-
Chương 391-395
Chương 391: Ăn
Ở sở cảnh sát, lời tố cáo của bố mẹ tôi đối với đám người kia rất đơn giản, cũng rất rõ ràng. Thì ra kể từ ngày hôm đó tôi gọi về cho gia đình, lại bảo Chu Hỉ Tài để cậu ta chăm sóc tốt cho bố mẹ tôi thì bố mẹ tôi đã dọn lên thị trấn ở. Không ngờ chỉ mấy ngày sau người của nhà họ Cung đã xông vào nhà tôi, cưỡng chế bắt bố mẹ tôi đi.
Mà lúc đó đang ban ngày ban mặt, có rất nhiều người nhìn thấy cảnh đó, nhưng do khuôn mặt của đám đầu cua này tên nào trông cũng hung ác, hoàn toàn không có ai dám nói gì. Có người một lúc sau mới dám báo cảnh sát, lúc này Chu Hỉ Tài mới biết tin, nếu không cho dù chúng tôi có biết thì e là đã là chuyện của mấy ngày hôm sau rồi.
Nghe bố mẹ nói xong, sau lưng tôi đổ đầy mồ hôi lạnh. Tôi đi qua nắm lấy tay bố mẹ, nói: "Bố, mẹ, lần này con có lỗi với hai người quá".
Tôi thầm thở dài, dường như một là một ngôi sao chổi. Kể từ khi ra tù tôi đã đem đến không biết bao nhiêu điều không may cho người xung quanh, mãi cho đến tận bây giờ, bố mẹ tôi, bạn bè tôi, anh em của tôi...
Mẹ tôi vỗ tay tôi, nói: "Dương Tử, con nói cái gì đấy. Con làm việc đang yên đang lành mà bố mẹ lại khiến con gặp phiền phức như vậy. Giờ bố mẹ đã ổn rồi, con mau trở về đi, nếu không cấp trên sẽ trừ lương của con đấy".
Bố tôi cười ha ha: "Đúng đấy đúng đấy. Dương Tử, tối nay ăn cơm xong con trở về đi, đừng vì bố mẹ mà bỏ bê công việc".
Tuy nói như vậy, nhưng khi tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy sự lưu luyến không nỡ trong mắt họ.
Tôi nói: "Được, tối nay chúng ta cùng ăn tối với nhau, tiện đây con cũng giới thiệu với bố mẹ mấy người bạn của con. Lần này hai người được cứu, họ cũng đã giúp đỡ rất nhiều".
Chu Hỉ Tài cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, bác trai bác gái ạ, lần này đều nhờ mọi người cùng đồng tâm hiệp lực cả".
Bố mẹ tôi đã lấy lời khai xong. Tôi gọi Chu Hỉ Tài qua một bên, khẽ nói: "Không thể thả mấy người này đi, nhất định phải nắm bắt thời cơ, hỏi cho ra tin tức trong ngày hôm nay, đặc biệt là bằng chứng phạm tội của nhà họ Cung".
Chu Hỉ Tài do dự một lát rồi nói: "Đám người này rất kín miệng, cậu biết mà. Nhưng chỉ trong ngày mai ngày kia thôi chúng tôi nhất định sẽ tra ra manh mối".
Tôi nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Nếu để kéo dài tới ngày mai thì có thể sẽ xảy ra biến cố. Hỉ Tử, hay là thế này nhé, nếu trong ngày hôm nay mà không hỏi ra được gì thì cậu chọn ra mấy người biết tin trong số bọn họ, tôi và đám Bansha chực ở bên ngoài, tranh thủ hỏi cho ra tin tức, thế thì các cậu sẽ không bị mắng".
Do lần trước tiến hành cưỡng chế tra hỏi ở Thịnh Hải nên tôi đã nghĩ ra một điều, đám Chu Hỉ Tài là cảnh sát nên tất nhiên khác với chúng tôi. Chúng tôi đưa người đi thì có thể nói là xã hội đen báo thù, nhưng đám cậu ta thì khác, chỉ hơi sơ xảy một chút thôi là sẽ phải chịu muôn vàn chỉ trích.
Lúc này Chu Hỉ Tài mới thở phào, gật đầu nói: "Được, vậy tôi đi thẩm vấn đã, cậu đưa hai bác về đi. Buổi tối lúc ăn cơm chúng tôi nhất định sẽ đến".
Tạm biệt Chu Hỉ Tài, tôi gọi điện cho đám Bansha, bảo họ địa chỉ nhà tôi rồi mới bắt một cái xe taxi đưa bố mẹ tôi về nhà.
Đến ngoài cửa nhà thì lại thấy trước cửa nhà tôi chất đống bụi và lá rụng, lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Tôi nói: "Bố, mẹ, hai người vào trước đi, lát nữa con sẽ dọn dẹp".
Bố mẹ tôi "ừ" một tiếng rồi mở cửa nhà ra thì thấy bụi xộc lên. Bố mẹ tôi ho sặc sụa, tôi vội vàng kéo họ ra, quả nhiên trong nhà đầy bụi.
Đợi đến khi bụi tản đi thì thấy trên mặt đất, trên bàn đã bám đầy bụi. Tôi nói: "Hai người đã bao lâu không về nhà rồi?"
Bố mẹ tôi nói: "Cũng có lâu lắm đâu mà".
Thấy họ không muốn nói, tôi cũng không hỏi thêm. Nhưng khi tôi thấy lớp bụi bám trong nhà dày đặc, có lẽ đã phải ba năm ngày chưa về.
Khi tôi dọn dẹp căn nhà xong thì đã tới giờ ăn cơm. Bố mẹ tôi đi vào phòng bếp theo thói quen, mẹ tôi đeo tạp dề lên, bố tôi ra ngoài định đi mua thức ăn.
Tôi vội vàng gọi bọn họ lại: "Bố, mẹ, hai người làm gì vậy? Tối nay chúng ta không ăn cơm ở nhà. Mấy ngày nay hai người đã mệt mỏi lắm rồi, nấu cơm làm gì nữa cho mệt, chúng ta ra ngoài ăn đi. Hơn nữa nhà chúng ta hơi nhỏ, lát nữa còn có bạn con đến mà, không có đủ chỗ đâu".
Bố mẹ tôi còn đang định phản bác, thấy tôi nói vậy thì mới trừng tôi một cái: "Con xem con đi, bố mẹ đã già đâu, làm một bữa cơm thì có gì là không được, kiếm được tý tiền là chỉ chăm chăm ra ngoài tiêu hết thôi".
Tôi cười hì hì, không nói gì. Tôi đưa bố mẹ ra ngoài, đi trên con đường cái.
Dọc đường có khá nhiều người nhìn tôi, đều rất vui vẻ tới hỏi thăm. Tôi ứng đối với từng người một, tuy đã về Quế Lâm hai ngày nhưng tôi vẫn chưa hề lộ mặt trước mặt mọi người.
Dọc đường có khá nhiều người quen tới hỏi chúng tôi đang định đi đâu làm gì. Bố tôi chắp hai tay ra sau lưng, cười híp cả mắt: "Hôm nay con trai tôi về dẫn chúng tôi đi ăn cơm". Mẹ khe khẽ hỏi tôi: "Dương Tử, không phải là mẹ giục con đâu. Con xem, con trai của Vương Nhị cách vách đã có thể chạy đi mua tương được rồi đấy, lúc nào con mới dẫn bạn gái về cho bố mẹ hả?"
Bố tôi đang chắp tay với khuôn mặt rạng rỡ, nghe thấy vậy cũng đi chậm lại, giả vờ như không để ý đi đến bên cạnh tôi để nghe.
Tôi cười khổ, nói: "Giờ con vẫn còn trẻ, không vội".
"Trẻ à, trẻ cái gì chứ? Cái gì mà không vội hả, giờ con còn không vội cơ à, đợi sau này vội thì đã muộn rồi".
Mẹ tôi lập tức đanh mặt, đột nhiên nói: "Cô gái lần trước trở về cùng con giờ thế nào rồi?"
Nghe mẹ nhắc đến Bạch Vi, tôi thầm thở phào, nhưng tôi vẫn không nói rõ quan hệ của chúng tôi: "Mẹ, cô ấy là sếp cũ của con, lần trước cô ấy tới chỗ chúng ta cũng là trùng hợp thôi, không phải con đã giải thích với hai người rồi sao?"
Mẹ tôi trừng tôi một cái: "Giờ còn không vội, sau này có gì tự chịu lấy".
Tôi sờ đầu không nói gì. Lúc này, một cái ô tô dừng lại bên cạnh chúng tôi. Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Chu Hỉ Tài. Chu Hỉ Tài cười nói: "Tôi còn đang nghĩ xem mọi người đi đâu rồi cơ, thì ra là ở đây. Hai bác lên xe đi ạ. Dương Tử, tới đây nào, cậu ngồi phía trước đi".
Lên xe không được bao lâu thì chúng tôi thấy một nhà hàng quen thuộc. Ngày xưa lúc mới lên cấp hai tôi và Chu Hỉ Tài rất mong chờ có thể tới đây ăn cơm, vì ở đây rất ngon, giá cũng không đắt, nhưng chỗ này thường xuyên kín chỗ, vì thế nơi này chính là thánh địa mà chúng tôi mong ước đã lâu.
Không ngờ đã mười mấy năm trôi qua rồi thế mà nó vẫn mở cửa. Tôi nói: "Ở đây đi".
Chu Hỉ Tài cũng khá kinh ngạc, nói: "Nhà hàng này vẫn còn mở cơ à? Nhưng không biết có đổi chủ không".
Xuống xe rồi chúng tôi hỏi thăm, quả nhiên là chưa đổi chủ, vẫn giống như năm đó. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì thời cấp hai tôi đến đây ăn đúng một lần, đó là khi một người bạn trong lớp khá giàu có tổ chức sinh nhật nên mời mọi người đến ăn.
Chúng tôi ngồi xuống. Chu Hỉ Tài hỏi: "Mấy người Bansha đâu?"
Tôi vừa định trả lời thì đã có tiếng phanh xe và mấy giọng Xiêng La: "Chúng tôi đến rồi đây".
Chương 392: Thực thi kế hoạch
Chu Hỉ Tài vừa mới nói thì đã có tiếng phanh xe ngoài cửa, sau đó là tiếng cười của mấy người Bansha. Nhìn ra cửa thì phần lớn khách trong nhà hàng đều sững sờ.
Ba cái xe Jinbei đỗ thẳng tắp, sau đó có mười mấy người đi xuống xe. Tuy khuôn mặt họ không đáng sợ như trong lời đồn nhưng giờ phút này cũng đem đến không ít áp lực. Phục vụ nhà hàng đã chú ý đến tình hình bên này nên gọi ông chủ đến.
Ông chủ vội vàng đi qua, nở nụ cười thương mại: "Xin hỏi các vị là?"
Mấy người Bansha không hiểu tiếng Hoa Hạ, liền nhìn đàn em bên cạnh. Tên đàn em nói hai câu, khuôn mặt ông chủ đã thả lỏng phần nào, Bansha cũng cười nói: "Ồ? Chúng tôi đến ăn cơm. Có người đã tới rồi".
Vừa nói Bansha lại thấy tôi đang vẫy tay, thế là chỉ vào tôi rồi nói: "Bên kia kìa".
Ông chủ nghe thấy tên đàn em phiên dịch nói vậy liền vội vàng tươi cười đi vào nhà bếp, còn khách ăn xung quanh chúng tôi cũng sững sờ một lát, rồi mới tiếp tục ăn.
Tôi cạn lời, liền đi tới nói: "Mọi người có thể đừng phô trương quá có được không? Sao cứ như xã hội đen đến chém người thế?"
Bansha sờ đầu, ngại ngùng nói: "Chúng tôi giống thế cơ à? Chúng tôi đã kín đáo lắm rồi mà".
Roga và Ốc Trắng cũng không khách sáo, nhân lúc này vội vàng gọi những người khác ngồi xuống. Vốn nhà hàng này không đông khách cho lắm, nhưng giờ mười mấy anh em ngồi xuống nên nhất thời nhìn có hơi chật chội.
Ông chủ nhà hàng cầm menu tới để bọn tôi gọi món, ba người Bansha thì chạy tới ngồi xuống cùng với chúng tôi rất tự nhiên.
Tôi nói: "Được rồi, ông bảo họ thích gì thì ăn nấy, đừng khách sáo. Lần này đã làm phiền mọi người quá, điều kiện không tốt, mong mọi người đừng để ý".
Bansha trả lời bằng tiếng Xiêng La: "Hì hì, thế này thì có gì đâu, các anh em chúng tôi đều rất tình nguyện. Vốn mọi người đều ghi nhớ những điều mà khi trước cậu làm ở Xiêng La, dùng tiếng Hoa Hạ của các cậu mà nói thì, gọi là cái gì mà chính khí lẫm liệt ấy".
Nhưng Bansha mặt dày vô đối, vừa nói như đúng rồi, vừa đứng dậy hô: "Mọi người hôm nay cứ ăn uống thoải mái, gọi cái gì cũng được, anh Dương bao".
Tôi cạn lời, bảo Bansha ngồi xuống rồi tôi mới nhìn bố mẹ, chuẩn bị giới thiệu cho họ thì lại phát hiện biểu cảm trên khuôn mặt bố mẹ tôi hơi quái lạ.
Biểu cảm của họ khi nhìn ba người Bansha cứ như lúc trước khi nhìn thấy mấy tên du côn trên đường phố vậy.
Tôi ho khan một tiếng, nói: "Bố, mẹ, đây là Bansha, Ốc Trắng và Roga. Họ đều là bạn bè con quen ở Xiêng La, lần này vừa hay họ tổ chức một đoàn du lịch tới Quế Lâm chơi, lại nghe nói chuyện của con nên đã đến giúp đỡ. Nếu không phải có sự giúp đỡ của họ thì có thể giờ bọn con vẫn chưa tra ra được vị trí của bố mẹ".
Lúc này khuôn mặt của bố mẹ tôi mới dịu đi phần nào. Trong lòng họ, những người ở xung quanh tôi không phải xã hội đen là tốt nhất. Nếu là du lịch thì không còn gì phải bàn nữa rồi.
Bố mẹ tôi đều không giỏi ăn nói lắm, mẹ tôi sáp tới gần, khẽ giọng nói bên tai tôi: "Dương Tử, con nói thật cho mẹ, họ có phải xã hội đen không?"
Tôi liên tục lắc đầu: "Không phải con vừa giải thích với bố mẹ rồi sao, họ là bạn ngày xưa con quen ở Xiêng La, lần này họ tới Quế Lâm du lịch lại vừa hay gặp phải chuyện này. Nếu không mẹ nghĩ thử xem, ai lại rảnh rỗi như thế mà chạy từ Xiêng La tới tận đây để giúp đỡ chứ?"
Tuy tôi nói có lý như vậy, bố mẹ tôi cũng đồng ý với lời của tôi, nhưng sự thật quả thực như vậy, ba người Bansha thực sự lặn lội từ tận Xiêng La tới đây, thậm chí là còn bị nhà họ Cung chặn đường ngay từ ngày đầu tiên.
Chu Hỉ Tài tất nhiên là quen với ba người, tôi không cần phải giới thiệu. Tôi khẽ giọng nói với Bansha: "Đã tìm được tên đàn em phản bội dưới trướng ông rồi, có lẽ giờ này hắn ta đang ở cục cảnh sát".
Khuôn mặt Bansha tràn đầy sự tức giận, nhưng dường như nhớ tối có bố mẹ tôi ở đây nên kiềm chế lại: "Được, nhất định tôi sẽ tự tay xử lý cái thứ vô liêm sỉ này".
Còn Chu Hỉ Tài cũng khẽ giọng nói với tôi: "Đã hỏi họ cả một buổi chiều ở sở cảnh sát rồi, cũng hỏi ra được một số thứ, nhưng thứ thực sự có ích thì chả được bao nhiêu. Còn về chứng cứ phạm tội của nhà họ Cung thì không tìm được một thứ gì cả. Những người này cực kỳ kín miệng".
Tôi gật đầu, nói: "Không sao, lát nữa chúng ta ăn cơm xong thì cậu chọn mấy người rồi thả ra, chúng tôi sẽ có cách để họ phải khai ra".
Lúc chúng tôi đang nói chuyện thì món ăn đã được dọn lên. Tuy do hạn chế về địa phương nên không có đồ ăn gì quá đắt đỏ quý giá, nhưng còn hợp khẩu vị hơn của những nhà hàng tôi ăn ở Yến Kinh và Thịnh Hải, bữa ăn này khách chủ đều tận hứng.
Ăn xong đi trả tiền, ba bàn tổng cộng ba nghìn tệ, gần nửa đều là tiền rượu, mà những rượu này dùng nguyên liệu khá tốt, uống nhiều cũng không có việc gì.
Ăn cơm xong tôi đưa bố mẹ về nhà để bọn họ đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm, còn tôi và đám Bansha thì đi tới dừng ở bên ngoài cục cảnh sát với Chu Hỉ Tài.
Chu Hỉ Tài nói: "Mọi người ở đây đợi đi, vừa nãy người mà mọi người nói tôi đã thả ra rồi, phải nắm bắt cơ hội đấy nhé. Ngoài ra đừng có manh động quá đấy".
Nói xong Chu Hỉ Tài mới đi vào cục cảnh sát, còm tôi thì bảo Bansha lát nữa có thể bắt người, nhưng tuyệt đối không thể để chết, dù sao thì đây cũng không phải là Xiêng La. Nếu xảy ra chuyện gì thật thì quả là chúng tôi đi tong.
Ba người Bansha cũng thông báo xuống phía dưới, mọi người đều hướng ứng. Bên ngoài cục cảnh sát có một con hẻm dài, chúng tôi trốn ở trong đó không ai phát hiện ra, cũng yên lặng hơn nhiều.
Giờ vẫn là tháng bảy nhưng Quế Lâm không nóng như Thịnh Hải, đặc biệt là vào buổi tối như thế này, men cồn đang lâng lâng của mọi người cũng bị thổi bay phần nào bởi gió lạnh.
Tôi nói: "Mọi người tập trung tinh thần nào, lát nữa phải chút ý vào, nhìn ánh mắt của chúng tôi mà hành động".
Mọi người đồng thanh đồng ý, sau đó không nói gì nữa mà chuyên tâm nhìn cửa cục cảnh sát.
Rất nhanh sau đó đã có một bóng người xuất hiện ngoài cục cảnh sát, miệng không ngừng chửi bới, còn không ngừng nhìn về phía sau, sau lưng hắn ta có hai người đi theo. Khi phía sau không còn ai nữa chúng tôi mới xác định, có tổng cộng ba người, không nhiều không ít, tên đi đầu chính là tên đàn em chạy trốn dưới trướng Bansha.
Mà Bansha nhìn thấy tên đó thì tức tối nối trán nổi đầy gân xanh. Thấy dáng vẻ ông ta nghiến răng nghiến lợi, tôi và Roga vội vàng giữ ông ta lại, khẽ giọng bảo ông ta đừng manh động.
Lúc ba người đi ra dường như không nhìn nhau, đều không nói gì. Mà đi được mấy bước thì tên đàn em của Bansha bắt đầu nói gì đó, hai tên kia đều phản đối, dường như quan hệ của ba người này không được tốt lắm.
Thấy ba người gần cãi nhau tới nơi, chúng tôi đều sốt ruột. Ba người này mãi không đi qua đây hoặc là tách nhau ra, không phải là đã làm đảo loạn kế hoạch của chúng tôi rồi sao?
Nhưng mà ngay sau đó, tên đàn em của Bansha nói một câu, hai người kia im lặng một lúc rồi gật đầu, đi theo sau lưng hắn ta bước tới chỗ chúng tôi.
Tôi thầm nghĩ, vị trí mà chúng tôi chọn rất phù hợp. Đi ra từ cục cảnh sát thì nhất định sẽ đi luôn tới bên này, vì hai phía còn lại đều không có đường.
Chương 393: Chứng cứ
Thấy ba người đó cách mình ngày càng gần, chúng tôi đều trốn trong bóng tối chờ hành động.
“Lên!”
“Bắt lấy chúng!”
Bansha hét lên, xông ra từ chỗ chúng tôi trốn, còn ba người kia cũng bị dọa cho giật nảy mình. Ngay sau đó, tên đàn em của Bansha đã phản ứng lại, xô mạnh vào hai người khác, rồi hét lên: “Chạy mau!”
Hai người đó cũng phát hiện ra điều bất thường, nhanh chóng chạy theo phía sau gã.
Nhưng chúng tôi đã có dự liệu từ trước, hơn nữa còn có khoảng chục người. Nếu để bọn chúng chạy thoát thì khỏi phải bàn đến chuyện đối phó với nhà họ Cung gì nữa. Dường như chỉ trong phút chốc, phía trước và sau của ba người đó đã có cả đống người.
Ba người bọn chúng như chiếc xe hơi đang đi nhanh thì phanh gấp, đứng sững lại, dừng trước mặt chúng tôi.
Tôi bước tới hỏi: “Chúng mày còn nhớ tao không?”
Tôi nhìn về phía tên đứng đầu, cũng chính là gã đàn em của Bansha. Hai tên khác lúc trước đã bị bắt nên chắc không nhớ rõ tôi, nhưng gã đàn em của Bansha thì chắc chắn có ấn tượng sâu với tôi.
Trán tên đàn em của Bansha đổ đầy mồ hôi, gã cố nặn ra một nụ cười: “Dương, anh Dương, sao em lại không biết anh cho được? Không biết các anh đang làm gì thế này?”
“Các ông đây chờ mày lâu lắm rồi đấy!”
Bansha lao từ phía sau lên đập vào ót của tên đó, gã á lên một tiếng, che ót ngoảnh lại, nhưng vừa hay lại nhìn thấy đôi mắt phẫn nộ của Bansha.
Bansha nói gằn từng chữ: “Sao mày lại phản bội chúng tao?”
Tên đó nuốt nước miếng, như do dự lại như đang cân nhắc cơ hội chạy thoát. Không bao lâu sau, cuối cùng gã đã hạ quyết tâm, thở dài nói: “Anh Bansha, tôi vốn không phải là người của anh, sao có thể tính là phản bội được?”
“Mày không phải là người của tao? Không phải người của tao mà mày đi theo ông đây lâu thế à?”
Bansha nổi giận ngất trời như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Tên đó nhìn quanh một vòng, gương mặt có vẻ bất đắc dĩ, gã không trả lời Bansha nữa, mà ngoảnh sang nhìn tôi nói: “Anh Dương, tôi biết lần này là tôi sai, nhưng may sao kết quả cuối cùng không có ảnh hưởng gì, mà các anh vẫn bắt được chúng tôi”.
Tôi thờ ơ nói: “Mày nên nghĩ cách giải quyết cơn giận của Bansha trước đi. Mày là một trong những người đàn em mà Bansha tin tưởng nhất, lần này còn cùng đến Quế Lâm với ông ta. Ai cũng có thể phản bội ông ta được, nhưng mày không nên là người đó nhất”.
“Lần trước ở Xiêng La, người của nhà họ Cung và Đỗ Minh Hào đã bảo với tôi rằng muốn tôi làm nội gián cho họ và tôi sẽ có rất nhiều tiền. Tôi không đồng ý, về sau họ lại bắt người nhà của tôi và bảo, nếu tôi không đồng ý thì người nhà của tôi sẽ chết. Vì thế tôi không còn cách nào khác”.
Hình như tên đó đã bình tĩnh lại hoặc đã cam chịu số phận, nên mới chậm rãi khai ra hết: “Về sau anh Cường và các anh cùng đánh bại Đỗ Minh Hào, tôi cứ tưởng tất cả đã được giải quyết ổn thỏa. Nào ngờ lúc đó, người nhà họ Cung lại đến tìm tôi và đưa cho tôi một khoản tiền lớn. Vốn tôi định nói với các anh, nhưng tiền tôi đã nhận rồi thì phải làm sao đây? Vì thế, tôi đành phải ngậm miệng”.
Tôi nói: “Nếu đúng là vậy, cậu hãy kể lại toàn bộ câu chuyện cho Bansha nghe. Ông ta luôn coi cậu là anh em, sao lại không tin cậu cho được?”
Tên đó cười ha ha: “Đúng vậy. Trước kia, anh Bansha luôn coi chúng tôi là anh em, nhưng từ khi tôi nhận khoản tiền kia thì đã không thể quay đầu được nữa. Dù anh Bansha tin tôi, nhưng ông Suchat thì sao? Anh Dương, anh không thể biết ông Suchat có tầm ảnh hưởng như thế nào trong giới xã hội đen ở Xiêng La đâu. Chỉ cần ông ta có ý nghi ngờ ai, dù chỉ là một chút, cũng sẽ có vô số người tranh nhau đến giết tôi để lập công với ông ta”.
Nói rồi, mặt của tên đó như đã ướt sũng một mảng, câu tiếp theo đã có vẻ nghẹn ngào: “Tôi còn cách nào nữa đâu? Chỉ cần tôi nói chuyện này ra, chắc chắn sẽ không thể sống qua ngày hôm sau. Còn chuyện lần này, vốn tôi không định sang đây, nhưng không biết người nhà họ Cung đã biết tin này từ đâu, nên muốn tôi cùng sang đây với anh Bansha, nếu không họ sẽ nói bí mật này cho các anh biết”.
Nghe tên đó kể xong, dường như cuối cùng Bansha cũng đã bình tĩnh lại, ông ta nhắm mắt nói: “Được, nếu là vậy, chuyện mày phản bội tao lần này thì chúng tao cho qua. Nhưng để trao đổi, mày phải cung cấp thông tin nhà họ Cung bắt cóc bố mẹ Phương Dương cho chúng tao. Chỉ cần nhà họ Cung sụp đổ, mọi chuyện sẽ ổn thỏa hết. Còn về sự an nguy của mày, tao nghĩ với mối quan hệ của Phương Dương và ông Suchat, chỉ cần cậu ấy chịu nói vài câu, ông ấy sẽ không nghi ngờ mày nữa”.
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi và ông Suchat là bạn tốt, còn có quan hệ hợp tác. Mà cậu thì không có sức uy hiếp gì với họ cả, chỉ cần cậu khai hết mọi chuyện về nhà họ Cung ra, ông ấy sẽ không gây khó dễ cho cậu đâu”.
Tên đó chớp mắt như đang suy nghĩ xem lời tôi nói là thật hay giả, cuối cùng nói: “Cũng được, dẫu sao đằng nào cũng phải chết, tôi sẽ nói cho các anh biết, coi như đánh cuộc một lần”.
Gã nói xong, chúng tôi đều im lặng, chuẩn bị nghe gã nói. Không ngờ mặt của hai tên khác chợt biến sắc, kinh ngạc nhìn gã: “Không phải vừa nãy mày vẫn nói chúng ta phải tìm cơ hội để giết Phương Dương à? Sao giờ lại đổi giọng rồi?”
Tôi nhìn sang hai tên đó, chỉ thấy chúng đang có vẻ đầy nôn nóng và khiếp sợ.
Tên đàn em của Bansha quát lên: “Tao nói thế bao giờ? Rõ ràng tao vừa bảo chúng mày đi liên lạc với Cung Chính Vinh, chứ nói phải giết anh Phương Dương lúc nào?”
Nghe thấy tiếng cãi vã của ba người bọn chúng, tôi đã thầm hiểu được phần nào câu chuyện, nói: “Tách ba người họ ra thẩm vấn đi. Nếu có ai khai không đúng sự thật thì đừng trách chúng tôi độc ác. Ở Hoa Hạ, chúng tôi không thể giết người, nhưng đánh què chân gãy cẳng ai đó thì vẫn dễ lắm”.
Nghe tôi nói xong, ngoài tên đàn em của Bansha ra, hai tên còn lại đều có vẻ kinh hãi. Với chúng mà nói, vì không phải là người Xiêng La, nên chúng càng hiểu điều tôi nói hơn ai hết.
Vì thế, chẳng mấy chốc, đã có người đi tới tách ba người bọn chúng ra, rồi đưa đến đầu đường và cuối đường để thẩm vấn.
Không bao lâu sau, đám đàn em của chúng tôi đã lôi người về.
Qua một hồi đối chiếu, cuối cùng tôi cũng đã có thể xác nhận những điều chúng nói đều là sự thật, chỉ có nội dung chính là hơi khác nhau một chút. Vì tên đàn em của Bansha thật sự không phải là người tham gia vào lần này, việc gã bỏ chạy chỉ là kế hoạch tạm thời. Thậm chí trong kế hoạch của gã, nếu chưa nhận được tin từ Cung Chính Vinh, gã sẽ không bao giờ ló mặt ra ngoài.
Chứng cứ phạm tội của nhà họ Cung rất đơn giản, bọn chúng là người làm chứng, vật chứng thì còn đơn giản hơn nữa, bởi tôi đã có vài đoạn ghi âm nói chuyện điện thoại. Đương nhiên, những đoạn ghi âm này là do hai tên kia cung cấp.
Ngoài ra còn có đơn tố cáo của bố mẹ tôi. Có thể nói lần này, nhà có Cung có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được.
Thấy tình hình có vẻ đã rõ ràng, tôi lại đưa ba tên đó về đồn cảnh sát. Chu Hỉ Tài đã sốt ruột chờ sẵn ngoài cửa, thấy chúng tôi đi tới, sắc mặt cậu ta lập tức thả lỏng.
Tôi nói: “Bọn chúng đã khai ra sự thật phạm tội của nhà họ Cung, cậu hỏi những người khác thêm một chút nữa đi. Nếu có ai chịu khai thì cậu xem mà giảm án cho họ với mấy người này, nói là thái độ nhận tội tốt đồng thời nhận được sự tha thứ của người bị hại. Tôi nhớ bắt cóc không phải là án lớn, coi như cho bọn họ một cơ hội. Dẫu sao đây cũng là ân oán giữa tôi và nhà họ Cung, bọn họ chỉ bị lợi dụng, cũng là bất đắc dĩ”.
Chương 394: Người của Trịnh Cường đến
Chu Hỉ Tài đồng ý với tôi sẽ giải quyết đám người này ổn thỏa. Dù bọn họ đúng người đúng tội, nhưng dẫu sao cũng đã làm chuyện tốt. Nếu họ tố giác nhà họ Cung, chủ động giao chứng cứ cho chúng tôi thì chúng tôi cũng nên tha cho người nên tha.
Tôi dẫn nhóm Bansha về chỗ ở của họ, rồi hỏi: “Chuyện của tôi ở đây đã xong rồi, lát nữa tôi sẽ đưa cho mọi người 300 nghìn, mỗi người cầm 100 nghìn về chia cho các anh em. Lần này thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều!”
Bansha ngẩn ra nói: “300 nghìn? Phương Dương, cậu có ý gì thế hả?”
Roga và Ốc Trắng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc: “Phương Dương, chúng tôi lặn lội đường xá xa xôi từ Xiêng La sang đây là để lấy 300 nghìn của anh à?”
Tôi cười he he: “Quan hệ giữa mấy người chúng ta thì khỏi phải bàn nữa, nhưng bắt các anh em này lặn lội xa xôi đến đây, lại giúp tôi một việc lớn thế này, tôi thấy khó ăn khó nói quá, nên cứ thế đi. Các anh đều đi theo anh Cường hoặc làm việc cho ông Suchat, đương nhiên không thiếu tiền. Nhưng các anh em này thì khác, họ đều có bố mẹ con cái, chẳng lẽ lại không thiếu tiền? Nói nhanh cho nó vuông là nếu coi tôi là anh em thì cầm hộ tôi đi”.
Chẳng dễ gì tôi mới thuyết phục được ba người họ, tôi xin số tài khoản ngân hàng của Bansha, rồi chuyển 300 nghìn sang cho ông ta, sau đó nói: “Ngày mai, tôi sẽ lại đến tìm mọi người, giờ phải về nhà đã. Lần này, bố mẹ tôi bị dọa cho sợ chết khiếp rồi, tôi phải về với họ”.
Ba người Bansha đều có vẻ mặt hơi khó coi, chào tạm biệt tôi xong thì ai về phòng nấy.
Tôi lắc đầu không nói gì nữa, sau đó bắt xe đi thẳng về nhà.
Bố mẹ tôi đã đi ngủ, nên tôi không làm phiền họ, mà đi về phòng mình nằm nghỉ ngơi.
Có lẽ vì nằm trên chiếc giường này, hoặc vì dạo gần đây đã quá mệt mỏi. Sau khi cứu được bố mẹ mình ra, toàn thân tôi như buông bỏ được gánh nặng, tôi nằm trên giường một lát đã dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại thì trời đã sắp sáng, ánh sáng màu bạc đã biến mất từ lâu. Vì đã quen với nếp sống ở Yến Kinh và Thịnh Hải, giờ đột nhiên về quê, tôi lại thấy hơi khó thích ứng.
Tôi nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kích động. Tôi châm một điếu thuốc, kết quả là chưa hút được hơi nào, bên ngoài phòng tôi đã vang lên tiếng gõ cửa, sau đó bố tôi đi vào.
Thấy tôi đang hút thuốc, bố tôi bước tới giằng lấy điếu thuốc trong tay tôi, ông ném xuống đất giậm tắt: “Dương Tử, con mới bao nhiêu tuổi mà đã học đòi hút thuốc theo người ta hả?”
Nói rồi, bố tôi nhìn ra ngoài cửa, như không phát hiện ra tiếng của mẹ tôi, mà nói khẽ: “Dương Tử, thói quen hút thuốc này của con không phải là học theo mấy cậu bạn đó đấy chứ?”
Tôi vội lắc đầu: “Đương nhiên là không ạ, con cũng làm gì có thói quen hút thuốc đâu, thi thoảng làm điếu thôi ạ”.
Bố tôi cau mày nói: “Nếu con đã không nghiện thuốc thì sau này đừng hút nữa, đừng dính vào mấy cái này”.
Nói rồi, ông cầm hộp thuốc và bật lửa của tôi đi. Trước khi đi ra ngoài, ông còn không quên ngoảnh lại nói: “Mau dậy rồi xuống ăn cơm, hôm nay, mẹ con cố tình dậy sớm để làm sủi cảo cho con đấy”.
Tôi lập tức dậy ngay.
Tối qua, tôi đã đặt vé xong. Chuyến bay khởi hành lúc hơn ba giờ chiều nay, và sẽ đến Thịnh Hải vào lúc sáu giờ. Nhân tiện tôi có thể hỏi thăm Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng xem tình hình thế nào. Ở Thịnh Hải bây giờ, ngoài nhà họ Cung ra, còn có một cục phó Trương. Nhưng họ khác với Đỗ Minh Hào, nên khó đối phó hơn nhiều.
Nhưng nếu chúng tôi có đủ bằng chứng thì mọi chuyện lại rất đơn giản.
Ăn sủi cảo xong, tôi đến đồn cảnh sát một chuyến. Tôi cũng đã chuẩn bị cho Chu Hỉ Tài 100 nghìn, nhưng cậu ta nhất quyết không chịu nhận. Vì chúng tôi đang ở đồn cảnh sát, nên tôi cũng không tiện làm quá, đành nói khi nào cậu ta đến Thịnh Hải hay Yến Kinh, tôi sẽ chiêu đãi một bữa.
Chu Hỉ Tài hiểu ý của tôi, cậu ta bảo lần này tôi đi, không cần phải lo chuyện ở nhà, cậu ta sẽ cho người thường xuyên qua đó thăm nom, bấy giờ, tôi mới thở phào một hơi.
Buổi trưa, tôi vẫn ăn cơm ở nhà, đến chiều thì tạm biệt bố mẹ, bắt xe đến sân bay. Lúc trước, tôi đã từng nói Quế Lâm là thành phố du lịch, nên các cấp lãnh đạo phía trên đã xây dựng một sân bay từ vài năm trước. Nhưng do tài chính eo hẹp, nên diện tích của sân bay cũng không lớn lắm.
Tôi lại ngủ thêm một giấc ở sân bay, chẳng mấy chốc đã đến giờ lên máy bay, tiếp đó đã tới Thịnh Hải. Lúc tôi đến Thịnh Hải thì đã là sáu giờ, tôi vừa lấy điện thoại ra, còn chưa ấn số thì đã nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc ở khu đón khách.
Đi đầu là hai người đàn em của Trịnh Cường, phía sau bọn họ là Triệu Thư Hằng, anh ta vẫn giữ cái vẻ khoa trương khoanh tay trước ngực đứng dựa vào tường, tôi không khỏi cười nói: “Anh đang ra vẻ đại thần đấy à?”
Triệu Thư Hằng liếc tôi một cái rồi khẽ nói: “Nói vớ vẩn gì đấy? Không thấy cô nàng kia đang nhìn tôi chằm chằm à? Tôi phải gây ấn tượng với người ta chứ lại”.
Tôi nhướn mày: “Nếu tôi nhớ không nhầm, không phải trước kia anh luôn dùng tiền để chinh phục các cô gái à? Sao giờ lại đổi tính thế?”
Triệu Thư Hằng cười he he nói: “Thì tại về sau, tôi phát hiện chinh phục các cô gái bằng tiền quá dễ, chẳng thú vị tẹo nào. Vả lại, mấy ngày nay tôi đi theo anh, không có công lao thì cũng có khổ lao, sao vừa về anh đã xài xể tôi thế?”
Tôi lắc đầu bất đắc dĩ đáp: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Bây giờ cũng muộn rồi, cảnh sát Tề đâu? Cô ấy đâu rồi, chúng ta cùng đi ăn, rồi tôi sẽ kể chuyện cho mọi người nghe. Tiện thể, mọi người cũng nói qua tình hình ở đây cho tôi biết, rồi chúng ta còn lên kế hoạch tiếp theo”.
Triệu Thư Hằng cười đáp: “Còn kế hoạch gì nữa, chúng ta chỉ có thể chờ thôi. Mấy ngày nay, cảnh sát Tề vẫn đang tìm chứng cứ, đáng tiếc là không thấy”.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi nhìn hai cậu đàn em của Trịnh Cường, nói: “Sao các cậu lại đến đây? Trịnh Cường bảo các cậu đến à?”
Cậu đàn em đi đầu đáp: “Vâng, anh Cường bảo tối nay anh sẽ về, nên bảo chúng em chờ sẵn ở đây. Nếu gặp anh thì đón anh qua chỗ anh ấy, anh Cường có chuyện muốn nói với anh”.
“Có chuyện muốn nói với tôi ư?”
Tôi thấy hơi nghi hoặc, không có nhiều người biết tin tôi về Thịnh Hải. Ở Quế Lâm chỉ có bố mẹ tôi và nhóm Bansha biết, còn ở Thịnh Hải thì không cần phải nói, tôi chỉ báo cho Bạch Vi, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thôi.
Nhưng Trịnh Cường lại biết hành trình của tôi, còn sai người tới đón, bảo là có chuyện muốn nói với tôi. Dù tôi thấy rất đáng nghi, nhưng nể tình lần trước khi anh trai Tiểu Nguyệt nghiêm hình bức cung chúng tôi ở đồn công an, Trịnh Cường đã rất có tình nghĩa mà không lật lọng, nên tôi cũng không quá hoài nghi hắn.
Tôi nói: “Được, các cậu dẫn đường đi”.
Hai người đó “vâng” một tiếng, rồi vui mừng đi trước. Tôi nhìn sang Triệu Thư Hằng, anh ta lắc đầu với tôi, rồi mở hai cánh tay ra, tỏ ý mình cũng không biết gì cả, nên tôi càng thấy hoài nghi hơn.
Có mấy chiếc xe đỗ bên ngoài sân bay, tôi vừa nhìn đã nhận ra đây chính là xe của đám Trịnh Cường. Lần trước khi họ đi tìm La Nhất Chính cũng đã lái mấy chiếc xe này. Dù xe đã rất cũ, nhưng tính năng vẫn không kém chút nào.
Ngồi lên xe xong, Triệu Thư Hằng nói: “Chỉ có hai người chúng tôi thôi à?”
Cậu đàn em lái xe phía trước đáp: “Đương nhiên là không, anh Cường đã nói nếu cả hai anh cùng ở đó thì đi cùng một thể luôn”.
Chương 395: Tin tốt
Tôi gọi điện thoại cho Tề Vũ Manh, định bảo cô ấy cùng qua đây, nhưng do dự một hồi lại thôi, chỉ bảo cô ấy chú ý nghỉ ngơi, tôi đã gặp được Triệu Thư Hằng rồi, bây giờ chúng tôi đang đến chỗ Trịnh Cường.
Tề Vũ Manh không nói gì, chỉ khẽ lẩm bẩm mấy câu kiểu như tôi về mà sao không tìm cô ấy trước.
Tôi cúp máy rồi cười phá lên, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một Tề Vũ Manh luôn khí khái hào sảng lại nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy.
Tôi hỏi cậu em tài xế: “Bây giờ Trịnh Cường đang ở đâu? Đi bao lâu nữa thì đến?”
Cậu em tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu, lắc đầu bảo: “Anh Cường bảo chúng em đưa các anh qua đó thôi, những chuyện khác thì anh ấy không nói. Ở đây cách chỗ anh Cường không xa, chắc hai mươi phút nữa là đến”.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải dạo gần đây gặp nhiều chuyện khó giải quyết hay không, mà khiến bây giờ điều tôi nghĩ đến đều là có nguy hiểm hay là âm mưu gì không.
Nhưng nhìn từ biểu hiện của Trịnh Cường lần trước, nếu ngay cả hắn cũng gài bẫy chúng tôi, đầu quân cho nhà họ Cung thì chứng tỏ số mệnh của chúng tôi quả thật đã được định trước là như vậy.
Tôi gửi tin nhắn cho Trịnh Cường, nói hắn chuẩn bị sẵn thức ăn, tôi vừa từ Quế Lâm về, đang đói rồi.
Trịnh Cường lại rất vui vẻ, nhưng hắn nói mình là một kẻ thô lỗ, cũng không có tên đàn em nào biết nấu ăn cả nên sẽ dẫn chúng tôi ra quán ăn, vì thế hắn bảo cậu đàn em chở thẳng chúng tôi đến quán ăn.
Từ sân bay vào nội thành không xa, chẳng mấy chốc chúng tôi đã vào thành phố. Cậu em tài xế vốn định đi thẳng, nhưng lại nhận được một cuộc gọi, nên lập tức quay đầu xe ở một ngã tư, bẻ lái sang hướng khác.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã đến quán ăn. Còn chưa xuống xe, tôi đã nhìn thấy một tên đàn em đang nhìn ngó xung quanh ở quán ăn, trông theo dòng xe chạy hai bên.
Lúc nhìn thấy xe của chúng tôi, cậu ta kích động nhảy cẫng lên vẫy tay liên tục.
Trên bàn ăn không có nhiều người, chỉ có hai cậu em mà Trịnh Cường vô cùng tin tưởng, cùng với tôi và Triệu Thư Hằng. Tôi vốn định hỏi Trịnh Cường muốn nói gì với mình, nhưng nghĩ là hắn tìm mình, hắn chưa nói gì nhất định là có nguyên nhân, nên tôi mới thôi.
Tôi chỉ giả vờ như không có chuyện gì hỏi: “Trịnh Cường, sao anh lại biết hôm nay tôi quay lại Thịnh Hải?”
“Nào nào, ăn uống đi đã!”
Trịnh Cường vừa bảo chúng tôi uống rượu, vừa trả lời: “Tôi có biết đâu?”
Hắn như đang tự nói một mình, Trịnh Cường đột nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn tôi, sau đó lại nhìn trái ngó phải, hất đầu nói: “Hai cậu đừng ăn nữa, ra ngoài trước đi”.
Hai cậu em kia đang ăn uống hăng say, đột nhiên nghe Trịnh Cường nói vậy cũng chỉ đành mang ánh mắt u ám, rồi mỗi người cầm một chiếc đùi gà đi ra ngoài.
Trịnh Cường liếc ánh mắt kinh ngạc sang, nói: “Phương Dương, cậu không nghi ngờ tôi đầu quân cho phe thứ ba hoặc là nhà họ Cung đấy chứ?”
Tôi liếc mắt nói: “Nếu tôi thật sự hoài nghi anh đầu quân cho bọn họ, bây giờ tôi đã không ngồi ở đây rồi. Chỉ là tôi rất tò mò, anh không liên lạc với người nhà tôi, nhóm Thiên Địa của các anh ở Thịnh Hải cũng chỉ là một băng nhóm xã hội đen, lấy đâu ra hệ thống tình báo xuất sắc như thế?”
Tôi nhớ trước kia ở quán bar, người quản lý và cũng là quản gia của Trịnh Cường từng nói với tôi, Trịnh Cường cũng xuất thân là một cậu ấm, chỉ là không nghe lời người nhà, nên mới ra ngoài lăn lộn.
Trịnh Cường cười he he: “Kể ra thì đúng là trùng hơp. Mấy hôm trước, tôi uống rượu ở một quán bar gần đây, cua được một cô nàng, cậu đoán xem đã có chuyện gì?”
Thấy hắn ra vẻ bí ẩn, tôi đành phụ họa theo: “Gì là gì?”
Tôi ngoảng lại nhìn Triệu Thư Hằng, nhưng lúc này, anh ta cũng chẳng giữ chút hình tượng nào. Rõ ràng là cậu ấm của bất động sản An Sơn, nhưng bây giờ anh ta lại giống như con sói đói ba ngày chưa ăn cơm vậy.
“Khéo cái cô gái ấy lại làm việc ở sân bay”.
Trịnh Cường liếc mắt nhìn tôi: “Mấy chuyện nam nữ hẳn Phương Dương cậu cũng hiểu, rất nhiều thứ thoáng chốc đã tiết lộ ra ngay. Vừa hay, tôi lại nhớ ra lần này cậu đã về Quế Lâm ba ngày rồi mà không có một chút tin tức nào, thế là thuận miệng hỏi, không ngờ cô ấy giúp tôi tra được thông tin đặt vé của cậu trong hệ thống”.
Tôi gật đầu: “Cách giải thích này đúng là rất hợp lý, tóm lại là tôi tin. Nhưng anh siêu thế cơ à, cô nào cũng bị anh cua được?”
“Chắc chắn rồi, cậu coi tôi là ai?... Uống rượu đi!”
Nói rồi, Trịnh Cường rót một ly rượu cho tôi, tôi nói: “Nếu anh thật sự lợi hại như vậy thì còn làm xã hội đen làm gì, chuyển sang con đường đàng hoàng đi cho xong. Anh đi làm hệ thống tình báo, cả Thịnh Hải này còn có chuyện gì giấu anh được nữa?”
Nhớ đến tin tức của La Nhất Chính trước kia, chúng tôi cộng thêm người ở đồn cảnh sát tìm mấy ngày trời đều không có chút manh mối nào, thế mà bọn họ vừa ra tay đã có tin tốt ngay.
Lần này cũng vậy, phải nói là Trịnh Cường làm xã hội đen quả là uổng phí tài năng.
“Cậu đừng nói nữa, ông đây chỉ thích thế này thôi”.
Trịnh Cường chóp chép nói.
Tôi nhớ lại những lời hai cậu đàn em kia nói lúc đón tôi ở sân bay, tôi hỏi: “Trước kia, anh cử người đến sân bay đón tôi, bảo anh có chuyện muốn nói với tôi hả?”
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt lấc cấc của Trịnh Cường lập tức biến mất, thậm chí ngay cả giọng điệu có vẻ say sưa trước đó cũng biến mất luôn.
Trịnh Cường nhìn trái ngó phải rồi nói: “Nói ra cũng khéo thật, tin tức này của tôi cực kì nóng hổi, có lẽ với người khác thì không là gì, nhưng đối với các cậu thì chắc chắn có tác dụng”.
Tôi khó hiểu hỏi: “Anh nói vậy là sao? Có gì thì anh nói luôn đi, đừng có nhử chúng tôi nữa”.
Trịnh Cường cười he he liếc nhìn Triệu Thư Hằng, nói: “Vừa rồi, không phải tôi nói đã cua được một cô gái làm ở sân bay à? Bây giờ, cô gái đó đã một lòng một dạ với tôi. Giờ không những tôi có thể tra được ghi chép hành trình của cậu, mà còn tra được ghi chép hành trình của nhà họ Cung và người nào đó ở đồn cảnh sát”.
“Cái gì?”
Tôi kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế, Triệu Thư Hằng nghe được lời này lập tức cũng dừng hình, trong phòng bao bỗng trở nên yên lặng.
“Cô gái đó lại tra được cả những cái này? Cô ta làm gì thế?”
Sau cơn kinh ngạc, tôi vui mừng vô cùng: “Ghi chép hành trình mà cô ta tra được là thật sao? Nếu có ích cho chúng tôi, Trịnh Cường, lần này anh đã giúp tôi rất nhiều đấy!”
Trịnh Cường nói: “Đó là điều đương nhiên, cái này mà giả được à? Bây giờ, ghi chép hành trình của ai mà không phải dùng tên thật đăng kí? Cô gái đó hình như là quản lý gì đó, cụ thể thì tôi cũng không hỏi, nhưng nghe nói trong nhà cũng có cơ”.
“Thảo nào”.
Tôi lẳng lặng gật đầu, trong lòng đã có tính toán, rồi cười nói: “Sao Trịnh Cường anh lại giống với người cậu em La Nhất Chính của tôi thế nhỉ? Cậu ta làm việc ở quán bar, chẳng biết sao quen được một người bạn gái, không ngờ người bạn gái đó là em gái của đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, nhưng chuyện sau này lại vượt ngoài dự liệu của chúng tôi. Anh cũng thế, ngồi ở quán bar và vớ được món hời”.
Đầu mày Trịnh Cường hiện lên ý cười, nói: “Hì hì, điều này chứng tỏ số tôi sướng thôi”.
“Được, tôi không phí lời với anh nữa. Mau, cô gái kia đã tra được thông tin hành trình gì rồi? Anh mau gửi cho tôi xem đi”.
Tôi lấy điện thoại ra nói, Trịnh Cường cũng không nhiều lời nữa mà mở điện thoại ra tìm, chẳng bao lâu điện thoại của tôi đã xuất hiện mấy bức ảnh, là hình chụp màn hình ghi chép hành trình. Sau khi nhìn rõ, tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ trong lòng, không khỏi lên tiếng: “Triệu Thư Hằng, xem ra lần này chúng ta phải về Yến Kinh sớm rồi”.
Ở sở cảnh sát, lời tố cáo của bố mẹ tôi đối với đám người kia rất đơn giản, cũng rất rõ ràng. Thì ra kể từ ngày hôm đó tôi gọi về cho gia đình, lại bảo Chu Hỉ Tài để cậu ta chăm sóc tốt cho bố mẹ tôi thì bố mẹ tôi đã dọn lên thị trấn ở. Không ngờ chỉ mấy ngày sau người của nhà họ Cung đã xông vào nhà tôi, cưỡng chế bắt bố mẹ tôi đi.
Mà lúc đó đang ban ngày ban mặt, có rất nhiều người nhìn thấy cảnh đó, nhưng do khuôn mặt của đám đầu cua này tên nào trông cũng hung ác, hoàn toàn không có ai dám nói gì. Có người một lúc sau mới dám báo cảnh sát, lúc này Chu Hỉ Tài mới biết tin, nếu không cho dù chúng tôi có biết thì e là đã là chuyện của mấy ngày hôm sau rồi.
Nghe bố mẹ nói xong, sau lưng tôi đổ đầy mồ hôi lạnh. Tôi đi qua nắm lấy tay bố mẹ, nói: "Bố, mẹ, lần này con có lỗi với hai người quá".
Tôi thầm thở dài, dường như một là một ngôi sao chổi. Kể từ khi ra tù tôi đã đem đến không biết bao nhiêu điều không may cho người xung quanh, mãi cho đến tận bây giờ, bố mẹ tôi, bạn bè tôi, anh em của tôi...
Mẹ tôi vỗ tay tôi, nói: "Dương Tử, con nói cái gì đấy. Con làm việc đang yên đang lành mà bố mẹ lại khiến con gặp phiền phức như vậy. Giờ bố mẹ đã ổn rồi, con mau trở về đi, nếu không cấp trên sẽ trừ lương của con đấy".
Bố tôi cười ha ha: "Đúng đấy đúng đấy. Dương Tử, tối nay ăn cơm xong con trở về đi, đừng vì bố mẹ mà bỏ bê công việc".
Tuy nói như vậy, nhưng khi tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy sự lưu luyến không nỡ trong mắt họ.
Tôi nói: "Được, tối nay chúng ta cùng ăn tối với nhau, tiện đây con cũng giới thiệu với bố mẹ mấy người bạn của con. Lần này hai người được cứu, họ cũng đã giúp đỡ rất nhiều".
Chu Hỉ Tài cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, bác trai bác gái ạ, lần này đều nhờ mọi người cùng đồng tâm hiệp lực cả".
Bố mẹ tôi đã lấy lời khai xong. Tôi gọi Chu Hỉ Tài qua một bên, khẽ nói: "Không thể thả mấy người này đi, nhất định phải nắm bắt thời cơ, hỏi cho ra tin tức trong ngày hôm nay, đặc biệt là bằng chứng phạm tội của nhà họ Cung".
Chu Hỉ Tài do dự một lát rồi nói: "Đám người này rất kín miệng, cậu biết mà. Nhưng chỉ trong ngày mai ngày kia thôi chúng tôi nhất định sẽ tra ra manh mối".
Tôi nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Nếu để kéo dài tới ngày mai thì có thể sẽ xảy ra biến cố. Hỉ Tử, hay là thế này nhé, nếu trong ngày hôm nay mà không hỏi ra được gì thì cậu chọn ra mấy người biết tin trong số bọn họ, tôi và đám Bansha chực ở bên ngoài, tranh thủ hỏi cho ra tin tức, thế thì các cậu sẽ không bị mắng".
Do lần trước tiến hành cưỡng chế tra hỏi ở Thịnh Hải nên tôi đã nghĩ ra một điều, đám Chu Hỉ Tài là cảnh sát nên tất nhiên khác với chúng tôi. Chúng tôi đưa người đi thì có thể nói là xã hội đen báo thù, nhưng đám cậu ta thì khác, chỉ hơi sơ xảy một chút thôi là sẽ phải chịu muôn vàn chỉ trích.
Lúc này Chu Hỉ Tài mới thở phào, gật đầu nói: "Được, vậy tôi đi thẩm vấn đã, cậu đưa hai bác về đi. Buổi tối lúc ăn cơm chúng tôi nhất định sẽ đến".
Tạm biệt Chu Hỉ Tài, tôi gọi điện cho đám Bansha, bảo họ địa chỉ nhà tôi rồi mới bắt một cái xe taxi đưa bố mẹ tôi về nhà.
Đến ngoài cửa nhà thì lại thấy trước cửa nhà tôi chất đống bụi và lá rụng, lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Tôi nói: "Bố, mẹ, hai người vào trước đi, lát nữa con sẽ dọn dẹp".
Bố mẹ tôi "ừ" một tiếng rồi mở cửa nhà ra thì thấy bụi xộc lên. Bố mẹ tôi ho sặc sụa, tôi vội vàng kéo họ ra, quả nhiên trong nhà đầy bụi.
Đợi đến khi bụi tản đi thì thấy trên mặt đất, trên bàn đã bám đầy bụi. Tôi nói: "Hai người đã bao lâu không về nhà rồi?"
Bố mẹ tôi nói: "Cũng có lâu lắm đâu mà".
Thấy họ không muốn nói, tôi cũng không hỏi thêm. Nhưng khi tôi thấy lớp bụi bám trong nhà dày đặc, có lẽ đã phải ba năm ngày chưa về.
Khi tôi dọn dẹp căn nhà xong thì đã tới giờ ăn cơm. Bố mẹ tôi đi vào phòng bếp theo thói quen, mẹ tôi đeo tạp dề lên, bố tôi ra ngoài định đi mua thức ăn.
Tôi vội vàng gọi bọn họ lại: "Bố, mẹ, hai người làm gì vậy? Tối nay chúng ta không ăn cơm ở nhà. Mấy ngày nay hai người đã mệt mỏi lắm rồi, nấu cơm làm gì nữa cho mệt, chúng ta ra ngoài ăn đi. Hơn nữa nhà chúng ta hơi nhỏ, lát nữa còn có bạn con đến mà, không có đủ chỗ đâu".
Bố mẹ tôi còn đang định phản bác, thấy tôi nói vậy thì mới trừng tôi một cái: "Con xem con đi, bố mẹ đã già đâu, làm một bữa cơm thì có gì là không được, kiếm được tý tiền là chỉ chăm chăm ra ngoài tiêu hết thôi".
Tôi cười hì hì, không nói gì. Tôi đưa bố mẹ ra ngoài, đi trên con đường cái.
Dọc đường có khá nhiều người nhìn tôi, đều rất vui vẻ tới hỏi thăm. Tôi ứng đối với từng người một, tuy đã về Quế Lâm hai ngày nhưng tôi vẫn chưa hề lộ mặt trước mặt mọi người.
Dọc đường có khá nhiều người quen tới hỏi chúng tôi đang định đi đâu làm gì. Bố tôi chắp hai tay ra sau lưng, cười híp cả mắt: "Hôm nay con trai tôi về dẫn chúng tôi đi ăn cơm". Mẹ khe khẽ hỏi tôi: "Dương Tử, không phải là mẹ giục con đâu. Con xem, con trai của Vương Nhị cách vách đã có thể chạy đi mua tương được rồi đấy, lúc nào con mới dẫn bạn gái về cho bố mẹ hả?"
Bố tôi đang chắp tay với khuôn mặt rạng rỡ, nghe thấy vậy cũng đi chậm lại, giả vờ như không để ý đi đến bên cạnh tôi để nghe.
Tôi cười khổ, nói: "Giờ con vẫn còn trẻ, không vội".
"Trẻ à, trẻ cái gì chứ? Cái gì mà không vội hả, giờ con còn không vội cơ à, đợi sau này vội thì đã muộn rồi".
Mẹ tôi lập tức đanh mặt, đột nhiên nói: "Cô gái lần trước trở về cùng con giờ thế nào rồi?"
Nghe mẹ nhắc đến Bạch Vi, tôi thầm thở phào, nhưng tôi vẫn không nói rõ quan hệ của chúng tôi: "Mẹ, cô ấy là sếp cũ của con, lần trước cô ấy tới chỗ chúng ta cũng là trùng hợp thôi, không phải con đã giải thích với hai người rồi sao?"
Mẹ tôi trừng tôi một cái: "Giờ còn không vội, sau này có gì tự chịu lấy".
Tôi sờ đầu không nói gì. Lúc này, một cái ô tô dừng lại bên cạnh chúng tôi. Tôi vừa ngẩng đầu đã thấy cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Chu Hỉ Tài. Chu Hỉ Tài cười nói: "Tôi còn đang nghĩ xem mọi người đi đâu rồi cơ, thì ra là ở đây. Hai bác lên xe đi ạ. Dương Tử, tới đây nào, cậu ngồi phía trước đi".
Lên xe không được bao lâu thì chúng tôi thấy một nhà hàng quen thuộc. Ngày xưa lúc mới lên cấp hai tôi và Chu Hỉ Tài rất mong chờ có thể tới đây ăn cơm, vì ở đây rất ngon, giá cũng không đắt, nhưng chỗ này thường xuyên kín chỗ, vì thế nơi này chính là thánh địa mà chúng tôi mong ước đã lâu.
Không ngờ đã mười mấy năm trôi qua rồi thế mà nó vẫn mở cửa. Tôi nói: "Ở đây đi".
Chu Hỉ Tài cũng khá kinh ngạc, nói: "Nhà hàng này vẫn còn mở cơ à? Nhưng không biết có đổi chủ không".
Xuống xe rồi chúng tôi hỏi thăm, quả nhiên là chưa đổi chủ, vẫn giống như năm đó. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì thời cấp hai tôi đến đây ăn đúng một lần, đó là khi một người bạn trong lớp khá giàu có tổ chức sinh nhật nên mời mọi người đến ăn.
Chúng tôi ngồi xuống. Chu Hỉ Tài hỏi: "Mấy người Bansha đâu?"
Tôi vừa định trả lời thì đã có tiếng phanh xe và mấy giọng Xiêng La: "Chúng tôi đến rồi đây".
Chương 392: Thực thi kế hoạch
Chu Hỉ Tài vừa mới nói thì đã có tiếng phanh xe ngoài cửa, sau đó là tiếng cười của mấy người Bansha. Nhìn ra cửa thì phần lớn khách trong nhà hàng đều sững sờ.
Ba cái xe Jinbei đỗ thẳng tắp, sau đó có mười mấy người đi xuống xe. Tuy khuôn mặt họ không đáng sợ như trong lời đồn nhưng giờ phút này cũng đem đến không ít áp lực. Phục vụ nhà hàng đã chú ý đến tình hình bên này nên gọi ông chủ đến.
Ông chủ vội vàng đi qua, nở nụ cười thương mại: "Xin hỏi các vị là?"
Mấy người Bansha không hiểu tiếng Hoa Hạ, liền nhìn đàn em bên cạnh. Tên đàn em nói hai câu, khuôn mặt ông chủ đã thả lỏng phần nào, Bansha cũng cười nói: "Ồ? Chúng tôi đến ăn cơm. Có người đã tới rồi".
Vừa nói Bansha lại thấy tôi đang vẫy tay, thế là chỉ vào tôi rồi nói: "Bên kia kìa".
Ông chủ nghe thấy tên đàn em phiên dịch nói vậy liền vội vàng tươi cười đi vào nhà bếp, còn khách ăn xung quanh chúng tôi cũng sững sờ một lát, rồi mới tiếp tục ăn.
Tôi cạn lời, liền đi tới nói: "Mọi người có thể đừng phô trương quá có được không? Sao cứ như xã hội đen đến chém người thế?"
Bansha sờ đầu, ngại ngùng nói: "Chúng tôi giống thế cơ à? Chúng tôi đã kín đáo lắm rồi mà".
Roga và Ốc Trắng cũng không khách sáo, nhân lúc này vội vàng gọi những người khác ngồi xuống. Vốn nhà hàng này không đông khách cho lắm, nhưng giờ mười mấy anh em ngồi xuống nên nhất thời nhìn có hơi chật chội.
Ông chủ nhà hàng cầm menu tới để bọn tôi gọi món, ba người Bansha thì chạy tới ngồi xuống cùng với chúng tôi rất tự nhiên.
Tôi nói: "Được rồi, ông bảo họ thích gì thì ăn nấy, đừng khách sáo. Lần này đã làm phiền mọi người quá, điều kiện không tốt, mong mọi người đừng để ý".
Bansha trả lời bằng tiếng Xiêng La: "Hì hì, thế này thì có gì đâu, các anh em chúng tôi đều rất tình nguyện. Vốn mọi người đều ghi nhớ những điều mà khi trước cậu làm ở Xiêng La, dùng tiếng Hoa Hạ của các cậu mà nói thì, gọi là cái gì mà chính khí lẫm liệt ấy".
Nhưng Bansha mặt dày vô đối, vừa nói như đúng rồi, vừa đứng dậy hô: "Mọi người hôm nay cứ ăn uống thoải mái, gọi cái gì cũng được, anh Dương bao".
Tôi cạn lời, bảo Bansha ngồi xuống rồi tôi mới nhìn bố mẹ, chuẩn bị giới thiệu cho họ thì lại phát hiện biểu cảm trên khuôn mặt bố mẹ tôi hơi quái lạ.
Biểu cảm của họ khi nhìn ba người Bansha cứ như lúc trước khi nhìn thấy mấy tên du côn trên đường phố vậy.
Tôi ho khan một tiếng, nói: "Bố, mẹ, đây là Bansha, Ốc Trắng và Roga. Họ đều là bạn bè con quen ở Xiêng La, lần này vừa hay họ tổ chức một đoàn du lịch tới Quế Lâm chơi, lại nghe nói chuyện của con nên đã đến giúp đỡ. Nếu không phải có sự giúp đỡ của họ thì có thể giờ bọn con vẫn chưa tra ra được vị trí của bố mẹ".
Lúc này khuôn mặt của bố mẹ tôi mới dịu đi phần nào. Trong lòng họ, những người ở xung quanh tôi không phải xã hội đen là tốt nhất. Nếu là du lịch thì không còn gì phải bàn nữa rồi.
Bố mẹ tôi đều không giỏi ăn nói lắm, mẹ tôi sáp tới gần, khẽ giọng nói bên tai tôi: "Dương Tử, con nói thật cho mẹ, họ có phải xã hội đen không?"
Tôi liên tục lắc đầu: "Không phải con vừa giải thích với bố mẹ rồi sao, họ là bạn ngày xưa con quen ở Xiêng La, lần này họ tới Quế Lâm du lịch lại vừa hay gặp phải chuyện này. Nếu không mẹ nghĩ thử xem, ai lại rảnh rỗi như thế mà chạy từ Xiêng La tới tận đây để giúp đỡ chứ?"
Tuy tôi nói có lý như vậy, bố mẹ tôi cũng đồng ý với lời của tôi, nhưng sự thật quả thực như vậy, ba người Bansha thực sự lặn lội từ tận Xiêng La tới đây, thậm chí là còn bị nhà họ Cung chặn đường ngay từ ngày đầu tiên.
Chu Hỉ Tài tất nhiên là quen với ba người, tôi không cần phải giới thiệu. Tôi khẽ giọng nói với Bansha: "Đã tìm được tên đàn em phản bội dưới trướng ông rồi, có lẽ giờ này hắn ta đang ở cục cảnh sát".
Khuôn mặt Bansha tràn đầy sự tức giận, nhưng dường như nhớ tối có bố mẹ tôi ở đây nên kiềm chế lại: "Được, nhất định tôi sẽ tự tay xử lý cái thứ vô liêm sỉ này".
Còn Chu Hỉ Tài cũng khẽ giọng nói với tôi: "Đã hỏi họ cả một buổi chiều ở sở cảnh sát rồi, cũng hỏi ra được một số thứ, nhưng thứ thực sự có ích thì chả được bao nhiêu. Còn về chứng cứ phạm tội của nhà họ Cung thì không tìm được một thứ gì cả. Những người này cực kỳ kín miệng".
Tôi gật đầu, nói: "Không sao, lát nữa chúng ta ăn cơm xong thì cậu chọn mấy người rồi thả ra, chúng tôi sẽ có cách để họ phải khai ra".
Lúc chúng tôi đang nói chuyện thì món ăn đã được dọn lên. Tuy do hạn chế về địa phương nên không có đồ ăn gì quá đắt đỏ quý giá, nhưng còn hợp khẩu vị hơn của những nhà hàng tôi ăn ở Yến Kinh và Thịnh Hải, bữa ăn này khách chủ đều tận hứng.
Ăn xong đi trả tiền, ba bàn tổng cộng ba nghìn tệ, gần nửa đều là tiền rượu, mà những rượu này dùng nguyên liệu khá tốt, uống nhiều cũng không có việc gì.
Ăn cơm xong tôi đưa bố mẹ về nhà để bọn họ đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm, còn tôi và đám Bansha thì đi tới dừng ở bên ngoài cục cảnh sát với Chu Hỉ Tài.
Chu Hỉ Tài nói: "Mọi người ở đây đợi đi, vừa nãy người mà mọi người nói tôi đã thả ra rồi, phải nắm bắt cơ hội đấy nhé. Ngoài ra đừng có manh động quá đấy".
Nói xong Chu Hỉ Tài mới đi vào cục cảnh sát, còm tôi thì bảo Bansha lát nữa có thể bắt người, nhưng tuyệt đối không thể để chết, dù sao thì đây cũng không phải là Xiêng La. Nếu xảy ra chuyện gì thật thì quả là chúng tôi đi tong.
Ba người Bansha cũng thông báo xuống phía dưới, mọi người đều hướng ứng. Bên ngoài cục cảnh sát có một con hẻm dài, chúng tôi trốn ở trong đó không ai phát hiện ra, cũng yên lặng hơn nhiều.
Giờ vẫn là tháng bảy nhưng Quế Lâm không nóng như Thịnh Hải, đặc biệt là vào buổi tối như thế này, men cồn đang lâng lâng của mọi người cũng bị thổi bay phần nào bởi gió lạnh.
Tôi nói: "Mọi người tập trung tinh thần nào, lát nữa phải chút ý vào, nhìn ánh mắt của chúng tôi mà hành động".
Mọi người đồng thanh đồng ý, sau đó không nói gì nữa mà chuyên tâm nhìn cửa cục cảnh sát.
Rất nhanh sau đó đã có một bóng người xuất hiện ngoài cục cảnh sát, miệng không ngừng chửi bới, còn không ngừng nhìn về phía sau, sau lưng hắn ta có hai người đi theo. Khi phía sau không còn ai nữa chúng tôi mới xác định, có tổng cộng ba người, không nhiều không ít, tên đi đầu chính là tên đàn em chạy trốn dưới trướng Bansha.
Mà Bansha nhìn thấy tên đó thì tức tối nối trán nổi đầy gân xanh. Thấy dáng vẻ ông ta nghiến răng nghiến lợi, tôi và Roga vội vàng giữ ông ta lại, khẽ giọng bảo ông ta đừng manh động.
Lúc ba người đi ra dường như không nhìn nhau, đều không nói gì. Mà đi được mấy bước thì tên đàn em của Bansha bắt đầu nói gì đó, hai tên kia đều phản đối, dường như quan hệ của ba người này không được tốt lắm.
Thấy ba người gần cãi nhau tới nơi, chúng tôi đều sốt ruột. Ba người này mãi không đi qua đây hoặc là tách nhau ra, không phải là đã làm đảo loạn kế hoạch của chúng tôi rồi sao?
Nhưng mà ngay sau đó, tên đàn em của Bansha nói một câu, hai người kia im lặng một lúc rồi gật đầu, đi theo sau lưng hắn ta bước tới chỗ chúng tôi.
Tôi thầm nghĩ, vị trí mà chúng tôi chọn rất phù hợp. Đi ra từ cục cảnh sát thì nhất định sẽ đi luôn tới bên này, vì hai phía còn lại đều không có đường.
Chương 393: Chứng cứ
Thấy ba người đó cách mình ngày càng gần, chúng tôi đều trốn trong bóng tối chờ hành động.
“Lên!”
“Bắt lấy chúng!”
Bansha hét lên, xông ra từ chỗ chúng tôi trốn, còn ba người kia cũng bị dọa cho giật nảy mình. Ngay sau đó, tên đàn em của Bansha đã phản ứng lại, xô mạnh vào hai người khác, rồi hét lên: “Chạy mau!”
Hai người đó cũng phát hiện ra điều bất thường, nhanh chóng chạy theo phía sau gã.
Nhưng chúng tôi đã có dự liệu từ trước, hơn nữa còn có khoảng chục người. Nếu để bọn chúng chạy thoát thì khỏi phải bàn đến chuyện đối phó với nhà họ Cung gì nữa. Dường như chỉ trong phút chốc, phía trước và sau của ba người đó đã có cả đống người.
Ba người bọn chúng như chiếc xe hơi đang đi nhanh thì phanh gấp, đứng sững lại, dừng trước mặt chúng tôi.
Tôi bước tới hỏi: “Chúng mày còn nhớ tao không?”
Tôi nhìn về phía tên đứng đầu, cũng chính là gã đàn em của Bansha. Hai tên khác lúc trước đã bị bắt nên chắc không nhớ rõ tôi, nhưng gã đàn em của Bansha thì chắc chắn có ấn tượng sâu với tôi.
Trán tên đàn em của Bansha đổ đầy mồ hôi, gã cố nặn ra một nụ cười: “Dương, anh Dương, sao em lại không biết anh cho được? Không biết các anh đang làm gì thế này?”
“Các ông đây chờ mày lâu lắm rồi đấy!”
Bansha lao từ phía sau lên đập vào ót của tên đó, gã á lên một tiếng, che ót ngoảnh lại, nhưng vừa hay lại nhìn thấy đôi mắt phẫn nộ của Bansha.
Bansha nói gằn từng chữ: “Sao mày lại phản bội chúng tao?”
Tên đó nuốt nước miếng, như do dự lại như đang cân nhắc cơ hội chạy thoát. Không bao lâu sau, cuối cùng gã đã hạ quyết tâm, thở dài nói: “Anh Bansha, tôi vốn không phải là người của anh, sao có thể tính là phản bội được?”
“Mày không phải là người của tao? Không phải người của tao mà mày đi theo ông đây lâu thế à?”
Bansha nổi giận ngất trời như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Tên đó nhìn quanh một vòng, gương mặt có vẻ bất đắc dĩ, gã không trả lời Bansha nữa, mà ngoảnh sang nhìn tôi nói: “Anh Dương, tôi biết lần này là tôi sai, nhưng may sao kết quả cuối cùng không có ảnh hưởng gì, mà các anh vẫn bắt được chúng tôi”.
Tôi thờ ơ nói: “Mày nên nghĩ cách giải quyết cơn giận của Bansha trước đi. Mày là một trong những người đàn em mà Bansha tin tưởng nhất, lần này còn cùng đến Quế Lâm với ông ta. Ai cũng có thể phản bội ông ta được, nhưng mày không nên là người đó nhất”.
“Lần trước ở Xiêng La, người của nhà họ Cung và Đỗ Minh Hào đã bảo với tôi rằng muốn tôi làm nội gián cho họ và tôi sẽ có rất nhiều tiền. Tôi không đồng ý, về sau họ lại bắt người nhà của tôi và bảo, nếu tôi không đồng ý thì người nhà của tôi sẽ chết. Vì thế tôi không còn cách nào khác”.
Hình như tên đó đã bình tĩnh lại hoặc đã cam chịu số phận, nên mới chậm rãi khai ra hết: “Về sau anh Cường và các anh cùng đánh bại Đỗ Minh Hào, tôi cứ tưởng tất cả đã được giải quyết ổn thỏa. Nào ngờ lúc đó, người nhà họ Cung lại đến tìm tôi và đưa cho tôi một khoản tiền lớn. Vốn tôi định nói với các anh, nhưng tiền tôi đã nhận rồi thì phải làm sao đây? Vì thế, tôi đành phải ngậm miệng”.
Tôi nói: “Nếu đúng là vậy, cậu hãy kể lại toàn bộ câu chuyện cho Bansha nghe. Ông ta luôn coi cậu là anh em, sao lại không tin cậu cho được?”
Tên đó cười ha ha: “Đúng vậy. Trước kia, anh Bansha luôn coi chúng tôi là anh em, nhưng từ khi tôi nhận khoản tiền kia thì đã không thể quay đầu được nữa. Dù anh Bansha tin tôi, nhưng ông Suchat thì sao? Anh Dương, anh không thể biết ông Suchat có tầm ảnh hưởng như thế nào trong giới xã hội đen ở Xiêng La đâu. Chỉ cần ông ta có ý nghi ngờ ai, dù chỉ là một chút, cũng sẽ có vô số người tranh nhau đến giết tôi để lập công với ông ta”.
Nói rồi, mặt của tên đó như đã ướt sũng một mảng, câu tiếp theo đã có vẻ nghẹn ngào: “Tôi còn cách nào nữa đâu? Chỉ cần tôi nói chuyện này ra, chắc chắn sẽ không thể sống qua ngày hôm sau. Còn chuyện lần này, vốn tôi không định sang đây, nhưng không biết người nhà họ Cung đã biết tin này từ đâu, nên muốn tôi cùng sang đây với anh Bansha, nếu không họ sẽ nói bí mật này cho các anh biết”.
Nghe tên đó kể xong, dường như cuối cùng Bansha cũng đã bình tĩnh lại, ông ta nhắm mắt nói: “Được, nếu là vậy, chuyện mày phản bội tao lần này thì chúng tao cho qua. Nhưng để trao đổi, mày phải cung cấp thông tin nhà họ Cung bắt cóc bố mẹ Phương Dương cho chúng tao. Chỉ cần nhà họ Cung sụp đổ, mọi chuyện sẽ ổn thỏa hết. Còn về sự an nguy của mày, tao nghĩ với mối quan hệ của Phương Dương và ông Suchat, chỉ cần cậu ấy chịu nói vài câu, ông ấy sẽ không nghi ngờ mày nữa”.
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi và ông Suchat là bạn tốt, còn có quan hệ hợp tác. Mà cậu thì không có sức uy hiếp gì với họ cả, chỉ cần cậu khai hết mọi chuyện về nhà họ Cung ra, ông ấy sẽ không gây khó dễ cho cậu đâu”.
Tên đó chớp mắt như đang suy nghĩ xem lời tôi nói là thật hay giả, cuối cùng nói: “Cũng được, dẫu sao đằng nào cũng phải chết, tôi sẽ nói cho các anh biết, coi như đánh cuộc một lần”.
Gã nói xong, chúng tôi đều im lặng, chuẩn bị nghe gã nói. Không ngờ mặt của hai tên khác chợt biến sắc, kinh ngạc nhìn gã: “Không phải vừa nãy mày vẫn nói chúng ta phải tìm cơ hội để giết Phương Dương à? Sao giờ lại đổi giọng rồi?”
Tôi nhìn sang hai tên đó, chỉ thấy chúng đang có vẻ đầy nôn nóng và khiếp sợ.
Tên đàn em của Bansha quát lên: “Tao nói thế bao giờ? Rõ ràng tao vừa bảo chúng mày đi liên lạc với Cung Chính Vinh, chứ nói phải giết anh Phương Dương lúc nào?”
Nghe thấy tiếng cãi vã của ba người bọn chúng, tôi đã thầm hiểu được phần nào câu chuyện, nói: “Tách ba người họ ra thẩm vấn đi. Nếu có ai khai không đúng sự thật thì đừng trách chúng tôi độc ác. Ở Hoa Hạ, chúng tôi không thể giết người, nhưng đánh què chân gãy cẳng ai đó thì vẫn dễ lắm”.
Nghe tôi nói xong, ngoài tên đàn em của Bansha ra, hai tên còn lại đều có vẻ kinh hãi. Với chúng mà nói, vì không phải là người Xiêng La, nên chúng càng hiểu điều tôi nói hơn ai hết.
Vì thế, chẳng mấy chốc, đã có người đi tới tách ba người bọn chúng ra, rồi đưa đến đầu đường và cuối đường để thẩm vấn.
Không bao lâu sau, đám đàn em của chúng tôi đã lôi người về.
Qua một hồi đối chiếu, cuối cùng tôi cũng đã có thể xác nhận những điều chúng nói đều là sự thật, chỉ có nội dung chính là hơi khác nhau một chút. Vì tên đàn em của Bansha thật sự không phải là người tham gia vào lần này, việc gã bỏ chạy chỉ là kế hoạch tạm thời. Thậm chí trong kế hoạch của gã, nếu chưa nhận được tin từ Cung Chính Vinh, gã sẽ không bao giờ ló mặt ra ngoài.
Chứng cứ phạm tội của nhà họ Cung rất đơn giản, bọn chúng là người làm chứng, vật chứng thì còn đơn giản hơn nữa, bởi tôi đã có vài đoạn ghi âm nói chuyện điện thoại. Đương nhiên, những đoạn ghi âm này là do hai tên kia cung cấp.
Ngoài ra còn có đơn tố cáo của bố mẹ tôi. Có thể nói lần này, nhà có Cung có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được.
Thấy tình hình có vẻ đã rõ ràng, tôi lại đưa ba tên đó về đồn cảnh sát. Chu Hỉ Tài đã sốt ruột chờ sẵn ngoài cửa, thấy chúng tôi đi tới, sắc mặt cậu ta lập tức thả lỏng.
Tôi nói: “Bọn chúng đã khai ra sự thật phạm tội của nhà họ Cung, cậu hỏi những người khác thêm một chút nữa đi. Nếu có ai chịu khai thì cậu xem mà giảm án cho họ với mấy người này, nói là thái độ nhận tội tốt đồng thời nhận được sự tha thứ của người bị hại. Tôi nhớ bắt cóc không phải là án lớn, coi như cho bọn họ một cơ hội. Dẫu sao đây cũng là ân oán giữa tôi và nhà họ Cung, bọn họ chỉ bị lợi dụng, cũng là bất đắc dĩ”.
Chương 394: Người của Trịnh Cường đến
Chu Hỉ Tài đồng ý với tôi sẽ giải quyết đám người này ổn thỏa. Dù bọn họ đúng người đúng tội, nhưng dẫu sao cũng đã làm chuyện tốt. Nếu họ tố giác nhà họ Cung, chủ động giao chứng cứ cho chúng tôi thì chúng tôi cũng nên tha cho người nên tha.
Tôi dẫn nhóm Bansha về chỗ ở của họ, rồi hỏi: “Chuyện của tôi ở đây đã xong rồi, lát nữa tôi sẽ đưa cho mọi người 300 nghìn, mỗi người cầm 100 nghìn về chia cho các anh em. Lần này thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều!”
Bansha ngẩn ra nói: “300 nghìn? Phương Dương, cậu có ý gì thế hả?”
Roga và Ốc Trắng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc: “Phương Dương, chúng tôi lặn lội đường xá xa xôi từ Xiêng La sang đây là để lấy 300 nghìn của anh à?”
Tôi cười he he: “Quan hệ giữa mấy người chúng ta thì khỏi phải bàn nữa, nhưng bắt các anh em này lặn lội xa xôi đến đây, lại giúp tôi một việc lớn thế này, tôi thấy khó ăn khó nói quá, nên cứ thế đi. Các anh đều đi theo anh Cường hoặc làm việc cho ông Suchat, đương nhiên không thiếu tiền. Nhưng các anh em này thì khác, họ đều có bố mẹ con cái, chẳng lẽ lại không thiếu tiền? Nói nhanh cho nó vuông là nếu coi tôi là anh em thì cầm hộ tôi đi”.
Chẳng dễ gì tôi mới thuyết phục được ba người họ, tôi xin số tài khoản ngân hàng của Bansha, rồi chuyển 300 nghìn sang cho ông ta, sau đó nói: “Ngày mai, tôi sẽ lại đến tìm mọi người, giờ phải về nhà đã. Lần này, bố mẹ tôi bị dọa cho sợ chết khiếp rồi, tôi phải về với họ”.
Ba người Bansha đều có vẻ mặt hơi khó coi, chào tạm biệt tôi xong thì ai về phòng nấy.
Tôi lắc đầu không nói gì nữa, sau đó bắt xe đi thẳng về nhà.
Bố mẹ tôi đã đi ngủ, nên tôi không làm phiền họ, mà đi về phòng mình nằm nghỉ ngơi.
Có lẽ vì nằm trên chiếc giường này, hoặc vì dạo gần đây đã quá mệt mỏi. Sau khi cứu được bố mẹ mình ra, toàn thân tôi như buông bỏ được gánh nặng, tôi nằm trên giường một lát đã dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại thì trời đã sắp sáng, ánh sáng màu bạc đã biến mất từ lâu. Vì đã quen với nếp sống ở Yến Kinh và Thịnh Hải, giờ đột nhiên về quê, tôi lại thấy hơi khó thích ứng.
Tôi nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kích động. Tôi châm một điếu thuốc, kết quả là chưa hút được hơi nào, bên ngoài phòng tôi đã vang lên tiếng gõ cửa, sau đó bố tôi đi vào.
Thấy tôi đang hút thuốc, bố tôi bước tới giằng lấy điếu thuốc trong tay tôi, ông ném xuống đất giậm tắt: “Dương Tử, con mới bao nhiêu tuổi mà đã học đòi hút thuốc theo người ta hả?”
Nói rồi, bố tôi nhìn ra ngoài cửa, như không phát hiện ra tiếng của mẹ tôi, mà nói khẽ: “Dương Tử, thói quen hút thuốc này của con không phải là học theo mấy cậu bạn đó đấy chứ?”
Tôi vội lắc đầu: “Đương nhiên là không ạ, con cũng làm gì có thói quen hút thuốc đâu, thi thoảng làm điếu thôi ạ”.
Bố tôi cau mày nói: “Nếu con đã không nghiện thuốc thì sau này đừng hút nữa, đừng dính vào mấy cái này”.
Nói rồi, ông cầm hộp thuốc và bật lửa của tôi đi. Trước khi đi ra ngoài, ông còn không quên ngoảnh lại nói: “Mau dậy rồi xuống ăn cơm, hôm nay, mẹ con cố tình dậy sớm để làm sủi cảo cho con đấy”.
Tôi lập tức dậy ngay.
Tối qua, tôi đã đặt vé xong. Chuyến bay khởi hành lúc hơn ba giờ chiều nay, và sẽ đến Thịnh Hải vào lúc sáu giờ. Nhân tiện tôi có thể hỏi thăm Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng xem tình hình thế nào. Ở Thịnh Hải bây giờ, ngoài nhà họ Cung ra, còn có một cục phó Trương. Nhưng họ khác với Đỗ Minh Hào, nên khó đối phó hơn nhiều.
Nhưng nếu chúng tôi có đủ bằng chứng thì mọi chuyện lại rất đơn giản.
Ăn sủi cảo xong, tôi đến đồn cảnh sát một chuyến. Tôi cũng đã chuẩn bị cho Chu Hỉ Tài 100 nghìn, nhưng cậu ta nhất quyết không chịu nhận. Vì chúng tôi đang ở đồn cảnh sát, nên tôi cũng không tiện làm quá, đành nói khi nào cậu ta đến Thịnh Hải hay Yến Kinh, tôi sẽ chiêu đãi một bữa.
Chu Hỉ Tài hiểu ý của tôi, cậu ta bảo lần này tôi đi, không cần phải lo chuyện ở nhà, cậu ta sẽ cho người thường xuyên qua đó thăm nom, bấy giờ, tôi mới thở phào một hơi.
Buổi trưa, tôi vẫn ăn cơm ở nhà, đến chiều thì tạm biệt bố mẹ, bắt xe đến sân bay. Lúc trước, tôi đã từng nói Quế Lâm là thành phố du lịch, nên các cấp lãnh đạo phía trên đã xây dựng một sân bay từ vài năm trước. Nhưng do tài chính eo hẹp, nên diện tích của sân bay cũng không lớn lắm.
Tôi lại ngủ thêm một giấc ở sân bay, chẳng mấy chốc đã đến giờ lên máy bay, tiếp đó đã tới Thịnh Hải. Lúc tôi đến Thịnh Hải thì đã là sáu giờ, tôi vừa lấy điện thoại ra, còn chưa ấn số thì đã nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc ở khu đón khách.
Đi đầu là hai người đàn em của Trịnh Cường, phía sau bọn họ là Triệu Thư Hằng, anh ta vẫn giữ cái vẻ khoa trương khoanh tay trước ngực đứng dựa vào tường, tôi không khỏi cười nói: “Anh đang ra vẻ đại thần đấy à?”
Triệu Thư Hằng liếc tôi một cái rồi khẽ nói: “Nói vớ vẩn gì đấy? Không thấy cô nàng kia đang nhìn tôi chằm chằm à? Tôi phải gây ấn tượng với người ta chứ lại”.
Tôi nhướn mày: “Nếu tôi nhớ không nhầm, không phải trước kia anh luôn dùng tiền để chinh phục các cô gái à? Sao giờ lại đổi tính thế?”
Triệu Thư Hằng cười he he nói: “Thì tại về sau, tôi phát hiện chinh phục các cô gái bằng tiền quá dễ, chẳng thú vị tẹo nào. Vả lại, mấy ngày nay tôi đi theo anh, không có công lao thì cũng có khổ lao, sao vừa về anh đã xài xể tôi thế?”
Tôi lắc đầu bất đắc dĩ đáp: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Bây giờ cũng muộn rồi, cảnh sát Tề đâu? Cô ấy đâu rồi, chúng ta cùng đi ăn, rồi tôi sẽ kể chuyện cho mọi người nghe. Tiện thể, mọi người cũng nói qua tình hình ở đây cho tôi biết, rồi chúng ta còn lên kế hoạch tiếp theo”.
Triệu Thư Hằng cười đáp: “Còn kế hoạch gì nữa, chúng ta chỉ có thể chờ thôi. Mấy ngày nay, cảnh sát Tề vẫn đang tìm chứng cứ, đáng tiếc là không thấy”.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi nhìn hai cậu đàn em của Trịnh Cường, nói: “Sao các cậu lại đến đây? Trịnh Cường bảo các cậu đến à?”
Cậu đàn em đi đầu đáp: “Vâng, anh Cường bảo tối nay anh sẽ về, nên bảo chúng em chờ sẵn ở đây. Nếu gặp anh thì đón anh qua chỗ anh ấy, anh Cường có chuyện muốn nói với anh”.
“Có chuyện muốn nói với tôi ư?”
Tôi thấy hơi nghi hoặc, không có nhiều người biết tin tôi về Thịnh Hải. Ở Quế Lâm chỉ có bố mẹ tôi và nhóm Bansha biết, còn ở Thịnh Hải thì không cần phải nói, tôi chỉ báo cho Bạch Vi, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thôi.
Nhưng Trịnh Cường lại biết hành trình của tôi, còn sai người tới đón, bảo là có chuyện muốn nói với tôi. Dù tôi thấy rất đáng nghi, nhưng nể tình lần trước khi anh trai Tiểu Nguyệt nghiêm hình bức cung chúng tôi ở đồn công an, Trịnh Cường đã rất có tình nghĩa mà không lật lọng, nên tôi cũng không quá hoài nghi hắn.
Tôi nói: “Được, các cậu dẫn đường đi”.
Hai người đó “vâng” một tiếng, rồi vui mừng đi trước. Tôi nhìn sang Triệu Thư Hằng, anh ta lắc đầu với tôi, rồi mở hai cánh tay ra, tỏ ý mình cũng không biết gì cả, nên tôi càng thấy hoài nghi hơn.
Có mấy chiếc xe đỗ bên ngoài sân bay, tôi vừa nhìn đã nhận ra đây chính là xe của đám Trịnh Cường. Lần trước khi họ đi tìm La Nhất Chính cũng đã lái mấy chiếc xe này. Dù xe đã rất cũ, nhưng tính năng vẫn không kém chút nào.
Ngồi lên xe xong, Triệu Thư Hằng nói: “Chỉ có hai người chúng tôi thôi à?”
Cậu đàn em lái xe phía trước đáp: “Đương nhiên là không, anh Cường đã nói nếu cả hai anh cùng ở đó thì đi cùng một thể luôn”.
Chương 395: Tin tốt
Tôi gọi điện thoại cho Tề Vũ Manh, định bảo cô ấy cùng qua đây, nhưng do dự một hồi lại thôi, chỉ bảo cô ấy chú ý nghỉ ngơi, tôi đã gặp được Triệu Thư Hằng rồi, bây giờ chúng tôi đang đến chỗ Trịnh Cường.
Tề Vũ Manh không nói gì, chỉ khẽ lẩm bẩm mấy câu kiểu như tôi về mà sao không tìm cô ấy trước.
Tôi cúp máy rồi cười phá lên, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một Tề Vũ Manh luôn khí khái hào sảng lại nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy.
Tôi hỏi cậu em tài xế: “Bây giờ Trịnh Cường đang ở đâu? Đi bao lâu nữa thì đến?”
Cậu em tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu, lắc đầu bảo: “Anh Cường bảo chúng em đưa các anh qua đó thôi, những chuyện khác thì anh ấy không nói. Ở đây cách chỗ anh Cường không xa, chắc hai mươi phút nữa là đến”.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải dạo gần đây gặp nhiều chuyện khó giải quyết hay không, mà khiến bây giờ điều tôi nghĩ đến đều là có nguy hiểm hay là âm mưu gì không.
Nhưng nhìn từ biểu hiện của Trịnh Cường lần trước, nếu ngay cả hắn cũng gài bẫy chúng tôi, đầu quân cho nhà họ Cung thì chứng tỏ số mệnh của chúng tôi quả thật đã được định trước là như vậy.
Tôi gửi tin nhắn cho Trịnh Cường, nói hắn chuẩn bị sẵn thức ăn, tôi vừa từ Quế Lâm về, đang đói rồi.
Trịnh Cường lại rất vui vẻ, nhưng hắn nói mình là một kẻ thô lỗ, cũng không có tên đàn em nào biết nấu ăn cả nên sẽ dẫn chúng tôi ra quán ăn, vì thế hắn bảo cậu đàn em chở thẳng chúng tôi đến quán ăn.
Từ sân bay vào nội thành không xa, chẳng mấy chốc chúng tôi đã vào thành phố. Cậu em tài xế vốn định đi thẳng, nhưng lại nhận được một cuộc gọi, nên lập tức quay đầu xe ở một ngã tư, bẻ lái sang hướng khác.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã đến quán ăn. Còn chưa xuống xe, tôi đã nhìn thấy một tên đàn em đang nhìn ngó xung quanh ở quán ăn, trông theo dòng xe chạy hai bên.
Lúc nhìn thấy xe của chúng tôi, cậu ta kích động nhảy cẫng lên vẫy tay liên tục.
Trên bàn ăn không có nhiều người, chỉ có hai cậu em mà Trịnh Cường vô cùng tin tưởng, cùng với tôi và Triệu Thư Hằng. Tôi vốn định hỏi Trịnh Cường muốn nói gì với mình, nhưng nghĩ là hắn tìm mình, hắn chưa nói gì nhất định là có nguyên nhân, nên tôi mới thôi.
Tôi chỉ giả vờ như không có chuyện gì hỏi: “Trịnh Cường, sao anh lại biết hôm nay tôi quay lại Thịnh Hải?”
“Nào nào, ăn uống đi đã!”
Trịnh Cường vừa bảo chúng tôi uống rượu, vừa trả lời: “Tôi có biết đâu?”
Hắn như đang tự nói một mình, Trịnh Cường đột nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn tôi, sau đó lại nhìn trái ngó phải, hất đầu nói: “Hai cậu đừng ăn nữa, ra ngoài trước đi”.
Hai cậu em kia đang ăn uống hăng say, đột nhiên nghe Trịnh Cường nói vậy cũng chỉ đành mang ánh mắt u ám, rồi mỗi người cầm một chiếc đùi gà đi ra ngoài.
Trịnh Cường liếc ánh mắt kinh ngạc sang, nói: “Phương Dương, cậu không nghi ngờ tôi đầu quân cho phe thứ ba hoặc là nhà họ Cung đấy chứ?”
Tôi liếc mắt nói: “Nếu tôi thật sự hoài nghi anh đầu quân cho bọn họ, bây giờ tôi đã không ngồi ở đây rồi. Chỉ là tôi rất tò mò, anh không liên lạc với người nhà tôi, nhóm Thiên Địa của các anh ở Thịnh Hải cũng chỉ là một băng nhóm xã hội đen, lấy đâu ra hệ thống tình báo xuất sắc như thế?”
Tôi nhớ trước kia ở quán bar, người quản lý và cũng là quản gia của Trịnh Cường từng nói với tôi, Trịnh Cường cũng xuất thân là một cậu ấm, chỉ là không nghe lời người nhà, nên mới ra ngoài lăn lộn.
Trịnh Cường cười he he: “Kể ra thì đúng là trùng hơp. Mấy hôm trước, tôi uống rượu ở một quán bar gần đây, cua được một cô nàng, cậu đoán xem đã có chuyện gì?”
Thấy hắn ra vẻ bí ẩn, tôi đành phụ họa theo: “Gì là gì?”
Tôi ngoảng lại nhìn Triệu Thư Hằng, nhưng lúc này, anh ta cũng chẳng giữ chút hình tượng nào. Rõ ràng là cậu ấm của bất động sản An Sơn, nhưng bây giờ anh ta lại giống như con sói đói ba ngày chưa ăn cơm vậy.
“Khéo cái cô gái ấy lại làm việc ở sân bay”.
Trịnh Cường liếc mắt nhìn tôi: “Mấy chuyện nam nữ hẳn Phương Dương cậu cũng hiểu, rất nhiều thứ thoáng chốc đã tiết lộ ra ngay. Vừa hay, tôi lại nhớ ra lần này cậu đã về Quế Lâm ba ngày rồi mà không có một chút tin tức nào, thế là thuận miệng hỏi, không ngờ cô ấy giúp tôi tra được thông tin đặt vé của cậu trong hệ thống”.
Tôi gật đầu: “Cách giải thích này đúng là rất hợp lý, tóm lại là tôi tin. Nhưng anh siêu thế cơ à, cô nào cũng bị anh cua được?”
“Chắc chắn rồi, cậu coi tôi là ai?... Uống rượu đi!”
Nói rồi, Trịnh Cường rót một ly rượu cho tôi, tôi nói: “Nếu anh thật sự lợi hại như vậy thì còn làm xã hội đen làm gì, chuyển sang con đường đàng hoàng đi cho xong. Anh đi làm hệ thống tình báo, cả Thịnh Hải này còn có chuyện gì giấu anh được nữa?”
Nhớ đến tin tức của La Nhất Chính trước kia, chúng tôi cộng thêm người ở đồn cảnh sát tìm mấy ngày trời đều không có chút manh mối nào, thế mà bọn họ vừa ra tay đã có tin tốt ngay.
Lần này cũng vậy, phải nói là Trịnh Cường làm xã hội đen quả là uổng phí tài năng.
“Cậu đừng nói nữa, ông đây chỉ thích thế này thôi”.
Trịnh Cường chóp chép nói.
Tôi nhớ lại những lời hai cậu đàn em kia nói lúc đón tôi ở sân bay, tôi hỏi: “Trước kia, anh cử người đến sân bay đón tôi, bảo anh có chuyện muốn nói với tôi hả?”
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt lấc cấc của Trịnh Cường lập tức biến mất, thậm chí ngay cả giọng điệu có vẻ say sưa trước đó cũng biến mất luôn.
Trịnh Cường nhìn trái ngó phải rồi nói: “Nói ra cũng khéo thật, tin tức này của tôi cực kì nóng hổi, có lẽ với người khác thì không là gì, nhưng đối với các cậu thì chắc chắn có tác dụng”.
Tôi khó hiểu hỏi: “Anh nói vậy là sao? Có gì thì anh nói luôn đi, đừng có nhử chúng tôi nữa”.
Trịnh Cường cười he he liếc nhìn Triệu Thư Hằng, nói: “Vừa rồi, không phải tôi nói đã cua được một cô gái làm ở sân bay à? Bây giờ, cô gái đó đã một lòng một dạ với tôi. Giờ không những tôi có thể tra được ghi chép hành trình của cậu, mà còn tra được ghi chép hành trình của nhà họ Cung và người nào đó ở đồn cảnh sát”.
“Cái gì?”
Tôi kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế, Triệu Thư Hằng nghe được lời này lập tức cũng dừng hình, trong phòng bao bỗng trở nên yên lặng.
“Cô gái đó lại tra được cả những cái này? Cô ta làm gì thế?”
Sau cơn kinh ngạc, tôi vui mừng vô cùng: “Ghi chép hành trình mà cô ta tra được là thật sao? Nếu có ích cho chúng tôi, Trịnh Cường, lần này anh đã giúp tôi rất nhiều đấy!”
Trịnh Cường nói: “Đó là điều đương nhiên, cái này mà giả được à? Bây giờ, ghi chép hành trình của ai mà không phải dùng tên thật đăng kí? Cô gái đó hình như là quản lý gì đó, cụ thể thì tôi cũng không hỏi, nhưng nghe nói trong nhà cũng có cơ”.
“Thảo nào”.
Tôi lẳng lặng gật đầu, trong lòng đã có tính toán, rồi cười nói: “Sao Trịnh Cường anh lại giống với người cậu em La Nhất Chính của tôi thế nhỉ? Cậu ta làm việc ở quán bar, chẳng biết sao quen được một người bạn gái, không ngờ người bạn gái đó là em gái của đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, nhưng chuyện sau này lại vượt ngoài dự liệu của chúng tôi. Anh cũng thế, ngồi ở quán bar và vớ được món hời”.
Đầu mày Trịnh Cường hiện lên ý cười, nói: “Hì hì, điều này chứng tỏ số tôi sướng thôi”.
“Được, tôi không phí lời với anh nữa. Mau, cô gái kia đã tra được thông tin hành trình gì rồi? Anh mau gửi cho tôi xem đi”.
Tôi lấy điện thoại ra nói, Trịnh Cường cũng không nhiều lời nữa mà mở điện thoại ra tìm, chẳng bao lâu điện thoại của tôi đã xuất hiện mấy bức ảnh, là hình chụp màn hình ghi chép hành trình. Sau khi nhìn rõ, tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ trong lòng, không khỏi lên tiếng: “Triệu Thư Hằng, xem ra lần này chúng ta phải về Yến Kinh sớm rồi”.
Bình luận facebook