• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (2 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương 106: Huynh đệ thù hận

Vừa mới ngồi xuống được một lúc, một cô gái với chiếc cổ thon dài đeo đầy những chiếc vòng kim loại bưng theo một chiếc đĩa bước tới, sau khi lễ phép dùng tiếng Thái chào hỏi tôi, liền bắt đầu loay hoay bày trí bộ ấm chén lên bàn.

Đây là một cô gái thuộc dân tộc cổ dài, lần đầu tiên tôi nhìn thấy, hỏi ra mới biết đây là người giúp việc của Đỗ Minh Cường.

Không lâu sau, cô ấy pha cho tôi một tách trà có màu xanh nhạt tươi sáng, cung kính rót cho tôi một chén.

Tôi bưng tách trà lên, ngửi thấy hương cỏ thơm, nhấp một ngụm trà, trong miệng tràn đầy dư vị ngọt ngào.

Mặc dù không biết nhiều về trà, nhưng mấy năm trước làm kinh doanh tôi thường hay uống, cũng thường mua biếu khách hàng, cũng coi như là yêu thích uống trà.

Chỉ có điều suốt mấy năm nay từ khi vào tù đến khi ra tù đã không còn uống nữa.

Lần này hiếm có cơ hội tốt như vậy, một cô gái nhẹ nhàng ấm áp giúp pha trà, tâm trạng của tôi cũng thả lỏng hơn, vừa thưởng thức vừa lặng lẽ quan sát tình hình căn chòi đằng kia.

Có lẽ khoảng mười phút sau, vài người bước ra từ căn chòi, tiến về phía tôi, dẫn đầu là Đỗ Minh Cường, đi cùng ông ta là một người đàn ông có hình dáng và tướng mạo tương tự, có điều trông trẻ hơn ông ta, độ khoảng 30 tuổi.

Tiến lại gần hơn, anh ta nhìn tôi chằm chằm như để đánh giá, nhưng chỉ kéo dài một lúc, sau đó lại làm như thế không thấy tôi.

Đỗ Minh Cường mỉm cười ra hiệu vẫy tay với tôi, nói: “A Dương, xin lỗi đã để anh chờ lâu.”

Tôi cười nói: “Không sao.”

Đỗ Minh Cường bước tới hành lang, sau đó dừng bước, nói với mấy người đi cùng trong đó có người đàn ông có tướng mạo tương tự : “Các vị, tôi xin lỗi, tôi còn có khách, không thể tiễn các vị được nữa.”

“Không cần tiễn nữa đâu, Anh ba nên xem xét về đề nghị lúc nãy của tôi nhé.” Người đàn ông kia không dừng bước vẫn bước ra ngoài, mấy người bên cạnh cũng đi theo anh ta ra ngoài.

“Ha ha, tôi sẽ suy nghĩ kỹ, A Việt, thay tôi tiễn khách.”

Đỗ Minh Cường cười tít mắt nói, sau đó nhấc chân bước đến bên cạnh tôi, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống.

Đợi mấy người kia đi ra hết, đến khi chỉ còn lại tôi và Đỗ Minh Cường cùng cô gái cổ dài đang pha trà như cũ kia, tôi mới không nhịn được hỏi: “Người vừa nãy là em của anh à?”

Đỗ Minh Cường không vội trả lời, rút một điếu thuốc không rõ nhãn hiệu đưa cho tôi, bản thân cũng châm một điếu và hít một hơi thật sau, sau đó lắc đầu cười một cách kỳ lạ: "Ừ, nó tên là Đỗ Minh Hào, là cậu em nhỏ luôn muốn giết chết tôi."

Tôi không hỏi thêm, dù tôi tò mò, vì tôi biết những điều này không nên hỏi chứ đừng nói đến việc can dự vào.

Đỗ Minh Cường liếc nhìn hoa viên rộng lớn một lượt, thở dài kỳ lạ và nói: “Cậu cũng thấy rồi đấy, gia nghiệp của tôi rất lớn, là ông già tôi đã một tay gây dựng mấy chục năm trước và truyền lại cho tôi, nhưng khi ông ấy ra đi chưa đầy một tháng, xác còn chưa lạnh, Đỗ Minh Hào đã muốn ép tôi giao ra hết gia tài của ông già để lại.”

Nói đến đây, Đỗ Minh Cường hít sâu một hơi thuốc nói tiếp: "A Dương, cậu có biết tại sao tôi lại vào tù không?"

“Tôi không biết, tôi đã từng rất tò mò, thuộc hạ anh nhiều như vậy, tại sao anh lại phải tự mình làm như vậy.” Tôi lắc đầu, nhấp một ngụm trong tách trà.

“Ha ha, cái này đều phải cảm ơn em trai tôi đã “ban tặng”…”

Cô gái cổ dài pha một tách trà mới và rót cho ông ta một tách. Sau khi nhấp một ngụm trà, Đỗ Minh Cường không giấu giếm cô ấy và kể cho tôi nghe về ông ta và Đỗ Minh Hào.

Hóa ra bố của Đỗ Minh Cường từng là một quan chức trong quân đội, sau chiến tranh thế giới thứ 2, ông ấy đã chạy trốn tới biên giới Thái Lan- Myanmar, rồi không đi cùng vị chỉ huy kia tới vùng Tam Giác Vàng hại người kia, mà làm ở lại biên giới, buôn bán từ những thứ nhỏ nhặt như củi, gạo, dầu muối đến thứ to lớn như xe hơi, đại bác, đủ thứ hàng hóa cho các quốc gia và các thế lực lớn.

Chiến loạn Đông Nam Á từng mang lại cho bố của Đỗ Minh Cường không tiền tài, việc làm ăn này đã kéo dài mấy chục năm, cho tới khoảng mười năm trước, sau khi sức khỏe của bố Đỗ Minh Cường tệ dần, ông ấy mới từ từ giao hết vào tay con trai lớn của mình.

Không bao lâu sau khi Đỗ Minh Cường gặp phải một việc đả kích rất lớn, ông ta mới không tiếp tục loại làm ăn đầy mạo hiểm thế này nữa mà bắt đầu chuyển hướng sang ngành sản xuất đang phát triển, muốn dẫn cả gia tộc kiếm ăn bằng con đường chân chính hợp pháp của mình.

Nhưng em trai Đỗ Minh Hào của ông ta lại rất phản đối việc ông ta làm như vậy, hơn nữa, sản nghiệp của ông đều để lại cho Đỗ Minh Cường nên Đỗ Minh Hào càng tức giận bất bình. Sau khi hai người trực diện xung đột vài lần, Đỗ Minh Cường bị bắt trong một lần về nước khảo sát dự án, cảnh sát lục soát ra vài khẩu súng lục và mấy trăm viên đạn trong khách sạn của ông ta, cuối cùng bị kết án 6 năm 6 tháng tù.

Dù ông ta có nhiều kẻ thù, nhưng sẽ không sợ hãi đến mức phải đem nhiều súng và đạn như vậy bên mình, cứ như chuẩn bị sống mái một trận vậy. Ông ta càng không nghèo đến mức phải buôn lậu vũ khí, thật ra ông ta chẳng đem theo gì cả, là do Đỗ Minh Hào đã thuê người hãm hại ông ta.

May là mấy năm nay, sức khỏe của ông già vẫn còn chống đỡ nổi, chưa giao sản nghiệp cho Đỗ Minh Hào mà lại rời núi chủ trì mọi việc lần nữa, cho tới khi Đỗ Minh Cường ra tù, ông già mới giao lại sản nghiệp cho ông ta.

Nghe như thế, tôi không khỏi ngắt lời Đỗ Minh Cường, hỏi một câu: “Bố của anh…”

“Qua đời rồi!” Đỗ Minh Cường nhanh chóng trả lời: “Mới đi tháng trước, là hôm tôi vừa ăn cơm với cậu ở Chiêng May xong, tôi về chưa được mấy ngày là ông ấy đã đi.”

“Anh nén bi thương!”

“Cám ơn! Ông ấy cũng hơn 80 rồi, đến tuổi, đi cũng an bình!”

“Không phải anh quản lý sản nghiệp trong nhà thì đám cấp dưới đều phải nghe lời à? Em trai anh lấy năng lực từ đâu mà ép anh thoái vị được?”

“Đâu phải ai cũng nghe tôi! Vì nhiều người không muốn theo con đường hợp pháp nên họ cũng phản đối tôi trong rất nhiều chuyện. Hơn nữa Đỗ Minh Hào cũng có liên lạc với những người trong khu Tam Giác Vàng nên có người đứng sau lưng ủng hộ nó!”

Nghe thế, tôi cũng không nói tiếp nữa, có vài việc không phải là cứ biết nhiều là càng tốt mà như thế có thể mang lại phiền phức cho mình.

Về việc Đỗ Minh Cường ứng phó thế nào… Đây là chuyện của ông ta.

Nếu một ngày nào đó ông ta thất bại, có lẽ sẽ khó giữ được tính mạng, cần tôi giúp thì tôi sẽ đi và giúp hết sức mình.

Hoặc nếu ông ta đi tìm tôi, có người muốn đuổi giết ông ta thì tôi cũng giúp tận tâm.

Nhưng cũng chỉ giới hạn trong những việc này, đơn giản là vì tình bạn với ông ta và ơn huệ ông ta giúp tôi lần trước.

Tuy bản thân tôi cũng không có bao nhiêu bản lĩnh giúp được ông ta.

Thấy tôi im lặng, Đỗ Minh Cường cười: “Không nói mấy chuyện này nữa, hiếm khi cậu tới một lần, nói cái khác đi!”

“Trà này không tệ!”

Tôi cầm ly trà, cười thản nhiên.

“Là tự tay tôi trồng, cũng khá ngon nên lúc về tôi có mang theo một ít.”

“Vâng!”

Tôi và Đỗ Minh Cường trò chuyện với nhau vài câu râu ria: phong tục địa phương của Chiêng May, lá trà, đặc sản khác.

Cơm trưa nấu trong trang viên của ông ta, do đầu bếp của ông ta nấu: Món Hoa Hạ, Xiêng La, Miến Quốc gì đều có hết, đủ loại hình thức, hương vị rất ngon.

Cho tới khi ăn cơm, tôi mới được gặp người nhà của Đỗ Minh Cường, một bé trai và một bé gái, bé nhỏ là trai, mới tám tuổi, bé gái thì mười tuổi. Hai đứa bé đều học ở ngôi trường tốt nhất Chiêng May này, mỗi ngày đều có người đưa đón.

Nhưng tôi không thấy vợ Đỗ Minh Cường.

Sau khi cơm nước xong, hai đứa nhỏ đi ngủ trưa, Đỗ Minh Cường mới chủ động nói cho tôi biết là trước khi ông ta vào tù, vợ của mình đã bị súng bắn chết ở đầu đường vì đạn lạc sau khi vừa sinh con trai nhỏ không lâu,
Chương 107: Thân bại danh liệt

Sau khi ông ta đích thân dẫn người vượt biên, dọn dẹp sạch sẽ hang ổ của đối phương thì nảy sinh ý định rửa tay gác kiếm, muốn đi con đường làm ăn chân chính.

Nhưng hôm nay lại gặp phải kẻ phiền phức Đỗ Minh Hào.

Thật ra, ông ta bằng lòng nhường lại chức vị, giao hết sản nghiệp của dòng họ lại cho Đỗ Minh Hào nhưng rồi lại không dám.

Không phải là vì sợ hủy hoại cơ nghiệp mà bố mình gây dựng nên, cũng không phải sợ nửa đời sau của mấy người anh em kia không được sống yên ổn mà là sợ Đỗ Minh Hào sẽ đuổi cùng giết tận.

Bây giờ, ông ta vẫn còn đang nắm quyền hành trong tay, phần đông mọi người vẫn còn nghe lời của ông ta, Đỗ Minh Hào cũng còn có phần kiêng nể mình.

Nếu như ông ta giao hết mọi thứ ra, đến lúc đó ông ta sẽ giống như con dê con mặc cho người ta xâu xé, chẳng có tí sức lực đánh trả lại.

Tôi cũng không nói quá nhiều, chỉ vài câu, lúc có thể toàn mạng rút lui thì dẫn theo hai đứa nhỏ rút lui đi, đến Hoa Hạ, đến nơi đó Đỗ Minh Hào sẽ không dám làm loạn nữa, nếu như có chuyện gì cần giúp cứ gọi điện cho tôi.

Đỗ Minh Cường gật đầu, không nói thêm gì nhiều.

Buổi chiều, tôi đã gặp lại hai người quen, một trong mấy người mà Đỗ Minh Cường tín nhiệm nhất, hiện nay đang quản lý người giúp Đỗ Minh Cường, hồi còn ở trong tù hắn ở chung phòng với tôi, khá thân quen với tôi. Năm đó ngồi tù, bọn họ nghe lời Đỗ Minh Cường nhất, sau đó là nghe lời tôi.

Chúng tôi đã ngồi uống trà cùng nhau suốt cả buổi chiều, tán gẫu về những chuyện trước đây.

Buổi tối, tôi không ở lại Chiêng Ray, sau khi ăn một bữa với Đỗ Minh Cường và hai người bạn cũ, tôi bắt xe buýt quay trở về Chiêng May.

Đỗ Minh Cường định kêu A Việt đưa tôi về, tôi từ chối nhưng cũng chẳng từ chối được mấy cân chè tươi mà ông ta tặng.

Còn thêm cả một bộ tinh dầu dưỡng da nữa, ông ta nói nhãn hiệu này là tốt nhất ở Xiêng La do một người bạn làm ăn tặng nhưng không biết vợ ông ta đã mất

Ông ta giữ lại cũng không dùng, vì thế mới đưa cho tôi, bảo tôi mang về tặng cho Bạch Vi.

Ông ta biết tôi đang muốn cua Bạch Vi.

Nhưng tôi vẫn chưa nói cho Đỗ Minh Cường biết về những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, bây giờ việc của ông ta cũng đủ nhiều rồi, không cần thiết phải nói cho ông ta biết những chuyện này.

Tôi cầm lấy quà mà Đỗ Minh Cường đã tặng, về đến khách sạn ở Chiêng May thì đã là gần 11 giờ rồi.

Tôi thử gõ cửa phòng của Bạch Vi một cái, xem cô ta đã ngủ chưa.

Một lát sau, từ trong phòng vọng ra câu hỏi dò bằng tiếng Anh quen thuộc của Bạch Vi.

Sau khi tôi đáp lại thì cửa phòng nhanh chóng được mở ra.

"Có chuyện gì thế?" Bạch Vi thò đầu ra từ trong khe cửa hỏi tôi.

Tôi giả bộ đưa hộp quà là mấy lọ tinh dầu kia cho cô ta: "Của một người bạn cho, tôi không dùng, tặng cô đấy."

Cô ta hơi ngẩn người: "Thứ gì thế?"

"Tinh dầu."

"Tại sao lại tặng tôi?"

Cô ta vẫn chưa nhận, mà còn hỏi lại tôi với vẻ nghi ngờ.

Tôi hơi lúng túng giơ món quà lên, không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, bởi vì không tìm ra được lý do.

Bỗng nhiên, cô ta vươn tay, nhận lấy món quà đó, nói với tôi một câu "Cảm ơn" rất nghiêm túc.

Tôi chỉ cười sau đó quay người rời đi.

"Chuyện video sao rồi?" Từ sau lưng, đột nhiên vang lên một câu hỏi từ cô ta.

"Chắc cũng chỉ vài ba ngày thôi, sau khi cảnh sát thẩm vấn mấy tên cướp kia một lượt, họ sẽ đến BTT thông báo kết quả cũng như trả lại trong sạch cho Alava."

"Vậy thì tốt!" Cô ta gật đầu lại do dự một lát rồi nói: "Mấy ngày nay vất vả cho anh rồi!"

"Hì hì, hôm nay tôi đi dạo loanh quanh cả ngày có gì mà vất vả chứ."

"Tôi nói là hai ngày trước, bao gồm cả hôm xảy ra vụ án bắt cóc nữa, ngoài ra, tôi muốn xin lỗi anh, hôm đấy lúc vừa nhìn thấy anh bị thương, thái độ của tôi không được tốt cho lắm."

"Không sao!"

Tôi chỉ khẽ mỉm cười một cái, sau đó đi về phía bên kia hành lang quay trở về căn phòng của mình.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại của Natcha, nói rằng vụ án bắt bóc đã đưa ra kết quả sơ bộ, bốn tên bắt cóc bao gồm cả gã họ Tống kia đều đã nhận tội.

Nguyên nhân và kết quả cũng giống như những tin tức mà tôi nhận được khi thẩm vấn kẻ bắt cóc, Cung Chính Văn đã sai tay họ Tống kia tìm ba người đám anh hói đến Chiêng May, mục đích là để ngăn cản tôi làm sáng tỏ vụ việc video, cũng là để trả thù Bansha, bởi vì khi đó Bansha đã đánh hắn ta một trận thê thảm.

Nhưng nội dung khẩu cung mà bọn họ khai ra lại không hề ám chỉ Cung Chính Văn chính là kẻ đứng sau sai khiến vụ bắt cóc.

Tay họ Tống đã nhận hết trách nhiệm về việc bắt cóc con trai của Bansha, hắn nói rằng Cung Chính Văn không hề sai bọn chúng bắt cóc, là tự hắn lên chủ trương bắt cóc và xúi giục ba người đám anh hói cùng làm.

Còn ba người đám anh hói lại chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Cung Chính Văn, càng chưa từng nhận được chỉ thị bắt cóc nào từ phía Cung Chính Văn, thế nên khẩu cung của bọn họ không thể chứng minh chủ mưu vụ bắt cóc là Cung Chính Văn.

Về phần vụ việc bắt cóc vợ con Đồng An Chi là do ba người đám anh hói nhất thời nảy lòng tham nên đã gây án, không liên quan gì đến tay họ Tống, thậm chí hắn còn không biết đã bắt thêm hai người, càng không liên quan gì đến Cung Chính Văn.

Nói cách khác, với chứng cứ hiện đang có thì họ không cách nào có thể tóm được Cung Chính Văn.

Tôi cũng không cảm thấy bất ngờ, kết quả này hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi.

Nếu như tay họ Tống kia khai ra Cung Chính Văn, sau này đối với hắn chỉ có hại chứ không có lợi, có thể sẽ còn bị Cung Chính Văn báo thù.

Nhưng sau khi hắn nhận hết trách nhiệm về mình, chắc chắn Cung Chính Văn sẽ cho hắn một khoản tiền coi như bồi thường.

Ngoài ra, tay họ Tống kia khai ra Chung Khang Ninh, nói việc tung đoạn video cùng những tin đồn kia đều là do Cung Chính Văn sai Chung Khang Ninh làm.

Ngoài việc cho Chung Khang Ninh 200 nghìn ra, Cung Chính Văn còn hứa sau khi làm Bạch Vi bị mất chức sẽ dùng sức mạnh của nhà họ Cung để giúp anh ta leo lên được vị trí giám đốc Marketing của Phần mềm Trí Văn.

Sau đó, Chung Khanh Ninh cũng đã làm.

Nghe đến đây, tôi cố ý dặn dò Natcha, trước tiên đừng công bố những tin tức về Chung Khang Ninh, đợi điện thoại của tôi rồi tính tiếp.

Ngắt điện thoại của Natcha, tôi ra ngoài, gõ cửa phòng Bạch Vi.

Không lâu sau, cô ta mở cửa.

Tôi hạ thấp giọng mình xuống rồi nói: "Giám đốc Bạch, chuyện liên quan đến Chung Khang Ninh, đợi khi cô đến phòng tôi rồi nói hay là tôi vào phòng cô rồi nói?"

Bạch Vi do dự một lúc, rồi kéo cửa ra: "Vào đi."

Trông dáng vẻ cô ta như vừa thức dậy chưa được bao lâu, tóc có chút rối tung, còn mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, chất liệu vải có hơi mỏng, ngoài bờ vai trắng nõn đã lộ ra một nửa kia, còn có thể nhìn thấy thấp thoáng đường cong cơ thể của cô ta qua lớp áo mỏng này.

Kiểu dáng nửa kín nửa hở này càng có khả năng mê hoặc người khác.

Tôi cố gắng không chú ý vào bộ quần áo ngủ kia của cô ta, sau khi đi vào trong phòng, tôi đã đi thẳng vào vấn đề: "Cảnh sát đã hỏi rồi, người tung đoạn video và tin đồn chính là Chung Khang Ninh!"

Bạch Vi khẽ nhíu mày: "Anh chắc chắn chứ?"

"Ừm, trong đám người bị bắt hôm đó, có một tay họ Tống là kẻ có quan hệ khá mật thiết với Cung Chính Văn, ngoài việc hắn nhận hết trách nhiệm chủ mưu vụ bắt cóc về mình, những tội khác hắn đều khai hết bao gồm cả chuyện video và tin đồn."

"Theo như lời khai của hắn thì Chung Khang Ninh đã nhận của Cung Chính Văn 200 nghìn tệ, bọn họ muốn dùng sự việc này làm cô bị mất chức, Cung Chính Văn còn hứa, sau khi việc này thành công sẽ lợi dụng thế lực nhà họ Cung để giúp Chung Khang Ninh ngồi lên vị trí của cô."

Sau khi nghe xong những lời tôi nói, Bạch Vi chau mày trầm tư suy ngẫm một lúc, sau đó lắc đầu cười khẩy một cái.

Tôi nói tiếp: "Giám đốc Bạch, bây giờ có một vấn đề, có nên để cảnh sát công bố đúng sự thật về chuyện của Chung Khang Ninh không, dù sao anh ta cũng là người của công ty chúng ta, nếu để BTT và người ngoài biết được là người của công ty chúng ta tung video và tin đồn, cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của công ty chúng ta, thậm chí còn ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác với BTT."

"Thế nên, cô cần suy nghĩ kỹ về vấn đề này, công bố đúng như sự thật khiến Chung Khang Ninh thân bại danh liệt, thậm chí khiến Alava khởi tố anh ta tội tung tin đồn phỉ báng, hay là che giấu, không để chuyện này làm ảnh hưởng đến công ty, cô phải đưa ra quyết định hoặc có thể xin ý kiến từ tổng giám đốc Chu."
Chương 108: Nguyên nhân

Bạch Vi lại trầm tư một hồi, đột nhiên hỏi: “Nếu đã là kết quả do bên cảnh sát điều tra ra, chắc chắn bọn họ sẽ công bố. Lẽ nào anh có quen biết với bên cảnh sát ở Chiêng May, có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ che đậy chuyện này?”

Tôi gật đầu: “Ừm, đúng là tôi có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ, video và tin đồn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngoài những người cố tình để ý thì người khác không ai quan tâm đâu. Mối quan tâm hàng đầu của công chúng và dư luận là vụ án bắt cóc.”

“Tôi có thể nhờ cảnh sát khi công bố kết quả điều tra sẽ nói thành tên họ Tống kia là người phát tán đoạn video và tin đồn, như vậy sẽ không còn liên quan gì tới công ty của chúng ta. Hơn nữa, tôi sẽ thuyết phục Avala không khởi tố tội bôi nhọ của tên họ Tống kia. Chỉ cần không có người truy cứu tận gốc rễ, chuyện này sẽ được giải quyết.”

Bạch Vi tỏ vẻ bất ngờ, dường như cô ta không tin rằng tôi có thể có tiếng nói với cảnh sát Chiêng May.

Không lâu sau, cô ta gật gật đầu: “Tôi gọi điện cho giám đốc Chu để bàn bạc ngay bây giờ.”

“Được nhưng phải nhanh lên, bên cảnh sát đã chuẩn bị công bố kết quả điều tra sơ bộ rồi!”

“Tôi gọi ngay đây!”

Dứt lời, Bạch Vi cầm chiếc điện thoại ở trên đầu giường bấm số điện thoại.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, Bạch Vi kể qua những gì tôi đã nói cho người ở đầu dây bên kia.

Chỉ nói chuyện khoảng chưa đến hai phút, Bạch Vi cúp điện thoại, nói: “Phương Dương, phiền anh nói với cảnh sát là nhờ họ giúp che giấu chuyện này, còn về Chung Khang Ninh, công ty sẽ đuổi việc anh ta.”

“Được, vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài, gọi điện cho cảnh sát đây.”

“Ừm, vất vả cho anh rồi.”

“Không có gì. Đúng rồi, chiều nay, phía cảnh sát sẽ tới BTT, tôi cũng quay về làm rõ một vài vấn đề, tốt nhất cô cũng đưa mấy người của bên tổ dự án tới đi, tiện thể thương lượng tiếp chuyện phát triển dự án.”

“Được, tôi sẽ tới.”

“Vậy chiều gặp.”

Tôi cười, liếc nhìn chiếc áo ngủ có phần để lộ đường cong, sau đó quay người đi ra ngoài.

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt của Bạch Vi có chút mất tự nhiên, cô ta biết tôi đang nhìn cái gì.

Về lại phòng của mình, tôi gọi điện cho Natcha, nhờ ông ta giúp che đậy chút, nói người đã phát tán đoạn phim và tin đồn là tên họ Tống kia là được.

Natcha thoải mái đồng ý, dù sao đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Sau khi biết rằng chiều nay ông ta sẽ đích thân tới BTT, tôi cũng gọi điện cho Avala, thông báo cho ông ta nhớ rằng tới lúc đó nhớ lên tiếng thanh minh kịp thời.

Còn tôi cũng sẽ gửi cả đoạn phim Avala giận dữ rời khỏi quán bar đồng tính cho ông ta để ông ta tự mình công bố.

Ngoài chuyện này ra, tôi cũng thuyết phục ông ta không khởi tố chỉ vì mấy tin đồn. Dù sao những người kia cũng phải nhận sự trừng phạt, không nhất thiết phải truy cứu thêm nữa, tránh liên lụy đến Phần mềm Trí Văn.

Avala đồng ý rồi, coi như là nể mặt tôi, dù sao cũng là tôi giúp ông ta xử lý chuyện này.

Buổi chiều, khi gần tới giờ, tôi cùng Bạch Vi và những người khác của tổ dự án tập trung ở sảnh khách sạn, cùng nhau đi tới BTT.

Trong nhóm người không có Chung Khang Ninh, nếu không có gì bất ngờ, hai ngày này, anh ta bị công ty gọi về nước để chuẩn bị cho anh ta cuốn gói.

Ở BTT, đích thân Natcha tới, đưa theo mấy người cảnh sát nữa, BTT cũng mở ngay một cuộc họp cấp cao.

Tại cuộc họp, Natcha tuyên bố mối quan hệ giữa vụ án bắt cóc và đoạn video, chứng minh hai chuyện là do cùng một nhóm người làm, chứng minh chuyện Avala nhận hối lộ tình dục là tin đồn nhảm, đồng thời chỉ ra rằng tên họ Tống kia là người quay và phát tán đoạn video đó, tạo tin đồn nhảm.

Ngay sau đó, Avala cũng đưa ra một lời thanh minh và đoạn video kia, tôi cũng đứng ra nói rõ bản thân không có chút tiếp xúc riêng tư nào với Avala.

Người của BTT xôn xao cả lên, dù sao bọn họ cũng không biết chuyện bắt cóc xảy ra mấy ngày trước, càng không biết vụ án bắt có có liên quan tới tin đồn.

Khi tôi bước xuống dưới, người trong cuộc họp lần lượt đứng dậy vỗ tay cho tôi. Bởi vì khi Natcha công bố tình trạng vụ án, cố ý nhắc tới việc một mình tôi bắt hai tên bắt cóc, một trong số chúng còn mang theo súng, còn khi đó tôi chẳng có gì trong tay, chỉ có hai nắm đấm.

Thật ra, tôi bắt được ba tên nhưng dù sao cũng phải để chút công lao cho Natcha, vậy nên khi ông ta đề cập tới chuyện này lúc trước, tôi chẳng do dự mà phủ nhận tên cướp đầu tiên là do mình bắt, ngấm ngầm nhắc nhở Natcha, công lao này tặng cho ông ta.

Natcha vui vẻ tiếp nhận, tôi trở thành một anh hùng xả thân cứu người Avala cũng thành công trở thành người bị hại, có thể nói là ai cũng vui vẻ.

Sau đó, chuyện này cứ thế mà kết thúc.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Bạch Vi đưa người của tổ dự án thương lượng chuyện hợp tác dự án với bên BTT, tôi nhanh chóng rời khỏi BTT.

Không còn việc của tôi nữa, đợi Bạch Vi xong việc, tôi sẽ nói với cô ta chuyện từ chức

Chắc là có chút không đành, có phần không nỡ, còn có chút nuối tiếc. Tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm, chẳng biết đi tới đường Nimman từ lúc nào, gọi một chút điểm tâm và một cốc hồng trà trong một nhà hàng tràn ngập hoa tươi. Sau khi hỏi nhân viên nhà hàng xem có được hút thuốc hay không, tôi mới châm một điếu rồi ngồi yên lặng.

Không lâu sau, tôi nhận được điện thoại của Bạch Vi, nói bên BTT đã bắt đầu lại việc hợp tác dự án, hỏi xem tôi đang ở đâu, muốn bàn bạc nghiêm túc với tôi.

Tôi nói địa chỉ cho cô ta, khoảng nửa tiếng sau, cô ta tới nơi.

Cô ta không mặc bộ đồ đồng phục màu đen ban nãy nữa mà đổi một chiếc váy dài hoa nhí màu trắng xen vàng, để xõa mái tóc đen óng qua vai.

Tôi mỉm cười với cô ta, coi như thay lời chào, sau đó kéo ghế giúp cô ta.

“Cảm ơn!”

Cô ta nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn rồi ngồi xuống.

Sau khi gọi một cốc hồng trà với nhân viên phục vụ, Bạch Vi nhìn tôi nghiêm túc, do dự lên tiếng: “Phương Dương, anh… Có phải anh muốn nghỉ việc không?”

Tôi bình tĩnh gật đầu: “Ừm, trước đây đã nói rồi, sau khi xử lý xong chuyện này là tôi đi.”

Bạch Vi cúi đầu, sắc mặt có chút phức tạp.

Tôi lại nói tiếp: “Đến lúc đó có thể thanh toán cả tiền lương và tiền hoa hồng của dự án rồi nhỉ? Đương nhiên là phải trừ đi tiền tôi ứng của cô lúc trước.”

Cô ta không trả lời, sau khi cúi đầu im lặng một hồi, đột nhiên hỏi: “Tại sao lại phải rời đi?”

Tôi lặng người, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của cô ta như nào nên châm một điếu thuốc.

Sau khi hút một hơi, tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Giám đốc Bạch, trước đây cô đã nói đúng, nguyên nhân tôi cua cô, một là vì muốn báo thù Cung Chính Văn, hai là muốn trả thù cô, bởi vì trước đây tôi hận cô.”

“Nhưng bây giờ… Tôi không còn hận cô, cũng không cần dây dưa với cô nữa, nên trả lại cho cô cuộc sống và công việc sạch sẽ chút.”

Bạch Vi lại im lặng, vẫn cứ cúi đầu.

“Trà nguội rồi!”

Lâu sau, tôi nhắc nhở cô ta một câu.

Cô ta đột nhiên lắc lắc đầu, mái tóc đen dài dao động, nói: “Phương Dương, thật ra anh không cần rời đi, bởi vì...”

Nói đến đây, cô ta nhỏ giọng nói tiếp: “Ý của tôi là, nếu như anh không còn hận tôi nữa, tôi hy vọng anh có thể ở lại, bởi vì anh rất có năng lực. Tôi hy vọng tiếp tục có được sự giúp đỡ của anh khi làm việc! Chúng ta có thể tương tác với nhau giống như đồng nghiệp bình thường là được.”

Tôi hơi bất ngờ.

Không ngờ cô ta lại chủ động khuyên tôi ở lại?

Tuy nhiên, tôi ở lại đây có ý nghĩa gì chứ?

Tôi và cô ta có thể cư xử giống như đồng nghiệp bình thường sao?

Có thể không được, bởi vì giữa chúng tôi đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô ta hại tôi ngồi tù, tôi từng hôn cô ta, từng ôm cô ta, thậm chí suýt chút nữa xé rách quần áo của cô ta.
Chương 109: Thân phận nhạy cảm

Hơn nữa, tôi hơi muốn đi tìm Đồng An Chi, muốn làm bất động sản với ông ấy.

Dù tôi chưa từng làm trong ngành này nhưng Đồng An Chi từng nói, chỉ cần tôi đến, chắc chắn tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn công việc bây giờ, sau này sẽ ngày càng nhiều hơn.

Nếu tôi ở lại Phần mềm Trí Văn, cơ hội thăng tiến không quá lớn, vì thân phận của tôi khá nhạy cảm. Dù gì tôi cũng là người có thù hằn với Cung Chính Văn, mà nhà họ Cung lại là một trong các cổ đông lớn của tập đoàn Dụ Phong.

Vì vậy, tôi ở lại cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.

Tôi chỉ do dự một lát, mỉm cười nói với Bạch Vi: “Giám đốc Bạch, tôi nghĩ chúng ta không thể cư xử với nhau như những người đồng nghiệp bình thường được nữa. Vì… Nói thế nào bây giờ nhỉ? Cô thật sự rất xinh đẹp, tôi sợ mình không nhịn được lại động tay động chân với cô mất.”

“Dù tôi không động tay động chân với cô, có lẽ tôi cũng không nhịn được nói ra những lời cợt nhả. Cô biết đấy, con người tôi rất vô lại, lưu manh, hơn nữa tính cách nóng nảy, thường xuyên không kiềm chế được bản thân.”

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Bạch Vi hơi mất tự nhiên, thậm chí gò má cô ta còn hơi ửng hồng.

Tôi sợ lúng túng, nên lại bổ sung: “Ngoài ra, công ty Phần mềm Trí Văn này cũng không phù hợp với tôi, dẫu sao tôi cũng đã đắc tội với Cung Chính Văn, còn đang hận không thể đánh chết đối phương nữa. Mà Phần mềm Trí Văn lại là công ty con của tập đoàn Dụ Phong, tôi ở lại đây cũng sẽ chẳng có được thành tựu gì.”

Bạch Vi bưng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm như thể đang che giấu sự mất tự nhiên trên gương mặt.

Một lát sau, cô ta mới bình tĩnh nói: “Phương Dương, thật ra tôi biết những chuyện mà anh làm với tôi trước đây… chỉ là đang giải tỏa mà thôi. Vì anh đã ngồi tù mấy năm, Lâm Lạc Thủy lại rời bỏ anh, anh luôn không thể giải tỏa được cảm xúc trong nội tâm của mình, nên…”

“Tôi không trách anh, cũng tin rằng sau này anh sẽ không như vậy nữa. Còn về những lời cợt nhả mà anh nói… hay mấy câu ngon ngọt, qua chuyện này, tôi tin anh cũng sẽ không giống như vậy nữa.”

“Anh không thấy mấy ngày qua, chúng ta rất hòa hợp à? Không cãi nhau, cũng không giống như ngày trước!”

“Vả lại, anh không cần phải lo về Cung Chính Văn! Chỉ cần có tôi ở đây, không ai có thể gây khó dễ trong công việc với anh. Còn về việc thăng tiến, sở dĩ tôi giữ anh ở lại là muốn để anh thăng chức, phụ trách nhóm, hay thậm chí phụ trách bộ phận nghiệp vụ quốc tế.”

Tôi ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng lắc đầu: “Giám đốc Bạch, không được đâu! Trước đây, tôi chưa có kinh nghiệm quản lý nhóm, lại vừa vào công ty chưa được lâu. Bộ phận nghiệp vụ quốc tế là một phòng ban lớn như vậy, tôi không làm nổi, mà người khác cũng sẽ không tin tưởng.”

Bạch Vi gật đầu: “Tôi biết, cũng không phải lập tức đề bạt anh ngay, mà là muốn để anh lập thêm vài thành tích nữa, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận. Còn về kinh nghiệm, ai cũng đi từ con số không lên mà. Tôi sẽ để anh dẫn dắt nhóm nhỏ để tích lũy kinh nghiệm trước, sau đó sẽ phụ trách bộ phận nghiệp vụ quốc tế sau.”

“Phương Dương, không giấu gì anh. Sau khi giành được dự án của BTT, tôi đã lấy dự án này làm mục tiêu để tìm cách phát triển sang Đông Nam Á. Tôi cũng đã bàn bạc với tổng giám đốc Chu, và ông ấy cũng ủng hộ ý tưởng này. Nếu anh ở lại, với khả năng tiếng Xiêng La lưu loát và mạng giao thiệp của mình, anh có thể giúp tôi rất nhiều.”

Tôi thấy hơi ngạc nhiên, Bạch Vi lại muốn phát triển nghiệp vụ sang Đông Nam Á, cô ta muốn mở chi nhánh công ty làm điểm tựa cho hệ thống kinh doanh tiêu thụ ở đây hay sao?

Nếu cô ta làm như vậy, hơn nữa còn để tôi quản lý nhóm phụ trách luôn một nghiệp vụ của một khu vực hay quốc gia nào đó, thế thì cũng được đấy chứ.

Thật lòng mà nói, tôi rất thích Đông Nam Á, ở đây có rất nhiều danh lam thắng cảnh. Ngày xưa, sở dĩ tôi học tiếng Xiêng La là vì muốn xem cơ hội ở các quốc gia Asean có nhiều hay không.

Bây giờ Bạch Vi lại cho tôi một cơ hội như vậy…

Nhưng tôi thật sự không muốn ở lại lắm.

“Phương Dương, anh đừng vội quyết định ngay, cứ suy nghĩ thêm đi, nghĩ kỹ rồi thì cho tôi đáp án.”

Chưa chờ tôi tiếp tục từ chối, Bạch Vi đã bổ sung thêm một câu.

Tôi suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Ừm, thế tôi chưa từ chức vội, để suy nghĩ thêm đã. Nhưng mấy ngày tới, tôi muốn về quê ở Quế Ninh một chuyến có chút việc, cho tôi xin nghỉ phép vài hôm được không?”

“Được, anh định nghỉ mấy ngày?”

“Năm đi, thêm hai ngày cuối tuần là được một tuần rồi.”

“Ừm, bao giờ đi?”

“Chắc mai.”

“Thế không cần xin nghỉ, tôi sẽ ở lại Chiêng May một thời gian, vì Chung Khang Ninh sẽ bị đuổi việc, bên này không có ai phụ trách thì không được. Một tuần anh về coi như tiếp tục đi công tác, nếu có ai hỏi, tôi sẽ bảo là tôi điều anh đi nơi khác công tác.”

“Thế thì cảm ơn giám đốc Bạch.”

“Đừng khách sáo, đến lúc đó, xong việc thì bay thẳng sang Chiêng May, không cần về Thịnh Hải.”

“Ừm.”

Sau khi đáp một câu, tôi và Bạch Vi cùng nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, rồi không ai nói gì nữa.

Như thể kết thúc chủ đề này rồi, chúng tôi không tìm được đề tài nào mới nữa.

Một lúc lâu sau, dường như Bạch Vi muốn tìm chủ đề khác, cô ta đột nhiên hỏi: “Phương Dương, lúc nghe nói về vụ bắt cóc, tôi không nghĩ nó quá đáng sợ. Nhưng hôm nay nghe miêu tả của cảnh sát, một mình anh khống chế hai tên bắt cóc, một tên trong số đó còn có súng. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy thật đáng sợ, sao lúc đó anh làm được? Không sợ à?”

Tôi mỉm cười: “Thật ra bây giờ nghĩ lại, tôi cũng thấy hơi hối hận! Lúc đó, tên bắt cóc kia đã lấy súng chĩa vào tôi. May mà tôi ném mũ bảo hiểm khá chuẩn, ném rơi khẩu súng của hắn. Lúc tôi nhặt khẩu súng lên phát hiện chốt an toàn đã được mở, nếu chần chừ thêm một giây nữa, hay không ném trúng hắn thì tôi đã chết rồi."

“Nhưng lúc đấy, tôi không nghĩ nhiều thế, chỉ biết chuyện này do mình gây ra. Nếu tôi không nảy sinh mâu thuẫn với Cung Chính Văn, con trai của Bansha sẽ không bị bắt cóc, vợ con của Đồng An Chi cũng sẽ không bị vạ lây. Vì thế, lúc đó, tôi chỉ muốn cứu người, may mà tốt số, nên làm được.”

Thật ra, bây giờ nhớ lại họng súng của anh hói, tôi vẫn thấy hơi sợ, đúng là chỉ sơ sẩy một chút nữa là tôi đã chết rồi.

Nghe tôi nói xong, Bạch Vi vẫn cảm thấy rất tò mò, không ngừng hỏi tôi quá trình chi tiết của sự việc.

Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể kể lại từ đầu. Từ sau khi ra khỏi khu nhà của Alava phát hiện có người theo dõi mình, rồi gặp được Đồng An Chi báo án ở đồn cảnh sát, tới mình nhận được điện thoại của Bansha, đến tôi dùng cách gì để dụ Vinh Tiểu Tuyền đến chỗ vắng người rồi đâm xe khiến hắn ta bị lật xe, cuối cùng là tôi đã giải cứu con tin thành công.

Bạch Vi lắng nghe say sưa, thi thoảng hỏi vài chi tiết.

Câu chuyện này dường như đã làm dịu đi mối quan hệ của tôi và Bạch Vi, chúng tôi đột nhiên giống như bạn bè, một người hỏi, một người đáp, thi thoảng cùng thảo luận vài câu.

Đến khi Natcha gọi điện cho tôi, tạm thời cắt ngang cuộc trò chuyện tự nhiên và bình thản giữa hai chúng tôi.

Trong điện thoại, Natcha nói ông ta sẽ gửi tư liệu theo trình tự cho cảnh sát Thịnh Hải, nhờ cảnh sát bên đó giúp điều tra xem Cung Chính Văn có tham gia vào vụ bắt cóc hay không.

Nhưng có lẽ tôi sẽ không có được kết quả mà mình mong muốn, vì chứng cứ hiện nay không thể chứng minh Cung Chính Văn là chủ mưu, hắn ta cũng không ngốc đến mức thú tội.

Tôi biết Natcha chỉ có thể làm được đến vậy, nên cũng không yêu cầu quá nhiều, chỉ bày tỏ sự cảm kích với ông ta.
Chương 110: Bên nhau vui vẻ

Natcha còn nói phía cảnh sát bọn họ sẽ biểu dương tôi, chắc chắn sẽ có tiền thưởng. Ngoài ra, ông ta còn xin danh hiệu công dân vinh dự cho tôi, đó không phải là danh hiệu văn hóa vô dụng gì đó để đi du lịch hay có giá trị văn hóa, mà là danh hiệu Chiêng May chính thức công nhận do đích thân thị trưởng trao tặng.

Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối, tiền thì sao có thể từ chối được, còn công dân vinh dự… Thứ này cũng có ích rất lớn, sẽ có vài lợi ích khi tôi sang đó định cư, du lịch hay có các hoạt động kinh doanh.

Nếu có thể xin được, sau này tôi sẽ sống rất thoải mái ở Chiêng May.

Sau khi ngắt máy của Natcha, tôi không nói chuyện này cho Bạch Vi biết. Nếu cô ta biết được, chắc chắn sẽ càng kiên quyết giữ tôi ở lại Phần mềm Trí Văn và để tôi phụ trách nghiệp vụ bên Xiêng La hơn.

Tôi chỉ tiếp tục nói về chuyện bắt cóc và những chuyện khác với Bạch Vi.

Chiều đến, chúng tôi đã uống không ít trà, bụng đã tiêu hóa được kha khá rồi. Vì thế, chúng tôi đến một quán ăn chưa từng tới ở phố Nimman dùng bữa.

Trước đồ ăn ngon, Bạch Vi vẫn không hề rụt rè hệt như lần trước, cô ta để lộ ra vẻ dịu dàng yên tĩnh và thẳng thắn của mình.

Nhưng tôi không còn trêu ghẹo cô ta giống như trước nữa.

Ăn xong, tôi và Bạch Vi tản bộ dọc theo con phố Nimman, chậm chậm đi về khách sạn.

Về đến khách sạn, lúc đi tới hành lang ở tầng của chúng tôi, Bạch Vi đột nhiên dừng bước, nhìn tôi, có vẻ hơi do dự nói: “Phương Dương, thật ra… Tôi biết trước kia, anh luôn đeo một cái mặt nạ để ngụy trang. Con người thật của anh thực ra rất dễ sống, như hôm nay ý.”

“Vả lại, tôi muốn xin lỗi anh thêm một lần nữa. Trước kia, tôi có thành kiến với anh, nghĩ anh là thành phần cặn bã của xã hội… Bây giờ, tôi mới phát hiện thật ra anh là một người có trách nhiệm, gan dạ, dũng cảm và dám làm dám chịu.”

“Ha ha, cảm ơn!” Tôi không chối mà bật cười.

Sau vài phút trầm ngâm, tôi thấy hơi lúng túng, nên nói: “Giám đốc Bạch, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về phòng trước đây.”

“Ừm, tạm biệt, anh nghỉ sớm đi.”

Bạch Vi gật đầu, vẫy tay chào tôi, sau đó quay người đi về phòng mình.

Nhìn bóng lưng của cô ta, trong lòng tôi chợt có một loại xúc động muốn ở lại.

Hình như chúng tôi thật sự có thể ở bên nhau một cách vui vẻ.

Nhưng… Như vậy thì có ý nghĩa gì?

Tôi không biết, cũng không muốn vướng mắc ở vấn đề này nữa.

Tôi về phòng mình, không lâu sau, tôi chợt nhận được điện thoại của La Nhất Chính. Cậu ta nói đám thám tử tư đã điều tra xong, đồng thời gửi thông thông tin đã thu thập và chỉnh sửa về Cung Chính Văn cho cậu ta.

Lúc trước, tôi từng nói sẽ tự liên hệ với bên thám tử tư, nhưng vì đột ngột phải chạy sang Xiêng La, nên vẫn phải nhờ La Nhất Chính giúp.

Tôi nói cho La Nhất Chính biết địa chỉ email, bảo cậu ta gửi tài liệu cho mình.

Chẳng mấy chốc, hòm thư điện tử trên điện thoại của tôi đã nhận được tư liệu, sau đó tôi vùi đầu nghiên cứu chúng.

Nhưng những thông tin này chỉ có lý lịch, công việc, thành viên gia đình, quan hệ xã hội, mấy địa chỉ khác nhau của Cung Chính Văn và mấy chuyện khiến người khác nhòm ngó mà hắn ta từng làm thôi.

Trong đó, thông tin giá trị nhất với tôi chỉ có cuộc sống riêng tư của hắn ta. Hắn ta từng dẫn vài em người mẫu về nhà qua đêm, có quan hệ nam nữ với các cấp dưới là nữ và còn có quan hệ với một nữ quản lý cấp cao trẻ tuổi của một công ty tài chính, thậm chí còn có thể coi là quan hệ yêu đương, thi thoảng hắn ta còn đi du thuyền ra biển chơi với các cô tiểu thư nhà giàu có…

Có thể nói thế này, Cung Chính Văn không hổ là gã đàn ông cực phẩm, hắn ta vừa có tiền, vừa đẹp trai, lại còn có nhiều phụ nữ nữa.

Đây có lẽ chỉ là một phần nhỏ trong tất cả thôi, dẫu sao đám thám tử tư đã nhận 30 nghìn tệ, mà không điều tra được lâu, nên không thể đào hết gốc gác lên được, phụ nữ của Cung Chính Văn chắc chắn nhiều hơn nhiều so với tài liệu này.

Nếu là trước kia, những thông tin này rất có tác dụng với tôi, chúng đủ để khiến Bạch Vi ghét hắn ta.

Nhưng bây giờ, Bạch Vi đã rất ghét và biết hắn ta là loại người như thế nào rồi, nên những thông tin về cuộc sống cá nhân này vô dụng.

Nhưng, tôi không thể mất ba mươi nghìn tệ một cách phí hoài như này được, về sau kiểu gì những thông tin này cũng có tác dụng, hơn nữa bây giờ, chúng đã có những lợi ích nhất định rồi.

Sau khi đọc kỹ tài liệu, tôi gọi điện cho Bansha, bảo ông ta cho tôi địa chỉ mail, sau đó gửi tài liệu sang cho ông ta.

Bansha đã bỏ tiền để người của Suchat đi xử Cung Chính Văn, những thông tin này hoàn toàn có thể giúp cho những người này.

Ngày hôm sau, chưa chờ phần thường của Natcha, sau khi chỉ chào Bạch Vi một tiếng, tôi đã đáp máy bay về Quế Ninh.

Bạch Vi đã nói mấy ngày này không tính là nghỉ phép, nên lương và phụ cấp công tác vẫn được tính.

Đây cũng là chuyện hiển nhiên, vì ngày mồng một tháng năm mấy hôm trước vốn là ngày nghỉ, nhưng tôi và cô ta lại cấp tốc chạy đến Chiêng May, coi như chưa được nghỉ, bây giờ tôi nghỉ bù vài hôm là chuyện đương nhiên.

Vả lại, trước kia tôi từng nói với bố mẹ mình là ngày quốc tế lao động sẽ về nhà mấy hôm.

Đến sân bay Quế Ninh, tôi đi xe buýt đến bến xe, rồi lại ngồi gần hai tiếng xe khách đến thị trấn Bình Huyện, sau đó lại ngồi hơn nửa tiếng xe khách nhỏ. Sau khi chuyển hết xe này đến xe khác, cuối cùng năm giờ chiều, tôi cũng đã về đến thôn của mình.

Có một nơi cách thị trấn hơn ba mươi cây số, giao thông thuận tiện và nhờ vào sự phát triển nhanh chóng của nông nghiệp và các nghề tay trái mấy năm nay, vì thế các hộ gia đình ở đây đều lũ lượt rời khỏi thôn làng nghèo đói này.

Nhưng nhà tôi là ngoại lệ, vì mấy năm trước, nhà tôi mới xây. Ba năm trước, khi tôi ngồi tù, không có tích lũy, nên bố mẹ tôi phải vay mượn mấy chục nghìn tệ để đền tiền thuốc men cho Lôi Vân Bảo giúp tôi.

Sau khi ra tù, tôi hỏi thì nhà tôi vẫn còn nợ hơn 30 nghìn tệ, đều là tiền vay của những người họ hàng khá thân cận.

Trong nước vừa đón ngày Quốc tế Lao động, học sinh đã đi học lại bình thường. Năm giờ chiều chính là lúc người lớn đón con trẻ tan học. Mấy con đường chính trong thông có không it người đi đường và xe điện đi qua đi lại, đa số đều là người tôi quen, nên tôi cũng chủ động mỉm cười chào hỏi với họ.

Trong số đó, có người khá thân quen cũng ngạc nhiên gọi tên tôi, nói lâu lắm rồi tôi không về quê và hỏi tôi bây giờ đang phát tài ở đâu.

Đặc biệt là một tốp các cô, các bà, họ luôn miệng hỏi tôi đủ chuyện, bao gồm cả chuyện bạn gái nữa.

Tôi không dừng lại trò chuyện với họ, mà mỉm cười trả lời qua loa trên cả quãng đường, sau đó tiếp tục đi về nhà mình.

Vì tôi biết họ sẽ bàn tán sau lưng rằng tôi đã đi tù bao lâu, tại sao phải ngồi tù, khoa trương hơn một chút thì sẽ nói ba hoa xích thố lên, ví dụ như tôi làm xã hội đen, cướp giật, buôn lậu…

Tóm lại, sống ở một vùng quê thiếu trò vui chơi giải trí và các ‘món ăn’ tinh thần, nên các bà, các mẹ sẽ phóng đại bất kỳ chuyện gì có tính buôn chuyện lên mức cao nhất, khiến nó có thể trở thành chủ đề câu chuyện dai dẳng trong lúc rảnh rỗi.

Nhưng không thể phủ nhận người quê tôi đa số đều rất chất phác, chỉ là nhàn hạ quá thôi.

Về đến nhà, tôi thấy cửa mở toang. Lúc tôi đang định cất bước đi vào thì nghe thấy tiếng trò chuyện của bố mẹ mình với người họ hàng, sau đó tôi vô thức dừng bước.

“Cậu nó này, dù phía nhà bạn gái A Bình không đòi nhiều sính lễ, nhưng bắt phải mua nhà trên huyện mới chịu cưới. Tôi thì hết chỗ xoay rồi, cậu xem khoản tiền đó… Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi đòi cậu đâu, ba năm nay, tôi có từng nhắc một câu nào đâu, đúng không? Nhưng lần này, tôi và chị cậu thật sự túng quá rồi, hết cách nên mới phải tới tìm cậu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom