-
Chương 386-388 FULL
Chương 386: Mỉm cười ra đi
Tư Đồ Văn trước giờ ở nhà họ Yên luôn nhìn trước ngó sau lần đầu tiên lấy hết dũng khí để gật đầu, cái gật đầu này đã mang đến mười lăm năm lưu vong chạy trốn, ông ta dẫn theo người phụ nữ ấy lưu lạc khắp chân trời góc bể, trải qua cuộc sống của một đôi uyên ương bỏ trốn, suốt dọc đường đều phải trốn tránh sự truy sát của gia tộc, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được.
Ngày hôm đó, nhà họ Yên bao vây hai người, Tư Đồ Văn dùng hết võ lực toàn thân nhưng không đấu lại được đối phương người đông thế mạnh, cuối cùng ông ta cũng không bảo vệ được bà ấy, cô gái không thích ông ta gọi mình là cô chủ mà thích ông ta gọi mình là Yên Tử hơn, dùng một mạng đổi một mạng, lấy điều kiện để bà ấy trở về nhà họ Yên là phải tha cho Tư Đồ Văn một con đường sống.
Chỉ là ông trời quá tàn nhẫn với hai người họ, chia rẽ bọn thôi vẫn chưa đủ, còn khiến hai người âm dương cách biệt.
Yên Tử sau khi trở về nhà họ Yên không bao lâu, vì quá nhớ thương Tư Đồ Văn mà buồn bực u sầu, cuối cùng không sống qua nổi sinh nhật tuổi bốn mươi.
Sau khi Từ Đồ Văn biết được, đã miễn cưỡng lợi dụng công pháp để nâng cao tu vi, trở thành cao thủ cấp Thiên, một mình xông đến nhà họ Yên, giết đến long trời lở đất, làm náo động thiên hạ, trận chiến đó Tư Đồ Văn đã giết chết mười lăm cao thủ cấp Địa, hai cao thủ cấp Thiên, nhưng đường đường là một nhà họ Yên to lớn như vậy, một mình Tư Đồ Văn sao có thể hủy diệt được, rất nhanh đã bị trấn áp, tuy rằng may mắn đào thoát được, nhưng cũng rơi vào tình trạng bệnh căn không dứt, mạng sống không kéo dài lâu thêm được nữa.
Vốn đã có ý định tự kết liễu mình để sớm đi đoàn tụ với người phụ nữ mình yêu, nhưng đúng lúc đó thì lại gặp được Phạm Trọng Lâu, nên mới dẫn đến việc sống thêm hai mươi năm nữa, nói ra thì ông ta đúng là đã có hời rồi.
Tư Đồ Văn vung hai tay áo lên, quần áo trên người xao động phiêu diêu.
Kim quang hiện lên khắp toàn thân nhìn giống như Phật sống vậy.
Người đàn ông đã gần như tu hành đắc đạo này hô hấp dồn tại đan điền, nhắm mắt khẽ suy nghĩ, tiềm thần nhập định, tinh thần tràn đầy, cả người rạng sỡ sáng rực giống như mọc cánh thành tiên được mô tả trong kinh phật vậy.
Tư Đồ Văn nói: "Đồ nhi, tu vi của lão phu không bằng Phương Nhân Vương đó, không thể giúp con chặt đứt số mệnh được, nhưng một thân tu vi này trao hết lại cho con, cũng coi như trả lại cho con ân tình mang rượu đến mấy năm nay. Về phần số mệnh hay không số mệnh thì phải dựa vào bản thân con để ứng phó rồi, ta tin con nhất định có thể vượt qua được cửa ải này".
"Chớ nên trách ông nội con nhẫn tâm độc ác, trên thực tế cũng may có ông ấy mà ta mới có mục tiêu để sống tiếp, thực ra ta nên chết từ lâu rồi, năm đó nói với con ta là một người bỏ đi cũng không phải là nói đùa đâu, mà thật sự cảm thấy cuộc sống không còn gì ý nghĩa nữa, người đời chỉ cầu được độc nhất thiên hạ, nhưng ta chỉ muốn làm thiên hạ duy nhất của bà ấy, cho nên con không được ghi hận, đây là lựa chọn của vi sư".
Mỗi câu nói, Tư Đồ Văn lại phả ra khí sắc màu vàng, bay lãng đãng xung quanh.
Cuối cùng là chín chín tám mươi mốt đạo kim quang luẩn quẩn trong không khí, giống như nước mưa thấm vào trong người Phạm Thái Nhàn.
Cơ thể Phạm Thái Nhàn bay lên không trung, mặc dù vẫn hôn mê, nhưng vẫn có chút ý thức, chỉ cảm nhận được xung quanh có gì đó không đúng, đầu tiên là cảm thấy lạnh lẽo, chớp mắt lại nóng hầm hập, nước nóng hay lửa đốt cũng không nóng bằng thế này.
Phạm Thái Nhàn giống như đang chịu giày vò trong địa ngục, bất giác nghĩ đến câu nói 'Thiên địa đại hỏa lò, ai cũng phải chịu thiêu đốt trong đó' của ông Tư Đồ, bất giác nhớ lại cảnh tượng hồi còn nhỏ ham chơi, lén lút rựt trộm râu của sư phụ, bất giác nhớ lại cảnh tượng mất mặt bị Yên Vô Song đánh cho như chó mất chủ ở thủ đô năm đó....
Sắp chết rồi sao?
Phạm Thái Nhàn tự hỏi, đầu tiên là không hiểu, sau đó lại cảm thấy thoải mái.
Đành vậy, dù sao sống cũng chỉ mất mặt mà thôi, nếu như nói có gì tiếc nuối không thì đó là vẫn chưa thể tận tay sờ cặp gò bồng đào của Yên Vô Song, quả thực có chút đáng tiếc.
Tám mươi mốt đạo kim quang toàn bộ đã thâm nhập vào, thân thể của Phạm Thái Nhàn đầu tiên là bành trướng ra, sau đó lại nhanh chóng co rút lại, tiếp đến thân thể giống như được mạ vàng, kim quang rực rỡ.
Tư Đồ Văn được ánh sáng trong tòa nhà phản chiếu nhếch miệng mỉm cười, cuối cùng cũng thành công rồi, tiếp theo không cần phải làm phiền ông ta nữa rồi.
Tư Đồ Văn ngồi dưới đất giơ tay ra lấy can rượu trắng mà Phạm Thái Nhàn lén lấy trộm cho ông ta, uống một ngụm sau đó bắt đầu ho kịch liệt, phải dùng tay che miệng lại, lòng bàn tay liền đỏ tươi, ông ta mỉm cười không còn tiếp tục ho nữa, chỉ là khóe miệng khẽ rỉ máu, ông ta trông vô cùng mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần, nói: "Ông Phạm, trước khi chết tôi vẫn còn một điều muốn nhờ ông, nếu như Thái Nhàn không muốn diệt nhà họ Yên thì mong ông thuận theo tâm ý của nó, đừng bắt nó phải đuổi cùng giết tận".
Phạm Trọng Lâu đứng ở tầng trên cùng trầm giọng nói: "Ông Tư Đồ, ông yên tâm đi!"
"Nhìn không rõ rồi".
Tư Đồ Văn bắt đầu thấy tầm nhìn mờ nhạt, run rẩy nâng cánh tay lên, giơ lên không trung chỉ chỉ trỏ trỏ, tựa như đang chơi ván cờ đen trắng với Phạm Thái Nhàn hồi còn nhỏ vậy.
Khuôn mặt tang lương của ông ta dường như còn có chút nuối tiếc, năm đó quá nghiêm khắc với đứa trẻ này rồi, trách mắng quá nhiều, khen ngợi lại quá ít, không biết rằng thực ra lại cảm thấy rất tự hào vì đứa đồ nhi này.
Có thể sống thêm hai mươi năm nữa, gặp được đệ tử cực giống mình năm đó cũng coi như là một chiếu cố của ông trời rồi.
Tư Đồ Văn nặng nề ngả đầu dựa lên bức tường, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng có thể đi gặp bà rồi, Yên Tử..."
Giấc ngủ này sẽ không tỉnh lại nữa, sinh tử khủng khiếp thế nào, sinh tử cũng lại nhỏ bé đến thế nào.
Vị Cờ Thánh đã từng vì hồng nhan mà náo loạn thiên hạ này, trong đêm nay cuối cùng đã mỉm cười mà ra đi.
Chương 387: Lâm Chi Tử
Sau khi Phạm Thái Nhàn tỉnh dậy, biết Tư Đồ Văn vì truyền hết công lực cho mình mà qua đời khiến anh ta đau khổ dày vò một thời gian dài, mượn rượu giải sầu, bỏ bê luyện tập.
Ông nội anh ta thấy vậy thì không khỏi đau lòng, bèn nói cho anh ta biết những lời mà Tư Đồ Văn dặn dò trước lúc chết, bảo anh ta nếu không muốn đuổi cùng giết tận nhà họ Yên thì đừng bắt ép. Dù gì Tư Đồ Văn cũng chỉ có một đồ đệ là Phạm Thái Nhàn, không muốn cưỡng ép anh ta bất cứ điều gì, chỉ mong anh ta sống vui vẻ an nhàn cả một đời.
Nghe xong di ngôn của sư phụ, Phạm Thái Nhàn như chợt bừng tỉnh, thiết nghĩ không thể phụ lòng sư phụ mình, bèn bắt đầu lao vào điên cuồng tu luyện, một thời gian không lâu sau tuyên chiến với Yên Vô Song và đã dành chiến thắng.
Về phần Long Thiên, trải qua vô số gian nan thử thách, cuối cùng anh phát hiện ra Lâm Chi Tử năm đó vẫn chưa chết.
Long Thiên không ngờ ông trời không đối xử tệ với anh, ít nhất lại cho anh thêm một cơ hội nữa để bù đắp cho Lâm Chi Tử.
Nhưng chẳng phải Lâm Chi Tử bị người ta hại chết rồi sao, tại sao bây giờ lại có thể bình an vô sự xuất hiện trước mặt anh thế này.
Liên quan đến điểm này, người của Long Thiên Tiếu cử đến giải cứu Lâm Chi Tử giải thích nói: "Lúc ở cục phát triển kỹ thuật, chất độc trong người Lâm Chi Tử đã được tôi loại bỏ sạch sẽ, cho nên cái chết của người hạ độc kia không gây nên ảnh hưởng gì với cô ấy, cô ấy chỉ bị mất trí nhớ mà thôi, thời gian này tôi đã giúp cô ấy hồi phục lại bình thường rồi".
Long Thiên vui mừng nói: "Cũng có nghĩa là Chi Tử đã không còn nguy hiểm gì nữa".
Người kia gật đầu cười nói: "Anh có vừa ý với món quà này không?"
"Đương nhiên là vừa ý quá rồi!"
Long Thiên thâm tình nhìn Lâm Chi Tử nói: "Cảm ơn em đã trở về bên cạnh anh".
Lâm Chi Tử mỉm cười nói: "Chúng ta là một đôi định sẵn là phải ở bên nhau, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh".
Đúng lúc này Đạm Ngạo Nam đề nghị nói: "Nếu như Long Thiên đã tỉnh lại rồi, lại tình đầu ý hợp với Lâm Chi Tử, hay là tuần sau cùng tổ chức hôn lễ với chúng tôi đi!"
"Tổ chức hôn lễ?", Long Thiên ngờ vực hỏi, lẽ nào trong đây còn có người nào khác sắp kết hôn sao.
Đạm Ngạo Nam vui vẻ đáp: "Đúng vậy, tôi và Tư Khiết, Công Cẩn và Thiên Tinh, chúng tôi đều dự tính sang tuần sau sẽ tổ chức hôn lễ, hay là anh cũng tham gia cho xôm đi".
Vừa nghe vậy, Đoàn Tư Khiết bên cạnh Đạm Ngạo Nam bực mình nhéo tai Đạm Ngạo Nam nói: "Chuyện này còn có thể cho xôm sao? Nếu như anh chỉ cảm thấy chơi vui vậy thì em sẽ không gả cho anh nữa".
"Vợ à, đau...", Đạm Ngạo Nam xin tha nói.
Thấy cái đôi oan gia này như vậy tất cả mọi người đều bật cười, chỉ có duy nhất Tào Tử Kiến là chua xót nói: "Đừng nói tôi không nhắc nhở các cậu, đam mê ân ái là chết nhanh lắm đấy!"
Lưu Công Cẩn và Đạm Ngạo Nam đều tìm được tình yêu của đời mình, chỉ có mình ông ta là vẫn cô đơn lẻ bóng, nên đương nhiên Tào Tử Kiến thấy không vui rồi, có điều ông ta cũng chỉ ghen tỵ ngoài miệng nói vài câu vậy thôi, chứ trong lòng thì vẫn chúc mừng mấy đôi uyên ương mới này.
Long Thiên cười ha ha nói: "Vậy thì sẽ khá xôm đấy, liền một lúc được uống rượu mừng của mấy người các cậu, còn có thể tiết kiệm chút tiền nữa".
"Bớt đi, hôn lễ cùng tổ chức, nhưng tiền mừng thì một đồng cũng không được thiếu", Lưu Công Cẩn nghiêm túc nói.
Long Thiên nói vài câu được rồi, sau đó nói với Lưu Công Cẩn: "Thật sự định ở đây giải quyết chuyện chung thân đại sự của cậu, không đợi Mã Tiêu Tiêu lớn nữa à".
"Tiêu Tiêu xứng với người đàn ông tốt hơn", Lưu Công Cẩn vừa nói vừa cầm tay Lâm Thiên Tinh lên nói tiếp: "Hơn nữa, tôi cũng đã tìm được một nửa của đời mình rồi".
Lâm Thiên Tinh hiếm lắm mới thấy đỏ mặt gật đầu, có thể thấy đôi này hoàn toàn rất tâm đầu ý hợp.
Đạm Ngạo Nam lại hùa theo nói: "Vậy cứ quyết định thế đi, tuần sau chúng ta cùng tổ chức hôn lễ".
Đúng lúc mọi người đều cho rằng Long Thiên sẽ đồng ý thì Long Thiên lại nghiêm túc nói với Lâm Chi Tử: "Xin lỗi em, Chi Tử, có vài chuyện anh vẫn cần phải đi làm trước".
Đến nay anh đã trả thù xong rồi, thế giới cũng đã lấy lại được hòa bình, Long Thiên còn cần làm chuyện gì nữa.
Lâm Chi Tử không biết, nhưng cô mãi sẽ ủng hộ tất cả những quyết định của Long Thiên.
"..."
Ba ngày sau, tại hàn động ngàn năm.
"Anh thật sự định làm như vậy sao?"
Nhan Như Ngọc nhìn Long Thiên trước mặt hỏi, còn trên chiếc giường băng đằng sau hai người là hai cỗ thi thể của Vương Lệ Trân và Cừu Đông Thanh. Hai người này vì giúp anh báo thù mà bị kẻ địch hại chết.
Trước khi trận chiến cuối cùng nổ ra, Long Thiên đã từng đề nghị Nhan Như Ngọc đồng ý với anh, đợi chiến tranh kết thúc xong, sẽ dạy anh pháp trận luân hồi, anh sẽ dùng nó để cứu Cừu Đông Thanh.
Chiến tranh đã kết thúc rồi, Long Thiên cũng đã báo được mối thù cho mẹ anh, anh không còn gì phải vướng bận nữa.
Đã đến lúc Nhan Như Ngọc thực hiện lời hứa rồi, chỉ có điều đối tượng được cứu lại từ Cừu Đông Thanh biến thành Cừu Đông Thanh và Vương Lệ Trân.
Nhưng thân làm người đã trải qua việc tương tự như trước đây là Nhan Như Ngọc vẫn phải khuyên anh dừng lại.
Nhan Như Ngọc cũng đã thử dùng pháp trận luân hồi để cứu cô gái đuôi rắn kia, nhưng chung quy lại cô ta vẫn không thắng được số trời. Anh ta đã cố gắng hết sức rồi, may mắn là vẫn nhặt lại được cái mạng này, nhưng cũng nằm hôn mê trên giường cả tháng trời.
Vương Manh Manh sau khi biết tin đã quyết định bỏ lại tất cả chạy đến ngôi nhà cỏ ở Quỷ Môn ngày đêm bên cạnh chăm sóc cho đến khi ý trung nhân của mình tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Nhan Như Ngọc không ngờ rằng người đầu tiên mình nhìn thấy lại là Vương Manh Manh đang ngủ bên cạnh giường.
Có lẽ đã dạo chơi ở trước cửa địa ngục về nên Nhan Như Ngọc quyết tâm giữ lời hứa với Vương Manh Manh, hiện giờ người đã ở đây rồi, anh ta mỉm cười mà nghĩ rằng Nhan thần y cao cao tại thượng đến cuồi cùng cũng vẫn không qua được cửa ải của cô gái nhỏ này.
Long Thiên định dùng sức lực của Long mạch trong cơ thể mình, cộng thêm uy lực của pháp trận luân hồi để hồi sinh cùng một lúc cả hai người phụ nữ này.
Chương 388: Kết thúc!
Ban đầu khi Nhan Như Ngọc nghe được quyết định này đã nhất mực từ chối, bởi vì đây không nghi ngờ gì chính là một canh bạc, hơn nữa còn là một canh bạc không có nổi một nửa phần thắng.
Vốn dĩ muốn dùng trận pháp luân hồi để cứu một người thôi đã rất điên cuồng rồi, kết quả Long Thiên lại còn có suy nghĩ điên cuồng hơn, anh muốn hồi sinh hai người cùng một lúc.
Long Thiên nhìn hai cỗ thi thể nằm trên giường băng nói: "Ừ, tôi đã quyết định rồi, bọn họ đều hi sinh vì tôi, nếu như tôi có thể hi sinh bản thân mình mà cứu sống được hai người thì tôi không có gì tiếc hận".
Những lời cần khuyên mấy ngày nay Nhan Như Ngọc đã nói hết rồi, nếu như có tác dụng thì lúc này bọn họ cũng không xuất hiện ở đây, Nhan Như Ngọc hiểu tính cách của Long Thiên, lúc này có nói thêm gì nữa cũng vô dụng.
Chỉ là đây dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, cho nên Nhan Như Ngọc vẫn nói: "Trước khi thực hiện, hay là anh hỏi ý kiến của cô ấy trước đi".
Nhan Như Ngọc nói xong liền tránh sang một bên, đằng sau anh ta là Lâm Chi Tử đang đi về phía Long Thiên, nhìn biểu cảm của cô ấy, Long Thiên không cần hỏi cũng biết Nhan Như Ngọc đã nói quyết định của anh cho cô ấy nghe rồi.
Vẻ mặt Long Thiên bất đắc dĩ nhìn Nhan Như Ngọc nói: "Không phải tôi đã nói giúp tôi giữ bí mật chuyện này sao?"
Nhan Như Ngọc buông tay nói: "Hành động này của anh có khác gì đi chết đâu, tôi thấy nếu như giấu cô ấy thì cũng không hay lắm".
Quả thực, chung quy lại đây cũng là chuyện lớn, Lâm Chi Tử cũng là người phụ nữ của Long Thiên, quả thật có quyền được biết.
Nghĩ đến đây, Long Thiên nhìn Lâm Chi Tử nói: "Xin lỗi, đây là việc anh bắt buộc phải làm".
Lúc Triệu Quốc Sĩ đưa ra đề nghị cùng tổ chức hôn lễ, Long Thiên từ chối vì anh đã quyết định rồi, sau khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ thực hiện pháp trận luân hồi.
Anh không biết sau khi anh thực hiện pháp trận luân hồi thì liệu còn sống hay không, cho nên anh không thể hứa gì với Lâm Chi Tử.
Lâm Chi Tử nhìn Long Thiên nói: "Cho dù em có nói gì cũng vô dụng đúng không?"
Long Thiên gật đầu.
Lâm Chi Tử cười khổ nói: "Nếu đã như vậy thì em cũng không lãng phí nước bọt nữa".
Long Thiên sững sờ, anh không ngờ cô ấy lại ủng hộ anh, việc này lại khiến anh có chút nghi ngờ hỏi: "Em như vậy là có ý gì?"
"Ý là em sẽ không ngăn cản anh", Lâm Chi Tử trả lời nói.
Lâm Chi Tử bổ sung nói: "Nhưng anh đừng quên, anh nợ tất cả bọn em một hôn lễ, cho nên mong rằng bất luận thế nào anh cũng phải sống sót trở về!"
Long Thiên cảm động nói: "Cảm ơn em đã hiểu cho anh".
Lâm Chi Tử lắc đầu nói: "Không, phải là em cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn anh đã cho em những mạo hiểm đó, cũng cảm ơn tất cả những việc anh đã làm vì em".
Có sự ủng hộ của Lâm Chi Tử, Long Thiên rõ ràng càng tự tin hơn, dưới sự trợ giúp của Tần Tung Hoành, pháp trận luân hồi khởi động, Long Thiên ngồi vào giữa trận pháp.
Lấy mạng đổi mạng...
"..."
Một tuần sau, Thánh Địa đúng hẹn tổ chức một buổi hôn lễ long trọng, lần đầu tiên Thánh Địa mở cửa cho người ngoài vào, tất cả người thân và bạn bè của đám Long Thiên đều có mặt.
Những người bạn từ nhỏ của Long Thiên như Tiểu Nam Tử, Hoàng Dung Như, và cả mấy người Phạm Thái Nhàn nữa.
Trên Thánh Điện bày tổng cộng hơn hai trăm chiếc ghế, ngồi không còn một chỗ trống nào.
Dưới sự giới thiệu của MC Tào Tử Kiến, ba đôi uyên ương đi vào lễ đường, bọn họ bao gồm Phong Ức Không và Tư Không Trúc, Đạm Ngạo Nam và Đoàn Tư Khiết, Lưu Công Cẩn và Lâm Thiên Thanh.
Nhìn hội trường đông vui như vậy, Phạm Thái Nhàn lại có chút hối hận vì tổ chức đám cưới sớm quá, nếu như hôn lễ của anh ta và Yên Vô Song để đến bây giờ thì nhất định sẽ càng đông vui hơn.
Mặc dù Phạm Thái Nhàn chung quy lại vẫn không thể hoàn thành di nguyện của vị vi sư kia rằng sẽ khiến nhà họ Yên tan thành mây khói. Nhưng anh đã thu phục nhà họ Yên, cùng Yên Vô Song gạo nấu thành cơm, coi như cũng đã vả cho nhà họ Yên một cái thật mạnh, trút được mối hận năm đó cho Tư Đồ Văn rồi.
Ngoại từ ba đôi tân lang tân nương này ra.
Vẫn còn thêm một chú rể nữa xuất hiện sau cùng, đó chính là Long Thiên lần đầu tiên được mặc bộ lễ phục trịnh trọng như vậy.
Long Thiên đứng dưới Thánh Đường cười ngây ngốc, bởi vì người đang đi về phía anh chính là cô dâu đẹp nhất trên trần đời này.
Vương Lệ Trân.
Trận pháp luân hồi đó Long Thiên đã không thể hồi sinh Cừu Đông Thanh, bên trong trận pháp anh gặp lại linh hồn Cừu Đông Thanh đứng quay lưng lại với anh, anh cất tiếng gọi, cô ta quay lại vẫn là nụ cười khuynh nước khuynh thành đó, nhưng ý chí sống của Cừu Đông Thanh đã hết rồi, cô ta cũng không muốn tiếp tục bị những giày vò giữa việc yêu anh và trả thù cho gia tộc quấn lấy nữa.
Anh có thể cứu được người vô phương cứu chữa, nhưng tuyệt đối không thể cứu được người không còn một hi vọng muốn sống nào.
Một ngày sau khi Long Thiên bước vào trận pháp luân hồi, tàn dư tưởng chừng đã được loại bỏ của thuốc độc trong người Lâm Chi Tử lại bất ngờ trỗi dậy lấy đi mạng sống của cô ấy.
Ngay đến Hạ Quan Thiên cũng trở tay không kịp, chút tàn dư giãy dụa cuối cùng đó sau khi giết chết Lâm Chi Tử thì cũng tan thành mây khói.
Sau khi Long Thiên tỉnh lại, anh đau đớn khi không thể bù đắp cuối cùng cho Lâm Chi Tử, nhưng may mắn bên cạnh anh vẫn còn người được định sẵn sẽ là vợ của anh, Vương Lệ Trân.
Sở dĩ Vương Lệ Trân có thể hồi sinh ngoài nguyên nhân huyết mạch thực phượng trong người cô ra thì nguyên nhân lớn lao hơn cả là tình yêu của cô dành cho Long Thiên quá lớn, khi Long Thiên gọi cô quay lại trong pháp trận, cô đã dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng để chiến đấu.
Lúc này Vương Lệ Trân đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết bước đi trên Lễ Đường về phía Long Thiên.
Mặc dù hai người đã kết hôn nhưng chưa từng tổ chức hôn lễ, vậy nên đây cũng là lần đầu tiên Long Thiên được nhìn thấy vợ mình mặc váy cưới, anh bất giác không kìm chế nổi xúc động mà rơi nước mắt.
Dưới sự chủ trì của Tào Tử Kiến, hôn lễ chính thức được bắt đầu.
Long Thiên cầm tay Vương Lệ Trân cùng đi đến đỉnh nhân sinh.
Suốt cả chặng đường, anh đã gặp phải không ít tuyệt vọng, nhưng tất cả những tuyệt vọng đó chưa bao giờ khiến anh dừng bước, ngược lại còn làm anh ngày càng mạnh mẽ hơn.
Dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Một đời truyền kỳ của Long Thiên chính thức khép lại và bước sang một trang mới!
Tư Đồ Văn trước giờ ở nhà họ Yên luôn nhìn trước ngó sau lần đầu tiên lấy hết dũng khí để gật đầu, cái gật đầu này đã mang đến mười lăm năm lưu vong chạy trốn, ông ta dẫn theo người phụ nữ ấy lưu lạc khắp chân trời góc bể, trải qua cuộc sống của một đôi uyên ương bỏ trốn, suốt dọc đường đều phải trốn tránh sự truy sát của gia tộc, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được.
Ngày hôm đó, nhà họ Yên bao vây hai người, Tư Đồ Văn dùng hết võ lực toàn thân nhưng không đấu lại được đối phương người đông thế mạnh, cuối cùng ông ta cũng không bảo vệ được bà ấy, cô gái không thích ông ta gọi mình là cô chủ mà thích ông ta gọi mình là Yên Tử hơn, dùng một mạng đổi một mạng, lấy điều kiện để bà ấy trở về nhà họ Yên là phải tha cho Tư Đồ Văn một con đường sống.
Chỉ là ông trời quá tàn nhẫn với hai người họ, chia rẽ bọn thôi vẫn chưa đủ, còn khiến hai người âm dương cách biệt.
Yên Tử sau khi trở về nhà họ Yên không bao lâu, vì quá nhớ thương Tư Đồ Văn mà buồn bực u sầu, cuối cùng không sống qua nổi sinh nhật tuổi bốn mươi.
Sau khi Từ Đồ Văn biết được, đã miễn cưỡng lợi dụng công pháp để nâng cao tu vi, trở thành cao thủ cấp Thiên, một mình xông đến nhà họ Yên, giết đến long trời lở đất, làm náo động thiên hạ, trận chiến đó Tư Đồ Văn đã giết chết mười lăm cao thủ cấp Địa, hai cao thủ cấp Thiên, nhưng đường đường là một nhà họ Yên to lớn như vậy, một mình Tư Đồ Văn sao có thể hủy diệt được, rất nhanh đã bị trấn áp, tuy rằng may mắn đào thoát được, nhưng cũng rơi vào tình trạng bệnh căn không dứt, mạng sống không kéo dài lâu thêm được nữa.
Vốn đã có ý định tự kết liễu mình để sớm đi đoàn tụ với người phụ nữ mình yêu, nhưng đúng lúc đó thì lại gặp được Phạm Trọng Lâu, nên mới dẫn đến việc sống thêm hai mươi năm nữa, nói ra thì ông ta đúng là đã có hời rồi.
Tư Đồ Văn vung hai tay áo lên, quần áo trên người xao động phiêu diêu.
Kim quang hiện lên khắp toàn thân nhìn giống như Phật sống vậy.
Người đàn ông đã gần như tu hành đắc đạo này hô hấp dồn tại đan điền, nhắm mắt khẽ suy nghĩ, tiềm thần nhập định, tinh thần tràn đầy, cả người rạng sỡ sáng rực giống như mọc cánh thành tiên được mô tả trong kinh phật vậy.
Tư Đồ Văn nói: "Đồ nhi, tu vi của lão phu không bằng Phương Nhân Vương đó, không thể giúp con chặt đứt số mệnh được, nhưng một thân tu vi này trao hết lại cho con, cũng coi như trả lại cho con ân tình mang rượu đến mấy năm nay. Về phần số mệnh hay không số mệnh thì phải dựa vào bản thân con để ứng phó rồi, ta tin con nhất định có thể vượt qua được cửa ải này".
"Chớ nên trách ông nội con nhẫn tâm độc ác, trên thực tế cũng may có ông ấy mà ta mới có mục tiêu để sống tiếp, thực ra ta nên chết từ lâu rồi, năm đó nói với con ta là một người bỏ đi cũng không phải là nói đùa đâu, mà thật sự cảm thấy cuộc sống không còn gì ý nghĩa nữa, người đời chỉ cầu được độc nhất thiên hạ, nhưng ta chỉ muốn làm thiên hạ duy nhất của bà ấy, cho nên con không được ghi hận, đây là lựa chọn của vi sư".
Mỗi câu nói, Tư Đồ Văn lại phả ra khí sắc màu vàng, bay lãng đãng xung quanh.
Cuối cùng là chín chín tám mươi mốt đạo kim quang luẩn quẩn trong không khí, giống như nước mưa thấm vào trong người Phạm Thái Nhàn.
Cơ thể Phạm Thái Nhàn bay lên không trung, mặc dù vẫn hôn mê, nhưng vẫn có chút ý thức, chỉ cảm nhận được xung quanh có gì đó không đúng, đầu tiên là cảm thấy lạnh lẽo, chớp mắt lại nóng hầm hập, nước nóng hay lửa đốt cũng không nóng bằng thế này.
Phạm Thái Nhàn giống như đang chịu giày vò trong địa ngục, bất giác nghĩ đến câu nói 'Thiên địa đại hỏa lò, ai cũng phải chịu thiêu đốt trong đó' của ông Tư Đồ, bất giác nhớ lại cảnh tượng hồi còn nhỏ ham chơi, lén lút rựt trộm râu của sư phụ, bất giác nhớ lại cảnh tượng mất mặt bị Yên Vô Song đánh cho như chó mất chủ ở thủ đô năm đó....
Sắp chết rồi sao?
Phạm Thái Nhàn tự hỏi, đầu tiên là không hiểu, sau đó lại cảm thấy thoải mái.
Đành vậy, dù sao sống cũng chỉ mất mặt mà thôi, nếu như nói có gì tiếc nuối không thì đó là vẫn chưa thể tận tay sờ cặp gò bồng đào của Yên Vô Song, quả thực có chút đáng tiếc.
Tám mươi mốt đạo kim quang toàn bộ đã thâm nhập vào, thân thể của Phạm Thái Nhàn đầu tiên là bành trướng ra, sau đó lại nhanh chóng co rút lại, tiếp đến thân thể giống như được mạ vàng, kim quang rực rỡ.
Tư Đồ Văn được ánh sáng trong tòa nhà phản chiếu nhếch miệng mỉm cười, cuối cùng cũng thành công rồi, tiếp theo không cần phải làm phiền ông ta nữa rồi.
Tư Đồ Văn ngồi dưới đất giơ tay ra lấy can rượu trắng mà Phạm Thái Nhàn lén lấy trộm cho ông ta, uống một ngụm sau đó bắt đầu ho kịch liệt, phải dùng tay che miệng lại, lòng bàn tay liền đỏ tươi, ông ta mỉm cười không còn tiếp tục ho nữa, chỉ là khóe miệng khẽ rỉ máu, ông ta trông vô cùng mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần, nói: "Ông Phạm, trước khi chết tôi vẫn còn một điều muốn nhờ ông, nếu như Thái Nhàn không muốn diệt nhà họ Yên thì mong ông thuận theo tâm ý của nó, đừng bắt nó phải đuổi cùng giết tận".
Phạm Trọng Lâu đứng ở tầng trên cùng trầm giọng nói: "Ông Tư Đồ, ông yên tâm đi!"
"Nhìn không rõ rồi".
Tư Đồ Văn bắt đầu thấy tầm nhìn mờ nhạt, run rẩy nâng cánh tay lên, giơ lên không trung chỉ chỉ trỏ trỏ, tựa như đang chơi ván cờ đen trắng với Phạm Thái Nhàn hồi còn nhỏ vậy.
Khuôn mặt tang lương của ông ta dường như còn có chút nuối tiếc, năm đó quá nghiêm khắc với đứa trẻ này rồi, trách mắng quá nhiều, khen ngợi lại quá ít, không biết rằng thực ra lại cảm thấy rất tự hào vì đứa đồ nhi này.
Có thể sống thêm hai mươi năm nữa, gặp được đệ tử cực giống mình năm đó cũng coi như là một chiếu cố của ông trời rồi.
Tư Đồ Văn nặng nề ngả đầu dựa lên bức tường, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng có thể đi gặp bà rồi, Yên Tử..."
Giấc ngủ này sẽ không tỉnh lại nữa, sinh tử khủng khiếp thế nào, sinh tử cũng lại nhỏ bé đến thế nào.
Vị Cờ Thánh đã từng vì hồng nhan mà náo loạn thiên hạ này, trong đêm nay cuối cùng đã mỉm cười mà ra đi.
Chương 387: Lâm Chi Tử
Sau khi Phạm Thái Nhàn tỉnh dậy, biết Tư Đồ Văn vì truyền hết công lực cho mình mà qua đời khiến anh ta đau khổ dày vò một thời gian dài, mượn rượu giải sầu, bỏ bê luyện tập.
Ông nội anh ta thấy vậy thì không khỏi đau lòng, bèn nói cho anh ta biết những lời mà Tư Đồ Văn dặn dò trước lúc chết, bảo anh ta nếu không muốn đuổi cùng giết tận nhà họ Yên thì đừng bắt ép. Dù gì Tư Đồ Văn cũng chỉ có một đồ đệ là Phạm Thái Nhàn, không muốn cưỡng ép anh ta bất cứ điều gì, chỉ mong anh ta sống vui vẻ an nhàn cả một đời.
Nghe xong di ngôn của sư phụ, Phạm Thái Nhàn như chợt bừng tỉnh, thiết nghĩ không thể phụ lòng sư phụ mình, bèn bắt đầu lao vào điên cuồng tu luyện, một thời gian không lâu sau tuyên chiến với Yên Vô Song và đã dành chiến thắng.
Về phần Long Thiên, trải qua vô số gian nan thử thách, cuối cùng anh phát hiện ra Lâm Chi Tử năm đó vẫn chưa chết.
Long Thiên không ngờ ông trời không đối xử tệ với anh, ít nhất lại cho anh thêm một cơ hội nữa để bù đắp cho Lâm Chi Tử.
Nhưng chẳng phải Lâm Chi Tử bị người ta hại chết rồi sao, tại sao bây giờ lại có thể bình an vô sự xuất hiện trước mặt anh thế này.
Liên quan đến điểm này, người của Long Thiên Tiếu cử đến giải cứu Lâm Chi Tử giải thích nói: "Lúc ở cục phát triển kỹ thuật, chất độc trong người Lâm Chi Tử đã được tôi loại bỏ sạch sẽ, cho nên cái chết của người hạ độc kia không gây nên ảnh hưởng gì với cô ấy, cô ấy chỉ bị mất trí nhớ mà thôi, thời gian này tôi đã giúp cô ấy hồi phục lại bình thường rồi".
Long Thiên vui mừng nói: "Cũng có nghĩa là Chi Tử đã không còn nguy hiểm gì nữa".
Người kia gật đầu cười nói: "Anh có vừa ý với món quà này không?"
"Đương nhiên là vừa ý quá rồi!"
Long Thiên thâm tình nhìn Lâm Chi Tử nói: "Cảm ơn em đã trở về bên cạnh anh".
Lâm Chi Tử mỉm cười nói: "Chúng ta là một đôi định sẵn là phải ở bên nhau, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh".
Đúng lúc này Đạm Ngạo Nam đề nghị nói: "Nếu như Long Thiên đã tỉnh lại rồi, lại tình đầu ý hợp với Lâm Chi Tử, hay là tuần sau cùng tổ chức hôn lễ với chúng tôi đi!"
"Tổ chức hôn lễ?", Long Thiên ngờ vực hỏi, lẽ nào trong đây còn có người nào khác sắp kết hôn sao.
Đạm Ngạo Nam vui vẻ đáp: "Đúng vậy, tôi và Tư Khiết, Công Cẩn và Thiên Tinh, chúng tôi đều dự tính sang tuần sau sẽ tổ chức hôn lễ, hay là anh cũng tham gia cho xôm đi".
Vừa nghe vậy, Đoàn Tư Khiết bên cạnh Đạm Ngạo Nam bực mình nhéo tai Đạm Ngạo Nam nói: "Chuyện này còn có thể cho xôm sao? Nếu như anh chỉ cảm thấy chơi vui vậy thì em sẽ không gả cho anh nữa".
"Vợ à, đau...", Đạm Ngạo Nam xin tha nói.
Thấy cái đôi oan gia này như vậy tất cả mọi người đều bật cười, chỉ có duy nhất Tào Tử Kiến là chua xót nói: "Đừng nói tôi không nhắc nhở các cậu, đam mê ân ái là chết nhanh lắm đấy!"
Lưu Công Cẩn và Đạm Ngạo Nam đều tìm được tình yêu của đời mình, chỉ có mình ông ta là vẫn cô đơn lẻ bóng, nên đương nhiên Tào Tử Kiến thấy không vui rồi, có điều ông ta cũng chỉ ghen tỵ ngoài miệng nói vài câu vậy thôi, chứ trong lòng thì vẫn chúc mừng mấy đôi uyên ương mới này.
Long Thiên cười ha ha nói: "Vậy thì sẽ khá xôm đấy, liền một lúc được uống rượu mừng của mấy người các cậu, còn có thể tiết kiệm chút tiền nữa".
"Bớt đi, hôn lễ cùng tổ chức, nhưng tiền mừng thì một đồng cũng không được thiếu", Lưu Công Cẩn nghiêm túc nói.
Long Thiên nói vài câu được rồi, sau đó nói với Lưu Công Cẩn: "Thật sự định ở đây giải quyết chuyện chung thân đại sự của cậu, không đợi Mã Tiêu Tiêu lớn nữa à".
"Tiêu Tiêu xứng với người đàn ông tốt hơn", Lưu Công Cẩn vừa nói vừa cầm tay Lâm Thiên Tinh lên nói tiếp: "Hơn nữa, tôi cũng đã tìm được một nửa của đời mình rồi".
Lâm Thiên Tinh hiếm lắm mới thấy đỏ mặt gật đầu, có thể thấy đôi này hoàn toàn rất tâm đầu ý hợp.
Đạm Ngạo Nam lại hùa theo nói: "Vậy cứ quyết định thế đi, tuần sau chúng ta cùng tổ chức hôn lễ".
Đúng lúc mọi người đều cho rằng Long Thiên sẽ đồng ý thì Long Thiên lại nghiêm túc nói với Lâm Chi Tử: "Xin lỗi em, Chi Tử, có vài chuyện anh vẫn cần phải đi làm trước".
Đến nay anh đã trả thù xong rồi, thế giới cũng đã lấy lại được hòa bình, Long Thiên còn cần làm chuyện gì nữa.
Lâm Chi Tử không biết, nhưng cô mãi sẽ ủng hộ tất cả những quyết định của Long Thiên.
"..."
Ba ngày sau, tại hàn động ngàn năm.
"Anh thật sự định làm như vậy sao?"
Nhan Như Ngọc nhìn Long Thiên trước mặt hỏi, còn trên chiếc giường băng đằng sau hai người là hai cỗ thi thể của Vương Lệ Trân và Cừu Đông Thanh. Hai người này vì giúp anh báo thù mà bị kẻ địch hại chết.
Trước khi trận chiến cuối cùng nổ ra, Long Thiên đã từng đề nghị Nhan Như Ngọc đồng ý với anh, đợi chiến tranh kết thúc xong, sẽ dạy anh pháp trận luân hồi, anh sẽ dùng nó để cứu Cừu Đông Thanh.
Chiến tranh đã kết thúc rồi, Long Thiên cũng đã báo được mối thù cho mẹ anh, anh không còn gì phải vướng bận nữa.
Đã đến lúc Nhan Như Ngọc thực hiện lời hứa rồi, chỉ có điều đối tượng được cứu lại từ Cừu Đông Thanh biến thành Cừu Đông Thanh và Vương Lệ Trân.
Nhưng thân làm người đã trải qua việc tương tự như trước đây là Nhan Như Ngọc vẫn phải khuyên anh dừng lại.
Nhan Như Ngọc cũng đã thử dùng pháp trận luân hồi để cứu cô gái đuôi rắn kia, nhưng chung quy lại cô ta vẫn không thắng được số trời. Anh ta đã cố gắng hết sức rồi, may mắn là vẫn nhặt lại được cái mạng này, nhưng cũng nằm hôn mê trên giường cả tháng trời.
Vương Manh Manh sau khi biết tin đã quyết định bỏ lại tất cả chạy đến ngôi nhà cỏ ở Quỷ Môn ngày đêm bên cạnh chăm sóc cho đến khi ý trung nhân của mình tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Nhan Như Ngọc không ngờ rằng người đầu tiên mình nhìn thấy lại là Vương Manh Manh đang ngủ bên cạnh giường.
Có lẽ đã dạo chơi ở trước cửa địa ngục về nên Nhan Như Ngọc quyết tâm giữ lời hứa với Vương Manh Manh, hiện giờ người đã ở đây rồi, anh ta mỉm cười mà nghĩ rằng Nhan thần y cao cao tại thượng đến cuồi cùng cũng vẫn không qua được cửa ải của cô gái nhỏ này.
Long Thiên định dùng sức lực của Long mạch trong cơ thể mình, cộng thêm uy lực của pháp trận luân hồi để hồi sinh cùng một lúc cả hai người phụ nữ này.
Chương 388: Kết thúc!
Ban đầu khi Nhan Như Ngọc nghe được quyết định này đã nhất mực từ chối, bởi vì đây không nghi ngờ gì chính là một canh bạc, hơn nữa còn là một canh bạc không có nổi một nửa phần thắng.
Vốn dĩ muốn dùng trận pháp luân hồi để cứu một người thôi đã rất điên cuồng rồi, kết quả Long Thiên lại còn có suy nghĩ điên cuồng hơn, anh muốn hồi sinh hai người cùng một lúc.
Long Thiên nhìn hai cỗ thi thể nằm trên giường băng nói: "Ừ, tôi đã quyết định rồi, bọn họ đều hi sinh vì tôi, nếu như tôi có thể hi sinh bản thân mình mà cứu sống được hai người thì tôi không có gì tiếc hận".
Những lời cần khuyên mấy ngày nay Nhan Như Ngọc đã nói hết rồi, nếu như có tác dụng thì lúc này bọn họ cũng không xuất hiện ở đây, Nhan Như Ngọc hiểu tính cách của Long Thiên, lúc này có nói thêm gì nữa cũng vô dụng.
Chỉ là đây dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, cho nên Nhan Như Ngọc vẫn nói: "Trước khi thực hiện, hay là anh hỏi ý kiến của cô ấy trước đi".
Nhan Như Ngọc nói xong liền tránh sang một bên, đằng sau anh ta là Lâm Chi Tử đang đi về phía Long Thiên, nhìn biểu cảm của cô ấy, Long Thiên không cần hỏi cũng biết Nhan Như Ngọc đã nói quyết định của anh cho cô ấy nghe rồi.
Vẻ mặt Long Thiên bất đắc dĩ nhìn Nhan Như Ngọc nói: "Không phải tôi đã nói giúp tôi giữ bí mật chuyện này sao?"
Nhan Như Ngọc buông tay nói: "Hành động này của anh có khác gì đi chết đâu, tôi thấy nếu như giấu cô ấy thì cũng không hay lắm".
Quả thực, chung quy lại đây cũng là chuyện lớn, Lâm Chi Tử cũng là người phụ nữ của Long Thiên, quả thật có quyền được biết.
Nghĩ đến đây, Long Thiên nhìn Lâm Chi Tử nói: "Xin lỗi, đây là việc anh bắt buộc phải làm".
Lúc Triệu Quốc Sĩ đưa ra đề nghị cùng tổ chức hôn lễ, Long Thiên từ chối vì anh đã quyết định rồi, sau khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ thực hiện pháp trận luân hồi.
Anh không biết sau khi anh thực hiện pháp trận luân hồi thì liệu còn sống hay không, cho nên anh không thể hứa gì với Lâm Chi Tử.
Lâm Chi Tử nhìn Long Thiên nói: "Cho dù em có nói gì cũng vô dụng đúng không?"
Long Thiên gật đầu.
Lâm Chi Tử cười khổ nói: "Nếu đã như vậy thì em cũng không lãng phí nước bọt nữa".
Long Thiên sững sờ, anh không ngờ cô ấy lại ủng hộ anh, việc này lại khiến anh có chút nghi ngờ hỏi: "Em như vậy là có ý gì?"
"Ý là em sẽ không ngăn cản anh", Lâm Chi Tử trả lời nói.
Lâm Chi Tử bổ sung nói: "Nhưng anh đừng quên, anh nợ tất cả bọn em một hôn lễ, cho nên mong rằng bất luận thế nào anh cũng phải sống sót trở về!"
Long Thiên cảm động nói: "Cảm ơn em đã hiểu cho anh".
Lâm Chi Tử lắc đầu nói: "Không, phải là em cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn anh đã cho em những mạo hiểm đó, cũng cảm ơn tất cả những việc anh đã làm vì em".
Có sự ủng hộ của Lâm Chi Tử, Long Thiên rõ ràng càng tự tin hơn, dưới sự trợ giúp của Tần Tung Hoành, pháp trận luân hồi khởi động, Long Thiên ngồi vào giữa trận pháp.
Lấy mạng đổi mạng...
"..."
Một tuần sau, Thánh Địa đúng hẹn tổ chức một buổi hôn lễ long trọng, lần đầu tiên Thánh Địa mở cửa cho người ngoài vào, tất cả người thân và bạn bè của đám Long Thiên đều có mặt.
Những người bạn từ nhỏ của Long Thiên như Tiểu Nam Tử, Hoàng Dung Như, và cả mấy người Phạm Thái Nhàn nữa.
Trên Thánh Điện bày tổng cộng hơn hai trăm chiếc ghế, ngồi không còn một chỗ trống nào.
Dưới sự giới thiệu của MC Tào Tử Kiến, ba đôi uyên ương đi vào lễ đường, bọn họ bao gồm Phong Ức Không và Tư Không Trúc, Đạm Ngạo Nam và Đoàn Tư Khiết, Lưu Công Cẩn và Lâm Thiên Thanh.
Nhìn hội trường đông vui như vậy, Phạm Thái Nhàn lại có chút hối hận vì tổ chức đám cưới sớm quá, nếu như hôn lễ của anh ta và Yên Vô Song để đến bây giờ thì nhất định sẽ càng đông vui hơn.
Mặc dù Phạm Thái Nhàn chung quy lại vẫn không thể hoàn thành di nguyện của vị vi sư kia rằng sẽ khiến nhà họ Yên tan thành mây khói. Nhưng anh đã thu phục nhà họ Yên, cùng Yên Vô Song gạo nấu thành cơm, coi như cũng đã vả cho nhà họ Yên một cái thật mạnh, trút được mối hận năm đó cho Tư Đồ Văn rồi.
Ngoại từ ba đôi tân lang tân nương này ra.
Vẫn còn thêm một chú rể nữa xuất hiện sau cùng, đó chính là Long Thiên lần đầu tiên được mặc bộ lễ phục trịnh trọng như vậy.
Long Thiên đứng dưới Thánh Đường cười ngây ngốc, bởi vì người đang đi về phía anh chính là cô dâu đẹp nhất trên trần đời này.
Vương Lệ Trân.
Trận pháp luân hồi đó Long Thiên đã không thể hồi sinh Cừu Đông Thanh, bên trong trận pháp anh gặp lại linh hồn Cừu Đông Thanh đứng quay lưng lại với anh, anh cất tiếng gọi, cô ta quay lại vẫn là nụ cười khuynh nước khuynh thành đó, nhưng ý chí sống của Cừu Đông Thanh đã hết rồi, cô ta cũng không muốn tiếp tục bị những giày vò giữa việc yêu anh và trả thù cho gia tộc quấn lấy nữa.
Anh có thể cứu được người vô phương cứu chữa, nhưng tuyệt đối không thể cứu được người không còn một hi vọng muốn sống nào.
Một ngày sau khi Long Thiên bước vào trận pháp luân hồi, tàn dư tưởng chừng đã được loại bỏ của thuốc độc trong người Lâm Chi Tử lại bất ngờ trỗi dậy lấy đi mạng sống của cô ấy.
Ngay đến Hạ Quan Thiên cũng trở tay không kịp, chút tàn dư giãy dụa cuối cùng đó sau khi giết chết Lâm Chi Tử thì cũng tan thành mây khói.
Sau khi Long Thiên tỉnh lại, anh đau đớn khi không thể bù đắp cuối cùng cho Lâm Chi Tử, nhưng may mắn bên cạnh anh vẫn còn người được định sẵn sẽ là vợ của anh, Vương Lệ Trân.
Sở dĩ Vương Lệ Trân có thể hồi sinh ngoài nguyên nhân huyết mạch thực phượng trong người cô ra thì nguyên nhân lớn lao hơn cả là tình yêu của cô dành cho Long Thiên quá lớn, khi Long Thiên gọi cô quay lại trong pháp trận, cô đã dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng để chiến đấu.
Lúc này Vương Lệ Trân đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết bước đi trên Lễ Đường về phía Long Thiên.
Mặc dù hai người đã kết hôn nhưng chưa từng tổ chức hôn lễ, vậy nên đây cũng là lần đầu tiên Long Thiên được nhìn thấy vợ mình mặc váy cưới, anh bất giác không kìm chế nổi xúc động mà rơi nước mắt.
Dưới sự chủ trì của Tào Tử Kiến, hôn lễ chính thức được bắt đầu.
Long Thiên cầm tay Vương Lệ Trân cùng đi đến đỉnh nhân sinh.
Suốt cả chặng đường, anh đã gặp phải không ít tuyệt vọng, nhưng tất cả những tuyệt vọng đó chưa bao giờ khiến anh dừng bước, ngược lại còn làm anh ngày càng mạnh mẽ hơn.
Dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Một đời truyền kỳ của Long Thiên chính thức khép lại và bước sang một trang mới!
Bình luận facebook