-
Chương 311-315
Chương 311: Vũ trụ bao la
Cố Phi bị đánh cho sấp mặt trên đất đầy một miệng cát tức giận đứng lên, ánh mắt nhìn Long Thiên giống như chưa từng quen biết, tạm thời chưa nói đến lực đạo của một đao vừa nãy mạnh ngoài sức tưởng tưởng, mà hai viên đạn chân khí vừa nãy anh ta phóng ra rõ ràng đã bắn trúng đối phương rồi, tại sao anh lại giống như không hề hấn gì vậy, hơn nữa trên người cũng không xuất hiện bất cứ vết thương nào.
Long Thiên nhìn Cố Phi cười nói: "Anh đang tò mò tại sao rõ ràng tôi đã trúng đạn rồi mà lại không có bất cứ thương tổn nào đúng không?"
Cố Phi nghiến răng nói: "Anh học yêu thuật Đông Phương gì đó sao!"
Viên đạn mà Cố Phi tạo ra bất luận là tốc độ hay lực sát thương đều khiến anh ta rất tự tin, cho dù có là cao thủ cấp Địa thì cũng có thể dễ dàng xuyên thủng, hơn nữa dựa vào tính đặc thù của viên đạn mà đến nay anh ta đã giết không ít cao thủ cấp Địa cùng cấp chỉ bằng một chiêu này rồi.
Nhưng đó là do từ trước đến nay chưa từng xuất hiện hiện tượng quỷ dị như Long Thiên, ngoại trừ đối phương sử dụng vài thủ đoạn không muốn để người khác biết ra thì Cố Phi thực sự không nghĩ ra được bất cứ khả năng nào khác.
"Làm gì có yêu thuật gì chứ?", Long Thiên vỗ vai nói: "Chỉ là lúc viên đạn bắn đến trước mặt tôi đã tránh đi mà thôi, có điều động tác quá nhanh nên anh thấy dường như đã xuyên qua người".
Vẻ mặt Cố Phi không tin nói: "Anh đây là một tay thiện xạ, những cái khác không nói chứ thị lực tuyệt đối là số một, tôi còn lâu mới tin động tác của anh nhanh như vậy".
"Vậy sao?"
Đồng tử con ngươi của Cố Phi giãn ra, đây là biểu hiện kinh ngạc, bởi vì anh ta nghe được câu nói này từ phía sau lưng mình, lúc anh ta phản ứng lại được Long Thiên vốn đang đứng trước mặt đã biến mất, thì anh đã để một tay lên vai anh ta, còn anh ta lại không hề nhận ra đối phương di chuyển lúc nào.
"Mẹ kiếp!", Cố Phi hét lớn một tiếng, vội vàng lùi về sau né tránh, hai súng nhắm thẳng vào Long Thiên không biết di chuyển từ lúc nào.
Vẻ mặt Long thiên nhàn nhã nói: "Bây giờ anh đã tin rồi chứ, thực ra nói cho cùng cũng rất đơn giản, chỉ là do cách biệt thực lực giữa hai chúng ta quá lớn, cho nên anh mới không nhìn ra được tôi có bất cứ động tác di chuyển nào. Việc này giống như cao thủ cấp Hoàng không thể nhìn được động tác của cao thủ cấp Huyền vậy, chỉ đơn giản là tôi mạnh hơn anh".
Cố Phi không dám tin hỏi: "Lẽ nào anh đã bước vào cấp Thiên rồi sao?"
Anh ta và song đao Long Thiên, châm hoàng Nhan Như Ngọc, độc phong Lôi Âu Na và cả người không lồ tí hon Alan là ngũ đại chấp chưởng cấp A của Quỷ Môn. Nếu như cấp bậc ngang nhau thì có nghĩa là thực lực cũng không chênh lệch quá nhiều, nửa năm trước, Cố Phi với cấp Địa trung phẩm đã chắc chắn có thể thắng được Long Thiên cấp Địa hạ phẩm. Càng không nói tới nửa năm sau, anh ta vào sinh ra tử thực hiện nhiều nhiệm vụ khó nhằn nên đã trở thành cao thủ cấp Địa thượng phẩm rồi, theo lý mà nói tu vi có lẽ không dưới Long Thiên, cho nên biểu cảm khi nói ra câu này của Cố Phi khó chịu giống như vừa ăn phải phân vậy.
Nghĩ kỹ lại thì bốn năm trước tên khốn này ngay đến võ giả cũng không phải, thế mà có thể dùng một chiêu tất sát chấp trưởng cấp A để thành công lên thay thế trong vòng ba năm. Mặc dù Cố Phi cũng đã từng làm được chuyện như vậy, nhưng đó là vì anh ta từ nhỏ đã tập luyện ở Quỷ Môn, hơn nữa còn phải tốn gấp đôi thời gian so với Long Thiên. Mặc dù Cố Phi không muốn thừa nhận nhưng cũng bắt buộc phải thừa nhận, sở dĩ anh ta không ưa Long Thiên ít nhiều cũng là vì đối phương có thiên phú dị bẩm.
Long Thiên giơ tay ngang ra, một thanh đao dài màu đỏ xuất hiện trong tay anh giữa không trung, thân đao đỏ rực, không vùng vẫy mà vẫn tự toát lên vẻ uy phong. Võ giả cấp địa làm thế nào để phân định tu vi cao thấp? V
ũ khí hóa ra từ chân khí cũng có thể cho thấy một chút manh mối, càng giống thật thì càng thể hiện thực lực cao, mà một khi đã xuất hiện màu sắc khác màu trắng thì chứng minh vũ khí đó đã căn bản thành hình rồi, thậm chí đã bước vào Thiên đạo.
"Tôi không phải cấp Thiên", Long Thiên chậm rãi nói.
Cố Phi nghe vậy thở phào một hơi, nếu như tên khốn này thật sự bước vào Thiên đạo trong thời gian nửa năm thì anh ta sẽ đố kỵ chết mất.
Nhưng câu tiếp theo của Long Thiên đã khiến Cố Phi suýt chút nữa là thổ huyết, anh cười nói: "Tôi là Bá giả".
Võ học lục đạo, tuy rằng trưởng thành ở nước ngoài, cũng không hiểu rõ lắm về hệ thống võ học của Hoa Hạ, dù sao thì hệ thống của phương Tây cũng có chỗ không giống với Hoa Hạ, bọn họ thiên về phương thức đơn giản nhanh gọn và thô bạo hơn, đơn giản chỉ có phân cao thấp từ đấu hoàng cấp một đến đấu hoàng cấp sáu, làm gì có lục đạo phức tạp như thế.
Nhưng tốt xấu gì Cố Phi cũng coi như có một nửa dòng máu Hoa Hạ, kiến thức hạn hẹp đến đâu cũng biết Bá giả nghĩa là gì, đó là việc còn khó hơn gấp nhiều lần so với bước vào Thiên đạo.
Có đánh chết anh ta cũng không tin Long Thiên lại một bước lên trời như vậy.
Ngay đến Leona cũng vô cùng kinh ngạc, mới bao lâu chưa gặp mà anh đã mang lại ngạc nhiên lớn như vậy rồi.
"Tôi còn lâu mới tin anh thật sự bước vào Bá đạo", Cố Phi vẫn không tin nói.
Long Thiên liền khởi động kim cang trước ngực nói: "Muốn thử chút không?"
"Thử thì thử, sợ anh chắc!", miệng thì nói như vậy, nhưng cũng không thấy Cố Phi có bất cứ hành động nào.
Long Thiên nhíu mày nói: "Chị Lôi, thế nào mà giờ lại hai đánh một, có chút không biết xấu hổ nhỉ".
Vừa dứt lời, Long Thiên lách sang phải tránh một chiêu đánh lén từ phía sau của Leona, trong các chấp trưởng cấp A của Quỷ Môn, nếu luận về thực lực thì Leona có lẽ không phải mạnh nhất, nhưng nói đến ám sát thì quả thực phải ngang tầm với thực lực cấp Thiên.
Nếu như không phải Long Thiên đã là Bá giả, bá khí phát tán ra xung quanh có khả năng cảm ứng thì tuyệt đối anh không thể tránh được một chiêu quỷ không biết thần không hay này.
Độc phong Leona thoáng chút kinh ngạc, một chiêu này cô ta có thể bảo đảm tuyệt đối không chút sơ hở, hơn nữa còn chắc chắn người khác không thể cảnh giác được, nhưng lại bị đối phương né được, chỉ là trong nháy mắt liền xoay người tay trái chống xuống đất, chân phải đạp về Long Thiên, Long Thiên dùng kim cang đỡ một cước này, lực va chạm khổng lồ khiến cơ thể lùi về sau vài bước theo quán tính.
Cố Phi chớp được thời cơ, vừa chạy vừa giơ súng lên bắn, lập tức không ít đạn hóa ra chân khí được bắn ra, bởi vì phải né tránh đòn tấn công trên diện rộng nên lần này không thể khiến Cố Phi không nhìn ra được thân hình của anh như lần trước nữa, đương nhiên tốc độ thì vẫn cực kỳ nhanh như cũ.
Chương 312: Phong Văn Hoa
Tổng cộng là mười phát đạn, Long Thiên đã né tránh được toàn bộ, Cố Phi quyết tâm, cơ thể vào vị trí, tay trái đánh lui tay cầm đao của Long Thiên, sau đó tay phải cầm súng bắn vào phần bụng của Long Thiên, giải phóng sự dao động kèn cựa nhau được tích tụ khổng lồ ra, chớp mắt tinh quang lóe lên khắp trời.
Vốn dĩ Long Thiên muốn dùng tay phải còn lại để chỗng đỡ đòn tấn công này thì lại phát hiện ra không biết từ lúc nào Leona đã dẵm một chân lên vai anh và dùng hai tay khóa chặt cổ tay phải của anh, khiến anh không thể phòng ngự.
Long Thiên ngã bay về sau hai mươi mét, đụng trúng ngọn núi lõm sâu tít vào bên trong.
Cố Phi thấy một chiêu đã thành công, đang định đập tay ăn mừng với Leona thì đối phương lại hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, chỉ nhìn về hướng Long Thiên vừa bị bay đi suy nghĩ đăm chiêu, Cố Phi cười bối rối nói: "Leona, yên tâm đi, một kích vừa nãy của tôi gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực, tên khốn đó cho dù có năng lực cấp Thiên của Hoa Hạ đi chăng nữa cũng không thể đứng lên được đâu!"
Leona không quay đầu lại, Cố Phi mỉm cười, vươn vai một cái rồi nhìn Tiểu Nam Tử với sắc mặt khó coi, nói: "Hôm nay tâm trạng không tồi, đã hoàn thành xong nhiệm vụ lại còn đập được thằng nhóc Long Thiên kia một trận, cũng sát sinh kha khá rồi, hơn nữa giết một con kiến thế này thật sự cũng rất mất giá".
Đối mặt với sự sỉ nhục của Cố Phi, khóe miệng Tiểu Nam Tử khẽ nhếch lên, đương nhiên anh ta muốn xông lên đánh cho tên khốn đeo kính râm làm màu này một trận nhưng nghĩ lại thì ngay đến Long Thiên cũng không phải là đối thủ của anh ta, một người bình thường như Tiểu Nam Tử mà lao lên thì khác nào tự tìm đến cái chết chứ.
Tiểu Nam Tử nghĩa khí, nhưng không có nghĩa là đần độn, mặc dù hai bên đã khai chiến nhưng anh ta có thể nhìn ra được Cố Phi không có ý định lấy mạng Long Thiên, nếu không tại sao một kích thành công rồi cũng không đi truy sát đến cùng nữa.
Cố Phi quay người định trở về xe đem Tần Ỷ Thiên đến cho người thuê anh ta, nhưng chưa đi được hai bước thì đột nhiên cảm nhận được có gì đó không đúng, vội vàng quay đầu lại nhìn thì một thanh đao cương đang gào thét lao tới, phảng phất như muốn chia đất trời ra làm đôi, nhìn thanh đao cương vô cùng bá đạo này nhất thời khiến anh ta sững sờ cả người!
Cũng may trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Leona vẫn luôn quan sát Long Thiên đã ra tay chớp nhoáng, ôm lấy Cố Phi nằm sấp xuống phía trước, đao cương chỉ sượt qua bên cạnh, Cố Phi cũng có thể cảm nhận được da thịt của anh ta đau nhói như bị kim châm, luồng đao cương này lao về phía trước năm mươi mét, mãi đến khi để lại một vết chém sâu đến không nhìn thấy đáy trên một ngọn núi khác mới chịu dừng lại.
Nhìn ngọn núi nhỏ gần như bị chém đứt làm đôi, hai chân Cố Phi bất giác run lên.
Hóa ra một đao bá đạo của Hoa Hạ mà trong sách nói có thể cắt sông cắt núi hoàn toàn không phải là lời đồn vô căn cứ.
Một đao này quả thật có sức mạnh thần kỳ, Cố Phi không hề nghi ngờ rằng chỉ cần thêm một chút lực đạo nữa thôi là ngọn núi kia lập tức sẽ bị phân thành hai!
Cố Phi ngẩng đầu lên nhìn, Long Thiên đã từ từ đi về phía anh ta, một kích toàn lực vừa nãy của anh ta chỉ gây ra được vết rách lớn trên quần áo của Long Thiên, ngoài ra anh không hề có bất cứ thương tổn nào, ngay đến vết sưng đỏ bầm tím cũng không có.
Đây chính là sự chênh lệch.
Thấy Leona vừa cứu mình một mạng đang định hành động, Cố Phi lập tức gào lên ngăn cản: "Đợi một chút, Leona!"
Nhưng đã quá muộn rồi, Leona xuất hiện phía sau bên phải của Long Thiên như ma quỷ, trên ngón trỏ tay phải có thêm một món đồ chơi nho nhỏ trông giống như gai độc của độc phong, toàn thân màu bạc quấn lấy đầu ngón tay của cô ta, như một món vũ khí nhỏ bằng kim loại, ánh mắt cô ta lóe lên, gai độc liền đâm vào cổ của Long Thiên.
Long Thiên thản nhiên nói: "Đây chính là sát chiêu Phong Văn Hoa của chị đó sao? Nghe nói chỉ cần trúng hai châm trên cùng một chỗ thì ngay đến cả Thiên nhân cũng buộc phải chết đúng không?"
Leona không trả lời, hai kích tất sát là sát chiêu trứ danh của cô ta, cô ta đã từng dùng chiêu này để giết không biết bao nhiêu đối thủ có tu vi cao hơn mình rồi.
Cô ta cũng chính là chấp trưởng cấp A am hiểu nhất về cách dùng năng lực cấp Địa để giết cấp Thiên.
Thấy sắp thành công nhưng Long Thiên vẫn chưa có hành động nào, Cố Phi đứng lên đang định nói thì cả người trở nên cứng ngắc, toàn thân ớn lạnh, trong lòng vô cùng hoảng sợ, chấn động hơn cả khi nhìn thấy một đao bá đạo chẻ núi ra làm đôi vừa nãy của Long Thiên.
Một thanh đoản kiếm trong suốt lấp lánh ánh bạc treo ngay ở phía trước vị trí mi tâm của anh ta!
Thanh đoản kiếm dài hai thước đang run lên nhè nhẹ.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên Cố Phi không ngay lập tức chú ý đến được.
Phi kiếm.
Cái này còn đẹp mắt hơn nhiều so với phi châm của Nhan Như Ngọc nữa.
Cố Phi cười lớn như bị tẩu hỏa nhập ma, đây chính là kỹ thuật mà.
Cuối cùng Leona cũng không xuất ra một châm đó, bởi vì cô ta biết nếu như ra tay thì lập tức thanh đoản kiếm kia sẽ xuyên thẳng qua đầu Cố Phi, mà mất đi Cố Phi thì cho dù bản lĩnh ám sát của cô ta có cao đến đâu cũng chắc chắn không thể xuất ra một chiêu tất sát thứ hai trước mặt Long Thiên đã trở thành Bá giả này, cho nên cô ta đã bỏ cuộc.
Một quyết định rất thông minh.
Cố Phi cười xong mới nghiêm túc lại nói: "Hay cho một tên Long Thiên, ngay đến phi kiếm cũng có thể làm được, Cố Phi tôi hôm nay coi như đã được mở rộng tầm mắt rồi, anh mang cô gái kia đi đi!"
Thấy Cố Phi đã nhận thua, Long Thiên phất cánh tay phải, Bồ Tát lập tức thu trở về, lãng đãng trôi xung quanh anh, phảng phất như đang hoan hô nhảy múa rất hưng phấn.
Long Thiên cười khổ một tiếng, hình ảnh của Bồ Tát còn giống với hình người hơn cả Kim Cương, hơn nữa còn là một hình người thu nhỏ.
Hai thanh đao tiêu tan theo gió, nếu như đối phương đã không muốn đánh nữa thì Long Thiên cũng phải thể hiện chút thành ý.
Độc phong trong tay Leona cũng đã biến mất rồi, cô ta mặt không cảm xúc đi về hướng Cố Phi nhưng lại nói với Long Thiên: "Hẹn ngày khác đấu lại".
"Chị Leona, cái đồ chơi vừa nãy của chị có tên không?", Long Thiên đột nhiên tò mò hỏi.
Leona không quay đầu lại trả lời: "Ở Hoa Hạ, có lẽ chỉ có bước vào Bá Đạo mới có tư cách đặt tên cho vũ khí hóa ra từ chân khí, nhưng ở chỗ chúng tôi thì không như vậy, cho nên nó đương nhiên là có tên rồi. Thiên hạ này rộng lớn như vậy, đừng tưởng rằng bước vào Bá Đạo là có thể không coi ai ra gì, trên đời này có rất nhiều kẻ mạnh, cũng còn có rất nhiều hệ thống năng lực mà cậu chưa được nhìn thấy".
Long Thiên suy nghĩ đăm chiêu, mặc dù trước đây bản thân anh đã từng đi du lịch bốn phương, cũng coi như đã được tiếp xúc với kiến thức rộng lớn.
Hoa Hạ có võ giả, phương tây có đấu giả, đảo quốc có yêu quái, phương bắc có dị nhân. Nếu như thật sự tính toán tỉ mỉ lại thì ít nhất cũng phải có hơn chục hệ thống tự xưng thành phái, sau này nếu như có thể gặp được thì cũng coi như được mở rộng tầm mắt.
Vũ trụ bao la, không điều kỳ lạ nào là không thể xảy ra.
Chương 313: Tức thì trở nên rất buồn phiền
Cố Phi nói lời là giữ lời, nói giao người cho Long Thiên thì sẽ giao trả cho Long Thiên, không lật lọng, Long Thiên cũng khá thích điểm này của anh ta, còn lại rất ghét những tật xấu khác.
Có điều tốt xấu gì thì cũng coi như là đồng nghiệp, có thể hạn chế đến mức không ảnh hưởng đến tính mạng thì sẽ cố gắng hạn chế, đương nhiên nếu như cả hai nhất định vì số tiền thưởng đó mà liều mạng với Long Thiên thì anh cũng không phải là dạng dễ nói chuyện.
Dù sao chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ thì từ trước đến nay Quỷ Môn đều mắt nhắm mắt mở với những đấu tranh ngầm cá nhân.
Long Thiên nói với Leona: "Tay lang băm về Quỷ Môn rồi, anh ta đến Bắc Hải để lấy một cuốn bí tịch công pháp mạng đổi mạng, đoán chừng muốn cứu người phụ nữ đuôi rắn trong phòng anh ta, nếu như không muốn lang quân như ý của chị mất mạng oan uổng như vậy thì giúp một tay đi, đừng để anh ta làm chuyện ngu xuẩn".
Chung quy lại anh vẫn còn nợ Nhan Như Ngọc một ân tình, hơn nữa nếu như tên lang băm chết tiệt này chết thật thì Long Thiên cũng cảm thấy cô đơn, cả Quỷ Môn rộng lớn như vậy cũng chỉ có mỗi tay lang băm là vừa ý anh nhất thôi.
Có lẽ Leona không thể khuyên được Nhan Như Ngọc, nhưng ít nhất cũng có thể quấy rầy một chút.
Leona dừng bước, vẫn không quay đầu lại mà chỉ gật đầu, Cố Phi nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tên ẻo lả đó chết cũng tốt, đỡ giành phụ nữ với tôi".
Leona khịt mũi khinh bỉ, hai người lên chiếc X6, đuổi Tôn Uyển bị dọa cho sợ dúm vào xuống xe xong thì liền bỏ đi.
Sau khi Tôn Uyển xuống xe, cả người vẫn trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên, chuyện hôm nay đối với cô ta mà nói là sự đả kích quá lớn.
Cô ta chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, cách xa người có thân phận như Tần Ỷ Thiên, gặp phải cảnh bắt cóc khó tin trong đời còn cả trận quyết chiến huyền ảo như trong phim vừa nãy đã khiến cô nàng không biết phải làm sao, lúc này có thể tìm được đường sống trong chỗ chết đương nhiên phản ứng đầu tiên là bắt đầu khóc lóc sướt mướt rồi.
Tần Ỷ Thiên lại tương đối bình tĩnh, nghĩ ngợi một lát rồi đi đến chỗ Long Thiên, chân thành nói: "Anh Thiên, cảm ơn anh".
Long Thiên cười xua tay nói: "Tiện tay chút thôi, các em không sao là được rồi, có điều tốt nhất thời gian này nên cẩn thận một chút, hai người vừa nãy vẫn còn ý đồ với em đó".
"Không phải chỉ là tiện tay, nếu như vừa nãy không có anh ra tay cứu giúp thì kết cục của Ỷ Thiên không cần nói cũng biết thế nào, bọn họ đều là những ma đầu giết người không chớp mắt, rơi vào tay bọn họ chỉ có lành ít dữ nhiều, cho nên đối với Ỷ Thiên mà nói, anh đã cứu em một mạng, đây là đại ơn đại đức", Tần Ỷ Thiên rất nghiêm túc nói.
Tiểu Nam Tử đứng bên cạnh trêu chọc nói: "Dựa theo mô tuýp của hơn ba nghìn quyển ngôn tình mà tôi đã đọc thì tiếp theo có phải là cô gái nhỏ không biết lấy gì báo đáp nên đành lấy thân báo đáp đúng không?"
Tần Ỷ Thiên đỏ mặt mỉm cười, cô ta vốn không nghĩ đến việc này, có điều Tiểu Nam Tử đã nhắc nhở thì đột nhiên cũng hướng đến suy nghĩ này, thẹn thùng liếc nhìn Long Thiên một cái, thầm nghĩ xem nên đáp lại thế nào.
Long Thiên trừng mắt lườm Tiểu Nam Tử, cảnh cáo anh ta đừng có nói lung tung, anh hoàn toàn không có ý nghĩ như vậy.
Đúng như những gì anh nói, cứu Tần Ỷ Thiên chỉ là nhất thời hứng lên thôi, còn về việc muốn đối phương lấy thân báo đáp thì anh hoàn toàn không hề nghĩ đến, cho dù anh có đồng ý thì vợ anh cũng sẽ không đồng ý.
Trước khi khiến Vương Lệ Trân nới lỏng hơn thì Long Thiên vẫn nên thành thật không hái hoa ngắt cỏ bên ngoài là tốt nhất, kết cục của đa số những kẻ ăn vụng bên ngoài là cuối cùng không còn gì để ăn nữa.
"Em đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, anh có vợ rồi, hơn nữa anh và anh trai của em cũng có chút mẫu thuẫn, nếu như em muốn báo đáp thì bảo anh trai của em đừng gây sự với anh nữa là được", Long Thiên cười nói.
Ân oán với Tần Tung Hoành sớm cũng đã tiêu tan cùng sự kết thúc của nhà họ Đỗ rồi.
Trước mắt Long Thiên cũng không muốn dây vào tên bụng dạ thâm hiểm này, cũng không phải sợ đối phương, mà chỉ là lười không muốn động não đấu mưu đấu trí với đối phương mà thôi.
Tần Ỷ Thiên nghe Long Thiên nói vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.
Lần trước lúc ở nhà ăn nhìn thấy Vương Lệ Trân, có lẽ đó là người vợ mà Long Thiên hay nhắc tới, dù với con mắt kén chọn của Tần Ỷ Thiên cũng phải công nhận Vương Lệ Trân thật sự rất xinh đẹp và ưu tú, thế cũng khó trách vì sao đối phương lại không để ý đến cô ta.
Về chuyện Long Thiên nói anh có mâu thuẫn với anh trai Tần Tung Hoành của cô ta, Tần Ỷ Thiên cũng không nghĩ nhiều, đại khái cho rằng đó là chuyện tranh chấp trên thương trường, dù sao từ trước đến nay tập đoàn Tần Thị và Vương Thị vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh với nhau, việc này thì Tần Ỷ Thiên cũng biết.
Tôn Uyển khóc một hồi cũng đã thoải mái hơn nhiều rồi, rụt rè đứng sau lưng Tần Ỷ Thiên, có đánh chết cô ta cũng không tin nửa tiếng trước tên lưu manh trông chẳng ra làm sao ở công viên lại đỉnh như vậy, đánh bại hai kẻ xấu cứu mạng cô ta, cô ta cũng không phải là người không biết tốt xấu, lập tức xin lỗi Long Thiên nói: "Anh trai, cảm ơn anh, em xin lỗi vì thái độ bất lịch sự ban đầu của em, hi vọng anh người lớn rộng lượng không chấp trẻ con như em".
Long Thiên đương nhiên không chấp nhặt với Tôn Uyển rồi, hơn nữa anh vốn đúng là một tên lưu manh, ban đầu đối phương ghét anh cũng coi như là điều dễ hiểu, anh nói: "Nếu như anh chấp một cô gái nhỏ như em thì có lẽ cũng không sống được đến hôm nay, được rồi, chuyện hôm nay coi như đã xong, các em về đi, bọn anh cũng phải đi đây".
Tiểu Nam Tử cười nói: "Nơi rừng núi hoang vắng thế này mà cậu lại bảo hai cô gái nhỏ tự về, cũng chẳng có phong độ ga lăng gì cả".
Long Thiên cảm thấy Tiểu Nam Tử nói cũng có lý, hơn nữa ai biết Cố Phi và Leona có quay lại hay không, nhìn ánh mắt đáng thương của hai cô gái, Long Thiên thở dài một hơi, đành làm ơn thì làm cho trót nói: "Hai em có biết lái xe không?"
Long Thiên thầm nghĩ, nếu như hai cô gái này mà biết lái xe thì để họ lái xe của Tiểu Nam Tử xuống trước, anh và Tiểu Nam Tử đi bộ xuống núi, nhưng Tôn Uyển và Tần Ỷ Thiên lại nhìn nhau rồi lần lượt lắc đầu, Long Thiên bất đắc dĩ nói: "Vậy hai em một người đi cùng anh trai này xuống, một người đi bộ cùng anh xuống, như vậy sẽ an toàn hơn chút".
Tôn Uyển liếc nhìn cô bạn thân của mình một cái, lập tức giúp đỡ nói: "Vậy em đi xe xuống, dù sao Ỷ Thiên vốn cũng thích vận động, để cậu ấy đi cùng anh coi như đi leo núi đi vậy".
Nói xong liền đi thẳng về phía chiếc Ferrari của Tiểu Nam Tử, Tiểu Nam Tử có lẽ cũng nhìn ra Tôn Uyển nghĩ gì nên cũng không có ý kiến, hơn nữa cô gái Tần Ỷ Thiên kia rõ ràng là có hứng thú với Long Thiên hơn với anh ta, nên Tiểu Nam Tử cũng không dính líu vào nữa.
Chương 314: Độ tuổi mười tám
Nhìn thấy hai người lái xe xuống núi, Long Thiên sờ sờ mũi nói: “Bạn của em hình như vẫn rất ghét anh nhỉ, không muốn đi cùng với anh”.
Tần Ỷ Thiên muốn giải thích tại sao Tôn Uyển lại làm như vậy, nhưng nghĩ lại có vẻ hơi thừa, nên bèn nói: “Cậu ấy chỉ lười đi mà thôi. Anh trai đừng nghĩ có nghĩ nhiều à”.
Long Thiên mỉm cười đi trước dẫn đường.
Anh không phải loại mù đường như Lưu Công Cẩn, chỉ cần là đi qua một lần thì đều sẽ nhớ đường.
Đây cũng được tính là một điểm mấu chốt khi làm một sát thủ, nếu đến đường cũng còn không nhớ được thì đừng nói đến việc giết người.
Nghĩ đến Lưu Công Cẩn, Long Thiên có chút cạn lời. Làm sao tên nhóc này có thể sống sót qua bao nhiêu năm sống vô tổ chức vô kỷ luật như vậy?
Lần này đến thành phố Long, cũng không biết tên đó giúp tên xã hội đen Trần Ca kia làm vụ mua bán gì, nhưng với năng lực của Lưu Công Cẩn, chỉ cần cậu ta không phải đối mặt với một cao thủ cấp Thiên, thì vốn không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, mình lại rất có duyên với cậu ta.
Nhớ lại lúc lần đầu tiên gặp nhau, tên nhóc này đã muốn giết mình, nhưng sau biến cố của nhà họ Đỗ, hai người ít ra cũng được coi là bạn bè, nếu không, tên nhóc đó đã sẽ không đến buổi tiệc sinh nhật của Vương Manh Manh rồi, thực ra Long Thiên vẫn rất thích tính cách của Lưu Công Cẩn.
Tự do, phóng túng giống như một hiệp khách hành, mang theo thanh kiếm đi khắp chốn.
Đây thực ra là ước mơ của Long Thiên khi còn nhỏ.
Càng lớn lên, anh càng ít tự do hơn, rất nhiều thứ bắt đầu ràng buộc anh, chưa nói đến sau này Vương Lệ Trân một chân huyết phượng hoàng có cắn chủ, còn phải đi báo mối thù mà năm xưa tứ đại gia tộc ở Thủ Đô đã liên thủ hại chết mẹ mình.
Có lẽ sau khi tất cả những điều này được thực hiện, Long Thiên sẽ học theo Lưu Công Cẩn đi du lịch vòng quanh thế giới.
Long Thiên nghĩ đến những điều này, không để ý rằng Tần Ỷ Thiên ở đằng sau đang quan sát nhất cử nhất động của anh.
Tần Ỷ Thiên đã theo anh trai mình đến rất nhiều bữa tiệc khác nhau khi còn rất nhỏ, kỹ năng xã hội của cô ta cũng khá tốt, gặp qua rất nhiều người được mệnh danh là tài năng trẻ của Bắc Hải, nhưng chắc chắn rằng những người tự cao tự đại đó hình như luôn thiếu một cái gì đó so với người đàn ông trước mặt.
Ví dụ lấy Bắc Hải Tam Tú do anh trai của mình đứng đầu, mặc dù họ đều xuất sắc và khí chất, nhưng Tần Ỷ Thiên đều không quan tâm đến những người đàn ông này, mãi cho đến khi gặp Long Thiên, cô ta đã bị thu hút bởi sự kiêu ngạo hoang dã trên cơ thể anh.
Thực tế, Tôn Uyển nói đúng, nếu Long Thiên chưa kết hôn, cô ta thật sự rất muốn qua lại với người đàn ông này, trải nghiệm một chút cảm giác được yêu đương.
Trong lúc đang chăm chú nhìn, không để ý đến chân của mình, sơ ý ngã xuống đất, Long Thiên nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần Ỷ Thiên đang ôm lấy đầu gối bị trầy xước da của mình, hai mắt đỏ hoe.
Long Thiên bước tới, vươn tay ra xem vết thương của Tần Ỷ Thiên, cô ta theo bản năng mà co người lại, Long Thiên cười nói: “Anh sẽ chỉ nhìn vào chân, không có ý gì khác”.
Tần Ỷ Thiên bị nhìn thấu nội tâm thì liền cúi đầu thầm mắng bản thân đã làm quá lên.
Long Thiên bảo cởi giày ra, cô ta lập tức làm theo, nhìn bàn chân nhỏ sưng đỏ, Long Thiên đưa tay ra xoa một chút, bị con trai chạm vào bàn chân của mình, Tần Ỷ Thiên xấu hổ không dám nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Long Thiên vận khí giúp Tần Ỷ Thiên giảm sưng, ngay lập tức cô ta cảm nhận được một luồng khí lạnh xâm nhập vào, bàn chân trần vốn nóng rát liền như được khối đá lạnh đắp lên trên, vô cùng dễ chịu, khiến cô ta không nhịn được rên lên một tiếng, Long Thiên nghe thấy âm thanh này thì sắc mặt trở nên kỳ quặc, vội vàng nuốt ực một ngụm nước bột, trong lòng thầm niệm sắc tức là không, không tức là sắc, bằng không khát vọng đó ở trong lòng sẽ khiến khí cơ trong cơ thể càng thêm cuồn cuộn như sóng gầm.
Sau khi vào Bá giả, khí hải trong cơ thể không thể nào bình tĩnh được, như có một cỗ tai họa muốn bộc phát ra khỏi cơ thể, Long Thiên từng hỏi Phương Nhân Vương về chuyện này, ai biết được rằng lão già mất nết kia chỉ hời hợt nói một câu rằng tằng tịu với phụ nữ thì có thể xoa dịu được khí hải, Long Thiên cạn lời, anh không biết lão già này đang nói thật hay nói đùa về chuyện này, nhưng sau khi anh đến Bắc Hải đã rất kìm nén lại, nhưng lúc này bị Tần Ỷ Thiên vô thức gợi tình, anh mới cảm thấy được lời lão già kia nói khá có lý, nhất thời cơn háo sắc lại trỗi dậy.
Tần Ỷ Thiên không biết Long Thiên thấy bức rức đến mức nào vì hành động vô tình đó của mình, chỉ cảm thấy một luồng lạnh truyền đến từ đôi chân trần của cô ta, khiến cô ta cảm thấy như gió xuân trên ngọn núi lửa, rất thoải mái, nhìn thấy Long Thiên vô cùng tận tình chữa vết thương cho mình, ánh mắt cô ta chợt trở nên mơ màng.
Ở cái tuổi mười tám, Tần Ỷ Thiên chưa từng tiếp xúc da thịt với đàn ông như vậy, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ đen tối, mặc dù ngày thường hay nói rằng cô ta rất đoan trang và nhã nhặn, nhưng cũng đã làm một số việc rất nổi loạn với những người bạn của mình, chẳng hạn như lén xem một số bộ phim có những cảnh 18+, suy cho cùng, ở một độ tuổi nhất định, cả nam và nữ đều có sự tò mò tự nhiên về người khác giới, dù vẫn còn khá mơ hồ về chuyện giữa nam nữ với nhau, nhưng họ vẫn biết nên làm những gì khi lên giường cùng nhau.
Lúc này cô ta lại liên tưởng tới những cảnh xằng bậy này, nào là Thiên Long sẽ tiến vào trong, còn tưởng tượng mình là nữ chính không có sức phản kháng ở trên giường, nhận ra điều này, vành tai cô ta lại đỏ bừng lên, không khỏi mong mỏi tìm đến một chỗ nào đó để làm chuyện ấy.
Long Thiên cuối cùng cũng miễn cưỡng bản thân tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu lên nhưng tình cờ chạm phải đôi mắt đẹp long lanh tựa như mùa xuân của Tần Ỷ Thiên. Điều phi lý hơn nữa là anh nhìn thấy có ý khiêu khích và cổ vũ từ ánh mắt đối phương, thế là khí hải trong anh lại đột nhiên bộc phát lên, không ngừng xúi giục Long Thiên.
Long Thiên cảm thấy vô cùng đau đầu, cô gái này cũng thật, sao lại có biểu hiện như vậy vào lúc này chứ?
Bây giờ mình có hai lựa chọn, hoặc là làm một thằng khốn lôi con gái nhà người ta vào tròng, hoặc là là cứ giả điên để không phải làm một tên cầm thú.
Cậu cả Long lúc này vô cùng bực rực.
Chương 315: Bầu trời hôm nay thật đẹp
Hai người nhìn nhau, cuối cùng là Tần Ỷ Thiên ngại ngùng, không dám nhìn vào đôi mắt long lanh có hồn của đối phương.
Lần đầu tiên cô ta gặp được anh trai này là lúc đối phương xung đột với bạn thân Hạ Tiểu Man của mình vì nguyên nhân gia tộc, Hạ Tiểu Man đến đâu cũng quen thói ngang ngược, đa phần đàn ông gặp cô ta, không quỳ dưới váy màu hạt lựu của cô ta thì cũng cao chạy xa bay, rất ít người dám đối mặt phản kháng.
Cho nên Long Thiên đột nhiên hùng hổ như muốn giết người như vậy dĩ nhiên là khiến Tần Ỷ Thiên cảm thấy thú vị rồi.
Lần thứ hai gặp mặt là lúc ở trên con tàu du lịch xa hoa tráng lệ, vẫn là cảnh đối đầu với cô bạn thân Hạ Tiểu Man của mình, còn dạy cho cô ta một bài học, lúc đó bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp khác.
Hơn nữa cô gái đó còn rất bao che cho anh, sau đó ân oán cũng được giải quyết xong, hơn nữa nhìn thái độ của chủ tàu du lịch Diệp Yêu Tinh đối với Long Thiên có thể thấy được, vẻ ngoài anh như thể ma chê quỷ hờn, không hề nổi bật trong đám đông, nhưng trên thực tế lại là người có xuất thân từ một gia tộc lớn có tiếng ở Thủ Đô.
Điều này khiến Tần Ỷ Thiên không những thấy thú vị mà còn rất tò mò về anh.
Lần thứ ba gặp nhau chính là lúc này, là một người tốt bụng, đuổi theo kẻ bắt cóc trên đường để giải cứu mình, quả là bèo nước gặp nhau, anh có võ nghệ cao cường nên tóm được hai tên bắt cóc một cách dễ dàng, bây giờ lại tỉ mỉ chu đáo trị vết thương cho mình khiến Tần Ỷ Thiên càng nhìn đối phương càng cảm thấy rất ấm áp, trước giờ chưa từng qua lại với người khác giới, lần đầu tiên cảm thấy ngoài anh trai mình ra, trên thế gian này thật sự còn có người đàn ông tốt như vậy sao.
Thấy ánh mắt của anh trai này dần rời khỏi người mình, cô ta có ngây ngô mấy cũng nhìn ra được đối phương cũng có một chút suy nghĩ đen tối.
Nếu không tầm mắt cũng sẽ không dừng trên bộ phận mà Tần Ỷ Thiên cảm thấy khó mà nói ra được, cô ta lập tức không dám lên tiếng, sợ là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, dù gì thái độ của anh trai này cũng không lạnh không nóng với mình, huống hồ lần đó gặp đối phương, chẳng phải bên cạnh anh đã có một đại mỹ nhân không những dáng người mà diện mạo còn rất xinh đẹp, cô ta thật sự không có lòng tin cho rằng anh trai này sẽ có hứng thú với vẻ xinh xắn hoạt bát của mình.
Chân trần vẫn nằm trên đầu gối của đối phương, Tần Ỷ Thiên cũng không dám rút ra, sợ làm hỏng bầu không khí, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi, cô ta cắn môi, không dám làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của anh trai này, Tần Ỷ Thiên đọc qua không ít tiểu thuyết võ hiệp, cô ta rất sùng bái những vị đại hiệp kia, không hề nghi ngờ, sau khi trải qua chuyện này, hình như Long Thiên hoàn toàn toát lên phong thái đại hiệp như trong tưởng tượng của mình, thậm chí còn rất quyết tâm, cho dù anh trai này muốn khi dễ cô ta cũng không sao, coi như là thù lao vậy.
Tần Ỷ Thiên đã có cái suy nghĩ như vậy nên càng cảm thấy mình là một người phụ nữ xấu xa, ngạc nhiên là lần đầu tiên gặp trai đã háo sắc, nhưng đừng quên đối phương đã có vợ rồi.
Nếu mình để anh khi dễ thì không phải cũng giống những đứa tiểu tam chướng mắt kia à, tâm lý vô cùng mâu thuẫn, một mặt không biết mình đang mong đợi gì, một mặt lại nảy sinh cảm giác tội lỗi khó hiểu.
Sau khi Long Thiên trải qua cơn nóng bức trong người, anh cố gắng kìm nén cái ý niệm xấu xa đó lại trong lòng.
Sau đó lại trở nên tỉnh táo hơn, không nói là tâm đã tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng nhưng lòng háo sắc cũng đã giảm được đi một nửa.
Điều này khiến Long Thiên lo lắng rằng nếu mỗi lần xuất hiện tình trạng như vầy đều phải kìm nén bản năng, thì sau này có khi nào xảy ra chuyện lớn hay không.
Dù sao thì cắt xén về tinh thần còn đáng sợ gấp trăm lần so với xác thịt, không sợ không thể, chỉ sợ có lòng mà không có sức, tới lúc đó biết tìm ai mà khóc đây.
Trong lòng thầm thở dài, nghĩ tới lão già Phương Nhân Vương thật sự không có gạt mình, từ cao thủ cấp Địa trung phẩm bước vào bá giả cửu phẩm, khí hải quá dồi dào, không được phát tiết thì rất khó chịu, lại liên tưởng tới vợ Vương Lệ Trân còn chưa chuẩn bị trao thân cho mình, cô ấy vẫn còn thời gian hai năm để chờ đợi, vậy hai năm này mình phải làm sao đây, lẽ nào phải đối diện với máy tính mà giải quyết hay sao?
Đường đường là một bá giả còn phải tự giải quyết, để truyền ra ngoài thì thật là mất mặt mà.
Tốc độ đứng dậy của Long Thiên không phải rất nhanh, vì sợ khom người xuống khiến người cười chê, đợi sau khi điều tiết xong thì mới nhìn lên cô gái thỏ ngọc Tần Ỷ Thiên này dường như bị mình ép vào sát tường cười khổ: “Lúc nãy anh có suy nghĩ lung tung khiến em chê cười rồi”.
Tần Ỷ Thiên ngẩng đầu và nói giọng nhẹ tênh: “Anh nói vậy là sao?”
Lúc này nếu không giả ngốc, vậy thì mất tự nhiên quá rồi, câu nói suy nghĩ lung tung kia chắc là vén lên bức màn che cuối cùng, Tần Ỷ Thiên thật sự không có gan hỏi đối phương đang nghĩ gì, sợ là có cùng suy nghĩ như mình thì mất mặt chết được.
Long Thiên sờ mũi và nói: “Không có, em thử xem có thể đứng lên được không”.
Tần Ỷ Thiên thở phào nhẹ nhõm, đối phương không hỏi lại vấn đề này là được. Tuy có chút thất vọng, nhưng cô ta lập tức tươi cười rạng rỡ muốn đứng lên, nhưng vừa mới đứng lên thì lại hét lên một tiếng đau, trọng tâm không vững nên ngã về sau.
Long Thiên thấy vậy, cũng bất chấp chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, huống hồ anh vốn cũng dè bỉu coi thường mấy cái gọi là chính nhân quân tử, đưa tay bế lấy vòng eo nhỏ của Tần Ỷ Thiên, kéo cô ta vào lòng mình.
Tần Ỷ Thiên đụng trúng vào khuôn ngực rắn chắc của anh, đột nhiên suy nghĩ lung tung, tim đập loạn xạ.
Long Thiên chỉ cảm thấy tay mình bế lấy vòng eo cô ta thì rất là thoải mái, nhất thời phản ứng theo bản năng, tay hướng về phía dưới bóp nhẹ một cái, những bộ phận quan trọng chưa từng bị đàn ông vấy bẩn của Tần Ỷ Thiên cứ như vậy mà rơi vào móng vuốt quỷ, Long Thiên tấm tắc nói: “Cảm giác tay không tồi, qua hai năm nữa thì tốt hơn”.
Cố Phi bị đánh cho sấp mặt trên đất đầy một miệng cát tức giận đứng lên, ánh mắt nhìn Long Thiên giống như chưa từng quen biết, tạm thời chưa nói đến lực đạo của một đao vừa nãy mạnh ngoài sức tưởng tưởng, mà hai viên đạn chân khí vừa nãy anh ta phóng ra rõ ràng đã bắn trúng đối phương rồi, tại sao anh lại giống như không hề hấn gì vậy, hơn nữa trên người cũng không xuất hiện bất cứ vết thương nào.
Long Thiên nhìn Cố Phi cười nói: "Anh đang tò mò tại sao rõ ràng tôi đã trúng đạn rồi mà lại không có bất cứ thương tổn nào đúng không?"
Cố Phi nghiến răng nói: "Anh học yêu thuật Đông Phương gì đó sao!"
Viên đạn mà Cố Phi tạo ra bất luận là tốc độ hay lực sát thương đều khiến anh ta rất tự tin, cho dù có là cao thủ cấp Địa thì cũng có thể dễ dàng xuyên thủng, hơn nữa dựa vào tính đặc thù của viên đạn mà đến nay anh ta đã giết không ít cao thủ cấp Địa cùng cấp chỉ bằng một chiêu này rồi.
Nhưng đó là do từ trước đến nay chưa từng xuất hiện hiện tượng quỷ dị như Long Thiên, ngoại trừ đối phương sử dụng vài thủ đoạn không muốn để người khác biết ra thì Cố Phi thực sự không nghĩ ra được bất cứ khả năng nào khác.
"Làm gì có yêu thuật gì chứ?", Long Thiên vỗ vai nói: "Chỉ là lúc viên đạn bắn đến trước mặt tôi đã tránh đi mà thôi, có điều động tác quá nhanh nên anh thấy dường như đã xuyên qua người".
Vẻ mặt Cố Phi không tin nói: "Anh đây là một tay thiện xạ, những cái khác không nói chứ thị lực tuyệt đối là số một, tôi còn lâu mới tin động tác của anh nhanh như vậy".
"Vậy sao?"
Đồng tử con ngươi của Cố Phi giãn ra, đây là biểu hiện kinh ngạc, bởi vì anh ta nghe được câu nói này từ phía sau lưng mình, lúc anh ta phản ứng lại được Long Thiên vốn đang đứng trước mặt đã biến mất, thì anh đã để một tay lên vai anh ta, còn anh ta lại không hề nhận ra đối phương di chuyển lúc nào.
"Mẹ kiếp!", Cố Phi hét lớn một tiếng, vội vàng lùi về sau né tránh, hai súng nhắm thẳng vào Long Thiên không biết di chuyển từ lúc nào.
Vẻ mặt Long thiên nhàn nhã nói: "Bây giờ anh đã tin rồi chứ, thực ra nói cho cùng cũng rất đơn giản, chỉ là do cách biệt thực lực giữa hai chúng ta quá lớn, cho nên anh mới không nhìn ra được tôi có bất cứ động tác di chuyển nào. Việc này giống như cao thủ cấp Hoàng không thể nhìn được động tác của cao thủ cấp Huyền vậy, chỉ đơn giản là tôi mạnh hơn anh".
Cố Phi không dám tin hỏi: "Lẽ nào anh đã bước vào cấp Thiên rồi sao?"
Anh ta và song đao Long Thiên, châm hoàng Nhan Như Ngọc, độc phong Lôi Âu Na và cả người không lồ tí hon Alan là ngũ đại chấp chưởng cấp A của Quỷ Môn. Nếu như cấp bậc ngang nhau thì có nghĩa là thực lực cũng không chênh lệch quá nhiều, nửa năm trước, Cố Phi với cấp Địa trung phẩm đã chắc chắn có thể thắng được Long Thiên cấp Địa hạ phẩm. Càng không nói tới nửa năm sau, anh ta vào sinh ra tử thực hiện nhiều nhiệm vụ khó nhằn nên đã trở thành cao thủ cấp Địa thượng phẩm rồi, theo lý mà nói tu vi có lẽ không dưới Long Thiên, cho nên biểu cảm khi nói ra câu này của Cố Phi khó chịu giống như vừa ăn phải phân vậy.
Nghĩ kỹ lại thì bốn năm trước tên khốn này ngay đến võ giả cũng không phải, thế mà có thể dùng một chiêu tất sát chấp trưởng cấp A để thành công lên thay thế trong vòng ba năm. Mặc dù Cố Phi cũng đã từng làm được chuyện như vậy, nhưng đó là vì anh ta từ nhỏ đã tập luyện ở Quỷ Môn, hơn nữa còn phải tốn gấp đôi thời gian so với Long Thiên. Mặc dù Cố Phi không muốn thừa nhận nhưng cũng bắt buộc phải thừa nhận, sở dĩ anh ta không ưa Long Thiên ít nhiều cũng là vì đối phương có thiên phú dị bẩm.
Long Thiên giơ tay ngang ra, một thanh đao dài màu đỏ xuất hiện trong tay anh giữa không trung, thân đao đỏ rực, không vùng vẫy mà vẫn tự toát lên vẻ uy phong. Võ giả cấp địa làm thế nào để phân định tu vi cao thấp? V
ũ khí hóa ra từ chân khí cũng có thể cho thấy một chút manh mối, càng giống thật thì càng thể hiện thực lực cao, mà một khi đã xuất hiện màu sắc khác màu trắng thì chứng minh vũ khí đó đã căn bản thành hình rồi, thậm chí đã bước vào Thiên đạo.
"Tôi không phải cấp Thiên", Long Thiên chậm rãi nói.
Cố Phi nghe vậy thở phào một hơi, nếu như tên khốn này thật sự bước vào Thiên đạo trong thời gian nửa năm thì anh ta sẽ đố kỵ chết mất.
Nhưng câu tiếp theo của Long Thiên đã khiến Cố Phi suýt chút nữa là thổ huyết, anh cười nói: "Tôi là Bá giả".
Võ học lục đạo, tuy rằng trưởng thành ở nước ngoài, cũng không hiểu rõ lắm về hệ thống võ học của Hoa Hạ, dù sao thì hệ thống của phương Tây cũng có chỗ không giống với Hoa Hạ, bọn họ thiên về phương thức đơn giản nhanh gọn và thô bạo hơn, đơn giản chỉ có phân cao thấp từ đấu hoàng cấp một đến đấu hoàng cấp sáu, làm gì có lục đạo phức tạp như thế.
Nhưng tốt xấu gì Cố Phi cũng coi như có một nửa dòng máu Hoa Hạ, kiến thức hạn hẹp đến đâu cũng biết Bá giả nghĩa là gì, đó là việc còn khó hơn gấp nhiều lần so với bước vào Thiên đạo.
Có đánh chết anh ta cũng không tin Long Thiên lại một bước lên trời như vậy.
Ngay đến Leona cũng vô cùng kinh ngạc, mới bao lâu chưa gặp mà anh đã mang lại ngạc nhiên lớn như vậy rồi.
"Tôi còn lâu mới tin anh thật sự bước vào Bá đạo", Cố Phi vẫn không tin nói.
Long Thiên liền khởi động kim cang trước ngực nói: "Muốn thử chút không?"
"Thử thì thử, sợ anh chắc!", miệng thì nói như vậy, nhưng cũng không thấy Cố Phi có bất cứ hành động nào.
Long Thiên nhíu mày nói: "Chị Lôi, thế nào mà giờ lại hai đánh một, có chút không biết xấu hổ nhỉ".
Vừa dứt lời, Long Thiên lách sang phải tránh một chiêu đánh lén từ phía sau của Leona, trong các chấp trưởng cấp A của Quỷ Môn, nếu luận về thực lực thì Leona có lẽ không phải mạnh nhất, nhưng nói đến ám sát thì quả thực phải ngang tầm với thực lực cấp Thiên.
Nếu như không phải Long Thiên đã là Bá giả, bá khí phát tán ra xung quanh có khả năng cảm ứng thì tuyệt đối anh không thể tránh được một chiêu quỷ không biết thần không hay này.
Độc phong Leona thoáng chút kinh ngạc, một chiêu này cô ta có thể bảo đảm tuyệt đối không chút sơ hở, hơn nữa còn chắc chắn người khác không thể cảnh giác được, nhưng lại bị đối phương né được, chỉ là trong nháy mắt liền xoay người tay trái chống xuống đất, chân phải đạp về Long Thiên, Long Thiên dùng kim cang đỡ một cước này, lực va chạm khổng lồ khiến cơ thể lùi về sau vài bước theo quán tính.
Cố Phi chớp được thời cơ, vừa chạy vừa giơ súng lên bắn, lập tức không ít đạn hóa ra chân khí được bắn ra, bởi vì phải né tránh đòn tấn công trên diện rộng nên lần này không thể khiến Cố Phi không nhìn ra được thân hình của anh như lần trước nữa, đương nhiên tốc độ thì vẫn cực kỳ nhanh như cũ.
Chương 312: Phong Văn Hoa
Tổng cộng là mười phát đạn, Long Thiên đã né tránh được toàn bộ, Cố Phi quyết tâm, cơ thể vào vị trí, tay trái đánh lui tay cầm đao của Long Thiên, sau đó tay phải cầm súng bắn vào phần bụng của Long Thiên, giải phóng sự dao động kèn cựa nhau được tích tụ khổng lồ ra, chớp mắt tinh quang lóe lên khắp trời.
Vốn dĩ Long Thiên muốn dùng tay phải còn lại để chỗng đỡ đòn tấn công này thì lại phát hiện ra không biết từ lúc nào Leona đã dẵm một chân lên vai anh và dùng hai tay khóa chặt cổ tay phải của anh, khiến anh không thể phòng ngự.
Long Thiên ngã bay về sau hai mươi mét, đụng trúng ngọn núi lõm sâu tít vào bên trong.
Cố Phi thấy một chiêu đã thành công, đang định đập tay ăn mừng với Leona thì đối phương lại hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, chỉ nhìn về hướng Long Thiên vừa bị bay đi suy nghĩ đăm chiêu, Cố Phi cười bối rối nói: "Leona, yên tâm đi, một kích vừa nãy của tôi gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực, tên khốn đó cho dù có năng lực cấp Thiên của Hoa Hạ đi chăng nữa cũng không thể đứng lên được đâu!"
Leona không quay đầu lại, Cố Phi mỉm cười, vươn vai một cái rồi nhìn Tiểu Nam Tử với sắc mặt khó coi, nói: "Hôm nay tâm trạng không tồi, đã hoàn thành xong nhiệm vụ lại còn đập được thằng nhóc Long Thiên kia một trận, cũng sát sinh kha khá rồi, hơn nữa giết một con kiến thế này thật sự cũng rất mất giá".
Đối mặt với sự sỉ nhục của Cố Phi, khóe miệng Tiểu Nam Tử khẽ nhếch lên, đương nhiên anh ta muốn xông lên đánh cho tên khốn đeo kính râm làm màu này một trận nhưng nghĩ lại thì ngay đến Long Thiên cũng không phải là đối thủ của anh ta, một người bình thường như Tiểu Nam Tử mà lao lên thì khác nào tự tìm đến cái chết chứ.
Tiểu Nam Tử nghĩa khí, nhưng không có nghĩa là đần độn, mặc dù hai bên đã khai chiến nhưng anh ta có thể nhìn ra được Cố Phi không có ý định lấy mạng Long Thiên, nếu không tại sao một kích thành công rồi cũng không đi truy sát đến cùng nữa.
Cố Phi quay người định trở về xe đem Tần Ỷ Thiên đến cho người thuê anh ta, nhưng chưa đi được hai bước thì đột nhiên cảm nhận được có gì đó không đúng, vội vàng quay đầu lại nhìn thì một thanh đao cương đang gào thét lao tới, phảng phất như muốn chia đất trời ra làm đôi, nhìn thanh đao cương vô cùng bá đạo này nhất thời khiến anh ta sững sờ cả người!
Cũng may trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Leona vẫn luôn quan sát Long Thiên đã ra tay chớp nhoáng, ôm lấy Cố Phi nằm sấp xuống phía trước, đao cương chỉ sượt qua bên cạnh, Cố Phi cũng có thể cảm nhận được da thịt của anh ta đau nhói như bị kim châm, luồng đao cương này lao về phía trước năm mươi mét, mãi đến khi để lại một vết chém sâu đến không nhìn thấy đáy trên một ngọn núi khác mới chịu dừng lại.
Nhìn ngọn núi nhỏ gần như bị chém đứt làm đôi, hai chân Cố Phi bất giác run lên.
Hóa ra một đao bá đạo của Hoa Hạ mà trong sách nói có thể cắt sông cắt núi hoàn toàn không phải là lời đồn vô căn cứ.
Một đao này quả thật có sức mạnh thần kỳ, Cố Phi không hề nghi ngờ rằng chỉ cần thêm một chút lực đạo nữa thôi là ngọn núi kia lập tức sẽ bị phân thành hai!
Cố Phi ngẩng đầu lên nhìn, Long Thiên đã từ từ đi về phía anh ta, một kích toàn lực vừa nãy của anh ta chỉ gây ra được vết rách lớn trên quần áo của Long Thiên, ngoài ra anh không hề có bất cứ thương tổn nào, ngay đến vết sưng đỏ bầm tím cũng không có.
Đây chính là sự chênh lệch.
Thấy Leona vừa cứu mình một mạng đang định hành động, Cố Phi lập tức gào lên ngăn cản: "Đợi một chút, Leona!"
Nhưng đã quá muộn rồi, Leona xuất hiện phía sau bên phải của Long Thiên như ma quỷ, trên ngón trỏ tay phải có thêm một món đồ chơi nho nhỏ trông giống như gai độc của độc phong, toàn thân màu bạc quấn lấy đầu ngón tay của cô ta, như một món vũ khí nhỏ bằng kim loại, ánh mắt cô ta lóe lên, gai độc liền đâm vào cổ của Long Thiên.
Long Thiên thản nhiên nói: "Đây chính là sát chiêu Phong Văn Hoa của chị đó sao? Nghe nói chỉ cần trúng hai châm trên cùng một chỗ thì ngay đến cả Thiên nhân cũng buộc phải chết đúng không?"
Leona không trả lời, hai kích tất sát là sát chiêu trứ danh của cô ta, cô ta đã từng dùng chiêu này để giết không biết bao nhiêu đối thủ có tu vi cao hơn mình rồi.
Cô ta cũng chính là chấp trưởng cấp A am hiểu nhất về cách dùng năng lực cấp Địa để giết cấp Thiên.
Thấy sắp thành công nhưng Long Thiên vẫn chưa có hành động nào, Cố Phi đứng lên đang định nói thì cả người trở nên cứng ngắc, toàn thân ớn lạnh, trong lòng vô cùng hoảng sợ, chấn động hơn cả khi nhìn thấy một đao bá đạo chẻ núi ra làm đôi vừa nãy của Long Thiên.
Một thanh đoản kiếm trong suốt lấp lánh ánh bạc treo ngay ở phía trước vị trí mi tâm của anh ta!
Thanh đoản kiếm dài hai thước đang run lên nhè nhẹ.
Bởi vì khoảng cách quá gần nên Cố Phi không ngay lập tức chú ý đến được.
Phi kiếm.
Cái này còn đẹp mắt hơn nhiều so với phi châm của Nhan Như Ngọc nữa.
Cố Phi cười lớn như bị tẩu hỏa nhập ma, đây chính là kỹ thuật mà.
Cuối cùng Leona cũng không xuất ra một châm đó, bởi vì cô ta biết nếu như ra tay thì lập tức thanh đoản kiếm kia sẽ xuyên thẳng qua đầu Cố Phi, mà mất đi Cố Phi thì cho dù bản lĩnh ám sát của cô ta có cao đến đâu cũng chắc chắn không thể xuất ra một chiêu tất sát thứ hai trước mặt Long Thiên đã trở thành Bá giả này, cho nên cô ta đã bỏ cuộc.
Một quyết định rất thông minh.
Cố Phi cười xong mới nghiêm túc lại nói: "Hay cho một tên Long Thiên, ngay đến phi kiếm cũng có thể làm được, Cố Phi tôi hôm nay coi như đã được mở rộng tầm mắt rồi, anh mang cô gái kia đi đi!"
Thấy Cố Phi đã nhận thua, Long Thiên phất cánh tay phải, Bồ Tát lập tức thu trở về, lãng đãng trôi xung quanh anh, phảng phất như đang hoan hô nhảy múa rất hưng phấn.
Long Thiên cười khổ một tiếng, hình ảnh của Bồ Tát còn giống với hình người hơn cả Kim Cương, hơn nữa còn là một hình người thu nhỏ.
Hai thanh đao tiêu tan theo gió, nếu như đối phương đã không muốn đánh nữa thì Long Thiên cũng phải thể hiện chút thành ý.
Độc phong trong tay Leona cũng đã biến mất rồi, cô ta mặt không cảm xúc đi về hướng Cố Phi nhưng lại nói với Long Thiên: "Hẹn ngày khác đấu lại".
"Chị Leona, cái đồ chơi vừa nãy của chị có tên không?", Long Thiên đột nhiên tò mò hỏi.
Leona không quay đầu lại trả lời: "Ở Hoa Hạ, có lẽ chỉ có bước vào Bá Đạo mới có tư cách đặt tên cho vũ khí hóa ra từ chân khí, nhưng ở chỗ chúng tôi thì không như vậy, cho nên nó đương nhiên là có tên rồi. Thiên hạ này rộng lớn như vậy, đừng tưởng rằng bước vào Bá Đạo là có thể không coi ai ra gì, trên đời này có rất nhiều kẻ mạnh, cũng còn có rất nhiều hệ thống năng lực mà cậu chưa được nhìn thấy".
Long Thiên suy nghĩ đăm chiêu, mặc dù trước đây bản thân anh đã từng đi du lịch bốn phương, cũng coi như đã được tiếp xúc với kiến thức rộng lớn.
Hoa Hạ có võ giả, phương tây có đấu giả, đảo quốc có yêu quái, phương bắc có dị nhân. Nếu như thật sự tính toán tỉ mỉ lại thì ít nhất cũng phải có hơn chục hệ thống tự xưng thành phái, sau này nếu như có thể gặp được thì cũng coi như được mở rộng tầm mắt.
Vũ trụ bao la, không điều kỳ lạ nào là không thể xảy ra.
Chương 313: Tức thì trở nên rất buồn phiền
Cố Phi nói lời là giữ lời, nói giao người cho Long Thiên thì sẽ giao trả cho Long Thiên, không lật lọng, Long Thiên cũng khá thích điểm này của anh ta, còn lại rất ghét những tật xấu khác.
Có điều tốt xấu gì thì cũng coi như là đồng nghiệp, có thể hạn chế đến mức không ảnh hưởng đến tính mạng thì sẽ cố gắng hạn chế, đương nhiên nếu như cả hai nhất định vì số tiền thưởng đó mà liều mạng với Long Thiên thì anh cũng không phải là dạng dễ nói chuyện.
Dù sao chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ thì từ trước đến nay Quỷ Môn đều mắt nhắm mắt mở với những đấu tranh ngầm cá nhân.
Long Thiên nói với Leona: "Tay lang băm về Quỷ Môn rồi, anh ta đến Bắc Hải để lấy một cuốn bí tịch công pháp mạng đổi mạng, đoán chừng muốn cứu người phụ nữ đuôi rắn trong phòng anh ta, nếu như không muốn lang quân như ý của chị mất mạng oan uổng như vậy thì giúp một tay đi, đừng để anh ta làm chuyện ngu xuẩn".
Chung quy lại anh vẫn còn nợ Nhan Như Ngọc một ân tình, hơn nữa nếu như tên lang băm chết tiệt này chết thật thì Long Thiên cũng cảm thấy cô đơn, cả Quỷ Môn rộng lớn như vậy cũng chỉ có mỗi tay lang băm là vừa ý anh nhất thôi.
Có lẽ Leona không thể khuyên được Nhan Như Ngọc, nhưng ít nhất cũng có thể quấy rầy một chút.
Leona dừng bước, vẫn không quay đầu lại mà chỉ gật đầu, Cố Phi nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tên ẻo lả đó chết cũng tốt, đỡ giành phụ nữ với tôi".
Leona khịt mũi khinh bỉ, hai người lên chiếc X6, đuổi Tôn Uyển bị dọa cho sợ dúm vào xuống xe xong thì liền bỏ đi.
Sau khi Tôn Uyển xuống xe, cả người vẫn trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên, chuyện hôm nay đối với cô ta mà nói là sự đả kích quá lớn.
Cô ta chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, cách xa người có thân phận như Tần Ỷ Thiên, gặp phải cảnh bắt cóc khó tin trong đời còn cả trận quyết chiến huyền ảo như trong phim vừa nãy đã khiến cô nàng không biết phải làm sao, lúc này có thể tìm được đường sống trong chỗ chết đương nhiên phản ứng đầu tiên là bắt đầu khóc lóc sướt mướt rồi.
Tần Ỷ Thiên lại tương đối bình tĩnh, nghĩ ngợi một lát rồi đi đến chỗ Long Thiên, chân thành nói: "Anh Thiên, cảm ơn anh".
Long Thiên cười xua tay nói: "Tiện tay chút thôi, các em không sao là được rồi, có điều tốt nhất thời gian này nên cẩn thận một chút, hai người vừa nãy vẫn còn ý đồ với em đó".
"Không phải chỉ là tiện tay, nếu như vừa nãy không có anh ra tay cứu giúp thì kết cục của Ỷ Thiên không cần nói cũng biết thế nào, bọn họ đều là những ma đầu giết người không chớp mắt, rơi vào tay bọn họ chỉ có lành ít dữ nhiều, cho nên đối với Ỷ Thiên mà nói, anh đã cứu em một mạng, đây là đại ơn đại đức", Tần Ỷ Thiên rất nghiêm túc nói.
Tiểu Nam Tử đứng bên cạnh trêu chọc nói: "Dựa theo mô tuýp của hơn ba nghìn quyển ngôn tình mà tôi đã đọc thì tiếp theo có phải là cô gái nhỏ không biết lấy gì báo đáp nên đành lấy thân báo đáp đúng không?"
Tần Ỷ Thiên đỏ mặt mỉm cười, cô ta vốn không nghĩ đến việc này, có điều Tiểu Nam Tử đã nhắc nhở thì đột nhiên cũng hướng đến suy nghĩ này, thẹn thùng liếc nhìn Long Thiên một cái, thầm nghĩ xem nên đáp lại thế nào.
Long Thiên trừng mắt lườm Tiểu Nam Tử, cảnh cáo anh ta đừng có nói lung tung, anh hoàn toàn không có ý nghĩ như vậy.
Đúng như những gì anh nói, cứu Tần Ỷ Thiên chỉ là nhất thời hứng lên thôi, còn về việc muốn đối phương lấy thân báo đáp thì anh hoàn toàn không hề nghĩ đến, cho dù anh có đồng ý thì vợ anh cũng sẽ không đồng ý.
Trước khi khiến Vương Lệ Trân nới lỏng hơn thì Long Thiên vẫn nên thành thật không hái hoa ngắt cỏ bên ngoài là tốt nhất, kết cục của đa số những kẻ ăn vụng bên ngoài là cuối cùng không còn gì để ăn nữa.
"Em đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, anh có vợ rồi, hơn nữa anh và anh trai của em cũng có chút mẫu thuẫn, nếu như em muốn báo đáp thì bảo anh trai của em đừng gây sự với anh nữa là được", Long Thiên cười nói.
Ân oán với Tần Tung Hoành sớm cũng đã tiêu tan cùng sự kết thúc của nhà họ Đỗ rồi.
Trước mắt Long Thiên cũng không muốn dây vào tên bụng dạ thâm hiểm này, cũng không phải sợ đối phương, mà chỉ là lười không muốn động não đấu mưu đấu trí với đối phương mà thôi.
Tần Ỷ Thiên nghe Long Thiên nói vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút thất vọng.
Lần trước lúc ở nhà ăn nhìn thấy Vương Lệ Trân, có lẽ đó là người vợ mà Long Thiên hay nhắc tới, dù với con mắt kén chọn của Tần Ỷ Thiên cũng phải công nhận Vương Lệ Trân thật sự rất xinh đẹp và ưu tú, thế cũng khó trách vì sao đối phương lại không để ý đến cô ta.
Về chuyện Long Thiên nói anh có mâu thuẫn với anh trai Tần Tung Hoành của cô ta, Tần Ỷ Thiên cũng không nghĩ nhiều, đại khái cho rằng đó là chuyện tranh chấp trên thương trường, dù sao từ trước đến nay tập đoàn Tần Thị và Vương Thị vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh với nhau, việc này thì Tần Ỷ Thiên cũng biết.
Tôn Uyển khóc một hồi cũng đã thoải mái hơn nhiều rồi, rụt rè đứng sau lưng Tần Ỷ Thiên, có đánh chết cô ta cũng không tin nửa tiếng trước tên lưu manh trông chẳng ra làm sao ở công viên lại đỉnh như vậy, đánh bại hai kẻ xấu cứu mạng cô ta, cô ta cũng không phải là người không biết tốt xấu, lập tức xin lỗi Long Thiên nói: "Anh trai, cảm ơn anh, em xin lỗi vì thái độ bất lịch sự ban đầu của em, hi vọng anh người lớn rộng lượng không chấp trẻ con như em".
Long Thiên đương nhiên không chấp nhặt với Tôn Uyển rồi, hơn nữa anh vốn đúng là một tên lưu manh, ban đầu đối phương ghét anh cũng coi như là điều dễ hiểu, anh nói: "Nếu như anh chấp một cô gái nhỏ như em thì có lẽ cũng không sống được đến hôm nay, được rồi, chuyện hôm nay coi như đã xong, các em về đi, bọn anh cũng phải đi đây".
Tiểu Nam Tử cười nói: "Nơi rừng núi hoang vắng thế này mà cậu lại bảo hai cô gái nhỏ tự về, cũng chẳng có phong độ ga lăng gì cả".
Long Thiên cảm thấy Tiểu Nam Tử nói cũng có lý, hơn nữa ai biết Cố Phi và Leona có quay lại hay không, nhìn ánh mắt đáng thương của hai cô gái, Long Thiên thở dài một hơi, đành làm ơn thì làm cho trót nói: "Hai em có biết lái xe không?"
Long Thiên thầm nghĩ, nếu như hai cô gái này mà biết lái xe thì để họ lái xe của Tiểu Nam Tử xuống trước, anh và Tiểu Nam Tử đi bộ xuống núi, nhưng Tôn Uyển và Tần Ỷ Thiên lại nhìn nhau rồi lần lượt lắc đầu, Long Thiên bất đắc dĩ nói: "Vậy hai em một người đi cùng anh trai này xuống, một người đi bộ cùng anh xuống, như vậy sẽ an toàn hơn chút".
Tôn Uyển liếc nhìn cô bạn thân của mình một cái, lập tức giúp đỡ nói: "Vậy em đi xe xuống, dù sao Ỷ Thiên vốn cũng thích vận động, để cậu ấy đi cùng anh coi như đi leo núi đi vậy".
Nói xong liền đi thẳng về phía chiếc Ferrari của Tiểu Nam Tử, Tiểu Nam Tử có lẽ cũng nhìn ra Tôn Uyển nghĩ gì nên cũng không có ý kiến, hơn nữa cô gái Tần Ỷ Thiên kia rõ ràng là có hứng thú với Long Thiên hơn với anh ta, nên Tiểu Nam Tử cũng không dính líu vào nữa.
Chương 314: Độ tuổi mười tám
Nhìn thấy hai người lái xe xuống núi, Long Thiên sờ sờ mũi nói: “Bạn của em hình như vẫn rất ghét anh nhỉ, không muốn đi cùng với anh”.
Tần Ỷ Thiên muốn giải thích tại sao Tôn Uyển lại làm như vậy, nhưng nghĩ lại có vẻ hơi thừa, nên bèn nói: “Cậu ấy chỉ lười đi mà thôi. Anh trai đừng nghĩ có nghĩ nhiều à”.
Long Thiên mỉm cười đi trước dẫn đường.
Anh không phải loại mù đường như Lưu Công Cẩn, chỉ cần là đi qua một lần thì đều sẽ nhớ đường.
Đây cũng được tính là một điểm mấu chốt khi làm một sát thủ, nếu đến đường cũng còn không nhớ được thì đừng nói đến việc giết người.
Nghĩ đến Lưu Công Cẩn, Long Thiên có chút cạn lời. Làm sao tên nhóc này có thể sống sót qua bao nhiêu năm sống vô tổ chức vô kỷ luật như vậy?
Lần này đến thành phố Long, cũng không biết tên đó giúp tên xã hội đen Trần Ca kia làm vụ mua bán gì, nhưng với năng lực của Lưu Công Cẩn, chỉ cần cậu ta không phải đối mặt với một cao thủ cấp Thiên, thì vốn không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, mình lại rất có duyên với cậu ta.
Nhớ lại lúc lần đầu tiên gặp nhau, tên nhóc này đã muốn giết mình, nhưng sau biến cố của nhà họ Đỗ, hai người ít ra cũng được coi là bạn bè, nếu không, tên nhóc đó đã sẽ không đến buổi tiệc sinh nhật của Vương Manh Manh rồi, thực ra Long Thiên vẫn rất thích tính cách của Lưu Công Cẩn.
Tự do, phóng túng giống như một hiệp khách hành, mang theo thanh kiếm đi khắp chốn.
Đây thực ra là ước mơ của Long Thiên khi còn nhỏ.
Càng lớn lên, anh càng ít tự do hơn, rất nhiều thứ bắt đầu ràng buộc anh, chưa nói đến sau này Vương Lệ Trân một chân huyết phượng hoàng có cắn chủ, còn phải đi báo mối thù mà năm xưa tứ đại gia tộc ở Thủ Đô đã liên thủ hại chết mẹ mình.
Có lẽ sau khi tất cả những điều này được thực hiện, Long Thiên sẽ học theo Lưu Công Cẩn đi du lịch vòng quanh thế giới.
Long Thiên nghĩ đến những điều này, không để ý rằng Tần Ỷ Thiên ở đằng sau đang quan sát nhất cử nhất động của anh.
Tần Ỷ Thiên đã theo anh trai mình đến rất nhiều bữa tiệc khác nhau khi còn rất nhỏ, kỹ năng xã hội của cô ta cũng khá tốt, gặp qua rất nhiều người được mệnh danh là tài năng trẻ của Bắc Hải, nhưng chắc chắn rằng những người tự cao tự đại đó hình như luôn thiếu một cái gì đó so với người đàn ông trước mặt.
Ví dụ lấy Bắc Hải Tam Tú do anh trai của mình đứng đầu, mặc dù họ đều xuất sắc và khí chất, nhưng Tần Ỷ Thiên đều không quan tâm đến những người đàn ông này, mãi cho đến khi gặp Long Thiên, cô ta đã bị thu hút bởi sự kiêu ngạo hoang dã trên cơ thể anh.
Thực tế, Tôn Uyển nói đúng, nếu Long Thiên chưa kết hôn, cô ta thật sự rất muốn qua lại với người đàn ông này, trải nghiệm một chút cảm giác được yêu đương.
Trong lúc đang chăm chú nhìn, không để ý đến chân của mình, sơ ý ngã xuống đất, Long Thiên nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần Ỷ Thiên đang ôm lấy đầu gối bị trầy xước da của mình, hai mắt đỏ hoe.
Long Thiên bước tới, vươn tay ra xem vết thương của Tần Ỷ Thiên, cô ta theo bản năng mà co người lại, Long Thiên cười nói: “Anh sẽ chỉ nhìn vào chân, không có ý gì khác”.
Tần Ỷ Thiên bị nhìn thấu nội tâm thì liền cúi đầu thầm mắng bản thân đã làm quá lên.
Long Thiên bảo cởi giày ra, cô ta lập tức làm theo, nhìn bàn chân nhỏ sưng đỏ, Long Thiên đưa tay ra xoa một chút, bị con trai chạm vào bàn chân của mình, Tần Ỷ Thiên xấu hổ không dám nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Long Thiên vận khí giúp Tần Ỷ Thiên giảm sưng, ngay lập tức cô ta cảm nhận được một luồng khí lạnh xâm nhập vào, bàn chân trần vốn nóng rát liền như được khối đá lạnh đắp lên trên, vô cùng dễ chịu, khiến cô ta không nhịn được rên lên một tiếng, Long Thiên nghe thấy âm thanh này thì sắc mặt trở nên kỳ quặc, vội vàng nuốt ực một ngụm nước bột, trong lòng thầm niệm sắc tức là không, không tức là sắc, bằng không khát vọng đó ở trong lòng sẽ khiến khí cơ trong cơ thể càng thêm cuồn cuộn như sóng gầm.
Sau khi vào Bá giả, khí hải trong cơ thể không thể nào bình tĩnh được, như có một cỗ tai họa muốn bộc phát ra khỏi cơ thể, Long Thiên từng hỏi Phương Nhân Vương về chuyện này, ai biết được rằng lão già mất nết kia chỉ hời hợt nói một câu rằng tằng tịu với phụ nữ thì có thể xoa dịu được khí hải, Long Thiên cạn lời, anh không biết lão già này đang nói thật hay nói đùa về chuyện này, nhưng sau khi anh đến Bắc Hải đã rất kìm nén lại, nhưng lúc này bị Tần Ỷ Thiên vô thức gợi tình, anh mới cảm thấy được lời lão già kia nói khá có lý, nhất thời cơn háo sắc lại trỗi dậy.
Tần Ỷ Thiên không biết Long Thiên thấy bức rức đến mức nào vì hành động vô tình đó của mình, chỉ cảm thấy một luồng lạnh truyền đến từ đôi chân trần của cô ta, khiến cô ta cảm thấy như gió xuân trên ngọn núi lửa, rất thoải mái, nhìn thấy Long Thiên vô cùng tận tình chữa vết thương cho mình, ánh mắt cô ta chợt trở nên mơ màng.
Ở cái tuổi mười tám, Tần Ỷ Thiên chưa từng tiếp xúc da thịt với đàn ông như vậy, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ đen tối, mặc dù ngày thường hay nói rằng cô ta rất đoan trang và nhã nhặn, nhưng cũng đã làm một số việc rất nổi loạn với những người bạn của mình, chẳng hạn như lén xem một số bộ phim có những cảnh 18+, suy cho cùng, ở một độ tuổi nhất định, cả nam và nữ đều có sự tò mò tự nhiên về người khác giới, dù vẫn còn khá mơ hồ về chuyện giữa nam nữ với nhau, nhưng họ vẫn biết nên làm những gì khi lên giường cùng nhau.
Lúc này cô ta lại liên tưởng tới những cảnh xằng bậy này, nào là Thiên Long sẽ tiến vào trong, còn tưởng tượng mình là nữ chính không có sức phản kháng ở trên giường, nhận ra điều này, vành tai cô ta lại đỏ bừng lên, không khỏi mong mỏi tìm đến một chỗ nào đó để làm chuyện ấy.
Long Thiên cuối cùng cũng miễn cưỡng bản thân tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu lên nhưng tình cờ chạm phải đôi mắt đẹp long lanh tựa như mùa xuân của Tần Ỷ Thiên. Điều phi lý hơn nữa là anh nhìn thấy có ý khiêu khích và cổ vũ từ ánh mắt đối phương, thế là khí hải trong anh lại đột nhiên bộc phát lên, không ngừng xúi giục Long Thiên.
Long Thiên cảm thấy vô cùng đau đầu, cô gái này cũng thật, sao lại có biểu hiện như vậy vào lúc này chứ?
Bây giờ mình có hai lựa chọn, hoặc là làm một thằng khốn lôi con gái nhà người ta vào tròng, hoặc là là cứ giả điên để không phải làm một tên cầm thú.
Cậu cả Long lúc này vô cùng bực rực.
Chương 315: Bầu trời hôm nay thật đẹp
Hai người nhìn nhau, cuối cùng là Tần Ỷ Thiên ngại ngùng, không dám nhìn vào đôi mắt long lanh có hồn của đối phương.
Lần đầu tiên cô ta gặp được anh trai này là lúc đối phương xung đột với bạn thân Hạ Tiểu Man của mình vì nguyên nhân gia tộc, Hạ Tiểu Man đến đâu cũng quen thói ngang ngược, đa phần đàn ông gặp cô ta, không quỳ dưới váy màu hạt lựu của cô ta thì cũng cao chạy xa bay, rất ít người dám đối mặt phản kháng.
Cho nên Long Thiên đột nhiên hùng hổ như muốn giết người như vậy dĩ nhiên là khiến Tần Ỷ Thiên cảm thấy thú vị rồi.
Lần thứ hai gặp mặt là lúc ở trên con tàu du lịch xa hoa tráng lệ, vẫn là cảnh đối đầu với cô bạn thân Hạ Tiểu Man của mình, còn dạy cho cô ta một bài học, lúc đó bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp khác.
Hơn nữa cô gái đó còn rất bao che cho anh, sau đó ân oán cũng được giải quyết xong, hơn nữa nhìn thái độ của chủ tàu du lịch Diệp Yêu Tinh đối với Long Thiên có thể thấy được, vẻ ngoài anh như thể ma chê quỷ hờn, không hề nổi bật trong đám đông, nhưng trên thực tế lại là người có xuất thân từ một gia tộc lớn có tiếng ở Thủ Đô.
Điều này khiến Tần Ỷ Thiên không những thấy thú vị mà còn rất tò mò về anh.
Lần thứ ba gặp nhau chính là lúc này, là một người tốt bụng, đuổi theo kẻ bắt cóc trên đường để giải cứu mình, quả là bèo nước gặp nhau, anh có võ nghệ cao cường nên tóm được hai tên bắt cóc một cách dễ dàng, bây giờ lại tỉ mỉ chu đáo trị vết thương cho mình khiến Tần Ỷ Thiên càng nhìn đối phương càng cảm thấy rất ấm áp, trước giờ chưa từng qua lại với người khác giới, lần đầu tiên cảm thấy ngoài anh trai mình ra, trên thế gian này thật sự còn có người đàn ông tốt như vậy sao.
Thấy ánh mắt của anh trai này dần rời khỏi người mình, cô ta có ngây ngô mấy cũng nhìn ra được đối phương cũng có một chút suy nghĩ đen tối.
Nếu không tầm mắt cũng sẽ không dừng trên bộ phận mà Tần Ỷ Thiên cảm thấy khó mà nói ra được, cô ta lập tức không dám lên tiếng, sợ là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, dù gì thái độ của anh trai này cũng không lạnh không nóng với mình, huống hồ lần đó gặp đối phương, chẳng phải bên cạnh anh đã có một đại mỹ nhân không những dáng người mà diện mạo còn rất xinh đẹp, cô ta thật sự không có lòng tin cho rằng anh trai này sẽ có hứng thú với vẻ xinh xắn hoạt bát của mình.
Chân trần vẫn nằm trên đầu gối của đối phương, Tần Ỷ Thiên cũng không dám rút ra, sợ làm hỏng bầu không khí, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi, cô ta cắn môi, không dám làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của anh trai này, Tần Ỷ Thiên đọc qua không ít tiểu thuyết võ hiệp, cô ta rất sùng bái những vị đại hiệp kia, không hề nghi ngờ, sau khi trải qua chuyện này, hình như Long Thiên hoàn toàn toát lên phong thái đại hiệp như trong tưởng tượng của mình, thậm chí còn rất quyết tâm, cho dù anh trai này muốn khi dễ cô ta cũng không sao, coi như là thù lao vậy.
Tần Ỷ Thiên đã có cái suy nghĩ như vậy nên càng cảm thấy mình là một người phụ nữ xấu xa, ngạc nhiên là lần đầu tiên gặp trai đã háo sắc, nhưng đừng quên đối phương đã có vợ rồi.
Nếu mình để anh khi dễ thì không phải cũng giống những đứa tiểu tam chướng mắt kia à, tâm lý vô cùng mâu thuẫn, một mặt không biết mình đang mong đợi gì, một mặt lại nảy sinh cảm giác tội lỗi khó hiểu.
Sau khi Long Thiên trải qua cơn nóng bức trong người, anh cố gắng kìm nén cái ý niệm xấu xa đó lại trong lòng.
Sau đó lại trở nên tỉnh táo hơn, không nói là tâm đã tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng nhưng lòng háo sắc cũng đã giảm được đi một nửa.
Điều này khiến Long Thiên lo lắng rằng nếu mỗi lần xuất hiện tình trạng như vầy đều phải kìm nén bản năng, thì sau này có khi nào xảy ra chuyện lớn hay không.
Dù sao thì cắt xén về tinh thần còn đáng sợ gấp trăm lần so với xác thịt, không sợ không thể, chỉ sợ có lòng mà không có sức, tới lúc đó biết tìm ai mà khóc đây.
Trong lòng thầm thở dài, nghĩ tới lão già Phương Nhân Vương thật sự không có gạt mình, từ cao thủ cấp Địa trung phẩm bước vào bá giả cửu phẩm, khí hải quá dồi dào, không được phát tiết thì rất khó chịu, lại liên tưởng tới vợ Vương Lệ Trân còn chưa chuẩn bị trao thân cho mình, cô ấy vẫn còn thời gian hai năm để chờ đợi, vậy hai năm này mình phải làm sao đây, lẽ nào phải đối diện với máy tính mà giải quyết hay sao?
Đường đường là một bá giả còn phải tự giải quyết, để truyền ra ngoài thì thật là mất mặt mà.
Tốc độ đứng dậy của Long Thiên không phải rất nhanh, vì sợ khom người xuống khiến người cười chê, đợi sau khi điều tiết xong thì mới nhìn lên cô gái thỏ ngọc Tần Ỷ Thiên này dường như bị mình ép vào sát tường cười khổ: “Lúc nãy anh có suy nghĩ lung tung khiến em chê cười rồi”.
Tần Ỷ Thiên ngẩng đầu và nói giọng nhẹ tênh: “Anh nói vậy là sao?”
Lúc này nếu không giả ngốc, vậy thì mất tự nhiên quá rồi, câu nói suy nghĩ lung tung kia chắc là vén lên bức màn che cuối cùng, Tần Ỷ Thiên thật sự không có gan hỏi đối phương đang nghĩ gì, sợ là có cùng suy nghĩ như mình thì mất mặt chết được.
Long Thiên sờ mũi và nói: “Không có, em thử xem có thể đứng lên được không”.
Tần Ỷ Thiên thở phào nhẹ nhõm, đối phương không hỏi lại vấn đề này là được. Tuy có chút thất vọng, nhưng cô ta lập tức tươi cười rạng rỡ muốn đứng lên, nhưng vừa mới đứng lên thì lại hét lên một tiếng đau, trọng tâm không vững nên ngã về sau.
Long Thiên thấy vậy, cũng bất chấp chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, huống hồ anh vốn cũng dè bỉu coi thường mấy cái gọi là chính nhân quân tử, đưa tay bế lấy vòng eo nhỏ của Tần Ỷ Thiên, kéo cô ta vào lòng mình.
Tần Ỷ Thiên đụng trúng vào khuôn ngực rắn chắc của anh, đột nhiên suy nghĩ lung tung, tim đập loạn xạ.
Long Thiên chỉ cảm thấy tay mình bế lấy vòng eo cô ta thì rất là thoải mái, nhất thời phản ứng theo bản năng, tay hướng về phía dưới bóp nhẹ một cái, những bộ phận quan trọng chưa từng bị đàn ông vấy bẩn của Tần Ỷ Thiên cứ như vậy mà rơi vào móng vuốt quỷ, Long Thiên tấm tắc nói: “Cảm giác tay không tồi, qua hai năm nữa thì tốt hơn”.