-
Chương 361-365
Chương 361: Một đám phụ nữ yêu nghiệt
Địa điểm ăn là một nhà hàng cách viện thẩm mỹ của Diệp Yêu Tinh khá gần nên mọi người đều không lái xe, Long Thiên đi cùng một nhóm mỹ nữ trên phố, cực kỳ gây chú ý, không khó để thấy những tên cóc ghẻ bu quanh người đẹp, nhưng một đám thiên nga lượn quanh một một tên xấu xí lại là cảnh tượng hiếm thấy, người qua đường đều vô thức chú ý tới bọn họ và trầm mặc suy nghĩ tên đàn ông đi ở giữa là thần thánh phương nào mà lại có nhiều người đẹp vây quanh như vậy.
Thậm chí có người còn suýt hôn đít xe phía trước mặt vì không tập trung nhìn đường.
Nhà hàng bày trí trông rất cao cấp, nhìn sơ qua là biết một bữa ăn ít nhất cũng phải hai ba ngàn, lấy phong cách ẩm thực phía Nam làm chủ đạo, thiên về hương vị nhẹ nhàng và tinh tế.
Long Thiên không có yêu cầu cao đối với việc ăn uống, hồi ở Quỷ Môn anh đã từng ăn tất cả những thứ khó ăn, có khi phải đến hoang đảo để thực hiện nhiệm vụ, lương khô mang theo hết sạch, anh phải ăn cả những sinh vật dưới đất hay trên cây.
Chỉ có những kẻ đói khát mới biết sự quý giá của thức ăn, thói kén chọn của Long Thiên có thể nói đã bị Qủy Môn mài giũa hoàn toàn.
Bởi vì Diệp Yêu Tinh đã gọi điện đặt trước, với cả rõ ràng cô ta là khách quen ở đây nên vừa vào phục vụ liền dẫn họ tới thẳng phòng bao, trên đường đi còn khoác tay trò chuyện với cô ta.
Diệp Yêu Tinh mặc dù thường xuyên giao thiệp với doanh nhân và xã hội đen, nhưng khác với với dự đoán của Long Thiên, cô ta không hề tỏ ra thượng đẳng mà rất nhiệt tình đáp chuyện, tự nhiên như nói chuyện với đồng nghiệp vậy, hoàn toàn không giống kiểu người có thân phận ghê gớm khiến người ta phải trợn mắt kinh ngạc.
Dưới sự dụ dỗ của một nhóm mỹ nữ, Long Thiên thản nhiên gọi hai món, sau đó dành quyền gọi món cho mọi người.
Một cô gái tóc đỏ tên Tiểu Vương nói đùa đặc biệt gọi món hàu nướng cho Long Thiên bồi bổ tinh thần để lát nữa hiến thân cho Kim Tú Nhã.
Long Thiên chỉ cười, anh biết những người phụ nữ này mặc dù lời nói phóng túng nhưng thực ra bản chất không hề xấu, thậm chí họ còn chân thành hơn so với mấy loại trà xanh chỉ biết làm bộ làm tịch.
Nhưng nếu có ai nghĩ rằng bọn họ là kiểu phụ nữ sẽ lên giường với bất kỳ tên đàn ông nào thì kẻ chịu khổ lại chính là người đó thôi.
Một đám bạn yêu quái của Diệp Yêu Tinh sẽ tác quai tác quái đến mức nào, nãy giờ chủ đề của bọn họ chỉ xoay quanh Long Thiên và Kim Tú Nhã, Long Thiên có thể ung dung đối phó, nhưng người da mặt mỏng như Kim Tú Nhã thì không thể bình thản như anh được.
Cô ta nãy giờ một mực cúi gằm đầu uống trà, thỉnh thoảng vừa mới quay sang liếc trộm sang Long Thiên ở bên cạnh liền mặt đỏ tía tai.
Diệp Yêu Tinh ngồi bên trái anh, âm thầm đưa tay véo chân Long Thiên rồi nhỏ giọng cảnh cáo: “Nếu anh mà dám động tới Kim Tú Nhã, tôi sẽ bảo Lệ Trân phạt anh quỳ trên tấm giặt đồ”.
“Diệp Yêu Tinh, cho dù tôi có ý đồ thì cũng chả có gan đó, có khi tôi chưa kịp làm gì cô ấy đã khóc rồi, nói cũng khó hiểu, sao cô với Kim Tú Nhã làm bạn với nhau hay vậy, tính cách hai người rõ là khác nhau một trời một vực”, Long Thiên thì thầm, nãy giờ anh vẫn luôn chú ý cử chỉ của Kim Tú Nhã, phải nói là ngây thơ hết chỗ, kiểu con gái thậm chí còn nhút nhát hơn cả Mộc Tiểu Nhã như vậy thời nay rất hiếm gặp,.
Diệp Yêu Tinh bĩu môi, quyến rũ nói: “Làm sao? Chưa gì đã chê tôi không thuần khiết rồi à, anh thích kiểu này thì sớm nói một câu, tôi cho anh lác mắt luôn, khả năng diễn xuất của tôi hơi bị thần sầu đấy”.
Trông bộ dạng khêu gợi của Diệp Yêu Tinh, Long Thiên đã hiểu phần nào tại sao trước đây cô ta hay bị một đám phụ nữ chặn đường rồi, kể cả cô ta không phải là tiểu tam thì trông dáng vẻ này ai không nghĩ cô ta là hồ ly tinh cơ chứ, đúng là trăm miệng khó cãi.
Có điều anh từng được nghe Vương Lệ Trân kể bao nhiêu năm nay chưa từng thấy có người đàn ông nào thực sự chinh phục được Diệp Yêu Tinh, hiếm khi thấy cô ta quen một người một tuần, phải là thường xuyên quen mấy người một tuần mới đúng.
Theo lẽ thường, một người phụ nữ phải sử dụng chút chiến lược mới có thể trói chặt người đàn ông, không được nữa thì dùng xác thịt để đặt cược, nhưng Diệp Yêu Tinh thì trái ngược hoàn toàn, cô ta chỉ cần dựa vào cái miệng lợi hại là đã có thể khiến đám đàn ông nghe lời cun cút, bọn họ có muốn lợi dụng cô ta cũng chả có cửa.
Trong ấn tượng của anh, chỉ có vị nữ hiệp Hoàng Dung Như là có bản lĩnh này, Cừu Đông Thanh và Vương Lệ Trân đối với anh còn được, chứ với những tên đàn ông khác thì đều vô cùng lạnh lùng xa cách.
Nhớ tới vị nữ hiệp này, Long Thiên bất giác mỉm cười, không thể không thừa nhận Hoàng Dung Như đã để lại cho anh rất nhiều hồi ức thanh xuân đẹp đẽ, cũng chả biết cuộc sống của cô ta ở Đại học Thanh Hoa thế nào rồi, không biết liệu có giống như hồi cấp ba, cùng một môi trường, giây trước vừa lên bục nhận giải thưởng tuyên dương, giây sau đã bị réo tên kiểm điểm hay không, lúc nào cô ta cũng sẽ khiến các học sinh khác kinh ngạc không thôi, cái danh nữ hiệp cũng từ đó mà ra, câu nói thương hiệu của Hoàn Dung Như chính là: “Thần thái của tôi, các người dù học mười kiếp cũng cũng không có được”.
Diệp Yêu Tinh thấy Long Thiên bỗng cười ngây ngô thì lấy làm khó hiểu, liền hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì thế, cười trông như thằng đểu ấy”.
Long Thiên thành thật đáp: “Cô rất giống một người bạn của tôi, tuy nhiên đã rất lâu rồi tôi không liên lạc”.
Diệp Yêu Tinh lập tức nổi cơn tò mò, hỏi: “Là bạn bè hay người yêu? Hay là bạn tình? Cô ấy có xinh đẹp bằng tôi không?”
Long Thiên cười, nói: “Là anh em, còn về nhan sắc thì, đang nói chuyện với cô nên đương nhiên là cô đẹp hơn rồi”.
Diệp Yêu Tinh giờ mới chịu tha cho Long Thiên, khen anh cũng thức thời đấy, sau đó lại nói: “Tôi ngày càng ưng mồm miệng anh rồi đấy, hay là anh làm ăn với tôi, tôi nuôi anh, ok không?”
Lời vừa nói ra lập tức có người đùa: “Không phải anh ấy làm với cô đó ư? Còn làm với ai được nữa?”
Cả đám phụ nữ ở đó đơ mất vài giây, sau khi hiểu ra liền cười ồ cả lên.
“Làm với tôi, tôi nuôi anh, Diệp Yêu Tinh, cô cũng chất quá đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đề nghị bao trai với vẻ mặt tự hào một cách nghiêm túc như vậy đó”.
“Đúng thế, cô không thấy vẻ mặt của Diệp Yêu Tinh lúc nói câu vừa rồi đâu, quá ghê luôn!”
Chương 362: Mắng chửi
“Ai da, vậy không được, chuyện gì cũng phải có trước có sau, hôm nay Tú Nhã đặt trước rồi, sao Yêu Tinh lại chen hàng chứ, quá không có đạo lý, hay là thế này, hai người ra giá mua một đêm của Long Thiên đi, ai cao hơn người đó được, đừng làm mất hòa khí nha”
Lúc này Diệp Yêu Tinh mới phản ứng lại mình đã nói hớ, nhưng mà cô ta đã từng trải qua những chuyện oái oăm hơn thế này nhiều, muốn đối phó với việc nhỏ này thì dễ như trở bàn tay.
Diệp Yêu Tinh hùa theo trò đùa của mọi người, nâng cằm Long Thiên, híp mắt háo sắc nói: “Vậy thì phải xem biểu hiện của tên nhãi này mới được, nếu phục vụ tốt đương nhiên đại gia đây sẽ có thưởng!”
“Thế nếu phục vụ không tốt thì sao?”
“Một phát đá xuống giường, cho nhịn đói ba ngày!”
Cả đám cười rộ, thức ăn cũng được mang lên, sắc đẹp và đồ ăn ngon đều là những thứ phụ nữ thích nhất, có đồ ăn ngon mới chặn được chiếc miệng nói không ngừng nghỉ của bọn họ.
Long Thiên hoàn toàn không cảm thấy khó chịu khi tiếp xúc với bọn họ, ngược lại như cá gặp nước, có thể nói khá hòa hợp, ngoại trừ Kim Tú Nhã luôn xấu hổ đỏ mặt không tham gia vào cuộc trò chuyện thì không khí đều rất sôi nổi.
Những cô gái này mới đầu chỉ cảm thấy Long Thiên là một người khá hay ho, tiếp xúc lâu dần rồi mới phát hiện, anh không chỉ thú vị mà phải gọi là vô cùng thú vị mới đúng, anh có thể pha trò với bất kỳ việc gì.
Có một hai người muốn xin số điện thoại Long Thiên nhưng đều bị Diệp Yêu Tinh ngăn cản, ngoài bản thân ra thì không ai được phép chơi đùa với người đàn ông của bạn thân mình, đương nhiên, trừ Kim Tú Nhã.
Đột nhiên có người gõ cửa phòng bao, Tiểu Ngọc đi ra mở cửa, nhìn thấy người đàn ông vừa đến thì vui vẻ nói: “Lại là một tên thư sinh nào đây, áo vest quần tây, xem ra biết chăm chút hơn nhiều so với Long Thiên nha”.
Đám đông nhìn theo, chỉ riêng Kim Tú Nhã biểu cảm ghét bỏ, còn Long Thiên thì mất cả hứng ăn tiếp.
Người đàn ông mặc vest không mời mà tới, nhã nhặn nói với Tiểu Ngọc: “Tôi là bạn học của Kim Tú Nhã, đặc biệt tới đây để tìm cô ấy”.
Nói xong liền cứ thế đi thẳng vào trong, tới trước Kim Tú Nhã rồi thì thầm gì đó với cô ta.
Mặc dù giọng nói không lớn nhưng có thể nghe ra là tiếng Hàn, ngoại trừ Long Thiên thông thạo ngôn ngữ tám nước ra thì những người khác đều không hiểu hai người họ đang nói gì.
Nghe người đàn ông nói xong, sắc mặt Kim Tú Nhã trở nên khó coi, cô ta cũng dùng tiếng Hàn tranh cãi gì đó với người đàn ông, người này có vẻ rất tức giận, hắn ta giơ năm ngón tay lên trước mặt Kim Tú Nhã, xem ra họ đang bàn chuyện tiền nong gì đó.
“Tôi đã bảo tôi không rảnh, anh đi đi”, Kim Tú Nhã chỉ tay ra phía cửa, lạnh lùng nói, câu vừa rồi cô ta nói bằng tiếng Trung, ý muốn làm rõ với mọi người ở đây rằng cô ta ghét tên này.
“Cô Kim, mua bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa, thái độ của cô là kiểu gì thế? Tưởng mình là minh tinh hàng đầu như Trần Phi Ngư ư? Cô không phải chỉ là một người mẫu chân thôi ư, cậu chủ nhà tôi có ý mời cô qua tiếp vài ly rượu là xem trọng cô đấy, hiểu không hả?”
Bởi vì Kim Tú Nhã vừa dùng tiếng Trung nên hắn ta cũng trả lời bằng tiếng Trung, mặc dù giọng nói lơ lớ giống Kim Tú Nhã nhưng ai nấy đều nghe ra, hắn ta rõ ràng là một tên môi giới.
Người đàn ông mặc vest này tên An Tử Húc, hắn ta đúng là không nói dối, hắn ta là người Hàn, đồng thời là bạn đại học với Kim Tú Nhã, có điều không hề thân quen.
Hiện nay hắn ta sinh sống tại Hoa Hạ, cách đây không lâu vừa vào làm cho một công ty lớn ở thủ đô, lần này hắn ta đến nghiên cứu thị trường Bắc Hải cùng cậu chủ của công ty, trùng hợp bắt gặp một loạt người đẹp đi qua ở đại sảnh, Kim Tú Nhã chân dài dáng đẹp đương nhiên đã thu hút sự chú ý của cậu chủ hắn ta, với bổn phận của một tên lâu la, An Tử Húc liền mặt dày mày dạn qua đây, ai ngờ ra giá 50 ngàn một ly rượu mà vẫn bị Kim Tú Nhã gạt phắt đi, vậy là liền nổi cáu.
Kim Tú Nhã mặc dù được tính là người trong giới giải trí, thế nhưng trước giờ luôn giữ thân trong sạch, kể cả tham gia tiệc rượu cũng chỉ để tiếp khách làm ăn, luôn giữ khoảng cách an toàn với khách hàng, đương nhiên cô ta sẽ không chịu nổi việc trả tiền tiếp rượu trắng trợn của An Tử Húc nên đã tức giận từ chối.
“Tôi không kiếm tiền kiểu này, còn nữa, tôi đang dùng bữa cùng bạn bè, mong anh đừng quấy rầy nữa!”, Kim Tú Nhã hừ lạnh, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách như lúc trên sàn diễn.
Mặc dù An Tử Húc nói tiếng Trung không tốt lắm thế nhưng chửi người thì lại rất chua ngoa: “Cô có cái gì mà đòi thanh cao hả Kim Tú Nhã? Không phải chỉ là sao hạng C thôi ư? Cái loại đàn bà chỉ cần ném tiền vào mặt tiền dạng chân tôi gặp nhiều rồi, cô chê tiền ít chứ gì? Tôi tăng lên 100 ngàn đã được chưa?”
Tên này đúng là ngu đần, nói xong mấy lời này coi như tự chuốc nhục vào người, hắn ta không hề nhận thức được rằng mình đang đứng trong chỗ toàn một đám phụ nữ cực kỳ ghê gớm.
“Anh là cái thá gì? Không phải chỉ là tên chạy vặt thôi ư, phát rồ cái gì chứ?”
“Phải đó, một con chó thôi mà cứ tưởng mình oai lắm, chủ của anh chưa cho anh ăn no nên chạy tới đây cắn người hả?”
“Tú Nhã, lên cho hắn ta một trận, nếu dám đánh trả, tôi sẽ đấm cho hắn ta rụng cả hàm răng luôn”
Mấy người này mà nổi cơn lên thì hoàn toàn không phải người bình thường nữa rồi, tiếng Trung đã vô cùng phong phú, ngôn từ chửi người của bọn họ càng lợi hại hơn, mỗi người một câu, công kích rồi nhục mạ đủ cả, mắng liên hồi trong năm sáu phút mà không hề bị lặp câu nào.
An Tử Húc đỏ mặt đứng chôn chân chịu trận, mấy lần hắn ta định phản công nhưng đều không có cơ hội chen mồm vào, hắn chửi bằng tiếng Hàn mọi người đều không hiểu, muốn chửi bằng tiếng Trung thì lại không được lưu loát, bị chửi đến nỗi sắp khóc luôn rồi.
Dùng tên một cuốn sách của Hải Nham để hình dung thì sẽ là: Với loại đê tiện như các người thì lấy lời lẽ gì để chửi đây?
Chương 363: Nhiếp hồn
Ba người phụ nữ một cái sân khấu, sức mạnh của bảy tám người phụ nữ là thứ không phải một hai cái sân khấu biểu diễn là đủ để hình dung, từ việc hỏi thăm lần lượt mười tám đời tổ tông của An Tử Húc là có thể thấy được, linh hồn hắn ta đã bị mấy người phụ nữ này phá hủy gần bằng không, hắn ta từng thấy người đàn bà chanh chua chửi đổng lên giữa đường nhưng bảy tám người thay phiên nhau thì, đó là mặt trận cả Long Thiên cũng không thể chịu được, người nước ngoài bắn tiếng bản địa còn tốt hơn người trong nước.
Chờ mãi mới đến lúc đám người đó mắng chửi mệt rồi nên dừng lại uống ngụm trà nghỉ ngơi thì An Tử Húc mới thì được cơ hội chen miệng nói: “Đám đàn bà kia, các người chờ đó cho tôi!”
Đây không phải là sân nhà mình, cứ ở đây mãi thì chỉ có bản thân hắn ta mệt nên An Tử Húc nói những lời đó xong thì chuẩn bị đi, thế nhưng Diệp Yêu Tinh đừng yên lặng xem trò hay nãy giờ không nói tiếng nào bỗng mở miệng: “Một ly rượu năm mươi ngàn đồng, giữ lời không vậy?”
Những lời đó đã thu hút được An Tử Húc chuẩn bị đi, hắn ta quay đầu lại nhìn Diệp Yêu Tinh, phát hiện con nhóc này lùn hơn Kim Tú Nhã khoảng hai ba centimet, nhưng khí chất toát ra lại nóng bỏng hơn hẳn, có thể nói là kiểu con gái nhiệt tình như lửa thế này có sức hấp dẫn hơn Kim Tú Nhã lạnh lùng cao quý, An Tử Húc nghĩ nếu đi tay không về thì hẳn là không ngóc đầu dậy nổi trước mặt cậu chủ, nhưng nếu như có thể dẫn bạn Kim Tú Nhã về thì cũng có cái cớ để nói.
Thấy Diệp Yêu Tinh chủ động đặt câu hỏi, An Tử Húc cảm thấy vụ này khá ngon lành bèn lên tiếng: “Tất nhiên là giữ lời rồi, cô có hứng thú hả? Yên tâm đi, cậu chủ nhà tôi không thiếu tiền, chỉ cần cô phục vụ cậu ấy thật tốt thì có thể đưa ra bất kỳ cái giá nào”.
Mấy người phụ nữ vẫn còn ríu rít mắng chửi sỉ nhục An Tử Húc đều dừng lại để xem trò vui, Long Thiên thở dài một hơi, anh bạn này ngu ngốc thật, đắc tội một đám phụ nữ kia thì cùng lắm là bị mắng cho chìm trong biển nước bọt thôi, nhưng đắc tội với Diệp Yêu Tinh thì mấy câu mắng chửi đơn giản đó không thể xong việc được.
Ở đây ai mà chả biết cô từ xã hội đen mở một đường máu để đi tới vị trí Hắc Quả Phụ đáng sợ đến mức nào, Long Thiên nghĩ chắc bây giờ Diệp Yêu Tinh đã quyết định sẽ đào mồ chôn sống An Tử Húc rồi.
Diệp Yêu Tinh vẫn tươi cười, hành động và lập luận cực kì sắc sảo, bây giờ cô ta chẳng khác gì một người phụ nữ thấy tiền là sáng mắt, cười hì hì hỏi: “Vậy anh có thể đưa ra giá bao nhiêu?”
An Tử Húc nói: “Giá ngang bằng với Kim Tú Nhã”.
Thật ra hắn ta cũng không định ra giá cao như thế, ít nhiều gì Kim Tú Nhã cũng là một ngôi sao, địa vị bày ra ngay trước mặt, tuy là cô gái này trông cũng rất đẹp nhưng người bình thường làm sao sánh được với minh tinh, cùng lắm mười ngàn một ly rượu là cao lắm rồi, nhưng lần này không giả làm người giàu thì không được, khó lắm cậu chủ mới đến Bắc Hải, nếu chỉ có chút việc nhỏ ấy cũng không thể làm được thì sau này đừng hòng mấy gia tộc lớn ấy để mắt tới. Vì thế nhiều hay ít tiền không quan trọng, đôi khi mặt mũi thể diện còn quan trọng hơn cả tiền.
“Không được, quá ít, không chỉ Tú Nhã chê ít mà tôi còn chê ít nữa là”, Diệp Yêu Tinh lắc đầu nói.
An Tử Húc bắt đầu thấy đối phương chơi đẩy giá nhưng vẫn cắn răng lên tiếng nói: “Thế cô muốn bao nhiêu?”
“Một triệu, không nhiều hơn một đồng, không ít hơn một xu”, Diệp Yêu Tinh nói như lẽ đương nhiên.
Dù An Tử Húc quyết tâm muốn lấy lòng cậu chủ nhà mình nên tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, nhưng hắn ta không thể chấp nhận được việc đối phương khinh người quá đáng như thế, hắn ta đập bàn nói: “Này cô, bộ cô điên rồi hả? Một triệu một ly rượu, cô tưởng cô dát vàng lên người chắc, cẩn thận cắt đứt luôn lưỡi đấy. Ông đây cho cô năm mươi ngàn còn sợ nhiều quá đây này, cô đùa với tôi hay gì, các người có giỏi thì cứ đứng đây chờ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến lũ đàn bà các người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ”.
Có thể thấy là thẹn quá hóa giận nên An Tử Húc đã tính toán đến việc trả thù.
Diệp Yêu Tinh vẫn bình tĩnh nói nhỏ: “Anh hiểu lầm rồi, một triệu không phải là giá mua một ly rượu, mà là giá cho cái mạng của anh, tôi sẽ ở đây chờ anh nữa tiếng, nếu tôi ăn cơm xong mà anh vẫn không đem tiền tới thì anh có thể nhắn cho gia đình chuẩn bị tang sự luôn được rồi đó”.
An Tử Húc lặng người đi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Ha ha ha, tôi không ngờ đấy, cô uy hiếp tôi đấy hả, vậy chúng ta chờ xem!”
Nói xong bèn đẩy cửa bước ra, chuẩn bị gọi mấy anh em ngoài đường chơi một vố cho đám đàn bà đó biết mặt nhưng Diệp Yêu Tinh lại đột ngột đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt An Tử Húc nói: “Tự tát vào mặt mình hai cái”.
An Tử Húc đang định đi thì nhìn lướt qua Diệp Yêu Tinh rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại làm theo, tự vả cho mình hai bạt tai, mấy người phụ nữ trong phòng đều trố mắt ra nhìn, cả đám đều nhìn Diệp Yêu Tinh với ánh mắt khâm phục, chỉ có Long Thiên biết được lúc nãy hai mắt Diệp Yêu Tinh lóe lên đốm sáng hồng kì dị.
Dùng công pháp thôi miên đặc biệt ư? Ha ha ha, Diệp Yêu Tinh này giấu cũng sâu đấy.
Tát vào mặt mình xong thì An Tử Húc vẫn đứng đờ ra tại chỗ, chỉ là tinh thần không được ổn cho lắm, Diệp Yêu Tinh mở to đôi mắt vô tội, nói tiếp: “Lượn về tát cho mỗi người trong phòng anh một cái đi, ở đây hết chuyện của anh rồi”.
An Tử Húc gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.
Lạch cạch!
An Tử Húc ra ngoài và ngoan ngoãn đóng cửa phòng lại cho bọn họ xong thì một đám người vẫn còn dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn Diệp Yêu Tinh.
“Diệp Yêu Tinh, cô đã làm thế nào vậy?”
“Chắc không phải là mấy cái yêu pháp gì đó chứ, con rùa đó nghe lời thế nhỉ?”
“Đúng đó, tôi cứ tưởng là hắn ta sắp đánh cô đến nơi rồi, đang định nhấc ghế lên đập vào đầu tên đó mà hắn ta lại đi rồi?”
Đối mặt với câu hỏi của các cô gái, Diệp Yêu Tinh ra vẻ thẹn thùng ngồi bên cạnh Long Thiên như cô vợ nhỏ mới cưới: “Đó là do người ta lấy tên hay đó, một nụ cười khuynh thành, cười nữa thì đổ luôn hai tòa thành, tôi đã nhìn tên đó mấy lần, nếu hắn ta không bị ma quỷ ám ảnh thì chẳng phải là tôi chẳng còn sức hấp dẫn gì nữa sao?”
Dường như mấy cô gái vẫn không hiểu lắm nhưng chỉ có thể tin vào những lời Diệp Yêu Tinh nói, Long Thiên nhỏ giọng bảo: “Học Nhiếp Hồn Thuật cũng được đấy”.
“Anh đang nói cái gì thế? Sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?”, Diệp Yêu Tinh giả ngu nói.
Long Thiên cũng không hỏi, nếu nhà họ Diệp và nhà họ Đỗ thuộc dạng đại gia tộc ở Bắc Hải thì người nhà họ Diệp tranh thủ học được chút công pháp cũng không có gì lạ, đằng nào mấy cái động tác quơ quào đó cũng chẳng có tác dụng gì với anh, Long Thiên lười phải đánh Thái Cực Quyền với Diệp Yêu Tinh.
Nhưng có chuyện này anh nhất định phải hỏi đến cùng, anh nghiêm túc nói: “Tôi không cần biết cô dùng mấy cái chiêu thức vớ vẩn gì, tôi chỉ hỏi cô đúng một câu, cô có dùng cái chiêu này với vợ tôi chưa?”
“Anh cảm thấy cái chiêu thức đó có tác dụng với cô vợ mang chân huyết Phượng Hoàng nhà anh không?”, Diệp Yêu Tinh hỏi ngược lại.
Long Thiên sững sờ rồi bật cười, nói: “Đúng là không có tác dụng”.
Diệp Yêu Tinh cũng vui vẻ nói: “Anh yên tâm, dù tôi có nảy ra ý định xấu xa gì thì cũng không bao giờ đụng gì đến nhà họ Vương đâu, tôi không phải là tên ngu ngốc Đỗ Sĩ Nguyên rồi nhấn chìm cả gia tộc vào, tôi còn trẻ nên vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa”.
Chương 364: Khó chơi
Long Thiên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, như vậy là đã hiểu rõ rồi, Long Thiên biết Diệp Yêu Tinh không dễ bị lật đổ như vậy, Diệp Yêu Tinh cũng biết nguyên nhân nhà họ Đỗ bị diệt vong, cho nên đôi nam nữ bụng dạ thâm sâu này đều dùng cách giao lưu kín đáo để cảnh cáo và nói cho đối phương biết, mình không có bất cứ ý định thù địch nào, nhắc trước đối phương không cần phải làm những chuyện dư thừa.
Kim Tú Nhã có chút khó xử nói: "Đều tại tôi nên những người kỳ quái đó mới đến".
Diệp Yêu Tinh cười tủm tỉm nói: "Không phải đâu, coi như hoạt động giải trí đi, dù sao người đàn ông đó cũng đi rồi, chúng ta ăn tiếp đi".
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Diệp Yêu Tinh đã lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hắc Long của Hắc Long Đường, bảo hắn mang theo vài tay chân đến gây sự một chút ở phòng VIP của người đàn ông Hàn Quốc kia, dám đắc tội với Diệp Yêu Tinh thì còn mơ được sống yên ổn sao?
"..."
Trong một phòng VIP khác có ba người đàn ông, người đàn ông ngồi bên trái mặc chiếc áo màu đen, cách ăn mặc chẳng ra làm sao, khiến người ta có cảm giác mình voi đuôi chuột, hơn nữa khí chất tổng thể lộ ra vẻ u ám, vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì.
Người đàn ông trung niên ngồi bên phải lại có thân hình cao to vạm vỡ như gấu, giọng nói ồm ồm như chuông đồng nói: "Cậu chủ, lần này đến Bắc Hải có phải đến võ quán của mấy thế gia kia, đánh cho những kẻ tự nhận mình là cao thủ đó một trận không?"
Người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm nhất có ngoại hình tuấn tú, cảm giác âm nhu, hơn nữa vừa cười lên đã khiến toàn thân toát ra mùi máu tươi, với tay ra lấy một miếng sashimi, vừa cho vào miệng vừa nói: "Tôi lại từng nghe trưởng bối trong nhà nói qua, Bắc Hải này có Lầu Một võ học, bên trong giấu hơn một nửa số bí tịch võ học của Hoa Hạ, có điều do nhà họ Phạm trông coi nên lần này có thể đến đó góp vui một phen. Hơn nữa, Yên Vô Song từ trước đến nay vẫn luôn đối đầu với tôi, nhà họ Yên của cô ta và nhà họ Phạm lại là đồng minh, nên tìm chút hên xui cũng là điều đương nhiên, hơn nữa tôi cũng muốn biết cậu chủ Phạm của nhà họ Phạm đó có phải thật sự là đồ bỏ đi không".
Người đàn ông trung niên vui vẻ nói: "Thú vị đó, nghe nói tòa lầu đó có sáu vị gác lầu, đều là những võ giả cấp Địa, lần này để tôi giúp cậu chủ đánh trận mở đầu, đánh cho chúng trở mình không kịp, còn về phần Cờ thánh Tư Đồ Văn thì phải để ông Liễu ra tay rồi".
Lão giả mặc áo màu đen chính là ông Liễu, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Tên Đại Tượng nhà cậu đúng là thích chọn việc nhẹ nhàng mà làm nhỉ, Tư Đồ Văn đó là cấp Thiên trung tam phẩm, một mình tôi không đánh thắng được".
"Ông Liễu, ông đừng khiêm tốn nữa, ai chẳng biết trước đây ông và lão thất phu Tư Đồ Văn đó người tám lạng kẻ nửa cân chứ, đã nhiều năm trôi qua, dựa vào công pháp độc đáo của nhà họ Ngụy chúng ta cộng thêm có sự phụ trợ của đan dược nữa, một Cờ thánh đã bước vào trung tam phẩm nhỏ nhoi sao có thể là đối thủ của ông được", người đàn ông trung niên được gọi là Đại Tượng nịnh nọt nói.
Người thanh niên liếm đồ còn thừa trên ngón tay, híp mắt lại nói: "Thế cứ quyết định vậy đi, tối nay chúng ta tìm vài cô gái vui vẻ trước, ngày mai sẽ đến Lầu Một đó chơi một chút".
"Nói đi nói lại thì tên tiểu quỷ Hàn Quốc đó đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy về nhỉ?", Đại Tượng cười nói: "Vẫn là mắt nhìn của cậu chủ lợi hại, người đẹp vừa nhìn trúng kia có đôi chân dài quả thật là đủ cho tôi chơi mấy năm".
Người thanh niên vẻ mặt vô cảm, chỉ liếc Đại Tượng một cái, ông Liễu bên cạnh ho khan một tiếng, Đại Tượng mới ý thức được mình lỡ lời, vội vàng tự vả vào miệng mình nói: "Tiểu nhân nói sai rồi, mong cậu chủ đừng để bụng, nếu cậu chủ vẫn chưa bớt giận thì tiểu nhân bây giờ lập tức quỳ xuống dập đầu mấy cái".
Tên võ giả có tu vi xấp xỉ vào cấp Thiên mà chẳng có cốt khí gì, còn trông giống chó săn hơn cả chó săn.
Người thanh niên dường như từ lâu đã quen với sự cung kính hèn mọn này của Đại Tượng, cũng chẳng để ý nói: "Mắt nhìn của tên khốn nhà anh cũng coi như không tệ, được, đợi tôi chơi chán rồi sẽ thưởng cho anh cũng có sao đâu".
Đại Tượng cảm động, còn thiếu nước quỳ xuống nước mắt nước mũi nói một tiếng đa tạ long ân thôi.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mở ra, An Tử Húc tinh thần hoảng hốt đi vào, có thể đoán vị cậu chủ mà An Tử Húc nhắc đến chính là người ngồi trước mặt đây.
Thấy An Tử Húc có gì đó không ổn, người đàn ông trẻ tuổi cười rồi hỏi: "Sao vậy? Đối phương không muốn à?"
An Tử Húc không trả lời, mà lẳng lặng đi đến trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, hắn bây giờ vẫn giữ trạng thái như bị mất hồn, chỉ nhớ mệnh lệnh của Diệp Yêu Tinh đó là cho người trong phòng VIP này mỗi người một cái bạt tai.
An Tử Húc giơ tay lên, người đàn ông trẻ tuổi cũng không hoảng hốt, phảng phất như đã biết trước chuyện gì đó, Đại Tượng bên cạnh không ngồi yên được nữa, quát lên một tiếng to gan, sau đó nháy mắt đã túm chặt lấy cổ của An Tử Húc, An Tử Húc gần bảy mươi lăm ki-lô-gam đã bị hắn nhấc lên bằng một tay, ấn mạnh lên bức tường đằng sau, không thể động đậy.
Thân làm vệ sĩ như Đại Tượng đương nhiên không cho phép cậu chủ của mình xảy ra bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào, đối với những kẻ dám tấn công bất ngờ cậu chủ của hắn thì chỉ có một kết cục đó chính là chết.
Đúng lúc tay phải Đại Tượng nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị kết liễu tên đồng nghiệp chó săn giống mình, thì người đàn ông trẻ tuổi chỉ tập trung vào đĩa sashimi mở miệng nói: "Dừng tay".
Đại Tượng không dám làm trái mệnh lệnh, lập tức thu tay lại, chỉ là tay trái vẫn khóa chặt yết hầu của đối phương, ông Liễu đi tới kiểm tra lượt, sau đó búng tay một cái, An Tử Húc lập tức lấy lại tinh thần.
Vừa nhận ra mình bị Đại Tượng kẹp cổ, vẻ mặt buồn bực hỏi: "Anh Đại Tượng, chuyện gì vậy?"
Đại Tượng thấy An Tử Húc đã khôi phục lại lý trí nên buông tay ra, An Tử Húc co quắp ngồi xuống đất, vẻ mặt hoang mang, người đàn ông trẻ tuổi đi đến trước mặt hắn, giúp hắn chỉnh sửa lại cổ áo, sau đó hỏi: "Nói đi xem nào, đã gặp phải ca khó nhằn rồi à?"
Chương 365: Xung đột
Bên ngoài tiệm cơm có mấy chiếc xe không biển số đang đỗ, một đám đàn ông hung hăng chỉ thiếu mỗi nước xăm ba chữ xã hội đen lên đầu xuất hiện trước cửa quán cơm, người cầm đầu là một tay đàn ông trọc đầu, đứng bên cạnh hắn chính là Báo Tử Kiến người đã bị Long Thiên dạy dỗ cho một trận.
Nếu như Báo Tử Kiến cũng có mặt vậy thì không cần nói nhiều nữa, đám người này chính là thành viên của Hắc Long Đường.
Người đàn ông trọc đầu ăn mặc chẳng ra làm sao, miệng ngậm điếu thuốc lá, đi đứng nghênh ngang, bộ dạng như bố thiên hạ.
Sắc mặt của nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa khi thấy đám người này trông vô cùng khó xử, cậu ta không còn xa lạ gì với đám côn đồ lưu manh này nữa, lúc quán cơm mới mở cửa vài năm trước, đám lưu manh này đã đến để thu phí bảo kê, ông chủ không chịu đưa còn cho bảo vệ đánh nhau một trận, sau đó con trai của ông chủ bị bắt đi mới ngoan ngoãn nộp tiền.
Mùng một hàng tháng, đám người này đều sẽ đến thu phí bảo kê, cũng không nhiều, chỉ đòi vài nghìn tệ, ông chủ cũng coi như mua chút bình an, chỉ là không phải mới đến thu hai ngày trước sao, sao giờ lại đến nữa vậy?
Mấy nhân viên phục vụ đùn đẩy nhau, sau đó đẩy một người bình thường đã quen bị người khác bắt nạt ra, cậu ta bất đắc dĩ đi lên trước hỏi: "Anh Long, không phải hai hôm trước đã nộp phí bảo kê rồi sao, sao hôm nay lại tới nữa vậy?"
Ông trùm của Hắc Long Đường được gọi là anh Long kia mỉm cười, đưa cho cậu nhóc một điếu thuốc, bộ mặt hung hăng đầu gấu kia nhìn thế nào cũng không thấy nổi chút lương thiện, nhưng vẫn cố tình bày ra nụ cười không ra làm sao nói: "Cậu em, chúng tôi tới không phải để thu phí bảo kê, mà tới tìm người, cậu dẫn đường đi, phòng VIP 402".
Cậu nhóc nhận lấy điếu thuốc nhưng không dám hút, nhỏ nhẹ hỏi: "Không phải tới chém người đó chứ?"
"Không đâu, chúng tôi đều là những người văn minh, cho dù có chém người cũng sẽ không chém ở trong nhà hàng các cậu đâu, như vậy không phải đã tự phá hủy thương hiệu của chúng tôi sao?", anh Long vẻ mặt đứng đắn nói.
Cậu nhóc xua tay nói: "Anh, anh xem dáng vẻ hung hăng của các anh thế kia, hay là đợi em gọi cho ông chủ một tiếng, để ông ấy nói chuyện với anh, chứ em chỉ là người làm thuê thôi, anh đừng làm khó em, em mà dẫn anh lên đó nếu như xảy ra chuyện gì, ông chủ không dám tìm anh tính sổ, nhưng em thì chẳng phải đã chết chắc rồi sao?"
Người đàn ông đứng bên cạnh Báo Tử Kiến bước lên đá vào chân cậu nhóc một cái, sau đó quát: "Lắm lời thế, nếu không dẫn đường, tao cho mày ăn đòn".
Nhìn kỹ lại thì người này chẳng phải chính là người lần trước bị Long Thiên xử lý một trận, Trương Lượng sao?
Vốn dĩ sau khi Trương Lượng bị tập đoàn Vương Thị đuổi cổ thì cũng may mắn được đi theo đám xã hội đen, có người bạn tốt như Báo Tử Kiến nên cũng nhanh chóng có chốn dung thân.
Tên Báo Tử Kiến cũng coi như nghĩa khí, lần trước chịu thiệt một vố vì Trương Lượng cũng không để bụng, ngược lại sau khi đối phương ra nhập vào Hắc Long Đường còn hết sức chiếu cố, vốn dĩ chuyện hôm nay cũng không định mang hắn theo, nhưng Báo Tử Kiến nghĩ cần phải cho anh Long thấy được người anh em này của gã không phải chỉ biết cáo mượn oai hùm, cho nên mới dắt hắn đi cùng.
Cậu nhóc nhân viên bị đá một cái mất trọng tâm nên ngã nhào xuống đất, Hắc Long liền đá một phát vào mông của Trương Lượng nói: "Ai bảo cậu ra tay, ức hiếp một nhân viên phục vụ mà cũng coi được à!"
Trương Lượng ấm ức phủi đít quần nói: "Đại ca, em thấy thằng nhóc này lôi lôi kéo kéo chặn đường của anh nên chỉ muốn nó lễ phép với anh thôi mà?"
Hắc Long bảo hắn cút đi, sau đó đi lên đỡ cậu nhóc kia đứng dậy nói: "Cậu em, không phải anh làm khó cậu mà chuyện hôm nay đừng nói là tìm ông chủ của cậu, mà cho dù ông Vương tới cũng vô dụng. Được, cậu không dẫn đường cũng không sao, bọn anh tự lên, nếu sau này ông chủ cậu có trách tội thì cứ nói là anh ép cậu, nếu như bị sa thải cũng không sao, Hắc Long Đường cũng có một bát cơm cho cậu".
Cậu nhân viên phục vụ kia nhất thời không biết nói gì, chỉ cảm thấy anh Long bên ngoài thì hung hăng dữ tợn này tựa hồ như không phải là dạng tội ác tày trời như trong tưởng tượng của cậu ta.
Hắc Long dẫn trước đến thang máy, Báo Tử Kiến đi phía sau nhỏ giọng nói với Trương Lượng: "Đại ca của chúng ta ghét nhất là ức hiếp người lương thiện, anh vào Hắc Long Đường lâu như vậy rồi sao chút tinh ý thế cũng không có, khi nào về tôi mời, anh xin lỗi đại ca cho tử tế, biết chưa?"
"Biết rồi người anh em", Trương Lượng bên ngoài thì cười hi hi nhưng trong lòng thì thầm chửi tên ngu ngốc họ Long, ra ngoài lăn lộn không được ức hiếp dân lành, vậy còn lăn lộn cái quái gì nữa, ngay đến chút cảm giác ưu việt này cũng không có.
Hắc Long vừa đi ra khỏi thang máy vừa từ tốn nói: "Mặc dù chúng ta ra ngoài lăn lộn, nhưng làm người cũng phải biết chút đạo lý, đánh đấm giết chóc gây sự với người của những bang phái khác thì không sao, nhưng ức hiếp dân thường thì không được. Chúng ta đều xuất thân từ dân thường, cũng đã từng bị bắt nạt, cảm giác đó không thoải mái chút nào, cho nên phải biết nghĩ cho người khác một chút, biết chưa?"
Đám anh em vâng lời phụ họa theo, cộng thêm cả Hắc Long tổng cộng có 21 tên xã hội đen kéo đến phòng VIP 402, thực ra chút chuyện nhỏ này cũng không cần đến Hắc Long phải ra mặt, nhưng nếu như quý nhân của hắn Diệp Yêu Tinh đã gọi thì đương nhiên hắn phải đích thân ra tay rồi.
Hắn có thể ở nhà đẹp đi xe xịn đều là nhờ vào người phụ nữ này, nếu như không có Diệp Yêu Tinh thì hiện giờ hắn chẳng là cái thá gì, uống nước nhớ nguồn, dù Hắc Long ít học nhưng vẫn hiểu đạo lý này.
Hơn nữa từ trước đến nay hắn vẫn luôn kính trọng Diệp Yêu Tinh, kính trọng đến mức không dám có một chút lòng ái mộ nào, đối với hắn, Diệp Yêu Tinh chính là nữ thần cao cao tại thượng, đừng nói là bị người khác chửi một câu, cho dù có nhìn thêm một cái cũng khiến Hắc Long khó chịu trong lòng.
Đến trước cửa phòng VIP 402, Hắc Long vốn cũng không có ý định chuyện nhỏ hóa không liền giơ chân ra đạp tung cửa ra, người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên trong chỉ ngầng đầu lên liếc nhìn một cái, trông chẳng có chút hứng thú nào, rồi lại tiếp tục thưởng thức đồ ăn.
An Tử Húc lập tức đứng lên, hắn vừa này đã kể lại mọi chuyện, bao gồm cả lý do vì sao hắn tự nhiên lại mất ý thức, vốn cho rằng cậu chủ nhà mình sẽ dẫn hai vị ác nô trong nhà này đi tìm đối phương gây chuyện, nhưng cậu chủ nghe xong vẫn thờ ơ làm thinh, chỉ bảo bọn họ ăn cơm, ngoài ra không có động thái gì khác.
An Tử Húc vốn đang kìm nén cơn uất ức thấy đối phương dây dưa mãi không dứt, lập tức bực bội đứng lên nói: "Các người là ai? Là người mà con hồ ly tinh phòng bên cạnh tìm tới để trả thù sao?"
Sở dĩ An Tử Húc bạo gan như vậy là bởi vì có ba vị cao thủ bên cạnh, hắn đã tận mắt chứng kiến người được gọi là Đại Tượng kia đã xé rách một tên sát thủ đang sống sờ sờ muốn ám sát chủ nhân của hắn.
Ông Liễu mặc dù chưa từng ra tay nhưng phong thái cao thủ như vậy, thiết nghĩa bản lĩnh chắc cũng không thua kém ai.
Còn về phần cậu chủ thì nghe nói đợt trước mới đến làm ầm nhà họ Yên lên, đánh cho cao thủ tên Trịnh Hòa bại liệt nửa người, nguyên nhân là vì Yên Vô Song đã từ chối lời mời của hắn.
Địa điểm ăn là một nhà hàng cách viện thẩm mỹ của Diệp Yêu Tinh khá gần nên mọi người đều không lái xe, Long Thiên đi cùng một nhóm mỹ nữ trên phố, cực kỳ gây chú ý, không khó để thấy những tên cóc ghẻ bu quanh người đẹp, nhưng một đám thiên nga lượn quanh một một tên xấu xí lại là cảnh tượng hiếm thấy, người qua đường đều vô thức chú ý tới bọn họ và trầm mặc suy nghĩ tên đàn ông đi ở giữa là thần thánh phương nào mà lại có nhiều người đẹp vây quanh như vậy.
Thậm chí có người còn suýt hôn đít xe phía trước mặt vì không tập trung nhìn đường.
Nhà hàng bày trí trông rất cao cấp, nhìn sơ qua là biết một bữa ăn ít nhất cũng phải hai ba ngàn, lấy phong cách ẩm thực phía Nam làm chủ đạo, thiên về hương vị nhẹ nhàng và tinh tế.
Long Thiên không có yêu cầu cao đối với việc ăn uống, hồi ở Quỷ Môn anh đã từng ăn tất cả những thứ khó ăn, có khi phải đến hoang đảo để thực hiện nhiệm vụ, lương khô mang theo hết sạch, anh phải ăn cả những sinh vật dưới đất hay trên cây.
Chỉ có những kẻ đói khát mới biết sự quý giá của thức ăn, thói kén chọn của Long Thiên có thể nói đã bị Qủy Môn mài giũa hoàn toàn.
Bởi vì Diệp Yêu Tinh đã gọi điện đặt trước, với cả rõ ràng cô ta là khách quen ở đây nên vừa vào phục vụ liền dẫn họ tới thẳng phòng bao, trên đường đi còn khoác tay trò chuyện với cô ta.
Diệp Yêu Tinh mặc dù thường xuyên giao thiệp với doanh nhân và xã hội đen, nhưng khác với với dự đoán của Long Thiên, cô ta không hề tỏ ra thượng đẳng mà rất nhiệt tình đáp chuyện, tự nhiên như nói chuyện với đồng nghiệp vậy, hoàn toàn không giống kiểu người có thân phận ghê gớm khiến người ta phải trợn mắt kinh ngạc.
Dưới sự dụ dỗ của một nhóm mỹ nữ, Long Thiên thản nhiên gọi hai món, sau đó dành quyền gọi món cho mọi người.
Một cô gái tóc đỏ tên Tiểu Vương nói đùa đặc biệt gọi món hàu nướng cho Long Thiên bồi bổ tinh thần để lát nữa hiến thân cho Kim Tú Nhã.
Long Thiên chỉ cười, anh biết những người phụ nữ này mặc dù lời nói phóng túng nhưng thực ra bản chất không hề xấu, thậm chí họ còn chân thành hơn so với mấy loại trà xanh chỉ biết làm bộ làm tịch.
Nhưng nếu có ai nghĩ rằng bọn họ là kiểu phụ nữ sẽ lên giường với bất kỳ tên đàn ông nào thì kẻ chịu khổ lại chính là người đó thôi.
Một đám bạn yêu quái của Diệp Yêu Tinh sẽ tác quai tác quái đến mức nào, nãy giờ chủ đề của bọn họ chỉ xoay quanh Long Thiên và Kim Tú Nhã, Long Thiên có thể ung dung đối phó, nhưng người da mặt mỏng như Kim Tú Nhã thì không thể bình thản như anh được.
Cô ta nãy giờ một mực cúi gằm đầu uống trà, thỉnh thoảng vừa mới quay sang liếc trộm sang Long Thiên ở bên cạnh liền mặt đỏ tía tai.
Diệp Yêu Tinh ngồi bên trái anh, âm thầm đưa tay véo chân Long Thiên rồi nhỏ giọng cảnh cáo: “Nếu anh mà dám động tới Kim Tú Nhã, tôi sẽ bảo Lệ Trân phạt anh quỳ trên tấm giặt đồ”.
“Diệp Yêu Tinh, cho dù tôi có ý đồ thì cũng chả có gan đó, có khi tôi chưa kịp làm gì cô ấy đã khóc rồi, nói cũng khó hiểu, sao cô với Kim Tú Nhã làm bạn với nhau hay vậy, tính cách hai người rõ là khác nhau một trời một vực”, Long Thiên thì thầm, nãy giờ anh vẫn luôn chú ý cử chỉ của Kim Tú Nhã, phải nói là ngây thơ hết chỗ, kiểu con gái thậm chí còn nhút nhát hơn cả Mộc Tiểu Nhã như vậy thời nay rất hiếm gặp,.
Diệp Yêu Tinh bĩu môi, quyến rũ nói: “Làm sao? Chưa gì đã chê tôi không thuần khiết rồi à, anh thích kiểu này thì sớm nói một câu, tôi cho anh lác mắt luôn, khả năng diễn xuất của tôi hơi bị thần sầu đấy”.
Trông bộ dạng khêu gợi của Diệp Yêu Tinh, Long Thiên đã hiểu phần nào tại sao trước đây cô ta hay bị một đám phụ nữ chặn đường rồi, kể cả cô ta không phải là tiểu tam thì trông dáng vẻ này ai không nghĩ cô ta là hồ ly tinh cơ chứ, đúng là trăm miệng khó cãi.
Có điều anh từng được nghe Vương Lệ Trân kể bao nhiêu năm nay chưa từng thấy có người đàn ông nào thực sự chinh phục được Diệp Yêu Tinh, hiếm khi thấy cô ta quen một người một tuần, phải là thường xuyên quen mấy người một tuần mới đúng.
Theo lẽ thường, một người phụ nữ phải sử dụng chút chiến lược mới có thể trói chặt người đàn ông, không được nữa thì dùng xác thịt để đặt cược, nhưng Diệp Yêu Tinh thì trái ngược hoàn toàn, cô ta chỉ cần dựa vào cái miệng lợi hại là đã có thể khiến đám đàn ông nghe lời cun cút, bọn họ có muốn lợi dụng cô ta cũng chả có cửa.
Trong ấn tượng của anh, chỉ có vị nữ hiệp Hoàng Dung Như là có bản lĩnh này, Cừu Đông Thanh và Vương Lệ Trân đối với anh còn được, chứ với những tên đàn ông khác thì đều vô cùng lạnh lùng xa cách.
Nhớ tới vị nữ hiệp này, Long Thiên bất giác mỉm cười, không thể không thừa nhận Hoàng Dung Như đã để lại cho anh rất nhiều hồi ức thanh xuân đẹp đẽ, cũng chả biết cuộc sống của cô ta ở Đại học Thanh Hoa thế nào rồi, không biết liệu có giống như hồi cấp ba, cùng một môi trường, giây trước vừa lên bục nhận giải thưởng tuyên dương, giây sau đã bị réo tên kiểm điểm hay không, lúc nào cô ta cũng sẽ khiến các học sinh khác kinh ngạc không thôi, cái danh nữ hiệp cũng từ đó mà ra, câu nói thương hiệu của Hoàn Dung Như chính là: “Thần thái của tôi, các người dù học mười kiếp cũng cũng không có được”.
Diệp Yêu Tinh thấy Long Thiên bỗng cười ngây ngô thì lấy làm khó hiểu, liền hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì thế, cười trông như thằng đểu ấy”.
Long Thiên thành thật đáp: “Cô rất giống một người bạn của tôi, tuy nhiên đã rất lâu rồi tôi không liên lạc”.
Diệp Yêu Tinh lập tức nổi cơn tò mò, hỏi: “Là bạn bè hay người yêu? Hay là bạn tình? Cô ấy có xinh đẹp bằng tôi không?”
Long Thiên cười, nói: “Là anh em, còn về nhan sắc thì, đang nói chuyện với cô nên đương nhiên là cô đẹp hơn rồi”.
Diệp Yêu Tinh giờ mới chịu tha cho Long Thiên, khen anh cũng thức thời đấy, sau đó lại nói: “Tôi ngày càng ưng mồm miệng anh rồi đấy, hay là anh làm ăn với tôi, tôi nuôi anh, ok không?”
Lời vừa nói ra lập tức có người đùa: “Không phải anh ấy làm với cô đó ư? Còn làm với ai được nữa?”
Cả đám phụ nữ ở đó đơ mất vài giây, sau khi hiểu ra liền cười ồ cả lên.
“Làm với tôi, tôi nuôi anh, Diệp Yêu Tinh, cô cũng chất quá đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đề nghị bao trai với vẻ mặt tự hào một cách nghiêm túc như vậy đó”.
“Đúng thế, cô không thấy vẻ mặt của Diệp Yêu Tinh lúc nói câu vừa rồi đâu, quá ghê luôn!”
Chương 362: Mắng chửi
“Ai da, vậy không được, chuyện gì cũng phải có trước có sau, hôm nay Tú Nhã đặt trước rồi, sao Yêu Tinh lại chen hàng chứ, quá không có đạo lý, hay là thế này, hai người ra giá mua một đêm của Long Thiên đi, ai cao hơn người đó được, đừng làm mất hòa khí nha”
Lúc này Diệp Yêu Tinh mới phản ứng lại mình đã nói hớ, nhưng mà cô ta đã từng trải qua những chuyện oái oăm hơn thế này nhiều, muốn đối phó với việc nhỏ này thì dễ như trở bàn tay.
Diệp Yêu Tinh hùa theo trò đùa của mọi người, nâng cằm Long Thiên, híp mắt háo sắc nói: “Vậy thì phải xem biểu hiện của tên nhãi này mới được, nếu phục vụ tốt đương nhiên đại gia đây sẽ có thưởng!”
“Thế nếu phục vụ không tốt thì sao?”
“Một phát đá xuống giường, cho nhịn đói ba ngày!”
Cả đám cười rộ, thức ăn cũng được mang lên, sắc đẹp và đồ ăn ngon đều là những thứ phụ nữ thích nhất, có đồ ăn ngon mới chặn được chiếc miệng nói không ngừng nghỉ của bọn họ.
Long Thiên hoàn toàn không cảm thấy khó chịu khi tiếp xúc với bọn họ, ngược lại như cá gặp nước, có thể nói khá hòa hợp, ngoại trừ Kim Tú Nhã luôn xấu hổ đỏ mặt không tham gia vào cuộc trò chuyện thì không khí đều rất sôi nổi.
Những cô gái này mới đầu chỉ cảm thấy Long Thiên là một người khá hay ho, tiếp xúc lâu dần rồi mới phát hiện, anh không chỉ thú vị mà phải gọi là vô cùng thú vị mới đúng, anh có thể pha trò với bất kỳ việc gì.
Có một hai người muốn xin số điện thoại Long Thiên nhưng đều bị Diệp Yêu Tinh ngăn cản, ngoài bản thân ra thì không ai được phép chơi đùa với người đàn ông của bạn thân mình, đương nhiên, trừ Kim Tú Nhã.
Đột nhiên có người gõ cửa phòng bao, Tiểu Ngọc đi ra mở cửa, nhìn thấy người đàn ông vừa đến thì vui vẻ nói: “Lại là một tên thư sinh nào đây, áo vest quần tây, xem ra biết chăm chút hơn nhiều so với Long Thiên nha”.
Đám đông nhìn theo, chỉ riêng Kim Tú Nhã biểu cảm ghét bỏ, còn Long Thiên thì mất cả hứng ăn tiếp.
Người đàn ông mặc vest không mời mà tới, nhã nhặn nói với Tiểu Ngọc: “Tôi là bạn học của Kim Tú Nhã, đặc biệt tới đây để tìm cô ấy”.
Nói xong liền cứ thế đi thẳng vào trong, tới trước Kim Tú Nhã rồi thì thầm gì đó với cô ta.
Mặc dù giọng nói không lớn nhưng có thể nghe ra là tiếng Hàn, ngoại trừ Long Thiên thông thạo ngôn ngữ tám nước ra thì những người khác đều không hiểu hai người họ đang nói gì.
Nghe người đàn ông nói xong, sắc mặt Kim Tú Nhã trở nên khó coi, cô ta cũng dùng tiếng Hàn tranh cãi gì đó với người đàn ông, người này có vẻ rất tức giận, hắn ta giơ năm ngón tay lên trước mặt Kim Tú Nhã, xem ra họ đang bàn chuyện tiền nong gì đó.
“Tôi đã bảo tôi không rảnh, anh đi đi”, Kim Tú Nhã chỉ tay ra phía cửa, lạnh lùng nói, câu vừa rồi cô ta nói bằng tiếng Trung, ý muốn làm rõ với mọi người ở đây rằng cô ta ghét tên này.
“Cô Kim, mua bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa, thái độ của cô là kiểu gì thế? Tưởng mình là minh tinh hàng đầu như Trần Phi Ngư ư? Cô không phải chỉ là một người mẫu chân thôi ư, cậu chủ nhà tôi có ý mời cô qua tiếp vài ly rượu là xem trọng cô đấy, hiểu không hả?”
Bởi vì Kim Tú Nhã vừa dùng tiếng Trung nên hắn ta cũng trả lời bằng tiếng Trung, mặc dù giọng nói lơ lớ giống Kim Tú Nhã nhưng ai nấy đều nghe ra, hắn ta rõ ràng là một tên môi giới.
Người đàn ông mặc vest này tên An Tử Húc, hắn ta đúng là không nói dối, hắn ta là người Hàn, đồng thời là bạn đại học với Kim Tú Nhã, có điều không hề thân quen.
Hiện nay hắn ta sinh sống tại Hoa Hạ, cách đây không lâu vừa vào làm cho một công ty lớn ở thủ đô, lần này hắn ta đến nghiên cứu thị trường Bắc Hải cùng cậu chủ của công ty, trùng hợp bắt gặp một loạt người đẹp đi qua ở đại sảnh, Kim Tú Nhã chân dài dáng đẹp đương nhiên đã thu hút sự chú ý của cậu chủ hắn ta, với bổn phận của một tên lâu la, An Tử Húc liền mặt dày mày dạn qua đây, ai ngờ ra giá 50 ngàn một ly rượu mà vẫn bị Kim Tú Nhã gạt phắt đi, vậy là liền nổi cáu.
Kim Tú Nhã mặc dù được tính là người trong giới giải trí, thế nhưng trước giờ luôn giữ thân trong sạch, kể cả tham gia tiệc rượu cũng chỉ để tiếp khách làm ăn, luôn giữ khoảng cách an toàn với khách hàng, đương nhiên cô ta sẽ không chịu nổi việc trả tiền tiếp rượu trắng trợn của An Tử Húc nên đã tức giận từ chối.
“Tôi không kiếm tiền kiểu này, còn nữa, tôi đang dùng bữa cùng bạn bè, mong anh đừng quấy rầy nữa!”, Kim Tú Nhã hừ lạnh, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng xa cách như lúc trên sàn diễn.
Mặc dù An Tử Húc nói tiếng Trung không tốt lắm thế nhưng chửi người thì lại rất chua ngoa: “Cô có cái gì mà đòi thanh cao hả Kim Tú Nhã? Không phải chỉ là sao hạng C thôi ư? Cái loại đàn bà chỉ cần ném tiền vào mặt tiền dạng chân tôi gặp nhiều rồi, cô chê tiền ít chứ gì? Tôi tăng lên 100 ngàn đã được chưa?”
Tên này đúng là ngu đần, nói xong mấy lời này coi như tự chuốc nhục vào người, hắn ta không hề nhận thức được rằng mình đang đứng trong chỗ toàn một đám phụ nữ cực kỳ ghê gớm.
“Anh là cái thá gì? Không phải chỉ là tên chạy vặt thôi ư, phát rồ cái gì chứ?”
“Phải đó, một con chó thôi mà cứ tưởng mình oai lắm, chủ của anh chưa cho anh ăn no nên chạy tới đây cắn người hả?”
“Tú Nhã, lên cho hắn ta một trận, nếu dám đánh trả, tôi sẽ đấm cho hắn ta rụng cả hàm răng luôn”
Mấy người này mà nổi cơn lên thì hoàn toàn không phải người bình thường nữa rồi, tiếng Trung đã vô cùng phong phú, ngôn từ chửi người của bọn họ càng lợi hại hơn, mỗi người một câu, công kích rồi nhục mạ đủ cả, mắng liên hồi trong năm sáu phút mà không hề bị lặp câu nào.
An Tử Húc đỏ mặt đứng chôn chân chịu trận, mấy lần hắn ta định phản công nhưng đều không có cơ hội chen mồm vào, hắn chửi bằng tiếng Hàn mọi người đều không hiểu, muốn chửi bằng tiếng Trung thì lại không được lưu loát, bị chửi đến nỗi sắp khóc luôn rồi.
Dùng tên một cuốn sách của Hải Nham để hình dung thì sẽ là: Với loại đê tiện như các người thì lấy lời lẽ gì để chửi đây?
Chương 363: Nhiếp hồn
Ba người phụ nữ một cái sân khấu, sức mạnh của bảy tám người phụ nữ là thứ không phải một hai cái sân khấu biểu diễn là đủ để hình dung, từ việc hỏi thăm lần lượt mười tám đời tổ tông của An Tử Húc là có thể thấy được, linh hồn hắn ta đã bị mấy người phụ nữ này phá hủy gần bằng không, hắn ta từng thấy người đàn bà chanh chua chửi đổng lên giữa đường nhưng bảy tám người thay phiên nhau thì, đó là mặt trận cả Long Thiên cũng không thể chịu được, người nước ngoài bắn tiếng bản địa còn tốt hơn người trong nước.
Chờ mãi mới đến lúc đám người đó mắng chửi mệt rồi nên dừng lại uống ngụm trà nghỉ ngơi thì An Tử Húc mới thì được cơ hội chen miệng nói: “Đám đàn bà kia, các người chờ đó cho tôi!”
Đây không phải là sân nhà mình, cứ ở đây mãi thì chỉ có bản thân hắn ta mệt nên An Tử Húc nói những lời đó xong thì chuẩn bị đi, thế nhưng Diệp Yêu Tinh đừng yên lặng xem trò hay nãy giờ không nói tiếng nào bỗng mở miệng: “Một ly rượu năm mươi ngàn đồng, giữ lời không vậy?”
Những lời đó đã thu hút được An Tử Húc chuẩn bị đi, hắn ta quay đầu lại nhìn Diệp Yêu Tinh, phát hiện con nhóc này lùn hơn Kim Tú Nhã khoảng hai ba centimet, nhưng khí chất toát ra lại nóng bỏng hơn hẳn, có thể nói là kiểu con gái nhiệt tình như lửa thế này có sức hấp dẫn hơn Kim Tú Nhã lạnh lùng cao quý, An Tử Húc nghĩ nếu đi tay không về thì hẳn là không ngóc đầu dậy nổi trước mặt cậu chủ, nhưng nếu như có thể dẫn bạn Kim Tú Nhã về thì cũng có cái cớ để nói.
Thấy Diệp Yêu Tinh chủ động đặt câu hỏi, An Tử Húc cảm thấy vụ này khá ngon lành bèn lên tiếng: “Tất nhiên là giữ lời rồi, cô có hứng thú hả? Yên tâm đi, cậu chủ nhà tôi không thiếu tiền, chỉ cần cô phục vụ cậu ấy thật tốt thì có thể đưa ra bất kỳ cái giá nào”.
Mấy người phụ nữ vẫn còn ríu rít mắng chửi sỉ nhục An Tử Húc đều dừng lại để xem trò vui, Long Thiên thở dài một hơi, anh bạn này ngu ngốc thật, đắc tội một đám phụ nữ kia thì cùng lắm là bị mắng cho chìm trong biển nước bọt thôi, nhưng đắc tội với Diệp Yêu Tinh thì mấy câu mắng chửi đơn giản đó không thể xong việc được.
Ở đây ai mà chả biết cô từ xã hội đen mở một đường máu để đi tới vị trí Hắc Quả Phụ đáng sợ đến mức nào, Long Thiên nghĩ chắc bây giờ Diệp Yêu Tinh đã quyết định sẽ đào mồ chôn sống An Tử Húc rồi.
Diệp Yêu Tinh vẫn tươi cười, hành động và lập luận cực kì sắc sảo, bây giờ cô ta chẳng khác gì một người phụ nữ thấy tiền là sáng mắt, cười hì hì hỏi: “Vậy anh có thể đưa ra giá bao nhiêu?”
An Tử Húc nói: “Giá ngang bằng với Kim Tú Nhã”.
Thật ra hắn ta cũng không định ra giá cao như thế, ít nhiều gì Kim Tú Nhã cũng là một ngôi sao, địa vị bày ra ngay trước mặt, tuy là cô gái này trông cũng rất đẹp nhưng người bình thường làm sao sánh được với minh tinh, cùng lắm mười ngàn một ly rượu là cao lắm rồi, nhưng lần này không giả làm người giàu thì không được, khó lắm cậu chủ mới đến Bắc Hải, nếu chỉ có chút việc nhỏ ấy cũng không thể làm được thì sau này đừng hòng mấy gia tộc lớn ấy để mắt tới. Vì thế nhiều hay ít tiền không quan trọng, đôi khi mặt mũi thể diện còn quan trọng hơn cả tiền.
“Không được, quá ít, không chỉ Tú Nhã chê ít mà tôi còn chê ít nữa là”, Diệp Yêu Tinh lắc đầu nói.
An Tử Húc bắt đầu thấy đối phương chơi đẩy giá nhưng vẫn cắn răng lên tiếng nói: “Thế cô muốn bao nhiêu?”
“Một triệu, không nhiều hơn một đồng, không ít hơn một xu”, Diệp Yêu Tinh nói như lẽ đương nhiên.
Dù An Tử Húc quyết tâm muốn lấy lòng cậu chủ nhà mình nên tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, nhưng hắn ta không thể chấp nhận được việc đối phương khinh người quá đáng như thế, hắn ta đập bàn nói: “Này cô, bộ cô điên rồi hả? Một triệu một ly rượu, cô tưởng cô dát vàng lên người chắc, cẩn thận cắt đứt luôn lưỡi đấy. Ông đây cho cô năm mươi ngàn còn sợ nhiều quá đây này, cô đùa với tôi hay gì, các người có giỏi thì cứ đứng đây chờ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến lũ đàn bà các người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ”.
Có thể thấy là thẹn quá hóa giận nên An Tử Húc đã tính toán đến việc trả thù.
Diệp Yêu Tinh vẫn bình tĩnh nói nhỏ: “Anh hiểu lầm rồi, một triệu không phải là giá mua một ly rượu, mà là giá cho cái mạng của anh, tôi sẽ ở đây chờ anh nữa tiếng, nếu tôi ăn cơm xong mà anh vẫn không đem tiền tới thì anh có thể nhắn cho gia đình chuẩn bị tang sự luôn được rồi đó”.
An Tử Húc lặng người đi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Ha ha ha, tôi không ngờ đấy, cô uy hiếp tôi đấy hả, vậy chúng ta chờ xem!”
Nói xong bèn đẩy cửa bước ra, chuẩn bị gọi mấy anh em ngoài đường chơi một vố cho đám đàn bà đó biết mặt nhưng Diệp Yêu Tinh lại đột ngột đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt An Tử Húc nói: “Tự tát vào mặt mình hai cái”.
An Tử Húc đang định đi thì nhìn lướt qua Diệp Yêu Tinh rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại làm theo, tự vả cho mình hai bạt tai, mấy người phụ nữ trong phòng đều trố mắt ra nhìn, cả đám đều nhìn Diệp Yêu Tinh với ánh mắt khâm phục, chỉ có Long Thiên biết được lúc nãy hai mắt Diệp Yêu Tinh lóe lên đốm sáng hồng kì dị.
Dùng công pháp thôi miên đặc biệt ư? Ha ha ha, Diệp Yêu Tinh này giấu cũng sâu đấy.
Tát vào mặt mình xong thì An Tử Húc vẫn đứng đờ ra tại chỗ, chỉ là tinh thần không được ổn cho lắm, Diệp Yêu Tinh mở to đôi mắt vô tội, nói tiếp: “Lượn về tát cho mỗi người trong phòng anh một cái đi, ở đây hết chuyện của anh rồi”.
An Tử Húc gật đầu, xoay người ra khỏi phòng.
Lạch cạch!
An Tử Húc ra ngoài và ngoan ngoãn đóng cửa phòng lại cho bọn họ xong thì một đám người vẫn còn dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn Diệp Yêu Tinh.
“Diệp Yêu Tinh, cô đã làm thế nào vậy?”
“Chắc không phải là mấy cái yêu pháp gì đó chứ, con rùa đó nghe lời thế nhỉ?”
“Đúng đó, tôi cứ tưởng là hắn ta sắp đánh cô đến nơi rồi, đang định nhấc ghế lên đập vào đầu tên đó mà hắn ta lại đi rồi?”
Đối mặt với câu hỏi của các cô gái, Diệp Yêu Tinh ra vẻ thẹn thùng ngồi bên cạnh Long Thiên như cô vợ nhỏ mới cưới: “Đó là do người ta lấy tên hay đó, một nụ cười khuynh thành, cười nữa thì đổ luôn hai tòa thành, tôi đã nhìn tên đó mấy lần, nếu hắn ta không bị ma quỷ ám ảnh thì chẳng phải là tôi chẳng còn sức hấp dẫn gì nữa sao?”
Dường như mấy cô gái vẫn không hiểu lắm nhưng chỉ có thể tin vào những lời Diệp Yêu Tinh nói, Long Thiên nhỏ giọng bảo: “Học Nhiếp Hồn Thuật cũng được đấy”.
“Anh đang nói cái gì thế? Sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?”, Diệp Yêu Tinh giả ngu nói.
Long Thiên cũng không hỏi, nếu nhà họ Diệp và nhà họ Đỗ thuộc dạng đại gia tộc ở Bắc Hải thì người nhà họ Diệp tranh thủ học được chút công pháp cũng không có gì lạ, đằng nào mấy cái động tác quơ quào đó cũng chẳng có tác dụng gì với anh, Long Thiên lười phải đánh Thái Cực Quyền với Diệp Yêu Tinh.
Nhưng có chuyện này anh nhất định phải hỏi đến cùng, anh nghiêm túc nói: “Tôi không cần biết cô dùng mấy cái chiêu thức vớ vẩn gì, tôi chỉ hỏi cô đúng một câu, cô có dùng cái chiêu này với vợ tôi chưa?”
“Anh cảm thấy cái chiêu thức đó có tác dụng với cô vợ mang chân huyết Phượng Hoàng nhà anh không?”, Diệp Yêu Tinh hỏi ngược lại.
Long Thiên sững sờ rồi bật cười, nói: “Đúng là không có tác dụng”.
Diệp Yêu Tinh cũng vui vẻ nói: “Anh yên tâm, dù tôi có nảy ra ý định xấu xa gì thì cũng không bao giờ đụng gì đến nhà họ Vương đâu, tôi không phải là tên ngu ngốc Đỗ Sĩ Nguyên rồi nhấn chìm cả gia tộc vào, tôi còn trẻ nên vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa”.
Chương 364: Khó chơi
Long Thiên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, như vậy là đã hiểu rõ rồi, Long Thiên biết Diệp Yêu Tinh không dễ bị lật đổ như vậy, Diệp Yêu Tinh cũng biết nguyên nhân nhà họ Đỗ bị diệt vong, cho nên đôi nam nữ bụng dạ thâm sâu này đều dùng cách giao lưu kín đáo để cảnh cáo và nói cho đối phương biết, mình không có bất cứ ý định thù địch nào, nhắc trước đối phương không cần phải làm những chuyện dư thừa.
Kim Tú Nhã có chút khó xử nói: "Đều tại tôi nên những người kỳ quái đó mới đến".
Diệp Yêu Tinh cười tủm tỉm nói: "Không phải đâu, coi như hoạt động giải trí đi, dù sao người đàn ông đó cũng đi rồi, chúng ta ăn tiếp đi".
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Diệp Yêu Tinh đã lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hắc Long của Hắc Long Đường, bảo hắn mang theo vài tay chân đến gây sự một chút ở phòng VIP của người đàn ông Hàn Quốc kia, dám đắc tội với Diệp Yêu Tinh thì còn mơ được sống yên ổn sao?
"..."
Trong một phòng VIP khác có ba người đàn ông, người đàn ông ngồi bên trái mặc chiếc áo màu đen, cách ăn mặc chẳng ra làm sao, khiến người ta có cảm giác mình voi đuôi chuột, hơn nữa khí chất tổng thể lộ ra vẻ u ám, vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì.
Người đàn ông trung niên ngồi bên phải lại có thân hình cao to vạm vỡ như gấu, giọng nói ồm ồm như chuông đồng nói: "Cậu chủ, lần này đến Bắc Hải có phải đến võ quán của mấy thế gia kia, đánh cho những kẻ tự nhận mình là cao thủ đó một trận không?"
Người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm nhất có ngoại hình tuấn tú, cảm giác âm nhu, hơn nữa vừa cười lên đã khiến toàn thân toát ra mùi máu tươi, với tay ra lấy một miếng sashimi, vừa cho vào miệng vừa nói: "Tôi lại từng nghe trưởng bối trong nhà nói qua, Bắc Hải này có Lầu Một võ học, bên trong giấu hơn một nửa số bí tịch võ học của Hoa Hạ, có điều do nhà họ Phạm trông coi nên lần này có thể đến đó góp vui một phen. Hơn nữa, Yên Vô Song từ trước đến nay vẫn luôn đối đầu với tôi, nhà họ Yên của cô ta và nhà họ Phạm lại là đồng minh, nên tìm chút hên xui cũng là điều đương nhiên, hơn nữa tôi cũng muốn biết cậu chủ Phạm của nhà họ Phạm đó có phải thật sự là đồ bỏ đi không".
Người đàn ông trung niên vui vẻ nói: "Thú vị đó, nghe nói tòa lầu đó có sáu vị gác lầu, đều là những võ giả cấp Địa, lần này để tôi giúp cậu chủ đánh trận mở đầu, đánh cho chúng trở mình không kịp, còn về phần Cờ thánh Tư Đồ Văn thì phải để ông Liễu ra tay rồi".
Lão giả mặc áo màu đen chính là ông Liễu, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Tên Đại Tượng nhà cậu đúng là thích chọn việc nhẹ nhàng mà làm nhỉ, Tư Đồ Văn đó là cấp Thiên trung tam phẩm, một mình tôi không đánh thắng được".
"Ông Liễu, ông đừng khiêm tốn nữa, ai chẳng biết trước đây ông và lão thất phu Tư Đồ Văn đó người tám lạng kẻ nửa cân chứ, đã nhiều năm trôi qua, dựa vào công pháp độc đáo của nhà họ Ngụy chúng ta cộng thêm có sự phụ trợ của đan dược nữa, một Cờ thánh đã bước vào trung tam phẩm nhỏ nhoi sao có thể là đối thủ của ông được", người đàn ông trung niên được gọi là Đại Tượng nịnh nọt nói.
Người thanh niên liếm đồ còn thừa trên ngón tay, híp mắt lại nói: "Thế cứ quyết định vậy đi, tối nay chúng ta tìm vài cô gái vui vẻ trước, ngày mai sẽ đến Lầu Một đó chơi một chút".
"Nói đi nói lại thì tên tiểu quỷ Hàn Quốc đó đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy về nhỉ?", Đại Tượng cười nói: "Vẫn là mắt nhìn của cậu chủ lợi hại, người đẹp vừa nhìn trúng kia có đôi chân dài quả thật là đủ cho tôi chơi mấy năm".
Người thanh niên vẻ mặt vô cảm, chỉ liếc Đại Tượng một cái, ông Liễu bên cạnh ho khan một tiếng, Đại Tượng mới ý thức được mình lỡ lời, vội vàng tự vả vào miệng mình nói: "Tiểu nhân nói sai rồi, mong cậu chủ đừng để bụng, nếu cậu chủ vẫn chưa bớt giận thì tiểu nhân bây giờ lập tức quỳ xuống dập đầu mấy cái".
Tên võ giả có tu vi xấp xỉ vào cấp Thiên mà chẳng có cốt khí gì, còn trông giống chó săn hơn cả chó săn.
Người thanh niên dường như từ lâu đã quen với sự cung kính hèn mọn này của Đại Tượng, cũng chẳng để ý nói: "Mắt nhìn của tên khốn nhà anh cũng coi như không tệ, được, đợi tôi chơi chán rồi sẽ thưởng cho anh cũng có sao đâu".
Đại Tượng cảm động, còn thiếu nước quỳ xuống nước mắt nước mũi nói một tiếng đa tạ long ân thôi.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mở ra, An Tử Húc tinh thần hoảng hốt đi vào, có thể đoán vị cậu chủ mà An Tử Húc nhắc đến chính là người ngồi trước mặt đây.
Thấy An Tử Húc có gì đó không ổn, người đàn ông trẻ tuổi cười rồi hỏi: "Sao vậy? Đối phương không muốn à?"
An Tử Húc không trả lời, mà lẳng lặng đi đến trước mặt người đàn ông trẻ tuổi, hắn bây giờ vẫn giữ trạng thái như bị mất hồn, chỉ nhớ mệnh lệnh của Diệp Yêu Tinh đó là cho người trong phòng VIP này mỗi người một cái bạt tai.
An Tử Húc giơ tay lên, người đàn ông trẻ tuổi cũng không hoảng hốt, phảng phất như đã biết trước chuyện gì đó, Đại Tượng bên cạnh không ngồi yên được nữa, quát lên một tiếng to gan, sau đó nháy mắt đã túm chặt lấy cổ của An Tử Húc, An Tử Húc gần bảy mươi lăm ki-lô-gam đã bị hắn nhấc lên bằng một tay, ấn mạnh lên bức tường đằng sau, không thể động đậy.
Thân làm vệ sĩ như Đại Tượng đương nhiên không cho phép cậu chủ của mình xảy ra bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào, đối với những kẻ dám tấn công bất ngờ cậu chủ của hắn thì chỉ có một kết cục đó chính là chết.
Đúng lúc tay phải Đại Tượng nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị kết liễu tên đồng nghiệp chó săn giống mình, thì người đàn ông trẻ tuổi chỉ tập trung vào đĩa sashimi mở miệng nói: "Dừng tay".
Đại Tượng không dám làm trái mệnh lệnh, lập tức thu tay lại, chỉ là tay trái vẫn khóa chặt yết hầu của đối phương, ông Liễu đi tới kiểm tra lượt, sau đó búng tay một cái, An Tử Húc lập tức lấy lại tinh thần.
Vừa nhận ra mình bị Đại Tượng kẹp cổ, vẻ mặt buồn bực hỏi: "Anh Đại Tượng, chuyện gì vậy?"
Đại Tượng thấy An Tử Húc đã khôi phục lại lý trí nên buông tay ra, An Tử Húc co quắp ngồi xuống đất, vẻ mặt hoang mang, người đàn ông trẻ tuổi đi đến trước mặt hắn, giúp hắn chỉnh sửa lại cổ áo, sau đó hỏi: "Nói đi xem nào, đã gặp phải ca khó nhằn rồi à?"
Chương 365: Xung đột
Bên ngoài tiệm cơm có mấy chiếc xe không biển số đang đỗ, một đám đàn ông hung hăng chỉ thiếu mỗi nước xăm ba chữ xã hội đen lên đầu xuất hiện trước cửa quán cơm, người cầm đầu là một tay đàn ông trọc đầu, đứng bên cạnh hắn chính là Báo Tử Kiến người đã bị Long Thiên dạy dỗ cho một trận.
Nếu như Báo Tử Kiến cũng có mặt vậy thì không cần nói nhiều nữa, đám người này chính là thành viên của Hắc Long Đường.
Người đàn ông trọc đầu ăn mặc chẳng ra làm sao, miệng ngậm điếu thuốc lá, đi đứng nghênh ngang, bộ dạng như bố thiên hạ.
Sắc mặt của nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa khi thấy đám người này trông vô cùng khó xử, cậu ta không còn xa lạ gì với đám côn đồ lưu manh này nữa, lúc quán cơm mới mở cửa vài năm trước, đám lưu manh này đã đến để thu phí bảo kê, ông chủ không chịu đưa còn cho bảo vệ đánh nhau một trận, sau đó con trai của ông chủ bị bắt đi mới ngoan ngoãn nộp tiền.
Mùng một hàng tháng, đám người này đều sẽ đến thu phí bảo kê, cũng không nhiều, chỉ đòi vài nghìn tệ, ông chủ cũng coi như mua chút bình an, chỉ là không phải mới đến thu hai ngày trước sao, sao giờ lại đến nữa vậy?
Mấy nhân viên phục vụ đùn đẩy nhau, sau đó đẩy một người bình thường đã quen bị người khác bắt nạt ra, cậu ta bất đắc dĩ đi lên trước hỏi: "Anh Long, không phải hai hôm trước đã nộp phí bảo kê rồi sao, sao hôm nay lại tới nữa vậy?"
Ông trùm của Hắc Long Đường được gọi là anh Long kia mỉm cười, đưa cho cậu nhóc một điếu thuốc, bộ mặt hung hăng đầu gấu kia nhìn thế nào cũng không thấy nổi chút lương thiện, nhưng vẫn cố tình bày ra nụ cười không ra làm sao nói: "Cậu em, chúng tôi tới không phải để thu phí bảo kê, mà tới tìm người, cậu dẫn đường đi, phòng VIP 402".
Cậu nhóc nhận lấy điếu thuốc nhưng không dám hút, nhỏ nhẹ hỏi: "Không phải tới chém người đó chứ?"
"Không đâu, chúng tôi đều là những người văn minh, cho dù có chém người cũng sẽ không chém ở trong nhà hàng các cậu đâu, như vậy không phải đã tự phá hủy thương hiệu của chúng tôi sao?", anh Long vẻ mặt đứng đắn nói.
Cậu nhóc xua tay nói: "Anh, anh xem dáng vẻ hung hăng của các anh thế kia, hay là đợi em gọi cho ông chủ một tiếng, để ông ấy nói chuyện với anh, chứ em chỉ là người làm thuê thôi, anh đừng làm khó em, em mà dẫn anh lên đó nếu như xảy ra chuyện gì, ông chủ không dám tìm anh tính sổ, nhưng em thì chẳng phải đã chết chắc rồi sao?"
Người đàn ông đứng bên cạnh Báo Tử Kiến bước lên đá vào chân cậu nhóc một cái, sau đó quát: "Lắm lời thế, nếu không dẫn đường, tao cho mày ăn đòn".
Nhìn kỹ lại thì người này chẳng phải chính là người lần trước bị Long Thiên xử lý một trận, Trương Lượng sao?
Vốn dĩ sau khi Trương Lượng bị tập đoàn Vương Thị đuổi cổ thì cũng may mắn được đi theo đám xã hội đen, có người bạn tốt như Báo Tử Kiến nên cũng nhanh chóng có chốn dung thân.
Tên Báo Tử Kiến cũng coi như nghĩa khí, lần trước chịu thiệt một vố vì Trương Lượng cũng không để bụng, ngược lại sau khi đối phương ra nhập vào Hắc Long Đường còn hết sức chiếu cố, vốn dĩ chuyện hôm nay cũng không định mang hắn theo, nhưng Báo Tử Kiến nghĩ cần phải cho anh Long thấy được người anh em này của gã không phải chỉ biết cáo mượn oai hùm, cho nên mới dắt hắn đi cùng.
Cậu nhóc nhân viên bị đá một cái mất trọng tâm nên ngã nhào xuống đất, Hắc Long liền đá một phát vào mông của Trương Lượng nói: "Ai bảo cậu ra tay, ức hiếp một nhân viên phục vụ mà cũng coi được à!"
Trương Lượng ấm ức phủi đít quần nói: "Đại ca, em thấy thằng nhóc này lôi lôi kéo kéo chặn đường của anh nên chỉ muốn nó lễ phép với anh thôi mà?"
Hắc Long bảo hắn cút đi, sau đó đi lên đỡ cậu nhóc kia đứng dậy nói: "Cậu em, không phải anh làm khó cậu mà chuyện hôm nay đừng nói là tìm ông chủ của cậu, mà cho dù ông Vương tới cũng vô dụng. Được, cậu không dẫn đường cũng không sao, bọn anh tự lên, nếu sau này ông chủ cậu có trách tội thì cứ nói là anh ép cậu, nếu như bị sa thải cũng không sao, Hắc Long Đường cũng có một bát cơm cho cậu".
Cậu nhân viên phục vụ kia nhất thời không biết nói gì, chỉ cảm thấy anh Long bên ngoài thì hung hăng dữ tợn này tựa hồ như không phải là dạng tội ác tày trời như trong tưởng tượng của cậu ta.
Hắc Long dẫn trước đến thang máy, Báo Tử Kiến đi phía sau nhỏ giọng nói với Trương Lượng: "Đại ca của chúng ta ghét nhất là ức hiếp người lương thiện, anh vào Hắc Long Đường lâu như vậy rồi sao chút tinh ý thế cũng không có, khi nào về tôi mời, anh xin lỗi đại ca cho tử tế, biết chưa?"
"Biết rồi người anh em", Trương Lượng bên ngoài thì cười hi hi nhưng trong lòng thì thầm chửi tên ngu ngốc họ Long, ra ngoài lăn lộn không được ức hiếp dân lành, vậy còn lăn lộn cái quái gì nữa, ngay đến chút cảm giác ưu việt này cũng không có.
Hắc Long vừa đi ra khỏi thang máy vừa từ tốn nói: "Mặc dù chúng ta ra ngoài lăn lộn, nhưng làm người cũng phải biết chút đạo lý, đánh đấm giết chóc gây sự với người của những bang phái khác thì không sao, nhưng ức hiếp dân thường thì không được. Chúng ta đều xuất thân từ dân thường, cũng đã từng bị bắt nạt, cảm giác đó không thoải mái chút nào, cho nên phải biết nghĩ cho người khác một chút, biết chưa?"
Đám anh em vâng lời phụ họa theo, cộng thêm cả Hắc Long tổng cộng có 21 tên xã hội đen kéo đến phòng VIP 402, thực ra chút chuyện nhỏ này cũng không cần đến Hắc Long phải ra mặt, nhưng nếu như quý nhân của hắn Diệp Yêu Tinh đã gọi thì đương nhiên hắn phải đích thân ra tay rồi.
Hắn có thể ở nhà đẹp đi xe xịn đều là nhờ vào người phụ nữ này, nếu như không có Diệp Yêu Tinh thì hiện giờ hắn chẳng là cái thá gì, uống nước nhớ nguồn, dù Hắc Long ít học nhưng vẫn hiểu đạo lý này.
Hơn nữa từ trước đến nay hắn vẫn luôn kính trọng Diệp Yêu Tinh, kính trọng đến mức không dám có một chút lòng ái mộ nào, đối với hắn, Diệp Yêu Tinh chính là nữ thần cao cao tại thượng, đừng nói là bị người khác chửi một câu, cho dù có nhìn thêm một cái cũng khiến Hắc Long khó chịu trong lòng.
Đến trước cửa phòng VIP 402, Hắc Long vốn cũng không có ý định chuyện nhỏ hóa không liền giơ chân ra đạp tung cửa ra, người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên trong chỉ ngầng đầu lên liếc nhìn một cái, trông chẳng có chút hứng thú nào, rồi lại tiếp tục thưởng thức đồ ăn.
An Tử Húc lập tức đứng lên, hắn vừa này đã kể lại mọi chuyện, bao gồm cả lý do vì sao hắn tự nhiên lại mất ý thức, vốn cho rằng cậu chủ nhà mình sẽ dẫn hai vị ác nô trong nhà này đi tìm đối phương gây chuyện, nhưng cậu chủ nghe xong vẫn thờ ơ làm thinh, chỉ bảo bọn họ ăn cơm, ngoài ra không có động thái gì khác.
An Tử Húc vốn đang kìm nén cơn uất ức thấy đối phương dây dưa mãi không dứt, lập tức bực bội đứng lên nói: "Các người là ai? Là người mà con hồ ly tinh phòng bên cạnh tìm tới để trả thù sao?"
Sở dĩ An Tử Húc bạo gan như vậy là bởi vì có ba vị cao thủ bên cạnh, hắn đã tận mắt chứng kiến người được gọi là Đại Tượng kia đã xé rách một tên sát thủ đang sống sờ sờ muốn ám sát chủ nhân của hắn.
Ông Liễu mặc dù chưa từng ra tay nhưng phong thái cao thủ như vậy, thiết nghĩa bản lĩnh chắc cũng không thua kém ai.
Còn về phần cậu chủ thì nghe nói đợt trước mới đến làm ầm nhà họ Yên lên, đánh cho cao thủ tên Trịnh Hòa bại liệt nửa người, nguyên nhân là vì Yên Vô Song đã từ chối lời mời của hắn.
Bình luận facebook