Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 725
CHƯƠNG 725
Nhưng lúc này Lê Kim Huyên lòng đầy rối rắm, hoàn toàn chẳng có tâm tư đâu mà để ý mấy điều này, nếu là bình thường thì chắn chắn cô sẽ cho Trần Xuân Độ một cái tát.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài xe vang lên một tràng tiếng súng, Tô Loan Loan chật vật chui lại vào trong xe, nói với Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên: “Đông quá, sát thủ rất nhiều, ít nhất sát thủ có hai kiểu trang phục, không giống như người của một tổ chức.
“Xe còn chạy được không, lập tức rời khỏi đây.” Trong mối nguy hiểm, vẻ mặt Trần Xuân Độ bình thản, anh vẫn chẳng lo lắng gì, bình tĩnh đưa ra phán đoán.
Tô Loan Loan giẫm chân ga, tiếng gầm của động cơ khiến lốp xe nhanh chóng lăn bánh, chiếc xe lao về phía xa.
“Rầm!”
Chiếc xe công trình đó đâm ngày càng mạnh vào bên phải xe hơi, thậm chí một cánh cửa xe cũng bị đâm bay đi.
Vụt!
Cuối cùng chiếc xe cũng lao nhanh đi, ngay lúc đó, Lê Kim Huyên mới nhổm dậy nhìn phía sau, cô gần như ngạt thở.
Mười mấy chiếc xe hơi và xe công trình phía sau họ, vô cùng điên cuồng rượt đuổi theo họ.
“Rầm!”
Đột nhiên, hai mắt Lê Kim Huyên nheo lại, sau khi cửa xe bị đâm rơi ra, luồng gió từ bên ngoài tràn vào, Trần Xuân Độ ở gần cửa xe bị cuốn ra khỏi xe.
“Không!”
Lê Kim Huyên hét lớn, khoảnh khắc cô trơ mắt nhìn Trần Xuân Độ bị cuốn bay, trái tim cô như ngừng đập.
“Không!”
Không biết tại sao, ngay lúc đó Lê Kim Huyên lại khó thở, cô mở lớn mắt, khó mà tin được nhìn cảnh tượng này.
“Sếp Lê, nắm chặt dây an toàn.” Tô Loan Loan ngồi phía trước hét lớn, điên cuồng lạng trái tránh phải.
Lê Kim Huyên mặt cắt không còn giọt máu, như thể mất đi thứ gì đó khiến cô hồn bay phách lạc!
“Mục tiêu muốn chạy trốn, tất cả xông lên!” Từng chiếc xe hơi màu xám theo sát phía sau xe Tô Loan Loan, đột nhiên, tài xế của chiếc xe đi đầu mở lớn hai mắt, chỉ thấy một bóng người từ xa lao tới, gã không nhìn rõ, cửa sổ xe của gã bị bóng người đó tông vỡ.
“Xoảng!”
Chiếc xe xám đó đột nhiên trượt bánh, chắn ngang giữa đường, khiến mấy chiếc xe phía sau không tránh kịp, lần lượt đâm tới.
“Rầm rầm rầm!”
Từng chiếc xe lần lượt tông vào đuôi xe, biến thành một vụ tai nạn liên hoàn.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người xuất hiện, Trần Xuân Độ miệng ngậm điếu thuốc, tóc tai rối bù, bộ vest trên người xộc xệch, anh cứ thế thản nhiên như thường xuống khỏi chiếc xe xám.
Trong chiếc xe phía sau, một tên sát thủ nhìn chằm chằm bóng dáng như côn đồ đó, anh ta ra làm gì?
Người này cũng là mục tiêu, sao anh ta chưa chết?
“Khóa chặt mục tiêu, chuẩn bị nổ súng!” Một tên sát thủ xuống xe, chĩa họng súng về phía Trần Xuân Độ!
Nhưng Trần Xuân Độ hoàn toàn lờ đi, hai tay đút túi quần, hờ hững đi về phía trước.
“Pằng!” Một viên đạn bay nhanh ra!
Trần Xuân Độ khẽ nghiêng cổ, viên đạn đó sượt qua cổ anh, bắn vào đất.
Cả đám sát thủ hoàn toàn sững sờ! Anh ta tránh được đạn? Sao có thể chứ!
“Pằng pằng…” Lại mấy viên đạn nữa bay ra.
Trần Xuân Độ xoay người, chớp mắt lại tránh được đạn tấn công!
Đám sát thủ xung quanh hoàn toàn bị sốc, chuyện này… chuyện này sao có thể được chứ? Đây là người sao? Sao anh ta lại tránh được đạn có thể so với tốc độ âm thanh?
Lúc này, khoang xe của chiếc xe tải đó đã nâng lên được một nửa, lái về phía Trần Xuân Độ, sắp đổ ập xuống.
Giữa tia chớp này, cơ thể Trần Xuân Độ đột nhiên tăng tốc, lao về phía khoang xe tải.
Hai chân anh dồn lực, cả người bật nhảy lên, mặt đường nhựa bỗng xuất hiện một hố nứt sâu.
Đám sát thủ có mặt đều sững sờ, ngớ người nhìn cảnh này.
Nhưng lúc này Lê Kim Huyên lòng đầy rối rắm, hoàn toàn chẳng có tâm tư đâu mà để ý mấy điều này, nếu là bình thường thì chắn chắn cô sẽ cho Trần Xuân Độ một cái tát.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài xe vang lên một tràng tiếng súng, Tô Loan Loan chật vật chui lại vào trong xe, nói với Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên: “Đông quá, sát thủ rất nhiều, ít nhất sát thủ có hai kiểu trang phục, không giống như người của một tổ chức.
“Xe còn chạy được không, lập tức rời khỏi đây.” Trong mối nguy hiểm, vẻ mặt Trần Xuân Độ bình thản, anh vẫn chẳng lo lắng gì, bình tĩnh đưa ra phán đoán.
Tô Loan Loan giẫm chân ga, tiếng gầm của động cơ khiến lốp xe nhanh chóng lăn bánh, chiếc xe lao về phía xa.
“Rầm!”
Chiếc xe công trình đó đâm ngày càng mạnh vào bên phải xe hơi, thậm chí một cánh cửa xe cũng bị đâm bay đi.
Vụt!
Cuối cùng chiếc xe cũng lao nhanh đi, ngay lúc đó, Lê Kim Huyên mới nhổm dậy nhìn phía sau, cô gần như ngạt thở.
Mười mấy chiếc xe hơi và xe công trình phía sau họ, vô cùng điên cuồng rượt đuổi theo họ.
“Rầm!”
Đột nhiên, hai mắt Lê Kim Huyên nheo lại, sau khi cửa xe bị đâm rơi ra, luồng gió từ bên ngoài tràn vào, Trần Xuân Độ ở gần cửa xe bị cuốn ra khỏi xe.
“Không!”
Lê Kim Huyên hét lớn, khoảnh khắc cô trơ mắt nhìn Trần Xuân Độ bị cuốn bay, trái tim cô như ngừng đập.
“Không!”
Không biết tại sao, ngay lúc đó Lê Kim Huyên lại khó thở, cô mở lớn mắt, khó mà tin được nhìn cảnh tượng này.
“Sếp Lê, nắm chặt dây an toàn.” Tô Loan Loan ngồi phía trước hét lớn, điên cuồng lạng trái tránh phải.
Lê Kim Huyên mặt cắt không còn giọt máu, như thể mất đi thứ gì đó khiến cô hồn bay phách lạc!
“Mục tiêu muốn chạy trốn, tất cả xông lên!” Từng chiếc xe hơi màu xám theo sát phía sau xe Tô Loan Loan, đột nhiên, tài xế của chiếc xe đi đầu mở lớn hai mắt, chỉ thấy một bóng người từ xa lao tới, gã không nhìn rõ, cửa sổ xe của gã bị bóng người đó tông vỡ.
“Xoảng!”
Chiếc xe xám đó đột nhiên trượt bánh, chắn ngang giữa đường, khiến mấy chiếc xe phía sau không tránh kịp, lần lượt đâm tới.
“Rầm rầm rầm!”
Từng chiếc xe lần lượt tông vào đuôi xe, biến thành một vụ tai nạn liên hoàn.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người xuất hiện, Trần Xuân Độ miệng ngậm điếu thuốc, tóc tai rối bù, bộ vest trên người xộc xệch, anh cứ thế thản nhiên như thường xuống khỏi chiếc xe xám.
Trong chiếc xe phía sau, một tên sát thủ nhìn chằm chằm bóng dáng như côn đồ đó, anh ta ra làm gì?
Người này cũng là mục tiêu, sao anh ta chưa chết?
“Khóa chặt mục tiêu, chuẩn bị nổ súng!” Một tên sát thủ xuống xe, chĩa họng súng về phía Trần Xuân Độ!
Nhưng Trần Xuân Độ hoàn toàn lờ đi, hai tay đút túi quần, hờ hững đi về phía trước.
“Pằng!” Một viên đạn bay nhanh ra!
Trần Xuân Độ khẽ nghiêng cổ, viên đạn đó sượt qua cổ anh, bắn vào đất.
Cả đám sát thủ hoàn toàn sững sờ! Anh ta tránh được đạn? Sao có thể chứ!
“Pằng pằng…” Lại mấy viên đạn nữa bay ra.
Trần Xuân Độ xoay người, chớp mắt lại tránh được đạn tấn công!
Đám sát thủ xung quanh hoàn toàn bị sốc, chuyện này… chuyện này sao có thể được chứ? Đây là người sao? Sao anh ta lại tránh được đạn có thể so với tốc độ âm thanh?
Lúc này, khoang xe của chiếc xe tải đó đã nâng lên được một nửa, lái về phía Trần Xuân Độ, sắp đổ ập xuống.
Giữa tia chớp này, cơ thể Trần Xuân Độ đột nhiên tăng tốc, lao về phía khoang xe tải.
Hai chân anh dồn lực, cả người bật nhảy lên, mặt đường nhựa bỗng xuất hiện một hố nứt sâu.
Đám sát thủ có mặt đều sững sờ, ngớ người nhìn cảnh này.
Bình luận facebook