Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1156
CHƯƠNG 1156
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, lấy hai tấm biểu ngữ rất lớn từ trong cốp xe Maybach, anh nhún chân rồi thoáng chốc nhảy vọt lên không trung, hai tấm biểu ngữ được dán trên tường hai bên lối vào của toà nhà.
Hai tấm biểu ngữ đó rất lớn, phía trên được in hai dòng chữ cỡ lớn tuyệt đẹp.
Khi nhìn thấy những hàng chữ lớn ấy, tất cả nhân viên có mặt đều trợn mắt há mồm, chết lặng.
Trên đó là hai câu đối… Dòng trên: Tiết Nghĩa đam mê quay lén phim heo.
Dòng dưới: Chiến hữu nhiệt huyết cung cấp đồ dùng.
Bầu không khí dường như trở nên yên tĩnh hơn, bất kể là nam hay nữ, mọi người đều sững sờ nhìn vào câu đối trên tường, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
Trần Xuân Độ quay đầu nhìn câu đối, hài lòng gật đầu.
Đúng lúc này, một chiếc xe phỏng vấn của giới truyền thông tin tức chậm rãi từ xa tiến đến.
Trần Xuân Độ vẫy tay với chiếc xe đó: “Ở đây.”
Một phóng viên và nhân viên quay phim xuống xe, ngỡ ngàng bước tới trước cửa toà nhà tập đoàn Phi Dương.
“Thưa anh, vừa nãy là anh hẹn cung cấp tin tức phải không?” Nữ phóng viên ngơ ngác hỏi.
Trần Xuân Độ gật đầu: “Đúng, để cảm ơn tập đoàn Phi Dương đã quan tâm đến tôi, hôm nay tôi tới đây để tặng quà đáp lễ. Tôi đã tặng mười nghìn chiếc Durex, mười nghìn đồ chơi tình thú, mười nghìn viên thuốc bổ thận…”
Nữ phóng viên sững sờ, ngẩn người không biết phải phỏng vấn thế nào.
Nhân viên quay phim hành động quyết đoán, chĩa ống kính máy quay vào núi đồ chơi tình thú ở ngay lối vào toà nhà, đây là tin lớn thú vị hiếm có đó!
“Ồ đúng rồi, nhớ làm mờ ảnh tôi đấy!” Trần Xuân Độ không quên nhắc nhở.
Nữ phóng viên từ từ phản ứng lại, bắt đầu phỏng vấn Trần Xuân Độ với vẻ mặt ngơ ngác… Nhóm đồng nghiệp xung quanh hoàn toàn chết lặng và hoá đá… Mẹ kiếp, còn có phóng viên tới phỏng vấn nữa! Anh ta tới đây để gây chuyện à?
… Một giờ sau, chiếc xe Bentley Mulsanne sang trọng chậm rãi đi về phía tập đoàn Phi Dương.
Tiết Nghĩa bình tĩnh ngồi trên ghế ông chủ, tay cầm điếu xì gà có mùi thơm tinh khiết, trên bàn ăn trong xe có một ly rượu vang trắng đắt đỏ và một đĩa giăm bông New Zealand.
Anh ta hưởng thụ bữa sáng, nhấp một ngụm rượu, hương vị êm dịu và đậm đà kích thích vị giác khiến anh ta tràn đầy năng lượng suốt cả ngày.
Cấp dưới ngồi ở vị trí ghế phụ phía trước, dè dặt báo cáo chi tiết tình hình đêm qua.
Nghe báo cáo chi tiết, sắc mặt Tiết Nghĩa vô cùng bình tĩnh, không có chút xao động.
“Chủ tịch Tiết, tối qua may mắn để cho tên Trần Xuân Độ kia trốn thoát, thực sự quá hời cho anh ta!” Trong giọng nói của tên cấp dưới lộ rõ vẻ phẫn nộ và không cam lòng, nhiệm vụ tối qua thất bại khiến anh ta rất khó chịu.
Tiết Nghĩa nhấp một ngụm rượu nữa, thản nhiên lãnh đạm nói: “Không cần kích động, một tên tôm tép thôi, chỉ cần anh ta ở thành phố T thì không thoát được khỏi lòng bàn tay tôi đâu, kẻ nào nên biến mất thì sẽ biến mất.”
Tiết Nghĩa lúc này đã lấy lại được vẻ tự nhiên bình tĩnh, trông anh ta rất lịch lãm, toát lên khí chất của một quý ông. Đây là địa bàn của anh ta, dù đối phương có khiêu khích thế nào thì anh ta cũng có thể nở nụ cười đáp lại. Người trẻ tuổi ở thành phố T này dường như còn hơn hẳn ba mình một bậc!
Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, lấy hai tấm biểu ngữ rất lớn từ trong cốp xe Maybach, anh nhún chân rồi thoáng chốc nhảy vọt lên không trung, hai tấm biểu ngữ được dán trên tường hai bên lối vào của toà nhà.
Hai tấm biểu ngữ đó rất lớn, phía trên được in hai dòng chữ cỡ lớn tuyệt đẹp.
Khi nhìn thấy những hàng chữ lớn ấy, tất cả nhân viên có mặt đều trợn mắt há mồm, chết lặng.
Trên đó là hai câu đối… Dòng trên: Tiết Nghĩa đam mê quay lén phim heo.
Dòng dưới: Chiến hữu nhiệt huyết cung cấp đồ dùng.
Bầu không khí dường như trở nên yên tĩnh hơn, bất kể là nam hay nữ, mọi người đều sững sờ nhìn vào câu đối trên tường, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
Trần Xuân Độ quay đầu nhìn câu đối, hài lòng gật đầu.
Đúng lúc này, một chiếc xe phỏng vấn của giới truyền thông tin tức chậm rãi từ xa tiến đến.
Trần Xuân Độ vẫy tay với chiếc xe đó: “Ở đây.”
Một phóng viên và nhân viên quay phim xuống xe, ngỡ ngàng bước tới trước cửa toà nhà tập đoàn Phi Dương.
“Thưa anh, vừa nãy là anh hẹn cung cấp tin tức phải không?” Nữ phóng viên ngơ ngác hỏi.
Trần Xuân Độ gật đầu: “Đúng, để cảm ơn tập đoàn Phi Dương đã quan tâm đến tôi, hôm nay tôi tới đây để tặng quà đáp lễ. Tôi đã tặng mười nghìn chiếc Durex, mười nghìn đồ chơi tình thú, mười nghìn viên thuốc bổ thận…”
Nữ phóng viên sững sờ, ngẩn người không biết phải phỏng vấn thế nào.
Nhân viên quay phim hành động quyết đoán, chĩa ống kính máy quay vào núi đồ chơi tình thú ở ngay lối vào toà nhà, đây là tin lớn thú vị hiếm có đó!
“Ồ đúng rồi, nhớ làm mờ ảnh tôi đấy!” Trần Xuân Độ không quên nhắc nhở.
Nữ phóng viên từ từ phản ứng lại, bắt đầu phỏng vấn Trần Xuân Độ với vẻ mặt ngơ ngác… Nhóm đồng nghiệp xung quanh hoàn toàn chết lặng và hoá đá… Mẹ kiếp, còn có phóng viên tới phỏng vấn nữa! Anh ta tới đây để gây chuyện à?
… Một giờ sau, chiếc xe Bentley Mulsanne sang trọng chậm rãi đi về phía tập đoàn Phi Dương.
Tiết Nghĩa bình tĩnh ngồi trên ghế ông chủ, tay cầm điếu xì gà có mùi thơm tinh khiết, trên bàn ăn trong xe có một ly rượu vang trắng đắt đỏ và một đĩa giăm bông New Zealand.
Anh ta hưởng thụ bữa sáng, nhấp một ngụm rượu, hương vị êm dịu và đậm đà kích thích vị giác khiến anh ta tràn đầy năng lượng suốt cả ngày.
Cấp dưới ngồi ở vị trí ghế phụ phía trước, dè dặt báo cáo chi tiết tình hình đêm qua.
Nghe báo cáo chi tiết, sắc mặt Tiết Nghĩa vô cùng bình tĩnh, không có chút xao động.
“Chủ tịch Tiết, tối qua may mắn để cho tên Trần Xuân Độ kia trốn thoát, thực sự quá hời cho anh ta!” Trong giọng nói của tên cấp dưới lộ rõ vẻ phẫn nộ và không cam lòng, nhiệm vụ tối qua thất bại khiến anh ta rất khó chịu.
Tiết Nghĩa nhấp một ngụm rượu nữa, thản nhiên lãnh đạm nói: “Không cần kích động, một tên tôm tép thôi, chỉ cần anh ta ở thành phố T thì không thoát được khỏi lòng bàn tay tôi đâu, kẻ nào nên biến mất thì sẽ biến mất.”
Tiết Nghĩa lúc này đã lấy lại được vẻ tự nhiên bình tĩnh, trông anh ta rất lịch lãm, toát lên khí chất của một quý ông. Đây là địa bàn của anh ta, dù đối phương có khiêu khích thế nào thì anh ta cũng có thể nở nụ cười đáp lại. Người trẻ tuổi ở thành phố T này dường như còn hơn hẳn ba mình một bậc!
Bình luận facebook