-
Chương 211-215
Chương 211: Bàn điều kiện
Đám Ôn Hân đã ở đảo Phuki ba ngày, theo lịch trình, chắc ngày mai họ sẽ về, bay thẳng từ sân bay Phuki về nước luôn.
Nhưng họ đã nói trên nhóm là lần này chỉ họp nhóm nhỏ vài người thôi. Sau khi về nước, sẽ tụ tập một buổi đông hơn, địa điểm được chọn ở Hải Thành, vì Ôn Hân, Lưu San San, Lâm Tĩnh và Từ Triết đều ở đây.
Tôi vẫn không nói gì trên nhóm như mọi khi, chỉ lướt qua một lượt các thông tin mà họ nhắc tới, sau đó thì tắt đèn đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm, ra ngoài mua đồ ăn sáng. Sau khi tôi về và ăn sáng xong, A Việt và anh Thái mới ngủ dậy.
Lúc nhìn thấy bữa sáng trên bàn, câu đầu tiên A Việt nói là: “Anh Dương, anh vừa ra ngoài à?”
Tôi gật đầu: “Ừ, đi mua đồ ăn sáng”.
A Việt có vẻ hơi sốt sắng: “Anh Dương, anh đừng đi ra ngoài một mình. Anh Cường đã dặn bọn tôi rất kỹ là dù anh đi đâu, chúng tôi cũng phải đi theo anh. Lỡ như anh gặp chuyện gì bất trắc, tôi… Chúng tôi không bị anh Cường đánh chết mới lạ đấy”.
“Đừng khẩn trương thế, tôi chỉ đi mua đồ ăn sáng thôi. Nơi này cũng có phải vùng hoang vu hẻo lánh đâu, trên đường đông người lắm. Dù Cung Thiệu Bình muốn làm gì tôi, cũng không dám ra tay ở chốn đông người đâu.”
“Chỉ sợ chẳng may thôi, ngộ nhỡ lão già ấy là một lão điên thì sao?”
Anh Thái cũng tiếp lời: “Anh Dương, đúng là phải cẩn thận. Lần này là sai sót của chúng tôi, tại tối qua xem phim muộn quá, nên ngủ đến giờ này mới dậy. Lần sau, nếu anh dậy trước, nhớ gọi chúng tôi, tránh bọn tôi ngủ say như chết, sau đó không có ai đi cùng anh ra ngoài”.
Tôi thấy hơi cạn lời: “Được, lần sau tôi sẽ gọi hai người. Thôi mau qua ăn sáng đi”.
Bọn họ hơi làm quá lên rồi. Bây giờ, Cung Chính Vinh vẫn đang bị nhốt ở đồn cảnh sát, Cung Thiệu Bình sẽ không dám làm gì với tôi cả. Lỡ như tôi xảy ra chuyện gì, chắc chắn Cung Chính Vinh cũng sẽ xúi quẩy theo.
Ăn sáng xong, chúng tôi đi ra ngoài. A Việt và anh Thái chui xuống gầm xe trong nhà để xe để kiểm tra, sau đó mới ngồi lên xe khởi động và lái đi.
Lúc lên xe, tôi nhìn thấy họ đang lần sờ dưới ghế ngồi, như đang muốn xác nhận xem đồ còn ở đó hay không.
Có lẽ đây là thói quen từ lâu của họ, điều này cũng đủ thấy là Đỗ Minh Cường cẩn thận đến mức nào.
Đổi là tôi, nếu có một thằng em trai ngày nào cũng muốn giết mình, tôi cũng sẽ cẩn thận như vậy. Chẳng ai muốn sáng ngày ra, vừa ngồi lên xe khởi động thì đã bị nổ banh xác cả.
Dù thi bằng lái xe ở đây nhanh hơn trong nước, nhưng những thủ tục cần thiết thì vẫn phải làm, ví dụ như đăng ký cư trú hay giấy khám sức khỏe…
Hầu như tôi đều dành buổi sáng để giải quyết công việc, còn chiều thì bảo A Việt lái xe đến nơi vắng vẻ ít người qua lại, để tôi luyện cảm giác lái chiếc Mec này ở làn đường bên phải.
Đến khi thi bằng lái, đến người có kinh nghiệm lái xe còn phải luyện hai tiếng đồng hồ. Bây giờ nhân lúc có xe, tôi có thể lấy để tập luôn, tránh đến lúc thi xảy ra nhiều sai sót, dẫu sao lái xe ở làn bên phải cũng có nhiều khác biệt với lái ở làn bên trái.
Sau khi tập lái được hai tiếng đồng hồ, tôi, A Việt và anh Thái lại đến sân bắn, tiếp tục luyện bắn đến khi tay mỏi nhừ mới thôi.
Dù luyện như vậy rất tốn tiền, nhưng số tiền trong chiếc thẻ mà Đỗ Minh Cường đưa cho tôi đủ để tôi luyện thế này một khoảng thời gian dài.
Vả lại sau khi tiêu hết số tiền bên trong, tôi cũng có thể nạp tiếp. Chiếc thẻ này được ưu đãi giảm giá 50%, nên thật ra cũng không tốn bao nhiêu.
Bao giờ tôi về Hải Thành chắc sẽ không tập được nữa, vì chi phí sân bắn ở bên ấy đắt hơn bên này mấy lần, nên đây không còn là bộ môn mà người bình thường có thể chơi được nữa.
Trên đường từ sân bắn về, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Vi.
Cô ấy nói Cung Thiệu Bình muốn gặp tôi thêm một lần nữa. Lần này, ông ta sẽ đưa ra điều kiện hòa giải chắc chắn có thể khiến tôi hài lòng.
Địa điểm hẹn vẫn là nhà hàng hôm qua, thời gian cũng là sáu giờ tối.
Tôi đồng ý, sau đó bảo A Việt lái xe chậm một chút.
Tôi vẫn đến muộn gần mười phút, cũng không để Bạch Vi và Cung Thiệu Bình chờ quá lâu, còn mình thì vẫn không tỏ thái độ gì cả giống như lần trước.
Có hòa giải hay không đối với tôi không quan trọng, điều mấu chốt là điều kiện ông ta đưa ra có thể khiến tôi hài lòng hay không thôi.
Vẫn là căn phòng bao hôm qua, cũng có ba người ngồi bên trong là Bạch Vi, Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình, vẫn có bốn người vệ sĩ hôm qua đứng phía sau họ.
Điểm khác là bốn người vệ sĩ đó có vẻ cảnh giác và tập trung hơn hôm qua.
Dễ thấy, hôm qua, cảnh A Việt và anh Thái rút súng ra đã in sâu trong đầu họ.
Chắc Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình đã đưa cho bọn họ mỗi người một khẩu súng.
Thấy tôi đi vào, Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình không lên tiếng chào hỏi, mà chỉ lạnh nhạt nhìn tôi hệt như ngày hôm qua.
Còn Bạch Vi thì mỉm cười với tôi: “Anh đến rồi à? Ngồi đi”.
Tôi gật đầu với cô ấy, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở giữa đối diện với họ.
A Việt và anh Thái thì đứng thành hàng sau lưng tôi.
“Ông Cung, nghe giám đốc Bạch nói ông đã nghĩ ra được một cách có thể khiến tôi hài lòng. Ông nói đi, để tôi xem ông có thể cho tôi điều kiện gì nào?” Sau khi ngồi xuống, tôi đi thẳng vào vấn đề.
Cung Thiệu Bình không trả lời, vì có một nhân viên phục vụ đi vào và rót nước cho tôi giống như hôm qua.
Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Cung Thiệu Bình mới hắng giọng, nhìn tôi nói: “Cậu Phương, tối qua, tôi đã thương lượng với người trong nhà và đưa ra kết luận”.
Nói đến đây, ông ta ngừng lại một lúc, sau đó giơ ra hai ngón tay với tôi: “2 triệu, chúng tôi có thể cho cậu Phương 2 triệu, điều kiện tiên quyết là Chính Vinh phải được thả ra ngay”.
Nghe thấy vậy, tôi không khỏi bật cười hỏi lại: “Ông Cung, 2 triệu mà ông nói là baht, tệ hay đô la?”
“Đương nhiên là tệ”, Cung Thiệu Bình nói tiếp: “Tôi sẽ đưa trước cho cậu 1 triệu, bao giờ Chính Vinh ra ngoài, tôi sẽ đưa nốt số còn lại”.
“Những chuyện khác thì vẫn như những gì tôi nói hôm qua, nhà họ Cung chúng tôi sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì nữa. Chính Văn và Chính Vinh tuyệt đối sẽ không tìm cậu Phương gây sự nữa, sau này hai bên nước sông không phạm nước giếng, không liên quan đến nhau”.
Nghe thấy lời này của Cung Thiệu Bình, xem ra nhà họ Cung đang cuống lên, một mực muốn lôi Cung Chính Vinh ra ngoài rồi tính tiếp rồi.
Nếu không cứ chần chừ nữa, chờ khi tòa án Chiêng May định tội hắn thì có muốn lôi hắn ra cũng khó.
Trừ khi diễn cảnh hai anh em vượt ngục.
Với tôi mà nói, 2 triệu không phải là con số nhỏ. Vả lại, tôi nhận số tiền này cũng rất thoải mái, vì đây là tiền bồi thường tổn hại tinh thần trước kia cho tôi.
Nếu tính cả tổn thất khi tôi mất đi Bạch Vi, họ có đưa thêm nhiều tiền đến mấy cũng không thể bù đắp được.
Nhưng tôi không đồng ý, cũng không từ chối, mà mỉm cười hờ hững: “Ông Cung, tôi muốn tính rõ từng món nợ với ông. Đến lúc đó, chúng ta lại bàn điều kiện tiếp được không?”
Cung Thiệu Bình cau mày: “Cậu Phương cứ nói”.
“Được, chúng ta bắt đầu nói từ Cung Chính Văn trước”, tôi sắp xếp lại suy nghĩ một chút, nói: “Khi tôi và Cung Chính vừa quen biết, hắn ta đã đưa cho tôi một khoản tiền và bảo tôi tránh ra giám đốc Bạch ra, nhưng tôi đã từ chối.”
Chương 212: Nhiều nhất là 2 triệu
“Sau đó, ngay ngày hôm sau, hắn ta đã đến tìm Bansha, bỏ ra một khoản tiền thuê ông ta đi xử lý tôi. Lúc đó, tôi đang đi cùng một người bạn là con gái. Bansha uy hiếp tôi nói sẽ… làm gì với cô gái đó chắc ông cũng đoán ra được, ông ta còn nói chờ họ chơi cô ấy chán xong, sẽ cùng quẳng chúng tôi xuống sông Mae Ping”.
“May mà tôi cũng khá biết đánh đấm, nhưng lúc đó vẫn cực kỳ nguy hiểm. Tôi cũng bị tẩn không ít, cuối cùng mới may mắn thoát một kiếp nạn. Nhưng sau lần đó, bạn tôi cũng không dám chơi với tôi nữa, cả thể xác và tinh thần của tôi đều bị tổn thương một cách nhất định”.
“Vì thế, tiền bồi thường cho lần đó là 1 triệu. Ông Cung, nếu đổi lại là ông, suýt nữa bị người ta dìm xuống đáy sông, còn thiếu chút nữa làm liên lụy đến bạn bè, khoản tiền bồi thường này không tính là nhiều đâu nhỉ?”
Nghe tôi nói vậy, Cung Thiệu Bình càng nhíu chặt hàng lông mày hơn. Bây giờ, ông ta đã hiểu tôi nói tính rõ từng khoản là gì rồi.
Ông ta không tỏ thái độ gì, chỉ hờ hững nói: “Cậu Phương, cậu cứ tính tiếp đi”.
“Thế là ông Cung đã ngầm đồng ý 1 triệu đó rồi nhé”, tôi mỉm cười, thản nhiên nói tiếp: “Khoản thứ hai là Cung Chính Văn tống tôi vào đồn cảnh sát, hắn ta bỏ tiền ra để mua chuộc Natcha và các cảnh sát khác, vu khống tôi cấu kết với Bansha tống tiền người của BTT, rồi bắt tôi vào đồn”.
“Sau khi tôi vào đó, cảnh sát định bắt tôi thừa nhận tội tống tiền nên đã dùng đủ mọi cách để hành hạ tôi, ví dụ như không cho tôi ngủ, mỗi khi tôi nhắm mắt lại, họ sẽ gõ mạnh vào cái chậu sắt bên tai tôi”.
Nói đến đây, tôi vươn người lên phía trước, nhìn ông ta chằm chằm, hỏi: “Ông Cung, cái kiểu sống không được mà chết cũng không xong đó khiến con người ta bị hành hạ đến mức phát điên, ông có thể tưởng tượng ra được mùi vị đó không?”
Sắc mặt của Cung Thiệu Bình rất khó coi, nhưng ông ta không nói gì cả.
Tôi nói tiếp: “Đây là món nợ thứ hai, tôi cũng tính cho ông 1 triệu thôi. Tiếp theo là…”
“Cậu muốn bao nhiêu tiền, nói thẳng ra luôn đi”, Cung Thiệu Bình có vẻ hơi mất kiên nhẫn ngắt lời tôi.
Tôi lắc đầu: “Tiền chỉ là thứ yếu, tôi chỉ muốn cho ông biết, hai thằng cháu của ông rốt cuộc đã làm ra được những chuyện tốt đẹp gì thôi”.
Cung Thiệu Bình nghiến răng: “Tôi cũng biết được đại khái rồi, cậu không cần phải kể lại chi tiết như vậy nữa”.
“Không, tôi nhất định phải kể lại rõ những chuyện này, vì tôi sợ các người quên mất rồi. Khoản thứ ba chính là Cung Chính Vinh sai người lấy cắp clip của tôi và phát tán, muốn làm hỏng chuyện hợp tác của Phần mềm Trí Văn với BTT”.
“Khoản này tôi cũng tính cho ông 1 triệu, dẫu sao cũng suýt nữa hại giám đốc Bạch mất một dự án hàng chục triệu. Nhưng khoản tiền này không phải bồi thường cho tôi, mà là cho Phần mềm Trí Văn”.
“Hai món tiếp theo đây thì khá nặng đấy. Khoản thứ tư là Cung Chính Văn sai người đến Chiêng May bắt cóc con trai của Bansha và vợ con của một người bạn của tôi. Trong chuyện này, tôi suýt nữa bị bắn, cánh tay cũng bị chém một nhát, khâu bao nhiêu mũi, còn không thể làm việc bình thường được. Đó có thể coi là lần thảm thương nhất của tôi”.
“Với vụ án bắt cóc này, Cung Chính Văn nợ Bansha thì cũng đã dùng một cái chân để trả rồi. Nhưng hắn ta vẫn nợ người bạn kia của tôi, nhưng bạn tôi nói muốn tự đòi, nên chỉ cần trả tôi thôi là được”.
“Khoản thứ năm chính là chuyện Cung Chính Vinh sai người đến đảo Phuki hôm trước. Chuyện này thì tôi không cần phải nói nhiều nữa, tôi suýt nữa bị bắn, còn mang lại nguy hiểm cho giám đốc Bạch. Các người không những nợ tôi, mà còn nợ cả cô ấy nữa”.
“Gộp cả hai khoản phía sau lại, tôi tính 3 triệu thôi. Cộng với mấy khoản trước đó, tổng là 5 triệu”.
Nói rồi, tôi giơ năm ngón tay lên với Cung Thiệu Bình.
“Miệng cậu cũng rộng thật đấy”, sắc mặt của Cung Thiệu Bình rất khó coi.
Tôi nhún vai: “Ông Cung có thể không chấp nhận, nhưng nhất định sẽ có một ngày, tôi đòi lại từng món một”.
“Hừ! Hai khoản trước cậu nói thì tôi nhận. Hai chuyện đó đúng là Chính Văn sai, nhưng khoản thứ ba, người bị bắt cóc có phải là vợ con cậu đâu, là tự cậu chạy đến đó can dự vào nên mới bị thương đấy chứ. Vết thương của cậu không thể tính lên đầu Chính Văn được”.
“Còn khoản thứ tư, Chính Vinh đã bị cậu đánh một trận gãy mấy cái xương sườn. Bây giờ, nó còn đang bị nhốt trong đồn cảnh sát, nó đã phải trả giá vì chuyện này rồi. Cậu cũng đã trả thù, nên khoản này bỏ”.
“Vì vậy, nhiều nhất tôi chỉ có thể cho cậu 2 triệu, còn hơn nữa thì miễn bàn”.
Tôi mỉm cười lạnh nhạt nói: “Ông Cung đừng vội, tôi đã nói xong đâu. Ông tưởng lôi một đối tượng tình nghi từ đồn cảnh sát ra không cần tốn tiền à? Đặc biệt là kiểu đối tượng tình nghi đã tìm được chứng cứ và sẽ bị định tội nữa”.
“Cậu có ý gì? Đúng là lòng tham không đáy”.
“Không không”, tôi lắc đầu: “Khoản tiền phía sau không phải là cho tôi, mà dùng để đút lót. Không nhận được màu mè gì, ông nghĩ Natcha và những người khác có cam tâm thả người không? Vả lại, khoản tiền này chỉ có thể tự ông đi đút lót thôi, ít nhất cũng phải 1, 2 triệu mới được”.
Sắc mặt của Cung Thiệu Bình đã cực kỳ khó coi, lồng ngực ông ta phập phồng kịch liệt, như không thở nổi.
“Ông Cung đừng gấp, cứ suy nghĩ từ từ. Chờ khi nào ông suy nghĩ xong thì liên lạc với tôi là được. Nhưng nội trong ba ngày buộc phải trả lời cho tôi, nếu không… Cung Chính Vinh sẽ toi đời bất cứ lúc nào”.
Nói rồi, tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi không thể ăn cơm với họ được, như vậy sẽ bị đau dạ dày mất.
Còn số tiền 5 triệu, tôi cũng không bắt Cung Thiệu Bình phải đồng ý ngay, ít ra trong một khoảng thời gian ngắn, ông ta không thể quyết định được. Chắc chắn phải thương lượng với người nhà, ví dụ như bố mẹ của Cung Chính Vinh chẳng hạn.
“Khoan đã”, khi tôi sắp bước ra khỏi cửa, Cung Thiệu Bình ở phía sau đột nhiên nói: “Cậu vừa nói Chính Văn nợ một người bạn của cậu, người bạn đó muốn tự đòi lại, câu này có nghĩa là gì?”
Tôi nhún vai: “Ý rất đơn giản, bạn tôi thấy rất tức giận với chuyện mà Cung Chính Văn đã làm. Nhưng hắn ta lại không chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật, nên ông ấy chỉ muốn lấy lại công bằng cho vợ con mình thôi”.
“Người đó định làm gì?”
“Xin lỗi, chuyện này thì tôi không rõ”.
Cung Thiệu Bình cau mày, rồi chợt hỏi: “Có phải người đó tên là Đồng An Chi, ông chủ của một công ty bất động sản trong nước không?”
“Đúng”, tôi gật đầu, chuyện này không thể giấu nhà họ Cung được, chắc chắn họ sẽ điều tra thông tin về Đồng An Chi.
Còn Đồng An Chi có làm gì được nhà họ Cung hay không… Chắc là không được, vì khả năng kinh tế và sức người của ông ấy vốn không bì với nhà họ Cung được.
Trừ khi ông ấy cũng chân trần không sợ kẻ đi giày như tôi, dù tôi nghèo, nhưng vẫn có thể khiến nhà họ Cung phải kiêng dè.
Cung Thiệu Bình không hỏi tiếp về chuyện của Đồng An Chi nữa, mà giơ ba ngón tay lên với tôi: “Cậu Phương, 3 triệu, nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể cho cậu số tiền này. Phía Natcha và những người khác, tôi sẽ tự lo. Nếu cậu đồng ý, chúng ta sẽ ký một hợp đồng hòa giải, cam đoan từ nay về sau hai bên nước sông không phạm nước giếng”.
Tôi lắc đầu cười: “Ông Cung, tôi là một người không thích mặc cả. Tôi nói 5 triệu là 5 triệu, không thì khỏi bàn”.
Cung Thiệu Bình sầm mặt xuống, không lên tiếng.
Tôi chẳng buồn để ý đến ông ta, quay người đi ra ngoài.
“Khoan đã”, Cung Thiệu Bình lại hô lên.
Chương 213: Anh suy nghĩ thêm đi
Tôi ngoảnh lại: “Còn điều kiện gì nữa thì ông mau nói đi”.
“Cậu đừng đi vội, tôi gọi về hỏi đã, xem bên đó có đồng ý với khoản tiền kếch xù này của cậu không”.
“Được”.
Tôi mỉm cười, sau đó quay lại chỗ ngồi.
Cung Thiệu Bình đứng dậy, đi ra ban công bên ngoài phòng bao.
Đúng vậy, phòng bao này có ban công, kéo tấm cửa kính thủy tinh ra là có thể đi ra ngoài.
Sau khi ông ta đi ra ngoài ban công, rồi quay người đóng cánh cửa thủy tinh lại, tôi lấy điện thoại ra bắt đầu ấn số.
Tôi nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó lặng lẽ ngồi chờ.
Trong phòng bao khá yên tĩnh, Bạch Vi và Hà Khai Thành cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
“Bây giờ, anh đang ở đâu?” Có lẽ vì quá yên lặng, nên Bạch Vi chợt hỏi.
“Cạnh sông Mae Ping”, tôi trả lời cho qua câu hỏi này. Sông Mae Ping rất dài, có rất nhiều bờ sông. Nên chỉ nói chung chúng là cạnh sông thì chắc chắn cô ấy không biết cụ thể là chỗ nào được, mà tôi cũng không muốn nói cho cô ấy biết vị trí cụ thể của mình.
Có lẽ vì câu trả lời này của tôi quá mơ hồ, nên Bạch Vi lại rơi vào trầm mặc.
Vài giây sau, tôi không nhịn được phá vỡ sự tĩnh lặng: “Giám đốc Bạch, dự án của BTT bây giờ thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều ổn, thử nghiệm xong rồi, bây giờ đang đào tạo, chắc vài ngày nữa là có thể bàn giao được rồi”.
“Thế thì tốt”.
Sau đó, hai chúng tôi lại tiếp tục im lặng.
Không bao lâu sau, Bạch Vi lại đột nhiên nói: “Sau khi hoàn thành dự án, chắc vài hôm nữa, tôi sẽ về nước”.
Tôi thấy hơi ngạc nhiên: “Công ty con bên này bỏ à?”
“Không, vẫn làm, tôi chỉ định về nước một thời gian thôi. Công ty bên đó đã dồn lại không ít tài liệu quan trọng cần tôi ký. Đến lúc đó, sẽ có người khác của công ty sang phụ trách công ty con bên này”.
“Thế thì tốt”.
“Vậy có nghĩa là sau này, cô sẽ không sang đây nữa à?”
Tôi cảm thấy trong lòng hơi buồn bực, vì sau này, nhất định tôi sẽ định cư ở Chiêng May. Nếu về sau, cô ấy không sang đây nữa, chắc cơ hội gặp lại ngay sẽ ngày càng ít.
Bạch Vi lắc đầu: “Chắc chắn vẫn còn sang tiếp, công việc trong nước có bộ phận kinh doanh doanh nghiệp nhà nước và bộ phận kinh doanh doanh nghiệp tư nhân phụ trách rồi, nên tôi không cần phải thường xuyên ở trong nước. Nhưng bên này thì khác, công ty con ở Xiêng La mới thành lập, thị trường Đông Nam Á vẫn trống. Sau này, tôi sẽ thường xuyên sang đây để mở rộng công việc bên này”.
“Ờ”, tôi thầm thở phào một hơi, nhưng không biết nên nói gì, chỉ nói: “Bên này tốt thật mà, phong cảnh đẹp”.
Sau khi cảm thấy câu nói này hơi vô nghĩa, tôi lại vội bổ sung thêm: “Hơn nữa, thị trường ở đây cực lớn, cạnh tranh thì khá ít, rất có tiềm lực phát triển”.
“Ừ, vì vậy sếp Chu cũng rất coi trọng công việc ở bên này”.
“Nhưng không phải ông ấy nói người nhà cô sắp điều cô đến chi nhánh mẹ của tập đoàn à?” Nói rồi, tôi liếc nhìn sang Hà Khai Thành.
Hà Khai Thành luôn không có thái độ gì, từ đầu đến cuối không ho he dù chỉ một câu. Có lẽ ông ta là một người rất hiểu chừng mực, biết thân phận của mình là gì, biết đây là chuyện của tôi và nhà họ Cung, ông ta chỉ đến đây cùng Bạch Vi thôi, nên không hề phát biểu ý kiến gì.
Đến bây giờ, sau khi tôi hỏi chuyện Bạch Vi, ông ta cũng không lên tiếng và còn coi như không nhìn thấy tôi.
Bạch Vi lắc đầu, đáp: “Không nhanh thế, chắc phải đến cuối năm, tập đoàn mới thay đổi nhân sự”.
Tôi tính thời gian, từ giờ đến cuối năm còn mấy tháng nữa. Cũng có nghĩa là thời gian cô ấy ở Xiêng La còn rất dài.
Lúc tôi định lên tiếng hỏi tiếp, Cung Thiệu Bình đã đẩy cánh cửa thủy tinh, bước vào từ ban công.
“Cậu Phương, rất xin lỗi, chúng tôi không thể đáp ứng điều kiện của cậu được”, ông ta lạnh tanh nói: “3 triệu, nhiều nhất chúng tôi chỉ có thể cho cậu 3 triệu. Nếu cậu đồng ý, bây giờ tôi sẽ đưa tiền luôn”.
Tôi thờ ơ mỉm cười: “Thế thôi, chúng ta có đàm phán tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa”.
“Giám đốc Bạch, tôi về trước đây, bye”.
Nói rồi, tôi đứng dậy đi ra ngoài, A Việt rất nhanh nhẹn đi đến bên cạnh kéo cửa cho tôi, còn anh Thái thì đi phía sau.
“Phương Dương”, Bạch Vi lại chạy ra cản tôi: “Bọn họ đồng ý cho anh 3 triệu đã là rất có thành ý rồi, anh suy nghĩ thêm đi được không?”
Tôi lắc đầu: “Giám đốc Bạch, tôi đã liệt kê ra từng khoản với ông ta rồi. Ông ta không thể chấp nhận thì tôi cũng bó tay”.
“Nhưng 3 triệu không phải là con số nhỏ với anh, anh cũng đừng cố chấp như vậy, lấy ít đi một chút…”
“Giám đốc Bạch”, tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Nếu tôi tham tiền thì ban đầu đã không từ chối 5 triệu của cô. Tôi chỉ muốn bắt nhà họ Cung cúi đầu, muốn họ có một thái độ khiến tôi hài lòng mà thôi. Đây mới là điều quan trọng nhất”.
“Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh đã làm những chuyện gì với tôi thì cô cũng biết rồi, hành vi của họ không thể tha thứ được. Nhưng bây giờ, nhà họ Cung bọn họ đang cầu xin tôi, nhưng lại ra giá mặc cả với tôi. Họ chẳng có vẻ sai trái gì cả, cứ như đang bị tôi uy hiếp trấn lột không bằng ý”.
“Trong trường hợp này, cô muốn tôi phải chấp nhận điều kiện của họ thế nào đây?”
Nói đến đây, tôi ngoảnh lại liếc nhìn Cung Thiệu Bình, sau đó hờ hững nói: “Ông Cung, ông giữ lại 3 triệu đó mà gửi vào trại giam cho Cung Chính Vinh đi”.
“Nếu còn muốn tìm tôi tính sổ thì hoan nghênh bất cứ lúc nào. Các ông giết một mình tôi, các anh em của tôi có thể lấy mạng của ba người họ Cung các người”.
Nói rồi, tôi đi thẳng một mạch ra ngoài.
Nếu Cung Chính Vinh bị định tội là thuê sát thủ giết người, vậy chính là tội cố ý giết người. Giết người chưa thành công thì tình tiết khá nhẹ, nếu xử theo luật pháp trong nước sẽ là từ ba đến mười năm tù. Tôi không biết mức hình phạt tiêu chuẩn của Xiêng La như thế nào, nhưng chắc cũng không kém hơn là bao.
Sự việc xảy ra ở đảo Phuki, một địa điểm du lịch nổi tiếng của Xiêng La. Người bị hại và người vô tôi bị liên lụy đều là du khách nước ngoài, chỉ dựa vào hai điểm này thôi đã đủ để tăng mức hình phạt rồi.
Nếu bị xử năm đến tám năm tù, tốn 5 triệu để xóa bỏ tai họa ngồi tù mấy năm này đi, có lẽ người bình thường sẽ do dự, vì họ rất khó có được nhiều tiền như vậy.
Những đối với người giàu có mà nói, 5 triệu đổi lại sự tự do của mấy năm là rất đáng.
Đặc biệt là những người cực kỳ giàu có như nhà họ Cung.
Vì vậy, không phải họ không nỡ bỏ ra khoản tiền này, mà là không muốn trả cho tôi.
Vì bọn họ rất hận tôi, căn bản không hề muốn hòa giải với tôi. Nếu điều kiện tôi đưa ra khá thấp, có lẽ họ còn có thể chấp nhận vì Cung Chính Vinh.
Nhưng yêu cầu của tôi quá cao, điều này khiến họ rất không vui.
Bọn họ có thể tốn tiền cho cảnh sát hoặc tốn nhiều hơn cho các cảnh sát cấp cao, vì có lẽ cũng sẽ không tốn bao nhiêu.
Tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý cho điểm này, nên cũng chẳng mong họ sẽ đồng ý với điều kiện của mình.
Sở dĩ tôi đến đây gặp Cung Thiệu Bình là có hai lý do.
Một là nể mặt Bạch Vi, cô ấy luôn muốn để tôi hòa giải với nhà họ Cung, tránh sau này tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó. Dẫu sao cứ tiếp tục đánh đánh giết giết cũng rất nguy hiểm, không ai biết có khi nào có một viên đạn bay về phía mình hay không.
Hai là tôi muốn tỏ thái độ với nhà họ Cung, để cho họ biết tôi không phải là người dễ dàng nhượng bộ.
Chương 214: Loằng ngoằng
Tôi cũng không lo họ bỏ tiền mua chuộc người khác, ví dụ như cảnh sát cấp cao của nội bộ cảnh sát, thậm chí là người quản lý hệ thống cảnh sát.
Nhưng họ phải có cửa quan hệ mới được.
Đầu tiên họ phải nghĩ cách kết nối với cảnh sát cấp cao, sau đó thiết lập quan hệ. Vì nếu đi đút lót một cách thô thiển, người ta nào dám nhận.
Hơn nữa, dù họ thiết lập được mối quan hệ và người ta cũng đồng ý nhận tiền, nhưng có thể làm được chuyện hay không cũng vẫn chưa biết được.
Dù tôi không biết rốt cuộc Sangsu có lai lịch thế nào, nhưng sau vài lần gặp gỡ và chuyện công dân vinh dự, tôi có thể nhìn ra ông ta không hề đơn giản, khéo khi chức vụ thực tế còn cao hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.
Chỉ cần không phải là người có chức vụ cao hơn ông ta, dù người khác có nhận tiền của Cung Thiệu Bình, cũng không thể lôi Cung Chính Vinh ra ngoài được.
Nếu Cung Chính Vinh vô tội thì còn được, chỉ cần đi theo chiêu bài đòi lại công bằng là xong. Chỉ cần cách biệt quyền lực không quá lớn, chắc Sangsu cũng không thể ngăn cản đối phương được.
Nhưng Cung Chính Vinh thuê sát thủ giết người là chuyện có chứng cứ rõ ràng. Chỉ cần Sangsu lên tiếng, sẽ không ai dám đắc tội với ông ta, rồi thả Cung Chính Vinh ra trong tình huống ảnh hưởng đến sự công bằng của tư pháp.
Trừ khi kẻ đó là một tên ngốc.
Vì làm như vậy sẽ bị đối thủ trên con đường chính trị bắt được sơ hở, đồng thời lấy chuyện đó ra gây khó dễ, đến khi hạ được người đó mới thôi.
Xiêng La là một quốc gia đa đảng, con đường chính trị không hề êm dịu, cũng sẽ có tranh đấu.
Vì vậy, tôi đã nắm bắt được điểm này, nên mới dám nhận định ngoài tìm đến tôi ra, Cung Thiệu Bình sẽ không còn cách nào khác.
Thật ra tôi không hề muốn lôi Cung Chính Vinh ra ngoài chút nào, mà chỉ muốn để hắn chịu sự trừng phạt thích đáng.
Rời khỏi nhà hàng, sau khi ngồi lên chiếc Mec, tôi lấy điện thoại ra, ấn gọi cho Natcha.
“Chào cảnh sát trưởng Natcha, tôi không làm phiền ông chứ?” Sau khi điện thoại kết nối, tôi hỏi một cách khách sáo.
Natcha ở đầu dây bên kia cười đáp: “Cậu Dương khách sáo quá, giờ tôi đang rảnh”.
“Là thế này cảnh sát trưởng Natcha. Lần này, tôi gọi cho ông là vì đã nhận được một thông tin rất đáng tin cậy. Có thể nhà họ Cung sẽ mua chuộc vài cảnh sát, bóp méo chứng cứ, hoặc dùng cách nào đó khác để lôi Cung Chính Vinh ra ngoài”.
“Hả?” Natcha có vẻ khá kinh ngạc, nhưng không tỏ thái độ ra.
Tôi biết lão già này đang nghĩ gì, ông ta rất tham tiền, nên luôn cực kỳ hào hứng với các cơ hội vơ vét tiền của.
Thậm chí không ngoại trừ khả năng ông ta bòn tiền từ Cung Chính Vinh.
Thế nên ông ta mới không tỏ thái độ, mà chỉ muốn chờ tôi nói hết câu. Sau đó, ông ta sẽ phân tích tính khả thi của việc bòn tiền, đồng thời cân nhắc thiệt hơn từ đó.
Tôi luôn rất hiểu loại người như ông ta.
Tôi cũng không chờ ông ta tỏ thái độ, mà nói tiếp: “Cảnh sát trưởng Natcha này, tôi nghĩ một cảnh sát cấp cao như ông chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy hiện tượng đút lót xấu xa này xảy ra đúng không?”
“Ha ha, cậu Dương nói đúng, đút lót đúng là một hiện tượng rất không tốt”, Natcha bật cười ha ha ở đầu dây bên kia.
“Cảnh sát trưởng Natcha, nếu chuyện đó xảy ra, tôi nghĩ chắc ông Sangsu cũng không vui đâu. Chắc chắn ông ấy sẽ dùng biện pháp mạnh để nhanh chóng quét sạch những nhân viên hủ bại trong nội bộ hệ thống. Loại người này nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc nhất”.
“Nhưng còn những người công chính liêm khiết, hoặc nhiệt tình tố cáo các hành vi sai trái này, ông ấy sẽ cảm thấy rất vui và tán thưởng với việc đó, chưa biết chừng còn có thể nhận được sự trọng dụng của ông ấy cũng nên”.
Natcha trầm mặc một lát, chẳng mấy sau lại cười ha ha: “Cậu Dương nói chí phải, tôi và ông Sangsu đều ghét cay ghét đắng hành vi xấu xa này. Cậu Dương, cậu yên tâm. Cung Chính Vinh phạm tội đã có bằng chứng rõ ràng, bất kể là ai hay bọn họ có bỏ ra bao nhiêu tiền thì cũng đừng hòng để hắn thoát khỏi hình phạt của pháp luật”.
“Hơn nữa, tôi sẽ truyền đạt thái độ của ông Sangsu về hành vi xấu xa cho các đồng nghiệp khác, để họ lấy đó làm gương. Nếu có người vì tiền mà làm ảnh hưởng đến sự công bằng của pháp luật, tôi sẽ dốc toàn lực ngăn chặn ngay. Nếu thất bại, tôi sẽ nhờ ông Sangsu giúp. Tóm lại, tôi sẽ không tha cho bất kỳ một phần tử phạm tội nào hết”.
Nghe thấy Natcha nói vậy, tôi rất muốn cười, lão này đúng là có cái đầu rất linh hoạt, hơn nữa có sự giác ngộ cực cao, còn rất biết cách đối nhân xử thế.
Loại người như ông ta rất hợp để tham gia vào chính trị, ông ta có tham niệm rất lớn, nhưng lại rất thông minh, có chừng mực. Cứ thế này, chắc chắn về sau ông ta sẽ leo lên vị trí cao hơn và có quyền lực lớn hơn.
“Phẩm chất của cảnh sát trưởng Natcha thật khiến người ta nể phục. Nếu biết Cung Chính Vinh không thể thoát hỏi hình phạt của pháp luật thì tôi cũng yên tâm, cảm ơn ông”.
“Cậu Dương đừng khách sáo thế, tôi chỉ thực hiện trách nhiệm của mình thôi”.
“Được, thế tôi không làm phiền cảnh sát trưởng Natcha nữa, tạm biệt”.
“Tạm biệt cậu Dương”.
Ngắt máy của Natcha, tôi không khỏi lắc đầu bật cười, làm bộ làm tịch giao tiếp với loại người này đúng là hơi dối trá.
Nhưng nếu nói thẳng với ông ta, có lẽ hiệu quả mang lại sẽ không quá tốt. Vì giữa hai chúng tôi không có quá nhiều sự tín nhiệm, hơn cả chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.
Vả lại, Natcha rất thoải mái với cách giả dối này, đây là điều tôi đã phát hiện ra trước kia.
Ông ta không phải là một người có thể giao tiếp thẳng thắn, vì ông ta rất thông minh, trong mắt chỉ có lợi ích. Trước khi sự việc sáng tỏ, ông ta sẽ không dễ tỏ thái độ, càng không dễ lộ ra suy nghĩ.
Khi tôi tiếp xúc với ông ta, giữa chúng tôi vẫn có một bức tường ngăn cách. Rõ ràng đã đoán ra được suy nghĩ của nhau, nhưng không ai nói ra, mà chỉ dùng câu chữ uyển chuyển để nói bóng gió. Điều này có thể khiến ông ta có cảm giác an toàn hơn, đồng thời khiến ông ta đưa ra được quyết định sau khi cân nhắc thiệt hơn.
Như vậy thì ông ta mới cảm thấy thoải mái, chứ không có cảm giác khó chịu bị người khác nhìn thấu hay vạch trần.
Nếu ông ta đã thích cách giao tiếp này thì tốt nhất là tôi sẽ dùng cách này để nói chuyện với ông ta, làm như ông ta thích để ông ta cảm thấy thoải mái thì mới đàm phán ổn thỏa được.
“Anh Dương, hóa ra anh cũng biết lên giọng đấy chứ, nói chuyện với Natcha rõ loằng ngoằng, nhiều câu tôi nghe chẳng hiểu gì”, tôi vừa cúp máy đã nghe thấy A Việt nói với giọng cảm thán.
Tôi chưa kịp đáp lời, anh Thái đã nói chen vào: “Mày nghe không hiểu là chuyện bình thường. Anh Cường từng nói với tao, người thông minh sẽ luôn là kiểu đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy đấy, khôn khéo thì mới làm được việc. Mày nhìn mấy người đi theo anh Cường trước kia đi, vì họ biết ăn nói và làm việc nên mới thay mặt anh ấy đi đàm phán công việc làm ăn được. Còn chúng ta ấy mà, cứ trung thành đi theo anh Cường thôi. Không đúng, phải là đi theo anh Dương chứ”.
“Nghe vẻ cũng có lý đấy!”, A Việt gật đầu như có điều suy nghĩ: “Tôi bảo này anh Thái, bình thường anh hay lừ lừ như khúc gỗ, sao dạo này lại thích giao giảng đạo lý thế?”
“Vì anh Cường không dễ nói chuyện như anh Dương nên tao không dám nói nhiều trước mặt anh ấy”.
Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được hỏi: “Anh Đỗ bình thường nghiêm khắc với hai người lắm à?”
Anh Thái suy nghĩ: “Thật ra cũng không phải là nghiêm quá, chỉ là anh ấy ít nói thôi, còn thường xuyên ngồi một mình lặng lẽ suy nghĩ. Lúc anh ấy không lên tiếng, đương nhiên tôi không dám nhiều lời. Nói đơn giản là… ở cạnh anh ấy khá áp lực”.
“Nhưng anh thì khác. Anh Dương, anh không thâm trầm như anh ấy, còn dễ nói chuyện hơn anh ấy nhiều”.
Chương 215: Có lợi ích gì
Tôi mỉm cười: “Vì ông ấy là đại ca, nhưng tôi thì không, nhất định phải thâm trầm một chút mới ra dáng đại ca chứ”.
“Anh Dương, anh cũng là đại ca mà”, A Việt nói xen vào: “Chỉ cần anh đồng ý làm mấy công việc như của anh Cường, chắc chắn có thể kéo theo một nhóm anh em làm cùng. Tôi không nói bọn tôi nha, bọn tôi vẫn là người của anh Cường, chuyện này không khác được, ý tôi nói người khác ý. Anh là người khéo nói, nhưng lúc hung dữ lên thì cũng chẳng kém ai, lại có đầu óc. Từ cách anh tống Cung Chính Vinh vào đồn cảnh sát, rồi cách anh đàm phán với Cung Thiệu Bình hai ngày nay, và cuộc đối thoại với Natcha có thể nhìn ra anh là một người có thể làm chuyện lớn”.
Tôi bị hắn chọc cười, nói: “Bớt tâng bốc đi, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, cậu chưa từng thấy tôi đánh nhau bao giờ, sao biết tôi hung lên thì sẽ thế nào?”
“Tôi nghe anh Cường kể đấy, trước kia anh ấy thường xuyên kể về anh với chúng tôi, còn cả mấy người anh em ngồi tù cùng anh Cường ở bên kia cũng hay nhắc tới anh lắm. Anh Cường còn nói người hung ác nhất anh ấy từng gặp trong đời này, cũng khiến anh ấy đau đầu nhất, thậm chí khiến anh ấy sợ hãi chính là anh. Chuyện của cái tên Song mấy hôm trước chúng tôi có nghe Bangsue nói lại, trên sàn đấu quyền anh đã đánh tên Song kia thê thảm. Hơn nữa, ở đảo Phuki, anh dùng tay không mà đánh ngã người của anh Hào”.
“Tôi biết cái tên Yako đó, là người bên cạnh anh Hào, đã đi cùng anh Hào vào khu Tam Giác Vàng mấy lần, tay y ít nhất cũng đã giết mười mấy mạng người, y là một kẻ hung ác, nhưng cũng thua dưới tay anh Dương đấy thôi”.
Nghe hắn nói một tràng mấy lời nịnh bợ, tôi không khỏi lắc đầu: “Tên Yako đó cũng chẳng có gì ghê gớm, tôi dùng một cây tăm tre nho nhỏ đã khiến y khai ra tất cả rồi”.
“Tăm tre nhỏ? Đâm vào người cũng không đau lắm đâu nhỉ?”
“Đâm vào kẽ móng tay sẽ đau, ngoáy ngoáy vào trong một chút thì lại càng đau hơn”.
“Ôi, anh Dương, chiêu này của anh ghê thật... Lần sau tôi cũng tìm người nào thử mới được”.
Tôi thấy hơi cạn lời, không tiếp tục chủ đề này nữa, nhắc tới mà đầu ngón tay tôi cũng thấy tê buốt.
“À, anh Dương, vừa rồi sau khi anh gọi điện thoại cho Natcha, Cung Thiệu Bình không còn cách nào khác đưa Cung Chính Vinh ra khỏi đó, cuối cùng chắc chắn vẫn phải trở lại tìm anh. Đến lúc đó có cần bắt ông ta đưa thêm chút tiền không?” A Việt cũng đổi chủ đề.
Tôi lắc đầu: “Tôi vốn không định nhận tiền của bọn họ, vì tôi muốn Cung Chính Vinh phải vào đó ngồi mấy năm, cho hắn một bài học, cho hắn nhớ lâu”.
“Không lấy tiền? Vậy... Anh Dương, anh đàm phán với Cung Thiệu Bình lâu như vậy vì cái gì?”
“Để ông ta thấy được thái độ của tôi”, tôi mỉm cười, nói tiếp: “Từ lâu, tôi đã đoán được nhà họ Cung sẽ không dễ dàng đồng ý điều kiện của tôi. Khi bọn họ ra giá, tôi trả giá, thái độ cứng rắn một chút, bọn họ chắc chắn sẽ rất tức giận, sau đó sẽ nghĩ cách khác”.
“Khi cách khác của bọn họ không thực hiện được, sẽ lại quay về tìm tôi. Nhưng lúc đó tôi sẽ dứt khoát từ chối họ, đồng thời nói với Cung Thiệu Bình rằng tôi chỉ cho bọn họ một cơ hội, bọn họ đã bỏ lỡ, sau này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa”.
A Việt ngẩn ra: “Làm vậy thì có lợi ích gì?”
“Đương nhiên là có lợi ích”, anh Thái lại tiếp lời: “Không phải anh Dương đã nói rồi sao, mục đích là cho nhà họ Cung biết thái độ và tính cách của anh ấy. Anh ấy chỉ cho nhà họ Cung một cơ hội, bỏ lỡ mất rồithì chỉ có thể tự gánh lấy hậu quả. Như vậy thì nhà họ Cung sẽ biết anh Dương không dễ chọc vào, sau này muốn gây rắc rối cho anh ấy cũng phải suy nghĩ thêm”.
Tôi nhìn anh Thái tán thưởng, con người này bình thường tuy ít lời nhưng lại rất thông minh, có thể nghĩ đến vấn đề mà A Việt không nghĩ đến, tố chất thế này đã vượt quá phạm vi của một đàn em rồi.
A Việt không hỏi tiếp nữa, mà là chuyên tâm lái xe, hình như còn đang suy tư điều gì đó.
Tôi dựa vào lưng ghế, hưởng thụ sự yên tĩnh như không dễ có này.
Nhưng không bao lâu sau, bỗng nhiên A Việt lại hỏi: “Anh Dương, không cần gọi điện cho ông Sangsu sao? Ngộ nhỡ có người mắt mù, quyền lực lại cao hơn Natcha giúp nhà họ Cung thả Cung Chính Vinh ra thì sao?”
“Tạm thời không cần, cậu yên tâm đi, mắt của những người làm quan chức đều rất sáng, bọn họ tinh lắm”.
“Ồ.” Hình như A Việt có chút không hiểu, nhưng không hỏi đến cùng, chỉ gãi đầu sau đó chuyên chú lái xe.
Tôi thực sự vẫn không muốn làm phiền đến Sangsu, mỗi lần nhờ ông ta giúp đỡ một chuyện là sẽ nợ ông ta thêm một lần. Đây là thứ khó mà trả hết nhất, trừ khi bị ép đến mức bất đắc dĩ.
Bây giờ, tôi chỉ cần mượn danh ông ta giương oai hùm là được rồi.
Có lời nhắc nhở qua cuộc điện thoại vừa rồi, Natcha đương nhiên không dám nhận tiền của nhà họ Cung, hơn nữa ông ta sẽ giúp tôi giương cao cái oai của Sangsu một chút, sẽ nhắc nhở đồng nghiệp và cấp trên của ông ta rằng đằng sau chuyện này có tay Sangsu.
Cứ như vậy e rằng ngay cả đối tượng để đưa tiền Cung Thiệu Bình cũng không tìm thấy.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể đến tìm tôi.
Trong xe yên tĩnh trở lại, tôi lấy di động ra mở WeChat, phát hiện Ôn Hân gửi cho tôi một tin nhắn, nói cô ấy đã về nước rồi.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong hành trình du lịch của bọn họ. Buổi chiều lúc tôi luyện súng, bọn họ đã nói trong nhóm là chuẩn bị lên máy bay về nước, khi ấy tôi chỉ trả lời mấy câu đại loại như thuận buồm xuôi gió, sau đó thì không xem WeChat nữa.
Tôi do dự một chút, tiện tay gửi một câu “về rồi thì tốt” cho Ôn Hân.
Chẳng mấy chốc, Ôn Hân đã trả lời WeChat, hỏi tôi khi nào về nước.
Tôi nói tạm thời vẫn chưa biết, có thể là hơn một tuần nữa, cũng có thể là lâu hơn.
Cứ như vậy, chúng tôi trò chuyện mấy câu không quan trọng. Không bao lâu sau, tôi nhận được một cuộc gọi của Đồng An Chi, hỏi tôi có thời gian đi ăn cơm với nhau không.
Bữa ăn với Đồng An Chi đương nhiên tôi sẽ không từ chối. Sau khi hẹn xong địa điểm, tôi bảo A Việt chuyển hướng đi đến nhà hàng đã hẹn, đồng thời tìm cái cớ nói với Ôn Hân hiện giờ mình hơi bận, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện WeChat.
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của tôi dần bình yên trở lại, bắt đầu có vẻ khô khan vô vị, chủ yếu là rảnh rỗi đến mức buồn chán.
Mấy ngày đầu còn ổn, phải đi thi bằng lái, nhưng vì tôi có kinh nghiệm lái xe, hơn nữa mỗi ngày lấy chiếc Mercedes của Đỗ Minh Cường ra tập lái, thi lý thuyết xong chỉ cần tập lái xe hai giờ đồng hồ mà thôi, cho nên tôi đã lấy được bằng lái xe Xiêng La rất nhanh.
Trong mấy ngày sau, cuộc sống mỗi ngày của tôi là ban ngày đi luyện súng, đi dạo khắp nơi với A Việt và anh Thái, buổi tối thì đi ăn cơm cùng Đồng An Chi hoặc Đỗ Minh Cường, nói chuyện công việc với bọn họ.
Mỗi ngày A Việt và anh Thái cứ đi theo tôi không có việc gì làm. Bọn họ là người của Đỗ Minh Cường, lương do Đỗ Minh Cường trả, nhưng thời gian này đều đã thành đàn em của tôi.
Hai ngày sau cùng, Đồng An Chi bắt đầu đưa tôi đi xem đất đai, giảng giải cho tôi làm thế nào để đánh giá một mảnh đất có đáng tiền hay không, hay đáng giá bao nhiêu tiền; làm thế nào phân tích một hạng mục có thể kiếm được tiền hay không, nên kiếm tiền như thế nào, có đáng để làm hay không...
Đương nhiên những điều ông ấy giảng giải đều chỉ là lý thuyết thôi, những kiến thức thật sự thì phải tự học dần dần để tích lũy kinh nghiệm.
Tôi ghi nhớ từng câu ông ấy giảng giải vào đầu, sau đó thử tự mình phân tích, xem những báo cáo mà ông ấy lấy được trước kia..
Tôi đã bàn bạc với ông ấy, đợi mấy ngày nữa ông ấy về nước sẽ về cùng ông ấy, đến lúc đó, ông ấy sẽ bay tới Thịnh Hải với tôi, ở lại đó vài ngày rồi sau đómới về Yến Kinh.
Tuy ông ấy không nõi rõ, nhưng tôi biết ông ấy muốn sắp xếp chuyện ở Thịnh Hải giúp tôi, ví dụ như vào chi nhánh công ty ở Thịnh Hải của ông ấy với vai trò gì chẳng hạn.
Đám Ôn Hân đã ở đảo Phuki ba ngày, theo lịch trình, chắc ngày mai họ sẽ về, bay thẳng từ sân bay Phuki về nước luôn.
Nhưng họ đã nói trên nhóm là lần này chỉ họp nhóm nhỏ vài người thôi. Sau khi về nước, sẽ tụ tập một buổi đông hơn, địa điểm được chọn ở Hải Thành, vì Ôn Hân, Lưu San San, Lâm Tĩnh và Từ Triết đều ở đây.
Tôi vẫn không nói gì trên nhóm như mọi khi, chỉ lướt qua một lượt các thông tin mà họ nhắc tới, sau đó thì tắt đèn đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm, ra ngoài mua đồ ăn sáng. Sau khi tôi về và ăn sáng xong, A Việt và anh Thái mới ngủ dậy.
Lúc nhìn thấy bữa sáng trên bàn, câu đầu tiên A Việt nói là: “Anh Dương, anh vừa ra ngoài à?”
Tôi gật đầu: “Ừ, đi mua đồ ăn sáng”.
A Việt có vẻ hơi sốt sắng: “Anh Dương, anh đừng đi ra ngoài một mình. Anh Cường đã dặn bọn tôi rất kỹ là dù anh đi đâu, chúng tôi cũng phải đi theo anh. Lỡ như anh gặp chuyện gì bất trắc, tôi… Chúng tôi không bị anh Cường đánh chết mới lạ đấy”.
“Đừng khẩn trương thế, tôi chỉ đi mua đồ ăn sáng thôi. Nơi này cũng có phải vùng hoang vu hẻo lánh đâu, trên đường đông người lắm. Dù Cung Thiệu Bình muốn làm gì tôi, cũng không dám ra tay ở chốn đông người đâu.”
“Chỉ sợ chẳng may thôi, ngộ nhỡ lão già ấy là một lão điên thì sao?”
Anh Thái cũng tiếp lời: “Anh Dương, đúng là phải cẩn thận. Lần này là sai sót của chúng tôi, tại tối qua xem phim muộn quá, nên ngủ đến giờ này mới dậy. Lần sau, nếu anh dậy trước, nhớ gọi chúng tôi, tránh bọn tôi ngủ say như chết, sau đó không có ai đi cùng anh ra ngoài”.
Tôi thấy hơi cạn lời: “Được, lần sau tôi sẽ gọi hai người. Thôi mau qua ăn sáng đi”.
Bọn họ hơi làm quá lên rồi. Bây giờ, Cung Chính Vinh vẫn đang bị nhốt ở đồn cảnh sát, Cung Thiệu Bình sẽ không dám làm gì với tôi cả. Lỡ như tôi xảy ra chuyện gì, chắc chắn Cung Chính Vinh cũng sẽ xúi quẩy theo.
Ăn sáng xong, chúng tôi đi ra ngoài. A Việt và anh Thái chui xuống gầm xe trong nhà để xe để kiểm tra, sau đó mới ngồi lên xe khởi động và lái đi.
Lúc lên xe, tôi nhìn thấy họ đang lần sờ dưới ghế ngồi, như đang muốn xác nhận xem đồ còn ở đó hay không.
Có lẽ đây là thói quen từ lâu của họ, điều này cũng đủ thấy là Đỗ Minh Cường cẩn thận đến mức nào.
Đổi là tôi, nếu có một thằng em trai ngày nào cũng muốn giết mình, tôi cũng sẽ cẩn thận như vậy. Chẳng ai muốn sáng ngày ra, vừa ngồi lên xe khởi động thì đã bị nổ banh xác cả.
Dù thi bằng lái xe ở đây nhanh hơn trong nước, nhưng những thủ tục cần thiết thì vẫn phải làm, ví dụ như đăng ký cư trú hay giấy khám sức khỏe…
Hầu như tôi đều dành buổi sáng để giải quyết công việc, còn chiều thì bảo A Việt lái xe đến nơi vắng vẻ ít người qua lại, để tôi luyện cảm giác lái chiếc Mec này ở làn đường bên phải.
Đến khi thi bằng lái, đến người có kinh nghiệm lái xe còn phải luyện hai tiếng đồng hồ. Bây giờ nhân lúc có xe, tôi có thể lấy để tập luôn, tránh đến lúc thi xảy ra nhiều sai sót, dẫu sao lái xe ở làn bên phải cũng có nhiều khác biệt với lái ở làn bên trái.
Sau khi tập lái được hai tiếng đồng hồ, tôi, A Việt và anh Thái lại đến sân bắn, tiếp tục luyện bắn đến khi tay mỏi nhừ mới thôi.
Dù luyện như vậy rất tốn tiền, nhưng số tiền trong chiếc thẻ mà Đỗ Minh Cường đưa cho tôi đủ để tôi luyện thế này một khoảng thời gian dài.
Vả lại sau khi tiêu hết số tiền bên trong, tôi cũng có thể nạp tiếp. Chiếc thẻ này được ưu đãi giảm giá 50%, nên thật ra cũng không tốn bao nhiêu.
Bao giờ tôi về Hải Thành chắc sẽ không tập được nữa, vì chi phí sân bắn ở bên ấy đắt hơn bên này mấy lần, nên đây không còn là bộ môn mà người bình thường có thể chơi được nữa.
Trên đường từ sân bắn về, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Vi.
Cô ấy nói Cung Thiệu Bình muốn gặp tôi thêm một lần nữa. Lần này, ông ta sẽ đưa ra điều kiện hòa giải chắc chắn có thể khiến tôi hài lòng.
Địa điểm hẹn vẫn là nhà hàng hôm qua, thời gian cũng là sáu giờ tối.
Tôi đồng ý, sau đó bảo A Việt lái xe chậm một chút.
Tôi vẫn đến muộn gần mười phút, cũng không để Bạch Vi và Cung Thiệu Bình chờ quá lâu, còn mình thì vẫn không tỏ thái độ gì cả giống như lần trước.
Có hòa giải hay không đối với tôi không quan trọng, điều mấu chốt là điều kiện ông ta đưa ra có thể khiến tôi hài lòng hay không thôi.
Vẫn là căn phòng bao hôm qua, cũng có ba người ngồi bên trong là Bạch Vi, Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình, vẫn có bốn người vệ sĩ hôm qua đứng phía sau họ.
Điểm khác là bốn người vệ sĩ đó có vẻ cảnh giác và tập trung hơn hôm qua.
Dễ thấy, hôm qua, cảnh A Việt và anh Thái rút súng ra đã in sâu trong đầu họ.
Chắc Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình đã đưa cho bọn họ mỗi người một khẩu súng.
Thấy tôi đi vào, Hà Khai Thành và Cung Thiệu Bình không lên tiếng chào hỏi, mà chỉ lạnh nhạt nhìn tôi hệt như ngày hôm qua.
Còn Bạch Vi thì mỉm cười với tôi: “Anh đến rồi à? Ngồi đi”.
Tôi gật đầu với cô ấy, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở giữa đối diện với họ.
A Việt và anh Thái thì đứng thành hàng sau lưng tôi.
“Ông Cung, nghe giám đốc Bạch nói ông đã nghĩ ra được một cách có thể khiến tôi hài lòng. Ông nói đi, để tôi xem ông có thể cho tôi điều kiện gì nào?” Sau khi ngồi xuống, tôi đi thẳng vào vấn đề.
Cung Thiệu Bình không trả lời, vì có một nhân viên phục vụ đi vào và rót nước cho tôi giống như hôm qua.
Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Cung Thiệu Bình mới hắng giọng, nhìn tôi nói: “Cậu Phương, tối qua, tôi đã thương lượng với người trong nhà và đưa ra kết luận”.
Nói đến đây, ông ta ngừng lại một lúc, sau đó giơ ra hai ngón tay với tôi: “2 triệu, chúng tôi có thể cho cậu Phương 2 triệu, điều kiện tiên quyết là Chính Vinh phải được thả ra ngay”.
Nghe thấy vậy, tôi không khỏi bật cười hỏi lại: “Ông Cung, 2 triệu mà ông nói là baht, tệ hay đô la?”
“Đương nhiên là tệ”, Cung Thiệu Bình nói tiếp: “Tôi sẽ đưa trước cho cậu 1 triệu, bao giờ Chính Vinh ra ngoài, tôi sẽ đưa nốt số còn lại”.
“Những chuyện khác thì vẫn như những gì tôi nói hôm qua, nhà họ Cung chúng tôi sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì nữa. Chính Văn và Chính Vinh tuyệt đối sẽ không tìm cậu Phương gây sự nữa, sau này hai bên nước sông không phạm nước giếng, không liên quan đến nhau”.
Nghe thấy lời này của Cung Thiệu Bình, xem ra nhà họ Cung đang cuống lên, một mực muốn lôi Cung Chính Vinh ra ngoài rồi tính tiếp rồi.
Nếu không cứ chần chừ nữa, chờ khi tòa án Chiêng May định tội hắn thì có muốn lôi hắn ra cũng khó.
Trừ khi diễn cảnh hai anh em vượt ngục.
Với tôi mà nói, 2 triệu không phải là con số nhỏ. Vả lại, tôi nhận số tiền này cũng rất thoải mái, vì đây là tiền bồi thường tổn hại tinh thần trước kia cho tôi.
Nếu tính cả tổn thất khi tôi mất đi Bạch Vi, họ có đưa thêm nhiều tiền đến mấy cũng không thể bù đắp được.
Nhưng tôi không đồng ý, cũng không từ chối, mà mỉm cười hờ hững: “Ông Cung, tôi muốn tính rõ từng món nợ với ông. Đến lúc đó, chúng ta lại bàn điều kiện tiếp được không?”
Cung Thiệu Bình cau mày: “Cậu Phương cứ nói”.
“Được, chúng ta bắt đầu nói từ Cung Chính Văn trước”, tôi sắp xếp lại suy nghĩ một chút, nói: “Khi tôi và Cung Chính vừa quen biết, hắn ta đã đưa cho tôi một khoản tiền và bảo tôi tránh ra giám đốc Bạch ra, nhưng tôi đã từ chối.”
Chương 212: Nhiều nhất là 2 triệu
“Sau đó, ngay ngày hôm sau, hắn ta đã đến tìm Bansha, bỏ ra một khoản tiền thuê ông ta đi xử lý tôi. Lúc đó, tôi đang đi cùng một người bạn là con gái. Bansha uy hiếp tôi nói sẽ… làm gì với cô gái đó chắc ông cũng đoán ra được, ông ta còn nói chờ họ chơi cô ấy chán xong, sẽ cùng quẳng chúng tôi xuống sông Mae Ping”.
“May mà tôi cũng khá biết đánh đấm, nhưng lúc đó vẫn cực kỳ nguy hiểm. Tôi cũng bị tẩn không ít, cuối cùng mới may mắn thoát một kiếp nạn. Nhưng sau lần đó, bạn tôi cũng không dám chơi với tôi nữa, cả thể xác và tinh thần của tôi đều bị tổn thương một cách nhất định”.
“Vì thế, tiền bồi thường cho lần đó là 1 triệu. Ông Cung, nếu đổi lại là ông, suýt nữa bị người ta dìm xuống đáy sông, còn thiếu chút nữa làm liên lụy đến bạn bè, khoản tiền bồi thường này không tính là nhiều đâu nhỉ?”
Nghe tôi nói vậy, Cung Thiệu Bình càng nhíu chặt hàng lông mày hơn. Bây giờ, ông ta đã hiểu tôi nói tính rõ từng khoản là gì rồi.
Ông ta không tỏ thái độ gì, chỉ hờ hững nói: “Cậu Phương, cậu cứ tính tiếp đi”.
“Thế là ông Cung đã ngầm đồng ý 1 triệu đó rồi nhé”, tôi mỉm cười, thản nhiên nói tiếp: “Khoản thứ hai là Cung Chính Văn tống tôi vào đồn cảnh sát, hắn ta bỏ tiền ra để mua chuộc Natcha và các cảnh sát khác, vu khống tôi cấu kết với Bansha tống tiền người của BTT, rồi bắt tôi vào đồn”.
“Sau khi tôi vào đó, cảnh sát định bắt tôi thừa nhận tội tống tiền nên đã dùng đủ mọi cách để hành hạ tôi, ví dụ như không cho tôi ngủ, mỗi khi tôi nhắm mắt lại, họ sẽ gõ mạnh vào cái chậu sắt bên tai tôi”.
Nói đến đây, tôi vươn người lên phía trước, nhìn ông ta chằm chằm, hỏi: “Ông Cung, cái kiểu sống không được mà chết cũng không xong đó khiến con người ta bị hành hạ đến mức phát điên, ông có thể tưởng tượng ra được mùi vị đó không?”
Sắc mặt của Cung Thiệu Bình rất khó coi, nhưng ông ta không nói gì cả.
Tôi nói tiếp: “Đây là món nợ thứ hai, tôi cũng tính cho ông 1 triệu thôi. Tiếp theo là…”
“Cậu muốn bao nhiêu tiền, nói thẳng ra luôn đi”, Cung Thiệu Bình có vẻ hơi mất kiên nhẫn ngắt lời tôi.
Tôi lắc đầu: “Tiền chỉ là thứ yếu, tôi chỉ muốn cho ông biết, hai thằng cháu của ông rốt cuộc đã làm ra được những chuyện tốt đẹp gì thôi”.
Cung Thiệu Bình nghiến răng: “Tôi cũng biết được đại khái rồi, cậu không cần phải kể lại chi tiết như vậy nữa”.
“Không, tôi nhất định phải kể lại rõ những chuyện này, vì tôi sợ các người quên mất rồi. Khoản thứ ba chính là Cung Chính Vinh sai người lấy cắp clip của tôi và phát tán, muốn làm hỏng chuyện hợp tác của Phần mềm Trí Văn với BTT”.
“Khoản này tôi cũng tính cho ông 1 triệu, dẫu sao cũng suýt nữa hại giám đốc Bạch mất một dự án hàng chục triệu. Nhưng khoản tiền này không phải bồi thường cho tôi, mà là cho Phần mềm Trí Văn”.
“Hai món tiếp theo đây thì khá nặng đấy. Khoản thứ tư là Cung Chính Văn sai người đến Chiêng May bắt cóc con trai của Bansha và vợ con của một người bạn của tôi. Trong chuyện này, tôi suýt nữa bị bắn, cánh tay cũng bị chém một nhát, khâu bao nhiêu mũi, còn không thể làm việc bình thường được. Đó có thể coi là lần thảm thương nhất của tôi”.
“Với vụ án bắt cóc này, Cung Chính Văn nợ Bansha thì cũng đã dùng một cái chân để trả rồi. Nhưng hắn ta vẫn nợ người bạn kia của tôi, nhưng bạn tôi nói muốn tự đòi, nên chỉ cần trả tôi thôi là được”.
“Khoản thứ năm chính là chuyện Cung Chính Vinh sai người đến đảo Phuki hôm trước. Chuyện này thì tôi không cần phải nói nhiều nữa, tôi suýt nữa bị bắn, còn mang lại nguy hiểm cho giám đốc Bạch. Các người không những nợ tôi, mà còn nợ cả cô ấy nữa”.
“Gộp cả hai khoản phía sau lại, tôi tính 3 triệu thôi. Cộng với mấy khoản trước đó, tổng là 5 triệu”.
Nói rồi, tôi giơ năm ngón tay lên với Cung Thiệu Bình.
“Miệng cậu cũng rộng thật đấy”, sắc mặt của Cung Thiệu Bình rất khó coi.
Tôi nhún vai: “Ông Cung có thể không chấp nhận, nhưng nhất định sẽ có một ngày, tôi đòi lại từng món một”.
“Hừ! Hai khoản trước cậu nói thì tôi nhận. Hai chuyện đó đúng là Chính Văn sai, nhưng khoản thứ ba, người bị bắt cóc có phải là vợ con cậu đâu, là tự cậu chạy đến đó can dự vào nên mới bị thương đấy chứ. Vết thương của cậu không thể tính lên đầu Chính Văn được”.
“Còn khoản thứ tư, Chính Vinh đã bị cậu đánh một trận gãy mấy cái xương sườn. Bây giờ, nó còn đang bị nhốt trong đồn cảnh sát, nó đã phải trả giá vì chuyện này rồi. Cậu cũng đã trả thù, nên khoản này bỏ”.
“Vì vậy, nhiều nhất tôi chỉ có thể cho cậu 2 triệu, còn hơn nữa thì miễn bàn”.
Tôi mỉm cười lạnh nhạt nói: “Ông Cung đừng vội, tôi đã nói xong đâu. Ông tưởng lôi một đối tượng tình nghi từ đồn cảnh sát ra không cần tốn tiền à? Đặc biệt là kiểu đối tượng tình nghi đã tìm được chứng cứ và sẽ bị định tội nữa”.
“Cậu có ý gì? Đúng là lòng tham không đáy”.
“Không không”, tôi lắc đầu: “Khoản tiền phía sau không phải là cho tôi, mà dùng để đút lót. Không nhận được màu mè gì, ông nghĩ Natcha và những người khác có cam tâm thả người không? Vả lại, khoản tiền này chỉ có thể tự ông đi đút lót thôi, ít nhất cũng phải 1, 2 triệu mới được”.
Sắc mặt của Cung Thiệu Bình đã cực kỳ khó coi, lồng ngực ông ta phập phồng kịch liệt, như không thở nổi.
“Ông Cung đừng gấp, cứ suy nghĩ từ từ. Chờ khi nào ông suy nghĩ xong thì liên lạc với tôi là được. Nhưng nội trong ba ngày buộc phải trả lời cho tôi, nếu không… Cung Chính Vinh sẽ toi đời bất cứ lúc nào”.
Nói rồi, tôi đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi không thể ăn cơm với họ được, như vậy sẽ bị đau dạ dày mất.
Còn số tiền 5 triệu, tôi cũng không bắt Cung Thiệu Bình phải đồng ý ngay, ít ra trong một khoảng thời gian ngắn, ông ta không thể quyết định được. Chắc chắn phải thương lượng với người nhà, ví dụ như bố mẹ của Cung Chính Vinh chẳng hạn.
“Khoan đã”, khi tôi sắp bước ra khỏi cửa, Cung Thiệu Bình ở phía sau đột nhiên nói: “Cậu vừa nói Chính Văn nợ một người bạn của cậu, người bạn đó muốn tự đòi lại, câu này có nghĩa là gì?”
Tôi nhún vai: “Ý rất đơn giản, bạn tôi thấy rất tức giận với chuyện mà Cung Chính Văn đã làm. Nhưng hắn ta lại không chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật, nên ông ấy chỉ muốn lấy lại công bằng cho vợ con mình thôi”.
“Người đó định làm gì?”
“Xin lỗi, chuyện này thì tôi không rõ”.
Cung Thiệu Bình cau mày, rồi chợt hỏi: “Có phải người đó tên là Đồng An Chi, ông chủ của một công ty bất động sản trong nước không?”
“Đúng”, tôi gật đầu, chuyện này không thể giấu nhà họ Cung được, chắc chắn họ sẽ điều tra thông tin về Đồng An Chi.
Còn Đồng An Chi có làm gì được nhà họ Cung hay không… Chắc là không được, vì khả năng kinh tế và sức người của ông ấy vốn không bì với nhà họ Cung được.
Trừ khi ông ấy cũng chân trần không sợ kẻ đi giày như tôi, dù tôi nghèo, nhưng vẫn có thể khiến nhà họ Cung phải kiêng dè.
Cung Thiệu Bình không hỏi tiếp về chuyện của Đồng An Chi nữa, mà giơ ba ngón tay lên với tôi: “Cậu Phương, 3 triệu, nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể cho cậu số tiền này. Phía Natcha và những người khác, tôi sẽ tự lo. Nếu cậu đồng ý, chúng ta sẽ ký một hợp đồng hòa giải, cam đoan từ nay về sau hai bên nước sông không phạm nước giếng”.
Tôi lắc đầu cười: “Ông Cung, tôi là một người không thích mặc cả. Tôi nói 5 triệu là 5 triệu, không thì khỏi bàn”.
Cung Thiệu Bình sầm mặt xuống, không lên tiếng.
Tôi chẳng buồn để ý đến ông ta, quay người đi ra ngoài.
“Khoan đã”, Cung Thiệu Bình lại hô lên.
Chương 213: Anh suy nghĩ thêm đi
Tôi ngoảnh lại: “Còn điều kiện gì nữa thì ông mau nói đi”.
“Cậu đừng đi vội, tôi gọi về hỏi đã, xem bên đó có đồng ý với khoản tiền kếch xù này của cậu không”.
“Được”.
Tôi mỉm cười, sau đó quay lại chỗ ngồi.
Cung Thiệu Bình đứng dậy, đi ra ban công bên ngoài phòng bao.
Đúng vậy, phòng bao này có ban công, kéo tấm cửa kính thủy tinh ra là có thể đi ra ngoài.
Sau khi ông ta đi ra ngoài ban công, rồi quay người đóng cánh cửa thủy tinh lại, tôi lấy điện thoại ra bắt đầu ấn số.
Tôi nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó lặng lẽ ngồi chờ.
Trong phòng bao khá yên tĩnh, Bạch Vi và Hà Khai Thành cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
“Bây giờ, anh đang ở đâu?” Có lẽ vì quá yên lặng, nên Bạch Vi chợt hỏi.
“Cạnh sông Mae Ping”, tôi trả lời cho qua câu hỏi này. Sông Mae Ping rất dài, có rất nhiều bờ sông. Nên chỉ nói chung chúng là cạnh sông thì chắc chắn cô ấy không biết cụ thể là chỗ nào được, mà tôi cũng không muốn nói cho cô ấy biết vị trí cụ thể của mình.
Có lẽ vì câu trả lời này của tôi quá mơ hồ, nên Bạch Vi lại rơi vào trầm mặc.
Vài giây sau, tôi không nhịn được phá vỡ sự tĩnh lặng: “Giám đốc Bạch, dự án của BTT bây giờ thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều ổn, thử nghiệm xong rồi, bây giờ đang đào tạo, chắc vài ngày nữa là có thể bàn giao được rồi”.
“Thế thì tốt”.
Sau đó, hai chúng tôi lại tiếp tục im lặng.
Không bao lâu sau, Bạch Vi lại đột nhiên nói: “Sau khi hoàn thành dự án, chắc vài hôm nữa, tôi sẽ về nước”.
Tôi thấy hơi ngạc nhiên: “Công ty con bên này bỏ à?”
“Không, vẫn làm, tôi chỉ định về nước một thời gian thôi. Công ty bên đó đã dồn lại không ít tài liệu quan trọng cần tôi ký. Đến lúc đó, sẽ có người khác của công ty sang phụ trách công ty con bên này”.
“Thế thì tốt”.
“Vậy có nghĩa là sau này, cô sẽ không sang đây nữa à?”
Tôi cảm thấy trong lòng hơi buồn bực, vì sau này, nhất định tôi sẽ định cư ở Chiêng May. Nếu về sau, cô ấy không sang đây nữa, chắc cơ hội gặp lại ngay sẽ ngày càng ít.
Bạch Vi lắc đầu: “Chắc chắn vẫn còn sang tiếp, công việc trong nước có bộ phận kinh doanh doanh nghiệp nhà nước và bộ phận kinh doanh doanh nghiệp tư nhân phụ trách rồi, nên tôi không cần phải thường xuyên ở trong nước. Nhưng bên này thì khác, công ty con ở Xiêng La mới thành lập, thị trường Đông Nam Á vẫn trống. Sau này, tôi sẽ thường xuyên sang đây để mở rộng công việc bên này”.
“Ờ”, tôi thầm thở phào một hơi, nhưng không biết nên nói gì, chỉ nói: “Bên này tốt thật mà, phong cảnh đẹp”.
Sau khi cảm thấy câu nói này hơi vô nghĩa, tôi lại vội bổ sung thêm: “Hơn nữa, thị trường ở đây cực lớn, cạnh tranh thì khá ít, rất có tiềm lực phát triển”.
“Ừ, vì vậy sếp Chu cũng rất coi trọng công việc ở bên này”.
“Nhưng không phải ông ấy nói người nhà cô sắp điều cô đến chi nhánh mẹ của tập đoàn à?” Nói rồi, tôi liếc nhìn sang Hà Khai Thành.
Hà Khai Thành luôn không có thái độ gì, từ đầu đến cuối không ho he dù chỉ một câu. Có lẽ ông ta là một người rất hiểu chừng mực, biết thân phận của mình là gì, biết đây là chuyện của tôi và nhà họ Cung, ông ta chỉ đến đây cùng Bạch Vi thôi, nên không hề phát biểu ý kiến gì.
Đến bây giờ, sau khi tôi hỏi chuyện Bạch Vi, ông ta cũng không lên tiếng và còn coi như không nhìn thấy tôi.
Bạch Vi lắc đầu, đáp: “Không nhanh thế, chắc phải đến cuối năm, tập đoàn mới thay đổi nhân sự”.
Tôi tính thời gian, từ giờ đến cuối năm còn mấy tháng nữa. Cũng có nghĩa là thời gian cô ấy ở Xiêng La còn rất dài.
Lúc tôi định lên tiếng hỏi tiếp, Cung Thiệu Bình đã đẩy cánh cửa thủy tinh, bước vào từ ban công.
“Cậu Phương, rất xin lỗi, chúng tôi không thể đáp ứng điều kiện của cậu được”, ông ta lạnh tanh nói: “3 triệu, nhiều nhất chúng tôi chỉ có thể cho cậu 3 triệu. Nếu cậu đồng ý, bây giờ tôi sẽ đưa tiền luôn”.
Tôi thờ ơ mỉm cười: “Thế thôi, chúng ta có đàm phán tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa”.
“Giám đốc Bạch, tôi về trước đây, bye”.
Nói rồi, tôi đứng dậy đi ra ngoài, A Việt rất nhanh nhẹn đi đến bên cạnh kéo cửa cho tôi, còn anh Thái thì đi phía sau.
“Phương Dương”, Bạch Vi lại chạy ra cản tôi: “Bọn họ đồng ý cho anh 3 triệu đã là rất có thành ý rồi, anh suy nghĩ thêm đi được không?”
Tôi lắc đầu: “Giám đốc Bạch, tôi đã liệt kê ra từng khoản với ông ta rồi. Ông ta không thể chấp nhận thì tôi cũng bó tay”.
“Nhưng 3 triệu không phải là con số nhỏ với anh, anh cũng đừng cố chấp như vậy, lấy ít đi một chút…”
“Giám đốc Bạch”, tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Nếu tôi tham tiền thì ban đầu đã không từ chối 5 triệu của cô. Tôi chỉ muốn bắt nhà họ Cung cúi đầu, muốn họ có một thái độ khiến tôi hài lòng mà thôi. Đây mới là điều quan trọng nhất”.
“Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh đã làm những chuyện gì với tôi thì cô cũng biết rồi, hành vi của họ không thể tha thứ được. Nhưng bây giờ, nhà họ Cung bọn họ đang cầu xin tôi, nhưng lại ra giá mặc cả với tôi. Họ chẳng có vẻ sai trái gì cả, cứ như đang bị tôi uy hiếp trấn lột không bằng ý”.
“Trong trường hợp này, cô muốn tôi phải chấp nhận điều kiện của họ thế nào đây?”
Nói đến đây, tôi ngoảnh lại liếc nhìn Cung Thiệu Bình, sau đó hờ hững nói: “Ông Cung, ông giữ lại 3 triệu đó mà gửi vào trại giam cho Cung Chính Vinh đi”.
“Nếu còn muốn tìm tôi tính sổ thì hoan nghênh bất cứ lúc nào. Các ông giết một mình tôi, các anh em của tôi có thể lấy mạng của ba người họ Cung các người”.
Nói rồi, tôi đi thẳng một mạch ra ngoài.
Nếu Cung Chính Vinh bị định tội là thuê sát thủ giết người, vậy chính là tội cố ý giết người. Giết người chưa thành công thì tình tiết khá nhẹ, nếu xử theo luật pháp trong nước sẽ là từ ba đến mười năm tù. Tôi không biết mức hình phạt tiêu chuẩn của Xiêng La như thế nào, nhưng chắc cũng không kém hơn là bao.
Sự việc xảy ra ở đảo Phuki, một địa điểm du lịch nổi tiếng của Xiêng La. Người bị hại và người vô tôi bị liên lụy đều là du khách nước ngoài, chỉ dựa vào hai điểm này thôi đã đủ để tăng mức hình phạt rồi.
Nếu bị xử năm đến tám năm tù, tốn 5 triệu để xóa bỏ tai họa ngồi tù mấy năm này đi, có lẽ người bình thường sẽ do dự, vì họ rất khó có được nhiều tiền như vậy.
Những đối với người giàu có mà nói, 5 triệu đổi lại sự tự do của mấy năm là rất đáng.
Đặc biệt là những người cực kỳ giàu có như nhà họ Cung.
Vì vậy, không phải họ không nỡ bỏ ra khoản tiền này, mà là không muốn trả cho tôi.
Vì bọn họ rất hận tôi, căn bản không hề muốn hòa giải với tôi. Nếu điều kiện tôi đưa ra khá thấp, có lẽ họ còn có thể chấp nhận vì Cung Chính Vinh.
Nhưng yêu cầu của tôi quá cao, điều này khiến họ rất không vui.
Bọn họ có thể tốn tiền cho cảnh sát hoặc tốn nhiều hơn cho các cảnh sát cấp cao, vì có lẽ cũng sẽ không tốn bao nhiêu.
Tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý cho điểm này, nên cũng chẳng mong họ sẽ đồng ý với điều kiện của mình.
Sở dĩ tôi đến đây gặp Cung Thiệu Bình là có hai lý do.
Một là nể mặt Bạch Vi, cô ấy luôn muốn để tôi hòa giải với nhà họ Cung, tránh sau này tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó. Dẫu sao cứ tiếp tục đánh đánh giết giết cũng rất nguy hiểm, không ai biết có khi nào có một viên đạn bay về phía mình hay không.
Hai là tôi muốn tỏ thái độ với nhà họ Cung, để cho họ biết tôi không phải là người dễ dàng nhượng bộ.
Chương 214: Loằng ngoằng
Tôi cũng không lo họ bỏ tiền mua chuộc người khác, ví dụ như cảnh sát cấp cao của nội bộ cảnh sát, thậm chí là người quản lý hệ thống cảnh sát.
Nhưng họ phải có cửa quan hệ mới được.
Đầu tiên họ phải nghĩ cách kết nối với cảnh sát cấp cao, sau đó thiết lập quan hệ. Vì nếu đi đút lót một cách thô thiển, người ta nào dám nhận.
Hơn nữa, dù họ thiết lập được mối quan hệ và người ta cũng đồng ý nhận tiền, nhưng có thể làm được chuyện hay không cũng vẫn chưa biết được.
Dù tôi không biết rốt cuộc Sangsu có lai lịch thế nào, nhưng sau vài lần gặp gỡ và chuyện công dân vinh dự, tôi có thể nhìn ra ông ta không hề đơn giản, khéo khi chức vụ thực tế còn cao hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.
Chỉ cần không phải là người có chức vụ cao hơn ông ta, dù người khác có nhận tiền của Cung Thiệu Bình, cũng không thể lôi Cung Chính Vinh ra ngoài được.
Nếu Cung Chính Vinh vô tội thì còn được, chỉ cần đi theo chiêu bài đòi lại công bằng là xong. Chỉ cần cách biệt quyền lực không quá lớn, chắc Sangsu cũng không thể ngăn cản đối phương được.
Nhưng Cung Chính Vinh thuê sát thủ giết người là chuyện có chứng cứ rõ ràng. Chỉ cần Sangsu lên tiếng, sẽ không ai dám đắc tội với ông ta, rồi thả Cung Chính Vinh ra trong tình huống ảnh hưởng đến sự công bằng của tư pháp.
Trừ khi kẻ đó là một tên ngốc.
Vì làm như vậy sẽ bị đối thủ trên con đường chính trị bắt được sơ hở, đồng thời lấy chuyện đó ra gây khó dễ, đến khi hạ được người đó mới thôi.
Xiêng La là một quốc gia đa đảng, con đường chính trị không hề êm dịu, cũng sẽ có tranh đấu.
Vì vậy, tôi đã nắm bắt được điểm này, nên mới dám nhận định ngoài tìm đến tôi ra, Cung Thiệu Bình sẽ không còn cách nào khác.
Thật ra tôi không hề muốn lôi Cung Chính Vinh ra ngoài chút nào, mà chỉ muốn để hắn chịu sự trừng phạt thích đáng.
Rời khỏi nhà hàng, sau khi ngồi lên chiếc Mec, tôi lấy điện thoại ra, ấn gọi cho Natcha.
“Chào cảnh sát trưởng Natcha, tôi không làm phiền ông chứ?” Sau khi điện thoại kết nối, tôi hỏi một cách khách sáo.
Natcha ở đầu dây bên kia cười đáp: “Cậu Dương khách sáo quá, giờ tôi đang rảnh”.
“Là thế này cảnh sát trưởng Natcha. Lần này, tôi gọi cho ông là vì đã nhận được một thông tin rất đáng tin cậy. Có thể nhà họ Cung sẽ mua chuộc vài cảnh sát, bóp méo chứng cứ, hoặc dùng cách nào đó khác để lôi Cung Chính Vinh ra ngoài”.
“Hả?” Natcha có vẻ khá kinh ngạc, nhưng không tỏ thái độ ra.
Tôi biết lão già này đang nghĩ gì, ông ta rất tham tiền, nên luôn cực kỳ hào hứng với các cơ hội vơ vét tiền của.
Thậm chí không ngoại trừ khả năng ông ta bòn tiền từ Cung Chính Vinh.
Thế nên ông ta mới không tỏ thái độ, mà chỉ muốn chờ tôi nói hết câu. Sau đó, ông ta sẽ phân tích tính khả thi của việc bòn tiền, đồng thời cân nhắc thiệt hơn từ đó.
Tôi luôn rất hiểu loại người như ông ta.
Tôi cũng không chờ ông ta tỏ thái độ, mà nói tiếp: “Cảnh sát trưởng Natcha này, tôi nghĩ một cảnh sát cấp cao như ông chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy hiện tượng đút lót xấu xa này xảy ra đúng không?”
“Ha ha, cậu Dương nói đúng, đút lót đúng là một hiện tượng rất không tốt”, Natcha bật cười ha ha ở đầu dây bên kia.
“Cảnh sát trưởng Natcha, nếu chuyện đó xảy ra, tôi nghĩ chắc ông Sangsu cũng không vui đâu. Chắc chắn ông ấy sẽ dùng biện pháp mạnh để nhanh chóng quét sạch những nhân viên hủ bại trong nội bộ hệ thống. Loại người này nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc nhất”.
“Nhưng còn những người công chính liêm khiết, hoặc nhiệt tình tố cáo các hành vi sai trái này, ông ấy sẽ cảm thấy rất vui và tán thưởng với việc đó, chưa biết chừng còn có thể nhận được sự trọng dụng của ông ấy cũng nên”.
Natcha trầm mặc một lát, chẳng mấy sau lại cười ha ha: “Cậu Dương nói chí phải, tôi và ông Sangsu đều ghét cay ghét đắng hành vi xấu xa này. Cậu Dương, cậu yên tâm. Cung Chính Vinh phạm tội đã có bằng chứng rõ ràng, bất kể là ai hay bọn họ có bỏ ra bao nhiêu tiền thì cũng đừng hòng để hắn thoát khỏi hình phạt của pháp luật”.
“Hơn nữa, tôi sẽ truyền đạt thái độ của ông Sangsu về hành vi xấu xa cho các đồng nghiệp khác, để họ lấy đó làm gương. Nếu có người vì tiền mà làm ảnh hưởng đến sự công bằng của pháp luật, tôi sẽ dốc toàn lực ngăn chặn ngay. Nếu thất bại, tôi sẽ nhờ ông Sangsu giúp. Tóm lại, tôi sẽ không tha cho bất kỳ một phần tử phạm tội nào hết”.
Nghe thấy Natcha nói vậy, tôi rất muốn cười, lão này đúng là có cái đầu rất linh hoạt, hơn nữa có sự giác ngộ cực cao, còn rất biết cách đối nhân xử thế.
Loại người như ông ta rất hợp để tham gia vào chính trị, ông ta có tham niệm rất lớn, nhưng lại rất thông minh, có chừng mực. Cứ thế này, chắc chắn về sau ông ta sẽ leo lên vị trí cao hơn và có quyền lực lớn hơn.
“Phẩm chất của cảnh sát trưởng Natcha thật khiến người ta nể phục. Nếu biết Cung Chính Vinh không thể thoát hỏi hình phạt của pháp luật thì tôi cũng yên tâm, cảm ơn ông”.
“Cậu Dương đừng khách sáo thế, tôi chỉ thực hiện trách nhiệm của mình thôi”.
“Được, thế tôi không làm phiền cảnh sát trưởng Natcha nữa, tạm biệt”.
“Tạm biệt cậu Dương”.
Ngắt máy của Natcha, tôi không khỏi lắc đầu bật cười, làm bộ làm tịch giao tiếp với loại người này đúng là hơi dối trá.
Nhưng nếu nói thẳng với ông ta, có lẽ hiệu quả mang lại sẽ không quá tốt. Vì giữa hai chúng tôi không có quá nhiều sự tín nhiệm, hơn cả chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.
Vả lại, Natcha rất thoải mái với cách giả dối này, đây là điều tôi đã phát hiện ra trước kia.
Ông ta không phải là một người có thể giao tiếp thẳng thắn, vì ông ta rất thông minh, trong mắt chỉ có lợi ích. Trước khi sự việc sáng tỏ, ông ta sẽ không dễ tỏ thái độ, càng không dễ lộ ra suy nghĩ.
Khi tôi tiếp xúc với ông ta, giữa chúng tôi vẫn có một bức tường ngăn cách. Rõ ràng đã đoán ra được suy nghĩ của nhau, nhưng không ai nói ra, mà chỉ dùng câu chữ uyển chuyển để nói bóng gió. Điều này có thể khiến ông ta có cảm giác an toàn hơn, đồng thời khiến ông ta đưa ra được quyết định sau khi cân nhắc thiệt hơn.
Như vậy thì ông ta mới cảm thấy thoải mái, chứ không có cảm giác khó chịu bị người khác nhìn thấu hay vạch trần.
Nếu ông ta đã thích cách giao tiếp này thì tốt nhất là tôi sẽ dùng cách này để nói chuyện với ông ta, làm như ông ta thích để ông ta cảm thấy thoải mái thì mới đàm phán ổn thỏa được.
“Anh Dương, hóa ra anh cũng biết lên giọng đấy chứ, nói chuyện với Natcha rõ loằng ngoằng, nhiều câu tôi nghe chẳng hiểu gì”, tôi vừa cúp máy đã nghe thấy A Việt nói với giọng cảm thán.
Tôi chưa kịp đáp lời, anh Thái đã nói chen vào: “Mày nghe không hiểu là chuyện bình thường. Anh Cường từng nói với tao, người thông minh sẽ luôn là kiểu đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy đấy, khôn khéo thì mới làm được việc. Mày nhìn mấy người đi theo anh Cường trước kia đi, vì họ biết ăn nói và làm việc nên mới thay mặt anh ấy đi đàm phán công việc làm ăn được. Còn chúng ta ấy mà, cứ trung thành đi theo anh Cường thôi. Không đúng, phải là đi theo anh Dương chứ”.
“Nghe vẻ cũng có lý đấy!”, A Việt gật đầu như có điều suy nghĩ: “Tôi bảo này anh Thái, bình thường anh hay lừ lừ như khúc gỗ, sao dạo này lại thích giao giảng đạo lý thế?”
“Vì anh Cường không dễ nói chuyện như anh Dương nên tao không dám nói nhiều trước mặt anh ấy”.
Nghe thấy vậy, tôi không nhịn được hỏi: “Anh Đỗ bình thường nghiêm khắc với hai người lắm à?”
Anh Thái suy nghĩ: “Thật ra cũng không phải là nghiêm quá, chỉ là anh ấy ít nói thôi, còn thường xuyên ngồi một mình lặng lẽ suy nghĩ. Lúc anh ấy không lên tiếng, đương nhiên tôi không dám nhiều lời. Nói đơn giản là… ở cạnh anh ấy khá áp lực”.
“Nhưng anh thì khác. Anh Dương, anh không thâm trầm như anh ấy, còn dễ nói chuyện hơn anh ấy nhiều”.
Chương 215: Có lợi ích gì
Tôi mỉm cười: “Vì ông ấy là đại ca, nhưng tôi thì không, nhất định phải thâm trầm một chút mới ra dáng đại ca chứ”.
“Anh Dương, anh cũng là đại ca mà”, A Việt nói xen vào: “Chỉ cần anh đồng ý làm mấy công việc như của anh Cường, chắc chắn có thể kéo theo một nhóm anh em làm cùng. Tôi không nói bọn tôi nha, bọn tôi vẫn là người của anh Cường, chuyện này không khác được, ý tôi nói người khác ý. Anh là người khéo nói, nhưng lúc hung dữ lên thì cũng chẳng kém ai, lại có đầu óc. Từ cách anh tống Cung Chính Vinh vào đồn cảnh sát, rồi cách anh đàm phán với Cung Thiệu Bình hai ngày nay, và cuộc đối thoại với Natcha có thể nhìn ra anh là một người có thể làm chuyện lớn”.
Tôi bị hắn chọc cười, nói: “Bớt tâng bốc đi, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, cậu chưa từng thấy tôi đánh nhau bao giờ, sao biết tôi hung lên thì sẽ thế nào?”
“Tôi nghe anh Cường kể đấy, trước kia anh ấy thường xuyên kể về anh với chúng tôi, còn cả mấy người anh em ngồi tù cùng anh Cường ở bên kia cũng hay nhắc tới anh lắm. Anh Cường còn nói người hung ác nhất anh ấy từng gặp trong đời này, cũng khiến anh ấy đau đầu nhất, thậm chí khiến anh ấy sợ hãi chính là anh. Chuyện của cái tên Song mấy hôm trước chúng tôi có nghe Bangsue nói lại, trên sàn đấu quyền anh đã đánh tên Song kia thê thảm. Hơn nữa, ở đảo Phuki, anh dùng tay không mà đánh ngã người của anh Hào”.
“Tôi biết cái tên Yako đó, là người bên cạnh anh Hào, đã đi cùng anh Hào vào khu Tam Giác Vàng mấy lần, tay y ít nhất cũng đã giết mười mấy mạng người, y là một kẻ hung ác, nhưng cũng thua dưới tay anh Dương đấy thôi”.
Nghe hắn nói một tràng mấy lời nịnh bợ, tôi không khỏi lắc đầu: “Tên Yako đó cũng chẳng có gì ghê gớm, tôi dùng một cây tăm tre nho nhỏ đã khiến y khai ra tất cả rồi”.
“Tăm tre nhỏ? Đâm vào người cũng không đau lắm đâu nhỉ?”
“Đâm vào kẽ móng tay sẽ đau, ngoáy ngoáy vào trong một chút thì lại càng đau hơn”.
“Ôi, anh Dương, chiêu này của anh ghê thật... Lần sau tôi cũng tìm người nào thử mới được”.
Tôi thấy hơi cạn lời, không tiếp tục chủ đề này nữa, nhắc tới mà đầu ngón tay tôi cũng thấy tê buốt.
“À, anh Dương, vừa rồi sau khi anh gọi điện thoại cho Natcha, Cung Thiệu Bình không còn cách nào khác đưa Cung Chính Vinh ra khỏi đó, cuối cùng chắc chắn vẫn phải trở lại tìm anh. Đến lúc đó có cần bắt ông ta đưa thêm chút tiền không?” A Việt cũng đổi chủ đề.
Tôi lắc đầu: “Tôi vốn không định nhận tiền của bọn họ, vì tôi muốn Cung Chính Vinh phải vào đó ngồi mấy năm, cho hắn một bài học, cho hắn nhớ lâu”.
“Không lấy tiền? Vậy... Anh Dương, anh đàm phán với Cung Thiệu Bình lâu như vậy vì cái gì?”
“Để ông ta thấy được thái độ của tôi”, tôi mỉm cười, nói tiếp: “Từ lâu, tôi đã đoán được nhà họ Cung sẽ không dễ dàng đồng ý điều kiện của tôi. Khi bọn họ ra giá, tôi trả giá, thái độ cứng rắn một chút, bọn họ chắc chắn sẽ rất tức giận, sau đó sẽ nghĩ cách khác”.
“Khi cách khác của bọn họ không thực hiện được, sẽ lại quay về tìm tôi. Nhưng lúc đó tôi sẽ dứt khoát từ chối họ, đồng thời nói với Cung Thiệu Bình rằng tôi chỉ cho bọn họ một cơ hội, bọn họ đã bỏ lỡ, sau này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa”.
A Việt ngẩn ra: “Làm vậy thì có lợi ích gì?”
“Đương nhiên là có lợi ích”, anh Thái lại tiếp lời: “Không phải anh Dương đã nói rồi sao, mục đích là cho nhà họ Cung biết thái độ và tính cách của anh ấy. Anh ấy chỉ cho nhà họ Cung một cơ hội, bỏ lỡ mất rồithì chỉ có thể tự gánh lấy hậu quả. Như vậy thì nhà họ Cung sẽ biết anh Dương không dễ chọc vào, sau này muốn gây rắc rối cho anh ấy cũng phải suy nghĩ thêm”.
Tôi nhìn anh Thái tán thưởng, con người này bình thường tuy ít lời nhưng lại rất thông minh, có thể nghĩ đến vấn đề mà A Việt không nghĩ đến, tố chất thế này đã vượt quá phạm vi của một đàn em rồi.
A Việt không hỏi tiếp nữa, mà là chuyên tâm lái xe, hình như còn đang suy tư điều gì đó.
Tôi dựa vào lưng ghế, hưởng thụ sự yên tĩnh như không dễ có này.
Nhưng không bao lâu sau, bỗng nhiên A Việt lại hỏi: “Anh Dương, không cần gọi điện cho ông Sangsu sao? Ngộ nhỡ có người mắt mù, quyền lực lại cao hơn Natcha giúp nhà họ Cung thả Cung Chính Vinh ra thì sao?”
“Tạm thời không cần, cậu yên tâm đi, mắt của những người làm quan chức đều rất sáng, bọn họ tinh lắm”.
“Ồ.” Hình như A Việt có chút không hiểu, nhưng không hỏi đến cùng, chỉ gãi đầu sau đó chuyên chú lái xe.
Tôi thực sự vẫn không muốn làm phiền đến Sangsu, mỗi lần nhờ ông ta giúp đỡ một chuyện là sẽ nợ ông ta thêm một lần. Đây là thứ khó mà trả hết nhất, trừ khi bị ép đến mức bất đắc dĩ.
Bây giờ, tôi chỉ cần mượn danh ông ta giương oai hùm là được rồi.
Có lời nhắc nhở qua cuộc điện thoại vừa rồi, Natcha đương nhiên không dám nhận tiền của nhà họ Cung, hơn nữa ông ta sẽ giúp tôi giương cao cái oai của Sangsu một chút, sẽ nhắc nhở đồng nghiệp và cấp trên của ông ta rằng đằng sau chuyện này có tay Sangsu.
Cứ như vậy e rằng ngay cả đối tượng để đưa tiền Cung Thiệu Bình cũng không tìm thấy.
Cuối cùng, ông ta chỉ có thể đến tìm tôi.
Trong xe yên tĩnh trở lại, tôi lấy di động ra mở WeChat, phát hiện Ôn Hân gửi cho tôi một tin nhắn, nói cô ấy đã về nước rồi.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong hành trình du lịch của bọn họ. Buổi chiều lúc tôi luyện súng, bọn họ đã nói trong nhóm là chuẩn bị lên máy bay về nước, khi ấy tôi chỉ trả lời mấy câu đại loại như thuận buồm xuôi gió, sau đó thì không xem WeChat nữa.
Tôi do dự một chút, tiện tay gửi một câu “về rồi thì tốt” cho Ôn Hân.
Chẳng mấy chốc, Ôn Hân đã trả lời WeChat, hỏi tôi khi nào về nước.
Tôi nói tạm thời vẫn chưa biết, có thể là hơn một tuần nữa, cũng có thể là lâu hơn.
Cứ như vậy, chúng tôi trò chuyện mấy câu không quan trọng. Không bao lâu sau, tôi nhận được một cuộc gọi của Đồng An Chi, hỏi tôi có thời gian đi ăn cơm với nhau không.
Bữa ăn với Đồng An Chi đương nhiên tôi sẽ không từ chối. Sau khi hẹn xong địa điểm, tôi bảo A Việt chuyển hướng đi đến nhà hàng đã hẹn, đồng thời tìm cái cớ nói với Ôn Hân hiện giờ mình hơi bận, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện WeChat.
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của tôi dần bình yên trở lại, bắt đầu có vẻ khô khan vô vị, chủ yếu là rảnh rỗi đến mức buồn chán.
Mấy ngày đầu còn ổn, phải đi thi bằng lái, nhưng vì tôi có kinh nghiệm lái xe, hơn nữa mỗi ngày lấy chiếc Mercedes của Đỗ Minh Cường ra tập lái, thi lý thuyết xong chỉ cần tập lái xe hai giờ đồng hồ mà thôi, cho nên tôi đã lấy được bằng lái xe Xiêng La rất nhanh.
Trong mấy ngày sau, cuộc sống mỗi ngày của tôi là ban ngày đi luyện súng, đi dạo khắp nơi với A Việt và anh Thái, buổi tối thì đi ăn cơm cùng Đồng An Chi hoặc Đỗ Minh Cường, nói chuyện công việc với bọn họ.
Mỗi ngày A Việt và anh Thái cứ đi theo tôi không có việc gì làm. Bọn họ là người của Đỗ Minh Cường, lương do Đỗ Minh Cường trả, nhưng thời gian này đều đã thành đàn em của tôi.
Hai ngày sau cùng, Đồng An Chi bắt đầu đưa tôi đi xem đất đai, giảng giải cho tôi làm thế nào để đánh giá một mảnh đất có đáng tiền hay không, hay đáng giá bao nhiêu tiền; làm thế nào phân tích một hạng mục có thể kiếm được tiền hay không, nên kiếm tiền như thế nào, có đáng để làm hay không...
Đương nhiên những điều ông ấy giảng giải đều chỉ là lý thuyết thôi, những kiến thức thật sự thì phải tự học dần dần để tích lũy kinh nghiệm.
Tôi ghi nhớ từng câu ông ấy giảng giải vào đầu, sau đó thử tự mình phân tích, xem những báo cáo mà ông ấy lấy được trước kia..
Tôi đã bàn bạc với ông ấy, đợi mấy ngày nữa ông ấy về nước sẽ về cùng ông ấy, đến lúc đó, ông ấy sẽ bay tới Thịnh Hải với tôi, ở lại đó vài ngày rồi sau đómới về Yến Kinh.
Tuy ông ấy không nõi rõ, nhưng tôi biết ông ấy muốn sắp xếp chuyện ở Thịnh Hải giúp tôi, ví dụ như vào chi nhánh công ty ở Thịnh Hải của ông ấy với vai trò gì chẳng hạn.
Bình luận facebook