-
Chương 256-260
Chương 256: Tôi là Phương Dương
Tôi vỗ vai Roga: “Anh nói gì thế? Tôi về tìm Ốc Trắng thì sao xảy ra chuyện được? Đừng nói nữa, mau đi đi”.
Dứt lời, tôi lập tức xách súng trường tự động chạy quay lại, không cho y cơ hội từ chối.
Trận chiến trải qua đã khá lâu, nên tôi đã thăm dò được bố cục cơ bản của cung điện. Ngoài phía của Ốc Trắng ra, chúng tôi đã có thể xác định các hướng khác không còn bất kỳ vấn đề gì nữa.
Tôi lần mò chạy thẳng về phía mấy người Ốc Trắng đang giả vờ tấn công khi trước, đang lúc do dự không biết tại sao vẫn chưa nghe thấy tiếng súng, phía trước tôi chợt vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Tôi thò đầu qua thì thấy một tên thuộc hạ của Đỗ Minh Hào đang nằm dưới đất, bịt đùi không ngừng kêu rên. Chắc đùi của hắn đã bị thương, còn đang chảy máu dòng dòng, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Thấy xung quanh không có ai, tôi bước tới, xách cổ hắn lên hỏi: “Mày là người của Đỗ Minh Hào đúng không? Người vừa đánh nhau với chúng mày lúc trước đâu?”
Hắn ngẩn ra, chắc ban đầu tưởng tôi là người đến cứu mình, nhưng không ngờ tôi vừa bước tới đã hỏi về kẻ địch của hắn.
Thấy hắn không nói gì, tôi chĩa thẳng họng súng vào đầu hắn, mặt hắn lập tức biến sắc, hắn nói: “Bọn họ đi lên phía trước rồi, vị trí cụ thể thì tôi cũng không rõ”.
Tôi đập mạnh báng súng vào gáy hắn, tên đó lập tức bất tỉnh nhân sự.
Dù đã giết vài người, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được việc xuống tay sát hại một tên có thể coi là trói gà không chặt. Nhưng tôi cũng phát hiện ra rằng có rất nhiều người trông thì có vẻ cứng rắn lắm, tuy nhiên khi bị họng súng đen ngòm chĩa vào đầu, họ vẫn không kháng cự lại được nỗi sợ hãi trong lòng, chiêu này lần nào cũng có tác dụng.
Phía trước là một hành lang dài khác, tôi thấy hơi nghi hoặc. Ốc Trắng là người do đích thân Đỗ Minh Cường lựa chọn, anh ta không thể kích động như vậy mới đúng. Phía trước hành lang dài này thông thống, đi vào trong rồi thì khó mà phân biệt được các phía đông tây nam bắc, nhưng Ốc Trắng vẫn dẫn người xông vào.
Tôi bắt bản thân phải bình tĩnh lại, vừa men theo chân tường chầm chậm đi lên phía trước, vừa suy nghĩ nguyên do. Sở dĩ Ốc Trắng xông đến đây chỉ có một cách giải thích duy nhất là có thứ gì đó đã thu hút anh ta, loại hấp dẫn này đủ khiến anh ra dùng tính mạng để vồ lấy.
Chẳng mấy chốc, tôi đã đi đến cuối hành lang. Lúc tôi đang phân vân nên rẽ sang hướng bên trái hay bên phải, phía sau một vách ngăn nhỏ ở bên cạnh chợt truyền đến một tiếng bước chân khe khẽ.
“Đội trưởng, tranh thủ lúc các anh em đang hậu thuẫn cho mình, chúng ta mau đi thôi”.
Sau đó là giọng của Ốc Trắng: “Không được! Là tôi dẫn các cậu đến đây, có về thì cùng về. Đi, tôi phải quay lại xử chúng nó thêm một lần nữa”.
“Không được, đội trưởng…”
“Đừng nói nữa, cậu là đội trưởng hay tôi? Bớt lắm mồm đi, cậu cầm đồ chạy trước đi, tôi quay lại cứu các anh em khác. Nhớ lấy, nhất định phải giao đồ tận tay cho ông Đỗ hoặc anh Dương!”
Tôi có một linh tính, chợt hiểu vì sao họ lại xuất hiện ở đây, chứ không tập hợp theo kế hoạch định trước.
Để lấy được một món đồ mà đám Ốc Trắng chấp nhận mạo hiểm, nhưng ở đó được canh chừng nghiêm ngặt, lực lượng thì mạnh mẽ. Để họ lấy được món đồ này và thành công thoát thân, phần lớn các anh em trong đội của Ốc Trắng đã lựa chọn ở lại làm hậu thuẫn, để đội trưởng cầm đồ chạy trước.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn tấm vách nhẵn bóng ấy, rồi dùng sức leo lên vách tường. Nhưng tôi vừa thò đầu lên, giọng nói ở phía bên kia đã chợt ngưng, ngay sau đó có hai họng súng đen ngòm chĩa vào tôi.
Tôi giật nảy mình, suýt nữa ngã từ tên đó xuống: “Khoan, tôi là Phương Dương”.
Nghe thấy giọng tôi, hai người Ốc Trắng hạ súng xuống, trên mặt Ốc Trắng hiện lên vẻ lo lắng: “Phương Dương, sao cậu lại đến đây? Không phải các cậu đã rút lui rồi sao?”
“Các anh chưa quay lại, sao tôi có thể đi được. Nhưng anh yên tâm, Tiểu Tây và Khang Khang đã an toàn rồi, chắc bây giờ đang trên đường đến Chiêng May”.
Ốc Trắng gật đầu, bảo người anh em bên cạnh đưa một chiếc túi cho tôi, rồi kể lại chuyện cho tôi nghe.
Lúc trước, bọn họ đang ở thế vờ tấn công. Sau khi xong xuôi mọi việc, vốn chúng tôi sẽ cùng rút lui. Nhưng khi đám Ốc Trắng đang định rời đi, không ngờ trong đám người đuổi theo phía sau lại có một người của nhà họ Cung, người đó nói thứ mà Đỗ Minh Hào và Đỗ Minh Cường đang tranh nhau chỉ là một mặt phật.
Mặt phật đó cất giấu bí mật của nhà họ Đỗ, ai có được nó thì mới có thể trở thành người nắm quyền gia tộc thật sự. Đỗ Minh Cường biết chuyện này, nhưng mãi không thể tìm ra được bí mật ấy. Tuy nhiên tình cờ thế nào, mặt phật đó lại rơi vào tay của Đỗ Minh Hào.
Đáng tiếc Đỗ Minh Hào cũng không phải là người có sự nghiệp vĩ đại gì, nên cũng không có vận may giải được bí mật ấy. Về sau, không biết tại sao mặt phật lại lưu lạc đến đây, người nhà họ Cung còn lên tiếng nhắc nhở rằng tình tiết trong này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Tôi hỏi: “Người nhà họ Cung còn nói đến chuyện gì khác nữa không?”
Ốc Trắng lắc đầu: “Không, hắn chỉ bảo với tôi là nếu muốn có mặt phật thì đi theo hắn. Lúc trước, tôi luôn đi theo ông Đỗ, ông ấy cũng từng nhắc đến chuyện liên quan đến mặt phật này, vì thế tôi mới biết nhiều như vậy”.
Tôi cau mày trầm tư một lát: “Được, nếu đã vậy thì anh bảo người anh em này cầm mặt phật đi ngay đi, còn tôi và anh sẽ cùng đi cứu người”.
Mặt người anh em đỏ lựng lên: “Không được, anh Dương, đội trưởng, hai anh cầm mặt phật đi đi. Một mình em quay lại là được rồi…”
“Bớt nhiều lời đi!”
Ốc Trắng nghiêm mặt: “Đây là mệnh lệnh, mau chấp hành!”
Người anh em đó muốn nói gì đó lại thôi, sau đó nhìn chúng tôi đăm đăm, nói: “Anh Dương, đội trưởng, các anh bảo trọng. Xin hãy yên tâm, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ đưa tận tay mặt phật này cho ông Đỗ”.
Dứt lời, cậu ta không làu bàu nữa, mà nhanh chóng rời đi theo hướng tôi chỉ.
Tôi thở phào một hơi: “Chúng ta mau qua đó thôi, những người khác đang ở đâu?”
Ốc Trắng thay một băng đạn mới cho súng, đi trước, đáp: “Đi theo tôi, bọn họ ở ngay phía trước thôi”.
Ốc Trắng vừa đi vừa nói nhỏ, trong giọng nói của anh ta chứa đầy sự hối hận: “Sớm biết thế này thì tôi đã không đến lấy miếng mặt phật ấy nữa, khiến ở cả đống anh em phải ở lại đây. Nếu họ xảy ra chuyện gì, tôi chết cũng không hết tội”.
Tôi vỗ vai anh ta tỏ ý anh ta đừng nghĩ nhiều: “Lát nữa cả bọn cùng cố, có thể cứu được người nào thì hay người ấy”.
Chúng tôi chưa đi được mấy bước, Ốc Trắng đột nhiên nắm lấy vạt áo tôi, kéo người tôi dính vào tường, rồi ra hiệu bằng tay cho tôi bảo đừng lên tiếng.
Không cần anh ta nói thì tôi cũng biết tình hình lúc này, phía trước là một quảng trường nhỏ, xung quanh có mấy căn phòng.
Có mấy người bị trói trên quảng trường, một người trong số đó đùi đang bị chảy máu, sắc mặt trắng bệch. Xung quanh bọn họ đều là người của Đỗ Minh Hào và một người đang gọi điện thoại, có lẽ hắn ta chính là người nhà họ Cung mà Ốc Trắng nhắc đến.
Còn đám người bị trói ở giữa thì là những người khác trong tiểu đội của Ốc Trắng.
Tôi nhìn thấy đôi mắt của Ốc Trắng như trực trào phun lửa, người anh em bị chảy máu ở đùi chính là cậu đàn em dẫn đường lúc trước, những người khác đều chưa bị thương, lòng tôi cũng chùng xuống.
Một cuộc đọ súng lớn thế này, sao lại không có ai bị thương, những người anh em đó…
Ốc Trắng cắt chặt hàm răng, sợ anh ta không kiềm chế được, tôi vội kéo anh ta, dùng giọng nói chỉ hai người chúng tôi mới có thể nghe thấy nói: “Đừng manh động vội, xem bọn chúng làm gì đã. Chúng ta chỉ có hai người, cẩn thận lợi bất cập hại”.
Tôi vẫn còn một câu chưa nói hết, ít nhất cũng phải chờ đến khi người anh em kia mang mặt phật đi đã, không thì đám người Ốc Trắng tốn công vô ích rồi.
Chương 257: Lão Miêu
Tôi âm thầm áp sát, sau khi xác định không ai có thể chú ý tới chúng tôi, tôi núp trong một góc nghe ngóng.
Người đang gọi điện thoại đó một mực cung kính nói: “Nhị thiếu gia, chúng tôi đã bắt được người của Đỗ Minh Cường rồi. Đám người này cùng đến đây cướp hai đứa trẻ đó với chúng tôi… Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ liên lạc với nhà họ Cung ngay”.
Dứt lời, hắn ta cúp máy. Nhị thiếu gia mà hắn nói chắc là Đỗ Minh Hào. Nhà họ Đỗ có hai người con trai, Đỗ Minh Cường là con cả. Nhưng người đó vừa nói sẽ liên lạc với người nhà họ Cung, không lẽ hắn ta không phải là người nhà họ Cung mà Ốc Trắng nhắc đến?
Tôi thấy mơ hồ, Ốc Trắng nhìn về một phía khác, ở đó cũng có một người thanh niên trông rất tùy ý. Bấy giờ tôi mới gạt bỏ được những hoài nghi, thì ra hắn mới là người dụ Ốc Trắng trúng kế.
Lúc này, người nhà họ Đỗ đó đi qua, hai người họ thảo luận với nhau. Vì khoảng cách quá xa, nên tôi không nghe rõ nội dung cuộc hội thoại của họ, nhưng tôi suy nghĩ kỹ lại thì đại khái là họ đang thăm dò toàn bộ sự việc.
Lúc trước, chúng tôi bắt được ba chú cháu nhà họ Cung, ba người họ muốn trả thù, nhưng lại chưa có cơ hội. Cuối cùng khi chúng tôi quyết định cứu Tiểu Tây và Khang Khang thì cơ hội đã đến.
Nhà họ Cung gài người vào đội của Đỗ Minh Hào. Bây giờ, đương nhiên Đỗ Minh Hào sẽ không đắc tội với nhà họ Cung, vì thế cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, dẫu sao mục đích của họ cũng là không gây xung đột.
Mục đích chủ yếu của người của Đỗ Minh Hào có lẽ chính là bảo vệ hai đứa trẻ, mức độ lớn nhất của họ là giữ chúng tôi lại được người nào hay người ấy. Còn mục đích của nhà họ Cung thì đơn giản hơn nhiều, từ căn nguyên vấn đề mà nói, họ chỉ có duy nhất một kẻ thù ở Xiêng La là tôi.
Nhà họ Cung đúng là một lũ chó điên, cắn được rồi thì có chết cũng không nhả ra.
Lúc này, tôi lại nghĩ đến Bạch Vi. Nhưng tôi không lấy điện thoại ra xem, vừa nãy là tôi chủ động tắt máy của cô ấy, nên chắc bây giờ, cô ấy cũng đang căng thẳng lắm.
Bây giờ, tôi chợt thấy hoa mắt, Ốc Trắng ra hiệu cho tôi: “Phương Dương, cậu phụ trách tên cầm súng trường ở bên phải, tôi sẽ bắn hạ tên cầm súng ở phía trước bên trái. Chúng còn lại mười ba người, trừ người nhà họ Cung và người liên lạc của nhà họ Đỗ thì chỉ còn lại mười một người thôi”.
Nói rồi, anh ta lại chỉ vào bức vách cực dài ở phía sau: “Đây là một chỗ trốn rất tốt, chúng ta đánh phục kích ở đây, bọn chúng cũng sẽ không có cơ hội gì đâu”.
Ốc Trắng nhìn vào gương mặt đầy vẻ tuyệt vọng của các anh em, hít sâu một hơi.
Tôi không hỏi gì, kế hoạch của Ốc Trắng rất ổn. Bây giờ, chúng tôi chỉ có hai người, có thể nói kế hoạch của anh ta đã là tốt nhất.
Chỉ cần chúng tôi hạ hai tên cầm súng trường có sức uy hiếp lớn nhất với mình, các tay súng trường hoặc súng lục hay thậm chí là người cầm vũ khí lạnh ở những vị trí khác cũng không còn có sức uy hiếp quá lớn với chúng tôi nữa.
Nhưng chúng tôi cũng không thể tiến hành sắp xếp kỹ lưỡng hơn được nữa, dẫu sao chúng tôi cũng chỉ có hai người. Nếu có thể thành công thì đương nhiên là phần thắng sẽ tăng thêm, còn nếu thất bại thì kế hoạch có chu toàn đến mấy cũng có chỗ sơ hở. Dù gì lên kế hoạch là con người, và thực hiện kế hoạch cũng là con người.
Tôi và Ốc Trắng cùng thầm đếm một, hai, ba. Khi đếm đến ba, tôi đứng phắt dậy xông ra ngoài, nhắm chuẩn vào tên cầm súng liên thanh đã sắp xếp trước, rồi nổ ba phát súng liên tù tì. Tiếng đạn bắn nát cơ thể vang lên, người đó lập tức ngã vật ra đất.
Ốc Trắng cũng vậy, sau đó nhân lúc người của Đỗ Minh Hào vẫn chưa phản ứng lại, anh ta không ngừng nã súng về phía họ. Hai khẩu súng tự động liên tục nã hơn sáu mươi viên đạn ra, quân số của Đỗ Minh Hào lập tức giảm ngay. Từ một đám người đông đúc lúc trước, giờ chỉ còn lại chưa đến mười người.
Cuối cùng người ở phía đối diện đã phản ứng lại, đồng thời nổ súng về phía chúng tôi. Nhưng chúng tôi đã sớm di chuyển khi lượt bắn thứ hai bắt đầu, nên giờ đã ở một phía khác.
Người ở phía đối diện bắn vào không khí, thấy chúng tôi đã chạy sang phía khác, họ lập tức chuyển hướng súng, nã đạn về phía chúng tôi.
Người nhà họ Đỗ và người liên lạc với nhà họ Cung đó bị sự xuất hiện bất ngờ của chúng tôi dọa cho sợ hết hồn. Hai người họ mặc kệ tất thảy, nói với một tên đàn em một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
Tên đàn em đó nhanh chóng chạy vào giữa quảng trường nhỏ, dẫn mấy người anh em bị bắt ở phe chúng tôi ra rồi chạy về một phía.
Lúc này, Ốc Trắng đã di chuyển sang một phía khác, anh ta không thò người ra, chỉ bắn vài phát đạn. Thấy anh ta đã hoàn toàn thu hút hỏa lực, nhìn từ xa thấy bóng dáng của người liên lạc với nhà họ Cung, tôi đứng dậy ngắm bắn, rồi bóp cò liền một mạch.
Ngay sau đó, người liên lạc với nhà họ Cung bay ra ngoài như một cái giẻ lau, tôi cau mày, tên này mặc áo chống đạn!
Ốc Trắng cũng đổ mồ hôi khắp người, trốn ở trong góc.
Lúc trước, vì chúng tôi đột kích bất ngờ, nên người của Đỗ Minh Hào mới tổn thất nặng nề. Nhưng hiện giờ, bọn họ cũng đã phản ứng lại, ai nấy đều tìm chỗ trốn rồi nã súng về phía chúng tôi. Chúng tôi chỉ có hai người và hai khẩu súng, nên căn bản không địch lại được hỏa lực của họ.
“Không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì chúng ta cũng không cầm cự được”.
Tôi nói khẽ, đây đã không còn là vấn đề kỹ thuật bắn súng nữa, mà là sự áp chế của quân số và hỏa lực. Dù ban đầu, chúng tôi đã hạ được hai tay súng trường có sức huy hiếp lớn nhất với mình, nhưng tình thế bây giờ không thể nào bù đắp được.
Giống như một tay súng bắn tỉa đối đầu với một trăm lính đánh bộ, dù lính đánh bộ bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng phần thắng cuối cùng nhất định vẫn thuộc về họ.
Ốc Trắng thò mạnh đầu ra, nổ hai phát súng về một phía, sau đó rụt người lại, nói: “Phương Dương, xin lỗi, là tôi kéo cậu vào vụ này. Cậu là bạn của ông Đỗ, nếu cậu không ngại, hôm nay chúng ta mà có thể sống sót ra khỏi đây, sau này tôi sẽ nhận cậu làm anh em!”
Tôi thấy phía anh ta nổ súng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó là một trận hỗn loạn, tôi bật cười ha ha: “Thế thì tôi có thêm một người anh em là cái chắc rồi!”
Dứt lời, tôi tiếp tục khom người đi vài bước lên phía trước, đến sau một cái cột đá, dùng nó che chắn để bắn tiếp vài phát đạn nữa, ngăn cản thế tấn công của kẻ địch.
Lúc này, tôi thấy rất mừng, văn hóa của Hoa Hạ và Xiêng La khác nhau, Xiêng La rất thích đặt các cột đá lớn nhỏ trong các tòa kiến trúc. Nếu là khách du lịch, tôi sẽ chỉ thấy vướng tầm nhìn, nhưng lúc này, tôi lại thấy chúng thật tuyệt diệu.
Trong đại sảnh ở phía sau có các cột đá nối tiếp nhau, chỉ cần tôi và Ốc Trắng trốn sau chúng, chút ưu thế về số lượng người của Đỗ Minh Hào đã không còn nữa.
Nhưng lúc này, hướng hai liên lạc viên đó rời đi lại vang lên một giọng nói: “Phương Dương, còn có một người anh em khác nữa đây. Tao là người phụ trách ở đây của nhà họ Đỗ, chúng mày có thể gọi tao là Lão Miêu”.
Qua một chút tầm nhìn, tôi trông thấy liên lạc viên nhà họ Cung đang buồn bực đứng cạnh liên lạc viên của nhà họ Đỗ tự xưng là Lão Miêu. Có lẽ là do bài học vừa rồi, nên lần này hắn ta đã đổi vị trí. Dù tôi có thể nhìn thấy, nhưng do cây cột đá to ở trước mặt, nên muốn bắn trúng cũng khó.
Tôi và Ốc Trắng không nói gì, Lão Miêu đã đưa điện thoại cho liên lạc viên của nhà họ Cung, sau đó vung hai tay lên, rồi hai người họ đi ra khỏi chỗ trốn, đi về phía quảng trường nhỏ.
Ngay sau đó, tôi chỉ nghe thấy liên lạc viên của nhà họ Cung cười lạnh nói: “Phương Dương, trong quảng trường là người của chúng mày, nếu muốn họ sống thì mày mau giao vũ khí, rồi ngoan ngoãn đi ra đây, đừng tưởng trốn sau cột đá thì bọn tao không làm gì được mày”.
Chương 258: Hy sinh rồi
“Nếu tao đi ra thì mày có thể tha cho tao không?”
Tôi thờ ơ nói, dù biết có lẽ hắn đang kéo dài thời gian, nhưng vì sự an toàn của thành viên trong tiểu đội của Ốc Trắng, tôi cũng chỉ có thể để hắn tiếp tục.
Tên liên lạc viên đó trốn sau cột đá, chỉ lộ ra một cái loa: “Cả tao và mày đều biết mày đã đánh cậu hai què chân, còn đánh gãy tay chân của chú cậu ấy. Ân oán lớn thế này, với tính cách của người Hoa Hạ chúng ta thì sao có thể tha cho mày được”.
Dứt lời, hắn chuyển chủ đề nói: “Nhưng nếu mày chủ động đi ra, chưa biết chừng bọn tao có thể tha cho đám đàn em trong quảng trường của bọn mày”.
Tôi nhìn sang Ốc Trắng, anh ta lắc đầu, tôi đáp: “Được, tao sẽ ra, chúng mày đừng có nổ súng đấy”, tôi nghĩ chắc Cung Chính Vinh và Cung Chính Văn cũng không muốn nhìn thấy tôi đã chết. Để tôi sống, sau đó họ sỉ nhục tôi có lẽ mới là cách hả giận nhất.
Tên liên lạc viên đó cười ha ha: “Thằng này thú vị phết nhỉ, đáng tiếc mày và nhà họ Cung có mối thâm thù lớn quá, nếu không khéo bọn tao còn kết bạn với mày ý chứ”.
Mượn ánh sáng, tôi liếc nhìn về phía tên liên lạc viên đó, thầm chửi hắn kết bạn cái đầu mày ý, sợ đến mức không dám thò đầu ra mà còn to mồm.
Tôi đáp: “Ừ, đúng là tiếc thật”.
Hắn ta lại nói: “Nếu đã vậy thì mày có thể đi ra rồi đấy”.
“Ừ, tao đi ra ngay đây”.
“Phương Dương, rốt cuộc mày có đi ra không hả?”
Trong lúc nói chuyện, tôi tìm kiếm cơ hội, bật người nhảy mạnh lên phía trước, tôi nhảy đến phía sau một cái cột đá ở đằng trước. Do trước đó, tất cả mọi người đều đang đề phòng cột đá mà tôi và Ốc Trắng trốn phía sau, nên không ai có thể ngờ là tôi lại chạy ra, nên chẳng ai đề phòng gì cả.
“Pằng pằng!”
“A!”
Liên tiếp ba phát súng, kích phát của vũ khí tự động vang lên một tràng tiếng bom đạn trong không khí, tên liên lạc viên đó cũng không chút đề phòng. Trong ba phát súng, có hai phát bắn trúng vào cột đá bật ra ngoài, còn phát cuối cùng đã xuyên qua cánh tay hắn.
Tên liên lạc viên đó kêu lên thảm thiết, bụm tay gào thét, còn tôi lại nhảy mạnh lên, lúc đáp đất lại tiếp tục nổ súng. Cũng không biết có bắn trúng ai hay không, tôi nhanh chóng trốn ra sau cột đá, há miệng thở hổn hển.
Cùng lúc đó, Ốc Trắng cũng không nhàn rỗi. Dường như cùng lúc tôi nổ súng, Ốc Trắng cũng triển khai hành động, tôi và anh ra xông về hai phía ngược lại. Khi đám người đó không ngừng nổ súng vì bị chúng tôi thu hút, mấy cột máu đã xuất hiện. Thoáng cái, thực lực của phía Lão Miêu và chúng tôi đã bị đảo lộn.
Ngày trước, khi luyện súng ở sân tập bắn, huấn luyện viên dạy tôi đã nói tôi có khả năng dùng súng thiên bẩm. Vì thế, tốc độ học rất nhanh, đến bây giờ, tôi đã dùng súng trường tự động giỏi hơn nhiều người rồi.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể không phục Ốc Trắng. Anh ta không hổ là tiểu đội trưởng tâm phúc bí mật mà Đỗ Minh Cường đã mất nhiều công sức đích thân bồi dưỡng ra, anh ta không chỉ có lòng dũng cảm dám một mình quay lại cứu người, mà kỹ năng bắn súng cũng giỏi đến mức tôi chưa từng thấy ai theo kịp.
Tôi bình tĩnh lại tìm một góc khuất lén thò đầu ra, mượn ánh sáng để nhìn ra phía sau. Xung quanh Lão Miêu có hai người ngã xuống, còn có một người đang kêu rên, nhưng giọng rất yếu ớt như có thể chết bất cứ lúc nào, mà người đó chính là liên lạc viên của nhà họ Cung.
Tôi lẩm bẩm trong đầu, nếu mày đã lựa chọn phục vụ cho nhà họ Cung, lại còn muốn lấy mạng của tao thì đừng trách tao xuống tay độc ác.
Như tôi đã nói, tôi và nhà họ Cung không đội trời chung. Lần sau, nếu để tôi bắt được ba chú cháu nhà họ tiếp, tôi sẽ không chút do dự giết bằng hết, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Bất kể là tôi hay nhà họ Cung, có lẽ bây giờ đều đã hiểu một cách sâu sắc về chuyện này rồi.
Đương nhiên, tôi chỉ làm vậy khi ở Xiêng La.
Phía Ốc Trắng cũng có ba người ngã xuống, tính cả Lão Miêu thì lực lượng còn đủ sức để chiến đấu ở phe của Đỗ Minh Hào chỉ còn lại năm người, thậm chí sau những phát đạn không ngưng nghỉ của tôi và Ốc Trắng, đã có người trốn sau cột đã giơ cờ trắng đầu hàng.
Không bao lâu sau, cuối cùng Lão Miêu cũng thò một miếng vải màu trắng từ sau cột đá ra. Ốc Trắng vẫn đứng nguyên tại chỗ đầy đề phòng, còn tôi thì bảo bọn họ giao nộp hết vũ khí, sau đó giơ hai tay lên ôm đầu, Lão Miêu bất đắc dĩ lôi một khẩu súng màu bạc có thiết kế tinh xảo ra.
Tôi lập tức cầm lấy khẩu súng, kiểm tra một lúc, đạn vẫn còn đủ, chưa bắn một viên nào: “Desert Eagle à? Đồ tốt đấy”.
“Nếu mày thích thì cầm đi”.
Lão Miêu không hề có ý định phản kháng, tên liên lạc của nhà họ Cung ở dưới đất chính là bài học cho hắn ta.
Tôi dắt khẩu súng vào hông, băng đạn của khẩu Glock mà tôi dùng lúc trước đã bắn hết từ lâu, bây giờ không còn chút lực uy hiếp nào nữa.
Tôi nhìn người của Đỗ Minh Hào, Ốc Trắng tiến lên cởi trói cho các thành viên trong tiểu đội của mình. Nhìn thấy Ốc Trắng và tôi, mấy anh em đó đều kích động đến mức mặt đỏ bừng.
“Những người khác đâu?”
Ốc Trắng hỏi.
“Bọn họ đều hy sinh cả rồi”.
Mắt của một thành viên tiểu đội trong số đó đã đỏ hoe.
Ốc Trắng trầm mặc một lát, nói: “Được rồi, mọi người đừng chần chừ nữa, dưới đất có súng, chúng ta mau đi thôi”.
Các thành viên của tiểu đội đều nhặt súng ở dưới đất lên, thành thạo thay băng đạn, kéo chốt an toàn.
Tôi nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây, chưa biết chừng ban nãy Lão Miêu đã liên lạc với Đỗ Minh Hào rồi, viện binh của chúng khéo đang trên đường tới”.
Tôi trói hết người của Đỗ Minh Hào lại, rồi nhanh chóng rời đi từ lối cũ với những người khác.
Tôi nhẩm tính thời gian, dù Đỗ Minh Hào lại phái người đến thì chắc cũng không nhanh tới vậy, huống hồ chúng tôi còn về bằng đường cũ.
Ra khỏi vườn hoa trung tâm, chúng tôi cất hết súng đi. Ở đây, chỉ có chúng tôi và người của Đỗ Minh Hào, nên mang theo súng không chỉ tiện mà còn an toàn hơn nhiều.
Dù thực tế là nhà họ Đỗ đã khống chế con đường lớn trong thành phố Chiêng Ray, nhưng nếu bị người tâm cơ lợi dụng, có lẽ sẽ khiến cho Đỗ Minh Cường rất khó xử.
Cả đoạn đường không có trở ngại nào, chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi qua cổng thành. Nhưng lại có một đám người đang trốn ở bên ngoài cổng thành, tôi định lấy súng ra theo phản xạ có điều kiện, nhưng lại nhìn thấy là người của Bansha nên yên tâm lại.
Người dẫn đầu trông rất quen, tôi hỏi: “Bansha đâu?”
Người anh em đó nói Bansha đi tìm xe, tôi lại hỏi về tình hình của hai đứa trẻ, người đó đáp chúng vừa ra khỏi thành phố, ông Đỗ đã sai người đến đón rồi. Tôi nhẩm tính thời gian, chắc bây giờ họ đã đến Chiêng May rồi.
Tôi thở phào một hơi, như vậy xem ra hai đứa trẻ đã được giải cứu an toàn, mặt phật của nhà họ Đỗ cũng đã được đưa đến Chiêng May. Cuối cùng tôi đã có thể về Chiêng May để nghỉ ngơi một trận rồi.
Tôi bảo cậu em đó đi tìm xe, còn chúng tôi đi trước. Tôi đột nhiên nhớ đến Ốc Trắng, bèn lấy điện thoại ra xem, trùng hợp thay lúc này lại có cuộc gọi đến của Bansha, tôi lập tức nghe máy.
“A Dương, cậu đang ở đâu?”
“Chúng tôi đã ra khỏi Chiêng Ray rồi, bây giờ đang chờ các ông tìm xe cho để chuẩn bị về Chiêng May đây”.
“Tìm xe? Xe nào?”
Bansha vừa nói dứt câu, tôi thầm nghĩ không xong rồi. Tôi chưa kịp ngoảnh lại, đột nhiên đã thấy sống lưng mình lạnh buốt, như tóc gáy trên toàn thân đều dựng hết lên, đây là trực giác khi gặp nguy hiểm.
Bụp!
“A Dương!”
“Mẹ kiếp!”
“Mọi người cẩn thận, bọn họ không phải là người của anh Đỗ!”
“…”
Tôi lao nhanh sang bên cạnh, nhưng vẫn cảm thấy cánh tay mình đau buốt, trước mắt tôi tối đen, sau đó tôi ngất xỉu.
Chương 259: Chó điên
Khi tỉnh lại lần nữa, trong xoang mũi của tôi nồng nặc mùi thuốc khử trùng, tôi mở to mắt rồi nhanh chóng nhắm lại, đôi mắt không thể nào mở ra được do sự kích thích của ánh sáng chói lóa.
Lúc này, một giọng nói truyền đến bên tai: “Phương Dương, Phương Dương, anh nghe được không?”
Giọng nói rất quen thuộc, tinh tế, dịu dàng, khiến người khác không tự chủ được mà muốn tới gần. Tôi dùng sức, động đậy cái đầu nặng nề của mình, vừa hay đối diện với khuôn mặt xinh đẹp kia.
Bạch Vi!
Tôi ngẩn người một hồi, cuối cùng nhìn ra được là mình đang ở đâu. Đây là một bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có một mình tôi. Lúc này, trên miệng tôi vẫn còn đeo ống thở, vùng bụng dưới đau dữ dội.
“Giám đốc Bạch, sao cô lại ở đây?”
“Tôi vẫn còn chút việc chưa xử lý xong ở bên này, tôi đã hủy vé máy bay rồi, vài ngày nữa tôi mới về Hoa Hạ”.
Bạch Vi mím môi, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi hỏi: “Cô sao thế?”
Không biết tại sao, khi nghe thấy tôi hỏi vậy, khóe mắt Bạch Vi bỗng đỏ hoe: “Có biết thiếu chút nữa là anh chết rồi không?”
Tôi chưa kịp phản ứng lại: “Sao lại thiếu chút nữa là chết?”
Bỗng nhiên, trong đầu tôi nhớ lại cảnh tượng cuối cùng khi ở ngoại thành Chiêng Ray, khi ấy tôi quay đầu lại, đón tiếp thằng em có bộ mặt dữ dằn, trong điện thoại vẫn còn truyền tới tiếng hét đầy sợ hãi của Bansha, tiếng súng và màn đêm đã nuốt chửng ý thức của tôi.
Tôi nhìn xuống bụng rồi hỏi: “Phát súng đó bắn vào bụng tôi?”
Bạch Vi lưỡng lự một hồi rồi vẫn nắm lấy tay tôi.
Cô ấy nhẹ giọng nói: “Khi ấy, tay súng ấy bắn anh một phát từ phía sau nhưng anh tránh được, chỉ bị xuyên qua phần bụng. May là không có bộ phận nào khác bị tổn thương. Vốn dĩ tay súng đó định bắn thêm phát thứ hai sau khi bắn trượt nhát đầu. Có điều, cái người tên Ốc Trắng cùng bọn anh ra khỏi Chiêng Ray ném khẩu súng ra, vừa hay đụng trúng cánh tay của tên cầm súng nên anh mới sống sót.
Tôi thở phào một hơi: “Ốc Trắng, không uổng công tôi nhận người anh em này!”
Tôi nhìn khuôn mặt lo lắng xen thêm chút trách cứ của Bạch Vi, trong lòng bỗng xao xuyến. Ban đầu, tôi chỉ muốn trả thù, đòi lại mọi thứ mà tôi đã bị mất từ chỗ cô ấy nhưng khi tôi hiểu ra, tất cả những gì đã mất đều không thể lấy lại thì đã bắt đầu thích người con gái này rồi.
“Phương Dương, anh...”
Đôi môi Bạch Vi hơi động đậy, khi tôi cho rằng cô ấy định nói gì đó, đột nhiên có người ấn chuông cửa nhưng hình như người kia nghe được bên trong có người nên không ấn chuông nữa.
Tôi nhìn Bạch Vi, bộ ngực căng tròn của cô ấy nhấp nhô một lát, tôi nhìn đến mức khiến yết hầu khô ran.
Mặt của Bạch Vi hơi đỏ ửng lên, cô ấy mắng tôi một câu, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc rồi nói: “Phương Dương, sau này anh đừng làm những chuyện nguy hiểm thế này nữa được không? Anh có biết tôi lo lắng cho anh tới mức nào không?”
Lòng tôi bỗng ấm lại, vừa định đáp lời thì nhớ ra cô ấy sắp về nước, giữa chúng tôi vẫn còn một thỏa thuận, đột nhiên, tôi không thể nói ra được mấy lời bông đùa, chỉ nhìn cô ấy chằm chằm.
Mãi đến khi Bạch Vi bị tôi nhìn đến phát ngượng thì cô ấy mới nói tiếp: “Phương Dương, tôi đi trước đây, trước khi về nước, có lẽ tôi sẽ thường xuyên tới thăm anh”.
Cô ấy là một người con gái thông minh, chắc đoán được tôi đang nghĩ gì nên mới đứng dậy và rời đi. Tôi gắng sức hít một hơi bầu không khí còn lưu lại mùi hương của Bạch Vi, muốn cố gắng đưa tay ra giữ cô ấy ở lại nhưng bây giờ tôi đang bị thương, không thể dùng sức, chỉ có thể bỏ cuộc.
Sau khi Bạch Vi rời đi, bên ngoài có ba người đi vào, trông thấy tôi nằm bẹp trên giường thì nhanh chóng bước tới, đó là Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu.
Trước tiên, Suchat và Sangsu bày tỏ vô cùng tiếc nuối cho sự việc xảy ra ở Chiêng Ray và nói tay súng kia đã chết, theo các nhân chứng thì hắn ta đã trượt chân ngã xuống vách núi. Cuối cùng thì bọn họ tỏ ra vô cùng quan tâm tới tôi.
Đương nhiên, ba người bọn họ cũng mang một đống đồ bổ, chỉ tiếc là bây giờ tôi chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, phần bụng bị thương nên tạm thời chỉ có thể ăn đồ lỏng.
Đỗ Minh Cường vẫn luôn im lặng, Suchat và Sangsu cũng không phải người ngoài, đương nhiên họ biết lý do, an ủi tôi: “Dương, lần này cậu giúp Cường một chuyện lớn, hai người chúng tôi cũng rất cảm ơn cậu! Lần trước, Đồng An Chi đề nghị tăng cổ phần cho cậu, chúng tôi cảm thấy hoàn toàn hợp lý. Dương, dù sao cậu cũng là một người vốn vì giúp bạn bè mà không tiếc cả mạng sống. Cổ phần này nằm trong tay cậu thì chúng tôi cũng không cần lo nghĩ gì”.
Tôi vội vã từ chối: “Không cần, lúc trước chúng ta đã thỏa thuận là bao nhiêu thì cứ để bấy nhiêu. Lần này, chỉ vì ân oán với nhà họ Cung nên tôi mới tới Chiêng Ray, cứu con của anh Đỗ cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Ý tốt của ngài Suchat và ngài Sangsu thì tôi nhận trong lòng nhưng tôi thực sự không thể yêu cầu phần cổ phần này.”
Tôi cười thầm trong bụng, lần trước Đồng An Chi nói rằng nên tăng thêm cổ phần hạn ngạch cho tôi, người đầu tiên tối sầm mặt mũi lại chính là ông đó Suchat. Đương nhiên, mọi việc đã qua thì bỏ đi, dù sao mọi người đi ra ngoài cũng vì kiếm tiền cả. Vốn dĩ tôi cũng chưa từng nghĩ muốn lấy thêm nhiều cổ phần.
Lúc này, Đỗ Minh Cường mới đi tới nói một câu hòa giải: “Được rồi, nếu Phương Dương không cần, vậy chúng ta đừng ép cậu ấy nữa”.
Dứt lời, Đỗ Minh Cường ngồi lên trên băng ghế cạnh giường, nói: “Lần này may mà có cậu. Nếu như không có cậu, e là vẫn chưa biết được Tiểu Tây và Khang Khang đang ở đâu!”
Tôi cười: “Nếu như anh Đỗ đã coi tôi là bạn, đương nhiên tôi cũng coi anh là bạn”.
Câu nói này không chỉ là nói với Đỗ Minh Cường, đồng thời cũng là lời giải thích với cả Suchat và Sangsu. Rất nhiều thứ không cần nói thẳng ra, chỉ cần ẩn ý thì người ta đã hiểu được.
Đỗ Minh Cường đáp: “Phương Dương, cậu thực sự quyết định làm nghề này sao?”
Tôi vốn định đợi Đồng An Chi sắp xếp xong xuôi công ty ở bên Chiêng May thì sẽ về nước thử làm bất động sản coi sao, nếu không cả đời này tôi chẳng có gì để so với nhà họ Cung. Ai ngờ rằng, vòng quay định mệnh lại từng bước, từng bước đẩy tôi tới chỗ này. Bây giờ, tôi không những bị thương, có lẽ trước khi chuyện của Đỗ Minh Hào kết thúc thì khó có thể về nước được rồi.
Thấy tôi không trả lời, Đỗ Minh Cường lại nói: “Không sao, Phương Dương, cậu không cần trả lời tôi vội. Cậu coi tôi là bạn, tôi cũng coi cậu là bạn. Nếu như cậu đồng ý đến chỗ tôi, tôi mở rộng cửa chính để chào đón cậu, nếu như không bằng lòng cũng chẳng sao, chỉ cần tôi còn ở đây ngày nào, có chuyện gì, cậu cứ đến tìm tôi”.
Có vẻ như Đỗ Minh Cường thấy tôi bị thương nên cho tôi thêm một cơ hội, tôi có thể rút lui.
Tôi cười nói: “Lẽ nào, trước đây tôi có chuyện gì thì không đến tìm anh sao?”
Đỗ Minh Cường bị tôi chặn họng, không nói nên lời: “Cậu vẫn như vậy, không chỉ là chó điên hình người, nói chuyện cũng chẳng nề nang gì cả.”
Suchat và Sangsu cũng cười lớn tiếng, đứng một bên rồi hỏi: “Cường, sao lại gọi Dương là chó điên?”
Tôi có chút ngượng ngùng. Đỗ Minh Cường chỉ vào bụng tôi và nói: “Các ông nhìn thấy băng gạc này chứ, dưới đó là rất nhiều những vết sẹo. Năm xưa, ở trong nhà giam, tôi và Phương Dương thường xuyên đánh nhau, còn tên nhóc này lại có ít người, chỉ hai người là cậu ta và nhóc họ La kia thôi. Xét về sức mạnh thì đương nhiên không đánh lại được chúng tôi nhưng tên nhóc này ác phết, chỉ cần tóm được ai đó thì gắng sức bám chặt lấy, chẳng lôi ra nổi, vậy nên chúng tôi đều gọi cậu ta là chó điên. Sau này, cậu ta nói ai dám gọi cậu ta là chó điên, cậu ta tẩn đứa đó. Chúng tôi đập nhau mấy lần, có thắng có thua, người khác lại càng không dám nói nữa”.
Tôi hỏi: “Anh Cường, bây giờ Tiểu Tây và Khang Khang vẫn ổn chứ?”
“Tôi biết ngay là cậu sẽ hỏi bọn nhỏ!”
Đỗ Minh Cường nói rồi, vỗ vỗ tay, một thanh niên từ ngoài cửa đi vào, mỗi tay bồng một đứa trẻ bước vào trong. Tiểu Tây và Khang Khang trông thấy bộ dạng này của tôi, bỗng thốt lên đầy kinh ngạc.
Chương 260: Lập công lớn
Đỗ Minh Cường ôm hai đứa bé với vẻ cưng chiều, đi tới chỗ tôi. Mặc dù nhập viện nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ hoạt bát, còn ngọt ngào gọi “chú Dương” thì tôi lập tức cảm thấy lần này đi Chiêng Ray cũng đáng.
Hai đứa nhỏ ở trong phòng bệnh không có gì chơi nên nhanh chóng chạy ra ngoài, tôi hỏi: “Phía bên Đỗ Minh Hào có động tĩnh gì không?”
Đỗ Minh Cường nói: “Tôi vốn là anh em ruột của nó, không hiểu sao lúc nào, nó cũng khiêu khích, không những không nghe khuyên răn mà còn bắt cóc con của tôi, nếu tôi không tỏ thái độ thì chẳng phải không đáng làm thằng đàn ông”.
Vừa nói Đỗ Minh Cường vừa uống một ngụm nước rồi nói tiếp,
“Đỗ Minh Hào luôn dụ dỗ lôi kéo đám quản lý cấp cao của nhà họ Đỗ, nhưng những người lão luyện đó không nghe nó. Dù sao thì trong thâm tâm mọi người cũng đều biết rõ, vị trí gia chủ chỉ có thể do tôi đảm nhận, mà lần này cậu và Ốc Trắng đã giành lại mặt phật cho nhà họ Đỗ của tôi rồi nên bây giờ, với thằng em này, tôi phải khiến nó ngoan ngoãn cút khỏi Xiêng La”.
Trong ấn tượng của tôi, Đỗ Minh Cường rất ít khi nổi giận, lần này ông ta phẫn nộ thật sự. Vợ qua đời, người tình phản bội, chỉ còn lại hai đứa con cũng bị em ruột của mình bắt cóc.
Chuyện như vậy, ai có thể chịu đựng nổi, may mà Đỗ Minh Cường đủ bình tĩnh.
Chúng tôi trò chuyện thêm vài câu, ba người Đỗ Minh Cường và Suchat rời khỏi phòng bệnh, căn phòng lại trở nên vắng lặng.
Tôi nằm trên giường, lặng lẽ suy nghĩ về chặng đường tiếp theo. Nếu về nước, lựa chọn tốt nhất là làm việc với Đồng An Chi, bắt đầu làm từ bất động sản, từng bước từng bước phát triển cho tới khi có thể vượt được nhà họ Cung.
Nếu lựa chọn ở lại Chiêng May thì với sự giúp đỡ của ba người Suchat.
Tôi sẽ không có bất kỳ kẻ địch nào, nhưng là một người Hoa Hạ, tôi vẫn cần phải chú trọng việc lá rụng về cội. Tôi về Hoa Hạ cũng là việc sớm muộn mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh lúc trước Đồng An Chi từng nói rằng đang chuẩn bị ra tay với ông chủ, mặc dù tôi không tiện hỏi nhưng dù sao cũng có triển vọng.
Chỉ cần việc của Đỗ Minh Hào được giải quyết là tôi có thể lập tức về nước, làm lại cuộc đời của mình. Phần mềm Trí Văn sa thải tôi, dựa vào thực lực của nhà họ Bạch và nhà họ Cung thì chắc chắn trong nước cũng sẽ không có công ty nào dám tuyển dụng tôi, nghĩ vậy thì đúng là tôi chỉ còn có thể đi con đường bất động sản mà thôi.
Nghĩ tới ai thì người đó bèn tới, mấy phút sau, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Đồng An Chi bước vào, ân cần đi tới trước mặt tôi, hỏi: “Phương Dương, cậu thế nào rồi? May mà tôi chưa rời khỏi Chiêng May, nếu không thì chỉ còn cách gọi điện thoại quốc tế, sợ rằng một người bạn tốt là cậu sẽ hoài nghi sự chân thành của tôi”.
Đồng An Chi rất biết cách xoa dịu bầu không khí. Trong chốc lát tôi đã bị câu nói nửa đùa nửa thật của ông ấy làm vui vẻ, tôi nói: “Anh Đồng có lòng là đủ rồi!”
Đồng An Chi hỏi tôi: “Phương Dương, cậu có nhìn rõ thế cục của Chiêng Ray không?”
“Chiêng Ray?”
Tôi suy nghĩ: “Thế cục rất đơn giản, Đỗ Minh Hào bây giờ toàn dựa vào quyền lực của nhà họ Đỗ, mà những kẻ này đều là người trẻ tuổi. Những người như vậy không tránh khỏi bị dụ dỗ, rất dễ bị mua chuộc, tương tự, nếu…”
Đồng An Chi chưa nói hết, tôi đã thấy hơi kinh ngạc, không hổ danh là một ông chủ khởi nghiệp thành công từ hai bàn tay trắng, kiến thức về thời cuộc đúng là hiếm có, trong nháy mắt ông ấy đã phân tích ra toàn bộ kế hoạch mà Đỗ Minh Cường vừa nói cho tôi.
Tôi gật đầu không trả lời, thầm nghĩ mặc dù mọi người đều là đối tác nhưng Đỗ Minh Cường coi tôi là người của ông ta, nói kế hoạch cho tôi, tôi không thể nói nó ra cho người khác được.
Tôi hỏi: “Anh Đồng, hiện tại nhà họ Cung ở trong nước thế nào rồi?”
Đồng An Chi cười nói: “Tôi biết ngay là thằng nhóc cậu vẫn không yên tâm mà, trong nước thì chúng tôi vẫn đang chuẩn bị, dù sao thì chúng ta muốn lật đổ nhà họ Cung, điều này liên quan tới lợi ích nên nhà họ Bạch sẽ không nhắm mắt làm ngơ. Nếu nhà họ Bạch không nhận ra còn đỡ, nếu nhận ra thì e rằng thì việc lật đổ nhà họ Cung sẽ trở thành chuyện cười thôi, có điều cậu cũng đừng nản chí, chuyện còn lại ở Chiêng Ray và Chiêng May có lẽ cậu cũng chẳng thể can thiệp nữa, chỉ cần chờ đợi là được, chờ bụi bặm lắng xuống, tới lúc đó trở về nước, tới công ty của tôi học về bất động sản”
Tôi gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, coi như tới bệnh viện nghỉ dưỡng!”
Tôi và Đồng An Chi cười lớn, dính tới phần cơ bụng,
Đau tới mức khiến tôi nhe răng há miệng.
Tôi tưởng sau khi Đồng An Chi đi khỏi thì sẽ không còn ai tới thăm nữa, nào ngờ ông ấy vừa đi khỏi, ghế còn chưa kịp lạnh thì lại có người gõ cửa, tôi hỏi: “Ai vậy?”
“Cậu Dương, là tôi, Natcha!”
“Còn cả tôi, Bansha đây.”
Tôi nâng đầu hô mời vào, thực sự không ngờ, Bansha và Natcha, một người là binh, một người là cướp lại cùng nhau tới.
Vừa bước vào, Natcha bèn nói: “Xin lỗi, Dương thân mến, lần này, cậu đã lập công lớn trừ hại cho dân này, điều đáng tiếc trong sự tốt đẹp là cậu đã bị thương”.
Thấy Natcha mở lời, Bansha đành ngậm miệng ngồi xuống một bên.
“Lập công lớn?”
Tôi nghi ngờ nói. Theo như mức độ hung hăng càn quấy của chúng tôi ở Chiêng Ray, nếu như là trong nước thì tôi đã bị bắn chết hơn một ngàn tám trăm lần rồi, sao Natcha lại nói là chúng tôi lập công lớn chứ.
“Đương nhiên, mấy tên lính đánh thuê, còn cả tay súng khiến cậu bị thương, cậu đã rất dũng cảm cướp súng bắn chết hắn, vì cậu tự vệ nên không có bất kỳ ai tới gây phiền phức cho cậu. Đồng thời, trong thành phố Chiêng Ray còn có người tố cáo tay súng đó chính là nguyên nhân gây ra tiếng súng thường xuyên ở trong thành phố Chiêng Ray. Vì vậy, Dương, cậu trừ hại vì dân, nếu có thêm lần nữa, có khi Chiêng Ray và Chiêng May chúng tôi phải trao huy chương Công dân vinh dự cho cậu.”
Tôi cười khổ, đúng là tôi rất khao khát danh hiệu Công dân vinh dự này, nhất là quyền cư trú vĩnh viễn, quyền được mua sắm bất động sản của nó. Nhưng nếu bắt tôi phải làm lại việc này lần nữa thì thôi bỏ qua đi.
Liều mạng như vậy, chỉ bất cẩn một chút thì người chết là mình, huống hồ tinh thần luôn căng thẳng trong một thời gian dài cũng chẳng phải việc tốt đẹp gì.
Tôi hỏi: “Cảnh sát trưởng Natcha, vụ án này do ông chịu trách nhiệm à?”
Natcha lắc đầu: “Đương nhiên không phải, có điều đồng nghiệp ở Chiêng Ray đã nói với tôi. Chúc mừng cậu! Cậu Dương, cậu phải bảo trọng, lần sau tôi lại tới thăm”.
Vừa nói Natcha vừa đặt chút ít sản phẩm dinh dưỡng xuống, quay người rời khỏi phòng bệnh. Lúc này Bansha mới có cơ hội mở lời, nói ẩn ý: “Cậu Dương, mặc dù tôi có lỗi với cậu nhưng muốn nói với cậu đôi câu còn khó hơn cả lên trời.”
Tôi cứ ngỡ lần này đàn em dưới tay ông ta bị mua chuộc thì Suchat sẽ tức giận đến mức xử lý ông ta luôn, không ngờ ông ta lại vui vẻ đến vậy.
Xem ra là ông ta không sao, Suchat cũng không có ý trừng phạt ông ta
Tôi cười nói: “Sao có thể khó hơn lên trời được, dù lên trời thì ông phải tìm được một con đường mới được, còn nói chuyện với tôi thì chỉ cần đứng đợi ở cửa thôi”.
“Tôi nghe thấy cậu tỉnh lại là lập tức đến ngay!”
Bansha tỏ ra bất lực, nói: “Dương, tôi biết cậu đang nghĩ gì, lần này thằng em tôi phản bội đúng là do tôi, nhưng tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa. Giờ cậu không sao là quá tốt rồi!”
Tôi vỗ vai Roga: “Anh nói gì thế? Tôi về tìm Ốc Trắng thì sao xảy ra chuyện được? Đừng nói nữa, mau đi đi”.
Dứt lời, tôi lập tức xách súng trường tự động chạy quay lại, không cho y cơ hội từ chối.
Trận chiến trải qua đã khá lâu, nên tôi đã thăm dò được bố cục cơ bản của cung điện. Ngoài phía của Ốc Trắng ra, chúng tôi đã có thể xác định các hướng khác không còn bất kỳ vấn đề gì nữa.
Tôi lần mò chạy thẳng về phía mấy người Ốc Trắng đang giả vờ tấn công khi trước, đang lúc do dự không biết tại sao vẫn chưa nghe thấy tiếng súng, phía trước tôi chợt vang lên một tiếng kêu đau đớn.
Tôi thò đầu qua thì thấy một tên thuộc hạ của Đỗ Minh Hào đang nằm dưới đất, bịt đùi không ngừng kêu rên. Chắc đùi của hắn đã bị thương, còn đang chảy máu dòng dòng, sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Thấy xung quanh không có ai, tôi bước tới, xách cổ hắn lên hỏi: “Mày là người của Đỗ Minh Hào đúng không? Người vừa đánh nhau với chúng mày lúc trước đâu?”
Hắn ngẩn ra, chắc ban đầu tưởng tôi là người đến cứu mình, nhưng không ngờ tôi vừa bước tới đã hỏi về kẻ địch của hắn.
Thấy hắn không nói gì, tôi chĩa thẳng họng súng vào đầu hắn, mặt hắn lập tức biến sắc, hắn nói: “Bọn họ đi lên phía trước rồi, vị trí cụ thể thì tôi cũng không rõ”.
Tôi đập mạnh báng súng vào gáy hắn, tên đó lập tức bất tỉnh nhân sự.
Dù đã giết vài người, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được việc xuống tay sát hại một tên có thể coi là trói gà không chặt. Nhưng tôi cũng phát hiện ra rằng có rất nhiều người trông thì có vẻ cứng rắn lắm, tuy nhiên khi bị họng súng đen ngòm chĩa vào đầu, họ vẫn không kháng cự lại được nỗi sợ hãi trong lòng, chiêu này lần nào cũng có tác dụng.
Phía trước là một hành lang dài khác, tôi thấy hơi nghi hoặc. Ốc Trắng là người do đích thân Đỗ Minh Cường lựa chọn, anh ta không thể kích động như vậy mới đúng. Phía trước hành lang dài này thông thống, đi vào trong rồi thì khó mà phân biệt được các phía đông tây nam bắc, nhưng Ốc Trắng vẫn dẫn người xông vào.
Tôi bắt bản thân phải bình tĩnh lại, vừa men theo chân tường chầm chậm đi lên phía trước, vừa suy nghĩ nguyên do. Sở dĩ Ốc Trắng xông đến đây chỉ có một cách giải thích duy nhất là có thứ gì đó đã thu hút anh ta, loại hấp dẫn này đủ khiến anh ra dùng tính mạng để vồ lấy.
Chẳng mấy chốc, tôi đã đi đến cuối hành lang. Lúc tôi đang phân vân nên rẽ sang hướng bên trái hay bên phải, phía sau một vách ngăn nhỏ ở bên cạnh chợt truyền đến một tiếng bước chân khe khẽ.
“Đội trưởng, tranh thủ lúc các anh em đang hậu thuẫn cho mình, chúng ta mau đi thôi”.
Sau đó là giọng của Ốc Trắng: “Không được! Là tôi dẫn các cậu đến đây, có về thì cùng về. Đi, tôi phải quay lại xử chúng nó thêm một lần nữa”.
“Không được, đội trưởng…”
“Đừng nói nữa, cậu là đội trưởng hay tôi? Bớt lắm mồm đi, cậu cầm đồ chạy trước đi, tôi quay lại cứu các anh em khác. Nhớ lấy, nhất định phải giao đồ tận tay cho ông Đỗ hoặc anh Dương!”
Tôi có một linh tính, chợt hiểu vì sao họ lại xuất hiện ở đây, chứ không tập hợp theo kế hoạch định trước.
Để lấy được một món đồ mà đám Ốc Trắng chấp nhận mạo hiểm, nhưng ở đó được canh chừng nghiêm ngặt, lực lượng thì mạnh mẽ. Để họ lấy được món đồ này và thành công thoát thân, phần lớn các anh em trong đội của Ốc Trắng đã lựa chọn ở lại làm hậu thuẫn, để đội trưởng cầm đồ chạy trước.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn tấm vách nhẵn bóng ấy, rồi dùng sức leo lên vách tường. Nhưng tôi vừa thò đầu lên, giọng nói ở phía bên kia đã chợt ngưng, ngay sau đó có hai họng súng đen ngòm chĩa vào tôi.
Tôi giật nảy mình, suýt nữa ngã từ tên đó xuống: “Khoan, tôi là Phương Dương”.
Nghe thấy giọng tôi, hai người Ốc Trắng hạ súng xuống, trên mặt Ốc Trắng hiện lên vẻ lo lắng: “Phương Dương, sao cậu lại đến đây? Không phải các cậu đã rút lui rồi sao?”
“Các anh chưa quay lại, sao tôi có thể đi được. Nhưng anh yên tâm, Tiểu Tây và Khang Khang đã an toàn rồi, chắc bây giờ đang trên đường đến Chiêng May”.
Ốc Trắng gật đầu, bảo người anh em bên cạnh đưa một chiếc túi cho tôi, rồi kể lại chuyện cho tôi nghe.
Lúc trước, bọn họ đang ở thế vờ tấn công. Sau khi xong xuôi mọi việc, vốn chúng tôi sẽ cùng rút lui. Nhưng khi đám Ốc Trắng đang định rời đi, không ngờ trong đám người đuổi theo phía sau lại có một người của nhà họ Cung, người đó nói thứ mà Đỗ Minh Hào và Đỗ Minh Cường đang tranh nhau chỉ là một mặt phật.
Mặt phật đó cất giấu bí mật của nhà họ Đỗ, ai có được nó thì mới có thể trở thành người nắm quyền gia tộc thật sự. Đỗ Minh Cường biết chuyện này, nhưng mãi không thể tìm ra được bí mật ấy. Tuy nhiên tình cờ thế nào, mặt phật đó lại rơi vào tay của Đỗ Minh Hào.
Đáng tiếc Đỗ Minh Hào cũng không phải là người có sự nghiệp vĩ đại gì, nên cũng không có vận may giải được bí mật ấy. Về sau, không biết tại sao mặt phật lại lưu lạc đến đây, người nhà họ Cung còn lên tiếng nhắc nhở rằng tình tiết trong này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Tôi hỏi: “Người nhà họ Cung còn nói đến chuyện gì khác nữa không?”
Ốc Trắng lắc đầu: “Không, hắn chỉ bảo với tôi là nếu muốn có mặt phật thì đi theo hắn. Lúc trước, tôi luôn đi theo ông Đỗ, ông ấy cũng từng nhắc đến chuyện liên quan đến mặt phật này, vì thế tôi mới biết nhiều như vậy”.
Tôi cau mày trầm tư một lát: “Được, nếu đã vậy thì anh bảo người anh em này cầm mặt phật đi ngay đi, còn tôi và anh sẽ cùng đi cứu người”.
Mặt người anh em đỏ lựng lên: “Không được, anh Dương, đội trưởng, hai anh cầm mặt phật đi đi. Một mình em quay lại là được rồi…”
“Bớt nhiều lời đi!”
Ốc Trắng nghiêm mặt: “Đây là mệnh lệnh, mau chấp hành!”
Người anh em đó muốn nói gì đó lại thôi, sau đó nhìn chúng tôi đăm đăm, nói: “Anh Dương, đội trưởng, các anh bảo trọng. Xin hãy yên tâm, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ đưa tận tay mặt phật này cho ông Đỗ”.
Dứt lời, cậu ta không làu bàu nữa, mà nhanh chóng rời đi theo hướng tôi chỉ.
Tôi thở phào một hơi: “Chúng ta mau qua đó thôi, những người khác đang ở đâu?”
Ốc Trắng thay một băng đạn mới cho súng, đi trước, đáp: “Đi theo tôi, bọn họ ở ngay phía trước thôi”.
Ốc Trắng vừa đi vừa nói nhỏ, trong giọng nói của anh ta chứa đầy sự hối hận: “Sớm biết thế này thì tôi đã không đến lấy miếng mặt phật ấy nữa, khiến ở cả đống anh em phải ở lại đây. Nếu họ xảy ra chuyện gì, tôi chết cũng không hết tội”.
Tôi vỗ vai anh ta tỏ ý anh ta đừng nghĩ nhiều: “Lát nữa cả bọn cùng cố, có thể cứu được người nào thì hay người ấy”.
Chúng tôi chưa đi được mấy bước, Ốc Trắng đột nhiên nắm lấy vạt áo tôi, kéo người tôi dính vào tường, rồi ra hiệu bằng tay cho tôi bảo đừng lên tiếng.
Không cần anh ta nói thì tôi cũng biết tình hình lúc này, phía trước là một quảng trường nhỏ, xung quanh có mấy căn phòng.
Có mấy người bị trói trên quảng trường, một người trong số đó đùi đang bị chảy máu, sắc mặt trắng bệch. Xung quanh bọn họ đều là người của Đỗ Minh Hào và một người đang gọi điện thoại, có lẽ hắn ta chính là người nhà họ Cung mà Ốc Trắng nhắc đến.
Còn đám người bị trói ở giữa thì là những người khác trong tiểu đội của Ốc Trắng.
Tôi nhìn thấy đôi mắt của Ốc Trắng như trực trào phun lửa, người anh em bị chảy máu ở đùi chính là cậu đàn em dẫn đường lúc trước, những người khác đều chưa bị thương, lòng tôi cũng chùng xuống.
Một cuộc đọ súng lớn thế này, sao lại không có ai bị thương, những người anh em đó…
Ốc Trắng cắt chặt hàm răng, sợ anh ta không kiềm chế được, tôi vội kéo anh ta, dùng giọng nói chỉ hai người chúng tôi mới có thể nghe thấy nói: “Đừng manh động vội, xem bọn chúng làm gì đã. Chúng ta chỉ có hai người, cẩn thận lợi bất cập hại”.
Tôi vẫn còn một câu chưa nói hết, ít nhất cũng phải chờ đến khi người anh em kia mang mặt phật đi đã, không thì đám người Ốc Trắng tốn công vô ích rồi.
Chương 257: Lão Miêu
Tôi âm thầm áp sát, sau khi xác định không ai có thể chú ý tới chúng tôi, tôi núp trong một góc nghe ngóng.
Người đang gọi điện thoại đó một mực cung kính nói: “Nhị thiếu gia, chúng tôi đã bắt được người của Đỗ Minh Cường rồi. Đám người này cùng đến đây cướp hai đứa trẻ đó với chúng tôi… Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ liên lạc với nhà họ Cung ngay”.
Dứt lời, hắn ta cúp máy. Nhị thiếu gia mà hắn nói chắc là Đỗ Minh Hào. Nhà họ Đỗ có hai người con trai, Đỗ Minh Cường là con cả. Nhưng người đó vừa nói sẽ liên lạc với người nhà họ Cung, không lẽ hắn ta không phải là người nhà họ Cung mà Ốc Trắng nhắc đến?
Tôi thấy mơ hồ, Ốc Trắng nhìn về một phía khác, ở đó cũng có một người thanh niên trông rất tùy ý. Bấy giờ tôi mới gạt bỏ được những hoài nghi, thì ra hắn mới là người dụ Ốc Trắng trúng kế.
Lúc này, người nhà họ Đỗ đó đi qua, hai người họ thảo luận với nhau. Vì khoảng cách quá xa, nên tôi không nghe rõ nội dung cuộc hội thoại của họ, nhưng tôi suy nghĩ kỹ lại thì đại khái là họ đang thăm dò toàn bộ sự việc.
Lúc trước, chúng tôi bắt được ba chú cháu nhà họ Cung, ba người họ muốn trả thù, nhưng lại chưa có cơ hội. Cuối cùng khi chúng tôi quyết định cứu Tiểu Tây và Khang Khang thì cơ hội đã đến.
Nhà họ Cung gài người vào đội của Đỗ Minh Hào. Bây giờ, đương nhiên Đỗ Minh Hào sẽ không đắc tội với nhà họ Cung, vì thế cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, dẫu sao mục đích của họ cũng là không gây xung đột.
Mục đích chủ yếu của người của Đỗ Minh Hào có lẽ chính là bảo vệ hai đứa trẻ, mức độ lớn nhất của họ là giữ chúng tôi lại được người nào hay người ấy. Còn mục đích của nhà họ Cung thì đơn giản hơn nhiều, từ căn nguyên vấn đề mà nói, họ chỉ có duy nhất một kẻ thù ở Xiêng La là tôi.
Nhà họ Cung đúng là một lũ chó điên, cắn được rồi thì có chết cũng không nhả ra.
Lúc này, tôi lại nghĩ đến Bạch Vi. Nhưng tôi không lấy điện thoại ra xem, vừa nãy là tôi chủ động tắt máy của cô ấy, nên chắc bây giờ, cô ấy cũng đang căng thẳng lắm.
Bây giờ, tôi chợt thấy hoa mắt, Ốc Trắng ra hiệu cho tôi: “Phương Dương, cậu phụ trách tên cầm súng trường ở bên phải, tôi sẽ bắn hạ tên cầm súng ở phía trước bên trái. Chúng còn lại mười ba người, trừ người nhà họ Cung và người liên lạc của nhà họ Đỗ thì chỉ còn lại mười một người thôi”.
Nói rồi, anh ta lại chỉ vào bức vách cực dài ở phía sau: “Đây là một chỗ trốn rất tốt, chúng ta đánh phục kích ở đây, bọn chúng cũng sẽ không có cơ hội gì đâu”.
Ốc Trắng nhìn vào gương mặt đầy vẻ tuyệt vọng của các anh em, hít sâu một hơi.
Tôi không hỏi gì, kế hoạch của Ốc Trắng rất ổn. Bây giờ, chúng tôi chỉ có hai người, có thể nói kế hoạch của anh ta đã là tốt nhất.
Chỉ cần chúng tôi hạ hai tên cầm súng trường có sức uy hiếp lớn nhất với mình, các tay súng trường hoặc súng lục hay thậm chí là người cầm vũ khí lạnh ở những vị trí khác cũng không còn có sức uy hiếp quá lớn với chúng tôi nữa.
Nhưng chúng tôi cũng không thể tiến hành sắp xếp kỹ lưỡng hơn được nữa, dẫu sao chúng tôi cũng chỉ có hai người. Nếu có thể thành công thì đương nhiên là phần thắng sẽ tăng thêm, còn nếu thất bại thì kế hoạch có chu toàn đến mấy cũng có chỗ sơ hở. Dù gì lên kế hoạch là con người, và thực hiện kế hoạch cũng là con người.
Tôi và Ốc Trắng cùng thầm đếm một, hai, ba. Khi đếm đến ba, tôi đứng phắt dậy xông ra ngoài, nhắm chuẩn vào tên cầm súng liên thanh đã sắp xếp trước, rồi nổ ba phát súng liên tù tì. Tiếng đạn bắn nát cơ thể vang lên, người đó lập tức ngã vật ra đất.
Ốc Trắng cũng vậy, sau đó nhân lúc người của Đỗ Minh Hào vẫn chưa phản ứng lại, anh ta không ngừng nã súng về phía họ. Hai khẩu súng tự động liên tục nã hơn sáu mươi viên đạn ra, quân số của Đỗ Minh Hào lập tức giảm ngay. Từ một đám người đông đúc lúc trước, giờ chỉ còn lại chưa đến mười người.
Cuối cùng người ở phía đối diện đã phản ứng lại, đồng thời nổ súng về phía chúng tôi. Nhưng chúng tôi đã sớm di chuyển khi lượt bắn thứ hai bắt đầu, nên giờ đã ở một phía khác.
Người ở phía đối diện bắn vào không khí, thấy chúng tôi đã chạy sang phía khác, họ lập tức chuyển hướng súng, nã đạn về phía chúng tôi.
Người nhà họ Đỗ và người liên lạc với nhà họ Cung đó bị sự xuất hiện bất ngờ của chúng tôi dọa cho sợ hết hồn. Hai người họ mặc kệ tất thảy, nói với một tên đàn em một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
Tên đàn em đó nhanh chóng chạy vào giữa quảng trường nhỏ, dẫn mấy người anh em bị bắt ở phe chúng tôi ra rồi chạy về một phía.
Lúc này, Ốc Trắng đã di chuyển sang một phía khác, anh ta không thò người ra, chỉ bắn vài phát đạn. Thấy anh ta đã hoàn toàn thu hút hỏa lực, nhìn từ xa thấy bóng dáng của người liên lạc với nhà họ Cung, tôi đứng dậy ngắm bắn, rồi bóp cò liền một mạch.
Ngay sau đó, người liên lạc với nhà họ Cung bay ra ngoài như một cái giẻ lau, tôi cau mày, tên này mặc áo chống đạn!
Ốc Trắng cũng đổ mồ hôi khắp người, trốn ở trong góc.
Lúc trước, vì chúng tôi đột kích bất ngờ, nên người của Đỗ Minh Hào mới tổn thất nặng nề. Nhưng hiện giờ, bọn họ cũng đã phản ứng lại, ai nấy đều tìm chỗ trốn rồi nã súng về phía chúng tôi. Chúng tôi chỉ có hai người và hai khẩu súng, nên căn bản không địch lại được hỏa lực của họ.
“Không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì chúng ta cũng không cầm cự được”.
Tôi nói khẽ, đây đã không còn là vấn đề kỹ thuật bắn súng nữa, mà là sự áp chế của quân số và hỏa lực. Dù ban đầu, chúng tôi đã hạ được hai tay súng trường có sức huy hiếp lớn nhất với mình, nhưng tình thế bây giờ không thể nào bù đắp được.
Giống như một tay súng bắn tỉa đối đầu với một trăm lính đánh bộ, dù lính đánh bộ bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng phần thắng cuối cùng nhất định vẫn thuộc về họ.
Ốc Trắng thò mạnh đầu ra, nổ hai phát súng về một phía, sau đó rụt người lại, nói: “Phương Dương, xin lỗi, là tôi kéo cậu vào vụ này. Cậu là bạn của ông Đỗ, nếu cậu không ngại, hôm nay chúng ta mà có thể sống sót ra khỏi đây, sau này tôi sẽ nhận cậu làm anh em!”
Tôi thấy phía anh ta nổ súng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó là một trận hỗn loạn, tôi bật cười ha ha: “Thế thì tôi có thêm một người anh em là cái chắc rồi!”
Dứt lời, tôi tiếp tục khom người đi vài bước lên phía trước, đến sau một cái cột đá, dùng nó che chắn để bắn tiếp vài phát đạn nữa, ngăn cản thế tấn công của kẻ địch.
Lúc này, tôi thấy rất mừng, văn hóa của Hoa Hạ và Xiêng La khác nhau, Xiêng La rất thích đặt các cột đá lớn nhỏ trong các tòa kiến trúc. Nếu là khách du lịch, tôi sẽ chỉ thấy vướng tầm nhìn, nhưng lúc này, tôi lại thấy chúng thật tuyệt diệu.
Trong đại sảnh ở phía sau có các cột đá nối tiếp nhau, chỉ cần tôi và Ốc Trắng trốn sau chúng, chút ưu thế về số lượng người của Đỗ Minh Hào đã không còn nữa.
Nhưng lúc này, hướng hai liên lạc viên đó rời đi lại vang lên một giọng nói: “Phương Dương, còn có một người anh em khác nữa đây. Tao là người phụ trách ở đây của nhà họ Đỗ, chúng mày có thể gọi tao là Lão Miêu”.
Qua một chút tầm nhìn, tôi trông thấy liên lạc viên nhà họ Cung đang buồn bực đứng cạnh liên lạc viên của nhà họ Đỗ tự xưng là Lão Miêu. Có lẽ là do bài học vừa rồi, nên lần này hắn ta đã đổi vị trí. Dù tôi có thể nhìn thấy, nhưng do cây cột đá to ở trước mặt, nên muốn bắn trúng cũng khó.
Tôi và Ốc Trắng không nói gì, Lão Miêu đã đưa điện thoại cho liên lạc viên của nhà họ Cung, sau đó vung hai tay lên, rồi hai người họ đi ra khỏi chỗ trốn, đi về phía quảng trường nhỏ.
Ngay sau đó, tôi chỉ nghe thấy liên lạc viên của nhà họ Cung cười lạnh nói: “Phương Dương, trong quảng trường là người của chúng mày, nếu muốn họ sống thì mày mau giao vũ khí, rồi ngoan ngoãn đi ra đây, đừng tưởng trốn sau cột đá thì bọn tao không làm gì được mày”.
Chương 258: Hy sinh rồi
“Nếu tao đi ra thì mày có thể tha cho tao không?”
Tôi thờ ơ nói, dù biết có lẽ hắn đang kéo dài thời gian, nhưng vì sự an toàn của thành viên trong tiểu đội của Ốc Trắng, tôi cũng chỉ có thể để hắn tiếp tục.
Tên liên lạc viên đó trốn sau cột đá, chỉ lộ ra một cái loa: “Cả tao và mày đều biết mày đã đánh cậu hai què chân, còn đánh gãy tay chân của chú cậu ấy. Ân oán lớn thế này, với tính cách của người Hoa Hạ chúng ta thì sao có thể tha cho mày được”.
Dứt lời, hắn chuyển chủ đề nói: “Nhưng nếu mày chủ động đi ra, chưa biết chừng bọn tao có thể tha cho đám đàn em trong quảng trường của bọn mày”.
Tôi nhìn sang Ốc Trắng, anh ta lắc đầu, tôi đáp: “Được, tao sẽ ra, chúng mày đừng có nổ súng đấy”, tôi nghĩ chắc Cung Chính Vinh và Cung Chính Văn cũng không muốn nhìn thấy tôi đã chết. Để tôi sống, sau đó họ sỉ nhục tôi có lẽ mới là cách hả giận nhất.
Tên liên lạc viên đó cười ha ha: “Thằng này thú vị phết nhỉ, đáng tiếc mày và nhà họ Cung có mối thâm thù lớn quá, nếu không khéo bọn tao còn kết bạn với mày ý chứ”.
Mượn ánh sáng, tôi liếc nhìn về phía tên liên lạc viên đó, thầm chửi hắn kết bạn cái đầu mày ý, sợ đến mức không dám thò đầu ra mà còn to mồm.
Tôi đáp: “Ừ, đúng là tiếc thật”.
Hắn ta lại nói: “Nếu đã vậy thì mày có thể đi ra rồi đấy”.
“Ừ, tao đi ra ngay đây”.
“Phương Dương, rốt cuộc mày có đi ra không hả?”
Trong lúc nói chuyện, tôi tìm kiếm cơ hội, bật người nhảy mạnh lên phía trước, tôi nhảy đến phía sau một cái cột đá ở đằng trước. Do trước đó, tất cả mọi người đều đang đề phòng cột đá mà tôi và Ốc Trắng trốn phía sau, nên không ai có thể ngờ là tôi lại chạy ra, nên chẳng ai đề phòng gì cả.
“Pằng pằng!”
“A!”
Liên tiếp ba phát súng, kích phát của vũ khí tự động vang lên một tràng tiếng bom đạn trong không khí, tên liên lạc viên đó cũng không chút đề phòng. Trong ba phát súng, có hai phát bắn trúng vào cột đá bật ra ngoài, còn phát cuối cùng đã xuyên qua cánh tay hắn.
Tên liên lạc viên đó kêu lên thảm thiết, bụm tay gào thét, còn tôi lại nhảy mạnh lên, lúc đáp đất lại tiếp tục nổ súng. Cũng không biết có bắn trúng ai hay không, tôi nhanh chóng trốn ra sau cột đá, há miệng thở hổn hển.
Cùng lúc đó, Ốc Trắng cũng không nhàn rỗi. Dường như cùng lúc tôi nổ súng, Ốc Trắng cũng triển khai hành động, tôi và anh ra xông về hai phía ngược lại. Khi đám người đó không ngừng nổ súng vì bị chúng tôi thu hút, mấy cột máu đã xuất hiện. Thoáng cái, thực lực của phía Lão Miêu và chúng tôi đã bị đảo lộn.
Ngày trước, khi luyện súng ở sân tập bắn, huấn luyện viên dạy tôi đã nói tôi có khả năng dùng súng thiên bẩm. Vì thế, tốc độ học rất nhanh, đến bây giờ, tôi đã dùng súng trường tự động giỏi hơn nhiều người rồi.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể không phục Ốc Trắng. Anh ta không hổ là tiểu đội trưởng tâm phúc bí mật mà Đỗ Minh Cường đã mất nhiều công sức đích thân bồi dưỡng ra, anh ta không chỉ có lòng dũng cảm dám một mình quay lại cứu người, mà kỹ năng bắn súng cũng giỏi đến mức tôi chưa từng thấy ai theo kịp.
Tôi bình tĩnh lại tìm một góc khuất lén thò đầu ra, mượn ánh sáng để nhìn ra phía sau. Xung quanh Lão Miêu có hai người ngã xuống, còn có một người đang kêu rên, nhưng giọng rất yếu ớt như có thể chết bất cứ lúc nào, mà người đó chính là liên lạc viên của nhà họ Cung.
Tôi lẩm bẩm trong đầu, nếu mày đã lựa chọn phục vụ cho nhà họ Cung, lại còn muốn lấy mạng của tao thì đừng trách tao xuống tay độc ác.
Như tôi đã nói, tôi và nhà họ Cung không đội trời chung. Lần sau, nếu để tôi bắt được ba chú cháu nhà họ tiếp, tôi sẽ không chút do dự giết bằng hết, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Bất kể là tôi hay nhà họ Cung, có lẽ bây giờ đều đã hiểu một cách sâu sắc về chuyện này rồi.
Đương nhiên, tôi chỉ làm vậy khi ở Xiêng La.
Phía Ốc Trắng cũng có ba người ngã xuống, tính cả Lão Miêu thì lực lượng còn đủ sức để chiến đấu ở phe của Đỗ Minh Hào chỉ còn lại năm người, thậm chí sau những phát đạn không ngưng nghỉ của tôi và Ốc Trắng, đã có người trốn sau cột đã giơ cờ trắng đầu hàng.
Không bao lâu sau, cuối cùng Lão Miêu cũng thò một miếng vải màu trắng từ sau cột đá ra. Ốc Trắng vẫn đứng nguyên tại chỗ đầy đề phòng, còn tôi thì bảo bọn họ giao nộp hết vũ khí, sau đó giơ hai tay lên ôm đầu, Lão Miêu bất đắc dĩ lôi một khẩu súng màu bạc có thiết kế tinh xảo ra.
Tôi lập tức cầm lấy khẩu súng, kiểm tra một lúc, đạn vẫn còn đủ, chưa bắn một viên nào: “Desert Eagle à? Đồ tốt đấy”.
“Nếu mày thích thì cầm đi”.
Lão Miêu không hề có ý định phản kháng, tên liên lạc của nhà họ Cung ở dưới đất chính là bài học cho hắn ta.
Tôi dắt khẩu súng vào hông, băng đạn của khẩu Glock mà tôi dùng lúc trước đã bắn hết từ lâu, bây giờ không còn chút lực uy hiếp nào nữa.
Tôi nhìn người của Đỗ Minh Hào, Ốc Trắng tiến lên cởi trói cho các thành viên trong tiểu đội của mình. Nhìn thấy Ốc Trắng và tôi, mấy anh em đó đều kích động đến mức mặt đỏ bừng.
“Những người khác đâu?”
Ốc Trắng hỏi.
“Bọn họ đều hy sinh cả rồi”.
Mắt của một thành viên tiểu đội trong số đó đã đỏ hoe.
Ốc Trắng trầm mặc một lát, nói: “Được rồi, mọi người đừng chần chừ nữa, dưới đất có súng, chúng ta mau đi thôi”.
Các thành viên của tiểu đội đều nhặt súng ở dưới đất lên, thành thạo thay băng đạn, kéo chốt an toàn.
Tôi nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây, chưa biết chừng ban nãy Lão Miêu đã liên lạc với Đỗ Minh Hào rồi, viện binh của chúng khéo đang trên đường tới”.
Tôi trói hết người của Đỗ Minh Hào lại, rồi nhanh chóng rời đi từ lối cũ với những người khác.
Tôi nhẩm tính thời gian, dù Đỗ Minh Hào lại phái người đến thì chắc cũng không nhanh tới vậy, huống hồ chúng tôi còn về bằng đường cũ.
Ra khỏi vườn hoa trung tâm, chúng tôi cất hết súng đi. Ở đây, chỉ có chúng tôi và người của Đỗ Minh Hào, nên mang theo súng không chỉ tiện mà còn an toàn hơn nhiều.
Dù thực tế là nhà họ Đỗ đã khống chế con đường lớn trong thành phố Chiêng Ray, nhưng nếu bị người tâm cơ lợi dụng, có lẽ sẽ khiến cho Đỗ Minh Cường rất khó xử.
Cả đoạn đường không có trở ngại nào, chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi qua cổng thành. Nhưng lại có một đám người đang trốn ở bên ngoài cổng thành, tôi định lấy súng ra theo phản xạ có điều kiện, nhưng lại nhìn thấy là người của Bansha nên yên tâm lại.
Người dẫn đầu trông rất quen, tôi hỏi: “Bansha đâu?”
Người anh em đó nói Bansha đi tìm xe, tôi lại hỏi về tình hình của hai đứa trẻ, người đó đáp chúng vừa ra khỏi thành phố, ông Đỗ đã sai người đến đón rồi. Tôi nhẩm tính thời gian, chắc bây giờ họ đã đến Chiêng May rồi.
Tôi thở phào một hơi, như vậy xem ra hai đứa trẻ đã được giải cứu an toàn, mặt phật của nhà họ Đỗ cũng đã được đưa đến Chiêng May. Cuối cùng tôi đã có thể về Chiêng May để nghỉ ngơi một trận rồi.
Tôi bảo cậu em đó đi tìm xe, còn chúng tôi đi trước. Tôi đột nhiên nhớ đến Ốc Trắng, bèn lấy điện thoại ra xem, trùng hợp thay lúc này lại có cuộc gọi đến của Bansha, tôi lập tức nghe máy.
“A Dương, cậu đang ở đâu?”
“Chúng tôi đã ra khỏi Chiêng Ray rồi, bây giờ đang chờ các ông tìm xe cho để chuẩn bị về Chiêng May đây”.
“Tìm xe? Xe nào?”
Bansha vừa nói dứt câu, tôi thầm nghĩ không xong rồi. Tôi chưa kịp ngoảnh lại, đột nhiên đã thấy sống lưng mình lạnh buốt, như tóc gáy trên toàn thân đều dựng hết lên, đây là trực giác khi gặp nguy hiểm.
Bụp!
“A Dương!”
“Mẹ kiếp!”
“Mọi người cẩn thận, bọn họ không phải là người của anh Đỗ!”
“…”
Tôi lao nhanh sang bên cạnh, nhưng vẫn cảm thấy cánh tay mình đau buốt, trước mắt tôi tối đen, sau đó tôi ngất xỉu.
Chương 259: Chó điên
Khi tỉnh lại lần nữa, trong xoang mũi của tôi nồng nặc mùi thuốc khử trùng, tôi mở to mắt rồi nhanh chóng nhắm lại, đôi mắt không thể nào mở ra được do sự kích thích của ánh sáng chói lóa.
Lúc này, một giọng nói truyền đến bên tai: “Phương Dương, Phương Dương, anh nghe được không?”
Giọng nói rất quen thuộc, tinh tế, dịu dàng, khiến người khác không tự chủ được mà muốn tới gần. Tôi dùng sức, động đậy cái đầu nặng nề của mình, vừa hay đối diện với khuôn mặt xinh đẹp kia.
Bạch Vi!
Tôi ngẩn người một hồi, cuối cùng nhìn ra được là mình đang ở đâu. Đây là một bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có một mình tôi. Lúc này, trên miệng tôi vẫn còn đeo ống thở, vùng bụng dưới đau dữ dội.
“Giám đốc Bạch, sao cô lại ở đây?”
“Tôi vẫn còn chút việc chưa xử lý xong ở bên này, tôi đã hủy vé máy bay rồi, vài ngày nữa tôi mới về Hoa Hạ”.
Bạch Vi mím môi, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi hỏi: “Cô sao thế?”
Không biết tại sao, khi nghe thấy tôi hỏi vậy, khóe mắt Bạch Vi bỗng đỏ hoe: “Có biết thiếu chút nữa là anh chết rồi không?”
Tôi chưa kịp phản ứng lại: “Sao lại thiếu chút nữa là chết?”
Bỗng nhiên, trong đầu tôi nhớ lại cảnh tượng cuối cùng khi ở ngoại thành Chiêng Ray, khi ấy tôi quay đầu lại, đón tiếp thằng em có bộ mặt dữ dằn, trong điện thoại vẫn còn truyền tới tiếng hét đầy sợ hãi của Bansha, tiếng súng và màn đêm đã nuốt chửng ý thức của tôi.
Tôi nhìn xuống bụng rồi hỏi: “Phát súng đó bắn vào bụng tôi?”
Bạch Vi lưỡng lự một hồi rồi vẫn nắm lấy tay tôi.
Cô ấy nhẹ giọng nói: “Khi ấy, tay súng ấy bắn anh một phát từ phía sau nhưng anh tránh được, chỉ bị xuyên qua phần bụng. May là không có bộ phận nào khác bị tổn thương. Vốn dĩ tay súng đó định bắn thêm phát thứ hai sau khi bắn trượt nhát đầu. Có điều, cái người tên Ốc Trắng cùng bọn anh ra khỏi Chiêng Ray ném khẩu súng ra, vừa hay đụng trúng cánh tay của tên cầm súng nên anh mới sống sót.
Tôi thở phào một hơi: “Ốc Trắng, không uổng công tôi nhận người anh em này!”
Tôi nhìn khuôn mặt lo lắng xen thêm chút trách cứ của Bạch Vi, trong lòng bỗng xao xuyến. Ban đầu, tôi chỉ muốn trả thù, đòi lại mọi thứ mà tôi đã bị mất từ chỗ cô ấy nhưng khi tôi hiểu ra, tất cả những gì đã mất đều không thể lấy lại thì đã bắt đầu thích người con gái này rồi.
“Phương Dương, anh...”
Đôi môi Bạch Vi hơi động đậy, khi tôi cho rằng cô ấy định nói gì đó, đột nhiên có người ấn chuông cửa nhưng hình như người kia nghe được bên trong có người nên không ấn chuông nữa.
Tôi nhìn Bạch Vi, bộ ngực căng tròn của cô ấy nhấp nhô một lát, tôi nhìn đến mức khiến yết hầu khô ran.
Mặt của Bạch Vi hơi đỏ ửng lên, cô ấy mắng tôi một câu, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc rồi nói: “Phương Dương, sau này anh đừng làm những chuyện nguy hiểm thế này nữa được không? Anh có biết tôi lo lắng cho anh tới mức nào không?”
Lòng tôi bỗng ấm lại, vừa định đáp lời thì nhớ ra cô ấy sắp về nước, giữa chúng tôi vẫn còn một thỏa thuận, đột nhiên, tôi không thể nói ra được mấy lời bông đùa, chỉ nhìn cô ấy chằm chằm.
Mãi đến khi Bạch Vi bị tôi nhìn đến phát ngượng thì cô ấy mới nói tiếp: “Phương Dương, tôi đi trước đây, trước khi về nước, có lẽ tôi sẽ thường xuyên tới thăm anh”.
Cô ấy là một người con gái thông minh, chắc đoán được tôi đang nghĩ gì nên mới đứng dậy và rời đi. Tôi gắng sức hít một hơi bầu không khí còn lưu lại mùi hương của Bạch Vi, muốn cố gắng đưa tay ra giữ cô ấy ở lại nhưng bây giờ tôi đang bị thương, không thể dùng sức, chỉ có thể bỏ cuộc.
Sau khi Bạch Vi rời đi, bên ngoài có ba người đi vào, trông thấy tôi nằm bẹp trên giường thì nhanh chóng bước tới, đó là Đỗ Minh Cường, Suchat và Sangsu.
Trước tiên, Suchat và Sangsu bày tỏ vô cùng tiếc nuối cho sự việc xảy ra ở Chiêng Ray và nói tay súng kia đã chết, theo các nhân chứng thì hắn ta đã trượt chân ngã xuống vách núi. Cuối cùng thì bọn họ tỏ ra vô cùng quan tâm tới tôi.
Đương nhiên, ba người bọn họ cũng mang một đống đồ bổ, chỉ tiếc là bây giờ tôi chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, phần bụng bị thương nên tạm thời chỉ có thể ăn đồ lỏng.
Đỗ Minh Cường vẫn luôn im lặng, Suchat và Sangsu cũng không phải người ngoài, đương nhiên họ biết lý do, an ủi tôi: “Dương, lần này cậu giúp Cường một chuyện lớn, hai người chúng tôi cũng rất cảm ơn cậu! Lần trước, Đồng An Chi đề nghị tăng cổ phần cho cậu, chúng tôi cảm thấy hoàn toàn hợp lý. Dương, dù sao cậu cũng là một người vốn vì giúp bạn bè mà không tiếc cả mạng sống. Cổ phần này nằm trong tay cậu thì chúng tôi cũng không cần lo nghĩ gì”.
Tôi vội vã từ chối: “Không cần, lúc trước chúng ta đã thỏa thuận là bao nhiêu thì cứ để bấy nhiêu. Lần này, chỉ vì ân oán với nhà họ Cung nên tôi mới tới Chiêng Ray, cứu con của anh Đỗ cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Ý tốt của ngài Suchat và ngài Sangsu thì tôi nhận trong lòng nhưng tôi thực sự không thể yêu cầu phần cổ phần này.”
Tôi cười thầm trong bụng, lần trước Đồng An Chi nói rằng nên tăng thêm cổ phần hạn ngạch cho tôi, người đầu tiên tối sầm mặt mũi lại chính là ông đó Suchat. Đương nhiên, mọi việc đã qua thì bỏ đi, dù sao mọi người đi ra ngoài cũng vì kiếm tiền cả. Vốn dĩ tôi cũng chưa từng nghĩ muốn lấy thêm nhiều cổ phần.
Lúc này, Đỗ Minh Cường mới đi tới nói một câu hòa giải: “Được rồi, nếu Phương Dương không cần, vậy chúng ta đừng ép cậu ấy nữa”.
Dứt lời, Đỗ Minh Cường ngồi lên trên băng ghế cạnh giường, nói: “Lần này may mà có cậu. Nếu như không có cậu, e là vẫn chưa biết được Tiểu Tây và Khang Khang đang ở đâu!”
Tôi cười: “Nếu như anh Đỗ đã coi tôi là bạn, đương nhiên tôi cũng coi anh là bạn”.
Câu nói này không chỉ là nói với Đỗ Minh Cường, đồng thời cũng là lời giải thích với cả Suchat và Sangsu. Rất nhiều thứ không cần nói thẳng ra, chỉ cần ẩn ý thì người ta đã hiểu được.
Đỗ Minh Cường đáp: “Phương Dương, cậu thực sự quyết định làm nghề này sao?”
Tôi vốn định đợi Đồng An Chi sắp xếp xong xuôi công ty ở bên Chiêng May thì sẽ về nước thử làm bất động sản coi sao, nếu không cả đời này tôi chẳng có gì để so với nhà họ Cung. Ai ngờ rằng, vòng quay định mệnh lại từng bước, từng bước đẩy tôi tới chỗ này. Bây giờ, tôi không những bị thương, có lẽ trước khi chuyện của Đỗ Minh Hào kết thúc thì khó có thể về nước được rồi.
Thấy tôi không trả lời, Đỗ Minh Cường lại nói: “Không sao, Phương Dương, cậu không cần trả lời tôi vội. Cậu coi tôi là bạn, tôi cũng coi cậu là bạn. Nếu như cậu đồng ý đến chỗ tôi, tôi mở rộng cửa chính để chào đón cậu, nếu như không bằng lòng cũng chẳng sao, chỉ cần tôi còn ở đây ngày nào, có chuyện gì, cậu cứ đến tìm tôi”.
Có vẻ như Đỗ Minh Cường thấy tôi bị thương nên cho tôi thêm một cơ hội, tôi có thể rút lui.
Tôi cười nói: “Lẽ nào, trước đây tôi có chuyện gì thì không đến tìm anh sao?”
Đỗ Minh Cường bị tôi chặn họng, không nói nên lời: “Cậu vẫn như vậy, không chỉ là chó điên hình người, nói chuyện cũng chẳng nề nang gì cả.”
Suchat và Sangsu cũng cười lớn tiếng, đứng một bên rồi hỏi: “Cường, sao lại gọi Dương là chó điên?”
Tôi có chút ngượng ngùng. Đỗ Minh Cường chỉ vào bụng tôi và nói: “Các ông nhìn thấy băng gạc này chứ, dưới đó là rất nhiều những vết sẹo. Năm xưa, ở trong nhà giam, tôi và Phương Dương thường xuyên đánh nhau, còn tên nhóc này lại có ít người, chỉ hai người là cậu ta và nhóc họ La kia thôi. Xét về sức mạnh thì đương nhiên không đánh lại được chúng tôi nhưng tên nhóc này ác phết, chỉ cần tóm được ai đó thì gắng sức bám chặt lấy, chẳng lôi ra nổi, vậy nên chúng tôi đều gọi cậu ta là chó điên. Sau này, cậu ta nói ai dám gọi cậu ta là chó điên, cậu ta tẩn đứa đó. Chúng tôi đập nhau mấy lần, có thắng có thua, người khác lại càng không dám nói nữa”.
Tôi hỏi: “Anh Cường, bây giờ Tiểu Tây và Khang Khang vẫn ổn chứ?”
“Tôi biết ngay là cậu sẽ hỏi bọn nhỏ!”
Đỗ Minh Cường nói rồi, vỗ vỗ tay, một thanh niên từ ngoài cửa đi vào, mỗi tay bồng một đứa trẻ bước vào trong. Tiểu Tây và Khang Khang trông thấy bộ dạng này của tôi, bỗng thốt lên đầy kinh ngạc.
Chương 260: Lập công lớn
Đỗ Minh Cường ôm hai đứa bé với vẻ cưng chiều, đi tới chỗ tôi. Mặc dù nhập viện nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ hoạt bát, còn ngọt ngào gọi “chú Dương” thì tôi lập tức cảm thấy lần này đi Chiêng Ray cũng đáng.
Hai đứa nhỏ ở trong phòng bệnh không có gì chơi nên nhanh chóng chạy ra ngoài, tôi hỏi: “Phía bên Đỗ Minh Hào có động tĩnh gì không?”
Đỗ Minh Cường nói: “Tôi vốn là anh em ruột của nó, không hiểu sao lúc nào, nó cũng khiêu khích, không những không nghe khuyên răn mà còn bắt cóc con của tôi, nếu tôi không tỏ thái độ thì chẳng phải không đáng làm thằng đàn ông”.
Vừa nói Đỗ Minh Cường vừa uống một ngụm nước rồi nói tiếp,
“Đỗ Minh Hào luôn dụ dỗ lôi kéo đám quản lý cấp cao của nhà họ Đỗ, nhưng những người lão luyện đó không nghe nó. Dù sao thì trong thâm tâm mọi người cũng đều biết rõ, vị trí gia chủ chỉ có thể do tôi đảm nhận, mà lần này cậu và Ốc Trắng đã giành lại mặt phật cho nhà họ Đỗ của tôi rồi nên bây giờ, với thằng em này, tôi phải khiến nó ngoan ngoãn cút khỏi Xiêng La”.
Trong ấn tượng của tôi, Đỗ Minh Cường rất ít khi nổi giận, lần này ông ta phẫn nộ thật sự. Vợ qua đời, người tình phản bội, chỉ còn lại hai đứa con cũng bị em ruột của mình bắt cóc.
Chuyện như vậy, ai có thể chịu đựng nổi, may mà Đỗ Minh Cường đủ bình tĩnh.
Chúng tôi trò chuyện thêm vài câu, ba người Đỗ Minh Cường và Suchat rời khỏi phòng bệnh, căn phòng lại trở nên vắng lặng.
Tôi nằm trên giường, lặng lẽ suy nghĩ về chặng đường tiếp theo. Nếu về nước, lựa chọn tốt nhất là làm việc với Đồng An Chi, bắt đầu làm từ bất động sản, từng bước từng bước phát triển cho tới khi có thể vượt được nhà họ Cung.
Nếu lựa chọn ở lại Chiêng May thì với sự giúp đỡ của ba người Suchat.
Tôi sẽ không có bất kỳ kẻ địch nào, nhưng là một người Hoa Hạ, tôi vẫn cần phải chú trọng việc lá rụng về cội. Tôi về Hoa Hạ cũng là việc sớm muộn mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh lúc trước Đồng An Chi từng nói rằng đang chuẩn bị ra tay với ông chủ, mặc dù tôi không tiện hỏi nhưng dù sao cũng có triển vọng.
Chỉ cần việc của Đỗ Minh Hào được giải quyết là tôi có thể lập tức về nước, làm lại cuộc đời của mình. Phần mềm Trí Văn sa thải tôi, dựa vào thực lực của nhà họ Bạch và nhà họ Cung thì chắc chắn trong nước cũng sẽ không có công ty nào dám tuyển dụng tôi, nghĩ vậy thì đúng là tôi chỉ còn có thể đi con đường bất động sản mà thôi.
Nghĩ tới ai thì người đó bèn tới, mấy phút sau, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Đồng An Chi bước vào, ân cần đi tới trước mặt tôi, hỏi: “Phương Dương, cậu thế nào rồi? May mà tôi chưa rời khỏi Chiêng May, nếu không thì chỉ còn cách gọi điện thoại quốc tế, sợ rằng một người bạn tốt là cậu sẽ hoài nghi sự chân thành của tôi”.
Đồng An Chi rất biết cách xoa dịu bầu không khí. Trong chốc lát tôi đã bị câu nói nửa đùa nửa thật của ông ấy làm vui vẻ, tôi nói: “Anh Đồng có lòng là đủ rồi!”
Đồng An Chi hỏi tôi: “Phương Dương, cậu có nhìn rõ thế cục của Chiêng Ray không?”
“Chiêng Ray?”
Tôi suy nghĩ: “Thế cục rất đơn giản, Đỗ Minh Hào bây giờ toàn dựa vào quyền lực của nhà họ Đỗ, mà những kẻ này đều là người trẻ tuổi. Những người như vậy không tránh khỏi bị dụ dỗ, rất dễ bị mua chuộc, tương tự, nếu…”
Đồng An Chi chưa nói hết, tôi đã thấy hơi kinh ngạc, không hổ danh là một ông chủ khởi nghiệp thành công từ hai bàn tay trắng, kiến thức về thời cuộc đúng là hiếm có, trong nháy mắt ông ấy đã phân tích ra toàn bộ kế hoạch mà Đỗ Minh Cường vừa nói cho tôi.
Tôi gật đầu không trả lời, thầm nghĩ mặc dù mọi người đều là đối tác nhưng Đỗ Minh Cường coi tôi là người của ông ta, nói kế hoạch cho tôi, tôi không thể nói nó ra cho người khác được.
Tôi hỏi: “Anh Đồng, hiện tại nhà họ Cung ở trong nước thế nào rồi?”
Đồng An Chi cười nói: “Tôi biết ngay là thằng nhóc cậu vẫn không yên tâm mà, trong nước thì chúng tôi vẫn đang chuẩn bị, dù sao thì chúng ta muốn lật đổ nhà họ Cung, điều này liên quan tới lợi ích nên nhà họ Bạch sẽ không nhắm mắt làm ngơ. Nếu nhà họ Bạch không nhận ra còn đỡ, nếu nhận ra thì e rằng thì việc lật đổ nhà họ Cung sẽ trở thành chuyện cười thôi, có điều cậu cũng đừng nản chí, chuyện còn lại ở Chiêng Ray và Chiêng May có lẽ cậu cũng chẳng thể can thiệp nữa, chỉ cần chờ đợi là được, chờ bụi bặm lắng xuống, tới lúc đó trở về nước, tới công ty của tôi học về bất động sản”
Tôi gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, coi như tới bệnh viện nghỉ dưỡng!”
Tôi và Đồng An Chi cười lớn, dính tới phần cơ bụng,
Đau tới mức khiến tôi nhe răng há miệng.
Tôi tưởng sau khi Đồng An Chi đi khỏi thì sẽ không còn ai tới thăm nữa, nào ngờ ông ấy vừa đi khỏi, ghế còn chưa kịp lạnh thì lại có người gõ cửa, tôi hỏi: “Ai vậy?”
“Cậu Dương, là tôi, Natcha!”
“Còn cả tôi, Bansha đây.”
Tôi nâng đầu hô mời vào, thực sự không ngờ, Bansha và Natcha, một người là binh, một người là cướp lại cùng nhau tới.
Vừa bước vào, Natcha bèn nói: “Xin lỗi, Dương thân mến, lần này, cậu đã lập công lớn trừ hại cho dân này, điều đáng tiếc trong sự tốt đẹp là cậu đã bị thương”.
Thấy Natcha mở lời, Bansha đành ngậm miệng ngồi xuống một bên.
“Lập công lớn?”
Tôi nghi ngờ nói. Theo như mức độ hung hăng càn quấy của chúng tôi ở Chiêng Ray, nếu như là trong nước thì tôi đã bị bắn chết hơn một ngàn tám trăm lần rồi, sao Natcha lại nói là chúng tôi lập công lớn chứ.
“Đương nhiên, mấy tên lính đánh thuê, còn cả tay súng khiến cậu bị thương, cậu đã rất dũng cảm cướp súng bắn chết hắn, vì cậu tự vệ nên không có bất kỳ ai tới gây phiền phức cho cậu. Đồng thời, trong thành phố Chiêng Ray còn có người tố cáo tay súng đó chính là nguyên nhân gây ra tiếng súng thường xuyên ở trong thành phố Chiêng Ray. Vì vậy, Dương, cậu trừ hại vì dân, nếu có thêm lần nữa, có khi Chiêng Ray và Chiêng May chúng tôi phải trao huy chương Công dân vinh dự cho cậu.”
Tôi cười khổ, đúng là tôi rất khao khát danh hiệu Công dân vinh dự này, nhất là quyền cư trú vĩnh viễn, quyền được mua sắm bất động sản của nó. Nhưng nếu bắt tôi phải làm lại việc này lần nữa thì thôi bỏ qua đi.
Liều mạng như vậy, chỉ bất cẩn một chút thì người chết là mình, huống hồ tinh thần luôn căng thẳng trong một thời gian dài cũng chẳng phải việc tốt đẹp gì.
Tôi hỏi: “Cảnh sát trưởng Natcha, vụ án này do ông chịu trách nhiệm à?”
Natcha lắc đầu: “Đương nhiên không phải, có điều đồng nghiệp ở Chiêng Ray đã nói với tôi. Chúc mừng cậu! Cậu Dương, cậu phải bảo trọng, lần sau tôi lại tới thăm”.
Vừa nói Natcha vừa đặt chút ít sản phẩm dinh dưỡng xuống, quay người rời khỏi phòng bệnh. Lúc này Bansha mới có cơ hội mở lời, nói ẩn ý: “Cậu Dương, mặc dù tôi có lỗi với cậu nhưng muốn nói với cậu đôi câu còn khó hơn cả lên trời.”
Tôi cứ ngỡ lần này đàn em dưới tay ông ta bị mua chuộc thì Suchat sẽ tức giận đến mức xử lý ông ta luôn, không ngờ ông ta lại vui vẻ đến vậy.
Xem ra là ông ta không sao, Suchat cũng không có ý trừng phạt ông ta
Tôi cười nói: “Sao có thể khó hơn lên trời được, dù lên trời thì ông phải tìm được một con đường mới được, còn nói chuyện với tôi thì chỉ cần đứng đợi ở cửa thôi”.
“Tôi nghe thấy cậu tỉnh lại là lập tức đến ngay!”
Bansha tỏ ra bất lực, nói: “Dương, tôi biết cậu đang nghĩ gì, lần này thằng em tôi phản bội đúng là do tôi, nhưng tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa. Giờ cậu không sao là quá tốt rồi!”
Bình luận facebook