người ra để ngụy biển là người khác đăng lên không?”

Tôi không nhịn được kéo lấy cổ áo của Tào Văn Hoài, nén giận nói: “Mẹ nó nữa, đầu mày có vấn đề à? Nếu là ông đây làm, hôm qua còn đi tìm mày làm gì? Ông đây dám làm dám chịu, nếu muốn xử mày, còn cần phải giấu giếm thế à?”

Bạch Vi ở một bên quát lên: “Phương Dương, anh làm gì thế? Bình bĩnh, đừng động tay động chân.”

Tôi không để ý tới cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Tào Văn Hoài, hỏi: “Chuyện video, mày có nói cho Cung Chính Văn biết không?”

Tào Văn Hoài không dám động đậy, gật đầu lia lịa: “Có, lúc ở Chiêng May, tao có kể chuyện clip cho hắn ta nghe.”

“F*ck! Mày đúng là thằng ngu.”

Tôi đẩy gã ra, sau đó tức giận chửi bới.

Tào Văn Hoài đứng im, chỉnh lại cổ áo sơ mi: “Mày nói vậy là sao? Không lẽ là Cung Chính Văn làm?”

“Còn ai vào đây nữa.”

“Không thể nào, tao không đắc tội với hắn ta. Hắn ta biết rõ đoạn clip đó rất bất lợi với tao, tại sao còn làm như vậy? Làm vậy có ích gì cho hắn ta chứ? Vả lại sao hắn ta lại có đoạn clip? Mày gửi cho à?”

Tôi lắc đầu: “Loại người như Cung Chính Văn sẽ không để tâm đến mày đâu, chỉ cần đối phó được tao, hắn ta có thể bán đứng mày bất cứ lúc nào. Vì một khi đoạn clip này bị lộ, không chỉ có mày gặp phiền phức, mà tao cùng gặp bất lợi. Kiểu gì mày cũng mò tới tìm tao làm ầm lên, lãnh đạo công ty chúng tao sẽ không vui vì chuyện này.”

“Ngoài ra, gương mặt của Alava trong clip không được làm mờ, rất có khả năng sẽ bị hắn ra tung sang bên Xiêng La, kéo cả ông ta xuống nước luôn. Sự việc càng bị đẩy lên cao thì cuối cùng hậu quả tao phải gánh hết, vì đoạn clip đo là tao quay.”

“Còn vì sao đoạn clip lại nằm trong tay Cung Chính Văn… thì không phải tao gửi, mà là có người lấy của tao rồi lén gửi cho hắn ta. Nếu tao đoán không lầm, từ lúc tao về nước đến giờ, hắn ta luôn phái người theo dõi tao. Sau khi tao tìm được nhà và thuê chung với người khác, hắn ta đã lập tức mua chuộc một người bạn cùng nhà của tao, chính là Ngô Thừa Chí mà tao vừa nhắc tới đó. Tối qua, lúc tao về nhà, Ngô Thừa Chí hỏi mượn tao điện thoại để gọi cho ai đó. Nhân lúc tao tắm rửa, chắc hắn đã lấy trộm đoạn clip.”

Sau đó, tôi kể qua lại quá trình khác lạ và mượn điện thoại của Ngô Thừa Chí một lượt.

Chắc chắn Ngô Thừa Chí đã bị Cung Chính Văn mua chuộc, thậm chí Chu Miểu cũng có phần. Hơn nữa, ngay ngày tôi chuyển vào đó ở thì họ đã bị mua chuộc rồi, giá cả chắc hẳn rất cao. Hèn chi, sau khi tôi đánh một người hôm về buổi tối, Ngô Thừa Chí lại sợ tôi đến vậy, còn đổ lắm mồ hôi thế nữa, thậm chí tối đó hắn và Chu Miểu còn không dám về.

Lần này, tôi đã sơ suất rồi. Không ngờ Cung Chính văn hành động nhanh đến vậy, thủ đoạn cũng bỉ ổi nữa, thậm chí còn trở mặt bán đứng Tào Văn Hoài.

Tào Văn Hoài cũng quá ngu, chạy thẳng đến công ty tôi đòi sống đòi chết với tôi, đúng là ngu không chịu được.

Nếu gã không đến thì chuyện này dễ giải quyết rồi. Nhưng bây giờ chuyện đã ầm ĩ lớn như vậy, chắc chắn lãnh đạo trong công ty đã biết, kiểu gì Trương Nghị Lâm cũng lấy chuyện này làm cơ, khéo Bạch Vi không bảo vệ được tôi mất.

Còn phía Alava nữa, tôi phải xử lý dứt điểm chuyện này, nếu không Alava sẽ trở mặt hủy hợp đồng cũng nên.

Nghe tôi nói xong, Tào Văn Hoài không ho he một câu, mà ngẩn ngơ thất thần.

Bạch Vi thì cau mày không ngừng suy tư.

Một lúc lâu sau, Tào Văn Hoài đột nhiên tức giận quát: “Thằng chó Cung Chính Văn, ông tuyệt đối không tha cho mày!”

Định vừa định tiếp lời, đường đi chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, thoáng cái vài lãnh đạo cấp cao đã xuất hiện, đi đầu chính là Trương Nghị Lâm.

“Chuyện là thế nào?” Trương Nghi Lâm vừa xuất hiện đã lạnh mặt hỏi.

Bạch Vi tiến lên trước một bước, bình tĩnh đáp: “Phó giám đốc Trương, là thế này, vị này là phó tổng giám đốc của Maddie Kerr. Ban nãy, anh ấy gặp chút chuyện không vui, nên đã nảy sinh hiểu lầm với Phương Dương, sau đó chạy đến công ty chúng ta để chất vấn, gây ra chút hỗn loạn.”

Đối mặt với Bạch Vi, Trương Nghị Lâm hơi dịu lại: “Giám đốc Bạch, chuyện mà tôi nghe được không phải chỉ là chút hỗn loạn trong phạm vi nhỏ thôi đâu, mà là đánh nhau đúng không? Cô nhìn vị này… Phó tổng giám đốc Tào đúng không. Cô nhìn khóe miệng của cậu ấy đang chảy máu kìa, là ai gây ra?”

Tôi tiếp lời: “Phó giám đốc Trương, là tôi.”

Bạch Vi nhìn tôi ra hiệu, rồi lại bước lên trước một bước, kể khái quát lại chuyện vừa xảy ra, nhấn mạnh là Tào Văn Hoài chủ động xông vào đánh tôi, còn tôi chỉ phòng vệ.

Hơn nữa, Bạch Vi không hề nhắc đến chuyện clip, lướt qua quá trình hiểu lầm.

Trương Nghị Lâm lẳng lặng nghe xong, mặt không cảm xúc nhìn tôi: “Phương Dương, cậu đến văn phòng tôi một chuyến, còn phó tổng giám đốc Tào, tôi không tiễn nữa, mời.”

Sau đó, ông ta quay người bỏ đi, mấy lãnh đạo cấp cao khác cũng lần lượt rời đi theo.

Tôi không đi theo Trương Nghị Lâm, mà đứng im tại chỗ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách xử lý chuyện này.

Mục đích của Cung Chính Văn rất rõ ràng, đó chính là buộc tôi rời khỏi Phần mềm Trí Văn, tương đương gián tiếp tránh xa Bạch Vi.

Dù ở trong nước hắn ta có bản lĩnh lớn đến mấy, cũng không dám tùy tiện vu oan hãm hại hoặc tìm người giết chết tôi, chỉ có thể dùng thủ đoạn này thôi.

Nhưng dù tôi bị đuổi thì có làm sao?

Cùng lắm thì lại nghĩ cách tìm việc khác, làm shipper giao hàng mà cũng không được thì lúc cùng đường, tôi vẫn có thể nhờ vả Đỗ Minh Cường, kiểu gì cũng sướng hơn ở Phần mềm Trí Văn.

Chỉ có điều, đây không phải là phong cách của tôi, ai chọc tôi tôi sẽ chọc lại, a xử tôi tôi cũng sẽ xử lại.

Vì vậy, tôi không thể để Cung Chính Văn dễ dàng đạt được ý muốn, tôi sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa.
Chương 79: Khoa tay múa chân

Nghĩ đến đây, tôi nói với Bạch Vi đang có vẻ mặt nghiêm trọng đứng bên cạnh: “Giám đốc Bạch, cô có cách gì để trang web đó xóa video đi không?”

Bạch Vi gật đầu: “Để tôi hỏi xem, chắc không khó đâu, nếu không thì nhờ chú Thành giúp là được.”

“Vậy chuyện này làm phiền cô rồi, hơn nữa phải cố nhanh chóng khống chế đừng để video lan truyền. Mặt khác, cho tôi xin nghỉ phép hai ngày, hoặc là xin đi công tác ở Chiêng May, tôi phải đi tìm Alava để chủ động nói rõ chuyện này.”

Bạch Vi sững người: “Chủ động nói rõ? Vì sao? Video không dễ bị truyền sang Xiêng La như thế chứ?”

Tôi lắc đầu: “Cung Chính Văn chắc chắn sẽ cố ý truyền sang bên đó. Hắn ta có thể bán đứng cả Tào Văn Hoài đủ để chứng minh con người hắn ta làm việc không từ một thủ đoạn nào. Hắn sẽ ra sức làm lớn chuyện lên, mà không để ý đến tiếng tăm của Alava đâu."

“Đối với người thường mà nói, nội dung của đoạn video đó rất bình thường không có gì đáng chú ý, nhưng với Alava mà nói thì lại rất quan trọng, thậm chí là chí mạng. Bởi vì thời gian ông ta gặp mặt Tào Văn Hoài là những ngày bọn họ chuẩn bị hợp tác, ngoại trừ khiến nhiều người bình phẩm ông ta ra, còn khiến người khác nghi ngờ ông ta nhận hối lộ mỹ nam kế của Tào Văn Hoài, thậm chí có khả năng sẽ bị BTT điều tra nội bộ.”

Bạch Vi nhíu mày, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

“Được rồi, cô chỉ cần nghĩ cách khiến trang web đó xóa video đi là được, những chuyện khác cứ giao cho tôi xử lý. Tôi đến chỗ Trương Nghị Lâm một chuyến, nhanh thì có thể là chiều hoặc tối, tôi sẽ bay đến Chiêng May.”

Bạch Vi gật đầu: “Ừm, anh đi đi, xử lý ổn thỏa một chút.”

Tôi giả bộ cười nhẹ nhõm: “Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt, sang đó rồi tôi sẽ nhớ đến cô. Cô hãy tự chăm sóc bản thân, đừng suốt ngày tăng ca nữa, cũng phải chú ý đến ăn uống một chút, hạn chế đến những nhà hàng không sạch sẽ đi.”

Bạch Vi xị mặt: “Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn miệng lưỡi dẻo quẹo như vậy.”

“Ha ha, tôi sẽ nhớ cô thật đấy.”

Nói rồi, tôi vẫy tay với cô ta, sau đó đi ra ngoài.

Vừa mới đi được mấy bước, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngoảnh lại thì thấy Tào Văn Hoài đang suy sụp ngồi chồm hổm dưới đất, ôm đầu không nói lời nào.

Tôi không nhịn được cười nói: “Phó tổng giám đốc Tào, đi thôi, đợi ở đây chẳng có ích gì cả, quay về tiếp tục làm chức phó tổng giám đốc của anh đi. Gay thì gay, cùng lắm là bị người ta bình phẩm thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”

Tào Văn Hoài ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn tôi chằm chằm: “Tất cả là do mày, nếu không phải ban đầu mày lừa tao và Alava đến đó, còn quay video lại thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay rồi.”

Tôi lắc đầu: “Ha, phó tổng giám đốc Tào không nghĩ lại khi ở Chiêng May anh đã đối phó tôi thế nào à mà bây giờ còn trách tôi? Sao, vẫn định đánh tôi à? Có phải muốn đổi một bộ răng mới không?”

Nói rồi, tôi không để ý đến gã nữa, đi thẳng ra ngoài.

Vừa đến khu làm việc mang phong cách mở, tôi đã nhìn thấy lễ tân và Lâm Lạc Thủy đang hùng hổ đi tới.

“Phương Dương.” Lâm Lạc Thủy liếc mắt đã nhìn thấy tôi, cô ấy có vẻ căm hận nói: “Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao?”

Tôi nhún vai: “Không phải tôi làm, cô tự đi hỏi Tào Văn Hoài đi, anh ta ở trong đấy.”

“Anh đừng có ngụy biện, tôi biết nhất định là anh sẽ không buông tha cho anh ấy, cũng biết đúng là anh ấy đã làm một vài chuyện không đúng với anh. Nhưng tôi không ngờ, anh lại dùng thủ đoạn hèn hạ, ghê tởm như vậy để trả thù anh ấy.”

Nói đến đây, Lâm Lạc Thủy lắc đầu cười lạnh một cách thất vọng, sau đó nói tiếp: “Phương Dương, tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại trở nên hèn hạ và vô sỉ như vậy, thay đổi đến nỗi tôi cũng không nhận ra anh nữa, trước đây tôi thật là…”

Tôi không nhịn nổi ngắt lời cô ấy: “Trước đây, cô mù mắt chó nên mới thích tôi đúng không?”

Lâm Lạc Thủy không trả lời, chỉ giữ bộ mặt cười lạnh thất vọng.

Tôi nhịn cơn tức, bình tĩnh nói: “Lâm Lạc Thủy, trước khi chỉ trích người khác thì nhìn lại mình trước đi được không? Ba năm trước, lúc tôi ngồi tù, là ai nói sẽ đợi tôi? Thời còn đi học, là ai nói sẽ ở bên tôi mãi mãi? Sau đó thì sao?”

“Tôi vừa vào tù chưa được bao lâu, cô đã qua lại với Tào Văn Hoài, đối với cô mà nói lời hứa chỉ là nói chơi thôi sao? Là ai thay đổi trước? Cô có tư cách gì mà ở đây khoa tay múa chân với tôi?”

Đối mặt với những lời chất vấn của tôi, dường như Lâm Lạc Thủy không còn lời nào để nói, chỉ nhắm mắt thở dài một hơi, sau đó cúi thấp đầu, cười nụ cười tự giễu mà bi thương.

“Phương Dương.” Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Thật ra tôi rời xa anh không phải vì anh ngồi tù, anh có muốn biết đáp án thật sự không?”

Tôi ngẩn người, bởi vì không ngờ Lâm Lạc Thủy sẽ đột nhiên nói như vậy, cũng chưa từng nghĩ cô ấy rời xa tôi là vì có nguyên nhân gì khác hay không.

Cô ấy rời xa tôi không phải bởi vì tôi ngồi tù, không phải vì muốn tìm một người giàu có hay sao?

Cô ấy từng nói muốn có một căn nhà, không cần hướng ra biển, cũng không cần quá lớn, chỉ cần có thể yên ổn vun đắp tình yêu của chúng tôi.

Cô ấy cũng từng nói muốn có một chiếc xe, không cần quá xa hoa, cũng không cần quá đẹp đẽ, chỉ cần tôi có thể lái xe đưa cô ấy đi làm, hôn tạm biệt cô ấy ở bên đường giống như những người đàn ông khác.

Mà tôi chỉ là một người bình thường xuất thân từ nông thôn, hai chuyện này tôi đều không làm được.

Nhưng tôi của trước kia vẫn luôn nỗ lực theo hướng đó, muốn cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc mà cô ấy mong muốn.

Tôi quả thực đã đi vào quỹ đạo đó, làm việc bốn năm, thời gian và công sức tôi bỏ ra nhiều hơn người khác, tăng ca và chủ động đi công tác đối với tôi mà nói đã trở thành thói quen, thậm chí đa số những ngày lễ tôi đều vùi đầu vào công việc.

Thông qua sự cố gắng, học tập và thăng tiến không ngừng, tôi đã nhận được thành quả, đạt được thành tích tiêu thụ nhất định. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ tiêu tiền linh tinh, ngoại trừ gửi một khoản tiền về quê cho cha mẹ xây nhà mới ra, số còn lại tôi đều tiết kiệm để mua nhà và xe cho Lâm Lạc Thủy.

Như vậy còn không đủ hay sao?

Cô ấy còn có lý do gì để rời xa tôi?

Tôi muốn biết đáp án.

“Vì sao?” Tôi cố giữ bình tĩnh hỏi Lâm Lạc Thủy.

Cô ấy không nói, chỉ nhìn tôi đăm đăm.

Xung quanh đã rất nhiều đồng nghiệp Phần mềm Trí Văn tụ tập. Bạch Vi và Tào Văn Hoài cũng đứng ở hành lang nhưng không đi qua đây, cũng không mở miệng nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn chúng tôi.

Dần dần hình như vành mắt của Lâm Lạc Thủy đã đỏ lên.

Cô ấy cúi đầu, như muốn giấu đi nước mắt ở khóe mi, giọng nói bình tĩnh cất lên: “Phương Dương, chúng ta ở bên nhau từ năm tư đại học đúng không. Lúc đó anh thông minh, cần cù, nỗ lực hơn rất nhiều người, tôi rất thích anh của lúc đó. Nhưng khi ra đời làm việc, tôi dần thấy không thích những ưu điểm ấy của anh nữa, thậm chí còn hơi thấy ghét.”

“Bởi vì thời gian anh về nhà ngày càng muộn, thời gian ở bên tôi cũng ngày càng ít, thậm chí ngày lễ cũng không ở bên cạnh tôi mà bận bịu tặng quà cho khách hàng của anh và đi chơi cùng họ. Anh không còn quan tâm tôi như trước kia nữa và cũng không quan tâm đến cảm nhận của tôi, trong thế giới của anh chỉ còn làm việc kiếm tiền.”

“Ban đầu, tôi không nói, bởi vì tôi biết anh cố gắng là vì chúng ta. Nhưng anh có biết không, tình cảm của chúng ta dần trở nên phai nhạt trong bốn năm đó. Tôi chỉ là một cô gái, một người phụ nữ bình thường, cũng có lúc cáu kỉnh, buồn chán, muốn có anh quan tâm bầu bạn. Nhưng càng ngày tôi càng không cảm nhận được tình yêu của anh. Có một khoảng thời gian, thậm chí tôi còn hoài nghi rốt cuộc anh có phải bạn trai tôi không.”

Nói xong, Lâm Lạc Thủy lau gò má và vành mắt, hít sâu vào một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt vẫn in dấu nước mắt, nói: “Phương Dương, anh còn nhớ có một lần anh đi công tác, chúng ta cãi nhau qua điện thoại không? Anh nói tôi đừng làm loạn, tôi thực sự không nhịn nổi nữa đã mở lời nói chia tay với anh, anh còn nhớ không?”
Chương 80: Em đã lạc lối

Tôi ngẩn ngơ nhìn cô ấy, tầm nhìn hơi nhòe đi như không thể tập trung được nữa, lại như không thể nhìn rõ gương mặt xinh đẹp từng thuần khiết và như thiên thần của cô ấy.

Trong đầu tôi đầy ắp hình ảnh của bốn năm đó, chúng xoay chuyển, lướt qua và vụt đi xa như một đoạn phim.

Lần chúng tôi chúng tôi cãi nhau của chúng tôi mà cô ấy nhắc đến đó hình như là sau khi tôi làm việc được bốn năm, chính là vài tháng trước khi tôi vào tù. Một lần đi công tác, tôi nhận được điện thoại của cô ấy. Cô ấy nói bị lãnh đạo công ty mắng, thấy không vui, nên muốn nói chuyện với tôi. Lúc đó, tôi đang ở cùng với khách hàng, tôi bảo cô ấy một lát nữa gọi lại, nhưng cô ấy không chịu. Tôi chưa nói được mấy câu thì cô ấy bắt đầu nói tôi không còn quan tâm đến cô ấy nữa, tôi cảm thấy bực dọc, cúp máy, cô ấy lại gọi đến, sau đó chúng tôi cãi nhau.

Đó là lần chúng tôi tranh cãi kịch liệt nhât, cô ấy đòi chia tay với tôi. Vì đang bực mình và tức giận, nên tôi đã đồng ý.

Sau khi đi công tác về, tôi đã bình tĩnh lại, đi đến nhà cô ấy để xin lỗi. Cô ấy ôm tôi khóc, sau đó chúng tôi làm hòa.

Từ đó về sau, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình, ý thức được rằng không thể tiếp tục như vậy. Sau đó, tôi bắt đầu dành nhiều thời gian ở bên và quan tâm đến cô ấy hơn, tình cảm của chúng tôi lại được hâm nóng.

Nhưng hình như sau lần đó, tôi luôn cảm thấy cô ấy đã thay đổi. Nhiều lúc, tâm trạng của cô ấy rất nặng nề, nhưng dù tôi có gặng hỏi thế nào, cô ấy cũng không nói.

“Phương Dương.” Giọng nói của Lâm Lạc Thủy kéo tôi từ trong hồi ức trở lại.

Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Buổi tối hôm chúng ta chia tay, tôi và Văn Hoài đã xảy ra quan hệ.”

Đầu tôi nổ tung.

Lâm Lạc Thủy vẫn bình tĩnh nói: “Tôi và Văn Hoài đã quen nhau từ lâu, anh ấy cùng quê với tôi, cũng là bạn học cấp ba. Khi còn học cấp ba, anh ấy từng theo đuổi tôi. Mấy ngày chúng ta chia tay, anh ấy luôn ở bên cạnh tôi. Từ đó trở đi, bọn tôi đã ở bên nhau, tôi cũng đã hạ quyết tâm sẽ rời xa anh. Nhưng sau khi anh đi công tác về, anh đã xin lỗi tôi, nói anh luôn yêu tôi sâu đậm, nói anh sẽ thay đổi. Lúc đó, tôi đã mềm lòng, nhưng tôi không nỡ chia tay với Văn Hoài.”

“Xin lỗi anh, tôi đã lạc lối, bắt cá hai tay, vì tôi vẫn còn yêu anh.”

“Đến khi anh vào tù, tôi mới hạ quyết tâm phải rời xa anh.”

“Xin lỗi.” Cô ấy hơi cúi người với tôi.

Sau khi thẳng lưng dậy, cô ấy hít sâu một hơi, nói tiếp: “Tôi đã xin lỗi anh rồi, nên anh đừng truy cứu chuyện giữa anh và Văn Hoài nữa. Từ nay trở đi, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, đôi bên không nợ nhau.”

Lâm Lạc Thủy bình tĩnh đi lướt qua người tôi, bước tới cạnh Tào Văn Hoài, giơ tay khẽ xoa vết thương trên khóe miệng gã.

“Đau không anh?” Cô ấy hỏi.

“Anh không sao.” Gã lắc đầu, sau đó nắm lấy tay cô ấy.

“Chúng ta về thôi.”

“Ừm.”

Gã dắt tay Lâm Lạc Thủy, đi lướt qua người tôi, bước đi rất bình tĩnh.

Tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, như không thể tập trung được nữa.

Trong đầu tôi không ngừng vang lên giọng nói của Lâm Lạc Thủy.

Một lúc lâu sau, tôi cắn chặt răng, không cho mình được khóc, cũng không để nước mắt tuôn rơi.

Mẹ kiếp, giọt nước mắt chết tiệt này.

Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng bàn tán “xôn xao”, còn có những ánh mắt và những cái chỉ chỉ trỏ trỏ khác lạ.

Tôi cử động tay chân, sau khi vẫn cảm nhận được cơ thể mình vẫn ở đây, tôi cất bước đi ra ngoài.

Đi đến cầu thang bộ, tôi ngồi trên bậc thang lạnh lẽo, lấy thuốc lá ra châm, sau đó rít liền mấy hơi.

Tôi thích cảm giác này, muốn bay bổng trong làn khói lượn quanh, không mục đích, tốt nhất là có thể quên đi tất cả.

Nhưng tôi không làm được.

Lời nói của Lâm Lạc Thủy như con dao đâm từng nhát vào vết sẹo cũ của tôi, khiến vết thương vốn đã khép miệng lại chảy máu, còn đau đớn từng cơn.

Đến tận ban nãy, tôi mới biết nguyên nhân cô ấy rời xa tôi.

Là tôi tự gây ra!.

Là tôi từng bước đẩy cô ấy đến bên cạnh Tào Văn Hoài.

Nhưng tôi có sai không?

Tôi không biết.

Tôi chỉ biết mình bị cắm sừng, một cặp sừng to vật vã. Trong thời gian mấy tháng đó, ngày nào, cô ấy cũng ăn nằm với tôi, ân ái mây mưa cùng tôi, nhưng trong lòng cô ấy lại có một người đàn ông khác.

Tôi không tưởng tượng được lúc cô ấy khẽ thầm thì lời yêu bên tai tôi, nhưng trong lòng lại nhớ đến Tào Văn Hoài, đó là một loại cảm xúc như thế nào.

Tôi cũng không dám tưởng tượng cô ấy rên rỉ nỉ non dưới thân Tào Văn Hoài…

Mẹ kiếp!

Tôi dụi mạnh đầu thuốc vào góc tường, sau đó ôm đầu, cào tóc, để sự đau đớn trên cơ thể xua tan sự nhức nhối ghê tởm tầm thường trong lòng.

Không biết bao lâu sau, tôi thấy càng thêm buồn bực và ngột ngạt. Tôi ngẩng đầu lên định hít một ít không khí trong lành, nhưng lại nhìn thấy Bạch Vi đứng ở cửa cầu thang đang nhìn tôi một cách bình thản.

Tôi nhìn cô ta, cong môi, định nở một nụ cười thản nhiên như mọi khi với cô ta, nhưng tôi phát hiện khóe môi mình hình như nhếch hơi bị lớn quá thì phải.

Dường như tôi đã quên mất điệu cười mỉm ấy.

“Anh không sao chứ?” Bạch Vi hỏi.

“Tôi thì sao được đây?”

Tôi lại nhếch miệng, muốn nhanh chóng tìm lại nụ cười mỉm của mình.

Lúc này, một cô gái đeo gọng kính đen trông vừa xinh đẹp vừa quen mặt đi đến, cô ta nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Phương Dương, phó giám đốc Trương bảo anh đến văn phòng, anh còn ở đây làm gì?”

Hình như cô ta là trợ lý của Trương Nghị Lâm, nhưng tôi không thích vẻ mặt của cô ta lắm. Cô ta ra vẻ trước mặt tôi làm gì chứ? Tưởng mình là Bạch Vi hay sao?

Bây giờ, tôi cũng không muốn gặp Trương Nghị Lâm, không muốn gặp ai cả.

Nên tôi chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ ngửa cô hít sâu một hơi, muốn giải tỏa sự muộn phiền khó hiểu trong lòng.

“Anh không nghe thấy tôi nói gì à? Phó giám đốc Trương bảo anh đến văn phòng của ông ấy, ngay lập tức!” Cô ta cất cao giọng.

“Cô cút mẹ đi, đừng ra vẻ trước mặt ông đây nữa.” Tôi không nhịn được nữa.

Bạch Vi ở một bên vội chen lời: “Phương Dương, anh nói gì thế?”

Sắc mặt của cô trợ lý của Trương Nghị Lâm trắng bệch, cô ta chỉ vào tôi, tức giận nói: “Anh! Anh có thái độ gì thế hả?”

“Tiên sư, đừng có chỉ chỉ trỏ trỏ với ông đây.”

“Anh… Anh chờ đấy, tôi sẽ đi thưa với phó giám đốc Trương.”

“Biến.”

Cô trợ lý bốn mắt nổi giận đùng đùng giậm trên đôi giày cao gót bước nhanh rời đi.

Bạch Vi cau mày: “Phương Dương, tôi biết trong lòng anh đang khó chịu. Nhưng đây là công ty, chúng ta đang làm việc, anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình được à? Sao có thể dùng thái độ đó để nói chuyện với đồng nghiệp? Huống hồ, anh còn vừa gây ra một chuyện náo loạn có ảnh hưởng rất lớn nữa. Phó giám đốc Trương chắc chắn sẽ lấy đây làm cái cớ, bây giờ anh còn mắng trợ lý của ông ta, ông ta không đuổi anh mới là lạ đấy. Đến nước này thì tôi cũng không giúp được anh nữa đâu, anh hiểu không?”

Tôi thờ ơ đáp: “Đuổi thì đuổi, ông đây muốn thấy cô ta tức đấy, giả bộ lên mặt cái quái gì chứ.”

“Anh đang tự sa ngã đấy à? Chỉ vì lời nói ban nãy của Lâm Lạc Thủy, vì biết lý do cô ấy rời bỏ anh, biết cô ấy lạc lối khi hai người còn yêu nhau…”

Tôi lập tức bốc hỏa: “Mẹ nó nữa, cô nói đủ chưa hả? Chuyện của tôi với cô ấy liên quan mẹ gì đến cô? Cô tưởng mình là ai? Tôi không khiến cô liên thiên giao giảng đạo lý gì đó ở đây.”

Bạch Vi tức đến mức tái mặt: “Anh… Anh còn muốn làm việc ở đây nữa không hả?”

“Cô tưởng tôi thật sự yêu thích cái công ty nát bét này à? Tưởng tôi thích hầu hạ cô lắm sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom