• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Chiến Long Trở Về (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6 Tạm thời hủy đăng ký kinh doanh!

“Lý…tổng…Lý Thiên Thành!”

Doãn Bách run cả khớp hàm lên khi thấy người quỳ gối trước Doãn Hân, trưng bộ dạng nức nở nhìn Lý Thiên Thành.

Hắn không dám tin đó là sự thật.

Quả nhiên là gặp quỷ rồi.

Lý Thiên Thành chính là tổng giám đốc của tập đoàn Khánh Dương, tập đoàn này ở Giang Thành không phải quá lớn nhưng so với tập đoàn Tam Nguyên của bọn họ thì quy mô phải lớn hơn gấp năm, sáu lần, hắn chính xác là một ông chủ lớn. Thế mà bây giờ lại có thể quỳ gối trước mặt người phụ nữ là Doãn Hân mà gào khóc om sòm, muốn dâng hợp đồng lên để Doãn Hân ký.

Còn nhất quyết nói nếu ba mươi vạn không đủ thì công ty bọn họ tăng thêm!

“Rốt cuộc là tình huống gì đây?”

Không chỉ có người của ban giám đốc thấy hoang mang, ngay cả Doãn Hân cũng cảm thấy cực kỳ mông lung, thế nhưng cô hiểu rõ địa vị của Lý tổng, hôm qua hắn còn lỗ mãng, vênh váo như vậy mà nay giống như đã biến thành một người khác.

“Lý tổng, anh đang làm gì thế, mau đứng lên, mặt đất lạnh lắm, mau đứng lên!”

Doãn Bách vội vàng đi tới, chuẩn bị đỡ Lý Thiên Thành đứng dậy thì bị hắn hung hăng vung tay áo ra, sau đó trừng mắt nhìn Doãn Bách: “Đồ khốn kiếp, nếu không phải hợp tác với cậu thì hôm nay tôi đâu đến bước đường này!”

“Đây là làm sao vậy?”

Doãn Bách có chút không lý giải được.

“Làm sao vậy? Cậu chẳng lẽ không biết? Từ sáng sớm hôm nay, cổ phiếu của tập đoàn Khánh Dương chúng tôi đã bị tập đoàn tài chính thần bí chèn ép. Đối phương tài chính hùng hậu, tình nguyện thua lỗ cũng muốn đem bảng giá cổ phiếu của chúng tôi đánh hạ xuống mười hai điểm, chính là mười hai điểm, ba giờ sáng nay tổn thất của chúng tôi đã lên đến ba mươi vạn, hơn nữa mỗi giây đều tăng lên.”

“Tiếp theo sau đó, trang web chính thức của công ty bị một số lượng lớn hacker tấn công, tất cả sản phẩm ở trung tâm mua sắm hiện tại giá cả toàn bộ biến thành một đồng, vài phút đã bị người ta đặt mấy ngàn đơn hàng. Bán hết, tổn thất hơn năm mươi vạn.”

“Hơn nữa, có mấy công ty chúng tôi đã đàm phán xong việc hợp tác, chỉ còn mỗi việc ký hợp đồng. Hôm nay lại gọi điện thoại đến, cho chúng tôi biết bọn họ muốn hủy bỏ hợp tác, còn nói tôi chọc trúng người rồi, phải cầm hợp đồng rót vốn đi xin lỗi Doãn Hân.”

“Cậu nói xem, đây là chuyện gì, muốn tôi phá sản hay sao?”

Lý Thiên Thành gào thét một trận với Doãn Bách, nếu không phải tại người này, hắn cũng không đến mức đắc tội Doãn Hân, khiến cho công ty biến thành bộ dạng như bây giờ.

Hắn mắng xong, lập tức quay đầu lại, nói với Doãn Hân: “Bà cô ơi…Doãn tiểu thư, ngày hôm qua là tôi sai rồi, thật sự sai rồi, thái độ của tôi không tốt, nên đánh. Về phần hợp đồng này cầu xin cô hãy ký đi, vốn công ty không xoay chuyển được, trước tiên sẽ đưa cô ba mươi vạn, còn lại tôi sẽ từ từ chuyển qua.” Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ tay mình.

“…”

Mọi người đều ngơ ngẩn.

Tập đoàn Khánh Dương sắp phá sản?

Còn là bởi vì đã đắc tội Doãn Hân?

Doãn Hân có loại năng lực này?

Khiến cho Lý Thiên Thành vốn cực kỳ kiêu căng, không ai bì kịp đích thân dâng hợp đồng lên cho Doãn Hân, lại còn liên tục tăng giá, hai mươi vạn, ba mươi vạn, năm mươi vạn y như tiền là giấy.

Phải biết rằng thời điểm đỉnh cao của tập đoàn Tam Nguyên tổng cả vốn cũng chỉ có năm mươi vạn.

Đến phần còn lại cũng chỉ có ba mươi vạn, đây đầu tiên liền rót vốn ba mươi vạn đúng là làm cho bọn họ khiếp sợ.

Nhưng mà lúc này người sửng sốt nhất cũng chính là Doãn Hân, cô còn chưa hiểu nổi tình hình, song chỉ do dự một chút, cô hướng ánh mắt dò hỏi về phía Tần Phong.

“Không phải anh.”

Tần Phong lắc đầu.

“Cũng đúng, người như anh thì làm sao có năng lực này?”

Doãn Hân xoay người đi, tia hy vọng trong lòng lại một lần nữa biến mất. Thực ra cô cũng chỉ là một người phụ nữ, sao có thể không hy vọng người đàn ông của mình là một người xuất chúng.

Đối diện với bộ dạng khóc lóc của Lý Thiên Thành, cuối cùng Doãn Hân cũng ký hợp đồng.

“Cảm ơn bà cô, cảm ơn Doãn tiểu thư.”

Lý Thiên Thành còn liên tục cảm tạ Doãn Hân, khiến cô có chút không thoải mái. Trong ấn tượng của cô, Lý Thiên Thành phải là một người được vệ sĩ bảo vệ, quần áo mặc hơn một ngàn vạn, một vị lão tổng cao cao tại thượng.

Sau khi ký xong, tâm tình Doãn Hân thoáng cái tốt lên, nghĩ đến vụ tiền đặt cược lúc trước Tần Phong giúp cô đặt, tức thời cầm hợp đồng nhìn về phía ông nội cô: “Ông nội, cháu ký rồi.”

Khuôn mặt ông nội Doãn Hân có chút cứng ngắc, do dự nửa ngày mới nói: “Tiểu Hân, con gái trong nhà, cần gì phải tham gia vào trung tâm quyền lợi.”

“Ông nội, làm người phải coi trọng chữ tín, nhất là với người đứng đầu một nhà như người, một tiền bối ‘đức cao vọng trọng’(*) .”

(*)Đức cao vọng trọng: có đức độ và danh vọng cao, chỉ những trưởng bối, người đứng đầu có tài có đức.

Tần Phong nhấn mạnh câu ‘đức cao vọng trọng’.

“Hừ, Tần Phong, tôi chưa từng chấp nhận cậu, đừng gọi ông nội bậy bạ.”

Cuối cùng, ông của Doãn Hân vung tay áo rời đi, đối với vụ cá cược kia ông không thừa nhận cũng không được, vì lúc đó bà ấy lo sợ Doãn Hân chơi xấu cho nên mới đặt biệt gọi nhiều người tới chứng kiến như vậy.

Thế nhưng hiện tại lại trở thành nguyên nhân ông không cách nào chơi xỏ lá lại.

Tự bê đá đập vào chân mình.

“Xem như vận khí của cô tốt, cũng không biết là ai đã giúp cô.”

Doãn Bách lạnh lùng nhìn lướt qua Doãn Hân, sau đó cũng rời đi.

Cuối cùng, Doãn Hân vui vẻ rời khỏi đó, bảy năm trước cô bị đá khỏi hội đồng quản trị, không nghĩ tới hôm nay lại có thể trở về ban giám đốc, hơn nữa còn dùng phương thức khiến mọi người vô cùng kinh ngạc này.

Trên đường đi, Doãn Hân suy nghĩ lại một chút, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tần Phong đang đi theo phía sau, cau mày hỏi: “Đến cùng có phải là anh làm hay không?”

“Đúng, nhưng mà không phải anh tự ra tay, mấy năm đi lính anh có cứu một phú hào, chuyện hôm nay là vì hắn muốn đáp lại ân tình đó mới làm.” Tần Phong nói.

“Anh đi lính? Tại sao anh lại đi lính?” Doãn Hân chất vấn Tần Phong.

“Bởi vì anh muốn xứng đôi với em.”

Những lời này khiến cho trong lòng Doãn Hân chấn động, nhưng cô lại nghĩ đến của hồi môn của mình còn có việc Tần Phong mượn mẹ cô mười vạn đồng, sau đó một đi không quay lại, trong lòng rất khó chịu vì thế liền hỏi: “Vậy anh mượn mẹ tôi mười vạn đồng thì sao? Anh dám nói không phải mình cầm tiền cuốn gói chạy?”

“Tiền? Tiền gì?” Tần Phong có phần choáng váng.

“Chính là hôm đó anh đi, anh lấy đồ cưới của tôi, cầm luôn thẻ ngân hàng, còn mượn mẹ tôi mười vạn đồng tiền.”

Doãn Hân đứng lại trừng cặp mắt nhìn Tần Phong, đây là chỗ khiến cô tức giận nhất trong bảy năm qua, cũng là nguyên nhân cô cho rằng Tần Phong là một tên cặn bã.

“Không có chuyện này, anh đi tay không, chưa từng lấy từ em một món đồ.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Anh thề.”

“Tần Phong anh xin thề, nếu như lúc đó thuận tay lấy đi đồ cưới của em, cả thẻ ngân hàng, còn hỏi mượn mẹ em mười vạn đồng thì anh liền bị trời đánh ngũ lôi oanh...”

Nghe xong những lời này của Tần Phong, Doãn Hân lâm vào trầm mặc, đúng lúc này một cú điện thoại gọi đến, Doãn Hân bắt máy: “Xin chào, phu nhân, nghiệp vụ ly hôn từ cục dân chính của cô đã hẹn trước thành công, xin mời sáu giờ chiều nay…”
Chương 7 Quà sinh nhật của Quả Quả.

“Tạm thời không đi nữa.” Doãn Hân cân nhắc một chút rồi nói.

“Được, phu nhân, chúng tôi sẽ hủy hẹn trước.”

Rầm một tiếng, Cục Dân Chính cúp máy.

Sau đó Doãn Hân quay đầu nhìn Tần Phong, trầm mặc chốc lát rồi nói: “Anh cũng nghe rõ là ‘tạm thời’, cũng chỉ là tạm thời. Hôm nay anh phải theo tôi trở về một chuyến.”

Nói xong không đợi Tần Phong đáp lời, cô đã đi trước.

“Được.” Tần Phong đáp lại, sau đó đuổi theo.

Chỉ thấy Doãn Hân lướt qua cửa hàng bánh mua một cái bánh ngọt sau đó mới lên xe về nhà, đương nhiên cô cũng đưa Tần Phong đi theo, tới khi về đến nhà Tần Phong mới không nhịn nổi nữa, buột miệng hỏi: “Bánh ngọt này là?”

“Quả Quả, hôm nay tròn sáu tuổi, vốn dĩ tôi không muốn cho anh tham dự vào bởi vì căn bản anh không xứng làm ba. Nhưng chung quy lại trong đời Quả Quả vẫn cần có ba, song cũng chỉ có trong một ngày hôm nay thôi.”

Doãn Hân vẫn lạnh nhạt như trước, sau đó đi vào trong biệt thự.

Mặc kệ số tiền kia có phải Tần Phong cầm đi hay không, nhưng nhiều năm như vậy ra đi không lời từ biệt khiến cho Doãn Hân không thể tha thứ cho anh.

“Quả Quả, sáu tuổi rồi.”

Thân thể Tần Phong run lên, đúng vậy, anh thật sự không xứng làm ba. Đã bảy năm rồi, đứa bé cũng đã sáu tuổi nhưng từ khi đủ tuần, đầy tháng, đầy tuổi, mỗi một sinh nhật anh đều chưa từng tham dự.

Tiếp đó Tần Phong cũng tiến vào biệt thự, có điều bên trong đại sảnh ngoài ba mẹ Doãn Hân, Tần Quả Quả ra thì còn có thêm một người đàn ông mặc âu phục, tay đeo Rolex, bộ dạng tuổi trẻ tài cao.

“Tần Phong, cậu còn dám trở về đây!”

Trương Lệ nhìn thấy cái quân bất bại này, sắc mặc tức khắc không tốt.

“Yo, anh chính là Tần Phong? Tên tiểu khất cái năm đó, tôi nghe nói hôm qua anh thay Doãn Hân đưa ra một quyết định, thua 10% cổ phần công ty, anh cư nhiên còn dám trở lại biệt thự này?”

Người đàn ông mặc âu phục đứng lên, khinh thường nhìn Tần Phong rồi tiếp tục đi tới, nhìn Doãn Hân: “Doãn Hân, nếu như tôi là cậu, hiện tại sẽ đem tên này đánh ra ngoài, nếu như cậu không muốn động thủ thì tôi giúp cậu.”

Nói xong, người đàn ông mặc âu phục liền xắn tay áo lên, chuẩn bị bày một đại trận.

“Phương Nham, mau dừng tay.” Lúc anh ta chuẩn bị ra tay thì bị Doãn Hân cản lại.

“Doãn Hân, loại người cố ý để em thua 10% cổ phần kia, phế vật, còn nể tình làm gì nữa, cứ trực tiếp ném anh ta ra ngoài. Có lẽ bây giờ tôi báo cảnh sát, với tội danh quấy rối này cũng có thể giam giữ anh ta tới nửa tháng.” Phương Nham dùng vẻ mặt khinh thường nhìn anh.

Thế nhưng, Doãn Hân lại nói: “Tôi không thua 10% cổ phần, tôi thắng rồi, còn một lần nữa tiến vào hội đồng quản trị. Tần Phong đã giúp tôi, thế nên hôm nay anh ấy là khách.”

“Cái gì!”

Cả ba mẹ Doãn Hân và Phương Nham đều kinh ngạc.

Nhất là Phương Nham, anh ta vẫn luôn có tâm tư với Doãn Hân, trước kia cho rằng Tần Phong là tên vô dụng, không nghĩ tới lại có thể giúp Doãn Hân hoàn thành vụ đặt cược này.

Sau đó, Doãn Hân lại giải thích thêm một lần nữa cho bọn họ hiểu.

Sau khi hiểu rõ nguyên do, Phương Nham mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn về phía Tần Phong, trong mắt ngập tràn sự trào phúng: “Ha ha, ra là dựa vào sức mạnh của người ta, vẫn chỉ là ân tình thôi, thứ này dùng xong sẽ không còn, người ta cũng sẽ không giúp anh nữa.”

“Tôi cứ tưởng lợi hại cỡ nào hóa ra vẫn chỉ là tên vô dụng như trước, có điều so với lúc trước, thì bây giờ còn có thêm một loại ngu xuẩn. Việc ân nghĩa như này, anh cứ dùng hết như vậy, chả trách xưa kia lại biến thành kẻ ăn mày.”

Trương Lệ nghe xong, càng thêm coi thường Tần Phong.

Kẻ ngốc cũng biết, ân tình như vậy quý giá biết nhường nào, thế nhưng lại vì việc này mà dùng hết Tần Phong, thật sự rất ngu xuẩn.

“Haizz.” Ba Doãn Hân nghe xong, xoa xoa trán.

Duy chỉ có Doãn Hân cái gì cũng không nói, bởi vì cô biết rõ sở dĩ Tần Phong dùng đến phần ân nghĩa này, tất cả đều là vì ngày hôm qua mình gặp phải nguy cơ, không hiểu sao trong lòng thấy ấm áp.

Tiếc là, quả thật quá ngu xuẩn.

“Quả Quả, ra đây đi, ăn sinh nhật nào.”

Lúc này, Doãn Hân nhìn lướt qua đại sảnh cũng không nhìn thấy Tần Quả Quả, mới bắt đầu đi gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại. Sau đó Doãn Hân đi vào, truyền ra tiếng nỉ non: “Mẹ ơi, Quả Quả vất vả lắm.. mới tìm thấy ba ba… hai người đừng ly hôn, có được không ạ?”

Chỉ chốc lát sau, tiếng khóc dần mất hẳn.

Doãn Hân dắt Tần Quả Quả ra, một tiểu nha đầu phấn trang ngọc mài, trên người mặc một chiếc váy nhỏ hơi cũ, hốc mắt có chút hồng hồng, nhưng khi nhìn thấy Tần Phong, cô bé lập tức thoát khỏi tay Doãn Hân, nhào vào lòng Tần Phong: “Ba ba, Quả Quả rất nhớ ba.. hu hu hu...”

“Ba cũng nhớ con.”

Trong lòng Tần Phong sắp mềm nhũn ra, xoa tóc cô bé, chạm đến nơi mềm mại nhất trái tim anh.

“Chết tiệt!”

Phương Nham ở một bên nhìn thấy, đáy mắt giống như bốc hỏa, anh ta vẫn luôn theo đuổi Doãn Hân, vì thế một mực muốn lấy lòng Tần Quả Quả, mua cái này rồi mua cái kia cho cô bé, nhưng căn bản Tần Quả Quả rất hờ hững với anh ta, cũng chẳng thích những thứ anh ta mua chút nào.

Mà giờ đây ở trước mặt Tần Phong, nha đầu Tần Quả Quả chết tiệt kia lại cực kỳ nhiệt tình.

“Tốt lắm, được rồi, ăn bánh ga-tô thôi.”

Doãn Hân kêu hai tiếng, mọi người cùng nhau ăn bánh ngọt, trong lúc cầu nguyện, Tần Quả Quả thì thầm: “Con hy vọng, ba ba và mẹ… vĩnh viễn không rời xa nhau, đây là mong muốn sáu tuổi của con.”

Mà nghe những lời này, mỗi người trong nhà lại có một sắc mặt khác nhau.

Trên khuôn mặt ba mẹ Doãn Hân hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Trên gương mặt mơ hồ Phương Nham xuất hiện vẻ dữ tợn, nếu như Doãn Hân và Tần Phong ở cùng một chỗ thì anh ta phải làm sao bây giờ, nhưng sau đó anh ta vẫn khéo léo che giấu đi.

Lúc sau đã ăn xong bánh ngọt, Phương Nham lấy ra một hộp quà nhỏ, cực kỳ rạng rỡ quay sang Tần Quả Quả nói: “Quả Quả, đây là quà chú tặng cho con.”

Nói xong liền mở hộp ra, nhất thời tản ra một đạo ánh sáng màu lam.

“Đây là? Lam Toản?”

Trương Lệ nhìn thấy thứ trong hộp quà nhỏ kia, tức thời che miệng lại, có chút kinh ngạc, bởi vì trong đó để một chiếc vòng cổ nho nhỏ phía trên được đính một viên kim cương xanh.

Mặc dù nhỏ nhưng kim cương xanh có giá trị khá cao, gấp mười lần viên kim cương thông thường.

“Bác gái nói không sai, đây chính là Lam Toản do công ty LV xa xỉ bậc nhất phát hành, thuộc thương hiệu ASD, bộ sưu tập tên là Lam Tâm, mỗi một sợi dây chuyền đều có công dụng dưỡng thần, trợ ngủ.” Phương Nham có phần dương dương tự đắc nói.

“Ta có nghe nói qua cái này, nghe nói mỗi chiếc đều có giá trên sáu mươi vạn, Phương Nham thật có tâm. Doãn Hân, con nhìn xem, Phương Nham đi du học trở về, tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ tài cao còn là Phương đại thiếu gia. Đánh hạ hai, ba công ty, chính là người thừa kế tập đoàn Phương thị, không phải so với cái tên vô dụng bên cạnh con ưu việt hơn nhiều sao?”

Trong mắt Trương Lệ lấp lánh ánh sao, không chút kiêng kị một hơi nói Tần Phong vô dụng, còn trực tiếp tỏ vẻ vô cùng coi trọng Phương Nham, đứa con rể này bà đã định rồi.

“Tần Phong, quà anh tặng Quả Quả đâu? Không phải là không chuẩn bị gì chứ? Hay là, không có tiền để chuẩn bị?” Phương Nham hướng ánh nhìn về phía Tần Phong, mang theo một tia châm biếm.

“Cậu ta có thể đưa ra món quà cáp tốt gì chứ, một kẻ ăn xin, khố rách áo ôm, vô dụng như này còn mua quà tặng, cậu ta có tiền mua lễ vật quý giá sao.” Trương Lệ hướng về phía Phương Nham nói chuyện.

Mà Tần Phong sờ vào sợi dây màu đỏ trên cổ mình, tiếp đó lấy nó xuống đưa qua cho Tần Quả Quả.

“Quả Quả, vật này đã từng đỡ đạn cho ba.”
Chương 8 Kim cương xanh nhân tạo, đúng là thứ đồ vật rác rưởi?!

”Một hòn đá?”

Mọi người nhìn về phía cái vòng cổ kia, chính là một sợi dây đỏ bình thường xâu thêm một khối đá cuội, một khối đá thông thường, nếu mà nói có cái gì không giống với những viên đá cuội khác, chắc chính là có thêm một cái lỗ và một ít máu tươi đã khô ở trên mặt hòn đá.

“Ha ha, tôi còn tưởng là cái vật gì, ra vẻ nghiêm túc như vậy hóa ra cũng chỉ là một tảng đá nứt, ha ha cười chết tôi.”

Phương Nham vốn còn có chút lo lắng mà cẩn thận liếc mắt qua, nhưng nhìn rồi vẫn thấy chỉ là một khối đá cuội bình thường, cũng không có chỗ nào đáng giá, lập tức bật cười ra tiếng.

Còn tưởng rằng đây là một đối thủ đáng gờm.

Không nghĩ tới, chỉ là một phế vật.

Mà còn là một phế vật ngu ngốc.

“Tần Phong, tôi còn tưởng rằng cậu có tiền đồ, muốn tặng bảo bối đáng giá gì, không ngờ cũng chỉ là một tảng đá vỡ, so với Phương Nham, thật sự là khác nhau một trời trời một vực, lúc trước con gái tôi thật sự là xui xẻo mà, yêu phải một người như cậu.”

Trương Lệ lắc lắc đầu, tiếp tục càng thấy Phương Nham thuận mắt hơn biết bao nhiêu.

Mà Tần Phong thì nhìn viên đá kia, lâm vào trầm tư.

Năm đó, lần đầu tiên anh ra chiến trường, nhặt được hòn đá nhỏ này trên sa mạc Gobi, chính vì để nó làm kỷ niệm mà trong trận chiến dịch thập tử sinh linh đó, anh là người duy nhất còn sống sót.

Bởi vì anh đặt hòn đá này trong túi ngực của mình.

Đúng lúc cản giúp anh một kích trí mạng.

Sau đó, khối đá này luôn lên đường cùng Tần Phong từng chiến dịch lớn nhỏ, chứng kiến bảy năm qua của Tần Phong, cũng chứng kiến anh thế nào từ một tiểu binh trở thành thượng tướng một đời vô song, phong hoa tuyệt đại.

Tần Phong, còn được gọi là chiến thần vệ quốc của đất nước.

Đó là lý do mà viên đá này đối với Tần Phong đặc biệt quan trọng, bảy năm qua chưa bao giờ rời khỏi người.

“Hãy nhận nó, đây là thứ trân quý nhất của ba ngoại trừ con và mẹ con ra.” Tần Phong nói.

“Dạ, con thích cái này, cảm ơn ba ba.”

Tần Quả Quả vui vẻ gật đầu.

“Tần Phong, cái này là anh từ trên sa mạc Gobi nhặt được, cứ như vậy mà anh cũng đưa cho Quả Quả? Thật sự không cần một chút thể diện.”

Phương Nham nhìn thấy Tần Quả Quả vui vẻ chơi đùa với khối đá kia, mà chẳng thèm ngó ngàng gì tới Lam Toản của hắn ta thì cảm thấy vô cùng tức giận.

Tần Phong quay đầu lại nhìn Phương Nham, trong mắt chẳng có chút ý tốt nào, nói: “Khối đá này của tôi đúng là nhặt từ sa mạc Gobi, nhưng so với một sợi dây chuyền sẽ khiến người ta mất mạng, sợ là tốt hơn gấp một vạn lần.”

Những lời này, giống như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ, dấy lên cơn sóng kinh thiên hãi lãng thường gặp.

Ầm!

Trương Lệ lập tức vỗ tay lên bàn, hung dữ nói: “Tần Phong, cậu đang nói bậy bạ cái gì? Mất mạng? Cậu không tặng được lễ vật tốt, lại có thể vu khống Phương Nham, thật sự là một kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ. “

“Tần Phong, không ngờ anh còn rác rưởi hơn so với tưởng tượng của tôi.”

Ba của Doãn Hân nghiêng đầu đi, ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng muốn cho Tần Phong dù chỉ một cái.

Mà trong mắt Doãn Hân, cũng lặng lẽ hiện lên một tia thất vọng, còn tưởng rằng Tần Phong xem như không có thành tựu thì nhân phẩm cũng còn được, thì vẫn còn có khả năng, nhưng không thể tin được phẩm chất lại kém như vậy.

Anh không đủ khả năng mua quà, cô cũng không đổ lỗi cho Tần Phong, nhưng đã không đủ khả năng mua quà tặng mà còn bêu xấu lễ vật của người khác.

Loại người này, cặn bã.

“Ha ha, Tần Phong, anh thật sự là nghèo đến phát điên rồi, thân mình túng quẫn chưa tính, lễ vật tặng một viên đá vỡ còn chưa tính, không ngờ anh còn dám nói quà tặng của tôi có vấn đề.”

Phương Nham chỉ vào Tần Phong, nở nụ cười.

Thế nhưng một giây sau, thân thể hắn cứng đờ, chỉ vì Tần Phong nói một câu: “Thật sự nó có tác dụng dưỡng thần, trợ giấc ngủ, nhưng đồ giả thì không có khả năng.”

“Tần Phong, anh đây là có ý gì!”

Trong mắt Phương Nham xuất hiện một tia bối rối, chỉ vào Tần Phong: “Anh dựa vào cái gì nói đây là giả, chắc vì anh không tặng nổi thứ đắt tiền thế nhỉ? “

“Lam Toản là loại kim cương hiếm nhất trên thị trường, hiếm đến mức không có cái giá cố định, ở trên thị trường bình thường là không nhìn thấy bóng dáng của nó, chỉ có một ít nhân vật có tiếng ở chỗ đấu giá mới có.”

“Mà công ty LV tại buổi đấu giá năm trước, bỏ ra 10 triệu mua một viên Lam Toản có vết nứt, sau đó chia nó ra, tổng cộng làm thành năm trăm viên thương hiệu ASD, dây chuyền Lam Tâm. Để tưởng nhớ viên Lam Toản mang theo vết nứt kia, và cho bộ sưu tập này được định giá cao, series Lam Tâm này mỗi một khối đều có một vết nứt ở giữa.”

“Xin hỏi, bộ sưu tập Lam Tâm này của cậu, vết nứt ở đâu?”

Tần Phong từng câu chất vấn Phương Nham, sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch.

Mà lúc này, Doãn Hân nghe xong câu liền lấy điện thoại di động ra, vội vàng tra cứu một phen, sau đó mới ngẩng đầu lên có chút phức tạp nói: “Đây là sự thật, ở giữa mỗi viên series Lam Tâm đều có một vết nứt.”

“Hãng LV, là công ty xa xỉ hàng đầu, ở phương diện này sẽ không phạm sai lầm, mà vòng cổ này của cậu ánh sáng lộ ra quá xanh, thậm chí ngay cả Lam Toản cũng không phải. Chỉ là một viên Lam Toản tổng hợp nhân tạo mà thôi, giá thành có lẽ là ba mươi đồng.”

“Hơn nữa Lam Toản nhân tạo, đã trải qua chiếu xạ xử lý đổi màu, loại kim cương này có phóng xạ rất mạnh, đeo lâu dài sẽ tạo thành nguy hại rất lớn cho thân thể huống chi là đeo trên người một đứa trẻ sáu tuổi, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

“Cậu và con gái của tôi có thù oán gì hay sao?”

Tần Phong nói một hồi trong mắt xuất hiện tia nguy hiểm, Phương Nham bị dọa cho cuống quýt lui về phía sau, cuối cùng đặt mông ngồi phịch trên đất, liên tục lắc đầu nói: “Tôi.. Tôi đã mua nó với giá 3.000 đô la... Tôi cũng không biết là có hại...”

“Cậu!”

Doãn Hân nghe được Phương Nham thừa nhận, nhất thời tức giận không thôi, thân thể đứa bé vốn đã yếu ớt, một khi sinh bệnh cộng thêm viên Lam Toản nhân tạo kia, thật sự có thể sẽ mất mạng!

Quả Quả là con gái của cô!

“Cậu cút cho tôi!”

Doãn Hân tức khắc quát Phương Nham một trận, dọa anh ta vội vàng chạy đi một giây cũng không dám dừng lại, không biết vì sao lúc Tần Phong chất vấn hắn, hắn ta lại cảm thấy mình hít thở không thông!

Chỉ có khoảnh khắc chạy ra khỏi Doãn gia, hắn mới dám hít lấy hít để từng chút không khí.

Sau khi Phương Nham rời đi, Trương Lệ cảm thấy cực kỳ xấu hổ nhìn viên Lam Toản kia. Lúc trước bà vẫn luôn tán dương viên kim cương này, coi trọng tên Phương Nham này, đây là người đàn ông trẻ tuổi tài năng tự mình tìm tới, nhưng không ngờ lại là một kẻ giả dối.

Điểm này, thậm chí còn không bằng Tần Phong.

“Tần Phong, cậu đừng tưởng rằng bản thân nhận ra Lam Toản này là lợi hại thế nào, đối với phế vật như cậu chúng tôi không có khả năng cho cậu vào nhà.”

Tiếp đó, Trương Lệ thốt ra một lời cay nghiệt.

Sắc mặt Doãn Hân phức tạp, nhiều năm như vậy, Tần Phong vừa đi không ai biết bà ấy rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ sở, chịu bao nhiêu ủy khuất, riêng điểm này cô cũng không thể nào tha thứ cho Tần Phong.

Doãn Nguyên không nói gì.
Chương 9 Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, anh thề!

“Anh có thể đi ngay bây giờ?”

Doãn Hân chỉ về phía cửa.

Thế nhưng, Quả Quả lập tức chạy ra ôm lấy đùi Tần Phong: “Ba ba, ba đừng rời xa con được không, mỗi lần đến trường bạn học đều nói con là con hoang, nói con không có ba, hiện tại con vất vả lắm mới tìm được ba ba, ba đừng rời bỏ con được không. Còn mẹ, thỉnh thoảng mẹ sẽ ngồi khóc vào ban đêm, ba, người ở cùng mẹ có được không?” Tần Phong nghe Quả Quả nói xong, trong lòng cảm thấy sững sờ.

Tần Phong đưa mắt nhìn về phía Doãn Hân, sắc mặt Doãn Hân trở nên phức tạp nhưng lại không dám đối diện với anh.

Chuyện năm đó, anh chỉ cảm thấy mình không xứng với Doãn Hân mà thôi, nhưng tuyệt đối không ngờ sau lần đó, Doãn Hân đã có thai. Nhiều năm như thế, không biết bọn họ phải chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu trào phúng.

Anh thực sự không xứng đáng là một người chồng, một người cha!

“Thật sự xin lỗi.”

Sau đó, Tần Phong đưa ra một quyết định quan trọng.

Phịch một tiếng. Anh lập tức quỳ gối trước mặt ba mẹ Doãn Hân, nặng nề dập đầu, trực tiếp dập đỉnh đầu chảy máu: “Cảm ơn nhiều năm như vậy, ân dưỡng dục của ba, mẹ vợ đối với Quả Quả.”

Nam nhi dưới gối có vàng.

Nhưng mà hôm nay, vì con gái của mình, cái đầu này nhất định phải đập “...”

Doãn Hân, ba mẹ Doãn Hân đều ngây ngẩn cả người.

Tiếp theo, lại bịch một tiếng Tần Phong dập đầu một lần nữa, một lòng hổ thẹn nói: “Chuyện trước đây, là con không từ mà biệt, là con khốn nạn, con phụ lòng Doãn Hân. Nhưng xin ba mẹ vợ hay cho con một cơ hội khác, bây giờ đây, con sẽ bù đắp cho hai mẹ con, sẽ đối xử tốt với họ, bảo vệ họ. Con lấy mạng mình ra thề! Xin, ba mẹ vợ lần này cho con một cơ hội.“

Bịch bịch bịch!

Hơn mười cái dập đầu xuống!

Đầu vỡ máu chảy!

Lần này, đúng là nghiêm túc. Nếu như rời đi một lần nữa, Quả Quả sẽ lại lần nữa không có ba. Năm đó anh đã bỏ lỡ một lần, nhất định, tuyệt đối không thể sai thêm lần thứ hai!

“Cái này...”

Doãn Hân có phần không nói nên lời.

Mà tiếp theo ngoài dự liệu là Tần Quả Quả cũng quỳ trên mặt đất, trong mắt rơi lệ: “Mẹ, Quả Quả khó khăn lắm mới có được ba ba, Quả Quả không muốn rời khỏi ba.”

Trầm mặc một hồi, Doãn Nguyên có chút xúc động, hỏi Doãn Hân: “Con gái?”

“Con không sao cả.”

Cuối cùng Doãn Hân phun ra bốn chữ này.

Một màn vừa rồi đã chạm đến chỗ mềm mại nhất trong lòng nàng, Quả Quả ở trong trường học thừa nhận rất nhiều lời đồn nhảm, chịu vô số ủy khuất, bị những đứa nhỏ khác khi dễ, mắng cô bé là đồ con hoang không có ba!

Cảnh này là cô tận mắt nhìn thấy.

Có những lúc Quả Quả thường xuyên cầm tấm ảnh cưới duy nhất của bọn họ, hỏi vô số lần ba nó khi nào trở về, mỗi một lần, cô đều không biết phải trả lời thế nào!

Quả Quả, cần một người ba.

“Tôi không đồng ý, con rể tôi nhất định phải là một người phi thường, một người kiệt xuất, cậu chỉ là một tên vô dụng, dựa vào cái gì muốn cùng con gái tôi ở cùng một chỗ, cậu cảm thấy cậu có điểm nào xứng với nó.”

Giọng điệu của Trương Lệ có phần gay gắt, tràn ngập khinh thường.

Thế nhưng, lúc này Doãn Nguyên suy nghĩ một chút, khoát tay áo: “Tần Phong, có một chuyện tôi muốn nói rõ ràng với cậu. Bảy năm trước, cậu và con gái của tôi bị hãm hại mới thành vợ chồng thật, trước đó hai người vốn không có bao nhiêu cảm tình. Vừa mới kết hôn, cậu lại không từ mà biệt, những năm gần đây, con gái tôi vừa làm cha lại làm mẹ, chịu biết bao khổ sở, nhận bao nhiêu lời bịa đặt. Cậu không biết, một chút cũng không biết, thậm chí ngay cả tập đoàn Tam Nguyên do một tay nó lập nên cũng bị gia tộc cưỡng ép chiếm lấy, tất cả đều là bởi vì cậu.”

“Có điều, chung quy lại cậu vẫn là chồng trên danh nghĩa của con gái tôi, tôi có thể cho cậu một cơ hội, con rể tôi không đến mức phải là người phi thường, nhưng xem như cũng phải là một nhân vật.”

“Cậu vừa mới xuất ngũ trở về, tôi cho cậu thời gian nửa năm, chỉ cần trong vòng nửa năm này cậu có thể thông qua con đường hợp pháp, bình thường không dựa vào Doãn Hân, kiếm được hai trăm vạn, tôi có thể cho hai người không ly hôn.”

“Nếu như nửa năm trôi qua, cậu không có đủ hai trăm vạn, dù tôi có chết cũng sẽ không để cho tên ăn hại như cậu ở chung một chỗ với con gái tôi.”

Doãn Nguyên giọng điệu kiên định, ánh mắt phức tạp, ban đầu với ông đứa con rể cũng là tên Phương Nham kia, nhưng hành vi trước đó đã chứng minh hắn ta không phải người tốt, thậm chí cũng sẽ không đối xử tốt với Doãn Hân.

Điều này làm cho ông do dự.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng thành khẩn của Tần Phong ông cũng muốn cho cậu ta một cơ hội, có thể nắm bắt hay không, thì phải xem bản thân cậu ta.

“Chồng à, ông!”

Trương Lệ ở một bên còn có hơi không cam lòng.

“Trương Lệ, không sai biệt lắm thì Phương Nham kia chính là bà chọn, nhìn xem hắn ta là bộ dạng gì.”

Doãn Nguyên nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Trương Lệ, suy cho cùng ông là người đứng đầu một nhà vẫn khiến Trương Lệ không thể phản bác.

“Cảm ơn ba vợ.”

Tần Phong có phần mừng rỡ.

“Đừng, ba vợ gì đó, tôi không gánh nổi, gọi tôi là bác trai, nửa năm sau đạt được yêu cầu của tôi thì cậu có thể gọi tôi là ba vợ.”

Sau khi nói xong, Doãn Nguyên thở dài một hơi, ông làm như vậy cũng không biết là tốt hay xấu, sau đó ông lên lầu, trên mặt Trương Lệ còn tràn đầy bất mãn cũng đi theo lên lầu.

Doãn Hân mặt không có biểu tình, nắm tay Quả Quả trở về phòng.

Chỉ là đến buổi tối, mở cho Tần Phong một khe hở.

Tần Phong một mực ở trong đại sảnh, máu trên đầu đã rửa sạch sẽ, dù sao cũng từng là lính, sức khôi phục rất tốt, mà sau khi nhìn thấy khe hở kia lập tức đi vào trong, chính là phòng của Doãn Hân.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phong cách hơi đơn giản nhưng có rất nhiều đồ trang trí màu hồng, búp bê, kẹp tóc, còn có một số sách giáo khoa, trên đó là sách giáo khoa lớp hai tiểu học, vừa nhìn là biết của Quả Quả.

“Sau này, anh ngủ ở đây, không cho phép lên giường.”

Doãn Hân mặc một bộ đồ ngủ, tóc còn hơi ẩm ướt, hiển nhiên là vừa mới tắm ra, cô lấy ra một tấm chăn, liếc mắt nhìn Tần Phong một cái, sau đó để cho anh trên mặt đất: “Sau này, nhiệm vụ mỗi ngày của anh chính là đưa đón Quả Quả. Đúng rồi, anh không cần mua quần áo mới cho Quả Quả, mẹ tôi không thích. Lúc trước tôi mua vài lần đều bị mẹ tôi xé bỏ, bà không thích Quả Quả, ba tôi cũng không thích lắm.”

“Được.”

Tần Phong gật đầu.

Hắn cuối cùng cũng biết, vì sao thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Quả Quả, trên người con bé là một bộ quần áo bạc màu, hóa ra nguyên do ở chỗ này.

Mà lúc Tần Phong ngủ, chỉ cảm giác được một thứ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, nằm sấp trên ngực anh.

“Con gái.”

Tần Phong nhìn tiểu nha đầu nằm sấp trên ngực anh, trong lòng có chút ấm áp, đây là huyết mạch của anh, là minh chứng anh từng tồn tại trên thế gian này, là một trong những người trân quý nhất với anh.

“Hì hì, hôm nay con muốn ngủ cùng ba ba.”

Quả Quả mở thật to đôi mắt, nằm sấp trên người Tần Phong, gối đầu lên tay anh, nhìn anh: “Ba ba, kể chuyện cho con nghe được không ạ?”.

“Được, nhưng hôn ba một cái.”

“Ơ! Râu ba đâm người ta.”

“Vậy ngày mai ba sẽ cạo râu.”

“Không đâu, con thích râu của ba, trước kia bạn học của con đều nói râu của ba sẽ đâm người, con vẫn không tin, vậy mà hôm nay, Quả Quả phát hiện râu sẽ đâm người thật. Hì hì, nhưng con thích bộ râu của ba con, ba, mau kể chuyện cho Quả Quả đi.”

“Được, trước kia có một con sói xám lớn. Hắn ta thích ăn thỏ trắng... Về sau có một ngày...”

Tần Phong ôm bé con này, kể một câu chuyện nhỏ.

Chẳng qua, cuối cùng trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, chỉ chốc lát sau liền tựa vào trên người Tần Phong ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, cực kỳ đáng yêu.

Mà lúc này, Tần Phong cũng nhìn thấy viên đá nhỏ tặng cho Quả Quả đã được cô bé đeo lên cổ, biểu thị rất trân trọng, có lẽ bởi vì đây là món quà đầu tiên ba cô tặng cho cô.

“Bé con, lúc trước hết thảy lỗi lầm đều là của ba ba, chỉ là sau này ta nhất định sẽ chiếu cố tốt cho hai mẹ con, bù đắp gấp ngàn lần cho hai người. Lần này, ba sẽ không bao giờ rời bỏ con nữa.” Tần Phong sờ tóc của Quả Quả, nhìn khuôn mặt non nớt kia, trong mắt ẩn hiện nét kiên định.

Mọi người trong quân đội đều biết, Tần thượng tướng một đời vô song, nặng nhất là hứa hẹn.
Chương 10 Hội đồng quản trị tập đoàn Tam Nguyên

Ngày hôm sau.

Không hiểu sao Doãn Hân ngủ rất yên ổn, ngay cả tiếng chuông báo thức vang lên cô cũng không biết.

Sau ba tiếng chuông báo thức reo vang thì cô mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cô lập tức nhớ ra việc phải đưa Quả Quả đến trường tiểu học, có điều lại phát hiện Quả Quả đã không còn ở trong phòng nữa.

"Là Tần Phong?"

Doãn Hân nghĩ đến Tần Phong rồi đi ra ngoài, phát hiện trên bàn ăn có một phần bữa sáng, còn có một tờ giấy: "Anh đưa Quả Quả đi học."

“Coi như là xứng đáng với chức vụ."

Doãn Hân suy tư một hồi liền thu dọn một chút rồi đi làm.

Tối hôm qua, cô cũng phải suy nghĩ suốt, rốt cuộc để Tần Phong ở lại là tốt hay xấu, nhưng từ hành động này xem ra giữ lại Tần Phong vẫn có lợi.

Tập đoàn Tam Nguyên.

Doãn Hân đi vào phòng họp tầng cao nhất, phòng họp này chính là hội đồng quản trị, hội đồng quản trị là trung tâm quyền lực của tập đoàn Tam Nguyên, các quyết định quan trọng về tập đoàn đều được đưa ra ở từ bên trong.

Doãn Hân một lần nữa bước vào nơi này, xúc động rất nhiều.

"Yo, em họ, cô mau tới đây."

Bên trong phòng họp, ngồi ở vị trí chính là Doãn lão gia khuôn mặt tái nhợt, tóc mai trắng nấp, chống một cây gậy đang nhắm mắt dưỡng thần.

Mà bên cạnh là Doãn Bách, vẻ mặt thổn thức nhìn cô.

"Ừm."

Doãn Hân đáp một tiếng.

"Em họ, đừng lãnh đạm như vậy, tốt xấu gì cũng là người một nhà. Tôi nghe nói, tối hôm qua cô đã để cho tên ăn xin Tần Phong kia vào nhà? Dơ bẩn quá, tên kia vứt bỏ cô và con gái nhiều năm thế mà cô lại còn để cho anh ta vào nhà, từ khi nào cô đã bắt đầu bụng đói ăn quàng như vậy.”

Doãn Bách nhíu mày, ra vẻ vì tốt cho Doãn Hân nhưng trong câu nói đều chèn ép cô khắp nơi.

Hắn đi điều tra Tần Phong một phen thì phát hiện anh ta chỉ là một người lính bình thường, theo đó Trương Lệ mới nói một thông tin với hắn, chính là có một phú hào còn nợ Tần Phong một ân tình, trả rồi liền không còn nữa.

Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng rằng có khí thế gì, không ngờ cũng chỉ là một tên lính.

"Thật đúng là vào nhà à? Tôi, tên ăn xin kia, năm đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn ta ở trên đường cái, quần áo đều không hoàn chỉnh, còn có mấy cái lỗ."

“Tên đó, lúc trước sau khi lăn ga trải giường với Doãn Hân, ngày hôm sau nhận giấy chứng nhận kết hôn thì trộm một khoản tiền của cô ấy rồi bỏ chạy, cho đến hôm qua mới trở về, còn cách ăn mặc cả người như chó."

"Ăn xin thì vẫn là ăn xin, người giống chó tóm lại đều là chó thôi. Chẳng qua, tôi không nghĩ tới, Doãn Hân, trước kia tốt xấu gì cô cũng là chủ tịch tập đoàn Tam Nguyên, hiện tại bụng đói ăn quàng như vậy, ăn mày cũng có thể xuống tay.”

Ở trong phòng hội nghị, không ít người khắp nơi đều chế giễu, đều đang nhìn Doãn Hân cười nhạo.

Sắc mặt Doãn Hân khó coi, nhưng không phản bác, bởi vì bảy năm, tròn bảy năm những lời này chưa bao giờ ngừng lại, cho dù cô có phản bác cũng vô dụng, về sau vẫn có thể xuất hiện.

Chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

"Đúng rồi, hiện tại Doãn Hân một lần nữa là thành viên hội đồng quản trị."

Đột nhiên, Doãn Bách nói như vậy sau đó đi tới bên cạnh Doãn Hân, cười một tiếng: "Em họ à, thật ngại quá, đột nhiên có thêm một giám đốc như em mà ghế không nhiều như vậy, em có thể phải đứng mãi.”

Doãn Bách ra hiệu một cái, để Doãn Hân đứng ở cuối cùng, vị trí cuối cùng, mà hắn lập tức quay trở lại bên cạnh Doãn lão gia, xem như là một nửa chủ nhân.

"Được."

Trong lòng Doãn Hân gợn sóng, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Hình thức không bằng con người, không cách nào khác.

Bất quá trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn, tập đoàn Tam Nguyên này là do một tay cô sáng lập, đều là do cô dốc sức từng chút từng chút một mà ra, chưa từng mượn lực lượng gia tộc dù chỉ một xíu, nhưng ngược lại hiện tại, thật vất vả mới được quay lại hội đồng quản trị, không chỉ có vị trí cuối cùng mà trong tình huống tất cả mọi người đều ngồi chỉ một mình cô phải đứng.

Có vẻ có vài phần cô đơn.

Mà lúc này, Doãn lão gia tử chậm rãi mở mắt ra, chống gậy nhìn lướt qua hội đồng quản trị, đương nhiên cũng lướt qua Doãn Hân, sau đó mới mở miệng nói: "Ba ngày sau Tập đoàn Phong Hạnh chính thức định cư ở Giang Thành, đây chính là một tập đoàn lớn đến từ kinh đô, sau khi bọn họ đến, trên tay đã có một mảnh đất sớm mua xong và có hơn một ngàn mẫu, nhưng bởi vì vừa mới định cư nên nhân lực không đủ, hạng mục này cần phải hợp tác với một tập đoàn ở địa phương.”

“Hạng mục này đối với chúng ta rất quan trọng, một khi tập đoàn Tam Nguyên chúng ta có thể nắm được, vậy một lần nữa tiến vào tập đoàn hạng nhất không còn là vấn đề nữa. Hơn thế nếu như có thể trở thành đối tác lâu dài, tập đoàn Tam Nguyên chúng ta có thể vượt qua các tập đoàn hạng nhất khác chân chính đứng vững ở Giang Thành."

Đôi mắt đục ngầu của Doãn lão gia, giờ khắc này lộ vẻ có chút sức sống: "Đây là cơ hội hiếm có của tập đoàn Tam Nguyên chúng ta, cho nên tôi tuyên bố, một khi có người có thể đoạt được sự hợp tác của tập đoàn Phong Hạnh, như vậy tôi sẽ nhường chỗ cho hắn, hắn liền có thể làm chủ tịch tập đoàn Tam Nguyên này."

“Chủ tịch!”

Mọi người cả kinh, chủ tịch tập đoàn Tam Nguyên, đây là một tập đoàn trọng yếu nhất của Doãn gia bọn họ, bây giờ xem ra một khi nắm giữ được tập đoàn Tam Nguyên là triệt để nắm giữ Doãn gia, trở thành gia chủ Doãn gia.

"Chủ tịch, bảy năm nay, vị trí chủ tịch này vẫn luôn là lão gia nắm giữ, lần này lão gia lại có thể nhường ra."

"Nhìn ra được lần hợp tác này với tập đoàn Phong Hạnh thật sự rất là quan trọng, bằng không, lão gia cũng sẽ không đưa ra lựa chọn thế này."

“Các người nói, có thể lấy được không?”

"Làm sao có thể lấy được, tập đoàn Tam Nguyên chúng ta chỉ là một tập đoàn nhỏ hạng ba, tổng vốn liếng cũng chỉ có ba trăm triệu, cho dù có tiền Lý Thiên Thành tài trợ ngày hôm qua cộng lại, cũng không có bao nhiêu."

Mọi người bàn bạc một lúc đều cảm thấy chuyện này không có hy vọng gì, thật sự là quá khó khăn, tập đoàn nhỏ giống như bọn họ ở Giang Thành có hơn trăm cái, tập đoàn Tam Nguyên bọn họ ở trong đó thật sự không đáng kể.

Chỉ có lúc trước, khi Doãn Hân nắm quyền, thời điểm đỉnh cao danh tiếng của tập đoàn Tam Nguyên vẫn cực kỳ vang dội.

“Chủ tịch!”

Khi nghe thấy những lời này nhịp thở của Doãn Hân trở nên dồn dập, trong mắt nóng lên, bởi vì tập đoàn Tam Nguyên là do một tay cô sáng lập, dốc sức từng chút từng chút một mà ra, một khi đạt được hợp đồng hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh thì chắc chắn cô có thể trở lại vị trí chủ tịch một lần nữa, lấy lại thứ vốn thuộc về mình.

Dự án này, cô nhất định phải giành được!

Nói không chừng đây là cơ hội duy nhất của chính mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom