Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 17: Tổng giám đốc thật đẹp trai
Nghe thấy lại bị tổng giám gọi, lòng Lâm Thanh Mai có chút thấp thỏm, cô đã đoán được có lẽ là liên quan đến chuyện chỉnh sửa bản vẽ.
Đến khi bước vào văn phòng tổng giám, Lý Trường Lâm đang ngồi trước màn hình máy tính Macbook xử lý email bằng tiếng Anh, anh ta ngước mắt lên nhìn Lâm Thanh Mai, giọng nói lạnh lùng trong trẻo: “Biết vì sao tôi lại gọi cô tới không?”
Lâm Thanh Mai gật đầu: “Tôi biết.”
“Biết gì rồi?”
Giọng điệu cô chân thành: “Biết nếu lần sau ốm sẽ phải xin nghỉ phép trước, cũng phải sửa bản vẽ xong trước rồi mới nghỉ!”
Lý Trường Lâm ngừng đánh máy, anh ta dựa lưng vào ghế, lạnh giọng nói: “Xem ra cô vẫn chưa hiểu, sự vô trách nhiệm của cô đã khiến những nhà thiết kế khác không thể tiến hành công việc bình thường! Điều này không liên quan đến việc cô có ốm hay không, cô cần phải hoàn thành công việc một cách vô điều kiện! Vì khách hàng sẽ không quan tâm vấn đề cá nhân của cô, họ chỉ nhìn vào hợp đồng mà làm việc! Trừ khi cô chết hay không làm việc ở Tập đoàn Lập Thị nữa, nếu không tất cả các lý do khác đều là viện cớ! Cô hiểu không?”
Sắc mặt Lâm Thanh Mai rất xấu, cô không ngờ công ty lớn thế này mà lại máu lạnh đến vậy!
Nhưng ở dưới mái hiên người, sao có thể không cúi đầu, Lâm Thanh Mai bèn trả lời: “Tôi hiểu rồi.”
“Ra ngoài làm việc đi, tôi không quan tâm cô tăng ca đến mấy giờ, công việc giao cho cô hàng ngày thì cô phải hoàn thành trong ngày!” Lý Trường Lâm không còn nhìn cô nữa, tiếp tục làm việc.
Lâm Thanh Mai xác định lại lần nữa rồi mới ra khỏi văn phòng tổng giám.
Bây giờ cô vẫn rất mệt, vốn nên ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.
Sau khi cô trở lại chỗ ngồi, trợ lý Tiêu lại tới khu văn phòng tập trung rồi nói một câu: “Nhắc nhở mọi người một tiếng, chiều nay đến phòng họp đúng giờ.”
Các nhà thiết kế lại bắt đầu một ngày bận rộn của mình.
Lâm Thanh Mai bật máy tính để bàn của Iphone lên, không thể không nói, thiết bị máy tính Tập đoàn Lập Thị cung cấp cho mỗi nhà thiết kế đều thuộc hàng đẳng cấp, nghe nói tất cả đều do công ty Iphone thiết kế đặc biệt.
Bây giờ cô chỉ là người phụ trách chỉnh sửa bản vẽ linh tinh thôi cũng được dùng thiết bị đẳng cấp, nguyên nhân là màu sắc trong thiết kế của mỗi nhà thiết kế đều phải thống nhất, phản ánh thái độ chuyên nghiệp cơ bản nhất.
Tốc độ chỉnh sửa bản vẽ bằng tay của Lâm Thanh Mai rất nhanh, cô đã được luyện từ khi còn đi học.
Sau khi ăn đơn giản một chiếc bánh mỳ sandwich xong, cô không hề nghỉ ngơi mà bắt đầu làm việc liên tục, cuối cùng cũng hoàn thành mười bản vẽ ban đầu một cách hiệu quả vào sáu giờ chiều.
Cô gửi tin nhắn cho nhà thiết kế đó: “Xin chào, tôi đã hoàn thành xong mười bức, tôi xin lỗi vì chuyện lần trước của mình, không có lần sau đâu ạ.”
Khoảng nửa tiếng sau, nhà thiết kế đó trả lời lại cô bốn chữ: “Lần sau chú ý.”
Lâm Thanh Mai đọc xong cuối cùng cũng thở phào một hơi, cô tin nhà thiết kế đã nhìn thấy bản vẽ cô sửa, không nói gì chứng tỏ không có vấn đề.
Lâm Thanh Mai còn tưởng sẽ có nhà thiết kế khác sắp xếp công việc cho cô, không ngờ năm phút trước khi tan làm cũng không có ai phân công thêm việc cho cô.
Lâm Thanh Mai lúc này đã rất mệt, buổi trưa khi mua sandwich cô cũng đã mua thuốc cảm, uống thuốc xong thì rất buồn ngủ, cô phải uống hai ly cà phê mới có thể gắng gượng được đến lúc tan làm.
Sáu giờ, cô đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.
Lúc này đồng nghiệp Tạ Lan Lan mặc chiếc váy voan màu xanh da trời bước tới, mỉm cười hỏi cô: “Thanh Mai, tan làm đã có kế hoạch gì chưa? Đi mua sắm với tôi nhé?”
Lâm Thanh Mai lắc đầu: “Ồ, không được rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi sớm, tôi bị cảm rồi.”
“Ôi, cô ốm à? Vậy mà cô vẫn tới đi làm!”
“Hết cách rồi, công việc chưa xong mà tôi lại phải tự hoàn thành mới được.” Lâm Thanh Mai bất đắc dĩ.
Lúc này Tạ Lan Lan mới chú ý đến sắc mặt của cô: “Aiyo, sắc mặt cô bây giờ thật sự không tốt lắm, mau về đi.”
Lâm Thanh Mai chào cô ấy xong thì vào thang máy.
Trong thang máy cũng có mấy đồng nghiệp tan làm xuống cùng, Lâm Thanh Mai bình thản đứng trong góc, nghe mấy đồng nghiệp nữ khác trò chuyện.
“Hôm nay trợ lý Đỗ có việc nên nhờ tôi pha cà phê cho tổng giám đốc hộ. Trời ơi, làm việc ở Lập Thị hai năm rồi nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi có vinh dự được nhìn thấy tổng giám đốc của chúng ta!”
“Thế nào? Tổng giám đốc có đẹp trai không?”
“Ôi trời ơi, đâu chỉ là đẹp trai! Là cực kỳ đẹp trai luôn ấy! Tổng giám đốc chúng ta còn đẹp trai hơn diễn viên nam trên TV nhiều! mấy cậu đang nổi gì đó cũng chẳng sánh bằng! Tôi chưa thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn tổng giám đốc của chúng ta nữa!”
“Thật sao? Thật sự đẹp trai đến vậy à?”
“Tổng giám đốc của chúng ta quá khiếm tốn, không bao giờ nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông, nếu không đã nổi danh trên khắp các trang mạng lớn rồi!”
“Cô thật may mắn được thấy tổng giám đốc, thật ghen tỵ với cô, chúng tôi còn chưa được nhìn thấy…”
…
Lâm Thanh Mai nghe vài câu, não cô đã tự động cô lập, lúc này cô đã mệt tới mức chỉ muốn lăn ra ngủ, bây giờ cô không có hứng thú với tổng giám đốc đẹp trai gì đó.
Khi thang máy vừa tới tầng một, trong túi xách Lâm Thanh Mai vang lên âm thanh thông báo có tin nhắn.
Cô lập tức tỉnh táo hơn, giống như đèn tín hiệu, vừa sáng lên là cô phải đi!
Cô thở ra một hơi rồi lần lượt tránh những người đang tan sở, đi tới đầu cầu thang, mở điện thoại ra thì thấy có tin nhắn: “Đến văn phòng tổng giám đốc, mua hai suất cơm vịt quay thịt bò của Lỗ Ký tới đây.”
Moá nó, cô đã tan làm rồi còn phải chạy vặt!
Nhưng dù miễn cưỡng thế nào, khi nghĩ tới những bức ảnh của mình, cô vẫn cố nén giận đi mua.
Cô mở trang web tìm kiếm đồ ăn ra, tìm thấy Lỗ Ký, may mà không xa, cách hai con phố thương mại là tới.
Nhưng cô đã ốm đến mức không thèm đi bộ mà gọi taxi luôn.
Khi cô trở lại công ty đã là một tiếng sau.
Vẫn giống như lần trước, trợ lý Đỗ đứng ở cửa thang máy đợi cô, sau khi quẹt thẻ, Lâm Thanh Mai đi lên tầng cao nhất.
Cô xách hai hộp cơm đến gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
Lập Gia Khiêm ngước mắt lên nhìn về phía cửa, anh nghĩ một lát rồi vẫn quyết định rời khỏi bàn làm việc trước.
Chân dài bước đến ghế sofa bằng da thật, anh vừa ngồi xuống vừa nói: “Vào đi.”
Lâm Thanh Mai đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy anh, cô liền bước nhanh tới, đặt hộp cơm lên bàn trà rồi xoay người định đi.
“Đứng lại.” Giọng anh lạnh lùng, có vẻ không vui.
Cô xoay người thở dài: “Anh trai à, anh nể tình tôi đang ốm mà tha cho tôi được không? Tôi thật sự rất mệt và buồn ngủ, không có thời gian cãi nhau với anh, cũng không có sức để phục vụ anh đặc biệt được, anh ăn cơm rồi thôi được không?”
Lập Gia Khiêm nhìn cô một hồi, thấy sắc mặt tái nhợt không bình thường của cô, ánh mắt mới dịu đi một chút, anh lấy đũa từ trong túi ra rồi liếc nhìn cô: “Ăn đã rồi đi.”
Lâm Thanh Mai sững sờ: “Hộp còn lại là của tôi?”
Anh nhìn cô như nhìn một con ngốc: “Cô nghĩ tôi có thể ăn được hai hộp?”
Nghe nói một hộp cơm là của mình, Lâm Thanh Mai lập tức cảm thấy đói đến mức hoa mắt chóng mắt, cô không quan tâm gì nữa mà ngồi xuống ghế sofa, mở hộp ra cầm đũa bắt đầu ăn.
Thấy cô ăn ngấu nghiến như hổ đói, trong mắt Lập Gia Khiêm có chút khinh thường, anh không khỏi nói: “Ăn như quỷ đói đầu sinh thế, trưa nay cô không ăn à?”
Lâm Thanh Mai cắn một miếng thịt vịt, nước miếng chảy ròng ròng, mặc dù bị cảm miệng rất nhạt, nhưng mùi vị của thịt vịt này thật sự rất ngon.
Nước vịt thấm vào thịt, ngon tuyệt.
Cô vừa ăn vừa nói: “Đừng nhắc nữa! Chắc chắn tổng giám đốc công ty chúng ta là một kẻ biến thái! Bộ phận thiết kế của chúng tôi thật sự không phải nơi để ở, tổng giám thiết kế Lý Trường Lâm kia cũng rất máu lạnh! Trưa nay tôi bận đến nỗi chỉ kịp ăn một chiếc bánh sandwich, sửa bản vẽ mà đến giờ ngón tay vẫn còn đau!”
Nghe thấy lại bị tổng giám gọi, lòng Lâm Thanh Mai có chút thấp thỏm, cô đã đoán được có lẽ là liên quan đến chuyện chỉnh sửa bản vẽ.
Đến khi bước vào văn phòng tổng giám, Lý Trường Lâm đang ngồi trước màn hình máy tính Macbook xử lý email bằng tiếng Anh, anh ta ngước mắt lên nhìn Lâm Thanh Mai, giọng nói lạnh lùng trong trẻo: “Biết vì sao tôi lại gọi cô tới không?”
Lâm Thanh Mai gật đầu: “Tôi biết.”
“Biết gì rồi?”
Giọng điệu cô chân thành: “Biết nếu lần sau ốm sẽ phải xin nghỉ phép trước, cũng phải sửa bản vẽ xong trước rồi mới nghỉ!”
Lý Trường Lâm ngừng đánh máy, anh ta dựa lưng vào ghế, lạnh giọng nói: “Xem ra cô vẫn chưa hiểu, sự vô trách nhiệm của cô đã khiến những nhà thiết kế khác không thể tiến hành công việc bình thường! Điều này không liên quan đến việc cô có ốm hay không, cô cần phải hoàn thành công việc một cách vô điều kiện! Vì khách hàng sẽ không quan tâm vấn đề cá nhân của cô, họ chỉ nhìn vào hợp đồng mà làm việc! Trừ khi cô chết hay không làm việc ở Tập đoàn Lập Thị nữa, nếu không tất cả các lý do khác đều là viện cớ! Cô hiểu không?”
Sắc mặt Lâm Thanh Mai rất xấu, cô không ngờ công ty lớn thế này mà lại máu lạnh đến vậy!
Nhưng ở dưới mái hiên người, sao có thể không cúi đầu, Lâm Thanh Mai bèn trả lời: “Tôi hiểu rồi.”
“Ra ngoài làm việc đi, tôi không quan tâm cô tăng ca đến mấy giờ, công việc giao cho cô hàng ngày thì cô phải hoàn thành trong ngày!” Lý Trường Lâm không còn nhìn cô nữa, tiếp tục làm việc.
Lâm Thanh Mai xác định lại lần nữa rồi mới ra khỏi văn phòng tổng giám.
Bây giờ cô vẫn rất mệt, vốn nên ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.
Sau khi cô trở lại chỗ ngồi, trợ lý Tiêu lại tới khu văn phòng tập trung rồi nói một câu: “Nhắc nhở mọi người một tiếng, chiều nay đến phòng họp đúng giờ.”
Các nhà thiết kế lại bắt đầu một ngày bận rộn của mình.
Lâm Thanh Mai bật máy tính để bàn của Iphone lên, không thể không nói, thiết bị máy tính Tập đoàn Lập Thị cung cấp cho mỗi nhà thiết kế đều thuộc hàng đẳng cấp, nghe nói tất cả đều do công ty Iphone thiết kế đặc biệt.
Bây giờ cô chỉ là người phụ trách chỉnh sửa bản vẽ linh tinh thôi cũng được dùng thiết bị đẳng cấp, nguyên nhân là màu sắc trong thiết kế của mỗi nhà thiết kế đều phải thống nhất, phản ánh thái độ chuyên nghiệp cơ bản nhất.
Tốc độ chỉnh sửa bản vẽ bằng tay của Lâm Thanh Mai rất nhanh, cô đã được luyện từ khi còn đi học.
Sau khi ăn đơn giản một chiếc bánh mỳ sandwich xong, cô không hề nghỉ ngơi mà bắt đầu làm việc liên tục, cuối cùng cũng hoàn thành mười bản vẽ ban đầu một cách hiệu quả vào sáu giờ chiều.
Cô gửi tin nhắn cho nhà thiết kế đó: “Xin chào, tôi đã hoàn thành xong mười bức, tôi xin lỗi vì chuyện lần trước của mình, không có lần sau đâu ạ.”
Khoảng nửa tiếng sau, nhà thiết kế đó trả lời lại cô bốn chữ: “Lần sau chú ý.”
Lâm Thanh Mai đọc xong cuối cùng cũng thở phào một hơi, cô tin nhà thiết kế đã nhìn thấy bản vẽ cô sửa, không nói gì chứng tỏ không có vấn đề.
Lâm Thanh Mai còn tưởng sẽ có nhà thiết kế khác sắp xếp công việc cho cô, không ngờ năm phút trước khi tan làm cũng không có ai phân công thêm việc cho cô.
Lâm Thanh Mai lúc này đã rất mệt, buổi trưa khi mua sandwich cô cũng đã mua thuốc cảm, uống thuốc xong thì rất buồn ngủ, cô phải uống hai ly cà phê mới có thể gắng gượng được đến lúc tan làm.
Sáu giờ, cô đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.
Lúc này đồng nghiệp Tạ Lan Lan mặc chiếc váy voan màu xanh da trời bước tới, mỉm cười hỏi cô: “Thanh Mai, tan làm đã có kế hoạch gì chưa? Đi mua sắm với tôi nhé?”
Lâm Thanh Mai lắc đầu: “Ồ, không được rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi sớm, tôi bị cảm rồi.”
“Ôi, cô ốm à? Vậy mà cô vẫn tới đi làm!”
“Hết cách rồi, công việc chưa xong mà tôi lại phải tự hoàn thành mới được.” Lâm Thanh Mai bất đắc dĩ.
Lúc này Tạ Lan Lan mới chú ý đến sắc mặt của cô: “Aiyo, sắc mặt cô bây giờ thật sự không tốt lắm, mau về đi.”
Lâm Thanh Mai chào cô ấy xong thì vào thang máy.
Trong thang máy cũng có mấy đồng nghiệp tan làm xuống cùng, Lâm Thanh Mai bình thản đứng trong góc, nghe mấy đồng nghiệp nữ khác trò chuyện.
“Hôm nay trợ lý Đỗ có việc nên nhờ tôi pha cà phê cho tổng giám đốc hộ. Trời ơi, làm việc ở Lập Thị hai năm rồi nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi có vinh dự được nhìn thấy tổng giám đốc của chúng ta!”
“Thế nào? Tổng giám đốc có đẹp trai không?”
“Ôi trời ơi, đâu chỉ là đẹp trai! Là cực kỳ đẹp trai luôn ấy! Tổng giám đốc chúng ta còn đẹp trai hơn diễn viên nam trên TV nhiều! mấy cậu đang nổi gì đó cũng chẳng sánh bằng! Tôi chưa thấy người đàn ông nào đẹp trai hơn tổng giám đốc của chúng ta nữa!”
“Thật sao? Thật sự đẹp trai đến vậy à?”
“Tổng giám đốc của chúng ta quá khiếm tốn, không bao giờ nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông, nếu không đã nổi danh trên khắp các trang mạng lớn rồi!”
“Cô thật may mắn được thấy tổng giám đốc, thật ghen tỵ với cô, chúng tôi còn chưa được nhìn thấy…”
…
Lâm Thanh Mai nghe vài câu, não cô đã tự động cô lập, lúc này cô đã mệt tới mức chỉ muốn lăn ra ngủ, bây giờ cô không có hứng thú với tổng giám đốc đẹp trai gì đó.
Khi thang máy vừa tới tầng một, trong túi xách Lâm Thanh Mai vang lên âm thanh thông báo có tin nhắn.
Cô lập tức tỉnh táo hơn, giống như đèn tín hiệu, vừa sáng lên là cô phải đi!
Cô thở ra một hơi rồi lần lượt tránh những người đang tan sở, đi tới đầu cầu thang, mở điện thoại ra thì thấy có tin nhắn: “Đến văn phòng tổng giám đốc, mua hai suất cơm vịt quay thịt bò của Lỗ Ký tới đây.”
Moá nó, cô đã tan làm rồi còn phải chạy vặt!
Nhưng dù miễn cưỡng thế nào, khi nghĩ tới những bức ảnh của mình, cô vẫn cố nén giận đi mua.
Cô mở trang web tìm kiếm đồ ăn ra, tìm thấy Lỗ Ký, may mà không xa, cách hai con phố thương mại là tới.
Nhưng cô đã ốm đến mức không thèm đi bộ mà gọi taxi luôn.
Khi cô trở lại công ty đã là một tiếng sau.
Vẫn giống như lần trước, trợ lý Đỗ đứng ở cửa thang máy đợi cô, sau khi quẹt thẻ, Lâm Thanh Mai đi lên tầng cao nhất.
Cô xách hai hộp cơm đến gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
Lập Gia Khiêm ngước mắt lên nhìn về phía cửa, anh nghĩ một lát rồi vẫn quyết định rời khỏi bàn làm việc trước.
Chân dài bước đến ghế sofa bằng da thật, anh vừa ngồi xuống vừa nói: “Vào đi.”
Lâm Thanh Mai đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy anh, cô liền bước nhanh tới, đặt hộp cơm lên bàn trà rồi xoay người định đi.
“Đứng lại.” Giọng anh lạnh lùng, có vẻ không vui.
Cô xoay người thở dài: “Anh trai à, anh nể tình tôi đang ốm mà tha cho tôi được không? Tôi thật sự rất mệt và buồn ngủ, không có thời gian cãi nhau với anh, cũng không có sức để phục vụ anh đặc biệt được, anh ăn cơm rồi thôi được không?”
Lập Gia Khiêm nhìn cô một hồi, thấy sắc mặt tái nhợt không bình thường của cô, ánh mắt mới dịu đi một chút, anh lấy đũa từ trong túi ra rồi liếc nhìn cô: “Ăn đã rồi đi.”
Lâm Thanh Mai sững sờ: “Hộp còn lại là của tôi?”
Anh nhìn cô như nhìn một con ngốc: “Cô nghĩ tôi có thể ăn được hai hộp?”
Nghe nói một hộp cơm là của mình, Lâm Thanh Mai lập tức cảm thấy đói đến mức hoa mắt chóng mắt, cô không quan tâm gì nữa mà ngồi xuống ghế sofa, mở hộp ra cầm đũa bắt đầu ăn.
Thấy cô ăn ngấu nghiến như hổ đói, trong mắt Lập Gia Khiêm có chút khinh thường, anh không khỏi nói: “Ăn như quỷ đói đầu sinh thế, trưa nay cô không ăn à?”
Lâm Thanh Mai cắn một miếng thịt vịt, nước miếng chảy ròng ròng, mặc dù bị cảm miệng rất nhạt, nhưng mùi vị của thịt vịt này thật sự rất ngon.
Nước vịt thấm vào thịt, ngon tuyệt.
Cô vừa ăn vừa nói: “Đừng nhắc nữa! Chắc chắn tổng giám đốc công ty chúng ta là một kẻ biến thái! Bộ phận thiết kế của chúng tôi thật sự không phải nơi để ở, tổng giám thiết kế Lý Trường Lâm kia cũng rất máu lạnh! Trưa nay tôi bận đến nỗi chỉ kịp ăn một chiếc bánh sandwich, sửa bản vẽ mà đến giờ ngón tay vẫn còn đau!”
Bình luận facebook