• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Boss nữ lạnh lùng của tôi (3 Viewers)

  • Chương 431-435

Chương 431: Máy bay gặp nạn

Thời gian chầm chậm trôi đi, nguồn thức ăn càng lúc càng thiếu thốn. Cho dù chúng tôi có súng và võ trang đầy đủ khi ra ngoài thì nguồn thức ăn vẫn càng ngày càng ít, thậm chí có lúc ra ngoài cả ngày trời mà không nhìn thấy con mồi nào.

Thỉnh thoảng cũng lọt ra một con thỏ hiếu động, chúng tôi vội vàng đuổi theo xiên nó một phát, sau khi quay về có ngay một nồi canh thịt thỏ thơm lừng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng chúng tôi cũng biết lọc lấy muối từ trong nước biển, thực ra cũng đơn giản thôi, chúng tôi có lửa, vì thế chỉ cần nước biển là có ngay nguồn muối biển không bao giờ cạn, tuy hơi thô sơ, nhưng thực phẩm của chúng tôi không còn nhạt nhẽo như lúc trước nữa.

Quan trọng hơn cả là chúng tôi có thể làm thịt muối.

Trong khoảng thời gian này, chúng tôi cũng gieo trồng khoai lang thành công, dù rất ít, nhưng chúng tôi vẫn cố nhịn cảm giác thèm ăn để giữ chúng làm củ giống cho lần sinh trưởng tiếp theo. Chúng tôi trồng một vườn rau ở nơi cách hang động không xa, thấy khoai lang càng lúc càng nhiều, tâm trạng của chúng tôi cũng càng ngày càng tốt hơn.

Mà khi mùa đông vẫn đang tiếp diễn, chúng tôi phát hiện ra càng đi vào trong thì nhiệt độ của hòn đảo kỳ lạ này càng cao, thậm chí có thể nói, nếu mùa đông tiếp theo ập đến, mỗi ngày chúng tôi tiến vào trung tâm hòn đảo khoảng năm mươi mét, gần như có thể duy trì nhiệt độ cố định giống hệt ngày hôm trước.

Nhưng đây cũng chỉ là lý thuyết thôi, ai có thể ngờ rằng nhiệt độ trên đảo này chênh lệch lớn đến thế. Chúng tôi có thể dùng cách này để giảm bớt ảnh hưởng do nhiệt độ mang lại, nhưng chúng tôi cũng cần chốn dung thân, vẫn chỉ có hang động bên bờ biển này là đáp ứng được yêu cầu ấy.

Tôi cũng hiểu, tính đến thời điểm hiện tại, nguyên nhân giúp chúng tôi ít khi chạm mặt dã thú cỡ lớn, ban đầu là vì chúng tôi may mắn nên không gặp phải, sau này vì ba chúng tôi tạo thành một nhóm, trước khi đến, dã thú cũng phải dè chừng vài phần.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn cả là vì càng đến gần trung tâm hòn đảo thì nhiệt độ càng cao, rất nhiều động vật ăn thịt cỡ lớn sẽ đến gần khu vực trung tâm này.

Vài ngày lạnh lẽo nhất qua đi, chúng tôi ra ngoài lần nữa, khi trở về, Hàn Mỹ Kỳ mang đến một tin tốt.

Hàn Mỹ Kỳ kích động đến nỗi gương mặt đỏ bừng bừng, cô ta hớn hở nói: “Tôi và Bạch Vi phát hiện ra xác máy bay bên bờ biển!”

“Xác máy bay?”

Chúng tôi cảm thấy khó tin, không hẹn nhau mà cùng buông bát xuống, nghe Hàn Mỹ Kỳ kể chuyện.

Sau vài ngày chung sống, chúng tôi đã nhìn ra dường như Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm đang giấu giếm chúng tôi điều gì đó, nhưng họ không muốn nói ra, chúng tôi cũng không cần hỏi. Tóm lại, quả thực họ đã hòa nhập với nhóm của chúng tôi.

Hàn Mỹ Kỳ đáp: “Chúng tôi phơi muối bên bờ biển, tiện thể xem xem có tôm cá gì không để nhặt về một ít. Chúng tôi chuẩn bị trèo lên núi xem thử, vốn dĩ trên núi không có gì cả, nhưng khi chúng tôi trèo lên rồi mới phát hiện ra có phần xác của một nửa chiếc máy bay”.

Tôi sững người: “Một nửa?”

Bạch Vi tiếp lời: “Đúng vậy, phần xác kia là nửa đầu của chiếc máy bay, không biết nửa đuôi đi đâu mất rồi, nhưng nếu chúng tôi không nhớ nhầm thì trên đầu máy bay cũng khắc vài số hiệu, trong đó có một số giống hệt với số trước đó Phương Dương đã nhìn thấy”.

Số hiệu mà trước kia tôi nhìn thấy?

Mặt mũi tôi trắng bệch, trong đầu lập tức xuất hiện cảnh tượng trước kia.

Tôi hỏi: “Theo ý của hai người, họ cũng là máy bay cứu hộ gặp nạn?”

Bạch Vi gật đầu, Hàn Mỹ Kỳ bỗng cảm thấy lạ: “Sao mọi người có vẻ không vui vậy? Mau cười đi chứ! Mọi người thấy đấy, tuy rằng chiếc máy bay đó gặp nạn rồi, nhưng trước khi gặp nạn chắc chắn họ đã phát đi tín hiệu cầu cứu cùng những tín hiệu khác! Cũng có nghĩa là, thế giới bên ngoài đã biết đến vị trí của chúng ta rồi, chúng ta sắp không cần phải ở lại đây nữa!”

Hàn Mỹ Kỳ vừa nói vừa kích động đến mức giậm chân, thế nhưng cô ta phát hiện ra, đến cả người trước nay luôn chiều chuộng cô ta như Hồ Kiếm cũng im lặng.

Hồ Kiếm im lặng một lát rồi nói: “Mỹ Kỳ, thực ra những điều trước kia chúng tôi nói với cô là lừa cô thôi. Thế giới bên ngoài đã biết đến sự tồn tại của chúng ta từ lâu rồi, chỉ là nơi này quá kỳ lạ, chúng ta không ra được, người ở bên ngoài cũng không vào được, vì thế chúng ta mới bị nhốt ở đây”.

Hàn Mỹ Kỳ bỗng khựng lại, sau phút đờ đẫn ngắn ngủi, hốc mắt cô ta đỏ ửng lên: “Ý của anh là, sau này chúng ta cũng không quay về được nữa?”

Hồ Kiếm nói: “Không phải, ý của tôi là, có lẽ cách giúp chúng ta ra khỏi nơi này cũng giống như chơi giải đố vậy, giải được bí mật của hòn đảo này thì chúng ta có thể rời khỏi đây”.

Nước mắt của Hàn Mỹ Kỳ vẫn chảy xuống, đến cả tôi cũng thấy xót xa. Chẳng trách cô nhóc này lúc nào cũng tươi vui và ngây thơ đến vậy, cũng chẳng toan tính gì, bây giờ mới biết, hóa ra vì để cô ta không đau lòng mà Hồ Kiếm vẫn luôn dùng một lời nói dối rất thiện chí để giấu cô ta.

Thế nhưng bây giờ tất cả bại lộ rồi, Hàn Mỹ Kỳ vẫn không chấp nhận nổi.

Bạch Vi khẽ khàng xoa đầu Hàn Mỹ Kỳ, Hàn Mỹ Kỳ lao thẳng vào lòng Bạch Vi, ôm cô ấy mà khóc nức nở.

Tôi thở dài: “Bất kể thế nào, chúng ta vẫn nên sắp xếp thời gian đi xem xét cái xác máy bay kia đi, không thể để nó cứ ở trên đấy mãi được”.

Hồ Kiếm vẫn im lặng, Triệu Thư Hằng đành cứu vớt cục diện: “Đúng rồi, chúng ta nên nhanh chóng đi xem nó. Chưa biết chừng trên máy bay có cách nào đó để liên lạc với thế giới bên ngoài. Nếu có thì tốt, cho dù không có, chúng ta cũng có thêm kinh nghiệm. Huống hồ, nếu trên máy bay có vật phẩm mà chúng ta cần chẳng phải càng tốt hơn sao?”

Nói làm là làm, nếu Triệu Thư Hằng đã cứu vớt tình thế như vậy, những người khác cũng không phản đối. Đương nhiên, bỏ qua cô nhóc kia, chúng tôi sắp xếp luôn nhiệm vụ đi kiểm tra chiếc máy bay gặp nạn vào buổi chiều.

Dù gì tai nghe không bằng mắt thấy, thứ gì tận mắt thấy vẫn chân thực hơn.

Khi tôi sắp xếp nhiệm vụ xong, mọi người cũng không phản đối, đến cả Hàn Mỹ Kỳ cũng thôi khóc, “vâng” một tiếng.

Tôi lặng lẽ kéo Hồ Kiếm sang một bên, thì thụp hỏi: “Bây giờ anh vẫn không chịu nói ra quan hệ giữa anh và Hàn Mỹ Kỳ à?”

Hồ Kiếm hỏi: “’Quan hệ gì cơ? Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi”.

Tôi bật cười: “Hai người có phải đồng nghiệp bình thường hay không, chẳng lẽ chúng tôi không nhìn ra sao? Anh cứ nói thẳng đi, anh quan tâm cô ấy như thế, hoặc là có ý đồ với cô ấy, hoặc là có quan hệ máu mủ với cô ấy”

“...”

Thấy Hồ Kiếm không nói gì, tôi buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ anh là ông bố mất liên lạc nhiều năm của cô ấy?”

Mặt mũi Hồ Kiếm bỗng chốc đỏ nhừ: “Ai, ai bảo thế, không phải đâu.”

Sau phút im lặng ngắn ngủi, Hồ Kiếm bất đắc dĩ nói: “Thôi, tôi nói thẳng với các anh, tôi đúng là bảo vệ, nhưng không phải bảo vệ của công ty XX nào đó, mà là bảo vệ của nhà họ Hàn, cũng chính là nhị quản gia của họ. Hàn Mỹ Kỳ là cô chủ thứ hai của nhà họ Hàn, vốn dĩ chúng tôi định tới Xiêng La bàn ít công việc, không ngờ lại lưu lạc tới đây”.

Tôi gật đầu, chẳng trách mấy hôm nay Hồ Kiếm cung kính với Hàn Mỹ Kỳ như thế, nịnh bợ không giống nịnh bợ, người yêu cũng không ra người yêu, tôi đang thấy lạ, nghe lời giải thích này mới hiểu, hóa ra họ có quan hệ như thế.
Chương 432: Đồ đạc phong phú

Buổi trưa, ánh mặt trời kỳ lạ chiếu rọi, ăn trưa xong, chúng tôi đi ra ngoài hang động. Trừ Bạch Vi và Hàn Mỹ Kỳ vô tâm vô tư ra, chúng tôi đều cảm thấy hứng thú với cái xác máy bay này. Dù lúc rơi, chiếc máy bay này đã hư hại hoàn toàn, mọi chức năng đều không sử dụng được nữa, nhưng đường quên nó là một sản phẩm bằng kim loại.

Chỉ cần là đồ bằng kim loại là đã khá hơn những vật dụng bằng gỗ mà chúng tôi phải dùng bây giờ rồi.

Dẫu sao tôi lấy hai miếng sắt ra mài thành hai con dao cũng dùng ngon hơn con dao gỗ hiện giờ nhiều.

Khi chúng tôi đi tới chỗ máy bay rơi thì ai nấy đều hết sức kinh ngạc, nếu không chú ý kỹ thì khó mà phát hiện ra nó.

Lúc đầu máy bay lao xuống đất đã đâm sâu vào trong vách núi, cánh quạt đã hoàn toàn vỡ nát không còn một mảnh, mà chỉ còn lại một nửa khoang máy bay dính đầy bùn đất thôi.

Tôi và Bạch Vi đi vào cửa cabin, chỉ thấy phòng điều khiển và buồng lái của chiếc máy bay này đều đã cháy sém, nếu không thì cũng dính đầy bùn đất. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là nó không thể bay được nữa.

Nhưng điều kỳ lạ là trong khoang máy bay không hề có vết máu, người điều khiển trong máy bay cũng chẳng thấy đâu. Tôi hỏi Bạch Vi thì cô ấy bảo lúc trước cũng không nhìn thấy.

Lẽ ra khi khoang máy bay hư hại đến mức này thì khả năng cao là người điều khiển cũng đã chết ở bên trong. Nhưng vấn đề thực tế ở đây là chúng tôi không hề phát hiện một chút dấu vết nào của người điều khiển ở đây cả. Thậm chí ngoài bùn đất và chúng tôi ra, không hề có dấu vết của người thứ ba ở đây.

Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là giả sử người điều khiển đã bị dã thú tập kích thì ít ra cũng phải có vết máu. Nhưng trùng hợp một nỗi là bùn đất trên khoang máy bay khá mỏng, nếu có vết máu rơi xuống thì đã biến thành màu nâu sẫm từ lâu rồi.

Bây giờ, trong đầu tôi đang có đầy nghi vấn, tôi tiếp tục kiểm tra tin tức trong khoang máy bay. Tuy nhiên may mắn là dù tất cả thiết bị điện tử bên trong không còn sử dụng được nữa, nhưng trong đây lại có vài đồ dùng sinh hoạt đơn giản, ví dụ như một cái xẻng sắt, một con dao gọt hoa quả, cùng với con dao lúc trước là chúng tôi đã có hai con dao gọt hoa quả, ngoài ra còn có vài quả quýt đã thối, bên dưới chúng có một cái kéo đã rỉ sét.

Chúng tôi để cô bé con và Hàn Mỹ Kỳ cầm những thứ này, rồi bảo Triệu Thư Hằng đi về với họ. Hồ Kiếm thì đứng trông bên ngoài xác máy bay, tiện thể quan sát tình hình giúp chúng tôi. Nếu thấy có điểm gì bất thường thì chúng tôi có thể kịp thời rời đi ngay.

Còn tôi và Bạch Vi thì tiếp tục lục tìm trong khoang máy bay.

Nhưng ngoài những món đồ vừa mang đi, chúng tôi không còn phát hiện ra thứ gì khác.

Nhìn khoang máy bay này, tôi thầm nghĩ nếu chúng tôi có thể nghĩ cách dỡ cái khoang này ra, một vài linh kiện bên trong kiểu gì cũng có tác dụng.

Nhưng khi nhìn thấy những con ốc được vít chặt xung quanh khoang máy bay, tôi lập tức từ bỏ ngay cái suy nghĩ ấy. Nếu muốn dỡ những thiết bị kim loại này ra, ít nhất là phải có một cái cưa điện, sau đó cưa cái khoang này ra, không thì chỉ có thể nằm mơ thôi.

“Ớ! Cái gì đây nhỉ?”

Lúc này, Bạch Vi đang kiểm tra ở phía sau, cô ấy nghi hoặc hỏi khi nhìn vào một chỗ nào đó trên bàn điều khiển. Tôi vừa ngoảnh lại, Bạch Vi cũng quay qua nhìn tôi. Cô ấy bỗng lưng lùi lại một bước, nhưng không ngờ chỗ sàn cabin này không có bùn đất nên rất trơn trượt, cô ấy lập tức ngã ra phía sau.

“Cẩn thận!”

Tôi sợ hãi hô lên một tiếng, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ấy.

Mặt Bạch Vi lập tức đỏ ứng: “Mau, mau buông em ra, ở đây còn có người khác đấy!”

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của người đẹp trước mặt, tôi liếm môi. Phải biết là lúc trước, khi chỉ có hai người chúng tôi, tôi và Bạch Vi đều ngủ chung trên một chiếc giường. Nhưng bây giờ trong hang động lại có thêm vài người nữa, chúng tôi phải dựng thêm một chiếc giường đơn sơ, sau đó nam nữ nằm tách riêng ra. Bạch Vi, Hàn Mỹ Kỳ và cô bé con ngủ với nhau, tôi và Triệu Thư Hằng cùng Hồ Kiếm thì nằm ở bên ngoài cách bọn họ một tấm vải chắn gió.

Tôi đã chay tịnh mấy tháng nay rồi, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Vi, tôi không kiềm được muốn hôn cô ấy.

“Khụ khụ!”

Ngay sau đó, có tiếng ho vọng từ bên ngoài cabin vào.

Tôi ngẩn ra, mọi suy nghĩ trong đầu lập tức bay sạch. Tôi ngại ngùng buông Bạch Vi ra, nói: “Anh chỉ muốn tốt cho em thôi mà, nếu em mà ngã là hậu quả nghiêm trọng đấy!”

Bạch Vi cúi đầu xuống, lí nhí “vâng” một câu như tiếng muỗi kêu.

Tôi hỏi: “Bạch Vi, em vừa nhìn thấy cái gì mà sao trông hốt hoảng thế?”

Bạch Vi bình tĩnh lại, chỉ vào một bàn phím trên bàn điều khiển, nói: “Phương Dương, anh xem này, đây là nút cung cấp điện cho máy bay. Em đang nghĩ, nếu đã có máy phát điện, chúng ta có thể mở nó ra, sau đó lấy bình ắc quy ở bên dưới hay không, như vậy chúng ta sẽ có điện còn gì?”

Nói xong, Bạch Vi nhìn lên bầu trời: “Trên hòn đảo này không có thứ gì nhiều, nhưng riêng mặt trời thì không bao giờ thiếu. Nếu bình ắc quy này sử dụng năng lượng mặt trời thì sau này chúng ta có điện để dùng rồi”.

Tôi nói đây là một cách hay, nhưng thực hiện lại cực khó. Sau đó, tôi ngồi xuống, tập chung quan sát. Nếu mạch điện đúng thì thực sự bình ắc quy nằm ở chỗ này, nhưng bên ngoài có tấm thép và ốc vít chặt, không có chìa khóa thì không mở được.

Tôi bận rộn tay chân vài phút, cuối cùng đành từ bỏ suy nghĩ này.

Chúng tôi lại tìm kiếm thêm một lúc, dưới cabin còn có một kho hàng nhỏ. Bên trong có mấy cái ghế xếp, một cái nồi nhỏ đơn giản, còn có hai con dao và hai cái chăn bông xếp ở trong góc.

Lúc nhìn thấy những thứ này, tôi như sắp rơi nước mắt. Chúng tôi đã lưu lạc trên hòn đảo này hơn nửa tháng trời, cuối cùng cũng đã nhìn thấy dao và nồi thật sự rồi, còn có muối nữa. Thế là khi ăn thịt, chúng tôi không còn phải như người rừng ăn sống nuốt tươi nữa.

Chúng tôi lại lục tìm thêm một lúc, đến khi mặt trời sắp xuống núi, mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về hang động.

Dù có nhiều đồ vật tạp nham, nhưng đều là các món đồ lặt vặt nho nhỏ, vì thế chúng tôi xách về cũng nhẹ nhàng.

