Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-18
Chương 18: Cùng nhau mắng chồng trước
Với tư cách là tổng giám đốc Tập đoàn Lập Thị, bị người khác mắng là biến thái ngay trước mặt đương nhiên sẽ không có tâm trạng tốt.
Nhưng lời này lại được thốt ra từ miệng Lâm Thanh Mai nên lại có cảm giác khác, Lập Gia Khiêm ung dung nói: “Tôi đối xử với cô không tính là biến thái đúng không?”
Lâm Thanh Mai nhìn anh, đúng là tên này đẹp trai quá đáng, nghĩ đến đồng nghiệp nữ trong thang máy nói tổng giám đốc công ty cũng đẹp trai, cô không khỏi liên tưởng đến những cảnh tượng xấu hổ, thoáng chốc không nuốt trôi…
Nhìn dáng vẻ nuốt không trôi của cô, Lập Gia Khiêm lại nhớ tới lần trước ở trong phòng nghỉ.
Đôi mắt đen khẽ loé lên, giọng điệu anh có phần thoả hiệp: “Chuyện lần trước xảy ra ở phòng nghỉ, sau này tôi sẽ không ép cô nữa.”
Vừa nghĩ tới lần trước, mặt Lâm Thanh Mai lại đỏ như quả cà chua chín, cơm vừa ăn vào lập tức có mùi vị buồn nôn, cô đứng bật dậy chạy vào phòng nghỉ.
Lập Gia Khiêm ngồi trên sofa cũng có thể nghe thấy tiếng Lâm Thanh Mai đang nôn khan trong nhà vệ sinh, sắc mặt anh tối sầm, vứt đũa đi và cũng không có ý định ăn nữa.
Đến khi Lâm Thanh Mai ra khỏi phòng nghỉ thì Đỗ Tuấn đã đứng trong phòng làm việc mà Lập Gia Khiêm không còn ở đó.
Cô nhìn hộp cơm trên bàn rồi hỏi: “Trợ lý Đỗ, trợ lý Lập đâu?”
Đến giờ cô cũng không biết tên đầy đủ của Lập Gia Khiêm, lúc đầu cô chỉ nhớ anh họ Lập, vì anh cũng là thư ký tổng giám đốc nên cô gọi anh là trợ lý Lập cũng không sai.
Vẻ mặt Đỗ Tuấn hơi thay đổi, anh ta đáp: “Anh ấy đi rồi.”
“Ồ, vậy tôi cũng về đây.” Lâm Thanh Mai cầm túi rồi đi.
Đỗ Tuấn nhìn theo bóng lưng đã đi xa của cô, nghĩ đến tổng giám đốc đối xử với cô gái này có chút đặc biệt, quyết định sau này sẽ lịch sự với cô hơn, nhưng cũng chỉ đến đây thôi.
Lâm Thanh Mai đi rồi, Đỗ Tuấn mới gọi điện nội bộ cho nhân viên vệ sinh của công ty tới dọn dẹp phòng làm việc, nhất là nhà vệ sinh trong phòng nghỉ, phải khử trùng nhiều lần.
Trước đó khi Lâm Thanh Mai vào nôn, Lập Gia Khiêm không chịu nổi mùi này nên đã rời đi trước.
…
Sau khi ra khỏi toà nhà công ty, Lâm Thanh Mai đi bộ đến chỗ đợi taxi.
Với thu nhập hàng tháng là 24 triệu sau thuế, cô hoàn toàn có thể chi trả cho việc thi thoảng đi taxi một lần.
Cô thuận lợi bắt taxi về khu chung cư cao cấp của Lưu Bảo Bảo.
Hiện nay cô đang sống cùng Lưu Bảo Bảo, hai cô gái sống trong căn hộ 180 mét vuông rất tự do, thoải mái.
Sau khi vào thang máy, Lâm Thanh Mai lấy điện thoại kiểm tra ghi chép bán hàng của tháng này.
Cô đầu tư vào một cửa hàng trực tuyến trên mạng, bình thường cửa hàng này do em họ Trần Ngọc của cô quản lý.
Năm nay Trần Ngọc học đại học năm ba, số tiết tương đối ít, hơn nữa cô ấy cũng đã chuyển ra ngoài ở chung với bạn trai cho nên cô ấy và bạn trai cùng quản lý cửa hàng trực tuyến này. Bây giờ cửa hàng bán rất chạy, thật sự giao hàng không kịp nên đã nhờ vài người bạn tới giúp rồi trả tiền theo giờ cho họ.
Lâm Thanh Mai thấy thu nhập tháng này hơn tháng trước sáu triệu thì tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Thu nhập từ cửa hàng trực tuyến và tiền lương của cô cộng lại, mỗi tháng cũng từ 60 đến 90 triệu, là nhân viên văn phòng ở thành phố hạng một thì thế này cũng được coi là khá ổn.
Cho dù mức tiêu dùng ở đây cao nhưng mỗi tháng cô vẫn có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Sau khi kết hôn với Trần Hoàng Khôi, trong một năm đó gần như cô không phải tiêu đến tiền nên tiền tiết kiệm cũng có đến 600 triệu.
Ly hôn thật sự không đáng sợ, đáng sợ nhất là không có tiền.
Lâm Thanh Mai nghĩ đến số tiền 15 tỷ đã bỏ ra vẫn không thấy hối hận, cô vẫn thấy còn hơn là để Trần Hoàng Khôi đưa cho kẻ thứ ba Lê Anh Đào.
Đang nghĩ tới đây thì cửa thang máy mở ra, Lâm Thanh Mai vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng có người cãi nhau.
Nghe kỹ mới biết đó là Lưu Bảo Bảo và chồng cũ của cô ấy – Hà Đức Chinh.
Lâm Thanh Mai do dự một chút, không biết có nên vào hay không, nghe âm thanh này có vẻ là không đóng cửa, trong hành lang vang vọng tiếng hai người.
“Lưu Bảo Bảo, ông đây cảnh cáo cô! Cô không được phép nói với ông già về việc ly hôn! Nếu không cô không xong với tôi đâu!” Hà Đức Chinh đã bước một chân vào cửa nhà.
Lưu Bảo Bảo ở trong nhà ném bình hoa thuỷ tinh về phía cửa, tức giận hét lên: “Cút! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”
Hà Đức Chinh né được, bình hoa thuỷ tinh rơi xuống đất, may mà không bị ném trúng, anh ta chửi: “Đồ đàn bà điên!”
Thấy anh ta định đi, Lâm Thanh Mai vội xoay người nhưng vẫn bị Hà Đức Chinh nhìn thấy.
“Thanh Mai, là em à?” Hà Đức Chinh thản nhiên vuốt tóc, đôi mắt đang đổi ngầu vì tức giận thoáng dịu đi một chút.
Lâm Thanh Mai chậm rãi xoay người, vẻ mặt rất ngượng ngùng, cô không nói gì.
Hà Đức Chinh bước tới trước mặt cô, anh ta cao 1m83, cao hơn Lâm Thanh Mai rất nhiều, anh ta xin lỗi cô: “Chuyện lần trước xảy ra ở khách sạn là do anh uống quá nhiều, anh xin lỗi em…”
“Đừng nhắc đến chuyện lần trước nữa! Chuyện đã qua rồi, anh đi đi.” Đối mặt với chồng cũ của bạn thân, người từng theo đuổi cô thời đại học, Lâm Thanh Mai thật sự không muốn đối mặt với anh ta.
Hà Đức Chinh còn chưa kịp nói thì Lưu Bảo Bảo đã chạy chân trần ra ngoài mắng: “Hà Đức Chinh, rốt cuộc anh có cút đi hay không? Nếu anh còn không cút thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh!”
Hà Đức Chinh không kiên nhẫn liếc nhìn cô ấy rồi quay sang nhìn Lâm Thanh Mai: “Hôm khác anh mời em ăn cơm, anh sẽ nhận lỗi với em.”
Lâm Thanh Mai mặc kệ anh ta, đi về phía Lưu Bảo Bảo.
Đợi Hà Đức Chinh đi vào thang máy, Lâm Thanh Mai thấy lòng bàn chân Lưu Bảo Bảo đang chảy máu thì ngạc nhiên hô lên: “Bảo Bảo, cậu bị thương rồi!”
Lúc này Lưu Bảo Bảo mới nhìn xuống đất, lòng bàn chân cô đang giẫm trên một mảnh vỡ thuỷ tinh, vừa nãy chỉ lo mắng Hà Đức Chinh, thậm chí còn không phát hiện ra.
“Aiyo… đau chết tớ mát! Tên khốn Hà Đức Chinh này…” Lưu Bảo Bảo đau đớn khom người, giơ một chân lên, Lâm Thanh Mai vội đỡ cô ấy vào nhà.
Sau khi vào nhà, Lâm Thanh Mai đỡ Lưu Bảo Bảo ngồi xuống sofa trước, sau đó lấy hòm cấp cứu từ trong tủ ra.
Lưu Bảo Bảo đã đặt chân bị thương lên bàn trà, Lâm Thanh Mai đi tới kiểm tra, may là vết thương không sâu nhưng cô vẫn nói: “Bảo Bảo, hay là tớ đưa cậu tới bệnh viện nhé?”
Lưu Bảo Bảo xua tay: “Nửa đêm rồi đừng đi lại nữa, không sao đâu, trước kia tớ bị thương nặng hơn còn không tới bệnh viện. Cậu dùng nhíp gắp mảnh thuỷ tinh ra cho tớ, còn lại để tớ tự làm.”
“Làm cái gì mà làm, cậu cứ ngồi yên đó cho tớ!”
Lâm Thanh Mai cũng không do dự, lấy nhíp dứt khoát gắp mảnh vỡ thuỷ tinh ra, Lưu Bảo Bảo đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.
“Cậu cố gắng nhịn nhé, tớ lấy cồn sát trùng vết thương cho cậu…”
Lưu Bảo Bảo nhíu mày: “Làm đi, tớ chịu được!”
Việc khử trùng và băng bó kéo dài trong mười phút, cuối cùng cũng xong.
Lâm Thanh Mai lấy thuốc chống viêm ra: “Tớ rót cho cậu cốc nước, cậu uống thuốc đi để vết thương không bị viêm.”
“Ừ.”
Lâm Thanh Mai đưa nước tới rồi mở cửa ra ngoài, trên tay cầm cây chổi quét hết những mảnh vỡ thuỷ tinh ngoài cửa vào thùng rác.
Cô còn buộc các mảnh thuỷ tinh vào nilon cẩn thận để khi nhân viên dọn dẹp tới lấy không bị thương.
Lưu Bảo Bảo nằm nghiêng trên ghế sofa, nhìn Lâm Thanh Mai bận rộn đi đi lại lại, nhịn đau mà trêu chọc: “Trần Hoàng Khôi đúng là mắt mù, cô gái tốt thế này bày ra trước mắt không ngủ lại ra ngoài tìm phụ nữ chơi… Đúng là chán!”
Lâm Thanh Mai nhìn cô ấy, dọn dẹp xong cô cũng ngồi xuống sofa, cảm khái: “Cậu chưa nghe câu thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không có được. Nói cách khác, không có được mới là tốt nhất. Đàn ông đều là lũ đê tiện!”
Với tư cách là tổng giám đốc Tập đoàn Lập Thị, bị người khác mắng là biến thái ngay trước mặt đương nhiên sẽ không có tâm trạng tốt.
Nhưng lời này lại được thốt ra từ miệng Lâm Thanh Mai nên lại có cảm giác khác, Lập Gia Khiêm ung dung nói: “Tôi đối xử với cô không tính là biến thái đúng không?”
Lâm Thanh Mai nhìn anh, đúng là tên này đẹp trai quá đáng, nghĩ đến đồng nghiệp nữ trong thang máy nói tổng giám đốc công ty cũng đẹp trai, cô không khỏi liên tưởng đến những cảnh tượng xấu hổ, thoáng chốc không nuốt trôi…
Nhìn dáng vẻ nuốt không trôi của cô, Lập Gia Khiêm lại nhớ tới lần trước ở trong phòng nghỉ.
Đôi mắt đen khẽ loé lên, giọng điệu anh có phần thoả hiệp: “Chuyện lần trước xảy ra ở phòng nghỉ, sau này tôi sẽ không ép cô nữa.”
Vừa nghĩ tới lần trước, mặt Lâm Thanh Mai lại đỏ như quả cà chua chín, cơm vừa ăn vào lập tức có mùi vị buồn nôn, cô đứng bật dậy chạy vào phòng nghỉ.
Lập Gia Khiêm ngồi trên sofa cũng có thể nghe thấy tiếng Lâm Thanh Mai đang nôn khan trong nhà vệ sinh, sắc mặt anh tối sầm, vứt đũa đi và cũng không có ý định ăn nữa.
Đến khi Lâm Thanh Mai ra khỏi phòng nghỉ thì Đỗ Tuấn đã đứng trong phòng làm việc mà Lập Gia Khiêm không còn ở đó.
Cô nhìn hộp cơm trên bàn rồi hỏi: “Trợ lý Đỗ, trợ lý Lập đâu?”
Đến giờ cô cũng không biết tên đầy đủ của Lập Gia Khiêm, lúc đầu cô chỉ nhớ anh họ Lập, vì anh cũng là thư ký tổng giám đốc nên cô gọi anh là trợ lý Lập cũng không sai.
Vẻ mặt Đỗ Tuấn hơi thay đổi, anh ta đáp: “Anh ấy đi rồi.”
“Ồ, vậy tôi cũng về đây.” Lâm Thanh Mai cầm túi rồi đi.
Đỗ Tuấn nhìn theo bóng lưng đã đi xa của cô, nghĩ đến tổng giám đốc đối xử với cô gái này có chút đặc biệt, quyết định sau này sẽ lịch sự với cô hơn, nhưng cũng chỉ đến đây thôi.
Lâm Thanh Mai đi rồi, Đỗ Tuấn mới gọi điện nội bộ cho nhân viên vệ sinh của công ty tới dọn dẹp phòng làm việc, nhất là nhà vệ sinh trong phòng nghỉ, phải khử trùng nhiều lần.
Trước đó khi Lâm Thanh Mai vào nôn, Lập Gia Khiêm không chịu nổi mùi này nên đã rời đi trước.
…
Sau khi ra khỏi toà nhà công ty, Lâm Thanh Mai đi bộ đến chỗ đợi taxi.
Với thu nhập hàng tháng là 24 triệu sau thuế, cô hoàn toàn có thể chi trả cho việc thi thoảng đi taxi một lần.
Cô thuận lợi bắt taxi về khu chung cư cao cấp của Lưu Bảo Bảo.
Hiện nay cô đang sống cùng Lưu Bảo Bảo, hai cô gái sống trong căn hộ 180 mét vuông rất tự do, thoải mái.
Sau khi vào thang máy, Lâm Thanh Mai lấy điện thoại kiểm tra ghi chép bán hàng của tháng này.
Cô đầu tư vào một cửa hàng trực tuyến trên mạng, bình thường cửa hàng này do em họ Trần Ngọc của cô quản lý.
Năm nay Trần Ngọc học đại học năm ba, số tiết tương đối ít, hơn nữa cô ấy cũng đã chuyển ra ngoài ở chung với bạn trai cho nên cô ấy và bạn trai cùng quản lý cửa hàng trực tuyến này. Bây giờ cửa hàng bán rất chạy, thật sự giao hàng không kịp nên đã nhờ vài người bạn tới giúp rồi trả tiền theo giờ cho họ.
Lâm Thanh Mai thấy thu nhập tháng này hơn tháng trước sáu triệu thì tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Thu nhập từ cửa hàng trực tuyến và tiền lương của cô cộng lại, mỗi tháng cũng từ 60 đến 90 triệu, là nhân viên văn phòng ở thành phố hạng một thì thế này cũng được coi là khá ổn.
Cho dù mức tiêu dùng ở đây cao nhưng mỗi tháng cô vẫn có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Sau khi kết hôn với Trần Hoàng Khôi, trong một năm đó gần như cô không phải tiêu đến tiền nên tiền tiết kiệm cũng có đến 600 triệu.
Ly hôn thật sự không đáng sợ, đáng sợ nhất là không có tiền.
Lâm Thanh Mai nghĩ đến số tiền 15 tỷ đã bỏ ra vẫn không thấy hối hận, cô vẫn thấy còn hơn là để Trần Hoàng Khôi đưa cho kẻ thứ ba Lê Anh Đào.
Đang nghĩ tới đây thì cửa thang máy mở ra, Lâm Thanh Mai vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng có người cãi nhau.
Nghe kỹ mới biết đó là Lưu Bảo Bảo và chồng cũ của cô ấy – Hà Đức Chinh.
Lâm Thanh Mai do dự một chút, không biết có nên vào hay không, nghe âm thanh này có vẻ là không đóng cửa, trong hành lang vang vọng tiếng hai người.
“Lưu Bảo Bảo, ông đây cảnh cáo cô! Cô không được phép nói với ông già về việc ly hôn! Nếu không cô không xong với tôi đâu!” Hà Đức Chinh đã bước một chân vào cửa nhà.
Lưu Bảo Bảo ở trong nhà ném bình hoa thuỷ tinh về phía cửa, tức giận hét lên: “Cút! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”
Hà Đức Chinh né được, bình hoa thuỷ tinh rơi xuống đất, may mà không bị ném trúng, anh ta chửi: “Đồ đàn bà điên!”
Thấy anh ta định đi, Lâm Thanh Mai vội xoay người nhưng vẫn bị Hà Đức Chinh nhìn thấy.
“Thanh Mai, là em à?” Hà Đức Chinh thản nhiên vuốt tóc, đôi mắt đang đổi ngầu vì tức giận thoáng dịu đi một chút.
Lâm Thanh Mai chậm rãi xoay người, vẻ mặt rất ngượng ngùng, cô không nói gì.
Hà Đức Chinh bước tới trước mặt cô, anh ta cao 1m83, cao hơn Lâm Thanh Mai rất nhiều, anh ta xin lỗi cô: “Chuyện lần trước xảy ra ở khách sạn là do anh uống quá nhiều, anh xin lỗi em…”
“Đừng nhắc đến chuyện lần trước nữa! Chuyện đã qua rồi, anh đi đi.” Đối mặt với chồng cũ của bạn thân, người từng theo đuổi cô thời đại học, Lâm Thanh Mai thật sự không muốn đối mặt với anh ta.
Hà Đức Chinh còn chưa kịp nói thì Lưu Bảo Bảo đã chạy chân trần ra ngoài mắng: “Hà Đức Chinh, rốt cuộc anh có cút đi hay không? Nếu anh còn không cút thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh!”
Hà Đức Chinh không kiên nhẫn liếc nhìn cô ấy rồi quay sang nhìn Lâm Thanh Mai: “Hôm khác anh mời em ăn cơm, anh sẽ nhận lỗi với em.”
Lâm Thanh Mai mặc kệ anh ta, đi về phía Lưu Bảo Bảo.
Đợi Hà Đức Chinh đi vào thang máy, Lâm Thanh Mai thấy lòng bàn chân Lưu Bảo Bảo đang chảy máu thì ngạc nhiên hô lên: “Bảo Bảo, cậu bị thương rồi!”
Lúc này Lưu Bảo Bảo mới nhìn xuống đất, lòng bàn chân cô đang giẫm trên một mảnh vỡ thuỷ tinh, vừa nãy chỉ lo mắng Hà Đức Chinh, thậm chí còn không phát hiện ra.
“Aiyo… đau chết tớ mát! Tên khốn Hà Đức Chinh này…” Lưu Bảo Bảo đau đớn khom người, giơ một chân lên, Lâm Thanh Mai vội đỡ cô ấy vào nhà.
Sau khi vào nhà, Lâm Thanh Mai đỡ Lưu Bảo Bảo ngồi xuống sofa trước, sau đó lấy hòm cấp cứu từ trong tủ ra.
Lưu Bảo Bảo đã đặt chân bị thương lên bàn trà, Lâm Thanh Mai đi tới kiểm tra, may là vết thương không sâu nhưng cô vẫn nói: “Bảo Bảo, hay là tớ đưa cậu tới bệnh viện nhé?”
Lưu Bảo Bảo xua tay: “Nửa đêm rồi đừng đi lại nữa, không sao đâu, trước kia tớ bị thương nặng hơn còn không tới bệnh viện. Cậu dùng nhíp gắp mảnh thuỷ tinh ra cho tớ, còn lại để tớ tự làm.”
“Làm cái gì mà làm, cậu cứ ngồi yên đó cho tớ!”
Lâm Thanh Mai cũng không do dự, lấy nhíp dứt khoát gắp mảnh vỡ thuỷ tinh ra, Lưu Bảo Bảo đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.
“Cậu cố gắng nhịn nhé, tớ lấy cồn sát trùng vết thương cho cậu…”
Lưu Bảo Bảo nhíu mày: “Làm đi, tớ chịu được!”
Việc khử trùng và băng bó kéo dài trong mười phút, cuối cùng cũng xong.
Lâm Thanh Mai lấy thuốc chống viêm ra: “Tớ rót cho cậu cốc nước, cậu uống thuốc đi để vết thương không bị viêm.”
“Ừ.”
Lâm Thanh Mai đưa nước tới rồi mở cửa ra ngoài, trên tay cầm cây chổi quét hết những mảnh vỡ thuỷ tinh ngoài cửa vào thùng rác.
Cô còn buộc các mảnh thuỷ tinh vào nilon cẩn thận để khi nhân viên dọn dẹp tới lấy không bị thương.
Lưu Bảo Bảo nằm nghiêng trên ghế sofa, nhìn Lâm Thanh Mai bận rộn đi đi lại lại, nhịn đau mà trêu chọc: “Trần Hoàng Khôi đúng là mắt mù, cô gái tốt thế này bày ra trước mắt không ngủ lại ra ngoài tìm phụ nữ chơi… Đúng là chán!”
Lâm Thanh Mai nhìn cô ấy, dọn dẹp xong cô cũng ngồi xuống sofa, cảm khái: “Cậu chưa nghe câu thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không có được. Nói cách khác, không có được mới là tốt nhất. Đàn ông đều là lũ đê tiện!”
Bình luận facebook