Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 272
Sửng sốt khoảng mười giây, cô đã nghẹn đến sắp nội thương, cuối cùng nói ra hai chữ: “Tùy anh.”
Sau đó đỏ mặt mắc cỡ trực tiếp cúp máy Lập Gia Khiêm.
Lập Gia Khiêm ở đầu dây bên kia điện thoại có cảm giác thành tựu khi đã trả thù cô, anh cong môi cười: “Nhóc con, thẹn thùng à…”
Lâm Thanh Mai ngồi trong xe, chờ hai ‘rạng mây hồng ’ trên má biến mất, lúc này bỗng nhiên có một người đàn ông cao ráo đi tới trước xe.
Người đàn ông đội một chiếc mũ màu đen, mặc áo da màu đen cùng với quần jean rách màu đen.
Cô còn chưa thấy rõ mặt anh ta, người đàn ông đã mở cửa ghế phụ ra trực tiếp ngồi vào!
Lâm Thanh Mai cảnh giác lập tức lấy chiếc dùi cui điện phòng kẻ xấu từ trong túi ra.
Một khi bị chiếc dùi cui điện này chích vào, có thể làm người ta ê ê a a đau nửa ngày.
Nhưng cô lập tức cảm thấy hối hận, hai ngày trước, cô đã bảo Lập Gia Khiêm rằng không cần Long Hoa Long Nguyệt đi theo.
Lúc ấy Lập Gia Khiêm còn không đồng ý, nói anh làm vậy để bảo vệ cô.
Nhưng Lâm Thanh Mai không thích cảm giác bị người khác giám sát, nên đã từ chối!
Bây giờ nhớ tới hai chị em họ, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông xa lạ này.
Nếu không phải vì trên tay người đàn ông không có gì, chỉ sợ cô đã bỏ xe kêu cứu mạng!
Lúc này, người đàn ông đội mũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, cuối cùng Lâm Thanh Mai cũng thấy rõ khuôn mặt dưới vành nón.
Làn da màu lúa mạch thật đẹp, dung mạo có nét Châu Âu, mũi cao và mắt hai mí rất giống người Châu Âu, đôi mày kiếm màu đen lộ ra một cỗ thâm trầm, đôi môi đẹp có hơi sứt, người đàn ông rất tự nhiên móc một cây son dưỡng dành cho đàn ông từ trong túi áo ra rồi thoa lên môi.
Lâm Thanh Mai nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của anh ta thì hơi nổi giận.
“Này! Anh là ai vậy? Sao lại vào xe tôi ngồi?” Lâm Thanh Mai một tay nắm vuốt nhỏ gậy điện, tùy thời chuẩn bị bảo vệ mình.
Người đàn ông đẹp trai trông chưa được ba mươi tuổi cười với cô, anh ta cất son môi, sau đó nhìn chiếc dùi cui điện trong tay Lâm Thanh Mai nói: “Lâm Thanh Mai, chiếc dùi cui đó không có điện, chỉ sợ đến con chuột cũng không choáng nổi?”
Lâm Thanh Mai không dám buông dùi cui điện xuống, cô lạnh lùng nói: “Anh mau nhanh xuống xe! Không thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Người đàn ông lại cười khẽ một tiếng, sau đó anh ta ngẩng đầu lên lần nữa nói ra thân phận của mình.
“Cô báo đáp ân nhân cứu con trai mình như vậy? Lúc trước đã nói sẽ làm bạn gái tôi một tuần, bây giờ cô muốn trốn nợ sao?”
Lần này Lâm Thanh Mai triệt để trợn tròn mắt, cô giật mình nhìn chằm chằm người đàn ông, hơi cà lăm hỏi: “Anh là Smoker? Anh không phải một ông già sao?”
Người đàn ông lấy điện thoại ra gọi cho Đông Phương Trực ngay trước mặt Lâm Thanh Mai.
Đông Phương Trực nghe máy: “Smoker, có chuyện gì sao?”
Người đàn ông cười nói: “Không có việc gì.”
Nói xong anh ta lập tức cúp điện thoại, Lâm Thanh Mai nhìn anh ta nhất thời nghẹn lời.
Người đàn ông giải thích: “Các người thật ngây thơ, lúc tôi nói chuyện với các người trong điện thoại thì dùng phần mềm biến âm là được rồi, cứ nói tôi là ông già?”
Rốt cuộc lần này Lâm Thanh Mai đã tin tưởng thân phận của anh ta, cô nhíu mày lạnh lùng nói: “Thì ra là anh…”
Người đàn ông đột nhiên duỗi tay phải của mình ra: “Tôi tên là Nhậm Dung Cảnh, lần đầu gặp mặt, hân hạnh.”
Cô chần chờ một chút, cuối cùng cất cây dùi cui điện vào rồi đưa tay phải ra nắm tay anh ta.
Nhậm Dung Cảnh cũng không chiếm lợi từ cô, rất nhanh đã buông lỏng tay ra.
“Lâm Thanh Mai, làm người phải giữ chữ tín, thì lần sau mới tiếp tục hợp tác. Lúc trước chính miệng cô đã hứa cô sẽ không nuốt lời chứ?”
Biểu cảm của Nhậm Dung Cảnh nhìn không ra cảm xúc, sắc mặt anh ta vẫn như thường, nhưng lời nói lại không khoan nhượng.
Lâm Thanh Mai bỗng nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, cô thành thật nói: “Anh Nhậm, là như vậy, lúc đầu tôi chấp nhận yêu cầu của anh là lúc tôi còn độc thân, khi đó tôi sốt ruột muốn cứu con trai, cho nên mới đồng ý…”
“Nhưng bây giờ tôi đã kết hôn rồi, việc làm bạn gái anh tôi thật sự không làm được, anh có thể đổi một yêu cầu khác không? Hoặc là tôi có thể đền tiền cho anh.”
Nhậm Dung Cảnh khẽ nhíu mày nói: “Nhanh như vậy đã kết hôn… Vận may của tôi thật không tốt.”
Giờ phút này Lâm Thanh Mai cảm thấy may mắn khi mình kết hôn sớm, không ngờ người đàn ông này thật sự đi tìm mình.
Thế mà còn trong tình huống đột nhiên như vậy, có thể thấy được người đàn ông này thật sự tìm người rất giỏi!
“Đúng vậy, thật sự là không cố ý! Không phải tôi không muốn thực hiện lời hứa, chồng tôi rất ghen tuông… Nếu không, anh nghĩ yêu cầu khác đi? Hôm nay tôi có hẹn và đã đến muộn, chúng ta có thể bàn lại vào hôm khác không?” Lâm Thanh Mai cố gắng nói với vẻ mặt ôn hoà, thậm chí còn không ngần ngại kéo Lập Gia Khiêm vào, chỉ hi vọng Nhậm Dung Cảnh có thể biết khó mà lui.
Nhưng trong lòng cô vẫn một mực biết ơn người đàn ông này, dù sao cũng nhờ anh ta mới cứu được Asa.
Mà sau đó Lập Gia Khiêm đã nói với cô, theo những chứng cứ điều tra được, chuyện Asa bị trói không có ân oán cá nhân, chỉ đơn thuần là ham tiền.
Lão Kim Nha thủ lĩnh của bọn cướp đã bị bắt vào tù, đàn em của gã cũng bị quét sạch, ngoại trừ con trai của gã chẳng biết đang ở đâu, tất cả những người liên quan đến vụ án đã bị bắt và truy nã!
Lập Gia Khiêm phái đội trưởng Cao và Lục Tam đi tìm kiếm con trai của Lão Kim Nha.
Dù sao bắt được tất cả mới có thể yên tâm.
Đó là nguyên nhân vì sao Lập Gia Khiêm lại phái rất nhiều vệ sĩ bảo vệ Asa.
Lâm Thanh Mai chờ Nhậm Dung Cảnh đáp lời, nhưng anh ta vẫn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc cô định lên tiếng nhắc nhở lần nữa thì Nhậm Dung Cảnh ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Lâm Thanh Mai, cô đã kết hôn rồi, tôi cũng không miễn cưỡng…”
“Nhưng tôi hi vọng cô có thể phối hợp với tôi diễn một màn kịch, không lừa cô, thật ra tôi là người thành thị này, lần này tôi về đây là để tới gặp ba tôi bị mắc bệnh ung thư gan, tôi đến thừa kế tài sản của ông ấy… Nhưng ông ấy có một yêu cầu, bảo tôi nhất định phải dẫn theo vị hôn thê đến thì ông ấy mới bằng lòng đưa di chúc cho tôi, cô có thể giả làm vị hôn thê của tôi không?”
Lâm Thanh Mai bài xích nói: “Anh tìm người khác không được sao?”
Sắc mặt Nhậm Dung Cảnh lập tức khó coi: “Lâm Thanh Mai! Có người qua cầu rút ván như cô sao? Không giả được đúng không, được, cô lái xe đi! Bây giờ chúng ta đi khách sạn mướn phòng! Tôi phải dùng quyền lợi làm bạn trai của tôi!”
“…”
Lâm Thanh Mai lập tức thay đổi vẻ mặt, mỉm cười nói: “Anh Nhậm, ba anh đang ở bệnh viện nào? Bây giờ tôi phải đi lừa gạt… Không, thừa kế tài sản!”
Sau đó đỏ mặt mắc cỡ trực tiếp cúp máy Lập Gia Khiêm.
Lập Gia Khiêm ở đầu dây bên kia điện thoại có cảm giác thành tựu khi đã trả thù cô, anh cong môi cười: “Nhóc con, thẹn thùng à…”
Lâm Thanh Mai ngồi trong xe, chờ hai ‘rạng mây hồng ’ trên má biến mất, lúc này bỗng nhiên có một người đàn ông cao ráo đi tới trước xe.
Người đàn ông đội một chiếc mũ màu đen, mặc áo da màu đen cùng với quần jean rách màu đen.
Cô còn chưa thấy rõ mặt anh ta, người đàn ông đã mở cửa ghế phụ ra trực tiếp ngồi vào!
Lâm Thanh Mai cảnh giác lập tức lấy chiếc dùi cui điện phòng kẻ xấu từ trong túi ra.
Một khi bị chiếc dùi cui điện này chích vào, có thể làm người ta ê ê a a đau nửa ngày.
Nhưng cô lập tức cảm thấy hối hận, hai ngày trước, cô đã bảo Lập Gia Khiêm rằng không cần Long Hoa Long Nguyệt đi theo.
Lúc ấy Lập Gia Khiêm còn không đồng ý, nói anh làm vậy để bảo vệ cô.
Nhưng Lâm Thanh Mai không thích cảm giác bị người khác giám sát, nên đã từ chối!
Bây giờ nhớ tới hai chị em họ, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông xa lạ này.
Nếu không phải vì trên tay người đàn ông không có gì, chỉ sợ cô đã bỏ xe kêu cứu mạng!
Lúc này, người đàn ông đội mũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, cuối cùng Lâm Thanh Mai cũng thấy rõ khuôn mặt dưới vành nón.
Làn da màu lúa mạch thật đẹp, dung mạo có nét Châu Âu, mũi cao và mắt hai mí rất giống người Châu Âu, đôi mày kiếm màu đen lộ ra một cỗ thâm trầm, đôi môi đẹp có hơi sứt, người đàn ông rất tự nhiên móc một cây son dưỡng dành cho đàn ông từ trong túi áo ra rồi thoa lên môi.
Lâm Thanh Mai nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của anh ta thì hơi nổi giận.
“Này! Anh là ai vậy? Sao lại vào xe tôi ngồi?” Lâm Thanh Mai một tay nắm vuốt nhỏ gậy điện, tùy thời chuẩn bị bảo vệ mình.
Người đàn ông đẹp trai trông chưa được ba mươi tuổi cười với cô, anh ta cất son môi, sau đó nhìn chiếc dùi cui điện trong tay Lâm Thanh Mai nói: “Lâm Thanh Mai, chiếc dùi cui đó không có điện, chỉ sợ đến con chuột cũng không choáng nổi?”
Lâm Thanh Mai không dám buông dùi cui điện xuống, cô lạnh lùng nói: “Anh mau nhanh xuống xe! Không thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Người đàn ông lại cười khẽ một tiếng, sau đó anh ta ngẩng đầu lên lần nữa nói ra thân phận của mình.
“Cô báo đáp ân nhân cứu con trai mình như vậy? Lúc trước đã nói sẽ làm bạn gái tôi một tuần, bây giờ cô muốn trốn nợ sao?”
Lần này Lâm Thanh Mai triệt để trợn tròn mắt, cô giật mình nhìn chằm chằm người đàn ông, hơi cà lăm hỏi: “Anh là Smoker? Anh không phải một ông già sao?”
Người đàn ông lấy điện thoại ra gọi cho Đông Phương Trực ngay trước mặt Lâm Thanh Mai.
Đông Phương Trực nghe máy: “Smoker, có chuyện gì sao?”
Người đàn ông cười nói: “Không có việc gì.”
Nói xong anh ta lập tức cúp điện thoại, Lâm Thanh Mai nhìn anh ta nhất thời nghẹn lời.
Người đàn ông giải thích: “Các người thật ngây thơ, lúc tôi nói chuyện với các người trong điện thoại thì dùng phần mềm biến âm là được rồi, cứ nói tôi là ông già?”
Rốt cuộc lần này Lâm Thanh Mai đã tin tưởng thân phận của anh ta, cô nhíu mày lạnh lùng nói: “Thì ra là anh…”
Người đàn ông đột nhiên duỗi tay phải của mình ra: “Tôi tên là Nhậm Dung Cảnh, lần đầu gặp mặt, hân hạnh.”
Cô chần chờ một chút, cuối cùng cất cây dùi cui điện vào rồi đưa tay phải ra nắm tay anh ta.
Nhậm Dung Cảnh cũng không chiếm lợi từ cô, rất nhanh đã buông lỏng tay ra.
“Lâm Thanh Mai, làm người phải giữ chữ tín, thì lần sau mới tiếp tục hợp tác. Lúc trước chính miệng cô đã hứa cô sẽ không nuốt lời chứ?”
Biểu cảm của Nhậm Dung Cảnh nhìn không ra cảm xúc, sắc mặt anh ta vẫn như thường, nhưng lời nói lại không khoan nhượng.
Lâm Thanh Mai bỗng nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, cô thành thật nói: “Anh Nhậm, là như vậy, lúc đầu tôi chấp nhận yêu cầu của anh là lúc tôi còn độc thân, khi đó tôi sốt ruột muốn cứu con trai, cho nên mới đồng ý…”
“Nhưng bây giờ tôi đã kết hôn rồi, việc làm bạn gái anh tôi thật sự không làm được, anh có thể đổi một yêu cầu khác không? Hoặc là tôi có thể đền tiền cho anh.”
Nhậm Dung Cảnh khẽ nhíu mày nói: “Nhanh như vậy đã kết hôn… Vận may của tôi thật không tốt.”
Giờ phút này Lâm Thanh Mai cảm thấy may mắn khi mình kết hôn sớm, không ngờ người đàn ông này thật sự đi tìm mình.
Thế mà còn trong tình huống đột nhiên như vậy, có thể thấy được người đàn ông này thật sự tìm người rất giỏi!
“Đúng vậy, thật sự là không cố ý! Không phải tôi không muốn thực hiện lời hứa, chồng tôi rất ghen tuông… Nếu không, anh nghĩ yêu cầu khác đi? Hôm nay tôi có hẹn và đã đến muộn, chúng ta có thể bàn lại vào hôm khác không?” Lâm Thanh Mai cố gắng nói với vẻ mặt ôn hoà, thậm chí còn không ngần ngại kéo Lập Gia Khiêm vào, chỉ hi vọng Nhậm Dung Cảnh có thể biết khó mà lui.
Nhưng trong lòng cô vẫn một mực biết ơn người đàn ông này, dù sao cũng nhờ anh ta mới cứu được Asa.
Mà sau đó Lập Gia Khiêm đã nói với cô, theo những chứng cứ điều tra được, chuyện Asa bị trói không có ân oán cá nhân, chỉ đơn thuần là ham tiền.
Lão Kim Nha thủ lĩnh của bọn cướp đã bị bắt vào tù, đàn em của gã cũng bị quét sạch, ngoại trừ con trai của gã chẳng biết đang ở đâu, tất cả những người liên quan đến vụ án đã bị bắt và truy nã!
Lập Gia Khiêm phái đội trưởng Cao và Lục Tam đi tìm kiếm con trai của Lão Kim Nha.
Dù sao bắt được tất cả mới có thể yên tâm.
Đó là nguyên nhân vì sao Lập Gia Khiêm lại phái rất nhiều vệ sĩ bảo vệ Asa.
Lâm Thanh Mai chờ Nhậm Dung Cảnh đáp lời, nhưng anh ta vẫn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc cô định lên tiếng nhắc nhở lần nữa thì Nhậm Dung Cảnh ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Lâm Thanh Mai, cô đã kết hôn rồi, tôi cũng không miễn cưỡng…”
“Nhưng tôi hi vọng cô có thể phối hợp với tôi diễn một màn kịch, không lừa cô, thật ra tôi là người thành thị này, lần này tôi về đây là để tới gặp ba tôi bị mắc bệnh ung thư gan, tôi đến thừa kế tài sản của ông ấy… Nhưng ông ấy có một yêu cầu, bảo tôi nhất định phải dẫn theo vị hôn thê đến thì ông ấy mới bằng lòng đưa di chúc cho tôi, cô có thể giả làm vị hôn thê của tôi không?”
Lâm Thanh Mai bài xích nói: “Anh tìm người khác không được sao?”
Sắc mặt Nhậm Dung Cảnh lập tức khó coi: “Lâm Thanh Mai! Có người qua cầu rút ván như cô sao? Không giả được đúng không, được, cô lái xe đi! Bây giờ chúng ta đi khách sạn mướn phòng! Tôi phải dùng quyền lợi làm bạn trai của tôi!”
“…”
Lâm Thanh Mai lập tức thay đổi vẻ mặt, mỉm cười nói: “Anh Nhậm, ba anh đang ở bệnh viện nào? Bây giờ tôi phải đi lừa gạt… Không, thừa kế tài sản!”
Bình luận facebook