Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 727
CHƯƠNG 727
Tên sát thủ phụt ra một ngụm máu, nhìn anh chằm chằm với ánh mắt u ám, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa.
Gay rồi! Đôi mắt Trần Xuân Độ khựng lại, lập tức lách người lùi về sau.
“Bùm!” Một tiếng nổ vang lên, cơ thể của tên sát thủ Ấn Độ nổ tung, máu thịt bay tứ tung.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ hơi chật vật, đây là bom người. Khoảnh khắc vừa rồi, suýt chút nữa anh đã bị nổ tung. Đối phương nham hiểm như vậy, lại thuê được bọn liều mạng tàn độc khó giải quyết, là Lê Thần Vũ sao? Đôi mắt Trần Xuân Độ sâu thẳm phức tạp…
Trần Xuân Độ cất dao găm đi, vẻ mặt lạnh lùng, anh xoay người chậm rãi bỏ đi.
Ở phía xa, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan thấy những chiếc xe hơi biến mất, sau khi dừng lại, cô sốt ruột chờ đợi, không biết sao cô lại bắt đầu lo lắng cho Trần Xuân Độ.
“Trần Xuân Độ sẽ không sao đâu.” Tô Loan Loan ở bên cạnh nhận ra Lê Kim Huyên đang lo lắng bèn an ủi cô.
Lê Kim Huyên gật đầu, nói thì nói vậy nhưng cô tận mắt nhìn thấy Trần Xuân Độ bị cuốn ra khỏi xe, sao cô không lo cho được?
Đột nhiên, Tô Loan Loan nhìn vào gương chiếu hậu, nói: “Sếp Lê, anh ấy quay lại rồi.”
Lê Kim Huyên nghe giọng Tô Loan Loan, vội quay đầu, quả nhiên cô nhìn thấy phía xa đằng sau xe có một bóng người đang đi về hướng này.
“Không sao, bọn họ đi rồi.” Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi phả ra một hơi khói, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng.
Lê Kim Huyên ngồi trong xe, đôi mắt xinh đẹp đờ đẫn nhìn bóng dáng Trần Xuân Độ, cô khẽ cắn môi, tâm trạng rối bời phức tạp.
Một lúc lâu sau, Lê Kim Huyên mới hoàn hồn, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao thì tốt rồi.”
Trần Xuân Độ vứt đầu lọc thuốc, mở cửa xe. Anh vừa lên xe, Lê Kim Huyên bỗng kề tới, đôi tay mềm mịn nhỏ nhắn ôm lấy mặt anh, quan sát kỹ càng.
Trần Xuân Độ sửng sốt, anh hoàn toàn không nghĩ tới đột nhiên nữ thần tổng giám đốc lại hành động theo kiểu này, khiến anh hết sức ngoài ý muốn.
Nhưng mà rất nhanh, Lê Kim Huyên đã nhận thấy cử chỉ của mình có chút quá phận. Cô vội vã thu tay về, gương mặt ửng đỏ.
“Trở về đi.” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, cô chậm rãi nói.
Giờ khắc này, cuối cùng Trần Xuân Độ cũng nở nụ cười. Anh giống như một tên lưu manh mở miệng nói với Tô Loan Loan ngồi ở đằng trước: “Lái xe đi, cô Tô.”
Ở bên cạnh, Lê Kim Huyên nhìn anh tiến vào trong xe, trong lòng cô càng thêm ngổn ngang…
Tập đoàn Lê Thị ở Yên Kinh, trong phòng làm việc, Lê Kim Huyên đứng trước cửa sổ sát đất, đôi mắt đẹp chăm chú dừng ở ngoài cửa sổ… Chẳng biết tại sao trong lòng cô có một cảm giác lo sợ bất an… Lần ám sát này đã khiến Lê Kim Huyên cảm nhận được một âm mưu.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Trần Xuân Độ từ bên ngoài đi vào.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ: “Trần Xuân Độ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Xuân Độ đốt một điếu thuốc, kể lại những gì vừa xảy ra cho Lê Kim Huyên biết.
Nghe Trần Xuân Độ nói xong, gương mặt nữ thần tổng giám đốc càng lúc càng ngưng trọng.
“Ý anh nói bị một… tổ chức sát thủ khác chặn giết?” Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện vẻ thâm thúy, cô hỏi.
“Đúng vậy.” Trần Xuân Độ gật đầu.
“Ai chỉ điểm? Tiêu Chiến sao?” Lê Kim Huyên nhạy bén hỏi với vẻ ngưng trọng.
Trần Xuân Độ chậm rãi nhả ra một vòng khói: “Anh cảm thấy lần này không giống thủ đoạn của Tiêu Chiến…”
“Không phải Tiêu Chiến?” Lê Kim Huyên sửng sốt, tâm trạng có chút phức tạp… Nếu không phải Tiêu Chiến, vậy còn có thể là ai?
Lê Kim Huyên cau mày, đứng trước cửa sổ sát đất suy nghĩ sâu xa… Rốt cuộc là người nào đây?
Đột nhiên, cô như nghĩ tới điều gì, bất thình lình quay sang nhìn về phía Trần Xuân Độ…
“Liệu có phải là…” Lê Kim Huyên muốn nói lại thôi.
“Ý em nói… Lê Thần Vũ?” Trần Xuân Độ híp mắt lại, vòng khói ở trước mặt chậm rãi uốn lượn.
“Tôi thấy có khả năng lắm…” Lê Kim Huyên giống như có chút không giải thích được, cô nhẹ nhàng lắc đầu, suy nghĩ hơi loạn.
Trần Xuân Độ híp mắt lại… Lê Thần Vũ chiếm được thực truyền của Lê Hồng cho nên mới có thể nắm giữ đời sau quyền cao chức trọng ở trong triều đình, sao anh ta có thể là hạng người bình thường cho được… Thậm chí năm đó Trần Xuân Độ còn dùng tính mạng để thể nghiệm thủ đoạn tàn ác của đám người này, không ai hiểu rõ bọn họ hơn anh… Kẻ gây ra chuyện này chỉ có Lê Thần Vũ!
Tên sát thủ phụt ra một ngụm máu, nhìn anh chằm chằm với ánh mắt u ám, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa.
Gay rồi! Đôi mắt Trần Xuân Độ khựng lại, lập tức lách người lùi về sau.
“Bùm!” Một tiếng nổ vang lên, cơ thể của tên sát thủ Ấn Độ nổ tung, máu thịt bay tứ tung.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ hơi chật vật, đây là bom người. Khoảnh khắc vừa rồi, suýt chút nữa anh đã bị nổ tung. Đối phương nham hiểm như vậy, lại thuê được bọn liều mạng tàn độc khó giải quyết, là Lê Thần Vũ sao? Đôi mắt Trần Xuân Độ sâu thẳm phức tạp…
Trần Xuân Độ cất dao găm đi, vẻ mặt lạnh lùng, anh xoay người chậm rãi bỏ đi.
Ở phía xa, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan thấy những chiếc xe hơi biến mất, sau khi dừng lại, cô sốt ruột chờ đợi, không biết sao cô lại bắt đầu lo lắng cho Trần Xuân Độ.
“Trần Xuân Độ sẽ không sao đâu.” Tô Loan Loan ở bên cạnh nhận ra Lê Kim Huyên đang lo lắng bèn an ủi cô.
Lê Kim Huyên gật đầu, nói thì nói vậy nhưng cô tận mắt nhìn thấy Trần Xuân Độ bị cuốn ra khỏi xe, sao cô không lo cho được?
Đột nhiên, Tô Loan Loan nhìn vào gương chiếu hậu, nói: “Sếp Lê, anh ấy quay lại rồi.”
Lê Kim Huyên nghe giọng Tô Loan Loan, vội quay đầu, quả nhiên cô nhìn thấy phía xa đằng sau xe có một bóng người đang đi về hướng này.
“Không sao, bọn họ đi rồi.” Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi phả ra một hơi khói, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng.
Lê Kim Huyên ngồi trong xe, đôi mắt xinh đẹp đờ đẫn nhìn bóng dáng Trần Xuân Độ, cô khẽ cắn môi, tâm trạng rối bời phức tạp.
Một lúc lâu sau, Lê Kim Huyên mới hoàn hồn, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao thì tốt rồi.”
Trần Xuân Độ vứt đầu lọc thuốc, mở cửa xe. Anh vừa lên xe, Lê Kim Huyên bỗng kề tới, đôi tay mềm mịn nhỏ nhắn ôm lấy mặt anh, quan sát kỹ càng.
Trần Xuân Độ sửng sốt, anh hoàn toàn không nghĩ tới đột nhiên nữ thần tổng giám đốc lại hành động theo kiểu này, khiến anh hết sức ngoài ý muốn.
Nhưng mà rất nhanh, Lê Kim Huyên đã nhận thấy cử chỉ của mình có chút quá phận. Cô vội vã thu tay về, gương mặt ửng đỏ.
“Trở về đi.” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, cô chậm rãi nói.
Giờ khắc này, cuối cùng Trần Xuân Độ cũng nở nụ cười. Anh giống như một tên lưu manh mở miệng nói với Tô Loan Loan ngồi ở đằng trước: “Lái xe đi, cô Tô.”
Ở bên cạnh, Lê Kim Huyên nhìn anh tiến vào trong xe, trong lòng cô càng thêm ngổn ngang…
Tập đoàn Lê Thị ở Yên Kinh, trong phòng làm việc, Lê Kim Huyên đứng trước cửa sổ sát đất, đôi mắt đẹp chăm chú dừng ở ngoài cửa sổ… Chẳng biết tại sao trong lòng cô có một cảm giác lo sợ bất an… Lần ám sát này đã khiến Lê Kim Huyên cảm nhận được một âm mưu.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Trần Xuân Độ từ bên ngoài đi vào.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ: “Trần Xuân Độ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Trần Xuân Độ đốt một điếu thuốc, kể lại những gì vừa xảy ra cho Lê Kim Huyên biết.
Nghe Trần Xuân Độ nói xong, gương mặt nữ thần tổng giám đốc càng lúc càng ngưng trọng.
“Ý anh nói bị một… tổ chức sát thủ khác chặn giết?” Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện vẻ thâm thúy, cô hỏi.
“Đúng vậy.” Trần Xuân Độ gật đầu.
“Ai chỉ điểm? Tiêu Chiến sao?” Lê Kim Huyên nhạy bén hỏi với vẻ ngưng trọng.
Trần Xuân Độ chậm rãi nhả ra một vòng khói: “Anh cảm thấy lần này không giống thủ đoạn của Tiêu Chiến…”
“Không phải Tiêu Chiến?” Lê Kim Huyên sửng sốt, tâm trạng có chút phức tạp… Nếu không phải Tiêu Chiến, vậy còn có thể là ai?
Lê Kim Huyên cau mày, đứng trước cửa sổ sát đất suy nghĩ sâu xa… Rốt cuộc là người nào đây?
Đột nhiên, cô như nghĩ tới điều gì, bất thình lình quay sang nhìn về phía Trần Xuân Độ…
“Liệu có phải là…” Lê Kim Huyên muốn nói lại thôi.
“Ý em nói… Lê Thần Vũ?” Trần Xuân Độ híp mắt lại, vòng khói ở trước mặt chậm rãi uốn lượn.
“Tôi thấy có khả năng lắm…” Lê Kim Huyên giống như có chút không giải thích được, cô nhẹ nhàng lắc đầu, suy nghĩ hơi loạn.
Trần Xuân Độ híp mắt lại… Lê Thần Vũ chiếm được thực truyền của Lê Hồng cho nên mới có thể nắm giữ đời sau quyền cao chức trọng ở trong triều đình, sao anh ta có thể là hạng người bình thường cho được… Thậm chí năm đó Trần Xuân Độ còn dùng tính mạng để thể nghiệm thủ đoạn tàn ác của đám người này, không ai hiểu rõ bọn họ hơn anh… Kẻ gây ra chuyện này chỉ có Lê Thần Vũ!
Bình luận facebook