• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến binh bất bại (7 Viewers)

  • Chương 356-360

Chương 356: Xin tự trọng

Điều chủ yếu là thân hình quả thực là cực phẩm, so với thân hình gợi cảm của Diệp Yêu Tinh thì vẫn xuất sắc hơn vài phần, ngực tấn công mông phòng thủ, nhưng lại không hề thô kệch, ngược lại còn trong veo như cây đào mật trưởng thành. Toàn thân từ trên xuống dưới cứ như có thể tiết ra nước, khiến người khác không nhịn nổi mà muốn chơi một hiệp, gương mặt càng không thể bới móc điểm gì, sống mũi tinh xảo, đôi mắt to long lanh, đôi môi có độ dày vừa phải, rất gợi cảm, bất cứ bộ phận nào cũng đủ khiến đàn ông toàn thiên hạ này phải mất hồn mất vía, hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn được nữa, người có thể khiến Long Thiên đã thẩm qua rất nhiều phụ nữ phải kinh ngạc, cô ta là người đầu tiên.

Long Thiên sờ mũi, cũng đưa tay ra cười nói: "Vui như thế nào?"

Người phụ nữ nghe không hiểu, quay đầu nhìn về phía Diệp Yêu Tinh, Diệp Yêu Tinh liền phiên dịch lại cho cô ta nghe, sau đó người phụ nữ có chút không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành cười trừ, đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người đàn ông ra chiêu không theo lẽ thường.

"Nhìn đôi chân của cô ta đi, đẹp không?", Diệp Yêu Tinh đứng bên cạnh chọc chọc Long Thiên hỏi.

Long Thiên đã thưởng thức cẩn thận trước đó rồi, độ mặt dày này đã được tôi luyện cùng với Tiểu Nam Tử, cũng không cảm thấy có gì không ổn, thành thật nói: "Đẹp thì cũng đẹp thật, nhưng vết sẹo đó trông hơi chướng mắt, là do tai nạn xe sao?"

Nói xong anh liền vươn tay ra sờ, khiến cho cô người mẫu đến từ Hàn Quốc kia sợ tới mức nhìn không rõ, còn tưởng rằng Long Thiên là loại háo sắc thấy gái đẹp liền nổi ham muốn, vội vàng bối rối lùi lại về sau mấy bước.

Một đám phụ nữ thấy vậy cười ngặt nghẽo, cả Diệp Yêu Tinh cũng không nhịn nổi mà che miệng cười duyên.

"Ai yo yo, vị anh hùng này đúng là nóng vội, nhanh vậy đã động tay động chân rồi, chúng tôi vẫn còn đang nhìn đó".

"Đúng vậy, dù Tú Nhã rất xinh đẹp cũng không thể lộ nguyên hình nhanh vậy chứ, đại anh hùng, cậu như vậy sẽ bị người khác hiểu lầm là đồ háo sắc đấy".

"Tú Nhã ngại rồi kìa, đại anh hùng, cậu phải chịu trách nhiệm đó, nếu như không dỗ cho cô ấy vui được thì chúng tôi không bỏ qua cho cậu đâu!"

Long Thiên nhìn Kim Tú Nhã trốn sau lưng một chị gái, vẻ mặt cảnh giác như một chú mèo con, vui vẻ nói: "Cô hai ơi, cô đừng sợ, tôi chỉ đang xem mức độ nông sâu của vết thương thôi, nếu như Diệp Yêu Tinh đã đưa tôi tới thì cô cũng biết tôi tới để chữa bệnh, bác sĩ khám bệnh cho bệnh nhân không tồn tại ý đồ gì mà lợi dụng hay không lợi dụng".

Nghe vậy Kim Tú Nhã mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng ánh mắt để dò hỏi Diệp Yêu Tinh, Diệp Yêu Tinh vẻ mặt dễ thương nói: "Yên tâm đi, Tú Nhã, nếu như cậu ấy dám có ý đồ gì với cô thì không cần đến cô ra tay, những chị gái ở đây đủ để ép cậu ấy ra bã rồi, cậu ấy thật sự được tôi mời đến để khám bệnh cho cô đó".

"Diệp Yêu Tinh, cô đừng có nói lung tung, một người trẻ tuổi dồi dào sức lực như tôi mà không đấu lại được với mấy người sao", Long Thiên cười nói.

Câu nói này lại khơi lên sự trêu chọc của mọi người, thấy Long Thiên ở giữa một khóm hoa thế này mà vẫn nói năng ung dung, Kim Tú Nhã quá quen với những ánh mắt chằm chằm của đàn ông theo bản năng đã thả lỏng hơn. Làm người đẹp bao nhiêu năm rồi, cô ta có thể phân biệt được kẻ háo sắc thật và háo giác giả bộ, thường thì người đàn ông càng có bộ dạng không đứng đắn thì càng đáng tin hơn, ngược lại những kẻ mở miệng là nói nhân nghĩa đạo lý lại thường là ngụy quân tử.

Hơn nữa, cô ta không tin tưởng Long Thiên, lẽ nào cũng không tin tưởng người chị em tốt là Diệp Yêu Tinh sao?

"Cái đó, là do tôi nghĩ nhiều rồi, mong bác sĩ Long không chê cười", Kim Tú Nhã nhỏ nhẹ nói, một người đẹp cao một mét bảy mươi tám lại nói năng nhỏ nhẹ yếu đuối, đúng là trái ngược nhau mà. Cũng may Tiểu Báo Tử đã về thủ đô rồi, nếu không gặp chị gái này chắc cu cậu lại giở trò dụ dỗ con gái nhà lành.

Nghề người mẫu chân ở Hàn Quốc có yêu cầu đặc biệt, tỷ lệ giữa đùi và cẳng chân thì cẳng chân phải bằng hoặc dài hơn đùi, dáng chân có độ dày đồng đều, đường nét đẹp, thanh tú, mịn màng, trơn bóng, không được có sẹo, bắp chân săn chắc, đùi tròn và mông không được ngấn mỡ.

Do vậy có thể nhận thấy làm một người mẫu chân thì bất kỳ một tì vết nhỏ nào cũng có thể là điểm trí mạng, Kim Tú Nhã được xưng là người mẫu chân số một Hàn Quốc, dùng từ con gà đẻ trứng vàng để mô tả cũng không hề quá. Nhưng vừa nhận được quảng cáo của người chị em tốt Diệp Khuynh Thành xong không bao lâu đã vô tình xảy ra một tai nạn giao thông nhỏ, trên chân có một vết thương, đối với người khác thì chẳng làm sao, nhưng đối với Kim Tú Nhã mà nói thì là vấn đề liên quan đến tương lai và sự nghiệp của cô ta.

Sau khi Diệp Yêu Tinh biết được sự việc đã lập tức dùng chai màu đen thử xem sao, nhưng vết sẹo vẫn không mất đi, dùng chai màu đen thử nghiệm không có tác dụng, nên đành phải gọi Long Thiên tới, thầm nghĩ dùng chai màu đen bản nồng độ cao hơn có lẽ sẽ có tác dụng.

Dù sao cũng phải thử, nếu như vết sẹo trên chân không mất đi được thì Diệp Yêu Tinh đành phải kết thúc hợp đồng với Kim Tú Nhã, suy cho cùng việc người đại diện không lớn không nhỏ này cô ta cũng không đặt lên trên vấn đề tiền bạc được, chỉ là cảm thấy hơi có lỗi với người bạn cũ này thôi.

Lần này Long Thiên đi vội nên không đem theo lọ thuốc mà Nhan Như Ngọc cho, nhưng chút chuyện liên quan đến da thịt này chỉ cần sử dụng chân khí tiến vào cơ thể cũng không có gì khó khăn, chân khí của cao thủ cấp Thiên không chỉ có tác dụng chống đỡ ngoại lực đơn thuần mà còn có khả năng hồi phục, hơn nữa đã có một ví dụ là Tần Ỷ Thiên trước đó rồi, cho nên Long Thiên nói với thái độ thử xem sao: "Cô ngồi xuống đi, tôi xem vết thương đã".

Việc cho một người đàn ông xa lạ sờ vào chân mình không phải là một điều dễ dàng với Kim Tú Nhã, dù sao cô ta cũng kiếm cơm nhờ vào đôi chân này, bình thường ngay đến cô ta cũng phải tự yêu thương và nâng niu lấy đôi chân tuyệt đẹp này, sao có thể để cho người khác tùy tiện chạm vào chứ, nhưng thấy Diệp Yêu Tinh tự tin như vậy thì Kim Tú Nhã cũng đành thử xem sao.

Cô ta ngồi trên ghế sô-pha, Long Thiên cởi giày của cô ta ra, sau đó nâng chân phải cô ta lên đặt trên đầu gối anh, đặt bàn tay lên trên vết sẹo rất rõ kia, ai chẳng có lòng yêu cái đẹp, một tuyệt sắc giai nhân thế này mà lại vì chút khuyết điểm đó mất đi vẻ hoàn hảo thì đúng là đáng tiếc.

Truyền chân khí vào trong người, Kim Tú Nhã chỉ cảm thấy vị trí vết sẹo hơi ngứa ngáy và ấm nóng, không nhịn nổi mà khẽ rên lên một tiếng, vô cùng dịu dàng, quyến rũ mê người.

Long Thiên đang chuyên tâm trị thương cho Kim Tú Nhã đã bị âm thanh gợi tình này làm cho giật mình đến nỗi hớp một ngụm khí lạnh, ra vẻ đạo mạo nói: "Cô gái, mong cô tự trọng!"
Chương 357: Nịnh hót

Lúc đầu mọi người đều không nghĩ tới, tất cả đều tới hóng hớt, muốn biết Long Thiên có thật giỏi như vậy hay không.

Hơn nữa, chữa trị kêu la vài tiếng là bình thường nên không ai quan tâm. Kết quả là tiếng kêu khác thường này vừa vang lên, bầu không khí cũng thay đổi, người ta có thể không suy nghĩ lung tung chắc?

Những người ở đây đều không phải loại đứng đắn gì, lập tức nối móc với hàm ý trong lời Long Thiên, ai nấy đều nở nụ cười đầy ẩn ý, có người thích đùa còn lên tiếng trêu chọc: “Tôi nói này Tú Nhã, cô kiềm chế chút đi, đừng có phát ra mấy âm thanh kiểu vậy, đến con gái như tôi còn không chịu được thì nói gì một người đàn ông chứ”.

“Phải đấy, nếu để người ta phân tâm thì người chịu khổ là cô đó, cơ mà không ngờ tiếng kêu Tú Nhã nhà chúng ta đúng là êm tai nha”

“Đúng là đẹp tựa thiên âm, chả trách đám đàn ông đều bị cô mê hoặc điên đảo, giọng nói này có thể đi đóng phim tình cảm luôn được rồi”

Bị đám chị em trêu đùa, Kim Tú Nhã xấu hổ đỏ bừng mặt nhận ra tiếng kêu hồi nãy của mình thật sự dễ khiến người khác liên tưởng, mấy người quen với người đẹp chân dài này đều biết mặc dù trên sân khấu cô ta rất tự tin nhưng thực chất da mặt cực kỳ mỏng, ưa ngại ngùng.

Đó cũng là lý do tại sao trong lúc mọi người đều chọc ghẹo Long Thiên thì chỉ có mỗi Kim Tú Nhã không tham gia, không phải do cô ta khinh anh mà là không biết phải nói gì.

Diệp Yêu Tinh thấy Kim Tú Nhã ngại đến phát khóc liền lên tiếng giúp đỡ: “Được rồi, mấy người bất lương các cô đi ra ngoài hết đi, đừng ở đây quấy rầy Tú Nhã nữa, qua chỗ khác chơi đi”.

Các cô gái cười hi hi, không tình nguyện bỏ ra ngoài, Diệp Yêu Tinh cũng chỉ làm vậy thôi, bề ngoài thì giống như đuổi người nhưng thực chất quan hệ của bọn họ rất tốt, nếu không đã không coi công ty của Diệp Yêu Tinh như là nhà mình vậy, đây đúng là khiến người ta nể phục mê lực của cô ta mà.

Muốn đám đàn ông tụ hội lại thì chỉ cần có mục tiêu chung là được, nhưng có thể khiến đám con gái dễ tị nạnh ở chung với nhau mà không xảy ra tranh cãi thì phải thực sự có bản lĩnh mới làm được.

Dù sao thì người có học hay móc mỉa nhau mà gái đẹp lại càng dễ dàng soi mói nhau hơn nữa.

Sau khi mọi người đi khỏi bầu không khích bất chợt trở nên yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại Long Thiên và Kim Tú Nhã, Long Thiên không hề bị phân tâm bởi cuộc trò chuyện khi nãy mà luôn chuyên tâm dùng nội lực để chữa vết sẹo trên chân Kim Tú Nhã.

Có mỗi hai người mà không nói gì thì có hơi kì cục, đặc biệt là trong tình huống đang tiếp xúc thân thể như này, Kim Tú Nhã lấy dũng khí lên tiếng: “Ừm, bác sĩ Long, anh dùng cách gì để chữa vết sẹo thế, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chỉ dùng tay mà không cần thuốc để chữa đó”.

Kim Tú Nhã là tò mò thật lòng, cô ta chưa từng thấy ai chữa trị như này bao giờ, vết thương của cô ta cũng không phải là nội thương, không dùng thuốc chứ, nhưng đúng là trên chân có cảm giác như đang được thoa một thứ gì vậy, vô cùng thần kỳ, không lẽ đây là loại công phu gì đó.

Long Thiên thực ra đã chưa gần xong rồi, cơ mà cảm giác lúc chạm vào đôi chân này đúng là tuyệt vời khiến cho anh tạm thời không muốn rời tay, giờ trong phòng chỉ còn hai người mà không tranh thủ chút thì thật không đáng mặt dân chơi thủ đô, thế là anh ngẩng đầu cười hi hi nói với Kim Tú Nhã: “Thực ra tôi không phải bác sĩ gì cả, chả qua tôi thấy chân cô đẹp nên muốn sờ một chút thôi, chậc chậc, cảm giác tốt thật, không hổ là người mẫu chân số một”.

“Hả?”, Kim Tú Nhã hơi bất ngờ, sau đó cẩn thận quan sát xem Long Thiên rốt cuộc anh đang nói đùa hay nói thật.

Ai ngờ tên Long Thiên này đột nhiên giở trò cù vào lòng bàn chân cô ta, anh thật sự là một tên cuồng chân, năm đó bắt cóc Trần Phi Ngư, một mặt để cảnh cáo thị uy vì cô ta là bồ nhí của Long Thiên Tượng, còn một lý do khác là muốn sờ thử đôi chân dài của Trần Phi Ngư, nhưng mà phải nói thật chân của Trần Phi Ngư còn kém vài phần so với của Kim Tú Nhã, mặc dù xét tổng thế Trần Phi Ngư nhỉnh hơn đôi chút nhưng riêng cặp chân này thì, xin lỗi chứ, mười Trần Phi Ngư cũng không bì được với một Kim Tú Nhã.

Lòng bàn chân Kim Tú Nhã ngứa ngáy, đây là lần đầu bị người khác chạm vào chỗ nhạy cảm như vậy, cô ta cảm thấy cực kỳ ngại ngùng, vốn tưởng rằng đối phương là người chính trực đàng hoàng, không ngờ lại là một tên lưu manh.

Kim Tú Nhã có chút phật ý, đang muốn rút chân ra thì Long Thiên lại không chịu buông, cô ta nổi giận đỏ bừng mặt: “Anh Long, mong anh tôn trọng tôi một chút!”

“Tôi không buông đấy thì sao?”, Long Thiên nở điệu cười hệt như mấy tên ăn chơi khốn nạn đang trêu ghẹo gái nhà lành: “Dù sao cách âm của căn phòng này cũng rất tốt, cô có hét khản cả giọng cũng không ai nghe thấy đâu”.

“Anh Long, tôi thật sự không chịu nổi nữa, anh đừng cù nữa!”, Kim Tú Nhã khổ sở ôm miệng ngăn mình cười thành tiếng.

Long Thiên cười ha ha nói: “Gọi anh Thiên bằng tiếng Hàn đi rồi tôi tha cho”.

Đã nhờ giúp thì phải có chút báo đáp gì chứ, nếu không thì thật không hợp với tính cách của anh.

“Anh mơ đi!”

“Anh Long, dừng lại đi mà!”

“Op… Oppa”

Kim Tú Nhã nghiến răng nhả ra hai chữ, sống đến giờ này chưa từng có ai dám bắt nạt cô ta như vậy.

Lúc này Long Thiên mới chịu buông tha, anh giở giọng cợt nhả nói: “Tôi còn tưởng cô cứng rắn đến mức nào cơ”.

“Anh còn dám nói, mau buông tôi ra!”, Kim Tú Nhã quát lớn, lần này cô thật sự xem Long Thiên như tên lưu manh, hơn nữa còn là loại vô cùng khốn nạn đểu cáng.

Trong lòng thầm tính xong vụ này cô ta nhất định phải liên hệ với quản lý để chỉnh tên này một trận ra trò, xem anh còn dám bắt nạt mình hay không, tốt nhất là tống cổ vào tù luôn!

Long Thiên buông tay, cười cười: “Tôi chỉ đùa xíu thôi, cô Kim đừng giận nhé”.
Chương 358: Vỗ mông ngựa

Kim Tú Nhã che chân, dáng vẻ cực kỳ ủy khuất nói: “Tôi phải kiện anh tội xúc phạm!”

Vốn Kim Tú Nhã là loại da mặt mỏng, bộ dạng xấu hổ sắp khóc tới nơi.

Long Thiên cảm thấy nãy mình đùa hơi quá rồi, chỉ đành nói: “Xin lỗi, là do tôi quá đáng, nhưng cũng tại cô thực sự quá xinh đẹp”.

Nghe được câu xin lỗi chả có vẻ gì là thật lòng này, Kim Tú Nhã lấy hết dũng khí hung hăng trừng mắt với Long Thiên, có trời mới biết cả đời này cô ta chưa từng làm vậy với ai bao giờ, cho nên cái trừng mắt đó lại đem theo một loại phong tình khác biệt.

Long Thiên nhếch môi, anh thích nhất là trêu ghẹo mấy cô gái nhút nhát như này, thế là lại giở thói cũ: “Đừng trừng nữa, cô có trừng mắt nữa thì tôi cũng chẳng sứt mẻ miếng nào, nếu vẫn không hết giận, cùng lắm tôi cho cô cù chân tôi là được chứ gì”.

Kim Tú Nhã ghét bỏ nói: “Tôi thèm vào, chân anh chắc chắn rất hôi!”

Ban đầu Long Thiên chỉ muốn chọc vài câu chứ không định đụng tay đụng chân, sở dĩ làm vậy là để không khí bớt sượng sùng mà thôi.

Kim Tú Nhã đứng dậy, không muốn ở trong phòng cùng với tên lưu manh này nữa, dù sao cũng chữa xong vết sẹo rồi, Long Thiên ngồi trên sofa hút thuốc, không hề ngăn cản.

Kim Tú Nhã đi được vài bước, bất chợt đánh mắt xuống chỗ vết sẹo ở chân thì không thấy đâu nữa rồi, vết sẹo cứng đầu khiến cô ta khổ sở mấy tháng nay đã hoàn toàn biến mất!

“Ông trời ơi, chân của tôi lành lặn lại rồi!”, Kim Tú Nhã mừng rỡ quay đầu nói với Long Thiên.

Long Thiên hít điếu thuốc, nói: “Nói thừa, cô tưởng tôi chỉ lợi dụng không cô chắc?”

Chuyện này đối với Long Thiên mà nói chỉ là tiện tay giúp đỡ, nhưng đối với Kim Tú Nhã thì chẳng khác nào ơn cứu mạng, nhờ vào quan hệ của quản lý, cô ta đã nhận rất nhiều quảng cáo tất chân và mỹ phẩm, nếu dừng hoạt động chụp ảnh vì vết sẹo thì sẽ phải bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ đủ khiến cô ta phá sản.

Thế nên hiện giờ Kim Tú Nhã vô cùng cảm kích Long Thiên, đến cả sự ghét bỏ lúc trước cũng tiêu tan sạch sẽ, giờ cô ta càng nhìn Long Thiên càng thấy mến.

“Anh Long, đại ơn đại đức khó lòng trả hết…”, Kim Tú Nhã hóm hỉnh nói, trong lúc Long Thiên tưởng câu tiếp theo sẽ là ‘chỉ có thể lấy thân báo đáp’ thì lại nghe thấy câu tiếp theo cực kỳ hồn nhiên của Kim Tú Nhã: “Chỉ có thể làm trâu làm ngựa mới trả được hết ơn này”.

Long Thiên suýt thì sặc thuốc mà chết, anh nhớ lần trước Tiểu Nam Tử từng nói, anh hùng cứu mỹ nhân, nếu anh hùng đẹp trai thì sẽ được lấy thân báo đáp, nếu không đẹp thì mỹ nhân sẽ đòi làm trâu làm ngựa báo đáp, không lẽ anh xấu đến vậy à?

Thấy Long Thiên cả mặt tiu nghỉu, Kim Tú Nhã hả hê bụm miệng cười, lúc này cô ta cực kỳ vui vẻ nên không tính toán vụ Long Thiên cợt nhả mình hồi nãy nữa, vậy mới nói đối phó với phụ nữ, đầu tiên phải biết cách làm cô ấy vui, chỉ cần cô ấy vui thì chuyện gì cũng sẽ làm cùng mình.

Tiểu Nam Tử nói có lý, thật sự có lý.

Long Thiên nhìn ánh mắt đắc ý của Kim Tú Nhã, trước giờ đều là anh trêu đùa người khác, hôm nay thế mà bị trêu ngược lại, anh không cam tâm nói: “Làm trâu làm ngựa phải không, được, giờ cô ngồi lên người tôi chính là trả ơn rồi đấy!”

Long Thiên vốn chỉ định vớt vát bàn thua, ai ngờ người đẹp Hàn Quốc này lại thật sự dám lấy hết can đảm mà ngồi lên thắt lưng anh.

Long Thiên bị áp chế dưới thân, cả mặt kinh ngạc, Kim Tú Nhã dường như rất thích thú với biểu cảm này của anh, tự tin hỏi: “Như này à?”

Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!

Nếu như bị trêu đùa như này mà còn không phản công, vậy anh chả còn mặt mũi nào với đám bè lũ ăn chơi rồi!

Vậy nên mặc dù ban đầu Long Thiên còn yêu cầu Kim Tú Nhã tự trọng, giờ vừa thấy cô ta chủ động, anh liền mỉm cười, vừa luôn miệng ‘tôi tới đây, tới đây’ vừa thoăn thoắt cởi áo.

Kim Tú Nhã vốn định trêu ngược lại anh, giờ liền bị dọa phát hoảng, cô ta vội vàng đứng dậy, chẳng qua cô ta chỉ định chọc cho bõ tức thôi, cho dù anh giúp chữa lành vết sẹo nhưng cô ta cũng không thể vì vậy mà hiến dâng bản thân được, với lại không phải anh luôn thích đùa ư, sao giờ lại định làm thật thế này.

Cô ta muốn chạy nhưng Long Thiên nào cho chạy, giờ biết sợ rồi à, sao nãy cô không sợ đi?

Anh dừng động tác lại, ngắm nhìn người đẹp lúc khóc lúc lúc cười đang ngồi trên thân, rõ ràng Kim Tú Nhã có một đôi mắt rất đẹp, không phải kiểu quyến rũ trời sinh mà là kiểu đơn thuần không nhiễm bụi trần, loại ánh mắt như vậy có thể coi là rất hiếm gặp trong giới giải trí phức tạp ngày nay.

Mặc dù không có ý định làm việc có lỗi với bà xã nhưng vẫn phải tranh thủ lợi dụng chút mới được, Long Thiên vừa cười lắc đầu, ý bảo Kim Tú Nhã không cần lo lắng, lại vừa dùng hai tay ôm lấy eo cô ta, dùng vẻ mặt cợt nhả nhìn Kim Tú Nhã, có thể dùng cụm từ kiếm ở thắt lưng đâm người đẹp để hình dung tư thế hiện tại của Long Thiên.

Kim Tú Nhã dù ngây thơ chưa trải sự đời đến đâu đi nữa thì cũng nhận ra tư thế hiện tại của hai người mờ ám đến mức nào, lần đầu gặp mặt đã phóng khoáng như vậy với người đàn ông còn chưa nói chuyện quá mười câu, thật sự không phù hợp với tính cách của cô ta, ý đồ trêu đùa ban đầu đã mất sạch, cô ta giương mắt cầu xin mong đối phương bỏ qua cho mình.

Được đà chiến thắng, Long Thiên tiếp tục trượt tay xuống rồi siết chặt một cách tự nhiên, đây là kỹ thuật hoàn hảo anh luyện được, năm xưa thời còn ăn chơi không biết đã có bao nhiêu cô gái bị bắt nạt như thế này rồi.

Kim Tú Nhã không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm khiến Long Thiên cảm thấy xấu hổ, cả đời này có hai việc anh không kháng cự nổi, một là nước mắt phụ nữ, hai là ánh mắt hồn nhiên trong sáng, Long Thiên chỉ có thể ngoan ngoãn thu tay lại, cười mắng: “Chỉ có cô được cưỡi ngựa chứ không cho tôi vỗ mông ngựa ư?”

Tiếng Hán của Kim Tú Nhã vốn không tốt lắm, cô ta nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đến lúc hiểu ra câu vừa rồi là ý gì mới vội vàng xấu hổ, Long Thiên thấy cô ta đáng yêu như vậy thì không nỡ trêu trọc nữa, chỉ đành bỏ tay xuống.

Kim Tú Nhã được thả thì thở phào nhẹ nhõm, đang định đứng dậy thì cánh cửa chợt mở ra, Diệp Yêu Tinh bước vào, đang định hỏi về tình hình chữa trị thì nhìn thấy cảnh nóng mắt này khiến một người sành sỏi như cô ta cũng phải sững sờ, trong đầu thầm cảm thán tiến triển nhanh quá mức rồi.

Còn Kim Tú Nhã vì sự xuất hiện đột ngột của Diệp Yêu Tinh mà xấu hổ, lúng túng ngồi thụp xuống người Long Thiên lần nữa, anh hít một hơi lạnh, nghiến răng đau đắng, thầm nghĩ chắc đời này không được làm đàn ông nữa rồi.
Chương 359: Thép không gỉ

Cái gì là khiến đàn ông thấy đau đớn nhất, chính là, nếu như lúc bình thường sẽ không đến mức phản ứng mạnh như vậy, nhưng hiện tại lại đang rất kiên quyết, đó chính là hai loại khái niệm rồi, cũng may Long Thiên không có lập tức mất đi phong độ mà lăn lộn trên mặt đất, thay vào đó anh đã nén lại cơn đau nói rằng: “Cô đứng dậy trước đi”.

Mình đã va phải cái gì, Kim Tú Nhã cũng không hề hay biết gì, nhìn thấy biểu hiện đó của Long Thiên, cô ta có chút hoảng hốt, sau đó luống cuống dùng tay giúp anh xoa dịu một chút, đợi sau khi phát giác ra thì khuôn mặt cô ta chợt đỏ bừng, nhanh chóng thu tay lại rồi đứng phắt dậy, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Không sao, cô cứ để tôi từ từ dịu lại là được”, Long Thiên cố nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, miễn cưỡng tươi cười nói.

Kim Tú Nhã tỏ ra lo lắng, cô ta sợ hành động vô ý của mình sẽ làm tổn thương đến đại ân nhân nên thấy áy náy vô cùng, Diệp Yêu Tinh là một người khôn ngoan, thoạt nhìn đã hiểu ra được vấn đề nên liền kéo lấy eo của cô ta, nhìn Long Thiên một cách khinh thường nói: “Tú Nhã, cậu nên tránh cái tên này xa ra một chút đi. Đáng đời, ai bảo cậu ta có ý đồ xấu với cậu chứ? Cũng may là tớ đến đúng lúc, nếu không cậu sẽ bị cậu ta ăn tươi nuốt sống rồi”.

Kim Tú Nhã vội lắc đầu, sợ Diệp Yêu Tinh hiểu lầm nên giải thích: “Không như cậu nghĩ đâu, anh Long chỉ là giúp tớ chữa trị vết sẹo ở chân thôi”.

“Chữa trị ở chân có cần phải bảo cậu ngồi ở trên người cậu ta không chứ, cậu đấy, chính là quá ngây thơ rồi, không nhận ra được cậu ta đang muốn lợi dụng cậu sao?”, Diệp Yêu Tinh bất bình nói.

Tốt xấu gì thì cô ta và Kim Tú Nhã cũng là bạn thân của nhau đã nhiều năm, cô ta đương nhiên quá quen với tính cách của cô bạn thân này, trên sân khấu quả thật là vô cùng rạng rỡ, cao cao tại thượng, quyến rũ đến mê hoặc lòng người, nhưng trong cuộc sống, cô ta lại là một cô gái trong sáng và thuần khiết, còn có chút ngây ngô, nên có đánh chết Diệp Yêu Tinh cũng không tin rằng Kim Tú Nhã sẽ quyến rũ Long Thiên.

Chắc hẳn là Long Thiên đang lén bắt nạt cô bạn thân của mình.

Kim Tú Nhã thì thào: “Chúng tớ chỉ là đang đùa với nhau thôi”.

“Cái gì?”, Diệp Yêu Tinh hỏi, bởi vì nói quá bé nên cô ta không nghe rõ.

Kim Tú Nhã cười nói: “Không có gì, chúng ta có nên đưa anh Long đến bệnh viện không? Tớ sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì mất. Trông anh ấy có vẻ như rất đau à”.

“Không cần đâu, có chuyện gì xảy ra cũng không hề liên quan đến cậu. Dù sao cậu không cần phải quan tâm đến, đừng nói cậu có ý gì với cậu ta chứ?”, Diệp Yêu Tinh nói đùa. Một trong những niềm vui của cô ta trong cuộc đời này chính là treo ghẹo cô gái hay xấu hổ như Kim Tú Nhã, mỗi lần chỉ cần cô ta nói gì hơi nghịch một chút thì cô gái này đều sẽ ngượng đỏ mặt, trông rất là đáng yêu.

Kim Tú Nhã vỗ nhẹ Diệp Yêu Tinh một cái, bảo cô ta đừng có nói nhảm nhí nữa khiến Diệp Yêu Tinh càng cười khuấy chí hơn, Long Thiên đã dần dịu lại, không mấy vui vẻ nói: “Cô đúng là, lúc cần thì nịnh hót đủ điều, xong rồi thì hời hợt dửng dưng, Diệp Yêu Tinh cô quả là kẻ mưu lợi mà”.

“Đều giống nhau cả thôi”, Diệp Yêu Tinh không chút cảm xúc nói.

Lăn lộn trên thương trường cùng thế giới ngầm nhiều năm nay, kẻ mưu lợi được coi là từ dễ nghe nhất mà Diệp Yêu Tinh từng nghe thấy.

Trong nhà họ Diệp, ngoại trừ ông của mình ra thì không ai là không gọi cô ta bằng cái tên hồ ly tinh, tạp chủng, kể cả bạn bè trên đường thậm chí còn gọi cô ta là Hắc Quả Phụ hay là một con đĩ xem đàn ông trên thiên hạ đều là chồng của mình, Diệp Yêu Tinh không thèm quan tâm đến những điều đó, dù sao bọn họ có mắng chửi cũng không khiến bản thân mất đi một miếng thịt nào, huống hồ bọn họ cũng chỉ có thể chửi ở sau lưng, cho nên cô ta vốn không bận tâm.

Có điều Diệp Yêu Tinh cũng cân nhắc lại, chợt nhìn vào đùi của Kim Tú Nhã, lập tức phản ứng lên: “Vết sẹo trên chân của cậu khỏi rồi sao?”

Kim Tú Nhã hào hứng gật đầu, sau đó nhìn Long Thiên vô cùng cảm kích nói: “Tất cả đều là nhờ anh Long cả!”

“Cho nên vừa rồi chính là quà cảm ơn. Cậu định lấy thân báo đáp sao?”, Diệp Yêu Tinh quanh đi quảnh lại cũng nhắc đến chủ đề này.

Kim Tú Nhã hờn dỗi nói: “Làm gì có chứ, chúng tớ chỉ là đùa một chút thôi”.

Long Thiên không giải thích nhiều về chuyện này, đối mặt với một người phụ nữ như Diệp Yêu Tinh, càng giải thích thì càng rắc rối thôi, anh mới không thèm nhiều lời để cô ta nắm thóp.

Bất kể quá trình như thế nào, vết sẹo ở chân của Kim Tú Nhã cũng đã được chữa khỏi rồi, cơ hội quay phim tiếp theo có thể cũng sẽ được diễn ra suôn sẻ.

Diệp Yêu Tinh dự định sẽ dùng tinh chất Kim Bích Tuyền chế tạo thành mỹ phẩm cao cấp bậc nhất ở Bắc Hải.

Vì dự án này mà cô ta đã đầu tư rất nhiều nhân lực và vốn luyến, thậm chí cơ sở làm đẹp này được thành lập cũng là vì tinh chất này, từ đó có thể hình dung được tham vọng của cô ta lớn như thế nào.

Ông trời ban cho ai cũng có một trái tim yêu cái đẹp, nhưng lại không hề ban cho ai cũng có một khuôn mặt đẹp, chỉ cần tính xem trên thế giới này có bao nhiêu người nổi mụn trên mặt thì có thể dự đoán được thị trường lần này sẽ có quy mô lớn đến chừng nào, có ai lại muốn bị sẹo trên mặt hay cơ thể của mình đâu chứ?

Cho nên dù Long Thiên và Vương Lệ Trân có lấy đi 80% lợi nhuận và cô ta chỉ có 20% đi chăng nữa thì đó cũng là một con số vô cùng kinh khủng, đương nhiên Diệp Yêu Tinh cũng hiểu rõ điều này ngay từ đầu, nếu không, với tính cách của cô ta sẽ không bao giờ đồng ý, cũng sẽ không hợp tác với Vương Lệ Trân.

Diệp Yêu Tinh cười nói: “Hiện tại vấn đề đã được giải quyết, Long Thiên, sản phẩm mà chúng ta hợp tác, một lát nữa sẽ có mặt trên thị trường, đến lúc đó chị đây sẽ giúp em trai kiếm được rất nhiều tiền”.

Long Thiên luôn vô cảm với tiền bạc.

Lý do kiếm tiền chỉ là vì ước mơ của Lâm Chi Tử và giờ đây ước mơ gần như đã trở thành hiện thực, Long Thiên cũng không thể xây dựng toàn bộ Hồng Châu thành trường tiểu học Hy Vọng được, hơn nữa mặc dù biết lợi nhuận của sản phẩm này cao, nhưng nếu Long Thiên cần tiền, bố của anh là Long Thiên Tượng cũng sớm đã để lại số tiền đủ cho anh tiêu xài mười kiếp rồi, cho nên anh không hề quan tâm đến khoản lãi ít ỏi này.

Long Thiên tỏ ra không quan tâm, nhưng Kim Tú Nhã lại rất ngạc nhiên: “Anh Long cũng có cổ phần trong sản phẩm này sao?”

Tuy rằng không thể chữa khỏi sẹo ở chân bằng một lọ tinh chất này nhưng những vết sẹo khác vẫn rất có hiệu quả, Kim Tú Nhã biết rằng nếu như loại tinh chất này được tung ra thị trường thì nhất định sẽ bị giành nhau mua sạch cho nên cô ta khá kinh ngạc khi anh cũng là một trong những cổ đông.

“Cậu ta là cổ đông lớn của tớ đấy. Tớ chỉ giúp cậu ta làm việc mà thôi”, Diệp Yêu Tinh cười nói: “Tú Nhã đừng nói là chị đây không quan tâm đến cậu. Người đàn ông đang đứng trước mặt cậu này có khi là người giàu nhất ở cái đất Bắc Hải này đấy, nếu muốn quyến rũ cậu ta thì tranh thủ ngay bây giờ đi”.
Chương 360: Mời cơm trả ơn

Kim Tú Nhã giận dỗi trừng mắt nhìn Diệp Yêu Tinh một cái, Long Thiên đứng dậy nói với Diệp Yêu Tinh: “Tôi đã thực hiện những gì đã hứa với cô, vậy bây giờ tôi có thể về được chưa? Chiều nay tôi phải đi làm”.

“Đó là công ty của vợ anh. Dù có đi làm hay không cũng vậy thôi. Anh đã giúp tôi giải quyết một vấn đề nan giải như vậy, lúc này cũng đã đến giờ ăn tối, tôi mời anh đi ăn tối, thế nào?”, Diệp Yêu tinh nói.

Long Thiên cười khổ: “Diệp Yêu Tinh, cô quả là xấu xa mà, một bữa cơm là coi như xong rồi sao, cô thật là hào phóng quá đấy”.

“Nếu không, anh muốn thế nào? Bây giờ tâm trạng người ta đang rất tốt, anh có yêu cầu gì, cứ việc nói ra tôi đều có thể đồng ý. Cô ta đá mắt một cái, rồi nói: “Hãy nghĩ cho kỹ, có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào”.

Long Thiên nuốt ực một ngụm nước bọt, ánh mắt này của cô ta quả là không ai có được mà, đoán chừng những người đàn ông nhẹ dạ một chút chắc sẽ điêu đứng vì cô ta mất, cũng may Long Thiên là người từng trải nên vẫn giữ được lý trí của mình.

Trong lòng đã biết rất rõ cô gái này có biệt danh là Hắc Quả Phụ, giữa anh và cô ta chỉ có hai cái kết, hoặc là anh ăn tươi nuốt sống cô ta, hoặc là ngược lại, cái trước thì còn được, nhưng cái sau thì e rằng anh đến xương cốt cũng không còn.

Vì vậy, Long Thiên khéo léo xua tay nói: “Thôi bỏ đi, tôi không có yêu cầu gì đặc biệt với cô cả, chỉ cần sau này đừng cứ luôn miệng nói xấu tôi trước mặt vợ tôi là được”.

“Chỉ vậy thôi sao”, Diệp Yêu Tinh có chút thất vọng, nhưng rất nhanh chóng phấn chấn trở lại nói: “Yên tâm đi, lần này anh đã lập được công lớn, tôi nhất định sẽ nói Lệ Trân thưởng cho anh thật hậu hĩnh à”.

Long Thiên xua tay định rời đi, anh thật sự không muốn nói thêm lời nào với cô Diệp Yêu Tinh này nữa, quả là tốn nhiều năng lượng.

Kim Tú Nhã liếc nhìn bóng lưng của Long Thiên, có vẻ như đang do dự điều gì đó, sau đó cúi đầu và hét lên: “Anh Long, tôi thực sự muốn cảm ơn anh, y thuật của anh thật tuyệt vời!”

Long Thiên không đơn giản chỉ chữa khỏi chân mà còn cứu cả sự nghiệp, cuộc đời của chính mình, vốn dĩ Kim Tú Nhã đã rất suy sụp vì nghĩ rằng bản thân sẽ không giờ có thể làm công việc mà mình yêu thích được nữa.

“Không có gì to tát cả, đừng khách sao như vậy”, Long Thiên quay lại và vẫy tay, bởi vì Kim Tú Nhã đang mặc một chiếc áo thun có cổ xẻ sâu màu xanh lam hồng, nên lúc cô ta cúi đầu xuống, Long Thiên dễ dàng nhìn thấy được toàn khung cảnh bên trong áo.

Không kìm lòng được mà có chút ý nghĩ lệch lạc, sau đó anh nói tiếp: “Nếu cô đã không sao rồi, vậy tôi đi trước đây, tôi còn có việc phải làm”.

“Chờ một chút, anh Long, tôi còn phải hiến thân nữa... A... Không phải, ý tôi là, tôi cũng muốn mời anh đi ăn tối, bất kể như thế nào, anh hãy cho tôi cơ hội này để tôi được báo đáp anh”.

Kim Tú Nhã cũng nhận ra rằng mình đã nói sai điều gì đó, đều trách Diệp Yêu Tinh cả, suốt ngày cứ luôn nói mấy chuyện hiến thân này nọ bên tai, khiến mình nói ra một cách vô thức như vậy.

Người phụ nữ đã vô số lần bước lên sân khấu quốc tế chưa bao giờ lại có chỉ số IQ tụt đến mức chạm đáy như ngày hôm nay, có lẽ nào Long Thiên thật sự là khắc tinh của cô ta.

Diệp Yêu Tinh lúc đầu im lặng, sau đó lại bật cười to hơn, lập tức ôm bụng ngồi xổm trên sofa cười một cách hả hê, không màng đến hình tượng.

Long Thiên vốn dĩ muốn từ chối nhưng bụng anh lại phản đối kịch liệt, cũng đúng thôi, lúc sáng anh đã tiếp hai nhát kiếm của Thích Đông Phương, còn đánh nhau với Lưu Công Cẩn cả buổi sáng, thể lực sớm đã kiệt quệ rồi, có đói cũng là chuyện bình thường, Long Thiên không cần phải khách sáo làm gì nữa, cười nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh”.

Kim Tú Nhã vui mừng khôn xiết, nhưng Diệp Yêu Tinh vẫn chưa thể nào nhịn được cười vì câu lỡ lời vừa rồi của Kim Tú Nhã, suốt dọc đường đi ăn tối, cô ta không ngừng trêu chọc Kim Tú Nhã.

Đám mấy cô gái vốn đã đến đại sảnh sau khi hỏi rõ ngọn nguồn cũng bắt đầu gia nhập vào hội cùng nhau chọc ghẹo.

“Tú Nhã, tớ nói nè, cậu muốn hiến thân, còn dẫn chúng tớ đi theo làm gì vậy chứ?”

“Cậu ngốc quá. Nếu muốn hiến thân, đương nhiên là phải ăn cơm trước lấy sức chứ. Không ăn thì làm sao mà có sức được”.

“Ừ nhỉ, Tú Nhã, trông cậu ngây thơ như vậy mà cũng biết tương kế tựu kế ghê à nha. Thảo nào đại anh hùng lại đồng ý ăn cơm với cậu. Ôi, chúng ta đều chỉ làm nền thôi, thực sự đáng giận mà”.

“Các cậu đừng có chọc tớ nữa mà”, Kim Tú Nhã đỏ mặt nói, cô ta thực sự sợ miệng lưỡi của đám bạn thân này của mình rồi.

Dường như sau khi gặp Long Thiên, mặt cô ta không phút giây nào là không đỏ bừng.

Tiếp theo, cô ta sẽ ở Bắc Hải vài ngày để hoàn thành việc quay phim, với tính cách của mình, tất nhiên sẽ không tìm được lý do và dũng khí để hẹn gặp Long Thiên, vì vậy nhân hôm nay liền muốn bày tỏ lòng biết ơn đến đối phương.

Về phần hiến thân, cô ta không hề nghĩ tới, nhưng sự chọc ghẹo đó của đám bạn thân khiến cô ta không tránh khỏi nghĩ về chuyện đó, một số hình ảnh khá xấu hổ hiện lên trong đầu cô ta, mà nhân vật chính còn lại là Long Thiên, bất chợt mặt cô ta đỏ ửng lên, như muốn bốc khói.

Long Thiên cởi mở đi về phía trước, được các người đẹp bao vây xung quanh, anh cũng không cảm thấy có gì không thỏa đáng cả, thỉnh thoảng anh sẽ nói đùa với một vài cô gái và khiến bọn họ cười không ngậm được mồm.

Diệp Yêu Tinh nhìn thấy Kim Tú Nhã đang đứng phía sau, khuôn mặt ửng đỏ, còn lén lút nhìn Long Thiên, bèn đi chậm lại chờ cô ta, chờ đến khi Kim Tú Nhã bước vào, Diệp Yêu Tinh bỗng nắm lấy cánh tay cô ta cười nói: “Cô gái này, cậu thực sự đang nghĩ về chuyện đó sao, đừng nói cậu có ý với tên đa tình đó chứ?”

Kim Tú Nhã liếc nhìn người đàn ông đang nói chuyện với những người phụ nữ trước mặt, lắc đầu nói: “Tớ mới không thèm ấy, yêu cầu của tớ cao lắm đấy!”

“Còn nói không phải, cậu xem cậu ấy, từ lúc gặp cậu ta, mặt cậu không có lúc nào là không đỏ cả, có câu nói như thế này, nếu đàn ông luôn khiến cho phụ nữ cảm thấy thẹn thùng, thì ngày cô ta lên giường với cậu ta cũng không còn xa à”, Diệp Yêu Tinh xúc động nói.

Kim Tú Nhã chau mày và nói: “Là ai nói câu này chứ? Sao tớ chưa từng nghe qua vậy”.

“Tớ nói đấy, lẽ nào cậu không thấy rất chí lý sao”, Diệp Yêu Tinh cười lên một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Tú Nhã, tớ nhắc nhở cậu trước, người đàn ông đó không phải người mà cậu có thể kiểm soát được đâu. Nếu phân chia theo mức độ thì về mặt cảm tình cậu chính là tân binh, còn anh ta là boss đã có kinh nghiệm đầy mình, cho nên cứ tiếp tục như vậy, cậu chỉ có thiệt thòi thôi đấy”.

Kim Tú Nhã buồn bã nói: “Còn cậu thì sao?”

“Bà đây đã là thép không gỉ từ lâu lắm rồi”, Diệp Yêu Tinh đắc ý nói: “Nếu cậu ta thật sự có năng lực khuất phục bổn cô nương đây thì tớ và Lệ Trân sẽ thế nào?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom