Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 2
Bốn người hai mắt phiếm hồng, nhìn chằm chằm bộ quân trang và huân chương trong tay Tần Tranh, không hẹn mà cùng mở miệng.
“Không phải rời đi, mà là bị khai trừ”.
Tần Tranh cười khổ.
“Đội trưởng, bọn em đi tìm thủ trưởng cầu tình, để anh ở lại!”
“Đúng vậy, Mạnh Tử đã đi rồi, không thể để anh đi nữa!”
Hai người đứng chắn ở trước mặt lần lượt mở miệng, sau đó chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.
Hai chữ “Mạnh Tử” khơi dậy nỗi đau trong lòng bọn họ, đồng thời làm thân thể Tần Tranh run lên!
Mạnh Tử là Trần Mạnh, từng là chiến hữu của bọn họ, là anh em xương máu có thể yên tâm giao lưng cho đối phương ở trên chiến trường.
Mà giờ đây, Trần Mạnh đã đi rồi, vĩnh viễn rời xa thế gian này!
Sự việc này xảy ra từ mấy ngày hôm trước, mà việc này có quan hệ trực tiếp đến việc Tần Tranh bị khai trừ.
“Nghĩa vụ của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, cấp trên đã ra quyết định thì không thể thay đổi”.
Tần Tranh điều chỉnh cảm xúc, trầm giọng nói.
“Đội trưởng, nếu anh kiên quyết phải đi, bọn em đi cùng anh…”
Bốn người bọn họ bày ra vẻ mặt thề sẽ đi theo.
“Không được làm loạn, lập tức cút đi huấn luyện!”
Tần Tranh ngắt lời của bốn người bọn họ.
Không ai đáp lại.
Bốn người vẫn giống như bức tường, chắn trước mặt Tần Tranh, vẫn không nhúc nhích.
“Bây giờ ông đây còn chưa chính thức bị khai trừ đâu, các cậu đang muốn làm trái lệnh tập thể đấy à? Hay là trong mắt các cậu không có người đội trưởng là tôi rồi?”
Tần Tranh thấy thế, lớn tiếng khiển trách.
“Đội trưởng…”
Đối mặt với khiển trách Tần Tranh, sống mũi bốn người chua xót, trong hốc mắt thấm đẫm hơi nước.
Là thành viên của Long Nha, bọn họ có một trái tim kiên cường và ý chí cứng rắn, mặc dù đổ đến giọt máu cuối cùng trên chiến trường cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng giờ này khắc này, bọn họ đều không nhịn được mà rơi lệ.
“Từ lúc nào các cậu biến thành đàn bà rồi? Nếu còn xem tôi là đội trưởng thì cút đi huấn luyện cho tôi!”
Tần Tranh lại lớn tiếng răn dạy, nhưng giọng nói có chút run rẩy.
Bốn người anh em xương máu không muốn để anh rời đi thì sao anh có thể nghĩ tới việc rời khỏi “mái nhà” này chứ?
“Dạ!”
Lúc này đây, bốn người đồng thanh hét lớn, sau đó cúi chào xoay người chạy đi, tiếng bước chân chỉnh tề vang vọng khắp ký túc xá.
Nhìn bốn người rời đi, đôi mắt Tần Tranh cũng đỏ lên, nhưng cũng rất nhanh, anh lại khôi phục dáng vẻ binh thường, bước nhanh đi ra khỏi ký túc xá.
“Cúi chào!”
Ngay giây phút bước chân của Tần Tranh bước ra khỏi ký túc xá, bên ngoài ký túc xá vang lên một tiếng hét lớn.
“Không phải rời đi, mà là bị khai trừ”.
Tần Tranh cười khổ.
“Đội trưởng, bọn em đi tìm thủ trưởng cầu tình, để anh ở lại!”
“Đúng vậy, Mạnh Tử đã đi rồi, không thể để anh đi nữa!”
Hai người đứng chắn ở trước mặt lần lượt mở miệng, sau đó chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.
Hai chữ “Mạnh Tử” khơi dậy nỗi đau trong lòng bọn họ, đồng thời làm thân thể Tần Tranh run lên!
Mạnh Tử là Trần Mạnh, từng là chiến hữu của bọn họ, là anh em xương máu có thể yên tâm giao lưng cho đối phương ở trên chiến trường.
Mà giờ đây, Trần Mạnh đã đi rồi, vĩnh viễn rời xa thế gian này!
Sự việc này xảy ra từ mấy ngày hôm trước, mà việc này có quan hệ trực tiếp đến việc Tần Tranh bị khai trừ.
“Nghĩa vụ của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, cấp trên đã ra quyết định thì không thể thay đổi”.
Tần Tranh điều chỉnh cảm xúc, trầm giọng nói.
“Đội trưởng, nếu anh kiên quyết phải đi, bọn em đi cùng anh…”
Bốn người bọn họ bày ra vẻ mặt thề sẽ đi theo.
“Không được làm loạn, lập tức cút đi huấn luyện!”
Tần Tranh ngắt lời của bốn người bọn họ.
Không ai đáp lại.
Bốn người vẫn giống như bức tường, chắn trước mặt Tần Tranh, vẫn không nhúc nhích.
“Bây giờ ông đây còn chưa chính thức bị khai trừ đâu, các cậu đang muốn làm trái lệnh tập thể đấy à? Hay là trong mắt các cậu không có người đội trưởng là tôi rồi?”
Tần Tranh thấy thế, lớn tiếng khiển trách.
“Đội trưởng…”
Đối mặt với khiển trách Tần Tranh, sống mũi bốn người chua xót, trong hốc mắt thấm đẫm hơi nước.
Là thành viên của Long Nha, bọn họ có một trái tim kiên cường và ý chí cứng rắn, mặc dù đổ đến giọt máu cuối cùng trên chiến trường cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng giờ này khắc này, bọn họ đều không nhịn được mà rơi lệ.
“Từ lúc nào các cậu biến thành đàn bà rồi? Nếu còn xem tôi là đội trưởng thì cút đi huấn luyện cho tôi!”
Tần Tranh lại lớn tiếng răn dạy, nhưng giọng nói có chút run rẩy.
Bốn người anh em xương máu không muốn để anh rời đi thì sao anh có thể nghĩ tới việc rời khỏi “mái nhà” này chứ?
“Dạ!”
Lúc này đây, bốn người đồng thanh hét lớn, sau đó cúi chào xoay người chạy đi, tiếng bước chân chỉnh tề vang vọng khắp ký túc xá.
Nhìn bốn người rời đi, đôi mắt Tần Tranh cũng đỏ lên, nhưng cũng rất nhanh, anh lại khôi phục dáng vẻ binh thường, bước nhanh đi ra khỏi ký túc xá.
“Cúi chào!”
Ngay giây phút bước chân của Tần Tranh bước ra khỏi ký túc xá, bên ngoài ký túc xá vang lên một tiếng hét lớn.
Bình luận facebook