Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1146 "Không ổn rồi!"
"Hả?"
Khuôn mặt thanh tú của Mục Thiên Lam bỗng đỏ ửng như quả cà chua, xấu hổ nói: "Bây giờ là ban ngày sao có thể làm chuyện đó chứ?"
Tiêu Thanh liền kéo rèm cửa sổ. "Đây không phải là ban đêm sao?"
Mục Thiên Lam bật cười: "Được rồi, xem ra bị cục cưng dính người quá, chắc hẳn anh cũng đói bụng muốn chết rồi, đành đáp ứng nguyện vọng này của anh. vậy, sau này em sẽ tạo chút cơ hội cho anh, cố gắng chờ đến khi cực càng lớn hơn một chút nữa thì sẽ cho chúng ra ngủ riêng”
"Thật sao."
Tiêu Thanh gật đầu cười, sau đó liền hôn xuống bờ môi quyến rũ của Mục Thiên Lam.
Còn phía bên kia.
Bé Lạc và bé Doanh đang chuẩn bị để chụp ảnh với những cánh hoa ở núi Long Cương.
"Tốt lắm!"
Đã chụp xong một đoạn, đạo diễn Từ Khả và những người nổi tiếng đều Vỗ tay, lên tiếng khen ngợi không ngớt.
"Ha ha!"
Bé Doanh đang mặc trang phục cổ trang, trang điểm thành bộ dạng của những đứa bé ăn mày cười hì hì nói: "Đạo diễn Từ Khá, Hoa Tử, Đan Tử, Lạc Tử. .. bé Doanh diễn có tốt vai đứa bé ăn mày này không ạ?".
Mọi người đều cười ha ha khen bé Doanh diễn rất tốt.
Lưu Ngọc Huyên còn nhéo nhéo gương mặt của cô bé và nói: "Bé Doanh đúng là một diễn viên, xem cảnh khóc của cháu mà dì đau lòng không nỡ!".
Cô bé bật cười khanh khách thanh, miệng chúm chím nói: "Bé Doanh nói cho mọi người biết, nhưng mọi người không được nói với mẹ Doanh, khi đạo diễn bảo bé Doanh khác thì bé Doanh liền nhớ đến bộ dạng mẹ bị người ta ức hiếp nên ngay lập tức bé Doanh rất buồn, vì vậy bé Doanh mới diễn tốt như vậy, nếu không bé Doanh không thể nào khác được!"
Lại chọc mọi người cười thêm một trận. "Được rồi!"
Đạo diễn Từ Khả nói: "Buổi quay phim cực kỳ thuận lợi, còn hai em bé rất có tài năng để quay phim, thành quả hôm nay tốt gấp mấy lần mà tôi tưởng tượng, chờ sau khi biên tập xong thì bộ phim được chiều nhất định phòng vé phải cháy vé,
vậy nên chúng ta nhân cơ hội này để lập kỷ lục thôi!"
"Ha ha ha!"
Tất cả mọi người nhảy cẫng lên hoan hô chúc mừng mọi chuyện đều hoàn thành trước dự kiến.
Sau đó, đạo diễn Từ Khả hô lên kết thúc công việc, lúc mọi người chuẩn bị rời
đi.
Thì đúng lúc này, đột nhiên Trương Tử Hào dẫn một đám người đến địa điểm quay phim.
"Anh Hào, sao anh lại tới đây?" Đạo diễn Từ Khả hỏi.
Trương Tử Hào lạnh lùng nói: "Từ Khả, tôi hỏi ông hai đứa nhỏ này có phải là con của Mục Thiên Lam đúng không?"
"Đúng vậy, có chuyện gì thế?" Trương Tử Hào vung tay lên, quát lớn: "Đập chết hai đứa súc sinh này cho tôi!"
Vừa ra lệnh, đàn em của Trường Tử Hào ngay lập tức móc ra vài cây súng Sa Ưng chỉ thẳng vào bé Lạc và bé Doanh"
Ngay sau đó.
Bằng Bằng Bằng! Tiếng súng liên tục vang lên. "Không ổn rồi!"
Sắc mặt của Hy lập tức biến đổi, dùng tốc độ nhanh như quỷ quái chạy lên phía trước bảo vệ cho bé Lạc và bé Doanh, nhờ có cương khí phát ra đã ngăn cản mười mấy viên đạn và phản xạ trở lại.
Ở phía đối diện là hai ông cụ vừa gầy vừa đen, bọn họ liền bắt lấy những viên đạn mà Hổ bắn phản quay lại.
Sau đó, bọn họ liên tục ném từng viên đạn về phía Hổ.
Đạn bay nhanh như sấm sét, phá vỡ cương khí hộ thể của Hổ và bay thẳng vào cơ thể Hổ.
"Hổ!"
Lưu Ngọc Huyên kinh hãi hét lên.
Hổ liền nói lại: "Ngọc Huyên, mau dẫn bé Lạc và bé Doanh chạy đi, bọn họ sắp chạy tới rồi, đừng quên gọi điện thoại cho chị dâu!"
Vừa dứt lời, Hổ cắn chặt răng, ép từng viên đạn từ trong cơ thể bay ra và đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị ở phía sau.
"Mau lên, chạy bên này!". Hoa Tử và Đan Tử vừa chia nhau ôm lấy bé Lạc bé Doanh vừa hét lên.
Khuôn mặt thanh tú của Mục Thiên Lam bỗng đỏ ửng như quả cà chua, xấu hổ nói: "Bây giờ là ban ngày sao có thể làm chuyện đó chứ?"
Tiêu Thanh liền kéo rèm cửa sổ. "Đây không phải là ban đêm sao?"
Mục Thiên Lam bật cười: "Được rồi, xem ra bị cục cưng dính người quá, chắc hẳn anh cũng đói bụng muốn chết rồi, đành đáp ứng nguyện vọng này của anh. vậy, sau này em sẽ tạo chút cơ hội cho anh, cố gắng chờ đến khi cực càng lớn hơn một chút nữa thì sẽ cho chúng ra ngủ riêng”
"Thật sao."
Tiêu Thanh gật đầu cười, sau đó liền hôn xuống bờ môi quyến rũ của Mục Thiên Lam.
Còn phía bên kia.
Bé Lạc và bé Doanh đang chuẩn bị để chụp ảnh với những cánh hoa ở núi Long Cương.
"Tốt lắm!"
Đã chụp xong một đoạn, đạo diễn Từ Khả và những người nổi tiếng đều Vỗ tay, lên tiếng khen ngợi không ngớt.
"Ha ha!"
Bé Doanh đang mặc trang phục cổ trang, trang điểm thành bộ dạng của những đứa bé ăn mày cười hì hì nói: "Đạo diễn Từ Khá, Hoa Tử, Đan Tử, Lạc Tử. .. bé Doanh diễn có tốt vai đứa bé ăn mày này không ạ?".
Mọi người đều cười ha ha khen bé Doanh diễn rất tốt.
Lưu Ngọc Huyên còn nhéo nhéo gương mặt của cô bé và nói: "Bé Doanh đúng là một diễn viên, xem cảnh khóc của cháu mà dì đau lòng không nỡ!".
Cô bé bật cười khanh khách thanh, miệng chúm chím nói: "Bé Doanh nói cho mọi người biết, nhưng mọi người không được nói với mẹ Doanh, khi đạo diễn bảo bé Doanh khác thì bé Doanh liền nhớ đến bộ dạng mẹ bị người ta ức hiếp nên ngay lập tức bé Doanh rất buồn, vì vậy bé Doanh mới diễn tốt như vậy, nếu không bé Doanh không thể nào khác được!"
Lại chọc mọi người cười thêm một trận. "Được rồi!"
Đạo diễn Từ Khả nói: "Buổi quay phim cực kỳ thuận lợi, còn hai em bé rất có tài năng để quay phim, thành quả hôm nay tốt gấp mấy lần mà tôi tưởng tượng, chờ sau khi biên tập xong thì bộ phim được chiều nhất định phòng vé phải cháy vé,
vậy nên chúng ta nhân cơ hội này để lập kỷ lục thôi!"
"Ha ha ha!"
Tất cả mọi người nhảy cẫng lên hoan hô chúc mừng mọi chuyện đều hoàn thành trước dự kiến.
Sau đó, đạo diễn Từ Khả hô lên kết thúc công việc, lúc mọi người chuẩn bị rời
đi.
Thì đúng lúc này, đột nhiên Trương Tử Hào dẫn một đám người đến địa điểm quay phim.
"Anh Hào, sao anh lại tới đây?" Đạo diễn Từ Khả hỏi.
Trương Tử Hào lạnh lùng nói: "Từ Khả, tôi hỏi ông hai đứa nhỏ này có phải là con của Mục Thiên Lam đúng không?"
"Đúng vậy, có chuyện gì thế?" Trương Tử Hào vung tay lên, quát lớn: "Đập chết hai đứa súc sinh này cho tôi!"
Vừa ra lệnh, đàn em của Trường Tử Hào ngay lập tức móc ra vài cây súng Sa Ưng chỉ thẳng vào bé Lạc và bé Doanh"
Ngay sau đó.
Bằng Bằng Bằng! Tiếng súng liên tục vang lên. "Không ổn rồi!"
Sắc mặt của Hy lập tức biến đổi, dùng tốc độ nhanh như quỷ quái chạy lên phía trước bảo vệ cho bé Lạc và bé Doanh, nhờ có cương khí phát ra đã ngăn cản mười mấy viên đạn và phản xạ trở lại.
Ở phía đối diện là hai ông cụ vừa gầy vừa đen, bọn họ liền bắt lấy những viên đạn mà Hổ bắn phản quay lại.
Sau đó, bọn họ liên tục ném từng viên đạn về phía Hổ.
Đạn bay nhanh như sấm sét, phá vỡ cương khí hộ thể của Hổ và bay thẳng vào cơ thể Hổ.
"Hổ!"
Lưu Ngọc Huyên kinh hãi hét lên.
Hổ liền nói lại: "Ngọc Huyên, mau dẫn bé Lạc và bé Doanh chạy đi, bọn họ sắp chạy tới rồi, đừng quên gọi điện thoại cho chị dâu!"
Vừa dứt lời, Hổ cắn chặt răng, ép từng viên đạn từ trong cơ thể bay ra và đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị ở phía sau.
"Mau lên, chạy bên này!". Hoa Tử và Đan Tử vừa chia nhau ôm lấy bé Lạc bé Doanh vừa hét lên.