-
Chương 351-355
Chương 351: Đao và kiếm
Trước đó không lâu hai người đã từng giao đấu, khi đó cả hai đều là võ giả cấp Địa, còn bây giờ, chỉ trong vòng chưa đầy ba tháng, một người đã trở thành Bá giả một người thì đã bước vào cấp Thiên.
Tốc độ của cả hai quả là đáng ngạc nhiên.
Người tấn công đầu tiên là Long Thiên đã giật lấy thanh kiếm gỗ từ tay Lưu Công Cẩn.
Kiếm chính là vũ khí quan trọng nhất của kiếm khách, vũ khí cũng không bảo vệ được thì còn đánh đấm gì nữa.
Nhưng Lưu Công Cẩn chỉ hơi kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: "Anh tưởng cướp được kiếm gỗ của tôi thì tôi không thể sử dụng kiếm thuật sao?"
Long Thiên xoay thanh kiếm gỗ trong tay, chuôi kiếm không hề nặng, cầm trên tay mà cảm giác nhẹ như bay, không khác gì gỗ thông thường.
Nhưng tại sao khi ở trên tay Lưu Công Cẩn lại có thể gây lực sát thương chết người như vậy.
Long Thiên vốn tưởng rằng thanh kiếm gỗ này là một loại thần khí, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy, không phải lực sát thương của thanh kiếm này đáng kinh ngạc, mà là thanh kiếm gỗ này được Lưu Công Cẩn sử dụng mới có lực sát thương kinh ngạc như vậy.
Long Thiên cười nói: "Ngay cả kiếm cũng bị tôi cướp rồi mà cậu vẫn còn mặt mũi đấu với tôi sao?"
"Anh biết mà, da mặt tôi dày lắm".
Vừa dứt lời, Lưu Công Cẩn liền dùng hai ngón tay đâm về phía Long Thiên, Long Thiên muốn ngăn lại bằng nắm đấm, nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng, anh lập tức lùi ra phía sau tránh.
Quả nhiên, phía trước hai ngón tay của Lưu Công Cẩn xuất hiện một thanh kiếm ảo ảnh được hình thành bằng chân khí, lẽ nào tên khốn kiếm gỗ này đã đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất?
Chưa chờ Long Thiên kịp phản ứng, Lưu Công Cẩn đã xuất hiện trước mặt anh, nhằm thẳng vào trán anh, Long Thiên không thể không tập trung lại tinh thần để tiếp chiêu.
Anh đưa tay phải về phía trước nắm chặt lấy tay trái của Lưu Công Cẩn, sau đó kéo mạnh cậu ta lại, hạ người xuống và đẩy cậu ta về phía sau.
Lưu Công Cẩn liên tiếp ra chiêu, cúi người bay về phía trước, chân trái vừa tiếp đất liền nhảy lên tấn công lại Long Thiên.
Sử dụng chiêu thức Hành Vân Lưu Thủy, kiếm khí chém ngang dọc bay tứ phía trong không trung, sau khí chạm đất lại nổi lên từng trận bụi mù.
Long Thiên bình tĩnh ứng phó, né trái né trái phải, lùi sau, dường như có thể nhìn rõ đường kiếm của Lưu Công Cẩn.
Chỉ tập trung phía trước thì khó tránh khỏi bất cẩn, lúc nhìn thấy sơ hở của Lưu Công Cẩn thì cậu ta đã lướt qua vai Long Thiên, cậu ta giống như một thanh trường kiếm bén nhọn, lao thẳng về phía trước, chém nát mọi chướng ngại vật trước mặt.
Sau khi nhận ra Long Thiên mới biết Lưu Công Cẩn vừa tung hỏa mù, chờ anh phản ứng lại thì thanh kiếm gỗ đã bị Lưu Công Cẩn ẩn đi, không cho Long Thiên cơ hội thở, cậu ta quay người, sử dụng kiếm thứ sáu, kiếm thuật mạnh nhất trong Thiên Nhân Cửu Kiếm là ‘Phất Hiểu’, đường kiếm vô cùng hoàn hảo.
Lúc đó Lưu Công Cẩn cũng chính là dùng kiếm pháp này chém một vị khách khanh nhất đẳng nhà họ Đỗ thành chín chín tám mốt mảnh, có thể thấy động tác rút kiếm vô cùng nhanh nhạy, kiếm võng cũng rất rộng.
Với thực lực cấp Thiên hiện tại của Lưu Công Cẩn, ngay cả cao thủ cấp Thiên cũng không thể thoát khỏi kết cục bị phân thây bởi kiếm võng này.
Lại nhìn Long Thiên ứng phó thế nào, lúc đầu khi kiếm võng hình thành, Kim Cương đã xuất hiện trong tay Long Thiên, sở dĩ lúc giao đấu với Thích Đông Phương anh không xuất đao là vì anh tin Thích Đông Phương không dám ra đòn sát thương, nhưng Lưu Công Cẩn thì khác, cậu ta một lòng muốn giết anh, nếu là vậy sao anh có thể tiếp tục nhường chiêu nữa, hơn nữa Long Thiên cũng không tự tin rằng anh có thể thắng Lưu Công Cẩn mà không cần rút đao.
Dù sao lúc này đối thủ cũng là một cao thủ cấp Thiên.
Kim Cương trừng mắt.
Long Thiên không do dự chém ra một đao, anh không lùi lại mà đứng tại chỗ chém ra, đao cương xuất hiện, bá khí áp đảo, so với nhát kiếm khi đâm lão quái vật nhà họ Đỗ thì còn mạnh hơn mấy phần.
Đây chính là lợi ích của việc không lười biếng trong khoảng thời gian này.
Đao cương và kiếm võng đồng thời va vào nhau lóe lên, xé rách trong không trung, kiếm khí cùng bá khí mạnh mẽ lan tràn, chặt đứt toàn bộ trúc tím trong phạm vi gần đó.
Sau một tiếng nổ lớn.
Cả hai cùng lao vào đối phương, Kim Cương và kiếm gỗ va chạm nhau trong không trung, chỉ trong vài giây, hai bên đã tung ra hơn chục chiêu nhưng không ai chiếm được thế thượng phong.
Quả là một trận chiến đã mắt.
Trong lúc giao đấu, hai người đều mỉm cười, có vẻ như đang rất vui, cũng phải, tri kỉ khó tìm, nhưng đối thủ còn khó tìm hơn, cuộc đời này, có thể gặp được một người cùng trang lứa để giao đấu là một chuyện vô cùng may mắn.
Tại sao một người ba mươi tuổi đã trở thành Thiên Nhân như Tào Tử Kiến lại cảm thấy thế giới này thật nhàm chán?
Đó là vì ông ta đã trở thành vô địch.
Những người trên thế giới này có thể giao đấu với ông ta đều là những lão quái vật đã sống hàng trăm năm.
Quyết đấu với mấy lão quái vật đó sao có thể nhiệt huyết bằng đấu với người cùng tuổi.
Càng lên cao thì càng cô đơn, khó tìm tri kỉ, nhưng cả hai người họ đều rất may mắn khi được sinh ra cùng thời.
Gặp được đối thủ xứng tầm là điều mà những người trong giới võ giả luôn mong ước.
Mã Kiếm và Thích Đông Phương cũng bị trận chiến này thu hút, trong lúc quan sát trận đấu, hai người đàn ông trung niên đã sống hơn nửa thế kỷ này không khỏi cay khóe mắt, bởi vì, hai người đang giao đấu trong trận chiến kia chẳng phải chính là bọn họ năm đó sao?
Thập Tam Giáp là trận chiến giữa kiếm giáp và đao giáp được người đời bàn tán nhiều nhất ở Hoa Hạ.
Trận chiến kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng lại ngang tài ngang sức.
Đây không phải là hai người đang tranh đấu mà là phái dùng đao đang phân cao thấp với phái dùng kiếm thì đúng hơn.
Thích Đông Phương cười nói: "Giang hồ cuối cùng cũng là của lớp trẻ thôi".
“Thích Đông Phương, ông đạo đức giả như vậy từ bao giờ thế?”, Mã Kiếm hừ lạnh.
Thích Đông Phương không quan tâm, chỉ thản nhiên nói: "Chẳng phải từ trước tới nay đều cho rằng dùng kiếm là quân tử, dùng đao là mãng phu sao, một tên mãng phu như ông đương nhiên không hiểu được tâm tình của người dùng kiếm như tôi rồi".
“Tâm tình cái đếch gì, tôi thấy ông đang giả tạo thì đúng hơn đấy, đời tôi ghét nhất là mấy tên thích giả danh tri thức như thế này”, Mã Kiếm khinh thường.
“Không tranh luận với người vô học”, Thích Đông Phương phất tay áo, quyết định không nhiều lời với Mã Kiếm nữa, đúng là không thể nói chuyện được với lão già kém hiểu biết này mà.
Mã Kiếm hài lòng, có thể khiến vị kiếm giáp luôn phong độ ngời ngời này tức đến trợn tròn hai mắt cũng gọi là một loại bản lĩnh.
“Ông nghĩ trận này ai thắng ai thua?”, Thích Đông Phương hỏi.
Mã Kiếm liếc ông ta nói: "Sao bảo không thèm nói chuyện với tôi cơ mà?"
"Tôi quên, từ giờ trở đi tôi sẽ không nói chuyện với ông nữa".
"Được thôi”.
"Mã đao giáp, ông xem nhát kiếm đó của Tiểu Lưu, không hổ là chân truyền của tôi, đúng là khó tin. Tôi nghĩ thằng nhóc họ Long sắp không trụ được rồi".
"Thích Đông Phương, ông ăn nói kiểu gì đấy?"
"Tôi im miệng là được chứ gì".
Chương 352: Người bạn duy nhất
“Ông nên im mồm từ đầu mới phải”
“Mã đao giáp…”
“Im mồm”
Hai ông già đấu khẩu sôi nổi khỏi bàn, Long Thiên và Lưu Công Cẩn cũng đang đánh nhau cực hăng, cuối cùng Long Thiên bị Lưu Công Cẩn ép vào thế bí, phải rút cả Bồ Tát ra, với hai đao song kích tình thế lập tức đảo ngược, Lưu Công Cẩn vừa phải đỡ đòn tấn công trực diện từ Kim Cương, lại vừa phải đề phòng Bồ Tát, chỉ sau một thời gian ngắn anh ta lập tức rơi vào thế hạ phong.
Mã Kiếm cười lớn: “Thấy gì chưa, thêm một thanh đao liền khiến đám dùng kiếm mấy người chật vật, tôi nhớ năm xưa lúc tôi rút hai thanh đao ra ông cũng khổ sở y vậy”.
Thích Đông Phương lập tức phản bác: “Chật vật? Mã lão đệ đừng nói đùa thế chứ, lúc đó tôi chỉ hơi bất ngờ xíu thôi, ở đâu ra mà chật vật vậy”.
“Tôi nói này, ông đường đường là Kiếm giáp Thích Đông Phương, sao có thể nói dối không chớp mắt vậy nhỉ?”
“Vốn chuyện đó không phải sự thật, ông mới là đồ nói dối không chớp mắt”
“Nhìn một đao này đi, chém đẹp biết bao, nếu như Tiểu Lưu phản ứng chậm một chút nữa, e là thua chắc rồi”
“Đừng nói nhảm, Tiểu Lưu rõ ràng là đang nhử địch vào bẫy!”
“Chiêu nhử địch vào bẫy này của ông có mục làm mất kiếm của chính mình luôn hả?”
“Ly thủ kiếm, đây là chiêu ly thủ kiếm!”
Thanh kiếm gỗ bị Kim Cương đánh bay, Lưu Công Cẩn lùi lại một bước, anh ta bình tĩnh đáp lại không chút khẩn trương, bước sang một bên tránh đường tấn công của Bồ Tát, chỉ thấy Lưu Công Cẩn vừa lật tay, thanh kiếm gỗ bị đánh bay lại dường như nhận được chỉ thị, lao lên đâm từ bên hông, Long Thiên lập tức thu Kim Cương về, dùng thân đao chặn thanh kiếm đang bay tới như ma quỷ kia!
Kiếm gỗ không tấn công mà quay ngược lại, Lưu Công Cẩn đón kiếm xông lên, Long Thiên vung Kim Cương cản lại, Lưu Công Cẩn không kịp tránh, lần này thanh kiếm gỗ thực sự bị đánh bay mất, Lưu Công Cẩn cũng không định giở chiêu ám kiếm hồi nãy nữa, anh ta cứ thế lao thẳng đến trước mặt Long Thiên, ngón tay hướng thẳng vào cổ họng, nếu như thành công, kiếm khí trên tay anh ta sẽ xuyên qua cổ Long Thiên.
Tuy nhiên vào lúc tay Lưu Công Cẩn chỉ còn cách cổ Long Thiên vài cm thì thanh Kim Cương đã chĩa ngay sát bụng anh ta, nếu còn tiến thêm một bước thì chắn chắn sẽ đâm xuyên qua người, vì vậy Lưu Công Cẩn buộc phải dừng lại.
Hai người đều không có vết thương ngoài da nào quá nặng, tuy nhiên cũng chẳng ai lành lặn, đã đến tận đây để đánh nhau thì tất nhiên không có chuyện đó rồi, anh đánh tôi phụt máu, tôi cũng đánh cho anh phụt máu, sau đó anh múa một đao tôi múa hai kiếm, tình huống như vậy đương nhiên không xảy ra, một khi sự cân bằng bị phá vỡ, vậy kết cục chỉ có tôi chết anh sống, rõ ràng trong trận đấu lần này Long Thiên đã thắng nửa chiêu.
Thích Đông Phương tiếc nuối lắc đầu, chiêu cuối cùng đó của Lưu Công Cẩn thật sự là biến hóa thần kỳ, vứt kiếm phi người ám sát, Long Thiên chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là đã thành công rồi.
Mã Kiếm thì phấn khởi hết mực, điều này không liên quan đến tình cảm cá nhân, chỉ cần thấy đao thắng kiếm thì ông ta liền cực kỳ vui vẻ, dường như là trút được cơn giận vậy.
Lưu Công Cẩn thu tay, nói một cách bình tĩnh: “Tôi thua rồi, đây là lần cuối tôi sử dụng chiêu ám sát”.
Long Thiên bày ra biểu cảm ‘có mà tôi tin’, sau đó thu Kim Cương lại: “Nếu là lần sau, tôi sẽ không nương tay đâu”.
“Tôi cần anh nương tay à?”
“Đao hồi nãy của tôi nếu đâm thêm vài cm nữa thì đã đục được một lỗ trên bụng cậu rồi”
“Thế sao anh không đâm đi, không phải do bị khí thế của tôi làm chùn tay à?”
“Lưu Công Cẩn, cậu biết xấu hổ tí nào không đấy? Lúc này không phải cậu nên cảm tạ tôi đã tha cho cậu một mạng à?”
“Tôi tha cho anh một mạng thì có”
“Nào tới đây, đánh tiếp, lần này mà tôi không đục một lỗ trên người cậu thì tôi đổi thành lọ Lưu luôn”
“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, đã bảo lần cuối ám sát thì chính là lần cuối ám sát”
“Mã Tiêu Tiêu bảo thích tôi không thích cậu, cô bé chê cậu xấu trai”
“Long Thiên, đi chết đi!”
“Có tật giật mình, còn dám nói cậu không phải là đồ ấu dâm đi?”
“Tôi chỉ là lolicon thôi!”
Hai người cứ thế đấu võ mồm nhưng không động tay chân nữa, cãi mệt xong thì ngồi phịch xuống đất, Long Thiên vừa rút điếu thuốc ra thì nhận ngay ánh mắt đau khổ của thiếu niên kiếm gỗ, lần này anh ta vội quay lại nên không kịp đem theo thuốc, Long Thiên hút được một hơi thì không chịu nổi ánh mắt của Lưu Công Cẩn nữa, đành vứt một điếu thuốc và cả bật lửa qua cho anh ta.
Thiếu niên kiếm gỗ nhận thuốc và bật lửa rất tự nhiên, sau đó ném trả lại Long Thiên, hai người cứ thế ngồi đối mặt phì phèo nhả thuốc.
Hút được một nửa, Lưu Công Cẩn phá vỡ sự im lặng trước: “Long Thiên, chiếc xe lần trước anh lái rõ ràng không giống của người nghèo, vì sao lại khổ công tu luyện như vậy, nếu tôi là anh thì chắc chắn sẽ không từ bỏ cuộc sống sung sướng để đi luyện mấy thứ đao kiếm chết dẫm này đâu, mệt mỏi biết bao”.
Long Thiên đáp nhẹ như không: “Tôi muốn giết vài người, chỉ có thể dựa vào luyện đao thôi”.
Lưu Công Cẩn tò mò: “Gì đây, không giành được phụ nữ nên học võ để đi cướp lại hả?”
“Báo thù cho mẹ tôi”, lần này Long Thiên không tranh cãi với Lưu Công Cẩn nữa.
Lưu Công Cẩn dẩu môi không hỏi tiếp, chỉ nói: “Thực ra anh còn sướng chán, ít ra biết mẹ mình là ai, không như tôi sinh ra đã là ăn mày, nếu không phải có lão Mã tốt bụng giúp đỡ thì tôi đã chết đói ngoài đường rồi”.
Long Thiên nằm xuống, nói: “Vậy không phải cũng tốt ư, không rằng buộc không vướng bận, tự do bay lượn”.
Lưu Công Cẩn lắc đầu: “Lúc trước tôi cũng nghĩ như thế, nhưng về sau đôi lúc cũng cảm thấy bản thân đáng thương, chả có gì gọi là tự do, chỉ thấy cô đơn mà thôi, đúng, chính là cảm giác cô đơn”.
“Sao cậu lại học kiếm”
“Để kiếm ăn”
Lần này đến lượt Long Thiên bĩu môi, câu trả lời này đúng là vô cùng hợp lý.
“Đợi tôi đến thủ đô, tôi cùng anh đi báo thù nhé?”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh là người bạn duy nhất của tôi”
Chương 353: Có hẹn với Yêu Tinh
Long Thiên đang chém gió với Lưu Công Cẩn thì điện thoại trong túi reo lên, vốn tưởng rằng là vợ nhớ mình rồi, nhưng không ngờ lại là một số điện thoại lạ nên Long Thiên liền tắt máy luôn, anh trước giờ vẫn có thói quen không nghe số lạ, bởi vì căn bản chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Quỷ Môn hay thích chơi mấy trò ra vẻ thần bí giống như đặc công, mỗi lần số lạ gọi tới là chẳng có gì hay ho mà chỉ có tìm vì nhiệm vụ nào đó, Long Thiên đang ăn chơi phè phỡn ở Bắc Hải thế này, lại còn có vợ đẹp bên cạnh, đánh chết anh cũng không có ý định quay về.
Nhưng anh không nghe thì điện thoại vẫn không ngừng vang lên, cảm giác như rất muốn lấy mạng vậy, cuối cùng Long Thiên cũng đành phải nghe, thầm nghĩ nếu như là người của Quỷ Môn thì cứ viện đại một cái cớ cho qua, anh bực mình hỏi: "Ai vậy?"
"Đoán xem người ta là ai nào?", một giọng nữ õng ẹo vang lên trong điện thoại, người đầu tiên Long Thiên nghĩ đến là chị Dung Dung, bởi vì cô gái này thích nhất là giả vờ non tơ, lần nào gặp anh cũng đều õng ẹo như vậy, từ hồi học cấp ba đến giờ Long Thiên đã khắc ghi cái giọng nói này vào tận não rồi.
Nhớ lúc đó trong trường còn có một cậu em khóa dưới nào đó dùng giọng nói của cô ta để tự xử, đương nhiên kết cục của cậu em đó không được tốt lắm, đầu tiên là bị Tiểu Phong đánh cho một trận, sau đó còn bị Tiểu Nam Tử và Long Thiên trói lại vứt dưới cầu vượt qua đêm, từ đó về sau cứ thấy Hoàng Dung Như là lại lẩn như trạch.
Long Thiên cười nói: "Hoàng Dung Như, chị còn giả giọng Đài Loan nữa là tôi đến đại học Thanh Hoa chơi chị chết đấy".
"Hoàng Dung Như là ai thế? Có phải là cô con gái nhà lành nào bị anh dụ dỗ về làm tiểu tam không, người ta đau lòng quá", giọng nói của người phụ nữ vô cùng oán trách.
Long Thiên sững người, giọng nói lần này lại rất khác với Hoàng Dung Như, Long Thiên buồn bực hỏi: "Chị hai, nói chuyện bình thường chút không được sao, cô là ai?"
"Tên khốn nạn nhà anh, đã lợi dụng người ta rồi mà chẳng thèm liên lạc gì với người ta, đúng là vô tình mà", người phụ nữ lại tiếp tục ai oán nói.
Long Thiên cười khổ một tiếng trả lời: "Tôi thật sự không biết cô là ai, hơn nữa, tôi đến Bắc Hải chưa từng lên giường với ai, cho nên có phải cô nhầm người rồi không".
"Đáng ghét, người ta là Khuynh Thành đây", người phụ nữ cười hi hi nói.
Long Thiên buột miệng hỏi: "Khuynh Thành là ai?"
"Khốn nạn, tôi là Diệp Yêu Tinh, tôi nhớ trước đây rõ ràng đã từng gọi cho anh rồi, lẽ nào anh không lưu số điện thoại của tôi lại sao?", Diệp Yêu Tinh không đùa nữa nói, rõ ràng rất bực mình, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác không nhận ra được.
Long Thiên đổ mồ hôi ứng phó nói: "Cô nói ngay từ đầu cô là Diệp Yêu Tinh không phải xong rồi sao, còn giả vờ cái gì mà Khuynh Thành nữa".
"Người ta vốn dĩ tên là Diệp Khuynh Thành, Yêu Tinh chỉ là biệt danh thôi, làm gì có bố mẹ nào lại đặt cho con gái mình cái tên Yêu Tinh chứ, đúng là đồ ngốc", Diệp Yêu Tinh gào lên bên đầu kia điện thoại, cô ta thật sự bị người đàn ông này làm cho tức chết mà.
Chuyện mà phụ nữ không thể khoan dung được nhất là bị người khác xem thường, đặc biệt là người đẹp giống như cô ta, quả thực là đã dẵm lên sĩ diện của cô ta rồi.
Long Thiên thực sự không biết tên thật của Diệp Yêu Tinh, cũng có chút bối rối, cười nói: "Vậy Diệp đại mỹ nhân tìm tôi có việc gì đây?"
"Giờ anh đang ở đâu, tôi đến đón anh, gặp rồi nói", Diệp Yêu Tinh vội vã nói.
Long Thiên nghĩ đến bộ dạng dụ dỗ của cô ta, chỉ sợ Yêu Tinh này lại làm chuyện hoang đường gì đó, nên nói: "Nói qua điện thoại là được rồi, tôi là người đã có vợ, gặp riêng cô không hay".
"Anh sợ bà đây sẽ ăn thịt anh sao? Đại lão gia Long à, anh có sức hấp dẫn lớn đến thế sao? Tôi đáng vì anh mà phản bội cô bạn thân nhất của tôi sao?"
"Haiz, thật sự là, cô cũng biết quá ưu tú vẫn là vấn đề đau đầu nhất của tôi mà".
"Bớt xàm xí đi, có việc cần tìm anh thật, nói cho tôi biết địa chỉ của anh".
"Rừng trúc tím đối diện với cao tốc Bắc Hải ".
Long Thiên bị khí thế của Diệp Yêu Tinh trấn áp, lập tức buột miệng trả lời, vừa cảm thấy mình lỡ lời thì đối phương đã tắt điện thoại rồi.
Long Thiên buồn bực cất điện thoại đi, cô gái này tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì đây, còn nhớ lần nào ở cùng với Yêu Tinh này, người chịu thiệt luôn là anh, cô gái đó là nữ lưu manh duy nhất còn lưu manh hơn cả anh.
Lưu Công Cẩn thấy Long Thiên bày ra bộ mặt buồn khổ, trêu ghẹo nói: "Sao thế, người tình cũ tìm đến à, yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho Vương Lệ Trân đâu".
"Trượng nghĩa, vậy tôi cũng không quyến rũ Mã Tiêu Tiêu nhà cậu nữa", Long Thiên vui vẻ nói.
Lưu Công Cẩn giơ thanh kiếm gỗ lên như muốn nện cho tên khốn này một trận, Long Thiên dự đoán được trước nên vội đứng lên bỏ chạy, trước khi đi còn không quên dặn Lưu Công Cẩn giúp anh xin nghỉ với Thích Đông Phương, hẹn hò với Diệp Yêu Tinh e là đến tối cũng không quay lại được.
Chỉ không biết Yêu Tinh này có đưa Bá Vương lên cung hay không thôi, Long Thiên có chút sợ hãi, những vẫn hơi mong đợi.
Long Thiên đi đến đầu đường đợi cô ta, khoảng hai mươi phút sau, một chiếc Porsche 911 mà cả đời một người bình thường không mua được rít gió dừng lại trước mặt Long Thiên, một người phụ nữ đeo kính đen xinh đẹp bước từ trên xe xuống, mặc một chiếc áo hở lưng không hề keo kiệt mà phô bày hết tấm lưng trắng nõn của mình ra, bên dưới mặc một chiếc váy công sở màu lam xẻ rất cao gần đến bên hông, chân đi một đôi giày cao gót khoảng bảy cen-ti-mét.
Người phụ nữ vốn không lùn, đi thêm giày cao gót vào thì phải từ một mét bảy mươi lăm trở lên, thân hình cao gầy, gợi cảm chết người, xe thơm người đẹp chính là để nói đến vị nữ tổng tài trước mặt đây.
Thấy Long Thiên vẫn đứng ngẩn tại chỗ, Diệp Yêu Tinh liền mở cửa xe mời anh lên, không chút kiêng nể mà ôm lấy cánh tay của anh, nép bộ ngực đầy đặn vào anh, sau đó mạnh mẽ đóng cửa xe lại, chửi: "Long Thiên chết tiệt, anh biết cách đả thương lòng tự tôn của người khác lắm, có nhiều người muốn có được số điện thoại của người ta mà người ta còn không cho, anh lại không biết người ta là ai, trong lòng anh không có người ta chút nào sao?"
"Đừng có người ta người ta nữa được không, làm tôi lại nhớ đến tên Đỗ Sĩ Nguyên ghê tởm đấy, toàn thân lại cảm thấy khó chịu", Long Thiên có chút ghét bỏ nói, anh muốn thoát khỏi vòng tay của Diệp Yêu Tinh, nhưng ngược lại lại càng bị cô ta ôm chặt hơn.
Từ thủ đoạn của Diệp Yêu Tinh sao có thể không biết sở dĩ trong vụ việc nhà họ Đỗ vốn có thể so sánh được với nhà họ Diệp đã bị nhà họ Tần thay thế kia, Tần Tung Hoành chỉ là có tiếng thôi, người trước mặt đây mới là nguyên nhân chính, có điều cô ta cũng không phải tới để nói chuyện này, lại nũng nịu nói: "Hắn có thể so với tôi sao? Hắn chỉ là một tên biến thái đã chết, tôi là đại mỹ nhân đường đường chính chính, tôi không quan tâm, anh đã làm tôi tổn thương rồi, anh phải đền cho tôi".
Chương 354: Giang sơn của trẫm
Long Thiên nhỏ giọng giải thích nói: "Chỉ cần không lấy xác thị để đền là được, hơn nữa không phải cô có số điện thoại của tôi sao?"
"Tôi đương nhiên có số điện thoại của anh, nếu không anh chạy mất thì tôi biết làm thế nào? Để hai mẹ con tôi biết sống tiếp thế nào đây", Diệp Yêu Tinh tỏ vẻ tủi thân đáng thương nói.
Long Thiên giật mình vội vàng giật cánh tay của cô ta ra, lùi về sau một bước dài nói: "Diệp Yêu Tinh, đồ ăn có thể ăn linh tinh nhưng lời nói thì không thể nói bừa được nha, thứ trong bụng cô chẳng có liên quan gì đến tôi cả, đừng mơ bắt tôi đổ vỏ!"
"Được lắm, bà đây cũng không phải hạng người đó, đến nay vẫn giữ thân như ngọc nhé", Diệp Yêu Tinh trừng mắt nhìn kẻ đang làm quá lên một cái.
Long Thiên cười nhạt, nếu nói Diệp Yêu Tinh là con gái nhà lành thủ thân như ngọc thì có đánh chết Long Thiên cũng không tin, việc này cũng không có sức thuyết phục giống như Long Thiên nói với người khác anh không phải là lưu manh vậy.
Diệp Yêu Tinh bảo Long Thiên đừng có làm màu nữa, mau lên xe, Long Thiên bực bội hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, Diệp Yêu Tinh sốt ruột nói: "Bảo anh lên xe thì cứ lên xe đi, lắm lời vậy, chị đây nhàn rỗi buồn chán muốn chơi với anh trên xe không được sao?"
"Việc này thì phải có giá khác rồi!", Long Thiên vui vẻ nói.
Diệp Yêu Tinh lại tiến gần tới, khẽ nói vào tai anh: "Tôi trả gấp mười lần".
"Lên xe!", Long Thiên ba phải chấp nhận sự hấp dẫn.
Việc này không thể trách cậu chủ Long không thận trọng rồi, bất cứ người đàn ông nào gặp phải người phụ nữ như thế này đều không thể giữ mình được, mẹ kiếp quá biết quyến rũ người khác rồi.
Sau khi lên xe, Diệp Yêu Tinh liền khởi động xe, Long Thiên phát hiện ra cô gái này lái xe vẫn bạt mạng như lần tước, cũng không phải vội đi đầu thai, làm gì mà lái nhanh vậy không biết.
"Khu rừng nhỏ phía trước khá được đấy, cô lái xe vào đó đi, bảo đảm không có ai nhìn thấy", Long Thiên ngại ngùng đề nghị nói.
Diệp Yêu Tinh lại cười mê hoặc nói: "Làm việc chính trước đã, những chuyện khác để sau".
"Vậy đối với cô mà nói đây không phải là việc chính sao?"
"Có cái rắm ấy, muốn lão nương phục vụ anh thì anh phải thể hiện chút thành ý đã chứ".
"Ồ, vậy cô thả tôi xuống đoạn đường phía trước đi, tôi không làm ăn với cô nữa".
"Lên xe rồi anh còn muốn chạy à, có bản lĩnh thì nhảy xuống xe đi".
"Diệp Yêu Tinh, cô đừng có ép tôi!"
"Tôi cứ ép anh đó được không!"
Long Thiên cáu kỉnh, định mở cửa xe ra thật, Diệp Yêu Tinh đang lái xe bị dọa cho hết hồn, vội vàng kéo anh lại nói: "Được rồi, coi như anh lợi hại được chưa, chúng ta đến công ty tôi mới mở, cũng là công ty sản xuất chai màu đen mà anh hợp tác với Lệ Trân đó, hiện tại đã thông qua xét duyệt rồi, chỉ còn đợi quảng cáo thôi".
"Chuyện quảng cáo cô tìm tôi làm gì, tôi là phụ trách sức lực, chứ có phụ trách hoạt động kinh doanh đâu", Long Thiên nói.
Diệp Yêu Tinh liền giải thích: "Thì chẳng phải đã xảy ra chút sự cố sao? Người mẫu mà chúng ta ký hợp đồng chính là người mẫu chân dài nổi tiếng Hàn Quốc, Kim Tú Nhã, cô ta gặp một tai nạn nhỏ, chân bị rách một vết, đã dùng thử chai màu đen của chúng ta rồi nhưng không có tác dụng. Tôi nghĩ nếu như chai màu đen đó do anh phát minh ra thì chắc chắn anh còn chiêu lợi hại hơn đúng không, chỉ cần trị khỏi cho cô ta thì tôi có thể hoàn thành kế hoạch quảng cáo rồi, cuối năm đưa ra thị trường là chúng ta tha hồ kiếm bộn tiền".
Nếu như không phải Diệp Yêu Tinh nói tới chuyện này thì Long Thiên suýt chút nữa là quên việc này rồi, việc này vẫn luôn do vợ anh và Diệp Yêu Tinh hợp tác làm, anh không có hứng thú với kinh doanh nên khoanh tay bàng quan, có điều nếu đã chiếm một nửa cổ phần, mà Diệp Yêu Tinh lại tới tìm anh thì anh thật sự không thể từ chối rồi.
Long Thiên có chút thất vọng nói: "Đúng là việc đàng hoàng, tôi còn tưởng cô động tình rồi nữa".
"Hi hi, tôi bốn mùa xuân hạ thu đông đều động tình, hôm nay chúng ta làm việc chính trước rồi động muộn chút cũng được, chỉ cần anh trị khỏi chân cho Kim Tú Nhã, tôi thấy vui biết đâu lại hiến thân thật thì sao. Đến lúc đó chúng ta vui vẻ một đêm ở khách sạn quốc tế cũng không thành vấn đề", Diệp Yêu Tinh bạo dạn nói.
Thà tin rằng trên đời này có ma còn hơn tin lời Diệp Yêu Tinh nói, Long Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, Diệp Yêu Tinh thì trêu chọc anh suốt cả đường đi, chủ đề có thể đạt đến mức độ giáo dục giới tính rồi.
Khó khăn lắm mới đến nơi, Long Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng toát hết cả mồ hôi, Long Thiên xuống xe, Diệp Yêu Tinh lại tới khoác tay anh, chẳng có một chút giác ngộ có người ngoài nào cả, chẳng trách ngay đến Vương Cách Cách ngang ngược vô lý gặp phải Yêu Tinh này cũng đau đầu, bởi vì độ mặt dày của cô ta thực sự còn gấp mấy lần so với Long Thiên.
Nếu như độ mặt dày cũng có cấp bậc thì Diệp Yêu Tinh chắc chắn chính là Thiên nhân.
Tòa nhà văn phòng bốn tầng này tuy không hoành tráng bằng Vương Thị nhưng thiết kế cũng rất xa hoa, bên trên đề tên Công ty Fairy Beauty, nhìn tên có thể thấy đây có lẽ là công ty mà Diệp Yêu Tinh thành lập để xây dựng thương hiệu chai màu đen kia rồi.
"Cô đúng là lắm tiền thật", Long Thiên thật lòng nói.
Diệp Yêu Tinh cười nói: "Đều là làm ăn nhỏ lẻ thôi, không so được với tập đoàn Tượng Quốc nhà các anh, đi thôi, chúng ta vào trong, bên trong là vương quốc nữ nhi đó, anh là người đàn ông duy nhất có thể đi vào được đấy".
"Chào giám đốc Diệp".
"Chào giám đốc Diệp".
"Giám đốc Diệp, đây là bạn trai của cô sao?"
Quả nhiên, bất luận Diệp Yêu Tinh đi đến đâu, nhân viên gặp cô ta đều rất lễ phép chào hỏi, hơn nữa đúng như Diệp Yêu Tinh nói, gần như toàn bộ đều là nữ, một người đàn ông cũng không thấy đâu.
Đây đúng là một nữ nhi quốc chính hiệu.
Nhớ ngày trước anh và Tiểu Nam Tử có một ước mơ, đó là có thể sống trong nữ nhi quốc, trên thế giới này chỉ còn lại hai người đàn ông là họ thì sung sướng biết bao.
Đừng nói là một đêm xuân tươi mà một đêm bảy lần cũng không nhiều, giống như làm hoàng đế vậy, hơn nữa còn có thể quang minh chính đại có năm thê bảy thiếp.
Long Thiên nghĩ vậy liền đứng thẳng lưng lên, giống như giây phút này đang mặc Long bào trên người, hô to một tiếng đây đúng là giang sơn của trẫm rồi.
Chương 355: Toàn chân là chân
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng cười đùa bên tai, một đám phụ nữ ăn mặc xinh đẹp ngồi trên ghế sô-pha nói chuyện, béo gầy đủ cả, có người vô cùng xinh đẹp, có người tư sắc bình thường, nhưng khí chất không tầm thường, có thể nhìn ra rõ ràng những người phụ nữ nay đều có vốn liếng rất tốt, ít nhất bọn họ đủ ăn đủ mặc không lo thiếu tiền tiêu, trang sức quần áo mặc trên người trông cũng rất xa xỉ.
Long Thiên từng nghe vợ mình nói, Diệp Yêu Tinh ngoài kinh doanh quán bar và tiệc từ thiện ra thì cũng có một hội thuyền quyên của mình, thành viên trong hội đều vô cùng phú quý, nếu không phải là vợ của ông đại giới chính trị nào đó thì cũng là thiên kim tiểu thư, hoặc là vợ bé được bao nuôi của nhân vật lớn.
Những người này đều mang lại cho Diệp Yêu Tinh sự trợ lực, nên mới khiến cô ta không dựa vào thân phận con gái riêng của nhà họ Diệp mà vẫn có thể ăn chơi vui vẻ ở thành phố Long.
Đám người trước mặt có lẽ chính là thành viên của hội thuyền quyên này rồi, những người phụ nữ này thấy Long Thiên và Diệp Yêu Tinh thì đều tươi cười chào hỏi, chủ yếu chú ý đến người khác giới duy nhất ở đây Long Thiên.
Có lẽ không ít người đều cho rằng anh là tên trai bao mới được Diệp Yêu Tinh bao nuôi.
"Diệp Yêu Tinh, anh chàng đẹp trai này là ai thế?"
"Đúng vậy, mau giới thiệu cho chị em đi, cô lại thay đàn ông từ lúc nào đấy?"
"Haizz, các cô đừng bắt nạt trai đẹp của người ta nữa, không lại chạy mất dép bây giờ, nào, tới ngồi bên cạnh chị đây này, mấy chị gái ba mươi tuổi như hổ này không bắt nạt được em đâu".
"Tiểu Ngọc, tôi thấy cô mới là muốn bắt nạt em trai đẹp này đó, cũng định ăn một mình giống như Diệp Yêu Tinh sao?"
Đối mặt với sự bao vây của đám phụ nữ, Long Thiên rõ ràng có vẻ ngại ngùng, mặc dù Diệp Yêu Tinh biết anh là hổ già giả vờ ăn thịt heo non, nhưng vẫn giúp anh giải vây nói: "Đám gái già các cô, miệng lưỡi ai ai cũng ghê gớm, tôi với cậu em trai này là quan hệ bạn bè chính đáng, cậu ấy không phải là người đàn ông của tôi, chủ yếu là không ưng tôi, tôi đặc biệt mời cậu ấy đến để thưởng thức đôi chân dài của Tú Nhã đó".
"Vị em trai này nhìn quen quá, ồ, không phải chính là vị anh hùng đã dạy dỗ cho đám lưu manh ở quán bar LiLy một trận đó sao?"
"Đúng rồi, cô vừa nhắc đến là tôi liền nhớ lại, lúc đó cậu ấy thật đẹp trai, tôi suýt chút nữa là định lấy thân báo đáp rồi".
"Tú Nhã, mau đứng lên, anh hùng đến thưởng thức đôi chân của cô, mau đứng lên cho chúng ta nở mày nở mặt nào".
"Đại anh hùng, chân của tiểu nữ đây cũng đẹp lắm, hay là anh thưởng thức một chút không?"
Bị đám phụ nữ thiên kiều bá mị này bao vây, tôi một câu cô một câu trêu ghẹo, Long Thiên cũng không cảm thấy hoảng loạn, ngược lại còn trông rất hưởng thụ, có chút tìm lại cảm giác ăn chơi trác táng năm đó.
Lúc đó cũng là trăm hoa đua nở, mấy hoa khôi ở các tụ điểm ăn chơi cũng vì anh mà tranh giành, bất tri bất giác mà anh đã rời cuộc sống đó rất xa rồi.
Anh hé miệng mỉm cười nói: "Chào các chị gái, tôi tên là Long Thiên, nói thế nào nhỉ, là chủ nhân của Diệp Yêu Tinh, những gì các chị hiểu không sai, đúng là dạng quan hệ đó".
Long Thiên phản đòn, đối mặt với những nữ lưu manh thế này cần phải lưu manh hơn, thật đúng là chẳng có mấy người phụ nữ có thể đứng trên đầu trên cổ anh mà giễu võ dương oai, đến nữ vương cao không thể với tới như Vương Lệ Trận cùng còn phải như vậy thì những tiểu yêu quái ở đây có thể tạo nên sóng gió gì chứ?
Quả nhiên không lên tiếng thì người chết cũng không yên, Diệp Yêu Tinh bị câu nói này làm cho tức giận mà không biết phản kháng thế nào, những người phụ nữ kia phản ứng lại đều lần lượt chép miệng.
"Vị đại anh hùng này đúng là man quá, chẳng trách mà có thể thu phục được Diệp Yêu Tinh".
"Đại anh hùng còn thiếu tì nữ làm ấm giường cho không, tôi có thể tự tiến cử mình chứ".
"Đúng rồi, Diệp Yêu Tinh thì có gì hay ho đâu, chẳng ngây thơ chút nào, món cháo thanh đạm như tôi mới phù hợp khẩu vị của anh hùng được".
Long Thiên cười hi hi nói: "Tạm thời không thiếu, nhưng các chị gái có thể để lại số điện thoại, nếu tôi cần thì sẽ gọi cho các chị, nếu đã là bạn của Diệp Yêu Tinh tất cả đều được giảm giá 20%".
Đám phụ nữ cười ngặt nghẽo, bọn họ cũng không vì Long Thiên nói năng không nghiêm túc mà nghĩ anh là kẻ phóng đãng lăng loàn, đến tầm tuổi này của họ rồi thì ai cũng đã lõi đời, nếu như Long Thiên nho nhã lễ phép giống mấy tên ngụy quân tử thì ngược lại bọn họ còn cảm thấy đối phương quá giả tạo, không có chút thú vị nào.
Còn Long Thiên lúc này cho bọn họ cảm giác rất thật thà, hơn nữa còn được Diệp Yêu Tinh đưa tới, Diệp Yêu Tinh là kẻ sõi đời trong những kẻ sõi đời, không có bối cảnh gì thì cô ta thèm chú ý đến sao?
Cho nên rõ ràng người đàn ông này không đơn giản, hơn nữa nói chuyện còn rất thú vị, đột nhiên có không ít phu nhân đã âm thầm liếc mắt đưa tình rồi.
Long Thiên tiếp nhận từng người, những trò vui gặp dịp thì chơi thế này từ lâu đã tu luyện thành thạo trong mấy năm ăn chơi đó rồi, Diệp Yêu Tinh ở bên cạnh thấy có gì đó sai sai, tên lưu manh thối tha này lại dâng trào như vậy, là không biết mấy cô bạn thân này đều thích khoản này hay là sớm đã biết đúng bệnh kê thuốc?
Diệp Yêu Tinh đương nhiên sẽ không chấp nhặt câu nói chủ nhân của Long Thiên, những câu chữ lưu manh thế này cho dù có bạo miệng hơn nữa cô ta cũng sẽ không để ý, chỉ có điều tốt xấu gì cũng là chồng của bạn thân, cô ta vẫn biết điểm dừng ở đâu, bực mình trừng mắt lườm đám hoa tươi bên cạnh Long Thiên một cái, sau đó nói: "Được rồi, đừng có âm thầm liếc mắt đưa tình nữa, người ta đã kết hôn rồi, hơn nữa vợ cậu ấy còn là Vương Lệ Trân đó, bản lĩnh của các cô được bao nhiêu tôi không biết, nhưng các cô tự hỏi lại mình xem có khả năng giành đàn ông với Vương Lệ Trân không?"
Vừa nghĩ đến vị nữ tổng tài đã đứng trên đỉnh của giới mỹ nhân Bắc Hải kia là đám phụ nữ lập tức tự cảm thấy hổ thẹn, ai cũng thở dài một hơi, giống như đang tiếc hận vậy.
"Tú Nhã, tôi đưa người này tới để giúp cô, cô mau qua đây chào hỏi một tiếng đi", Diệp Yêu Tinh nói với người phụ nữ nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng kia.
Cô gái ngồi ở một góc sô-pha đứng lên, chủ động giơ tay ra với Long Thiên, giọng lơ lớ nói: "Chào anh, tôi là Tú Nhã, rất vui được gặp anh".
Người phụ nữ đột nhiên đứng lên làm cho Long Thiên giật mình, bất giác lùi về sau hai bước, về mặt khí thế đã thua đối phương, đúng là mất mặt giới ăn chơi mà.
Không phải là vì người phụ nữ này quá xấu, mà bởi vì cô ta quá cao, cao 178cm, chân dài 117cm, tỉ lệ cơ thể đến 60% là chân, người phụ nữ còn đi một đôi cao gót đế bằng màu bạc, đứng trước mặt Long Thiên đã cao qua đầu anh rồi, đúng là đã chứng minh câu nói, toàn chân là chân.
Trước đó không lâu hai người đã từng giao đấu, khi đó cả hai đều là võ giả cấp Địa, còn bây giờ, chỉ trong vòng chưa đầy ba tháng, một người đã trở thành Bá giả một người thì đã bước vào cấp Thiên.
Tốc độ của cả hai quả là đáng ngạc nhiên.
Người tấn công đầu tiên là Long Thiên đã giật lấy thanh kiếm gỗ từ tay Lưu Công Cẩn.
Kiếm chính là vũ khí quan trọng nhất của kiếm khách, vũ khí cũng không bảo vệ được thì còn đánh đấm gì nữa.
Nhưng Lưu Công Cẩn chỉ hơi kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: "Anh tưởng cướp được kiếm gỗ của tôi thì tôi không thể sử dụng kiếm thuật sao?"
Long Thiên xoay thanh kiếm gỗ trong tay, chuôi kiếm không hề nặng, cầm trên tay mà cảm giác nhẹ như bay, không khác gì gỗ thông thường.
Nhưng tại sao khi ở trên tay Lưu Công Cẩn lại có thể gây lực sát thương chết người như vậy.
Long Thiên vốn tưởng rằng thanh kiếm gỗ này là một loại thần khí, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy, không phải lực sát thương của thanh kiếm này đáng kinh ngạc, mà là thanh kiếm gỗ này được Lưu Công Cẩn sử dụng mới có lực sát thương kinh ngạc như vậy.
Long Thiên cười nói: "Ngay cả kiếm cũng bị tôi cướp rồi mà cậu vẫn còn mặt mũi đấu với tôi sao?"
"Anh biết mà, da mặt tôi dày lắm".
Vừa dứt lời, Lưu Công Cẩn liền dùng hai ngón tay đâm về phía Long Thiên, Long Thiên muốn ngăn lại bằng nắm đấm, nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng, anh lập tức lùi ra phía sau tránh.
Quả nhiên, phía trước hai ngón tay của Lưu Công Cẩn xuất hiện một thanh kiếm ảo ảnh được hình thành bằng chân khí, lẽ nào tên khốn kiếm gỗ này đã đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất?
Chưa chờ Long Thiên kịp phản ứng, Lưu Công Cẩn đã xuất hiện trước mặt anh, nhằm thẳng vào trán anh, Long Thiên không thể không tập trung lại tinh thần để tiếp chiêu.
Anh đưa tay phải về phía trước nắm chặt lấy tay trái của Lưu Công Cẩn, sau đó kéo mạnh cậu ta lại, hạ người xuống và đẩy cậu ta về phía sau.
Lưu Công Cẩn liên tiếp ra chiêu, cúi người bay về phía trước, chân trái vừa tiếp đất liền nhảy lên tấn công lại Long Thiên.
Sử dụng chiêu thức Hành Vân Lưu Thủy, kiếm khí chém ngang dọc bay tứ phía trong không trung, sau khí chạm đất lại nổi lên từng trận bụi mù.
Long Thiên bình tĩnh ứng phó, né trái né trái phải, lùi sau, dường như có thể nhìn rõ đường kiếm của Lưu Công Cẩn.
Chỉ tập trung phía trước thì khó tránh khỏi bất cẩn, lúc nhìn thấy sơ hở của Lưu Công Cẩn thì cậu ta đã lướt qua vai Long Thiên, cậu ta giống như một thanh trường kiếm bén nhọn, lao thẳng về phía trước, chém nát mọi chướng ngại vật trước mặt.
Sau khi nhận ra Long Thiên mới biết Lưu Công Cẩn vừa tung hỏa mù, chờ anh phản ứng lại thì thanh kiếm gỗ đã bị Lưu Công Cẩn ẩn đi, không cho Long Thiên cơ hội thở, cậu ta quay người, sử dụng kiếm thứ sáu, kiếm thuật mạnh nhất trong Thiên Nhân Cửu Kiếm là ‘Phất Hiểu’, đường kiếm vô cùng hoàn hảo.
Lúc đó Lưu Công Cẩn cũng chính là dùng kiếm pháp này chém một vị khách khanh nhất đẳng nhà họ Đỗ thành chín chín tám mốt mảnh, có thể thấy động tác rút kiếm vô cùng nhanh nhạy, kiếm võng cũng rất rộng.
Với thực lực cấp Thiên hiện tại của Lưu Công Cẩn, ngay cả cao thủ cấp Thiên cũng không thể thoát khỏi kết cục bị phân thây bởi kiếm võng này.
Lại nhìn Long Thiên ứng phó thế nào, lúc đầu khi kiếm võng hình thành, Kim Cương đã xuất hiện trong tay Long Thiên, sở dĩ lúc giao đấu với Thích Đông Phương anh không xuất đao là vì anh tin Thích Đông Phương không dám ra đòn sát thương, nhưng Lưu Công Cẩn thì khác, cậu ta một lòng muốn giết anh, nếu là vậy sao anh có thể tiếp tục nhường chiêu nữa, hơn nữa Long Thiên cũng không tự tin rằng anh có thể thắng Lưu Công Cẩn mà không cần rút đao.
Dù sao lúc này đối thủ cũng là một cao thủ cấp Thiên.
Kim Cương trừng mắt.
Long Thiên không do dự chém ra một đao, anh không lùi lại mà đứng tại chỗ chém ra, đao cương xuất hiện, bá khí áp đảo, so với nhát kiếm khi đâm lão quái vật nhà họ Đỗ thì còn mạnh hơn mấy phần.
Đây chính là lợi ích của việc không lười biếng trong khoảng thời gian này.
Đao cương và kiếm võng đồng thời va vào nhau lóe lên, xé rách trong không trung, kiếm khí cùng bá khí mạnh mẽ lan tràn, chặt đứt toàn bộ trúc tím trong phạm vi gần đó.
Sau một tiếng nổ lớn.
Cả hai cùng lao vào đối phương, Kim Cương và kiếm gỗ va chạm nhau trong không trung, chỉ trong vài giây, hai bên đã tung ra hơn chục chiêu nhưng không ai chiếm được thế thượng phong.
Quả là một trận chiến đã mắt.
Trong lúc giao đấu, hai người đều mỉm cười, có vẻ như đang rất vui, cũng phải, tri kỉ khó tìm, nhưng đối thủ còn khó tìm hơn, cuộc đời này, có thể gặp được một người cùng trang lứa để giao đấu là một chuyện vô cùng may mắn.
Tại sao một người ba mươi tuổi đã trở thành Thiên Nhân như Tào Tử Kiến lại cảm thấy thế giới này thật nhàm chán?
Đó là vì ông ta đã trở thành vô địch.
Những người trên thế giới này có thể giao đấu với ông ta đều là những lão quái vật đã sống hàng trăm năm.
Quyết đấu với mấy lão quái vật đó sao có thể nhiệt huyết bằng đấu với người cùng tuổi.
Càng lên cao thì càng cô đơn, khó tìm tri kỉ, nhưng cả hai người họ đều rất may mắn khi được sinh ra cùng thời.
Gặp được đối thủ xứng tầm là điều mà những người trong giới võ giả luôn mong ước.
Mã Kiếm và Thích Đông Phương cũng bị trận chiến này thu hút, trong lúc quan sát trận đấu, hai người đàn ông trung niên đã sống hơn nửa thế kỷ này không khỏi cay khóe mắt, bởi vì, hai người đang giao đấu trong trận chiến kia chẳng phải chính là bọn họ năm đó sao?
Thập Tam Giáp là trận chiến giữa kiếm giáp và đao giáp được người đời bàn tán nhiều nhất ở Hoa Hạ.
Trận chiến kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng lại ngang tài ngang sức.
Đây không phải là hai người đang tranh đấu mà là phái dùng đao đang phân cao thấp với phái dùng kiếm thì đúng hơn.
Thích Đông Phương cười nói: "Giang hồ cuối cùng cũng là của lớp trẻ thôi".
“Thích Đông Phương, ông đạo đức giả như vậy từ bao giờ thế?”, Mã Kiếm hừ lạnh.
Thích Đông Phương không quan tâm, chỉ thản nhiên nói: "Chẳng phải từ trước tới nay đều cho rằng dùng kiếm là quân tử, dùng đao là mãng phu sao, một tên mãng phu như ông đương nhiên không hiểu được tâm tình của người dùng kiếm như tôi rồi".
“Tâm tình cái đếch gì, tôi thấy ông đang giả tạo thì đúng hơn đấy, đời tôi ghét nhất là mấy tên thích giả danh tri thức như thế này”, Mã Kiếm khinh thường.
“Không tranh luận với người vô học”, Thích Đông Phương phất tay áo, quyết định không nhiều lời với Mã Kiếm nữa, đúng là không thể nói chuyện được với lão già kém hiểu biết này mà.
Mã Kiếm hài lòng, có thể khiến vị kiếm giáp luôn phong độ ngời ngời này tức đến trợn tròn hai mắt cũng gọi là một loại bản lĩnh.
“Ông nghĩ trận này ai thắng ai thua?”, Thích Đông Phương hỏi.
Mã Kiếm liếc ông ta nói: "Sao bảo không thèm nói chuyện với tôi cơ mà?"
"Tôi quên, từ giờ trở đi tôi sẽ không nói chuyện với ông nữa".
"Được thôi”.
"Mã đao giáp, ông xem nhát kiếm đó của Tiểu Lưu, không hổ là chân truyền của tôi, đúng là khó tin. Tôi nghĩ thằng nhóc họ Long sắp không trụ được rồi".
"Thích Đông Phương, ông ăn nói kiểu gì đấy?"
"Tôi im miệng là được chứ gì".
Chương 352: Người bạn duy nhất
“Ông nên im mồm từ đầu mới phải”
“Mã đao giáp…”
“Im mồm”
Hai ông già đấu khẩu sôi nổi khỏi bàn, Long Thiên và Lưu Công Cẩn cũng đang đánh nhau cực hăng, cuối cùng Long Thiên bị Lưu Công Cẩn ép vào thế bí, phải rút cả Bồ Tát ra, với hai đao song kích tình thế lập tức đảo ngược, Lưu Công Cẩn vừa phải đỡ đòn tấn công trực diện từ Kim Cương, lại vừa phải đề phòng Bồ Tát, chỉ sau một thời gian ngắn anh ta lập tức rơi vào thế hạ phong.
Mã Kiếm cười lớn: “Thấy gì chưa, thêm một thanh đao liền khiến đám dùng kiếm mấy người chật vật, tôi nhớ năm xưa lúc tôi rút hai thanh đao ra ông cũng khổ sở y vậy”.
Thích Đông Phương lập tức phản bác: “Chật vật? Mã lão đệ đừng nói đùa thế chứ, lúc đó tôi chỉ hơi bất ngờ xíu thôi, ở đâu ra mà chật vật vậy”.
“Tôi nói này, ông đường đường là Kiếm giáp Thích Đông Phương, sao có thể nói dối không chớp mắt vậy nhỉ?”
“Vốn chuyện đó không phải sự thật, ông mới là đồ nói dối không chớp mắt”
“Nhìn một đao này đi, chém đẹp biết bao, nếu như Tiểu Lưu phản ứng chậm một chút nữa, e là thua chắc rồi”
“Đừng nói nhảm, Tiểu Lưu rõ ràng là đang nhử địch vào bẫy!”
“Chiêu nhử địch vào bẫy này của ông có mục làm mất kiếm của chính mình luôn hả?”
“Ly thủ kiếm, đây là chiêu ly thủ kiếm!”
Thanh kiếm gỗ bị Kim Cương đánh bay, Lưu Công Cẩn lùi lại một bước, anh ta bình tĩnh đáp lại không chút khẩn trương, bước sang một bên tránh đường tấn công của Bồ Tát, chỉ thấy Lưu Công Cẩn vừa lật tay, thanh kiếm gỗ bị đánh bay lại dường như nhận được chỉ thị, lao lên đâm từ bên hông, Long Thiên lập tức thu Kim Cương về, dùng thân đao chặn thanh kiếm đang bay tới như ma quỷ kia!
Kiếm gỗ không tấn công mà quay ngược lại, Lưu Công Cẩn đón kiếm xông lên, Long Thiên vung Kim Cương cản lại, Lưu Công Cẩn không kịp tránh, lần này thanh kiếm gỗ thực sự bị đánh bay mất, Lưu Công Cẩn cũng không định giở chiêu ám kiếm hồi nãy nữa, anh ta cứ thế lao thẳng đến trước mặt Long Thiên, ngón tay hướng thẳng vào cổ họng, nếu như thành công, kiếm khí trên tay anh ta sẽ xuyên qua cổ Long Thiên.
Tuy nhiên vào lúc tay Lưu Công Cẩn chỉ còn cách cổ Long Thiên vài cm thì thanh Kim Cương đã chĩa ngay sát bụng anh ta, nếu còn tiến thêm một bước thì chắn chắn sẽ đâm xuyên qua người, vì vậy Lưu Công Cẩn buộc phải dừng lại.
Hai người đều không có vết thương ngoài da nào quá nặng, tuy nhiên cũng chẳng ai lành lặn, đã đến tận đây để đánh nhau thì tất nhiên không có chuyện đó rồi, anh đánh tôi phụt máu, tôi cũng đánh cho anh phụt máu, sau đó anh múa một đao tôi múa hai kiếm, tình huống như vậy đương nhiên không xảy ra, một khi sự cân bằng bị phá vỡ, vậy kết cục chỉ có tôi chết anh sống, rõ ràng trong trận đấu lần này Long Thiên đã thắng nửa chiêu.
Thích Đông Phương tiếc nuối lắc đầu, chiêu cuối cùng đó của Lưu Công Cẩn thật sự là biến hóa thần kỳ, vứt kiếm phi người ám sát, Long Thiên chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là đã thành công rồi.
Mã Kiếm thì phấn khởi hết mực, điều này không liên quan đến tình cảm cá nhân, chỉ cần thấy đao thắng kiếm thì ông ta liền cực kỳ vui vẻ, dường như là trút được cơn giận vậy.
Lưu Công Cẩn thu tay, nói một cách bình tĩnh: “Tôi thua rồi, đây là lần cuối tôi sử dụng chiêu ám sát”.
Long Thiên bày ra biểu cảm ‘có mà tôi tin’, sau đó thu Kim Cương lại: “Nếu là lần sau, tôi sẽ không nương tay đâu”.
“Tôi cần anh nương tay à?”
“Đao hồi nãy của tôi nếu đâm thêm vài cm nữa thì đã đục được một lỗ trên bụng cậu rồi”
“Thế sao anh không đâm đi, không phải do bị khí thế của tôi làm chùn tay à?”
“Lưu Công Cẩn, cậu biết xấu hổ tí nào không đấy? Lúc này không phải cậu nên cảm tạ tôi đã tha cho cậu một mạng à?”
“Tôi tha cho anh một mạng thì có”
“Nào tới đây, đánh tiếp, lần này mà tôi không đục một lỗ trên người cậu thì tôi đổi thành lọ Lưu luôn”
“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, đã bảo lần cuối ám sát thì chính là lần cuối ám sát”
“Mã Tiêu Tiêu bảo thích tôi không thích cậu, cô bé chê cậu xấu trai”
“Long Thiên, đi chết đi!”
“Có tật giật mình, còn dám nói cậu không phải là đồ ấu dâm đi?”
“Tôi chỉ là lolicon thôi!”
Hai người cứ thế đấu võ mồm nhưng không động tay chân nữa, cãi mệt xong thì ngồi phịch xuống đất, Long Thiên vừa rút điếu thuốc ra thì nhận ngay ánh mắt đau khổ của thiếu niên kiếm gỗ, lần này anh ta vội quay lại nên không kịp đem theo thuốc, Long Thiên hút được một hơi thì không chịu nổi ánh mắt của Lưu Công Cẩn nữa, đành vứt một điếu thuốc và cả bật lửa qua cho anh ta.
Thiếu niên kiếm gỗ nhận thuốc và bật lửa rất tự nhiên, sau đó ném trả lại Long Thiên, hai người cứ thế ngồi đối mặt phì phèo nhả thuốc.
Hút được một nửa, Lưu Công Cẩn phá vỡ sự im lặng trước: “Long Thiên, chiếc xe lần trước anh lái rõ ràng không giống của người nghèo, vì sao lại khổ công tu luyện như vậy, nếu tôi là anh thì chắc chắn sẽ không từ bỏ cuộc sống sung sướng để đi luyện mấy thứ đao kiếm chết dẫm này đâu, mệt mỏi biết bao”.
Long Thiên đáp nhẹ như không: “Tôi muốn giết vài người, chỉ có thể dựa vào luyện đao thôi”.
Lưu Công Cẩn tò mò: “Gì đây, không giành được phụ nữ nên học võ để đi cướp lại hả?”
“Báo thù cho mẹ tôi”, lần này Long Thiên không tranh cãi với Lưu Công Cẩn nữa.
Lưu Công Cẩn dẩu môi không hỏi tiếp, chỉ nói: “Thực ra anh còn sướng chán, ít ra biết mẹ mình là ai, không như tôi sinh ra đã là ăn mày, nếu không phải có lão Mã tốt bụng giúp đỡ thì tôi đã chết đói ngoài đường rồi”.
Long Thiên nằm xuống, nói: “Vậy không phải cũng tốt ư, không rằng buộc không vướng bận, tự do bay lượn”.
Lưu Công Cẩn lắc đầu: “Lúc trước tôi cũng nghĩ như thế, nhưng về sau đôi lúc cũng cảm thấy bản thân đáng thương, chả có gì gọi là tự do, chỉ thấy cô đơn mà thôi, đúng, chính là cảm giác cô đơn”.
“Sao cậu lại học kiếm”
“Để kiếm ăn”
Lần này đến lượt Long Thiên bĩu môi, câu trả lời này đúng là vô cùng hợp lý.
“Đợi tôi đến thủ đô, tôi cùng anh đi báo thù nhé?”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh là người bạn duy nhất của tôi”
Chương 353: Có hẹn với Yêu Tinh
Long Thiên đang chém gió với Lưu Công Cẩn thì điện thoại trong túi reo lên, vốn tưởng rằng là vợ nhớ mình rồi, nhưng không ngờ lại là một số điện thoại lạ nên Long Thiên liền tắt máy luôn, anh trước giờ vẫn có thói quen không nghe số lạ, bởi vì căn bản chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Quỷ Môn hay thích chơi mấy trò ra vẻ thần bí giống như đặc công, mỗi lần số lạ gọi tới là chẳng có gì hay ho mà chỉ có tìm vì nhiệm vụ nào đó, Long Thiên đang ăn chơi phè phỡn ở Bắc Hải thế này, lại còn có vợ đẹp bên cạnh, đánh chết anh cũng không có ý định quay về.
Nhưng anh không nghe thì điện thoại vẫn không ngừng vang lên, cảm giác như rất muốn lấy mạng vậy, cuối cùng Long Thiên cũng đành phải nghe, thầm nghĩ nếu như là người của Quỷ Môn thì cứ viện đại một cái cớ cho qua, anh bực mình hỏi: "Ai vậy?"
"Đoán xem người ta là ai nào?", một giọng nữ õng ẹo vang lên trong điện thoại, người đầu tiên Long Thiên nghĩ đến là chị Dung Dung, bởi vì cô gái này thích nhất là giả vờ non tơ, lần nào gặp anh cũng đều õng ẹo như vậy, từ hồi học cấp ba đến giờ Long Thiên đã khắc ghi cái giọng nói này vào tận não rồi.
Nhớ lúc đó trong trường còn có một cậu em khóa dưới nào đó dùng giọng nói của cô ta để tự xử, đương nhiên kết cục của cậu em đó không được tốt lắm, đầu tiên là bị Tiểu Phong đánh cho một trận, sau đó còn bị Tiểu Nam Tử và Long Thiên trói lại vứt dưới cầu vượt qua đêm, từ đó về sau cứ thấy Hoàng Dung Như là lại lẩn như trạch.
Long Thiên cười nói: "Hoàng Dung Như, chị còn giả giọng Đài Loan nữa là tôi đến đại học Thanh Hoa chơi chị chết đấy".
"Hoàng Dung Như là ai thế? Có phải là cô con gái nhà lành nào bị anh dụ dỗ về làm tiểu tam không, người ta đau lòng quá", giọng nói của người phụ nữ vô cùng oán trách.
Long Thiên sững người, giọng nói lần này lại rất khác với Hoàng Dung Như, Long Thiên buồn bực hỏi: "Chị hai, nói chuyện bình thường chút không được sao, cô là ai?"
"Tên khốn nạn nhà anh, đã lợi dụng người ta rồi mà chẳng thèm liên lạc gì với người ta, đúng là vô tình mà", người phụ nữ lại tiếp tục ai oán nói.
Long Thiên cười khổ một tiếng trả lời: "Tôi thật sự không biết cô là ai, hơn nữa, tôi đến Bắc Hải chưa từng lên giường với ai, cho nên có phải cô nhầm người rồi không".
"Đáng ghét, người ta là Khuynh Thành đây", người phụ nữ cười hi hi nói.
Long Thiên buột miệng hỏi: "Khuynh Thành là ai?"
"Khốn nạn, tôi là Diệp Yêu Tinh, tôi nhớ trước đây rõ ràng đã từng gọi cho anh rồi, lẽ nào anh không lưu số điện thoại của tôi lại sao?", Diệp Yêu Tinh không đùa nữa nói, rõ ràng rất bực mình, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác không nhận ra được.
Long Thiên đổ mồ hôi ứng phó nói: "Cô nói ngay từ đầu cô là Diệp Yêu Tinh không phải xong rồi sao, còn giả vờ cái gì mà Khuynh Thành nữa".
"Người ta vốn dĩ tên là Diệp Khuynh Thành, Yêu Tinh chỉ là biệt danh thôi, làm gì có bố mẹ nào lại đặt cho con gái mình cái tên Yêu Tinh chứ, đúng là đồ ngốc", Diệp Yêu Tinh gào lên bên đầu kia điện thoại, cô ta thật sự bị người đàn ông này làm cho tức chết mà.
Chuyện mà phụ nữ không thể khoan dung được nhất là bị người khác xem thường, đặc biệt là người đẹp giống như cô ta, quả thực là đã dẵm lên sĩ diện của cô ta rồi.
Long Thiên thực sự không biết tên thật của Diệp Yêu Tinh, cũng có chút bối rối, cười nói: "Vậy Diệp đại mỹ nhân tìm tôi có việc gì đây?"
"Giờ anh đang ở đâu, tôi đến đón anh, gặp rồi nói", Diệp Yêu Tinh vội vã nói.
Long Thiên nghĩ đến bộ dạng dụ dỗ của cô ta, chỉ sợ Yêu Tinh này lại làm chuyện hoang đường gì đó, nên nói: "Nói qua điện thoại là được rồi, tôi là người đã có vợ, gặp riêng cô không hay".
"Anh sợ bà đây sẽ ăn thịt anh sao? Đại lão gia Long à, anh có sức hấp dẫn lớn đến thế sao? Tôi đáng vì anh mà phản bội cô bạn thân nhất của tôi sao?"
"Haiz, thật sự là, cô cũng biết quá ưu tú vẫn là vấn đề đau đầu nhất của tôi mà".
"Bớt xàm xí đi, có việc cần tìm anh thật, nói cho tôi biết địa chỉ của anh".
"Rừng trúc tím đối diện với cao tốc Bắc Hải ".
Long Thiên bị khí thế của Diệp Yêu Tinh trấn áp, lập tức buột miệng trả lời, vừa cảm thấy mình lỡ lời thì đối phương đã tắt điện thoại rồi.
Long Thiên buồn bực cất điện thoại đi, cô gái này tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì đây, còn nhớ lần nào ở cùng với Yêu Tinh này, người chịu thiệt luôn là anh, cô gái đó là nữ lưu manh duy nhất còn lưu manh hơn cả anh.
Lưu Công Cẩn thấy Long Thiên bày ra bộ mặt buồn khổ, trêu ghẹo nói: "Sao thế, người tình cũ tìm đến à, yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho Vương Lệ Trân đâu".
"Trượng nghĩa, vậy tôi cũng không quyến rũ Mã Tiêu Tiêu nhà cậu nữa", Long Thiên vui vẻ nói.
Lưu Công Cẩn giơ thanh kiếm gỗ lên như muốn nện cho tên khốn này một trận, Long Thiên dự đoán được trước nên vội đứng lên bỏ chạy, trước khi đi còn không quên dặn Lưu Công Cẩn giúp anh xin nghỉ với Thích Đông Phương, hẹn hò với Diệp Yêu Tinh e là đến tối cũng không quay lại được.
Chỉ không biết Yêu Tinh này có đưa Bá Vương lên cung hay không thôi, Long Thiên có chút sợ hãi, những vẫn hơi mong đợi.
Long Thiên đi đến đầu đường đợi cô ta, khoảng hai mươi phút sau, một chiếc Porsche 911 mà cả đời một người bình thường không mua được rít gió dừng lại trước mặt Long Thiên, một người phụ nữ đeo kính đen xinh đẹp bước từ trên xe xuống, mặc một chiếc áo hở lưng không hề keo kiệt mà phô bày hết tấm lưng trắng nõn của mình ra, bên dưới mặc một chiếc váy công sở màu lam xẻ rất cao gần đến bên hông, chân đi một đôi giày cao gót khoảng bảy cen-ti-mét.
Người phụ nữ vốn không lùn, đi thêm giày cao gót vào thì phải từ một mét bảy mươi lăm trở lên, thân hình cao gầy, gợi cảm chết người, xe thơm người đẹp chính là để nói đến vị nữ tổng tài trước mặt đây.
Thấy Long Thiên vẫn đứng ngẩn tại chỗ, Diệp Yêu Tinh liền mở cửa xe mời anh lên, không chút kiêng nể mà ôm lấy cánh tay của anh, nép bộ ngực đầy đặn vào anh, sau đó mạnh mẽ đóng cửa xe lại, chửi: "Long Thiên chết tiệt, anh biết cách đả thương lòng tự tôn của người khác lắm, có nhiều người muốn có được số điện thoại của người ta mà người ta còn không cho, anh lại không biết người ta là ai, trong lòng anh không có người ta chút nào sao?"
"Đừng có người ta người ta nữa được không, làm tôi lại nhớ đến tên Đỗ Sĩ Nguyên ghê tởm đấy, toàn thân lại cảm thấy khó chịu", Long Thiên có chút ghét bỏ nói, anh muốn thoát khỏi vòng tay của Diệp Yêu Tinh, nhưng ngược lại lại càng bị cô ta ôm chặt hơn.
Từ thủ đoạn của Diệp Yêu Tinh sao có thể không biết sở dĩ trong vụ việc nhà họ Đỗ vốn có thể so sánh được với nhà họ Diệp đã bị nhà họ Tần thay thế kia, Tần Tung Hoành chỉ là có tiếng thôi, người trước mặt đây mới là nguyên nhân chính, có điều cô ta cũng không phải tới để nói chuyện này, lại nũng nịu nói: "Hắn có thể so với tôi sao? Hắn chỉ là một tên biến thái đã chết, tôi là đại mỹ nhân đường đường chính chính, tôi không quan tâm, anh đã làm tôi tổn thương rồi, anh phải đền cho tôi".
Chương 354: Giang sơn của trẫm
Long Thiên nhỏ giọng giải thích nói: "Chỉ cần không lấy xác thị để đền là được, hơn nữa không phải cô có số điện thoại của tôi sao?"
"Tôi đương nhiên có số điện thoại của anh, nếu không anh chạy mất thì tôi biết làm thế nào? Để hai mẹ con tôi biết sống tiếp thế nào đây", Diệp Yêu Tinh tỏ vẻ tủi thân đáng thương nói.
Long Thiên giật mình vội vàng giật cánh tay của cô ta ra, lùi về sau một bước dài nói: "Diệp Yêu Tinh, đồ ăn có thể ăn linh tinh nhưng lời nói thì không thể nói bừa được nha, thứ trong bụng cô chẳng có liên quan gì đến tôi cả, đừng mơ bắt tôi đổ vỏ!"
"Được lắm, bà đây cũng không phải hạng người đó, đến nay vẫn giữ thân như ngọc nhé", Diệp Yêu Tinh trừng mắt nhìn kẻ đang làm quá lên một cái.
Long Thiên cười nhạt, nếu nói Diệp Yêu Tinh là con gái nhà lành thủ thân như ngọc thì có đánh chết Long Thiên cũng không tin, việc này cũng không có sức thuyết phục giống như Long Thiên nói với người khác anh không phải là lưu manh vậy.
Diệp Yêu Tinh bảo Long Thiên đừng có làm màu nữa, mau lên xe, Long Thiên bực bội hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, Diệp Yêu Tinh sốt ruột nói: "Bảo anh lên xe thì cứ lên xe đi, lắm lời vậy, chị đây nhàn rỗi buồn chán muốn chơi với anh trên xe không được sao?"
"Việc này thì phải có giá khác rồi!", Long Thiên vui vẻ nói.
Diệp Yêu Tinh lại tiến gần tới, khẽ nói vào tai anh: "Tôi trả gấp mười lần".
"Lên xe!", Long Thiên ba phải chấp nhận sự hấp dẫn.
Việc này không thể trách cậu chủ Long không thận trọng rồi, bất cứ người đàn ông nào gặp phải người phụ nữ như thế này đều không thể giữ mình được, mẹ kiếp quá biết quyến rũ người khác rồi.
Sau khi lên xe, Diệp Yêu Tinh liền khởi động xe, Long Thiên phát hiện ra cô gái này lái xe vẫn bạt mạng như lần tước, cũng không phải vội đi đầu thai, làm gì mà lái nhanh vậy không biết.
"Khu rừng nhỏ phía trước khá được đấy, cô lái xe vào đó đi, bảo đảm không có ai nhìn thấy", Long Thiên ngại ngùng đề nghị nói.
Diệp Yêu Tinh lại cười mê hoặc nói: "Làm việc chính trước đã, những chuyện khác để sau".
"Vậy đối với cô mà nói đây không phải là việc chính sao?"
"Có cái rắm ấy, muốn lão nương phục vụ anh thì anh phải thể hiện chút thành ý đã chứ".
"Ồ, vậy cô thả tôi xuống đoạn đường phía trước đi, tôi không làm ăn với cô nữa".
"Lên xe rồi anh còn muốn chạy à, có bản lĩnh thì nhảy xuống xe đi".
"Diệp Yêu Tinh, cô đừng có ép tôi!"
"Tôi cứ ép anh đó được không!"
Long Thiên cáu kỉnh, định mở cửa xe ra thật, Diệp Yêu Tinh đang lái xe bị dọa cho hết hồn, vội vàng kéo anh lại nói: "Được rồi, coi như anh lợi hại được chưa, chúng ta đến công ty tôi mới mở, cũng là công ty sản xuất chai màu đen mà anh hợp tác với Lệ Trân đó, hiện tại đã thông qua xét duyệt rồi, chỉ còn đợi quảng cáo thôi".
"Chuyện quảng cáo cô tìm tôi làm gì, tôi là phụ trách sức lực, chứ có phụ trách hoạt động kinh doanh đâu", Long Thiên nói.
Diệp Yêu Tinh liền giải thích: "Thì chẳng phải đã xảy ra chút sự cố sao? Người mẫu mà chúng ta ký hợp đồng chính là người mẫu chân dài nổi tiếng Hàn Quốc, Kim Tú Nhã, cô ta gặp một tai nạn nhỏ, chân bị rách một vết, đã dùng thử chai màu đen của chúng ta rồi nhưng không có tác dụng. Tôi nghĩ nếu như chai màu đen đó do anh phát minh ra thì chắc chắn anh còn chiêu lợi hại hơn đúng không, chỉ cần trị khỏi cho cô ta thì tôi có thể hoàn thành kế hoạch quảng cáo rồi, cuối năm đưa ra thị trường là chúng ta tha hồ kiếm bộn tiền".
Nếu như không phải Diệp Yêu Tinh nói tới chuyện này thì Long Thiên suýt chút nữa là quên việc này rồi, việc này vẫn luôn do vợ anh và Diệp Yêu Tinh hợp tác làm, anh không có hứng thú với kinh doanh nên khoanh tay bàng quan, có điều nếu đã chiếm một nửa cổ phần, mà Diệp Yêu Tinh lại tới tìm anh thì anh thật sự không thể từ chối rồi.
Long Thiên có chút thất vọng nói: "Đúng là việc đàng hoàng, tôi còn tưởng cô động tình rồi nữa".
"Hi hi, tôi bốn mùa xuân hạ thu đông đều động tình, hôm nay chúng ta làm việc chính trước rồi động muộn chút cũng được, chỉ cần anh trị khỏi chân cho Kim Tú Nhã, tôi thấy vui biết đâu lại hiến thân thật thì sao. Đến lúc đó chúng ta vui vẻ một đêm ở khách sạn quốc tế cũng không thành vấn đề", Diệp Yêu Tinh bạo dạn nói.
Thà tin rằng trên đời này có ma còn hơn tin lời Diệp Yêu Tinh nói, Long Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, Diệp Yêu Tinh thì trêu chọc anh suốt cả đường đi, chủ đề có thể đạt đến mức độ giáo dục giới tính rồi.
Khó khăn lắm mới đến nơi, Long Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng toát hết cả mồ hôi, Long Thiên xuống xe, Diệp Yêu Tinh lại tới khoác tay anh, chẳng có một chút giác ngộ có người ngoài nào cả, chẳng trách ngay đến Vương Cách Cách ngang ngược vô lý gặp phải Yêu Tinh này cũng đau đầu, bởi vì độ mặt dày của cô ta thực sự còn gấp mấy lần so với Long Thiên.
Nếu như độ mặt dày cũng có cấp bậc thì Diệp Yêu Tinh chắc chắn chính là Thiên nhân.
Tòa nhà văn phòng bốn tầng này tuy không hoành tráng bằng Vương Thị nhưng thiết kế cũng rất xa hoa, bên trên đề tên Công ty Fairy Beauty, nhìn tên có thể thấy đây có lẽ là công ty mà Diệp Yêu Tinh thành lập để xây dựng thương hiệu chai màu đen kia rồi.
"Cô đúng là lắm tiền thật", Long Thiên thật lòng nói.
Diệp Yêu Tinh cười nói: "Đều là làm ăn nhỏ lẻ thôi, không so được với tập đoàn Tượng Quốc nhà các anh, đi thôi, chúng ta vào trong, bên trong là vương quốc nữ nhi đó, anh là người đàn ông duy nhất có thể đi vào được đấy".
"Chào giám đốc Diệp".
"Chào giám đốc Diệp".
"Giám đốc Diệp, đây là bạn trai của cô sao?"
Quả nhiên, bất luận Diệp Yêu Tinh đi đến đâu, nhân viên gặp cô ta đều rất lễ phép chào hỏi, hơn nữa đúng như Diệp Yêu Tinh nói, gần như toàn bộ đều là nữ, một người đàn ông cũng không thấy đâu.
Đây đúng là một nữ nhi quốc chính hiệu.
Nhớ ngày trước anh và Tiểu Nam Tử có một ước mơ, đó là có thể sống trong nữ nhi quốc, trên thế giới này chỉ còn lại hai người đàn ông là họ thì sung sướng biết bao.
Đừng nói là một đêm xuân tươi mà một đêm bảy lần cũng không nhiều, giống như làm hoàng đế vậy, hơn nữa còn có thể quang minh chính đại có năm thê bảy thiếp.
Long Thiên nghĩ vậy liền đứng thẳng lưng lên, giống như giây phút này đang mặc Long bào trên người, hô to một tiếng đây đúng là giang sơn của trẫm rồi.
Chương 355: Toàn chân là chân
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy giọng cười đùa bên tai, một đám phụ nữ ăn mặc xinh đẹp ngồi trên ghế sô-pha nói chuyện, béo gầy đủ cả, có người vô cùng xinh đẹp, có người tư sắc bình thường, nhưng khí chất không tầm thường, có thể nhìn ra rõ ràng những người phụ nữ nay đều có vốn liếng rất tốt, ít nhất bọn họ đủ ăn đủ mặc không lo thiếu tiền tiêu, trang sức quần áo mặc trên người trông cũng rất xa xỉ.
Long Thiên từng nghe vợ mình nói, Diệp Yêu Tinh ngoài kinh doanh quán bar và tiệc từ thiện ra thì cũng có một hội thuyền quyên của mình, thành viên trong hội đều vô cùng phú quý, nếu không phải là vợ của ông đại giới chính trị nào đó thì cũng là thiên kim tiểu thư, hoặc là vợ bé được bao nuôi của nhân vật lớn.
Những người này đều mang lại cho Diệp Yêu Tinh sự trợ lực, nên mới khiến cô ta không dựa vào thân phận con gái riêng của nhà họ Diệp mà vẫn có thể ăn chơi vui vẻ ở thành phố Long.
Đám người trước mặt có lẽ chính là thành viên của hội thuyền quyên này rồi, những người phụ nữ này thấy Long Thiên và Diệp Yêu Tinh thì đều tươi cười chào hỏi, chủ yếu chú ý đến người khác giới duy nhất ở đây Long Thiên.
Có lẽ không ít người đều cho rằng anh là tên trai bao mới được Diệp Yêu Tinh bao nuôi.
"Diệp Yêu Tinh, anh chàng đẹp trai này là ai thế?"
"Đúng vậy, mau giới thiệu cho chị em đi, cô lại thay đàn ông từ lúc nào đấy?"
"Haizz, các cô đừng bắt nạt trai đẹp của người ta nữa, không lại chạy mất dép bây giờ, nào, tới ngồi bên cạnh chị đây này, mấy chị gái ba mươi tuổi như hổ này không bắt nạt được em đâu".
"Tiểu Ngọc, tôi thấy cô mới là muốn bắt nạt em trai đẹp này đó, cũng định ăn một mình giống như Diệp Yêu Tinh sao?"
Đối mặt với sự bao vây của đám phụ nữ, Long Thiên rõ ràng có vẻ ngại ngùng, mặc dù Diệp Yêu Tinh biết anh là hổ già giả vờ ăn thịt heo non, nhưng vẫn giúp anh giải vây nói: "Đám gái già các cô, miệng lưỡi ai ai cũng ghê gớm, tôi với cậu em trai này là quan hệ bạn bè chính đáng, cậu ấy không phải là người đàn ông của tôi, chủ yếu là không ưng tôi, tôi đặc biệt mời cậu ấy đến để thưởng thức đôi chân dài của Tú Nhã đó".
"Vị em trai này nhìn quen quá, ồ, không phải chính là vị anh hùng đã dạy dỗ cho đám lưu manh ở quán bar LiLy một trận đó sao?"
"Đúng rồi, cô vừa nhắc đến là tôi liền nhớ lại, lúc đó cậu ấy thật đẹp trai, tôi suýt chút nữa là định lấy thân báo đáp rồi".
"Tú Nhã, mau đứng lên, anh hùng đến thưởng thức đôi chân của cô, mau đứng lên cho chúng ta nở mày nở mặt nào".
"Đại anh hùng, chân của tiểu nữ đây cũng đẹp lắm, hay là anh thưởng thức một chút không?"
Bị đám phụ nữ thiên kiều bá mị này bao vây, tôi một câu cô một câu trêu ghẹo, Long Thiên cũng không cảm thấy hoảng loạn, ngược lại còn trông rất hưởng thụ, có chút tìm lại cảm giác ăn chơi trác táng năm đó.
Lúc đó cũng là trăm hoa đua nở, mấy hoa khôi ở các tụ điểm ăn chơi cũng vì anh mà tranh giành, bất tri bất giác mà anh đã rời cuộc sống đó rất xa rồi.
Anh hé miệng mỉm cười nói: "Chào các chị gái, tôi tên là Long Thiên, nói thế nào nhỉ, là chủ nhân của Diệp Yêu Tinh, những gì các chị hiểu không sai, đúng là dạng quan hệ đó".
Long Thiên phản đòn, đối mặt với những nữ lưu manh thế này cần phải lưu manh hơn, thật đúng là chẳng có mấy người phụ nữ có thể đứng trên đầu trên cổ anh mà giễu võ dương oai, đến nữ vương cao không thể với tới như Vương Lệ Trận cùng còn phải như vậy thì những tiểu yêu quái ở đây có thể tạo nên sóng gió gì chứ?
Quả nhiên không lên tiếng thì người chết cũng không yên, Diệp Yêu Tinh bị câu nói này làm cho tức giận mà không biết phản kháng thế nào, những người phụ nữ kia phản ứng lại đều lần lượt chép miệng.
"Vị đại anh hùng này đúng là man quá, chẳng trách mà có thể thu phục được Diệp Yêu Tinh".
"Đại anh hùng còn thiếu tì nữ làm ấm giường cho không, tôi có thể tự tiến cử mình chứ".
"Đúng rồi, Diệp Yêu Tinh thì có gì hay ho đâu, chẳng ngây thơ chút nào, món cháo thanh đạm như tôi mới phù hợp khẩu vị của anh hùng được".
Long Thiên cười hi hi nói: "Tạm thời không thiếu, nhưng các chị gái có thể để lại số điện thoại, nếu tôi cần thì sẽ gọi cho các chị, nếu đã là bạn của Diệp Yêu Tinh tất cả đều được giảm giá 20%".
Đám phụ nữ cười ngặt nghẽo, bọn họ cũng không vì Long Thiên nói năng không nghiêm túc mà nghĩ anh là kẻ phóng đãng lăng loàn, đến tầm tuổi này của họ rồi thì ai cũng đã lõi đời, nếu như Long Thiên nho nhã lễ phép giống mấy tên ngụy quân tử thì ngược lại bọn họ còn cảm thấy đối phương quá giả tạo, không có chút thú vị nào.
Còn Long Thiên lúc này cho bọn họ cảm giác rất thật thà, hơn nữa còn được Diệp Yêu Tinh đưa tới, Diệp Yêu Tinh là kẻ sõi đời trong những kẻ sõi đời, không có bối cảnh gì thì cô ta thèm chú ý đến sao?
Cho nên rõ ràng người đàn ông này không đơn giản, hơn nữa nói chuyện còn rất thú vị, đột nhiên có không ít phu nhân đã âm thầm liếc mắt đưa tình rồi.
Long Thiên tiếp nhận từng người, những trò vui gặp dịp thì chơi thế này từ lâu đã tu luyện thành thạo trong mấy năm ăn chơi đó rồi, Diệp Yêu Tinh ở bên cạnh thấy có gì đó sai sai, tên lưu manh thối tha này lại dâng trào như vậy, là không biết mấy cô bạn thân này đều thích khoản này hay là sớm đã biết đúng bệnh kê thuốc?
Diệp Yêu Tinh đương nhiên sẽ không chấp nhặt câu nói chủ nhân của Long Thiên, những câu chữ lưu manh thế này cho dù có bạo miệng hơn nữa cô ta cũng sẽ không để ý, chỉ có điều tốt xấu gì cũng là chồng của bạn thân, cô ta vẫn biết điểm dừng ở đâu, bực mình trừng mắt lườm đám hoa tươi bên cạnh Long Thiên một cái, sau đó nói: "Được rồi, đừng có âm thầm liếc mắt đưa tình nữa, người ta đã kết hôn rồi, hơn nữa vợ cậu ấy còn là Vương Lệ Trân đó, bản lĩnh của các cô được bao nhiêu tôi không biết, nhưng các cô tự hỏi lại mình xem có khả năng giành đàn ông với Vương Lệ Trân không?"
Vừa nghĩ đến vị nữ tổng tài đã đứng trên đỉnh của giới mỹ nhân Bắc Hải kia là đám phụ nữ lập tức tự cảm thấy hổ thẹn, ai cũng thở dài một hơi, giống như đang tiếc hận vậy.
"Tú Nhã, tôi đưa người này tới để giúp cô, cô mau qua đây chào hỏi một tiếng đi", Diệp Yêu Tinh nói với người phụ nữ nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng kia.
Cô gái ngồi ở một góc sô-pha đứng lên, chủ động giơ tay ra với Long Thiên, giọng lơ lớ nói: "Chào anh, tôi là Tú Nhã, rất vui được gặp anh".
Người phụ nữ đột nhiên đứng lên làm cho Long Thiên giật mình, bất giác lùi về sau hai bước, về mặt khí thế đã thua đối phương, đúng là mất mặt giới ăn chơi mà.
Không phải là vì người phụ nữ này quá xấu, mà bởi vì cô ta quá cao, cao 178cm, chân dài 117cm, tỉ lệ cơ thể đến 60% là chân, người phụ nữ còn đi một đôi cao gót đế bằng màu bạc, đứng trước mặt Long Thiên đã cao qua đầu anh rồi, đúng là đã chứng minh câu nói, toàn chân là chân.
Bình luận facebook