Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271
Đến cuối cùng, Lập Gia Khiêm là bạn tốt của cô ta, cô ta vẫn không đành lòng tổn thương anh.
Nếu bạn tốt đã có được hạnh phúc như mong muốn, và mẹ ruột của Asa là Lâm Thanh Mai cũng đã trở về, có lẽ những người ngoài như họ không nên tiếp tục xen vào nữa.
Vương Gia Linh chính tai nghe thấy chị gái của mình kêu cô ta quên đi Lập Gia Khiêm, cô ta không dám tin và ngẩng đầu hỏi: “Chị, chị đang nói gì vậy? Chị kêu em quên đi Gia Khiêm? Làm sao quên? Chị cho rằng việc em thích anh ấy là chuyện dễ dàng như vậy sao?”
“Gia Linh! Bất kể ra sao, Gia Khiêm, anh ấy đã kết hôn với Lâm Thanh Mai, việc đã đến nước này, em còn muốn thế nào nữa?”
Lời khuyên của Vương Thư Hân không phải là điều mà Vương Gia Linh muốn nghe, cô ta đột nhiên kích động: “Chị đi đi! Tôi không muốn nghe những lời này của chị! Nếu như chị không muốn giúp tôi cũng không sao! Tôi cũng không phải chỉ có thể dựa vào chị…”
“Em muốn làm gì?” Vương Thư Hân có chút khẩn trương. Nhìn cảm xúc của em gái mình không ổn định như vậy, cô ta không yên tâm cứ vậy mà rời đi.
Không ngờ Vương Gia Linh trở nên cuồng loạn: “Tôi kêu chị đi! Chị không nghe thấy sao? Cút ngay!”
Vương Thư Hân nhíu mày đứng lên, kìm nén tính khí, bình tĩnh nói: “Gia Linh, em say rồi! Em hãy đi ngủ một giấc trước, có thể ngày mai em sẽ nghĩ thông suốt…”
Vương Gia Linh bước đi có chút không vững, Vương Thư Hân muốn dìu đỡ cô ta nhưng lại bị hất ra!
Lúc này Vương Gia Linh đã đi tới cửa, mở cửa phòng ra, chỉ tay về phía cửa hét lớn: “Chị đi đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy chị!”
“Gia Linh…”
Vương Gia Linh gào lên: “Chị đi đi! Tôi kêu chị đi…”
Vương Thư Hân thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.
Năm phút sau, sau khi Vương Thư Hân đi xuống lầu ngồi vào chiếc xe sang trọng, cô ta nói với nam thư ký: “Mấy ngày này cậu cho người để ý đến em gái tôi. Tôi sợ nó kích động mà làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được…”
“Vâng, sếp Vương.”
…
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Mai lái chiếc Ferrari màu đen của Lập Gia Khiêm, lái vào hầm đậu xe của Tập đoàn Truyền thông Đường Văn.
Cô vốn định tự mua một chiếc BMW hạng nhẹ, nhưng bị Lập Gia Khiêm từ chối thẳng!
Lời nói nguyên gốc của anh là như thế này: Nói đùa! Em mua xe làm gì chứ? Có hai mươi chiếc ô tô hạng sang để trong ga ra, mỗi chiếc đều trên 30 tỷ. Em không thuận mắt được chiếc nào sao?
Lập Gia Khiêm còn nói, nếu thực sự không thích thì anh sẽ cùng cô đi mua một chiếc mới!
Lâm Thanh Mai thầm mắng gã phá của này…
Nhưng không mắng ra trước mặt, bởi vì Lập Gia Khiêm có thể oán giận ngược lại cô bằng câu: Ông đây không trộm không cướp, kiếm tiền được mà không thể tiêu được sao?
Cuối cùng, cô đã chọn chiếc Ferrari màu đen đã coi như là rất khiêm tốn này.
Có lẽ sau khi gả cho ông chồng giàu có, cô cần phải điều chỉnh lại tâm tính của mình…
Vào lúc này, Lâm Thanh Mai đã đậu xe vào chỗ đậu.
Hôm nay cô đến Tập đoàn Truyền thông Đường Văn để bàn về chuyện kịch bản với Đường Văn Tú.
Lần trước vì chuyện cô cùng Đỗ Tiểu Mỹ đến bệnh viện mà bị gác lại.
Cô cầm túi xách từ bên ghế ngồi kế bên người lái, vừa muốn rút chìa khóa chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy tiếng điện thoại reo lên trong túi xách.
Tiếng nhạc chuông khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối. Thực ra đó là nhạc chuông do Asa ghi âm lại “Mẹ ơi! Mau nghe điện thoại! Chồng mẹ gọi cho mẹ kìa! Mẹ ơi! Mau nghe điện thoại! Chồng mẹ gọi cho mẹ kìa…”
Asa tội nghiệp chắc hẳn đã bị ba ruột dọa dẫm mới có thể ghi âm loại nhạc chuông bất đắc dĩ này.
Lâm Thanh Mai lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa nhìn lên màn hình điện thoại, cô đã lập tức nhíu mày, trên màn hình hiện tên: Chồng nam thần…
Cô nghĩ xem ra sau này phải đặt mật khẩu cho điện thoại thôi!
Điện thoại của cô đã sắp bị hai ba con phá hỏng rồi!
Bấm nghe máy, cô không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?”
Lái xe chưa được một tiếng, Lập Gia Khiêm đã gọi năm lần!
Thiết lập tính cách tổng tài bá đạo đâu rồi?
Giọng nói Lập Gia Khiêm lập tức có hơi tủi thân: “Vợ, em ghét nghe giọng nói của anh như vậy sao?”
Một khi giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh nói ra với giọng điệu đáng thương, xương cốt Lâm Thanh Mai đều tê dại, cô phải mạnh mẽ dùng thái độ chuyên nghiệp của mình để nói chuyện!
Lâm Thanh Mai nói: “Lập Gia Khiêm, anh đừng làm loạn, vừa rồi kẹt xe em đã đến trễ năm phút… Có chuyện gì quan trọng không? Có thì nói mau!”
Lập Gia Khiêm nhịn không được chửi thề một câu bằng tiếng Pháp, chính tai nghe thấy vợ bắt đầu ghét bỏ mình, trái tim nhỏ bắt đầu cảm thấy thật lạnh.
Anh chuyển chủ đề, nghiêm túc hỏi: “Thanh Mai, lát nữa anh sẽ đi siêu thị với Asa, không phải mùa dâu của em sắp tới sao? Cần anh mua băng vệ sinh giúp em không?”
Lâm Thanh Mai: “…”
Nếu bạn tốt đã có được hạnh phúc như mong muốn, và mẹ ruột của Asa là Lâm Thanh Mai cũng đã trở về, có lẽ những người ngoài như họ không nên tiếp tục xen vào nữa.
Vương Gia Linh chính tai nghe thấy chị gái của mình kêu cô ta quên đi Lập Gia Khiêm, cô ta không dám tin và ngẩng đầu hỏi: “Chị, chị đang nói gì vậy? Chị kêu em quên đi Gia Khiêm? Làm sao quên? Chị cho rằng việc em thích anh ấy là chuyện dễ dàng như vậy sao?”
“Gia Linh! Bất kể ra sao, Gia Khiêm, anh ấy đã kết hôn với Lâm Thanh Mai, việc đã đến nước này, em còn muốn thế nào nữa?”
Lời khuyên của Vương Thư Hân không phải là điều mà Vương Gia Linh muốn nghe, cô ta đột nhiên kích động: “Chị đi đi! Tôi không muốn nghe những lời này của chị! Nếu như chị không muốn giúp tôi cũng không sao! Tôi cũng không phải chỉ có thể dựa vào chị…”
“Em muốn làm gì?” Vương Thư Hân có chút khẩn trương. Nhìn cảm xúc của em gái mình không ổn định như vậy, cô ta không yên tâm cứ vậy mà rời đi.
Không ngờ Vương Gia Linh trở nên cuồng loạn: “Tôi kêu chị đi! Chị không nghe thấy sao? Cút ngay!”
Vương Thư Hân nhíu mày đứng lên, kìm nén tính khí, bình tĩnh nói: “Gia Linh, em say rồi! Em hãy đi ngủ một giấc trước, có thể ngày mai em sẽ nghĩ thông suốt…”
Vương Gia Linh bước đi có chút không vững, Vương Thư Hân muốn dìu đỡ cô ta nhưng lại bị hất ra!
Lúc này Vương Gia Linh đã đi tới cửa, mở cửa phòng ra, chỉ tay về phía cửa hét lớn: “Chị đi đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy chị!”
“Gia Linh…”
Vương Gia Linh gào lên: “Chị đi đi! Tôi kêu chị đi…”
Vương Thư Hân thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.
Năm phút sau, sau khi Vương Thư Hân đi xuống lầu ngồi vào chiếc xe sang trọng, cô ta nói với nam thư ký: “Mấy ngày này cậu cho người để ý đến em gái tôi. Tôi sợ nó kích động mà làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được…”
“Vâng, sếp Vương.”
…
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Mai lái chiếc Ferrari màu đen của Lập Gia Khiêm, lái vào hầm đậu xe của Tập đoàn Truyền thông Đường Văn.
Cô vốn định tự mua một chiếc BMW hạng nhẹ, nhưng bị Lập Gia Khiêm từ chối thẳng!
Lời nói nguyên gốc của anh là như thế này: Nói đùa! Em mua xe làm gì chứ? Có hai mươi chiếc ô tô hạng sang để trong ga ra, mỗi chiếc đều trên 30 tỷ. Em không thuận mắt được chiếc nào sao?
Lập Gia Khiêm còn nói, nếu thực sự không thích thì anh sẽ cùng cô đi mua một chiếc mới!
Lâm Thanh Mai thầm mắng gã phá của này…
Nhưng không mắng ra trước mặt, bởi vì Lập Gia Khiêm có thể oán giận ngược lại cô bằng câu: Ông đây không trộm không cướp, kiếm tiền được mà không thể tiêu được sao?
Cuối cùng, cô đã chọn chiếc Ferrari màu đen đã coi như là rất khiêm tốn này.
Có lẽ sau khi gả cho ông chồng giàu có, cô cần phải điều chỉnh lại tâm tính của mình…
Vào lúc này, Lâm Thanh Mai đã đậu xe vào chỗ đậu.
Hôm nay cô đến Tập đoàn Truyền thông Đường Văn để bàn về chuyện kịch bản với Đường Văn Tú.
Lần trước vì chuyện cô cùng Đỗ Tiểu Mỹ đến bệnh viện mà bị gác lại.
Cô cầm túi xách từ bên ghế ngồi kế bên người lái, vừa muốn rút chìa khóa chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy tiếng điện thoại reo lên trong túi xách.
Tiếng nhạc chuông khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối. Thực ra đó là nhạc chuông do Asa ghi âm lại “Mẹ ơi! Mau nghe điện thoại! Chồng mẹ gọi cho mẹ kìa! Mẹ ơi! Mau nghe điện thoại! Chồng mẹ gọi cho mẹ kìa…”
Asa tội nghiệp chắc hẳn đã bị ba ruột dọa dẫm mới có thể ghi âm loại nhạc chuông bất đắc dĩ này.
Lâm Thanh Mai lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa nhìn lên màn hình điện thoại, cô đã lập tức nhíu mày, trên màn hình hiện tên: Chồng nam thần…
Cô nghĩ xem ra sau này phải đặt mật khẩu cho điện thoại thôi!
Điện thoại của cô đã sắp bị hai ba con phá hỏng rồi!
Bấm nghe máy, cô không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?”
Lái xe chưa được một tiếng, Lập Gia Khiêm đã gọi năm lần!
Thiết lập tính cách tổng tài bá đạo đâu rồi?
Giọng nói Lập Gia Khiêm lập tức có hơi tủi thân: “Vợ, em ghét nghe giọng nói của anh như vậy sao?”
Một khi giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh nói ra với giọng điệu đáng thương, xương cốt Lâm Thanh Mai đều tê dại, cô phải mạnh mẽ dùng thái độ chuyên nghiệp của mình để nói chuyện!
Lâm Thanh Mai nói: “Lập Gia Khiêm, anh đừng làm loạn, vừa rồi kẹt xe em đã đến trễ năm phút… Có chuyện gì quan trọng không? Có thì nói mau!”
Lập Gia Khiêm nhịn không được chửi thề một câu bằng tiếng Pháp, chính tai nghe thấy vợ bắt đầu ghét bỏ mình, trái tim nhỏ bắt đầu cảm thấy thật lạnh.
Anh chuyển chủ đề, nghiêm túc hỏi: “Thanh Mai, lát nữa anh sẽ đi siêu thị với Asa, không phải mùa dâu của em sắp tới sao? Cần anh mua băng vệ sinh giúp em không?”
Lâm Thanh Mai: “…”
Bình luận facebook