Không bao lâu sau, chúng tôi đã về đến hang động. Ba người Triệu Thư Hằng thấy chúng tôi về thì mừng rỡ, nhưng sau khi nhìn thấy những món đồ mà chúng tôi mang về thì họ còn vui mừng hơn. Vì thế chúng tôi tiếp tục chia công việc riêng ra cho nam và nữ, bận rộn trải giường chiếu, đắp một cái bếp thật sự. Triệu Thư Hằng còn đang phấn khởi cầm một hòn đá biển không biết lấy ở đâu ra để mài dao.

Bởi thế, chúng tôi lại bận rộn tay chân một hồi trong hang. Lúc ăn tối, tôi ngạc nhiên đến mức ngẩn người, kinh ngạc chỉ vào từng miếng thịt được cắt nhỏ, nói: “Ai thái mà siêu thế?”

Triệu Thư Hằng đắc ý nói: “Đương nhiên là tôi, nếu không phải trước đây chúng ta không có cái gì thì tôi đã thi triển tài năng lâu rồi”.

“Cậu con nhà giàu như anh mà cũng biết nấu ăn à?”

Tôi nghi hoặc hỏi.

“He he, trước kia để theo đuổi một cô gái, tôi đã cố tình đi học nấu ăn. Nào ngờ lâu rồi không nấu, mà tay nghề vẫn chưa bị mai một”.

Nói rồi, Triệu Thư Hằng xoa đầu.

Trước mặt mỗi người chúng tôi đều có hai củ khoai lang, ở giữa là một nồi thịt thỏ nấu rau dại thơm nức mũi, trên bếp lửa ở bên cạnh thì đang nướng một con cá biển vừa béo vừa to. Tôi nhìn Bạch Vi ngồi điềm tĩnh ở phía trước, thầm nghĩ có vẻ thế này cũng không đến nỗi nào.
Chương 433

Nhưng niềm vui không thể tồn tại mãi mãi, ngày hôm sau chúng tôi đi săn, lúc quay về thì kinh ngạc phát hiện như đã có thổ phỉ đột nhập vào hang, cướp sạch sẽ tất cả mọi thứ.

Nhóm chúng tôi đã phân công công việc rõ ràng, luôn là ba người đàn ông gồm tôi, Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm ra ngoài đi săn, còn ba người phụ nữ là Bạch Vi, Hàn Mỹ Kỳ và cô bé con thì ở nhà. Có lẽ ba người họ đi tìm ít quả dại hay cỏ khô gì đó, nhưng điều khiến tôi lạnh người đi là khi chúng tôi đi săn về, trong hang động không còn một thứ gì cả.

Trải qua những ngày vất vả, mùa đông đang đến rất gần. Nhưng thức ăn dự trữ của chúng tôi ngày càng phong phú, hang động này vốn khá lớn, mà như đã được lấp đầy một phần ba, nhưng bây giờ thì không còn gì nữa rồi.

Những thứ mà chúng tôi vất vả gom nhặt về làm lương thực như quả dại, dừa và thịt ướp hoặc phơi khô của các con vật nhỏ, cùng củi để nhóm lửa đều đã không còn nữa.

Điều quan trọng nhất là ba người Bạch Vi cũng không thấy đâu.

Sau vài giây hoảng hốt, tôi bắt mình phải bình tĩnh lại, Hồ Kiếm cũng trố mắt đứng nhìn nói: “Không lẽ có kẻ trộm đột nhập vào hang động của chúng ta?”

Nhưng không có ai trả lời y cả, Triệu Thư Hằng cũng có vẻ mặt khó coi, nhìn hang động hồi lâu không lên tiếng.

Tôi nói: “Chúng ta đừng nôn nóng vội, mau vào trong hang xem thế nào, nếu có thể phát hiện ra dấu vết gì đó là tốt nhất”.

Cùng lúc đó, trong đầu tôi lại xuất hiện một suy nghĩ cực kỳ đáng sợ, lẽ nào là nhóm Bạch Vi mang hết đồ đi?

Nhưng suy nghĩ này vừa hiện ra đã bị tôi dập tắt. Mối quan hệ giữa tôi và Bạch Vi thì không cần phải nói nhiều nữa, nhất định cô ấy sẽ không phản bội tôi. Còn người phụ nữ tên Hàn Mỹ Kỳ kia, cô ta là con gái cưng của nhà họ Hàn, bây giờ phải sống nương tựa vào quản gia Hồ Kiếm. Nếu cô ta thật sự bỏ đi, tại sao không gọi y đi cùng?

Cuối cùng là cô bé con mười tuổi còn chưa dậy thì kia thì tôi tự động bỏ qua.

Cho dù bọn họ thật sự quyết định phản bội chúng tôi, nhưng dựa vào ba người bọn họ thì có thể mang nhiều đồ thế này đi đâu?

Tôi trầm ngâm nói: “Có lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện rồi, trên hòn đảo này vẫn còn có những người khác nữa!”

Tôi chửi thề một câu, đấm một cú lên vách đá trước mặt. Nhưng vách đá ở đây vốn cứng, lúc trước chúng tôi còn đốt lửa bên trong nên vách đá vừa cứng vừa giòn, nên nó chẳng hề làm sao, còn tay tôi thì đau nhói.

Triệu Thư Hằng cũng cau mày nói: “Dù trên hòn đảo này có người, nhưng chắc cũng không nhiều. Trước khi, tôi đi lòng vòng ở đây rất lâu cũng không nhìn thấy ai khác ngoài chúng ta”.

Hồ Kiếm cũng lập tức nghĩ ra điểm mấu chốt, nói: “Đúng vậy, nếu nhóm cô chủ đã bị bắt cóc, bây giờ chúng ta nên lập tức đi tìm!”

Tôi nhìn xuống đất, đúng là rất hỗn loạn, có rất nhiều dấu chân. Nhưng phần lớn trông đều lặp lại, tôi hít sâu một hơi nói: “Hai người muốn đi theo tôi, hay ở lại đây canh chừng?”

Nói xong, tôi nhìn hai người họ: “Nếu hai người lựa chọn ở lại đây, chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều, nhưng nếu muốn đi với tôi thì khả năng cao sẽ gặp nguy hiểm. Từ dấu chân có thể thấy, chắc họ chưa đi được bao xa. Bây giờ, chúng ta đuổi theo vẫn còn kịp, nhưng vấn đề nằm ở chỗ chúng ta đã ở trên hòn đảo này lâu như vậy, tìm thấy một khẩu súng, còn họ thì lại không tìm được. Huống hồ chúng ta còn không biết vị trí cụ thể của họ, nên chỉ có thể tìm kiếm khắp nơi. Trên đường đi có rất nhiều thú dữ, cho nên chuyến đi lần này cực kỳ nguy hiểm”.

Dứt lời, tôi nhắm mắt lại, chờ hai người họ trả lời.

Qua những ngày sống chung với nhau, dù chưa quá thân thiết, nhưng tôi và Bạch Vi đã như hòa làm một rồi. Dường như tôi không thể tưởng tượng nổi nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì mình sẽ như thế nào nữa.

Tuy nhiên hai người họ cũng không khiến tôi thất vọng. Ngay sau đó, cả hai cùng đồng ý. Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm một tay cầm một cái gậy gỗ lắp kim loại dấu mũi tên như một cây giáo, tay kia thì cầm một mảnh tôn làm lá chắn, đây là trang bị của chúng tôi.

Trong tay tôi còn có một khẩu súng.

Đây là tất cả trang bị của chúng tôi, không thành công thì cũng thành nhân.

Tôi nhắm chặt mắt lại, vừa định lên tiếng, bên ngoài hang động chợt vang lên tiếng bước chân, sau đó là hai giọng nói quen thuộc ríu rít đi vào.

Sau đó là hai dáng người yểu điểu lần lượt đi vào, đi sau họ là một cô bé con lanh lợi. Sau khi ba người họ đi vào thì cũng chú ý ngay đến cảnh tượng kỳ lạ trong hang động, rồi khó tin nhìn chúng tôi.

“Sao… Sao thế này? Thịt của chúng ta đâu hết rồi?”

“Chúng ta bị trộm à?”

Khi thấy cảnh tượng trong hang động và khí thế dương cung bạt kiếm của chúng tôi, một Bạch Vi luôn điềm tĩnh nhưng bây giờ cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Đến người có dây thần kinh thô như Hàn Mỹ Kỳ cũng đã phản ứng lại, cô ta hét lên rồi nức nở nói: “A! Thức ăn của chúng ta đâu? Mấy hôm trước, tôi còn để hoa quả ở đây cơ mà, giờ đi đâu hết cả rồi…”

Sau đó cô ta lật tung các thứ lên, cuối cùng thì bật khóc.

Tôi nuốt nước miếng, khẽ nói: “Bạch… Bạch Vi, mọi người không sao chứ?”

Bạch Vi nghi hoặc hỏi: “Bọn em thì làm sao được chứ?”

“Thế thì tốt! Không sao là tốt rồi!”

Tôi bước nhanh lên trước, mặc kệ tất cả ôm lấy Bạch Vi. Tôi ôm chặt bả vai gầy của Bạch Vi, ghé sát vào cần cổ cao của cô ấy, rồi dùng sức hít hà hương thơm ngát nhàn nhạt trên người cô ấy.

Tôi nói: “Bạch Vi, anh không thể để mất em thêm lần nào nữa”.

“Phương Dương, anh làm em đau đấy!”

Ngay sau đó, tôi cảm thấy nhiệt độ của người trong lòng mình đang ngày càng tăng lên. Tôi vội buông cô ấy ra, mặt Bạch Vi đỏ ửng, không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại có thêm vài nét đáng yêu như cô hàng xóm.

Bạch Vi nói: “Bọn anh vừa định đi cứu bọn em à?”

Tôi ngoảnh lại, Hồ Kiếm đang an ủi Hàn Mỹ Kỳ cũng ngoảnh sang cười, y thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: “Ừ, ba người chúng tôi vừa về đã thấy trong hang trống trơn, nên cứ tưởng các cô cũng bị bắt cóc rồi”.

Triệu Thư Hằng cũng bất đắc dĩ nói: “Tôi thấy nếu trên hòn đảo này còn có người khác, vị trí ở đây của chúng ta đã bị lộ, nên chúng ta phải nhanh chóng tìm một chỗ khác thôi, không thì sẽ lại nảy sinh vấn đề tiếp đấy”.

Tâm trạng căng thẳng ban nãy của tôi đã bình tĩnh lại, nếu Bạch Vi đã không sao, còn đồ đạc mất thì cũng đã mất, chỉ cần chúng tôi bình an thì kiểu cũng cũng sẽ có cách tìm về được.

Nhưng tôi không thể nào nuốt trôi cục tức này được.

Tôi cười lạnh nói: “Trước khi đổi chỗ khác, tôi phải bắt được đám sâu mọt này đã, không thì dù chúng ta đổi sang chỗ mới, sớm muộn gì cũng sẽ bị đám ăn không ngồi rồi như chúng lấy trộm đồ tiếp thôi”.

Từ dấu chân có thể thấy, cùng lắm là chúng có năm đến sáu người. Chỉ cần chúng tôi phối hợp ăn ý, hoàn toàn có thể khiến lũ chuột này phải ân hận.

Đương nhiên ở trên hòn đảo đầy rẫy nguy hiểm này mà đám người đó lại cướp đồ ăn mà chúng tôi dựa vào đó để sống thì chẳng khác nào những tên sát nhân. Dù bây giờ đồ ăn ngày một ít, nhưng chúng tôi không thể vì thế mà giảm bớt nhu cầu được.

Tôi nhất định phải trả thù!

Tôi thầm lập lời thề, nếu để tôi bắt được bọn chúng, nhất định tôi sẽ bắt chúng phải trả giá.
Chương 434: Bắt chuột

Chúng tôi suy nghĩ, nếu những người này lựa chọn đến đây ăn cắp đồ vào lúc chúng tôi đi ra ngoài, còn nhóm Bạch Vi cũng không ở trong hang, chứng tỏ họ cũng biết sợ.

Có câu này nói ra thì hơi khó nghe, nhưng lại là chuyện hết sức bình thường. Nếu là những tên khá háo sắc, khi nhìn thấy một cô gái đẹp như Bạch Vi, ít nhiều cũng sẽ động lòng. Nhưng nếu họ đã lựa chọn ra tay lúc Bạch Vi không có ở trong hang, chứng tỏ là bọn họ cũng không có nhiều người.

Chúng tôi đã lục soát trong hang, vì thế sau khi bàn bạc xong, tôi và Hồ Kiếm sẽ đi kiểm tra, còn Triệu Thư Hằng cầm một con dao phay và cây giáo gỗ ở lại bảo vệ nhóm Bạch Vi.

Sự việc cấp bách, nếu đã quyết định xong, tôi và Hồ Kiếm lập tức xuất phát đi tìm kiếm ngay. May mắn là, chúng tôi thật sự đã phát hiện ra vài dấu vết trong cuộc tìm kiếm này.

Trong một bụi cây bên ngoài hang động có một dấu chân mờ cùng vài miếng thịt vụn, tôi nhìn phương hướng rồi phán đoán nói: “Tôi đoán là họ chạy về phía này, Hồ Kiếm, chúng ta mau đuổi theo”.

Dứt lời, tôi lên nòng, vào tư thế sẵn sàng bóp cò.

Nhưng nhiều lúc nói thì dễ, nhưng làm thì mới thấy cực kỳ khó. Chúng tôi mới đuổi theo những dấu vết ấy được vài trăm mét thì đã mất dấu của bọn họ, tôi nhìn chằm chằm vào rừng cây rậm rạp phía trước, không khỏi chửi bới hỏi thăm họ hàng nhà lũ trộm này.

Nhưng tôi không cam tâm, nên quyết định từ nay trở đi, trong ba người đàn ông, ngoài tôi bắt buộc phải ra ngoài đi săn thì lúc nào cũng phải có một người ở lại hang để bảo vệ nhóm Bạch Vi.

Làm vậy thì hai người đàn ông chúng tôi không chỉ mất thêm nhiều thời gian ở bên ngoài để tìm con mồi, mà lúc nào cũng phải chú ý tìm kiếm dấu vết. Điều quan trọng hơn nữa là chúng tôi còn phải tìm một cái hang khác để ở, vì thế áp lực ngày một lớn.

Vì đồ đạc của chúng tôi đã bị trộm hết, nên tối nay đành phải ăn tạm một bữa thịt thỏ mà chúng tôi vừa săn về được. Lượng thịt không nhiều, mỗi người chỉ được một miếng nhỏ, nhưng không ai nói gì cả. Vì ngày mai, chúng tôi còn phải ra ngoài đi săn tiếp, nếu không có đủ sức lực thì chắc sẽ không về được mất.

Tuy nhiên dù chúng tôi thắt lưng buộc bụng, nhưng một con thỏ cũng không thể đủ cho sáu người ăn được. Đường cùng bất đắc dĩ, chúng tôi đành đi ra ngoài, tìm ít quả và rau dại ở xung quanh để lấp đầy bụng.

Ngày hôm sau, tôi và Triệu Thư Hằng đi săn, để Hồ Kiếm ở lại hang bảo vệ nhóm Bạch Vi, còn chúng tôi thì đi ra ngoài.

Mấy ngày nay, dù con mồi ngày một ít, nhưng chúng tôi phối hợp với nhau rất ăn ý, nên miễn cưỡng cũng có thể bắt được vài con, không quá phong phú, nhưng có mà ăn là tốt rồi.

Hơn một tuần tiếp theo, chúng tôi đã tìm thấy mấy hang động, nhưng tiếc là cái thì có vị trí quá kém, cái thì quá chật, không thể chứa sáu người chúng tôi được.

Cuối cùng có một ngày, chúng tôi đi lòng vòng bên ngoài khu rừng, nhưng không phát hiện ra dấu vết của bất kỳ con mồi nào cả. Chúng tôi không chịu nổi nữa, nếu con người không có đủ chất dinh dưỡng trong một khoảng thời gian dài, kiểu gì cũng sẽ mắc một loạt bệnh gì đó.

Chúng tôi hái ít quả dại về hang, nói: “Hôm nay, tôi và Hồ Kiếm cùng đi. Chúng tôi sẽ đi sâu vào trong rừng xem sao, nếu không tìm được vài con mồi to thì chắc sớm muộn gì chúng ta cũng chết đói mất”.

Trông thấy sắc mặt hồng hào lúc đầu của mọi người dần trở nên vàng vọt, đặc biệt là Bạch Vi, trong lòng tôi thấy vô cùng đau đớn.

“Phương Dương, hai người nhất định phải cẩn thận nhé. Mấy ngày nay, tuyết phủ kín núi. Nếu tình hình không ổn thì phải về ngay, chúng ta ăn ít đi vài bữa cũng không sao đâu”.

Bạch Vi chăm chú nhìn tôi rồi nói, vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khiến người ta không dám khinh suất.

Hàn Mỹ Kỳ cũng dặn dò chúng tôi phải hết sức cẩn thận.

Tôi nói: “Em yên tâm, nhất định anh sẽ mang thú săn về”.

Tôi và Hồ Kiếm đi ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi hang, chúng tôi đã cảm thấy bên ngoài lạnh thấu xương. May mà lúc trước, chúng tôi luôn khoác tấm da lợn rừng trên người nên không bị lấy cắp mất, không thì bây giờ chỉ còn nước ngồi trong hang chờ chết thôi.

Dù da lợn rừng đã cản phần lớn gió lạnh cho chúng tôi, nhưng vẫn có những bông tuyết nhỏ chui vào bên trong người chúng tôi qua cổ áo, làm chúng tôi lạnh đến mức run lên.

Thời tiết ngày càng khắc nghiệt, ngày hôm qua còn âm u mà hôm nay đã nổi bão tuyết. Nếu vẫn không kiếm được thức ăn, chắc chúng tôi sẽ chết đói mất.

Càng thế này, tôi càng hận lũ người đã ăn trộm đồ của chúng tôi.

Chúng tôi xuất phát tìm kiếm một lúc trong rừng, nhưng không có gì cả. Xem ra khi tuyết dày lên, các con động vật nhỏ đều bắt đầu ngủ đông trong hang rồi, còn những con to thì cũng đã đi tìm chỗ ẩn trốn.

Tôi thấy không cam tâm: “Hồ Kiếm, chúng ta đi vào rừng tiếp đi, tôi không tin một khu rừng lớn thế này lại không có thứ gì ăn được”.

Hồ Kiếm cũng không hề do dự, lập tức đồng ý. Qua một thời gian dài phối hợp, Hồ Kiếm đã trở thành một thành viên trong đội của tôi. Còn câu chuyện người nông dân và con rắn mà tôi lo lắng lúc đầu cũng không hề tái diễn.

Tôi nghĩ thấy cũng đúng, đầu tiên là Vương Cương và Viên Dung, nếu Hồ Kiếm và Hàn Mỹ Kỳ cũng như vậy, tam quan của tôi sẽ sụp đổ mất.

Phải nói là mấy năm nay trong tất cả những nơi mà tôi từng tới thì chỉ có hòn đảo này là để lại ấn tượng sâu nhất với tôi, không chỉ vì hoàn cảnh khắc nghiệt ở đây, mà còn có khí hậu thay đổi thất thường nữa.

Tôi và Hồ Kiếm lẳng lặng đi sâu vào trong rừng dưới màn tuyết để tìm kiếm, chúng tôi tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng đã có vài con thú săn xuất hiện trong tầm mắt.

Mấy cây cỏ trên nền tuyết cách chỗ chúng tôi không xa đang lắc lư không theo quy luật, chúng tôi nhìn kỹ thì thấy có mấy con chuột còn béo hơn cả chuột dúi ở dưới gốc cỏ. Nhìn bên ngoài thì đúng là nó trông khá giống chuột dúi, nhưng nhìn kỹ thì lại phát hiện ra những điểm khác biệt.

Bụng của loài chuột này to hơn, tư chi cũng vững chắc hơn, nhưng phần đầu lại không có cảm giác bị hoẵng như các con chuột bình thường, nên trông rất đáng yêu.

Nếu không phải bây giờ, mấy con chuột này đang dùng cái răng cửa to đùng của mình để gặm cắn rễ có, nên chúng tôi mới có thể nhìn ra độ hung hãn của nó, nếu không chắc chúng tôi còn nghĩ nó hợp làm vật nuôi hơn cả chuột dũi.

Nhưng bây giờ với chúng tôi mà nói, nhưng con chuột béo này đúng là báu vật trời ban. Nếu chúng tôi không nắm bắt cơ hội thì đúng là phí của trời.

Tôi nói nhỏ: “Hồ Kiếm, anh nhìn thấy không? Dưới rễ cỏ đằng kia có ba con chuột bự màu xám, chúng chính là bữa ngon hôm nay của chúng ta đấy!”

Hồ Kiếm gật đầu, ánh mắt vụt sáng: “Thế giờ phải làm sao? Có tất cả ba con, nếu mang hết về, chắc đủ cho chúng ta ăn mấy ngày đấy”.

Tôi cười đáp: “Khi nào tôi nói hành động, tôi sẽ nổ súng bắn chết một con trước, đồng thời anh cũng phi cây thương qua xử một con, con bự cuối cùng kiểu gì cũng trốn xuống dưới đất. Nhưng tuyết phủ kín mặt đất thế này, mấy con vật này mà đói thì vẫn phải ngoi lên thôi, cùng lắm thì chúng ta chờ một lúc”.

Điều quan trọng nhất là những con chuột đất này thường có rất nhiều hang, nhưng bây giờ chỗ nào cũng có tuyết, nên chúng chỉ có thể chọn chỗ này làm lối ra vào thôi, không thì sẽ bị chết cóng.
Chương 435: Thơm quá

Nghĩ vậy, tôi chợt liên tưởng đến nhóm mình, hoàn cảnh hiện giờ của chúng tôi có khác gì mấy con chuột này đâu, chẳng ai biết một ngày nào đó sẽ có ai phải bỏ mạng ở đây. Lần trước, tôi tự dưng bị cảm, nếu không nhờ Bạch Vi dùng cơ thể sưởi ấm cho thì chắc tôi đã đi gặp ông bà tổ tiên rồi.

Huống hồ trên hòn đảo này chỗ nào cũng có mối nguy hiểm rình rập, chứ không chỉ riêng có điều kiện thời tiết kỳ dị.

“Phương Dương… Anh đang nghĩ gì thế? Còn không hành động là ba con chuột ấy chạy mất đó”.

Lúc này, Hồ Kiếm khẽ đẩy tôi một cái, làm tôi hoàn hồn lại. Tôi định thần, hít sâu một hơi, giơ khẩu súng lên ngắm bắn: “Chuẩn bị, ba, hai, một. Bắt đầu!”

Ngay sau đó, khẩu súng săn trong tay tôi đã bắn một viên đạn ra, tiếng súng vang lên, con chuột mà tôi ngắm bắn ngã xuống, hai cái chân sau của nó giãy giụa yếu ớt vài cái rồi dừng hẳn.

Dường như cùng lúc đó, một con chuột ở chỗ khác cũng bị một giáo của Hồ Kiếm đâm trúng, nó ngã thẳng xuống đất, còn chẳng có sức mà vùng vẫy.

Thấy tình thế bất ổn, con chuột thứ ba bỏ chạy, chui ngay xuống đất. Nhưng giờ chúng tôi đã không thể làm gì nó được, nên đành cho nó chạy.

Chúng tôi nhặt hai con chuột đã chết về bụi cây, chuẩn bị ngồi chờ con cuối cùng, không ngờ còn chưa ngồi vững, cuối rừng chợt vọng lại tiếng sói tru.

Tôi và Hồ Kiếm giật nảy mình: “Sói đến à?”

Ngay sau đó chúng tôi đã hiểu ra, có lẽ là con sói đầu đàn đang triệu tập đồng bọn, chứ không phải nó đang xông về phía chúng tôi, huống hồ bây giờ chúng tôi đang ở khá xa chúng.

Nhưng để đảm bảo an toàn, chúng tôi vẫn từ bỏ kế hoạch tiếp tục vây bắt con chuột bự cuối cùng, mà lựa chọn quay về.

Gặp cả bầy sói ở trong rừng là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Trước kia, khi săn lợn, tôi đã gặp con vật này. Bảy, tám con đi cùng nhau, nhiều thì lên đến mười mấy con. Đến mãnh hổ còn sợ bầy sói, huống chỉ là mấy người chúng tôi?

Dù chúng tôi đều có vũ khí, nhưng cũng không dám chắc có thể đánh đuổi được loài vật này không. Phải biết là điểm đáng sợ nhất của sói không phải là bầy đàn của chúng, mà là khả năng ghim thù.

Nếu bị loài vật này ghim thù, xin chúc mừng, sớm muộn gì cũng có ngày cả bầy sói xuất hiện trước mặt bạn.

Điều quan trọng hơn nữa là qua nửa tháng đi săn, tôi đã dùng hết một nửa số đạn của khẩu súng săn rồi. Một khi dùng hết đạn thì khẩu súng này có khác gì cành củi khô đâu.

Chúng tôi quay về hang động, phủi tuyết trên người xuống, rồi mới làm thịt mấy con chuột béo.

Thấy chúng tôi đã về, Hàn Mỹ Kỳ vui mừng chạy tới, cô ta nhìn chúng tôi từ đầu đến chân. Nhưng chúng tôi đang mặc tấm da lợn dày bịch, sao cô ta có thể nhìn thấy được?

Hàn Mỹ Kỳ khép tay lại hiếu kỳ hỏi: “Hai người có mang gì về không?”

Tôi vừa định lên tiếng, Hồ Kiếm đã giành nói trước: “Cô chủ, chúng tôi đã bắt được hai con chuột béo”.

“Chuột béo?”

Hàn Mỹ Kỳ giật mình, lùi lại một bước theo phản xạ có điều kiện, rồi lại bước tới: “Đâu?”

Đúng là phụ nữ, nghe thấy có chuột thì ít nhiều cũng thấy sợ hãi, đến Bạch Vi cũng bất giác tái mặt.

Chỉ có cô bé con, có lẽ vì đang mải chơi nên không hề bận tâm.

Hồ Kiếm lấy cái túi đựng hai con chuột ở sau lưng ra, ném xuống đất. Hai con chuột đã chết nằm cong queo dưới đất, thậm chí chỗ vết thương còn đã đông cứng, khiến Hàn Mỹ Kỳ phải hét lên.

Nhưng sau đó cô ta lại ngồi xuống, sờ trái mó phải, rưng rưng nói: “Mọi người xem này, hai con chuột này đáng yêu quá, tiếc là chết mất rồi”.

Bạch Vi nói: “Nếu chúng không chết thì chưa chắc nhóm Phương Dương mang được nó về đây đâu. Chuột trong rừng ghê gớm lắm, lơ là một cái là chúng chạy mất ngay”.

Hàn Mỹ Kỳ nói: “Nhưng trông chúng nó đáng yêu quá, chúng ta phải ăn nó thật à?”

Phải thừa nhận là trông vẻ bề ngoài của mấy con chuột này rất mập mạp ngây ngô, đúng là rất có sức hút. Đặc biệt là bây giờ chúng đã chết, cái răng cửa có sức uy hiếp lớn nhất cũng không còn cử động, nên đúng là trông rất vô tội.

Nhưng Hàn Mỹ Kỳ vừa nói xong, chúng tôi đều cạn lời. Mặc kệ cô ta ra sức ngăn cản, chúng tôi vẫn nhóm lửa, làm sạch con chuột xong thì bắt đầu nướng.

Mới nướng được một lúc, mà mỡ béo của con chuột này đã tỏa hương thơm ngào ngạt khắp hang động, tôi còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng ở bên trong.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã mỗi người một miếng ăn ngon lành. Duy chỉ có Hàn Mỹ Kỳ, nhìn thấy chúng tôi ăn một cách không màng đến hình tượng, bụng cô ta cũng sôi ùng ục, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua nói: “Con chuột đáng yêu thế này mà mọi người cũng có thể ăn được sao…”

Nhưng sau khi chúng tôi ăn hết con đầu tiên, cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, nuốt nước miếng nói: “Khoan, cho tôi một miếng…”



“Oa, Hồ Kiếm, thịt chuột này ngon quá… cho tôi thêm miếng nữa”.

Hai mắt Hàn Mỹ Kỳ phát sáng, nhìn chăm chăm vào nửa con chuột cuối cùng trên bếp nướng.



Khí hậu trên hòn đảo này cực kỳ lạ, bão tuyết đến nhanh mà đi cũng nhanh. Ngày hôm sau, lúc chúng tôi đi ra ngoài thì mưa tuyết đã ngớt nhiều, chỉ còn một màn tuyết mỏng không ảnh hưởng tới tầm nhìn bay phất phơ trong không khí.

Nhưng với chúng tôi thì vẫn còn một vấn đề chưa được giải quyết.

Những người sống lâu năm ở phía Bắc có lẽ sẽ biết lúc tuyết rơi, giẫm chân xuống đất một cái, tuyết có thể ngập đến mắt cá chân, điều này ảnh hưởng rất lớn đến việc đi lại của chúng tôi. Bình thường thì không sao, nhưng nếu gặp thú săn, hoặc bị các con mãnh thú rình rập thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Mấy người chúng tôi vắt óc suy nghĩ hồi lâu, nhưng chẳng nghĩ ra được cách gì, cuối cùng Bạch Vi nói: “Hay là chúng ta thử cách này xem sao?”

Chúng tôi ngoảnh sang nhìn cô ấy, chỉ thấy cô ấy đang cầm hai cái gậy. Đầu tiên, cô ấy đan chéo hai cái gậy lại, sau đó xếp chồng lên nhau. Tôi cau mày, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

“Anh biết rồi!”

Tôi nhìn Bạch Vi: “Không hổ là con gái cưng của nhà họ Bạch, dù thi thoảng em hơi ngốc một chút, nhưng lại khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác ở phương diện này đấy”.

Tôi cười lớn đi tới ôm Bạch Vi, cô ấy chỉ liếc tôi một cái, nhưng không từ chối.

Trong lòng tôi càng kích động hơn, không chỉ vì đã tìm được cách di chuyển trên nền tuyết, mà còn vì quan hệ của tôi và Bạch Vi đang ngày càng thân mật hơn.

“Mọi người đi theo tôi”.

Nói rồi, tôi đi tới đống củi ở cửa hang. Trước kia, chúng tôi chất củi kín cửa hang, nhưng bây giờ số lượng củi chỉ cao ngang người. Vào mùa đông thì lượng củi này chỉ đủ dùng trong một, hai ngày.

Tôi lục tìm một lúc lâu, cuối cùng đã tìm được mấy nhành cây có kích cỡ phù hợp. Tôi buộc chúng thành hình như cái vợt tennis, sau đó dùng ruột cá buộc nó vào mắt cá chân mình.

Tôi cử động chân nói: “Chắc không có vấn đề gì”.

Dứt lời, tôi bước đi trên nền tuyết ở ngoài hang dưới sự quan sát của mọi người. Quả nhiên vừa bước ra một cái, cảm giác đã khác ngay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom