• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (1 Viewer)

  • Chương 241-245

Chương 241: Bắn nát

Rõ ràng là Cung Chính Văn không ở trong chiếc xe đang đi theo phía sau, nếu không hắn ta sẽ đích thân gọi điện thoại để chỉ huy tôi.

Chắc hắn ta đang đợi ở địa điểm gặp mặt.

Vừa hay, con đường phía trước có biển tên đường, tôi liếc mắt nhìn tên đường rồi cố ý hỏi: “Rẽ trái ở giao lộ Dongcha phải không?”

“Làm theo những gì tao nói, đừng lắm lời!”, giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ bực bội.

“Được”.

Tôi cười cười, sau đó giảm tốc độ, chuẩn bị rẽ trái.

Chiếc điện thoại còn lại của tôi vẫn giữ trạng thái liên lạc với Roga, chắc chắn y đã nghe thấy câu “rẽ trái ở giao lộ Dongcha”, chắc chắn cũng biết giao lộ này ở đâu.

Vả lại, bây giờ tôi vốn đang đi về phía Đông, rẽ trái chính là hướng Bắc, Roga ở trên dãy núi trên phía Bắc, tương đương với việc đang rút ngắn khoảng cách giữa với y.

Đây là con đường lầy lội trên núi chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua, mặt đường rất xấu, chỗ nào cũng toàn ổ gà xóc nảy, hai bên đường có thêm không ít cành cây và bụi rậm nhô ra, may mà tôi lái xe việt dã của Bangsue, đi trên địa hình như thế này vẫn rất nhẹ nhàng, đã thế còn mang lại khoái cảm khi vượt được chướng ngại vật.

Chiếc xe phía sau cũng chạy vào con đường này, là một chiếc SUV không rõ nhãn hiệu. Đại đa số SUV sử dụng hệ thống treo giống xe sedan, nếu so sánh thì xe SUV đi trên dạng địa hình này chắc chắn không bằng xe việt dã.

Chưa được bao lâu, chiếc xe phía sau đã bị bỏ lại một đoạn.

“Lái chậm thôi!”, âm thanh khó ở kia lại vọng ra từ trong điện thoại.

Tôi giảm tốc độ.

Lái thêm chừng bảy tám phút nữa, cuối cùng tôi cũng thấy được ánh đèn xe sáng lên dưới chân núi vốn hoang vu không một bóng người. Có cả thảy sáu ánh đèn xe, cũng có nghĩa là ba chiếc xe.

Cung Chính Văn chắc chắn đang ở đó.

Một nhóm người đang đứng bên cạnh ba chiếc xe của đối phương, trông có vẻ hơn mười người, trong xe có khả năng vẫn còn người, cộng thêm trên chiếc xe phía sau có khả năng chứa khoảng ba người, tính sơ bộ thì đối phương có khoảng mười bảy mười tám người.

Người của đối phương hơi nhiều, trong tình huống như thế này, tôi gần như không thể đánh lại được chúng.

Đến dưới chân núi, khi còn cách ba chiếc xe kia chừng mười mấy mét, tôi buông lỏng chân ga, đạp chân phanh để xe dừng lại, đồng thời nhét trên điện thoại vốn đặt trên đùi vào khe hở giữa ghế ngồi và tấm lót làm mát.

Tôi không tắt máy, chỉ kéo phanh tay, đề phòng chiếc xe trượt đi mà thôi.

Qua kính chiếu hậu, có thể quan sát thấy chiếc xe phía sau gần như tiến sát tới chiếc xe việt dã của tôi mới chịu dừng, cứ như sợ tôi lùi xe chạy mất vậy.

Trong số mấy người đứng bên cạnh ba chiếc xe kia có bốn người đang bước tới, chiếc xe phía sau cũng mở cửa, bốn người trên xe bước xuống.

Trên tay tám người này ai cũng cầm súng, khi đến gần lập tức tự động đứng vào vị trí, bao vây xe của tôi.

Tôi đếm thoáng qua, trước mắt đối phương có tổng cộng mười bốn người, tám người đang vây quanh xe của tôi, còn sáu người khác đứng bên cạnh ba chiếc xe đối diện.

Chỉ không biết trong xe còn ai không.

Một người đàn ông đô con dùng đầu súng gõ vào cửa kính xe của tôi, rồi vẫy vẫy tay, ra hiệu cho tôi xuống xe.

Trong đêm tối, tôi không nhìn rõ diện mạo của người kia, chỉ loáng thoáng thấy được ngũ quan của người này rất sắc sảo, một chiếc mũi khoằm chim ưng, hình như không phải người da vàng, đặc trưng rõ nhất là cái đầu trọc lóc, tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu dưới ánh trăng.

Hơn nữa, trong số mấy người đứng trước xe cũng có hai người rất cao lớn, ngũ quan sắc nét, hình như là người da trắng.

Hiển nhiên, đây là lính đánh thuê mà Cung Chính Văn đã bỏ tiền ra mướn về.

Ở Đông Nam Á có rất nhiều lính đánh thuê, màu da sắc tộc nào cũng có, số lượng đông nhất là Miến Quốc, nơi đó có rất nhiều lính đánh thuê quốc tịch Hoa Hạ, cũng có không ít người nước ngoài.

Tôi không xuống xe, chỉ hạ cửa xe xuống thành một khe hở chừng một xen-ti-mét rồi nói với gã trọc đầu ở bên ngoài: “Tôi muốn thấy hai đứa trẻ trước, hoặc gọi Cung Chính Văn tới nói chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ không xuống xe đâu”.

Nói xong, tôi nhanh chóng kéo cửa kính xe lên.

Gã trọc đầu có vẻ rất khó chịu, dùng súng chỉ vào tôi cách một lớp kính, vừa vẫy tay vừa hô hào gì đó.

Cách một lớp kính chống đạn dày cộp, tôi không nghe rõ giọng của gã, nên chỉ nhún vai tỏ ý mình sẽ không xuống xe đâu.

Gã trọc đầu bực tức cầm súng gõ mấy cái vào cửa sổ xe, nhưng... không để lại dấu vết gì trên lớp kính chống đạn dày cộp đó.

Gã trọc đầu sững người, hẳn là không ngờ chiếc xe của tôi được cải tạo để chống đạn.

Sau khi hoàn hồn, gã giơ súng lên lần nữa, nhắm thẳng vào cửa sổ xe.

Nhưng, ngay khi gã định bóp cò, đột nhiên quay đầu nhìn về phía ba chiếc xe ở đối diện, bên đó có người đang nói với gã, đồng thời sáu người đang đứng ở bên đó cũng bước tới.

Đợi khi chúng bước tới phạm vi của đèn xe, tôi mới nhìn rõ sáu người này. Ngoài ba gương mặt lạ hoắc trông giống vệ sĩ thì ba người còn lại chính là Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình, chú cháu anh em nhà họ Cung tề tựu ở đây cả.

Hôm đó, tôi đã đoán Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình sẽ trốn thẳng tới Chiêng Ray, thực tế đúng là như vậy, nhưng khi đó tôi không ngờ rằng Cung Chính Văn cũng ở đây, đồng thời còn chỉ đạo một âm mưu lớn.

Cung Chính Văn đi đầu, chống một cây ba-toong, dáng đi cà nhắc cà nhắc rất rõ ràng.

Hiển nhiên, lần mà Bansha gọi người đánh hắn ta gần như đã hủy hoại một bên chân của hắn ta.

Ba người bước tới bên cạnh xe của tôi, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình dừng bước, nhưng Cung Chính Văn thì ra hiệu cho gã trọc đầu nhường chỗ, còn bản thân hắn ta ghé tới trước cửa sổ xe của tôi, nheo mắt nhìn tôi qua lớp kính chống đạn.

Sau khi thấy gã trọc đầu đã lùi ra vài bước, một lần nữa, tôi hạ kính xe xuống một chút, nhanh chóng hét lên: “Tôi muốn gặp hai đứa trẻ, nếu không sẽ không xuống xe, chiếc xe này chống được đạn, đạn bắn không xuyên qua nổi, dùng búa đập cũng không nát đâu”.

Nói xong, tôi lại kéo kính lên.

Ba chú cháu nhà họ Cung dường như bị động tác lóng ngóng và giọng điệu tràn đầy hốt hoảng của tôi chọc cười, ba kẻ đó ôm bụng cười ngặt nghẽo, sau đó đến lượt gã trọc đầu và những vệ sĩ khác cũng cười ha hả.

Tôi nghiến răng, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào chúng qua một lớp cửa kính.

Thực ra, tôi chỉ đang kéo dài thời gian thôi.

Ban nãy chiếc xe lái về phía Đông chừng 5 phút với tốc độ khoảng 40 ki-lô-mét trên giờ, cũng có nghĩa là đã đi quãng đường khoảng 3,5 ki-lô-mét, sau đó rẽ về phía Bắc ở giao lộ Dongcha với vận tốc khoảng 20 ki-lô-mét trên giờ, đi khoảng 8 phút, vậy là chừng 2 ki-lô-mét.

Bây giờ, có lẽ Roga cách chỗ này khoảng 3 ki-lô-mét, tốc độ đi bộ của người trưởng thành rơi vào khoảng 4,5 ki-lô-mét mỗi giờ, nhưng đi đường núi trong đêm tối chắc chắn không thể đi nhanh được, cho dù y quen đường quen lối, cầm đèn pin chạy tới đây, ít nhất cũng phải mất hai mươi phút, vả lại khi đến gần rồi không thể dùng đèn pin được nữa, nếu không sẽ bị đối phương phát hiện.

Sau khi cười ha hả xong, Cung Chính Văn lại gõ cửa xe, ra hiệu cho tôi hạ cửa xe xuống.

Tôi hạ cửa kính xe xuống một tí xíu, sau đó nhìn hắn ta và gã trọc đầu phía sau với vẻ căng thẳng.

Cung Chính Văn cười khinh miệt: “Phương Dương, hai đứa trẻ kia chưa chết! Xuống đây đi, mày không chạy nổi đâu, cho dù trốn trong xe chống đạn cũng không thoát được đâu. Tao mà bảo chúng nó bắn hết đạn cũng có thể bắn nát cửa kính chống đạn của mày đấy!”

Tôi lắc đầu: “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi muốn gặp hai đứa trẻ, nếu không tôi sẽ không xuống xe”.
Chương 242: Ra tay

Nói xong, một lần nữa, tôi lại nâng cửa kính xe lên.

Lần này Cung Chính Văn không hề cười, mà tỏ ra khá tức giận, hắn ta giơ cây ba-toong bằng kim loại của mình lên gõ mạnh một cái vào cửa kính chống đạn.

Sau khi thấy cây gậy bật ngược lại khiến hắn ta suýt bật ngửa ra phía sau, Cung Chính Văn thẹn quá hóa giận, vẫy tay gọi gã trọc đầu tới gần.

Gã trọc đầu nở nụ cười nham hiểm, giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm đúng vào tôi qua lớp kính dày cộp.

Tôi giả bộ sợ hãi, ôm đầu cúi rạp xuống vô lăng, nhưng hai mắt thì nhìn chằm chằm vào ba chiếc xe ở phía đối diện.

Một tiếng “pằng” trầm đục vang lên bên tai, tôi không nhìn kính chống đạn mà vẫn chăm chú nhìn vào ba chiếc xe kia.

Thế nhưng, khi tiếng súng vang lên, ba chiếc xe kia không hề có động tĩnh gì.

Có thể thấy rõ, hai đứa trẻ không ở trong xe, nếu không sau khi nghe thấy tiếng súng, chắc chắn chúng sẽ hét lên vì sợ và vùng vẫy, qua lớp cửa kính chắn gió có thể nhìn thấy bóng người, hoặc có thể nhìn thấy chiếc xe lay động.

Xem ra, Cung Chính Văn giấu chúng ở Chiêng Ray rồi.

“Anh Dương, ban nãy có phải tiếng súng không? Anh Dương, anh có nghe thấy không? Có nghe thấy tôi nói gì không?”

Giọng nói của Roga vọng ra từ chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót làm mát.

Tôi ngoái đầu liếc mắt nhìn khung cửa sổ bên ngoài, thấy một viên đạn khảm lên cửa kính, xung quanh nứt thành những đường vân chi chít, đồng thời lan rộng ra bốn phương tám hướng.

Bên ngoài cửa sổ, gã trọc đầu vẫn nở nụ cười nham hiểm, ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình thì kinh ngạc ghé tới gần, chăm chú quan sát viên đạn và vết nứt trên cửa kính chống đạn.

Tôi giả vờ sợ hãi đến độ co cụm lại, trả lời chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót: “Roga, tôi không sao, tôi lái một chiếc xe chống đạn, chúng đang dùng súng bắn vào cửa sổ xe, cửa sổ vẫn chưa bị đạn xuyên thủng, trông có vẻ vẫn chịu được vài phát súng nữa”.

“Anh Dương, anh nghĩ cách nào kéo dài thời gian với bọn chúng thêm một lát, câu giờ thêm chút nữa, có khả năng tôi cần mười phút nữa mới tới nơi, những người khác cũng vào khoảng đó, có hai người anh em đã đến rất gần chỗ đó rồi. Khi nào thực sự không được nữa thì anh nói với tôi, tôi bảo chúng nó ra tay trước”.

“Yên tâm đi, tôi có thể gắng gượng được thêm lát nữa. À phải rồi, lần này có bao nhiêu anh em đến đây?”

“Tính cả tôi là mười hai người, các anh em khác đang tìm người ở nội thành Chiêng Ray”.

“Ừm, đối phương có mười bốn người, ba trong số đó có thể lược bỏ không tính, trong mười một gã còn lại, đa số rất giống lính đánh thuê, chỉ có hai ba người là vệ sĩ thông thường, hơi rắc rối đấy!”

“Không sao, đợi chúng tôi đến, đánh úp bất ngờ là được!”

Bên ngoài cửa sổ xe, sau khi ba chú cháu nhà họ Cung hóng chuyện vui xong xuôi, chúng cười hỉ hả rồi lùi ra sau, để gã trọc đầu tiếp tục bắn.

Thêm một tiếng súng nữa, nhưng âm thanh lần này nghe rõ hơn, vả lại tôi phát hiện ra viên đạn khảm vào cửa kính chống đạn lún vào bên trong sâu hơn, vết nứt cũng khuếch tán rộng hơn.

Gã trọc đầu đã bắn phát đạn thứ hai vào đúng vị trí của phát đạn thứ nhất.

Nhưng cùng lúc tiếng súng vang lên, tôi phát hiện ra một tên lính đánh thuê người da trắng bên cạnh xe của mình đột nhiên ngả ra sau, nhanh chóng ngã vật xuống đất.

Mấy gã đánh thuê xung quanh sợ hết hồn, bao gồm cả gã trọc đầu.

Ba chú cháu nhà họ Cung sợ đến mức lùi về sau mấy bước, nhìn người da trắng nằm trên nền đất với vẻ nghi hoặc.

Chốc lát sau, đám người kia mới nhận ra, gã trọc đầu vội vàng hô lên rồi xông tới, quỳ trên nền đất, đồng thời dùng tay ấn vùng bụng của người kia.

Tôi cũng đã kịp hiểu ra.

Phát súng của gã trọc đầu tạo ra hiện tượng đạn nảy, lại còn nảy trúng tên xui xẻo đứng ở đầu xe.

Tôi không thấy rõ người kia trúng đạn ở vị trí nào, nhưng tình hình có vẻ không quá lạc quan.

Sau một hồi la lối ồn ào, một tên lính đánh thuê đi lấy xe, mấy tên khác thì lúng ta lúng túng khiêng tên xui xẻo lên, nhét gã vào trong xe rồi ngồi luôn vào bên trong, ngay sau đó, chiếc xe kia đi ngang qua xe tôi, phóng như bay về đường 122.

Hiển nhiên, chúng muốn đưa đồng bọn của mình vào bệnh viện cấp cứu.

Chúng vốn có mười bốn người, chỉ trong nháy mắt đã hụt mất ba người, chỉ còn lại mười một người.

Có được cục diện này phải cảm ơn gã trọc đầu, phát súng của gã đã khiến đội của mình hụt mất ba người còn khả năng chiến đấu.

Nếu trừ thêm ba chú cháu nhà họ Cung thì đối phương chỉ còn tám người thôi.

Nhưng sáu gã lính đánh thuê này có khả năng đều từng trải qua mưa bom bão đạn và sinh tử, vớ đại một gã nào trong số đó cũng có thể dễ dàng hạ gục tôi, nhất là về phương diện kỹ thuật bắn súng.

Gã trọc đầu có thể bắn trúng viên đạn thứ nhất, đủ để chứng minh khả năng ngắm bắn của gã rất chuẩn.

Tôi cố trấn tĩnh rồi báo với Roga qua điện thoại về chuyện vừa xảy ra.

Sau khi biết đối phương giảm bớt ba người, Roga có vẻ phấn chấn, nói rằng cậu ta chỉ cần chưa đầy mười phút nữa là có thể tới nơi.

Bên ngoài cửa sổ, gã trọc đầu mũi khoằm hiển nhiên rất tức giận, sải bước về phía tôi, điên cuồng mắng tôi qua lớp cửa kính, đồng thời dùng bàn tay dính đầy máu tươi vỗ mạnh lên cửa kính chống đạn, để lại dấu vân tay đầm đìa máu trên đó.

Cung Chính Văn bước tới, nói vài câu với gã trọc đầu, sau đó gã trọc đầu căm hận lùi về sau mấy bước.

Sắc mặt Cung Chính Văn khá khó coi, hắn ta lạnh lùng nhìn tôi trong chốc lát rồi gõ vào kính xe.

Tôi hạ bớt cửa kính xe xuống, vẫn lặp lại câu nói kia: “Nếu không được thấy hai đứa trẻ thì tôi sẽ không xuống xe!”

Nhưng lần này, tôi không vội nâng cửa kính lên.

Cung Chính Văn nghiến răng nghiến lợi: “Chúng không ở đây, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn xuống xe, như thế thì tao chỉ đánh gãy hai chân mày thôi. Nếu không... tao sẽ bảo chúng nó đập nát chiếc xe này, rồi dùng dao xẻo thịt mày”.

Tôi do dự trong chốc lát rồi đáp: “Cho dù không thể thấy người thật thì gọi video call cũng được. Tôi nhất định phải xác định chúng vẫn còn sống. Nếu không cho dù chết tôi cũng phải lôi đám người kia làm đệm lót lưng, huống hồ, các anh không thể nào đuổi kịp chiếc xe này nếu đi đường núi, cho dù đuổi kịp cũng không làm được gì tôi”.

“Video call thì được thôi!”, Cung Chính Văn nhún vai, nhưng lập tức nở nụ cười nham hiểm: “Biết cái xe này của mày đỉnh rồi, nhưng nếu mày dám chạy thì bọn nó cũng sẽ mất mạng đấy!”

Nói xong, Cung Chính Văn lấy điện thoại ra, ấn ấn vài cái trên màn hình.

Tiếc rằng chiếc điện thoại này quay lưng lại với tôi nên không thể nào thấy được dãy số, nếu không chỉ cần nhớ được dãy số rồi báo cho Roga biết, họ dễ dàng tra ra được vị trí của số điện thoại kia.

Cung Chính Văn nhanh chóng nói vài câu với điện thoại rồi đưa màn hình tới trước mặt tôi.

Qua phần kính xe chưa bị nứt vỡ, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ đang co rúm người trong một góc nào đó, run lẩy bẩy, một đứa là Đỗ Thành Khang, một đứa là Đỗ Tiểu Tây, hai đứa con, một trai một gái của Đỗ Minh Cường. Tôi từng gặp hai đứa nên không thể nào nhận nhầm được.

“Tiểu Tây, Khang Khang, có nhớ chú không?”, tôi vẫy tay với màn hình.

Khang Khang mới tám tuổi nên vẫn cuộn người lại, nhưng Tiểu Tây nghe được giọng nói của tôi thì ngẩng đầu lên chăm chú quan sát, xác nhận là tôi mới “òa” một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa hô lên: “Chú Phương, mau cứu bọn cháu!”
Chương 243: Chịu đựng được

Nghe thấy giọng nói của cô bé kia là trái tim tôi như bị thứ gì đó chạm phải, tôi vội vàng dùng giọng nói nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Tây, đừng sợ, một lát nữa chú và bố cháu sẽ đưa bọn cháu về nhà! Đừng sợ, cháu là chị, phải chăm sóc em trai mà, đúng không?”

“Vâng!”, Tiểu Tây lau nước mắt, mím môi gật đầu thật thà.

Khi tôi đang định nói gì đó thì Cung Chính Văn đột nhiên ngắt cuộc gọi video.

“Mày đã nhìn thấy bọn nó rồi, cũng đã xác nhận tụi nó còn sống thì xuống xe đi!”

Tôi lắc đầu: “Có thể dùng cách khác để giải quyết không? Ví dụ như tiền, anh cần bao nhiêu tiền cũng được, Đỗ Minh Cường có tiền”.

“Ha ha ha…Phương Dương, mày nghĩ tao thiếu tiền sao?”, Cung Chính Văn ngẩng đầu cười lớn: “Nói thật cho mày biết vậy, trong khoảng thời gian này, tao đã tiêu hết hơn hai mươi triệu tệ: đưa mày tám triệu, mấy tên lính đánh thuê này cũng ngốn hết mười triệu. Tiêu hết nhiều tiền như vậy rồi, tao chỉ muốn đánh cho mày tàn phế, sau đó giết chết Bansha mà thôi, mày thấy tao sẽ vì tiền mà bỏ qua cho mày sao?”

“Đỗ Minh Hào thì không tốn tiền sao?”, để kéo dài thời gian nên tôi cố ý tiếp lời về chủ đề này.

Cung Chính Văn lắc đầu: “Tao giúp gã bắt cóc con của Đỗ Minh Cường, gã cảm ơn tao còn không kịp ấy chứ, dám đòi tiền tao nữa à!”

Tôi chau mày: “Nói cách khác, anh trai của anh nhờ Đỗ Minh Hào cử người tới đảo Phuki giết tôi là chuyện đã âm mưu từ trước à? Mấy người cố ý để tôi chạy thoát, đồng thời khiến hai người kia bị bắt, sau đó lại để tôi tìm người bắt anh trai của anh, cuối cùng dụ tôi tới đây, tất cả những điều này đã được tính toán ngay từ đầu rồi đúng không?”

“Không không không!”, Cung Chính Văn lắc đầu: “Không phức tạp đến vậy, tao vốn chỉ nhờ người của Đỗ Minh Hào vứt mày xuống biển ở đảo Phuki thôi, không ngờ mày lại trốn được, bất đắc dĩ tao mới phải bắt cóc con của Đỗ Minh Cường”.

Tôi chỉ vào gã trọc đầu: “Người ở đây đều là lính đánh thuê sao? Là bọn họ ra tay bắt cóc hai đứa trẻ à?”

“Ngoài hai người do tao đích thân đưa tới thì những người khác đều là lính đánh thuê”.

Tôi hơi ngạc nhiên: “Đi từ trong nước qua đây mà anh chỉ dẫn theo có hai người? Không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao, bọn họ mặc kệ anh rồi sao? Thậm chí… Không sợ bọn họ bắt cóc anh rồi đòi tiền chuộc từ nhà họ Cung à?”

“Hừ! Người tao đưa tới đương nhiên không chỉ có hai người này, những người khác đang canh chừng hai đứa nhỏ, chỉ có…”

Nói tới đây, Cung Chính Văn đột nhiên chau mày, tức giận chửi bới: “Mẹ kiếp, mày lảm nhảm nhiều vậy làm gì? Mau xuống xe, nếu không tao sẽ đập nát cái xe, để mày cảm nhận mùi vị sống không bằng chết một lần nữa”.

Tôi lắc đầu: “Không, tôi vẫn còn phải làm rõ một vài việc, anh trả lời thêm vài câu hỏi nữa của tôi đi! Thứ nhất là, anh định đối phó với Bansha như thế nào? Còn nữa, chẳng phải các người đã hứa với nhà họ Bạch là không truy cứu chuyện trước đây rồi sao? Giờ lại làm lớn chuyện như thế này, tới lúc đó nhà anh phải ăn nói thế nào với nhà họ Bạch?”

Cung Chính Văn không trả lời mà tức giận nhìn tôi với vẻ hung dữ.

Một lúc sau, Cung Chính Văn đột nhiên quay người bỏ đi, nói vài câu tiếng Anh với gã trọc đầu.

Sắc mặt gã trọc đầu đột nhiên trở nên dữ tợn. Gã nhìn tôi với vẻ âm hiểm, sau đó đi về phía chiếc xe đang đậu ở phía trước.

Tôi không biết gã định làm gì chỉ biết vội vàng đóng cửa chống đạn, đồng thời hỏi qua điện thoại: “Roga, sắp tới chưa?”

“Anh Dương, đợi thêm một lát, vừa nãy bọn tôi đụng phải hai kẻ tuần tra bên ngoài của lũ khốn này, giải quyết bọn chúng tốn chút thời gian, giờ đang tới, cùng lắm là năm phút nữa thôi”.

“Được, tôi kéo dài thêm lúc nữa vậy!”

Vừa dứt lời, tôi nhìn thấy gã trọc đầu xách một cái búa đi tới.

Gã nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, giơ búa lên, đập mạnh vào vị trí đã bị đạn ghim trên kính chống đạn.

Tiếng “ầm” vang lên, lớp kính vốn đã có nhiều vết nứt giờ lại càng nhiều vết chằng chịt hơn.

Khuôn mặt gã trọc đầu lộ vẻ hào hứng đầy biến thái, gã tiếp tục giơ búa giáng xuống liên tiếp.

Tôi thầm nhủ xong rồi, mặc dù đạn không thể xuyên qua kính chống đạn nhưng khi lực đánh của búa đủ mạnh thì có thể sẽ vỡ kính, nhất là vị trí vốn đã có vết nứt thì càng dễ bị đập nát vụn.

Với tình hình hiện tại, gã trọc đầu chỉ cần tiếp tục đập, không tới năm phút, có lẽ là chỉ tốn một phút thôi là lớp kính sẽ không thể chịu đựng nổi nữa.

“Anh Dương, chuyện gì vậy?”, có lẽ nghe thấy âm thanh lớn nên Roga hỏi qua điện thoại.

“Bọn chúng đang dùng búa đập xe”.

“Chịu được không?”

“Không chịu được bao lâu, tôi phải thay đổi kế hoạch thôi, hiện tại các anh ở hướng nào?”

“Ở phía Tây Bắc của anh, khi tôi tới sẽ lao từ sườn núi xuống”.

Tôi nhìn phương hướng, phía dưới sườn núi Tây Bắc là một cùng cỏ hoang bằng phẳng, có lẽ xe việt dã có thể chạy vào trong đó.

“Roga, lát nữa tôi sẽ nghĩ cách dụ người của nhà họ Cung tới chỗ anh, tới lúc đó anh phải chú ý tới bọn chúng, dù đám lính đánh thuê có chạy mất thì nhất định không được để người nhà họ Cung chạy, bởi vì Khang Khang và Tiểu Tây đang nằm trong tay người của hắn ta. Lính đánh thuê chưa chắc đã có số điện thoại của bọn họ, nhưng chỉ cần người của nhà họ Cung gọi điện thì Khang Khang và Tiểu Tây sẽ gặp nguy hiểm”.

“Tôi nhớ rồi, anh Dương, anh phải cẩn thận, thật sự không ổn thì anh lái xe chạy trước, bọn tôi sẽ nghĩ cách xử lý bọn chúng!”

“Ừ”.

Đang nói chuyện thì vết nứt trên kính chống đạn đã lan rộng, hơn nữa đã bị lõm vào trong, có lẽ chỉ cần vài phát đập nữa là sẽ vỡ thành một cái lỗ.

Vẻ mặt của gã trọc đầu cũng càng lúc càng hung hăng, có hai tên lính đánh thuê cũng đang cầm súng đi về phía cửa sổ xe. Đám lính đứng phía trước đều tản ra, có lẽ là để đề phòng việc tôi đột ngột lái xe đâm vào bọn chúng.

Khi gã trọc đầu nện xuống thêm một phát nữa, tôi quyết định đạp mạnh chân ga, lao về một hướng, chiếc xe Jeep phát ra âm thanh chói tai, lao tới, tông vào một tên lính đánh thuê ở đầu xe phía bên trái.

Mặt tên này biến sắc, vội vàng né qua một bên nhưng vẫn bị xe đụng phải, ngã lăn ra vệ đường giống như một bao cát bị bục.

Chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình vốn đứng bên trái chiếc xe, thấy tôi lái xe lao tới thì vừa vội càng lùi lại để tránh, vừa tức giận chỉ huy đám lính đánh thuê nổ súng.

Tôi giẫm chân ga, bẻ lái, rồi lại đạp mạnh chân ga, lùi xe lại phía sau.

Bởi vì hướng Tây Bắc ở phía trước, bên trái của tôi, đám người Cung Chính Văn trốn ở hướng Tây Nam, tôi phải ép chúng tới trước, chạy đua với chúng về hướng Tây Bắc.

Nhưng có một chiếc SUV đang đỗ ở đó, tôi không có cách nào quay xe để chặn được đường rút lui của đám Cung Chính Văn nên chỉ phải thử tông vào chiếc xe kia trước.

Tôi vừa quay xe, đám lính đánh thuê bèn đồng loạt giơ súng, gần như đồng loạt bóp cò về phía tôi.

Trong nháy mắt, tiếng đoàng đoàng từ xe vang lên. Tôi ngồi bên trong, nghe thấy âm thanh liên hồi này thì tim như muốn nhảy ra ngoài, tôi sợ có viên đạn nào đó lọt qua tấm kính chống đạn ghim thẳng vào người tôi.
Chương 244: Dìm xuống sông

May mắn là, chiếc xe này của Bangsue rất chắc chắn, kính chắn gió và cửa sổ xe bỗng xuất hiện vài vết nứt, giống như pháo hoa đột nhiên nở rộ vậy.

Tôi không cảm thấy bất kỳ cảm giác đau đớn nào, hay nói cách khác, không có viên đạn nào xuyên được vào đây.

Nhưng, gã trọc đầu kia lại nhắm vào tấm kính đã bị hắn bắn sắp vỡ ở ô cửa bên trái, sau khi bắn hai phát súng, đã có mảnh vỡ thủy tinh từ mặt trong rơi ra.

Kính chống đạn có hai lớp, lớp bên trong cũng bắt đầu vỡ.

Tôi bất chấp hết, tiếp tục nhấn mạnh chân ga, điều chỉnh phương hướng, lái nghiêng về phía sau.

"Bụp" Một tiếng va chạm lớn vang lên, đuôi chiếc xe Jeep đâm mạnh vào đầu chiếc SUV đang ở phía sau kia.

Bởi vì va chạm theo hướng nghiêng, hơn nữa mã lực của chiếc xe việt dã rất lớn, sức nặng cũng hơn chiếc xe SUV kia rất nhiều, chiếc SUV kia đột nhiên lùi về phía sau, đồng thời đánh tay lái sang ngang khiến cả xe nằm ngang giữa đường.

Đây là một con đường nhỏ trên núi chỉ vừa cho một chiếc xe đi qua, sau khi chiếc SUV nằm ngang như vậy, khiến cho cả con đường đều bị chặn lại, hai bên đường đều là bụi gai rậm rạp, con đường này đã bị phong tỏa hoàn toàn.

Ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình vốn dĩ đang chạy ở ngay phía sau, đột ngột xảy ra cú va chạm này, suýt chút nữa bọn họ bị phần đuôi chiếc SUV đang tạt ngang kia quật trúng, khiến bọ họ sợ hãi nhảy về phía trước vài mét giống như những con thỏ, quay trở về mép trái chiếc xe việt dã chỗ chúng tôi.

Trên thân chiếc xe việt dã vẫn còn vang lên tiếng ‘pằng pằng’ không ngừng, kính chắn gió đã mờ hết rồi, dường như không còn nhìn thấy cảnh vật bên ngoài nữa, tôi chỉ có thể dựa vào cảm giác phương hướng và tầm nhìn bị hạn chế của mình, tôi đánh tay lái về phía bên phải, sau đó lái về phía trước vài mét, rồi lại gài số lùi về phía sau, đâm về phía đám người Cung Chính Văn.

Đường lui của bọn họ đã bị chặn hết, ba chú cháu Cung Chính Văn đành phải lo sợ hốt hoảng mà chạy về phía trước tránh né, bọn họ chạy dọc theo mép trái của xe tôi đi về hướng Tây Bắc, muốn rời khỏi con đường này, để tránh khỏi việc bị tôi đâm chết.

Tôi dừng xe, sang số và tiếp tục chạy về phía bọn họ.

Lúc này, cửa xe bên trái đã bị thủng một lỗ, một viên đạn từ phía sau bắn tới, xoẹt ngang bên tai tôi, để lại trên mặt tôi cảm giác nóng hừng hực.

Tôi cắn răng một cái, đạp chân ga, né góc bắn của gã trọc đầu.

Ba chú cháu Cung Chính Văn đã chạy ra khỏi con đường này từ chỗ có khá ít bụi gai, chạy theo hướng Tây Bắc về phía bãi cỏ hoang kia, bên cạnh còn có hai tên vệ sĩ, chắc là người mà bọn họ dẫn từ trong nước sang.

Tôi lái chiếc xe việt dã lao ra khỏi con đường, sau khi xe lắc lư dữ dội vài cái, cuối cùng cũng đi qua được kênh mương thấp bé bên đường, rồi tiếp tục đuổi theo đám người Cung Chính Văn.

Nhưng tôi chưa tăng ga đến mức bạt mạng, mà vẫn khống chế được tốc độ, để tránh việc truy cản ráo riết quá khiến đám người Cung Chính Văn lại đổi hướng chạy.

Chỉ cần đuổi rồi dồn bọn họ đến sườn núi phía Tây Bắc thì kế hoạch coi như đã thành công một nửa rồi.

Bọn họ chắc chắn sẽ chạy tiếp, bởi vì nếu ở lại khu đất trống không có vật che chắn thế này chỉ có thể bị tôi đâm chết mà thôi, bọn họ chắc chắn sẽ trốn ở nơi đất cao mà chiếc xe không đi lên được.

Sự thật đúng là như vậy, đồng cỏ hoang này chỉ cách sườn núi hai mươi, ba mươi mét mà thôi, đám người Cung Chính Văn chạy thất tha thất thểu đến chân núi, rồi bắt đầu bò lên.

Tôi tăng tốc, chiếc xe ầm ầm lao về phía trước, sau khi đâm vào một thân cây, tôi vội vàng kéo chặt cần phanh, đồng thời mở cửa xe, lao nhanh ra ngoài.

Phía sau cũng vang tới vài tiếng súng nổ, gã trọc đầu và vài tên lính đánh thuê vừa nổ súng đã đuổi tới đây, chỉ còn cách khoảng hai mươi mét mà thôi.

Súng bắn dữ dội vào thân cây và cành cây ở gần chỗ tôi, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy âm thanh xé gió khi viên đạn vụt qua bên người mình.

Tôi vội vàng xông tới trước đầu xe, rút một khẩu Glock G17 ra, tôi cầm khẩu súng, nấp sau chiếc xe việt dã ngắm về phía đám người Cung Chính Văn.

Hai gã vệ sĩ bên cạnh Cung Chính Văn bỗng nhiên xoay người cũng chĩa súng về phía tôi.

Tôi vội vàng nấp sau một cây đại thụ, ngay sau đó nghe thấy tiếng súng pằng pằng ở thân cây.

Chắc bọn họ đã ngắm đúng được vị trí của tôi, phía sau cũng có vài tên lính đang đuổi tới, dường như tôi đang bị rơi vào tình thế không lối thoát.

Trong bóng đêm, thậm chí tôi đã nhìn thấy một bóng dáng đang đuổi tới từ phía sau chiếc xe việt dã.

Tôi không hề do dự, giơ khẩu Glock của mình lên hướng về phía bóng người đang đuổi tới kia, bóp cò.

Một tiếng súng vang lên, bóng người kia ngã xuống, tiếp theo đó là tiếng kêu rên thảm thiết.

Tôi híp mắt lại, nắm chặt khẩu Glock trong tay, nhìn chằm chằm vào chỗ chiếc xe việt dã, gã trọc đầu và đám người của gã đang ở phía sau xe.

Chỉ cần có thể kéo dài thêm một chút thời gian, đợi đám người Roga ở sườn núi giết chết ba chú cháu Cung Chính Văn thì mọi chuyện có thể kết thúc rồi.

Ngoại trừ tiếng kêu rên thảm thương kia ra thì xung quanh không còn bất kỳ âm thanh nào, không một tiếng nói, không có ai bước sau từ sau chiếc xe việt dã, hai kẻ địch ở phía sau tôi cũng không có động tĩnh gì.

Nhưng tôi biết, bọn chúng chắc chắn đang cầm súng nhắm về phía thân cây này, chỉ cần tôi vừa ló đầu ra ngoài là bọn chúng sẽ nổ súng.

Tuy rằng đã có áo chống đạn nhưng tôi cũng không thể mạo hiểm, áo chống đạn lại không thể bảo vệ được phần đầu của tôi.

Sự yên tĩnh đến kỳ lạ này tiếp tục kéo dài trong vòng vài phút, ở sườn núi phía sau đột nhiên truyền đến giọng gào thét của Cung Chính Văn: "Phương Dương, con mẹ nhà mày, hôm nay nhất định tao phải giết chết mày! Hai đứa nhỏ kia cũng đừng hòng sống sót, bây giờ, tao sẽ gọi điện cho người đến đây, dìm bọn nó xuống sông".

Tôi vội vàng hét lớn: "Đừng, đừng gọi điện, chỉ cần anh chịu tha cho mấy đứa nhỏ, tôi chấp nhận đầu hàng, muốn chém muốn giết thế nào tùy các anh!"

"Hừ! Mày nghĩ là tao sẽ tin mày sao? Mẹ kiếp, mày chỉ đang kéo dài thời gian, đừng tưởng bọn tao không biết mày vẫn còn người ở Chiêng Ray, bọn chúng đang lùng sục khắp Chiêng Ray tìm hai đứa trẻ kia, tao nói không sai chứ?"

Trong lòng tôi chùng xuống, đám người mà Đỗ Minh Cường âm thầm đào tạo đã bị phát hiện rồi.

Vừa mới nãy, Roga nói, bọn họ giải quyết được hai tên đang tuần tra gần đây, có lẽ là đám người mà Cung Chính Văn đã sai đi thăm dò gần đây vì để đề phòng sẽ có người từ Chiêng Ray đến chi viện cho tôi.

Nhưng, hắn ta đã đánh giá thấp đám người mà Đỗ Minh Cường bồi dưỡng rồi, cũng có thể là do chỗ hắn ta không đủ người nên mới sắp xếp hai kẻ đi tuần tra, và bị đám người Roga giải quyết một cách nhanh gọn để không ai phát hiện

Cho dù là người ở Chiêng Ray đã bị phát hiện cũng không quan trọng, quan trọng chính là chúng tôi phải bắt được ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình.

Rồi buộc bọn chúng nói ra chỗ giam giữ Khang Khang và Tiểu Tây, hoặc trực tiếp bắt bọn chúng phải thả người mới được.

Tính toán thời gian, đám người Roga cũng sắp đến rồi.

Tôi cố ý nói với giọng điệu bất lực: "Cung Chính Văn, anh thắng rồi, bảo người của anh đừng nổ súng trước đã, tôi sẽ gọi điện cho người của tôi kêu bọn họ không tìm nữa, anh thả hai đứa nhỏ ra đi".

"Ha ha ha, mày đang đùa tao đấy à? Tại sao tao phải thả người trước? Mày bỏ súng xuống trước, ngoan ngoãn đi ra để tao giết chết mày rồi tao tự khắc sẽ thả người".

"Không được, ngộ nhỡ anh nuốt lời, sau khi giết tôi xong, còn ra tay tàn ác với chúng thì sao?"

"Hừ! Mày cũng có tư cách ra điều kiện với tao hả?"

Tôi do dự một lúc, lúc vừa định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện có hai bóng người một trái, một phải xuất hiện ở phía sau chiếc xe việt dã.

Không chần chừ chút nào, tôi hướng về phía bóng người bên trái, bóp cò súng.
Chương 245: Không chịu nổi

Khoảng thời gian vừa rồi gần như ngày nào tôi cũng luyện súng không ngừng nghỉ, việc này đã khiến tôi có được kỹ thuật bắn súng dễ dàng bắn trúng mục tiêu trong khoảng cách 200 mét.

Sau khi tiếng súng vang lên, bóng người phía bên trái kia ngã xuống.

Nhưng dường như cùng lúc đó, phía bên phải lại vang lên một tiếng súng, tiếp đến là một tiếng vang trầm thấp. Đột nhiên một lực va chạm cực lớn đập vào ngực tôi, giống như một cái búa đập mạnh vào vậy. Cùng lúc cơn đau dữ dội ập tới, thì tôi cũng bị hất ngã xuống bãi cỏ.

Trên sườn núi phía sau cũng vang lên hai tiếng súng, một viên đạn ghim vào thân cây tôi vừa mới nấp, viên đạn còn lại thì sượt qua cạnh người tôi.

Tôi ngã sõng soài xuống đất, cố chịu đựng cơn đau ở ngực rồi lăn mình vài vòng tới một chỗ vừa thấp lại có cây cối che chắn. Sau đó tôi nằm trên mặt đất, giơ tay lên kéo cò về phía sườn núi, đồng thời dùng tay trái rút ra một khẩu Glock thật nhanh rồi bắn tới chiếc xe việt dã.

Giữa rừng núi lập tức vang lên tiếng súng rền rĩ.

Tôi nằm trong bụi cỏ thì chỉ nhìn thấy cây cỏ trước mặt và xung quanh bay tứ tung trong không trung, còn đống bùn đất gần bên cạnh thì bắn tung toé, chứ cũng không biết có bao nhiêu viên đạn bắn vào xung quanh đây.

Để tránh thương vong, bên kia không dám tấn công quá gần, cũng không cần thiết phải làm vậy, chỉ cần bắn tôi te tua từ xa là được.

May mà vị trí tôi nằm khá thấp, bên cạnh lại có một cây đại thụ che chắn, góc bắn của đối thủ lại cực nhỏ nên cũng khó mà bắn trúng tôi được.

Nhưng bọn chúng quá đông, dù có bắn lung tung thì cũng không tránh khỏi việc bị trúng đạn.

Tốc độ bắn của khẩu Glock cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc tôi đã bắn hết hai băng đạn.

Lúc lấy băng đạn ra, tay trái của tôi chợt đau nhói, khẩu Glock cũng rơi xuống.

Một viên đạn đã bắn xuyên qua cẳng tay tôi.

Tôi cắn răng nhịn đau rồi đổi súng sang tay phải, đồng thời bắn về phía có ánh lửa nòng súng.

Còn chưa bắn hết một băng đạn thì chỗ xương sườn của tôi lại bị trúng một phát đạn.

Áo chống đạn cũng không thể ngăn cản hoàn toàn độ sát thương của viên đạn. Lực va chạm cực lớn đó lại khiến tôi cảm nhận được cơn đau dữ dội, xương sườn của tôi có lẽ đã gãy rồi.

May là thứ đối phương dùng chỉ là súng ngắn, lực va chạm của viên đạn có vận tốc chậm không thể nào xuyên thủng áo chống đạn. Nhưng nếu như thứ đối phương dùng là súng trường, viên đạn có uy lực lớn có thể làm vỡ xương, thậm chí chấn thương lục phủ ngũ tạng mà dẫn đến xuất huyết trong.

Nếu như gặp phải súng bắn tỉa, thì căn bản một phát súng là đã có thể xuyên thủng áo chống đạn không có thêm tấm chắn. Mà cho dù có thêm tấm chắn thì cũng có thể sẽ chết do lực va chạm quá mạnh.

Cơn đau ở chỗ xương sườn khiến sức lực của tôi tuột dốc không phanh. Tôi không thể nhắm chuẩn được nữa, chỉ đành giơ tay phải lên rồi bắn bừa vào khắp bốn phía.

Tôi có linh cảm, rất có thể mình sẽ chết ở đây.

Nhưng tôi không hối hận!

Hơn nữa, trước khi đến lúc đó tôi sẽ kéo thêm mấy tên nữa chết cùng.

Bắn hết một băng đạn, tôi đành nhịn đau để đổi lấy một băng đạn khác, tiếp tục giơ tay lên rồi bắn.

Lúc này, đột nhiên tiếng súng trở nên vang rền, hơn nữa phần lớn tiếng súng là được truyền đến từ phía sườn núi, chỗ xe Jeep cũng vang lên vài tiếng kêu thảm thiết.

Một lúc sau, cảnh tượng cây cỏ bay tứ tung và bùn đất văng tung tóe xung quanh tôi dần ngừng lại, chỗ tôi cũng không còn đạn bắn tới nữa.

Đám người Roga đến rồi.

Đầu óc căng thẳng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng, cánh tay thì mềm nhũn. Tôi mệt mỏi nằm trên đất mà há mồm thở dốc.

Chẳng bao lâu sau, tiếng súng dần dần trở nên thưa thớt, đến cuối cùng thì không còn tiếng súng nữa. Chỉ có tiếng hét phẫn nộ, tiếng van xin sợ hãi và tiếng kêu rên xé lòng.

Trong đó, tôi nghe thấy có người nói những câu kiểu "Cố chịu một chút, đừng nhắm mắt...".

"Anh Dương, anh Dương anh ở đâu vậy?", cách đó không xa vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của Roga.

"Tôi ở đây", tôi cố gắng kêu lên một tiếng.

Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc tôi đã nhìn thấy một bóng người to lớn nhanh chân chạy tới.

"Anh Dương, anh không sao chứ?", người đó ngồi xổm xuống rồi hỏi tôi với vẻ sốt sắng.

"Anh là là Roga?"

"Vâng", anh ta gật gật đầu: "Tôi là Roga, anh Dương bị thương ở đâu rồi?"

"Tay trái, với lại chỗ này”, tôi dùng tay phải chưa bị thương chỉ vào ngực với chỗ xương sườn bên phải: "Đúng rồi, tình hình thế nào rồi?"

"Đều giải quyết xong rồi, đã tóm được ba người của nhà họ Cung, người của bọn nó chết sáu, còn hai người thì bỏ súng xuống đầu hàng", Roga vừa nói vừa cởi áo chống đạn giúp tôi.

"Người của anh thì sao? Có thương vong không?"

"Có hai người bị trúng đạn, Tiểu Phương đang xử lý giúp họ, lát nữa sẽ đưa đến bệnh viện xem sao!"

"Bị thương nặng không?"

"Có một người khả năng là... Không chịu nổi!"

Tôi cau mày: "Mau dẫn tôi đi xem xem!"

"Được", Roga dìu tôi ngồi dậy, sau khi cởi áo chống đạn giúp tôi thì kéo tôi đứng lên.

Tôi cảm thấy chỗ xương sườn vẫn rất đau, cũng không biết đã gãy mấy cái. Mặc dù ngực cũng đau, nhưng không nghiêm trọng như vậy, có lẽ xương không sao.

Tôi nhịn lấy cơn đau, từng bước từng bước một đi lên sườn núi dưới sự dìu đỡ của Roga.

Cách đó không xa có mấy người đang tụm lại một chỗ, trong đó còn có người liên tục kêu lên những câu kiểu như "Đừng nhắm mắt".

Đi tới gần đó, nhờ sự chiếu rọi của đèn xe việt dã và đèn pin cầm tay, tôi cũng thấy được tình hình bên trong.

Một người con trai hơn hai mươi tuổi có sắc mặt trắng bệch nằm trên đất, liên tục ho ra bọt máu.

Một người đàn ông khác quỳ trên mặt đất, hai tay đè chặt vào ngực phải của anh ta, nhưng vẫn không thể ngăn được máu tươi chảy ra ngoài.

Người bên cạnh thì tay chân luống cuống mà hô loạn lên.

Từ tiếng kêu gào của họ, tôi biết họ đang gọi A Cường, là chữ Cường trong Đỗ Minh Cường.

Không lâu sau, anh ta co giật mấy lần, hai mắt lồi ra ngoài, đồng tử dần giãn ra...

Cứ như thế, sự co giật của anh ta càng ngày càng vô lực, việc hít thở cũng yếu dần.

Cuối cùng, anh ta ngừng co giật, cơ thể trở nên mềm nhũn và ngưng thở.

Người đàn ông vốn lúc đầu đè chặt lấy ngực của anh ta thì bây giờ đang hồi sức tim phổi cho anh ta hết lần này đến lần khác.

Một người đàn ông khác khoảng chừng hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh thì vừa gào khóc vừa vỗ liên tục vào khuôn mặt đầy máu tươi của anh ta.

Roga gầm nhẹ một tiếng đầy căm phẫn và đau khổ, đột nhiên y kéo cò súng về phía người da trắng đang rên rỉ nằm cách đó không xa, bắn sạch toàn bộ đạn trong băng đạn.

Sau đó, y ngồi xổm trên mặt đất với vẻ bất lực, hai tay kéo mạnh lấy mái tóc của mình.

Tôi thở dài một hơi, đồng thời lấy một điếu thuốc ra châm lửa rồi đưa cho Roga.

Roga lặng lẽ nhận lấy điếu thuốc, hít mạnh một hơi.

Tôi cũng châm cho mình một điếu thuốc, sau đó nhìn lướt xung quanh thì thấy Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình đang ngồi xổm trên mặt đất hai tay ôm đầu.

Dường như bọn họ chẳng hề hấn gì, có lẽ Đỗ Minh Cường đã bàn giao cho đám người Roga. Trước tiên vẫn chưa cần giết chết ba người này, bởi vì còn phải hỏi ra được tung tích của Khang Khang và Tiểu Tây từ chỗ bọn họ.

Tôi hít một hơi thuốc rồi nhấc chân đi về phía bọn họ.

Cung Chính Văn vốn dĩ ngông cuồng tự đại, giờ đây lại run lẩy bẩy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Mày biết mày đã hại chết bao nhiêu người rồi không?", tôi đi tới trước mặt hắn ta, lạnh lùng hỏi.

Cung Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút, lại vội vàng cúi đầu: "Phương Dương, tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi đi, sau này tôi sẽ không..."

Tôi không nhịn được mà đá vào mặt hắn ta một phát, đá hắn ngã lăn trên mặt đất rồi tiến tới đạp lên yết hầu của hắn ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom