Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 16: Chiến đấu
Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 16: Chiến đấu
Đoạn này toàn hành động, khô khan và hơi loạn não, mọi người chịu khó đọc nhé.
Màn hình điện tử trên thang máy chậm rãi nhích đến con số 2, sau đó âm thanh báo hiệu vang lên “Ting” một tiếng. Lúc này, Quách Dĩ Kiên đã giương súng máy sẵn sàng, tư thế chuẩn bị chiến đấu, còn bọn Trần Nguyên đang đứng phía trên cũng đã chuẩn bị cắt dây cáp xong xuôi.
Vân Trang cùng Văn Đường ở đầu bên này nín thở, mắt nhìn chằm chằm tình hình ở phía bên kia không dám chớp lấy một lần. Ba giây sau, cửa thang máy chầm chậm mở ra, Dĩ Kiên nhanh như cắt nhảy lên bám một tay, đu người lên trần thang máy, tay còn lại cầm súng quét điên cuồng về phía mấy chục người của bọn Riley đang đứng chờ sẵn phía trước.
Bọn chúng mặc dù đã cầm súng chuẩn bị chiến đấu sẵn sàng nhưng lại không ngờ Quách Dĩ Kiên không đứng trong thang mà cheo leo ở trần thang, thành ra vài giây đầu hơi bị bất ngờ, không kịp phản ứng, mấy tên đứng trước bị trúng đạn gục xuống chết không kịp nhắm mắt.
Dĩ Kiên thấp giọng nói qua tai nghe: “Nguyên, làm đi”.
Trần Nguyên lúc này đứng trên nóc thang máy, nghe thấy tiếng súng liền lập tức cắt cáp, anh ta nói một tiếng: “Rõ, đại ca”.
Thang máy lập tức trượt xuống thêm một mét so với cửa, năm người lính đặc công đứng trên trần thang, thuận lợi núp sang hai bên, đồng thời giơ súng bắn toán loạn.
Quách Dĩ Kiên theo đà bị tụt xuống phía dưới một quãng, khe hở giữa sàn với trần thang máy bị thu hẹp lại, khiến anh có vị trí an toàn nhất để bắn tỉa bọn Riley.
Đội đặc công một trên một dưới phối hợp tác chiến, chẳng mấy chốc, mấy chục người của bên địch đã bị tiêu diệt xong xuôi, máu thịt bắn ra bầy nhầy loang lổ khắp cả sàn nhà trước thang máy. Đúng lúc này, tiếng còi báo động trong căn cứ cũng bắt đầu réo ầm ỹ, đánh thức toàn bộ bọn Riley đang say trong giấc ngủ phải bật dậy.
Dĩ Kiên nhanh như cắt trượt ra khỏi khoang thang máy, bước ra bên ngoài, bọn Trần Nguyên thấy anh thì ngay lập tức giương súng tản ra tứ phía, giữ tư thế phòng bị:
“Đại ca. Anh không sao chứ”
Anh khẽ gật đầu tỏ ý không sao, sau đó nói qua tai nghe: “Văn Đường, báo cáo các hướng địch di chuyển?”
Văn Đường quan sát bản đồ nhiệt rồi gấp gáp nói: “Đại ca, một nhóm khoảng hai mươi người đang chạy tới từ hành lang bên phải. Một nhóm đông hơn tiến tới từ bên trái”. Anh ta nuốt khan một ngụm nước bọt, bổ sung thêm: “Vũ trang đầy đủ”.
Quách Dĩ Kiên lập tức quay người, gầm lên với mấy người sau lưng: “Tìm vị trí an toàn ẩn nấp”. Sau đó, giơ súng bắn vỡ tất cả camera trong hành lang gần thang máy.
Chưa đầy nửa phút sau, hai nhóm lính của Riley rầm rập chạy tới. Bọn chúng không hỏi không rằng câu nào đã nã đạn túi bụi, mặc kệ việc đối phương đang trốn ở đâu, chỉ cần thấy các vật cản đường là giương súng bắn toán loạn.
