Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 431
Chương 431
Chỉ là ánh mắt nóng bỏng mang tính xâm lược đó của Trần Xuân Độ khiến lông mày của Bào Vũ nhíu lại, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, hỏi: “Không phải nói có ông chủ lớn tìm tôi sao? Sao lại là anh ta?”
“Anh này chính là ông chủ vừa mới ni tiếng.” Nhân viên phục vụ đó vừa mới tận mắt chứng kiến cả quá trình, cho nên thái độ đối với Trần Xuân Độ rất tốt.
Mà Bào Vũ lại nhíu mày, nhìn Trần Xuân Độ, không nhịn được nói: “Tiểu Trương, anh chắc chắn không có lừa tôi chứ? Anh ta ngay cả quy tắc cơ bản nhát của đại hội đội hội đỗ thạch cũng không hiểu, anh nói anh ta cắt trăm khối đá thô bỏ đi ra ngọc?”
Ấn tượng trước đây của Bào Vũ đối với Trần Xuân Độ rất không tốt, nói thẳng ở trước mặt Trần Xuân Độ, ngay cả tổng giám đốc nữ thần ở một bên, nghe thấy lời này của cô ta, mày liễu cũng nhíu lại.
“Sao hả cô gái, đừng xem thường người khác, trăm khối đá bỏ đi thì sao, dùng kế nhỏ, cô không tin sao?”
Mà Trần Xuân Độ không chịu được, lông mày nhíu lại, nhàn nhạt nói.
Bào Vũ đánh giá anh: “Cũng không phải không tin, bằng bộ dạng này của anh, rất khó khiến tôi tin, anh là khách hàng mà đồng nghiệp tôi nói.”
Ánh mắt của Bào Vũ quét qua Trần Xuân Độ, phải, Bào Ngư nói không sai chút nào, bộ dạng này của Trần Xuân Độ đừng nói ông chủ lớn, ngay cả người bình thường cũng không bằng, nhếch nhác giống như kẻ nghèo xin ăn.
Người có thể bước vào khu cược cao cấp, ai không quần áo chỉnh tề, vest vủng giày da, đều không thiếu?
Mà Trần Xuân Độ ở trong khu cược cao cấp, lếch thếch không thôi, càng giống như một tên lưu manh đầu đường, như thế này, làm sao khiến Bào Vũ tin anh là ông chủ lớn trong miệng của Tiểu Trương.
*Xin hãy chú ý ngôn từ của anh, tôi có họ có tên, không phải tên cô gái.” Bào Vũ liếc nhìn Trần Xuân Độ với vẻ khinh thường, lạnh lùng nói.
Trần Xuân Độ ngồi ở đó, hừm hừm vài tiếng, nhìn sang Trương Bảo Thành nói: “Đại hội đổ thạch này của ông không được đâu, phải làm sao đây… đây chính là nhân viên phục vụ có thái độ phục vụ tốt nhất ở triển lãm sao?”
Bào Vũ lúc này mới thuận theo hướng ánh mắt của Trần Xuân Độ nhìn qua, sau khi cô ta nhìn thấy Trương Bảo Thành mặt mày âm trầm, đồng tử bỗng co rút, lập tức cúi đầu, cung kính mở miệng: “Hội trưởng Trương, tôi thất lễ rồi.”
Trương Bảo Thành xua tay, Bào Vũ nhìn Trần Xuân Độ, lại nhìn Trương Bảo Thành, trong mắt vụt qua tia nghi hoặc… Cô ta không hiểu, lần trước nhìn thấy hai người này, còn là cảnh Trương Bảo Thành chế giễu Trần Xuân Độ, bây giờ hai người lại có thể ngồi chung một chỗ!
*Đi đi, lát nữa cần cô làm rất nhiều việc.” Trần Xuân Độ đứng dậy nói.
“Làm tốt việc, không thiếu tiền tip của cô.” Trần Xuân Độ lại bổ sung một câu.
Còn Bào Vũ sững người, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc nghỉ ngờ, cô ta đương nhiên sẽ không tin lời Trần Xuân Độ nói… Trần Xuân Độ lếch thếch như vậy, trên người còn có mùi thuốc rất nồng, chiếc áo vest khoác ngoài sơ mi trắng thủng nhiều lỗ, giống như trèo ra từ một chiến hào nào đó, người như này, giống người hào phóng sao?
“Kim Huyên, chúng ta đi thôi.” Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn sang Lê Kim Huyên.
Ánh mắt của Bào Vũ dừng trên người Lê Kim Huyên, lập tức lộ ra thần sắc ghen ty, Lê Kim Huyên từ từ đứng dậy, vóc dáng hoàn mỹ với tỉ lệ vàng, đủ khiến nhà điêu khắc khó tính nhất, cũng rất khó tìm ra chút khuyết điểm trên người của cô gái xinh đẹp này.
Lê Kim Huyên đứng dậy, mang theo mùi hương thoang thoảng say đắm lòng người, mùi hương tràn vào mũi, chui vào trong khoang mũi của Bào Vũ, tự dưng khiến cô là một cô gái cũng không kìm được mà thầm so sánh.
Mái tóc dài mềm mại thả trên vai, chỉ bằng nhan sắc xinh đẹp không chút khuyết điểm đó, liền có thể khiến người khác nghẹt thở, lập tức miễu sát Bào Vũ!
Bào Vũ tuy cũng đẹp, nhưng so với Lê Kim Huyên, vẻ đẹp của cô ta mang hơi thở hồng trần, căn bản không thể so bì được với Lê Kim Huyên.
Càng đừng nói toàn thân trên dưới tổng giám đốc nữ thần còn tỏa ra một cỗ khí chất lạnh lùng cao ngạo, Bào Vũ hoàn toàn không thể so sánh.
Sau khi Lê Kim Huyên đứng dậy, hai tay chồng lên nhau, cầm chiếc túi nhỏ, mắc ở trước người, những ngón tay trắng trẻo hoàn mỹ như ngọc, thon dài lại mịn màng, mọi thứ của cô dường như đều hoàn mỹ, không tìm ra được khuyết điểm.
Tổng giám đốc nữ thần chỉ một động tác đứng dậy, liền lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, thậm chí đều thấy kinh diễm.
So sánh ra, Bào Vũ là mỹ nữ, trong nháy mắt lập tức mắt đi màu sắc, căn bản không thể so sánh.
Bào Vũ tuy cũng là mỹ nữ, nhưng mọi phương diện đều bị Lê Kim Huyên dễ dàng miều sát, khiến mắt của Bào Vũ không kìm được mà lộ ra tia đồ ky.
“Đi thôi.” Một lát sau, Lê Kim Huyên nhẹ nhàng mở miệng nói.
“Trước tiên tới phòng cược cấp thấp.” Trần Xuân Độ mở miệng.
Bào Vũ sững người, nhìn vẻ mặt bình thản của Trần Xuân Độ, mắt lộ tia châm chọc.
Chỉ là ánh mắt nóng bỏng mang tính xâm lược đó của Trần Xuân Độ khiến lông mày của Bào Vũ nhíu lại, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, hỏi: “Không phải nói có ông chủ lớn tìm tôi sao? Sao lại là anh ta?”
“Anh này chính là ông chủ vừa mới ni tiếng.” Nhân viên phục vụ đó vừa mới tận mắt chứng kiến cả quá trình, cho nên thái độ đối với Trần Xuân Độ rất tốt.
Mà Bào Vũ lại nhíu mày, nhìn Trần Xuân Độ, không nhịn được nói: “Tiểu Trương, anh chắc chắn không có lừa tôi chứ? Anh ta ngay cả quy tắc cơ bản nhát của đại hội đội hội đỗ thạch cũng không hiểu, anh nói anh ta cắt trăm khối đá thô bỏ đi ra ngọc?”
Ấn tượng trước đây của Bào Vũ đối với Trần Xuân Độ rất không tốt, nói thẳng ở trước mặt Trần Xuân Độ, ngay cả tổng giám đốc nữ thần ở một bên, nghe thấy lời này của cô ta, mày liễu cũng nhíu lại.
“Sao hả cô gái, đừng xem thường người khác, trăm khối đá bỏ đi thì sao, dùng kế nhỏ, cô không tin sao?”
Mà Trần Xuân Độ không chịu được, lông mày nhíu lại, nhàn nhạt nói.
Bào Vũ đánh giá anh: “Cũng không phải không tin, bằng bộ dạng này của anh, rất khó khiến tôi tin, anh là khách hàng mà đồng nghiệp tôi nói.”
Ánh mắt của Bào Vũ quét qua Trần Xuân Độ, phải, Bào Ngư nói không sai chút nào, bộ dạng này của Trần Xuân Độ đừng nói ông chủ lớn, ngay cả người bình thường cũng không bằng, nhếch nhác giống như kẻ nghèo xin ăn.
Người có thể bước vào khu cược cao cấp, ai không quần áo chỉnh tề, vest vủng giày da, đều không thiếu?
Mà Trần Xuân Độ ở trong khu cược cao cấp, lếch thếch không thôi, càng giống như một tên lưu manh đầu đường, như thế này, làm sao khiến Bào Vũ tin anh là ông chủ lớn trong miệng của Tiểu Trương.
*Xin hãy chú ý ngôn từ của anh, tôi có họ có tên, không phải tên cô gái.” Bào Vũ liếc nhìn Trần Xuân Độ với vẻ khinh thường, lạnh lùng nói.
Trần Xuân Độ ngồi ở đó, hừm hừm vài tiếng, nhìn sang Trương Bảo Thành nói: “Đại hội đổ thạch này của ông không được đâu, phải làm sao đây… đây chính là nhân viên phục vụ có thái độ phục vụ tốt nhất ở triển lãm sao?”
Bào Vũ lúc này mới thuận theo hướng ánh mắt của Trần Xuân Độ nhìn qua, sau khi cô ta nhìn thấy Trương Bảo Thành mặt mày âm trầm, đồng tử bỗng co rút, lập tức cúi đầu, cung kính mở miệng: “Hội trưởng Trương, tôi thất lễ rồi.”
Trương Bảo Thành xua tay, Bào Vũ nhìn Trần Xuân Độ, lại nhìn Trương Bảo Thành, trong mắt vụt qua tia nghi hoặc… Cô ta không hiểu, lần trước nhìn thấy hai người này, còn là cảnh Trương Bảo Thành chế giễu Trần Xuân Độ, bây giờ hai người lại có thể ngồi chung một chỗ!
*Đi đi, lát nữa cần cô làm rất nhiều việc.” Trần Xuân Độ đứng dậy nói.
“Làm tốt việc, không thiếu tiền tip của cô.” Trần Xuân Độ lại bổ sung một câu.
Còn Bào Vũ sững người, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc nghỉ ngờ, cô ta đương nhiên sẽ không tin lời Trần Xuân Độ nói… Trần Xuân Độ lếch thếch như vậy, trên người còn có mùi thuốc rất nồng, chiếc áo vest khoác ngoài sơ mi trắng thủng nhiều lỗ, giống như trèo ra từ một chiến hào nào đó, người như này, giống người hào phóng sao?
“Kim Huyên, chúng ta đi thôi.” Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn sang Lê Kim Huyên.
Ánh mắt của Bào Vũ dừng trên người Lê Kim Huyên, lập tức lộ ra thần sắc ghen ty, Lê Kim Huyên từ từ đứng dậy, vóc dáng hoàn mỹ với tỉ lệ vàng, đủ khiến nhà điêu khắc khó tính nhất, cũng rất khó tìm ra chút khuyết điểm trên người của cô gái xinh đẹp này.
Lê Kim Huyên đứng dậy, mang theo mùi hương thoang thoảng say đắm lòng người, mùi hương tràn vào mũi, chui vào trong khoang mũi của Bào Vũ, tự dưng khiến cô là một cô gái cũng không kìm được mà thầm so sánh.
Mái tóc dài mềm mại thả trên vai, chỉ bằng nhan sắc xinh đẹp không chút khuyết điểm đó, liền có thể khiến người khác nghẹt thở, lập tức miễu sát Bào Vũ!
Bào Vũ tuy cũng đẹp, nhưng so với Lê Kim Huyên, vẻ đẹp của cô ta mang hơi thở hồng trần, căn bản không thể so bì được với Lê Kim Huyên.
Càng đừng nói toàn thân trên dưới tổng giám đốc nữ thần còn tỏa ra một cỗ khí chất lạnh lùng cao ngạo, Bào Vũ hoàn toàn không thể so sánh.
Sau khi Lê Kim Huyên đứng dậy, hai tay chồng lên nhau, cầm chiếc túi nhỏ, mắc ở trước người, những ngón tay trắng trẻo hoàn mỹ như ngọc, thon dài lại mịn màng, mọi thứ của cô dường như đều hoàn mỹ, không tìm ra được khuyết điểm.
Tổng giám đốc nữ thần chỉ một động tác đứng dậy, liền lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, thậm chí đều thấy kinh diễm.
So sánh ra, Bào Vũ là mỹ nữ, trong nháy mắt lập tức mắt đi màu sắc, căn bản không thể so sánh.
Bào Vũ tuy cũng là mỹ nữ, nhưng mọi phương diện đều bị Lê Kim Huyên dễ dàng miều sát, khiến mắt của Bào Vũ không kìm được mà lộ ra tia đồ ky.
“Đi thôi.” Một lát sau, Lê Kim Huyên nhẹ nhàng mở miệng nói.
“Trước tiên tới phòng cược cấp thấp.” Trần Xuân Độ mở miệng.
Bào Vũ sững người, nhìn vẻ mặt bình thản của Trần Xuân Độ, mắt lộ tia châm chọc.
Bình luận facebook