-
Chương 6-10
Chương 6: Xin lỗi
Có lẽ do không kịp phòng bị, hoặc cũng có thể vì quá hoảng sợ, Bạch Vi không hét lên, cũng không giãy giụa.
Toàn thân cô ta cứng ngắc, há miệng sợ hãi nhìn tôi.
Cả cơ thể tôi gần như đè lên người cô ta, tôi nhìn đăm đăm khuôn mặt tinh xảo của đối phương từ khoảng cách rất gần, hai hàng lông mi của cô ta đang run rẩy, con ngươi đen láy hơi lay động, còn có cả đôi môi xinh đẹp có vẻ như đang mấp máy nữa.
Hoóc-môn của tôi tăng mạnh, máu dồn lên đầu khiến tôi mất đi khả năng suy xét, chỉ muốn thỏa thích, sảng khoái báo thù cô ta.
Người con gái tự cho mình là đúng, lấy oán báo ơn này.
Cô ta hại tôi mất đi tất cả!
Tôi đã đủ thảm rồi, cho dù có phải ngồi tù thêm lần nữa vì chuyện này thì có sao, chỉ cần có thể được giải tỏa tất cả nỗi căm phẫn và tức giận là được.
“Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có làm bậy đấy...”
Bạch Vi đã tỉnh táo lại nhưng không hét lên, cũng không giãy giụa.
Có lẽ cô ta biết hiệu quả cách âm của phòng trọ rất tốt, cũng biết rõ giãy giụa chẳng có tác dụng gì.
“Tôi chỉ muốn để cô nếm thử cảm giác bị cưỡng hiếp mà thôi, đây là mùi vị mà cô nên nếm thử từ lâu mới phải!”
Tôi bắt chéo hai tay cô ta, ép lên phía trên đỉnh đầu của cô ta, bàn tay còn lại giữ cằm của đối phương.
Cả người cô ta run lên, cố gắng quay đầu qua một bên, ra sức vùng vẫy.
Tôi mạnh tay hơn, ép chặt lấy cô ta, bắt cô ta quay mặt lại, lạnh lùng nói:
“Giám đốc Bạch, cô Bạch, tốt nhất cô đừng để tôi đánh, phối hợp một chút, đừng nói với tôi rằng cô không làm được!
“Hoặc là cô có thể xin tha, đừng có dùng cái ánh mắt kiêu căng nhìn tôi, tôi có thể cân nhắc về việc dịu dàng với cô một chút, nhưng nếu cô thích kiểu hơi thô, vậy thì tôi rất sẵn lòng!”
Khuôn mặt cô ta đỏ au, sợ hãi nhưng vẫn ương ngạnh trừng mắt nhìn tôi.
Ánh mắt đó vẫn cứ kiêu ngạo và khinh thường tôi như vậy.
Tôi nổi giận, nắm lấy cổ áo ngủ của cô ta, ra sức kéo mạnh.
“Đừng...” Cuối cùng Bạch Vi cũng phát ra tiếng cầu xin kèm theo tiếng khóc, cô ta ngẩng đầu lên, tôi phát hiện từ khóe mắt của người phụ nữ có giọt lệ từ từ lăn xuống.
“Đừng… Xin anh, tôi sai rồi, xin lỗi… Xin anh đừng làm như vậy...”
Cô ta khóc nức nở, vừa lắc đầu, vừa làm mái tóc dài rối tung lên.
Hơi thở của tôi bỗng trở nên nặng nề, không phải bởi vì sự ham muốn mà là vì sự đấu tranh trong nội tâm.
Giới hạn, giới hạn của tôi...cho dù bản thân có tệ hại đến đâu cũng không thể làm cái chuyện đó trong khi con gái rơi nước mắt được, làm vậy lương tâm sẽ bất an.
Mẹ kiếp!
Tôi mắng thầm một câu, không cam tâm rời khỏi thân thể cô ta.
Bạch Vi vội vã kéo áo ngủ lên che ngực, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, lui đến phía bên kia của đầu giường.
Cô ta không dám chạy, muốn lôi chiếc chăn chắn phần trước người nhưng tôi vẫn còn đang đè lên chiếc chăn, cô ta không dám động đậy, mà ngồi im lặng dưới đất, hai tay ôm đầu gối, nhìn tôi sợ hãi.
Mái tóc rối bời phủ lên bả vai mảnh khảnh của cô ta, trên mặt còn vương chút nước mắt, người nhìn người thương, so với bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng lúc trước đúng là hai người khác hoàn toàn.
Tôi hít một hơi thật sâu, đi đến chỗ chiếc ghế đặt cạnh giường rồi ngồi xuống, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, hút một hơi thật mạnh.
Làn khói thuốc dày đặc vấn vít trong phổi khiến tôi bình tĩnh lại đôi chút.
“Biết tại sao tôi không cưỡng hiếp cô không?” Tôi đột nhiên mở miệng hỏi.
Bạch Vi vẫn ngồi trên đất, hai tay ôm đầu gối, không dám nhìn tôi cũng không trả lời câu hỏi tôi đưa ra.
Tôi lạnh lùng nói: “Bởi vì cô không phải là tiên nữ, không phải ai cũng muốn làm chuyện đó với cô, cô chỉ là một đứa con gái trông đẹp một chút, dáng người quyến rũ một chút mà thôi, đừng có coi mình là nhất. Mặt hàng như cô, ở ngoài kia có cả đống.”
Cô ta vẫn không lên tiếng.
Tôi không nói thêm gì, chỉ hút thuốc không ngừng, hết điếu này đến điếu khác, cũng không muốn rời đi. Tôi chỉ muốn ngồi đó, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Phòng khách rơi vào yên lặng, chỉ có âm thanh tôi hút thuốc. Bạch Vi vẫn ngồi ôm gối trên giường, thỉnh thoảng khe khẽ vén những lọn tóc dài rơi trên trán.
Cô ta không còn khóc, sự sợ hãi cũng không còn trên mặt nữa, khuôn mặt vô cảm, cái vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng khiến tôi phát ghét dần dần xuất hiện trở lại trên khuôn mặt cô ta.
Tôi không muốn nhìn thấy cái bộ dạng đó của cô ta, sau khi dập tắt đầu lọc, tôi đứng dậy, nhặt chiếc áo sơ mi trên đất lên rồi mở cửa và đi ra ngoài.
Tôi chưa bao giờ đến Chiêng May, so với nơi ăn chơi náo nhiệt, Băng Cốc với du khách đông như kiến cỏ thì Chiêng May giống một công viên xinh đẹp, hợp lòng người hơn, con đường yên tĩnh, trong lành, chỗ nào cũng có thể thấy hoa cỏ, ngoại trừ tiếng xe máy chạy qua không hợp với phong cảnh cho lắm.
Một thành phố xa lạ mà yên tĩnh, có vẻ như rất hợp để điều chỉnh cảm xúc, tâm tình.
Tôi đi bộ chậm rãi trên vỉa hè, chẳng biết đi vào một quán rượu từ lúc nào. Tuy quán này không quá ồn ào, nhưng cũng không hề yên tĩnh.
Xuyên qua một đám người có vẻ ngoài vô cùng quyến rũ nhưng không rõ là nam hay nữ, tôi đến quầy bar, dùng tiếng Xiêng La vô cùng trôi chảy để kêu bartender tùy tiện mang ra một chai bia nhãn hiệu địa phương cho mình, sau đó một mình lặng lẽ uống bia.
Vô tình, tôi sờ thấy tấm thẻ nhân viên ở trong túi áo, chiếc thẻ nhân viên khi còn làm trợ lý cho Bạch Vi nhưng bây giờ nó chỉ là thứ rác rưởi.
Tôi vung tay, vứt nó vào trong chiếc thùng rác ở bên cạnh.
Một gã đàn ông người Xiêng La khoảng chừng 30 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi hoa và chiếc quần đi biển đã chú ý đến hành động của tôi, cúi đầu nhìn xuống chiếc thùng rác một cái.
Nằm ngoài dự đoán của tôi, anh ta nhặt chiếc thẻ nhân viên của tôi lên xem, sau đó chắp tay hướng về phía tôi, lịch sự nói bằng tiếng Xiêng La:
“Xin chào, cậu đến từ Hoa Hạ sao?”
Mặc dù tâm trạng không được tốt nhưng để lịch sự, tôi vẫn chắp hai tay chào lại, nói: “Xin chào, tôi là người Hoa Hạ!”
“Trợ lý của cô Vi tại Phần mềm Trí Văn Thịnh Hải à?”
Tôi ngớ người, Phần mềm Trí Văn chính là công ty tôi từng làm lúc trước, cũng chính là công ty mà Bạch Vi dẫn nhóm dự án đến Xiêng La để bàn chuyện làm ăn.
Còn cô Vi, chắc chắn là Bạch Vi, khi người Xiêng La gọi người khác thì sẽ không gọi họ.
Trên thẻ nhân viên có viết chính xác tên họ và chức vị bằng tiếng Xiêng La, tên người Xiêng La này đương nhiên cũng nhìn thấy nhưng vì sao anh ta lại chủ động chào hỏi với tôi, lại còn hỏi vấn đề này.
“Tôi tên Shadi, làm việc cho tập đoàn BTT tại Chiêng May.”
Tôi chợt hiểu ra, tập đoàn BBT Chiêng May là xí nghiệp dệt may lớn của Xiêng La cũng chính là khách hàng trong tầm ngắm của Bạch Vi.
Chương 7: Dự án rất béo bở
Chắc chắn lão già người Xiêng La Shadi này đã từng tiếp xúc với Bạch Vi, chẳng trách lại chủ động chào hỏi tôi.
Tôi lễ phép chắp hai tay nói: "Tôi tên Dương, từng là trợ lý của Vi, nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi, bởi vì tôi có mâu thuẫn với cô ta, đã bị đuổi việc."
Shadi có vẻ ngại ngùng: "Xin lỗi, thảo nào anh ném thẻ nhân viên đi. Tôi thấy được mô tả về chức vị trên thẻ nhân viên, nên mới tò mò đánh bạo quấy rầy cậu."
"Không sao đâu."
Shadi lộ ra vẻ rất khách sáo: "Cậu Dương, tôi có thể mạo muội hỏi cậu thêm một chuyện không?"
"Ông cứ hỏi đi."
"Xin hỏi tại sao cậu và cô Vi lại nảy sinh mâu thuẫn vậy?"
Nghe được câu hỏi này, tôi không khỏi hơi nhíu mày, cẩn thận đánh giá dáng vẻ bình thường của lão già người Xiêng La kia.
Không phải Bạch Vi và ông ta có gì đó với nhau đấy chứ?
Có lẽ là nhìn thấu sự nghi ngờ trong mắt tôi, Shadi áy náy chắp hai tay cúi người chào:
"Rất xin lỗi, câu hỏi này quá đường đột, tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về cô Vi và công ty của cô ấy thôi, bởi vì công ty chúng tôi đang bàn chuyện hợp tác với cô ấy, mong cậu thứ lỗi."
"Ông đừng lo lắng, tôi hiểu ý ông." Tôi cũng học theo ông ta chắp tay cúi người, lại cảm thấy hơi ghét lễ nghi của Xiêng La, quá mệt mỏi.
"Phong thái của cậu khiến tôi rất nể phục."
Shadi chẳng những chú trọng lễ nghi, còn rất biết cách giao tiếp, không coi nhẹ bất cứ ai, kiểu người hòa đồng cởi mở như ông ta, chắc chắc giữ chức vị không thấp ở ở BTT.
Tôi mỉm cười, không đáp lại lời khen của ông ta, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói:
"Ông Shadi, chắc hẳn ông đã từng gặp cô Vi rồi, ông thấy cô ta là người thế nào? Từ bề ngoài đến bên trong?"
Shadi sửng sốt, bật cười sang sảng.
"Dùng một câu thành ngữ của nước cậu để miêu tả, thì cô ấy xinh đẹp tựa tiên trên trời, còn về bên trong... Thời gian tôi tiếp xúc với cô ấy không lâu, trong ấn tượng của tôi cô ấy là một người phụ nữ bình tĩnh, trí tuệ, chính trực, hơn nữa còn cực kỳ giữ chữ tín. Buổi tối cô ấy từ chối lời mời tụ họp của công ty tôi, thậm chí còn từ chối lời đề nghị mở tiệc rượu chào đón cô ấy."
"Ừm... Điểm này rất khác với phụ nữ Xiêng La. Cậu có thể bắt gặp rất nhiều người phụ nữ ăn mặc hở hang ở trên đường, du khách ngoại quốc cũng có thể dễ dàng tìm được phụ nữ làm bạn ở trong quán bar. Chỗ chúng tôi càng ngày càng phóng khoáng, có lẽ là chịu ảnh hưởng từ khách du lịch.”
"Đúng rồi, nếu cậu Dương muốn tìm phụ nữ làm bạn, thì nhìn bên kia đi. Từ lúc cậu vừa bước vào, mấy cô gái kia vẫn luôn quan sát cậu. Đó đều là những cô gái thật sự, chứ không phải người chuyển giới. Dùng cách nói của nước cậu, thì gọi là con gái nhà lành nhỉ?"
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, theo ánh mắt của Shadi, thấy được bốn cô gái ngồi chung một bàn, một cô gái còn đang nhìn tôi, vừa chạm vào ánh mắt của tôi thì ngượng ngùng ngoảnh mặt đi.
Trông cũng rất xinh đẹp, rất có chất Xiêng La, nhưng...
Sao mà tôi không thể nhìn ra cô gái ấy là con gái hay con trai nhỉ? Xiêng La có mấy người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ, làm sao Shadi phân biệt được.
"Cậu Dương, cậu thấy thế nào?" Hình như Shadi đã nhìn thấu sự xúc động trong tôi.
"Ừm, con gái ở nước ông đều rất đẹp, đáng tiếc tối nay tâm trạng của tôi không tốt lắm." Tôi than thở một câu từ tận đáy lòng, tiếp đó nói sang chuyện khác:
"Nói tiếp về cô Vi đi, vẻ ngoài của cô ấy đúng là như ông nói, nhưng tôi cảm thấy cô ta là người bội bạc."
"Ồ?" Shadi lộ ra vẻ rất hứng thú.
"Tôi đã từng ngồi tù, hai lần, hơn nữa đều là do cô ta làm hại."
"Tại sao?" Shadi lập tức trợn tròn to mắt.
Tôi kể lại ngắn gọn lý do hai lần mình phải ngồi tù, dù sao mình cũng đã bị đá đít rồi, Bạch Vi không giành được dự án cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tốt nhất là cô ta không giành được.
Đối với ngành công nghiệp phần mềm, cái dự án có giá trị hơn một phẩy năm triệu đô la Mỹ này rất béo bở, nếu giành được nó chắc chắn Bạch Vi sẽ rất vui mừng. Nhưng cho dù tôi không đâm một nhát dao phía sau lưng cô ta, cũng chưa chắc đến lượt Bạch Vi.
Bởi vì rất nhiều người tranh nhau dự án này. Có bốn công ty trong nước, rồi cả đám mọi rợ Ấn Quốc, thậm chí còn có một công ty rất nổi tiếng ở Silicon Valley cũng chen chân vào.
Nếu như chỉ dựa vào mỗi chức năng, sự đáng tin của phần mềm và phương diện kỹ thuật, thì chắc chắn Bạch Vi không thể tranh được với Silicon Valley ở nước Mĩ, thậm chí cũng không sánh bằng đám mọi rợ kia, dù hạ giá thấp xuống cũng chưa chắc đánh bại được mấy công ty khác trong nước.
Trừ khi cho người ta ngủ. Bạch Vi chịu ngủ với ông sếp này hoặc mấy ông sếp khác của BTT vài đêm, thì chắc chắn sẽ giành được, bởi vì những công ty khác không có người phụ nữ nào xinh đẹp như Bạch Vi.
Nhưng chắc chắn bây giờ chuyện này là không thể, bởi người ta cố ý mở tiệc rượu cho Bạch Vi, nhưng cô ta lại từ chối.
Có lẽ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng rồi.
Còn về phần tôi, tôi nói ra chuyện của mình cho Shadi cũng chỉ đề xả giận mà thôi. Tôi cảm thấy con người Shadi rất được, bản thân đầy một bụng bực tức, có người chịu nghe mình kể lể cũng tốt.
Ít nhất, sau khi nói xong tôi cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Yên lặng nghe tôi nói xong, Shadi tỏ vẻ không thể tin nổi, đã thế còn cau mày suy tư.
Không bao lâu, Shadi đột nhiên lên tiếng: "Cậu Dương, tôi cho rằng chuyện giữa cậu và cô Vi có lẽ thật sự là hiểu lầm."
"Tôi biết là hiểu lầm, nhưng chuyện tôi ngồi tù là sự thật. Ngay từ lần đầu tiên, cô ấy không ra mặt làm chứng cho tôi cũng là sự thật, bất kể vì lí do gì." Tôi hờ hững đáp.
Lúc gặp Bạch Vi ở trại tạm giam, cô ta đã nói cô ta không biết chuyện ba năm trước, ngoài mặt tôi tỏ vẻ không tin cô ta, nhưng thật ra trong lòng tôi đã tin, bởi vì lúc tôi gặp cô ta khi mới vào công ty, biểu hiện của cô ta không giống như là giả vờ.
Nghe tôi nói thế, Shadi như có điều suy nghĩ gật đầu: "Đúng là chuyện đó cô ta đã làm sai."
Dứt lời, Shadi đột nhiên nâng ly rượu, cười nói:
"Cậu Dương, sự thản nhiên của cậu khiến tôi rất kính nể, tôi chưa từng thấy người nào như cậu, có thể quen biết cậu là vinh hạnh của tôi, chúng ta cụng ly nhé."
"Cảm ơn sự khích lệ của ông, tôi cũng rất hân hạnh được biết ông." Tôi thản nhiên tiếp nhận lời tâng bốc của ông ta, cụng ly với ông ta.
"Ông Shadi, tôi rất tò mò, dự án của công ty các ông, định cho ai làm?"
Uống rượu xong, tôi tò mò hỏi, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Nếu ông còn chưa chọn được, còn là chuyện liên quan đến bí mật kinh doanh, thì ông cứ coi như tôi cái đang nói đùa đi."
"Ha ha, cậu đúng là người rất thẳng thắn." Shadi mỉm cười, nói:
"Đúng là vẫn chưa chọn được, nhưng nói với cậu cũng không có vấn đề gì cả. Thật ra thì lãnh đạo của công ty chúng tôi có ý thiên về công ty ở Silicon Valley hơn. Cậu biết đấy, kỹ thuật của họ đáng tin nhất."
Nghe được câu trả lời của ông ta, tôi gật đầu chắc nịch tỏ ý công nhận, theo bản năng còn nói:
"Nhưng tôi cho rằng các ông không nên chỉ để ý đến tiêu chí kỹ thuật, mà còn nên quan tâm đến mấy tiêu chí khác. Có vài nhân tố thậm chí còn quan trọng hơn cả kỹ thuật đấy."
"Hửm? Cậu Dương có ý kiến gì về chuyện này?" Shadi lại lộ ra vẻ tò mò.
Tôi uống một ngụm rượu, suy nghĩ một lúc, để Bạch Vi được của hời sẽ làm tôi khó chịu, nhưng nếu là nước Hoa Quốc hay lũ mọi rợ kia thì tôi cũng sẽ không vui.
Chương 8: Mối tình đầu
Vì thế tôi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói:
"Ông Shadi, nếu như kỹ thuật chênh lệch không lớn, tôi cảm thấy các ông nên coi trọng phương diện duy trì và cập nhật phần mềm hệ thống hơn. Bất cứ phần mềm nào cũng có lỗ hổng, hơn nữa hệ thống xí nghiệp rất dễ bị hacker tấn công, vấn đề này cần phải người có chuyên môn túc trực 24 giờ sẵn sàng xử lý mọi tình huống bất ngờ xảy ra. Dù sao nếu hệ thống làm việc của một xí nghiệp không thể vận hành bình thường thì sẽ gây tổn thất rất lớn.
"Đấy là duy trì, về phần cập nhật... Mục đích của hệ thống OA đúng là để đề cao hiệu suất của xí nghiệp, nhưng cho dù là hệ thống được đặt làm theo yêu cầu cũng vẫn sẽ tồn tại nhiều điểm không đủ hợp lý hoặc là hạn chế. Cái này cần ưu hoá, cần không ngừng cải thiện, mà quản lý xí nghiệp sẽ luôn thay đổi, tiến bộ, hệ thống cũng nhất định phải thay đổi theo mới có thể phục vụ xí nghiệp tốt hơn.
"Tôi nói những điều này, thật ra là vì muốn bộc bạch vài vấn đề với ông Shadi. Bây giờ mọi người đều dùng phần mềm do JAVA2 phát minh, chêch lệch về kỹ thuật không lớn, chỉ khác biệt về phần chi tiết mà thôi. Nhưng ở phương diện hiệu suất và phục vụ... Người Mỹ rất chặt chẽ về thời gian làm việc. Họ rất ít làm thêm giờ, họ tuân thủ nghiêm ngặt quá trình làm việc, quy tắc cứng nhắc... Nhưng người Hoa Hạ chúng tôi thì khác. Chỉ cần được chỉ đạo, những kỹ sư kia có thể không ngủ mấy ngày mấy đêm, vùi đầu cố gắng hoàn thành công việc.
"Riêng về chu kỳ phát triển phần mềm theo yêu cầu, chắc chắn người Hoa Hạ sẽ tốn ít thời gian hơn các nước khác. Ngay cả vấn đề cập nhật hoặc là duy trì các khâu, sự cần cù của người Hoa Hạ cũng càng nổi bật rõ rõ rệt."
Nói đến đây, miệng tôi hơi khô, vì thế tôi dừng lại rồi uống một hớp rượu.
Shadi thì không nói một lời, lẳng lặng suy nghĩ.
"Tôi không có ý giành dự án này cho cô Vi, mà chỉ đứng ở góc độ khách quan để phân tích thôi. Ông Shadi đừng để ý, huống chi Hoa Hạ chúng tôi còn có bốn công ty khác tham gia cạnh tranh cơ mà." Tôi bổ sung thêm một câu.
Shadi lấy lại tinh thần, cảm kích chắp hai tay lại nói với tôi: "Cảm ơn cậu Dương, phân tích của cậu rất hữu ích. Lúc trước chúng tôi cũng đã từng suy nghĩ qua về phương diện này, nhưng không phân tích triệt để được như cậu."
Tôi thật sự rất ghét lễ nghi của Thái Lan, lại không thể không đáp trả, nếu không tôi sẽ có vẻ như không tôn trọng đối phương.
Chắp tay cúi chào giống đối phương xong, tôi tiếp tục uống rượu, Shadi thì bắt đầu chủ động hỏi tôi các vấn đề mà tôi vừa nêu ra.
Có lẽ vì bị nhốt ở trại tạm giam hơn mười ngày, không được nói chuyện với ai, hoặc cũng có lẽ là kinh nghiệm mấy năm làm tiêu thụ khiến tôi nói nhiều hơn, tôi không từ chối bất cứ câu hỏi nào của ông ta.
Nói xong những chuyện đó, tôi chủ động tán gẫu với ông ta về sự khác biệt giữa người Hoa Hạ và người Hoa Quốc, tình hình kinh tế, trao đổi hợp tác văn hóa.
Tôi thật sự cảm thấy, mình có thể lên chuyên mục hỏi đáp của Zhihu* để làm màu.
*Zhihu: Một trang hỏi đáp trực tuyến của Hoa Hạ.
Dĩ nhiên, không chỉ nói mấy lời làm màu, tôi còn tán gẫu với Shadi về mấy chuyện khác, như là phụ nữ, ẩm thực, và chủ đề chúng tôi nói đến nhiều nhất vẫn là phụ nữ. Hiển nhiên Shadi cũng không phải là người chính trực.
Chẳng mấy chốc sau, chúng tôi như đã hợp nhau đến mức chẳng thể giấu nhau chuyện gì.
Cho đến lúc ông ta giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó giật mình hô lên một tiếng, bảo rằng ngày mai còn phải đi làm, chúng tôi mới giải tán.
Tôi không có tâm trạng để kiếm một cô gái Thái Lan qua đêm, vì thế cũng cùng Shadi rời khỏi quán bar, ông ấy còn đưa tôi đến một khách sạn ở gần đó, trước khi tạm biệt còn chia sẻ số điện thoại với nhau.
Có lẽ là do tác dụng của cồn, tôi đã trải qua một giấc ngủ rất ngon ở khách sạn.
Ngày hôm sau, tôi vẫn không vội về nước, mà đi dạo trên đường phố Chiêng May, rồi tới cổ thành một chuyến, ở nơi đó có thể dễ dàng thấy được những tòa chùa miếu trang nghiêm, khiến lòng tôi thanh tịnh hơn.
Khu vực xa xôi hoặc nhưng nơi có vật giá cao thì tôi không đi, bởi vì tôi không có tiền. Cũng phải lấy một phần trong số năm vạn bạn gái cũ chuyển cho tôi, tôi mới có tiền tới Thái Lan.
Nhưng tôi sẽ không phung phí số tiền kia, tôi sẽ trả lại cho cô ta, trả cô ta không thiếu một xu nào.
Tôi không cần cô ta thương hại.
Buổi sáng ngày thứ ba, tôi thu dọn bộ quần áo duy nhất để tắm giặt, đeo ba lô trên lưng, muốn trả phòng đi sân bay, thì điện thoại di động bỗng đổ chuông, hiện trên màn hình là một dãy số điện thoại lạ của Hoa Hạ.
Tôi ngờ ngợ nghe điện thoại, tôi nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: "Phương Dương, chào anh, anh vẫn còn ở Thái Lan chứ?"
"Bạch Vi?" Tôi cau mày thử hỏi, hình như đó là giọng của cô ta.
"Là tôi, anh còn ở Thái Lan không? Tôi muốn nói chuyện với anh, gặp trực tiếp." Giọng của cô ta chẳng có tí cảm xúc gì.
"Nói chuyện gì? Có chuyện gì hay để nói à?" Tôi không hề nể nang lạnh lùng đáp lại.
"Tôi muốn mời anh trở lại công ty, tiếp tục đảm nhiệm vị trí trợ lý cho tôi."
"Ha." Tôi không khỏi cười lạnh, "Giám đốc Bạch, cô đang đùa tôi hay là đang chơi tôi đấy?"
"Tôi thật lòng muốn mời anh quay về, suy cho cùng chuyện anh bị đuổi vì lý do bỏ bê công việc là do tôi mà ra."
"Thế nên, cô cho tôi công việc để bù đắp hả?"
Đối mặt lời nói lạnh nhạt của tôi, Bạch Vi ở đầu bên điện thoại kia lặng thinh.
Tôi đang muốn cúp điện thoại, thì cô ta lại đột nhiên lên tiếng: "Phương Dương, anh biết Shadi ở BTT, đúng không?"
"Ông ta nói cho cô biết rồi sao?" Tôi không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
"Ừm, bất chấp mọi giá, tôi phải giành được dự án này. Nhưng bây giờ cán bộ cấp cao của BTT có ý nghiêng về Silicon Valley, Shadi nói chỉ anh mới có thể giúp tôi, thế nên, tôi hi vọng anh sẽ trở về."
"Ồ, ha ha..." Tôi bật cười.
Tôi nhìn lướt qua chiếc giường đôi rộng rãi trong phòng khách sạn, hững hờ nói:
"Nếu vậy thì gặp nhau nói chuyện đi, tôi chờ cô ở phòng 8012 khách sạn Chala."
Trong điện thoại im lặng một lúc, cuối cùng tôi nghe thấy Bạch Vi nói rõ một chữ "được", sau đó liền cúp máy.
Thật ra thì, tôi không muốn ở lại Phần mềm Trí Văn, lúc ở phòng tạm giam tôi đã tính toán kỹ, sau khi rời khỏi đó tôi phải “xực” cô ta một lần, rồi cách nhau càng xa càng tốt.
Tôi không muốn nhìn thấy cái loại người vong ơn phụ nghĩa mà cứ làm ra vẻ lạnh lùng thanh cao như Bạch Vi nữa.
Càng không có chuyện tôi sẽ giúp cô ta giành được dự án kia, gọi cô ta tới đây, cũng chỉ là muốn thấy dáng vẻ khó chịu của cô ta sau khi bị từ chối mà thôi.
Kết thúc cuộc gọi với Bạch Vi, tôi để ba lô xuống, ngồi trên chiếc ghế sopha đơn định hút một điếu thuốc, thì chuông điện thoại lại reo.
Shadi gọi tới.
Tôi nghe máy, sau khi bắt chuyện qua loa, Shadi nói với giọng điệu áy náy:
"Cậu Dương, tôi đã nói vài chuyện của cậu với cô Vi, cũng bảo cô ấy tìm gặp cậu, nếu chuyện đó làm cậu không vui, thì cho tôi xin lỗi cậu."
"Cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải xin lỗi. Tôi cũng có ý muốn gặp cô Vi, nhưng tôi sẽ không giúp cô ta thảo luận chuyện dự án của công ty ông, bởi vì tôi hận cô ta."
"Hả?" Giọng điệu Shadi có phần kinh ngạc, ông ta im lặng chốc lát, nói: "Dương, tôi hiểu cậu, nếu vậy thì công ty của chúng tôi sẽ ký hợp đồng với công ty Silicon Valley."
"Không phải là còn có bốn công ty Hoa Hạ khác sao?"
"Ừm..." Shadi trầm ngâm chốc lát:
"Quả thật, một công ty trong số đó rất có năng lực, người đại diện cho dự án cũng rất giỏi ăn nói. Tối qua tôi có nhắc lại những lời cậu nói với anh ta, tranh thủ cho anh ta một chút. Đúng rồi, người đại diện của dự án có một trợ lý tên Lâm Lạc Thủy, cũng rất xinh đẹp. Nước cậu nhiều mỹ nhân thật đấy."
"Lâm Lạc Thủy?" Tôi ngẩn ra.
"Phải, Dương cậu cũng biết cô ấy ư?"
Tôi không nói chuyện, chỉ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nỗi đau đớn đột nhiên trào dâng mà mình đã chôn kín ở sâu trong nội tâm.
Lâm Lạc Thủy, chính là người phụ nữ đã từng nói sẽ chờ tôi khi tôi bị bỏ tủ, cuối cùng lại gửi cho tôi một bức thư chia tay.
Bạn gái cũ của tôi, mối tình đầu của tôi.
Chương 9: Tôi hận cô ấy
Làm bạn với tôi vượt qua quãng thời gian ba năm tối tăm ở trong nhà giam, là sự nhớ nhung, hoài niệm, và ước mong của tôi về cô ấy.
Nhớ lại nụ cười vui vẻ của cô ấy, hoài niệm sự dịu dàng của cô ấy, ước mong sau khi ra tù có thể cùng cô ấy sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng cô ta lại gửi cho tôi một bức thư chia tay.
Tôi vẫn nhớ rất rõ, sau khi ra tù, khi tôi đi tìm cô ấy, thấy cô ấy khoác tay người khác, thấy vẻ mặt hạnh phúc, thấy nụ cười ngọt ngào của cô ấy, còn thấy được cả người đàn ông chín chắn tuấn tú với khuôn mặt lạnh nhạt và nụ cười tự tin kia.
Tôi còn nhớ rõ, tin nhắn đầu tiên cô ấy gửi cho tôi, bảo rằng cô ấy gửi cho tôi tấm thẻ chứa năm vạn, cô ấy nói cô ấy muốn kết hôn...
Tôi hận cô ấy.
Không ngờ, cô ấy đã ở Chiêng May, còn là một trong số những người cạnh tranh dự án BTT này.
Nhưng mà, không phải lúc trước Lâm Lạc Thủy làm việc ở một công ty quảng cáo ư? Tại sao cô ta lại chạy đến một công ty phần mềm làm trợ lý.
Chẳng lẽ, người đại diện dự án mà Shadi nhắc tới chính là bạn trai mới của Lâm Lạc Thủy?
Rất có thể là thế.
Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại đề nghị của Bạch Vi một lần nữa, trở lại Phần mềm Trí Văn, tiếp tục đảm nhiệm vai trò trợ lý cho cô ta, rồi thử xem có thể giành được dự án kia không.
Đây là cơ hội tốt nhất để chứng minh chính mình.
Tôi muốn nói cho Lâm Lạc Thủy biết, mặc dù tôi ngồi tù ba năm, nhưng tôi vẫn không biến thành một tên vô dụng.
Tôi không cần cô ta cầm năm vạn đồng tới thương hại tôi.
"Dương, có chuyện gì à?" Mãi không thấy tôi lên tiếng, Shadi tò mò hỏi một câu.
Tôi ngừng suy nghĩ, nói: "Không có chuyện gì, cảm ơn ông đã nói cho tôi biết chuyện này. Shadi, có lẽ tôi sẽ xem xét đề nghị của ông và cô Vi, cũng mong ông tạm thời không lựa chọn cô Lạc Thủy và cấp trên của cô ta."
"Tôi biết rồi Dương, cậu có thể bỏ qua mâu thuẫn trước kia để trợ giúp cô Vi, sự rộng lượng của cậu khiến tôi kính nể, tôi chúc cậu và cô Vi sẽ giành được thành công, bởi vì tôi rất không ưa mấy tên Silicon Valley tới từ nước Hoa Quốc kia. Được rồi, tôi không quấy rầy cậu nữa, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Kết thúc cuộc gọi với Shadi, tôi rít một hơi thuốc thật sâu, trong đầu không ngừng tự hỏi nên làm gì để giành được dự án kia.
Dưới tình huống không có thiên thời địa lợi nhân hoà, chắc chắn không thể dùng đến cách luồn lách, chỉ có thể trực tiếp đối mặt, dùng phương pháp đơn giản nhất chính là tốt khoe xấu che, nghĩ cách thuyết phục quản lý cấp cao của BTT.
Mới hút xong một điếu thuốc thì Bạch Vi tới.
Tôi nghi ngờ lúc cô ta gọi điện cho tôi thì cô ta đã ở dưới tầng một khách sạn rồi.
Hơn nữa, cô ta còn tới một mình, hình như gan bắt đầu to hơn rồi.
Sau khi thản nhiên nói với tôi một câu "Tôi tới rồi!", Bạch Vi bước vào phòng, ngồi trên chiếc ghế đơn tôi ngồi lúc nãy.
Tôi đóng kín cửa, tựa vào tường, nhìn cô ta bằng ánh mắt hài hước, nhàn nhạt nói:
"Giám đốc Bạch, cô không sợ tôi cưỡng hiếp cô à?"
Trong đôi mắt tròn to xinh đẹp của Bạch Vi hiện lên sự khinh bỉ, lạnh lùng cười khẽ, đáp lại ba chữ: "Anh không dám."
"Úi chà, gan to rồi ấy nhỉ."
"Phương Dương, mục đích tôi tới nơi này không phải là nghe anh châm chọc hay sỉ nhục, tôi tới để nói chuyện nghiêm túc." Giọng điệu Bạch Vi trở nên lạnh lùng.
"Giám đốc Bạch, tôi còn chưa cởi đồ của cô, sao có thể coi là sỉ nhục được."
Sắc mặt Bạch Vi trầm xuống, lạnh lùng nhìn tôi, một lát sau cô ta đột nhiên đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói với giọng điệu khinh bỉ: "Chắc ông Shadi nhìn nhầm rồi, người tệ như anh làm sao có thể giành được cái dự án kia."
"Nếu như tôi thật sự có thể giành được thì sao?"
Lúc cô ta đi qua người tôi, tôi bình tĩnh hỏi.
"Ha ha, nếu anh có thể lấy giành được dự án của BTT, tôi có thể đáp ứng anh bất cứ điều kiện nào." Bạch Vi nghiêng đầu khinh thường nhìn tôi.
"Bất cứ điều kiện nào?"
"Đúng."
Tôi nhìn xuống cái cổ áo mở rộng của cô ta, nói: "Như tôi đã từng nói, ngủ với tôi một đêm."
Nghe được câu trả lời của tôi, Bạch Vi không tức giận, mà nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh, ánh mắt kia tựa như sự coi thường của con thiên nga trắng thanh cao đối với con cóc ghẻ.
"Giám đốc Bạch, cô như thế là đồng ý à?" Tôi vẫn hờ hững lên tiếng.
"Anh đừng nằm mơ giữa ban ngày."
"Ha ha, cô sợ tôi hả?" Tôi ngước mắt lên, cẩn thận đánh giá gương mặt trơn bóng tinh xảo của cô ta.
"Giám đốc Bạch, tôi nói cho cô biết, nếu không có tôi, cô đã bị Lôi Vân Bảo cưỡng hiếp rồi, hơn nữa còn là hai gã đàn ông thay phiên nhau, còn có thể bị chụp hình lại. Cô nên biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.”
"Nói thật, nếu là người phụ nữ khác, chắc đã cảm động đến mức rơi nước mắt, thậm chí là muốn lấy thân để báo đáp tôi. Còn cô thì sao?"
Nói đến đây, tôi vừa chậm rãi đi về phía chiếc ghế sopha đơn kia, vừa rút thuốc ra châm, nói tiếp:
"Cô chỉ biết hếch cái mặt lên ở trước mặt tôi, bày ra vẻ cao ngạo của cô, trưng cái mặt thối của cô ra cho tôi xem, cô thật sự cho rằng mình là thiên nga hả?"
Bạch Vi không phản bác, chỉ nhìn tôi với vẻ mặt không có cảm xúc gì.
"Đúng, cô rất xinh đẹp, vóc dáng cũng chuẩn, chân dài ngực lớn mông tròn, cũng rất có tiền, còn có tài năng, quả thật là đứa con cưng của trời. Nhưng cô cho rằng tôi thật sự mê mẩn cô lắm à?”
"Hừ, trông cái dáng vẻ này của cô, có lẽ nằm trên giường cũng không biết bày ra tư thế, rên cũng chẳng biết nốt. Tìm đại một cô gái người Xiêng La ở ngoài hành lang cũng giỏi hơn cô nhiều."
Tôi búng rơi tàn thuốc, thoải mái nằm tựa trên ghế: "Giám đốc Bạch cứ tự nhiên, chúng ta không có gì để nói nữa đâu. Còn dự án BTT...
"Bây giờ có bốn công ty phần mềm trong nước đang ở Chiêng May, tôi có thể đi tìm bọn họ, giúp bọn họ giành được dự án này tôi cũng có thể được trích phần trăm, vẫn sống tốt được, không cần phải nhìn cái mặt thối của tổng giám đốc Bạch cô."
Dứt lời, tôi không để ý tới cô ta nữa, mà lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Shadi.
Tôi không dọa Bạch Vi, tôi thật sự không muốn nhìn cái mặt thối của người phụ nữ này.
"Tôi đồng ý với anh."
Còn chưa kịp gọi điện, Bạch Vi đột nhiên nói.
Tôi nghi ngờ ngẩng đầu.
Bạch Vi khẽ thở ra một hơi, vẫn mặt không đổi sắc, nói: "Tôi đồng ý với anh, nếu như anh giành được dự án BTT, tôi... Tôi sẽ ngủ một đêm với anh."
Tôi thoáng kinh ngạc, rồi nhếch miệng cười.
Bạch Vi lấy một tấm thẻ nhân viên ra khỏi túi, đặt ở bàn TV, nói:
"Anh hủy phòng ở khách sạn này đi, tôi sẽ đặt phòng khác cho anh ở khách sạn bên kia, bởi vì tài liệu và những đồng nghiệp khác trong nhóm dự án đều ở đó. Tôi chờ anh ở sảnh bên dưới."
Nói xong, Bạch Vi xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa tới cửa, cô ta lại bỗng nói một câu: "Không được nói cho bất cứ ai biết về vụ cá cược giữa tôi và anh."
"Giám đốc Bạch, đừng quên trả tiền vé máy bay và chi phí ăn ở khách sạn cho tôi." Tôi cũng bồi thêm một câu.
"Anh cầm hóa đơn về, công ty sẽ chi trả."
Tôi mỉm cười đưa mắt nhìn cô ta ra ngoài, lúc này mới đứng dậy cầm thẻ nhân viên lên xem.
Chính là tấm thẻ nhân viên bị nói ném ở quán bar khuya hôm trước. Lúc ấy Shadi nhặt lên, nhưng tôi không để ý ông ta có vứt đi không. Chắc hẳn là ông ta đã cầm đi, rồi đưa nó cho Bạch Vi.
Phần mềm Trí Văn, trợ lý giám đốc tiêu thụ.
Cái thân phận này cũng được, tạm thời làm mấy ngày, khiến Bạch Vi ghê tởm, kiếm đủ năm vạn để trả lại cho Lâm Lạc Thủy.
Ừ, tôi muốn trả lại cho cô ta không thiếu một đồng.
Tôi xách chiếc ba lô đã được chuẩn bị sẵn trước đó lên, cầm thẻ phòng ra ngoài, xuống tầng trả phòng.
Bạch Vi ngồi đợi tại ghế sopha ở sảnh, thấy tôi làm thủ tục xong, tỉ mỉ đánh giá tôi một lượt từ đầu đến chân.
"Sao vậy? Giám đốc Bạch, có phải cô đột nhiên phát hiện tôi rất bảnh bao không?" Tôi mở rộng hai tay, cười nói với cô ta.
Cô ta khinh thường lắc đầu: "Đi mua một bộ quần áo trước đã, anh đến BTT với dáng này sẽ chỉ thành trò cười cho người ta thôi."
"Tôi không có tiền."
"Công việc yêu cầu, tiền quần áo công ty trả, nhưng chỉ giới hạn trong tình huống đặc biệt lần này."
"Được, vậy thì mua hai bộ đi, ít nhất phải có đồ để tắm rửa chứ." Tôi không hề khách sáo gật đầu tán thành.
Bạch Vi không phản đối, chỉ hờ hững liếc nhìn tôi một cái, sau đó bước ra khỏi khách sạn.
Chương 10: Dáng vẻ thường ngày
Tôi đi theo cô ta đến một cửa hàng quần áo tầm trung ở gần đó. Cô ta không ngại ngùng mà chọn ngay hai bộ vest, một đôi giày da, tổng cộng hơn ba mươi ngàn bath Xiêng La, do Bạch Vi thanh toán, dù sao thì chắc chắn cô ta sẽ thanh toán với công ty.
Sau đó Bạch Vi đưa tôi về khách sạn của nhóm dự án đang ở, đặt cho tôi một phòng khác, hơn nữa vừa hay phòng này ở bên cạnh phòng cô ta.
Cô ta còn đặc biệt thuê một phòng họp nhỏ, và bảo tôi nhanh chóng đến phòng họp tụ họp cùng các đồng nghiệp khác.
Tôi vào phòng để hành lý gọn gàng lại rồi đi rửa mặt cho đầu óc mình tỉnh táo hơn chút, sau đó đi thẳng đến phòng họp.
Tính cả Bạch Vi trong đó thì nhóm dự án đã có tám người đến, đang ngồi trong phòng họp thảo luận gì đó.
Vừa thấy tôi bước vào cửa, tất cả ánh mắt không hẹn mà gặp đổ dồn nhìn về phía tôi, có sự nghi ngờ, cũng có sự thì thầm nói riêng.
Bạch Vi khẽ ho một tiếng, sau khi để phòng họp yên tĩnh lại thì nói: “Giới thiệu lại với mọi người một chút, vị này là Phương Dương, trợ lý công việc của tôi, đã bắt đầu chính thức nhận chức từ nửa tháng trước, nhưng khi đó do có một số việc riêng nên tạm thời nghỉ phép một thời gian, bây giờ anh ấy chính thức trở về nhóm dự án, cùng mọi người nỗ lực giành lấy dự án BTT, mọi người vỗ tay.”
Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay qua loa lấy lệ.
Trong số bọn họ có một vài người từng gặp tôi, chắc cũng biết tôi và Bạch Vi từng có xung đột, bởi vì lúc đó có một chuyên viên nhân sự nghe thấy những lời nói thô tục của tôi với Bạch Vi ở công ty, nên chắc chắn cũng sẽ loan truyền trong công ty rồi.
Tôi cũng vỗ tay lấy lệ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạch Vi, nói: “Giám đốc Bạch, tôi cần tất cả các tài liệu có liên quan đến dự án này, bao gồm tất cả những tài liệu của BBT và đối thủ cạnh tranh.
Có vẻ Bạch Vi đã chuẩn bị trước, cầm một tập tài liệu để lên chiếc bàn trước mặt tôi, ngay sau đó lại đẩy một cái Ipad qua và nói: “Tất cả đều ở trong đây.”
Tôi cầm lấy tài liệu, chọn ra tệp tài liệu của cái công ty Silycon Valley dở ra xem.
Vài phút sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Vi và nói: “Có biết báo giá của Silycon Valley và phía Ấn Quốc là bao nhiêu không? Còn cả báo giá của mấy công ty trong nước kia nữa.”
“Không biết, chuyện này thuộc phạm vi cơ mật thương nghiệp rồi, quản lý cấp cao của phía BTT rất kín tiếng.”
“Vậy thì nghĩ cách hỏi cho ra, trước khi hỏi ra thì chúng ta làm một cái giả thiết trước, từ phân tích có được con số đại khái, đừng nói với tôi là việc này cô cũng không làm.”
Bạch Vi không lên tiếng, vẻ mặt trở nên có phần khó coi.
Lúc này tôi mới phát hiện, bầu không khí trong phòng họp rất kỳ lạ, tất cả mọi người trong nhóm dự án đều dùng ánh mắt kinh ngạc, thậm chí không thể tưởng tượng nổi để nhìn tôi.
Tôi không phải tên ngốc, tôi biết tại sao những người khác trong nhóm dự án lại nhìn tôi như vậy, có lẽ bọn họ rất ngạc nhiên, một trợ lý cỏn con, dựa vào đâu mà nói chuyện với giám đốc Bạch như vậy, thậm chí lại còn ra lệnh cho giám đốc Bạch.
Nên biết rằng, Bạch Vi là thiên kim của ông tổng tập đoàn, bản thân cô ta có đủ cả tài hoa và nhan sắc, là nữ thần băng giá cao ngạo, là lãnh đạo nói một là không có hai của bộ phận kinh doanh.
Chả trách mà vẻ mặt Bạch Vi lại khó coi như vậy.
Sau khi hiểu ra, tôi thấy hơi buồn cười, đã quá lâu rồi không nghe người khác ra lệnh, lại cộng thêm quan hệ của mình và Bạch Vi, kết quả là nhất thời không phân biệt rõ vị trí của mình nữa.
“Giám đốc Bạch, đây chỉ là ý kiến của tôi, cô có chỉ thị gì hoặc sắp xếp công việc như thế nào, xin cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.” Tôi xòe hai tay ra, hờ hững nói.
Bạch Vi không nhìn chằm chằm vào mặt tôi nữa mà nhìn những người khác trong phòng họp một lượt, nói với giọng điệu gần như không có cảm xúc, một nét rất đặc trưng của cô ta:
“Mọi người tổng kết lại tin tức nhận được khi tiếp xúc với BBT trong mấy ngày qua trước và phản hồi lại, sau đó lại phân tích thảo luận điểm thiết nhập của chúng ta, ai nói trước.”
Có lẽ là bởi vì khi đối diện với cấp trên xinh đẹp, nên đặc biệt có lòng hăng hái, mọi người lần lượt không nhìn về phía tôi nữa mà tranh nhau phát biểu trước.
Tôi tạm thời đặt tài liệu xuống, dựa vào ghế tập trung nghe, muốn tìm ra thông tin có giá trị từ trong lời phát biểu của bọn họ.
Vào lúc thảo luận về điểm mấu chốt của dự án, Bạch Vi đã có hỏi qua ý kiến của tôi, tôi lắc đầu cười và nói rằng mình mới đến, cái gì cũng không hiểu, ngồi nghe là được rồi.
Trong khi ngồi nghe tôi đã hiểu được rất nhiều thứ có giá trị mà trước đó tôi không nắm vững, có về phương diện kỹ thuật, cũng có mấy điểm manh, điểm yếu giữa đối thủ cạnh tranh, còn nghe thấy bọn họ phân tích về báo giá của đối thủ, cái công ty Silycon Valley đó, phân tích ra được kết quả là khoảng một triệu tám trăm ngàn USD.
Số liệu vẫn được tính là đáng tin, bởi vì trong nhóm dự án có hai người từng làm việc trong các công ty khác ở Silycon Valley thế nên khá hiểu về công việc cùng ngành ở bên đó, cộng thêm việc Bạch Vi đã phát huy đầu óc kinh doanh và năng lực phân tích mà một giám đốc kinh doanh vốn có.
Mà giới hạn của phần mềm Trí Văn là một triệu năm trăm ngàn USD, giá chênh lệch vừa tròn ba trăm ngàn USD, về phương diện giá cả thì mức giá này vẫn có ưu thế nhất định.
Sau khi tan họp, tôi ôm tệp tài liệu về phòng của mình, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Shadi.
Chào hỏi xong, tôi vừa cười vừa nói trong điện thoại: “Shadi, phía công ty Silycon Valley báo một triệu tám trăm ngàn USD, cái giá này không thấp một chút nào đâu đấy, công ty các ông nhiều tiền thật đấy, đã chọn một nhà cung cấp báo giá đắt nhất.”
Giọng nói của Shadi cho thấy rõ ông ta có chút không biết làm sao:
“Đây là cách nghĩ của cấp trên, tôi cũng không còn cách nào khác, bọn họ cảm thấy kỹ thuật của Silycon Valley khá đáng tin, hơn nữa...... đợi đã, Dương, làm sao mà cậu biết được số tiền báo giá của Silycon Valley? Là ai đã tiết lộ bí mật với cậu?”
Tôi có chút áy náy, cười và nói: “Hóa ra đúng thật là một triệu tám trăm ngàn nhỉ, xem ra tôi phải tìm cơ hội cảm ơn ông thật rồi.”
“Hả? Cậu ...... Hóa ra là cậu đang thăm dò tôi, tôi...... ha ha, Dương, cậu đúng là một nhân tài, một nhân tài thông minh xảo quyệt.” Shadi không hề tức giận, trái lại còn cười phá lên.
“Thế này thì ông không bị xem là tiết lộ cơ mật của công ty, tôi cũng lấy được số liệu mà tôi muốn, mọi người đều vui vẻ cả, khi nào rảnh tôi sẽ mời ông uống rượu.”
“Ha ha, được, cậu phải mời đấy.”
“Không vấn đề.”
Tắt điện thoại đi, tôi hài lòng vươn vai vặn hông một cái. Bạch Vi đoán quả thật chính xác, thật khiến người ta khâm phục, đại khái là có không ít phần thực lực ở trong đó nhỉ.
Thực ra là tôi cũng oách thật, cố ý gọi điện thoại cho Shadi, đào một cái hố cho ông ta, thấy từ lúc mới bắt đầu ông ta đã không phản bác thì tôi biết rằng con số này chính là con số chính xác rồi.
Thủ đoạn có chút xấu xa nhưng lại không làm khó Shadi, ông ta không hề nói ra số liệu, mà là tự tôi nói ra và cài bẫy ông ta. Cuộc điện thoại này dù cho có bị nghe lén đi nữa cũng sẽ không mang phiền phức đến cho ông ta.
Có được số liệu chính xác, tỷ lệ thành công sẽ càng lớn hơn, tiếp theo chính là cần phải tập trung đọc kỹ tài liệu để thu thập nhiều thông tin có giá trị hơn nữa.
Sau đó sắp xếp một mạch suy nghĩ, phải khai thác điểm mạnh và điểm yếu, cố gắng nhược hóa điểm mạnh của đối thủ và điểm yếu của mình, phải nhấn mạnh điểm yếu của đối thủ và điểm mạnh của mình.
Kinh nghiệm kinh doanh bốn năm khiến tôi hiểu sâu sắc một điểm: thương trường như chiến trường, không chừa bất kì thủ đoạn gì, chỉ cần có thể cướp được dự án thì đến cả các thủ đoạn như gièm pha bôi nhọ, thậm chí là bóp chết đối phương các thể loại cũng không ngoại lệ.
Buổi chiều, Bạch Vi dẫn nhóm dự án đến BTT, là trợ lý của cô ta, tôi hiển nhiên phải mặc bộ vest mới mua, luôn luôn ở bên cạnh cô ta, vừa phải giúp cô ta rót nước, lấy tài liệu, còn phải làm phiên dịch cho cô ta.
Mục đích của ngày hôm nay không phải là muốn một lần hành động mà giành được dự án, bởi vì căn bản không làm được, mà mục đích chỉ là tiếp tục duy trì sự qua lại thân mật mà thôi.
Còn tôi thì có thể nhân cơ hội này làm quen với cán bộ cấp cao có liên quan trong BTT, xã giao với đối phương trước.
Trong suốt quá trình làm việc, từ đầu đến cuối Bạch Vi luôn thể hiện dáng vẻ, thái độ của cấp trên mới có ở trước mặt tôi, cô ta không những thường xuyên ra lệnh cho tôi, mà dường như còn dùng ánh mắt không bình thường để nhìn tôi.
Đây dường như chính là điệu bộ hằng ngày của cô ta.
Dĩ nhiên, tôi cũng làm đúng trách nhiệm công việc của người trợ lý, ở trước mặt người ngoài ít ra cũng phải giữ thể diện cho cô ta, cũng gần như đã làm tròn công việc mà một người trợ lý nên làm.
Đây là nguyên tắc, tôi luôn phân định rõ giữa công việc và ân oán cá nhân.
Trước khi rời khỏi BTT, cuối cùng thì Bạch Vi cũng dùng ánh mắt bình thường nhìn tôi một lúc, cố ý tách những đồng nghiệp khác ra, gọi tôi đến cạnh lối ra vào, miễn cưỡng dùng ngữ điệu ôn hòa để hỏi tôi có ý kiến gì đặc biệt đối với dự án lần này không.
Tôi cười nhạt và nhìn cô ta, lúc đang định sắp xếp lại ngôn ngữ thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy có mấy bóng người đi từ trong hành lang ra.
Trong đó có một bóng người yểu điệu cao gầy trông có vẻ quen thuộc.
Tôi bất giác nhìn theo, quả thực là đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, gương mặt trang điểm nhã nhặn còn đẹp hơn trước kia gấp mấy lần, Lâm Lạc Thủy, bạn gái cũ của tôi.
Có lẽ do không kịp phòng bị, hoặc cũng có thể vì quá hoảng sợ, Bạch Vi không hét lên, cũng không giãy giụa.
Toàn thân cô ta cứng ngắc, há miệng sợ hãi nhìn tôi.
Cả cơ thể tôi gần như đè lên người cô ta, tôi nhìn đăm đăm khuôn mặt tinh xảo của đối phương từ khoảng cách rất gần, hai hàng lông mi của cô ta đang run rẩy, con ngươi đen láy hơi lay động, còn có cả đôi môi xinh đẹp có vẻ như đang mấp máy nữa.
Hoóc-môn của tôi tăng mạnh, máu dồn lên đầu khiến tôi mất đi khả năng suy xét, chỉ muốn thỏa thích, sảng khoái báo thù cô ta.
Người con gái tự cho mình là đúng, lấy oán báo ơn này.
Cô ta hại tôi mất đi tất cả!
Tôi đã đủ thảm rồi, cho dù có phải ngồi tù thêm lần nữa vì chuyện này thì có sao, chỉ cần có thể được giải tỏa tất cả nỗi căm phẫn và tức giận là được.
“Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có làm bậy đấy...”
Bạch Vi đã tỉnh táo lại nhưng không hét lên, cũng không giãy giụa.
Có lẽ cô ta biết hiệu quả cách âm của phòng trọ rất tốt, cũng biết rõ giãy giụa chẳng có tác dụng gì.
“Tôi chỉ muốn để cô nếm thử cảm giác bị cưỡng hiếp mà thôi, đây là mùi vị mà cô nên nếm thử từ lâu mới phải!”
Tôi bắt chéo hai tay cô ta, ép lên phía trên đỉnh đầu của cô ta, bàn tay còn lại giữ cằm của đối phương.
Cả người cô ta run lên, cố gắng quay đầu qua một bên, ra sức vùng vẫy.
Tôi mạnh tay hơn, ép chặt lấy cô ta, bắt cô ta quay mặt lại, lạnh lùng nói:
“Giám đốc Bạch, cô Bạch, tốt nhất cô đừng để tôi đánh, phối hợp một chút, đừng nói với tôi rằng cô không làm được!
“Hoặc là cô có thể xin tha, đừng có dùng cái ánh mắt kiêu căng nhìn tôi, tôi có thể cân nhắc về việc dịu dàng với cô một chút, nhưng nếu cô thích kiểu hơi thô, vậy thì tôi rất sẵn lòng!”
Khuôn mặt cô ta đỏ au, sợ hãi nhưng vẫn ương ngạnh trừng mắt nhìn tôi.
Ánh mắt đó vẫn cứ kiêu ngạo và khinh thường tôi như vậy.
Tôi nổi giận, nắm lấy cổ áo ngủ của cô ta, ra sức kéo mạnh.
“Đừng...” Cuối cùng Bạch Vi cũng phát ra tiếng cầu xin kèm theo tiếng khóc, cô ta ngẩng đầu lên, tôi phát hiện từ khóe mắt của người phụ nữ có giọt lệ từ từ lăn xuống.
“Đừng… Xin anh, tôi sai rồi, xin lỗi… Xin anh đừng làm như vậy...”
Cô ta khóc nức nở, vừa lắc đầu, vừa làm mái tóc dài rối tung lên.
Hơi thở của tôi bỗng trở nên nặng nề, không phải bởi vì sự ham muốn mà là vì sự đấu tranh trong nội tâm.
Giới hạn, giới hạn của tôi...cho dù bản thân có tệ hại đến đâu cũng không thể làm cái chuyện đó trong khi con gái rơi nước mắt được, làm vậy lương tâm sẽ bất an.
Mẹ kiếp!
Tôi mắng thầm một câu, không cam tâm rời khỏi thân thể cô ta.
Bạch Vi vội vã kéo áo ngủ lên che ngực, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, lui đến phía bên kia của đầu giường.
Cô ta không dám chạy, muốn lôi chiếc chăn chắn phần trước người nhưng tôi vẫn còn đang đè lên chiếc chăn, cô ta không dám động đậy, mà ngồi im lặng dưới đất, hai tay ôm đầu gối, nhìn tôi sợ hãi.
Mái tóc rối bời phủ lên bả vai mảnh khảnh của cô ta, trên mặt còn vương chút nước mắt, người nhìn người thương, so với bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng lúc trước đúng là hai người khác hoàn toàn.
Tôi hít một hơi thật sâu, đi đến chỗ chiếc ghế đặt cạnh giường rồi ngồi xuống, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, hút một hơi thật mạnh.
Làn khói thuốc dày đặc vấn vít trong phổi khiến tôi bình tĩnh lại đôi chút.
“Biết tại sao tôi không cưỡng hiếp cô không?” Tôi đột nhiên mở miệng hỏi.
Bạch Vi vẫn ngồi trên đất, hai tay ôm đầu gối, không dám nhìn tôi cũng không trả lời câu hỏi tôi đưa ra.
Tôi lạnh lùng nói: “Bởi vì cô không phải là tiên nữ, không phải ai cũng muốn làm chuyện đó với cô, cô chỉ là một đứa con gái trông đẹp một chút, dáng người quyến rũ một chút mà thôi, đừng có coi mình là nhất. Mặt hàng như cô, ở ngoài kia có cả đống.”
Cô ta vẫn không lên tiếng.
Tôi không nói thêm gì, chỉ hút thuốc không ngừng, hết điếu này đến điếu khác, cũng không muốn rời đi. Tôi chỉ muốn ngồi đó, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Phòng khách rơi vào yên lặng, chỉ có âm thanh tôi hút thuốc. Bạch Vi vẫn ngồi ôm gối trên giường, thỉnh thoảng khe khẽ vén những lọn tóc dài rơi trên trán.
Cô ta không còn khóc, sự sợ hãi cũng không còn trên mặt nữa, khuôn mặt vô cảm, cái vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng khiến tôi phát ghét dần dần xuất hiện trở lại trên khuôn mặt cô ta.
Tôi không muốn nhìn thấy cái bộ dạng đó của cô ta, sau khi dập tắt đầu lọc, tôi đứng dậy, nhặt chiếc áo sơ mi trên đất lên rồi mở cửa và đi ra ngoài.
Tôi chưa bao giờ đến Chiêng May, so với nơi ăn chơi náo nhiệt, Băng Cốc với du khách đông như kiến cỏ thì Chiêng May giống một công viên xinh đẹp, hợp lòng người hơn, con đường yên tĩnh, trong lành, chỗ nào cũng có thể thấy hoa cỏ, ngoại trừ tiếng xe máy chạy qua không hợp với phong cảnh cho lắm.
Một thành phố xa lạ mà yên tĩnh, có vẻ như rất hợp để điều chỉnh cảm xúc, tâm tình.
Tôi đi bộ chậm rãi trên vỉa hè, chẳng biết đi vào một quán rượu từ lúc nào. Tuy quán này không quá ồn ào, nhưng cũng không hề yên tĩnh.
Xuyên qua một đám người có vẻ ngoài vô cùng quyến rũ nhưng không rõ là nam hay nữ, tôi đến quầy bar, dùng tiếng Xiêng La vô cùng trôi chảy để kêu bartender tùy tiện mang ra một chai bia nhãn hiệu địa phương cho mình, sau đó một mình lặng lẽ uống bia.
Vô tình, tôi sờ thấy tấm thẻ nhân viên ở trong túi áo, chiếc thẻ nhân viên khi còn làm trợ lý cho Bạch Vi nhưng bây giờ nó chỉ là thứ rác rưởi.
Tôi vung tay, vứt nó vào trong chiếc thùng rác ở bên cạnh.
Một gã đàn ông người Xiêng La khoảng chừng 30 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi hoa và chiếc quần đi biển đã chú ý đến hành động của tôi, cúi đầu nhìn xuống chiếc thùng rác một cái.
Nằm ngoài dự đoán của tôi, anh ta nhặt chiếc thẻ nhân viên của tôi lên xem, sau đó chắp tay hướng về phía tôi, lịch sự nói bằng tiếng Xiêng La:
“Xin chào, cậu đến từ Hoa Hạ sao?”
Mặc dù tâm trạng không được tốt nhưng để lịch sự, tôi vẫn chắp hai tay chào lại, nói: “Xin chào, tôi là người Hoa Hạ!”
“Trợ lý của cô Vi tại Phần mềm Trí Văn Thịnh Hải à?”
Tôi ngớ người, Phần mềm Trí Văn chính là công ty tôi từng làm lúc trước, cũng chính là công ty mà Bạch Vi dẫn nhóm dự án đến Xiêng La để bàn chuyện làm ăn.
Còn cô Vi, chắc chắn là Bạch Vi, khi người Xiêng La gọi người khác thì sẽ không gọi họ.
Trên thẻ nhân viên có viết chính xác tên họ và chức vị bằng tiếng Xiêng La, tên người Xiêng La này đương nhiên cũng nhìn thấy nhưng vì sao anh ta lại chủ động chào hỏi với tôi, lại còn hỏi vấn đề này.
“Tôi tên Shadi, làm việc cho tập đoàn BTT tại Chiêng May.”
Tôi chợt hiểu ra, tập đoàn BBT Chiêng May là xí nghiệp dệt may lớn của Xiêng La cũng chính là khách hàng trong tầm ngắm của Bạch Vi.
Chương 7: Dự án rất béo bở
Chắc chắn lão già người Xiêng La Shadi này đã từng tiếp xúc với Bạch Vi, chẳng trách lại chủ động chào hỏi tôi.
Tôi lễ phép chắp hai tay nói: "Tôi tên Dương, từng là trợ lý của Vi, nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi, bởi vì tôi có mâu thuẫn với cô ta, đã bị đuổi việc."
Shadi có vẻ ngại ngùng: "Xin lỗi, thảo nào anh ném thẻ nhân viên đi. Tôi thấy được mô tả về chức vị trên thẻ nhân viên, nên mới tò mò đánh bạo quấy rầy cậu."
"Không sao đâu."
Shadi lộ ra vẻ rất khách sáo: "Cậu Dương, tôi có thể mạo muội hỏi cậu thêm một chuyện không?"
"Ông cứ hỏi đi."
"Xin hỏi tại sao cậu và cô Vi lại nảy sinh mâu thuẫn vậy?"
Nghe được câu hỏi này, tôi không khỏi hơi nhíu mày, cẩn thận đánh giá dáng vẻ bình thường của lão già người Xiêng La kia.
Không phải Bạch Vi và ông ta có gì đó với nhau đấy chứ?
Có lẽ là nhìn thấu sự nghi ngờ trong mắt tôi, Shadi áy náy chắp hai tay cúi người chào:
"Rất xin lỗi, câu hỏi này quá đường đột, tôi chỉ muốn hiểu rõ hơn về cô Vi và công ty của cô ấy thôi, bởi vì công ty chúng tôi đang bàn chuyện hợp tác với cô ấy, mong cậu thứ lỗi."
"Ông đừng lo lắng, tôi hiểu ý ông." Tôi cũng học theo ông ta chắp tay cúi người, lại cảm thấy hơi ghét lễ nghi của Xiêng La, quá mệt mỏi.
"Phong thái của cậu khiến tôi rất nể phục."
Shadi chẳng những chú trọng lễ nghi, còn rất biết cách giao tiếp, không coi nhẹ bất cứ ai, kiểu người hòa đồng cởi mở như ông ta, chắc chắc giữ chức vị không thấp ở ở BTT.
Tôi mỉm cười, không đáp lại lời khen của ông ta, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói:
"Ông Shadi, chắc hẳn ông đã từng gặp cô Vi rồi, ông thấy cô ta là người thế nào? Từ bề ngoài đến bên trong?"
Shadi sửng sốt, bật cười sang sảng.
"Dùng một câu thành ngữ của nước cậu để miêu tả, thì cô ấy xinh đẹp tựa tiên trên trời, còn về bên trong... Thời gian tôi tiếp xúc với cô ấy không lâu, trong ấn tượng của tôi cô ấy là một người phụ nữ bình tĩnh, trí tuệ, chính trực, hơn nữa còn cực kỳ giữ chữ tín. Buổi tối cô ấy từ chối lời mời tụ họp của công ty tôi, thậm chí còn từ chối lời đề nghị mở tiệc rượu chào đón cô ấy."
"Ừm... Điểm này rất khác với phụ nữ Xiêng La. Cậu có thể bắt gặp rất nhiều người phụ nữ ăn mặc hở hang ở trên đường, du khách ngoại quốc cũng có thể dễ dàng tìm được phụ nữ làm bạn ở trong quán bar. Chỗ chúng tôi càng ngày càng phóng khoáng, có lẽ là chịu ảnh hưởng từ khách du lịch.”
"Đúng rồi, nếu cậu Dương muốn tìm phụ nữ làm bạn, thì nhìn bên kia đi. Từ lúc cậu vừa bước vào, mấy cô gái kia vẫn luôn quan sát cậu. Đó đều là những cô gái thật sự, chứ không phải người chuyển giới. Dùng cách nói của nước cậu, thì gọi là con gái nhà lành nhỉ?"
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, theo ánh mắt của Shadi, thấy được bốn cô gái ngồi chung một bàn, một cô gái còn đang nhìn tôi, vừa chạm vào ánh mắt của tôi thì ngượng ngùng ngoảnh mặt đi.
Trông cũng rất xinh đẹp, rất có chất Xiêng La, nhưng...
Sao mà tôi không thể nhìn ra cô gái ấy là con gái hay con trai nhỉ? Xiêng La có mấy người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ, làm sao Shadi phân biệt được.
"Cậu Dương, cậu thấy thế nào?" Hình như Shadi đã nhìn thấu sự xúc động trong tôi.
"Ừm, con gái ở nước ông đều rất đẹp, đáng tiếc tối nay tâm trạng của tôi không tốt lắm." Tôi than thở một câu từ tận đáy lòng, tiếp đó nói sang chuyện khác:
"Nói tiếp về cô Vi đi, vẻ ngoài của cô ấy đúng là như ông nói, nhưng tôi cảm thấy cô ta là người bội bạc."
"Ồ?" Shadi lộ ra vẻ rất hứng thú.
"Tôi đã từng ngồi tù, hai lần, hơn nữa đều là do cô ta làm hại."
"Tại sao?" Shadi lập tức trợn tròn to mắt.
Tôi kể lại ngắn gọn lý do hai lần mình phải ngồi tù, dù sao mình cũng đã bị đá đít rồi, Bạch Vi không giành được dự án cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tốt nhất là cô ta không giành được.
Đối với ngành công nghiệp phần mềm, cái dự án có giá trị hơn một phẩy năm triệu đô la Mỹ này rất béo bở, nếu giành được nó chắc chắn Bạch Vi sẽ rất vui mừng. Nhưng cho dù tôi không đâm một nhát dao phía sau lưng cô ta, cũng chưa chắc đến lượt Bạch Vi.
Bởi vì rất nhiều người tranh nhau dự án này. Có bốn công ty trong nước, rồi cả đám mọi rợ Ấn Quốc, thậm chí còn có một công ty rất nổi tiếng ở Silicon Valley cũng chen chân vào.
Nếu như chỉ dựa vào mỗi chức năng, sự đáng tin của phần mềm và phương diện kỹ thuật, thì chắc chắn Bạch Vi không thể tranh được với Silicon Valley ở nước Mĩ, thậm chí cũng không sánh bằng đám mọi rợ kia, dù hạ giá thấp xuống cũng chưa chắc đánh bại được mấy công ty khác trong nước.
Trừ khi cho người ta ngủ. Bạch Vi chịu ngủ với ông sếp này hoặc mấy ông sếp khác của BTT vài đêm, thì chắc chắn sẽ giành được, bởi vì những công ty khác không có người phụ nữ nào xinh đẹp như Bạch Vi.
Nhưng chắc chắn bây giờ chuyện này là không thể, bởi người ta cố ý mở tiệc rượu cho Bạch Vi, nhưng cô ta lại từ chối.
Có lẽ là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng rồi.
Còn về phần tôi, tôi nói ra chuyện của mình cho Shadi cũng chỉ đề xả giận mà thôi. Tôi cảm thấy con người Shadi rất được, bản thân đầy một bụng bực tức, có người chịu nghe mình kể lể cũng tốt.
Ít nhất, sau khi nói xong tôi cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Yên lặng nghe tôi nói xong, Shadi tỏ vẻ không thể tin nổi, đã thế còn cau mày suy tư.
Không bao lâu, Shadi đột nhiên lên tiếng: "Cậu Dương, tôi cho rằng chuyện giữa cậu và cô Vi có lẽ thật sự là hiểu lầm."
"Tôi biết là hiểu lầm, nhưng chuyện tôi ngồi tù là sự thật. Ngay từ lần đầu tiên, cô ấy không ra mặt làm chứng cho tôi cũng là sự thật, bất kể vì lí do gì." Tôi hờ hững đáp.
Lúc gặp Bạch Vi ở trại tạm giam, cô ta đã nói cô ta không biết chuyện ba năm trước, ngoài mặt tôi tỏ vẻ không tin cô ta, nhưng thật ra trong lòng tôi đã tin, bởi vì lúc tôi gặp cô ta khi mới vào công ty, biểu hiện của cô ta không giống như là giả vờ.
Nghe tôi nói thế, Shadi như có điều suy nghĩ gật đầu: "Đúng là chuyện đó cô ta đã làm sai."
Dứt lời, Shadi đột nhiên nâng ly rượu, cười nói:
"Cậu Dương, sự thản nhiên của cậu khiến tôi rất kính nể, tôi chưa từng thấy người nào như cậu, có thể quen biết cậu là vinh hạnh của tôi, chúng ta cụng ly nhé."
"Cảm ơn sự khích lệ của ông, tôi cũng rất hân hạnh được biết ông." Tôi thản nhiên tiếp nhận lời tâng bốc của ông ta, cụng ly với ông ta.
"Ông Shadi, tôi rất tò mò, dự án của công ty các ông, định cho ai làm?"
Uống rượu xong, tôi tò mò hỏi, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Nếu ông còn chưa chọn được, còn là chuyện liên quan đến bí mật kinh doanh, thì ông cứ coi như tôi cái đang nói đùa đi."
"Ha ha, cậu đúng là người rất thẳng thắn." Shadi mỉm cười, nói:
"Đúng là vẫn chưa chọn được, nhưng nói với cậu cũng không có vấn đề gì cả. Thật ra thì lãnh đạo của công ty chúng tôi có ý thiên về công ty ở Silicon Valley hơn. Cậu biết đấy, kỹ thuật của họ đáng tin nhất."
Nghe được câu trả lời của ông ta, tôi gật đầu chắc nịch tỏ ý công nhận, theo bản năng còn nói:
"Nhưng tôi cho rằng các ông không nên chỉ để ý đến tiêu chí kỹ thuật, mà còn nên quan tâm đến mấy tiêu chí khác. Có vài nhân tố thậm chí còn quan trọng hơn cả kỹ thuật đấy."
"Hửm? Cậu Dương có ý kiến gì về chuyện này?" Shadi lại lộ ra vẻ tò mò.
Tôi uống một ngụm rượu, suy nghĩ một lúc, để Bạch Vi được của hời sẽ làm tôi khó chịu, nhưng nếu là nước Hoa Quốc hay lũ mọi rợ kia thì tôi cũng sẽ không vui.
Chương 8: Mối tình đầu
Vì thế tôi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói:
"Ông Shadi, nếu như kỹ thuật chênh lệch không lớn, tôi cảm thấy các ông nên coi trọng phương diện duy trì và cập nhật phần mềm hệ thống hơn. Bất cứ phần mềm nào cũng có lỗ hổng, hơn nữa hệ thống xí nghiệp rất dễ bị hacker tấn công, vấn đề này cần phải người có chuyên môn túc trực 24 giờ sẵn sàng xử lý mọi tình huống bất ngờ xảy ra. Dù sao nếu hệ thống làm việc của một xí nghiệp không thể vận hành bình thường thì sẽ gây tổn thất rất lớn.
"Đấy là duy trì, về phần cập nhật... Mục đích của hệ thống OA đúng là để đề cao hiệu suất của xí nghiệp, nhưng cho dù là hệ thống được đặt làm theo yêu cầu cũng vẫn sẽ tồn tại nhiều điểm không đủ hợp lý hoặc là hạn chế. Cái này cần ưu hoá, cần không ngừng cải thiện, mà quản lý xí nghiệp sẽ luôn thay đổi, tiến bộ, hệ thống cũng nhất định phải thay đổi theo mới có thể phục vụ xí nghiệp tốt hơn.
"Tôi nói những điều này, thật ra là vì muốn bộc bạch vài vấn đề với ông Shadi. Bây giờ mọi người đều dùng phần mềm do JAVA2 phát minh, chêch lệch về kỹ thuật không lớn, chỉ khác biệt về phần chi tiết mà thôi. Nhưng ở phương diện hiệu suất và phục vụ... Người Mỹ rất chặt chẽ về thời gian làm việc. Họ rất ít làm thêm giờ, họ tuân thủ nghiêm ngặt quá trình làm việc, quy tắc cứng nhắc... Nhưng người Hoa Hạ chúng tôi thì khác. Chỉ cần được chỉ đạo, những kỹ sư kia có thể không ngủ mấy ngày mấy đêm, vùi đầu cố gắng hoàn thành công việc.
"Riêng về chu kỳ phát triển phần mềm theo yêu cầu, chắc chắn người Hoa Hạ sẽ tốn ít thời gian hơn các nước khác. Ngay cả vấn đề cập nhật hoặc là duy trì các khâu, sự cần cù của người Hoa Hạ cũng càng nổi bật rõ rõ rệt."
Nói đến đây, miệng tôi hơi khô, vì thế tôi dừng lại rồi uống một hớp rượu.
Shadi thì không nói một lời, lẳng lặng suy nghĩ.
"Tôi không có ý giành dự án này cho cô Vi, mà chỉ đứng ở góc độ khách quan để phân tích thôi. Ông Shadi đừng để ý, huống chi Hoa Hạ chúng tôi còn có bốn công ty khác tham gia cạnh tranh cơ mà." Tôi bổ sung thêm một câu.
Shadi lấy lại tinh thần, cảm kích chắp hai tay lại nói với tôi: "Cảm ơn cậu Dương, phân tích của cậu rất hữu ích. Lúc trước chúng tôi cũng đã từng suy nghĩ qua về phương diện này, nhưng không phân tích triệt để được như cậu."
Tôi thật sự rất ghét lễ nghi của Thái Lan, lại không thể không đáp trả, nếu không tôi sẽ có vẻ như không tôn trọng đối phương.
Chắp tay cúi chào giống đối phương xong, tôi tiếp tục uống rượu, Shadi thì bắt đầu chủ động hỏi tôi các vấn đề mà tôi vừa nêu ra.
Có lẽ vì bị nhốt ở trại tạm giam hơn mười ngày, không được nói chuyện với ai, hoặc cũng có lẽ là kinh nghiệm mấy năm làm tiêu thụ khiến tôi nói nhiều hơn, tôi không từ chối bất cứ câu hỏi nào của ông ta.
Nói xong những chuyện đó, tôi chủ động tán gẫu với ông ta về sự khác biệt giữa người Hoa Hạ và người Hoa Quốc, tình hình kinh tế, trao đổi hợp tác văn hóa.
Tôi thật sự cảm thấy, mình có thể lên chuyên mục hỏi đáp của Zhihu* để làm màu.
*Zhihu: Một trang hỏi đáp trực tuyến của Hoa Hạ.
Dĩ nhiên, không chỉ nói mấy lời làm màu, tôi còn tán gẫu với Shadi về mấy chuyện khác, như là phụ nữ, ẩm thực, và chủ đề chúng tôi nói đến nhiều nhất vẫn là phụ nữ. Hiển nhiên Shadi cũng không phải là người chính trực.
Chẳng mấy chốc sau, chúng tôi như đã hợp nhau đến mức chẳng thể giấu nhau chuyện gì.
Cho đến lúc ông ta giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó giật mình hô lên một tiếng, bảo rằng ngày mai còn phải đi làm, chúng tôi mới giải tán.
Tôi không có tâm trạng để kiếm một cô gái Thái Lan qua đêm, vì thế cũng cùng Shadi rời khỏi quán bar, ông ấy còn đưa tôi đến một khách sạn ở gần đó, trước khi tạm biệt còn chia sẻ số điện thoại với nhau.
Có lẽ là do tác dụng của cồn, tôi đã trải qua một giấc ngủ rất ngon ở khách sạn.
Ngày hôm sau, tôi vẫn không vội về nước, mà đi dạo trên đường phố Chiêng May, rồi tới cổ thành một chuyến, ở nơi đó có thể dễ dàng thấy được những tòa chùa miếu trang nghiêm, khiến lòng tôi thanh tịnh hơn.
Khu vực xa xôi hoặc nhưng nơi có vật giá cao thì tôi không đi, bởi vì tôi không có tiền. Cũng phải lấy một phần trong số năm vạn bạn gái cũ chuyển cho tôi, tôi mới có tiền tới Thái Lan.
Nhưng tôi sẽ không phung phí số tiền kia, tôi sẽ trả lại cho cô ta, trả cô ta không thiếu một xu nào.
Tôi không cần cô ta thương hại.
Buổi sáng ngày thứ ba, tôi thu dọn bộ quần áo duy nhất để tắm giặt, đeo ba lô trên lưng, muốn trả phòng đi sân bay, thì điện thoại di động bỗng đổ chuông, hiện trên màn hình là một dãy số điện thoại lạ của Hoa Hạ.
Tôi ngờ ngợ nghe điện thoại, tôi nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: "Phương Dương, chào anh, anh vẫn còn ở Thái Lan chứ?"
"Bạch Vi?" Tôi cau mày thử hỏi, hình như đó là giọng của cô ta.
"Là tôi, anh còn ở Thái Lan không? Tôi muốn nói chuyện với anh, gặp trực tiếp." Giọng của cô ta chẳng có tí cảm xúc gì.
"Nói chuyện gì? Có chuyện gì hay để nói à?" Tôi không hề nể nang lạnh lùng đáp lại.
"Tôi muốn mời anh trở lại công ty, tiếp tục đảm nhiệm vị trí trợ lý cho tôi."
"Ha." Tôi không khỏi cười lạnh, "Giám đốc Bạch, cô đang đùa tôi hay là đang chơi tôi đấy?"
"Tôi thật lòng muốn mời anh quay về, suy cho cùng chuyện anh bị đuổi vì lý do bỏ bê công việc là do tôi mà ra."
"Thế nên, cô cho tôi công việc để bù đắp hả?"
Đối mặt lời nói lạnh nhạt của tôi, Bạch Vi ở đầu bên điện thoại kia lặng thinh.
Tôi đang muốn cúp điện thoại, thì cô ta lại đột nhiên lên tiếng: "Phương Dương, anh biết Shadi ở BTT, đúng không?"
"Ông ta nói cho cô biết rồi sao?" Tôi không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
"Ừm, bất chấp mọi giá, tôi phải giành được dự án này. Nhưng bây giờ cán bộ cấp cao của BTT có ý nghiêng về Silicon Valley, Shadi nói chỉ anh mới có thể giúp tôi, thế nên, tôi hi vọng anh sẽ trở về."
"Ồ, ha ha..." Tôi bật cười.
Tôi nhìn lướt qua chiếc giường đôi rộng rãi trong phòng khách sạn, hững hờ nói:
"Nếu vậy thì gặp nhau nói chuyện đi, tôi chờ cô ở phòng 8012 khách sạn Chala."
Trong điện thoại im lặng một lúc, cuối cùng tôi nghe thấy Bạch Vi nói rõ một chữ "được", sau đó liền cúp máy.
Thật ra thì, tôi không muốn ở lại Phần mềm Trí Văn, lúc ở phòng tạm giam tôi đã tính toán kỹ, sau khi rời khỏi đó tôi phải “xực” cô ta một lần, rồi cách nhau càng xa càng tốt.
Tôi không muốn nhìn thấy cái loại người vong ơn phụ nghĩa mà cứ làm ra vẻ lạnh lùng thanh cao như Bạch Vi nữa.
Càng không có chuyện tôi sẽ giúp cô ta giành được dự án kia, gọi cô ta tới đây, cũng chỉ là muốn thấy dáng vẻ khó chịu của cô ta sau khi bị từ chối mà thôi.
Kết thúc cuộc gọi với Bạch Vi, tôi để ba lô xuống, ngồi trên chiếc ghế sopha đơn định hút một điếu thuốc, thì chuông điện thoại lại reo.
Shadi gọi tới.
Tôi nghe máy, sau khi bắt chuyện qua loa, Shadi nói với giọng điệu áy náy:
"Cậu Dương, tôi đã nói vài chuyện của cậu với cô Vi, cũng bảo cô ấy tìm gặp cậu, nếu chuyện đó làm cậu không vui, thì cho tôi xin lỗi cậu."
"Cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải xin lỗi. Tôi cũng có ý muốn gặp cô Vi, nhưng tôi sẽ không giúp cô ta thảo luận chuyện dự án của công ty ông, bởi vì tôi hận cô ta."
"Hả?" Giọng điệu Shadi có phần kinh ngạc, ông ta im lặng chốc lát, nói: "Dương, tôi hiểu cậu, nếu vậy thì công ty của chúng tôi sẽ ký hợp đồng với công ty Silicon Valley."
"Không phải là còn có bốn công ty Hoa Hạ khác sao?"
"Ừm..." Shadi trầm ngâm chốc lát:
"Quả thật, một công ty trong số đó rất có năng lực, người đại diện cho dự án cũng rất giỏi ăn nói. Tối qua tôi có nhắc lại những lời cậu nói với anh ta, tranh thủ cho anh ta một chút. Đúng rồi, người đại diện của dự án có một trợ lý tên Lâm Lạc Thủy, cũng rất xinh đẹp. Nước cậu nhiều mỹ nhân thật đấy."
"Lâm Lạc Thủy?" Tôi ngẩn ra.
"Phải, Dương cậu cũng biết cô ấy ư?"
Tôi không nói chuyện, chỉ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nỗi đau đớn đột nhiên trào dâng mà mình đã chôn kín ở sâu trong nội tâm.
Lâm Lạc Thủy, chính là người phụ nữ đã từng nói sẽ chờ tôi khi tôi bị bỏ tủ, cuối cùng lại gửi cho tôi một bức thư chia tay.
Bạn gái cũ của tôi, mối tình đầu của tôi.
Chương 9: Tôi hận cô ấy
Làm bạn với tôi vượt qua quãng thời gian ba năm tối tăm ở trong nhà giam, là sự nhớ nhung, hoài niệm, và ước mong của tôi về cô ấy.
Nhớ lại nụ cười vui vẻ của cô ấy, hoài niệm sự dịu dàng của cô ấy, ước mong sau khi ra tù có thể cùng cô ấy sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng cô ta lại gửi cho tôi một bức thư chia tay.
Tôi vẫn nhớ rất rõ, sau khi ra tù, khi tôi đi tìm cô ấy, thấy cô ấy khoác tay người khác, thấy vẻ mặt hạnh phúc, thấy nụ cười ngọt ngào của cô ấy, còn thấy được cả người đàn ông chín chắn tuấn tú với khuôn mặt lạnh nhạt và nụ cười tự tin kia.
Tôi còn nhớ rõ, tin nhắn đầu tiên cô ấy gửi cho tôi, bảo rằng cô ấy gửi cho tôi tấm thẻ chứa năm vạn, cô ấy nói cô ấy muốn kết hôn...
Tôi hận cô ấy.
Không ngờ, cô ấy đã ở Chiêng May, còn là một trong số những người cạnh tranh dự án BTT này.
Nhưng mà, không phải lúc trước Lâm Lạc Thủy làm việc ở một công ty quảng cáo ư? Tại sao cô ta lại chạy đến một công ty phần mềm làm trợ lý.
Chẳng lẽ, người đại diện dự án mà Shadi nhắc tới chính là bạn trai mới của Lâm Lạc Thủy?
Rất có thể là thế.
Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại đề nghị của Bạch Vi một lần nữa, trở lại Phần mềm Trí Văn, tiếp tục đảm nhiệm vai trò trợ lý cho cô ta, rồi thử xem có thể giành được dự án kia không.
Đây là cơ hội tốt nhất để chứng minh chính mình.
Tôi muốn nói cho Lâm Lạc Thủy biết, mặc dù tôi ngồi tù ba năm, nhưng tôi vẫn không biến thành một tên vô dụng.
Tôi không cần cô ta cầm năm vạn đồng tới thương hại tôi.
"Dương, có chuyện gì à?" Mãi không thấy tôi lên tiếng, Shadi tò mò hỏi một câu.
Tôi ngừng suy nghĩ, nói: "Không có chuyện gì, cảm ơn ông đã nói cho tôi biết chuyện này. Shadi, có lẽ tôi sẽ xem xét đề nghị của ông và cô Vi, cũng mong ông tạm thời không lựa chọn cô Lạc Thủy và cấp trên của cô ta."
"Tôi biết rồi Dương, cậu có thể bỏ qua mâu thuẫn trước kia để trợ giúp cô Vi, sự rộng lượng của cậu khiến tôi kính nể, tôi chúc cậu và cô Vi sẽ giành được thành công, bởi vì tôi rất không ưa mấy tên Silicon Valley tới từ nước Hoa Quốc kia. Được rồi, tôi không quấy rầy cậu nữa, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Kết thúc cuộc gọi với Shadi, tôi rít một hơi thuốc thật sâu, trong đầu không ngừng tự hỏi nên làm gì để giành được dự án kia.
Dưới tình huống không có thiên thời địa lợi nhân hoà, chắc chắn không thể dùng đến cách luồn lách, chỉ có thể trực tiếp đối mặt, dùng phương pháp đơn giản nhất chính là tốt khoe xấu che, nghĩ cách thuyết phục quản lý cấp cao của BTT.
Mới hút xong một điếu thuốc thì Bạch Vi tới.
Tôi nghi ngờ lúc cô ta gọi điện cho tôi thì cô ta đã ở dưới tầng một khách sạn rồi.
Hơn nữa, cô ta còn tới một mình, hình như gan bắt đầu to hơn rồi.
Sau khi thản nhiên nói với tôi một câu "Tôi tới rồi!", Bạch Vi bước vào phòng, ngồi trên chiếc ghế đơn tôi ngồi lúc nãy.
Tôi đóng kín cửa, tựa vào tường, nhìn cô ta bằng ánh mắt hài hước, nhàn nhạt nói:
"Giám đốc Bạch, cô không sợ tôi cưỡng hiếp cô à?"
Trong đôi mắt tròn to xinh đẹp của Bạch Vi hiện lên sự khinh bỉ, lạnh lùng cười khẽ, đáp lại ba chữ: "Anh không dám."
"Úi chà, gan to rồi ấy nhỉ."
"Phương Dương, mục đích tôi tới nơi này không phải là nghe anh châm chọc hay sỉ nhục, tôi tới để nói chuyện nghiêm túc." Giọng điệu Bạch Vi trở nên lạnh lùng.
"Giám đốc Bạch, tôi còn chưa cởi đồ của cô, sao có thể coi là sỉ nhục được."
Sắc mặt Bạch Vi trầm xuống, lạnh lùng nhìn tôi, một lát sau cô ta đột nhiên đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói với giọng điệu khinh bỉ: "Chắc ông Shadi nhìn nhầm rồi, người tệ như anh làm sao có thể giành được cái dự án kia."
"Nếu như tôi thật sự có thể giành được thì sao?"
Lúc cô ta đi qua người tôi, tôi bình tĩnh hỏi.
"Ha ha, nếu anh có thể lấy giành được dự án của BTT, tôi có thể đáp ứng anh bất cứ điều kiện nào." Bạch Vi nghiêng đầu khinh thường nhìn tôi.
"Bất cứ điều kiện nào?"
"Đúng."
Tôi nhìn xuống cái cổ áo mở rộng của cô ta, nói: "Như tôi đã từng nói, ngủ với tôi một đêm."
Nghe được câu trả lời của tôi, Bạch Vi không tức giận, mà nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh, ánh mắt kia tựa như sự coi thường của con thiên nga trắng thanh cao đối với con cóc ghẻ.
"Giám đốc Bạch, cô như thế là đồng ý à?" Tôi vẫn hờ hững lên tiếng.
"Anh đừng nằm mơ giữa ban ngày."
"Ha ha, cô sợ tôi hả?" Tôi ngước mắt lên, cẩn thận đánh giá gương mặt trơn bóng tinh xảo của cô ta.
"Giám đốc Bạch, tôi nói cho cô biết, nếu không có tôi, cô đã bị Lôi Vân Bảo cưỡng hiếp rồi, hơn nữa còn là hai gã đàn ông thay phiên nhau, còn có thể bị chụp hình lại. Cô nên biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.”
"Nói thật, nếu là người phụ nữ khác, chắc đã cảm động đến mức rơi nước mắt, thậm chí là muốn lấy thân để báo đáp tôi. Còn cô thì sao?"
Nói đến đây, tôi vừa chậm rãi đi về phía chiếc ghế sopha đơn kia, vừa rút thuốc ra châm, nói tiếp:
"Cô chỉ biết hếch cái mặt lên ở trước mặt tôi, bày ra vẻ cao ngạo của cô, trưng cái mặt thối của cô ra cho tôi xem, cô thật sự cho rằng mình là thiên nga hả?"
Bạch Vi không phản bác, chỉ nhìn tôi với vẻ mặt không có cảm xúc gì.
"Đúng, cô rất xinh đẹp, vóc dáng cũng chuẩn, chân dài ngực lớn mông tròn, cũng rất có tiền, còn có tài năng, quả thật là đứa con cưng của trời. Nhưng cô cho rằng tôi thật sự mê mẩn cô lắm à?”
"Hừ, trông cái dáng vẻ này của cô, có lẽ nằm trên giường cũng không biết bày ra tư thế, rên cũng chẳng biết nốt. Tìm đại một cô gái người Xiêng La ở ngoài hành lang cũng giỏi hơn cô nhiều."
Tôi búng rơi tàn thuốc, thoải mái nằm tựa trên ghế: "Giám đốc Bạch cứ tự nhiên, chúng ta không có gì để nói nữa đâu. Còn dự án BTT...
"Bây giờ có bốn công ty phần mềm trong nước đang ở Chiêng May, tôi có thể đi tìm bọn họ, giúp bọn họ giành được dự án này tôi cũng có thể được trích phần trăm, vẫn sống tốt được, không cần phải nhìn cái mặt thối của tổng giám đốc Bạch cô."
Dứt lời, tôi không để ý tới cô ta nữa, mà lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Shadi.
Tôi không dọa Bạch Vi, tôi thật sự không muốn nhìn cái mặt thối của người phụ nữ này.
"Tôi đồng ý với anh."
Còn chưa kịp gọi điện, Bạch Vi đột nhiên nói.
Tôi nghi ngờ ngẩng đầu.
Bạch Vi khẽ thở ra một hơi, vẫn mặt không đổi sắc, nói: "Tôi đồng ý với anh, nếu như anh giành được dự án BTT, tôi... Tôi sẽ ngủ một đêm với anh."
Tôi thoáng kinh ngạc, rồi nhếch miệng cười.
Bạch Vi lấy một tấm thẻ nhân viên ra khỏi túi, đặt ở bàn TV, nói:
"Anh hủy phòng ở khách sạn này đi, tôi sẽ đặt phòng khác cho anh ở khách sạn bên kia, bởi vì tài liệu và những đồng nghiệp khác trong nhóm dự án đều ở đó. Tôi chờ anh ở sảnh bên dưới."
Nói xong, Bạch Vi xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa tới cửa, cô ta lại bỗng nói một câu: "Không được nói cho bất cứ ai biết về vụ cá cược giữa tôi và anh."
"Giám đốc Bạch, đừng quên trả tiền vé máy bay và chi phí ăn ở khách sạn cho tôi." Tôi cũng bồi thêm một câu.
"Anh cầm hóa đơn về, công ty sẽ chi trả."
Tôi mỉm cười đưa mắt nhìn cô ta ra ngoài, lúc này mới đứng dậy cầm thẻ nhân viên lên xem.
Chính là tấm thẻ nhân viên bị nói ném ở quán bar khuya hôm trước. Lúc ấy Shadi nhặt lên, nhưng tôi không để ý ông ta có vứt đi không. Chắc hẳn là ông ta đã cầm đi, rồi đưa nó cho Bạch Vi.
Phần mềm Trí Văn, trợ lý giám đốc tiêu thụ.
Cái thân phận này cũng được, tạm thời làm mấy ngày, khiến Bạch Vi ghê tởm, kiếm đủ năm vạn để trả lại cho Lâm Lạc Thủy.
Ừ, tôi muốn trả lại cho cô ta không thiếu một đồng.
Tôi xách chiếc ba lô đã được chuẩn bị sẵn trước đó lên, cầm thẻ phòng ra ngoài, xuống tầng trả phòng.
Bạch Vi ngồi đợi tại ghế sopha ở sảnh, thấy tôi làm thủ tục xong, tỉ mỉ đánh giá tôi một lượt từ đầu đến chân.
"Sao vậy? Giám đốc Bạch, có phải cô đột nhiên phát hiện tôi rất bảnh bao không?" Tôi mở rộng hai tay, cười nói với cô ta.
Cô ta khinh thường lắc đầu: "Đi mua một bộ quần áo trước đã, anh đến BTT với dáng này sẽ chỉ thành trò cười cho người ta thôi."
"Tôi không có tiền."
"Công việc yêu cầu, tiền quần áo công ty trả, nhưng chỉ giới hạn trong tình huống đặc biệt lần này."
"Được, vậy thì mua hai bộ đi, ít nhất phải có đồ để tắm rửa chứ." Tôi không hề khách sáo gật đầu tán thành.
Bạch Vi không phản đối, chỉ hờ hững liếc nhìn tôi một cái, sau đó bước ra khỏi khách sạn.
Chương 10: Dáng vẻ thường ngày
Tôi đi theo cô ta đến một cửa hàng quần áo tầm trung ở gần đó. Cô ta không ngại ngùng mà chọn ngay hai bộ vest, một đôi giày da, tổng cộng hơn ba mươi ngàn bath Xiêng La, do Bạch Vi thanh toán, dù sao thì chắc chắn cô ta sẽ thanh toán với công ty.
Sau đó Bạch Vi đưa tôi về khách sạn của nhóm dự án đang ở, đặt cho tôi một phòng khác, hơn nữa vừa hay phòng này ở bên cạnh phòng cô ta.
Cô ta còn đặc biệt thuê một phòng họp nhỏ, và bảo tôi nhanh chóng đến phòng họp tụ họp cùng các đồng nghiệp khác.
Tôi vào phòng để hành lý gọn gàng lại rồi đi rửa mặt cho đầu óc mình tỉnh táo hơn chút, sau đó đi thẳng đến phòng họp.
Tính cả Bạch Vi trong đó thì nhóm dự án đã có tám người đến, đang ngồi trong phòng họp thảo luận gì đó.
Vừa thấy tôi bước vào cửa, tất cả ánh mắt không hẹn mà gặp đổ dồn nhìn về phía tôi, có sự nghi ngờ, cũng có sự thì thầm nói riêng.
Bạch Vi khẽ ho một tiếng, sau khi để phòng họp yên tĩnh lại thì nói: “Giới thiệu lại với mọi người một chút, vị này là Phương Dương, trợ lý công việc của tôi, đã bắt đầu chính thức nhận chức từ nửa tháng trước, nhưng khi đó do có một số việc riêng nên tạm thời nghỉ phép một thời gian, bây giờ anh ấy chính thức trở về nhóm dự án, cùng mọi người nỗ lực giành lấy dự án BTT, mọi người vỗ tay.”
Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay qua loa lấy lệ.
Trong số bọn họ có một vài người từng gặp tôi, chắc cũng biết tôi và Bạch Vi từng có xung đột, bởi vì lúc đó có một chuyên viên nhân sự nghe thấy những lời nói thô tục của tôi với Bạch Vi ở công ty, nên chắc chắn cũng sẽ loan truyền trong công ty rồi.
Tôi cũng vỗ tay lấy lệ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạch Vi, nói: “Giám đốc Bạch, tôi cần tất cả các tài liệu có liên quan đến dự án này, bao gồm tất cả những tài liệu của BBT và đối thủ cạnh tranh.
Có vẻ Bạch Vi đã chuẩn bị trước, cầm một tập tài liệu để lên chiếc bàn trước mặt tôi, ngay sau đó lại đẩy một cái Ipad qua và nói: “Tất cả đều ở trong đây.”
Tôi cầm lấy tài liệu, chọn ra tệp tài liệu của cái công ty Silycon Valley dở ra xem.
Vài phút sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Vi và nói: “Có biết báo giá của Silycon Valley và phía Ấn Quốc là bao nhiêu không? Còn cả báo giá của mấy công ty trong nước kia nữa.”
“Không biết, chuyện này thuộc phạm vi cơ mật thương nghiệp rồi, quản lý cấp cao của phía BTT rất kín tiếng.”
“Vậy thì nghĩ cách hỏi cho ra, trước khi hỏi ra thì chúng ta làm một cái giả thiết trước, từ phân tích có được con số đại khái, đừng nói với tôi là việc này cô cũng không làm.”
Bạch Vi không lên tiếng, vẻ mặt trở nên có phần khó coi.
Lúc này tôi mới phát hiện, bầu không khí trong phòng họp rất kỳ lạ, tất cả mọi người trong nhóm dự án đều dùng ánh mắt kinh ngạc, thậm chí không thể tưởng tượng nổi để nhìn tôi.
Tôi không phải tên ngốc, tôi biết tại sao những người khác trong nhóm dự án lại nhìn tôi như vậy, có lẽ bọn họ rất ngạc nhiên, một trợ lý cỏn con, dựa vào đâu mà nói chuyện với giám đốc Bạch như vậy, thậm chí lại còn ra lệnh cho giám đốc Bạch.
Nên biết rằng, Bạch Vi là thiên kim của ông tổng tập đoàn, bản thân cô ta có đủ cả tài hoa và nhan sắc, là nữ thần băng giá cao ngạo, là lãnh đạo nói một là không có hai của bộ phận kinh doanh.
Chả trách mà vẻ mặt Bạch Vi lại khó coi như vậy.
Sau khi hiểu ra, tôi thấy hơi buồn cười, đã quá lâu rồi không nghe người khác ra lệnh, lại cộng thêm quan hệ của mình và Bạch Vi, kết quả là nhất thời không phân biệt rõ vị trí của mình nữa.
“Giám đốc Bạch, đây chỉ là ý kiến của tôi, cô có chỉ thị gì hoặc sắp xếp công việc như thế nào, xin cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.” Tôi xòe hai tay ra, hờ hững nói.
Bạch Vi không nhìn chằm chằm vào mặt tôi nữa mà nhìn những người khác trong phòng họp một lượt, nói với giọng điệu gần như không có cảm xúc, một nét rất đặc trưng của cô ta:
“Mọi người tổng kết lại tin tức nhận được khi tiếp xúc với BBT trong mấy ngày qua trước và phản hồi lại, sau đó lại phân tích thảo luận điểm thiết nhập của chúng ta, ai nói trước.”
Có lẽ là bởi vì khi đối diện với cấp trên xinh đẹp, nên đặc biệt có lòng hăng hái, mọi người lần lượt không nhìn về phía tôi nữa mà tranh nhau phát biểu trước.
Tôi tạm thời đặt tài liệu xuống, dựa vào ghế tập trung nghe, muốn tìm ra thông tin có giá trị từ trong lời phát biểu của bọn họ.
Vào lúc thảo luận về điểm mấu chốt của dự án, Bạch Vi đã có hỏi qua ý kiến của tôi, tôi lắc đầu cười và nói rằng mình mới đến, cái gì cũng không hiểu, ngồi nghe là được rồi.
Trong khi ngồi nghe tôi đã hiểu được rất nhiều thứ có giá trị mà trước đó tôi không nắm vững, có về phương diện kỹ thuật, cũng có mấy điểm manh, điểm yếu giữa đối thủ cạnh tranh, còn nghe thấy bọn họ phân tích về báo giá của đối thủ, cái công ty Silycon Valley đó, phân tích ra được kết quả là khoảng một triệu tám trăm ngàn USD.
Số liệu vẫn được tính là đáng tin, bởi vì trong nhóm dự án có hai người từng làm việc trong các công ty khác ở Silycon Valley thế nên khá hiểu về công việc cùng ngành ở bên đó, cộng thêm việc Bạch Vi đã phát huy đầu óc kinh doanh và năng lực phân tích mà một giám đốc kinh doanh vốn có.
Mà giới hạn của phần mềm Trí Văn là một triệu năm trăm ngàn USD, giá chênh lệch vừa tròn ba trăm ngàn USD, về phương diện giá cả thì mức giá này vẫn có ưu thế nhất định.
Sau khi tan họp, tôi ôm tệp tài liệu về phòng của mình, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Shadi.
Chào hỏi xong, tôi vừa cười vừa nói trong điện thoại: “Shadi, phía công ty Silycon Valley báo một triệu tám trăm ngàn USD, cái giá này không thấp một chút nào đâu đấy, công ty các ông nhiều tiền thật đấy, đã chọn một nhà cung cấp báo giá đắt nhất.”
Giọng nói của Shadi cho thấy rõ ông ta có chút không biết làm sao:
“Đây là cách nghĩ của cấp trên, tôi cũng không còn cách nào khác, bọn họ cảm thấy kỹ thuật của Silycon Valley khá đáng tin, hơn nữa...... đợi đã, Dương, làm sao mà cậu biết được số tiền báo giá của Silycon Valley? Là ai đã tiết lộ bí mật với cậu?”
Tôi có chút áy náy, cười và nói: “Hóa ra đúng thật là một triệu tám trăm ngàn nhỉ, xem ra tôi phải tìm cơ hội cảm ơn ông thật rồi.”
“Hả? Cậu ...... Hóa ra là cậu đang thăm dò tôi, tôi...... ha ha, Dương, cậu đúng là một nhân tài, một nhân tài thông minh xảo quyệt.” Shadi không hề tức giận, trái lại còn cười phá lên.
“Thế này thì ông không bị xem là tiết lộ cơ mật của công ty, tôi cũng lấy được số liệu mà tôi muốn, mọi người đều vui vẻ cả, khi nào rảnh tôi sẽ mời ông uống rượu.”
“Ha ha, được, cậu phải mời đấy.”
“Không vấn đề.”
Tắt điện thoại đi, tôi hài lòng vươn vai vặn hông một cái. Bạch Vi đoán quả thật chính xác, thật khiến người ta khâm phục, đại khái là có không ít phần thực lực ở trong đó nhỉ.
Thực ra là tôi cũng oách thật, cố ý gọi điện thoại cho Shadi, đào một cái hố cho ông ta, thấy từ lúc mới bắt đầu ông ta đã không phản bác thì tôi biết rằng con số này chính là con số chính xác rồi.
Thủ đoạn có chút xấu xa nhưng lại không làm khó Shadi, ông ta không hề nói ra số liệu, mà là tự tôi nói ra và cài bẫy ông ta. Cuộc điện thoại này dù cho có bị nghe lén đi nữa cũng sẽ không mang phiền phức đến cho ông ta.
Có được số liệu chính xác, tỷ lệ thành công sẽ càng lớn hơn, tiếp theo chính là cần phải tập trung đọc kỹ tài liệu để thu thập nhiều thông tin có giá trị hơn nữa.
Sau đó sắp xếp một mạch suy nghĩ, phải khai thác điểm mạnh và điểm yếu, cố gắng nhược hóa điểm mạnh của đối thủ và điểm yếu của mình, phải nhấn mạnh điểm yếu của đối thủ và điểm mạnh của mình.
Kinh nghiệm kinh doanh bốn năm khiến tôi hiểu sâu sắc một điểm: thương trường như chiến trường, không chừa bất kì thủ đoạn gì, chỉ cần có thể cướp được dự án thì đến cả các thủ đoạn như gièm pha bôi nhọ, thậm chí là bóp chết đối phương các thể loại cũng không ngoại lệ.
Buổi chiều, Bạch Vi dẫn nhóm dự án đến BTT, là trợ lý của cô ta, tôi hiển nhiên phải mặc bộ vest mới mua, luôn luôn ở bên cạnh cô ta, vừa phải giúp cô ta rót nước, lấy tài liệu, còn phải làm phiên dịch cho cô ta.
Mục đích của ngày hôm nay không phải là muốn một lần hành động mà giành được dự án, bởi vì căn bản không làm được, mà mục đích chỉ là tiếp tục duy trì sự qua lại thân mật mà thôi.
Còn tôi thì có thể nhân cơ hội này làm quen với cán bộ cấp cao có liên quan trong BTT, xã giao với đối phương trước.
Trong suốt quá trình làm việc, từ đầu đến cuối Bạch Vi luôn thể hiện dáng vẻ, thái độ của cấp trên mới có ở trước mặt tôi, cô ta không những thường xuyên ra lệnh cho tôi, mà dường như còn dùng ánh mắt không bình thường để nhìn tôi.
Đây dường như chính là điệu bộ hằng ngày của cô ta.
Dĩ nhiên, tôi cũng làm đúng trách nhiệm công việc của người trợ lý, ở trước mặt người ngoài ít ra cũng phải giữ thể diện cho cô ta, cũng gần như đã làm tròn công việc mà một người trợ lý nên làm.
Đây là nguyên tắc, tôi luôn phân định rõ giữa công việc và ân oán cá nhân.
Trước khi rời khỏi BTT, cuối cùng thì Bạch Vi cũng dùng ánh mắt bình thường nhìn tôi một lúc, cố ý tách những đồng nghiệp khác ra, gọi tôi đến cạnh lối ra vào, miễn cưỡng dùng ngữ điệu ôn hòa để hỏi tôi có ý kiến gì đặc biệt đối với dự án lần này không.
Tôi cười nhạt và nhìn cô ta, lúc đang định sắp xếp lại ngôn ngữ thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy có mấy bóng người đi từ trong hành lang ra.
Trong đó có một bóng người yểu điệu cao gầy trông có vẻ quen thuộc.
Tôi bất giác nhìn theo, quả thực là đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, gương mặt trang điểm nhã nhặn còn đẹp hơn trước kia gấp mấy lần, Lâm Lạc Thủy, bạn gái cũ của tôi.
Bình luận facebook