-
Chương 91-95
Chương 91: Người anh có mùi nước hoa của phụ nữ
Bansha dẫn họ vào là để chào đại ca, cả đám người đứng nghiêm chỉnh, đồng loạt chắp tay trước ngực khom lưng với tôi.
Điều này khiến tôi thấy hơi lúng túng, nhưng lại không thể từ chối, vì như vậy sẽ khiến họ cảm thấy khó xử.
Lão Bansha này thật ra rất thông minh, biết sau khi móc nối quan hệ được với tôi, ông ta chẳng những có thể giữ được mạng, mà còn có thể làm quen được với Suchat.
Đợi sau khi đám tay chân đó đi ra ngoài, Bansha lại chạy đến uống rượu với tôi. Tôi ngồi khoảng nửa tiếng, vừa định chào để đi về thì điện thoại chợt đổ chuông.
Tôi cầm lên xem thì thấy là Bạch Vi gọi.
Tôi có vẻ hơi nghi hoặc nghe máy, sau khi chào hỏi, Bạch Vi ở đầu dây bên kia khẽ nói: “Phương Dương, anh vẫn đang ở ngoài à?”
“Ừ, sao thế?”
“Không sao, tự nhiên tôi thấy hơi đói, anh có thể mang chút đồ ăn đêm về cho tôi được không?”
Tôi ngẩn ra một lúc, sau đó mỉm cười: “Được, cô muốn ăn gì?”
“Ừm… Mỳ Tom Yum đi.”
“Được, lát tôi sẽ mua về cho cô.”
“Cảm ơn.”
Cúp máy của Bạch Vi, tôi đứng dậy nói: “Bansha, tôi phải về rồi. Đến giờ hành động ngày mai, tôi sẽ gọi lại cho ông.”
“Được cậu Dương, tôi tiễn cậu nhé.”
“Thôi, ông lấy ít sốt cà chua cho tôi, chúng ta vẫn phải diễn một màn kịch mà.”
Bansha ngây ra: “Diễn kịch?”
“Ừ, tôi phải diễn là bị đánh một trận ở chỗ ông, để người khác biết tôi cũng là người bị hại.”
Sắc mặt Bansha hơi căng thẳng: “Cậu Dương, nếu… Ông Suchat biết chuyện này…”
“Yên tâm, tôi sẽ nói với ông ấy chỉ là diễn kịch thôi, ông mau đi lấy tương cà đi. Lát nữa, tôi đi rồi, ông hãy dẫn người đến quán bar đồng tính lấy đoạn camera, sau đó đi điều tra chỗ ở của Alava, tối nay bắt buộc phải làm xong.”
“Vâng, tôi sẽ làm như cậu dặn.”
Bansha chạy đi tìm một lọ tương cà, tôi bôi một ít tương cà màu đỏ lên khóe miệng, sau đó lại bảo Bansha sai lũ đàn em chửi bới ầm ĩ một lúc ngoài đại sảnh, còn đập vài chai rượu nữa.
Bấy giờ, tôi mới vừa chạy ra ngoài quán bar, vừa ngoảnh lại chửi bới vào bên trong. Bansha dẫn người hùng hùng hổ hổ xông ra, sau đó tôi chạy mất dép.
Người Xiêng La đã quen với cuộc sống về đêm, trên phố vẫn còn rất đông người, rất nhiều người đã trông thấy cảnh tượng này, có thể trong đó có người mà Cung Chính Văn sắp xếp đi theo dõi tôi, cũng có thể có nhân viên của BTT ra phố ăn đêm.
Vì Chiêng May chỉ là một thành phố nhỏ, nên đồn một chuyện gì đó đi rất dễ dàng.
Rời khỏi quán bar Cara, tôi không đi xa, mà chờ Bansha dẫn người của ông ta đi ra khỏi quán bar, chờ họ phóng chiếc xe máy đỗ ở bên ngoài về phía quán bar đồng tính rồi mới rời đi.
Nước Xiêng La có rất nhiều băng đảng đua xe về đêm, họ không đua xe hơi, mà là xe máy. Giống như băng đảng xe máy đường phố từng thịnh hành một thời ở thập niên bảy, tám mươi của Hoa Quốc, người Xiêng La cũng rất thích trò này. Đêm đến, cả đám người cởi trần hoặc chít khăn cưỡi trên những chiếc xe máy được cải tiến hò hét phóng vù vù trên đường phố.
Là một tên côn đồ nhỏ bé có chút danh tiếng ở Chiêng May, Bansha cũng rất thích trò này.
Nhưng mục tiêu của ông ta không phải là đua xe, mà là đi lấy đoạn clip camera, dùng cách đe dọa hay thậm chí là vũ lực để bắt quán bar đồng tính phải giao nộp đoạn clip đó.
Tôi sẽ khiến Alava phải tuyên bố phủ định chuyện nhận hối lộ, chỉ ra từng bị Tào Văn Hoài hẹn đến quán bar đồng tính, ông ta đi đến cuộc hẹn theo phép lịch sự, nhưng sau khi nghe thấy lời yêu cầu mà Tào Văn Hoài đưa ra, ông ấy đã lập tức bỏ đi.
Tôi không quay cảnh Alava bỏ đi nhưng quán bar đó thì có. Bansha lấy được đoạn ghi hình ấy, chờ đến thời cơ, ông ta sẽ công khai đoạn clip Alava bỏ đi với vẻ bực tức là được.
Đây chỉ là một khâu trong kế hoạch mà thôi, những bước khác cũng không thể xảy ra sai lầm.
Tôi vòng qua hai con phố, tìm được một quán bán đồ ăn đêm ven đường khá nổi tiếng, mua một xuất mỳ Tom Yum, sau đó nhận được điện thoại của Bansha, ông ta nói đã lấy được đoạn clip.
Về đến khách sạn, tôi lau sạch vệt sốt cà chua trên khóe miệng, rồi sang gõ cửa phòng Bạch Vi.
Một lát sau, cửa được mở hé, lộ ra gương mặt và nửa bờ vai trắng nõn của Bạch Vi.
“Mỳ Tom Yum đây.” Tôi giơ hộp đồ ăn trong tay lên nói.
“Cảm ơn.”
Bạch Vi mở cửa to ra một chút, nhận lấy hộp đồ ăn, rồi đột nhiên hít mũi, như đang ngửi mùi gì đó.
Tôi hỏi: “Quán mỳ Tom Yum này khá nổi, có phải thơm lắm không?”
Bạch Vi nhìn tôi một cách sâu xa, sau đó lại chỉ vào cổ tôi: “Trên người anh có mùi nước hoa phụ nữ, cổ vẫn còn dính sợi tóc kia kìa.”
Tôi ngây ra, hơi ngượng ngập cúi xuống sờ cổ, quả nhiên sờ thấy một sợi tóc dài.
Không chờ tôi giải thích, Bạch Vi đã bình tĩnh hỏi: “Xuất mỳ này bao nhiêu tiền? Lát nữa tôi chuyển qua WeChat cho anh.”
Tôi mỉm cười gượng gạo: “Không cần, coi như tôi mời cô.”
“Cảm ơn, không còn việc gì nữa thì đi nghỉ sơm đi.” Nói rồi, Bạch Vi định đóng cửa.
“Ừm, cô cũng đi nghỉ sớm đi.”
Tôi vẫy tay với cô ta, sau đó quay người bỏ đi.
Mẹ kiếp, mùi nước hoa của cô nàng bốc lửa ban nãy rất nồng, cô ta còn cọ xát vào người tôi nữa. Nếu biết tóc cô ra rụng ghê thế này, tôi đã bảo cô ta tránh xa ra rồi.
Nhưng thế thì có làm sao?
Bạch Vi đã nói rõ là không thích tôi theo đuổi cô ta nữa, tôi cũng đã hạ quyết tâm từ bỏ rồi, thế thì tôi ra ngoài chơi với mấy em gái có liên quan gì đến cô ta?
Về phòng mình, tôi đi tắm, hẹn đồng hồ báo thức vào sáu giờ sáng ngày mau, sau đó lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo thức, tôi cầm lấy điện thoại, đọc tin nhắn mà Bansha gửi đến lúc nửa đêm, ông ta đã điều tra chỗ ở của Alava cả đêm.
Tôi vội vàng xuống giường rửa mặt, thay quần áo, ra ngoài ăn chút gì đó, sau đó phóng thẳng tới địa chỉ mà Bansha đã gửi.
Alava sống ở một khu biệt thự nhỏ cách trung tâm thành phố khá xa, tôi phải đút cho bảo vệ hai nghìn bath, dùng hộ chiếu và visa đăng ký thăm hỏi thương vụ thì mới được vào.
Sau khi ấn chuông không bao lâu trước cửa nhà Alava, một người phụ nữ trung tuổi mở cửa.
Tôi lịch sự chắp tay trước ngực, nói: “Xin chào, xin hỏi ông Alava có nhà không ạ?”
“Chào cậu, xin hỏi cậu tìm ông ấy có việc gì?”
“Công việc ạ, phiền bà thông báo với ông ấy một tiếng được không?”
“Được, cậu chờ một chút.”
Người phụ nữ trung tuổi đó quay người gọi vào trong vài câu, tôi cảm kích gật đầu với bà ấy, sau đó đứng bên ngoài chờ đợi.
Không bao lâu sau, Alava vừa thắt cà vạt vừa đi ra cửa, nhìn thấy tôi, mặt ông ta biến sắc.
Hiển nhiên ông ta đã biết đoạn clip đó là tôi quay, cũng hiểu lầm là tôi đăng lên mạng.
Tôi lịch sự chắp tay trước ngực: “Xin chào, ông Alava.”
Alava có vẻ tức giận: “Cậu đến đây làm gì? Nhà tôi không chào đón cậu.”
Tôi bình tĩnh đáp: “Ông Alava, tôi đến để giúp ông giải quyết khó khăn trước mắt.”
“Tôi không cần cậu giúp.” Alava vung tay định đóng cửa.
Tôi vội vàng dùng tay chặn cánh cửa lại, nói: “Ông Alava, tôi có thể thề với phật tổ rằng đoạn clip đó không phải do tôi đăng lên mạng. Tôi cũng là người bị hại giống ông, tôi lại đến Chiêng May là để giải quyết chuyện này. Vả lại, tôi đã nghĩ ra cách rồi, có thể giảm tổn hại xuống mức thấp nhất mà chuyện này gây ra cho ông. Xin ông cho tôi năm phút, chờ tôi nói xong, nếu ông vẫn muốn từ chối lời yêu cầu của tôi, tôi sẽ đi ngay.”
Chương 92: Phối hợp
Ông Alava không nói gì, sắc mặt không rõ vui buồn nhìn tôi.
Tôi lại nói lần nữa: “Ông Alava, tôi tuyệt đối không có ý làm hại đến ông, chỉ muốn giảm bớt tổn hại mà chuyện này gây ra cho tôi và ông xuống mức thấp nhất.”
Một lúc lâu sau, Alava mới buông cửa nhà ra, lùi về sau vài bước: “Vào đi, cậu chỉ có năm phút.”
Sau khi vào phòng, Alava lại dẫn tôi đến một căn phòng sách, đóng cửa vào rồi mới lạnh mặt nói: “Cậu có năm phút, bây giờ hãy nói đi, cậu sẽ giải quyết chuyện này thế nào.”
Trên đường đến đây, tôi đã sắp xếp xong mạch suy nghĩ, lúc này tôi nói ngay mà không cần nghĩ ngợi: “Ông Alava, tôi sẽ biến ông thành một người bị hại đơn thuần, nhưng việc này cần ông phối hợp.”
“Tôi đã bàn bạc với một gã lưu manh ở vùng này, ông ta đồng ý nhận tội này thay chúng ta, chủ động thừa nhận là mình câu kết với Tào Văn Hoài quay video. Tôi sẽ bảo ông ta gọi điện thoại cho ông, qua điện thoại ông ta sẽ nói vì ông không chịu hợp tác với Tào Văn Hoài nên lan truyền video nhằm trả thù ông.”
“Việc ông cần làm là ghi âm cuộc điện thoại đó lại và báo cảnh sát, lý do có thể là xúc phạm danh dự hoặc bôi nhọ, sau đó cảnh sát sẽ bắt ông ta, công bố kết quả điều tra. Đến lúc đó ông đăng bài thanh minh, phủ nhận việc mình nhận hối lộ tình cảm, chỉ ra rằng ông từng được Tào Văn Hoài hẹn đến quán bar đồng chí đó. Ông đến cuộc hẹn vì phép lịch sự, nhưng khi nghe Tào Văn Hoài nói ra yêu cầu vô lễ thì lập tức rời đi.”
Alava nhíu mày: “Vậy là xong à? Kết quả cảnh sát điều tra nhất định sẽ là kết quả mà cậu mong muốn sao? Dù có phải thì người khác dựa vào đâu mà tin vào kết quả của cảnh sát và lời thanh minh của tôi? Vả lại, gã lưu manh mà cậu tìm tới vì sao phải giúp cậu? Lẽ nào ông ta không sợ ngồi tù? Ông ta có đáng tin không?”
Tôi gật đầu chắc nịch: “Ông Alava cứ yên tâm, phía bên cảnh sát tôi sẽ nói trước, họ sẽ cho ra kết quả mà chúng ta muốn. Mặt khác, tôi sẽ công bố những chứng cứ khác chứng minh ông trong sạch. Về phần gã lưu manh kia, ông ta cực kỳ đáng tin, cũng cũng không sợ ngồi tù, bởi vì tôi sẽ cho ông ta một mức bồi thường thỏa đáng.”
Tiếp đó, tôi giải thích tỉ mỉ những điểm then chốt trong kế hoạch cho Alava nghe, đồng thời đưa ra phân tích và suy đoán hợp lý nhất.
Thật ra, chỉ cần kế hoạch không xảy ra sai sót, đợi khi kết quả điều tra của cảnh sát và lời thanh minh của Alava được đưa ra, chủ tịch tập đoàn BTT chắc hẳn sẽ không làm lớn chuyện này lên, mà là nhân cơ hội đó cũng đưa ra lời thanh minh như không được lan truyền tin đồn, và rồi chuyện này sẽ kết thúc.
Cho dù có người nghi ngờ cũng chẳng làm được trò gì. Danh dự của Alava chắc chắn sẽ phải chịu mức tổn hại nhất định, không thể cứu vãn toàn bộ, nhưng ông ta sẽ không phải tiếp nhận điều tra nữa, tập đoàn BTT cũng sẽ không chấm dứt việc hợp tác với công ty chúng tôi.
Mặc dù cách này không phải quá vẹn toàn, nhưng cũng có thể coi là giải quyết được vấn đề một cách miễn cưỡng, giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực ở mức cao nhất.
Nghe tôi nói xong, Alava cúi đầu, rơi vào trầm tư.
Hồi lâu sau, Alava mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn tôi: “Cậu chắc chắn gã lưu manh kia và cảnh sát sẽ giúp đỡ?”
Tôi gật đầu: “Gã lưu manh kia đã giúp tôi lấy được video camera giám sát ở trong quán bar rồi, về phần ông ta thì có thể chắc chắn một trăm phần trăm. Còn bên cảnh sát, lát nữa tôi sẽ đến đồn cảnh sát một chuyến, tôi nắm chắc ít nhất tám mươi phần trăm là có thể thuyết phục được cảnh sát giúp đỡ.”
Alava lại ngẫm nghĩ trong chốc lát, cuối cùng hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định trọng đại, nói: “Dương, tôi tạm thời tin cậu, hi vọng cậu không khiến tôi thất vọng.”
“Yên tâm, ông Alava, tôi sẽ cố hết sức xử lý tốt chuyện này.”
Nói xong, tôi nhắc lại lần nữa những chuyện ông ta cần làm một cách chi tiết, dặn dò những việc và thời cơ cần chú ý rồi mới rời khỏi nhà của ông ta.
Ra khỏi cổng khu nhà, tôi phát hiện trên đường không có xe Tuk Tuk cũng không có taxi. Khu mà Alava ở không náo nhiệt như ở thành phố, nơi này có chút hoang vắng, còn phải mất chút thời gian đi tìm xe, sớm biết như vậy tôi đã thuê một chiếc xe máy ở thành phố rồi.
Có một chiếc xe máy đang đỗ bên lề đường ở phía không xa, hình như là xe ôm, tài xế đội mũ đứng cạnh xe đang gọi điện thoại.
Tôi dùng tiếng Xiêng La hô lên với anh ta từ đằng xa: “Xin chào, xe ôm phải không?”
Hình như người tài xế đó giật nảy mình, nhìn tôi qua lớp kính chắn của mũ, sau đó không để ý tới tôi mà lại quay đầu đi tiếp tục gọi điện thoại.
Tôi nhíu mày, lại hỏi lớn lần nữa.
Dường như anh ta đã nghe rõ, nhưng lại xua tay với tôi như là từ chối.
Tôi có chút bất đắc dĩ, chỉ đành đứng ở bên đường chờ xe.
Khoảng mười phút sau cuối cùng cũng có một chiếc xe Songthaew màu đỏ đi tới, tôi nói địa chỉ cho tài xế và trả giá ổn thỏa. Sau khi lên xe, tôi nhìn ra sau theo thói quen, vừa khéo nhìn thấy người tài xế mới đứng bên đường gọi điện thoại lúc nãy đã khởi động xe.
Tôi bỗng mơ hồ ý thức được điều gì đó.
Trên đường đi, tôi không quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa, mà là lấy điện thoại mở camera trước ra quay phía sau xe Songthaew, vừa vờ lướt điện thoại, vừa quan sát kĩ hình ảnh mà camera quay được.
Quả nhiên chiếc xe máy kia vẫn đi theo phía sau, xe Songthaew rẽ qua mấy con đường, gã ta vẫn thong thả bám theo phía sau.
Nếu tôi đoán không lầm thì hẳn gã ta là người do Cung Chính Văn cử sang theo dõi tôi.
Đến đồn cảnh sát, tôi không vội vào trong mà ngồi ở bàn ăn bên lề đường của một nhà hàng giả vờ ăn sáng, vẫn dùng điện thoại quay lại cái tên bám đuôi ở phía sau.
Tên đó dừng xe trước một nhà nghỉ ở xa xa rồi đi vào bên trong.
Đó là một nhà nghỉ kiêm cho thuê xe gắn máy, trước cửa bày một hàng xe gắn máy đủ kiểu dáng. Nếu không ngoài dự liệu thì gã ta sẽ đổi một chiếc xe máy khác tiếp tục theo dõi tôi.
Trước đó tôi đã ăn sáng rồi, để không khiến đối phương nghi ngờ, bây giờ tôi lại ăn thêm một nửa phần ăn sáng này nữa, sau đó mới đi về phía đồn cảnh sát ở đối diện.
Gã ta thích theo đuôi thì cứ để gã ta theo, có thể làm gì được tôi nào?
Vào trong đồn cảnh sát, tôi xem qua bảng thông tin công khai ở phòng khách một lúc, tìm được thông tin của anh cảnh sát mập mạp đã đưa tôi ra trước đây. Ông ta tên Natcha, là một cảnh sát trưởng cấp cao.
Sau khi biết được tên ông ta, tôi đi đến quầy tiếp dẫn, lịch sự nói với cảnh sát tiếp đón: “Xin chào, tôi muốn gặp cảnh sát trưởng Natcha.”
Người cảnh sát đó quan sát tôi từ trên xuống dưới một hồi, hỏi: “Xin hỏi anh có chuyện gì sao?”
“Là chuyện riêng, anh chỉ cần nói với ông ấy, tôi là người Hoa Hạ tên Phương Dương lúc trước bị các anh giam ba ngày với lý do đe dọa tống tiền, sau đó ông ấy đã đích thân đưa tôi ra khỏi đồn cảnh sát.”
Người cảnh sát đó nhíu mày, lại quan sát kĩ tôi một lát, bấy giờ mới nhấc điện thoại lên bấm số gọi đi.
Chốc lát sau, anh ta đặt điện thoại xuống, nói: “Cảnh sát trưởng Natcha đang họp, tôi đã thông báo đến phòng làm việc của ông ấy giúp anh rồi, đợi ông ấy họp xong mới biết có gặp anh hay không. Anh hãy đến đằng kia đợi một lúc đi.”
“Cám ơn.” Tôi gật đầu, sau đó đi đến khu chờ ở phòng khách ngồi.
Cuộc họp của ông ta có vẻ hơi lâu, mãi đến mười một giờ trưa mà vẫn chưa xong. Lúc tôi đứng dậy đang định đi đến quầy tiếp dẫn hỏi thì một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, vóc người gầy gò hấp tấp chạy ào vào đồn cảnh sát, dùng tiếng Hoa Hạ la lên với người cảnh sát ở quầy tiếp dân: “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án, vợ và con tôi mất tích rồi…”
Chương 93: Chân tướng
Vị cảnh sát ở phòng tiếp dân rõ ràng không biết tiếng Hoa Hạ, chỉ dùng tiếng Anh hỏi vài câu nhưng tiếng Anh của ông ta ta cũng không tốt, cứ ê a nói không rõ ràng gì cả.
Khi tôi muốn tiến lên giúp bọn họ phiên dịch, ngoài cửa lại có hai người đi vào, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, đeo mắt kính với vẻ ngoài bình thường, nhìn giống như là một thư ký; người còn lại là một chàng trai cao lớn trẻ tuổi, giống vệ sĩ hoặc lái xe.
Khi thấy hai người này, ông kia vội vàng phất tay ra hiệu cho họ đi qua, sau đó người phụ nữ kia nhanh chóng dùng tiếng Anh phiên dịch lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra cho bên cảnh sát.
Hóa ra ông này là đại gia đến du lịch kiêm khảo sát hạng mục, hơn 8 giờ sáng nay, vợ của ông ấy dẫn đứa con trai bảy tuổi ngồi thuyền du ngoạn trên sông Mae Ping. Lúc tách nhau ra, ông đã gọi cho vợ và con trai mấy cuộc nhưng đều tắt máy. Ông ấy cảm thấy không ổn nên tự mình đi tìm một lúc nhưng không thấy, sau đó thì chạy tới đồn cảnh sát để báo án.
Nhưng sau khi vị cảnh sát đón tiếp nghe họ nói xong thì lắc đầu, nói rằng vợ con ông ấy cũng chỉ mới mất liên lạc 2, 3 giờ đồng hồ thôi, chưa đủ 24h thì không thể lập án được.
Ông càng thêm sốt ruột, dùng tiếng Hoa Hạ nói với vị cảnh sát kia là dù không lập án, nhưng họ hỗ trợ tìm kiếm cũng được, người phụ nữ kế bên không phiên dịch kịp tốc độ nói của ông, hai bên nói chuyện càng ngày càng gấp gáp, âm lượng cũng càng ngày càng lớn.
Thấy họ sắp sửa cãi nhau, bên trong có hai vị cảnh sát khác đi tới, sau khi ông bình tĩnh lại, họ lại hỏi thăm chuyện đã xảy ra một lần nữa.
Lúc này, điện thoại trên bàn vị cảnh sát tiếp đón vang lên tiếng chuông, anh ta cầm lên nghe xong thì bỏ xuống, sau đó ngắc tôi: “Thưa anh, cảnh sát trưởng Natcha muốn gặp anh, xin mời!”
Tôi gật đầu, sau khi đi theo người cảnh sát kia vài bước thì không nhịn được mà dừng bước, quay đầu dùng tiếng Hoa Hạ hỏi ông kia: “Xin hỏi tôi nên gọi ông thế nào ạ?”
Ông sửng sốt một chút, nghi ngờ nói ra: “Tôi họ Đồng, xin hỏi cậu là…”
Tôi cười: “Chỉ là người qua đường thôi, ông Đồng có kẻ thù nào ở Chiêng May không?”
“Không có, đây là lần đầu tiên tôi tới Chiêng May, cũng chỉ ở lại 3 ngày thôi.”
“Vậy tôi có thể bạo gan hỏi một câu là phu nhân của ông Đồng bao nhiêu tuổi không?”
Ông nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
Tôi thản nhiên nhún vai: “Xin lỗi vì tôi vô tình mạo phạm! Tôi chỉ muốn giúp ông Đồng phân tích một chút về việc mất tích của vợ con ông thôi!”
Lúc này, sắc mặt ông mới dịu hơn một chút: “Vợ của tôi nhỏ hơn tôi 20 tuổi, năm nay vừa 35, vấn đề này liên quan gì tới chuyện mất tích?”
Tôi do dự một chút rồi hỏi tiếp: “Ông Đồng, theo trực giác của ông, khả năng vợ ông cố tình tránh né ông lớn hơn hay là khả năng bà ấy bị mất tích lớn hơn? Hãy dùng trực giác!”
Ông nhíu mày, bình tĩnh nhìn tôi, một lát sau, ông ấy mới hít sâu một hơi rồi nói: “Trực giác của tôi là họ đã mất tích, vì chúng tôi đã kết hôn 8 năm rồi, cô ấy chưa từng tự dưng tắt máy như thế, đồng hồ thông minh của con trai tôi cũng chưa từng tắt máy bao giờ.”
Tôi suy tư một lát, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, như vậy đi, vừa hay tôi có quen với cảnh sát trưởng ở đây, tí nữa nói chuyện, tôi sẽ thử hỏi ông ta xem có thể cử vài viên cảnh sát tìm giúp không, ông Đồng ở đây chờ tôi một lát.”
Hai mắt ông vụt sáng, ông ta mong chờ và vô cùng cảm kích nắm chặt tay tôi: “Cám ơn, rất cảm ơn cậu!”
“Không có gì! Chúng ta đều là người Hoa Hạ mà, là người xa quê, giúp nhau một chút là việc nên làm, tôi vào nói với cảnh sát trưởng một tiếng.”
“Được được, à đúng rồi, xin hỏi nên xưng hô cậu thế nào nhỉ?”
“Phương Dương, Phương trong Phương Lĩnh, Dương trong sơn dương.”
“Hay, tên hay lắm! Tôi tên Đồng An Chi, An Chi trong bình thản như thường (An Chi Nhược Tố).”
“Ông Đồng cũng có cái tên rất đẹp! Vậy ông hãy tạm thời bình thản như thường, thả lỏng tinh thần là được.”
Tôi có thể nhìn ra được Đồng An Chi này là người có học thức, còn rất giàu, bên cạnh còn dẫn theo thư ký và tài xế trẻ tuổi, cùng một người vợ nhỏ hơn ông ấy hai mươi tuổi.
Tôi chào Đồng An Chi rồi theo vị cảnh sát tiếp đãi lên tầng ba, vị cảnh sát gõ cửa một căn phòng rồi ra hiệu bảo tôi bước vào.
Trên sofa trong phòng có một cảnh sát khá mập mạp mặc đồng phục đang ngồi, đây đúng là Natcha đã lịch sự đưa tôi ra ngoài lần trước.
Thấy tôi bước vào Natcha đứng lên, trên mặt là nụ cười, ông ta chắp hai tay thành chữ thập chào tôi: “Chào cậu Dương.”
Xem ra, người mà Đỗ Minh Cường mời tới lần trước có quyền thế khá lớn nên Natcha mới khách sáo với tôi như thế, hoàn toàn là vì có mối quan hệ kia.
Tôi đáp lễ: “Chào cảnh sát trưởng Natcha, đã mạo muội làm phiền rồi!”
“Cậu Dương khách sáo quá, mời ngồi, mời ngồi!”
Tôi lịch sự gật đầu rồi ngồi trên sofa dành cho một người ở vị trí chéo ông ta, bắt đầu nói: “Cảnh sát trưởng Natcha, tôi tới đây lần này là để đề nghị ông giúp tôi một việc.”
Natcha hơi ngẩn ra, sau đó lại cười hỏi: “Mời cậu Dương nói, nếu tôi có thể làm đuọc thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi cười đáp: “Cám ơn ông Natcha, thật ra chuyện này cũng xem như tôi tố cáo hành vi vi phạm pháp luật. Tôi và đương nhiệm chủ tịch tập đoàn BTT- Avala đã bị một vài kẻ bôi nhọ danh dự, họ công khai một đoạn clip nói rằng ông Avala đã chấp nhận hối lộ bằng tình dục của tôi và một người Hoa Hạ khác, bôi nhọ danh dự của tôi và ông ấy khiến ông Avala bị hội đồng quản trị BTT cách chức tạm thời để điều tra…”
Tôi kể ngắn gọn toàn sự việc, cũng nhấn mạnh đoạn clip kia không phải do tôi quay và nghi ngờ là Tào Văn Hoài sai khiến Bansha quay lén.
Cuối cùng, tôi nói thẳng ra rằng nếu tôi và Avala báo cảnh sát, chúng tôi hi vọng Natcha giúp chúng tôi điều tra ra chân tướng, hơn nữa cũng công bố kết quả cho bên phía tập đoàn BTT.
Trong lúc trình bày, tôi còn nhấn mạnh là tôi muốn chân tướng.
Nghe tôi nói xong, Natcha cũng không vội vã đáp lại, mà cười híp mặt, hỏi: “Cậu Dương, là vì sự kiện lần trước nên cậu muốn dạy Bansha một bài học à?”
Tôi lắc đầu: “Không phải! Tôi cũng không dối gạt cảnh sát trưởng Natcha làm chi, tôi và Bansha cũng chẳng có thù hận sâu đậm gì, đây hoàn toàn là chuyện khác, thật ra quan hệ giữa tôi và ông ta cũng không quá tệ, tôi cũng không mong ông ta bị xử quá nặng vì chuyện này, nếu có thể xem xét để giám bớt án phạt, cho ông ta một sự trừng phạt thích đáng là được.”
Natcha sửng sốt, ông ta trầm tư suy nghĩ một lát rồi vẫn nở nụ cười nói với tôi: “Cậu Dương, tôi có thể mạo muội hỏi một chút là ngài Sangsu và cậu….”
“Cảnh sát trưởng Natcha!” Tôi vội ngắt lời ông ta rồi cười bảo: “Ông nên biết là ngài Sangsu bộn bề công việc, tôi không muốn cứ làm phiền ông ấy mãi. Còn về chuyện giữa tôi và ông ấy…. Hoa Hạ chúng tôi có một thành ngữ là ‘Dừng lại đúng lúc’, có một số việc không tiện tiết lộ, chỉ có thể quan sát, nhưng ông yên tâm, tôi là người làm ăn chân chính đàng hoàng!”
“Tôi hiểu, tôi hiểu!”
Natcha nở nụ cười đẩy ẩn ý, sau đó vỗ đùi nói: “Được rồi cậu Dương đã nói vậy thì thân là cảnh sát, đây là việc chúng tôi nên làm. Tôi sẽ giải quyết chuyện này, đảm bảo cậu Dương và ông Avala được chứng minh trong sạch.”
Tôi cũng cười đáp: “Vậy cảm ơn cảnh sát trưởng Natcha, nếu lần sau gặp lại Natcha, tôi sẽ khen ngợi sự chính nghĩa, anh dũng của ông Natcha đây. Phải rồi, nếu như mấy ngày nữa có thời gian rảnh, tôi muốn mời cảnh sát trưởng Natcha một bữa, lúc đó mong cảnh sát trưởng hãy nể mặt nhé.”
“Ha ha, cậu Dương khách sáo quá thể, nếu rảnh tôi sẽ đến!”
Chương 94: Bắt cóc
Tôi đứng dậy, muốn chào tạm biệt và rời đi, Natcha cũng đứng dậy tiễn tôi.
Đi được vài bước, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó nên dừng bước, nói: “Cảnh sát trưởng Natcha, vừa rồi tôi gặp một người đồng hương đến Chiêng May để khảo sát dự án ở dưới tầng, ông ấy nói sau khi vợ và con ông ấy du ngoạn ở sông Mae Ping thì bị mất tích, suốt cả buổi sáng, ông ấy đều không thể liên lạc được với cả hai cái điện thoại nên muốn nhờ cảnh sát địa phương các ông tìm giúp, nhưng nhân viên cảnh sát ở tầng dưới nói người bị mất tích chưa được 24 tiếng, theo trình tự thì chưa thể thành lập án để điều tra.
“Cảnh sát trưởng, ông xem xét chuyện này chút. Ờ, ông ấy cũng là người làm ăn, vốn dĩ định đầu tư chút vốn vào Chiêng May để tạo cơ hội phát triển. Ai mà biết được ngay cả vợ con cũng mất tích luôn. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì...”
Natcha nhíu chặt mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, nói: “Có chuyện này sao? Đây không phải là chuyện nhỏ. Tôi sẽ xuống dưới xem sao, cậu Dương, cậu yên tâm, nếu như vợ con của người bạn đó thật sự mất tích, cảnh sát chúng tôi sẽ dốc toàn lực để tìm cho ra.”
“Con người của cảnh sát Natcha đúng là khiến người khác phải nể phục!”
“Đây là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi, cậu Dương khách sáo rồi.”
Chúng tôi vừa nói chuyện khách sáo với nhau, vừa đi xuống tầng. Ở sảnh tầng một trông thấy Đồng An Chi vẫn đang sốt sắng chờ đợi.
Sau khi Natcha làm qua loa thủ tục hỏi chuyện rõ ràng, vẫy tay một cái, huy động toàn bộ lực lượng có thể trong cục cảnh sát để đi tìm người.
Đồng An Chi cảm kích đến mức cảm ơn rối rít, sau đấy lại đi theo cảnh sát khác để lấy lời khai.
Sau khi cảm ơn Natcha thêm lần nữa, tôi rời khỏi cục cảnh sát.
Thật ra lúc tôi bị bắt trước đây, chắc chắn Natcha có nhận tiền của Cung Chính Văn, chỉ có điều, tôi không nói toẹt ra mà thôi, cũng không nói chuyện đoạn clip là do Cung Chính Văn làm để tránh ông ta thấy ngại.
Còn về cái người tên Sangsu mà Natcha đề cập tới, có lẽ là tên nhỏ con mà Đỗ Minh Cường đưa tới lần trước.
Theo thái độ của Natcha đối với người này thì có lẽ cái người tên Sangsu kia có chức quyền rất lớn trong cơ quan cảnh sát hoặc thậm chí là trong chính phủ.
Natcha muốn hỏi xem tôi có quan hệ như thế nào với Sangsu, thăm dò xem có đáng để giúp tôi chuyện này không.
Cái kiểu thăm dò của ông ta thì tôi gặp nhiều rồi, chẳng khó gì để đối phó.
Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi thản nhiên như không có chuyện gì, đi tới nhà nghỉ nhỏ mà đã mình thuê xe, đồng thời chú ý đến tình hình xung quanh.
Cái tên bám đuôi chắc vẫn còn rình rập quanh đây.
Đến trước cửa nhà nghỉ, quả nhiên tôi nhìn thấy chiếc xe máy của đối phương đậu ở trước cửa nhưng không thấy người đâu nữa.
Tôi thuê một chiếc moto prince 250, lát nữa phải dựa vào nó để cắt đuôi tên theo dõi kia.
Vừa mới đưa tiền cọc, còn chưa kịp ngồi lên xe, Đồng An Chi và thư ký của ông ấy cùng với tài xế chạy từ đồn cảnh sát ra.
“Cậu Phương Dương.” Đồng An Chi chạy đến trước mặt tôi, thở gấp gáp, móc ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho tôi: “Cậu Phương Dương, vừa rồi tôi không kịp cảm ơn cậu, đây là danh thiếp của tôi, rất hy vọng cậu Phương có thể để lại số điện thoại cho tôi. Đợi sau khi tìm được vợ và con tôi, tôi nhất định sẽ mời cậu đi ăn một bữa để cảm ơn đàng hoàng.”
Tôi cầm lấy tấm danh thiếp, mỉm cười: “Ông Đồng khách sáo quá rồi!”
Dứt lời, tôi cũng đưa danh thiếp của mình cho ông ấy.
Khi xưa, lúc mới vào Phần mềm Trí Văn ngày thứ hai, công ty đã làm sẵn cho tôi thẻ nhân viên và danh thiếp có tiếng Xiêng La nhưng tôi chưa bao giờ dùng tới. Đây là lần đầu tiên tôi đưa danh thiếp của mình cho người khác.
Đồng An Chi nhận tấm danh thiếp của tôi, nhìn một cái: “Thì ra cậu Phương đến từ công ty phần mềm Trí Văn của Thịnh Hải, tôi đã nghe nói đến công ty này, có phải là làm ra hệ thống OA làm việc di động đúng không?”
“Đúng vậy. Ông Đồng cứ gọi tôi Phương Dương là được rồi, không cần quá khách sáo.”
“Được, vậy cậu cũng gọi tôi là anh Đồng đi, dễ gọi như Thiên Sơn Đồng Lão vậy.”
“Anh Đồng chạy bộ vẫn còn vững như vậy, đúng là còn trẻ.”
“Ha ha ha, lão già như tôi không còn trẻ nữa, nhưng câu này của cậu đúng là rất dễ nghe.”
“Vậy khi nào rảnh chúng ta sẽ hẹn gặp. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, anh Đồng, anh cũng cùng với cảnh sát đi xem xem có tiến triển gì không đi.”
“Được, xong chuyện này, chúng ta hẹn gặp nhau sau!”
Tạm biệt Đồng An Chi, tôi ngồi lên chiếc Prince 250 ngầu lòi, chạy xe ra phố xá tấp nập, nơi nhiều người mới dễ cắt được cái đuôi kia.
Lúc đợi đèn đỏ ở trên đường, tôi liếc nhìn tấm danh thiếp của Đồng An Chi, bên trên chỉ có tên của ông ấy với số điện thoại, không có bất kỳ thông tin nào khác, không giống mạ vàng, chạm khắc như mấy tên nhà giàu khác nhưng chất lượng giấy làm thẻ rất tốt, thiết kế tổng thể mang lại cảm giác rất bình thường nhưng lại không đơn giản.
Chắc chắn là một tay rất giàu có.
Những năm gần đây, vì những nguyên nhân về giá nhân công, chính sách ưu đãi mà rất nhiều ngành công nghiệp tập trung ở trong nước đều lũ lượt kéo nhau qua thị trường Đông Nam Á, cộng thêm việc Xiêng La là một đất nước nổi tiếng về du lịch, vậy nên ở đây thường hay xuất hiện đủ các thể loại người giàu.
Tuy nhiên, mặc dù trị an ở bên này tốt nhưng cũng có nhiều điều ẩn giấu không để người khác biết, những nơi như này thì việc buôn bán người, bắt cóc, cướp bóc không có gì là lạ, có thể Đồng An Chi đã bị người khác để ý trước đó rồi.
Tuy nhiên, mong là con ông ấy không sao, dù gì ông ấy cũng tạo cho tôi thiện cảm, có tiền nhưng không ra vẻ ta đây, cũng rất thân thiện.
Qua đèn đỏ, không lâu sau tôi đã nhìn thấy chiếc đuôi xuất hiện ở trong gương chiếu hậu, quả nhiên đã đổi sang chiếc xe khác, cũng đổi luôn cả mũ bảo hiểm, thậm chí còn thay một chiếc áo sơ-mi hoa nhưng tôi vẫn nhận ra hắn ta.
Bởi vì hắn ta đi một đôi giày thể thao đen đế trắng. Lúc trước, khi hỏi hắn ta có chở khách hay không, tôi có chú ý đến phần da giày bóng loáng của đối phương, hơn nữa, không có nhiều người thích đi loại giày da như này.
Chắc chắn chiếc đuôi vẫn còn đang bám theo, tôi tiếp tục chạy về phía đường đông xe cộ.
Vừa mới qua được một ngã rẽ, đột nhiên tôi nhận một cuộc gọi đến của Bansha.
Vừa nhấc máy, trong máy vang lên tiếng Bansha vừa sốt sắng lại vừa hoảng loạn: “Cậu Dương, xin lỗi! Chuyện của cậu, tôi không giúp được gì rồi.”
Tim tôi bỗng hẫng một nhịp: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Con trai tôi... Con trai tôi đang ở trong tay của bọn chúng. Bọn chúng muốn giết con trai tôi.”
Tôi giật mình: “Ai? Người của Cung Chính Văn?”
“Bọn chúng không nói là ai nhưng chắc chắn là người của hắn ta.”
Tôi tấp xe vào ven đường, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, hỏi: “Bansha, ông đừng gấp gáp, nói cho tôi biết, sao con trai ông lại lọt vào tay bọn chúng? Kể tỉ mỉ lại câu chuyện một lần cho tôi nghe.”
“Tôi cũng không rõ, 9 giờ sáng nay, vợ tôi gọi điện cho tôi, nói rằng thằng nhóc đang chơi ở gần nhà, thoáng một cái đã không thấy đâu. Tôi đã cho người tản ra tìm rồi nhưng đến tận bây giờ vẫn không tìm được. Vừa nãy, có người gọi điện cho tôi, cảnh cáo không cho tôi giúp cậu, hơn nữa... hơn nữa bọn chúng muốn tôi đánh gãy chân cậu, phải đánh vỡ xương đầu gối của cậu, phải làm đứt gân mạch để nửa đời sau cậu trở thành người tàn phế, nếu không làm theo... Bọn chúng sẽ giết con tôi rồi quẳng xuống sông cho cá rỉa.”
Nghe đến đây, suýt chút nữa tôi không cầm nổi điện thoại.
Cái đệch, tên chó chết Cung Chính Văn chơi cũng ác lắm!
Bansha khóc nức nở trong điện thoại, hỏi tiếp: “Cậu Dương, cậu biết là tôi không muốn chống đối lại cậu, càng không dám làm hại cậu nhưng bây giờ... Tôi nên làm sao đây?”
Chương 95: Cơ hội
Vất vả lắm tôi mới kiềm chế được trái tim đang đập loạn xạ của mình và hỏi: “Ông đã báo cảnh sát chưa?”
“Chưa, tôi không dám, tôi sợ bọn chúng sẽ sát hại thằng bé... Cậu Dương, cậu cũng đừng báo cảnh sát vội, tôi cầu xin cậu.”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy đâu! Ông cứ bình tĩnh lại đã, tôi muốn hỏi rõ vài chi tiết. Đầu tiên là con trai ông năm nay mấy tuổi rồi?”
“Tháng trước vừa tròn năm tuổi.”
Nghe đến đây, tôi chợt giật mình, con trai của Đồng An Chi cũng mất tích, bây giờ đến lượt con trai của Bansha, hai việc đều xảy ra vào sáng nay, một đứa bảy tuổi, một đứa năm tuổi.
Vụ của Bansha chắc chắn do Cung Chính Văn làm, còn vụ của Đồng An Chi thì sao?
Chỉ là trùng hợp? Hay có mối liên hệ nào đó?
Con trai của Đồng An Chi mất tích ở gần sông Mae Ping, người của Cung Chính Văn nói rằng sẽ dìm con trai của Bansha xuống sông, xuống sông... Sông Mae Ping?
Chiêng May chỉ có một dòng sông, nếu người của Cung Chính Văn không đơn giản là chỉ hù dọa Bansha, hoặc muốn hành động gây khiếp sợ nhiều hơn, chắc hẳn con trai của ông ta cũng đang ở gần sông Mae Ping.
Nhưng cả con sông dài như thế, liệu sẽ ở chỗ nào được nhỉ?
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Bansha, nhà ông có gần sông Mae Ping không?”
“Sao cậu biết được?” Bansha tỏ ra khá bất ngờ.
“Tôi đoán thôi, ở gần thượng nguồn phía Bắc hay ở gần hạ nguồn phía Nam?”
“Phía Bắc.”
“Được rồi, trước hết ông cứ liên lạc với đối phương và đồng ý với bọn chúng, nói rằng ông sẽ không giúp tôi nữa, đồng thời sẽ dẫn người đi tìm tôi ngay bây giờ, chuẩn bị đánh gãy chân tôi theo lời chúng dặn, để chúng nhanh chóng thả con trai của ông ra.”
“Sau đó, ông gọi hết tất cả những người ông có thể điều động được, tìm kiếm men theo sông Mae Ping đi lên phía Bắc. Nếu chúng đã đe dọa là sẽ dìm con trai ông xuống sông thì chắc chắn chúng sẽ ở gần bờ sông Mae Ping, hơn nữa chúng sẽ không đi qua khu vực trung tâm thành phố đông đúc để xuống phía Nam, vì dẫn theo con trai ông nên không tiện, chỉ có thể đi theo hướng Bắc, chắc hẳn đã ra khỏi thành phố rồi.”
“Chuyện video kia cứ tạm gác qua một bên, tôi sẽ không cưỡng ép ông phải giúp tôi nữa, nhưng tôi cũng không thể không dưng mất một chân được, cho nên tôi sẽ tìm được con trai ông về, nếu cần thiết tôi có thể nhờ ông Suchat giúp đỡ.”
Bansha cảm động đáp: “Cậu Dương, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu.”
“Đừng nói những điều thừa thãi ấy nữa, mau chóng đi tìm đi, giữ liên lạc qua điện thoại mọi lúc mọi nơi.”
Nói rồi tôi cúp máy, tìm số điện thoại của Đỗ Minh Cường, do dự trong chốc lát.
Sau cùng, tôi không gọi cho Đỗ Minh Cường, mà lái xe máy rẽ ngoặt ở nút giao ngay trước mặt, vít ga phóng về phía Bắc.
Nhìn cái đuôi qua gương chiếu hậu, tâm trạng của tôi càng thêm nặng nề.
Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, không ngờ Cung Chính Văn độc ác và điên cuồng đến thế. Chỉ vì muốn đánh tôi tàn phế mà hắn ta điều động nhân lực bắt cóc một đứa trẻ con, muốn ném đá giấu tay, đã thế còn định dùng một hòn đá giết hai con chim.
Bởi vì lúc trước Bansha từng đánh hắn ta một trận tả tơi tan tác, chắc chắn tên này rất căm hận Bansha, bây giờ muốn xử lý tôi và Bansha cả thể.
Nhưng hắn ta dám chơi trò bắt cóc, bị điên chắc? Hắn ta thật sự nghĩ rằng có tiền trong tay thì muốn làm gì cũng được à?
Xã hội bây giờ có pháp luật rồi, nếu chuyện không may thật sư xảy ra, hắn ta vung tiền liệu có gánh được hết không?
Trước hết không cần quan tâm hắn ta điên hay tỉnh, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là không được để chuyện gì xảy ra, bắt buộc phải nhanh chóng tìm được con trai Bansha.
Cho dù trước kia tôi và Bansha từng có ân oán với nhau, cho dù tôi không ưa gì ông ta nhưng con trẻ luôn vô tội.
Trước tiên, tôi phải nghĩ cách giải quyết cái đuôi lẵng nhẵng sau lưng mình.
Nếu tôi đoán không nhầm, cái tên phía sau cứ nhìn chằm chằm vào tôi là muốn xem xem Bansha có ra tay hay không và kết quả khi ông ta ra tay.
Nếu chỉ có một người thì cắt đuôi người này không phải vấn đề gì to tát, không cần biết kẻ này là sát thủ chuyên nghiệp hay bảo kê quèn, nếu một đấu một, tôi chưa từng sợ ai cả, cùng lắm thì lấy mạng mày đổi mạng tao, xem thằng nào sợ trước.
Nhưng cắt đuôi không có tác dụng nhiều lắm, nếu lợi dụng được người này thì...
Đây là cơ hội để thắng được ván này, nên thử xem sao.
Xác định được ý đồ, tôi tiếp tục rồ ga phóng về phía Bắc của thành phố.
Thành phố Chiêng May không quá rộng, chưa được bao lâu sau tôi đã ra tới vùng ngoại ô, lái về phía dân cư thưa thớt, mà cái đuôi đó vẫn luôn theo sau.
Sau chừng nửa tiếng đồng hồ, tại một giao lộ, tôi ngoặt sang con đường dẫn tới một khu rừng.
Nơi này gần như không có người qua lại, rất hợp để ra tay đánh người.
Đúng lúc này, tôi lại nhận được điện thoại của Bansha, ông ta gần như vừa khóc vừa nói rằng ông ta đã liên lạc với đối phương, đồng ý tất cả điều kiện của đối phương.
Nhưng đối phương không chịu thả người ngay mà nhất định phải nhìn thấy tôi gãy chân mới được.
Tôi khuyên Bansha nên bình tĩnh lại, bảo ông ta sắp xếp một ít thuộc hạ truy tìm khắp Chiêng May, dùng để đánh lừa đối phương, đồng thời tiếp tục tìm kiếm lên thượng nguồn sông Mae Ping.
Sau khi ngắt cuộc gọi của Bansha, nghĩ kỹ lại, tôi có mối quan hệ với Suchat ở đó, dù cho Bansha thêm mười lá gan ông ta cũng không dám ra tay với tôi, nếu không mọi chuyện không chỉ đơn giản là mất một đứa con trai.
Đồng thời, tôi cũng không thể mất trắng một cái chân được.
Cứ xử lý thằng nhãi sau lưng đã.
Càng đi sâu càng hẻo lánh, khi đã không nhìn thấy bất kỳ chiếc xe nào trên đường, tôi đột nhiên bóp phanh, quay đầu, sau đó lại vít ga lần nữa, lao về phía thằng nhãi đang đi sau mình.
Dường như thằng nhãi đó đờ ra khiến tay lái loạng choạng trong thoáng chốc, nhưng hắn ta không quay đầu, mà vẫn duy trì tốc độ, tiến về phía trước.
Tôi nhắm đúng đầu xe vào phía đối phương, sau đó lại vít ga, từ từ tăng tốc.
Khi chỉ còn cách hơn hai mươi mét, dường như tên này nhận ra điều gì đó, nhưng không tránh né, mà cũng nhắm thẳng đầu xe vào phía tôi rồi lên ga thật mạnh, trông như định liều mạng với tôi vậy.
Trái tim tôi đập điên cuồng, cắn răng cắn lợi, vẫn nhắm thẳng đầu xe vào phía kẻ theo dõi, đồng thời tiếp tục tăng tốc.
Khoảng cách hơn hai mươi mét ngắn ngủi được rút ngắn trong chớp mắt, khi hai chiếc xe sắp đâm vào nhau trong tư thế đối đầu, hắn ta đột nhiên lắc đầu xe, chật vật bắn thẳng qua người tôi.
Tôi vội vàng thả tay ga, từ từ đạp phanh.
Âm thanh chói tai khi phanh gấp và bánh xe ma sát với mặt đường vang lên sau lưng, sau đó là một tiếng “rầm” rất lớn, thêm cả âm thanh khi có người ngã xuống đất.
Tôi giảm tốc độ, quay đầu xe, nhìn thấy chiếc xe máy của thằng nhãi kia đâm vào gốc cây khô bên đường, còn người không thấy đâu nữa.
Tôi chậm rãi lái xe tới đó, bấy giờ mới thấy một người đang nằm trên nền đất cách gốc cây kia chừng mười mét.
Lần này coi như tôi thắng cược rồi.
Sau khi nhìn lại hai bên đường, xác nhận không một ai chứng kiến được cảnh này, cũng xác nhận rằng trên đoạn đường này không có máy quay giám sát, tôi mới dừng xe, bước tới bên cạnh thằng nhãi kia.
Chắc nhờ đội mũ bảo hiểm nên hắn ta chưa chết, đang nằm co giật và rên rỉ trên nền đất.
Tôi ngồi xổm xuống, gỡ tấm kính chắn đã nứt ra trên mũ bảo hiểm để nhìn thử. Phía sau tấm kính là một gương mặt xa lạ, máu mũi đang chảy, nhưng hai mắt vẫn mở, dù ánh mắt đã trống rỗng và đờ đẫn.
Tôi nhìn lại cơ thể và tứ chi đối phương, phát hiện tay phải và chân phải của hắn ta không thể cử động được, chắc là gãy xương rồi.
Vì thế tôi dùng đầu gối đè lên cánh tay trái của hắn ta, đề phòng tên này giãy giụa, sau đó ấn lên đùi và bắt đầu sờ xuống dưới.
Khi sờ tới vị trí bắp chân, kẻ theo đuôi đột ngột hét lên một tiếng đầy đau đớn.
Vị trí của đoạn xương gãy chắc là ở đây rồi.
Tôi dùng một tay bịt miệng đối phương, một tay ấn bắp đùi, nhìn người này bằng gương mặt không cảm xúc: “Bọn mày có bao nhiêu người, gồm những ai? Con trai của Bansha đang ở đâu? Nói rõ ràng từng điều một, nếu không mày sẽ hứng đủ đấy.”
Bansha dẫn họ vào là để chào đại ca, cả đám người đứng nghiêm chỉnh, đồng loạt chắp tay trước ngực khom lưng với tôi.
Điều này khiến tôi thấy hơi lúng túng, nhưng lại không thể từ chối, vì như vậy sẽ khiến họ cảm thấy khó xử.
Lão Bansha này thật ra rất thông minh, biết sau khi móc nối quan hệ được với tôi, ông ta chẳng những có thể giữ được mạng, mà còn có thể làm quen được với Suchat.
Đợi sau khi đám tay chân đó đi ra ngoài, Bansha lại chạy đến uống rượu với tôi. Tôi ngồi khoảng nửa tiếng, vừa định chào để đi về thì điện thoại chợt đổ chuông.
Tôi cầm lên xem thì thấy là Bạch Vi gọi.
Tôi có vẻ hơi nghi hoặc nghe máy, sau khi chào hỏi, Bạch Vi ở đầu dây bên kia khẽ nói: “Phương Dương, anh vẫn đang ở ngoài à?”
“Ừ, sao thế?”
“Không sao, tự nhiên tôi thấy hơi đói, anh có thể mang chút đồ ăn đêm về cho tôi được không?”
Tôi ngẩn ra một lúc, sau đó mỉm cười: “Được, cô muốn ăn gì?”
“Ừm… Mỳ Tom Yum đi.”
“Được, lát tôi sẽ mua về cho cô.”
“Cảm ơn.”
Cúp máy của Bạch Vi, tôi đứng dậy nói: “Bansha, tôi phải về rồi. Đến giờ hành động ngày mai, tôi sẽ gọi lại cho ông.”
“Được cậu Dương, tôi tiễn cậu nhé.”
“Thôi, ông lấy ít sốt cà chua cho tôi, chúng ta vẫn phải diễn một màn kịch mà.”
Bansha ngây ra: “Diễn kịch?”
“Ừ, tôi phải diễn là bị đánh một trận ở chỗ ông, để người khác biết tôi cũng là người bị hại.”
Sắc mặt Bansha hơi căng thẳng: “Cậu Dương, nếu… Ông Suchat biết chuyện này…”
“Yên tâm, tôi sẽ nói với ông ấy chỉ là diễn kịch thôi, ông mau đi lấy tương cà đi. Lát nữa, tôi đi rồi, ông hãy dẫn người đến quán bar đồng tính lấy đoạn camera, sau đó đi điều tra chỗ ở của Alava, tối nay bắt buộc phải làm xong.”
“Vâng, tôi sẽ làm như cậu dặn.”
Bansha chạy đi tìm một lọ tương cà, tôi bôi một ít tương cà màu đỏ lên khóe miệng, sau đó lại bảo Bansha sai lũ đàn em chửi bới ầm ĩ một lúc ngoài đại sảnh, còn đập vài chai rượu nữa.
Bấy giờ, tôi mới vừa chạy ra ngoài quán bar, vừa ngoảnh lại chửi bới vào bên trong. Bansha dẫn người hùng hùng hổ hổ xông ra, sau đó tôi chạy mất dép.
Người Xiêng La đã quen với cuộc sống về đêm, trên phố vẫn còn rất đông người, rất nhiều người đã trông thấy cảnh tượng này, có thể trong đó có người mà Cung Chính Văn sắp xếp đi theo dõi tôi, cũng có thể có nhân viên của BTT ra phố ăn đêm.
Vì Chiêng May chỉ là một thành phố nhỏ, nên đồn một chuyện gì đó đi rất dễ dàng.
Rời khỏi quán bar Cara, tôi không đi xa, mà chờ Bansha dẫn người của ông ta đi ra khỏi quán bar, chờ họ phóng chiếc xe máy đỗ ở bên ngoài về phía quán bar đồng tính rồi mới rời đi.
Nước Xiêng La có rất nhiều băng đảng đua xe về đêm, họ không đua xe hơi, mà là xe máy. Giống như băng đảng xe máy đường phố từng thịnh hành một thời ở thập niên bảy, tám mươi của Hoa Quốc, người Xiêng La cũng rất thích trò này. Đêm đến, cả đám người cởi trần hoặc chít khăn cưỡi trên những chiếc xe máy được cải tiến hò hét phóng vù vù trên đường phố.
Là một tên côn đồ nhỏ bé có chút danh tiếng ở Chiêng May, Bansha cũng rất thích trò này.
Nhưng mục tiêu của ông ta không phải là đua xe, mà là đi lấy đoạn clip camera, dùng cách đe dọa hay thậm chí là vũ lực để bắt quán bar đồng tính phải giao nộp đoạn clip đó.
Tôi sẽ khiến Alava phải tuyên bố phủ định chuyện nhận hối lộ, chỉ ra từng bị Tào Văn Hoài hẹn đến quán bar đồng tính, ông ta đi đến cuộc hẹn theo phép lịch sự, nhưng sau khi nghe thấy lời yêu cầu mà Tào Văn Hoài đưa ra, ông ấy đã lập tức bỏ đi.
Tôi không quay cảnh Alava bỏ đi nhưng quán bar đó thì có. Bansha lấy được đoạn ghi hình ấy, chờ đến thời cơ, ông ta sẽ công khai đoạn clip Alava bỏ đi với vẻ bực tức là được.
Đây chỉ là một khâu trong kế hoạch mà thôi, những bước khác cũng không thể xảy ra sai lầm.
Tôi vòng qua hai con phố, tìm được một quán bán đồ ăn đêm ven đường khá nổi tiếng, mua một xuất mỳ Tom Yum, sau đó nhận được điện thoại của Bansha, ông ta nói đã lấy được đoạn clip.
Về đến khách sạn, tôi lau sạch vệt sốt cà chua trên khóe miệng, rồi sang gõ cửa phòng Bạch Vi.
Một lát sau, cửa được mở hé, lộ ra gương mặt và nửa bờ vai trắng nõn của Bạch Vi.
“Mỳ Tom Yum đây.” Tôi giơ hộp đồ ăn trong tay lên nói.
“Cảm ơn.”
Bạch Vi mở cửa to ra một chút, nhận lấy hộp đồ ăn, rồi đột nhiên hít mũi, như đang ngửi mùi gì đó.
Tôi hỏi: “Quán mỳ Tom Yum này khá nổi, có phải thơm lắm không?”
Bạch Vi nhìn tôi một cách sâu xa, sau đó lại chỉ vào cổ tôi: “Trên người anh có mùi nước hoa phụ nữ, cổ vẫn còn dính sợi tóc kia kìa.”
Tôi ngây ra, hơi ngượng ngập cúi xuống sờ cổ, quả nhiên sờ thấy một sợi tóc dài.
Không chờ tôi giải thích, Bạch Vi đã bình tĩnh hỏi: “Xuất mỳ này bao nhiêu tiền? Lát nữa tôi chuyển qua WeChat cho anh.”
Tôi mỉm cười gượng gạo: “Không cần, coi như tôi mời cô.”
“Cảm ơn, không còn việc gì nữa thì đi nghỉ sơm đi.” Nói rồi, Bạch Vi định đóng cửa.
“Ừm, cô cũng đi nghỉ sớm đi.”
Tôi vẫy tay với cô ta, sau đó quay người bỏ đi.
Mẹ kiếp, mùi nước hoa của cô nàng bốc lửa ban nãy rất nồng, cô ta còn cọ xát vào người tôi nữa. Nếu biết tóc cô ra rụng ghê thế này, tôi đã bảo cô ta tránh xa ra rồi.
Nhưng thế thì có làm sao?
Bạch Vi đã nói rõ là không thích tôi theo đuổi cô ta nữa, tôi cũng đã hạ quyết tâm từ bỏ rồi, thế thì tôi ra ngoài chơi với mấy em gái có liên quan gì đến cô ta?
Về phòng mình, tôi đi tắm, hẹn đồng hồ báo thức vào sáu giờ sáng ngày mau, sau đó lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo thức, tôi cầm lấy điện thoại, đọc tin nhắn mà Bansha gửi đến lúc nửa đêm, ông ta đã điều tra chỗ ở của Alava cả đêm.
Tôi vội vàng xuống giường rửa mặt, thay quần áo, ra ngoài ăn chút gì đó, sau đó phóng thẳng tới địa chỉ mà Bansha đã gửi.
Alava sống ở một khu biệt thự nhỏ cách trung tâm thành phố khá xa, tôi phải đút cho bảo vệ hai nghìn bath, dùng hộ chiếu và visa đăng ký thăm hỏi thương vụ thì mới được vào.
Sau khi ấn chuông không bao lâu trước cửa nhà Alava, một người phụ nữ trung tuổi mở cửa.
Tôi lịch sự chắp tay trước ngực, nói: “Xin chào, xin hỏi ông Alava có nhà không ạ?”
“Chào cậu, xin hỏi cậu tìm ông ấy có việc gì?”
“Công việc ạ, phiền bà thông báo với ông ấy một tiếng được không?”
“Được, cậu chờ một chút.”
Người phụ nữ trung tuổi đó quay người gọi vào trong vài câu, tôi cảm kích gật đầu với bà ấy, sau đó đứng bên ngoài chờ đợi.
Không bao lâu sau, Alava vừa thắt cà vạt vừa đi ra cửa, nhìn thấy tôi, mặt ông ta biến sắc.
Hiển nhiên ông ta đã biết đoạn clip đó là tôi quay, cũng hiểu lầm là tôi đăng lên mạng.
Tôi lịch sự chắp tay trước ngực: “Xin chào, ông Alava.”
Alava có vẻ tức giận: “Cậu đến đây làm gì? Nhà tôi không chào đón cậu.”
Tôi bình tĩnh đáp: “Ông Alava, tôi đến để giúp ông giải quyết khó khăn trước mắt.”
“Tôi không cần cậu giúp.” Alava vung tay định đóng cửa.
Tôi vội vàng dùng tay chặn cánh cửa lại, nói: “Ông Alava, tôi có thể thề với phật tổ rằng đoạn clip đó không phải do tôi đăng lên mạng. Tôi cũng là người bị hại giống ông, tôi lại đến Chiêng May là để giải quyết chuyện này. Vả lại, tôi đã nghĩ ra cách rồi, có thể giảm tổn hại xuống mức thấp nhất mà chuyện này gây ra cho ông. Xin ông cho tôi năm phút, chờ tôi nói xong, nếu ông vẫn muốn từ chối lời yêu cầu của tôi, tôi sẽ đi ngay.”
Chương 92: Phối hợp
Ông Alava không nói gì, sắc mặt không rõ vui buồn nhìn tôi.
Tôi lại nói lần nữa: “Ông Alava, tôi tuyệt đối không có ý làm hại đến ông, chỉ muốn giảm bớt tổn hại mà chuyện này gây ra cho tôi và ông xuống mức thấp nhất.”
Một lúc lâu sau, Alava mới buông cửa nhà ra, lùi về sau vài bước: “Vào đi, cậu chỉ có năm phút.”
Sau khi vào phòng, Alava lại dẫn tôi đến một căn phòng sách, đóng cửa vào rồi mới lạnh mặt nói: “Cậu có năm phút, bây giờ hãy nói đi, cậu sẽ giải quyết chuyện này thế nào.”
Trên đường đến đây, tôi đã sắp xếp xong mạch suy nghĩ, lúc này tôi nói ngay mà không cần nghĩ ngợi: “Ông Alava, tôi sẽ biến ông thành một người bị hại đơn thuần, nhưng việc này cần ông phối hợp.”
“Tôi đã bàn bạc với một gã lưu manh ở vùng này, ông ta đồng ý nhận tội này thay chúng ta, chủ động thừa nhận là mình câu kết với Tào Văn Hoài quay video. Tôi sẽ bảo ông ta gọi điện thoại cho ông, qua điện thoại ông ta sẽ nói vì ông không chịu hợp tác với Tào Văn Hoài nên lan truyền video nhằm trả thù ông.”
“Việc ông cần làm là ghi âm cuộc điện thoại đó lại và báo cảnh sát, lý do có thể là xúc phạm danh dự hoặc bôi nhọ, sau đó cảnh sát sẽ bắt ông ta, công bố kết quả điều tra. Đến lúc đó ông đăng bài thanh minh, phủ nhận việc mình nhận hối lộ tình cảm, chỉ ra rằng ông từng được Tào Văn Hoài hẹn đến quán bar đồng chí đó. Ông đến cuộc hẹn vì phép lịch sự, nhưng khi nghe Tào Văn Hoài nói ra yêu cầu vô lễ thì lập tức rời đi.”
Alava nhíu mày: “Vậy là xong à? Kết quả cảnh sát điều tra nhất định sẽ là kết quả mà cậu mong muốn sao? Dù có phải thì người khác dựa vào đâu mà tin vào kết quả của cảnh sát và lời thanh minh của tôi? Vả lại, gã lưu manh mà cậu tìm tới vì sao phải giúp cậu? Lẽ nào ông ta không sợ ngồi tù? Ông ta có đáng tin không?”
Tôi gật đầu chắc nịch: “Ông Alava cứ yên tâm, phía bên cảnh sát tôi sẽ nói trước, họ sẽ cho ra kết quả mà chúng ta muốn. Mặt khác, tôi sẽ công bố những chứng cứ khác chứng minh ông trong sạch. Về phần gã lưu manh kia, ông ta cực kỳ đáng tin, cũng cũng không sợ ngồi tù, bởi vì tôi sẽ cho ông ta một mức bồi thường thỏa đáng.”
Tiếp đó, tôi giải thích tỉ mỉ những điểm then chốt trong kế hoạch cho Alava nghe, đồng thời đưa ra phân tích và suy đoán hợp lý nhất.
Thật ra, chỉ cần kế hoạch không xảy ra sai sót, đợi khi kết quả điều tra của cảnh sát và lời thanh minh của Alava được đưa ra, chủ tịch tập đoàn BTT chắc hẳn sẽ không làm lớn chuyện này lên, mà là nhân cơ hội đó cũng đưa ra lời thanh minh như không được lan truyền tin đồn, và rồi chuyện này sẽ kết thúc.
Cho dù có người nghi ngờ cũng chẳng làm được trò gì. Danh dự của Alava chắc chắn sẽ phải chịu mức tổn hại nhất định, không thể cứu vãn toàn bộ, nhưng ông ta sẽ không phải tiếp nhận điều tra nữa, tập đoàn BTT cũng sẽ không chấm dứt việc hợp tác với công ty chúng tôi.
Mặc dù cách này không phải quá vẹn toàn, nhưng cũng có thể coi là giải quyết được vấn đề một cách miễn cưỡng, giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực ở mức cao nhất.
Nghe tôi nói xong, Alava cúi đầu, rơi vào trầm tư.
Hồi lâu sau, Alava mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn tôi: “Cậu chắc chắn gã lưu manh kia và cảnh sát sẽ giúp đỡ?”
Tôi gật đầu: “Gã lưu manh kia đã giúp tôi lấy được video camera giám sát ở trong quán bar rồi, về phần ông ta thì có thể chắc chắn một trăm phần trăm. Còn bên cảnh sát, lát nữa tôi sẽ đến đồn cảnh sát một chuyến, tôi nắm chắc ít nhất tám mươi phần trăm là có thể thuyết phục được cảnh sát giúp đỡ.”
Alava lại ngẫm nghĩ trong chốc lát, cuối cùng hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định trọng đại, nói: “Dương, tôi tạm thời tin cậu, hi vọng cậu không khiến tôi thất vọng.”
“Yên tâm, ông Alava, tôi sẽ cố hết sức xử lý tốt chuyện này.”
Nói xong, tôi nhắc lại lần nữa những chuyện ông ta cần làm một cách chi tiết, dặn dò những việc và thời cơ cần chú ý rồi mới rời khỏi nhà của ông ta.
Ra khỏi cổng khu nhà, tôi phát hiện trên đường không có xe Tuk Tuk cũng không có taxi. Khu mà Alava ở không náo nhiệt như ở thành phố, nơi này có chút hoang vắng, còn phải mất chút thời gian đi tìm xe, sớm biết như vậy tôi đã thuê một chiếc xe máy ở thành phố rồi.
Có một chiếc xe máy đang đỗ bên lề đường ở phía không xa, hình như là xe ôm, tài xế đội mũ đứng cạnh xe đang gọi điện thoại.
Tôi dùng tiếng Xiêng La hô lên với anh ta từ đằng xa: “Xin chào, xe ôm phải không?”
Hình như người tài xế đó giật nảy mình, nhìn tôi qua lớp kính chắn của mũ, sau đó không để ý tới tôi mà lại quay đầu đi tiếp tục gọi điện thoại.
Tôi nhíu mày, lại hỏi lớn lần nữa.
Dường như anh ta đã nghe rõ, nhưng lại xua tay với tôi như là từ chối.
Tôi có chút bất đắc dĩ, chỉ đành đứng ở bên đường chờ xe.
Khoảng mười phút sau cuối cùng cũng có một chiếc xe Songthaew màu đỏ đi tới, tôi nói địa chỉ cho tài xế và trả giá ổn thỏa. Sau khi lên xe, tôi nhìn ra sau theo thói quen, vừa khéo nhìn thấy người tài xế mới đứng bên đường gọi điện thoại lúc nãy đã khởi động xe.
Tôi bỗng mơ hồ ý thức được điều gì đó.
Trên đường đi, tôi không quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa, mà là lấy điện thoại mở camera trước ra quay phía sau xe Songthaew, vừa vờ lướt điện thoại, vừa quan sát kĩ hình ảnh mà camera quay được.
Quả nhiên chiếc xe máy kia vẫn đi theo phía sau, xe Songthaew rẽ qua mấy con đường, gã ta vẫn thong thả bám theo phía sau.
Nếu tôi đoán không lầm thì hẳn gã ta là người do Cung Chính Văn cử sang theo dõi tôi.
Đến đồn cảnh sát, tôi không vội vào trong mà ngồi ở bàn ăn bên lề đường của một nhà hàng giả vờ ăn sáng, vẫn dùng điện thoại quay lại cái tên bám đuôi ở phía sau.
Tên đó dừng xe trước một nhà nghỉ ở xa xa rồi đi vào bên trong.
Đó là một nhà nghỉ kiêm cho thuê xe gắn máy, trước cửa bày một hàng xe gắn máy đủ kiểu dáng. Nếu không ngoài dự liệu thì gã ta sẽ đổi một chiếc xe máy khác tiếp tục theo dõi tôi.
Trước đó tôi đã ăn sáng rồi, để không khiến đối phương nghi ngờ, bây giờ tôi lại ăn thêm một nửa phần ăn sáng này nữa, sau đó mới đi về phía đồn cảnh sát ở đối diện.
Gã ta thích theo đuôi thì cứ để gã ta theo, có thể làm gì được tôi nào?
Vào trong đồn cảnh sát, tôi xem qua bảng thông tin công khai ở phòng khách một lúc, tìm được thông tin của anh cảnh sát mập mạp đã đưa tôi ra trước đây. Ông ta tên Natcha, là một cảnh sát trưởng cấp cao.
Sau khi biết được tên ông ta, tôi đi đến quầy tiếp dẫn, lịch sự nói với cảnh sát tiếp đón: “Xin chào, tôi muốn gặp cảnh sát trưởng Natcha.”
Người cảnh sát đó quan sát tôi từ trên xuống dưới một hồi, hỏi: “Xin hỏi anh có chuyện gì sao?”
“Là chuyện riêng, anh chỉ cần nói với ông ấy, tôi là người Hoa Hạ tên Phương Dương lúc trước bị các anh giam ba ngày với lý do đe dọa tống tiền, sau đó ông ấy đã đích thân đưa tôi ra khỏi đồn cảnh sát.”
Người cảnh sát đó nhíu mày, lại quan sát kĩ tôi một lát, bấy giờ mới nhấc điện thoại lên bấm số gọi đi.
Chốc lát sau, anh ta đặt điện thoại xuống, nói: “Cảnh sát trưởng Natcha đang họp, tôi đã thông báo đến phòng làm việc của ông ấy giúp anh rồi, đợi ông ấy họp xong mới biết có gặp anh hay không. Anh hãy đến đằng kia đợi một lúc đi.”
“Cám ơn.” Tôi gật đầu, sau đó đi đến khu chờ ở phòng khách ngồi.
Cuộc họp của ông ta có vẻ hơi lâu, mãi đến mười một giờ trưa mà vẫn chưa xong. Lúc tôi đứng dậy đang định đi đến quầy tiếp dẫn hỏi thì một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, vóc người gầy gò hấp tấp chạy ào vào đồn cảnh sát, dùng tiếng Hoa Hạ la lên với người cảnh sát ở quầy tiếp dân: “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án, vợ và con tôi mất tích rồi…”
Chương 93: Chân tướng
Vị cảnh sát ở phòng tiếp dân rõ ràng không biết tiếng Hoa Hạ, chỉ dùng tiếng Anh hỏi vài câu nhưng tiếng Anh của ông ta ta cũng không tốt, cứ ê a nói không rõ ràng gì cả.
Khi tôi muốn tiến lên giúp bọn họ phiên dịch, ngoài cửa lại có hai người đi vào, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, đeo mắt kính với vẻ ngoài bình thường, nhìn giống như là một thư ký; người còn lại là một chàng trai cao lớn trẻ tuổi, giống vệ sĩ hoặc lái xe.
Khi thấy hai người này, ông kia vội vàng phất tay ra hiệu cho họ đi qua, sau đó người phụ nữ kia nhanh chóng dùng tiếng Anh phiên dịch lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra cho bên cảnh sát.
Hóa ra ông này là đại gia đến du lịch kiêm khảo sát hạng mục, hơn 8 giờ sáng nay, vợ của ông ấy dẫn đứa con trai bảy tuổi ngồi thuyền du ngoạn trên sông Mae Ping. Lúc tách nhau ra, ông đã gọi cho vợ và con trai mấy cuộc nhưng đều tắt máy. Ông ấy cảm thấy không ổn nên tự mình đi tìm một lúc nhưng không thấy, sau đó thì chạy tới đồn cảnh sát để báo án.
Nhưng sau khi vị cảnh sát đón tiếp nghe họ nói xong thì lắc đầu, nói rằng vợ con ông ấy cũng chỉ mới mất liên lạc 2, 3 giờ đồng hồ thôi, chưa đủ 24h thì không thể lập án được.
Ông càng thêm sốt ruột, dùng tiếng Hoa Hạ nói với vị cảnh sát kia là dù không lập án, nhưng họ hỗ trợ tìm kiếm cũng được, người phụ nữ kế bên không phiên dịch kịp tốc độ nói của ông, hai bên nói chuyện càng ngày càng gấp gáp, âm lượng cũng càng ngày càng lớn.
Thấy họ sắp sửa cãi nhau, bên trong có hai vị cảnh sát khác đi tới, sau khi ông bình tĩnh lại, họ lại hỏi thăm chuyện đã xảy ra một lần nữa.
Lúc này, điện thoại trên bàn vị cảnh sát tiếp đón vang lên tiếng chuông, anh ta cầm lên nghe xong thì bỏ xuống, sau đó ngắc tôi: “Thưa anh, cảnh sát trưởng Natcha muốn gặp anh, xin mời!”
Tôi gật đầu, sau khi đi theo người cảnh sát kia vài bước thì không nhịn được mà dừng bước, quay đầu dùng tiếng Hoa Hạ hỏi ông kia: “Xin hỏi tôi nên gọi ông thế nào ạ?”
Ông sửng sốt một chút, nghi ngờ nói ra: “Tôi họ Đồng, xin hỏi cậu là…”
Tôi cười: “Chỉ là người qua đường thôi, ông Đồng có kẻ thù nào ở Chiêng May không?”
“Không có, đây là lần đầu tiên tôi tới Chiêng May, cũng chỉ ở lại 3 ngày thôi.”
“Vậy tôi có thể bạo gan hỏi một câu là phu nhân của ông Đồng bao nhiêu tuổi không?”
Ông nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
Tôi thản nhiên nhún vai: “Xin lỗi vì tôi vô tình mạo phạm! Tôi chỉ muốn giúp ông Đồng phân tích một chút về việc mất tích của vợ con ông thôi!”
Lúc này, sắc mặt ông mới dịu hơn một chút: “Vợ của tôi nhỏ hơn tôi 20 tuổi, năm nay vừa 35, vấn đề này liên quan gì tới chuyện mất tích?”
Tôi do dự một chút rồi hỏi tiếp: “Ông Đồng, theo trực giác của ông, khả năng vợ ông cố tình tránh né ông lớn hơn hay là khả năng bà ấy bị mất tích lớn hơn? Hãy dùng trực giác!”
Ông nhíu mày, bình tĩnh nhìn tôi, một lát sau, ông ấy mới hít sâu một hơi rồi nói: “Trực giác của tôi là họ đã mất tích, vì chúng tôi đã kết hôn 8 năm rồi, cô ấy chưa từng tự dưng tắt máy như thế, đồng hồ thông minh của con trai tôi cũng chưa từng tắt máy bao giờ.”
Tôi suy tư một lát, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, như vậy đi, vừa hay tôi có quen với cảnh sát trưởng ở đây, tí nữa nói chuyện, tôi sẽ thử hỏi ông ta xem có thể cử vài viên cảnh sát tìm giúp không, ông Đồng ở đây chờ tôi một lát.”
Hai mắt ông vụt sáng, ông ta mong chờ và vô cùng cảm kích nắm chặt tay tôi: “Cám ơn, rất cảm ơn cậu!”
“Không có gì! Chúng ta đều là người Hoa Hạ mà, là người xa quê, giúp nhau một chút là việc nên làm, tôi vào nói với cảnh sát trưởng một tiếng.”
“Được được, à đúng rồi, xin hỏi nên xưng hô cậu thế nào nhỉ?”
“Phương Dương, Phương trong Phương Lĩnh, Dương trong sơn dương.”
“Hay, tên hay lắm! Tôi tên Đồng An Chi, An Chi trong bình thản như thường (An Chi Nhược Tố).”
“Ông Đồng cũng có cái tên rất đẹp! Vậy ông hãy tạm thời bình thản như thường, thả lỏng tinh thần là được.”
Tôi có thể nhìn ra được Đồng An Chi này là người có học thức, còn rất giàu, bên cạnh còn dẫn theo thư ký và tài xế trẻ tuổi, cùng một người vợ nhỏ hơn ông ấy hai mươi tuổi.
Tôi chào Đồng An Chi rồi theo vị cảnh sát tiếp đãi lên tầng ba, vị cảnh sát gõ cửa một căn phòng rồi ra hiệu bảo tôi bước vào.
Trên sofa trong phòng có một cảnh sát khá mập mạp mặc đồng phục đang ngồi, đây đúng là Natcha đã lịch sự đưa tôi ra ngoài lần trước.
Thấy tôi bước vào Natcha đứng lên, trên mặt là nụ cười, ông ta chắp hai tay thành chữ thập chào tôi: “Chào cậu Dương.”
Xem ra, người mà Đỗ Minh Cường mời tới lần trước có quyền thế khá lớn nên Natcha mới khách sáo với tôi như thế, hoàn toàn là vì có mối quan hệ kia.
Tôi đáp lễ: “Chào cảnh sát trưởng Natcha, đã mạo muội làm phiền rồi!”
“Cậu Dương khách sáo quá, mời ngồi, mời ngồi!”
Tôi lịch sự gật đầu rồi ngồi trên sofa dành cho một người ở vị trí chéo ông ta, bắt đầu nói: “Cảnh sát trưởng Natcha, tôi tới đây lần này là để đề nghị ông giúp tôi một việc.”
Natcha hơi ngẩn ra, sau đó lại cười hỏi: “Mời cậu Dương nói, nếu tôi có thể làm đuọc thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi cười đáp: “Cám ơn ông Natcha, thật ra chuyện này cũng xem như tôi tố cáo hành vi vi phạm pháp luật. Tôi và đương nhiệm chủ tịch tập đoàn BTT- Avala đã bị một vài kẻ bôi nhọ danh dự, họ công khai một đoạn clip nói rằng ông Avala đã chấp nhận hối lộ bằng tình dục của tôi và một người Hoa Hạ khác, bôi nhọ danh dự của tôi và ông ấy khiến ông Avala bị hội đồng quản trị BTT cách chức tạm thời để điều tra…”
Tôi kể ngắn gọn toàn sự việc, cũng nhấn mạnh đoạn clip kia không phải do tôi quay và nghi ngờ là Tào Văn Hoài sai khiến Bansha quay lén.
Cuối cùng, tôi nói thẳng ra rằng nếu tôi và Avala báo cảnh sát, chúng tôi hi vọng Natcha giúp chúng tôi điều tra ra chân tướng, hơn nữa cũng công bố kết quả cho bên phía tập đoàn BTT.
Trong lúc trình bày, tôi còn nhấn mạnh là tôi muốn chân tướng.
Nghe tôi nói xong, Natcha cũng không vội vã đáp lại, mà cười híp mặt, hỏi: “Cậu Dương, là vì sự kiện lần trước nên cậu muốn dạy Bansha một bài học à?”
Tôi lắc đầu: “Không phải! Tôi cũng không dối gạt cảnh sát trưởng Natcha làm chi, tôi và Bansha cũng chẳng có thù hận sâu đậm gì, đây hoàn toàn là chuyện khác, thật ra quan hệ giữa tôi và ông ta cũng không quá tệ, tôi cũng không mong ông ta bị xử quá nặng vì chuyện này, nếu có thể xem xét để giám bớt án phạt, cho ông ta một sự trừng phạt thích đáng là được.”
Natcha sửng sốt, ông ta trầm tư suy nghĩ một lát rồi vẫn nở nụ cười nói với tôi: “Cậu Dương, tôi có thể mạo muội hỏi một chút là ngài Sangsu và cậu….”
“Cảnh sát trưởng Natcha!” Tôi vội ngắt lời ông ta rồi cười bảo: “Ông nên biết là ngài Sangsu bộn bề công việc, tôi không muốn cứ làm phiền ông ấy mãi. Còn về chuyện giữa tôi và ông ấy…. Hoa Hạ chúng tôi có một thành ngữ là ‘Dừng lại đúng lúc’, có một số việc không tiện tiết lộ, chỉ có thể quan sát, nhưng ông yên tâm, tôi là người làm ăn chân chính đàng hoàng!”
“Tôi hiểu, tôi hiểu!”
Natcha nở nụ cười đẩy ẩn ý, sau đó vỗ đùi nói: “Được rồi cậu Dương đã nói vậy thì thân là cảnh sát, đây là việc chúng tôi nên làm. Tôi sẽ giải quyết chuyện này, đảm bảo cậu Dương và ông Avala được chứng minh trong sạch.”
Tôi cũng cười đáp: “Vậy cảm ơn cảnh sát trưởng Natcha, nếu lần sau gặp lại Natcha, tôi sẽ khen ngợi sự chính nghĩa, anh dũng của ông Natcha đây. Phải rồi, nếu như mấy ngày nữa có thời gian rảnh, tôi muốn mời cảnh sát trưởng Natcha một bữa, lúc đó mong cảnh sát trưởng hãy nể mặt nhé.”
“Ha ha, cậu Dương khách sáo quá thể, nếu rảnh tôi sẽ đến!”
Chương 94: Bắt cóc
Tôi đứng dậy, muốn chào tạm biệt và rời đi, Natcha cũng đứng dậy tiễn tôi.
Đi được vài bước, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó nên dừng bước, nói: “Cảnh sát trưởng Natcha, vừa rồi tôi gặp một người đồng hương đến Chiêng May để khảo sát dự án ở dưới tầng, ông ấy nói sau khi vợ và con ông ấy du ngoạn ở sông Mae Ping thì bị mất tích, suốt cả buổi sáng, ông ấy đều không thể liên lạc được với cả hai cái điện thoại nên muốn nhờ cảnh sát địa phương các ông tìm giúp, nhưng nhân viên cảnh sát ở tầng dưới nói người bị mất tích chưa được 24 tiếng, theo trình tự thì chưa thể thành lập án để điều tra.
“Cảnh sát trưởng, ông xem xét chuyện này chút. Ờ, ông ấy cũng là người làm ăn, vốn dĩ định đầu tư chút vốn vào Chiêng May để tạo cơ hội phát triển. Ai mà biết được ngay cả vợ con cũng mất tích luôn. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì...”
Natcha nhíu chặt mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, nói: “Có chuyện này sao? Đây không phải là chuyện nhỏ. Tôi sẽ xuống dưới xem sao, cậu Dương, cậu yên tâm, nếu như vợ con của người bạn đó thật sự mất tích, cảnh sát chúng tôi sẽ dốc toàn lực để tìm cho ra.”
“Con người của cảnh sát Natcha đúng là khiến người khác phải nể phục!”
“Đây là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi, cậu Dương khách sáo rồi.”
Chúng tôi vừa nói chuyện khách sáo với nhau, vừa đi xuống tầng. Ở sảnh tầng một trông thấy Đồng An Chi vẫn đang sốt sắng chờ đợi.
Sau khi Natcha làm qua loa thủ tục hỏi chuyện rõ ràng, vẫy tay một cái, huy động toàn bộ lực lượng có thể trong cục cảnh sát để đi tìm người.
Đồng An Chi cảm kích đến mức cảm ơn rối rít, sau đấy lại đi theo cảnh sát khác để lấy lời khai.
Sau khi cảm ơn Natcha thêm lần nữa, tôi rời khỏi cục cảnh sát.
Thật ra lúc tôi bị bắt trước đây, chắc chắn Natcha có nhận tiền của Cung Chính Văn, chỉ có điều, tôi không nói toẹt ra mà thôi, cũng không nói chuyện đoạn clip là do Cung Chính Văn làm để tránh ông ta thấy ngại.
Còn về cái người tên Sangsu mà Natcha đề cập tới, có lẽ là tên nhỏ con mà Đỗ Minh Cường đưa tới lần trước.
Theo thái độ của Natcha đối với người này thì có lẽ cái người tên Sangsu kia có chức quyền rất lớn trong cơ quan cảnh sát hoặc thậm chí là trong chính phủ.
Natcha muốn hỏi xem tôi có quan hệ như thế nào với Sangsu, thăm dò xem có đáng để giúp tôi chuyện này không.
Cái kiểu thăm dò của ông ta thì tôi gặp nhiều rồi, chẳng khó gì để đối phó.
Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi thản nhiên như không có chuyện gì, đi tới nhà nghỉ nhỏ mà đã mình thuê xe, đồng thời chú ý đến tình hình xung quanh.
Cái tên bám đuôi chắc vẫn còn rình rập quanh đây.
Đến trước cửa nhà nghỉ, quả nhiên tôi nhìn thấy chiếc xe máy của đối phương đậu ở trước cửa nhưng không thấy người đâu nữa.
Tôi thuê một chiếc moto prince 250, lát nữa phải dựa vào nó để cắt đuôi tên theo dõi kia.
Vừa mới đưa tiền cọc, còn chưa kịp ngồi lên xe, Đồng An Chi và thư ký của ông ấy cùng với tài xế chạy từ đồn cảnh sát ra.
“Cậu Phương Dương.” Đồng An Chi chạy đến trước mặt tôi, thở gấp gáp, móc ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho tôi: “Cậu Phương Dương, vừa rồi tôi không kịp cảm ơn cậu, đây là danh thiếp của tôi, rất hy vọng cậu Phương có thể để lại số điện thoại cho tôi. Đợi sau khi tìm được vợ và con tôi, tôi nhất định sẽ mời cậu đi ăn một bữa để cảm ơn đàng hoàng.”
Tôi cầm lấy tấm danh thiếp, mỉm cười: “Ông Đồng khách sáo quá rồi!”
Dứt lời, tôi cũng đưa danh thiếp của mình cho ông ấy.
Khi xưa, lúc mới vào Phần mềm Trí Văn ngày thứ hai, công ty đã làm sẵn cho tôi thẻ nhân viên và danh thiếp có tiếng Xiêng La nhưng tôi chưa bao giờ dùng tới. Đây là lần đầu tiên tôi đưa danh thiếp của mình cho người khác.
Đồng An Chi nhận tấm danh thiếp của tôi, nhìn một cái: “Thì ra cậu Phương đến từ công ty phần mềm Trí Văn của Thịnh Hải, tôi đã nghe nói đến công ty này, có phải là làm ra hệ thống OA làm việc di động đúng không?”
“Đúng vậy. Ông Đồng cứ gọi tôi Phương Dương là được rồi, không cần quá khách sáo.”
“Được, vậy cậu cũng gọi tôi là anh Đồng đi, dễ gọi như Thiên Sơn Đồng Lão vậy.”
“Anh Đồng chạy bộ vẫn còn vững như vậy, đúng là còn trẻ.”
“Ha ha ha, lão già như tôi không còn trẻ nữa, nhưng câu này của cậu đúng là rất dễ nghe.”
“Vậy khi nào rảnh chúng ta sẽ hẹn gặp. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, anh Đồng, anh cũng cùng với cảnh sát đi xem xem có tiến triển gì không đi.”
“Được, xong chuyện này, chúng ta hẹn gặp nhau sau!”
Tạm biệt Đồng An Chi, tôi ngồi lên chiếc Prince 250 ngầu lòi, chạy xe ra phố xá tấp nập, nơi nhiều người mới dễ cắt được cái đuôi kia.
Lúc đợi đèn đỏ ở trên đường, tôi liếc nhìn tấm danh thiếp của Đồng An Chi, bên trên chỉ có tên của ông ấy với số điện thoại, không có bất kỳ thông tin nào khác, không giống mạ vàng, chạm khắc như mấy tên nhà giàu khác nhưng chất lượng giấy làm thẻ rất tốt, thiết kế tổng thể mang lại cảm giác rất bình thường nhưng lại không đơn giản.
Chắc chắn là một tay rất giàu có.
Những năm gần đây, vì những nguyên nhân về giá nhân công, chính sách ưu đãi mà rất nhiều ngành công nghiệp tập trung ở trong nước đều lũ lượt kéo nhau qua thị trường Đông Nam Á, cộng thêm việc Xiêng La là một đất nước nổi tiếng về du lịch, vậy nên ở đây thường hay xuất hiện đủ các thể loại người giàu.
Tuy nhiên, mặc dù trị an ở bên này tốt nhưng cũng có nhiều điều ẩn giấu không để người khác biết, những nơi như này thì việc buôn bán người, bắt cóc, cướp bóc không có gì là lạ, có thể Đồng An Chi đã bị người khác để ý trước đó rồi.
Tuy nhiên, mong là con ông ấy không sao, dù gì ông ấy cũng tạo cho tôi thiện cảm, có tiền nhưng không ra vẻ ta đây, cũng rất thân thiện.
Qua đèn đỏ, không lâu sau tôi đã nhìn thấy chiếc đuôi xuất hiện ở trong gương chiếu hậu, quả nhiên đã đổi sang chiếc xe khác, cũng đổi luôn cả mũ bảo hiểm, thậm chí còn thay một chiếc áo sơ-mi hoa nhưng tôi vẫn nhận ra hắn ta.
Bởi vì hắn ta đi một đôi giày thể thao đen đế trắng. Lúc trước, khi hỏi hắn ta có chở khách hay không, tôi có chú ý đến phần da giày bóng loáng của đối phương, hơn nữa, không có nhiều người thích đi loại giày da như này.
Chắc chắn chiếc đuôi vẫn còn đang bám theo, tôi tiếp tục chạy về phía đường đông xe cộ.
Vừa mới qua được một ngã rẽ, đột nhiên tôi nhận một cuộc gọi đến của Bansha.
Vừa nhấc máy, trong máy vang lên tiếng Bansha vừa sốt sắng lại vừa hoảng loạn: “Cậu Dương, xin lỗi! Chuyện của cậu, tôi không giúp được gì rồi.”
Tim tôi bỗng hẫng một nhịp: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Con trai tôi... Con trai tôi đang ở trong tay của bọn chúng. Bọn chúng muốn giết con trai tôi.”
Tôi giật mình: “Ai? Người của Cung Chính Văn?”
“Bọn chúng không nói là ai nhưng chắc chắn là người của hắn ta.”
Tôi tấp xe vào ven đường, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, hỏi: “Bansha, ông đừng gấp gáp, nói cho tôi biết, sao con trai ông lại lọt vào tay bọn chúng? Kể tỉ mỉ lại câu chuyện một lần cho tôi nghe.”
“Tôi cũng không rõ, 9 giờ sáng nay, vợ tôi gọi điện cho tôi, nói rằng thằng nhóc đang chơi ở gần nhà, thoáng một cái đã không thấy đâu. Tôi đã cho người tản ra tìm rồi nhưng đến tận bây giờ vẫn không tìm được. Vừa nãy, có người gọi điện cho tôi, cảnh cáo không cho tôi giúp cậu, hơn nữa... hơn nữa bọn chúng muốn tôi đánh gãy chân cậu, phải đánh vỡ xương đầu gối của cậu, phải làm đứt gân mạch để nửa đời sau cậu trở thành người tàn phế, nếu không làm theo... Bọn chúng sẽ giết con tôi rồi quẳng xuống sông cho cá rỉa.”
Nghe đến đây, suýt chút nữa tôi không cầm nổi điện thoại.
Cái đệch, tên chó chết Cung Chính Văn chơi cũng ác lắm!
Bansha khóc nức nở trong điện thoại, hỏi tiếp: “Cậu Dương, cậu biết là tôi không muốn chống đối lại cậu, càng không dám làm hại cậu nhưng bây giờ... Tôi nên làm sao đây?”
Chương 95: Cơ hội
Vất vả lắm tôi mới kiềm chế được trái tim đang đập loạn xạ của mình và hỏi: “Ông đã báo cảnh sát chưa?”
“Chưa, tôi không dám, tôi sợ bọn chúng sẽ sát hại thằng bé... Cậu Dương, cậu cũng đừng báo cảnh sát vội, tôi cầu xin cậu.”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy đâu! Ông cứ bình tĩnh lại đã, tôi muốn hỏi rõ vài chi tiết. Đầu tiên là con trai ông năm nay mấy tuổi rồi?”
“Tháng trước vừa tròn năm tuổi.”
Nghe đến đây, tôi chợt giật mình, con trai của Đồng An Chi cũng mất tích, bây giờ đến lượt con trai của Bansha, hai việc đều xảy ra vào sáng nay, một đứa bảy tuổi, một đứa năm tuổi.
Vụ của Bansha chắc chắn do Cung Chính Văn làm, còn vụ của Đồng An Chi thì sao?
Chỉ là trùng hợp? Hay có mối liên hệ nào đó?
Con trai của Đồng An Chi mất tích ở gần sông Mae Ping, người của Cung Chính Văn nói rằng sẽ dìm con trai của Bansha xuống sông, xuống sông... Sông Mae Ping?
Chiêng May chỉ có một dòng sông, nếu người của Cung Chính Văn không đơn giản là chỉ hù dọa Bansha, hoặc muốn hành động gây khiếp sợ nhiều hơn, chắc hẳn con trai của ông ta cũng đang ở gần sông Mae Ping.
Nhưng cả con sông dài như thế, liệu sẽ ở chỗ nào được nhỉ?
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Bansha, nhà ông có gần sông Mae Ping không?”
“Sao cậu biết được?” Bansha tỏ ra khá bất ngờ.
“Tôi đoán thôi, ở gần thượng nguồn phía Bắc hay ở gần hạ nguồn phía Nam?”
“Phía Bắc.”
“Được rồi, trước hết ông cứ liên lạc với đối phương và đồng ý với bọn chúng, nói rằng ông sẽ không giúp tôi nữa, đồng thời sẽ dẫn người đi tìm tôi ngay bây giờ, chuẩn bị đánh gãy chân tôi theo lời chúng dặn, để chúng nhanh chóng thả con trai của ông ra.”
“Sau đó, ông gọi hết tất cả những người ông có thể điều động được, tìm kiếm men theo sông Mae Ping đi lên phía Bắc. Nếu chúng đã đe dọa là sẽ dìm con trai ông xuống sông thì chắc chắn chúng sẽ ở gần bờ sông Mae Ping, hơn nữa chúng sẽ không đi qua khu vực trung tâm thành phố đông đúc để xuống phía Nam, vì dẫn theo con trai ông nên không tiện, chỉ có thể đi theo hướng Bắc, chắc hẳn đã ra khỏi thành phố rồi.”
“Chuyện video kia cứ tạm gác qua một bên, tôi sẽ không cưỡng ép ông phải giúp tôi nữa, nhưng tôi cũng không thể không dưng mất một chân được, cho nên tôi sẽ tìm được con trai ông về, nếu cần thiết tôi có thể nhờ ông Suchat giúp đỡ.”
Bansha cảm động đáp: “Cậu Dương, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu.”
“Đừng nói những điều thừa thãi ấy nữa, mau chóng đi tìm đi, giữ liên lạc qua điện thoại mọi lúc mọi nơi.”
Nói rồi tôi cúp máy, tìm số điện thoại của Đỗ Minh Cường, do dự trong chốc lát.
Sau cùng, tôi không gọi cho Đỗ Minh Cường, mà lái xe máy rẽ ngoặt ở nút giao ngay trước mặt, vít ga phóng về phía Bắc.
Nhìn cái đuôi qua gương chiếu hậu, tâm trạng của tôi càng thêm nặng nề.
Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, không ngờ Cung Chính Văn độc ác và điên cuồng đến thế. Chỉ vì muốn đánh tôi tàn phế mà hắn ta điều động nhân lực bắt cóc một đứa trẻ con, muốn ném đá giấu tay, đã thế còn định dùng một hòn đá giết hai con chim.
Bởi vì lúc trước Bansha từng đánh hắn ta một trận tả tơi tan tác, chắc chắn tên này rất căm hận Bansha, bây giờ muốn xử lý tôi và Bansha cả thể.
Nhưng hắn ta dám chơi trò bắt cóc, bị điên chắc? Hắn ta thật sự nghĩ rằng có tiền trong tay thì muốn làm gì cũng được à?
Xã hội bây giờ có pháp luật rồi, nếu chuyện không may thật sư xảy ra, hắn ta vung tiền liệu có gánh được hết không?
Trước hết không cần quan tâm hắn ta điên hay tỉnh, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là không được để chuyện gì xảy ra, bắt buộc phải nhanh chóng tìm được con trai Bansha.
Cho dù trước kia tôi và Bansha từng có ân oán với nhau, cho dù tôi không ưa gì ông ta nhưng con trẻ luôn vô tội.
Trước tiên, tôi phải nghĩ cách giải quyết cái đuôi lẵng nhẵng sau lưng mình.
Nếu tôi đoán không nhầm, cái tên phía sau cứ nhìn chằm chằm vào tôi là muốn xem xem Bansha có ra tay hay không và kết quả khi ông ta ra tay.
Nếu chỉ có một người thì cắt đuôi người này không phải vấn đề gì to tát, không cần biết kẻ này là sát thủ chuyên nghiệp hay bảo kê quèn, nếu một đấu một, tôi chưa từng sợ ai cả, cùng lắm thì lấy mạng mày đổi mạng tao, xem thằng nào sợ trước.
Nhưng cắt đuôi không có tác dụng nhiều lắm, nếu lợi dụng được người này thì...
Đây là cơ hội để thắng được ván này, nên thử xem sao.
Xác định được ý đồ, tôi tiếp tục rồ ga phóng về phía Bắc của thành phố.
Thành phố Chiêng May không quá rộng, chưa được bao lâu sau tôi đã ra tới vùng ngoại ô, lái về phía dân cư thưa thớt, mà cái đuôi đó vẫn luôn theo sau.
Sau chừng nửa tiếng đồng hồ, tại một giao lộ, tôi ngoặt sang con đường dẫn tới một khu rừng.
Nơi này gần như không có người qua lại, rất hợp để ra tay đánh người.
Đúng lúc này, tôi lại nhận được điện thoại của Bansha, ông ta gần như vừa khóc vừa nói rằng ông ta đã liên lạc với đối phương, đồng ý tất cả điều kiện của đối phương.
Nhưng đối phương không chịu thả người ngay mà nhất định phải nhìn thấy tôi gãy chân mới được.
Tôi khuyên Bansha nên bình tĩnh lại, bảo ông ta sắp xếp một ít thuộc hạ truy tìm khắp Chiêng May, dùng để đánh lừa đối phương, đồng thời tiếp tục tìm kiếm lên thượng nguồn sông Mae Ping.
Sau khi ngắt cuộc gọi của Bansha, nghĩ kỹ lại, tôi có mối quan hệ với Suchat ở đó, dù cho Bansha thêm mười lá gan ông ta cũng không dám ra tay với tôi, nếu không mọi chuyện không chỉ đơn giản là mất một đứa con trai.
Đồng thời, tôi cũng không thể mất trắng một cái chân được.
Cứ xử lý thằng nhãi sau lưng đã.
Càng đi sâu càng hẻo lánh, khi đã không nhìn thấy bất kỳ chiếc xe nào trên đường, tôi đột nhiên bóp phanh, quay đầu, sau đó lại vít ga lần nữa, lao về phía thằng nhãi đang đi sau mình.
Dường như thằng nhãi đó đờ ra khiến tay lái loạng choạng trong thoáng chốc, nhưng hắn ta không quay đầu, mà vẫn duy trì tốc độ, tiến về phía trước.
Tôi nhắm đúng đầu xe vào phía đối phương, sau đó lại vít ga, từ từ tăng tốc.
Khi chỉ còn cách hơn hai mươi mét, dường như tên này nhận ra điều gì đó, nhưng không tránh né, mà cũng nhắm thẳng đầu xe vào phía tôi rồi lên ga thật mạnh, trông như định liều mạng với tôi vậy.
Trái tim tôi đập điên cuồng, cắn răng cắn lợi, vẫn nhắm thẳng đầu xe vào phía kẻ theo dõi, đồng thời tiếp tục tăng tốc.
Khoảng cách hơn hai mươi mét ngắn ngủi được rút ngắn trong chớp mắt, khi hai chiếc xe sắp đâm vào nhau trong tư thế đối đầu, hắn ta đột nhiên lắc đầu xe, chật vật bắn thẳng qua người tôi.
Tôi vội vàng thả tay ga, từ từ đạp phanh.
Âm thanh chói tai khi phanh gấp và bánh xe ma sát với mặt đường vang lên sau lưng, sau đó là một tiếng “rầm” rất lớn, thêm cả âm thanh khi có người ngã xuống đất.
Tôi giảm tốc độ, quay đầu xe, nhìn thấy chiếc xe máy của thằng nhãi kia đâm vào gốc cây khô bên đường, còn người không thấy đâu nữa.
Tôi chậm rãi lái xe tới đó, bấy giờ mới thấy một người đang nằm trên nền đất cách gốc cây kia chừng mười mét.
Lần này coi như tôi thắng cược rồi.
Sau khi nhìn lại hai bên đường, xác nhận không một ai chứng kiến được cảnh này, cũng xác nhận rằng trên đoạn đường này không có máy quay giám sát, tôi mới dừng xe, bước tới bên cạnh thằng nhãi kia.
Chắc nhờ đội mũ bảo hiểm nên hắn ta chưa chết, đang nằm co giật và rên rỉ trên nền đất.
Tôi ngồi xổm xuống, gỡ tấm kính chắn đã nứt ra trên mũ bảo hiểm để nhìn thử. Phía sau tấm kính là một gương mặt xa lạ, máu mũi đang chảy, nhưng hai mắt vẫn mở, dù ánh mắt đã trống rỗng và đờ đẫn.
Tôi nhìn lại cơ thể và tứ chi đối phương, phát hiện tay phải và chân phải của hắn ta không thể cử động được, chắc là gãy xương rồi.
Vì thế tôi dùng đầu gối đè lên cánh tay trái của hắn ta, đề phòng tên này giãy giụa, sau đó ấn lên đùi và bắt đầu sờ xuống dưới.
Khi sờ tới vị trí bắp chân, kẻ theo đuôi đột ngột hét lên một tiếng đầy đau đớn.
Vị trí của đoạn xương gãy chắc là ở đây rồi.
Tôi dùng một tay bịt miệng đối phương, một tay ấn bắp đùi, nhìn người này bằng gương mặt không cảm xúc: “Bọn mày có bao nhiêu người, gồm những ai? Con trai của Bansha đang ở đâu? Nói rõ ràng từng điều một, nếu không mày sẽ hứng đủ đấy.”
Bình luận facebook