Đội lính đặc công của Dĩ Kiên phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, bọn họ phân chia nhau núp sau một góc tường, tiếp theo Quách Dĩ Kiên kẹp năm phi tiêu trên tay, âm thầm nghe tiếng bước chân đến để tính toán vị trí của muc tiêu, sau đó nhanh như chớp xoay người, phóng phi tiêu trúng cổ từng tên một.
Vân Trang nhìn thấy cảnh này, miệng há hốc không sao khép lại được, trong đầu liền bật ra tám từ: Tốc độ và chuẩn xác dã man thật.
Không hổ danh là truyền kỳ của các học viên trong trường quân sự.
Tuy nhiên, dù anh có tài giỏi đến đâu thì cũng phải thần thánh hay người có ba đầu sáu tay, cho nên lúc bọn Riley thấy người của mình đột nhiên ôm cổ gục xuống chết thì cũng ngay lập tức phát hiện ra vị trí mà mấy người của Quách Dĩ Kiên đang ẩn nấp.
Mấy chục nòng súng lạnh lẽo đen ngòm chĩa vào ấn đường của sáu người trong đội đặc công, Vân Trang đứng phía bên này cũng mở to mắt thất thần nhìn màn hình, cơ thể bất động như tượng.
Vẫn biết bọn Riley thế mạnh người đông, ở đây lại là địa bàn của bọn chúng nên dù Quách Dĩ Kiên có giỏi đến mấy thì cũng như lấy trứng chọi với đá, hoàn toàn không có khả năng chiến thắng trở về. Thế nhưng vì cô tin anh, vì hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của anh cho nên vẫn tự ảo tưởng nuôi hy vọng bọn họ sẽ thành công…
Vân Trang không thể ngờ được, thực sự không thể ngờ được, anh lại thất bại nhanh đến thế!!!
Lồng ngực cô đột nhiên trở nên đau buốt, dù có cố gắng thế nào cũng không thể hít thở được. Văn Đường ngồi bên cạnh cũng thất thần không nói không rằng câu gì, dường như hiện tại anh ta cũng đang nín thở chờ đợi hành động Quách Dĩ Kiên.
Không khí ở hai đầu màn hình căng thẳng như cung đã lên dây, bọn Riley nhổ nước bọt chửi to một tiếng: “Fuck you”
Còn đội đặc công thì lặng lẽ bỏ súng, sau đó đá văng ra xa, giơ hai tay lên ngang đầu.
Nhìn thấy cảnh này, Vân Trang thực sự không thể chờ đợi được nữa, dù anh có thoát được hay là không thoát được, cô cũng không còn đủ kiên nhẫn mà đứng trước màn hình bất lực nhìn anh như thế nữa, không thể đợi với chờ thêm bất kỳ giây phút nào nữa.
Vân Trang quay sang liếc Văn Đường, hít sâu một hơi:
“Em đi cứu anh ấy. Anh ở lại đây”
Văn Đường kinh ngạc kêu lên: “Em làm gì vậy? Đại ca nói em ở yên đây, em…
Vân Trang không thèm nghe nói hết câu đã xoay người bỏ đi, trước khi ra khỏi cửa cô còn buông lại một câu: “Em không phải binh sĩ dưới quyền của anh ấy, cũng không phải lính dưới quyền anh. Em đi đến đó vì em muốn ở bên anh ấy, sống chết thế nào em cũng chỉ có nguyện vọng như thế thôi. Văn Đường, anh hãy ở lại đây tìm cách giúp anh ấy. Không cần lo cho em”. Sau đó, mở cửa chạy ra ngoài.
Văn Đường mở to mắt bất lực, không thể đuổi theo Vân Trang, cũng không thể rời bỏ vị trí, lại càng không thể báo cáo với Dĩ Kiên vào lúc này.
Kế hoạch tác chiến lần này vô cùng mạo hiểm, trước khi đến căn cứ của bọn Riley, Đại úy đã dặn dò anh ta cẩn thận: Nếu bọn họ không thể quay về thì phải lập tức đưa Vân Trang đi ngay, đồng thời đem tất cả những tư liệu về căn cứ ở vùng băng này nộp cho tổng bộ để cấp trên tìm phương án khác… Nhưng mà, nhìn Vân Trang lao ra ngoài trong cơn mưa tuyết, Văn Đường cũng phần nào hiểu được cảm giác của cô. Nếu đổi lại là anh ta, nếu anh ta có thể rời vị trí… có lẽ anh ta cũng ngay lập tức chạy đến cứu Quách Dĩ Kiên giống như Vân Trang lúc này…
Dù biết sẽ đi vào chỗ chết cũng nhất định muốn cứu!!!
Đúng lúc này, Dĩ Kiên mấp máy môi, nói qua tai nghe đúng một chữ: “Phong”.
Thanh âm rè rè truyền đến qua loa máy tính, Phong gần như ngay lập tức trả lời: “Đại ca, em đến rồi”.
Anh ta vừa nói dứt lời thì sau lưng đám lính Riley đột nhiên vang lên một giọng nói: “Bỏ súng xuống”
Nghe âm thanh này, tất cả bọn chúng lập tức quay đầu lại nhìn. Phía sau, Mạc Phong đứng sau một người đàn ông tóc vàng to béo, một cánh tay anh ta ghì lên cổ, tay còn lại cầm súng chĩa vào thái dương của hắn. Gã tóc vàng dường như sợ lính của mình chưa nghe thấy, lại vội vàng hét lên lần nữa:
“Lập tức bỏ súng xuống, có nghe thấy không? Bỏ súng xuống”
“Đại ca”
“Chúng mày điếc à? Hạ vũ khí xuống”
Mấy chục tên lính nhìn Riley rồi lại nhìn nhau, nửa phút sau mới bất mãn hạ súng xuống.
Văn Đường nhìn qua máy tính thấy cảnh tượng này mới dám thở phào một tiếng. Hóa ra, Quách Dĩ Kiên để Phong ở bên trên là do tính toán từ trước, anh muốn lấy chính mình làm mồi nhử để Phong có thể rảnh tay đi bắt thủ lĩnh Riley. Cuối cùng, đem ông ta ra làm con tin, hoàn toàn đảo ngược được tình thế.
Riley thấy thuộc hạ của mình thu vũ khí lại mới thở hắt ra một tiếng, sau đó nói với Mạc Phong đang đứng sau lưng mình:
“Cậu nghe thấy rồi đấy. Người của tôi đã hạ súng xuống rồi, cậu cũng hạ súng xuống, chúng ta từ từ nói chuyện”.
“Muốn sống thì câm miệng”. Anh ta lạnh lùng trả lời. Riley giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám nói thêm câu gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Quách Dĩ Kiên đang đi đến.
Anh chậm rãi từng bước đi tới, ánh mắt ngời sáng và lạnh lùng, sắc mặt rất bình thản nhưng phảng phất đem theo một sự uy quyền riêng biệt khiến cho Riley đứng phía đối diện bất chợt phải nhíu mày.
“Ông là Riley?”
“Cậu là ai?”. Hắn âm thầm đánh giá tác phong của Dĩ Kiên một hồi, phát hiện ra bọn họ là người Châu Á nhưng quốc gia cụ thể thì không rõ là nước nào, cuối cùng nói: “Người Trung Quốc à?”
Quách Dĩ Kiên hơi nhếch môi cười nhạt, anh phát âm tiếng anh rất chuẩn, ngữ điệu tròn trịa và gãy gọn hệt như người bản xứ: “Đi theo chúng tôi”
Lời vừa nói xong thì đột nhiên bên trên lớp băng truyền đến mấy âm thanh “ầm.. ầm”, tiếp theo đó là căn cứ hai tầng rung lắc dữ dội, sàn nhà chao đảo, các vách tường bằng kính chịu lực bắt đầu nứt toác ra.
Riley nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt liền tái nhợt, gầm lên: “Mẹ kiếp”.
Cùng lúc đó, âm thanh từ bốt gác phía trên truyền qua loa, vang xuống tầng hai: “Báo cáo, bị tấn công, chúng ta bị…”.
Lính gác của Riley còn chưa báo cáo hết câu đã hoàn toàn im bặt. Tiếp theo đó là mấy âm thanh kinh thiên động địa cùng địa chấn tiếp tục dội xuống, Quách Dĩ Kiên lúc này cũng lờ mờ đoán ra được nơi này đang bị tên lửa công kích, bây giờ lớp băng dày phía trên đã sụp đổ, căn cứ này cũng không thể chịu bao lâu được nữa, nếu không nhanh chóng thoát ra, chắc chắn bọn họ sẽ bị chôn vùi dưới băng vĩnh viễn cùng căn cứ của Riley.
Văn Đường gào lên qua tai nghe: “Đại ca, có tên lửa. Có tên lửa. Mọi người ra khỏi đó mau”
Bây giờ không phải là lúc để điều tra xem đó là tên lửa của thế lực nào nên Quách Dĩ Kiên chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó ra lệnh cho toàn đội rút quân. Còn Văn Đường ở đầu bên kia, sau khi nói xong câu đó cũng hoàn toàn bị ngắt mất tín hiệu.
Người của Riley thấy cơn địa chấn truyền đến liền vội vàng vứt sạch súng ống, người nào người nấy nháo nhác dẫm đạp lên nhau tháo chạy, đội đặc công của anh vẫn đứng im trong tầng hai đã bắt đầu ngập nước, dù gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ lo sợ nhưng không người nào tự ý hành động khi chưa có lệnh của Quách Dĩ Kiên.
Trần Nguyên ghé sát vào tai anh, đè thấp giọng: “Đại ca, nơi này bị nước bao vây rồi, chúng ta không lên sớm e rằng sẽ…”
“Bên trên là tên lửa, lên đến tầng một chắc chắn bị thiêu sống”. Vẻ mặt Dĩ Kiên lạnh nhạt, ngữ điệu bình tĩnh, thái độ dường như trời sụp xuống cũng chẳng liên quan đến anh, đột nhiên lại khiến cho toàn đội cảm thấy trấn tĩnh.
“Vậy… chúng ta phải làm sao?”
“Chờ”. Quách Dĩ Kiên liếc mắt nhìn Riley đang bị Mạc Phong ghì cổ không nhúc nhích được, bổ sung thêm: “Tôi không tin con cáo già này không chừa lại đường thoát thân cho mình”.
Riley nghe thấy câu nói này của anh, sắc mặt lo lắng đột ngột thay đổi, ông ta bỗng dưng cười phá lên: “Không hổ danh là Quách Dĩ Kiên, thiên tài quân sự của Việt Nam”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngoảnh đầu lại nhìn Riley, phía sau ông ta, nước từ từ tràn vào tứ phía, tuy nhiên, thứ khiến bọn họ phải ngoái đầu không phải là bức tường kính đã sắp toạc ra vì sức ép của nước mà là ba chữ “Quách Dĩ Kiên”.
Riley không để mọi người phải chờ lâu, nhanh chóng nói thêm: “Tôi từng nghe nói rất nhiều lần về một thiên tài quân sự ở quốc gia nhỏ bé như Việt Nam. Cũng từng tò mò không biết người có thể tiêu diệt hết chiến đấu cơ này đến tên lửa khác của tôi là kẻ nào. Không ngờ hôm nay gặp mặt mới biết cậu còn trẻ tuổi như vậy”.
Ông ta nhếch miệng, ánh mắt sắc lẹm đánh giá Quách Dĩ Kiên một lượt: “Đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu. Căn cứ này bị hủy, chúng ta có thể xây dựng căn cứ khác, cùng nhau thống trị Đông Nam Á”.
Người đàn ông đội mũ đen, mặc quần áo đen, gương mặt trắng trẻo chậm rãi tiến lại gần Riley, anh im lặng nhìn chằm chằm ông ta một lát rồi lạnh giọng trả lời: “Bây giờ không phải là lúc ông ra điều kiện với tôi, còn muốn sống thì lấy tàu ngầm ra”
“Cậu biết tôi có tàu ngầm?’. Riley cười cười: “Thả tôi, tôi đồng ý giao tàu ngầm. Nếu không, chúng ta cùng chết”
Mạc Phong nghe xong, lực trên tay anh ta ghì mạnh lên một chút: “Mẹ kiếp, câm cái miệng chó của mày lại, lấy tàu ngầm ra đây”
“Các người bắt tôi, còn có thể để cho tôi sống sao? Quách Dĩ Kiên, tôi nói rồi, một là thả tôi, tôi sẽ giao tàu ngầm, hai là chúng ta cùng chết”
Ông ta vừa nói dứt câu, kính cường lực loại dày nhất thế giới cũng bị sức ép của nước làm cho vụn nát, nước từ bên ngoài như thác lũ tràn vào, chẳng mấy chốc đã ngập đến ngang đầu gối bọn họ.
Dĩ Kiên biết bây giờ không còn thời gian để đôi co gì, anh ra hiệu cho Mạc Phong thả Riley ra, sau đó nói: “Lấy tàu ngầm, nếu không, tôi ném ông làm mồi cho cá mập trước”
“Được”. Riley nhếch môi, xoay người: “Tàu ngầm thì tàu ngầm, đi theo tôi”
Đội đặc công cùng Riley đi đến phòng chỉ huy, ông ta bấm một công tắc ngầm trong két sắt, phía sàn dưới chân lập tức nứt đôi, sau đó từ dưới mặt nước trồi lên một tàu ngầm cỡ nhỏ.
“Tàu ngầm của các anh”
Trần Nguyên cầm súng dí vào gáy Riley: “Lên trước đi”.
Ông ta cười cười, sau đó bước vào trong khoang tàu, người của Quách Dĩ Kiên cũng lên theo. Khi cửa tàu ngầm vừa đóng lại thì căn cứ bên trên cũng hoàn toàn sụp đổ, những tiếng ầm…ầm cùng các khối băng sụp xuống, nhấn chìm hoàn toàn căn cứ lẫn các vũ khí quân sự ở đó xuống dưới đáy đại dương trong tích tắc.
Riley đứng trong tàu ngầm đang lao vun vút khỏi vùng sụp đổ, nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt không rõ là vui hay buồn, ông ta nhìn một lúc rồi quay sang Dĩ Kiên đứng trầm ngâm ở gần đó:
“Quách Dĩ Kiên, ở quân đội Việt Nam cậu có cái gì? Đi theo tôi, tôi sẽ không để cho cậu thiệt”
Anh hơi nhếch miệng cười nhạt: “Tại sao ông biết tôi thuộc quân đội Việt Nam?”
“Nếu là quân đội Trung Quốc, bọn họ sẽ bắn thẳng tên lửa vào đây, như lúc nãy chẳng hạn?”. Riley đứng chắp tay sau lưng, đứng đối diện với Dĩ Kiên: “Quốc gia chọn phương án tấn công kiểu như thế này, chắc chắn phải có một đội lính đặc chủng xuất sắc, thêm nữa, còn phải có một chỉ huy tài giỏi toàn diện. Trùng hợp, ở Việt Nam lại có một vị Đại Úy tên Quách Dĩ Kiên cùng một đội đặc công như vậy”.
“Thế nên ông đoán tôi là Quách Dĩ Kiên?”
“Không phải đoán, mà là khẳng định chắc chắn”.
Riley lùi ra phía sau hai bước, lưng áp tới vách tàu ngầm: “Tôi đã từng xem ảnh của cậu nhưng khi đó cậu đeo kính mát nên chỉ thấy nửa gương mặt”. Ngón tay Riley nhanh như chớp bấm một nút gì đó: “Quách Dĩ Kiên, nếu thay đổi ý định, muốn đầu quân cho tôi, tôi lúc nào cũng sẵn sàng tiếp nhận cậu. Còn bây giờ…
Ông ta nói đến đây thì một khoang ngầm phía sau lưng lập tức mở ra, bên trong là một chiếc tàu ngầm mini loại một chỗ ngồi khác. Riley lùi người nhảy vào bên trong, nói nốt câu đang bỏ dở: “Hẹn gặp lại”.
Riley quả thực là con cáo già đã sống nhiều năm, cho nên đã sớm chuẩn bị phương án dự phòng từ trước. Hơn nữa tàu ngầm này được thiết kế giống hệt các loại tàu bình thường, đương nhiên sẽ không ai nghĩ sẽ có một khoang ngầm mọc ra ở ngay bụng tàu, khiến cho người của đội đặc công không hề đề phòng ông ta.
Cửa khoang ngầm chỉ mở ra trong vòng ba giây, Riley lọt vào xong thì ngay lập tức đóng lại, Mạc Phong nhanh như cắt chạy tới nhưng vẫn không kịp, còn Quách Dĩ Kiên lúc này thì ngồi bệt xuống sàn tàu, một tay ôm bụng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Đại ca, hắn ta trốn mất rồi… có cần…”. Phong nói đến đây mới nhìn thấy kẽ tay đang ôm bụng của Dĩ Kiên chảy ra mấy dòng máu đỏ, anh ta mở to mắt, giọng nói có phần hơi kích động: “Đại ca”.
Một binh sĩ đứng gần đó kinh ngạc kêu lên: “Anh bị thương rồi”
Quách Dĩ Kiên khẽ nhíu mày, mạng sườn trái của anh hình như bị trúng đạn, nãy giờ máu đã chảy ướt hết cả một tấm áo đen giữ nhiệt nhưng vì màu áo trùng với máu máu nên không một ai phát hiện ra.
Anh nói: “Tàu ngầm này chắc chắn bị gài bom. Tăng tốc hết công suất. Mau lên”.
“Rõ”. Người đang điều khiển tàu ngầm vội vã giảm áp, tăng tốc đến mức cực đại. Con tàu bị nâng tốc đột ngột nên giật khựng lại một nhịp rồi lao như tên bắn đi dưới nước, khiến những người ở trên đó theo quán tính bị đập vào vách tàu rồi lại bật ngược ra.
Trần Nguyên sau khi bò dậy được liền chạy đến chỗ Quách Dĩ Kiên, nhìn máu càng lúc càng tuôn xối xả từ bụng đại ca mình, anh ta hoảng hốt nói:
“Đại ca, sơ cứu đi. Sơ cứu trước đã”
Vết thương này có lẽ là Quách Dĩ Kiên bị bắn bắt đầu từ lúc bọn họ xuống đến tầng hai. Một mình anh đứng trong thang máy, dù thân thủ nhanh nhẹn đến mấy cũng không thể tránh khỏi đường đạn của mấy chục khẩu súng đang chĩa thẳng vào mình được, hơn nữa, đội đặc công của bọn họ chỉ có mười mấy người, đối đầu trực diện với gần hai trăm người của Riley như vậy, bản lĩnh của Dĩ Kiên phải cực kỳ phi thường mới có thể đưa cả đội sống sót đến tận bây giờ. Bởi vậy cho nên, anh chỉ trúng một viên đạn đã may mắn lắm rồi.
Chỉ là, vết thương chí mạng thế này mà suốt cả quá trình chiến đấu anh vẫn đứng thẳng người, vẻ mặt cũng không biểu lộ ra bất kỳ sự đau đớn nào, thái độ bình thản và lạnh nhạt của anh khiến cho đồng đội cảm thấy trấn tĩnh, vững tin mà tiếp tục chiến đấu.
Anh nhíu mày rịt chặt lấy vết thương trên bụng, trầm giọng nói:
“Nguyên, tìm vị trí đặt bom xem thời gian còn lại là bao nhiêu”
Trần Nguyên nhìn dáng vẻ cố chấp của Quách Dĩ Kiên, trong lòng thầm thở dài bất lực. Anh ta gật đầu hô to “Rõ” một tiếng, sau đó bắt đầu lần theo vách tàu để dò bom.
Nửa phút sau, anh ta thò tay lôi một miếng kim loại từ trong thành tàu ra ngoài, hét to: “Đại ca, tìm thấy rồi, còn bốn mươi giây nữa”.
Người đang lái tàu lên Lý Nhâm cũng gào lên: “Bốn mươi giây không kịp, còn năm trăm mét nữa mới lên đến mặt nước”
Dĩ Kiên cau mày, sau đó nhìn Trần Nguyên: “Phá bom được không?”
“Đại ca, đây là bom Avast, không gỡ được”
Sắc mặt của tất cả những người trên tàu ngầm tái nhợt. Bây giờ nếu nhảy ra bên ngoài, nhiệt độ dưới nước khoảng chừng -30 độ, có lẽ còn chưa bơi được vài mét thì bọn họ đã chết vì đông máu. Còn nếu không nhảy thì chắc chắn cũng sẽ tan xác cùng tàu ngầm này… Vậy nên, rút cục là nhảy hay không nhảy?
Thời gian trên đồng hồ nhảy đến con số ba mươi bảy, Quách Dĩ Kiên đứng dậy, gầm lên: “Giảm áp mở cửa, đặt chế độ lái tự động, tất cả nhảy ra ngoài”
“Rõ, đại ca”
Lý Nhâm lập tức nhận lệnh, giảm áp và mở cửa tàu ngầm, nước từ bên ngoài tuôn vào xối xả, những người trong đội đặc công buộc phải bơi ngược với dòng nước trong thời gian ngắn nhất, nhảy ra ngoài.
Vì tàu đang lao với tốc độ cực cao nên những người ra ngoài đầu tiên liền bị bỏ xa so với những người còn trong tàu ngầm. Phong và Dĩ Kiên là hai người bơi ra cuối cùng, vết thương trên bụng anh vừa gặp dòng nước xiết đã lập tức rách toạc thêm ra, máu phun ra đỏ thẫm một mảng.
Quách Dĩ Kiên vẫy tay ra hiệu cho Phong bơi trước, tuy nhiên anh ta nhất định không đi mà còn cố gắng bơi ngược dòng lao lại phía anh, định kéo cả Dĩ Kiên cùng đi.
Hiện tại Quách Dĩ Kiên bị mất máu nhiều, lại bị ngâm trong nước lạnh nên sắc mặt cơ hồ đã trắng bệch, xem chừng cũng không còn bao nhiêu sức để bơi kịp mọi người nữa. Nếu như Mạc Phong lôi kéo cả hai người cùng đi, tốc độ bơi chắc chắn sẽ chậm lại, đến lúc tàu ngầm phát nổ, bọn họ sẽ cùng nhau bị luộc chín dưới nước.
Đã vậy thì…thà một mình anh ở lại, thà một mình anh hy sinh… trận chiến này vốn đã không tương quan lực lượng. bây giờ còn sống được người nào, tốt người nấy.
Dĩ Kiên trừng mắt, dùng khẩu hình trong quân đội để biểu đạt một câu: “Đây là mệnh lệnh”.
Mạc Phong mở to mắt nhìn chằm chằm anh, thấy thái độ của Quách Dĩ Kiên vừa lạnh lùng, vừa kiên quyết, một tay còn đặt lên cầu vai (Nơi đeo quân hàm) để biểu thị mệnh lệnh tối cao của chỉ huy, rút cục, anh ta đành bất lực giơ tay ngang thái dương, miệng mấp máy dưới nước một chữ “Rõ”. Sau đó không cam tâm quay người bơi đi.
Mạc Phong vừa bơi được một quãng thì một luồng sáng chói mắt truyền đến từ trong nước. Tàu ngầm của Riley phát nổ, lửa cháy bừng bừng soi rõ cả một khoảng không gian dưới lòng đại dương, mảnh vụn bắn đi tứ phía, da thịt anh ta đang đông cứng bởi nước lạnh bỗng nhiên truyền đến một cảm giác âm ấm.
Mạc Phong, Trần Nguyên và những người còn lại sững sờ nhìn chằm chằm ánh sáng khủng khiếp ở cách đó một quãng, trong lòng ai nấy đều vô thức bật ra hai từ: “Đại ca”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook