-
Chương 291-295
Chương 291: Không gian xảo không phải là người làm ăn
Các thủ tục sau đó rất đơn giản, xe cứu thương đến ngay sau đó. Chúc Mi được đưa lên xe và sơ cứu tạm thời, còn tôi vốn cũng muốn lên theo, không ngờ y tá kia kiểm tra cho tôi một lát thì bảo tôi chỉ hơi kiệt sức thôi, về nhà nghỉ ngơi cẩn thận là được, tôi chỉ đành xấu hổ đi xuống xe.
Tôi vừa về đến nhà thì có một đống cuộc điện thoại gọi đến, đầu tiên là Đồng An Chi, ông ấy hỏi tôi có sao không.
Tất nhiên tôi trả lời là không sao. Ân oán giữa tôi với nhà họ Cung đã trở thành một nút thắt chết từ lâu. Nếu không có Đồng An Chi giúp đỡ thì với năng lực của tôi, trừ khi nhà họ Cung đều giống như Cung Chính Văn, nếu không thì dù sao vẫn không thể thắng nổi sức mạnh của đồng tiền.
Tôi do dự chốc lát, rồi vẫn hỏi Đồng An Chi việc lúc trước ông ấy nói đối phó nhà họ Cung đã có tiến triển chưa.
Đồng An Chi nói giờ đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ còn chờ thời cơ. Tôi thấy hơi khó hiểu, muốn hỏi nguyên nhân nhưng Đồng An Chi đã ngắt lời tôi, nói với tôi đừng sốt ruột, chỉ cần đợi động thái quyết định bên phía nhà họ Cung nữa thôi.
Nếu Đồng An Chi đã nói như vậy thì tôi cũng đành kìm nén sự tò mò của mình rồi cúp điện thoại. Không ngờ mấy người Đỗ Minh Cường, Bansha cũng gọi điện thoại tới tấp cho tôi.
Tôi hơi tò mò, chuyện của tôi xảy ra ở trong nước mà sao họ lại biết nhanh như vậy. Chẳng lẽ họ cài gián điệp bên cạnh tôi sao?
Đỗ Minh Cường cười ha ha nói, ông ta đã lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, cũng có vài người bạn cũ ở Yến Kinh. Lần này chuyện của tôi và Cung Chính Văn gây ra thanh thế lớn như vậy, còn dám nổ súng ngay tại Yến Kinh, ông ta vừa gọi điện hỏi là đã biết hết.
Đồng thời ông ta cũng suy tính đến ảnh hưởng của chuyện này, bên trên sẽ không dễ dàng buông tha cho ông ta.
Nói chuyện một lúc rồi Đỗ Minh Cường hỏi tôi: "Phương Dương, vẫn là câu nói đó, dù cậu đã rửa tay gác kiếm về làm việc trong nước, nhưng nếu một ngày nào đó cậu không sống nổi ở đó nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Xiêng La tìm tôi. Cậu đừng quên, công ti mới mà chúng ta hợp tác có cổ phần của cậu đấy".
Tôi thấy thật ấm áp nên ừ một tiếng nhưng cũng không nói là sẽ đi hay là sẽ không đi. Đỗ Minh Cường hiểu ý tôi: "Được, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, ai mà không muốn sống ở quê hương của mình chứ. Cậu vẫn còn cơ hội, đáng tiếc tôi đã không thể trở về nữa rồi".
Đỗ Minh Cường thương cảm một lúc rồi cúp máy. Tôi nhìn cái điện thoại hơi nóng lên vì các cuộc điện thoại gọi đến tới tấp, trong lòng tôi vô cùng chờ đợi một dãy số gọi đến.
Nhưng mãi đến ngày hôm sau vẫn không hề có cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Tôi hơi mất mát, chẳng lẽ giờ Bạch Vi đã bị người nhà giam lỏng rồi sao?
Vì chuyện lần này nên Đồng An Chi cho tôi nghỉ mấy ngày. Quyền điều hành bộ phận Kinh doanh thị trường đương nhiên lại quay về tay Lưu Đông Hải, nhưng dường như ông ta chỉ muốn làm một con người nhàn nhã lười biếng, không hề sửa lại quyết định của tôi.
Kiệt sức không giống bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi đủ là khoảng một ngày có thể hồi phục. Nhưng Đồng An Chi cho tôi nghỉ ba ngày, ngay lúc tôi đang nhàn rỗi tới mức buồn chán chuẩn bị đi làm thì Đồng An Chi gọi điện cho tôi.
"Phương Dương, có một tin tốt cho cậu đây, hôm nay Cung Chính Văn vào trại tạm giam".
Tôi thấy hơi khó hiểu: "Tin tốt? Cung Chính Văn làm ra chuyện như vậy thì vào trại tạm giam là một việc vô cùng bình thường".
Đồng An Chi cười: "Đương nhiên, nhưng điểm khác biệt là trại tạm giam mà hắn ta ở khác với người bình thường. Phương Dương, tôi hỏi cậu, lần này Cung Chính Văn bắt cóc ba người ở chung nhà với cậu, trong đó có một cô gái họ Chúc đúng không?"
"Đúng vậy, cô ta sao rồi?"
Đồng An Chi nhắc vậy tôi mới nhớ đến Chúc Mi. Lúc đó, cô ấy bị Cung Chính Văn cho uống thuốc kích dục, tới lúc cuối cùng có lẽ đã sắp phát tác. May mà Tề Vũ Manh dẫn đoàn người đến kịp thời nếu không tôi không dám nghĩ đến hậu quả.
"Hình như nhà cô gái họ Chúc đó cũng có chút thế lực. Lần này, cô gái đó giấu người nhà đi, đang định chơi bời thoải mái ở Yến Kinh thì không ngờ gặp phải chuyện này”.
Hình như Đồng An Chi hơi kích động: "Người nhà cô gái đó hình như là cán bộ ở quân khu, nghe được chuyện này thì tức điên lên, trực tiếp điểm mặt chỉ tên, nói rằng người như Cung Chính Văn có bắn chết cũng không quá đáng. Đáng tiếc với thế lực của nhà họ Cung, làm thế sẽ gây nên một số ảnh hưởng nhất định đối với xã hội, nên đã bị người khác ỉm xuống".
Tôi gật đầu, trầm tư: "Nói vậy Cung Chính Văn đã chọc sai người rồi?"
Nhưng tôi lại nhớ đến Chúc Mi, cô gái kỳ quái nhưng cũng rất lanh lợi đó, nhà cô ta làm trong quân đội sao?
Tôi líu lưỡi, quả nhiên là ở một nơi như Yến Kinh này cho dù tiện tay ném một viên đá cũng có thể trúng tận mấy con nhà quan chức, con nhà giàu có, con nhà minh tinh...
Đồng An Chi hắng giọng: "Tàng trữ súng phi pháp ở Yến Kinh, cố ý mưu sát, thêm cả bắt cóc, xúi giục, lần này cho dù là người nhà cô gái kia không ra tay thì những tội danh này cũng đã đủ cho Cung Chính Văn lãnh đủ rồi, hơn nữa còn liên quan đến cả bên quân đội nữa. Lần này cho dù hắn ta không chết cũng bị hành hạ ra trò. Tôi nói này, Phương Dương à, vận may của tên nhóc nhà cậu khá tốt đấy, hay là thế này nhé, cậu giúp tôi đoán vé số độc đắc kỳ tới đi".
Tôi bó tay: "Tập đoàn Vọng Thiên của anh đáng tin cậy nhiều hơn so với cổ phiếu đấy, sao tôi lại phải bỏ gần với xa chứ!"
Hàn huyên thêm mấy câu rồi mới cúp máy. Tôi thở dài một hơi, tôi kinh ngạc không chỉ bởi người và thế lực mà vụ này dính dáng đến mà còn vì thái độ tốt hơn hẳn đối với tôi của Đồng An Chi.
Lúc trước đãi ngộ hậu hĩnh mà Đồng An Chi dành cho tôi phần lớn là vì tôi là ân nhân cứu mạng của con trai ông ấy. Mà giờ thì tuy tôi đã chọc vào một rắc rối lớn nhà nhà họ Cung nhưng lại quen Chúc Mi một cách rất tình cờ.
Bất kỳ một doanh nhân thành công nào đều có những mối quan hệ của mình, những quan hệ này không hẳn đều là trên quan hệ lợi ích. Nếu có thể quen biết với bên quân đội thông qua tôi thì địa vị tập đoàn Vọng Thiên sẽ vô cùng vững chắc ở Yến Kinh này.
Nếu thành công thật thì e là nằm mơ Đồng An Chi cũng cười mất.
Tôi mỉm cười, quả nhiên đúng với câu nói đó, không có người làm ăn nào không gian xảo, không gian xảo thì không phải người làm ăn.
Giờ mới tám giờ, tôi ra ngoài chạy bộ. Khi người tôi đầy mồ hôi trở về thì thấy có một cô gái xinh xắn đứng ở cửa. Cô gái đó mặc một cái váy hoa nhí, mái tóc ngắn ngang vai vừa đáng yêu vừa hoạt bát, đây là một cô gái phù hợp với mắt thẩm mĩ của đại đa số người.
Nhưng khi tôi nhìn thấy cô gái đó thì da đầu tôi tê rần cả lên, đang chuẩn bị cô ta không nhìn thấy thì lẳng lặng chuồn đi, ai ngờ Chúc Mi quay phắt người lại, vừa hay nhìn thấy tôi. Ngay lập tức, tôi đứng yên tại chỗ, cực kỳ bối rối, đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Chúc Mi thấy tôi như vậy thì trừng tôi, rồi khuôn mặt lại tràn đầy sự vui vẻ. Cô ấy chạy tung tăng tới rồi vui sướng ôm lấy tay tôi: "Wow, Phương Dương, hóa ra anh ở đây à, tôi tìm anh lâu lắm đấy".
Tôi xoa mũi, rồi bỏ tay cô ấy đang ôm cánh tay tôi ra. Tôi nói: "Cô tìm tôi làm gì? Lần trước người bắt cóc cô là Cung Chính Văn, giờ hắn ta đang bị trừng trị theo pháp luật, cô nên đi tìm hắn ta mới phải".
Vừa nói tôi vừa quét mã khóa, mà Chúc Mi thì xì một tiếng rồi cũng nhanh chóng lách vào.
Đóng cửa nhà không khí chợt trở nên yên tĩnh. Tôi bật đèn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, càng ngại ngùng hơn, tôi ho khan một hồi, nói: "Chúc Mi, cô tới tìm tôi có chuyện gì?"
Chương 292: Bắt gặp
Chúc Mi không hề để ý đến thái độ của tôi, cô ấy vẫn dí dỏm nhìn vào mắt tôi, nói: “Phương Dương, lần này tôi cố tình đến để cảm ơn anh”.
Lúc này, tôi mới nhìn thấy một tay khác của Chúc Mi đang xách một hộp quà nhỏ. Tôi đang định từ chối, nhưng Chúc Mi đã vừa nói vừa lắc chiếc hộp: “Đây chính là quà mà tôi chuẩn bị cho anh, anh nhất định không được từ chối đâu đấy”.
“Không cần đâu, cô mang về đi. Tôi cũng có phải cố ý đến cứu mọi người đâu, chỉ là muốn tính sổ với Cung Chính Văn thôi!”
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi mới nghĩ ra được một cái cớ khá tệ, đến tôi còn không tin thì đương nhiên Chúc Mi càng không.
Chúc Mi nói: “Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba à? Nếu hôm nay, anh không nhận món quà này thì tôi sẽ không về đâu”.
Nói rồi, cô ấy đặt hộp quà lên bàn của tôi.
Thật sự không còn cách nào khác, bấy giờ, tôi mới quan sát hộp quà này. Nhìn bề ngoài trông có vẻ rất tinh xảo, là lớp giấy bọc hoạt hình mà các bé gái khá thích, bên trên còn viết một chữ Hello Kitty, sau đó dùng dây ruy băng buộc lại.
Tôi nói: “Bên trong là cái gì đấy? Nếu không đáng giá vài trăm nghìn thì tôi không nhận đâu”.
Chúc Mi nhíu mày: “Phương Dương, anh là đàn ông đàn ang gì mà làu bàu suốt thế, mau mở ra đi!”
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ, đành mở hộp quà ra. Sau khi mở hộp, bên trong có một chiếc đồng hồ rất oách. Tôi nhìn logo bên trên thì thấy là hãng Rolex.
Tôi hơi toát mồ hôi. Lúc trước, tôi đã từng thấy Đỗ Minh Cường đeo một chiếc đồng hồ nhãn hiệu này, tuy nhiên một cậu đàn em của ông ta nói Đỗ Minh Cường mua chiếc đồng hồ đó với giá 300 nghìn. Từ đó trở đi, đây đã trở thành một nhãn hiệu mà tôi chỉ dám nhìn chứ không dám với tới.
“Món quà này quý quá, cô cầm về đi, tôi thật sự không thể nhận được”.
Trong đầu tôi xẹt qua một suy nghĩ, hỏi: “Cô giàu thế thì còn thuê nhà chung với người ta làm gì?”
Chúc Mi bĩu môi đáp: “Ai bảo là tôi giàu? Tôi dành ra ba tháng tiền lương để mua chiếc đồng hồ này đấy”.
Tôi giả vờ không nghe thấy, lại đóng chiếc hộp cẩn thận lại. Chúc Mi giậm chân, tức giận nói: “Phương Dương, món quà này, hôm nay anh nhận thì nhận, mà không nhận cũng phải nhận!”
Dứt lời, cô ấy lại nói thêm một câu: “Nếu anh không muốn nhận cũng được, thế thì phải dạy tôi đánh nhau!”
Tôi giật mình, mẹ kiếp!
Tôi đành phải gật đầu đồng ý, Chúc Mi lập tức có vẻ mặt như gió xuân phơi phới, cô ấy mỉm cười vui vẻ hỏi: “Phương Dương, anh đã ăn sáng chưa?”
Tôi lắc đầu, đáng lẽ tôi định đến Vọng Thiên, nhưng ai dè Đồng An Chi lại gọi tới nói cho tôi nghỉ phép thêm mấy ngày. Ông ấy bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, sang tuần rồi đi làm sau.
Chúc Mi hỏi vậy, tôi đoán chắc cô ấy cũng thấy đói, bèn nói: “Cô chờ ở đây nhé, tôi đi nấu gì đó ăn”.
Dù đây chỉ là nhà thuê, nhưng tôi đã quyết định ở lại Vọng Thiên, tôi đã coi đây là một ngôi nhà khác của mình, nên đồ dùng sinh hoạt có đầy đủ, kể cả đồ làm bếp.
Tôi là người Quảng Tây, nhưng lại khá thích ăn mỳ. Vì thế, trong nhà lúc nào cũng có sẵn đủ các loại mỳ, vừa hay bây giờ có thể dùng đến.
Chờ tôi nấu xong hai bát mỳ bưng lên bàn, Chúc Mi đã đi dạo quanh khắp nhà tôi một cách cực kỳ tự nhiên.
Tôi bỏ gia vị vào xong, rồi hỏi Chúc Mi: “Sao cô lại tìm được đến đây? Tôi nhớ là mình chưa nói địa chỉ hiện tại cho cô mà”.
Chúc Mi cười đáp: “Anh quên rồi à? Lúc lập hồ sơ ở đồn cảnh sát, anh đã điền địa chỉ ở đây mà”.
Tôi lắc đầu, thầm thấy bái phục với suy nghĩ tinh tế của cô ấy. Tôi nói: “Cô mau ăn đi, không lát nữa mỳ đóng mỡ lại đấy”.
Chúc Mi tinh nghịch hít hít ngửi ngửi, rồi ngạc nhiên nói: “Thơm quá, quả nhiên không hổ danh là đầu bếp Phương Dương, nấu mỳ thôi mà cũng ngon thế này”.
“Cô chưa ăn mà đã biết là ngon rồi à?”
“Đương nhiên, bố tôi bảo mũi tôi còn thính hơn mũi chó đấy”.
“…”
Lúc trước, Chúc Mi bị cho uống thuốc kích dục, tôi cũng ngại hỏi, nên quyết định tập trung đánh chén bát mỳ. Sau đó, trong nhà chỉ còn nghe thấy tiếng húp mỳ xì xụp không hề để ý đến hình tượng của tôi.
Ăn mỳ xong, tôi bảo Chúc Mi về trước. Không ngờ cô nàng này không chịu đi, còn định ở lại chỗ tôi. Tôi nói hết nước hết cái, cuối cùng cô ấy mới chịu về. Cô ấy còn cong môi tỏ vẻ không vui, còn tôi thì thầm thở phào một hơi.
Tôi mở cửa, Chúc Mi có vẻ không tình nguyện đi ra, tôi nói: “Đi đường cẩn thận!”
Dứt lời, tôi chuẩn bị đóng cửa, không ngờ cánh cửa chưa kịp đóng lại, Chúc Mi đột nhiên quay người, ôm chầm lấy tôi, sau đó kiễng chân lên, đôi môi lạnh lẽo của cô ấy áp lên môi tôi.
Ngay sau đó, mặt Chúc Mi bắt đầu ửng đỏ, cô ấy nói: “Đây là hành động cảm ơn anh đã cứu tôi, nên anh đừng nghĩ nhiều”.
Tuy nhiên, tôi đã ngẩn ra tại chỗ. Tôi chỉ cảm thấy nhịp của mình dần ngưng lại, dường như đến hơi ấm của cơ thể cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Vì lúc này, có một cô gái cao gầy đang chậm rãi đi từ khu nhà vào, mái tóc dài như thác buông xõa, bộ trang phục công sở làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo, khóe miệng cô ấy còn có ý cười.
“Bạch... Giám đốc Bạch!”
Thời gian như dừng lại, tôi chật vật thốt lên vài chữ.
Không sai, là Bạch Vi, người mà tôi không thể quen thuộc hơn được nữa.
Cô gái mà tôi ngày nhớ đêm mong, cô ấy đã từ Úc Châu về rồi, không ngờ vừa hay lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Chúc Mi cũng ngẩn ra, quay lại thì nhìn thấy một cô gái lạ.
Trông thấy nụ cười của Bạch Vi dần lạnh đi, tôi như rơi xuống hố băng, toàn thân hệt như đã bị đông cứng, không thể cử động, tôi nói: “Giám đốc Bạch, cô nghe tôi giải thích đã!”
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Bạch Vi dường như hơi có vẻ khác lạ, cô ấy đi đến trước mặt tôi nói: “Phương Dương, anh không sao là tốt rồi. Tôi chỉ đến xem anh thế nào thôi, nếu anh đã không làm sao thì tôi về đây”.
Dứt lời, Bạch Vi quay người bỏ đi. Vẫn là những bước chân đó, nhưng tôi lại thấy như có thứ gì đó đang rời bỏ mình.
Như ý thức được là mình đã gây họa, hai tay Chúc Mi xoắn bện góc áo, cô ấy cúi đầu nói: “Phương Dương, cô ấy là bạn gái của anh đúng không? Xinh thật đấy, tôi… Tôi còn có việc, về đây!”
Dứt lời, cô ấy cũng đi ra ngoài, bước về một phía khác, còn tôi thì cứ đứng ở cửa không biết phải làm gì.
Chuyện đời đúng là khó đoán, tôi lấy điện thoại ra theo thói quen, nhưng lại nhìn thấy có một tin nhắn gửi đến, máy hiển thị số người gửi ở nước ngoài.
Tôi như đã hiểu ra chuyện gì đó, mở tin nhắn ra đọc, là tin gửi đến lúc năm giờ sáng: “Phương Dương, anh nhất định phải cẩn thận. Cung Chính Văn bị khởi tố, Cung Thiệu Bình bị tàn tật, nhà họ Cung đã phát điên rồi, người nhà tôi có khuyên nhủ nhưng cũng vô dụng”.
Không cần nghĩ, tôi cũng biết tin nhắn này nhất định là do Bạch Vi gửi tới.
Tôi đóng sầm cửa lại, nhanh chóng chạy theo hướng Bạch Vi bỏ đi. Tôi chạy thẳng một mạch ra cổng khu nhà, nhưng trên đường không thấy bóng dáng ai. Tôi nôn nóng hỏi bảo vệ khu nhà có nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, mặc đồ công sở vừa đi ra ngoài hay không.
Bảo vệ trả lời là có, nhưng cô ấy vừa đi xong.
Tôi hỏi: “Ban nãy, cô gái đó bắt xe đi hay là đi bộ?”
Người bảo vệ đáp là đi bộ, trái tim tôi lập tức rơi xuống hố băng, toàn thân lạnh toát.
Tôi cầm điện thoại lên gọi, nhưng máy lại báo số điện thoại đó đã khóa.
Chương 293: Sao cô lại ở đây
Tôi cố giữ bình tĩnh, sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Bạch nằm ở Thịnh Hải, xe của cô ấy đương nhiên cũng ở Thịnh Hải, Bạch Vi không rành Yến Kinh nên chắc cô ấy cũng sẽ không chạy đến nơi nào đặc biệt cả, khả năng lớn nhất là cô ấy chạy lung tung không mục đích.
Nếu cô ấy chạy lung tung, hướng đại lộ phía bên trái khu dân cư nhỏ là đường cụt, ở đó có xây một quảng trường nhỏ dùng để nghỉ ngơi, rất đông người, xác suất Bạch Vi tới đó không cao.
Nghĩ tới đây, tôi chạy thục mạng, men theo con đường phía bên phải.
Bây giờ đang là giờ làm việc của Yến Kinh, người đi lại trên đường không nhiều, hơn nữa tôi chắc chắn, chỉ cần Bạch Vi xuất hiện trong tầm nhìn thì nhất định tôi sẽ thấy cô ấy, nhưng điều tôi không ngờ là tôi chạy một hơi mấy cây số mà vẫn không phát hiện ra tung tích của Bạch Vi.
Lẽ nào cô ấy đã tới khách sạn bên đường nào đó nghỉ ngơi rồi sao?
Tôi quay đầu lại tìm kiếm, Bạch Vi không thích những nơi huyên náo như quán bar, vì vậy cô ấy sẽ không đi. Vì khu vực tôi thuê ở khá yên tĩnh nên phương tiện giao thông ở xung quanh cũng không nhiều.
Nhưng cứ loại trừ dần như vậy, tôi có được một kết luận thêm phần tuyệt vọng, Bạch Vi không ở gần đây.
Tôi mang theo niềm hi vọng cuối cùng quay về cổng khu dân cư, tôi hỏi bảo vệ: “Tôi vào xem camera được không?”
Bảo vệ lắc đầu: “Camera của chúng tôi không thể dùng cho mục đích cá nhân! Xin lỗi, nếu anh muốn tìm cô gái đi ra khi nãy thì tôi khuyên anh nên gọi điện thoại cho cô ấy!”
Tôi cười khổ, nếu có thể gọi được thì tôi cần gì phải tìm kiếm khổ sở thế này.
Giờ đã là giữa hè nhưng tôi không cảm thấy nóng nực một chút nào, tôi ngồi xuống băng ghế dài trước cổng khu dân cư, cây bên cạnh che bóng mát khiến người ta buồn ngủ.
Tôi hút thuốc liên tục, không nói lên được cảm giác trong lòng mình lúc này, cho tới khi cảm thấy lá phổi sắp nổ tung, tôi mới cúi đầu phát hiện ra là đầu thuốc lá rơi đầy mặt đất.
Ông cụ quét dọn vệ sinh nhìn tôi với vẻ khinh thường: “Cậu nhóc, hút xong thì đừng vứt mẩu thuốc lá lung tung!”
Tôi đờ đẫn gật đầu, định nói gì đó nhưng phát hiện khi mình vừa mở miệng thì cổ họng giống như bị đổ cát, không nói thành tiếng.
Tôi như phát điên, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao, giữa tôi và Chúc Mi rõ ràng là trong sáng, không hề có bất kỳ mối quan hệ nào, không biết sợi dây thần kinh nào của cô ấy bị chập mà lại hôn lên môi tôi cơ chứ!
Vậy thôi đã đành, Bạch Vi luôn quan tâm tôi cuối cùng đã quyết định về nước, nhưng cô ấy không báo trước, có lẽ vì muốn gây bất ngờ.
Trời xui đất khiến, vừa hay Bạch Vi lại nhìn thấy cảnh tượng đó.
Gặp phải chuyện như vậy, bất cứ cô gái nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ..
Tôi thầm cảm thán, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu lên nhìn trời.
Không biết từ khi nào, thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, trong đầu mê mang, tôi nhận ra là đã không còn sớm nữa.
Tôi lấy điện thoại gọi cho Bạch Vi một lần nữa nhưng vẫn không kết nối được.
Vừa châm một điếu thuốc thì trước mặt tôi bỗng tối sầm, một đôi chân thon dài xuất hiện trong tầm mắt, hình như tôi ngồi ở đây gần cả ngày rồi, giờ đã là hoàng hôn.
Còn trong mắt tôi, không biết từ khi nào xung quanh đôi chân kia đã tràn ngập ánh sáng màu vàng nhạt, rất giống thiên sứ trong truyền thuyết.
Tôi ngẩng đầu, nhận ra đó là khuôn mặt thân quen không thể thân quen hơn, môi tôi khẽ động nhưng không nói nên lời.
Cánh tay phải trắng như ngọc của Bạch Vi đang cầm chai nước đưa cho tôi: “Phương Dương, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, dập nó đi!”
Tôi ngẩn người, một giây sau, không biết tôi lấy sức mạnh từ đâu mà bật người đứng dậy, tôi muốn ôm cô ấy, nhưng khi hai tay sắp đụng vào người con gái kia thì tôi dừng lại.
“Giám đốc Bạch, sao cô lại ở đây?”
Tôi hơi do dự nhưng vẫn hỏi.
“Em vẫn luôn ở đây!”
Bạch Vi mỉm cười, đưa tay gạt lá cây không biết đã rụng xuống vai tôi từ khi nào ra, ánh mắt cũng không còn vẻ lạnh lùng như lúc trước nữa.
Tôi không nhịn được nữa, vươn tay kéo cô ấy vào lòng, tôi ôm chặt cô ấy, tham lam hít hà mùi hương thoang thoảng trên mái tóc. Bạch Vi khẽ đẩy tôi nhưng không được nên cô ấy cũng để mặc tôi như thế.
Tôi nói: “Cô gái đó tên là Chúc Mi, là bạn cùng phòng trước đây của tôi. Lần này, Cung Chính Văn đã bắt cóc cô ấy và hai người bạn cùng phòng khác…”
“Không cần nói, em đều biết cả!”
Bạch Vi khẽ nói, chỉ những người đã từng trải qua sự tuyệt vọng mới biết cảm giác mất mát đau khổ nhường nào. Lúc này, từng lời nói của Bạch Vi vang lên bên tai tôi hệt như âm thanh của thiên nhiên.
“Phương Dương, nhẹ một chút, anh làm em đau”.
Bạch Vi lại thốt lên, tôi vội vàng buông tay, lúc này mới ý thức là bản thân quá kích động, ôm quá chặt khiến bả vai cô ấy có cảm giác không thoải mái.
Khuôn mặt Bạch Vi đỏ ửng, tôi nói: “Cô đã ăn cơm chưa? Nhà tôi ở đây, có muốn tới nghỉ ngơi chút không?”
“Được!”
Bạch Vi cười với tôi, rồi lại nói: “Cô gái tên Chúc Mi khi nãy cũng đi rồi à?”
Thấy tôi gật đầu, Bạch Vi tiếp tục nói:
“Cô ấy đã đi rồi thì anh nên hỏi xem cô ấy đã về tới nhà chưa. Lần này, Cung Chính Văn như kẻ mất trí, chẳng ai dám chắc những người khác có suy nghĩ như vậy hay không.”
Nói xong Bạch Vi bèn thở dài.
Tôi cười hi hi: “Không sao, sắp tối rồi, chúng ta về trước, tôi nấu cơm cho cô”.
Trên đường ,tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bụng Bạch Vi đang ‘biểu tình’, tôi còn chưa lên tiếng thì cô ấy đã đỏ mặt xấu hổ, thấy vẻ mặt quái dị của tôi thì Bạch Vi tức giận nói: “Tối qua, em lên máy bay tới giờ vẫn chưa được ăn cơm, anh còn không mau về nhà nấu cho em ăn đi”.
Sau khi tốt nghiệp đại học, khi tôi và Lâm Lạc Thủy ở bên nhau, vì không có tiền nên chúng tôi thường tự nấu cơm. Do đó, tôi cũng đã luyện được tài nấu nướng, khi tôi nấu xong một bàn đồ ăn thơm nức mũi, bày ra trước mặt Bạch Vi thì cô ấy nhìn tôi với vẻ kinh ngạc: “Trước đây em chỉ biết Phương Dương anh là một tên lưu manh, không ngờ lưu manh cũng biết nấu ăn đấy!”
“Điều cô không biết còn nhiều lắm, sau này tôi sẽ từ từ tiết lộ cho cô”.
Vừa nói, tôi vừa gắp một miếng sườn cho cô ấy, Bạch Vi cúi đầu cắn một miếng nhỏ, kinh ngạc thốt lên: “Phương Dương, anh học nấu nướng ở đâu vậy? Mùi vị rất ngon, ngoài người bà đã nấu cho em ăn lúc nhỏ thì với em bây giờ, anh là người nấu ngon nhất đấy”.
Tôi khiêm tốn nói: “Thực ra là vì lâu lắm rồi cô chưa được ăn cơm thôi, dù tôi không nấu cơm, chỉ nấu một bát mì thôi thì mùi vị cũng sẽ không thua kém mấy món này đâu”.
Mặc dù Bạch Vi ăn rất chậm nhưng cô ấy không thể ăn nhiều như tôi, phần lớn thức ăn trên bàn đều chui vào bụng tôi, tôi nói: “Giám đốc Bạch, sao cô lại quay về? Không phải bên Úc Châu vẫn cần cô quản lý sao?”
Tôi vốn định hỏi sao cô ấy tìm ra được nơi ở của mình nhưng nghĩ tới việc ngay cả cô bé Chúc Mi kia còn tìm thấy thì càng không cần nói tới Bạch Vi, dù tôi luôn cho rằng cô gái kia rất ngốc.
“Thực ra phía bên Úc Châu không có việc gì, gia đình kêu em qua đó chỉ là cái cớ bắt em rời xa anh, chuyện này có lẽ em và anh đều biết”.
Bạch Vi ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nhìn tôi: “Em vốn định làm như mình từng nghĩ trước đây, đợi khi sự nghiệp của anh thành công, giải quyết xong xuôi ân oán với nhà họ Cung rồi mới trở về, nào ngờ…”
Chương 294: Thổ lộ tình cảm
“Không ngờ Cung Chính Văn lại hèn hạ như vậy! Lúc nhỏ, em và anh ta lớn lên cùng nhau, em tưởng mình hiểu rất rõ anh ta, giờ mới phát hiện hóa ra người mà em quen biết lại là kẻ đê tiện đến vậy!”
Bạch Vi vừa nói chuyện vừa chìm đắm trong hồi ức, có lẽ cô ấy cũng cảm thấy kỳ lạ là vì sao người trong ấn tượng của mình đã không còn nữa.
Tôi nói: “Giám đốc Bạch, ấn tượng có thể thay đổi, ví dụ như tôi trong mắt cô khi đó chẳng phải chỉ là một gã lưu manh, vô lại hay sao?”
Bạch Vi gật đầu: “Trước đó, em biết anh đã tới Yến Kinh, vốn tưởng rằng anh đã rời xa Thịnh Hải thì tạm thời nhà họ Cung sẽ không làm gì được anh, không ngờ Cung Chính Văn còn làm chuyện như vậy, may mà anh không sao, nếu không…”
Bạch Vi nói vậy làm tôi đột nhiên nhớ tới vết đạn chỉ cách đầu vài centimet, nếu không phải trực giác mách bảo tôi ngồi xuống và di chuyển thì có khả năng bây giờ, tôi đã biến thành bức ảnh đen trắng treo trên tường rồi.
Dù điều đó đã qua đi nhưng giờ nghĩ lại, lưng tôi vẫn đổ mồ hôi lạnh.
Ngoài ra, còn một câu mà lúc trước Cung Chính Văn đã nói với tôi, Cung Chính Vinh đã lên kế hoạch báo thù, chỉ có điều lâu quá nên Cung Chính Văn không đợi được, hắn ta mới tự ra tay, không ngờ lại tự hại chính mình.
Nghĩ tới đây, tính cảnh giác của tôi lại tăng thêm vài phần, không ai biết được tiếp theo Cung Chính Vinh sẽ áp dụng hành động báo thù như thế nào đối với tôi, bài học của Cung Chính Văn vẫn còn ngay trước mặt, tôi không thể không cẩn thận đề phòng.
Tôi nói: “Cung Chính Văn và tôi đấu lâu như vậy nhưng có lần nào mà hắn ta thắng đâu? Từ đầu tới cuối, hắn ta vẫn không hiểu một đạo lý là tiền cũng không phải vạn năng!”
Bạch Vi gật đầu: “Khi em nghe nói Cung Chính Văn bắt cóc bạn cùng nhà của anh, em vốn định khuyên anh đừng đi. Với tính cách của Cung Chính Văn, anh ta chắc chắn sẽ không làm gì ba người kia ở Yến Kinh, không ngờ anh vẫn đi. Ngày hôm sau chú Hà nói với em rằng anh nhập viện, em mới vội đáp chuyến bay sớm nhất về nước”.
Tôi an ủi Bạch Vi, cô ấy mới lại nở nụ cười lần nữa, tôi hỏi: “Giám đốc Bạch, lần này cô trở về rồi có đi nữa không?”
Bạch Vi lắc đầu: “Em sẽ không rời khỏi Hoa Hạ, nhưng có lẽ cũng không thể ở lại Yến Kinh, dù sao Thịnh Hải mới là đại bản doanh của gia đình em, những công ty chính của nhà em cũng đều nằm ở đó. Nhưng anh có thể thường xuyên ghé Thịnh Hải…”
Cô ấy không nói ra hai từ phía sau nhưng khuôn mặt đã đỏ ửng, tôi biết khẩu hình hai từ mà Bạch Vi định nói ra là gì.
Thăm em!
Tôi nhìn đồng hồ, mặt dày vô sỉ hỏi: “Giám đốc Bạch, không còn sớm nữa, bên ngoài trời tối rồi, cô nghĩ xem có nên ở lại chỗ tôi…”
“Này, đồ lưu manh!"
Bạch Vi mắng tôi một câu, ôm túi của mình đầy cảnh giác, ánh mắt nhìn tôi giống như đang đề phòng một tên trộm: “Không được, em đã đặt khách sạn rồi, hôm nay phải về”.
Tôi sờ đầu, mặt dày nói: “Ý của tôi là muốn cô ở đây với tôi một lúc nữa chứ không phải bảo cô ngủ ở đây”.
Khuôn mặt Bạch Vi càng đỏ hơn, giống như trái đào chín rộ, khiến tôi thấy lòng mình dao động.
Đưa Bạch Vi tới khách sạn rồi tôi mới về nhà, trên đường tôi gọi điện cho bố mẹ, lòng vòng hỏi ở nhà có chuyện gì không, nào ngờ mẹ tôi được dịp hỏi cô gái lần trước tới nhà còn đó hay không, nếu được thì mau tiến triển một chút, đừng lề mề nữa.
Trong chốc lát, tôi cảm giác đầu như phình to, đành phải vừa đồng ý vừa ngắt điện thoại, nghĩ ngợi một chút, tôi lại gọi điện thoại cho Đàm Hữu Ngân và Từ Triết, bọn họ cũng nói với tôi là sức khỏe tốt hơn rất nhiều, ăn cũng ngon miệng hơn.
Tôi mới trút được gánh nặng trong lòng, đồng thời chợt cảm thấy nghi ngờ, Cung Chính Vinh không gây phiền phức cho người nhà và bạn bè của tôi, vậy rốt cuộc hắn đang làm gì?
Hàng trăm ý nghĩ không thể giải thích xuất hiện trong đầu, tôi thu dọn nhà cửa rồi nằm lên giường, cảm giác trước mắt xoay vòng vòng, tôi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy đầu rất nặng, mũi cũng nặng trịch, không thể thở được, tôi nhận ra mình đã bị cảm.
Tôi cầm điện thoại xem giờ, đã là mười giờ trưa, tôi định ngồi dậy nhưng phát hiện cơ thể mềm nhũn.
Tôi cố gắng bò dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa bước ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa, sau khi mở cửa thì tôi nhìn thấy Bạch Vi mặc đồ thể thao đứng trước mắt. Tôi ngây người, không kịp phản ứng.
Bạch Vi nói: “Sao thế, không để em vào à?”
“Không, không có!”
Vừa nói tôi vừa quay người, lúc này Bạch Vi để ý thấy sự khác thường của tôi, cô ấy chau mày hỏi: “Anh bị cảm lạnh à?”
Tôi gật đầu: “Một chút!”
"Chắc là do hôm qua anh ngồi ở ghế đá lâu quá nên hôm nay mới bị cảm lạnh. Giờ anh ở nhà, em đi mua thuốc cho anh”.
Nghe Bạch Vi nói, tôi đột nhiên có cảm giác rất kỳ lạ, sao cứ cảm thấy vai diễn của tôi và Bạch Vi đã được đổi ngược lại vậy.
Bạch Vi đứng dậy định mở cửa, tôi vội vàng kéo cô ấy lại: “Không cần đâu, giám đốc Bạch! Cảm lạnh chút xíu mà thôi, tôi ngủ một giấc là ổn, ngày mai thức dậy là đảm bảo tinh thần thoải mái ngay!”
Bạch Vi nhìn tôi, nói giọng oán trách: “Anh còn nói nữa, người bình thường cảm lạnh đâu có nặng như anh chứ?”
Tôi cười hi hi: “Làm gì có, hơn nữa, cô cũng biết thể chất của tôi mà, chẳng mấy mà khỏi ngay ấy mà!”
Nói xong tôi ngồi xuống sofa, rót hai cốc nước nóng, hỏi: “Giám đốc Bạch, khi nào cô về Thịnh Hải?”
Bạch Vi nhìn vào mắt tôi nói: “Em bay vào ngày mai!”
Tôi nín thinh.
Thấy tôi không nói gì, Bạch Vi lại hỏi: “Phương Dương, anh đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì em đi nấu chút gì cho anh nhé!”
Tôi vừa nói đã ăn nhưng bụng lại không nghe lời mà kêu rột rột, Bạch Vi bật cười: “Phương Dương, anh đừng thấy được nước mà còn giả bộ, em chưa từng nấu cho ai ăn đâu, hôm nay anh được hời rồi đấy”.
Nói xong cô ấy tìm tạp dề, đi vào bếp bắt đầu lục tục nấu nướng.
Nói là nấu cơm nhưng thực ra là một bát cháo, được thêm rất nhiều đồ bổ, có trứng bắc thảo thường thấy cùng với cà rốt, ít nhất là sau khi làm xong, nhìn màu sắc xanh xanh đỏ đỏ cũng khiến người khác muốn ăn.
Tôi có phần kinh ngạc: “Giám đốc Bạch, đây là lần đầu tiên cô nấu ăn sao?”
Bạch Vi lè lưỡi, lấy điện thoại ra nói: “Đương nhiên rồi, nhưng em làm theo từng bước hướng dẫn trên điện thoại”.
Tôi ăn một miếng, cảm giác mặt mày tái mét trong nháy mắt, tôi cố gắng nuốt xuống, nặn ra một nụ cười rồi ‘khen’: “Mùi vị tuyệt lắm!”
Tôi lại cố gắng ăn thêm vài miếng nữa mới đặt muỗng xuống, nói: “Giám đốc Bạch, tôi ăn no rồi, cô biết đấy, người bị ốm thì hay chán ăn mà!”
Tôi uống vài ngụm nước, cuối cùng Bạch Vi cũng để ý thấy sự bất ổn, cô ấy chau mày, nói: “Cháo em nấu dở đến vậy sao?”
Tôi đang định nói là không hề thì Bạch Vi đã cầm muỗng lên múc thử một miếng, chưa tới một giây sau cô ấy đã không nuốt nổi, phải nhổ ra: “Mặn quá!”
Chương 295: Phán quyết
Quả nhiên, khi Thượng đế mở ra cho bạn một cánh cửa đồng thời cũng sẽ đóng lại một cánh cửa khác, mà cánh cửa bị đóng lại ấy của Bạch Vi chính là tài nấu nướng.
Tôi lặng lẽ chạy tới cửa phòng bếp nhìn thử nhưng vẫn không kìm được sự kinh ngạc, túi muối kia đã bị dùng hết một nửa.
Sắc mặt Bạch Vi có phần ngượng ngùng, nói: "Phương Dương, hay là em ra ngoài mua đồ ăn cho anh, anh đợi chút nha!"
Tôi kéo cô ấy lại nói không cần, bây giờ tôi đã no rồi.
"Thật ư?"
"Đương nhiên là thật rồi!"
Sự thật đúng là như thế, sau khi cơn đói kia qua đi thì cảm giác đói bụng cũng không còn dữ dội như trước nữa.
Lúc này Bạch Vi mới ngừng cái suy nghĩ đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, tôi hỏi: "Giám đốc Bạch, sau khi cô về Thịnh Hải sẽ tiếp nhận Phần mềm Trí Văn tiếp à?"
Cho dù là đối với tôi hay Bạch Vi thì đều có một tình cảm rất đặc biệt đối với công ty này.
Đối với Bạch Vi mà nói, Phần mềm Trí Văn là nơi đầu tiên cô ấy thật sự tiếp xúc với công việc quản lý cho một công ty quy mô lớn sau khi tốt nghiệp, cũng là một bàn đạp. Sau khi có được thành tích dĩ nhiên sẽ được gia đình sắp xếp tiến vào công ty mẹ, cũng chính là tập đoàn Dụ Phong.
Còn đối với tôi mà nói, Phần mềm Trí Văn là công ty đầu tiên nhận tôi vào làm việc mà không để ý đến thân phận của tôi, là nơi đã cho tôi một sự khích lệ vô cùng lớn. Không ngờ lại còn được gặp lại Bạch Vi, hàng loạt những câu chuyện sau này đều bắt đầu từ nơi đây.
Mà hiện giờ, Cung Chính Văn đã bị bắt, nhà họ Cung chỉ còn lại Cung Chính Vinh, Phần mềm Trí Văn chẳng khác nào bị chặt đứt một cánh tay, có thể tiếp tục duy trì được hay không, còn phải xem vào thái độ nhà họ Bạch.
"Không, Phần mềm Trí Văn có lẽ sẽ nhanh chóng bị vứt bỏ thôi, gia đình em đã quyết định tạm thời thu hẹp nguồn lực".
"Nhanh chóng?"
Tôi nghĩ một lúc, có lẽ điều Bạch Vi ám chỉ chính là kết quả phán quyết của Cung Chính Văn. Hôm qua, lúc Đồng An Chi gọi điện cho tôi thì bên cục cảnh sát cũng bắt đầu chính thức khởi tố Cung Chính Văn.
Bởi vì Yến Kinh có tính đặc thù hơn so với các địa phương khác, thêm nữa lại liên quan đến bối cảnh quân đội, nên lần này thái độ của cấp trên chắc chắn sẽ đánh nhanh thắng nhanh, nghiêm phạt nghiêm trị.
Nếu như năng lực nhà họ Cung đủ mạnh, chắc có thể giảm bớt một vài hình phạt, nhưng muốn giúp Cung Chính Văn hoàn toàn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật thì là điều không thể.
Cái "nhanh chóng" mà Bạch Vi nói, tôi đoán chính là quyết định dựa theo mức độ nặng nhẹ trong phán quyết của Cung Chính Văn.
Dù sao thì nhổ cây cũng sẽ kéo theo bùn, nếu như cấp trên muốn truy cứu đến cùng, nhà họ Bạch cũng coi như người lãnh đạo trực tiếp của nhà họ Cung, nói không chừng cũng sẽ bị quy cho cái tội quản lý không chặt chẽ, nghiêm ngặt.
Im lặng một lúc, điện thoại của tôi rung lên, nhìn thấy tên Đồng An Chi, tôi lập tức ấn vào nút nghe máy, chẳng thể ngờ, Đồng An Chi tuổi đã cao, mà vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến tôi giật mình.
"Phương Dương, phán quyết của Cung Chính Văn đã được đưa ra: Tàng trữ súng trái phép, cố ý giết người, xúi giục giết người, cùng với tội bắt cóc. Tổng hợp hình phạt thì thằng nhãi này cuối cùng cũng tiêu đời rồi".
Trong giọng nói của Đồng An Chi chứa đầy sự vui sướng, nhìn từ góc độ của ông ấy thì Cung Chính Văn bị hạ bệ đồng nghĩa với việc nhà họ Cung bị chặt mất một cánh tay, sau này đối phó với nhà họ Cung sẽ tổn thất ít hơn.
Tôi nhìn Bạch Vi một cái, thấy cô ấy cũng đang chú ý tới mình, tôi hỏi: "Anh Đồng, thế Cung Chính Văn bị phạt mấy năm?"
"Mười năm!"
Đồng An Chi giải thích: "Vốn dĩ dựa theo ý muốn của gia đình cô gái mà cậu đã cứu kia, Cung Chính Văn sẽ bị nghiêm trị theo tội tù chung thân, nhưng không biết nhà họ Cung đã dùng năng lực gì mà giảm được hình phạt xuống còn mười năm, còn vị cán bộ quân đội kia cũng không lên tiếng nữa".
Tôi đáp lại một tiếng tỏ ý đã hiểu: "Mười năm à, mười năm cũng đủ rồi! Chỉ hy vọng tên Cung Chính Văn đó ở trong đó có thể chiêm nghiệm về cuộc đời, tuyệt đối đừng để được thả rồi mà vẫn chứng nào tật đấy, nếu không chỉ có thể đưa hắn ta vào đó một lần nữa".
Đồng An Chi dặn dò tôi hãy nghỉ ngơi vài ngày rồi cúp điện thoại, tôi nhìn về phía Bạch Vi, chỉ thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, cắn môi có vẻ không cam lòng.
"Giám đốc Bạch, cô sao thế?"
"Phần mềm Trí Văn, sắp giải thể rồi!"
Lồng ngực Bạch Vi phập phồng, cô ấy thở hổn hển, vài giây sau, đôi môi anh đào của cô ấy thốt ra vài câu, cho dù đã lường trước được kết quả này, nhưng trong lòng tôi vẫn không khỏi siết chặt lại.
"Cái người gọi điện thoại cho anh nói, không biết nhà họ Cung dùng cách nào để giảm được án xuống còn mười năm, thực ra là nhà họ Cung tìm bố em..."
Sau khi Bạch Vi nói ra những lời đó, cả người cô ấy như chẳng còn chút tinh thần nào, khi đến đây cô ấy mặc đồ dạo phố thoải mái, đầy hơi thở thanh xuân, dường như toàn thân cô ấy đều tràn trề sức sống, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ bây giờ.
Tôi nhẹ nhàng đỡ lấy vai của cô ấy, an ủi: "Giám đốc Bạch, không có Phần mềm Trí Văn thì vẫn còn có phần mềm Trí Võ, đừng suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, đối với tập đoàn Dụ Phong mà nói, Phần mềm Trí Văn cũng chỉ là một công ty bé cỏn con mà thôi, căn bản chẳng hề ảnh hưởng gì đối với nhà họ Bạch."
Tôi cũng biết lý do nhà họ Bạch đưa ra quyết định này, nếu như đã dựa vào năng lực của nhà họ Bạch mà vẫn không thể giảm hình phạt của Cung Chính Văn xuống mức thấp nhất thì chứng tỏ sức ép đến từ các phía không hề hài lòng về sự nhúng tay của nhà họ, trong tình cảnh đứng mũi chịu sào thế này, từ bỏ Phần mềm Trí Văn cũng tương tự như việc con thằn lằn tự cắt cái đuôi của mình để được sống tiếp.
Điểm khác biệt chính là, Phần mềm Trí Văn chỉ là một chấm nhỏ không đáng để tâm trong bản đồ thương mại to lớn của tập đoàn Dụ Phong mà thôi.
"Bạch.... Bạch Vi, nếu.... em mệt thì đi nằm nghỉ trước đi!"
Nói xong, tôi cũng không biết một người đã bị cảm như tôi lấy sức lực từ đâu ra mà đi tới bế Bạch Vi với đôi mắt như đang được phủ một lớp sương mơ màng rồi đặt cô ấy lên sofa, sau đó đắp một lớp chăn lên người cô ấy.
Bạch Vi không nói gì, chỉ nhắm hai mắt lại, tôi thở dài một hơi.
Chuyện đời khó lường, ‘tạo hóa trêu ngươi’ có lẽ là cụm từ không thể thích hợp hơn để giải thích cho tình hình lúc này, Cung Chính Văn cũng từng là Phó tổng giám đốc phó Kinh doanh tài chính của Phần mềm Trí Văn, lại nắm giữ quyền lợi không nhỏ. Lúc đó, hắn ta muốn dồn tôi đến chỗ chết là điều vô cùng dễ dàng, đáng tiếc là vì để giữ gìn phong độ lịch lãm trước mặt Bạch Vi nên hắn ta đã thất bại.
Cung Chính Văn bây giờ đã trở thành một kẻ tù tội, thậm chí ngay cả cơ hội trở mình cũng không còn nữa.
Sau khi nghỉ ngơi trong phòng này một lát, tôi đã thấy tỉnh táo hơn hẳn, đồng chí cảnh sát đã không liên lạc mấy ngày nay - Tề Vũ Manh cũng gọi điện tới, nói rằng cô ấy biết chuyện của Cung Chính Văn đã xử lý xong xuôi cả rồi, hỏi tôi có còn muốn bổ sung điều gì không.
Tôi chỉ đành đáp là không còn, ân oán giữa tôi và Cung Chính Văn cũng chấm dứt khi hắn ta phải ngồi tù rồi. Nếu muốn bổ sung cũng chỉ khiến bản thân bị liên lụy trong đó mà thôi, chẳng có ích lợi gì cả.
Cúp điện thoại, tôi nhìn về phía phòng khách, Bạch Vi đang nằm cuộn tròn trên sofa trông giống như một chú mèo con.
Tôi dọn dẹp chiếc giường của mình rồi quay lại phòng khách, trong lòng đang băn khoăn không biết có nên để Bạch Vi ngủ trong phòng của mình không, điện thoại tôi lại rung lên lần nữa, tôi lấy ra với dáng vẻ bực bội, chỉ thấy một số lạ gọi tới.
Sau khi nhấc máy, tôi mới cảm thấy dường như đã từng nghe thấy âm thanh này ở đâu đó.
"Anh là Phương Dương à?"
"Ai vậy? Tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi là Chung Chính Nam! Phương Dương, chắc anh vẫn nhớ chúng tôi chứ!"
Dường như Chung Chính Nam có vẻ căng thẳng, mấy câu thế này hoàn toàn không phải phong cách của anh ta, nhưng tôi lại chẳng có ấn tượng tốt về con người này, bèn nói: "Có chuyện gì anh nói luôn đi, nếu không thì tôi cúp máy đấy".
"Đừng, đừng, đừng cúp máy! Là thế này, lần trước anh đã cứu tôi và Huệ Huệ trong kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô phía Đông nên chúng tôi quyết định mời anh một bữa để cảm ơn, đồng thời cũng để xin lỗi vì trước đây đã xúc phạm đến anh!"
Điều khiến tôi chẳng thể nào ngờ tới chính là, một kẻ luôn bắt nạt kẻ yếu như Chung Chính Nam lại nói ra những lời như thế này, tôi kinh ngạc nghĩ thầm, đây là Chung Chính Nam nào khác sao?
Tôi nói: "Lời xin lỗi thì tôi nhận, còn ăn cơm thì không cần đâu. Tôi còn có việc...."
"Đợi đã! Phương Dương, là thế này, bởi vì lần trước anh đã cứu chúng tôi, Huệ Huệ nói chúng tôi sắp kết hôn rồi, nhất định phải mời anh làm người chứng hôn cho bọn tôi. Thế nên mới hẹn trước anh một bữa, thương lượng một chút....."
Chung Chính Nam ấp úng, khiến tôi có phần không biết nói sao, nhưng tôi cũng biết được ý tứ của bọn họ, nên nghĩ một lát rồi nói: "Vậy lúc nào?"
"Tháng sau, chúng tôi sẽ kết hôn vào hôm Thất Tịch. Thời gian hơi gấp một chút, thế nên tôi muốn ngày mai hoặc ngày kia sẽ hẹn anh thương lượng một chút!"
Tôi nhìn về phía Bạch Vi vẫn đang ngủ say một cái, trong lòng đột nhiên dấy lên một niềm kích động, trả lời: "Được, đến lúc đó anh hãy báo cho tôi biết!"
Các thủ tục sau đó rất đơn giản, xe cứu thương đến ngay sau đó. Chúc Mi được đưa lên xe và sơ cứu tạm thời, còn tôi vốn cũng muốn lên theo, không ngờ y tá kia kiểm tra cho tôi một lát thì bảo tôi chỉ hơi kiệt sức thôi, về nhà nghỉ ngơi cẩn thận là được, tôi chỉ đành xấu hổ đi xuống xe.
Tôi vừa về đến nhà thì có một đống cuộc điện thoại gọi đến, đầu tiên là Đồng An Chi, ông ấy hỏi tôi có sao không.
Tất nhiên tôi trả lời là không sao. Ân oán giữa tôi với nhà họ Cung đã trở thành một nút thắt chết từ lâu. Nếu không có Đồng An Chi giúp đỡ thì với năng lực của tôi, trừ khi nhà họ Cung đều giống như Cung Chính Văn, nếu không thì dù sao vẫn không thể thắng nổi sức mạnh của đồng tiền.
Tôi do dự chốc lát, rồi vẫn hỏi Đồng An Chi việc lúc trước ông ấy nói đối phó nhà họ Cung đã có tiến triển chưa.
Đồng An Chi nói giờ đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ còn chờ thời cơ. Tôi thấy hơi khó hiểu, muốn hỏi nguyên nhân nhưng Đồng An Chi đã ngắt lời tôi, nói với tôi đừng sốt ruột, chỉ cần đợi động thái quyết định bên phía nhà họ Cung nữa thôi.
Nếu Đồng An Chi đã nói như vậy thì tôi cũng đành kìm nén sự tò mò của mình rồi cúp điện thoại. Không ngờ mấy người Đỗ Minh Cường, Bansha cũng gọi điện thoại tới tấp cho tôi.
Tôi hơi tò mò, chuyện của tôi xảy ra ở trong nước mà sao họ lại biết nhanh như vậy. Chẳng lẽ họ cài gián điệp bên cạnh tôi sao?
Đỗ Minh Cường cười ha ha nói, ông ta đã lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, cũng có vài người bạn cũ ở Yến Kinh. Lần này chuyện của tôi và Cung Chính Văn gây ra thanh thế lớn như vậy, còn dám nổ súng ngay tại Yến Kinh, ông ta vừa gọi điện hỏi là đã biết hết.
Đồng thời ông ta cũng suy tính đến ảnh hưởng của chuyện này, bên trên sẽ không dễ dàng buông tha cho ông ta.
Nói chuyện một lúc rồi Đỗ Minh Cường hỏi tôi: "Phương Dương, vẫn là câu nói đó, dù cậu đã rửa tay gác kiếm về làm việc trong nước, nhưng nếu một ngày nào đó cậu không sống nổi ở đó nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Xiêng La tìm tôi. Cậu đừng quên, công ti mới mà chúng ta hợp tác có cổ phần của cậu đấy".
Tôi thấy thật ấm áp nên ừ một tiếng nhưng cũng không nói là sẽ đi hay là sẽ không đi. Đỗ Minh Cường hiểu ý tôi: "Được, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, ai mà không muốn sống ở quê hương của mình chứ. Cậu vẫn còn cơ hội, đáng tiếc tôi đã không thể trở về nữa rồi".
Đỗ Minh Cường thương cảm một lúc rồi cúp máy. Tôi nhìn cái điện thoại hơi nóng lên vì các cuộc điện thoại gọi đến tới tấp, trong lòng tôi vô cùng chờ đợi một dãy số gọi đến.
Nhưng mãi đến ngày hôm sau vẫn không hề có cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Tôi hơi mất mát, chẳng lẽ giờ Bạch Vi đã bị người nhà giam lỏng rồi sao?
Vì chuyện lần này nên Đồng An Chi cho tôi nghỉ mấy ngày. Quyền điều hành bộ phận Kinh doanh thị trường đương nhiên lại quay về tay Lưu Đông Hải, nhưng dường như ông ta chỉ muốn làm một con người nhàn nhã lười biếng, không hề sửa lại quyết định của tôi.
Kiệt sức không giống bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi đủ là khoảng một ngày có thể hồi phục. Nhưng Đồng An Chi cho tôi nghỉ ba ngày, ngay lúc tôi đang nhàn rỗi tới mức buồn chán chuẩn bị đi làm thì Đồng An Chi gọi điện cho tôi.
"Phương Dương, có một tin tốt cho cậu đây, hôm nay Cung Chính Văn vào trại tạm giam".
Tôi thấy hơi khó hiểu: "Tin tốt? Cung Chính Văn làm ra chuyện như vậy thì vào trại tạm giam là một việc vô cùng bình thường".
Đồng An Chi cười: "Đương nhiên, nhưng điểm khác biệt là trại tạm giam mà hắn ta ở khác với người bình thường. Phương Dương, tôi hỏi cậu, lần này Cung Chính Văn bắt cóc ba người ở chung nhà với cậu, trong đó có một cô gái họ Chúc đúng không?"
"Đúng vậy, cô ta sao rồi?"
Đồng An Chi nhắc vậy tôi mới nhớ đến Chúc Mi. Lúc đó, cô ấy bị Cung Chính Văn cho uống thuốc kích dục, tới lúc cuối cùng có lẽ đã sắp phát tác. May mà Tề Vũ Manh dẫn đoàn người đến kịp thời nếu không tôi không dám nghĩ đến hậu quả.
"Hình như nhà cô gái họ Chúc đó cũng có chút thế lực. Lần này, cô gái đó giấu người nhà đi, đang định chơi bời thoải mái ở Yến Kinh thì không ngờ gặp phải chuyện này”.
Hình như Đồng An Chi hơi kích động: "Người nhà cô gái đó hình như là cán bộ ở quân khu, nghe được chuyện này thì tức điên lên, trực tiếp điểm mặt chỉ tên, nói rằng người như Cung Chính Văn có bắn chết cũng không quá đáng. Đáng tiếc với thế lực của nhà họ Cung, làm thế sẽ gây nên một số ảnh hưởng nhất định đối với xã hội, nên đã bị người khác ỉm xuống".
Tôi gật đầu, trầm tư: "Nói vậy Cung Chính Văn đã chọc sai người rồi?"
Nhưng tôi lại nhớ đến Chúc Mi, cô gái kỳ quái nhưng cũng rất lanh lợi đó, nhà cô ta làm trong quân đội sao?
Tôi líu lưỡi, quả nhiên là ở một nơi như Yến Kinh này cho dù tiện tay ném một viên đá cũng có thể trúng tận mấy con nhà quan chức, con nhà giàu có, con nhà minh tinh...
Đồng An Chi hắng giọng: "Tàng trữ súng phi pháp ở Yến Kinh, cố ý mưu sát, thêm cả bắt cóc, xúi giục, lần này cho dù là người nhà cô gái kia không ra tay thì những tội danh này cũng đã đủ cho Cung Chính Văn lãnh đủ rồi, hơn nữa còn liên quan đến cả bên quân đội nữa. Lần này cho dù hắn ta không chết cũng bị hành hạ ra trò. Tôi nói này, Phương Dương à, vận may của tên nhóc nhà cậu khá tốt đấy, hay là thế này nhé, cậu giúp tôi đoán vé số độc đắc kỳ tới đi".
Tôi bó tay: "Tập đoàn Vọng Thiên của anh đáng tin cậy nhiều hơn so với cổ phiếu đấy, sao tôi lại phải bỏ gần với xa chứ!"
Hàn huyên thêm mấy câu rồi mới cúp máy. Tôi thở dài một hơi, tôi kinh ngạc không chỉ bởi người và thế lực mà vụ này dính dáng đến mà còn vì thái độ tốt hơn hẳn đối với tôi của Đồng An Chi.
Lúc trước đãi ngộ hậu hĩnh mà Đồng An Chi dành cho tôi phần lớn là vì tôi là ân nhân cứu mạng của con trai ông ấy. Mà giờ thì tuy tôi đã chọc vào một rắc rối lớn nhà nhà họ Cung nhưng lại quen Chúc Mi một cách rất tình cờ.
Bất kỳ một doanh nhân thành công nào đều có những mối quan hệ của mình, những quan hệ này không hẳn đều là trên quan hệ lợi ích. Nếu có thể quen biết với bên quân đội thông qua tôi thì địa vị tập đoàn Vọng Thiên sẽ vô cùng vững chắc ở Yến Kinh này.
Nếu thành công thật thì e là nằm mơ Đồng An Chi cũng cười mất.
Tôi mỉm cười, quả nhiên đúng với câu nói đó, không có người làm ăn nào không gian xảo, không gian xảo thì không phải người làm ăn.
Giờ mới tám giờ, tôi ra ngoài chạy bộ. Khi người tôi đầy mồ hôi trở về thì thấy có một cô gái xinh xắn đứng ở cửa. Cô gái đó mặc một cái váy hoa nhí, mái tóc ngắn ngang vai vừa đáng yêu vừa hoạt bát, đây là một cô gái phù hợp với mắt thẩm mĩ của đại đa số người.
Nhưng khi tôi nhìn thấy cô gái đó thì da đầu tôi tê rần cả lên, đang chuẩn bị cô ta không nhìn thấy thì lẳng lặng chuồn đi, ai ngờ Chúc Mi quay phắt người lại, vừa hay nhìn thấy tôi. Ngay lập tức, tôi đứng yên tại chỗ, cực kỳ bối rối, đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Chúc Mi thấy tôi như vậy thì trừng tôi, rồi khuôn mặt lại tràn đầy sự vui vẻ. Cô ấy chạy tung tăng tới rồi vui sướng ôm lấy tay tôi: "Wow, Phương Dương, hóa ra anh ở đây à, tôi tìm anh lâu lắm đấy".
Tôi xoa mũi, rồi bỏ tay cô ấy đang ôm cánh tay tôi ra. Tôi nói: "Cô tìm tôi làm gì? Lần trước người bắt cóc cô là Cung Chính Văn, giờ hắn ta đang bị trừng trị theo pháp luật, cô nên đi tìm hắn ta mới phải".
Vừa nói tôi vừa quét mã khóa, mà Chúc Mi thì xì một tiếng rồi cũng nhanh chóng lách vào.
Đóng cửa nhà không khí chợt trở nên yên tĩnh. Tôi bật đèn lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, càng ngại ngùng hơn, tôi ho khan một hồi, nói: "Chúc Mi, cô tới tìm tôi có chuyện gì?"
Chương 292: Bắt gặp
Chúc Mi không hề để ý đến thái độ của tôi, cô ấy vẫn dí dỏm nhìn vào mắt tôi, nói: “Phương Dương, lần này tôi cố tình đến để cảm ơn anh”.
Lúc này, tôi mới nhìn thấy một tay khác của Chúc Mi đang xách một hộp quà nhỏ. Tôi đang định từ chối, nhưng Chúc Mi đã vừa nói vừa lắc chiếc hộp: “Đây chính là quà mà tôi chuẩn bị cho anh, anh nhất định không được từ chối đâu đấy”.
“Không cần đâu, cô mang về đi. Tôi cũng có phải cố ý đến cứu mọi người đâu, chỉ là muốn tính sổ với Cung Chính Văn thôi!”
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi mới nghĩ ra được một cái cớ khá tệ, đến tôi còn không tin thì đương nhiên Chúc Mi càng không.
Chúc Mi nói: “Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba à? Nếu hôm nay, anh không nhận món quà này thì tôi sẽ không về đâu”.
Nói rồi, cô ấy đặt hộp quà lên bàn của tôi.
Thật sự không còn cách nào khác, bấy giờ, tôi mới quan sát hộp quà này. Nhìn bề ngoài trông có vẻ rất tinh xảo, là lớp giấy bọc hoạt hình mà các bé gái khá thích, bên trên còn viết một chữ Hello Kitty, sau đó dùng dây ruy băng buộc lại.
Tôi nói: “Bên trong là cái gì đấy? Nếu không đáng giá vài trăm nghìn thì tôi không nhận đâu”.
Chúc Mi nhíu mày: “Phương Dương, anh là đàn ông đàn ang gì mà làu bàu suốt thế, mau mở ra đi!”
Tôi thấy hơi bất đắc dĩ, đành mở hộp quà ra. Sau khi mở hộp, bên trong có một chiếc đồng hồ rất oách. Tôi nhìn logo bên trên thì thấy là hãng Rolex.
Tôi hơi toát mồ hôi. Lúc trước, tôi đã từng thấy Đỗ Minh Cường đeo một chiếc đồng hồ nhãn hiệu này, tuy nhiên một cậu đàn em của ông ta nói Đỗ Minh Cường mua chiếc đồng hồ đó với giá 300 nghìn. Từ đó trở đi, đây đã trở thành một nhãn hiệu mà tôi chỉ dám nhìn chứ không dám với tới.
“Món quà này quý quá, cô cầm về đi, tôi thật sự không thể nhận được”.
Trong đầu tôi xẹt qua một suy nghĩ, hỏi: “Cô giàu thế thì còn thuê nhà chung với người ta làm gì?”
Chúc Mi bĩu môi đáp: “Ai bảo là tôi giàu? Tôi dành ra ba tháng tiền lương để mua chiếc đồng hồ này đấy”.
Tôi giả vờ không nghe thấy, lại đóng chiếc hộp cẩn thận lại. Chúc Mi giậm chân, tức giận nói: “Phương Dương, món quà này, hôm nay anh nhận thì nhận, mà không nhận cũng phải nhận!”
Dứt lời, cô ấy lại nói thêm một câu: “Nếu anh không muốn nhận cũng được, thế thì phải dạy tôi đánh nhau!”
Tôi giật mình, mẹ kiếp!
Tôi đành phải gật đầu đồng ý, Chúc Mi lập tức có vẻ mặt như gió xuân phơi phới, cô ấy mỉm cười vui vẻ hỏi: “Phương Dương, anh đã ăn sáng chưa?”
Tôi lắc đầu, đáng lẽ tôi định đến Vọng Thiên, nhưng ai dè Đồng An Chi lại gọi tới nói cho tôi nghỉ phép thêm mấy ngày. Ông ấy bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, sang tuần rồi đi làm sau.
Chúc Mi hỏi vậy, tôi đoán chắc cô ấy cũng thấy đói, bèn nói: “Cô chờ ở đây nhé, tôi đi nấu gì đó ăn”.
Dù đây chỉ là nhà thuê, nhưng tôi đã quyết định ở lại Vọng Thiên, tôi đã coi đây là một ngôi nhà khác của mình, nên đồ dùng sinh hoạt có đầy đủ, kể cả đồ làm bếp.
Tôi là người Quảng Tây, nhưng lại khá thích ăn mỳ. Vì thế, trong nhà lúc nào cũng có sẵn đủ các loại mỳ, vừa hay bây giờ có thể dùng đến.
Chờ tôi nấu xong hai bát mỳ bưng lên bàn, Chúc Mi đã đi dạo quanh khắp nhà tôi một cách cực kỳ tự nhiên.
Tôi bỏ gia vị vào xong, rồi hỏi Chúc Mi: “Sao cô lại tìm được đến đây? Tôi nhớ là mình chưa nói địa chỉ hiện tại cho cô mà”.
Chúc Mi cười đáp: “Anh quên rồi à? Lúc lập hồ sơ ở đồn cảnh sát, anh đã điền địa chỉ ở đây mà”.
Tôi lắc đầu, thầm thấy bái phục với suy nghĩ tinh tế của cô ấy. Tôi nói: “Cô mau ăn đi, không lát nữa mỳ đóng mỡ lại đấy”.
Chúc Mi tinh nghịch hít hít ngửi ngửi, rồi ngạc nhiên nói: “Thơm quá, quả nhiên không hổ danh là đầu bếp Phương Dương, nấu mỳ thôi mà cũng ngon thế này”.
“Cô chưa ăn mà đã biết là ngon rồi à?”
“Đương nhiên, bố tôi bảo mũi tôi còn thính hơn mũi chó đấy”.
“…”
Lúc trước, Chúc Mi bị cho uống thuốc kích dục, tôi cũng ngại hỏi, nên quyết định tập trung đánh chén bát mỳ. Sau đó, trong nhà chỉ còn nghe thấy tiếng húp mỳ xì xụp không hề để ý đến hình tượng của tôi.
Ăn mỳ xong, tôi bảo Chúc Mi về trước. Không ngờ cô nàng này không chịu đi, còn định ở lại chỗ tôi. Tôi nói hết nước hết cái, cuối cùng cô ấy mới chịu về. Cô ấy còn cong môi tỏ vẻ không vui, còn tôi thì thầm thở phào một hơi.
Tôi mở cửa, Chúc Mi có vẻ không tình nguyện đi ra, tôi nói: “Đi đường cẩn thận!”
Dứt lời, tôi chuẩn bị đóng cửa, không ngờ cánh cửa chưa kịp đóng lại, Chúc Mi đột nhiên quay người, ôm chầm lấy tôi, sau đó kiễng chân lên, đôi môi lạnh lẽo của cô ấy áp lên môi tôi.
Ngay sau đó, mặt Chúc Mi bắt đầu ửng đỏ, cô ấy nói: “Đây là hành động cảm ơn anh đã cứu tôi, nên anh đừng nghĩ nhiều”.
Tuy nhiên, tôi đã ngẩn ra tại chỗ. Tôi chỉ cảm thấy nhịp của mình dần ngưng lại, dường như đến hơi ấm của cơ thể cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Vì lúc này, có một cô gái cao gầy đang chậm rãi đi từ khu nhà vào, mái tóc dài như thác buông xõa, bộ trang phục công sở làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo, khóe miệng cô ấy còn có ý cười.
“Bạch... Giám đốc Bạch!”
Thời gian như dừng lại, tôi chật vật thốt lên vài chữ.
Không sai, là Bạch Vi, người mà tôi không thể quen thuộc hơn được nữa.
Cô gái mà tôi ngày nhớ đêm mong, cô ấy đã từ Úc Châu về rồi, không ngờ vừa hay lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Chúc Mi cũng ngẩn ra, quay lại thì nhìn thấy một cô gái lạ.
Trông thấy nụ cười của Bạch Vi dần lạnh đi, tôi như rơi xuống hố băng, toàn thân hệt như đã bị đông cứng, không thể cử động, tôi nói: “Giám đốc Bạch, cô nghe tôi giải thích đã!”
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Bạch Vi dường như hơi có vẻ khác lạ, cô ấy đi đến trước mặt tôi nói: “Phương Dương, anh không sao là tốt rồi. Tôi chỉ đến xem anh thế nào thôi, nếu anh đã không làm sao thì tôi về đây”.
Dứt lời, Bạch Vi quay người bỏ đi. Vẫn là những bước chân đó, nhưng tôi lại thấy như có thứ gì đó đang rời bỏ mình.
Như ý thức được là mình đã gây họa, hai tay Chúc Mi xoắn bện góc áo, cô ấy cúi đầu nói: “Phương Dương, cô ấy là bạn gái của anh đúng không? Xinh thật đấy, tôi… Tôi còn có việc, về đây!”
Dứt lời, cô ấy cũng đi ra ngoài, bước về một phía khác, còn tôi thì cứ đứng ở cửa không biết phải làm gì.
Chuyện đời đúng là khó đoán, tôi lấy điện thoại ra theo thói quen, nhưng lại nhìn thấy có một tin nhắn gửi đến, máy hiển thị số người gửi ở nước ngoài.
Tôi như đã hiểu ra chuyện gì đó, mở tin nhắn ra đọc, là tin gửi đến lúc năm giờ sáng: “Phương Dương, anh nhất định phải cẩn thận. Cung Chính Văn bị khởi tố, Cung Thiệu Bình bị tàn tật, nhà họ Cung đã phát điên rồi, người nhà tôi có khuyên nhủ nhưng cũng vô dụng”.
Không cần nghĩ, tôi cũng biết tin nhắn này nhất định là do Bạch Vi gửi tới.
Tôi đóng sầm cửa lại, nhanh chóng chạy theo hướng Bạch Vi bỏ đi. Tôi chạy thẳng một mạch ra cổng khu nhà, nhưng trên đường không thấy bóng dáng ai. Tôi nôn nóng hỏi bảo vệ khu nhà có nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, mặc đồ công sở vừa đi ra ngoài hay không.
Bảo vệ trả lời là có, nhưng cô ấy vừa đi xong.
Tôi hỏi: “Ban nãy, cô gái đó bắt xe đi hay là đi bộ?”
Người bảo vệ đáp là đi bộ, trái tim tôi lập tức rơi xuống hố băng, toàn thân lạnh toát.
Tôi cầm điện thoại lên gọi, nhưng máy lại báo số điện thoại đó đã khóa.
Chương 293: Sao cô lại ở đây
Tôi cố giữ bình tĩnh, sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Bạch nằm ở Thịnh Hải, xe của cô ấy đương nhiên cũng ở Thịnh Hải, Bạch Vi không rành Yến Kinh nên chắc cô ấy cũng sẽ không chạy đến nơi nào đặc biệt cả, khả năng lớn nhất là cô ấy chạy lung tung không mục đích.
Nếu cô ấy chạy lung tung, hướng đại lộ phía bên trái khu dân cư nhỏ là đường cụt, ở đó có xây một quảng trường nhỏ dùng để nghỉ ngơi, rất đông người, xác suất Bạch Vi tới đó không cao.
Nghĩ tới đây, tôi chạy thục mạng, men theo con đường phía bên phải.
Bây giờ đang là giờ làm việc của Yến Kinh, người đi lại trên đường không nhiều, hơn nữa tôi chắc chắn, chỉ cần Bạch Vi xuất hiện trong tầm nhìn thì nhất định tôi sẽ thấy cô ấy, nhưng điều tôi không ngờ là tôi chạy một hơi mấy cây số mà vẫn không phát hiện ra tung tích của Bạch Vi.
Lẽ nào cô ấy đã tới khách sạn bên đường nào đó nghỉ ngơi rồi sao?
Tôi quay đầu lại tìm kiếm, Bạch Vi không thích những nơi huyên náo như quán bar, vì vậy cô ấy sẽ không đi. Vì khu vực tôi thuê ở khá yên tĩnh nên phương tiện giao thông ở xung quanh cũng không nhiều.
Nhưng cứ loại trừ dần như vậy, tôi có được một kết luận thêm phần tuyệt vọng, Bạch Vi không ở gần đây.
Tôi mang theo niềm hi vọng cuối cùng quay về cổng khu dân cư, tôi hỏi bảo vệ: “Tôi vào xem camera được không?”
Bảo vệ lắc đầu: “Camera của chúng tôi không thể dùng cho mục đích cá nhân! Xin lỗi, nếu anh muốn tìm cô gái đi ra khi nãy thì tôi khuyên anh nên gọi điện thoại cho cô ấy!”
Tôi cười khổ, nếu có thể gọi được thì tôi cần gì phải tìm kiếm khổ sở thế này.
Giờ đã là giữa hè nhưng tôi không cảm thấy nóng nực một chút nào, tôi ngồi xuống băng ghế dài trước cổng khu dân cư, cây bên cạnh che bóng mát khiến người ta buồn ngủ.
Tôi hút thuốc liên tục, không nói lên được cảm giác trong lòng mình lúc này, cho tới khi cảm thấy lá phổi sắp nổ tung, tôi mới cúi đầu phát hiện ra là đầu thuốc lá rơi đầy mặt đất.
Ông cụ quét dọn vệ sinh nhìn tôi với vẻ khinh thường: “Cậu nhóc, hút xong thì đừng vứt mẩu thuốc lá lung tung!”
Tôi đờ đẫn gật đầu, định nói gì đó nhưng phát hiện khi mình vừa mở miệng thì cổ họng giống như bị đổ cát, không nói thành tiếng.
Tôi như phát điên, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao, giữa tôi và Chúc Mi rõ ràng là trong sáng, không hề có bất kỳ mối quan hệ nào, không biết sợi dây thần kinh nào của cô ấy bị chập mà lại hôn lên môi tôi cơ chứ!
Vậy thôi đã đành, Bạch Vi luôn quan tâm tôi cuối cùng đã quyết định về nước, nhưng cô ấy không báo trước, có lẽ vì muốn gây bất ngờ.
Trời xui đất khiến, vừa hay Bạch Vi lại nhìn thấy cảnh tượng đó.
Gặp phải chuyện như vậy, bất cứ cô gái nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ..
Tôi thầm cảm thán, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu lên nhìn trời.
Không biết từ khi nào, thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, trong đầu mê mang, tôi nhận ra là đã không còn sớm nữa.
Tôi lấy điện thoại gọi cho Bạch Vi một lần nữa nhưng vẫn không kết nối được.
Vừa châm một điếu thuốc thì trước mặt tôi bỗng tối sầm, một đôi chân thon dài xuất hiện trong tầm mắt, hình như tôi ngồi ở đây gần cả ngày rồi, giờ đã là hoàng hôn.
Còn trong mắt tôi, không biết từ khi nào xung quanh đôi chân kia đã tràn ngập ánh sáng màu vàng nhạt, rất giống thiên sứ trong truyền thuyết.
Tôi ngẩng đầu, nhận ra đó là khuôn mặt thân quen không thể thân quen hơn, môi tôi khẽ động nhưng không nói nên lời.
Cánh tay phải trắng như ngọc của Bạch Vi đang cầm chai nước đưa cho tôi: “Phương Dương, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, dập nó đi!”
Tôi ngẩn người, một giây sau, không biết tôi lấy sức mạnh từ đâu mà bật người đứng dậy, tôi muốn ôm cô ấy, nhưng khi hai tay sắp đụng vào người con gái kia thì tôi dừng lại.
“Giám đốc Bạch, sao cô lại ở đây?”
Tôi hơi do dự nhưng vẫn hỏi.
“Em vẫn luôn ở đây!”
Bạch Vi mỉm cười, đưa tay gạt lá cây không biết đã rụng xuống vai tôi từ khi nào ra, ánh mắt cũng không còn vẻ lạnh lùng như lúc trước nữa.
Tôi không nhịn được nữa, vươn tay kéo cô ấy vào lòng, tôi ôm chặt cô ấy, tham lam hít hà mùi hương thoang thoảng trên mái tóc. Bạch Vi khẽ đẩy tôi nhưng không được nên cô ấy cũng để mặc tôi như thế.
Tôi nói: “Cô gái đó tên là Chúc Mi, là bạn cùng phòng trước đây của tôi. Lần này, Cung Chính Văn đã bắt cóc cô ấy và hai người bạn cùng phòng khác…”
“Không cần nói, em đều biết cả!”
Bạch Vi khẽ nói, chỉ những người đã từng trải qua sự tuyệt vọng mới biết cảm giác mất mát đau khổ nhường nào. Lúc này, từng lời nói của Bạch Vi vang lên bên tai tôi hệt như âm thanh của thiên nhiên.
“Phương Dương, nhẹ một chút, anh làm em đau”.
Bạch Vi lại thốt lên, tôi vội vàng buông tay, lúc này mới ý thức là bản thân quá kích động, ôm quá chặt khiến bả vai cô ấy có cảm giác không thoải mái.
Khuôn mặt Bạch Vi đỏ ửng, tôi nói: “Cô đã ăn cơm chưa? Nhà tôi ở đây, có muốn tới nghỉ ngơi chút không?”
“Được!”
Bạch Vi cười với tôi, rồi lại nói: “Cô gái tên Chúc Mi khi nãy cũng đi rồi à?”
Thấy tôi gật đầu, Bạch Vi tiếp tục nói:
“Cô ấy đã đi rồi thì anh nên hỏi xem cô ấy đã về tới nhà chưa. Lần này, Cung Chính Văn như kẻ mất trí, chẳng ai dám chắc những người khác có suy nghĩ như vậy hay không.”
Nói xong Bạch Vi bèn thở dài.
Tôi cười hi hi: “Không sao, sắp tối rồi, chúng ta về trước, tôi nấu cơm cho cô”.
Trên đường ,tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bụng Bạch Vi đang ‘biểu tình’, tôi còn chưa lên tiếng thì cô ấy đã đỏ mặt xấu hổ, thấy vẻ mặt quái dị của tôi thì Bạch Vi tức giận nói: “Tối qua, em lên máy bay tới giờ vẫn chưa được ăn cơm, anh còn không mau về nhà nấu cho em ăn đi”.
Sau khi tốt nghiệp đại học, khi tôi và Lâm Lạc Thủy ở bên nhau, vì không có tiền nên chúng tôi thường tự nấu cơm. Do đó, tôi cũng đã luyện được tài nấu nướng, khi tôi nấu xong một bàn đồ ăn thơm nức mũi, bày ra trước mặt Bạch Vi thì cô ấy nhìn tôi với vẻ kinh ngạc: “Trước đây em chỉ biết Phương Dương anh là một tên lưu manh, không ngờ lưu manh cũng biết nấu ăn đấy!”
“Điều cô không biết còn nhiều lắm, sau này tôi sẽ từ từ tiết lộ cho cô”.
Vừa nói, tôi vừa gắp một miếng sườn cho cô ấy, Bạch Vi cúi đầu cắn một miếng nhỏ, kinh ngạc thốt lên: “Phương Dương, anh học nấu nướng ở đâu vậy? Mùi vị rất ngon, ngoài người bà đã nấu cho em ăn lúc nhỏ thì với em bây giờ, anh là người nấu ngon nhất đấy”.
Tôi khiêm tốn nói: “Thực ra là vì lâu lắm rồi cô chưa được ăn cơm thôi, dù tôi không nấu cơm, chỉ nấu một bát mì thôi thì mùi vị cũng sẽ không thua kém mấy món này đâu”.
Mặc dù Bạch Vi ăn rất chậm nhưng cô ấy không thể ăn nhiều như tôi, phần lớn thức ăn trên bàn đều chui vào bụng tôi, tôi nói: “Giám đốc Bạch, sao cô lại quay về? Không phải bên Úc Châu vẫn cần cô quản lý sao?”
Tôi vốn định hỏi sao cô ấy tìm ra được nơi ở của mình nhưng nghĩ tới việc ngay cả cô bé Chúc Mi kia còn tìm thấy thì càng không cần nói tới Bạch Vi, dù tôi luôn cho rằng cô gái kia rất ngốc.
“Thực ra phía bên Úc Châu không có việc gì, gia đình kêu em qua đó chỉ là cái cớ bắt em rời xa anh, chuyện này có lẽ em và anh đều biết”.
Bạch Vi ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nhìn tôi: “Em vốn định làm như mình từng nghĩ trước đây, đợi khi sự nghiệp của anh thành công, giải quyết xong xuôi ân oán với nhà họ Cung rồi mới trở về, nào ngờ…”
Chương 294: Thổ lộ tình cảm
“Không ngờ Cung Chính Văn lại hèn hạ như vậy! Lúc nhỏ, em và anh ta lớn lên cùng nhau, em tưởng mình hiểu rất rõ anh ta, giờ mới phát hiện hóa ra người mà em quen biết lại là kẻ đê tiện đến vậy!”
Bạch Vi vừa nói chuyện vừa chìm đắm trong hồi ức, có lẽ cô ấy cũng cảm thấy kỳ lạ là vì sao người trong ấn tượng của mình đã không còn nữa.
Tôi nói: “Giám đốc Bạch, ấn tượng có thể thay đổi, ví dụ như tôi trong mắt cô khi đó chẳng phải chỉ là một gã lưu manh, vô lại hay sao?”
Bạch Vi gật đầu: “Trước đó, em biết anh đã tới Yến Kinh, vốn tưởng rằng anh đã rời xa Thịnh Hải thì tạm thời nhà họ Cung sẽ không làm gì được anh, không ngờ Cung Chính Văn còn làm chuyện như vậy, may mà anh không sao, nếu không…”
Bạch Vi nói vậy làm tôi đột nhiên nhớ tới vết đạn chỉ cách đầu vài centimet, nếu không phải trực giác mách bảo tôi ngồi xuống và di chuyển thì có khả năng bây giờ, tôi đã biến thành bức ảnh đen trắng treo trên tường rồi.
Dù điều đó đã qua đi nhưng giờ nghĩ lại, lưng tôi vẫn đổ mồ hôi lạnh.
Ngoài ra, còn một câu mà lúc trước Cung Chính Văn đã nói với tôi, Cung Chính Vinh đã lên kế hoạch báo thù, chỉ có điều lâu quá nên Cung Chính Văn không đợi được, hắn ta mới tự ra tay, không ngờ lại tự hại chính mình.
Nghĩ tới đây, tính cảnh giác của tôi lại tăng thêm vài phần, không ai biết được tiếp theo Cung Chính Vinh sẽ áp dụng hành động báo thù như thế nào đối với tôi, bài học của Cung Chính Văn vẫn còn ngay trước mặt, tôi không thể không cẩn thận đề phòng.
Tôi nói: “Cung Chính Văn và tôi đấu lâu như vậy nhưng có lần nào mà hắn ta thắng đâu? Từ đầu tới cuối, hắn ta vẫn không hiểu một đạo lý là tiền cũng không phải vạn năng!”
Bạch Vi gật đầu: “Khi em nghe nói Cung Chính Văn bắt cóc bạn cùng nhà của anh, em vốn định khuyên anh đừng đi. Với tính cách của Cung Chính Văn, anh ta chắc chắn sẽ không làm gì ba người kia ở Yến Kinh, không ngờ anh vẫn đi. Ngày hôm sau chú Hà nói với em rằng anh nhập viện, em mới vội đáp chuyến bay sớm nhất về nước”.
Tôi an ủi Bạch Vi, cô ấy mới lại nở nụ cười lần nữa, tôi hỏi: “Giám đốc Bạch, lần này cô trở về rồi có đi nữa không?”
Bạch Vi lắc đầu: “Em sẽ không rời khỏi Hoa Hạ, nhưng có lẽ cũng không thể ở lại Yến Kinh, dù sao Thịnh Hải mới là đại bản doanh của gia đình em, những công ty chính của nhà em cũng đều nằm ở đó. Nhưng anh có thể thường xuyên ghé Thịnh Hải…”
Cô ấy không nói ra hai từ phía sau nhưng khuôn mặt đã đỏ ửng, tôi biết khẩu hình hai từ mà Bạch Vi định nói ra là gì.
Thăm em!
Tôi nhìn đồng hồ, mặt dày vô sỉ hỏi: “Giám đốc Bạch, không còn sớm nữa, bên ngoài trời tối rồi, cô nghĩ xem có nên ở lại chỗ tôi…”
“Này, đồ lưu manh!"
Bạch Vi mắng tôi một câu, ôm túi của mình đầy cảnh giác, ánh mắt nhìn tôi giống như đang đề phòng một tên trộm: “Không được, em đã đặt khách sạn rồi, hôm nay phải về”.
Tôi sờ đầu, mặt dày nói: “Ý của tôi là muốn cô ở đây với tôi một lúc nữa chứ không phải bảo cô ngủ ở đây”.
Khuôn mặt Bạch Vi càng đỏ hơn, giống như trái đào chín rộ, khiến tôi thấy lòng mình dao động.
Đưa Bạch Vi tới khách sạn rồi tôi mới về nhà, trên đường tôi gọi điện cho bố mẹ, lòng vòng hỏi ở nhà có chuyện gì không, nào ngờ mẹ tôi được dịp hỏi cô gái lần trước tới nhà còn đó hay không, nếu được thì mau tiến triển một chút, đừng lề mề nữa.
Trong chốc lát, tôi cảm giác đầu như phình to, đành phải vừa đồng ý vừa ngắt điện thoại, nghĩ ngợi một chút, tôi lại gọi điện thoại cho Đàm Hữu Ngân và Từ Triết, bọn họ cũng nói với tôi là sức khỏe tốt hơn rất nhiều, ăn cũng ngon miệng hơn.
Tôi mới trút được gánh nặng trong lòng, đồng thời chợt cảm thấy nghi ngờ, Cung Chính Vinh không gây phiền phức cho người nhà và bạn bè của tôi, vậy rốt cuộc hắn đang làm gì?
Hàng trăm ý nghĩ không thể giải thích xuất hiện trong đầu, tôi thu dọn nhà cửa rồi nằm lên giường, cảm giác trước mắt xoay vòng vòng, tôi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy đầu rất nặng, mũi cũng nặng trịch, không thể thở được, tôi nhận ra mình đã bị cảm.
Tôi cầm điện thoại xem giờ, đã là mười giờ trưa, tôi định ngồi dậy nhưng phát hiện cơ thể mềm nhũn.
Tôi cố gắng bò dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa bước ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa, sau khi mở cửa thì tôi nhìn thấy Bạch Vi mặc đồ thể thao đứng trước mắt. Tôi ngây người, không kịp phản ứng.
Bạch Vi nói: “Sao thế, không để em vào à?”
“Không, không có!”
Vừa nói tôi vừa quay người, lúc này Bạch Vi để ý thấy sự khác thường của tôi, cô ấy chau mày hỏi: “Anh bị cảm lạnh à?”
Tôi gật đầu: “Một chút!”
"Chắc là do hôm qua anh ngồi ở ghế đá lâu quá nên hôm nay mới bị cảm lạnh. Giờ anh ở nhà, em đi mua thuốc cho anh”.
Nghe Bạch Vi nói, tôi đột nhiên có cảm giác rất kỳ lạ, sao cứ cảm thấy vai diễn của tôi và Bạch Vi đã được đổi ngược lại vậy.
Bạch Vi đứng dậy định mở cửa, tôi vội vàng kéo cô ấy lại: “Không cần đâu, giám đốc Bạch! Cảm lạnh chút xíu mà thôi, tôi ngủ một giấc là ổn, ngày mai thức dậy là đảm bảo tinh thần thoải mái ngay!”
Bạch Vi nhìn tôi, nói giọng oán trách: “Anh còn nói nữa, người bình thường cảm lạnh đâu có nặng như anh chứ?”
Tôi cười hi hi: “Làm gì có, hơn nữa, cô cũng biết thể chất của tôi mà, chẳng mấy mà khỏi ngay ấy mà!”
Nói xong tôi ngồi xuống sofa, rót hai cốc nước nóng, hỏi: “Giám đốc Bạch, khi nào cô về Thịnh Hải?”
Bạch Vi nhìn vào mắt tôi nói: “Em bay vào ngày mai!”
Tôi nín thinh.
Thấy tôi không nói gì, Bạch Vi lại hỏi: “Phương Dương, anh đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì em đi nấu chút gì cho anh nhé!”
Tôi vừa nói đã ăn nhưng bụng lại không nghe lời mà kêu rột rột, Bạch Vi bật cười: “Phương Dương, anh đừng thấy được nước mà còn giả bộ, em chưa từng nấu cho ai ăn đâu, hôm nay anh được hời rồi đấy”.
Nói xong cô ấy tìm tạp dề, đi vào bếp bắt đầu lục tục nấu nướng.
Nói là nấu cơm nhưng thực ra là một bát cháo, được thêm rất nhiều đồ bổ, có trứng bắc thảo thường thấy cùng với cà rốt, ít nhất là sau khi làm xong, nhìn màu sắc xanh xanh đỏ đỏ cũng khiến người khác muốn ăn.
Tôi có phần kinh ngạc: “Giám đốc Bạch, đây là lần đầu tiên cô nấu ăn sao?”
Bạch Vi lè lưỡi, lấy điện thoại ra nói: “Đương nhiên rồi, nhưng em làm theo từng bước hướng dẫn trên điện thoại”.
Tôi ăn một miếng, cảm giác mặt mày tái mét trong nháy mắt, tôi cố gắng nuốt xuống, nặn ra một nụ cười rồi ‘khen’: “Mùi vị tuyệt lắm!”
Tôi lại cố gắng ăn thêm vài miếng nữa mới đặt muỗng xuống, nói: “Giám đốc Bạch, tôi ăn no rồi, cô biết đấy, người bị ốm thì hay chán ăn mà!”
Tôi uống vài ngụm nước, cuối cùng Bạch Vi cũng để ý thấy sự bất ổn, cô ấy chau mày, nói: “Cháo em nấu dở đến vậy sao?”
Tôi đang định nói là không hề thì Bạch Vi đã cầm muỗng lên múc thử một miếng, chưa tới một giây sau cô ấy đã không nuốt nổi, phải nhổ ra: “Mặn quá!”
Chương 295: Phán quyết
Quả nhiên, khi Thượng đế mở ra cho bạn một cánh cửa đồng thời cũng sẽ đóng lại một cánh cửa khác, mà cánh cửa bị đóng lại ấy của Bạch Vi chính là tài nấu nướng.
Tôi lặng lẽ chạy tới cửa phòng bếp nhìn thử nhưng vẫn không kìm được sự kinh ngạc, túi muối kia đã bị dùng hết một nửa.
Sắc mặt Bạch Vi có phần ngượng ngùng, nói: "Phương Dương, hay là em ra ngoài mua đồ ăn cho anh, anh đợi chút nha!"
Tôi kéo cô ấy lại nói không cần, bây giờ tôi đã no rồi.
"Thật ư?"
"Đương nhiên là thật rồi!"
Sự thật đúng là như thế, sau khi cơn đói kia qua đi thì cảm giác đói bụng cũng không còn dữ dội như trước nữa.
Lúc này Bạch Vi mới ngừng cái suy nghĩ đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, tôi hỏi: "Giám đốc Bạch, sau khi cô về Thịnh Hải sẽ tiếp nhận Phần mềm Trí Văn tiếp à?"
Cho dù là đối với tôi hay Bạch Vi thì đều có một tình cảm rất đặc biệt đối với công ty này.
Đối với Bạch Vi mà nói, Phần mềm Trí Văn là nơi đầu tiên cô ấy thật sự tiếp xúc với công việc quản lý cho một công ty quy mô lớn sau khi tốt nghiệp, cũng là một bàn đạp. Sau khi có được thành tích dĩ nhiên sẽ được gia đình sắp xếp tiến vào công ty mẹ, cũng chính là tập đoàn Dụ Phong.
Còn đối với tôi mà nói, Phần mềm Trí Văn là công ty đầu tiên nhận tôi vào làm việc mà không để ý đến thân phận của tôi, là nơi đã cho tôi một sự khích lệ vô cùng lớn. Không ngờ lại còn được gặp lại Bạch Vi, hàng loạt những câu chuyện sau này đều bắt đầu từ nơi đây.
Mà hiện giờ, Cung Chính Văn đã bị bắt, nhà họ Cung chỉ còn lại Cung Chính Vinh, Phần mềm Trí Văn chẳng khác nào bị chặt đứt một cánh tay, có thể tiếp tục duy trì được hay không, còn phải xem vào thái độ nhà họ Bạch.
"Không, Phần mềm Trí Văn có lẽ sẽ nhanh chóng bị vứt bỏ thôi, gia đình em đã quyết định tạm thời thu hẹp nguồn lực".
"Nhanh chóng?"
Tôi nghĩ một lúc, có lẽ điều Bạch Vi ám chỉ chính là kết quả phán quyết của Cung Chính Văn. Hôm qua, lúc Đồng An Chi gọi điện cho tôi thì bên cục cảnh sát cũng bắt đầu chính thức khởi tố Cung Chính Văn.
Bởi vì Yến Kinh có tính đặc thù hơn so với các địa phương khác, thêm nữa lại liên quan đến bối cảnh quân đội, nên lần này thái độ của cấp trên chắc chắn sẽ đánh nhanh thắng nhanh, nghiêm phạt nghiêm trị.
Nếu như năng lực nhà họ Cung đủ mạnh, chắc có thể giảm bớt một vài hình phạt, nhưng muốn giúp Cung Chính Văn hoàn toàn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật thì là điều không thể.
Cái "nhanh chóng" mà Bạch Vi nói, tôi đoán chính là quyết định dựa theo mức độ nặng nhẹ trong phán quyết của Cung Chính Văn.
Dù sao thì nhổ cây cũng sẽ kéo theo bùn, nếu như cấp trên muốn truy cứu đến cùng, nhà họ Bạch cũng coi như người lãnh đạo trực tiếp của nhà họ Cung, nói không chừng cũng sẽ bị quy cho cái tội quản lý không chặt chẽ, nghiêm ngặt.
Im lặng một lúc, điện thoại của tôi rung lên, nhìn thấy tên Đồng An Chi, tôi lập tức ấn vào nút nghe máy, chẳng thể ngờ, Đồng An Chi tuổi đã cao, mà vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến tôi giật mình.
"Phương Dương, phán quyết của Cung Chính Văn đã được đưa ra: Tàng trữ súng trái phép, cố ý giết người, xúi giục giết người, cùng với tội bắt cóc. Tổng hợp hình phạt thì thằng nhãi này cuối cùng cũng tiêu đời rồi".
Trong giọng nói của Đồng An Chi chứa đầy sự vui sướng, nhìn từ góc độ của ông ấy thì Cung Chính Văn bị hạ bệ đồng nghĩa với việc nhà họ Cung bị chặt mất một cánh tay, sau này đối phó với nhà họ Cung sẽ tổn thất ít hơn.
Tôi nhìn Bạch Vi một cái, thấy cô ấy cũng đang chú ý tới mình, tôi hỏi: "Anh Đồng, thế Cung Chính Văn bị phạt mấy năm?"
"Mười năm!"
Đồng An Chi giải thích: "Vốn dĩ dựa theo ý muốn của gia đình cô gái mà cậu đã cứu kia, Cung Chính Văn sẽ bị nghiêm trị theo tội tù chung thân, nhưng không biết nhà họ Cung đã dùng năng lực gì mà giảm được hình phạt xuống còn mười năm, còn vị cán bộ quân đội kia cũng không lên tiếng nữa".
Tôi đáp lại một tiếng tỏ ý đã hiểu: "Mười năm à, mười năm cũng đủ rồi! Chỉ hy vọng tên Cung Chính Văn đó ở trong đó có thể chiêm nghiệm về cuộc đời, tuyệt đối đừng để được thả rồi mà vẫn chứng nào tật đấy, nếu không chỉ có thể đưa hắn ta vào đó một lần nữa".
Đồng An Chi dặn dò tôi hãy nghỉ ngơi vài ngày rồi cúp điện thoại, tôi nhìn về phía Bạch Vi, chỉ thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, cắn môi có vẻ không cam lòng.
"Giám đốc Bạch, cô sao thế?"
"Phần mềm Trí Văn, sắp giải thể rồi!"
Lồng ngực Bạch Vi phập phồng, cô ấy thở hổn hển, vài giây sau, đôi môi anh đào của cô ấy thốt ra vài câu, cho dù đã lường trước được kết quả này, nhưng trong lòng tôi vẫn không khỏi siết chặt lại.
"Cái người gọi điện thoại cho anh nói, không biết nhà họ Cung dùng cách nào để giảm được án xuống còn mười năm, thực ra là nhà họ Cung tìm bố em..."
Sau khi Bạch Vi nói ra những lời đó, cả người cô ấy như chẳng còn chút tinh thần nào, khi đến đây cô ấy mặc đồ dạo phố thoải mái, đầy hơi thở thanh xuân, dường như toàn thân cô ấy đều tràn trề sức sống, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ bây giờ.
Tôi nhẹ nhàng đỡ lấy vai của cô ấy, an ủi: "Giám đốc Bạch, không có Phần mềm Trí Văn thì vẫn còn có phần mềm Trí Võ, đừng suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, đối với tập đoàn Dụ Phong mà nói, Phần mềm Trí Văn cũng chỉ là một công ty bé cỏn con mà thôi, căn bản chẳng hề ảnh hưởng gì đối với nhà họ Bạch."
Tôi cũng biết lý do nhà họ Bạch đưa ra quyết định này, nếu như đã dựa vào năng lực của nhà họ Bạch mà vẫn không thể giảm hình phạt của Cung Chính Văn xuống mức thấp nhất thì chứng tỏ sức ép đến từ các phía không hề hài lòng về sự nhúng tay của nhà họ, trong tình cảnh đứng mũi chịu sào thế này, từ bỏ Phần mềm Trí Văn cũng tương tự như việc con thằn lằn tự cắt cái đuôi của mình để được sống tiếp.
Điểm khác biệt chính là, Phần mềm Trí Văn chỉ là một chấm nhỏ không đáng để tâm trong bản đồ thương mại to lớn của tập đoàn Dụ Phong mà thôi.
"Bạch.... Bạch Vi, nếu.... em mệt thì đi nằm nghỉ trước đi!"
Nói xong, tôi cũng không biết một người đã bị cảm như tôi lấy sức lực từ đâu ra mà đi tới bế Bạch Vi với đôi mắt như đang được phủ một lớp sương mơ màng rồi đặt cô ấy lên sofa, sau đó đắp một lớp chăn lên người cô ấy.
Bạch Vi không nói gì, chỉ nhắm hai mắt lại, tôi thở dài một hơi.
Chuyện đời khó lường, ‘tạo hóa trêu ngươi’ có lẽ là cụm từ không thể thích hợp hơn để giải thích cho tình hình lúc này, Cung Chính Văn cũng từng là Phó tổng giám đốc phó Kinh doanh tài chính của Phần mềm Trí Văn, lại nắm giữ quyền lợi không nhỏ. Lúc đó, hắn ta muốn dồn tôi đến chỗ chết là điều vô cùng dễ dàng, đáng tiếc là vì để giữ gìn phong độ lịch lãm trước mặt Bạch Vi nên hắn ta đã thất bại.
Cung Chính Văn bây giờ đã trở thành một kẻ tù tội, thậm chí ngay cả cơ hội trở mình cũng không còn nữa.
Sau khi nghỉ ngơi trong phòng này một lát, tôi đã thấy tỉnh táo hơn hẳn, đồng chí cảnh sát đã không liên lạc mấy ngày nay - Tề Vũ Manh cũng gọi điện tới, nói rằng cô ấy biết chuyện của Cung Chính Văn đã xử lý xong xuôi cả rồi, hỏi tôi có còn muốn bổ sung điều gì không.
Tôi chỉ đành đáp là không còn, ân oán giữa tôi và Cung Chính Văn cũng chấm dứt khi hắn ta phải ngồi tù rồi. Nếu muốn bổ sung cũng chỉ khiến bản thân bị liên lụy trong đó mà thôi, chẳng có ích lợi gì cả.
Cúp điện thoại, tôi nhìn về phía phòng khách, Bạch Vi đang nằm cuộn tròn trên sofa trông giống như một chú mèo con.
Tôi dọn dẹp chiếc giường của mình rồi quay lại phòng khách, trong lòng đang băn khoăn không biết có nên để Bạch Vi ngủ trong phòng của mình không, điện thoại tôi lại rung lên lần nữa, tôi lấy ra với dáng vẻ bực bội, chỉ thấy một số lạ gọi tới.
Sau khi nhấc máy, tôi mới cảm thấy dường như đã từng nghe thấy âm thanh này ở đâu đó.
"Anh là Phương Dương à?"
"Ai vậy? Tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi là Chung Chính Nam! Phương Dương, chắc anh vẫn nhớ chúng tôi chứ!"
Dường như Chung Chính Nam có vẻ căng thẳng, mấy câu thế này hoàn toàn không phải phong cách của anh ta, nhưng tôi lại chẳng có ấn tượng tốt về con người này, bèn nói: "Có chuyện gì anh nói luôn đi, nếu không thì tôi cúp máy đấy".
"Đừng, đừng, đừng cúp máy! Là thế này, lần trước anh đã cứu tôi và Huệ Huệ trong kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô phía Đông nên chúng tôi quyết định mời anh một bữa để cảm ơn, đồng thời cũng để xin lỗi vì trước đây đã xúc phạm đến anh!"
Điều khiến tôi chẳng thể nào ngờ tới chính là, một kẻ luôn bắt nạt kẻ yếu như Chung Chính Nam lại nói ra những lời như thế này, tôi kinh ngạc nghĩ thầm, đây là Chung Chính Nam nào khác sao?
Tôi nói: "Lời xin lỗi thì tôi nhận, còn ăn cơm thì không cần đâu. Tôi còn có việc...."
"Đợi đã! Phương Dương, là thế này, bởi vì lần trước anh đã cứu chúng tôi, Huệ Huệ nói chúng tôi sắp kết hôn rồi, nhất định phải mời anh làm người chứng hôn cho bọn tôi. Thế nên mới hẹn trước anh một bữa, thương lượng một chút....."
Chung Chính Nam ấp úng, khiến tôi có phần không biết nói sao, nhưng tôi cũng biết được ý tứ của bọn họ, nên nghĩ một lát rồi nói: "Vậy lúc nào?"
"Tháng sau, chúng tôi sẽ kết hôn vào hôm Thất Tịch. Thời gian hơi gấp một chút, thế nên tôi muốn ngày mai hoặc ngày kia sẽ hẹn anh thương lượng một chút!"
Tôi nhìn về phía Bạch Vi vẫn đang ngủ say một cái, trong lòng đột nhiên dấy lên một niềm kích động, trả lời: "Được, đến lúc đó anh hãy báo cho tôi biết!"
Bình luận facebook